【~Hội học sinh lắm chuyện~】
「Không phải thế giới này nhàm chán đâu. Mà là do cậu đã trở thành một con người nhàm chán đấy!」
Hội trưởng ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn của mình như mọi khi, cao giọng trích dẫn lời từ một cuốn sách nào đó.
Thế nhưng, lần này tôi lại thấy hiếm hoi bị ấn tượng. Ra là vậy, đúng là thế thật.
Chắc là do bản thân đã tích lũy quá nhiều kinh nghiệm, nên tôi mới trở thành một kẻ nhàm chán, chẳng còn thấy điều gì thú vị nữa.
Nói gì thì nói, trên đời này, chẳng có gì vui bằng "lần đầu tiên".
Tình đầu.
Bạn thân đầu tiên.
Lần đầu làm trái quy tắc.
Thành công đầu tiên.
Lần đầu... chơi eroge?
Mà dù sao đi nữa, mỗi khi nghĩ lại, tôi đều thấy rằng:
「Ngày xưa vui thật.」
Lúc vào mẫu giáo, tôi đã khiếp vía khi thấy có quá nhiều người có cùng vóc dáng với mình.
Lúc thành học sinh tiểu học, tôi đã vui sướng biết bao khi được đeo chiếc cặp sách trên lưng.
Lúc lên trung học, tôi cảm thấy mình như người lớn khi trình vé xe buýt tháng.
Lúc đỗ cấp ba, tôi đã nếm trải được niềm khoái lạc khi đạp đổ kẻ khác để giành lấy kết quả.
Và, nếu nói theo ý nghĩa đó thì...
「Vậy, còn là trai tân cũng không tệ lắm phải không ạ?」
「Phụt!」
Trước câu hỏi của tôi, Hội trưởng phun hết cả trà ra ngoài, rồi ho sặc sụa. Đúng là một người cực kỳ yếu trong khoản ứng biến. Vì chỉ có hai chúng tôi nên hôm nay càng dễ trêu chọc chị hơn.
Hội trưởng rơm rớm nước mắt. Chị vừa dùng khăn giấy lau chiếc bàn dài trước mặt, vừa lườm tôi.
「Từ những lời của tôi ban nãy, sao cậu lại có thể đáp lại như thế chứ?」
「Ngây thơ quá đấy Hội trưởng. Mạch suy nghĩ của tôi về cơ bản là nối thẳng đến phương diện đó đầu tiên!」
「Tự hào cái gì chứ! Sugisaki, cậu nên có chút tự giác của một phó hội trưởng đi chứ...」
「Tôi có tự giác mà. Tự giác rằng hội học sinh này là dàn harem của tôi thì có thừa—」
「Xin lỗi. Tự giác của phó hội trưởng thì thôi cũng được, nhưng trước hết hãy bắt đầu bằng việc vứt bỏ cái tự giác kia đi nhé.」
Hôm nay, Hội trưởng vẫn nghiêm túc đáp lại những lời trêu chọc của tôi. Hội trưởng đúng là đáng yêu thật.
Chị có vóc dáng nhỏ nhắn, thấp hơn cả tôi. Thêm vào đó, những lời nói và hành động cố tỏ ra chững chạc để bù đắp cho sự trẻ con của mình, thậm chí là việc trở thành hội trưởng hội học sinh cũng chỉ là một sự cố gắng vụng về, tất cả những điều đó càng làm chị moe hơn.
Đúng vậy, moe. Chẳng có mấy cô gái ngoài đời thực hợp với từ đó cả. Sự dễ thương của chị đã được toàn bộ học sinh trong trường công nhận. Quá mức đáng yêu. Chỉ cần gặp Hội trưởng một lần ngoài đời, bạn sẽ chẳng còn rung động trước những nhân vật moe trong manga hay anime được nữa. Một cô gái gian lận.
「Hội trưởng ơi.」
「Gì thế?」
Hội trưởng vo tròn miếng khăn giấy đã lau trà, nhắm vào thùng rác ở góc phòng hội học sinh để ném. Cái cách chị nheo một mắt lại để ngắm cho chuẩn trông dễ thương lạ lùng.
Với một Hội trưởng như vậy, tôi vừa chống khuỷu tay lên bàn, vừa nói một cách đều đều.
「Tôi thích chị. Xin hãy hẹn hò với tôi.」
「Nyawa!」
Cục giấy bay thẳng về hướng ngược lại với thùng rác.
Hội trưởng lại rơm rớm nước mắt lườm tôi.
「Sugisaki, sao cậu có thể tỏ tình một cách hời hợt như thế chứ?」
「Vì tôi nghiêm túc mà.」
「Nói dối!」
「ネタ của 『Hi○rashi』 hơi cũ rồi đấy, Hội trưởng.」
Hơn nữa, dù chị có nói câu đó trong khi rơm rớm nước mắt và run rẩy thì cũng chẳng có chút dự cảm thảm kịch nào cả.
「Sugisaki, tôi không cho phép cậu quên câu nói đầu tiên khi mới đặt chân vào hội học sinh này đâu!」
「Câu gì vậy nhỉ? Ừm... 『Cứ mặc kệ tôi mà đi trước đi!』 à?」
「Tình huống gì mà hội học sinh lại mở đầu như thế chứ! Sai rồi!」
「Ể? Vậy thì... 『Tôi không có hứng thú với con người bình thường. Người ngoài hành tinh, người tương lai—』」
「Nguy hiểm đó Sugisaki! Theo nhiều nghĩa luôn!」
「Không sao đâu. Vì tôi thuộc phe nguyên tác mà.」
「Đảm bảo cái gì chứ!? Với lại bản anime cũng thuộc hàng thần thánh đấy!」
Có vẻ Hội trưởng cũng đã xem. ...Mà khoan, đào sâu vào chủ đề này có ổn không đây? Có nhầm nhà phát hành không vậy? Phải nhanh chóng nhớ lại chuyện lúc đó thôi.
...Đúng rồi. Tôi nhớ rồi. Lúc đó, tôi đã tuyên bố với các thành viên tập trung trong hội học sinh... với bốn thiếu nữ xinh đẹp rằng.
