Horror of Tides
Dahlias Minh họa: Crepe, Zen Ava / Thiết kế bìa: TSX
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Ác Mộng

Chương 70: Nhà tư bản

7 Bình luận - Độ dài: 5,572 từ - Cập nhật:

Tiêu diệt thần chủng?

Tất nhiên rồi! Tại sao lại không cơ chứ? Cái trò chơi này luôn biết cách dồn chúng tôi vào nước đường cùng. Lyan buộc phải sử dụng thần tính mới thoát hiểm cảnh, nhưng khi bại lộ thần tính ra thì cỗ máy cơ giới cấp tám này lại muốn giết chết Lyan. Không định cho tôi nghỉ một giây phút nào luôn mà.

Chẳng qua... Lần này vẫn còn hi vọng. Khác với bọn quái vật không hiểu tiếng người kia, RX-78 có thể giao tiếp được. Giao tiếp được tức là cho phép dùng mồm mép để xoay chuyển nghịch cảnh. Dưới tình huống không có đủ thực lực thì chỉ còn cách dùng miệng lưỡi thuyết phục đối phương thôi.

Thật sự đánh không lại người ta, còn muốn thế nào nữa?

Tôi vận hết công suất não bộ tìm một lối thoát cho Lyan, cô nàng chắc chắn không có đủ sức để cản thêm một đòn tấn công toàn lực khác, nhất là khi nó còn nhắm cụ thể vào chính cô.

Chẳng lẽ bế tắc thật sao? Làm thế nào thì RX-78 mới chịu buông tha Lyan đây? Hiện tại nó đang không nghe lệnh tôi mà tự chủ vận hành theo giao thức cốt lõi. Đó là những quy tắc được ưu tiên trong mọi tình huống, buộc phải chấp hành, được lập trình sẵn cho cỗ máy. Tôi từng tự học về AI qua mấy khoá học online rồi, dù không chuyên sâu nhưng thế là đủ để hiểu chuyện này.

Khoan đã... Tôi có học AI, đúng vậy!

Nếu là người khác, khẳng định họ sẽ bó tay bó chân. Nhưng tôi thì có những kiến thức không thuộc về thời đại này! Được ăn học đàng hoàng nó phải khác chứ.

Hồi đó mình học cái gì ấy nhỉ? À rồi...

"Khoan đã RX-78. Ngươi đang vi phạm giao thức cốt lõi!"

Đầu tiên, phải khiến nó dừng lại cái đã rồi mới tính tiếp được. Và trường hợp duy nhất để một AI phải tạm ngưng quá trình tuân thủ 'protocol', là khi nó xung đột với một 'protocol' khác.

Quả nhiên RX-78 có hơi do dự, nó giảm công suất xuống, tạm ngưng bổ sung năng lượng cho vũ khí. Tuy nhiên vẫn ngắm chuẩn Lyan để sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào cảm thấy cần.

"Xin hãy giải thích cụ thể, công dân Dawn. Ngài chỉ có một cơ hội duy nhất để thuyết phục đơn vị này. Nếu không sẽ được tính là cản trở thi hành công vụ." - ba con mắt nhỏ ở bên đầu của nó nhìn thẳng vào tôi, ghi lại nhất cử nhất động.

Một cơ hội là quá đủ rồi, tôi lập tức tới công chuyện: "RX-78, hãy nhắc lại giao thức số một và số hai."

Các giao thức cốt lõi cũng có độ ưu tiên phân cao thấp khác nhau. Càng xếp trước thì càng phải ưu tiên thực hiện. Khí tài cơ giới này vừa nói nhiệm vụ tiêu diệt thần chủng là giao thức số ba. Vậy nên tôi phải tìm khe hở tại trong hai giao thức cao cấp hơn.

Đối với một cỗ máy được tạo ra để đóng giữ cứ điểm, lại còn thuộc hệ thống phòng vệ... Tôi đã có dự cảm chính xác giao thức của nó là gì, chỉ cần thêm một bước xác nhận mà thôi.

"Giao thức số một: Bảo vệ tính mạng công dân."

"Giao thức số hai: Bảo vệ thành phố Spades."

Tôi bất giác siết chặt tay vì cao hứng. Tốt lắm! Biết ngay nó sẽ là nhiệm vụ loại hình bảo vệ mà.

Liệt kê xong, RX-78 tiếp tục nhắc nhở: "Đây là những giao thức cốt lõi hiện tại của đơn vị này. Cho đến khi giao thức được chỉnh sửa bởi người có đủ thẩm quyền, đơn vị này sẽ luôn ưu tiên tuân thủ những nội dung trên. Nhắc nhở, công dân Dawn không đủ thẩm quyền chỉnh sửa giao thức."

