Tôi quay sang người phụ nữ trung niên với hi vọng bà ta có thể làm gì đó, nhưng người kia chỉ liếc tôi một chút rồi vội vàng rời đi. Hình như bà ta phải nhanh chóng về xem con mình. Sự bối rối và lo lắng hiện rõ trên mặt bà.
Không, không đúng. Nó hình như càng giống với sự hoang mang, pha trộn chút hối hận... Tại sao tôi lại có suy nghĩ đó nhỉ? Là tôi ảo tưởng chăng? Một cảm giác bất an khó tả nhen nhóm trong tôi.
"Cái diễn biến kì cục gì thế này?"
Tôi thực sự muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ vô lý này lắm rồi. Nhưng mà tôi nên làm thế nào chứ? Vừa dậm chân vừa hô tỉnh lại mau, tỉnh lại mau à? Chắc là không được rồi. Hãy cứ đợi đến lúc chuông báo thức kêu lên vào sáng mai thôi. Hy vọng thế...
Tôi nhìn vào túi hương màu tím mộng mơ trong lòng bàn tay mình. Dù sao tôi cũng nhận quà lưu niệm của người ta mất rồi.
"Thôi thì coi như giúp cô trông cửa hàng để trả lễ vậy." Tự nhủ thế, tôi ngồi vào vị trí sau quầy và bắt đầu chờ đợi. Tôi thử nhắm mắt lại cố ngủ xem có khả thi không. Ngủ bên trong giấc mơ nghe cũng phiêu đấy chứ! Hoặc là nếu bạn ngủ trong mơ thì sẽ tỉnh lại ở thực tại chăng?
Có quá nhiều thứ tôi muốn thử, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm "lucid dream" mà. Trước đó tôi vẫn cứ bán tín bán nghi về cái hiện tượng giấc mơ sáng suốt này. Theo tôi được biết thì nó hình thành nhờ sự hoạt động của phần vỏ não trước.
Tôi cứ ngồi nhắm mắt như vậy, cố gắng tìm mọi cách để ngủ, thậm chí tôi đã thử cả phương pháp đếm cừu nhưng đều vô hiệu.
Cứ như vậy, nửa tiếng trôi qua...
Tôi từ bỏ mọi nỗ lực ngủ trong mơ, có vẻ đó là điều không khả thi rồi. Lyan cũng sẽ sớm quay lại thôi, đến lúc đó tôi sẽ từ biệt để đi ra ngoài xem cảnh sắc nơi khác. Tôi muốn xem trí tưởng tượng trong tiềm thức mình tốt đến đâu nên không thể cứ chôn chân trong cái tiệm này mãi được.
Trải qua năm phút... Rồi lại mười phút...
Lyan vẫn chưa trở về nữa. Chẳng lẽ cô ta nhân tiện đi ra ngoài và bắt đầu la cà đó đây luôn hả? Thật là một đứa đầu rỗng bất cẩn mà.
Tôi nhàm chán quan sát mọi thứ xung quanh mình để giết thời gian.
Bên trên mặt quầy phía trước bày rất nhiều thứ hổ lốn, có hộp kẹo nhiều màu, có vài quyển sách cũ kĩ sờn gáy xếp thành chồng, có một quyển lịch gấp để bàn và nổi bật nhất là một bức tranh chân dung được đóng khung lồng kính cẩn thận.
Tôi cũng không lạ gì nhân vật trong tranh, đó là người bà quá cố của nữ chính. Về sau, khi bỏ lại căn nhà này để lên đường đi phiêu lưu, nữ chính chỉ mang theo duy nhất tấm tranh này, nó rất quan trọng đối với cô.
Dưới góc bức tranh có dòng chữ nhỏ "Sulie 1135-1223" là tên bà ấy cùng với năm sinh năm mất. Dù khi cốt truyện bắt đầu bà ấy đã không còn nữa, nhưng nhân vật này vẫn đóng vai trò rất quan trọng cho hành trình phía sau của nhân vật chính, nhất là những bí mật về quá khứ của bà.
