Vũ trụ thiên ma 3077
녹색여우 N/a
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 13: Cuộc truy đuổi của Lục Lâm - Worm Chase (2) – Bắt ta nếu ngươi đủ đẳng cấp

0 Bình luận - Độ dài: 2,964 từ - Cập nhật:

“Chết tiệt, đúng là xui xẻo.”

Vừa nghe đến từ "Lục Lâm", gương mặt Se-ryeong lập tức cau có.

“Chúng thực sự nhắm vào chúng ta chứ?”

“Vâng. Nhìn vào dữ liệu từ mô-đun tìm kiếm, chúng đang lao thẳng về phía này.”

“Bọn khốn đó có thể đánh hơi thấy mùi tiền cực kỳ nhạy, nhưng hôm nay rốt cuộc bị cái gì thế? Đã lâu lắm rồi bọn mình đâu có chút tiền nào.”

Vốn dĩ, Se-ryeong đã bận tâm về việc liệu bọn Ma Giáo có trả thù hay không sau khi bị chơi một vố. Tất nhiên, với lòng kiêu hãnh của Ma Giáo, chúng chắc chắn sẽ không hạ mình để trả thù chỉ vì bị đánh bại bởi một kẻ tự nhiên như cô. Nhưng dù sao, cô cũng định nằm im một thời gian, vậy mà đột nhiên lại có đám sơn tặc này bám theo.

“Chạy trốn thì phí nhiên liệu quá. Hay là cứ đập cho chúng một trận rồi đuổi đi?”

“Chị quên là mình đang bị thương à?”

Se-ryeong khẽ co giật khi thấy ánh mắt lườm nguýt của Sun-ja. Mặc dù với cô, việc hạ gục mấy tên Lục Lâm tầm thường chẳng khác gì dạo chơi, nhưng chiến đấu khi đang bị thương thì không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

“Vậy thì cứ để lão già Mok-jin ra tay là được.”

(*Se-ryeong đổi cách xưng hô, phía dưới tác giả giải thích)

“Ý cô là ta sao?”

“Chính miệng ông nói là sẽ trả ơn bọn tôi còn gì. Với lại, chẳng phải ông chính là nguyên nhân khiến tay tôi thành ra thế này à?”

“Chuyện đó ngay từ đầu là do chị...”

“Im đi, Robert.”

Vâng. Robert lập tức im lặng. Sự thật và chính nghĩa không thể nào giúp hắn tránh khỏi một cú đấm trời giáng cả.

“Ha ha. Phải rồi, cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.”

Không ngờ đến từng này tuổi rồi mà lại phải đối phó với bọn Lục Lâm. Cảm giác này thật kỳ lạ, khiến Mok-jin bật cười. Mới ngày nào hắn còn chập chững bước vào giang hồ, chạm trán với bọn thổ phỉ, vậy mà giờ lại có cảm giác như một kẻ vừa mới hạ sơn lần đầu tiên.

“Xin lỗi ngài, đại hiệp. Cô ấy... tính cách hơi bị... khó chịu một chút…”

“Tôi nghe thấy hết đấy.”

“Híc.”

Mok-jin khẽ cười trước màn đối đáp của hai người họ. Không cần nói cũng biết Robert lo lắng điều gì, nhưng Mok-jin chẳng hề cảm thấy khó chịu trước thái độ của Se-ryeong. Dù gì thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái ngang bướng, chẳng có lý do gì để một người từng trải như hắn phải để bụng.

Để trấn an Robert, Mok-jin khẽ vẫy tay.

“Không sao đâu. Dù gì ta cũng đang tò mò không biết bọn Lục Lâm ở thời đại này đã thay đổi ra sao.”

Một thế giới nơi những kẻ ăn mày có thể trở thành phú ông, nơi con người có thể đặt chân lên tiên giới. Hai nghìn năm đã trôi qua, chẳng lẽ bọn thổ phỉ lại không thay đổi chút nào?

Dù vậy, nếu xét đến chuyện bọn họ gọi mấy thứ máy móc kỳ lạ này là võ công, thì có lẽ cũng chẳng nên trông đợi quá nhiều vào võ học thời nay. Nhưng ngoài chuyện đó ra, Mok-jin vẫn cảm thấy có rất nhiều thứ thú vị đáng để khám phá.

Được rồi, cứ xem thử bọn Lục Lâm thời nay ra sao đã. Nghĩ vậy, Mok-jin chậm rãi đứng dậy.

Nhưng trước khi hắn kịp hành động, Sun-ja đã lên tiếng với vẻ khó xử.

“Ừm… Chuyện đó có vẻ hơi khó rồi.”

“Sao thế? Hay là chúa tể của bọn chúng đích thân ra mặt?”-Mok-jin

“...Có lẽ vậy?”

“Cái gì?”-Se-ryeong

Se-ryeong cau mày rồi nhận lấy tấm bảng điều khiển từ Sun-ja. Nhưng ngay khi nhìn thấy thông tin trên đó, mắt cô trợn tròn như muốn rớt ra khỏi tròng.

“Cái quái gì thế này? Bọn này phát điên tập thể rồi à?”

Mok-jin khẽ nghiêng đầu, lén nhìn vào bảng điều khiển mà Se-ryeong đang cầm. Trên màn hình, vô số chấm nhỏ xuất hiện. Nhìn qua, hắn cũng mơ hồ đoán được rằng đó là số lượng kẻ địch.

“Nhiều thật.”

“Không phải chỉ là nhiều đâu. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế không biết.”

“Nhưng cũng chẳng quá trăm người, đúng không? Dù có kéo đến hơn trăm tên thì cũng chỉ là bọn thổ phỉ mà thôi. Chúng nghĩ có thể làm gì được ta sao?”

“Ông lấy gì làm tự tin mà nói thế… Ừm, mà cũng có lý.”

Se-ryeong khẽ day trán khi nhận ra rằng trong thời đại của Mok-jin, Lục Lâm thực sự chỉ là những tên cướp núi đúng nghĩa.

Nhưng dù ngày trước có ra sao, thì bây giờ Lục Lâm không còn là một đám sơn tặc nữa. Chúng đã phát triển thành một đại môn phái khổng lồ trải rộng khắp thiên hà. Trong một thế giới nơi tiền bạc đồng nghĩa với sức mạnh, Lục Lâm đã dùng nguồn tài lực khổng lồ của mình để đào tạo võ giả như thể sản xuất hàng loạt. Đối đầu với bọn chúng không thể xem là chuyện đơn giản được.

“Lão già, Lục Lâm thời nay rất mạnh đấy. Với lại, ông có thấy mấy thứ này không? Chúng đều là tàu chiến đấy.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Mok-jin chợt trở nên nghiêm túc. Dù gì thì trong lúc trò chuyện với Robert, hắn cũng đã nghe qua đôi chút về thứ gọi là "tàu chiến". Hắn biết rõ chúng quan trọng đến mức nào trong thời đại này.

Nếu bọn chúng có thể kéo đến hàng chục con tàu chiến một lúc… thì có lẽ, đây đã chẳng còn là đám sơn tặc mà hắn từng biết nữa.

Lúc này thì chẳng khác nào một đạo quân cả. Ý nghĩ đó bất giác lóe lên trong đầu Mok-jin, khiến hắn quay sang hỏi Se-ryeong:

“Chẳng lẽ bọn chúng còn mang theo hỏa pháo sao? Dù gì thì giang hồ cũng có quy tắc của riêng nó, đối đầu trực diện với quan phủ không phải là lựa chọn khôn ngoan đâu.”

“Hỏa pháo?”

“Là đại bác thời cổ đại đấy, chị à. Dựa theo ngữ cảnh, chắc ông ấy đang hỏi liệu bọn chúng có vũ khí quân sự hay không.”

“À, vũ khí quân sự thì không có đâu. Nếu dám dùng thứ đó thì đã bị bắt theo hiệp ước vũ khí võ lâm từ lâu rồi. Nhưng không có nghĩa là chúng vô hại.”

Không có vũ khí quân sự, nhưng lại có thiết bị bắt giữ. Nếu xui xẻo mà bị mắc bẫy, bọn họ sẽ phải chiến đấu liên tục với đám Lục Lâm cho đến khi quét sạch toàn bộ. Se-ryeong không muốn nói thẳng điều đó ra.

