Biên Niên Sử: Arcana
Noir Herape Aki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Remake 01

Chương 2.3

0 Bình luận - Độ dài: 2,720 từ - Cập nhật:

Vương đô Luminous là một mảnh đất rộng, nói là mảnh đất rộng là thế nhưng dân số ở đây thưa thớt dần đều theo thời gian. Tôi không biết tại sao lại vậy? Tôi đã nghĩ dân số ở đây có thể trở nên chật kín nếu tiếp tục sống nhưng dần dà ở đây còn thưa thớt người một cách khó tin.

Chúng tôi chèo lên những mái nhà xập xệ, vài căn lại cao ngút. Kan với sức mạnh đặc biệt của mình di chuyển linh hoạt và dễ dàng hơn tôi rất nhiều. Tôi vẫn khá chật vật để có thể leo lên từng căn nhà và không thể bay nhảy như một chú sóc giống cậu. Nhưng may mắn, tôi vẫn có thể bắt kịp được Kan.

Nơi chúng tôi sống nằm cách lâu đài của vương đô một đoạn khá xa và phải đi qua những người mà chúng tôi không muốn phải đụng độ.

“Lucas, đưa tay đây.”

Nhưng nếu chúng tôi khéo léo, thì có lẽ chúng tôi sẽ không phải đụng mặt những điều xui xẻo ấy. 

Tôi đến một cái mái nhà cao, Kan dùng lực chân phi thường của mình nhảy lên trước. Cậu đứng phía trên và đưa tay ra để kéo tôi lên. 

“Còn một đoạn nữa…”

Đứng trên mái nhà cao hơn những nhà còn lại, lâu đài của vương đô Luminous hiện lên trong tầm mắt. Nó đồ sộ, to lớn, long lanh, rực rỡ và tỏa sáng dù cho hiện tại bóng tối sắp bủa vây khắp nẻo đường. Trái ngược với cuộc sống nhỏ mọn mà chúng tôi đã từng sống. 

Tôi đánh mắt xuống lòng đường, có những kẻ đờ đững lang thang khắp ngỏ, có những kẻ liên tục lấy dao liên tục đâm vào thái dương mình một cách vô thức và dường như không thể kiểm soát được hành vi của mình. Bãi nôn mửa, vết tiểu tiện ở khắp mọi nơi, đâu đó chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thét của dương thế.

“Kan này… cậu nhớ những gì tớ nói khi ở trên mái nhà không?”

“Mái nhà gì cơ?”

Tôi chợt nhớ ra sự kiện ngồi trên mái nhà và nhìn đom đóm, nói lên khát khao của tôi về một thế giới không có sự bất tử chưa diễn ra. Kan nhìn tôi với vẻ đầy khó hiểu, tôi gãi đầu mình và làm vẻ như vừa nhớ ra điều gì đó như để cứu cháy.

“À ý tớ là… cậu có muốn cùng Melo… cùng mọi người kết thúc sự bất tử không?”

“Kết thúc ư…? Kiểu gì giờ?”

“Tớ không biết.. nhưng ắt hẳn sẽ có cách. Tớ muốn một thế giới kẻ muốn chết sẽ được chết, những người hạnh phúc sẽ được hạnh phúc.”

“Như vậy thì khó đấy.”

“Nhưng không có nghĩa điều đó là viễn vông.”

Kan nhìn tôi, ánh mắt cậu sáng lên như những viên ngọc nằm sâu thẳm trong màn đêm. Như những chú đom đóm vậy.

Cậu không nói gì, chỉ gãi đầu rồi đưa ánh mắt mình nhìn xuống những kẻ thống khổ ở dưới kia.

“Nhưng trước mắt đi cứu họ đã. Nghỉ đủ chưa?”

Nhắc mới để ý, nãy giờ chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa. Đôi chân rã rời như muốn gãy vụn, mồ hôi lấm tấm đổ xuống như mưa. Nếu Kan không dừng lại, có khi tôi đã đổ gục vì quá sức lúc nào không hay. Có sức mạnh như Kan đúng là tuyệt vời… tôi nghĩ.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển.

Sau những chuyện đã xảy ra, tôi tự hỏi mình đã đạt được những gì? Tôi đã dũng cảm hơn, đối mặt với Kan, đối mặt với những gì tôi cho mình phải thay đổi. Tôi đã làm được. Chí ít bây giờ, tôi muốn kề vai sát cánh với cậu ngay lúc này để có thể cứu tất cả.

Làm những gì mình có thể.

Tôi đã quyết định như vậy.