「Tôi thích tất cả mọi người. Siêu thích luôn. Tất cả hãy hẹn hò với tôi. Tôi nhất định sẽ khiến mọi người hạnh phúc.」
「Đúng thế! Ngay từ lúc đó, sự hời hợt của cậu đã lan truyền khắp hội học sinh này rồi! Ai mà lại xiêu lòng trước một kẻ công khai nói rằng ai cũng được, miễn là hẹn hò cơ chứ!」
「Thất lễ quá. Không phải ai cũng được đâu. Nói theo kiểu của Su○ーカー Bunko thì là, 『Tôi không có hứng thú với ai ngoài thiếu nữ xinh đẹp』.」
「Nghĩa là dễ thương thì ai cũng được chứ gì! Với lại, nếu có ví von thì ít nhất cũng hãy dùng cái gì đó của Fujimi Fantasia Bunko đi chứ!」
「Tôi chỉ chung thủy với một thứ thôi! Với các thiếu nữ xinh đẹp!」
「Phạm vi rộng quá đấy!」
「Thiếu nữ xinh đẹp là loài quý hiếm mà.」
「Vấn đề không phải ở đó! Cái việc cậu tỏ tình với nhiều người cùng lúc đã cho thấy cậu không hề thành thật rồi!」
「Ể. Chẳng phải tốt hơn những nhân vật chính hay do dự sao? Ngay từ đầu, cứ dõng dạc tuyên bố 『Tôi sẽ nhắm đến harem route!』 chẳng phải sẽ thẳng thắn hơn sao?」
「Tiếc là thông số của cậu khác với nhân vật chính đào hoa trong galge!」
「Vậy chị nói xem tôi là nhân vật chính của cái gì! Dù tôi thích con gái đến thế này!」
「Về cơ bản cậu không phải nhân vật chính mà là phe phản diện! Phe bị đào thải ấy! Hoặc là kiểu bạn thân tưng tửng của nhân vật chính! Một nhân vật gây hài có phản ứng tốt!」
Hội trưởng am hiểu thật đấy.
「Dù mặt tôi cũng đẹp trai mà.」
「Đó là nhờ công của họa sĩ thôi!」
Nếu nói thế thì Hội trưởng, một nhân vật thiếu nữ xinh đẹp, cũng... nhưng mà thôi kệ đi.
Tôi vừa nói chuyện vừa đi nhặt miếng giấy ăn mà Hội trưởng đã ném trượt, rồi ném nó vào thùng rác từ cự ly gần.
「…………」
Hội trưởng ngồi xuống với vẻ mặt phức tạp nhìn tôi. Tôi vừa quay về chỗ của mình vừa nghiêng đầu.
「Sao thế ạ? Hội trưởng.」
「...Sugisaki, đôi khi cậu cũng tinh ý, hay nói đúng hơn là dịu dàng nhỉ... một cách vô thức.」
「Vâng. Kiểu trái ngược như vậy, biên độ tăng hảo cảm sẽ lớn lắm đúng không?」
「Cậu cố tình à!? Chết rồi! Độ hảo cảm trong tôi đã tăng lên ít nhiều rồi!」
「Fufufu... Mà, thực ra nói thế thì hơi quá, nhưng đúng là tôi có nhắm đến điều đó một chút. Hay đúng hơn là thói quen từ xưa rồi. Thói quen để được con gái yêu thích. Giờ thì gần như là vô thức rồi.」
「Hừm... Năng lượng biến thái của cậu cũng không tầm thường nhỉ.」
「Vâng, tinh lực của tôi cũng không tầm thường đâu. Để đi đến cuối con đường harem, thể lực là thứ không thể thiếu.」
「A, cậu đừng nói ra thể lực đó dùng để làm gì nhé.」
Hội trưởng, đúng như vẻ ngoài loli của mình, rất tệ trong mấy chuyện này. Chị làm điệu bộ bịt tai lại. ...Dễ thương quá.
Tuy nhiên...
「Hội trưởng. Phản ứng đó của chị chẳng phải đã là bằng chứng cho thấy chị hiểu điều tôi định nói rồi sao...」
「……………Hau.」
Chị đỏ mặt rồi. Trông thật e thẹn. ...Dễ thương quá đi. Hội trưởng đáng yêu thật đấy. Lý do tôi nỗ lực đến đổ máu để vào được hội học sinh, phần lớn cũng là do chị là động lực.
Cứ thế, trong lúc tôi đang tiếp tục trêu chọc Hội trưởng, thì thật đáng tiếc, cánh cửa phòng hội học sinh mở ra, phá vỡ không gian riêng của hai người.
「Ki-kun. Đừng bắt nạt Aka-chan quá nhé.」
Vừa nói, Chizuru-san, thư ký cùng khối năm ba với Hội trưởng, vừa bước vào.
Nhân tiện, Ki-kun là tên tôi. Tên tôi viết là 「鍵」 (Kagi – Chìa khóa), đọc là 「Ken」, nên gọi là Ki-kun.
Còn Aka-chan là Hội trưởng. Cũng vì tên Hội trưởng là 「Kurimu」 nên Crimson (クリムゾン) = màu đỏ thẫm (真紅), thành ra Aka-chan (đỏ). Cả hai biệt danh đều rất đơn giản, nhưng Chizuru-san có vẻ thích chúng. Bản thân Hội trưởng thì hay nổi giận, 「Nghe như trẻ con ấy!」, nhưng khi chị nói điều đó với vẻ ngoài loli của mình, cả tôi và Chizuru-san lại càng nghĩ 「(Hợp quá đi chứ)」.
Tuy nhiên, về cơ bản chị là người gọi bạn cùng khóa bằng họ, còn khóa dưới thì gọi bằng tên. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi được chị gọi bằng biệt danh, nhưng theo lời Chizuru-san thì 「Chị không phân biệt đối xử dựa trên mức độ thân thiết đâu」. ...Con gái thật bí ẩn.
Nói về Chizuru-san, chị là một người hoàn toàn trái ngược với Hội trưởng. Cao ráo, thân hình đâu ra đấy, và mái tóc đen dài mượt mà của chị toát lên một sức hút trưởng thành đến mê hồn. Tính cách thì vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng...
Theo một nghĩa khác với Hội trưởng, chị có thể được coi là một thiếu nữ xinh đẹp lý tưởng. À không, có lẽ nên gọi là mỹ nhân thì đúng hơn.
Đợi chị ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tôi liền phản bác.
「Tôi đâu có bắt nạt chị ấy. Chỉ là làm bẽ mặt một chút thôi.」
「Theo một nghĩa nào đó thì còn tệ hơn nữa đấy.」
「Không sao đâu ạ. Vì có sự đồng ý của chị ấy mà.」
Khi tôi giải thích như vậy, Hội trưởng lại hét lên 「Nói dối!」, nên tôi quyết định lờ đi.
