Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 1: Cổng Cassell - Phần Một

0 Bình luận - Độ dài: 2,502 từ - Cập nhật:

Lộ Minh Phi gõ “GG” (“GG”, viết tắt của “Good Game”, trong game đối kháng dùng để khen đối thủ chơi hay, cũng là biểu thị nhận thua), rồi thoát khỏi trò chơi.

Cảnh cuối cùng trên màn hình là mười hai chiến hạm tuần tra của nhân loại đồng loạt khai hỏa đại pháo Yamato, bắn tan tổ mẫu của cậu thành một vũng máu đỏ lòm.

Cậu thua ván thứ sáu trong ngày hôm nay, sáu trận toàn thua.

Trận cuối cùng cậu trụ được 22 phút 23 giây, nhưng vẫn bị đánh gục.

Đối thủ thao tác tay quá tốt, lại còn chơi phe nhân loại.

Trong StarCraft, lính Marine của phe nhân loại là một đơn vị dị hợm, tốc độ rút súng bằng 0, vừa rút ra đã bắn, bắn xong lập tức chạy, đàn Zergling của Lộ Minh Phi đuổi không kịp, mới chạy được nửa đường đã bị nổ tung từng con một.

Kênh chat đối phương đang đắc ý khoe khoang:

“Đánh Zerg không nhất thiết phải lên tank nhé, cao thủ Hàn Quốc đều không lên tank đâu, mở đầu đã spam lính, lính súng máy kèm theo y tá, lấy số lượng áp đảo, vừa tiêu diệt vừa đánh phá…”

Lộ Minh Phi gần như tưởng tượng được vẻ mặt phấn khích của tên kia.

Cậu không nói gì, chuyển qua QQ.

Cái avatar cô gái đội mũ bóng chày vẫn đang xám xịt, không nhúc nhích.

Đối phương chưa lên mạng, cậu lại đợi công cốc.

Cậu vò đầu, hơi thất vọng.

Một cái avatar khác thì lại nhảy lên, là một con gấu trúc mặt dày, ID là “Lão Đường”.

“Bro, ông đánh Zerg cũng ổn phết rồi đấy, lần sau tái chiến nhé!”

Lão Đường chính là cái đứa vừa thắng cậu.

“Ông chỉ kém ở thao tác tay thôi, chiến thuật thì rất có đầu óc.”

“OK.”

Lộ Minh Phi đáp.

Lão Đường đắc ý logout.

Lộ Minh Phi lè lưỡi với màn hình.

Nếu Lão Đường mà thấy thao tác thực sự của Lộ Minh Phi, chắc sẽ không đắc ý nữa, chỉ chửi một câu “biến thái”, rồi vĩnh viễn không dám đấu với cậu nữa.

Lộ Minh Phi chơi bằng một cái laptop IBM đời cũ, không chuột rời, chỉ dùng cái chấm đỏ để điều khiển.

Dùng cái chấm đỏ để chơi StarCraft là hành động điên rồ, giống như dùng cây cán bột để ngoáy tai vậy.

Nếu mà dùng chuột thật, có khi Lão Đường không sống nổi tới phút thứ tám đâu?

Nhưng như thế thì lại chẳng còn gì để giết thời gian.

Thật ra Lộ Minh Phi cũng chẳng buồn giải thích với Lão Đường rằng mình chỉ vì chán quá nên mới cố tình chọn độ khó cao để chơi.

Cậu có quá nhiều thời gian phải giết.

Nếu lần sau Lão Đường không chơi cùng thì biết làm gì?

Nhưng dù giết bao nhiêu thời gian đi nữa, cô ấy vẫn không lên mạng.

Hà tất phải vậy?

Đôi khi cậu cũng tự hỏi mình.

Chờ cả bốn tiếng đồng hồ chỉ để nói hai ba câu, cứ như thằng ngốc, có đáng không?

Nhưng loại chuyện này, ai mà tính được là đáng hay không?

“Một thùng sữa túi giảm giá, nửa cân lạp xưởng Quảng Đông, với số mới của Tiểu Thuyết Hội mà Minh Trạch muốn đọc, mua xong thì về ngay, nhặt đống rau cần trên bàn cho tao! Còn phải ra phòng bảo vệ xem có thư từ Mỹ gửi về không! Còn chơi game cái gì nữa hả? Chuyện của mình thì chẳng để tâm, không ai nhận mày thì có đỗ nổi đại học không? Tốn bao nhiêu tiền cho mày, có ích gì hả?”

