Chương 201 - 300
Chương 273: Đòn Phủ Đầu tại Hoàng Kim Thành
2 Bình luận - Độ dài: 1,453 từ - Cập nhật:
Lúc Hứa Hiểu Nguyệt lê thân về nhà, cô cảm giác mình muốn bay mất nửa cái hồn.
Nhưng dần dà, cô lại thấy quen quen.
Công viên giải trí có lẽ là nơi kích thích nhất trong đời thực rồi, nhưng chút cảm giác mạnh này vẫn chưa thấm vào đâu so với những gì có thể gặp trong game.
Tiểu Nguyệt chơi game đến giờ, vẫn chưa chết lần nào.
Pha hú hồn nhất là trong phó bản «Động Địa Tinh», cái lần bị Tiểu Á ôm cứng trên vách đá.
Còn khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cũng chính là lúc cô đỡ đòn thay cho Tiểu Á trong cùng phó bản.
Dù vậy, cô vẫn không muốn trải nghiệm một công viên giải trí kiểu này thêm lần nào nữa.
Bố Hứa mẹ Hứa thì lại khá mỹ mãn với chuyến đi chơi.
Con cái vui là được, lúc hai người ngồi xem, còn vui vẻ trò chuyện với những du khách khác bên cạnh.
Thế chẳng phải là cả nhà cùng vui sao.
Về đến nhà, Hứa Hiểu Nguyệt lôi ra video một trong những phân cảnh kinh điển nhất của “Phong Thần” – “Cú nhảy Niềm tin” – cho bố mẹ xem.
Cô đanh thép vạch tội Tiểu Á cố tình hành hạ mình.
Và đây là câu trả lời của hai vị phụ huynh: “Chà, Tiểu Á giỏi quá nhỉ. Tiểu Nguyệt cũng nên cố gắng hơn, lúc nào giỏi được như chị thì tốt.”
“Con...”
So thế nào được với đứa bật hack chứ?
Thôi dẹp, nói nữa cũng bằng thừa. Chung quy vẫn là địa vị quyết định tất cả, đứa nào ‘tay to’ thì đứa đó có lý.
Hai ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình, nhưng đến ngày thứ ba, bố Hứa mẹ Hứa vẫn quyết định trở về. Suy cho cùng, họ vẫn không nỡ bỏ công việc và những mối quan hệ quen thuộc.
Biết hai đứa con ở ngoài sống tốt là đủ rồi.
Họ cũng hứa sẽ dành nhiều thời gian rảnh hơn để chơi game, cố cày lên cấp 30.
Nhưng với tốc độ của hai người, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới xong.
Tiểu Nguyệt và Tiểu Á cũng không tiện nói nhiều, cứ để hai người tự quyết định.
Cuối cùng, ngày thứ ba cũng đã đến.
Tại Hoàng Kim Thành, Yulia đang điều phối mọi người dựng cổng dịch chuyển. Cô cố tình cho hoàn thành nhiều cổng cùng lúc, để người chơi từ các server khác nhau có thể đổ bộ một lượt.
Tuy trong lòng chắc chắn sẽ thiên vị server Hoa Hạ, nhưng làm tốt khâu hình thức có thể bớt đi không ít phiền phức.
Bề ngoài thì ta đây công bằng chính trực, mở cửa đồng loạt cho tất cả, còn các ngươi có chém giết nhau thì tự mà giải quyết.
Nhưng nếu dám cả gan động đến NPC của bà, thì cứ liệu hồn, bà đây không nể nang thằng nào hết!
Ngay khi cổng dịch chuyển kết nối thành công, vô số người chơi lập tức chen chúc lao vào.
Giây tiếp theo, quảng trường Hoàng Kim Thành sáng lên từng vệt sáng trắng, từng bóng người hiện ra từ trong đó.
Họ ngẩng đầu nhìn trời, bất ngờ thay lại là ánh trăng.
Nhìn quanh bốn phía, một bầu không khí cổ xưa, trầm mặc bao trùm.
Rồi sau đó mới là... Vãi chưởng! Ma!
Vừa có chút động tĩnh, họ đã lập tức để ý thấy, những bóng ma này hình như là NPC thân thiện màu xanh lá.
Đợi đến khi nhóm người chơi đầu tiên dần bình tĩnh lại, Yulia vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Khụ khụ!” Cô ho khan một tiếng, đứng thẳng người, dùng giọng điệu trang trọng nói: “Trước tiên, xin tự giới thiệu. Bổn công chúa tên là Yulia, là ‘Diệu Dương Trưởng Công chúa’ của Đế quốc Thanh Ngọc.”
“Có người đến từ Đế quốc Thanh Ngọc, chắc đã biết ta. Có người từ nơi khác tới, có thể chưa. Nhưng bất kể thế nào, một khi đã ở trong Hoàng Kim Thành, tất cả đều phải tuân theo sự điều phối của chi nhánh Công hội Mạo hiểm giả chúng ta.”
“Ở đây, các ngươi không cần để tâm đến tước vị công chúa, cứ gọi thẳng ta là Hội trưởng. Nghe rõ chưa?”
Những người có thể đến Hoàng Kim Thành ngay từ đầu, không ai là không biết vị “Em gái Hạt Nhân” một thời này, chuyện về cô đã sớm lan truyền điên đảo khắp các server.
Thêm vào đó lần này cô còn cố tình mặc bộ đồ cô bé quàng khăn đỏ, ai không nhận ra nữa thì đúng là nên đi hiến giác mạc.
Người chơi xôn xao bàn tán một hồi, có người không hiểu ngôn ngữ, phải tìm người phiên dịch.
Cuối cùng, tất cả đều gật đầu đồng ý.
“Được rồi, không còn gì nữa, các ngươi có chuyện gì cứ tìm họ mà hỏi nhé, ta đi đây.”
Nói xong, Yulia nhảy chân sáo hai bước rồi chuồn thẳng.
Đã là công chúa, lại kiêm luôn Hội trưởng, mấy chuyện vặt vãnh đương nhiên phải giao cho cấp dưới. Mình chỉ cần lộ mặt lúc đầu là được.
Cần trốn việc thì cứ trốn, cần nằm ngửa thì cứ nằm.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, các người chơi cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai trong cảnh tượng vừa rồi.
Tiểu công chúa làm gì có chuyện nghiêm túc như vậy! Màn chuồn lẹ cuối cùng mới đúng là phong cách của cổ chứ!
Dù cho cô đã là một công chúa ai cũng biết, một số ấn tượng đã ăn sâu vào tiềm thức rồi.
“Khoan đã, sao cô ấy đi rồi? Khó khăn lắm mới gặp được một lần mà!”
“OMG! Cơ hội ở ngay trước mắt mà tôi lại không nắm lấy!”
“Đừng đi! Ít nhất cũng để lại một chiếc giày chứ! Hay một chiếc tất cũng được!”
Nhưng một loạt những lời nói điên cuồng này đã khiến các cư dân Hoàng Kim Thành đứng cạnh nhíu mày.
Bọn họ có ý gì?
Bọn họ có ý đồ xấu với Công chúa Điện hạ?
Vậy chúng ta phải làm sao?
Điện hạ đã nói, không cần phải quá khách sáo với bọn họ.
Vậy được thôi, người mới vừa đến, người cũ phải có chút nghi thức chào mừng, tặng chút quà mọn chứ nhỉ?
“Trật tự!”
Kane, người dẫn đầu đám NPC, cũng là Thị vệ trưởng hoàng cung, gầm lên một tiếng: “Hắn, hắn, và hắn, mấy kẻ kia, có vẻ bất mãn với Điện hạ... à không, Hội trưởng. Dạy cho chúng nó biết quy củ đi.”
Giây tiếp theo, trước mặt mấy người chơi bị chỉ mặt liền xuất hiện một NPC, sau đó là mỗi người ăn một đấm.
“Vãi chưởng! Sao tự nhiên đánh người thế!”
“NPC này hơi bị nóng tính đấy!”
“Đù, một đấm bay nửa cây máu rồi, anh em ơi!”
“...”
Người chơi bị đánh bay ra ngoài ho khù khụ rồi bò dậy, đương nhiên là không phục.
“Fuck!”
Hắn rút kiếm xông lên chém.
Nhưng lưỡi kiếm đã bị chặn lại một cách dễ dàng, một nắm đấm đặt lên trán hắn, nhưng không hạ xuống.
“Ngươi có ý kiến?”
Mãi đến lúc này, trên đầu các NPC mới hiện ra cấp độ.
Toàn là cấp bốn mươi mấy, người vừa ra tay thậm chí còn là cấp năm mươi, những người còn lại chưa ra tay vẫn không hiển thị cấp độ.
Còn người đứng đầu, chỉ liếc một cái đã thấy khí thế mạnh hơn hẳn những người đã ra tay này.
“Vãi chưởng! Đây là bản đồ mới à?”
“NPC vừa gặp đã trâu bò thế này...”
“NPC cấp độ này, ở nội thành của hoàng đô trước đây chúng ta cũng không thấy nhiều đâu nhỉ...”
Mấy người bị đánh cũng đành làm rùa rụt cổ, lắc đầu nguầy nguậy.
“Được rồi, các ngươi đã không có vấn đề gì, vậy thì công bố quy củ của Hoàng Kim Thành!”
Kane lấy ra một tờ giấy, bắt đầu đọc từng điều một.
Yulia tuy bề ngoài đã đi rồi, nhưng thực ra đang nấp ở phía sau và đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
“Cũng được, màn ra oai phủ đầu này không tệ. Xem ra Kane có thể xử lý tốt tình hình rồi. Lượn thôi, lượn thôi.”
2 Bình luận