VOL 1 THẾ GIỚI MỚI

Chương 01 Thế giới mới

Chương 01 Thế giới mới

Tất cả đã kết thúc, mục tiêu hoàn thành không còn gánh nặng, thù oán gì nữa. Tuy nhiên cái giả phải trả quá đắt, mang theo đó là sự hối tiếc. Nhìn vào khoảng không vô định, Ryuuto trầm ngâm trong dòng suy nghĩ.

Còn nhiều việc anh chưa hoàn thành, nhiều nơi chưa đi, chưa trải nghiệm, nhiều phát sáng kiến chưa được thử nghiệm.

“Phiền não đã được loại bỏ rồi nhỉ?”

Dòng suy nghĩ bị ngắt quãng bởi giọng nói của vị thần yêu màu trắng, chủ nhân của nơi đây. Ryuuto hiểu câu hỏi này có ý nghĩa gì, chấp niệm vẫn còn nhưng nó không quá mãnh liệt.

Đó cũng là lí do tại sao anh đứng tại chốn này, nhìn về phía nữ thần đang ngồi chống cằm trên chiếc ngai vàng trắng xóa anh gật đầu.

“Ngươi còn câu hỏi gì không?”

“Sau khi đầu thai tôi còn giữ được kí ức kiếp này không?” 

Câu trả lời không ngoài dự đoán, việc chuyển giao một linh hồn với toàn bộ kí ức tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Một số trường hợp còn ảnh hưởng đến ổn định của vòng luân hồi.

Việc luân hồi với toàn bộ kí ức mới chỉ được thực hiện khi rơi vào tình thế bắt buộc, dù biết trước câu trả lời Ryuuto vẫn hài lòng vì sự hiếu kì của mình được thỏa mãn.

Sau lưng anh một cánh cửa lớn được mở ra, Ryuuto nhìn lại khung cảnh nơi đây một lần nữa. Những kí ức ùa về có vui, có buồn nhiều mạch cảm xúc đan xen hỗn loạn với nhau.

Dù cuộc sống có phần chua chát, anh vẫn có thứ để trân trọng, có thể cười, nói. Có điểm tựa để vươn lên, bước vào cánh cửa không còn gì hối tiếc ánh sáng trắng phát ra bao bọc lấy cơ thể anh và biến mất.

Xung quanh bóng đêm bao trùm, Ryuuto cảm nhận được linh hồn mình đang được gột rửa. Sau đó hàng loạt khung hình được dựng lên, tạo thành thước phim chiếu nhanh toàn bộ cuộc đời anh. Một lần nữa ánh sáng trắng lại bao bọc toàn bộ cơ thể anh.

“Chúc mừng cô Anna là một bé trai kháu khỉnh.”

“Sinh rồi em đã cố gắng rất nhiều rồi Anna.”

Tiếng một người phụ nữ, sau đó là đàn ông quá trình chuyển sinh đả thành công rồi sao. Tuy nhiên kí ức của anh vẫn giữ nguyên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ thế này vẫn tốt hơn.

Một cái tát bất ngờ vào mông, nó đau đến nổi Ryuuto phải khóc thành tiếng.Trẻ sơ sinh vừa mới lọt lòng, nếu không khóc bác sĩ sẽ đánh cho khóc có nhiều lí do cho trường hợp này nhưng anh không quan tâm lắm.

Sau một khoảng thời gian, Ryuuto đã đón những ánh nắng ban mai bằng đôi mắt của mình. Hiện tại, anh đang làm bạn với nóc nhà, trẻ sơ sinh lật người đã khó chứ đừng nói ngồi dậy.

Eliot Perry là tên của anh, cha là Nathan một người hài hước, sở hữu gương mặt thư sinh, mái tóc nâu, đeo cặp kính đồng tử cùng màu tóc, thân hình nhìn vào khá ốm yếu tuy nhiên những lần được ông bế anh cảm nhận được sự rắn chắc của cơ thể. 

Mẹ là Anna người phụ nữ với mái tóc đen dài ngang nửa lưng, đôi mắt đen khá giống người châu Á. Ngoại hình nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, tính tình nghiêm túc nhưng rất quan tâm đến mọi người xung quanh, ngoài ra bà còn là một dược sĩ.

Nhìn ngoại hình cả hai còn rất trẻ, có lẽ bằng hoặc hơn tuổi tinh thần Ryuuto. Cảnh quan của thế giới khá giống mấy bộ chuyển sinh mà Ben rủ anh đọc.

“Con dậy rồi là Eli cũng vừa đến giờ ăn.”

Eli là tên gọi ở nhà vừa uống sữa, vừa quan sát thông qua những gì thấy trong gương anh thừa hưởng màu tóc, màu mắt từ mẹ, gương mặt cũng hao hao giống. Ngoài ra không thừa hưởng gì từ ngoại hình của cha.

Mẹ đặt anh trở về nôi sau đó tiếp tục công việc của mình, nơi anh sống là căn nhà một lầu một trệt, nội thất được bày trí đơn giản thi thoảng sẽ có vài người đến khám bệnh.

Còn cha không rõ làm việc gì, chỉ biết ông đi sớm về muộn. Hai vợ chồng rất hòa thuận, thi thoảng cũng cãi nhau nhưng nhanh chóng làm lành. Điều này chứng tỏ họ rất yêu thương nhau.

Dù chỉ mới tận hưởng cuộc sống mới không lâu nhưng nó chính là thứ anh và Yuuki mong muốn nhất. Nửa năm trôi qua, trong một tháng mẹ sẽ dẫn anh vào thị trấn một đến hai lần để giao thuốc và bổ sung vật tư.

Vì thế anh nắm được đại khái khung cảnh của thế giới này, về mặt thời gian vẫn có mười hai tháng trên năm. Có điều một tháng dài hơn mười ngày so với trái đất, một ngày hai sáu tiếng, đầy đủ bốn mùa.

Khu vực anh sống là một ngôi làng nhỏ tại vùng nông thôn yên bình, với những thảm có xanh thẳm lộng gió, những cánh đồng lúa chín, người dân thân thiện. Đặc biệt là tồn tại ma thuật, dù sao cũng là dị giới mà.

Ở đây họ áp dụng ma thuật vào việc thâm canh, tuy nhiên nó không được phổ biến, không phải ai cũng được học ma thuật. Nhưng bù lại vẫn có phương tiện thâm canh hỗ trợ cũng đỡ đôi phần.

Say nửa năm trôi qua Ryuuto lúc này là Eliot đã có thể đi đứng. Vì chưa giữ được thăng bằng kết quả té, đầu sưng một cục, nghe thấy tiếng động lạ mẹ chạy vào kiểm tra tình hình sau đó phì cười.

“Cục sưng to thế này mà còn không khóc, lì lợm thật đấy.” Gương mặt vẫn còn sự lo lắng, bà chỉ ngón tay vào cục sưng trên trán Eliot miệng lẩm bẩm thứ gì đó.

“Hỡi vị thần của sinh mệnh, người là mẹ của muôn loài hãy ban cho con người đang khẩn cầu quyền hạn để xoa dịu nỗi đau của chúng sinh- Ma pháp trị liệu.”

Ánh sáng lục trắng từ từ bao quanh cơ thể, cơn đau dần biến mất Eliot giơ tay sờ cục sưng nó biến mất. Một cái búng trán bất ngờ từ mẹ, tuy nhiên nó không có tí sát thương nào kế đó anh được mẹ đặt vào nôi.

“Sau đừng có chạy nhảy như vậy nữa đấy, không phải lúc nào mẹ cũng để ý con được đâu.” Dặn dò xong bà quay lưng vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Eliot quan sát bóng lưng của mẹ rời đi, trong tại góc phòng có một kệ lớn đựng những lọ thủy tinh chứa thảo mộc. Dù có ma pháp chữa trị, nhưng một số bệnh mẹ vẫn sử dụng thuốc cho anh, kể cả bà cũng không ngoại lệ.

Dù muốn biết lí do để thỏa mãn lòng hiếu kì nhưng hiện tại chưa cho phép, anh còn chưa biết nói mới có nửa năm tuổi nên không trách được. 

Có rất nhiều thứ Eliot muốn biết, sự hiếu kì không biến mất dù bản thân đã chuyển sinh. Thời gian còn dài mọi khuất mắt dần sẽ được sáng tỏ, trước mắt phải tận hưởng khoảng thời gian làm trẻ sơ sinh này.

Anh đã quá mệt mỏi với tuổi trưởng thành, thời gian này là lúc bù đắp lại những chuyện kiếp trước chưa làm được. Tuy nhiên anh luôn tự hỏi tại sao kí ức vẫn còn, chắc chắn không phải một món quà hay việc gì tương tự.

Eliot thở dài gạt chuyện này qua bên, nằm dài xuống để thời gian giải thích. Bận tâm quá nhiều chỉ khiến cuộc sống thêm mệt mỏi, một đứa trẻ chỉ nên sống và làm việc của mình.

Nằm lăn qua lại trên nôi một lúc thì đến bữa trưa, sau khi uống sữa no nê cũng là lúc cơn buồn ngủ ập đến. Đôi mặt nặng trĩu cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Cứ thế buổi tối đến, hôm nay cha về sớm hơn mọi khi mẹ kể lại những chuyện xảy ra hôm nay. Cha bế anh lên gương mặt cười tươi giọng điệu mang thiên hướng trêu chọc.

"Mới tí tuổi đã lì lợm vậy rồi, tương lai có khi con là một hiệp sĩ gan dạ đấy."

Dù không biết đây là khen hay chê nữa, “Hiệp sĩ” là ước mơ thuở bé của anh ở kiếp trước, anh từng chơi trò hiệp sĩ bảo vệ công chúa với cha mẹ những kí ức  anh đã quên lùa về mang theo sự ấm áp.

Gia đình ba người tiếp tục bữa tối đầm ấm, tràn ngập sự hạnh phúc. Ngay lúc này nhiều dòng suy nghĩ hiện lên trong tâm trí Eliot, anh muốn bảo vệ gia đình này.

Kiếp trước anh đã không bảo vệ được ai nhưng giờ đã khác, kí ức còn đó, kinh nghiệm, trãi nghiệm vẫn còn chắc chắn anh sẽ làm được. 

Tại cung điện được bao phủ màu trắng, thời điểm sau khi Ryuuto bắt đầu quá trình chuyển sinh, Bám chặt lòng bàn tay vào thành ghế, gương mặt của nữ thần thể hiện rõ sự khó chịu. 

Tay nắm chặt cây quyền trượng, cánh cửa Ryuuto bước vào không đóng lại. Lúc này một khí tức nặng trĩu bao trùm lấy cánh cửa sau đó từ từ đóng lại nhưng nó vẫn ở đó mà không biến mất.

Cô xuống khỏi thần tọa, bước đến trước cánh cổng vừa khép lại, khí tức mờ ám vẫn còn đó, một khí tức nặng trĩu. Những giọt mồ hôi lăn trên má, gương mặt tức giận xen giữa sự khó hiểu.

“Đây là lần thứ hai rồi đấy, tại sao lí do gì khiến toạ độ dịch chuyển bị thay đổi chứ? Còn lại là thế giới vượt ngoài sự kiểm soát của cây thế giới. ”

Gương mặt nữ thần liên tục vặn vẹo, tái mét, tay chân run cầm cập, trước đó chuyện tương tự cũng xảy ra cô chưa lý giải được. Lần này lại tiếp tục thậm chí còn tệ hơn lần trước.

Cô quay lưng giương cây trượng về phía thần toạ của mình, không biết từ khi nào đã có kẻ ngồi trên đó. Hắn rất giống con người nhưng khí tức lại không phải, vừa mang khí tức của con người, cũng vừa mang khí tức của thần.

“Khí tức này tại sao ngươi lại đến đây? Tại sao ngươi lại làm chuyện này?”

Nữ thần lấy lại sự bình tĩnh, đôi mắt kiên định tuy nhiên cô đã hạ trượng xuống cô biết kẻ trước mặt mình là thứ gì. Tuy gương mặt bị che phủ bởi màn sương mù xám trắng, hắn chỉ ngồi yên trên thần tọa không có bất kỳ sát khí nào.

“Trật tự của cây thế giới sắp bị đảo lộn.”

Hắn tiếp tục im lặng còn vị nữ thần chỉ biết thở dài, nhìn cánh cửa với lớp khí tức nặng trĩu vẫn còn đó. Ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, sau đó nhìn lên phía thần tọa của mình.

Bóng dáng của người bí ẩn đó đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại bầu không khí nặng trĩu. Nữ thần quay lại thần tọa của mình, ngồi dài trên chiếc ghế tay giơ lên trước mặt, cây trượng buông lỏng khiến nó lăn một đoạn xa.

“Sao mình không nhận ra sớm hơn chứ, nó bắt đầu rồi sao.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!