Trong lúc Hội trưởng đang hờn dỗi, tôi quyết định nói chuyện với Chizuru-san.
「Nhưng mà, hôm nay dàn harem của tôi tụ tập muộn nhỉ.」
「Không phải harem của Ki-kun mà là hội học sinh nhé. Chẳng phải không sao sao? Cũng đâu có sự kiện gì đặc biệt sắp tới. Gần đây, dù có tập trung lại thì cuối cùng cũng chỉ ăn bánh kẹo và tán gẫu thôi mà.」
Nói vậy nhưng Chizuru-san đã nhanh chóng lấy chai nước khoáng trong cặp ra và uống một ngụm.
「Chị không hiểu rồi, Chizuru-san. Về cơ bản, độ hảo cảm sẽ không tăng lên nếu không gặp mặt trực tiếp. Này, trong galge cũng vậy, chẳng phải nơi di chuyển thường quyết định nữ chính sao?」
「Dù cậu có nói như thể đó là kiến thức phổ thông thì tôi cũng khó xử lắm.」
「Tức là, nếu không đến phòng hội học sinh thì không thể vun đắp tình yêu với tôi được, và như vậy thì dù không có sự kiện gì họ cũng nên đến đây—」
「Chẳng phải vì thế mà họ không đến sao. Thậm chí là ngược lại.」
Tôi vừa bị đáp trả một cách phũ phàng. Chizuru-san... tuy không phải kiểu tsundere rõ ràng như Hội trưởng, nhưng chính vì thế, đôi khi chị lại rất phũ. Sát thương tinh thần cũng âm ỉ lắm.
Tôi hắng giọng một cái và suy nghĩ tích cực.
「Nhưng, Chizuru-san đã đến đây để vun đắp tình yêu với tôi đúng không!」
「……………A, ừ, đúng thế.」
Còn tệ hơn cả bị từ chối. Chị ấy hoàn toàn lơ đãng. Chị vừa nói vừa lấy bánh snack ra khỏi cặp, vừa nhấm nháp, vừa loẹt xoẹt làm thứ gì đó có vẻ là bài tập về nhà.
「Khụ... Nhưng những nhân vật lạnh lùng như thế này, một khi đã yêu thì chắc chắn sẽ rất cuồng nhiệt!」
「A, đó là câu trả lời đúng. Chị cuồng nhiệt lắm đấy. Hồi tiểu học, chị đã đưa cho mối tình đầu của mình ba trăm lá thư một ngày chỉ liệt kê dòng chữ 『Em thích anh』, cuối cùng đã dồn cậu ấy đến mức suy sụp tinh thần. Nhưng vì cậu ấy yếu đuối đến bất ngờ nên tình yêu của chị cũng nguội lạnh luôn. ...Còn cậu thì sao nhỉ?」
Chizuru-san nheo mắt, nở một nụ cười nhạt nhìn tôi.
Còn đáng sợ hơn cảネタ của Hội trưởng về 『Hi○rashi』.
Hết cách rồi...
「Tôi hiểu rồi.」
「Ể, nghe xong chuyện này mà cậu vẫn chuẩn bị được tâm lý sao? Cậu chấp nhận tất cả mọi thứ của tôi à? Điều đó cũng được cộng điểm kha khá đấy, Ki-kun. Đúng là cờ của Ki-kun trong lòng tôi đã có chút—」
「Với Chizuru-san, tôi sẽ nhắm đến một mối quan hệ chỉ có thể xác! Không cần trái tim!」
「……………Rồi, câu hỏi tiếp theo là...」
Một sự phớt lờ vô cùng lộng lẫy. Thôi cũng được. Nhưng mà... nhắm đến một mối quan hệ chỉ có thể xác, có khi còn khó hơn cả việc có bạn gái ấy chứ? ...Hừm.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi chợt nhận ra Hội trưởng đang tự tiện với tay lấy bịch bánh snack của Chizuru-san. Ngay trước khi miếng bánh được đưa vào miệng chị, tôi lên tiếng cảnh báo.
「Sẽ béo lên đấy.」
「Ực... K-không sao đâu. Dinh dưỡng sẽ dồn hết vào lưng và ngực mà!」
「Tùy chị thôi. Nhưng nguy cơ dồn vào vòng eo cũng lớn lắm đấy.」
「K-không sao đâu! Tôi, này, khó béo lắm!」
「Nhưng ngực và lưng cũng khó phát triển mà.」
「...Kệ đi! Hăm!」
A, ăn mất rồi.
「...Đáp án của câu hỏi tiếp theo là... được rồi, 『Hội chứng chuyển hóa』, xong.」
「…………」
Chizuru-san vừa nói những lời phũ phàng vừa dán mắt vào cuốn vở. ...Thật sự có câu hỏi như vậy sao?
Hội trưởng, chỉ vì ăn một miếng bánh snack mà tinh thần tụt dốc không phanh. ...Nếu cuối cùng cũng phải phiền não thì thà đừng ăn còn hơn.
Tôi đặt tay lên vai Hội trưởng đang run rẩy.
「Không sao đâu, Hội trưởng. Nếu chị không có ai rước...」
「Ể? Chẳng lẽ... dù tôi có béo lên, cậu vẫn sẽ nói thích tôi sao? Dù tôi không còn là một thiếu nữ xinh đẹp nữa? Sugisaki... cậu...」
Hội trưởng rưng rưng nước mắt. Tôi nở một nụ cười tươi với chị.
「Nếu không có ai rước... thì hãy sống vì công việc đi.」
「Lời khuyên thực tế thế!?」
「Tôi sẽ âm thầm ủng hộ chị từ trong bóng tối!」
「Là từ trong bóng tối cơ à! Về cơ bản là tôi bị bỏ rơi rồi! Một tôi béo ú chẳng có giá trị gì cả!」
「Thì đó, đây là lời khích lệ theo cách của tôi, rằng chị hãy cố gắng để không bị béo lên.」
「Auu...」
Hội trưởng buông thõng vai. Thực ra, nếu là Hội trưởng thì dù có béo lên một chút, tôi nghĩ trông vẫn sẽ đáng yêu theo một cách nào đó... nhưng nếu vì thế mà chị lơ là cảnh giác thì sẽ gây phiền phức cho vị trí thành viên harem của tôi. Các thành viên harem của tôi phải không ngừng hoàn thiện bản thân! Không thể sống với ý thức rằng sau khi làm mẹ thì vứt bỏ đi vẻ nữ tính của mình được!
「Cố lên, vì để được ở lại trong harem của tôi!」
「A, tự nhiên tôi thấy có béo lên cũng được.」
「…………」
Tại sao ai cũng toàn là tsundere thế này. Sắp tới nếu không có ai dere một chút, tôi sẽ chết vì cô đơn mất. Chẳng có gì thảm hại hơn một nhân vật chính trong galge không được yêu thích. Một cuộc đời có rất nhiều cơ hội nhưng cuối cùng lại đi đến kết thúc với người bạn thân, tôi nghĩ còn bi thảm hơn cả một cuộc đời không được yêu thích.
Chizuru-san đã bắt đầu tập trung làm bài tập về nhà, còn Hội trưởng thì mặc kệ tất cả, mải mê với bịch bánh snack.
Vô cùng rảnh rỗi, trong lúc tôi đang nghĩ đến chủ đề tiếp theo thì cánh cửa lại mở ra, lần này có hai cô gái bước vào.
「Em đến muộn ạ!」
「X-xin lỗi ạ.」
Hai người bước vào với thái độ trái ngược nhau.
Cô gái năng động đi trước, Shiina Minatsu, là phó hội trưởng giống tôi, và cũng là bạn cùng lớp của tôi. Mái tóc dài được buộc thành hai bím, và như bạn có thể thấy qua việc cô ấy ở trong "hội học sinh này", tất nhiên cô ấy là một thiếu nữ xinh đẹp.
Dù không tham gia câu lạc bộ nào cụ thể, nhưng cô ấy có thần kinh vận động tốt và phong cách tomboy... hay đúng hơn là cách nói chuyện như con trai. Vì tính cách hoạt bát và sảng khoái, cô ấy không chỉ được các bạn nam yêu thích mà còn rất nổi tiếng với các bạn nữ. Hơn nữa, hiếm có là chính cô ấy cũng có xu hướng hơi yuri, nên độ nổi tiếng cứ tăng vùn vụt.
Chỉ là... chính vì thế, cô ấy có vẻ không thích những tên con trai như tôi, cộng với việc cùng lớp và cùng là phó hội trưởng, cô ấy có xu hướng đối đầu với tôi ngay lập tức. Một tsundere chính thống. ...Có điều, không có một chút dấu hiệu nào của việc sẽ dere là một vấn đề.
Và cô gái đi phía sau, vừa cúi đầu lia lịa với chúng tôi, vừa vội vàng né tránh ánh mắt khi chạm phải tôi, là Shiina Mafuyu. Em gái của Minatsu, học năm nhất. Dù có chức danh là thủ quỹ, nhưng trong hội học sinh này, việc phân chia nhiệm vụ cũng không quan trọng lắm.
Cô bé này lại là một cô bé mong manh như thể đã bị chị gái Minatsu hút hết sự năng động lúc mới sinh, lại còn nhút nhát với con trai, một điểm chạm đến trái tim của một bộ phận nam sinh. Mà... nguyên nhân của việc ghét con trai, chắc chắn là do chị gái cô bé (do bị ảnh hưởng bởi sở thích yuri của chị, cô bé bị nhồi sọ rằng đàn ông là những kẻ đáng sợ).
Mái tóc thẳng màu nhạt, làn da trắng và chiếc nơ cài gọn gàng là điểm nhấn của cô bé. Việc cô bé tự xưng là 「Mafuyu」 bằng tên của mình cũng rất tuyệt. Vì sự trẻ con và đáng yêu đó, mọi người đều gọi cô bé với đuôi 「-chan」. Không hiểu sao, gọi cô bé này là 「-san」 hay gọi trống không đều không hợp. Chỉ duy nhất chị gái Minatsu gọi cô bé là 「Mafuyu」, nhưng điều đó lại hợp một cách kỳ lạ.
Khi hai chị em nhà Shiina đã ngồi vào vị trí của mình, tôi bắt chuyện với họ.
「Đúng rồi, Minatsu và Mafuyu-chan, hai người có chuyện gì kiểu như 『lần đầu tiên thì thú vị thế mà』 không?」
Tôi quyết định quay lại chủ đề ban đầu.
「Gì thế, tự nhiên hỏi đột ngột vậy.」
Minatsu ngồi cạnh tôi nhìn tôi một cách ngờ vực.
「Không có gì. Chỉ là Hội trưởng lâu lắm mới nói được một câu hay, rằng không phải thế gian trở nên nhàm chán mà là do bản thân mình đã trở nên nhàm chán.」
「Lâu lắm là thất lễ đấy!」
Hội trưởng lại đang la lối gì đó, nhưng tôi lờ đi. Hai chị em nhà Shiina cùng nhau trầm ngâm suy nghĩ 「Ừm~」.
Mafuyu-chan, người ngồi chéo phía trước tôi, là người trả lời đầu tiên.
「M-Mafuyu thì là chuyện ma... mỹ phẩm ạ.」
「Trang điểm?」
「Vâng. Hồi nhỏ, em thấy mẹ trang điểm, em cũng rất muốn làm theo. Thế nên, hồi cấp hai, lần đầu tiên mua được mỹ phẩm của riêng mình, em đã vui lắm... Nhưng nghĩ lại thì, hình như Mafuyu không thích trang điểm cho bản thân mình lắm. Gần đây thì, em chỉ muốn làm ở mức tối thiểu thôi ạ...」
「À, ra thế. Đúng là Mafuyu-chan thật. Không sao đâu, Mafuyu-chan! Mafuyu-chan không cần trang điểm cũng đủ dễ thương rồi! Thậm chí, lớp trang điểm che đi vẻ đẹp vốn có của Mafuyu-chan thì không có còn hơn!」
「A, cảm ơn anh ạ...」
「Này Kagi! Đừng có dụ dỗ em gái tôi trước mặt tôi đấy!」
Trong khi Mafuyu-chan đỏ mặt rụt người trước lời nói của tôi, Minatsu đã nhảy vào cản. Chuyện thường ngày thôi. Tôi thở dài, đặt tay lên vai Minatsu ngồi cạnh.
