Thời gian thấm thoắt trôi, tình hình ở Thành Phỉ Thúy ngày một căng như dây đàn, không khí gần như đã đến mức chỉ một cơn gió thoảng cũng đủ khiến người ta giật mình.
Cứ cách một ngày lại giới nghiêm, cách hai ngày lại khám xét.
Ban đầu người chơi còn chẳng mấy bận tâm, nhưng dần dà, tình trạng này bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến các hoạt động thường ngày của họ.
Ra khỏi thành rồi thì khỏi vào, vậy vật phẩm tiêu hao cần bổ sung, trang bị cần sửa chữa thì biết làm sao?
Vào được rồi thì đừng hòng ra, vậy tôi biết đi đâu mà cày kinh nghiệm bây giờ?
Họ đành phải móc hầu bao dò la tin tức xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Cuối cùng vẫn là đồng tiền đi trước, họ moi được vài thông tin từ đám người hầu của các nhà quý tộc.
Cái gì? Hoàng đế Đế quốc Thanh Ngọc sắp băng hà á?
Cái gì? Hoàng tử và công chúa đang tranh giành ngai vàng á?
Vãi chưởng! Chuyện động trời như vậy sao các người không nói sớm!
Những chuyện xảy ra ở khu hoàng thành, đám dân ngoại lai sống ở khu ngoại thành như họ quả thật rất khó hóng được tin.
Dân thường có lẽ biết đôi chút, nhưng đang ở đất Hoàng Đô nên chẳng ai dám hó hé, chỉ có giới quý tộc ở khu nội thành mới có tư cách tham gia vào ván cờ này.
Người chơi quan tâm đến chuyện này đơn giản chỉ là vì nghĩ, cốt truyện lớn như vậy, hoạt động của tôi đâu? Nhiệm vụ của tôi đâu?
Hoàng đế cũ sắp băng hà, tân hoàng sắp kế vị, chắc chắn sẽ có cả núi việc cần xử lý.
Cứ công khai ra đi, đám người chúng tôi đây là nhiệt tình nhất quả đất rồi, cần làm gì cứ hú một tiếng là được, đảm bảo việc gì cũng xong.
Dĩ nhiên, đừng quên phát thưởng là được.
Những thông tin liên quan nhanh chóng bùng nổ trên diễn đàn.
Sau đó liền có hội khảo cổ nhảy ra phân tích: “Thật ra chuyện này đã có dấu hiệu từ lâu rồi, chỉ là các người không để ý thôi.”
Bất kỳ game nào cũng có một hội khảo cổ chuyên đào bới cốt truyện, lịch sử, văn hóa các kiểu.
Nhưng họ thường chỉ có thể chơi trong vòng tròn nhỏ của mình, những thứ nghiên cứu ra cũng chỉ để tự high với nhau.
Đăng một bài trên diễn đàn, rất nhanh sẽ bị hàng chục đến hàng trăm lượt làm mới mỗi giây nhấn chìm.
Trên diễn đàn, loại bài đăng nào dễ hot nhất?
Thứ nhất là giật tít, thứ hai là tag từ khóa nóng. Thật ra hai loại này là một, cứ gắn thêm mấy từ khóa câu view như “Em Gái Hạt Nhân”, “Phong Thần” là được.
Tiếp theo là các bài gây war.
Đấu với người, niềm vui vô tận. Khẩu chiến kịch liệt mới là chân ái.
Sau đó là bài hướng dẫn. Nhưng bài hướng dẫn cuối cùng khả năng cao cũng sẽ biến thành một trận khẩu chiến.
Những loại khác, đăng lên cơ bản là chìm nghỉm.
Ngoại trừ một mảnh đất thánh vĩnh hằng —— nơi để sảng [note84364].
Nhưng đợt sóng này đúng là đã thổi đến chỗ hội khảo cổ rồi.
Dù sao thì bây giờ cổng thành đang giới nghiêm, không ra vào được, nhân lúc rảnh rỗi tìm hiểu câu chuyện bối cảnh một chút cũng hay.
Yulia không giống những người chơi khác, cô khá hiểu rõ tình hình ở Thành Phỉ Thúy, thậm chí có thể nói là đã nhúng tay vào.
Và cô càng cảm nhận rõ ràng hơn rằng đại sự sắp đến.
Mấy ngày nay, Sử Văn thường xuyên vắng mặt. Trước đây cứ gọi là có, bây giờ thì chẳng mấy khi thấy bóng dáng.
Thật ra, Yulia biết tỏng thân phận của Sử Văn chẳng hề đơn giản, chẳng qua trước giờ nước sông không phạm nước giếng nên cô cũng kệ.
Đầu tiên, thân phận của chú Edward đã không tầm thường, cứ nhìn việc chú ấy tặng Sinh Mệnh Chi Thạch và dính phải ma khí là biết.
Khả năng cao là một đại ca ẩn mình ở làng tân thủ.
Từ chú Edward lại lần ra ông Lai An, người mở quán rượu ở khu ngoại thành, cũng là một đại ca ẩn mình.
Còn Sử Văn được ông Lai An gọi tới, thì khỏi phải nói, cái mác “cao thủ” dán thẳng lên mặt luôn rồi.
Hành vi, khí chất và cử chỉ của anh ta đều toát lên vẻ quý tộc, lại còn tỏ ra rất thân quen với Aimier và chị Ellieya.
Yulia sở dĩ lờ đi chuyện này, đơn giản là vì nghĩ các người chơi phần các người, tôi lo việc của tôi.
Phe NPC bản địa cứ lo liệu tình hình của mình, còn tôi sẽ lo liệu tình hình của phe người chơi ngoại lai.
Dù sao thì mình cũng không phải người của Đế quốc Thanh Ngọc, thậm chí mình còn chẳng phải là một NPC thuần túy.
Nhưng NPC và người chơi không phải là hai đường thẳng song song tuyệt đối, rồi sẽ có lúc giao nhau.
Cuối cùng, Yulia quyết định chủ động hỏi thăm tình hình của Ellieya.
Một hôm nọ, cô đợi đến rất khuya, cuối cùng cũng chờ được Sử Văn trở về.
Yulia ngồi trong sân dưới ánh trăng, pha một ấm trà: “Sử Văn, có thời gian ngồi nói chuyện với tôi một lát không?”
Sử Văn thoáng ngạc nhiên: “Dĩ nhiên rồi, tiểu thư. Không ngờ hôm nay người lại thức khuya như vậy.”
Theo Sử Văn thấy, Yulia thường ngủ khá sớm. Trẻ con mà, phải ngủ sớm dậy sớm mới mau lớn.
Thực tế thì Yulia chỉ đơn giản là off game đi quẩy mà thôi.
Yulia mời Sử Văn ngồi xuống đối diện, rót cho anh một tách trà.
“Sử Văn dạo này bận rộn nhỉ, chẳng mấy khi thấy mặt. Chuyện bên đó vẫn ổn chứ?”
Sử Văn ngập ngừng một lúc mới đáp: “Cũng không thể nói là tốt, cũng không thể nói là xấu. Thật ra cũng không liên quan nhiều đến tôi.”
“Không liên quan đến chú?”
“Đúng vậy, vì dù kết quả thế nào thì tôi vẫn vậy thôi.”
“Vậy chú đang bận gì thế?”
“Tôi có chức trách của mình, Thành Phỉ Thúy cần sự ổn định.”
“Thì ra là vậy.”
Yulia gật đầu, cô đã lờ mờ đoán được Sử Văn làm nghề gì rồi.
Cũng gần giống như những gì cô đã đoán trước đây.
Sử Văn mỉm cười, đặt tách trà xuống: “Tiểu thư, thật ra người không cần phải đi đường vòng với tôi làm gì. Người muốn biết gì cứ hỏi thẳng là được.”
“Được, vậy tôi hỏi thẳng đây. Chị Ellieya bây giờ tình hình thế nào?”
“Không tốt lắm. Hoặc có thể nói là rất tệ.”
“Tệ đến vậy sao? Chị ấy có bao nhiêu phần thắng?”
“Nếu không có ngoại lực nào can thiệp, cơ hội thắng bằng không.”
Yulia nhướng mày, nhìn chằm chằm Sử Văn: “Ý của chú là có thể có ngoại lực?”
Sử Văn cầm tách trà lên, nở một nụ cười ôn hòa: “Ồ, tiểu thư, tôi có nói gì đâu.”
“Ờ... ha ha ha.” Yulia lập tức bước tới, rót đầy trà cho Sử Văn, cười hì hì nói, “Ý của tôi là, liệu tôi có cách nào giúp chị Ellieya không nhỉ. Chị ấy là chị của tôi, tôi giúp chị ấy một chút cũng hợp tình hợp lý mà. Hoàn toàn không liên quan gì đến chú đâu.”
Sử Văn nhấp một ngụm trà, cũng mỉm cười đáp lại: “Đó là đương nhiên, em gái giúp chị gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tin rằng tấm lòng này của tiểu thư ngay cả Sinh Mệnh Nữ Thần cũng sẽ công nhận.”
Yulia ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Vậy, tôi nên làm gì đây?”
Sử Văn cũng hạ giọng: “Trong ba đại kỵ sĩ đoàn hiện nay, Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia đã tuyên bố rõ ràng không tham gia bất kỳ tranh chấp nào, chỉ bảo vệ sự yên bình của hoàng thành. Kỵ sĩ đoàn Quang Diệu là người ủng hộ vững chắc nhất của Hoàng tử Isaac. Kỵ sĩ đoàn Ám Nguyệt cuối cùng thì vẫn chưa bày tỏ thái độ. Có lẽ tiểu thư có thể thử xem.”
Nghe đến đây, Yulia đã hiểu.
Chú chính là người của Kỵ sĩ đoàn Ám Nguyệt!
“Vậy thái độ của chú là?”
Sử Văn lập tức đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, hùng hồn tuyên bố: “Tôi không có thái độ gì cả. Tôi nghiêm túc tuân thủ quy tắc kỷ luật trong đoàn, không bao giờ tham gia bất kỳ tranh chấp phe phái nào. Tôi mãi mãi phục tùng chỉ huy cấp trên, tuân theo sự điều động của đoàn. Vì sự phát triển phồn thịnh của Đế quốc Thanh Ngọc mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
“...”
Màn thoái thác trách nhiệm này đúng là chuẩn không cần chỉnh!
“Vậy...”
Còn chưa đợi Yulia hỏi xong, Sử Văn đã nói thẳng: “Mặc dù ngài Lai An đã sắp xếp tôi ở bên cạnh tiểu thư, nhưng về nguyên tắc tôi vẫn có xu hướng nghe theo sự điều động của ngài Lai An hơn. Tiểu thư vẫn là đừng làm khó tôi nhé.”
“Ờ... được, tôi không làm khó chú.”
Đỉnh thật, cái lão Sử Văn này, bán sếp nhanh như chớp!
8 Bình luận