“Oái-”

Do mải nghĩ và không để ý, tôi lỡ trượt chân. Kan thấy vậy liền cầm tay tôi lại. Nhưng do mất thăng bằng từ trước và cú ngã của tôi quá đột ngột, Kan và tôi lao đầu xuống đất. 

Rầm.

Một tiếng động lớn vang lên. Chỗ chúng tôi ngã xuống trống trải, đầu của hai đứa đập mạnh xuống nền đất. Máu túa ra khắp cả mặt đất lạnh lẽo và ẩm mốc.

Xương cốt trong người tôi kêu răng rắc… đau chết đi được.

“Gì vậy, Lucas…?”

“Tớ xin lỗi!”

Nhưng so với một thế giới bất tử, ngã vậy thôi cũng chưa đủ giết một người. Chúng tôi ngay lúc sau đứng dậy, mọi vết thương đều đang dần bình phục. Tôi sờ tay lên trán mình, những vết bầm và vết rách cũng được vá lại. Bất tử thật kì diệu, nhưng cũng quá đáng sợ.

Tôi cố gắng gượng dậy, ngước lên nhìn Kan và thấy cậu đã đứng dậy trước tôi từ trước. Tôi định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào cả hai tay cậu…

Chúng đang phân hủy.

Cái gì vậy…?

Đáng lẽ chúng phải được hồi phục chứ?

Tại sao vậy?

“Kan… tay cậ-”

“Suỵt.”

Không để tôi kịp nói hết câu, cậu liền kéo tay tôi núp sau một căn nhà. Tay của cậu thô ráp đến mức tôi không nghĩ đó là tay của một con người, nó sần sùi, sưng húp và khó thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay ấy được nữa.

Lạnh lẽo đến phát tởm.

“Cái gì vậy?” - Tôi thắc mắc.

Cậu ấy ra hiệu cho tôi giữ im lặng rồi chỉ tay về phía trước.

Một tên quý tộc.

Tôi ngậm chặt mồm lại quan sát cái tên cao ráo, phô trương quá mức ấy. Xung quanh hắn là những kẻ muốn chết, chúng như cái xác không hồn lao đến chỗ tên quý tộc ấy với mong muốn duy nhất.

“...ết.. gít…” 

Lời chúng nói ra chẳng rõ ràng, có lẽ từ lâu chúng đã quên mất cách để có thể giao tiếp như con người. Nhìn những kẻ như vậy, tôi lại nhớ đến mình ngày trước.

Tên quý tộc đạp từng tên một nằm xuống đất, từ bên hông, hắn rút ra một thanh gươm.

“Há há! HÁ HÁ! Mua vui cho tao, lao hết! Lao hết vào đây!” - Hắn cười thích thú, coi đây là thú vui tiêu khiển của mình. Còn họ là những món đồ chơi không hơn không kém.

Hắn liên tục đâm vào người của họ, máu bắn lên bộ trang phục trắng tinh tươm. Tôi khiếp đảm, muốn nôn oẹ ngay tại chỗ. Tôi không sợ vì máu bắn ra, tôi sợ những kẻ khốn nạn và bệnh hoạn giống hắn. 

Nhưng tất cả vẫn chưa chết.

Có những người nằm co giật, cử động ngón tay.

“Chậc.”

Hắn vứt thanh gươm ra chỗ khác.

“Khốn nạn thật…”

Kan nghiến răng, ánh mắt của cậu cũng trở nên sắc lẻm. Nếu cậu muốn lao ra xâu xé tên quý tộc ấy thì tôi cũng bằng lòng.

Tôi đánh mắt nhìn xung quanh, rồi bất chợt thấy một đứa con gái tầm tuổi chúng tôi ở một đoạn không xa chỗ tên quý tộc. 

Người cô ấy gầy gò, hốc hác, đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt vô cảm xúc. 

Lúc này tôi nên làm gì đây?

Hắn nhận thấy xung quanh còn có thứ để hắn thích thú hơn nữa. Và thế là như một con thú hoang và bắt đầu lao đến. Rất nhanh chóng đã bắt trọn cô gái.

“Buông… ra..!” - Giọng cô thều thào đến mức đáng thương.

Hắn chỉ đơn giản là mạnh bạo cầm lấy tay của cô gái và cô cũng chẳng có sức để phản kháng.

Vài giây sau, hắn thúc vào bụng của cô con gái và khiến cô bất tỉnh. Hắn xách cô như đang xách một món đồ và chậm rãi rời đi.

“Này Kan… chúng ta-”

“Chúng ta sẽ bám theo hắn, hiện tại chỉ có tớ và cậu. Lao đầu vào đó với lực lượng ít ỏi như hiện tại thì chả khác nào nộp mạng hoặc tệ hơn nộp mạng.”