Tiếng của thím từ phòng bên cạnh vang lên như sấm dội.

Lộ Minh Phi thấy đầu mình ù ù, vội vã vâng dạ liên hồi rồi chạy vội ra cửa.

Hành lang yên tĩnh, ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ cuối hành lang rọi lên người cậu, ấm áp mà dịu nhẹ.

Hành lang phơi đầy ga trải giường trắng tinh, ngoài cửa sổ, gió làm tán lá xanh rì lay động, xào xạc vang lên.

Cậu dựa vào cửa, nghe tiếng thím bên trong vẫn lải nhải, bị cách âm bởi cánh cửa, như thể chuyện của một thế giới khác.

Lại là mùa xuân rồi.

Lộ Minh Phi, học sinh năm cuối cấp ba, sắp tròn mười tám tuổi.

Cậu sống cùng chú thím, có một người em họ tên là Lộ Minh Trạch, học ở một trường tư thục nổi tiếng nhất thành phố, học phí đắt đỏ, kỷ luật nghiêm khắc, xe sang như nước chảy, mỹ nữ như mây bay.

Còn ba tháng bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học, dạo gần đây ai gặp cậu cũng giảng giải răn dạy, như thể ngày tận thế sắp tới, phải dốc hết tinh thần chiến đấu.

Nhưng áp lực càng lớn, Lộ Minh Phi càng lười.

Ngoài chơi StarCraft thì chỉ nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Là một người gần như không có cảm giác tồn tại, việc cậu lười biếng cũng dễ hiểu thôi.

Lộ Minh Phi đã hơn sáu năm không gặp ba mẹ.

Tin tốt là nghe nói họ vẫn sống khỏe, mỗi nửa năm còn viết thư về một lần.

Tin xấu là trong mỗi bức thư, mẹ đều nói rất tiếc vì kế hoạch về nước thăm cậu lại phải hoãn, vì “dự án có tiến triển mới”.

Ba mẹ cậu đều là chuyên gia khảo cổ, nói là đang theo một dự án lớn, một khi công bố sẽ gây chấn động như Sven Hedin phát hiện ra thành cổ Lâu Lan.

Lúc còn học cấp hai, Lộ Minh Phi từng rất tự hào về ba mẹ, đọc nhiều sách khảo cổ, trên đường về nhà còn kể say sưa với bạn học.

Nhưng chẳng bao lâu, cậu phát hiện ra người đáng tự hào là những thằng có ba mẹ lái xe tới đón.

Tan học xong, đám học sinh đi hàng ngang, chiếm gần hết con đường, phía sau liên tục vang lên tiếng còi xe, rồi trong đám đó có thằng nào đó lập tức thu nhỏ bước chân, ngoan ngoãn chui vào xe nhà mình.

Người một đứa lại một đứa rời đi, cuối cùng thường chỉ còn Lộ Minh Phi lẻ loi một mình, lững thững bước về phía trước.

Mấy thằng kia qua cửa kính xe nhìn ra ngoài, thấy bóng lưng Lộ Minh Phi đá đá hòn đá, bước đi thong dong, rất ghen tị, ghen tị vì cậu có thể đi đâu tùy thích, muốn vào trung tâm thương mại thì vào, muốn mua đồ ăn thì mua, còn có thể đi chơi bida.

“Nhà Lộ Minh Phi đối xử với nó tốt thật, chẳng quản nó bao giờ.”

Thực ra lúc chỉ có một mình, Lộ Minh Phi chẳng đi trung tâm thương mại, cũng chẳng chơi bida.

Cậu ngồi chán ở tiệm net thì về nhà, nhưng lại không vào phòng, mà chui qua cái song sắt dẫn lên sân thượng, ngồi bên cạnh cái máy điều hòa kêu o o, ngắm nhìn thành phố, cho đến khi mặt trời lặn.

Lộ Minh Phi cảm thấy ba mẹ mình là siêu nhân nam nữ, có khi nào một ngày nào đó họ ngồi trên máy bay bị tai nạn, họ mới xuất hiện, đỡ lấy máy bay an toàn hạ cánh.