Tôi chẳng cần chỉnh sửa gì, chỉ cần tận dụng đúng quy tắc của nó là được.

"RX-78, ngươi đã ngưng hoạt động bao nhiêu năm rồi?"

"Không rõ, đơn vị này chưa kết nối được với hệ thống. Lần cập nhật thông tin mới nhất là vào năm 1140 Hoà Lịch."

Tôi nhìn nó với vẻ mặt đờ đẫn, thứ này tối cổ hơn tám mươi năm rồi. Ai cho nó xin tí lửa đi.

"Đáng tiếc phải báo cho ngươi một tin buồn, bây giờ đã là năm 1224 Hoà Lịch rồi. Tuy ta không biết trận chiến mà ngươi tham gia ngã ngũ thế nào, nhưng kết cục có vẻ không mấy lạc quan đâu."

RX-78 chẳng đáp gì, tựa hồ như đang phải xử lý thông tin kia một cách chật vật. Thấy thế, tôi tranh thủ nói tiếp.

"Thành phố này đã bị tro đen bao phủ hoàn toàn rồi. Ngươi thử nhìn xung quanh mà xem. Quái vật thì chạy loạn khắp nơi, ánh sáng cũng chẳng chiếu lọt xuống đất, nguồn nước thì ô nhiễm bởi tro độc. Dưới tình trạng hỏng bét thế này, ngươi nghĩ thành phố còn chống chọi được bao lâu?"

"Xác định. Tình trạng của Spades rất nguy cấp, nhưng chuyện này không liên quan gì đến việc cần tiêu diệt sinh vật thần chủng đằng kia."

Cắn câu rồi.

"Tại sao lại không liên quan?" - tôi vỗ vỗ vào lớp giáp thép lạnh lẽo của nó, thân mật nói: "Cô ấy đến giúp chúng ta giải cứu Spades đấy."

"Nghi vấn... Sinh vật thần chủng là kẻ địch không đội trời chung của chúng ta."

Tôi tặc lưỡi tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đấy là ngày trước, thời thế thay đổi chóng mặt khác xưa lắm rồi. Ta thật vất vả mới đi mời được thần chủng kia, cùng với một nhóm hảo thủ Nhân Loại đến giúp mình. Họ là khách, thế mà ngươi cứ đòi chém chém giết giết. Làm ta khó xử lắm đấy, người anh em."

"Phủ định, ngài và đơn vị này không phải anh em."

Có cần bắt lỗi từng câu từng chữ không?

"Tóm lại bọn họ đến đây để cứu lấy thành phố này. Giao thức số hai của ngươi cũng viết phải bảo vệ Spades, thế nên hành động gây cản trở của ngươi đang xung đột với giao thức có độ ưu tiên cao hơn. Nghĩ kĩ chút đi!"

Phải rèn sắt nhân lúc còn nóng, thế là tôi vỗ ngực cam đoan: "Ngươi có thể đi cùng để theo dõi thực hư. Nếu như ta có nửa lời gian dối, lúc đó muốn đánh muốn giết thế nào tùy ý!"

Lời cần nói cũng đã nói hết rồi, còn lại đành chờ xem quyết định của đối phương. Tôi thấp thỏm đợi phán quyết sau cùng, gấp đến mức không dám thở mạnh. Thẳng cho đến khi RX-78 từ tốn rút năng lượng về thì mới dám thả lỏng ngồi phịch xuống đất.

Thông cảm, hai chân đứng không vững nổi.

Sau khi hạ vũ khí xuống, RX-78 mới nói nốt: "Đơn vị này cần xác nhận thêm với mục tiêu. Ngài gọi cô ta qua đây đi."

"Lyan, con sang đây!" - Tôi rất tự nguyện hợp tác, vừa hô lớn vừa vẫy tay ra hiệu cho cô nàng tóc trắng. Cũng không quên thì thầm với cỗ máy kia: "Ta đang che giấu danh tính với người ngoài. Nên đừng gọi ta là Dawn trước mặt họ, hãy dùng tên giả Jack Livesey."

"Xác định! Việc che giấu với người ngoài là cần thiết."

Chỉ vài phút sau, nữ chính đã lật đật leo lên đến cao điểm bên này. Cô nàng cẩn thận quan sát RX-78 một chút, song lập tức bỏ qua đối phương mà chạy thẳng đến bên tôi. Ân cần hỏi han:

"Sư phụ, ngài không sao chứ?"

"Lo cho bản thân con trước đi. Ban nãy sao con dám tự tiện lấy mình làm mồi nhử hả?" - tôi không nhịn được quở trách. Chẳng lẽ Lyan không hiểu cô ấy mới là đối tượng cần bảo vệ trọng điểm ư? Nếu có chuyện gì xảy ra với nữ chính thì thế giới này tiêu tùng mất!

Còn tôi? Thật ra tôi vẫn giữ lại chiêu số áp đáy hòm chưa dùng - chính là bí pháp bán linh hồn cho Tà Thần để đổi lấy sức mạnh bạo phát trong khoảng thời gian ngắn đã từng giới thiệu trước đó, hồi định đồng quy vu tận với con hải long.

Tôi biết làm thế khá ngu, nhưng còn hơn là để nữ chính bị bầy quái thú tóm được. Trong trạng thái lúc ấy... không dám tưởng tượng Lyan sẽ có kết cục gì.

"Con... tại vì con thấy..."

"Cảm ơn nhiều, Lyan." - tôi thở dài, rốt cuộc không giận nổi khi thấy vẻ mặt buồn thiu của đối phương. Thế nhưng vẫn phải kiên trì nhắc nhở: "Lần sau đừng làm vậy nữa, an nguy của con quan trọng hơn. Và cứ mặc kệ ta, sư phụ tự có biện pháp."

"Không! Sao con có thể mặc kệ ngài được chứ?"

"Nhưng con vẫn còn người thương đang đợi con trở về, đúng không?" - tôi ngắt lời. Nghe xong Lyan cũng chợt đứng hình trong giây lát.

Nàng ta rõ ràng đã có ý trung nhân rồi, vậy mà vẫn mạo hiểm làm mấy thứ y trong kịch bản 'haiten'. Ngộ nhỡ không có tôi can thiệp vào thì đây đã trở thành một bộ phim tag monster, NTR đầy bi kịch cho bọn họ rồi.

Rút kinh nghiệm đi, cô nàng, không phải lần nào cũng sẽ may mắn như vậy đâu. Chỉ khi có đầy đủ thực lực thì hẵng ra tay, còn như bây giờ, nhiệm vụ của cô là trưởng thành một cách an toàn chứ không phải đánh cược mạng sống vì chính nghĩa trong lòng. Bởi vì đó là việc của tôi, đừng tranh suất!

"Con đã nói rằng muốn bảo vệ những điều mình trân trọng, đúng không? Vậy thì hãy trân trọng tương lai hạnh phúc kia đi, đừng đem nó ra đặt cược."

"Con biết... thế nhưng, thế nhưng... con không muốn ngài xảy ra chuyện gì đâu."

Ôi thiên địa quỷ thần ơi, đừng bảo là nàng định...

"Con cũng trân trọng cả sự phụ nữa! Ngài giống như là người thân của con vậy."

Aaaaaaaaa!

Chiêu bài tình cảm này mạnh quá. Lập tức khiến tôi phải ôm ngực thở oxi. Biết mắng mỏ kiểu gì nữa đây?

Lyan nói líu díu, ngước đôi mắt ẫng nước lên nhìn tôi: "Sư phụ, con biết mình sai rồi. Xin sư phụ cứ trách phạt con đi."

Aaaaaaaaa, gian lận! Quá gian lận!

"Rồi rồi rồi rồi, con thắng! Con thắng đấy được chưa. Ta không nói nữa."

Lyan lập tức cười tủm tỉm như chưa từng có việc gì xảy ra. Cô nàng này quả nhiên cũng rất ranh ma chứ không phải dạng vừa đâu.

"Chú ý, đơn vị này vẫn đang đợi để xác nhận thông tin."

Suýt quên. Tôi liền vội giới thiệu hai bên: "Đây là người máy bảo vệ thành phố Spades, RX-78. Còn đây chính là thần chủng sẵn sàng đứng về phe chúng ta như đã nói, Lyan."

Tôi đã nói nhấn mạnh ở đoạn 'bảo vệ thành phố' và 'đứng về phe ta'. Hi vọng Lyan hiểu dụng ý nhắc nhở ngầm này.

Liếc sang xem thử, tôi thấy Lyan mới đầu còn hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng trở nên điềm tĩnh lại, nàng ta nháy mắt với tôi xác nhận đã hiểu. Sau đó lễ phép cúi chào: "Hân hạnh được gặp cậu, RX-78. Tớ đến thăm nơi đây trong thiện chí, mong được cậu chiếu cố nhiều hơn!"

"Không hân hạnh, cũng không muốn chiếu cố." - cỗ máy lạnh lùng đáp, đồng thời dùng đuôi đào từ trong đống đổ nát ra một cái hộp bảo quản được niêm phong kĩ càng. Không lề mề, RX-78 trực tiếp bóp nát vỏ hộp, để lộ thứ bên trong...

Nhìn thấy thứ kia, tim tôi chợt nhảy loạn mấy nhịp.

Vừa mới nhắc nhở ngầm Lyan xong, nhưng nếu có thứ đồ này thì những lời nói dối thêu dệt kia không còn tác dụng nữa rồi!

Đó là một viên ngọc trai lớn như quả bóng tennis, được đặt trên bệ gỗ phủ vải nhung. Tuy bề mặt viên ngọc đã bị rạn nứt chằng chịt, nhưng nó vẫn toát ra thứ ánh sáng bàng bạc như ánh trăng dịu dàng, khiến người ta bất giác cảm thấy nhẹ lòng khi nhìn vào.

Nhưng tôi thì không.

"Đây là... Bảo tín châu."

"Xác định. Nếu ngài hiểu công dụng của thứ này thì càng dễ xử lý hơn."

"Tại sao ngươi lại có nó?"

Đây là công cụ đặc hữu, siêu quý hiếm, chỉ được cấp phát dành riêng cho thẩm phán quan của Giáo Hội Vệ Thần. Thậm chí mỗi vị thẩm phán quan chỉ được mang một khoả trên người. Nó đào đâu ra?

"Chiến lợi phẩm. Đơn vị này từng đánh chết một thẩm phán quan. Nhưng chưa kịp giao nộp lên thì đã mất kết nối với hệ thống."

Cái gì? Nền văn minh trong Biển Tro Tàn ngày xưa từng có chiến tranh với Giáo Hội? Khoan hãy nói, vậy có khi nào chính Giáo Hội đứng sau sự suy tàn của quốc gia này không?

Điều này cũng rất hợp lý, bởi nó mạnh như vậy, chỉ riêng thành phố Spades đã có một đống khí tài cấp tám tự động hoá, thậm chí còn nhiều thứ khác lợi hại hơn. Chắc mỗi tam Thánh của Giáo Hội mới đủ khả năng làm cả một nền văn minh thịnh vượng ngần ấy biến mất khỏi bản đồ.

Bức màn đen lịch sử đang dần vén lên trước mắt tôi, để lộ ra một góc nhỏ diện mạo chân thật của thế giới này.

Tại sao Giáo Hội lại hủy diệt cả một quốc gia? Trên hết, đó lại là quốc gia của Dawn, của thân xác mà tôi mượn tạm. Nó khiến cho tôi nhất định phải đào sâu hơn, đi tìm hiểu kĩ càng chuyện này.

Tôi biết, ngay từ đầu Giáo Hội Vệ Thần cũng không "liêm" cho lắm. Thậm chí xuyên suốt cốt truyện, luôn có những tên giáo sĩ cấp cao thèm khát sắc đẹp của nữ chính, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi để chiếm được cô.

Nhưng nói chung đấy chỉ là con sâu làm rầu nồi canh thôi. Về tổng thể, Giáo Hội cho người chơi ấn tượng tốt nhất, cũng là thế lực cung cấp trợ giúp nhiều nhất cho hành trình của nữ chính. Lại cộng thêm những nhân vật chứa đầy thiện chí như thần quan Heydric, thánh Maxwell, và nhiều NPC khác chưa xuất hiện... Càng khiến tôi muốn nương nhờ thế lực này hơn.

Thế nên khi phát hiện Giáo Hội có xung đột trực tiếp với quốc gia bí ẩn này. Thậm chí có thể là mang thù diệt quốc đối với Dawn, nó khiến tôi khó xử...

Một bên là phe của Lyan, cô nàng cần sự hậu thuẫn của Giáo Hội nếu muốn trở thành Vệ Thần kế nhiệm.

Một bên là phe của Dawn cùng đám người hội tiệc trà, cũng gián tiếp liên quan tới bản thân tôi.

Đứng về bên nào cũng không ổn, bênh ai cũng không xong!

Giữa lúc đang phân tâm, Lyan đột nhiên lay áo tôi, chỉ vào viên ngọc trai hỏi: "Sư phụ, ngài không nói làm sao con biết được thứ này là gì?"

"Đây gọi là 'Bảo Tín Châu'. Trong sách Trân Thú Toàn Thư có viết thế này: Ở vùng Đông Hải có loài trai lớn. Tháng tám hàng năm mở miệng một lần, uống lấy ánh trăng. Thịt ngọt, nhiều nước. Cả đời sinh ra một viên bảo châu, tương truyền có khả năng chứng giám lòng thành, được các cặp đôi dùng để làm lễ vật chứng minh tình cảm sâu đậm dành cho nhau."

"Oa, nghe lãng mạn thật đấy!"

"Đúng vậy. Nói theo cách dễ hiểu hơn, Bảo Tín Châu có khả năng cộng hưởng với người sử dụng, nếu như người cầm nó đang tự dối lòng, cảm thấy chột dạ thì Bảo Tín Châu sẽ phát sáng màu đục, còn nếu nói thật lòng thì sẽ chiếu rọi rực rỡ như ánh trăng. Vậy nên người dân phương Đông có truyền thống dùng nó làm trang sức cho các cặp đôi sắp cưới."

Lyan nghe xong, hai mắt sáng rực lên nhìn Bảo Tín Châu một cách thèm thuồng. Quả nhiên sức phòng ngự của phụ nữ khi đứng trước trang sức đẹp có thể hạ đến điểm sàn.

"Nhưng từ khi Giáo Hội phát hiện ra công dụng của Bảo Tín Châu, họ lập tức sung nó làm tài nguyên chiến lược, trang bị cho lực lượng thẩm phán quan. Khả năng phân biệt thật giả kia rất hữu ích khi lấy lời khai của tội phạm dị giáo."

Lần này thì cô nàng xụ mặt xuống. Dễ hiểu thôi, một thứ vừa đẹp đẽ vừa mang ý nghĩa lãng mạn, tự dưng bị đem dùng để săn dị giáo. Tâm hồn thiếu nữ của Lyan không thể tha thứ cho việc làm bất lương ấy được.

"Vậy thì bọn ta sẽ phải dùng nó và trả lời câu hỏi của ngươi đúng không?" - Tôi điềm tĩnh xác nhận lại với RX-78.

"Xác định, thứ này tuy sắp hỏng, nhưng vẫn có thể dùng thêm vài lần."

Phiền rồi đây, nếu như không trả lời, RX-78 sẽ chẳng bao giờ thực sự tin tưởng chúng tôi được. Nhưng nếu trả lời thì biết phải nói kiểu gì? Bởi chính tôi cũng không thực sự quan tâm đến quốc gia cổ đại này lắm, tôi còn chẳng biết tí tẹo gì về nó. Bọn tôi đến đây chỉ vì muốn nhanh chóng mạnh lên mà thôi.

Nói lời thật lòng chứ, ngay lúc Lyan may mắn thoát chết ngoạn mục pha vừa rồi, tôi đã muốn xách hành lý lên cuốn gói khỏi thành phố này ngay và luôn. Nó không phải là nơi tôi từng biết, bao nhiêu lợi thế đã chẳng còn rồi, lại phải đối mặt với vô số quái vật cấp cao chưa từng gặp ở bản game cũ...

Không tự tin nổi! Cũng không dám đánh cược nữa!

Giờ chỉ muốn lừa con robot này buông tha Lyan, xong rồi chạy thẳng một mạch. Còn nhiệm vụ của Hatta? Bí ẩn của hội tiệc trà? Phải sống đã rồi mới tính tiếp được! Ưu tiên hàng đầu của tôi chưa bao giờ thay đổi, nói cách khác, 'giao thức số một' của tôi chính là bảo đảm an toàn cho nữ chính Lyan. Mấy cái khác cứ phải ngoan ngoãn xếp sau mà đợi đến lượt.

"Mời hai vị đặt tay lên viên ngọc trai."

Chúng tôi ngoan ngoãn hợp tác, Bảo Tín Châu cũng phát sáng nhẹ khi bị sờ lên, chứng minh hiệu quả kiểm tra dối lòng đã bắt đầu có tác dụng.

"Công dân Livesey, xin thành thật khai báo tình trạng hiện tại của thành phố Spades."

"Cụ thể như thế nào ta không biết, ngươi nhìn ta yếu đuối vậy, làm sao đi khắp nơi thu thập thông tin được. Nhưng ta biết chắc chắn một điều, rằng nó đang bị phá hoại, nếu không ngăn chặn kịp thời thì Spades sẽ nổ tung. Sáu năm sau chỗ này sẽ chỉ còn lại mỗi phế tích!"

Bảo Tín Châu vẫn sáng y nguyên, chứng tỏ tôi đang ăn ngay nói thật. Điều này càng khiến RX-78 trông gấp gáp hơn, con mắt quang học của nó giãn nở liên tục như kiểu gặp trục trặc xử lý thông tin vậy.

"Cảm ơn vì những thông tin quý giá. Ngài biết được nó từ đâu?"

"Hatta của hội tiệc trà điên khùng." - Tôi cứ thế nói thẳng ra, mặc kệ RX-78 có biết đấy là ai hay không, dù sao không nói dối là được.

Thực ra đây cũng là một cách để tôi tìm hiểu thêm về Hatta, nếu cô ả được xây dựng theo hình tượng một nhân vật quan trọng trong truyện cổ tích, vậy thì hẳn cũng phải nổi tiếng trong quốc gia này chứ? Chính Dawn cũng từng là công dân đẳng cấp chín cơ mà, cao thế còn gì?

"Cô Hatta là công dân nhất phẩm. Nếu đúng vậy thì tin tức này sẽ có độ chính xác rất cao." - Cỗ máy gật gù.

Khoan... Dừng khoảng chừng là hai giây.

"Hatta mấy phẩm?"

"Nhất phẩm."

"Ta mấy phẩm?"

"Cửu phẩm."

"...Thấp nhất là mấy?"

"Chín là thấp nhất, một là cao nhất. Đối tượng thụ án hình sự bị tạm khóa quyền công dân nên xếp vào vô phẩm, tức là cấp 0."

Mẹ kiếp! Thế mà lúc nãy nó gọi tôi là công dân đẳng cấp chín??? Tôi còn tưởng cao sang cỡ nào! Hóa ra cũng vẫn là chung phận đê đẳng hèn hạ, cấp Không với Chín khác gì nhau đâu? Tù nhân thì đẳng cấp không, Dawn tận đẳng cấp chín. Nó tạo cảm giác cách xa nhau một trời một vực, hóa ra lại chỉ cách đúng một bậc!

"Ngài đừng nản chí, ra tù rồi có thể tích cực đóng góp cho quốc gia, tích lũy điểm uy tín để thăng phẩm hạng."

Không, tôi nghĩ quốc gia này nên cứ thế mà sụp đổ đi thì hơn!

"Đơn vị này đã xác nhận công dân Livesey không có vấn đề, tin tình báo cũng rất đáng tin cậy. Tiếp theo đến lượt sinh vật thần chủng đằng kia."

RX-78 chuyển sự chú ý qua chỗ Lyan, chất giọng cũng đổi từ bình thường sang thù hằn tràn đầy địch ý. Chuẩn bị hỏi cung.

Khổ nỗi tôi không thể chen vào trả lời thay cho Lyan được, làm thế không có chút ý nghĩa nào. Đành phải để cô nàng tự lực cánh sinh thôi, làm ơn hãy trả lời cho thật khôn kéo vào, bây giờ là lúc để tận dụng sự khôn vặt của cô rồi đấy, nữ chính!

Nếu chẳng may mọi thứ đi quá tầm kiểm soát thì tôi vẫn còn một bình Ma Dược Tàng Hình ở đây. Mở sẵn nắp, lúc cần một cái là hất nó lên người Lyan giúp cô tàng hình... Làm thế có khi sẽ tranh thủ được một cơ hội sống.

"Khai mau, ngươi đến đây có mục đích gì?" - Vừa lên nó đã đưa ra một câu hỏi khó.

Lyan sẽ định trả lời sao đây? Tôi biết cô nàng tuy không thông minh trong việc học, nhưng mánh khóe đối nhân xử thế thì rõ ràng rất ranh ma. Mới nãy tôi còn bị nàng ta khóa họng đấy chứ đâu.

"Mục đích gì à... Cuộc đời có rất nhiều mục đích, câu hỏi rộng quá không trả lời được. Cậu có thể thu hẹp phạm vi không?"

"Mục đích xấu xa của ngươi là gì? Điều tra, thám thính? Hay là trà trộn để gây rối phá hoại?"

"Không hề! Như đã nói, tớ đến đây trong thiện chí. Tớ sẽ không làm gì tổn hại đến thành phố xinh đẹp này."

Hay lắm Lyan! Trả lời kiểu vô thưởng vô phạt sẽ không bị tính là nói dối.

RX-78 vẫn chưa cảm thấy thuyết phục, nó quyết định đổi một cách hỏi khác: "Được biết ngài Livesey mời nhà ngươi đến để bảo vệ thành phố này. Có đúng thế không?"

"Nếu sư phụ muốn bảo vệ thành phố này thì tớ cũng vậy. Tớ là học trò của ngài ấy, tất nhiên sẽ phụ giúp ngài làm mọi thứ trong khả năng." - Lyan trả lời xong, ánh sáng của Bảo Tín Châu vẫn không bị ảm đạm chút nào.

Dối trá làm sao được khi cô nàng trả lời bằng một mệnh đề "nếu", cũng không phải một câu khẳng định. Điều duy nhất được khẳng định trong câu này là vế sau, đoạn "sẽ giúp sức cho sư phụ".

Hoàn mĩ né tránh câu hỏi, hoàn mĩ vượt qua kiểm tra gian dối. Cô nữ chính này thật sự khôn khéo, khiến tôi cũng phải nhìn nàng bằng ánh mắt khác! Lại nói, thật lòng tôi cũng hơi sợ. Hi vọng vẻ ngốc manh đáng yêu trước đó nàng bày ra không phải thuần diễn...

Dù Lyan đã trả lời rất tốt, nhưng RX-78 còn chưa muốn buông tha, nó lại hỏi tiếp: "Lý do ngươi phản bội Nhân Loại là gì?"

"Phản bội nhân loại?" - Lyan kinh ngạc.

"Chúng ta với Nhân Loại có thâm thù đại hận, một khi ngươi đứng về phía bên này thì chính là phản bội đồng tộc. Nhất định phải có lý do!"

Xong, phen này xong! Lyan vốn không hề phản bội nhân loại, bây giờ dù trả lời vòng vo thế nào, nhưng chỉ cần trả lời thì sẽ thành gián tiếp công nhận sự thật trong vế hỏi của RX-78, Bảo Tín Châu sẽ báo nói dối ngay lập tức.

Mà nếu không công nhận rằng mình phản bội nhân loại, thì lại đồng nghĩa với chính là kẻ thù cần bị tiêu diệt.

Lần này đến lượt đối phương tung ra câu hỏi hoàn hảo không góc chết.

"Tớ... Tớ... Ừ thì, chuyện này..." - Lyan ấp úng không dám trả lời, cô nàng đã hơi hoảng loạn rồi.

"Nói nhanh lên. Nếu còn dây dưa không chịu trả lời thì đơn vị này buộc phải dùng biện pháp mạnh ép cung." - Tạo vật cơ giới lạnh lùng tuyên bố, nó bắt đầu khởi động lõi chuẩn bị sạc năng lượng cho vũ khí như muốn dọa dẫm Lyan.

Thôi được rồi, cuối cùng vẫn phải đến lượt tôi ra tay cứu nguy tràng diện.

Tôi nắm bắt cơ hội, lập tức nhảy xổ vào quát: "RX-78, ngươi quá đáng lắm!"

"Xin đừng can thiệp, công dân Jack Livesey."

"Không can thiệp! Không can thiệp để ngươi khủng bố tinh thần khách của ta mời đến hả?" - Tôi tỏ vẻ giận dữ: "Ngươi không thấy nàng đang run bần bật lên rồi ư?"

"Cô ta có tật giật mình."

"Ngươi vẫn không hiểu à? Những biểu hiện kia có khi chỉ là đến từ việc không muốn nhớ lại những chuyện khủng khiếp mà mình đã từng trải qua trong quá khứ!" - Tôi nói rất dồn dập để che đậy sơ hở, đồng thời cài cắm thêm cụm 'có khi chỉ là' vào câu của mình để qua mặt Bảo Tín Châu.

"Con người phải trải qua những đau thương uất hận không thể diễn tả hết bằng lời... phải bị ép buộc đến nước đường cùng thì mới dám phản bội đồng loại, ngươi hiểu chưa? Hỏi kiểu của ngươi có khác gì muốn khơi lại kí ức đen tối mà họ muốn chôn giấu không? Như thế ai mà trả lời được?"

Liên tục là ba câu nghi vấn, không có chỗ nào để kiểm trắc nói dối cả. Tôi cũng là chuyên gia trong việc lươn lẹo đấy nhé.

Ngay lúc này, Lyan cũng thừa cơ lấn tới. Cô nàng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói với tôi: "Không sao đâu sư phụ, con... con chịu đựng được. Con sẽ kể hết."

"Không, Lyan! Con không đáng phải chịu đựng thêm tổn thương nữa."

Lyan quay ngoắt mặt đi: "Nhưng nếu không nói, RX-78 sẽ không chấp nhận cho con ở đây. Con đã không còn người thân nào trên đời nữa rồi, con không muốn phải xa cách nốt sư phụ. Hãy cho con nói hết đi. Nếu là để được ở bên ngài... con sẽ chịu đựng..."

Không hề phát hiện nói dối.

Vì căn bản chỉ đang nói thật tình cảnh của nữ chính thôi mà. Nội dung thì chẳng có gì nhiều, nhưng quan trọng là cách diễn đạt nội dung.

"Lyan..."

"Sư phụ..."

Tôi chủ động ôm cô gái vào lòng, vẻ mặt đầy chua xót. Nữ chính cũng bắt đầu òa khóc nức nở.

"Con khổ quá sư phụ ơi. Cha mẹ bỏ rơi con từ nhỏ, lớn lên thì phải tìm mọi cách mưu sinh. Nhưng, nhưng đi làm nghề gì cũng không đủ ăn, thậm chí còn bị chủ thuê bọn họ lấy hết tiền..." - Lyan bắt đầu kể khổ.

Cô nàng không hề nói dối. Đúng là bố mẹ cô từng bỏ đi biệt xứ thật, chẳng qua còn có bà ngoại lo cho nên tuổi thơ Lyan cũng trôi qua yên bình. Nhưng cô nàng tua một mạch qua giai đoạn đó, thẳng đến lúc bà mất rồi mới kể tiếp.

Cao tay! thật là cao tay, tôi đã được mở mang tầm mắt.

"Con từng phải đi làm 'phục vụ', bị người ta sàm sỡ, chịu đủ loại tủi nhục nhưng đến cuối cùng vẫn trắng tay..."

Vụ này tôi biết, nữ chính từng thử đi làm bưng bê ở quán bia, nó đúng là nghề "phục vụ" người khác. Bị sàm sỡ cũng là thật, nhưng sau đó cô nàng liền đánh cho tên khách dê xồm kia nhập viện luôn, tiền lương cả tháng phải đem bồi thường... Nên vụ "trắng tay" cũng là thật...

"Con chuyển qua làm nghề tay chân... Làm ròng rã ba tháng trời không được trả một đồng một cắc nào..."

Vụ này cũng có từ trong bản game cũ luôn. "Nghề tay chân" mà cô ấy nói, có lẽ là hồi thử học nghề rèn, việc nặng tay chân còn gì nữa. Học việc được ba tháng mà chẳng hiểu hậu đậu kiểu gì... Nàng làm nổ tung cái tiệm rèn của người ta luôn. May là không có án mạng đấy, nhưng vẫn đền ốm.

Một lời khó nói hết.

"RX-78, cậu biết không, tớ thật sự rất khó sống dù là tại chính quê hương của mình. Đi làm không ra tiền. Đến ngay cả cửa tiệm nhỏ người bà quá cố để lại cũng thường xuyên bị đám cho vay nặng lãi đến phá phách, đâm ra chẳng buôn bán được gì..."

Vụ này tôi không bênh, buôn bán kiểu của cô ta mà vẫn sống được đến lúc gặp tôi đã là kì tích lắm rồi.

"Thế này thì... thảm quá." - Cỗ máy bắt đầu lúng túng, nhìn viên Bảo Tín Châu vẫn luôn sáng rực từ nãy đến giới chưa hề ảm đạm lần nào.

"Nhưng tại sao ngươi làm nhiều như vậy lại không được trả công? Rõ ràng có điều khuất tất ở đây. Đừng nghĩ sẽ qua mặt được đơn vị này."

Lyan nghe xong liền giật mình, cả tôi và nàng đều không nghĩ RX-78 sẽ kiên trì đến vậy. Cô gái ngước nhìn tôi như muốn hỏi "Giờ phải làm sao đây, sư phụ?"

Tôi cũng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự tự tin như muốn đáp "Yên tâm, sư phụ có kinh nghiệm."

Lyan diễn đến đây đã đủ tốt lắm rồi. Phần còn lại hãy để người làm thầy này thị phạm cho xem thao tác nâng cao.

"Ngươi muốn biết vì sao Lyan đã làm việc cật lực như vậy mà vẫn phải sống chật vật, đúng không RX-78?"

"Xác định. Lỗ hổng logic này rất đáng ngờ."

"Dù cho chân tướng vô cùng đáng sợ, nhưng ngươi vẫn muốn nghe chứ?"

"Chân tướng rất đáng sợ? Chuyện này có gì đáng sợ, mời ngài nói."

Tôi trầm giọng xuống, dùng ngữ điệu nghiêm túc nhất nói ra: "Có lẽ ngươi không biết đấy thôi... Nhưng trong xã hội nhân loại, có một tồn tại vô cùng kinh dị. Nó được gọi là... Nhà Tư Bản."

"Nhà Tư Bản?"

"Đúng. Nàng là người nghèo, sinh ra không sở hữu tư liệu sản xuất, chỉ có thể đem sức lao động để làm việc thay cho kẻ nắm giữ tư liệu sản xuất cũng chính là Nhà Tư Bản. Trải qua lao động cực khổ, tạo ra được bao nhiêu giá trị thặng dư đều bị Nhà Tư Bản bóc lột hết. Vĩnh viễn sống trong nghèo khó nhưng lại không có cách nào thoát thân, phải cắn răng chịu bị bóc lột mới có thể sinh tồn."

Nói xong, mọi người đột nhiên im lặng bất thường. Chỉ có ánh sáng từ Bảo Tín Châu vẫn không hề dập tắt...

RX-78 chết ngây người một lúc mới dám nói: "Thật là ác độc... Không ngờ nhân loại đối xử như thế với đồng tộc của mình. Thần Chủng kia phản bội là đúng lắm! Không thể chịu để cho 'nhà tư bản' bóc lột mãi được!"

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Thật ra thì éo có tư bẩn nào ở đây cả ... Do bản thân cả thôi ....
Xem thêm
Hai thầy trò địa chỉ nhà ở Cầu Diễn chắc luôn 😂
Xem thêm
Đcm, tư bản khắp mọi nơi :)))))
Xem thêm
Có thể là cười chết 🤣
Xem thêm
Từ khi nào tư bản đc hiện thực hóa thành người vậy 😂
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Chương này tận 5k5 từ, là để bù cho chương 68 chỉ có 3k2 từ. Chứ viết ngắn một tí xong các homie lại bảo mất chất 🤡
Xem thêm