Sau khi rời khỏi hoàng đô Đế quốc Thương Thúy, Yulia ngồi ngay ngắn, đôi mắt không ngừng đảo quanh.
“Con đang làm gì vậy?”
“Đọc sách ạ.”
“Sách? Sách đâu ra?”
“Trong thư viện lúc trước ạ. Con có thể lưu lại mọi thứ mình đã xem thành hình ảnh.”
Nói đơn giản là chụp màn hình.
Khả năng này không chỉ cô có, mà người chơi nào cũng có.
Lúc ở trong thư viện, cô đã lật sách vèo vèo từng trang từng cuốn. Dù đọc nhanh đến mấy cũng không thể nào một lúc mười dòng, chẳng qua chỉ là chiêu trò để chụp màn hình thôi.
Đường đi xa xôi buồn tẻ, vừa hay có sách đọc giết thời gian.
Đoàn người rời khỏi Đế quốc Thương Thúy, đi qua Giới Môn để đến Yên Tẫn Giới.
Yên Tẫn Giới, nghe tên là biết, khói lửa và tro tàn.
Đây là một thế giới không lúc nào không chìm trong chiến loạn.
Nơi này có rất nhiều quốc gia, đều là những nước nhỏ.
Việc các quốc gia sáp nhập và chia cắt là chuyện thường như cơm bữa, có nơi chỉ trong một ngày đã đổi chủ ba lần.
Buổi sáng bị phía đông chiếm lĩnh, buổi chiều bị phía tây giành lại, đến tối có khi cả một vùng lân cận tuyên bố độc lập.
Đến nơi này, Edward cũng không khỏi nhắc nhở Yulia một câu.
“Nơi này loạn lắm, nhớ để mắt xung quanh, tuyệt đối không được chạy lung tung. Cứ ở cạnh thầy thì sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Vâng, thưa thầy.”
Đoàn người của họ thay cờ hiệu của Đế quốc Thương Thúy, hy vọng có thể tránh được một chút phiền phức.
Việc này đã được Griffis cho phép.
Nơi này cách Đế quốc Thanh Ngọc rất xa, đa số người dân đều không biết Đế quốc Thanh Ngọc là gì, nhưng Đế quốc Thương Thúy là một gã khổng lồ sát vách, ít nhiều gì họ cũng biết đến.
Nhưng dù đã thay cờ hiệu, tác dụng của nó cũng chỉ có thể nói là có còn hơn không.
Ở đây, dù Đế quốc Thương Thúy muốn can thiệp cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Đoàn người đi về phía trận pháp dịch chuyển trên bản đồ.
Trên đường thỉnh thoảng gặp phải dân tị nạn và lưu manh, nhưng thấy đoàn xe lộng lẫy và uy nghiêm thế này, họ đều lũ lượt nép vào lề đường.
Nhìn những người mặt vàng mày vọt, thậm chí có người đang thoi thóp, Yulia chỉ có thể bất lực thở dài.
Ở Lam Tinh, cô vốn là người cơm ăn áo mặc, chẳng phải lo nghĩ. Đến Đế quốc Thanh Ngọc, cô cũng may mắn gặp được toàn người hiền lành, sống trong yên bình.
Nỗi thống khổ của người khác luôn làm lòng người trĩu nặng, và bất hạnh của họ khiến ta phải ngoái đầu nhìn lại.
Nhưng, cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Những người tương tự, những cảnh tượng tương tự còn có hàng ngàn hàng vạn, bên này có, Lam Tinh cũng có.
Edward nhận ra sự phiền muộn của Yulia: “Con muốn giúp họ sao?”
“Muốn ạ, nhưng con sẽ không làm vậy.”
“Tại sao?”
“Con vẫn chưa đủ sức giúp họ.”
“Con bây giờ có thừa khả năng mà. Cho họ một mẩu bánh mì đã là giúp đỡ rất lớn rồi.”
Yulia lắc đầu: “Đó chỉ là phần ngọn thôi ạ, không giải quyết được gốc rễ vấn đề. Làm thế còn rước thêm phiền phức vào người.”
Edward khẽ cười, xoa đầu Yulia: “Đừng nghĩ nhiều quá, con cứ làm theo ý mình đi. Có thầy ở đây, sẽ không có phiền phức nào đâu.”
“Cũng không cần đâu ạ. Chẳng có ý nghĩa gì cả, mình đi tiếp thôi thầy.”
“Thôi cũng được. Chuyện này đối với họ hay với chúng ta, đều vô nghĩa cả.”
Edward cũng không quan tâm đến những người này nữa, ra lệnh cho người tăng tốc rời đi.
Nhưng, Yulia thực ra không hề thật sự phớt lờ nỗi khổ trước mắt.
Cô đang suy nghĩ, nếu mình có năng lực giải quyết triệt để tình trạng hỗn loạn này, thì sẽ làm thế nào.
Mạnh Tử của Hoa Hạ cổ từng nói: Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ. [note84461]
Trước đây cô có lẽ sẽ tin vào lời này, nhưng bây giờ, thế giới này không đơn giản như vậy.
Lý tưởng năm xưa, đặt ở thế giới ngày nay liệu có còn phù hợp không?
Cô không biết.
Đoàn người đi qua trận pháp dịch chuyển đầu tiên, tiếp tục đi về phía tây.
Bây giờ đã vào sâu hơn trong Yên Tẫn Giới, những gì thấy và nghe được càng thêm điên cuồng.
Khói súng, lửa lớn, tro tàn, xác người.
Cảnh tượng thảm khốc ở đây thậm chí còn đáng sợ hơn cả Vương Quốc Diệt Vong, ngay cả Yulia cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mùi máu tanh và mùi khét lẹt hòa quyện vào nhau, tấn công ngũ quan của cô.
Yulia là người hiện đại, từng xem tin tức về chiến trường trên Lam Tinh, cũng đã chủ động tìm hiểu về những trận đại chiến lừng lẫy thời cổ đại của Hoa Hạ quốc.
Nhưng những con chữ và hình ảnh đó hoàn toàn không đủ để miêu tả cảnh tượng cô đang thấy lúc này.
Đây là dị giới, có những cách thức tàn sát trực tiếp hơn.
Đây là vùng đất hỗn loạn, có thể thoát khỏi sự ràng buộc của pháp luật và sự lên án của đạo đức.
Edward đưa tay kéo tấm rèm cửa sổ mà Yulia vừa vén lên, rồi phất tay tạo ra một lớp cách ly.
“Đừng nhìn nữa. Không có gì hay ho đâu. Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi.”
“Vâng...”
Yulia dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Edward hỏi một câu.
“Báo cáo Điện hạ, trận pháp dịch chuyển của chúng ta dường như đã bị phá hủy.”
“Phá hủy? Hoàn toàn không khởi động được nữa sao?”
“Vâng.”
“Phiền phức thật.” Edward lấy bản đồ ra xem, “Đi đường vòng thôi. Vẫn còn đường dự phòng.”
Trên đường đi, việc trận pháp dịch chuyển mất hiệu lực hoặc bị phá hủy là chuyện bình thường.
Đặc biệt là ở thế giới này.
Nơi ẩn nấp đến mấy cũng sẽ có ngày bị người ta phát hiện, có thể là người tị nạn, cũng có thể là người truy lùng.
“Để con đi xem thử, có lẽ sửa được.” Yulia đứng dậy.
“Con ổn chứ?”
“Không sao ạ, mới đến đây có chút không quen thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi.”
“Được, đi xem thử.”
Yulia đã biết dựng trận pháp thì việc sửa lại nó tất nhiên không thành vấn đề.
Hai người xuống xe, Edward bảo vệ Yulia đến trước trận pháp dịch chuyển.
Yulia ngồi xổm xuống, kiểm tra một lượt, rồi nói: “Bên này hư hỏng nghiêm trọng, nhưng phía đối diện vẫn còn nguyên vẹn, có thể sửa được, sửa xong cũng có thể hoạt động bình thường. Cần chút thời gian.”
“Khoảng bao lâu?”
“Mười phút.”
“Vật liệu thì sao?”
“Con có mang theo.”
“Được.” Edward gật đầu, rồi quay người ra lệnh, “Tất cả vào đội hình phòng ngự, cảnh giác xung quanh, đợi Công chúa sửa xong trận pháp.”
Tất cả mọi người vây thành một vòng tròn, mặt hướng ra ngoài, bắt đầu cảnh giới.
Edward thì đứng bên cạnh Yulia.
Yulia bắt đầu sửa chữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Yulia cũng ngẩng đầu lên.
Giây tiếp theo, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng vây lại, bao vây mấy chục người ở giữa hết lớp này đến lớp khác.
Những người bên ngoài này, ước chừng ít nhất năm trăm người.
Một tiếng cười lớn từ phía sau truyền đến, dùng Ưng Ngữ, hay nói cách khác là Thiên Thanh ngữ: “Ha ha ha! Ta đã nói canh giữ chỗ này chắc chắn không sai! Đây không phải là câu được cá lớn rồi sao!”
Vòng vây mở ra một con đường, để người nói chuyện cưỡi ngựa đi qua.
Lúc này mọi người mới thấy rõ, đó là một đại hán mặc áo giáp, để râu dê, mặt mũi hung tợn.
“Tướng quân anh minh!”
Một người đàn ông gầy gò hơn cũng cưỡi ngựa đi theo sau hắn, lên tiếng phụ họa.
2 Bình luận