Nếu không, thì họ mãi mãi chỉ bận rộn vì thế giới, chứ không phải vì cậu – Lộ Minh Phi.

Ba mẹ siêu nhân đúng là có thể đem ra khoe khoang, nhưng thực tế thì chẳng khác gì không tồn tại.

Lộ Minh Phi gần như không nhớ được mặt ba mẹ, chỉ thỉnh thoảng nhìn tấm ảnh gia đình hồi nhỏ, mới gắng gượng nhớ lại hình ảnh một nam một nữ ấy, cùng với căn nhà cũ đầy dây leo mọc đầy ngoài tường.

Chú thím thì hứng thú với khoản tiền mà ba mẹ Lộ Minh Phi định kỳ gửi từ nước ngoài về hơn.

Nhờ khoản tiền đó, Lộ Minh Phi mới có thể học trường cấp ba quý tộc tư thục.

Cũng nhờ khoản tiền đó, chú thím có thể mua được chiếc BMW dung tích nhỏ, chú có tiền mua hàng hiệu giả rất giống, thím có tiền đánh bài bịp và thua.

Cũng nhờ khoản tiền đó, em họ Lộ Minh Trạch có biệt danh “Thái tử Trạch” trong trường.

Lộ Minh Trạch học cùng trường với Lộ Minh Phi, không chỉ học giỏi hơn, ăn mặc cũng chỉnh chu hơn, lại luôn giành trả tiền mỗi khi ăn với bạn gái.

Chú thím cũng ăn mặc bảnh bao đi họp phụ huynh của Lộ Minh Trạch, khiến người ta có cảm giác cậu là đứa bé lớn lên trong mật ngọt.

Nếu không phải vì Lộ Minh Trạch cao 1m6, nặng 160 cân, thì chắc đã có bạn gái từ lâu rồi.

Còn cậu, Lộ Minh Phi, thì chỉ là “anh trai của Lộ Minh Trạch”.

Nhưng Lộ Minh Phi cũng không để bụng.

Đến ba mẹ còn chẳng quan tâm cậu, thì còn mong gì ở chú thím?

Lộ Minh Phi đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống đất, vừa đi xuống lầu vừa lững thững.

Cậu ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mấy món mà thím dặn, rồi lại lượn sang sạp sách, mua một cuốn “Tiểu Thuyết Hội” mới ra.

Thím cậu cho rằng Lộ Minh Trạch thông minh, ham học, có chí tiến thủ, lại còn đặc biệt yêu văn học.

Lộ Minh Trạch đọc “Tiểu Thuyết Hội” mà trong miệng thím lại thành “nhà mình thằng Minh Trạch đang học hành đấy”.

Mỗi lần “Tiểu Thuyết Hội” ra số mới, thím đều thấy văn đàn thanh niên Trung Quốc lại có biến động gì đó, liền hối Minh Phi đi mua về cho Minh Trạch, để thằng bé theo kịp thời đại.

Cụ ông bán báo dưới lầu thì lại thấy Lộ Minh Phi vừa u sầu vừa lười biếng, nhưng đúng là có yêu văn học thật.

Cậu hay đến mua “Tiểu Thuyết Hội”, nhưng chưa từng đọc, mà chỉ ngồi xổm bên quầy báo, đọc chùa trọn bộ “Vi tính & Trò chơi gia đình” mới nhất, rồi vứt lại lên sạp, thản nhiên chê “ngày càng chán”, sau đó phủi mông đi thẳng.

Lộ Minh Phi có kiểu tinh ranh lười lười của mình.

Lộ Minh Trạch thì hay nói kiểu “ở nhà tôi thế này thế nọ”, rồi sai Minh Phi làm cái này cái kia cho mình.

Mỗi lần như vậy Minh Phi đều làm theo hết, rồi sau đó lại giở trò tiểu nhân mò vào không gian QQ bí mật của Lộ Minh Trạch.

Lộ Minh Trạch đọc văn học xong, tự đặt bút danh là “Con rắn tham ăn cô đơn”, chép một đống câu văn bi lụy vào không gian QQ, kèm theo ảnh chụp cận mặt bằng điện thoại.

