Chương 201 - 300

Chương 236: Đánh là phải đánh tinh nhuệ!

Chương 236: Đánh là phải đánh tinh nhuệ!

Một quả bom hạt nhân vừa nổ, quét sạch cả chiến trường.

Nơi nó đi qua, cỏ không mọc nổi.

Trong đám người chơi, có người đã trải qua cảnh tượng này lần thứ hai.

Lần đầu tiên là khi đối mặt với con BOSS thế giới ở làng tân thủ số 66.

Mẹ kiếp! Có thể đáng tin hơn một chút không hả, ngài hội trưởng kính yêu của chúng tôi ơi!

Họ đã mường tượng ra cảnh mình quay về điểm hồi sinh, rớt một đống trang bị, thanh kinh nghiệm sạch bong.

Chuyện nhỏ, đừng hoảng, châm điếu thuốc bình tĩnh lại đã.

Họ mở mắt, định thò tay vào túi tìm gì đó, nhưng vừa cử động, cả người đã cứng đờ, ánh mắt ngẩn ngơ.

Ơ! Khoan! Đây đâu phải điểm hồi sinh!

“Vãi nồi! Ông đây chưa chết!”

Những người khác cũng lần lượt bừng tỉnh, sờ soạng khắp người, nhìn chằm chằm thanh máu trên bảng thông tin.

Đúng rồi! Chưa chết!

Nhìn lại bốn phía, dường như chẳng có gì thay đổi.

Vẫn là cây xanh rợp bóng, cỏ dại um tùm, gió thổi qua nghe xào xạc.

Hóa ra cái màn long trời lở đất ban nãy... hoàn toàn chỉ là hù dọa thôi à?

Đừng nói là người, ngay cả một cọng cỏ ngọn cây cũng chẳng hề hấn gì.

“Hội trưởng! Quả pháo này của mấy ông chất lượng kém quá! Mua phải hàng dỏm rồi à!”

Trải nghiệm vừa rồi như thể một giấc mơ, họ vui mừng khôn xiết vì mình vẫn còn sống.

Khụ! Khụ!

Phì! Phì!

Vài âm thanh lạc quẻ vang lên, cắt ngang sự hân hoan của họ.

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy từng kỵ sĩ mặc áo giáp chỉnh tề đang lồm cồm bò dậy từ mặt đất, trông thảm hại vô cùng.

Hai bên bốn mắt nhìn nhau.

“...”

“...”

Vãi! Tụi mình vẫn đang trong combat! Trận đấu vẫn chưa kết thúc!

“Dàn trận!”

Hai mệnh lệnh được hô lên cùng lúc, phe người chơi nhanh chóng lập lại vòng vây, còn phe kỵ sĩ thì vội vàng thay đổi thế trận.

Hai bên cứ thế giằng co, không ai dám manh động.

“Ngựa của bọn nó bay màu rồi. Anh em nổ quả này hay lắm!”

Kỵ binh mất đi chiến mã, thực lực giảm đi thấy rõ.

Nhưng phe người chơi lại không dám chủ động xông lên.

Chênh lệch cấp độ vẫn còn đó, hơn nữa nhiệm vụ của họ là câu giờ.

Bên kỵ sĩ cũng không dám tấn công liều lĩnh.

Bazel đã hiểu ra.

Đòn tấn công vừa rồi chỉ nhắm vào thú cưỡi của họ, một đòn duy nhất đã quét sạch hai nghìn con chiến mã trong nháy mắt.

Và cho dù đòn tấn công kinh hoàng và bí ẩn đó chỉ nhắm vào thú cưỡi, nó vẫn gây ra một áp lực cực lớn lên toàn bộ phe mình.

Áp lực cả về thể xác lẫn tinh thần đều căng như dây đàn.

May mà hắn không biết, áp lực này không phân biệt địch ta, phe người chơi cũng bị ép tới nghẹt thở.

Lúc này, WZC cuối cùng cũng nghiên cứu xong bảng điều khiển từ ảnh chụp màn hình, chạy tới trước mặt Phong Hỏa Liên Thiên.

“Tôi biết dùng rồi, phát sau đảm bảo chỉ đâu đánh đó.”

Phát bắn vừa rồi do thời gian gấp gáp, anh không thể điều chỉnh tỉ mỉ, nên mới gây ra sự cố dở khóc dở cười này.

“Được, cứ xem tình hình đã, địch không động ta không động.”

Cục diện cứ thế lâm vào bế tắc một cách khó hiểu.

Cho đến một khoảnh khắc nọ, Bazel quay đầu liếc nhìn phó quan, phó quan khẽ gật đầu.

Sau đó Bazel rút kiếm: “Toàn quân, theo ta đột phá!”

Cùng lúc đó, viên phó quan ném thứ gì đó lên trời.

Chi tiết nhỏ này đã được che giấu một cách hoàn hảo.

Bazel không động đậy chỉ là để kéo dài thời gian mà thôi, kéo dài thời gian để báo tin cầu viện.

Bây giờ, tin tức đã được gửi đi, đã đến lúc phá vây.

Là những lão binh dày dạn kinh nghiệm sa trường, Bazel và hai nghìn binh sĩ dưới trướng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Họ không chỉ là kỵ binh, mà khi xuống ngựa tác chiến cũng là những tay thiện chiến.

Còn về đòn tấn công kinh hoàng kia? Có giỏi thì cứ tung ra lần nữa đi.

Do dự sợ sệt là đại kỵ của nhà binh.

Đối mặt với đợt tấn công của Kỵ sĩ đoàn, phe người chơi vẫn rất chật vật.

Dù đã xuống ngựa, vẫn đánh không lại.

Hơn nữa, so với sự phối hợp thuần thục, chỉ huy chính xác và thực thi mệnh lệnh nghiêm túc của Kỵ sĩ đoàn, phe người chơi hoàn toàn là một đám ô hợp, mạnh ai nấy đánh, hỗn loạn như một nồi cám heo.

Ưu thế duy nhất của họ là quân số.

Nhưng đây không phải là vây đánh BOSS, không thể dùng chiến thuật mỗi người một bãi nước bọt là xong.

Đây là đoàn chiến, số lượng đối phương cũng không hề ít.

Nhân Vị Miên với tư cách là một sĩ quan dự bị ưu tú của trường quân đội, khả năng chỉ huy của anh thực ra khá xuất sắc.

Ngay cả những trận chiến quy mô lớn, anh cũng đã có kinh nghiệm mô phỏng.

Nhưng so với Bazel vẫn còn một khoảng cách rất lớn, mà binh lính dưới trướng thì khoảng cách còn lớn hơn nữa.

Trận này khó đánh vãi chưởng!

“Anh em! Chịu hết nổi rồi! Mấy tên kỵ sĩ này trâu chó quá! Hay là làm thêm phát nữa đi!”

“Đồng ý!”

WZC giơ hai tay tán thành.

Cú vừa rồi phê quá, ghiền VCL.

Làm thêm phát nữa, thao tác chuẩn hơn, đảm bảo còn sướng hơn nữa!

Tiếc là chỉ có ba quả, nếu có thêm vài quả, thỉnh thoảng anh lại bấm một phát cho vui, nghe tiếng nổ thôi cũng sướng rồi!

Đừng có nói với tôi một phát năm triệu, năm triệu có thể cho tôi trải nghiệm sảng khoái thế này, không đáng sao?

Tiền để làm gì? Vui là được!

Phong Hỏa Liên Thiên nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ok! Thêm một quả nữa! Nhưng quả thứ ba nhất định phải giữ lại! Tôi có việc lớn cần dùng!”

“Ok!” WZC xoa tay, “Phát này bắn thế nào? Bắn vào đâu?”

“Đầu tiên phải xác định rõ mục tiêu của chúng ta, chúng ta không phải muốn nổ chết họ, mà là muốn chặn họ lại. Nên tốt nhất là một phát khiến họ mất khả năng chiến đấu. Nhất định phải kiểm soát thương vong!”

“Được, để tôi nghiên cứu chút, xong rồi sẽ phát tín hiệu.”

Rất nhanh, WZC đã cài đặt xong và đồng hồ đếm ngược lại bắt đầu.

Nghe thấy tiếng đếm ngược quen thuộc, tim Bazel thắt lại, đến nỗi đà tấn công của Kỵ sĩ đoàn cũng bị khựng lại.

Nhưng hắn lập tức ra lệnh: “Ngắt chiêu của bọn chúng!”

Nếu thật sự dính thêm một đòn nữa thì không phải chuyện đùa đâu!

Họ nhanh chóng khóa mục tiêu được cho là “người thi triển” – cái gã đang cầm một cái hộp kỳ lạ.

Kỵ sĩ đoàn nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, xông về phía WZC.

Kết quả, đợt xung phong của họ gần như không gặp phải trở ngại nào.

Kỳ lạ hơn nữa là, “người thi triển” kia lại ném cái hộp trong tay về phía này, rồi phủi mông bỏ chạy.

Bazel một tay bắt lấy cái hộp, đồng hồ đếm ngược trên đó chỉ còn “5” giây.

Thứ quái quỷ gì đây?

Bazel chẳng buồn suy nghĩ, trực tiếp dùng kiếm chém nó thành bột mịn.

Nhưng cho dù vật phẩm đã bị phá hủy, dự cảm chẳng lành trong lòng Bazel vẫn còn đó. Trái lại, đám mạo hiểm giả vốn đang vây chặn họ lại bắt đầu cười hì hì đếm số.

““4!””

““3!!””

Tiếng hô đồng thanh vang vọng, tựa như nhát búa gõ vào tử huyệt của đám kỵ sĩ, lại như tiếng bước chân của tử thần đang cận kề, khiến người ta không rét mà run.

Cùng lúc đó, áp lực lên thể xác, tinh thần, thậm chí cả linh hồn mà họ đã trải qua trước đó lại ập đến.

“Phòng ngự! Phòng ngự!” Bazel gầm lên.

Nhưng các kỵ sĩ đều ngơ ngác.

Phòng ngự thế nào đây? Lấy đầu mà đỡ à!

““1!!!””

Chấm đen tương tự, ánh sáng trắng y hệt, chấn động trời đất như đúc từ một khuôn.

Thế giới lại một lần nữa tĩnh lặng. 

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!