“Với quy mô này, có lẽ thật sự là Trại Chủ của Lục Lâm đích thân xuất hiện. Sun-ja, bọn chúng là ai vậy?” 

“Đây là khu vực của Hắc Báo Trại.”

“Hắc Báo Trại à... Bộ Nguyệt Hắc Báo sao? Tên đó dù có lành lặn cũng đã chẳng phải đối thủ rồi.”

Se-ryeong nhăn mặt.

Kim Seong-beom, kẻ được gọi là Bộ Nguyệt Hắc Báo, là một trong những cao thủ hàng đầu của Lục Lâm. Đừng để vẻ ngoài trông giống dân văn phòng của hắn đánh lừa—hắn từng một mình tiêu diệt trọn vẹn một toán ba mươi tên sát thủ của Hoàng Tặc Lâm Hiệp Hội, một trong Lục Tặc Nhất Thể* trong quá khứ. Dù Se-ryeong có là một thợ săn tiền thưởng lão luyện đến đâu, cô cũng không có chút phần thắng nào trước một Trại Chủ sở hữu võ công thượng thừa như vậy.

‘Không, nhưng nếu là lão già kia thì có lẽ lại làm được đấy…’

Ngay lúc đó, hình ảnh Mok-jin đàn áp đám Ma giáo trong Hỏa Nhất Khách Điếm chợt hiện lên trong đầu Se-ryeong. Cô lắc đầu, xua tan những suy nghĩ mông lung. Mok-jin có giúp họ đến cùng hay không vẫn còn là ẩn số, chưa kể thực lực thật sự của ông ta đến mức nào cô cũng không thể đoán được.

Se-ryeong không ngu ngốc đến mức đặt cược vào một ván bài bất định như vậy. Nếu không còn lựa chọn nào khác thì đành chịu, nhưng lao đầu vào chính diện khi vẫn còn đường lui? Điều đó không đáng để cân nhắc.

‘Lại tốn tiền nhiên liệu rồi.’

Nhớ đến số dư tài khoản, Se-ryeong không khỏi xót xa. Cô thở dài rồi đưa bảng điều khiển lại cho Sun-ja.

“Sun-ja, có thể nhảy warp không? Chuồn lẹ đi.”

“Rõ, thưa chị.”

Bỏ chạy đương nhiên là phương án tối ưu. Khi khoảng cách giữa hai bên vẫn còn đáng kể, họ vẫn có đủ thời gian để thực hiện cú nhảy warp. Dù gì đi nữa, đối phương cũng kéo đến với lực lượng hùng hậu thế kia, chẳng lẽ lại phí công đuổi theo một con tàu bé tí như bọn họ sao?

...Đó là những gì họ nghĩ.

“Mẹ kiếp, cái quái gì đây chứ?”

Từ khi có mặt Mok-jin, Se-ryeong đã cố kiềm chế chửi thề, nhưng lần này cô thực sự không nhịn nổi nữa.

Lần thứ ba rồi.

Đã ba lần họ nhảy warp, và cả ba lần đều bị truy đuổi một cách hoàn hảo. Đến mức này thì không thể nói là tình cờ được nữa—bọn chúng chắc chắn đang nhắm vào họ.

Ý chí muốn bắt họ bằng mọi giá.

Se-ryeong vò đầu bứt tóc, không thể hiểu nổi lý do đằng sau sự ám ảnh điên cuồng này.

“Cái quái gì vậy? Ít nhất trong mấy tháng gần đây, bọn mình đâu có động chạm gì đến Lục Lâm đâu? Hai người có nghi ngờ gì không?”

“Em lúc nào cũng theo chị mà, sao mà có được chứ?”

"Tôi cũng không rõ nữa..."

"Vậy thì còn lão đây... Không, nói gì với một ông vừa mới tỉnh dậy cơ chứ."

Mok-jin kể từ lúc tỉnh lại, việc duy nhất ông làm chỉ là ra tay chỉnh đốn đám người Ma giáo trong khách điếm Hỏa Nhất mà thôi.