Tại sao nam châm hút rắc rối Lyan lại có được hai mươi năm an toàn đầu đời? Tại sao như tôi đã bật mí ban nãy: mọi bất hạnh của nữ chính sẽ chỉ ập đến sau khi bà của cô ấy mất được một năm? Nguyên nhân rất dễ đoán, đó là vì trước ấy nữ chính luôn được bà mình che chở nên không thể gặp nguy hiểm gì. Bà cô không phải một nhân vật đơn giản trong thế giới Horror of tides.
Ngược lại bà ta khá có số má, thậm chí lượng lớn rắc rối về sau đều có một phần do bà để lại cho nữ chính luôn ấy chứ!
Khoan đã, hình như có gì đó không ổn thì phải... Tôi ngờ ngợ quan sát kĩ bức chân dung.
“1135 – 1223.” Bà của nữ chính - người tên Sulie ấy, đã mất vào năm 1223 hòa lịch.
Trên cuốn lịch để bàn đang đánh dấu ngày bao nhiêu?!
Tôi bật dậy vồ lấy cuốn lịch, nó đang mở sẵn trang lịch tháng tư... Tháng tư năm 1224 hòa lịch. Vậy là đã được một năm sau khi bà mất... Cũng là lúc thời gian trò chơi bắt đầu.
"Không ổn!"
Tôi hiểu tại sao lúc nãy tôi có cảm giác bất an rồi. Số 22, số 22 phố Mancrip, cái địa chỉ kia...
Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn cơ chứ? Tôi dần dần hồi tưởng lại, có một thời điểm mà tôi đã mắc vào cái bẫy đó ở những lần chơi đầu tiên. Những chiếc bẫy được giăng khắp mọi nơi chỉ chực chờ nữ chính rơi vào để ngấu nghiến.
"Nhiệm vụ giao hàng" ban nãy chính là một cái bẫy như thế! Tôi đã mắc phải nó một lần mà, tại sao tôi lại quên nó chứ?
Từ sau khi hiểu được rằng trò chơi kia luôn cố hãm hại nữ chính bằng mọi cách có thể, rằng chỉ một bước đi sai thôi cũng có khả năng vạn kiếp bất phục. Tôi đã ngừng giao tiếp với các NPC phụ ngoài tuyến truyện chính, thế là khỏi cần lo bị lừa dọc đường.
Nhưng cũng không thể trách tôi được, dù sao trò chơi đó có tận hơn một nghìn tám trăm phân cảnh mười tám cộng cơ mà. Thêm việc tôi đã chọn tắt hiển thị chúng đi thì làm sao tôi nhanh chóng nhận ra những chi tiết nhỏ nhặt như vậy được chứ?
Đã qua khá lâu rồi mà Lyan vẫn chưa quay về. Cô ấy rất có thể đang gặp nguy hiểm!
Trái tim tôi nhảy phanh phanh trong lồng ngực, máu tôi dồn hết lên não, hơi thở tôi dần trở nên gấp rút. Tôi đang hoảng loạn.
Không nghĩ ngợi được gì nhiều, tôi lập tức phóng ra ngoài đường, bỏ lại tiệm tạp hóa không có ai trông đằng sau.
Tôi vội vã tóm cổ một ông lão bán hoa quả vỉa hè gần đó, lớn tiếng hỏi: "Phố Mancrip đi hướng nào?!"
"Hả? Cậu... cậu định làm cái gì...?"
"Hướng nào?!!!" Tôi hét thẳng vào mặt ông lão đang sợ sệt.
"Hí! Bên đó... Đi thẳng qua ba con phố thì rẽ trái... sau đó lại rẽ phải."
"Cảm ơn!" Tôi vội chạy đi theo hướng ông ta chỉ.
Tôi chạy như chưa từng được chạy, hai chân tôi băng băng trên con đường lót đá, cơ thể thì khéo léo luồn lách qua dòng người tấp nập.
Tôi không muốn giấc mơ đẹp này trở thành ác mộng đâu.
"Nữ chính à, tốt nhất cô đừng có xảy ra chuyện gì đấy!"
Tôi không biết tại sao mình lại phải vội vã đến thế, rõ ràng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tôi bị ám ảnh vì đã liên tục chơi con game chết tiệt kia suốt một tuần, vậy nên tôi mơ thấy nội dung của nó, chỉ đến thế mà thôi.
Vậy cái cảm giác lo lắng này là gì chứ? Tại sao tôi phải chạy tới địa chỉ kia để kiểm tra? Chính tôi cũng không biết nữa… Tôi sẽ rất biết ơn nếu có ai đó giải thích được tâm trạng tôi khi này. Nhưng nếu chính chủ cũng không rõ thì ai sẽ tường đây?
Tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này, liệu ai đó đã từng lo lắng cho một ảo tưởng của chính bản thân, có thể chia sẻ với tôi chút kinh nghiệm được không?
Đầu óc tôi dường như trống rỗng cả, tôi chỉ biết chạy và chạy, lao đi không suy nghĩ. Chưa đến mười phút sau, tôi đã có mặt trước cửa căn nhà số 22 kia. Không chần chừ chút nào, tôi giữ nguyên tốc độ chạy đó xông thẳng vào khu vườn nhỏ bên cạnh.
"Này! Cậu nghĩ mình đang làm gì thế hả?! Đây là nhà của..."
Boong!!!
Không để ông lão người đang tỉa cây cảnh nói hết câu, tôi vớ lấy chiếc xẻng làm vườn cắm gần đó và phang thẳng vào mặt lão không chút nhân nhượng.
Đừng để vẻ bề ngoài phúc hậu ấy đánh lừa, lão ta là người xấu đấy! Trong lần chơi ấy lão chính là người lừa tôi tiến vào trong căn nhà, rồi nữ chính do tôi điều khiển bị phang bất tỉnh ngay khi cánh cửa vừa đóng lại.
Hạ gục xong tên già dơ gác cổng, tôi hùng hổ xâm nhập vườn sau, nơi đó có một cửa sập làm bằng gỗ. Một cách chuẩn xác, tôi cắm phập lưỡi xẻng vào khe hở giữa hai cánh cửa.
Cách! Tiếng chốt bị bẻ gãy vang lên.
Thứ ngăn cản giữa tôi và sự thật dưới căn hầm này chỉ còn là một ván gỗ mỏng, không hơn không kém. Thế nhưng tôi bất giác chần chừ một nhịp, có gì đó sâu thẳm trong tôi đang muốn lên tiếng.
Đừng mở. Quay đầu lại. Ngừng ở đây thôi. - Nó rỉ vào tai tôi những lời thì thầm tuy ngắn mà đầy sức thuyết phục.
“Tôi sao có thể làm như thế chứ?”
Sao vậy? Cũng giống như mỗi lần mày thoát khỏi trò chơi ngay khi mọi thứ bắt đầu chuyển hướng xấu đi ấy. Thoát ra rồi chơi lại từ đầu thôi, có gì để phân vân à? Chẳng phải mày đã có kinh nghiệm giúp nữ chính không bị ức hiếp bằng phương pháp ấy ư?
"Tôi... Nhưng mà…"
Nó, nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong tôi đang lên tiếng. Nó liên tục thuyết phục tôi dừng hành động vô nghĩa này lại. Nó là một phần của tôi, hoặc phải nói là bên trong ai cũng có một khía cạnh như vậy không phải sao? Một cái tôi luôn bàn lùi, sợ sự thay đổi, sợ khó khăn. Vì đó là tâm lý an toàn bên trong tất cả sinh vật sống, luôn luôn truy cầu sự ổn định để tiếp tục sinh tồn.
Tôi hiểu chứ, tôi sợ không biết sẽ phải đối mặt với điều gì sau cánh cửa, tôi sợ bản thân mình có thể gặp nguy hiểm. Nhưng trên hết, tôi sợ... Rằng đây không phải là mơ! Nó quá chân thật để có thể là mơ, tôi đã luôn tự trấn an bản thân mình rằng tất cả chỉ là ảo ảnh kể từ giây phút tỉnh lại và nhìn thấy nữ chính.
Tôi không muốn chấp nhận mình đã xuyên không hay thứ gì đó tương tự! Nên đây chắc chắn là mơ, nó phải là một giấc mơ! Không, là một cơn ác mộng cũng chẳng sao, miễn nó không phải sự thật thì tôi đã rất cảm tạ rồi.
Đúng đúng, chỉ là một giấc mơ thôi mà! Đây là giấc mơ của mày, là cơn ác mộng ngắn ngủi mà thôi. Nếu không thích thì cứ mặc kệ nó đi, mày biết thứ gì đang chờ đợi mày sau cánh cửa hầm này chứ? Tao nghĩ mày đoán được mà…
Tại sao mày lại cố gắng chứ? Mày mới gặp cô ta chưa đầy vài giờ? Một kẻ xa lạ, tại sao mày phải mạo hiểm chứ?
"Ừ nhỉ... Tại sao ta?"
Lát nữa là mày tỉnh lại thôi. Thế nên rời đi, và tiếp tục chờ đợi là được. Rồi mày sẽ tỉnh lại thôi mà. Chạy đi! Trốn tránh đi! Mày quá quen với điều đó rồi còn gì? Trước giờ mày đều trốn tránh đối mặt với mọi thứ cơ mà, sao tự nhiên lần này can đảm thế?
Tôi? Trốn tránh ư? Không đúng! “Tôi chưa bao giờ chạy trốn trước khó khăn cả!”
Mày nói cái gì vậy? Mày lú đấy à?
“Tôi không phải kẻ hèn nhát! Tôi luôn luôn giúp đỡ người khác trong tầm khả năng. Bởi vì…”
Một mùi thơm mát nhẹ nhàng thoảng qua mũi tôi, nó đến từ túi hương màu tím tôi nắm chặt trong tay. À, đúng rồi, câu trả lời vẫn luôn ở đây, nó đơn giản đến thế cơ mà!
"Bởi vì, mình muốn làm anh hùng!"
Tôi muốn mang lại những giá trị tốt đẹp, muốn giúp đỡ người khác. Tôi đang làm vậy, và sẽ còn tiếp tục làm vậy!
Tôi biết quyết định này khả năng cao sẽ làm cho tôi hối hận, nhưng tôi sẽ càng hối hận hơn nếu không tận mắt chứng kiến câu trả lời.
Có thể dưới đó không có gì hết cả, có thể nữ chính bằng cách nào đó thoát được cạm bẫy kia, chỉ cần cô ta không nghe theo tên già canh cửa rồi bước vào trong căn nhà số 22 ấy là được. Có thể Lyan chỉ đang mải dạo phố mà về muộn thôi…
Và tôi đạp bung cánh cửa sập cũ nát ấy bằng tất cả sức lực, bằng tất cả quyết tâm mà tôi có.
Thế rồi, tôi đối diện với sự thật… Vậy mà tôi cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được nó cơ, có phải tôi đã quá ngạo mạn rồi không?
Ha ha, ahaha. Cái quái gì thế này? Cảm giác con tim bị bóp ngẹt này là cái gì thế? Là tuyệt vọng, là hối hận, hay là sợ hãi, càng là phẫn nộ? Tôi không biết! Tôi chỉ biết nó khó chịu quá, cứ như tâm can bị đốt rụi bởi một ngọn lửa vậy!
Chỉ vì sự thờ ơ của tôi, chỉ vì tôi tự huyễn hoặc mình rằng đây chỉ là một giấc mơ mà Lyan... Lyan...
Cô ấy nằm trên mặt đất lạnh, đôi mắt nhòe đi vì lệ đang nhìn vào hư vô không có đích đến. Mái tóc cô xõa ra tản mát khắp nơi, trên người có những vết tấy đỏ như minh chứng cho mọi nỗ lực giãy giụa vô ích.
Và xung quanh cô là năm tên côn đồ mặt sẹo, bọn thì khống chế tay chân, thằng thì đang dở tay loại bỏ nốt chướng ngại cuối cùng trước khi chạm đến được trái ngọt. Tất nhiên, cả lũ đồng loạt quay sang nhìn kẻ phá đám là tôi đây, với biểu cảm mất hứng tột độ.
Ngay lúc ấy, ánh mắt đục ngầu của cô gái chạm phải sự bàng hoàng của tôi. Có thể chỉ là ảo giác, nhưng chính vào thời điểm đó tôi như nhìn thấy có một tia sáng nhỏ nhoi, lập lòe bên trong mắt cô.
Đó là một tia hi vọng. Tia sáng ấy chiếu rọi vào tâm hồn, chỉ lối cho tôi. Nó giúp tôi tạm thời lấy lại được phương hướng để thoát khỏi sự bối rối và sợ hãi đang bao trùm tâm trí.
Đúng, tôi không được loạn thần vào lúc này. Tôi không cần biết đây có phải là mơ hay không, nhưng tôi bắt buộc phải vực dậy chính mình. Tôi vẫn thấy ánh sáng trong mắt Lyan, tôi nhất định phải bảo vệ nó, không thể để nó cũng biến mất nốt được!
"C... cứu... với..." - Bờ môi khô khốc của cô gái nhấp nhả không thành tiếng. Nhưng tôi hiểu, tôi biết cô muốn nói gì! Tôi đến cứu cô ngay, chờ tôi! Tôi sẽ...
Đoàng!!!
"Mẹ kiếp! Thằng già canh cửa làm ăn kiểu đéo gì thế hả?"
Một tên côn đồ gằn giọng trong khi chĩa cây súng ngắn trên tay về hướng tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng, khói trắng đã bốc lên từ họng súng đen ngòm ấy.
Tôi từ từ cúi xuống nhìn. Đỏ quá đi mất... Màu đỏ phủ kín tầm mắt. Nó đang loang ra từ bụng tôi.
"A..." Và nó, đau.
"Aaaa..." Đau!
"Aaaaaaaaaaah...!" Đau quá!
"Chết tiệt! Thằng nào làm nó câm họng lại cho tao đi, định để nó gọi cả phố qua à?"
"Chậc, mất hết cả hứng." Một tên khác đứng dậy, hắn còn chẳng màng tới cài cúc quần mà nhanh tay rút một con dao quắm bên hông ra. Hắn tiếp cận tôi.
Không... Không thể nào!
Cơn đau này là thật!
Huyết dịch nóng ấm cũng là thật!
Sự khủng hoảng này cũng là thật, con dao kia là thật, nguy cơ tử vong sắp ập đến cũng là thật!
Mày sẽ chết ở đây ư, Phạm Bình Minh?
Tao đã bảo mày rồi mà, quay đầu lại đi! Nhưng mày có bao giờ chịu nghe tao đâu. Thích chơi trội à? Thích thể hiện à? Giờ mày tự gánh lấy hậu quả thôi, đáng đời mày.
"Im đi! Câm mồm!" Tôi gào khản cả cổ bằng tất cả sức lực, cố gắng chống cự lại âm thanh xuất từ nội tâm, nó cứ liên tục chế giễu tôi về độ ngu si của bản thân mình. Nó chưa từng từ bỏ ý định ép tôi quay đầu.
Gào cái gì? Nếu mày còn sức mà gào mồm thì lo mà chạy mẹ đi. Tao chỉ đang cố cứu mạng mày thôi. Mày nghĩ mày sẽ giúp đỡ được ai trong tình trạng này à? Chạy đi. Chạy đi. Chạy đi!
"Không, tôi không muốn! Tôi không cam tâm! Tôi phải cứu nữ chính, tôi..."
Nói thì hay lắm đấy. Nhưng vẫn chưa nhận ra hả, mày đã đang chạy trốn rồi đấy thôi. Làm tốt lắm.
Cái gì?
Tôi giật mình. Chợt quan sát thấy từng ngôi nhà đang lướt qua tầm mắt. Chân tôi đang bước đi siêu vẹo và máu thì vẫn cứ chảy, nhưng tốc độ không hề giảm xuống.
Tôi đang làm gì...? Căn hầm đó? Tôi bỏ xa nó phía sau từ khi nào rồi?
Ừ, mọi chuyện là thế đấy. Mày đã nhận ra chưa? Rằng mày đếch phải anh hùng chó má gì cả.
Mày ấy... Mày chỉ là một thằng đạo đức giả thôi!
Đó là những lời tự trách cuối cùng tôi nghe thấy, trước khi mắt tôi mờ đi và thân thể đổ gục xuống mặt đường.
Mùi hương thơm mát từ chiếc túi nhỏ vẫn văng vẳng đâu đây.
Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Ngay cả tia hi vọng cuối cùng ấy cũng đã bị tôi chà đạp mất rồi...


5 Bình luận
Thêm lớp áo