Kan nói có lý, có những kẻ như cái tên quý tộc dùng khói kia. Có khi sức mạnh tương đương hoặc hơn. Tôi liền nhớ lại tên tóc vàng có khả năng thao túng cả thời gian. Nghĩ đến đó chỉ khiến chúng tôi nổi cả da gà.

Tôi gật đầu đồng tình.

Chúng tôi đi trong những chỗ khuất tầm nhìn để bám theo hắn.

Sắp đến rồi… tôi thầm nghĩ.

Nhưng nhớ lại đôi bàn tay của Kan đang dần hủy hoại chính nó thay vì phục hồi cho Kan. Tôi tự hỏi điều đó có nghĩa là gì? Tôi cố gắng bám theo tên quý tộc đang đi thong thả đó và cố gắng tìm thời điểm thích hợp để hỏi cậu.

“Tao biết chúng mày đang bám đuôi tao.”

Hắn dừng lại, rồi nhìn về phía chúng tôi mặc dù cả hai đang ẩn nấp.

“Kan.”

Cậu ấy im lặng. Thân thể của cậu dần được bao bọc bởi thứ khí hắc ám ấy.

“Tao cảm nhận được khí của mày.”

Dồn hết lực ở chân, cậu lao đến.

Bỏ lại tôi ngơ ngác không hiểu cậu đang muốn làm gì.

Tên quý tộc bỏ cô gái xuống.

Kan nhanh chóng áp sát và định đấm một cú chí mạng ngay hộp sọ.

Nhưng hắn dậm chân, một lực rất nhỏ nhưng đủ để khiến hắn nhảy lên và né được đòn đó.

Hắn lộn nhào trên không trung và vòng ra sau. Rất nhanh chóng đã kẹp cổ cậu, khống chế cậu trong tích tắc.

Tôi bây giờ mới hành động.

Tôi lao vút như tên bắn, rút con dao từ bên hông và lao đến để đâm hắn từ sau lưng.

Nhưng hắn cảm nhận được điều gì đó…

Khí ư?

Hắn liền quay lại, Kan ở ngay trước mắt.

Tôi đã không đâm được.

“Tụi mày cũng gan to phết. Nhưng rất đáng khen.”

Hắn nói rồi từ từ buông Kan ra. Nhưng cậu cũng chẳng chịu thua, ngay khi cậu có thể thoải mái di chuyển.

Cậu húc trở vào mặt hắn nhưng hắn đã đỡ được cú đó.

“Vậy ra mày là Khí năng của Thần chết sao? Tao đã nghe danh rồ- ặc!”

Không để hắn kịp thở ra thêm câu nào, tôi luồn ra đằng sau và đâm một nhát ngay lưng hắn. Máu tóe ra nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. 

Hắn không thể giữ cùi trỏ của Kan thêm được lâu nên đành phải buông ra. Vẫn cái trò dậm chân ấy, hắn nhảy vút lên và cố tạo khoảng cách giữa chúng tôi.

“Bọn mày… hung hăng thật đấy… nghe tao nói đã…”

Hắn nhảy lên mái nhà rồi khuỵu xuống, trông có vẻ đau đớn sau cú đâm sau lưng của tôi. 

“Tao biết là thằng nhãi kia có thể giết tao… tụi mày bám theo tao chỉ để được vào lâu đài cứu thằng Melo đúng không…?”

Hắn nói đúng ý nhưng hiện tại cả hai không thể đề phòng một kẻ như vậy được. Hắn xem chúng tôi, những kẻ bần hèn và khốn khổ như cỏ rác, như thứ đồ chơi để mua vui. Loại như vậy, chúng tôi muốn giết không tha.

“Hay là vậy đi… tao cho chúng mày đi theo tao vào trong thành…! Đổi lại đừng giết tao! Được không?”

“Đừng có giỡn mặt!”

Tôi hét lên.

“Các người chưa từng xem chúng tôi là cái gì cả! Chỉ biết đứng trên quyền lực, mặc chúng tôi sống chết… Các người bắt Melo, hủy hoại những gì chúng tôi cảm thấy hạnh phúc! Thế cũng được hả…? Đây là cách các người hoạt động à…?”

Chẳng hiểu vì sao, tôi lại muốn trút giận lên hắn. Tôi không phải một kẻ cao cả hay muốn chứng tỏ điều gì với ai, tôi chỉ muốn được hạnh phúc với những thứ, những điều cùng những người tôi thực sự yêu thương.