Thi thoảng còn up mấy tấm ảnh bôi mực đỏ lên cổ tay giả làm vết cắt, bên dưới là mấy bài thơ kiểu “không có tình yêu thì thà chết còn hơn”.

Lộ Minh Phi biết thằng em họ đang tuổi dậy thì, ở trường thì hễ tỏ tình là bị phũ, nên chắc định lên QQ tìm chút thiên lôi địa hỏa.

Thế là Lộ Minh Phi lập một nick QQ mới, đặt tên là “Vết khắc hoàng hôn”, để avatar là cô bé tóc ngắn mặt búng ra sữa, điền tuổi 16, phần chữ ký ghi là: “Hãy để nụ cười và nỗi buồn của anh khắc sâu vào đời em.”

Nhân lúc Lộ Minh Trạch ở nhà lên mạng, Minh Phi lén ra tiệm net bắt chuyện với “Con rắn tham ăn cô đơn”.

Tán qua tán lại vài lần, Lộ Minh Trạch có vẻ thấy mình cuối cùng cũng gặp được “món ăn” ngon miệng, rất sẵn sàng để nụ cười và nỗi buồn của mình khắc sâu vào đời “cô gái” kia.

Ở nhà thì suốt ngày vui vẻ nghêu ngao bài “Ly Ca” của nhóm Tín, trên QQ thì liên tục hẹn gặp mặt, chuẩn bị mở màn một mối tình long trời lở đất.

Lộ Minh Phi đồng ý cái rụp, nhưng mỗi lần hẹn đều đúng lúc thím dắt Lộ Minh Trạch đi học đàn piano.

Thế là Lộ Minh Trạch lần nào cũng lỡ hẹn với “cô bé dễ thương”, tiếc nuối đến đau lòng, hát “Ly Ca” mà cũng trầm buồn hơn hẳn.

Đây là chuyện khiến Lộ Minh Phi vui nhất dạo gần đây.

Lộ Minh Phi là kiểu người như vậy đấy — không tốt đẹp gì cho cam, mà cũng chẳng có gan làm chuyện gì xấu lớn.

Sống đến mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa biết tương lai mình ở đâu.

“Minh Phi này, nghe nói cháu sắp đi du học hả?” — ông bán báo hỏi vu vơ.

“Đâu có, chỉ nộp đơn thôi mà, ai thèm nhận cháu chứ.” — Lộ Minh Phi ngồi xổm bên sạp, đọc ké tạp chí.

“Du học tốt mà, đi rồi về là thành ‘hải quy’ (du học sinh về nước), kiếm tiền nhiều lắm.”

“Cháu không muốn kiếm nhiều tiền đâu. Nếu thi trượt đại học, cháu đến phụ ông trông quầy nhé, ông cho cháu chút tiền mua đĩa PS2 là được.”

“Vô dụng. Trông quầy báo không giàu nổi đâu, chẳng qua ông già rồi mới làm thôi.”

Lộ Minh Phi ngẩng đầu nhìn ánh nắng lọc qua tán lá xanh, rồi lật lật mấy trang tạp chí:

“Cháu thấy cũng được mà. Có nắng phơi, lúc không có người thì ngồi ngẩn ra, thỉnh thoảng còn được ngắm gái xinh đi ngang.”

Chủ đề này khiến Lộ Minh Phi hơi buồn.

Cậu đúng là đã nộp hồ sơ vào đại học Mỹ, nhưng tuyệt đối không phải vì thành tích tốt đến mức đầy triển vọng.

Về thành tích của cậu, ai cũng có cách đánh giá khác nhau.

Giáo viên chủ nhiệm thì bảo: “Lộ Minh Phi, em là quả tạ à? Em có biết một mình em kéo điểm trung bình cả lớp xuống bao nhiêu không hả?”

Thím thì nói với chú: “Minh Trạch học giỏi là do gen nhà mình, còn nhà anh thì chịu rồi, gen yếu kém quá.”

Chỉ có Lộ Minh Trạch là rất cảm thông với cậu, còn lên QQ động viên:

“Hoàng hôn à! Học dốt thì sao chứ? Ta hành ta lối, đó mới là cách sống của bọn mình! Trong mắt anh, em luôn là một cô gái tốt!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận