“Aaaa!”
“Thằng đần này, mới sáng sớm đã la. Bị sảng hả?”
Cái gì vậy?
Những tia nắng, tiếng cười đùa của bọn nhỏ, chiếc chăn mỏng dính. Sia, Kan và Melo xuất hiện trong tầm mắt, tôi cảm nhận có thứ gì đó chảy xuống hai bên má, không phải máu. Tôi nhìn tay mình rồi đảo mắt nhìn xung quanh căn nhà chật hẹp. Tôi vội vàng bật dậy rồi mở tung cửa sổ.
Bầu trời màu xanh.
Tôi không tin vào mắt mình.
Bỗng dưng có ai đó chạm vào lưng tôi từ đằng sau, cái cảm giác rợn tóc gáy đó chưa biến mất. Tôi xoay người và đẩy người kia ra nhưng người đó đã nhanh chóng cầm tay tôi lại.
“Cậu… ổn không…?”
Tôi đổ mồ hôi nhễ nhại, hơi thở cũng gấp gáp. Tôi nhìn Kan, cậu ấy không giết Melo. Nhưng khuôn mặt vô cảm, lạnh lẽo đến thấu xương đã ăn sâu vào tiềm thức tôi tự bao giờ. Tôi biết rõ đó chỉ là cơn ác mộng. Dẫu vậy, cơn thịnh nộ vẫn ở đó. Nhìn Kan, nắm tay tôi vo tròn như thể muốn đấm cậu ta đến nơi, nhưng tôi ngăn mình lại bằng cách đấm thật mạnh vào mặt mình thay vì Kan.
Mọi người hốt hoảng, đám trẻ con chạy về phía Melo. Còn tôi đấm mình mạnh quá nên nằm vật ra sàn và chảy máu mũi.
Melo còn sống, Sia vẫn ở đây. Tôi vô thức mỉm cười như một đứa tâm thần. Tốt quá… tất cả vẫn chỉ là một giấc mơ.
Anh Melo tiến lại.
“Lucas? Em có sao không?”
Theo phản xạ, tôi lao đến ôm lấy Melo. Người tôi run lên rồi gục đầu mình trên bờ vai của anh ấy. Tôi không khóc được, dường như tôi đã khóc cạn nước mắt trong giấc mơ ấy… đó không phải là lần đầu cơn ác mộng đó ập đến với tôi trong giấc ngủ. Nhưng lần này cảm giác của nó lại rất chân thực đến mức tôi buồn nôn khi nhớ lại khuôn mặt của Kan khi đâm Melo, và khuôn mặt lúc Melo đổ gục xuống sàn nhà.
Từ mùi hương, cảm xúc và hình ảnh như một thứ sâu bọ ăn vào não khiến tôi ám ảnh đến mức phát điên. Máu mũi tôi chảy lên chiếc áo sờn rách của Melo, anh vội vàng xé áo mình rồi nhúng vào mũi tôi, kêu tôi ngước lên để khỏi chảy máu mũi nữa.
Tôi mừng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Melo xoa đầu tôi, giọng nhỏ nhẹ.
“Em gặp ác mộng sao?”
“Hơn cả ác mộng…”
“Rồi rồi.. anh đây mà…”
Đây là lần đầu mọi người thấy tôi như vậy, Kan không nói gì nên đã bỏ ra ngoài. Tụi nhóc lao xao, chạy lại chỗ tôi hỏi tới tấp về cái thứ gọi là “ác mộng”. Tôi trả lời cho có lệ rồi cố gắng hoàn hồn bằng một ly nước nóng. Sia ngồi đối diện tôi. Lúc nào tôi cũng nhìn Sia mỗi khi cô xuất hiện, nhưng lần này tôi trầm mặc xuống, chả muốn nhìn cô ấy.
Tôi biết Sia đang nhìn mình nhưng khi tôi ngóc đầu lên thì cô lại lảng đi chỗ khác, điều đó có nghĩa là gì chứ?
Những tia nắng vàng của ngày mới phảng qua ô cửa sổ, tiếng chim hót trên cành cây cao, tôi thấy lũ trẻ đã ra ngoài sân chơi đuổi bắt với Kan. Khung cảnh yên bình bỗng dưng trở nên thật đáng sợ trong tâm trí, tôi vẫn còn run. Tôi không muốn để ý đến giấc mơ đó nhưng lần này tôi lại cảm thấy sợ hãi.
“Đi thôi mấy đứa, kẻo muộn.”
Anh Melo vỗ nhẹ lên lưng tôi rồi nắm tay Sia đi ra trước cửa, anh ngoảnh lại nhìn tôi.
Tôi điên mất rồi, hình ảnh anh Melo lặt lìa chiếc cổ của mình cứ nhấp nháy trong tiềm thức của tôi, đâu là thực… đâu mới là hư…? Đâu là hạnh phúc…? Đâu là tuyệt vọng…? Lỡ như tôi đã chết dưới tay Kan… có thể lắm. Kan đã giết những tên hầu cận trước mắt tôi bởi thứ năng lực đáng sợ ấy. Thế nên tôi mới nghĩ đây là hư, rằng đây chỉ là ý nghĩ của tôi, rằng tất cả chỉ là ảo tưởng…
Nhưng mà…
“Lucas, đến trễ là anh mắng cho đấy. Nào, đi thôi.”
Anh mỉm cười với tôi, nụ cười đó thật ấm áp và gần như tôi đã ám ảnh bởi chính nụ cười ấy. Nụ cười giúp tôi không thể phát điên khi sống trong thế giới tồi tàn này. Nếu đây là hư… tôi chỉ mong mình có thể sống mãi mãi với nó.
Tôi bước xuống khỏi ghế và lẽo đẽo đi theo sau Melo.
Tôi sẽ tạm thời bỏ qua chuyện này.
“Này Lucas, cậu ổn không đó?”
Kan và tôi đi theo sau Melo, cậu bước tới và hỏi thăm tôi chuyện hồi sáng.
Lúc đó, tôi đã thô lỗ với cậu. Tôi không biết phải thế nào…
“Tớ xin lỗi…” - Giọng tôi lí nhí đến mức tôi còn không thể ngờ nó có thể nhỏ đến vậy.
Tôi cố gắng giữ khoảng cách với Kan, tôi không biết tại sao mình lại làm như thế. Nhưng có lẽ là tôi cảm thấy có lỗi vì đã cố đẩy cậu ấy ra vào sáng nay.
Hình như Kan không quan tâm đến chuyện đó, cậu lại gần rồi khoác vai tôi.
“Nếu là chuyện sáng nay thì bỏ qua đi nhé? Tôi không để ý đâu.”
Cậu ấy mỉm cười rồi đánh một cái nhẹ ngay vai tôi.
Đúng là… tôi đang nghĩ hơi quá rồi. Giấc mơ ấy sẽ không có thật đâu đúng không? Và người như cậu ấy sẽ không muốn giết chết ân nhân của mình. Tôi lấy tay ấn lên trán mình. Thiết nghĩ tập trung vào hiện tại đã là tốt lắm rồi.
Chúng tôi đi trên con đường của thị trấn nơi chúng tôi đang ở, thật sự không khí xung quanh rất thiếu sức sống. Có kẻ vật vờ nằm dài ra đường phơi nắng đến mức hư hoại cả da, có kẻ ngồi tựa vào góc tường lấy con dao liên tục đâm vào mình. Máu cứ bắn ra, đi qua họ, cái cảm giác buồn nôn cứ ứ nghẹn trong cổ họng và cái mùi nồng nặc của máu, nước tiểu của những kẻ đê tiện cứ xộc thẳng vào lỗ mũi của tôi.
Họ vẫn là những người ngày đó tôi thấy, chẳng qua bây giờ trông họ thảm hại hơn thôi.
Sống trong một thế giới như vậy cũng đủ khiến cho tôi phát điên lên được.
Chúng tôi đi thêm một đoạn nữa rồi đến một vết nứt nhỏ của một bức tường ngăn cách lớn, anh ấy là người vào trước còn chúng tôi theo sau. Thành thật mà nói, lối đi của con hẻm đó cũng chẳng dễ đi chút nào, rất hẹp và gồ ghề vô cùng. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, chúng tôi vẫn có thể qua được.
Bên kia có ánh sáng, tôi là người đi vào sau cùng.
“Chà… đến mùa rồi. Thu hoạch đi mấy đứa.”
Đó là một vườn ngô nhỏ của anh Melo, một khu vườn với ba hàng ngô cũng không dài lắm nhưng với con mắt nhỏ bé này, tôi cảm giác đó là cả chân trời ngô ngon lành.
Không gian chật hẹp nhưng phía trên đầu chúng tôi là cả vùng trời rợp nắng, những cây ngô được Melo trồng giờ đã ra thành quả. Mùi hương nhẹ nhàng, thanh ngọt của chúng xoa dịu khứu giác của tôi làm tôi muốn nhanh chóng thu hoạch, đem về cho tụi nhỏ và ăn thật no nê với chúng. Trước khi đi, anh Melo đã chuẩn bị những cái giỏ để chúng tôi thu hoạch.
Thế là cả bốn người chúng tôi chia nhau để thu hoạch.
Vẫn cái tính đó, tôi đi hái ngô gần chỗ Sia với Melo. Tôi vẫn thu hoạch đàng hoàng nhưng… tôi vẫn muốn ngắm cô ấy.
Nhìn trộm sang bên kia, Melo đang dạy Sia cách để hái ngô.
“Đầu tiên là dùng tay nắm chắc bắp ngô, xoay nhẹ xuống dưới cho đến khi bắp tách khỏi thân cây. Rõ chưa, Sia?”
Anh Melo dù ở đâu vẫn luôn chỉ dạy chúng tôi nhỉ…
“Này Lucas.”
“Oái!” - Tôi giật mình rồi lùi về sau, xém chút nữa đụng trúng hàng ngô.
“Sao lúc nào cũng làm tôi giật mình thế?”
“Ai kêu cậu làm chuyện “đồi bại”.”
“Đồi bại… là gì vậy?”
“Ngốc quá! Há há.”
Giờ mới để ý, chiếc giỏ của Kan đã đầy ấp ngô là ngô. Còn tôi thì chưa được trái nào vì nãy giờ ngắm Sia như một thói quen. Nói xong cậu ấy bỏ giỏ xuống, lại gần và phụ tôi hái trước khi anh Melo hối cả đám về. Tôi cảm thấy xấu hổ… nhưng mà nhiều lúc tôi thấy cậu ta cũng không đến nổi.
“Này Lucas.”
Đang hái ngô, giọng cậu ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Tôi quay sang nhưng cũng đâm sợ vì không biết cậu ta sẽ nói gì tiếp theo.
“Tôi sẽ không thua đâu, Sia sẽ thích tôi cho xem.”
Hóa ra là chuyện đó… tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Thật ra Kan thích Sia và cả tôi cũng thế. Nhưng vì một vài lý do gì đó mà cả hai đang “cạnh tranh” với nhau một cách công bằng. Nhưng kể cả như vậy, tôi đang thua thiệt Kan và có khi sắp bỏ cuộc đến nơi rồi. Cả hai đứa trò chuyện với nhau trong lúc hái ngô.
Tôi cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có thể trò chuyện vui vẻ với cậu về chủ đề này.
“Là tôi chứ! Tôi…”
“Hê… cái loại nói chuyện với con gái còn chả dám thì làm gì nên chuyện được! Há há, tôi thắng còn cậu bị loại từ vòng gửi xe!”
Mặc dù tôi cũng ghen ăn tức ở với Kan, và nhiều lúc chẳng ưa cậu một nào. Nhưng cậu ấy luôn cố gắng gắn kết tôi với mọi người, cậu ấy là thế. Tôi tự hỏi tại sao mình lại được những con người tuyệt vời như thế này lựa chọn. Trong khi bản thân tôi chẳng có gì trong thế giới này… Nghĩ đến đó, mặc dù cười nhưng khuôn mặt tôi thoang thoảng nỗi buồn.
Kan là một tên bốc đồng và hay trêu ghẹo người khác. Nhưng cậu ấy cũng là gia đình của tôi.
“Nhưng mà tôi không thích cô ấy bằng cậu đâu.”
“V-vậy sao…?”
“Nên là cố gắng lên nhé, được không?”
“Biết rồi! Đừng nói chuyện như anh Melo chứ!”
“Há ha! Biết đùa đấy!”
Rất nhanh chóng, giỏ của tôi cũng đã đầy ấp ngô, cái nào cái nấy đều rất to và có thể ăn thay vì ăn những thứ dọc đường như những lần trước. Mặc dù chúng tôi sẽ không thể chết đói trong thế giới này, nhưng cảm giác cái bụng rỗng tuếch, đói móc đói meo vẫn ở đó. Anh Melo nói, ăn uống là những nhu cầu thiết yếu của con người và không được quên điều đó.
Tôi thấy điều đó đúng.
Cầm chiếc giỏ trên tay, chúng tôi rời khỏi khu vườn ngô đó.
Tôi háo hức muốn nhìn mặt tụi nhỏ khi chúng thấy tôi, Kan, Sia và Melo đem về những thứ có vẻ ngon miệng và có thể ăn.
Không hiểu sao, tâm trạng tôi lại cải thiện thấy rõ.
“Này Lucas, tý về anh trả bài nhé? Hôm qua quên quy tắc thứ ba rồi!”
“Vâng…”
Con đường chúng tôi đi rất ngắn, nhưng quãng thời gian chúng tôi đi bên nhau rồi nói chuyện tưởng chừng như rất dài. Tôi đã mong thời gian có thể dừng giây lát, để tôi có thể sống trong khoảnh khắc này thêm chút nữa. Một chút thôi cũng được, xin đừng để những tiếng cười này, những sự ấm áp, êm dịu này… biến mất ngay trước mắt tôi.. như giấc mơ ấy.
Tôi với Melo đi ngang hàng với nhau, anh ấy đôi khi vẫn sẽ trêu đùa tôi vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Trong chuyến đi này, có vẻ Sia là người mệt nhất. Cô ấy nằm ngủ trên lưng Kan. Mà ước gì người cõng Sia là tôi. nhưng Kan khỏe hơn và cậu ấy cũng hăng hái giành với anh Melo nên cũng đành.
Căn nhà hiện lên trước mắt, căn nhà tuy tồi tàn xập xệ nhưng chứa đựng niềm vui của tôi ở đó. Những kỉ niệm vui vẻ, tươi sáng cùng gia đình nhỏ này.
Tôi hào hứng cầm luôn chiếc giỏ của Melo rồi tiến về phía trước.
Nhưng rồi…
Có tiếng xẹt như tia lửa điện vang lên, mọi thứ phát nổ ngay trước mắt.
Tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Tôi chỉ nhìn thấy toàn bộ căn nhà phát nổ trước mắt mình, khói bắt đầu bốc lên. Và mọi thứ im lặng, không nghe thấy tiếng của lũ trẻ. Tôi khuỵu xuống, những chiếc giỏ đựng ngô rớt xuống và chúng vương vãi trên mặt đất đen ngòm. Bọn trẻ sẽ sống… phải không? Có chuyện gì vậy…?
“Lucas!”
Kan và Melo tiến lại kéo tôi lên.
Trong đám khói đen kịch ấy, một kẻ quen thuộc xuất hiện.
“Buổi sáng tốt lành, Melo.”
Tôi chẳng quan tâm hắn nữa, tôi tóm lấy cổ áo của Melo khẩn thiết.
“Anh Melo… bọn nhóc… ngôi nhà…”
Khuôn mặt anh tái nhợt, anh không đáp lại lời của tôi. Tôi cảm thấy mình đang dần tuyệt vọng khi tên quý tộc kia xuất hiện và làm nổ tung mọi thứ.
“Nếu như muốn cứu bọn nhóc… thì bọn nó chết rồi.”
Hắn dùng cái giọng trịnh trọng đó thông báo… chết… rồi ư? Chết rồi…
“Bình tĩnh lại Lucas!”
Tôi không giữ được bình tĩnh, Melo cũng thế. Tay anh chạm vào người tôi cũng run lẩy bẩy, tôi thấy mắt anh cũng ướt đẫm nỗi buồn của việc đánh mất đi thứ gì đó. Anh vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng lần này đầu óc tôi mù mịt, chẳng thể nghĩ thông được gì.
Tôi ngước nhìn tên quý tộc, ánh mắt đầy uất hận.
“Ối chà, đừng nhìn tao như thế… đáng sợ quá đi.”
Từ đằng sau hắn xuất hiện hai người trùm kín mặt, khí mà chúng toát ra vô cùng khác biệt so với những tên hầu cận lúc trước. Đáng sợ và uy lực hơn rất nhiều.
“Chạy thôi, Lucas…!”
“Đừng hòng! Tarus, giết chúng!”
Tên quý tộc ra lệnh. Ngay tức khắc xung quanh tên trùm kín mặt xuất hiện những thanh gươm đỏ thẫm như máu và cháy hừng hực, hắn đưa tay và chĩa về phía chúng tôi. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng những thanh gươm ấy nhanh hơn, chúng lao đến với một tốc độ phi thường.
“Lucas!”
Melo lao lên, anh đưa hai tay ra như muốn gánh lấy chúng và một vòng cung màu xanh lục xuất hiện.
Che chắn cho chúng tôi, nhưng uy lực lại không bằng đòn tấn công đó.
Chúng tôi bị đánh bật.
Melo đã trúng đòn.
“Argh..!”
“Melo…! Melo!”
Khung cảnh trong mơ lại hiện hữu rõ ràng hơn cả. Khuôn mặt anh lúc đó giống với trong mơ, mặt anh dính máu, tay của anh bị bỏng nặng… và dường như không thể hồi phục. Tôi sợ hãi, chẳng nói nên lời. Liệu giấc mơ đó là sự thật? Tôi không chịu được, nhưng không thể làm được gì.
Nhìn đám quý tộc và những kẻ có sức mạnh huyền bí phá hủy ngôi nhà, đả thương Melo và giết những sinh linh bé nhỏ. Rốt cuộc chúng ta đang sống… ư?
Tôi bật khóc, Sia chạy lại rồi cô cũng bật khóc. Melo vẫn còn ý thức nhưng dường như anh là một con đom đóm, cố gắng thoi thóp để tỏa sáng lần cuối cùng.
“Há há! Melo à! Đó là lý do tại sao mày không được trọng dụng trong hoàng cung đó! khí năng của mày quá yếu và nó chỉ có một việc duy nhất là tạo ra mấy cái khiên yếu xìu! Melo à! Tao thắng!”
Tên còn lại lao lên, tôi có thể cảm nhận được điều đó nhờ áp lực gió khủng khiếp. Tên đó lao đến, tôi nhìn trong sợ hãi và rồi tôi chẳng muốn nhìn nữa. Tôi ôm Melo trong lòng. Máu của anh dính khắp người tôi, nhưng giờ tôi chẳng quan tâm nữa.
Tôi nhắm mắt lại, đón chờ kết cục đã được định đoạt của mình.
Mọi thứ xung quanh biến mất khi tôi nhắm mắt, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
Tai tôi ù dần, mọi cảm giác gần như biến mất.
“Giỡn mặt với tao hả!? Bọn khốn nạn!”
Tôi giật mình.
Tôi giương đôi mắt mệt mỏi của mình nhìn về phía trước, tôi thấy bóng lưng của một người.
Đó là Kan.
Tôi quên rằng cậu ấy cũng có thứ sức mạnh khủng khiếp ấy. Cậu ấy đổi dạng, tay được bao bọc bởi một thứ đen nhám và những móng vuốt bắt đầu mọc ra. Cậu ta dùng hai tay đỡ thanh kiếm của tên trùm mặt.
Rất nhanh chóng, cậu ta bẻ nát thanh kiếm, vo tròn nắm đấm và nện thật mạnh vào bản mặt của tên trùm đầu khiến hắn bật ra xa và lao trúng tên quý tộc và tên còn lại.
Cậu dồn lực ở chân, những đường gân nổi lên đến mức phát ớn.
Cậu bật về phía kẻ thù, một lực đủ mạnh làm đất đá nứt vỡ.
Hai tên trùm mặt không nằm đó lâu, chúng đứng và kéo tên quý tộc dậy.
Bọn chúng cũng nhanh chóng vào thế chuẩn bị một cuộc chiến với Kan.
Từ bên hông hắn rút một thanh kiếm và bao bọc nó trong lửa, hắn lao lên và quyết chiến với Kan.
Tên còn lại ở phía sau hỗ trợ bằng cách tạo ra những mũi kim bằng nước và công kích liên tục vào cậu.
Trận chiến với nhịp độ cao khiến mắt tôi chao đảo, tôi không thể nào bắt kịp tốc độ đó. Tiếng va đập của da thịt cứ vang vọng, tiếng đất lở và sức nóng khủng khiếp của lửa.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đỡ Melo dậy, Sia vẫn còn khóc cho đến khi Melo xoa đầu.
“Không sao mà…” - Giọng nói của anh khàn đặc, nói cũng chẳng ra hơi nhưng vẫn cố gắng trấn an Sia.
Đây là cơ hội cho chúng tôi chạy trốn. Tôi đảo mắt nhìn quanh và xác nhận không có ai, tôi dùng mình làm nạng cho Melo. Vết thương sâu quá… nhưng không có nghĩa chúng sẽ không hồi phục. Chúng vẫn hồi phục nhưng với tốc độ rất chậm. Rất khác so với lúc Melo dùng con dao cùn làm minh hoạ.
Chúng tôi có thể bỏ trốn.
Tôi-
“Hả…?”
Tôi đổ gục xuống.
Có ai đó đã bắn ngay vai tôi.
Từ khi nào vậy…?
Tôi không còn cảm nhận được nhịp đập tim mình nữa.
“Há há! Đừng mơ tưởng rằng mày có thể trốn được tao!”
Tôi ngã gục, Melo cũng ngã gục. Sia không có khả năng chiến đấu và ngay lập tức bị tên quý tộc thúc vào bụng, nằm dài trên nền đất. Tôi chỉ biết giương đôi mắt ngày càng vẩn đục của mình nhìn hắn.
Melo cố gắng gượng dậy nhưng hắn đạp đầu của anh nằm xuống.
“Tao không đến đây vì tư thù cá nhân đâu, Melo! Vua Arcius hạ lệnh thu hồi Sia rồi.”
Tôi không hiểu gì hết.
“Này…! Đừng giỡn mặt! Buông tao ra!”
Tôi ôm lấy chân của hắn. Tôi vẫn còn thoi thóp, cảm giác lạ lùng đến mức mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều tê dại. Tưởng chừng một khẩu súng đó sẽ chẳng thể làm xây xác những kẻ bất tử như chúng tôi nhưng uy lực của nó khiến tôi chẳng thể nào đứng dậy được. Đôi chân như muốn tàn phế.
Kể cả như vậy.
“Argh!”
Tôi cắn thật mạnh đùi của hắn.
“Thằng dân đen khốn nạn!”
Hắn dùng khẩu súng bắn ngay lưng tôi.
Tôi chẳng thể cảm nhận được sự bất tử phù hộ mình nữa.
Tên quý tộc giật mạnh tóc tôi rồi hướng mắt tôi về phía Melo.
“Thầy mày đây này! Nó dạy mày những gì nhỉ? Để tao dạy mày thêm một điều nữa nhé, thằng dân đen?”
Hắn đưa nòng súng lại gần đầu Melo.
“Bất tử không toàn năng như chúng mày nghĩ đâu.”
Một tiếng nổ vang lên.
Melo không cử động nữa.
Tôi bất lực, tôi muốn thét lên nhưng giờ tôi đã quá mệt mỏi cho việc đó. Tôi muốn đấm nát mặt hắn ngay tại đây, nhưng tôi quá yếu để có thể làm vậy. Tôi căm hận con người này đến tận xương tận tủy của mình. Nhưng tôi chẳng thể làm được gì nữa. Còn chút sức lực cuối cùng, tôi bám chặt vào chân hắn, cố gắng cầm lấy khẩu súng.
“Vẫn còn gắng gượng à, thằng dân đen bẩn thỉu?”
“Tôi…”
Hắn giật mạnh khẩu súng và quật vào người tôi.
Ý thức tôi dần vụt tắt, tôi đưa mắt mình nhìn Sia. Cô ấy bất tỉnh, nhìn sang Melo… anh ấy không còn cử động nữa. Tôi nhìn sang Kan, tôi thấy cậu đang kiên cường chiến đấu. Thấy ba người nằm trên nền đất, Kan hốt hoảng bỏ dở trận chiến mà lao đến chỗ chúng tôi.
Nhưng rồi…
Trong một phút hớ hênh, không đề phòng. Cậu bị mũi kim sắc nhọn của tên kia đâm xuyên ngực. Cậu trừng mắt nhìn tôi.
Rốt cuộc… mình vẫn không thể sống như một con người sao?
Hệt như giấc mơ ấy, Sia thì biến mất, Melo thì mất mạng nhưng lần này Kan là người mất mạng và người gây ra chuyện đó là lũ quý tộc.
Tôi vươn tay mình ra, cố gắng chạm đến Kan.
Kan cũng dùng chút sức lực còn lại của mình để đưa tay về phía tôi.
“Chậc. Lố bịch.”
Tên quý tộc dùng chân đạp lên đầu tôi, tôi nghe thấy tiếng lên đạn.
Chút sức lực còn sót lại, tôi đưa đôi mắt thấm đẫm máu của mình nhìn Kan.
Kan bị tên dùng sức mạnh của lửa nắm lấy cổ.
Vài giây sau, Kan cũng nằm trên nền đất lạnh lẽo đó. Từ cơ thể cậu máu tóe ra như thác, khung cảnh trước mắt khiến tôi muốn buồn nôn nhưng làm gì được đây.
Cảm giác tê dại mọi bộ phận vốn là của mình như thể tôi đã tàn phế cả tứ chi. Tầm nhìn vẩn đục, thoi thóp và mệt mỏi… đây là điều chúng tôi không thể đạt được nếu như tự hoại hay tự sát bằng cách thông thường… những tên quý tộc này đúng là vị cứu tinh giải thoát những kẻ mong muốn được chết trong thế giới này…
Nhưng đó là họ, không phải chúng tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn bóp cò.
Anh nói dối, Melo.
Em biết đó là nói dối nhưng em vẫn tin anh rằng tụi em có thể tỏa sáng như những con đom đóm… Kể cả vậy, bọn em đã đón nhận kết cục của mình trong bóng tối…
Bọn em đã không thể tỏa sáng.


0 Bình luận