Chương 201 - 300
Chương 274: Người chơi cũng phân đẳng cấp à?
2 Bình luận - Độ dài: 1,574 từ - Cập nhật:
Sau khi nghe NPC đọc xong quy củ của Hoàng Kim Thành, người chơi cuối cùng cũng được thả tự do.
Việc đầu tiên đương nhiên là nhận nhiệm vụ.
Họ bắt đầu xếp hàng trước Công hội Mạo hiểm giả, vốn chỉ là một căn nhà cạnh quảng trường được treo biển hiệu và trang hoàng lại đôi chút.
Vào Công hội Mạo hiểm giả phải xếp hàng, không được ồn ào, đó là quy định.
Hứa Hiểu Nguyệt nhìn đám người chơi ngoan như cún, khẽ che miệng cười.
Thế này còn ngoan hơn khối lúc ở Thành Phỉ Thúy.
Nhưng dù bề ngoài không dám hó hé, ngoan ngoãn xếp hàng, họ vẫn không tránh được những màn chen lấn xô đẩy, và đương nhiên là cả những trận khẩu chiến trên kênh chung.
Đặc biệt là giữa người chơi các server khác nhau, hay nói đúng hơn là giữa người chơi các server khác và server Hoa Hạ.
Thiên hạ đã ngứa mắt server Hoa Hạ từ lâu, nay anh hùng bốn phương tụ hội, đương nhiên phải dấy binh làm loạn.
Cứ chửi cho sướng mồm cái đã rồi tính sau.
Sau đó còn có thể hẹn kèo solo bên ngoài thành.
“Nhận nhiệm vụ xong đừng có chạy, tao đợi mày ở cổng Hoàng Kim Thành!”
Hứa Hiểu Nguyệt mặc kệ họ. Cô thậm chí còn không định xếp hàng, bụng bảo dạ sau này tìm cơ hội nhờ Tiểu Á gửi thẳng nhiệm vụ cho mình là được.
Cô quyết định đi dạo một vòng trong Hoàng Kim Thành trước.
“Mọi người cứ xếp hàng nhận nhiệm vụ đi, tớ đi khám phá bản đồ trước đây.”
Cô nói với hai sinh viên Đại học Đông đi cùng.
Nhà trường chỉ dặn cô trông chừng các bạn học một chút, đảm bảo họ không gây chuyện là được, còn lại ai phải tự lo thân người nấy.
Tiểu Á đã nói Hoàng Kim Thành là của chị ấy, vậy thì đương nhiên phải đi xem cho kỹ.
Hiện giờ Hoàng Kim Thành chỉ mở cửa cho người chơi khoảng một nửa, vài khu vực trọng yếu đều bị cấm.
Dù sao nơi đây cũng từng là vương thành, cất giấu không ít bí mật, không thể để người ngoài tùy tiện đi lại.
Nếu không phải vì sa mạc chẳng có lấy một khu an toàn, có khi họ còn bắt đám người chơi ra ngoài hít bụi, chỉ cho đứng nhìn tường thành cao lớn uy nghiêm của Hoàng Kim Thành từ xa.
Tiểu Nguyệt vừa đi vừa ngắm cảnh.
Hoàng Kim Thành không có cổng dịch chuyển phụ, đi đâu cũng phải cuốc bộ.
Trên đường đi, cô thấy những bức tượng cổ xưa, những đình đài tinh xảo, nền đất bị gió bào mòn, thậm chí còn được ngắm nhìn đại điện hoàng cung từ xa.
Lúc trước khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, trong lúc chờ nhận thưởng ở ngoại vi khu hoàng thành Thành Phỉ Thúy, cô cũng đã ngắm hoàng thành của nơi đó.
So sánh hai nơi, ngoài vẻ cũ kỹ ra, thì Hoàng Kim Thành dù là vẻ cổ kính trầm mặc hay khí thế hùng tráng, đều ăn đứt.
Mà ở Hoa Hạ Quốc trên Lam Tinh, cũng có một tòa hoàng thành khổng lồ.
Tiểu Nguyệt cũng đã từng đến đó, cảm giác nó mang lại cũng tương tự như Thành Phỉ Thúy, và cũng kém xa nơi này.
“Nơi này... thật sự là thành của Tiểu Á sao?”
Cô lẩm bẩm.
“Hửm? Có người ngoài à?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt quay người lại nhìn, là một NPC linh hồn.
NPC linh hồn, chính là Maria, tiến lại gần: “Là mạo hiểm giả đến hôm nay à? Đi tiếp về phía trước là khu vực cấm đấy.”
“Đã làm phiền rồi ạ. Tôi lần đầu đến đây, muốn đi xem một chút, sẽ không đi tiếp đâu.”
“Vậy thì tốt. Cô có biết đường về không? Tôi đi lấy đồ cho Điện... Hội trưởng, tiện đường có thể dẫn cô về.”
“Vậy làm phiền cô rồi ạ.”
Tiểu Nguyệt thực ra biết đường, nhưng đi cùng NPC thì có thể tranh thủ trò chuyện đôi câu.
“Vậy thì đi thôi. Tên tôi là Maria.”
“Tôi... mọi người hay gọi tôi là Tiểu Nguyệt.”
Maria gật đầu, đi trước nửa bước.
Thực ra cô cũng muốn trò chuyện với những mạo hiểm giả này, nên mới bắt chuyện.
“Chúng tôi nhận thấy, các mạo hiểm giả dường như không hòa thuận cho lắm. Chẳng phải mọi người đều đến từ một nơi sao?”
“Vâng, chúng tôi đến từ các quốc gia khác nhau. Tôi đến từ Đế quốc Thanh Ngọc.”
“Đế quốc Thanh Ngọc, là quốc gia của Hội trưởng à. Vậy cô có biết Hội trưởng của chúng tôi không?”
Tiểu Nguyệt cười nói: “Biết chứ, đương nhiên là biết ạ. Công chúa Điện hạ rất nổi tiếng, những người đến đây gần như không ai là không biết ngài ấy.”
“Các quốc gia khác cũng đều biết ngài ấy sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là trong giới mạo hiểm giả thì rất nhiều người biết đến ngài ấy.”
“Vậy, Đế quốc Thanh Ngọc các cô...” Maria chống cằm suy nghĩ một lát, ngập ngừng, “ý là... người của Đế quốc Thanh Ngọc đều giống các cô sao?”
Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt: “Giống nhau ở điểm nào ạ? Tôi không hiểu ý của cô lắm.”
Maria lại suy nghĩ, cuối cùng cũng diễn đạt được ý mình: “Là thế này. Cư dân bản địa của Hoàng Kim Thành chúng tôi đều tồn tại ở dạng linh hồn như cô thấy, không thể rời khỏi nơi này. Một thời gian trước, anh trai của Hội trưởng đã dẫn một đội binh sĩ hộ tống ngài ấy đến đây. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp người của ‘Đế quốc Thanh Ngọc’. Nhưng khí chất của họ toát ra lại không giống với các vị mạo hiểm giả. Và ngay cả trong nhóm các vị, có một bộ phận, bao gồm cả cô, lại cho chúng tôi cảm giác khác biệt với những người còn lại.”
“Tôi muốn hỏi, giữa mọi người có sự khác biệt gì sao?”
Nghe xong lời của Maria, Hứa Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc.
Sự khác biệt giữa người của Đế quốc Thanh Ngọc và họ, có lẽ chính là sự khác biệt giữa NPC và người chơi, hay nói theo cách của Đế quốc Thanh Ngọc là người bản địa và người nơi khác đến.
Nhưng cùng là người nơi khác đến, giữa người chơi các server khác nhau lại cũng có sự khác biệt sao?
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt nghe nói đến chuyện này.
Đừng nói là cô, ngay cả Yulia cũng tạm thời chưa biết.
Tiểu Nguyệt suy nghĩ một lát, quyết định hé lộ một chút thông tin, xem có thể đổi lại được tin tức gì không.
“Lứa mạo hiểm giả chúng tôi quả thực có chút khác biệt với những người khác của Đế quốc Thanh Ngọc. Cô có thể xem chúng tôi là những người nhập cư vào Đế quốc Thanh Ngọc vậy, quê hương gốc của chúng tôi ở một nơi khác.”
“Còn về việc giữa các mạo hiểm giả, về lý thuyết thì hẳn là giống nhau. Tất cả mạo hiểm giả chúng tôi đều đến từ cùng một nơi, chỉ là trên đường đi đã chia ngả, mỗi nhóm đến một quốc gia khác nhau.”
“Vậy sao...” Maria chìm vào suy tư.
“Có thể cho tôi biết, những gì cô cảm nhận được, về sự khác biệt giữa các mạo hiểm giả chúng tôi không?”
“Rất khó diễn tả. Giữa mỗi người đều có sự khác biệt. Ví dụ như cô, tôi cảm nhận được một mối liên kết mơ hồ.”
“Liên kết? Liên kết gì ạ?”
“Không biết.” Maria ngẩng đầu nhìn trời.
Tiểu Nguyệt nhìn theo ánh mắt của cô, thấy vầng trăng khuyết lơ lửng trên không.
“Hình thái linh hồn này tuy giúp chúng tôi tồn tại rất lâu, nhưng cũng có những hạn chế rất lớn. Nói cho đúng thì, chúng tôi không còn là người sống nữa. Nếu tôi vẫn còn cơ thể của mình, có lẽ đã có thể làm rõ được nghi vấn này.”
“Tại sao các cô lại biến thành như vậy?”
“Để đợi một người.”
“Đợi người? Đợi ai ạ?”
“Xin lỗi, là tôi lỡ lời rồi, chủ đề này dừng ở đây thôi.”
“Là tôi nhiều chuyện rồi.”
Tiểu Nguyệt cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng trong lòng cô đã có vài phỏng đoán.
Đợi người, ngoài vị kia ra thì còn có thể là ai được nữa?
Còn về những nghi vấn trước đó, cô không có manh mối nào, phải tìm cơ hội hỏi Tiểu Á mới được.
Còn Maria thì trong lòng lại dấy lên một nghi vấn.
Tại sao mình lại nói nhiều như vậy?
Là Nữ hầu trưởng của hoàng cung, nói ít làm nhiều là tố chất cơ bản nhất.
Trừ phi... không, không có trừ phi gì cả!
Cô rảo bước nhanh hơn, cần phải báo cáo rõ ràng tình hình cho Công chúa Điện hạ càng sớm càng tốt.
2 Bình luận
Mà....hẹn nhau ở cổng trường=))))))