「Thôi nào. Đừng ghen tị thế chứ, Minatsu. ...Cậu cũng có sức hấp dẫn riêng mà!」
「Đã bảo không phải ghen tị!」
「Minatsu còn có một sức hấp dẫn lớn là nếu kết hôn với cậu thì sẽ có Mafuyu-chan làm em dâu—」
「Hơn nữa đó không phải sức hấp dẫn của tôi!」
Minatsu tức giận vô cùng. ...Một cô gái đáng yêu. Dù không cần phải ghen đến thế...
「Đã bảo không phải ghen!」
「Ồ! Cuối cùng cũng đã tâm linh tương thông rồi sao! Sắp về đích rồi!」
「Sợ quá đi mất! Sao cậu đáng sợ thế! Cái sự tự tin thái quá của cậu đáng sợ quá!」
「Tự tin? ...Thôi được rồi. Cứ cho là như vậy đi. Đồ hay xấu hổ à♪」
「T-Tôi muốn giết cậu...」
Mafuyu-chan đang cố gắng dỗ dành Minatsu đang run rẩy vì lời nói của tôi.
Dù sao thì, hôm nay các thành viên hội học sinh cũng đã tập trung đông đủ.
Tôi nhìn bốn thiếu nữ xinh đẹp xung quanh mình và một mình chìm trong niềm vui sướng.
「Ừm, harem vạn tuế. Cảnh tượng này lúc nào nhìn cũng tuyệt. Cố gắng vào hội học sinh đúng là không uổng công mà.」
Trước lời nói của tôi, Chizuru-san đáp lại, 「Nhân tiện thì」.
「Ki-kun vào đây theo 《diện ưu tú》 nhỉ. ...Dù trông chẳng giống chút nào.」
「Đúng thế. Tên này, nhìn thế nào cũng chỉ là một tên háo sắc thôi.」
Minatsu đồng tình, còn Mafuyu-chan thì cười khổ.
Khi tôi định phản bác, Hội trưởng đập tay xuống bàn.
「Dù đã nói đi nói lại nhiều lần, nhưng tiêu chuẩn tuyển chọn thành viên hội học sinh của trường này đúng là có vấn đề! Bắt đầu từ việc bỏ phiếu theo mức độ yêu thích đã không ổn rồi, mà ngay cả 《diện ưu tú》 cũng nên đánh giá cả về mặt tinh thần chứ không chỉ mỗi thành tích!」
Hội trưởng lại ca bài ca quen thuộc không biết đã là lần thứ bao nhiêu. Tôi cũng đáp lại bằng lời phản bác quen thuộc.
「Tôi thì thấy hệ thống này là tuyệt nhất.」
Việc tuyển chọn thành viên hội học sinh của trường này rất khác biệt.
Đầu tiên, về cơ bản, các thành viên được quyết định bằng một cuộc 《bỏ phiếu theo mức độ yêu thích》 thuần túy. Tuy nhiên, việc này gần như chắc chắn sẽ chọn ra những cô gái xinh đẹp dựa trên ngoại hình. Nói thẳng ra, nó chỉ là một cuộc thi hoa khôi.
Những cô gái xinh đẹp thường là hình mẫu ngưỡng mộ chung của cả nam và nữ. Còn những chàng trai đẹp mã thì thường hay bị các bạn nam khác ghen ghét. Quả nhiên, dễ thương là chân lý.
Hơn nữa, hệ thống này thực ra khá hợp lý. Dù được chọn vì ngoại hình, nhưng không có chiến dịch tranh cử nào cả, học sinh chỉ đơn giản là bỏ phiếu cho người mà họ ngưỡng mộ trong cuộc sống hàng ngày.
Khi đó, nếu những 「học sinh được ngưỡng mộ」 đó đứng ở vị trí lãnh đạo, thì học sinh khác cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hội học sinh một cách đáng ngạc nhiên. Hơn nữa... nói thẳng ra, công việc của hội học sinh ai làm cũng được. Dù chọn bằng ngoại hình cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần có sức thu hút là được.
Kết quả là, hội học sinh trở thành nơi tập trung của các thiếu nữ xinh đẹp.
Tuy nhiên, vẫn có một điểm thỏa hiệp. Đó là 《diện ưu tú》. Những học sinh có thành tích xuất sắc ở mỗi khối... hay người đứng đầu kỳ thi cuối năm, nếu muốn, đều có thể vào hội học sinh. Bề ngoài thì là để thu hút những nhân tài xuất sắc, nhưng... những người thông minh đến mức đó thường chỉ chú tâm vào việc học, nên chẳng có ai muốn tham gia cả.
Nhưng người đã đứng đầu kỳ thi cuối năm và bày tỏ nguyện vọng tham gia... chính là tôi, Sugisaki Ken. Lý do thì đơn giản. Đó là...
「Nhưng mà, Kagi cũng giỏi thật đấy. Cái nghị lực đó không phải dạng vừa đâu.」
Minatsu nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Hội trưởng cũng thở dài và lẩm bẩm 「Đúng thế thật」.
「Để được vào một 《cộng đồng mà tất cả mọi người trừ mình đều là thiếu nữ xinh đẹp》, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Vâng. Dù thành tích đầu vào gần như đội sổ, nhưng việc leo lên top đầu trong một năm cũng chỉ là chuyện nhỏ.」
「...S-sao Mafuyu thỉnh thoảng lại thấy Sugisaki-senpai trông thật vĩ đại...」
「Mafuyu! Đó chỉ là ảo giác thôi! Đừng có ngưỡng mộ Kagi!」
Minatsu đã nói một điều vô cùng thất lễ.
「Việc tôi thông minh là sự thật mà, Minatsu.」
「Động cơ của cậu không trong sáng! Với một tâm địa như vậy mà dám ghi danh vào hội học sinh, nơi tập hợp học sinh...」
「Chẳng phải chính trị gia cũng thường dính vào scandal phụ nữ sao? Con người, có chút háo sắc thì mới dễ đứng trên người khác. Tôi cũng vậy, dù có thành trung niên, tôi cũng không muốn quên đi tinh thần đói khát như việc dùng gương để nhìn trộm dưới váy nữ sinh cấp ba.」
「Đừng có lấy ví dụ xấu ra!」
Nghe lời của Minatsu, Hội trưởng cũng hùa theo, 「Đúng vậy!」.
「Chỉ vì thành tích tốt mà được vào thì đúng là lạ thật! Vì thế nên mới có những đứa trẻ có vấn đề như Sugisaki vào...」
「Tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã khiến toàn bộ hội học sinh phải mê mệt...」
「Chẳng có ai mê mệt cả!」
「Ể!」
「Cái kiểu ngạc nhiên tươi mới đó là sao! Tự tin thái quá cũng vừa thôi chứ!」
「Không lẽ... không thể nào... Mới chỉ có mỗi Hội trưởng đổ thôi sao...」
「Tôi cũng chưa đổ!」
「Ểぇ!」
「Cậu có thể đừng ngạc nhiên kiểu Masuo-san được không?」
「Không thể nào... Hội trưởng. Vậy chị định nói rằng chuyện đêm đó chưa từng xảy ra sao...」
「C-chuyện gì chứ?」
Hội trưởng lùi lại như đang cố lục lọi trong trí nhớ.
Trong sự chứng kiến của mọi người, tôi đã nói thẳng ra.
「Đêm đó, Hội trưởng, trong mơ chị đã đòi hỏi tôi một cách mãnh liệt còn gì!」
「Ở đây có tội phạm dự bị! Có một mầm mống stalker ở đây!」
「Tàn nhẫn quá! Đùa giỡn với tình cảm trong sáng của tôi!」
「Chẳng phải tôi mới là người bị đùa giỡn sao!」
Hội trưởng hét đến mệt, thở hổn hển ngồi xuống. Vì vóc dáng nhỏ bé nên Hội trưởng cũng không có nhiều thể lực. Chỉ cần tranh luận một chút là có thể áp đảo được chị ấy.
Thấy tình hình như vậy, Chizuru-san gấp cuốn vở lại và lên tiếng.
「Ki-kun. Chị không ghét cậu, nhưng chị nghĩ cậu nên hành động thành thật hơn một chút thì sẽ khôn ngoan hơn đấy? Dù là để xây dựng harem đi nữa, thay vì tuyên bố thẳng ra, dùng sự thành thật để chinh phục mới là con đường chính đạo, chẳng phải sao?」
「Ư-ừm... Ý kiến của Chizuru-san cũng có lý... Nhưng, dù có che đậy thế nào đi nữa, đây chính là tôi! Con người đầy ham muốn này, chính là con người thật của tôi! Tôi là một kẻ vụng về! Và, tôi trung thành với ham muốn tình dục của mình!」
「Cậu đã mục ruỗng từ trong cốt tủy rồi.」
Minatsu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. A, đúng là tsundere mà. Tất cả vẫn đang trong giai đoạn tsundere.
Thôi được. Kinh thánh của đời tôi, galge... à không, thực ra là eroge (xin đừng bắt bẻ giới hạn độ tuổi), cũng vậy mà. Không phải ngay từ đầu đã là harem, mà quá trình những người từng là tsundere dần dần trở nên dere mới chính là phần ngon nhất. Theo ý nghĩa đó, tôi hiện đang ở một vị trí rất hạnh phúc.
「Fufufu... Từ giờ trở đi, các thành viên hội học sinh sẽ lần lượt rơi vào ma thuật của tôi...」
「Ma thuật, cậu tự nói ra luôn rồi nhỉ...」
Mafuyu-chan cười khổ.
「Mà, nếu mãi không dere, tôi cũng có kế hoạch nhanh chóng chuyển sang thể loại lăng nhục học đường đấy—」
「Đồ ngoại đạo một cách sảng khoái, thằng khốn.」
Mức độ tsundere của Minatsu sắp phá vỡ giới hạn rồi.
Tôi lắc lắc ngón tay với cô ấy, 「Chậc chậc chậc」.
「Không sao đâu, Minatsu. Tôi đã nghĩ ra cách để không xảy ra chuyện đó. ...Thực ra, trong những câu chuyện thể loại này, không phải là tăng dần độ hảo cảm của tất cả mọi người, mà là tăng theo hình thức 『mỗi người một tập』.」
「Gì cơ?」
「Không chỉ trong galge mà cả trong phim truyền hình học đường cũng vậy đúng không? Giáo viên sẽ giải quyết vấn đề của một học sinh trong một tập, rồi dần dần hòa nhập với cả lớp. Và đến tập cuối, tất cả học sinh trong lớp đều cảm ơn thầy cô, theo một nghĩa nào đó cũng là một harem end.」
「Tôi có cảm giác tập cuối của phim truyền hình học đường vừa bị bôi bẩn một cách thậm tệ đấy.」
「Cứ cho là... bắt đầu từ Mafuyu-chan, người vốn đã có thiện cảm ở thời điểm hiện tại, rồi đến Hội trưởng, Minatsu, và Chizuru-san, tôi sẽ giải quyết các vấn đề theo mức độ khó tăng dần, và khi nhận ra thì, ôi thật kỳ diệu, tất cả mọi người đều đã là tù nhân của tôi...」
「Không quan trọng, nhưng việc tôi bị coi là dễ chinh phục hơn Chizuru-san khiến tôi hơi bực mình đấy, này.」
「Mafuyu... sẽ bị chinh phục đầu tiên sao ạ...」
Mafuyu-chan không hiểu sao lại run bần bật. Chắc là đang phấn khích.
Hội trưởng, dù chắc vẫn còn mệt, nhưng vẫn xen vào.
「Tại sao tôi lại là người dễ chinh phục thứ hai sau Mafuyu-chan chứ! Tôi không chấp nhận!」
「Ể? Vì Hội trưởng... đã ở giai đoạn bắt đầu để ý đến tôi rồi đúng không? Ở vị trí mà nếu tôi đi cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác, chị sẽ cảm thấy khó chịu đúng không?」
「Nếu Sugisaki đi cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với cảnh sát và yêu cầu bảo vệ cô gái đó!」
「Hội trưởng hay ghen thật đấy.」
「...A, tôi muốn gửi Sugisaki đến cái bad end thảm khốc nhất.」
Hội trưởng có một ánh mắt rất u ám. Tôi cảm thấy hơi rùng mình nên vội vàng quay đi.
Vì sắp không còn ai về phe mình nữa, tôi quyết định đổi chủ đề.
「Nhưng, điều tôi sợ nhất chính là điều mà Hội trưởng đã nói ban đầu.」
「? Gì cơ? Ý cậu là sao?」
「Trở thành một con người nhàm chán... tức là, dù ở trong một môi trường được ưu ái, cũng không còn cảm thấy nó là được ưu ái nữa, có lẽ là vậy. Nếu nói theo câu chuyện vừa rồi, thì bây giờ... khi mới vào hội học sinh được một tháng, tôi cảm thấy tình trạng harem này vui không chịu được. Nhưng nếu một ngày nào đó... một ngày nào đó tôi cảm thấy tình trạng này là điều hiển nhiên, thì...」
「A. Mà, có lẽ điều đó cũng không thể hiểu được đâu.」
Hội trưởng hiếm khi đồng tình với ý kiến của tôi. Rồi chị thở dài.
「Những chuyện như vậy không phải là thứ có thể kiểm soát được bằng cách cẩn thận. Cũng giống như mức sống vậy. Một người đã quen với cuộc sống giàu sang, dù thu nhập có giảm đi, cũng khó mà hạ thấp tiêu chuẩn sống hiện tại được.」
「Chị lại đưa ra một ví dụ chẳng giống một nữ sinh loli xinh đẹp chút nào.」
「Vì nhà tôi là thế. Bố tôi là doanh nhân mà. Dù tốt hay xấu, thu nhập cũng trồi sụt thất thường.」
「Ra vậy. Vì thế nên Hội trưởng vẫn chưa bỏ được sở thích dùng tiền để vây quanh các thiếu niên xinh đẹp...」
「Đừng có gộp tôi chung với cậu! Sở thích gì vậy! Tôi không phải ác nữ!」
「Và cả cái tật dùng cọc tiền tát vào má con trai cũng không đổi được...」
「Tôi quý tộc đến mức nào chứ! Dù sao đi nữa, quy mô cũng không đến mức đó đâu!」
「Bây giờ nghèo khó, niềm vui sống duy nhất là bẻ chân tay những con kiến xâm nhập vào nhà... nhỉ.」
「Thế thì tôi chẳng phải chỉ là một con nhỏ u ám sao! Vấn đề không phải là tiền bạc!」
Hội trưởng lại đang hét hết sức và trở nên mệt mỏi. ...Một đàn chị dễ trêu chọc như thế này cũng hiếm có.
Tuy nhiên, đúng là một khi đã đạt đến một đẳng cấp cao hơn, người ta khó mà tự mình quay trở lại. Nói cách khác, đó chính là việc trở thành một con người nhàm chán.
Hạnh phúc ngay trước mắt mà không nhìn thấy. Dù có đi lên, đi lên mãi, vẫn muốn đi lên nữa. Nhưng rồi một ngày giới hạn cũng sẽ đến... và khi bị mắc kẹt ở đó, người đó có lẽ sẽ trở thành một 「con người nhàm chán」 chỉ cảm thấy thế giới này thật vô vị.
Nhưng...
「M-Mafuyu thì không muốn trở nên như vậy... nhưng, em không biết làm thế nào để không trở nên như vậy.」
Mafuyu-chan thất vọng. Đúng vậy. Việc tìm kiếm những thứ cao hơn là một ham muốn tự nhiên của con người, nên việc kiềm chế nó rất khó. Chizuru-san đã nói một điều rất hợp lý, 「Cuối cùng thì chẳng phải chỉ có cách đạt đến cảnh giới cực đoan về mặt tinh thần như 《giác ngộ》 sao」.
「Ể, nghe chán thế.」
Minatsu đang bĩu môi. ...Đúng là chán thật. Nếu được... có lẽ vì vẫn còn trẻ, nhưng tôi muốn được hưởng thụ mãi mãi mà không cần phải giác ngộ gì cả.
Chizuru-san tiếp tục.
「Mà, một bộ phận người... những người được gọi là kẻ chiến thắng, sẽ tiếp tục đi lên mãi. Còn phần lớn mọi người sẽ thỏa hiệp ở một điểm nào đó và sống hạnh phúc vừa phải.」
「Hạnh phúc vừa phải... à.」
Cuối cùng, tôi cũng sẽ bị chôn vùi trong đám đông sao?
Vào làm ở một công ty không lớn lắm.
Nhận mức lương trung bình khá.
Làm một công việc không có gì thử thách.
Dù cố gắng leo lên cũng chỉ đến chức trưởng phòng là cùng.
Dù làm việc thế nào cũng không thể thay đổi thế giới.
Dù mình có biến mất cũng có rất nhiều người thay thế.
Nhưng lại không có đủ can đảm hay nghị lực để thoát khỏi môi trường đó, cứ cho là thôi cũng được, và sống qua ngày.
..................
「Không được.」
「Ể?」
Trước lời lẩm bẩm của tôi, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi. Tôi đón nhận ánh mắt của mọi người... và, đứng bật dậy!
「Tôi sẽ tạo ra một harem toàn thiếu nữ xinh đẹp!」
Tôi cao giọng tuyên bố!
Minatsu đang kinh ngạc, 「Này, cậu nói với cái giọng như muốn trở thành Vua Hải Tặc ấy...」. Các thành viên khác cũng nhìn tôi với vẻ mặt 「Lại nữa à」, nhưng tôi vẫn tiếp tục.
「Dù có phải thỏa hiệp, tôi cũng sẽ thỏa hiệp ở một nơi cao hơn! Tôi sẽ vây quanh mình bằng những thiếu nữ xinh đẹp, và sau khi đã leo lên đến mức có thể nói 『A, cũng chán thiếu nữ xinh đẹp rồi』, tôi mới thỏa hiệp!」
「...Ra vậy. Tức là cứ đi đến cùng xem sao. Chẳng phải tốt sao? Chị thích kiểu đó.」
Chizuru-san không hiểu sao lại mỉm cười. Ồ, sao tự nhiên điểm lại tăng? Quả nhiên, tôi toàn được đánh giá cao ở những chỗ không ngờ tới.
Minatsu cũng cười, 「Mà, bỏ qua chuyện harem thì quan điểm đó cũng không tệ」. Mafuyu-chan thì mỉm cười dịu dàng, 「Đúng thế ạ... thay vì lo lắng từ bây giờ, có lẽ cứ thử đi lên xem sao thì tốt hơn」.
Còn Hội trưởng thì...
「Ể, cố gắng quá mệt lắm.」
Là một con người vô dụng.
Không phải cảnh giới giác ngộ, cũng không phải nhắm đến đỉnh cao, mà chị đã thỏa hiệp từ khá sớm rồi.
Có vẻ chị đã hài lòng với chức vụ hội trưởng hội học sinh.
Vừa rôm rốp nhai bánh snack, vừa có vẻ mặt hạnh phúc.
............Thôi kệ vậy.
Hạnh phúc là được rồi, ừm. Đơn giản vậy thôi.
Hội trưởng ăn xong bánh kẹo (dù là của Chizuru-san...) thì ợ một tiếng dễ thương, rồi tuyên bố một cách thỏa mãn.
「Vậy thì, hôm nay giải tán ở đây nhé?」
『…………』
Tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy đúng là một con người vô dụng hết thuốc chữa.
Mà, dù sao thì chúng tôi cũng sẽ giải tán thôi.
...Tôi cũng phải bắt đầu làm việc thôi.
*
「...Và, Sugisaki lại ở lại phòng hội học sinh.」
Kurimu cười khổ với các thành viên hội học sinh khi họ gặp lại nhau trước cổng trường. Các cô gái cũng mỉm cười, với vẻ mặt có phần dịu dàng.
Minatsu bẻ vai kêu răng rắc.
「Thật tình, thế nên mới khó đối phó với hắn ta. ...Để có thể tán gẫu lâu với chúng ta, hắn tự mình giải quyết hết mọi việc vặt của hội học sinh, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra...」
「M-Mafuyu thì, thích Sugisaki-senpai ạ?」
Trước lời nói của Mafuyu, tất cả mọi người đều thở dài, và Kurimu lên tiếng đại diện.
「Ở trường này, chẳng có ai thực sự ghét hắn ta đâu. Thật tình... nếu hắn không tự mình nói ra mấy chuyện harem này nọ, thì với hắn, có một hai cô bạn gái cũng là chuyện đơn giản...」
「Ủa, Aka-chan. Chẳng lẽ cậu cũng khá để ý đến Ki-kun?」
「C-cậu nói gì thế Chizuru! Làm gì có chuyện đó!」
Trước sự bối rối của Kurimu, không chỉ Chizuru mà cả Minatsu và Mafuyu cũng cười khúc khích. ...Tất cả mọi người đều biết. Tất cả họ, chắc chắn đều có một loại tình cảm nào đó với Sugisaki Ken. Nhưng người đã kìm hãm nó một cách khéo léo... không ai khác, chính là Sugisaki Ken.
Bằng cách nhấn mạnh chuyện harem, anh ta dường như đang cố gắng ngăn chặn việc trở nên thân thiết với chỉ một cá nhân nào đó. Nhưng đồng thời, anh ta cũng có vẻ thực sự yêu quý tất cả các thành viên hội học sinh từ tận đáy lòng, khiến Kurimu và mọi người khó xử. Dù khó xử nhưng...
Chizuru ngước nhìn lên phòng hội học sinh và lẩm bẩm.
「Đúng là nói chuyện harem có khác. Cậu ấy... có lẽ là trụ cột chính của chúng ta.」
「Trụ cột chính?」
「Đúng vậy. Bây giờ nói ra thì cũng hơi muộn, nhưng tất cả chúng ta đều có một quá khứ khá phức tạp, đúng không? Có thể nói là những vết sẹo cũng được.」
Trước lời nói đó của Chizuru, vẻ mặt của Kurimu, Minatsu và Mafuyu trở nên u ám. Đúng là mỗi người trong số họ đều đang mang trong mình những vấn đề riêng tư. Họ chưa bao giờ nói chuyện đó với nhau, và tất nhiên Sugisaki Ken cũng không thể biết chi tiết được.
Chizuru tiếp tục.
「Nhưng, trong khoảng thời gian tán gẫu ở hội học sinh, chúng ta cảm thấy rất được cứu rỗi. Chỉ có niềm vui. Dù chỉ là giả tạo... nhưng ở đó có một sự ấm áp như bữa cơm gia đình.
Và người tạo ra điều đó, không ai khác chính là Ki-kun. Vì vậy... là trụ cột chính. Trụ cột chính của hội học sinh, và xa hơn nữa, là trụ cột chính của cả ngôi trường này.」
Nghe lời của Chizuru, Kurimu cũng hướng ánh mắt về phòng hội học sinh.
「Thật tình. Đúng như cậu ấy đã tự nói, trông cậu ấy chẳng khác nào một giáo viên trong phim truyền hình học đường.」
「Chỉ khác ở chỗ, cậu ấy không cố gắng giải quyết vấn đề, mà chỉ đơn giản là cho chúng ta một nơi bình yên.」
「M-Mafuyu thì vô cùng, vô cùng biết ơn ạ.」
Trước lời nói của Mafuyu, tất cả mọi người đều cười khổ. Vì ai cũng vậy. Dù có bận đến mấy, gần như ngày nào họ cũng ghé qua phòng hội học sinh, cũng vì có Sugisaki Ken ở đó, và một không gian vui vẻ được hình thành.
Kurimu nói, 「Thôi được rồi,」 để chuyển chủ đề.
「Chúng ta về nhanh thôi!」
「N-nhưng, có thực sự ổn không ạ. Mafuyu thì—」
「Không sao đâu. Hay đúng hơn, chị nghĩ Sugisaki cũng mong muốn được làm như vậy. Nếu thế thì, chúng ta phải tôn trọng ý muốn của cậu ấy chứ.」
「...」
「Mà, bù lại thì, nếu Sugisaki có gặp phải khó khăn gì, lúc đó chị sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cậu ấy.」
「Hội trưởng-san...」
Mafuyu rưng rưng mắt như thể đang cảm động. Rồi cô bé tiếp lời, 「Nhưng mà...」
「Nhưng mà, chị vẫn không hẹn hò với cậu ấy nhỉ, Hội trưởng-san?」
「Chuyện này với chuyện đó không liên quan. Ai mà thèm đi với cái tên lăng nhăng đó chứ...」
Câu trả lời bật ra ngay tức khắc.
Coi đó như một dấu chấm hết, Kurimu nói, 「Vậy thôi, hẹn mai gặp lại nhé!」 rồi chạy đi. Các thành viên khác cũng chào tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Giữa ánh hoàng hôn, Kurimu bất chợt nghĩ về Sugisaki và chính bản thân họ, rồi lẩm bẩm.
「Có lẽ... làm một con người nhàm chán cũng không tệ lắm...」
Khi những con người cảm thấy cuộc sống thường nhật thật tẻ nhạt tụ họp lại với nhau, biết đâu, ngược lại, những chuyện vô cùng thú vị lại nảy sinh.
Hội học sinh Học viện tư thục Hekiyou.
Tại nơi đó, những con người nhàm chán vẫn đang tiếp diễn những cuộc trò chuyện vui vẻ mỗi ngày.
0 Bình luận