Tôi chừng mắt nhìn tên quý tộc đang thất thần nhìn thái độ phẫn nộ của tôi. Hắn đưa tay sờ gáy, cảm giác như chẳng thể nói được gì.

Vết thương từ sau lưng đã được hồi phục, giờ tôi mới thấy sức mạnh hồi phục của cái thế giới này đúng là dị hợm và kì cục hết chỗ nói.

Hắn ngồi xuống.

“Có vẻ Melo đã dạy các ngươi rất tốt.”

Tôi vào thế, chuẩn bị lao lên mặc dù không phải chớp nhoáng như Kan…

“Nhưng tao sẽ chúng mày lý do để các người không giết tao.”

Tôi dừng lại.

Thật sự bọn quý tộc thích đặt điều và nêu lý do vậy? Tôi quay sang nhìn Kan, tôi thấy từ lúc tôi bộc bạch cảm xúc của mình thì cậu cứ im thin thít. Nhưng…

“Kan…?”

Thứ khí màu đen ấy không biến mất mà còn đang bao bọc lấy cậu ấy. Ánh mắt của cậu ấy đỏ ngầu, hơi thở cũng bắt đầu đứt quãng.

“Giết.. hắn…”

Cậu tiến lên, nhưng rất chậm rãi và loạng choạng. Tôi tá hỏa lao đến và đỡ cậu.

“Kan! Sao vậy, Kan!?”

“Há há! Vậy ra đó là điểm yếu của khí năng của hắn à?”

“Điểm yếu…?” 

Tôi làm chỗ dựa cho Kan, lúc này cậu ấy đang thiếu sức sống vô cùng. Một mùi hôi thối như nước sông bắt đầu hắt lên, tôi muốn nôn ọe ngay tại chỗ nhưng đây là Kan…

Thân người cậu ấy nặng khủng khiếp… như một tảng đá vậy…

“Khí năng không phải không phải muốn dùng là dùng đâu nhóc con. Mặc dù “khí” là sức mạnh tự nhiên của con người, nhưng nếu kết hợp với “năng” thì sẽ tạo ra “cái giá phải trả, tức là điểm yếu.” - Nói xong, hắn cởi đôi guốc của mình xuống.

“Khí năng của tao Khinh Công. Nghĩa là tao có thể tự do bay nhảy trên không. Và đổi lại cho việc đó…”

Đôi chân của hắn bị hủy hoại khủng khiếp.

Tôi khiếp đảm, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến chuyện này. Nhìn lại Kan, cậu ấy thở không ra hơi, nói cũng chẳng ra tiếng, hoàn toàn nặng hơn so với những gì hắn cho tôi xem. Nhưng đây là “cái giá phải trả” sao?

“Bỏ… tớ ra… Lucas… chấp nhận yêu cầu đi…”

“Há há! Bạn mày hiểu chuyện hơn mày nhiều đó! Há há! Nhưng mà thằng kia thì tao không nghĩ nó thọ với khí năng đó đâu.”

“Cái gì cơ…?”

“Cái giá phải trả cho từng loại khí năng khác nhau, nhưng điểm chung là tác dụng phụ chỉ đơn giản là sốt, hoại tử, đau bụng… nhiều lắm! Còn của hắn liệt vào hàng “tự hủy” rồi!”

“Cái gì…!?”

Lúc này Kan nắm đầu tôi lại, tôi nhìn cậu lúc này đang chật vật để có thể đứng trên đôi chân của mình. Đôi mắt màu đỏ như máu nhưng lại có sự sâu thẳm, trống rỗng như màu đen.

“Có chết cũng phải cứu được Melo.”

Kan dí sát mặt tôi.

Lời cậu vừa nói như hâm dọa.

Tôi vo tròn nắm đấm.

Những lúc thế này, tôi muốn đấm cậu thật mạnh cho cậu tỉnh ngộ.

Dù vậy… tôi vẫn muốn cứu Melo.

Tôi bây giờ cũng muốn cứu cậu.

Những giọt nước mặn chát và nóng hổi chảy đầm đìa trên khuôn mặt, tôi nhìn tên quý tộc đang đứng ngạo nghễ trên cao.

Kan đẩy tôi ra.

“Thời gian của tớ… sắp hết rồi…”

Cậu quay lại nhìn tôi, một nụ cười gượng đến đáng thương. Cơ mặt của cậu như đã bỏ cuộc, dồn chút sức lực cuối cùng cho nụ cười ấy. Tôi không cầm nổi con dao được nữa… cả hai tay cứ run rẩy…

Nhưng điều tôi muốn lúc này…

Cũng như cậu.

“Bọn tôi… chấp nhận.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận