Trong căn bếp nhỏ, Hùng đang dở tay nấu cơm. Trước mặt anh là chảo rau xào dở và một nồi thịt đang luộc. Bên cạnh anh, chiếc nồi cơm điện vừa hay kêu tít tít, báo hiệu cơm đã chín. Vừa nấu ăn, Hùng vừa nhẩn nha suy nghĩ. Anh nghĩ đến những gì mà mình sẽ phải làm vào sáng mai. Theo chân anh lớn Phú, nghiên cứu tài liệu cùng một số phương thức chống khủng bố. Tất cả đơn giản vì có một cái tên nguy hiểm đang lẩn trốn trong toàn khu vực liên bang.
Bỗng nhiên, dòng suy nghĩ đó bị cắt ngang bởi một tiếng mở cửa. Anh vội chạy ra, đón tiếp như một người vợ chờ chồng về nhà đã lâu.
“Anh về rồi đấy à?”
“Ừ.”
Phú lạnh lùng đáp lại câu chào hỏi của Hùng. Anh đóng cánh cửa nhà rồi bước lên cầu thang với khuôn mặt cứng đờ, không chút suy biến.
Trong căn phòng, Phú trầm ngâm ngồi nhìn chiếc hộp mình mang về từ ngân hàng địa phủ. Anh xoa nó, lật qua lật lại rồi lại nhìn hồi lâu. Thực sự, trong đầu anh lúc này chỉ có những dòng ký ức xưa kia, về một gia đình đã tan đàn xẻ nghé từ lâu.
“Anh Phú…”, Hùng nhìn người anh lớn với ánh mắt long lanh. “Đó có phải là?”
“Ừm.”, Phú đáp lại bằng cái gật đầu. Anh mở chiếc hộp ra rồi lấy bộ quân phục trong đó ra, giờ lên cho Hùng xem thật kỹ rồi mới tiếp tục nói: “Đây là quá khứ của anh.”
“Thì sao chứ?”, Hùng vẫn không hiểu. Đến lần này, Phú mới kể tất cả cho anh nghe. Đến lúc này, Hùng mới hiểu. Anh nói:
“Bố anh có thể đối xử không tốt với anh khi còn sống thật, nhưng hãy nhìn vào cách mà ông ấy gửi bộ đồ xuống đi, anh Phú. Dẫu sao thì công cha nghĩa mẹ vẫn là một thứ gì đó to lớn, đến mức dù người con có giàu có đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể báo đáp hết được.”
“Ừm, anh hiểu rồi.”
Phú không nói gì thêm nữa. Anh chỉ lẳng lặng bước vào bàn và cắm cúi ăn. Hùng tuy trong lòng cảm thấy thật bất bình làm sao, nhưng cũng chẳng thể khuyên thêm được gì. Vừa ăn, Hùng vừa nghĩ lại về hình ảnh của một vị tiền bối điềm đạm.
Ăn xong, cả hai lên phòng ngồi nghiên cứu mớ tài liệu còn chưa tỏ tường. Phú vừa đọc vừa trầm ngâm. Anh không biết tên Nguyễn Trần Hưng “con” đang ở đâu, làm gì và ra sao. Tất cả những gì anh được biết chỉ gói gọn trong một tờ giấy, kèm theo một suy nghĩ: Hắn rất nguy hiểm. Nhưng rồi mọi thứ có vẻ đã sáng tỏ khi anh đọc đến một cuốn tài liệu có tựa đề “H”. Có vẻ như Hùng đã đem về được từ đâu đó, nhưng hỏi thì tốt nhất để sau.
“Nhưng trong tài liệu viết thì…”
Phải, hãy nhìn những gì mà hắn đã làm mà xem! Hắn gây bất ổn ở khu vực Khang San, vốn là mỏ khoáng sản lớn nhất nhì cả liên bang. Hàng ngàn công nhân đã và đang bị khủng bố bởi những tên phiến quân được trang bị tương đối đầy đủ của hắn. Bởi vậy mà trong nhiều tháng nay, các nhà máy sản xuất vũ khí đang hoạt động tương đối cầm chừng. Điều đó có nghĩa là nền quốc phòng đang bi đe dọa. Giả sử trong trường hợp xảy ra chiến tranh, thì một là liên bang sẽ phải thay đổi tư duy đánh, điều mà các điệp viên của Vương quốc Âm Phủ nắm rất rõ; hai là chấp nhận việc thiếu đạn dược và vũ khí, dẫn đến thua cuộc.
Mặc dù vương quốc trông có vẻ nhỏ bé hơn trước, nhưng từ vụ đột nhập căn cứ Má Dên, có thể cho thấy rằng họ đang ráo riết chuẩn bị cho chiến tranh. Những vũ khí, trang bị mẫu, bảng ngân sách và cả mối quan hệ giữa công ty Freedom Fighter nữa, tất cả đã cho thấy điều đó.
“Cơ mà, mình vẫn chưa hiểu, tại sao một đội quân hùng mạnh đến thế lại có thể thua chiến thuật du kích được nhỉ? Phải chăng họ đang mắc sai lầm giống như Liên Xô và Mỹ trong hai cuộc chiến ở Afghanistan?”
Chàng trai tự hỏi. Có lẽ cần phải đưa ra vấn đề này ở Ngôi nhà tình báo. Anh liền đứng dậy và nói với Hùng:
“Ngày mai chúng ta sẽ đến trụ sở tổ chức.”
Lập tức, Hùng cũng đứng dậy và hỏi.
“Sao lại thế anh? Tổ chức đã giao cho chúng ta đầy đủ tài liệu rồi cơ mà?”
“Anh cảm giác tổ chức đang giấu chúng ta những điều cần phải biết.”
Phú đáp lại, khuôn mặt đầy sự nghiêm túc. Anh đang không giỡn chút nào cả. Đôi mắt anh sắc lẹm như một lưỡi kiếm, sẵn sàng chém bất cứ kẻ nào có ý định ngăn cản mình. Đó cũng chính là cách anh sống trong thế giới người chết đầy biến động này. Biết mình không thể nói trái lời Phú, Hùng cũng đành chấp nhận yêu cầu oái oăm trên.
…
Sáng hôm sau, cả hai đã có mặt tại Tổng cục Tình báo. Tại Phòng Nhì, ông Lầu vẫn chưa xuất hiện. Mà chính xác hơn là chẳng có ai xuất hiện cả, điều đó có thể đoán được qua âm thanh lặng như tờ sau cánh cửa. Phú thử mở cửa thì không thấy nó bị khoá. Lập tức, trong đầu anh nghĩ ra một ý tưởng đen tối. Anh nhẹ nhàng mở cửa, rồi đẩy Hùng vào bên trong trước, còn mình thì ngó trước nhìn sau rồi cũng vào theo.
Phú bước đến bàn máy tính, chọn chiếc máy có dán nhiều giấy nhớ nhất. Anh ngồi xuống, bật máy lên, để rồi trước mắt anh là một màn hình đăng nhập. Nhưng mật khẩu sẽ lấy ở đâu? Hùng vừa nhìn vừa tự hỏi. Ấy thế mà Phú không chút ngần ngại lật từng tờ giấy nhớ ra, rồi cố gắng hình dung xem mật khẩu sẽ trông như thế nào. Theo kiến thức của anh thì thường mật khẩu sẽ là những thứ gì dễ nhất có thể, đơn giản vì não bộ của con người thường có xu hướng đơn giản hay “mã hoá” lại các thông tin mà nó tiếp nhận được.
“Được rồi, chúng ta có gì ở đây nào.”
Và cuối cùng, sau một lúc chật vật tìm thông tin trong đống giấy nhớ ghi toàn những thứ tào lao ấy, Phú đã tìm thấy một thứ trông có vẻ như là mật khẩu. Anh nhập vào thử thì quả nhiên, máy tính đã truy cập được vào hệ thống. Nhưng trước khi bước vào tra cứu thông tin thì phải thiết lập một kết nối an toàn đã. Phú đứng dậy, vỗ vai Hùng mà nói:
“Vụ này anh sẽ để chú làm, Hùng ạ.”
“Hả, nhưng em…”
“Đừng nói nhiều, làm đi. Đây là vì quyền lợi và mạng sống của chúng ta cả đấy. Lão Lầu đó đã che giấu quá nhiều thứ rồi.”, Phú nghiến răng ken két.
Hùng liền thử truy cập vào ứng dụng mạng ảo cài sẵn trên máy. Không mất quá nhiều thời gian để nó hoạt động. Mà Hùng cũng nghĩ, kẻ nào ngốc thật, lại đi cài sẵn ứng dụng trên máy của cơ quan. Chưa kể hệ thống cũng “khôn” chẳng kém, khi lại chấp nhận một thiết bị không rõ địa chỉ mạng truy cập vào. Thế này thì bảo sao bọn điệp viên bên Vương quốc lấy được thông tin!
Tiếp tục truy cập sâu vào các tệp lưu trữ trên cơ sở dữ liệu, Phú và Hùng tìm thấy một tập hợp các tài liệu và thước phim khá “dày”, nhưng nó đã bị khoá lại bởi mật khẩu. Với bộ óc của một kỹ sư công nghệ thông tin hồi còn sống, Hùng nhanh chóng thao tác “bypass” bằng một số thủ thuật mà anh học được từ hồi còn ở trường tình báo. Hẳn là các giảng viên của anh cũng không ngờ rằng vào một ngày nào đó, những lỗ hổng mà họ từng cất công nói với anh, hy vọng anh sẽ sử dụng nó cho mục đích tốt lại bị đem ra lợi dụng như thế này. Quả nhiên, Liên bang đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để cập nhật hệ thống này.
“Anh khá bất ngờ về chú đấy.”
Đến Phú cũng phải thốt lên như vậy. Anh biết chuyện Hùng được các giảng viên ưu ái chia sẻ về lỗ hổng này chứ, bởi anh chính là người giám sát anh ta mà. Nhưng muốn qua mặt được hệ thống cũng không dễ dàng. Với một hệ điều hành được xây dựng dựa trên nhân Linux, nhà phát triển hoàn toàn có thể nhồi nhét những thứ gì họ muốn. Trình bảo mật, hệ thống điều khiển. Chính vì vậy nên Hùng buộc đưa ra một quyết định hết sức liều lĩnh.
“Anh Phú, anh hãy hứa với em là anh sẽ chịu trách nhiệm cùng về vụ này đi”, Hùng gấp gáp nói.
“Được, chú không cô đơn đâu. Vậy chúng ta cần phải làm gì?”, Phú cũng sốt ruột theo.
“Em cần tài khoản của anh, vì đó là cách duy nhất để truy cập vào máy chủ. Mỗi điệp viên đều có mà, phải không?”
Đáp lại Hùng, Phú chỉ buồn bã:
“Nhưng anh có nhớ mật khẩu đâu.”
Việc Phú không nhớ mật khẩu cũng chẳng có gì là lạ. Đây vốn dĩ là một dự án từ ba năm trước, khi mỗi sĩ quan tình báo đang hoạt động ở Vương quốc đều được cung cấp một tài khoản định danh cá nhân nhằm truy cập vào hệ thống máy chủ của Ngôi nhà tình báo để báo cáo thông tin. Tuy nhiên, sự phản bội của Phạm Huy đã khiến nhiều thông tin bị rò rỉ, dẫn tới việc nó bị đóng băng vĩnh viễn. Giờ đây, cách duy nhất để tra cứu thông tin là qua các blacksite hoặc trở về Cục Tình báo.
“Tuy nhiên, các blacksite vẫn không có quyền truy cập toàn bộ các dữ liệu từ máy chủ mà vẫn chỉ phụ thuộc vào các thư điện tử được gửi tới. Hơn nữa, em mới khám phá ra một bí mật: Các tài khoản đó nếu được sử dụng ở máy chủ chính thì vẫn sẽ hoạt động như một thực thể hợp pháp.”
Hùng thao thao bất tuyệt mà quên béng mất nhiệm vụ phải làm. Nhưng Phú thì không như vậy. Anh liền bắt tay vào tìm mật khẩu xung quanh căn phòng. Theo cảm tính của bản thân, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất, nên Phú chọn vào cái ngăn tủ ngay cạnh đó. Quả nhiên, một cuốn sổ với tựa đề “Danh sách tài khoản các Autospy” đã hiện ra trước mắt. Đâu rồi, đâu rồi, đâu rồi, Phú nhanh tay lướt qua các trang. Đây rồi! Tên tài khoản kèm theo mật khẩu của anh đã hiện ra trước mắt. Nó là một dãy các con số và chữ cái, hình như là mã hex thì phải, anh nghĩ vậy. Nhưng dù sao thì cũng đừng nên quan tâm chuyện đó quá nhiều.
“Tuyệt vời!”
Cả hai cùng khẽ reo lên. Rồi họ nhanh chóng truy cập vào kho dữ liệu. Quả nhiên, nơi đây có đầy rẫy những thông tin mà họ cần. Phú thay Hùng ngồi vào ghế máy tính rồi chọn ngẫu nhiên một đoạn phim.
“Chết tiệt! Sao bọn Sleeves này bắn rát thế!”
Góc camera từ một binh sĩ cho thấy quang cảnh ở mỏ sắt Khang San hỗn loạn tới mức nào. Giữa núi là những binh sĩ đang mải miết bắn trả, nhưng không thể áp chế được. Đã thế, những kẻ thù bên kia của họ còn đang đẩy các tảng đá to nặng xuống nhằm gây thiệt hại. Đôi lúc, có những đợt “mưa đá” rơi xuống ào ào, khiến nhiều binh lính đang nằm chờ quân y bị thương nặng hơn. Và rồi…
“Mìn!”
Một tiếng nổ long trời vang lên giữa chiến trường. Một đống máu thịt vương vãi, kéo theo đó là những vũng máu được hình thành xung quanh người lính nọ. Anh hốt hoảng phát hiện kẻ thù đã gài mìn, chỉ cần đạp trúng là coi như xong.
“Đội trưởng!”
Rồi một loạt những tiếng nổ khác lại vang lên. Những tiếng kêu la thảm thiết như làm mất hết nhuệ khí của vị đội trưởng này. Anh ta vội vàng chạy khỏi vị trí chiến đấu, kiếm một góc an toàn rồi mới gọi chi viện qua radio. Một lúc sau, ba chiếc tiêm kích phi đến và ném bom, coi như vừa triệt hạ được địch, lại vừa phá nát luôn khu mỏ. Đoạn phim kết thúc với cảnh những người lính, bao gồm cả tay đội trưởng kia xông lên cắm cờ và nhặt xác những kẻ địch mà họ gọi là “Sleeves”. Chúng mặc đồ không khác dân thường là bao, chỉ khác là được trang bị áo chống đạn loại cơ bản cùng một số vũ khí gọn nhẹ khác, chẳng hạn như súng trường AKS-74U và AKMS.
“Chết tiệt… quân lính của chúng ta yếu đến như vậy sao?”
Phú không thể tin được những gì đang hiện ra trước mắt mình. Anh đã được dạy rằng quân của Liên bang rất hùng mạnh và sẵn sàng đạp nát mọi kẻ thù từ hồi còn ở trường tình báo, vậy mà… Đây rõ ràng là một vấn đề lớn!
“Nhưng khoan, nhỡ đâu đây chỉ là một đơn vị yếu kém thôi thì sao?”
Anh quay sang nhìn Hùng. Nhưng đôi mắt Hùng như một cái hố đen vậy, sẵn sàng nuốt chửng mọi niềm tự hào của anh về đội quân mạnh nhất âm phủ này.
“Đây là… đội đặc nhiệm Thần Ưng, anh ạ. Họ là một trong những đội tác chiến tốt nhất toàn quân đội Liên bang Âm Phủ này.”
Chàng điệp viên Gia Phú chết lặng. Đó là đơn vị đã huấn luyện anh cách bắn súng và tác chiến đô thị, thế mà lại xảy ra chuyện này. Anh bắt đầu nghi ngờ về năng lực chiến đấu của bản thân mình.
Thế nhưng, luôn có ánh sáng nơi cuối đường hầm.
“Cơ mà anh hãy nhìn đi! Vị tướng chỉ huy đội này gần như không có kinh nghiệm, mà chỉ được bổ nhiệm nhờ quan hệ thôi!”
Hùng di chuột vào bản báo cáo đi kèm. Những dòng chữ như tố cáo chính tay chỉ huy vô trách nhiệm này khi đã đẩy cả một đơn vị trong cả đội vào chỗ chết. Rõ ràng hắn đã có thể khôn ngoan hơn thế, thay vì chỉ chăm chăm bắt lính leo núi rồi đánh trong thế bị động. Và kết quả thì cuối cùng núi vẫn bị san bằng mất một góc. Dù vậy, vẫn không hề có một động thái kỷ luật hay cách chức được đề xuất trong bản báo cáo, chứ đừng nói là hành động thực tế.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bật tung ra. Một bóng hình lộ diện ra, kèm theo giọng quát.
“Phú và Hùng, hai cậu đang làm trò gì vậy?”
Đó chính là Cục trưởng Lầu. Quá bực tức, Phú đứng phắt dậy, lao vào túm lấy cổ áo ông ta và nói:
“Tại sao ngài lại giấu chúng tôi những điều này? Tại sao chúng tôi không được biết rằng quân đội chúng ta đang rệu rã tới mức vậy?”
“Bình tĩnh nào, Phú. Tôi tin chắc rằng cậu chưa hiểu hết câu chuyện đ-”
Và rồi, Hùng cũng đứng dậy và nói:
“Tay tướng đó… là do ông giới thiệu với quân đội phải không? Tay đại tá đó một phát lên hẳn trung tướng là thế quái nào?”
Cục trưởng Lầu đứng tim. Phải, vị chỉ huy đó chính là do ông tiến cử, vì đó chính là em ruột của ông. Mặc dù ông biết lon của vị đó là mua từ đại uý lên đại tá, nhưng bản thân cũng chẳng thể làm gì được. Bởi ông quá cả nể. Đen hơn nữa là tất cả những thông tin về người em này lại được lưu trữ trên hệ thống, bao gồm cả gia phả nữa. Và chuyện thì cũng đã rồi, nên ông buộc phải nhận tội trước hai sĩ quan thuộc cấp này.
“Phải… Nhưng rõ ràng ông ta có năng lực mà, các cậu phải tin chứ!”, ông Lầu vẫn tiếp tục thanh minh.
“Thế thì ngài hãy trả lời cho chúng tôi vì sao chiến thuật của ông ta lại yếu kém đến thế? Ai cũng biết đánh ở vùng núi này rất khó và cần nhiều quân, vậy mà ông ấy cử có ba đội gồm hơn ba chục người để đấu lại gần tám mươi phiến quân, theo số xác đếm được?”
Chính luận điểm này của Hùng đã khiến cục trưởng phải im thin thít. Sau một hồi giằng co, cuối cùng Phú cũng chịu tha cho ông ta. Cục trưởng Lầu cúi gằm mặt xuống, không ngờ rằng có ngày bản thân bị hai đứa oắt con vắt mũi chưa sạch này lột trần sự thật. Nếu điều này bị lộ ra thì chẳng phải thanh danh của cá nhân ông ấy sẽ bị ảnh hưởng hay sao? Chắc chắn ông không được để điều đó xảy ra!
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho các cậu xuất phát sớm”, ông ta nói với giọng thất thần.
“Rõ. Nhưng chúng tôi muốn một điều nữa. Hãy điều ông tướng kia ra khỏi vùng chiến sự này, bằng không tất cả sẽ chết dưới tay hắn.”
Dường như Phú và Hùng cũng đã đọc được suy nghĩ của vị cục trưởng đáng kính kia. Họ muốn bắt được tên Hưng càng sớm càng tốt, nhưng không phải với một đơn vị được chỉ huy bởi vị tướng yếu kém nọ.
“Được rồi, tôi hứa sẽ làm, miễn sao các cậu đừng để lộ tin này ra ngoài.”
Cục trưởng khẩn khoản xin xỏ, trong khi Phú thì nở một nụ cười đắc thắng. Anh nhẹ nhàng đáp lại:
“Nếu chúng ta thắng, tôi sẽ không làm gì nữa. Nhưng với cương vị cục trưởng, ngài nên lãnh đạo chúng tôi một cách tài tình, nếu không người chịu trách nhiệm sẽ phải là ngài đấy.”


0 Bình luận