"...Hử?"

Khoan đã. Se-ryeong lập tức ngẩng phắt đầu lên. Mok-jin vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu, không nắm bắt được tình hình.

Trong cái mớ hỗn loạn trong đầu, cuối cùng một tia sáng lóe lên, giúp Se-ryeong kết nối được các mảnh ghép. Đôi mắt cô bừng lên một ngọn lửa giận dữ.

"...Đừng nói là lũ khốn này muốn trả thù nên thuê Lục Lâm đấy nhé?"

Nếu vậy, mọi chuyện đều hợp lý. Việc Lục Lâm điều động quy mô lớn như thế này, cũng như sự dai dẳng bám đuổi của bọn chúng, tất cả đều có thể giải thích được.

Tức giận bùng lên dữ dội, Se-ryeong nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức suýt nghiến vỡ cả hàm.

"Đám khốn nạn hèn hạ này! Mang danh Ma giáo mà lại chơi cái trò bẩn thỉu này sao?! Mẹ kiếp, thật không thể tin được cái thứ ngu xuẩn này lại muốn thống nhất võ lâm! Lũ này không có chút tự trọng nào à?!"

Càng nhắc đến Thiên Ma hiện tại, những lời mắng chửi của Se-ryeong càng gay gắt.

Mok-jin đứng bên cạnh, mỗi lần nghe một câu lại giật mình một cái. Nhưng ông cũng không thể phản bác. Bởi lẽ nếu những gì Se=ryeong nói là thật, thì hành động của Ma giáo quả thực đáng bị chỉ trích.

Mắng chửi một hồi, Se-ryeong mới thở hồng hộc, cố lấy lại bình tĩnh.

Cô đã hạ quyết tâm—lần này phải trốn cho đến cùng. Nếu thực sự là Ma giáo giật dây, không chỉ tài sản bay sạch mà ngay cả mạng sống cũng chẳng còn.

"Sun-ja."

"Vâng, chị."

"Đi đến Huyệt Cốc (蟻穴谷)."

Bàn tay của Sun-ja, vốn luôn nhanh nhẹn nghe theo lời Se-ryeong, bỗng khựng lại. Cô quay sang nhìn Se-ryeong với đôi mắt run rẩy.

"...Chị nghiêm túc đấy à?"

"Dù gì bọn chúng cũng có trang bị tốt hơn chúng ta, bị bắt kịp chỉ là vấn đề thời gian thôi. Dù có hơi mạo hiểm, nhưng phải cắt đuôi chúng một lần dứt khoát."

Mok-jin không theo kịp câu chuyện, chỉ biết liếc sang Robert với ánh mắt đầy thắc mắc.

"Huyệt Cốc là nơi nào mà phản ứng của mọi người lại nghiêm trọng đến vậy? Nếu chỉ nhìn tên thì có vẻ như là hang ổ của lũ kiến, nhưng chắc không phải vậy nhỉ?"

"...Đó là một khu vực tập trung rất nhiều lỗ hổng không gian bất ổn. Vì các lỗ hổng ấy ở quá gần nhau, nên một khi đã bước vào thì không thể biết được mình sẽ bị đưa đến đâu, vì thế nó mới có tên là 'Hang Kiến'."

"Dù đã nghe giải thích nhưng ta vẫn chưa hiểu lắm. Phiền ngươi nói đơn giản hơn được không?"

"Ừm... Nói cách khác thì... Hãy tưởng tượng có hàng chục cánh cửa xếp chồng lên nhau, mở ra có thể dẫn đến biển, núi, hoặc một vách đá cao chót vót. Ta không thể biết được cánh cửa nào sẽ dẫn mình đi đâu."

Mok-jin dù đã nghe nhưng vẫn chẳng thể hiểu nổi. Ông đưa tay ôm đầu, cảm thấy vô cùng rối rắm. Cái thời đại tương lai này thực sự có quá nhiều thứ khiến ông không thể nào theo kịp.

Cuối cùng, Mok-jin quyết định từ bỏ việc cố hiểu nó. Có lẽ cách tốt nhất là tự mình trải nghiệm nó trực tiếp.

Trong khi Mok-jin và Robert đang thảo luận về Huyệt Cốc, Se-ryeong và Sun-ja lại trò chuyện với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Có làm được không? Nếu thấy quá sức, ta sẽ tìm cách khác."

"Chị đang đánh giá thấp một android cao cấp sao? Dĩ nhiên, đây không phải phương pháp hoàn toàn ổn định. Theo lý thuyết, xác suất đi đúng đường là khoảng 97,3%."

"Chừng đó rủi ro vẫn có thể chấp nhận được. Chẳng lẽ lại chết đến hai lần chắc?"

Nếu chọn sai lối đi, chẳng ai biết điều gì sẽ xảy ra. Họ có thể bị hất tung ra ngoài vũ trụ và lang thang mãi mãi, bị mắc kẹt trong một không gian khác, hoặc tệ hơn, bị ném thẳng vào trước một hố đen khổng lồ.

Thế nhưng, so với việc đối đầu trực diện với cả một lũ thổ phỉ Lục Lâm có khả năng đã nhận lệnh từ Ma giáo, thì chấp nhận mức rủi ro này vẫn là lựa chọn tốt hơn. Là thủ lĩnh của nhóm, Se-ryeong đưa ra quyết định.

"Đi đến Huyệt Cốc."

"Vâng. Chuẩn bị nhảy không gian."

Và chỉ trong chốc lát, con tàu của nhóm La Sát đã xuất hiện tại Huyệt Cốc—một trong những khu vực nguy hiểm nhất thiên hà, đồng thời cũng là thiên đường của những kẻ đào tẩu đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi.

.

.

(Thông tin)

-Se-ryeong gọi Mok-jin là "lão già" vì mặc dù bề ngoài trẻ trung, cách nói chuyện và hành động của anh ta lại hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình.

-Lục Lâm có quy mô rất lớn, đồng nghĩa với việc họ rất giàu. Vì vậy, các thành viên Lục Lâm thường được trang bị đầy đủ những thiết bị tiên tiến như động cơ nội công, không thua kém gì các đại môn phái, và quy mô của họ cũng vô cùng đáng gờm.

-Theo Hiệp ước Vũ khí Võ Lâm, võ lâm nhân không được sở hữu bất kỳ loại vũ khí quân dụng nào, bao gồm cả chiến hạm.

-Hoạt động của Lục Lâm chủ yếu là tiếp cận mục tiêu ở cự ly gần, sau đó dùng thiết bị bắt giữ để khống chế đối phương.

-Thực lực của Se-ryeong không có gì phải bàn cãi, nhưng do giới hạn của động cơ nội công, cô ấy không thể đạt đến cảnh giới cao hơn.

-Bộ Nguyệt Hắc Báo Kim Seong-beom từng tiêu diệt toàn bộ một toán sát thủ gồm 30 người được cử đến ám sát ông ta trong một cuộc tranh chấp với Hoàng Tặc Lâm Hiệp Hội, tổ chức có nguồn gốc từ Yakuza Nhật Bản. Đây là một sự kiện nổi tiếng đến mức dù đã qua nhiều năm, câu chuyện vẫn được lưu truyền trong giang hồ.

-Se-ryeong hoàn toàn hiểu lầm ý định của Ma Giáo và Lục Lâm. Điều thú vị là dù cô ấy hiểu sai, kết quả lại đúng theo cách nào đó.

-Jong Riteak, Đường chủ Giáo khu 32 của Ma Giáo, mỗi lần Se-ryeong chửi rủa đều sẽ ngoáy tai, vì anh ta chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.

-Huyệt Cốc là một khu vực nguy hiểm tập trung vô số cổng dịch chuyển ngẫu nhiên. Không ai biết những cổng này sẽ dẫn đi đâu, các điểm kết nối cũng không cố định, và đôi khi kẻ xấu số sẽ biến mất mãi mãi mà không để lại dù chỉ là một cái xác.

-Sun-ja không chỉ là một Android thông thường mà là một Android cao cấp. Nhờ vậy, cô ấy có rất nhiều kỹ cô đặc biệt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận