Dù mới sáng sớm, những đám mây đen kịt đã bao trùm bầu trời Thánh Đô, và người dân thì thầm bàn tán với vẻ mặt u ám.
Người ta truyền tai nhau những lời đồn đoán đầy lo âu, chẳng hạn như "Cứ đà này, Thánh Đô sẽ trở thành sào huyệt của đám Undead mất", hay "Dường như là do Đức Thánh Giáo hoàng đã thay đổi".
Chỉ riêng việc quái vật xuất hiện hàng đêm ngay tại Thánh Đô, trung tâm đầu não của Giáo hội, đã đủ gây tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh của họ, ấy vậy mà tình hình còn tồi tệ hơn khi họ liên tiếp bại trận trước Liên minh Trung tâm Ainbist và biên giới thì đang bị Đế quốc Quinbrand xâm lược. Nỗi bất an lan rộng trong lòng dân chúng cũng là điều dễ hiểu.
"......"
Người đàn ông nhỏ con trùm mũ trùm đầu kín mít quan sát tình hình của người dân rồi vội vã rời đi. Chẳng mấy chốc, ông ta đến Hội Mạo hiểm giả vắng vẻ, không vào bằng cửa chính mà vòng ra lối sau.
Khi ông gõ cửa theo một nhịp điệu đặc biệt, then cài được mở ra và ông nhanh chóng lách vào trong.
"Rốt cuộc là thế nào đây. Bầu không khí ở Thánh Đô ngày càng tệ đi rồi."
Unken, sau khi cởi mũ trùm đầu, nói với vị Hội trưởng đang đứng ở phía bên kia cánh cửa. Rồi cả hai cùng bước vào phòng làm việc của ông ta.
Hội trưởng của Hội Mạo hiểm giả Thánh Đô tuy còn trẻ, chỉ khoảng 30 tuổi, nhưng lại là một người không hề nao núng trước bất cứ chuyện gì và luôn có thể đưa ra phán đoán lý trí trong mọi tình huống. Anh ta trả lời câu hỏi của Unken như sau:
"Theo những gì tôi nghe được, ngài Silver Face mà ngài Unken đây rất quan tâm đã nhận một mật lệnh nào đó từ Đức Thánh Giáo hoàng và đã đi đâu đó rồi. Có vẻ như đám người của Ainbist cũng nhúng một tay vào chuyện này..."
"Cái gì?"
Sau khi kể cho Silver Face nghe một câu chuyện dài về quá khứ xa xưa, Unken đã rời khỏi Thánh Đô. Ông đến các Hội Mạo hiểm giả ở những khu vực khác để xác nhận động thái gần biên giới, và đây là việc mà vị Hội trưởng đã nhờ vả.
Khi chiến tranh nổ ra, việc sử dụng ma cụ liên lạc tầm xa "Bút Lông Linga" sẽ bị hạn chế. Vì vậy, nếu ở lại Thánh Đô, những người ngoài quân đội sẽ không thể nhận được thông tin.
"Chỉ trong vài ngày mà cậu ta đã gây ra chuyện gì thế này..."
"Liệu Đức Thánh Giáo hoàng mới, Luvain-sama, và ngài Silver Face có mối liên hệ cá nhân nào không ạ?"
"Lão không biết."
"Hừm... Vậy, phiền ngài Unken báo cáo được không ạ?"
"Giao tranh ở biên giới đang ngày càng ác liệt. Dân tị nạn đang thẳng tiến đến Thánh Đô, và chỉ khoảng mười ngày nữa, nhóm đầu tiên sẽ đến nơi."
"...Và quân đội Ainbist đang đóng quân trên đường đi của họ nhỉ."
"Hỗn loạn là điều khó tránh khỏi. Phải nhanh chóng báo cho Minh chủ Gerhardt để họ cho dân tị nạn đi qua an toàn... Sao thế?"
Giữa lúc Unken đang nói, vị Hội trưởng khoanh tay lại và ngước nhìn lên trời.
"...Lúc nãy, tôi có nói rằng Ainbist cũng nhúng một tay vào mật lệnh của Đức Thánh Giáo hoàng, phải không ạ?"
"Chẳng lẽ, cả Minh chủ Gerhardt cũng đi đâu đó rồi sao?"
"Không chỉ vậy, Phó Minh chủ Jiluate cũng đi cùng."
"......"
Lần này, đến lượt Unken khoanh tay và ngước nhìn trời.
"...Sao mà đám đầu lĩnh ở đó lại hiếu chiến đến thế không biết."
"M-Mà, chúng ta cũng không biết nội dung của mật lệnh là gì, nên biết đâu họ sẽ sớm quay lại thôi."
"Vấn đề là ở đó. Mật lệnh đó rốt cuộc là..."
Unken đang nói dở thì chợt khựng lại.
"Đám Undead trong Thánh Đô, rồi cả những đám mây đen kịt kia..."
"Ngài Unken?"
"Không lẽ nào."
Điều Unken nhớ lại là câu chuyện cũ ông đã kể cho Silver Face.
Nằm dưới lòng đất của Thánh Đô này là Đại Huyệt, nơi đã được phong ấn bằng sự hy sinh của Funai, tổ tiên của tộc Mannome.
(Chẳng lẽ, cậu ta đã đến Đại Huyệt sao?)
Nghĩ vậy thì mọi chuyện lại trở nên hợp lý. Hơn nữa, một sự kiện thú vị như thế này, không đời nào Gerhardt lại bỏ qua.
Vấn đề là, ngay cả khi suy đoán đó là đúng, Unken cũng chẳng thể làm được gì nữa. Ông không biết Đại Huyệt ở đâu, và nếu họ đã vào trong rồi thì cũng không thể đuổi theo được.
(...Hãy trở về an toàn nhé, Silver Face.)
Tất cả những gì ông có thể làm lúc này chỉ là cầu nguyện.
◇
Một không gian rộng lớn. Chắc chắn không một người dân nào có thể tưởng tượng được rằng sâu dưới lòng đất Thánh Đô lại tồn tại một nơi như thế này. Hẳn họ vẫn tin rằng bầu trời trải rộng trên Thánh Đô trong suốt đến vô tận, và lòng đất bên dưới thì đặc kín đất đá.
Thế nhưng, trước mắt Hikaru là một không gian bao la—và ở phía trước là Ranna, người đã đến đây sớm hơn một bước.
Dù có khoảng cách, Jiluate dường như đã cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí của Hikaru và lên tiếng.
"Phía trước... có kẻ ở đó nhỉ."
Ngay cả khi không có "Ma Lực Thám Trí", có lẽ Hikaru cũng sẽ nhận ra. Cho đến khi tới được đây, "Hồn Vị" của cậu đã tăng thêm hai bậc, và "Intuition" đã lên đến cấp 3.
Có lẽ vì vậy mà cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của thực thể ở phía xa—nguồn ma lực tà ác bên cạnh Ranna—với một áp lực kinh khủng.
"Ranna đang ở đó. Mọi người hãy cẩn thận."
Hikaru nói và dẫn đầu đoàn người tiến về phía trước.
Ngay sau cậu là Lavia, bên cạnh cô là Paula. "Tứ Sao Phương Đông" ở phía sau, bên phải là các Thần Điện Binh và Iglew. Bên trái là Jiluate, Gerhardt và những người Thú Nhân.
Mặt đất là một lớp đá đen kịt, trông có vẻ ẩm ướt. Trên đó, những tảng đá khổng lồ trông giống như bia tưởng niệm thường thấy ở các đền thờ cổ được dựng đứng. Ánh sáng từ những ngọn đèn ma đạo cho thấy chúng được xếp thẳng hàng và cách đều nhau.
Dễ dàng đoán được rằng những tảng đá khổng lồ đó là một loại cơ chế ma thuật nào đó. Còn mục đích của ma thuật đó là gì—chắc hẳn Ranna, kẻ đang đứng ở trung tâm, biết rõ.
Khi họ đi qua bên cạnh những tảng đá cao đến mức phải ngước nhìn, một bóng tối còn đậm đặc hơn hiện ra trong màn đêm. Từ trung tâm của bóng tối đó, một luồng năng lượng mạnh đến mức khiến người ta phải rùng mình dù đứng từ xa đang phun trào.
So với khối năng lượng đó, sự tồn tại kia trông thật nhỏ bé—nhưng đó chính là Ranna, người mà cơ thể đã trở nên to lớn hơn cả Hikaru từ lúc nào không hay.
Chiều cao của cô ta giờ đã lên tới khoảng hai mét rưỡi, và hình bóng của một Mannome nhỏ bé trước đây—may ra chỉ còn lại một chút trên khuôn mặt mà thôi.
"...Đây là Ranna đó sao?"
Iglew bàng hoàng thốt lên. Trong số những người ở đây, có lẽ anh ta là người gặp Ranna nhiều lần nhất.
Ranna không còn mặc quần áo nữa. Cơ thể màu tím sẫm của cô ta mọc đầy lông dài, đặc biệt là ở lưng và mặt thì rậm rạp vô cùng.
Đôi chân to và chắc khỏe hơn cả Gerhardt, chống đỡ cho thân hình khổng lồ đó.
Số cánh tay đã tăng lên. Thêm một cánh tay ở mỗi bên trái phải, và một cánh tay nữa mọc ra từ dưới gáy, tổng cộng là năm cánh tay.
Và cả đôi cánh nữa. Đôi cánh giống loài dơi hơn là chim, bề mặt nhẵn bóng.
"Hửm... đến rồi à...?"
Ranna nói với giọng điệu thờ ơ, nhưng cũng có chút thán phục. Giọng nói của cô ta vẫn nghe như thể được chồng lên hai, ba lớp, và nó còn chói tai hơn nhiều so với giọng nói nghe được ở lối vào Đại Huyệt.
Từ khóe miệng bị rách toác đến tận mang tai, những chiếc răng nanh lởm chởm chìa ra, và con mắt thứ ba đã mở to trên trán.
Và—hai bên đầu cô ta mọc ra một cặp sừng. Đó là một cặp sừng kỳ dị, trông như thể chúng đã từng phân vân không biết nên mọc theo hướng nào, rồi sau đó cứ thế mọc một cách tự do. Bằng "Ma Lực Thám Trí", Hikaru cảm nhận được ma lực đang được nén chặt bên trong cặp sừng này.
Dường như Ranna đang trực tiếp hấp thụ ma lực từ nguồn tà khí.
"Ngươi đã từ bỏ việc làm người rồi sao?"
Trước câu hỏi của Hikaru,
"Làm người hay làm ác quỷ, ta đã quyết định không câu nệ vào những chuyện nhỏ nhặt đó nữa. Aaa, đúng vậy... sức mạnh này, một sức mạnh không thể tin nổi, đây chính là tinh hoa của Đại Huyệt, là nơi ngưng tụ và giải phóng tà ác của thế gian."
Ranna vui vẻ trả lời.
("Ngưng tụ 'tà ác của thế gian'? Đại Huyệt này là một loại cơ chế nào đó sao?")
Lúc đó, Hikaru chợt có một linh cảm chẳng lành không thể giải thích được.
Có lẽ đó là do cậu đã nâng cấp kỹ năng "Intuition" trên "Soul Board", hoặc cũng có thể đó là điều mà cậu đã biết ngay từ đầu.
Funai đã kết luận rằng "chỉ có thể phong ấn" Đại Huyệt này.
Hikaru đã nghĩ rằng "đó là vì ông ấy không thể đến được nơi sâu nhất của Đại Huyệt".
("Nhưng... chẳng lẽ không phải vậy sao?")
Phải chăng Funai đã cho rằng "không được phá hủy" Đại Huyệt?
Bởi vì Đại Huyệt này là một cơ chế khổng lồ và—.
"Silver Face! Nó đến kìa!"
"!!"
Ranna đã quay về phía này từ lúc nào, và trông cô ta như thể vừa thản nhiên bước tới một bước.
("Không ổn rồi—")
"Intuition" mách bảo. Hikaru ôm lấy Lavia đang đứng cạnh và nhảy sang một bên. Cánh tay hung tợn của Ranna vụt qua nơi Hikaru vừa đứng.
"Tránh được đòn vừa rồi sao?"
Chuyển động tựa như dịch chuyển tức thời của cô ta khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Gerhardt đã vung thanh đại kiếm lên,
"Uoooooooooo!!"
và lao vào Ranna.
Thanh đại kiếm bị chặn lại bởi hai cánh tay, một âm thanh kim loại chói tai không hề tương xứng với cơ thể bằng xương bằng thịt vang lên cùng với những tia lửa tóe ra. Da của cô ta cứng đến vậy sao.
"—Gah!?"
Những cánh tay còn lại đấm vào bụng Gerhardt, khiến cơ thể khổng lồ của ông bay lên không trung rồi văng về phía sau.
"Minh chủ!"
"Xông lên, lũ khốn!"
"Orryaaaaa!!"
Những người Thú Nhân đồng loạt lao vào. Nhưng Ranna không hề hoảng hốt, cô ta dùng một cánh tay để chặn từng đòn tấn công một.
"Thần Điện Binh! Hợp tác đi chứ!"
"—A, à!"
Các Thần Điện Binh đang đứng ngây người cũng đặt đèn ma đạo xuống chân và tham chiến, nhưng tất cả những nhát kiếm họ tung ra đều bị chặn lại. Kỹ thuật cao thấp không còn quan trọng nữa, trận chiến diễn ra giống như việc bắt một con côn trùng đang bay chỉ bằng phản xạ, hay đẩy lùi mọi thứ chỉ bằng sức mạnh vũ phu.
"Aaa, phiền phức quá"
Ranna dang rộng đôi cánh và xoay người, một cơn lốc nổi lên, thổi bay cả những người Thú Nhân và Thần Điện Binh.
"Chậc, yếu mà còn—Hả?"
Có hai người đã tận dụng sơ hở đó.
Đó là Soljuz với thanh "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" và Jiluate với song kiếm.
Kiếm của Jiluate chỉ để lại một vết xước nông trên cơ thể Ranna, nhưng "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" đã chém bay một cánh tay của cô ta một cách ngoạn mục. Một thứ chất lỏng màu đen, có lẽ là máu, phun ra.
"—Làm cái quái gì thế hảaaaaa!!"
Tiếng gầm của Ranna chứa đựng cả ma lực.
"Khụ."
"Aaa!?"
Hai người đứng ở cự ly gần đã hứng chịu một cú sốc như thể bị một chiếc ô tô đâm trực diện và bị thổi bay về phía sau. Soljuz, người đã dùng khiên để đỡ, chỉ bị lăn vài vòng, nhưng Jiluate thì bay lên không trung rồi bị đập mạnh xuống đất.
"Hộc, hộc, hộc... thứ đó thật phiền phức."
Xui xẻo thay, Soljuz đã buông "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" khỏi tay, và trớ trêu thay, thanh kiếm lại rơi ngay cạnh Ranna.
Ranna giơ chân lên và dẫm mạnh lên thân kiếm. Do rơi xuống một chỗ đất gồ ghề, "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" đã gãy làm đôi—.
Soljuz mở to mắt vì sốc.
"Thái Dương Kiếm Bạch Vũ", thanh kiếm được cho là "có thể cắt đứt mọi thứ khi truyền ma lực vào", chắc chắn là một vũ khí cực kỳ hữu dụng để chiến đấu với Ranna.
"Chết tiệt..."
Hikaru, người đã tạm thời lánh nạn cùng Lavia, nhận thấy tình hình đã trở nên tồi tệ nhất. Ranna có sức mạnh cơ bắp hơn cả Gerhardt, đòn tấn công của Jiluate không có tác dụng, và vũ khí có vẻ hiệu quả là "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" thì đã bị phá hủy.
Nếu nói về vũ khí, vẫn còn "Thánh Kiếm"—nhưng Iglew đang co rúm người run rẩy sau một tảng đá ở phía xa. Anh ta chẳng giúp ích được gì.
Paula và Schufy đang chạy đôn đáo để cứu chữa những người bị thương, nhưng Ranna đã liếc nhìn về phía họ.
"Lavia, khi nào anh ra hiệu, hãy tung ra ma pháp mạnh nhất nhé."
"Em hiểu rồi. Còn Hikaru thì sao?"
"Anh phải yểm trợ cho Paula và Schufy-san. Hai người họ đang gồng gánh cả chiến tuyến."
Ngay khi Hikaru bắt đầu chạy, Lavia cũng bắt đầu niệm chú. Cô có "Tri Giác Gián Đoạn" nhưng lại không có "Ma Lực Gián Đoạn". Việc cô không chiến đấu và giữ gìn ma lực trên đường đến đây đã trở thành một bất lợi, khiến "Hồn Vị" của cô không tăng lên và cô không còn point dư nào nữa.
Tuy nhiên, khả năng Ranna không thể sử dụng "Ma Lực Thám Trí" cũng khá cao. Trong trường hợp đó, chỉ cần "Tri Giác Gián Đoạn" có hiệu lực, cô có thể che giấu hình ảnh của Lavia cho đến ngay trước khi ma pháp được kích hoạt.
("Làm thế nào đây. Ranna đã mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.")
Hikaru vừa chạy vừa suy nghĩ.
("Nếu không thể trực tiếp đánh bại Ranna, liệu tôi có nên tấn công vào cái nguồn tà khí kia không? Chắc chắn Ranna đang nhận ma lực từ đó.")
Hikaru lao vào từ phía sau Ranna, người đang lững thững bước về phía Paula đang sử dụng ma pháp hồi phục.
("Đối thủ của ngươi là—tôi đây!")
Cậu đâm thanh trực đao đã được tẩm Thánh Thủy vào lưng cô ta.
Vị trí của Hikaru đã được che giấu một cách hoàn hảo, Ranna hoàn toàn không nhận ra cậu đang đến gần. Kỹ năng "Assassination" trên "Soul Board" được kích hoạt, và thanh trực đao cắm phập vào lưng Ranna.
"Gaa!?"
"—Khụ."
Cứ tưởng là vậy, nhưng hóa ra mũi kiếm chỉ đâm vào một chút. Ranna lắc người như thể đang xua đuổi thứ gì đó, thanh trực đao bị rút ra và cơ thể Hikaru cũng bị hất văng đi.
("Mạnh đến vậy sao.")
Văng đi như một quả bóng cao su, Hikaru bị đập mạnh xuống đất. Cậu không ngờ sức mạnh của Ranna lại đến mức này.
Cậu nảy lên trên mặt đất và sao bay tứ tung trước mắt, nhưng Hikaru đã nhanh chóng lấy lại thăng bằng.
Cơn đau và sát thương cỡ này cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi—ở một nơi xa, Lavia cũng đang nghiến răng trong khi tích tụ ma lực. Cố gắng để không làm ma pháp bị phân tán vì dao động. Cố gắng để ma pháp của mình có thể gây sát thương hiệu quả lên Ranna.
("Phải tạo ra sơ hở... một sơ hở.")
Khoảng cách từ Lavia đến Ranna là khoảng 30 mét. Nếu bị phát hiện và né tránh trong khoảng thời gian từ lúc kích hoạt ma pháp đến lúc nó chạm mục tiêu thì hoàn toàn vô nghĩa. Khi đó, Ranna chắc chắn sẽ nhắm vào Lavia đầu tiên. Hikaru tin tưởng vào uy lực ma pháp của Lavia đến mức đó.
"Uooooooooooooo!!"
Một tiếng gầm vang dội.
"...Chết tiệt. Thoáng chốc mất cả ý thức."
Gerhardt đứng dậy, lườm Ranna.
"Mèo con có vẻ cứng cáp nhỉ."
"Câm mồmmmmm!"
"Minh chủ!?"
Jiluate hét lên cũng phải thôi.
Thanh đại kiếm dường như đã bị văng đi khá xa, Gerhardt đã lao vào với hai tay không.
"Hừ."
Ranna né đòn tấn công của Gerhardt và tung một cú đá vào lưng ông. Nhưng kinh nghiệm cận chiến của Gerhardt vượt trội hơn hẳn, ông tóm lấy chân Ranna và định kéo cô ta—nhưng lại thả lỏng lực, làm Ranna mất thăng bằng.
"!?"
Gerhardt lao vào Ranna đang ngã ngửa ra, ngồi lên người cô ta và tung ra một loạt cú đấm.
"Orraaaaaaaaaaaaaa!!"
Đùng đùng đùng đùng, những âm thanh trầm đục vang lên dồn dập. Lông trên người Gerhardt dựng đứng, cơ thể ông đỏ lên một cách bất thường. Máu chảy rần rật trong các mạch máu khắp cơ thể, đúng là một trạng thái cuồng nộ.
Những người Thú Nhân chứng kiến cảnh đó đã reo hò vui sướng. Cứ như thể trận đấu đã được định đoạt.
"—Yếu quá nhỉ."
Thế nhưng, chỉ với một cú đấm trả, Ranna đã khiến Gerhardt bay về phía sau.
"Phù, mệt thật. Đòn tấn công tay không thì làm sao có tác dụng—"
Ranna đang định đứng dậy thì giật mình co rúm người lại.
Bởi vì trước mắt cô ta là một dòng chảy khổng lồ của ngọn lửa trắng đang ập đến.
("Được rồi, trúng trực diện.")
Hikaru không nghĩ rằng Gerhardt có thể đánh bại Ranna. Cậu cũng không nghĩ rằng nó sẽ gây ra sát thương hiệu quả. Bởi vì cơ thể của Ranna giờ đây đã được cường hóa một cách áp đảo.
Thế nhưng, ông có thể tạo ra sơ hở—một sơ hở để Lavia tung ra "Thánh Hỏa Chuộc Tội", một ma pháp hỗn hợp giữa "Thánh" và "Hỏa".
"Guuuuu!?"
Ngọn lửa trắng chạm vào Ranna, người vừa mới ngồi dậy được nửa người.
Lần tiếp xúc đầu tiên rất nhẹ nhàng, một sự tiếp xúc mà không biết có hay không. Bởi lẽ "Thánh Hỏa Chuộc Tội" không có nhiệt. Ngay cả khi nó rơi xuống đất và bùng cháy, nó cũng không để lại vết cháy nào.
Nhưng lần này thì khác.
Ngay khoảnh khắc chạm vào Ranna, một khối tà ác, ngọn lửa bùng lên cùng với một tiếng nổ lớn và nuốt chửng thân hình khổng lồ của cô ta. Ngọn lửa nhanh chóng cuộn xoáy và bùng lên, tạo ra một cột lửa khổng lồ tại đó.
"Gyaaaaaaaaaaaaaaa────"
Tiếng hét của Ranna vang vọng khắp nơi. Đó là một tiếng hét thảm thiết đến mức có lẽ dù bị xé xác từ đầu đến chân cũng không phát ra được.
Khuôn mặt của các Thần Điện Binh đứng gần đó bị ngọn lửa chiếu rọi trắng bệch, nhưng khi nghe thấy tiếng hét của Ranna, họ đã bịt tai và ngồi xổm xuống.
"Aaa, aaaa, aaaaaaa!!"
Cơ thể Ranna, người đang ôm đầu lảo đảo và vung vẩy những cánh tay còn lại, phun ra những ngọn lửa trắng. Hikaru chạy đến chỗ Lavia đang thở dốc và đỡ lấy cơ thể cô. Theo đúng nghĩa đen, Lavia đã dồn hết tất cả ma lực của mình để tung ra "Thánh Hỏa Chuộc Tội".
Ngọn lửa dần tắt đi. Cơ thể Ranna đã bị than hóa thành màu đen, màng cánh bị cháy rụi và đôi cánh chỉ còn trơ lại xương.
Khói đen bốc lên, và cùng với đó, cơ thể Ranna vỡ vụn ra. Chỉ có đôi mắt đỏ rực là đang đảo qua đảo lại tìm kiếm thứ gì đó—Hikaru che chắn cho Lavia ở phía sau và thủ thế, nhưng thứ mà Ranna đang tìm không phải là kẻ thù.
"Không tha, ta sẽ không tha cho ngươi..."
Vừa phun ra những lời nguyền rủa như một oán linh, Ranna vừa hướng về phía nguồn tà khí đang phun trào.
Cứ mỗi bước đi, cơ thể cô ta lại vỡ vụn thành cát đen, nhưng Ranna vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía nguồn tà khí.
Nhìn thấy Ranna như vậy, mọi người đều có cảm giác rằng họ đã "đánh bại" được cô ta. Họ cho rằng Ranna, người đã bị ngọn lửa dữ dội đó thiêu đốt, không thể nào sống sót, và hành động lang thang này chỉ là sự giãy giụa cuối cùng trước khi mạng sống lụi tàn.
"!?"
Lúc đó, Hikaru rùng mình vì một "Intuition" xuyên thấu cơ thể.
"Không được! Đừng để nó đến gần!"
Cậu hét lên nhưng đã quá muộn.
".................."
"Ma Lực Thám Trí" cho thấy rõ ràng ma lực từ nguồn đang được truyền vào bàn tay mà Ranna đưa ra. Hikaru dùng hết sức để né tránh, rời xa Ranna, và ôm Lavia chạy đến trốn sau một tảng đá khổng lồ.
"..................Aha."
Ma lực tà ác từ đầu ngón tay Ranna truyền dọc theo cánh tay, thấm vào cả cơ thể đã bị khoét sâu, và bao phủ cả cánh tay đã bị gãy lìa.
"Ahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!!"
Như thể một đoạn phim được tua ngược, cơ thể Ranna đang hồi sinh. Màu sắc của cơ thể càng sẫm lại, gần như trở thành màu đen tuyền, nhưng da thịt đang dần trở lại.
"HahaHahahaahahaHahAHAHAHahahahahaha──"
Đôi mắt đỏ của cô ta dần mất đi tiêu cự. Từ miệng, một chiếc lưỡi dài chẻ đôi thè ra, và nước dãi rơi xuống đất kêu xèo xèo, đốt cháy cả nền đá.
Đôi cánh dang rộng và màng cánh được tái tạo, không chỉ vậy, một cặp cánh nữa còn mọc ra.
Hơn thế nữa, cơ thể cô ta ngày càng lớn hơn một, hai vòng.
"Uvoooooooooooooooooooooooooo!!"
Đây là một sinh vật khác, Hikaru nghĩ.
Hình bóng của Ranna còn sót lại chút ít cho đến lúc nãy đã biến mất, và ở đó là một con ác quỷ với khuôn mặt co giật—một con thú tà ác đã mất cả lý trí.

◇
Tại phòng làm việc trong "Tòa Tháp" ở trung tâm Thánh Đô, Luvain, người đang mải mê làm việc, đã dừng cây bút lông đang viết.
"...Có rung chấn sao?"
Lọ mực trên bàn dịch chuyển, và khung ảnh của một vị Thánh nhân treo trên tường va vào tường tạo ra một tiếng động nhỏ.
Anh đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ—căn phòng của anh ở trên tầng 10, một độ cao mà không có tòa nhà nào khác trong Thánh Đô có thể sánh bằng, cho phép anh nhìn bao quát toàn thành phố.
Dưới mặt đất, vừa qua giữa trưa, ánh nắng rực rỡ đang chiếu rọi.
Dù ban đêm đã trở thành một thành phố kinh hoàng với sự lộng hành của quái vật Undead, ban ngày vẫn rất yên bình. Mọi người vẫn sinh hoạt bình thường và cố gắng sống hết mình.
"......!"
Mắt của Luvain đã bắt được một điều bất thường. Một vài đám mây đen đang tụ lại trên bầu trời Thánh Đô. Luvain ngay lập tức nhận ra đó không phải là những đám mây mưa thông thường. Bởi vì tất cả những đám mây đó đều ở cùng một nơi—phía trên nghĩa trang.
Trong khi những tiếng sấm xé toạc bầu trời vang lên, những đám mây lan rộng ra như mực Tàu nhỏ vào nước trong.
Luvain đã phục vụ với tư cách là một giáo sĩ trong một thời gian dài, nên anh rất nhạy cảm với tà khí. Anh cảm nhận được bằng da thịt rằng một luồng khí tà ác đang lan rộng khắp Thánh Đô.
"...Cậu đã đến nơi rồi nhỉ, Silver Face. Nơi sâu nhất của Đại Huyệt...!"
Khi Luvain rời khỏi cửa sổ và ra khỏi phòng, một vị tư tế vừa lúc chạy đến để báo cáo về sự biến đổi của Thánh Đô. Anh cho tất cả những người gặp trên đường đi theo và hướng đến thánh đường trong "Tòa Tháp".
"Sự việc đã đến nước này, tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là cầu nguyện. Hãy cùng dâng lời cầu nguyện lên Thần."
Thánh đường này nhỏ hơn những thánh đường trong thành phố do diện tích của "Tòa Tháp" có hạn, nhưng số người tập trung theo Luvain vẫn vượt quá một trăm người, lan ra cả bên ngoài thánh đường, tất cả đều quỳ gối tại chỗ và cúi đầu.
Luvain, người dẫn dắt Giáo hội với tư cách là Giáo hoàng, đã đi đầu làm gương, nên những người khác không có lý do hay nhu cầu gì để nghi ngờ.
Họ lặng lẽ tiếp tục cầu nguyện.
◇
Kỹ năng "Intuition" mới nhận được đang thì thầm── không, dù chẳng cần "Intuition", Hikaru cũng biết. Ranna này rất nguy hiểm.
Có lẽ do Ranna gầm lên, hoặc do cô ta đã hút một lượng lớn ma lực, mà sự tồn tại của nguồn tà khí trở nên bất ổn, luồng ma lực hắc ám tỏa ra dao động dữ dội.
"A..."
Ranna nhắm vào một Thần Điện Binh đang ở ngay bên cạnh, chỉ một bước đã rút ngắn khoảng cách 10 mét và vung tay quét ngang. Người lính đó đã cố hết sức vào thế phòng thủ, nhưng sự phòng thủ đó dường như hoàn toàn vô nghĩa── cơ thể anh ta bay đi hơn 100 mét với tốc độ kinh hoàng, đến cả âm thanh rơi xuống cũng không nghe thấy.
Chết ngay lập tức chỉ vì cú quét đó, hoặc nếu không cũng chắc chắn đã chết vì sát thương khi tiếp đất. Đến lúc này, việc xuất hiện người chết đầu tiên đã khiến Hikaru dao động.
"...Hikaru, em, thêm 1 lần... không, 2 lần nữa thì có thể bắn 'Thánh Hỏa Chuộc Tội'."
Lavia nói từ trong vòng tay cậu, nhưng khi nghĩ đến lượng ma lực còn lại của cô, Hikaru cho rằng ngay cả 1 lần kích hoạt cũng đã nguy hiểm rồi. Nếu sử dụng ma thuật trong tình trạng đó thì sẽ ra sao── phản động chắc chắn rất mạnh, và sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể Lavia.
"Việc em cần làm bây giờ là ngồi yên và hồi phục ma lực."
"Nhưng mà..."
"Anh có 'Dò tìm Ma lực'. Cố tỏ ra mạnh mẽ cũng vô ích thôi."
"..."
Lavia cắn môi, miễn cưỡng gật đầu. Chính Ranna là kẻ đã tiêm phiên bản cải tiến của "Chú Thực Bí Độc" suýt lấy mạng Lavia. Hikaru hiểu cảm giác của Lavia muốn tự tay đánh bại Ranna, nhưng cậu cho rằng nếu vì thế mà Lavia bị thương thì đúng là lấy ngọn bỏ gốc.
"Em đã cống hiến đủ rồi. Phần còn lại cứ nghỉ ngơi đi, được không?"
Đúng lúc đó, Jiluate hét lớn một tiếng rồi lao lên, chém vào Ranna.
Điểm khác biệt so với lúc nãy là, đòn tấn công của Jiluate, dù nông, nhưng đã trúng, khiến Ranna bị chém vào cánh tay và tuôn ra dòng máu đen.
Tưởng là vì sao, thì ra thanh kiếm Jiluate đang cầm phát ra ánh sáng trắng. Cậu nhận ra đó là nhờ ma thuật của Paula hoặc Shufi. Họ vẫn chưa bỏ cuộc.
"...Em sẽ rình cơ hội để tung ma thuật cho đến giây phút cuối cùng."
Lavia cũng không bỏ cuộc.
Hikaru── cậu không biết ý chí đó của Lavia đơn thuần là lòng thù hận với Ranna, sự ganh đua với Jiluate, hay là mong muốn được kề vai chiến đấu cùng Paula, hoặc cũng có thể là tất cả những điều đó, nhưng khi nghĩ rằng Lavia cũng đang cố gắng tự mình đứng lên chiến đấu, cậu không thể không tôn trọng ý chí của cô.
Nếu vậy thì,
"...Bọn anh nhất định sẽ tạo ra sơ hở."
"!"
Lavia nhận ra Hikaru đã chấp nhận, cô mím chặt môi,
"Vâng!"
rồi đáp lời.
『VUOOOOOOOOOO──』
Hikaru vừa chạy về phía Paula, vừa xác nhận tình hình chiến sự.
Một Thú Nhân đã nhặt lại thanh đại kiếm cho Gerhardt, nên Gerhardt tiếp tục vung kiếm, nhưng chuyển động của ông đã mất đi sự sắc bén.
Có vẻ như ông đã tiêu hao quá nhiều thể lực trong đợt tấn công vừa rồi── dù vậy, việc vẫn có thể múa đại kiếm cũng đủ thấy ông phi thường đến mức nào.
Soljuz cũng đang chiến đấu bằng thanh kiếm dự phòng, nhưng chuyển động của cô cũng chậm chạp. Có lẽ việc "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ" bị gãy là một cú sốc lớn.
Một suy nghĩ lướt qua lồng ngực tôi── liệu có phải là không thể?
Với lực lượng này, liệu có thể đánh bại con quái vật đó không? Nếu vậy, phải làm sao? Rút lui ư? Sau khi đã đi xa đến mức này...?
"Paula, ban phép thuật cho tôi nữa."
Cậu chạy đến chỗ Paula, người đang chữa trị cho một Thú Nhân bị bất tỉnh, và nhờ cô ban ma thuật thuộc tính Thánh lên thanh trực đao cùng 3 con dao găm còn lại.
"Paula, tôi có một việc muốn nhờ."
"Vâng."
"..."
"Sao vậy ạ?"
"...Việc này khá nguy hiểm, nhưng là việc chỉ cậu mới làm được..."
"Tôi nhất định sẽ làm."
Cô trả lời ngay lập tức.
Điều Hikaru định nhờ là cô ấy hãy đến gần nguồn tà khí, và tung ma thuật thuộc tính Thánh trực tiếp vào đó. Cậu nghĩ rằng nếu không làm vậy, có khả năng Ranna sẽ hồi phục không ngừng.
Ngay cả khi giải thích nội dung công việc, Paula vẫn nói "Tôi hiểu rồi" mà không chút do dự.
"...Tại sao? Tôi đã nói là việc tôi nhờ rất nguy hiểm mà..."
"Vì đó là việc Hikaru-sama nói là cần thiết, nên tôi không có lý do gì để do dự cả."
Nghe vậy, Hikaru mở to mắt.
"Tất nhiên không phải là tôi không lo lắng. Nhưng đây là việc ai đó phải làm, và chính Hikaru-sama đã chọn tôi... chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi có thêm dũng khí rồi!"
Nhìn Paula siết chặt hai nắm tay, Hikaru chợt cảm thấy như có gì đó đánh trúng lồng ngực.
Trong quá khứ, cậu đã ban "Ma thuật Hồi phục" thông qua "Soul Board" (Hồn Bảng) để cứu đồng đội của Paula.
Vì cần phải giữ bí mật, cậu đã để Paula đồng hành cùng mình suốt thời gian qua, nhưng đối với Hikaru, Paula đã làm cho cậu quá nhiều, nhiều hơn cả những gì cậu đã làm cho cô.
Cô đã liều mạng để bảo vệ bí mật, và cũng đã cùng cậu đến Đế quốc Quinbrand đang lan tràn "Chú Thực Bí Độc". Vì vậy, cậu đã nghĩ rằng, vào một thời điểm nào đó, mình và Paula sẽ trở thành những người ngang hàng── nhưng, cậu nhận ra không phải vậy.
Paula tin tưởng Hikaru. Tình cảm đó không khác gì lòng sùng mộ của cô đối với vị thần mà cô tin. Thần linh chứng minh sự tồn tại của mình bằng cách ban "Blessing" (Gia hộ) qua "Guild Card", còn Hikaru, thông qua "Soul Board" để ban "skill", cũng tạo ra những kỳ tích không thua kém gì thần thánh.
(Liệu tôi có đáp ứng được kỳ vọng của con người này không?)
Cậu chợt nhận ra rằng, cảm giác "áy náy" mà cậu dành cho Paula chính là sự thất lễ đối với cô. Paula tin tưởng Hikaru, và cô xem việc đáp ứng kỳ vọng của Hikaru chính là niềm vui của mình.
(Tôi không phải là con người vĩ đại gì. Đối mặt với Ranna kia, tôi đã gần như tuyệt vọng vì nghĩ rằng không có "cửa thắng".)
Cô đặt người Thú Nhân có vẻ đã được chữa trị xong xuống, nhưng anh ta trông không còn khả năng tham gia trận chiến này nữa. Hikaru nắm lấy tay Paula và kích hoạt "Group Interruption".
"Theo tôi."
"Vâng!"
Được Hikaru kéo tay, Paula bắt đầu chạy với bước chân nhẹ bẫng. Không một chút do dự. Ở phía xa, Jiluate, Soljuz, Gerhardt, các Thần Điện Binh, và chiến binh Thú Nhân đang dốc hết sức chiến đấu với Ranna, nhưng họ chỉ có thể gắng hết sức để tạo ra những vết thương nhỏ, và một Thần Điện Binh bị phản công đã mất khả năng chiến đấu, Shufi đang chạy đến chữa trị.
Hikaru cũng muốn tham gia vào trận chiến đằng đó, nhưng bây giờ việc dẫn đường cho Paula là ưu tiên hàng đầu.
Khi đến gần nguồn tà khí, một cảm giác rợn tóc gáy ập đến. Có thể nghe thấy âm thanh như tiếng gào thét của vong linh, và một cảm giác khó chịu như thể linh hồn đang bị hút vào.
"Cần thanh tẩy nơi này... hoặc chí ít là làm suy yếu nó cũng được. Cậu có biết ma thuật nào như vậy không?"
Nghe vậy, Paula suy nghĩ một chút rồi nói,
"──Có một ma thuật tên là 'Tịnh Hóa Kỳ Đảo' ạ. Đó là ma thuật được sử dụng trong các nghi lễ thần thánh của nhà thờ từ xa xưa, nghe nói là để thanh tẩy một địa điểm..."
"Nó đó. Tôi muốn cậu dùng nó."
Hikaru trả lời ngay. "Intuition" đang mách bảo cậu rằng đó chính là nó.
"Tôi hiểu rồi."
Paula chắp hai tay trước ngực và bắt đầu niệm xướng.
"『Lạy Thiên Chúa ngự trị trên trời, xin hãy nhân danh Ngài mà tạo nên kỳ tích. Nơi đây là vùng đất ô uế, xin hãy dùng phước lành cao quý của Ngài mà thanh tẩy đi những uế bẩn này』──"
Xung quanh chỉ toàn là bụi đen hắc ám bay lượn, nhưng khi Paula bắt đầu niệm xướng, một làn sóng thánh khiết lan tỏa, và đám bụi dần được thanh tẩy, chuyển sang màu trắng.
"『Tịnh Hóa Kỳ Đảo』!"
Nguồn tà khí khổng lồ cách Paula vài mét run lên khi nhận làn sóng bạc. Một âm thanh như tiếng nước xối vào đá nóng vang lên, tà khí đang được chuyển hóa thành thánh khí.
Dù tà khí vẫn chưa ngừng phun ra, nhưng nhờ "Tịnh Hóa Kỳ Đảo", thế của nó đã có dấu hiệu suy yếu.
『GAAAAH』
Ranna hét lên đau đớn. Quả nhiên sức mạnh của Ranna được cung cấp từ nơi này── trong lúc Ranna đang nhìn quanh xem chuyện gì đã xảy ra, Jiluate đã chém tới, cắt đứt màng cánh của cô ta.
"Gì vậy, có chuyện gì!? Đòn tấn công của Phó Minh chủ trúng rồi!"
"Lúc này, lên đi!"
Đòn tấn công đã có hiệu quả── điều đó khiến các Thú Nhân và Thần Điện Binh phấn chấn, chuyển sang tấn công. Nhưng vết thương của Ranna nhanh chóng hồi phục.
"...Paula, nếu có thể, tôi muốn cậu dùng ma thuật đó liên tục."
"Không vấn đề gì. Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Lượng Ma lực" trên "Soul Board" của Paula là 8. Với chừng đó, cô ấy hẳn là có thể thực hiện "Tịnh Hóa Kỳ Đảo" khá nhiều lần.
"Nhớ cẩn thận đấy... nếu nghĩ rằng sắp bị Ranna phát hiện thì hãy chạy ngay lập tức."
"...Còn Hikaru-sama?"
"Tôi..."
Ranna lại hồi phục, và tình thế một lần nữa trở nên tồi tệ.
"Sẽ tìm sơ hở và hạ gục cô ta."
Đây là đối thủ hung ác và nguy hiểm nhất mà cậu từng chiến đấu. Nhưng cậu không thể lùi bước.
"Tôi hiểu rồi. ──V-Với lại, xin hãy cố gắng lên!"
"!?"
Cậu bị ôm chầm lấy từ bên hông. Cơ thể cô mềm mại, và bộ ngực cũng đầy đặn, không giống như Lavia khiêm tốn. Cảm giác ấm áp bao bọc đó khiến cậu liên tưởng đến tình mẫu tử, đến một Thánh Mẫu. Rồi, Paula vội vàng buông ra.
"Đó là bùa may mắn để ngài có thêm dũng khí! ...Hay đúng hơn, là tôi đã nhận được dũng khí thì phải."
Thấy Paula đỏ mặt, lè lưỡi một cách ngượng ngùng, cậu nói.
"...Cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng."
Hikaru thực sự── đã nhận được dũng khí.
Từ chuyến đi đến Đế quốc Quinbrand để chữa trị "Chú Thực Bí Độc", tình hình đột ngột thay đổi thành cuộc viễn chinh "Đại Huyệt", Paula đã phải trải qua những ngày tháng căng thẳng tột độ.
(Sau khi giải quyết xong chuyện này, nhất định, tôi sẽ sống thảnh thơi. Tôi, Lavia, và Paula, cả ba chúng tôi── đây là điều chắc chắn.)
Quyết tâm trong lòng, Hikaru lao đi. Đằng sau cậu, Paula bắt đầu niệm xướng ma thuật tiếp theo.
Mỗi khi "Tịnh Hóa Kỳ Đảo" được kích hoạt, Ranna lại đau đớn, và chuyển động chậm lại. Tận dụng thời điểm đó, tất cả mọi người đồng loạt tấn công, và dần dần, vết thương tích tụ trên khắp cơ thể Ranna.
(Mục tiêu là một điểm duy nhất── trái tim.)
Cơ thể Ranna đã khổng lồ hóa, nhưng với thanh trực đao của Hikaru, cậu vẫn có thể chạm tới trái tim, nơi cung cấp sức mạnh cho toàn bộ cơ thể.
(Một đòn, kết liễu!)
Cậu kích hoạt "Stealth" hoàn toàn và lao đi. Tất cả những người đang đối mặt với Ranna, kể cả Soljuz, đều là những chiến binh hàng đầu, nhưng không một ai nhận ra Hikaru. Cậu chạy, chạy, vòng ra xa Ranna rồi tiếp cận từ sau lưng cô ta.
『GUUUU──GAAAA!』
"Tịnh Hóa Kỳ Đảo" kích hoạt, Ranna quằn quại.
(Chính là lúc này.)
Lướt qua Jiluate đang lao tới, Hikaru nắm chặt dao găm trong cả hai tay. Một cú nhảy không thể lên tới đỉnh. Cậu nhảy lên, đâm dao vào hông Ranna, dùng sức tay kéo cơ thể lên, rồi đâm tiếp con dao thứ hai.
『GAH!!』
Ranna xoay cơ thể, tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ. Cậu nắm chặt con dao găm cắm trên lưng cô ta để bám trụ.
(Sắp bị văng ra, hả, hự──!!)
Jiluate và Gerhardt không chịu nổi, phải lùi ra xa, nên Ranna có vẻ nghĩ rằng đợt tấn công đã kết thúc. Cô ta hoàn toàn không nhận ra Hikaru đang ở trên lưng mình.
Hikaru dùng dao găm làm điểm tựa, đứng lên, và rút thanh trực đao ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao bạc của thanh trực đao, đã được ban thuộc tính Thánh nhờ ma thuật của Paula, phát ra ánh sáng trắng mờ.
『──VOOOOOOOOO!!』
Đúng lúc đó── điều cậu lo sợ đã xảy ra. Ranna đã nhận ra Paula, người đang niệm xướng ma thuật ở phía bên kia nguồn tà khí.
(Không ổn rồi.)
Ranna cúi người, chuẩn bị lao đi── ngay trước đó, người trượt đến chắn trước mặt Ranna là Gerhardt.
Ngay cả thân hình khổng lồ của Gerhardt cũng trở nên nhỏ bé khi so với Ranna. Huống chi Hikaru trên lưng cô ta, chỉ như một đứa trẻ.
"Định đi đâu hả, con khốn kiaaaaaa!!"
Gerhardt, mình đầy máu và kiệt sức, vẫn chưa mất đi sức chiến đấu. Ông bổ đại kiếm xuống Ranna đang cố lao đi, và ngay cả Ranna cũng phải dùng tay để đỡ đòn đó.
Thêm vào đó, Jiluate và Soljuz áp sát từ hai bên, đâm kiếm vào bắp chân cô ta.
(Họ biết tôi đang ở đây.)
Thực tế, có thể họ không nhìn thấy cậu vì "Stealth", nhưng họ biết rằng Hikaru── Silver Face đã biến mất.
Họ biết rằng chỉ cần tạo ra sơ hở, Silver Face sẽ tung đòn chí mạng.
Cậu cảm nhận được sự kỳ vọng mà họ dành cho mình.
Cậu biết rằng đây là cơ hội tấn công tốt nhất từ trước đến nay.
(Cảm ơn, mọi người.)
Hikaru cầm ngược thanh trực đao, đâm vào lưng Ranna── mũi đao xuyên qua da một cách trơn tru, và cả lưỡi đao ngập sâu đến tận gốc.
Mũi đao chắc chắn đã xiên qua tim. Cậu đã đâm thủng thứ mà tay không thể chạm tới.
『GGUAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!』
Một tiếng gầm với âm lượng lớn nhất từ trước đến nay vang lên. Áp lực âm thanh đó hất văng cơ thể Hikaru, đập cậu xuống đất ở khoảng cách hơn 10 mét.
(Tại, sao... vẫn còn sống...?)
Ranna vẫn đang không ngừng la hét, đến mức người ta tự hỏi liệu cô ta có bị hụt hơi hay không.
Màng nhĩ của Hikaru đã bị vỡ nên cậu không nghe thấy tiếng gầm đó── tất nhiên là cũng không cần phải nghe, nhưng chắc chắn là Ranna đang gào thét.
Các Thú Nhân, vốn nhạy cảm với âm thanh, đang ôm tai co quắp ở phía xa.
Cú va đập vừa rồi khiến đầu cậu ong ong, và khắp cơ thể đau nhức. "Stealth" đã bị giải trừ, nên Shufi vội vã chạy đến chỗ cậu và niệm xướng "Ma thuật Hồi phục".
Trong lúc đó, Hikaru dùng "Dò tìm Ma lực" để kiểm tra xem Ranna đang thế nào.
(Chuyện này...!)
Trái tim của Ranna đã bị vỡ, máu và ma lực đang tuôn ra ồ ạt, nhưng đồng thời, cô ta đang hút một lượng lớn ma lực từ nguồn tà khí để bù đắp lại.
Ngoài trái tim, có một nơi khác tập trung ma lực ở vùng thượng vị. Hẳn là có một cơ quan nào đó ở đó.
Ranna đang gầm lên, làm rung chuyển cơ thể để cố gắng đẩy thanh kiếm đang cắm trên người ra.
Thật điên rồ.
Nhưng sự điên rồ đó đang thành công, và thanh kiếm đang dần bị đẩy ra.
"──! ──!!"
Gerhardt hét lên điều gì đó, nhưng tiếng gầm của Ranna đã át đi. Tuy nhiên, khi nhìn về phía ông, Hikaru kinh ngạc.
Tay và chân của Gerhardt đã bị gãy, vặn vẹo sang những hướng không thể tin được, đến mức không thể đứng dậy nổi.
Jiluate ở ngay gần đó nhận ra thảm trạng của Gerhardt, nhưng khi Gerhardt lại hét lên điều gì đó, Jiluate liền quay sang nhìn Ranna chằm chằm và hành động── có lẽ ông đang nói rằng, thay vì lo cho ông, hãy đi giết Ranna.
Nhìn sang Soljuz, cô cũng đang nằm gục ở một nơi xa. Cô đã bị hất văng đi, có thể là do tiếng gầm ngay sau khi Hikaru đâm, hoặc là từ trước đó.
Các Thú Nhân bị tiếng gầm cầm chân, các Thần Điện Binh thì mình đầy thương tích. Tóm lại, người có thể di chuyển lúc này chỉ còn Jiluate.
Máu cũng chảy ra từ tai Jiluate khi cô chạy về phía Ranna. Nhưng mặc kệ điều đó, Jiluate trèo lên bằng con dao mà Hikaru đã đâm, nắm lấy chuôi thanh trực đao đã bị đẩy ra một nửa, và ấn nó vào một lần nữa.
『!!!!!!!!!!!』
Ranna trợn mắt, cố gắng nhìn ra sau với vẻ căm thù, nhưng có lẽ đôi cánh của chính mình đã cản tầm nhìn nên không thấy được Jiluate. Nhưng, cô ta đã nhảy ngửa ra sau── "A," Hikaru bất giác la lên. Ranna định đè bẹp Jiluate.
Thân hình khổng lồ ngã uỵch xuống đất, nhưng khi Ranna lăn sang một bên và đứng dậy, Jiluate vẫn bám chặt trên lưng cô ta. Máu chảy từ đầu, tóc tai rũ rượi, lấm lem bùn đất── nhưng cô vẫn không buông tay.
Một ý chí mạnh mẽ tồn tại ở đó. Ý chí rằng cô sẽ không dễ dàng buông bỏ thanh kiếm mà Silver Face mà cô kính trọng đã đâm vào.
Ranna lại gầm lên và nhảy ngửa ra sau. Dừng lại, Hikaru muốn gào lên. Dừng lại, dừng lại, dừng lại.
"──Như vậy là ổn rồi."
Lúc đó, "Ma thuật Hồi phục" của Shufi đã kết thúc. Màng nhĩ của Hikaru đã hồi phục, cơ thể cũng trở nên dễ chịu hơn.
"Xin lỗi."
"Đây là công việc của tôi."
Và tiếp theo, Shufi chạy về phía Gerhardt. Bước chân của cô không chút do dự. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc tiếp cận Ranna, cô vẫn tập trung vào việc chữa trị cho người khác.
"──Guh."
Một âm thanh nhỏ, nhưng Hikaru không nghe nhầm, chắc chắn phát ra từ Jiluate. Cô ấy đã kiệt sức lắm rồi.
Phải làm gì đó. Nhưng, trong tay cậu không còn lấy một món vũ khí nào──.
"Silver Face."
Giật mình vì tiếng gọi từ sau lưng, cậu quay lại.
Người gọi cậu là,
"Anh không có vũ khí, đúng không? Tên này, đến nước này còn định bỏ trốn, nên tôi tóm hắn lại đây. Dùng 'Thánh Kiếm' của hắn là được mà."
"B-Buông ra!"
Đó là Sala và Iglew, những người đã biến mất từ lúc nào. Nếu lời Sala nói là thật, thì Iglew đã bỏ trốn khi đối mặt với Ranna trong hình dạng quái dị hơn, và còn bị bắt lại. Đúng là một "Hạng A" đáng thất vọng.
"'Thánh Kiếm' đó chỉ người được chọn mới dùng được. Một kẻ phải đeo mặt nạ để che giấu sự xấu xí như ngươi thì làm sao dùng được── A!"
Vì hắn ồn ào quá, Hikaru nhanh chóng đoạt lấy vũ khí. Không có vỏ, cậu tháo lớp băng quấn quanh ra, và một thanh kiếm thô kệch xuất hiện.
Chuôi kiếm và vành chắn có lẽ đã bị tiêu hóa khi bị con Chimera nuốt chửng. Thân kiếm thon dài liền một khối với chuôi, chỉ được quấn một lớp da để cầm.
Nhưng cảm giác tồn tại của nó thật khủng khiếp. Ngay cả "Dò tìm Ma lực" của Hikaru cũng cảm nhận được lượng ma lực nén bên trong nó là vô cùng lớn.
"Uầy, vũ khí này nguy hiểm thật."
Có lẽ cảm thấy ớn lạnh, Sala cũng đang xoa hai tay vào nhau.
"Đương nhiên rồi. Đây là 'Thánh Kiếm' dành riêng cho ta. Là thanh kiếm được phong ấn sâu trong nhà thờ, mà từ trước đến nay chỉ Giáo hoàng mới có quyền cho phép sử dụng── nên đừng có tự ý vung nó!"
Hikaru nắm lấy Thánh Kiếm và vung thử. Nó nặng trĩu, nhưng để sử dụng thì chắc không có vấn đề gì.
Chỉ là── cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm giác như không thể phát huy hết sức mạnh của thanh kiếm này. Có lẽ đúng như lời Iglew nói, nó đang "chọn lọc" người sử dụng.
"Ngươi không chiến đấu à?"
"Ta á? Tại sao ta phải đấu với con quái vật đó... Vả lại, trông sắp thua đến nơi rồi còn gì."
"Vậy thì ta lấy cái này."
"Hả!? N-Này, chờ đã! Này── đừng có biến mất!"
Hikaru nắm chặt "Thánh Kiếm", kích hoạt "Stealth" và lao đi.

Trình độ "Ma thuật Hồi phục" của Shufi có vẻ rất tốt, dù chưa thể gọi là thể trạng hoàn hảo, nhưng cậu vẫn còn chiến đấu được.
Jiluate vẫn bám trên lưng Ranna. Nhưng cô ấy cũng sắp đến giới hạn rồi.
"NUAAAAAAAAAAAAAA!!"
Ngay lúc đó, Gerhardt, người đầy thương tích, đứng dậy và gầm lên. Có vẻ như chút ma thuật của Shufi đã giúp ông hồi phục đến mức đó.
"...Ngươi dám làm gì đứa con gái quý giá của taaaaaa!!"
Vũ khí đã bay đi đâu mất, ông dùng tay không tóm lấy cô ta. Dù thể lực gần như không còn, ông vẫn tóm lấy cánh tay Ranna đang định nhảy lên lần nữa, và cố kéo cô ta ngã về phía mình.
『GAAH』
"Gưh..."
Khi kéo co, Ranna mạnh hơn. Dù giằng co được một lúc, nhưng khi bị kéo bằng vũ lực, Gerhardt chúi người về phía trước── nhưng đối với Hikaru, như vậy là đủ rồi.
"Oooooooooooooooh!"
Hikaru, người đã lẻn ra sau cô ta, chém vào chân. Dù không thể phát huy toàn bộ sức mạnh, nhưng dù sao đây cũng là "Thánh Kiếm". Kỹ năng "Assassination" của Hikaru tăng thêm độ sắc bén, chém đứt một nửa chân Ranna một cách ngoạn mục, máu đen phun ra.
『GHIYAAAAOOOOOOOOOOOOOOOO!?』
Ranna hoảng loạn vì đòn tấn công bất ngờ, và khi cô ta mất thăng bằng, cậu chém thêm vào bên hông. Chém. Chém. Chém.
『GAAAAAAAAH!!』
Gerhardt tung một cú đấm cực mạnh vào bên hông cơ thể khổng lồ đang ngã về phía mình.
"Jiluate!"
Có lẽ an tâm vì nghe thấy tiếng Hikaru, Jiluate buông thanh trực đao và ngã lăn ra đất. Hikaru chạy đến chỗ cô.
"...T-Tôi, đã cố gắng... phải không...?"
"Ừ. Cô là người giỏi nhất."
"Phù phù... Quả nhiên, tôi thích... cách nói chuyện đó... hơn..."
"Đừng nói nữa. Chữa trị trước đã."
Một tay cầm "Thánh Kiếm", một tay bế Jiluate, Hikaru định chạy về phía Shufi thì nhận ra một luồng khí hắc ám đang bành trướng sau lưng.
"!"
Từ cánh tay vung lên vùn vụt là những móng vuốt sắc nhọn. Chúng xé toạc lưng Hikaru, khiến cậu bất ngờ đánh rơi thanh kiếm.
Gerhardt dường như đã bị Ranna hạ gục── ông đang nằm lăn lóc ở một nơi xa.
"Shufi!"
"Vâng, bên này!"
Hikaru nén đau, quay lại chỗ Shufi và giao Jiluate cho cô.
"Vừa rồi, lưng của ngài cũng..."
"Việc đó để sau."
Cơn đau nhói buốt, nhưng Ranna bây giờ quan trọng hơn.
(Chết tiệt... vẫn còn di chuyển được sao!)
Dù máu chảy khắp người, Ranna vẫn loạng choạng đứng dậy và giẫm lên "Thánh Kiếm" đang rơi trên đất. Nhưng nó không bị vỡ như "Thái Dương Kiếm Bạch Vũ", "Thánh Kiếm" cọ xát vào nền đá, nảy lên ken két vì lực giẫm.
"G-Hah...!"
Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Iglew, người đang nấp sau tảng đá lớn ở đằng xa, hộc máu. Hikaru nhìn thấy một mối liên kết ma lực giữa hắn và "Thánh Kiếm".
(Chẳng lẽ, khi "Thánh Kiếm" có nguy cơ bị phá hủy, Iglew cũng bị ảnh hưởng?)
Vậy nên, lúc thanh kiếm bị con Chimera nuốt chửng, hắn đã hoảng hốt cố lấy lại nó?
Nhân sự có thể chiến đấu gần như không còn ai. Sala cũng đang chăm sóc cho Iglew, người đột nhiên hộc máu.
Chỉ còn cậu, và──.
(Soljuz!)
Cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc. Cô đang từ từ tiếp cận từ phía sau Ranna đang điên cuồng. Phải rồi, nếu "Thánh Kiếm" được trao cho cô, một thiên tài kiếm thuật, thì trận chiến với Ranna sẽ có cơ hội chiến thắng. Bên này đã đến giới hạn, nhưng bên kia cũng tương tự.
Nhưng Soljuz, người không có năng lực "Stealth", muốn nhặt "Thánh Kiếm" là điều cực kỳ khó khăn.
Nếu vậy thì,
"Này, Ranna."
Đây là lần đầu tiên Hikaru chọn "trở thành mồi nhử".
"Bên này. Cuối cùng cũng quên cả tiếng người rồi à? Thật lố bịch."
Cậu đã lo lắng không biết Ranna, người đã hóa thú, có thể nhận ra mình hay không, nhưng,
『GRURURURUU!』
Cô ta nhe răng, nước dãi chảy ròng ròng, lườm cậu với vẻ căm thù.
Vẫn hiểu được lời nói sao── Hikaru ngạc nhiên, đồng thời, nếu sự sống của Ranna vẫn còn tồn tại trong lõi của con quỷ đó, thì cô ta đang nghĩ gì, nghĩ đến điều đó, cậu bất giác cảm thấy rùng mình. Là tuyệt vọng, hay là vui sướng?
"Kết cục cuối cùng của một nhà nghiên cứu là thế này sao? Kết quả nhận được sau khi tự biến mình thành vật thí nghiệm là thế này à? Chắc cô hài lòng lắm nhỉ, khi phải chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này."
『GAAAAAA!』
Ranna đang tức giận. Tốt lắm, cậu nghĩ. Sự chú ý của cô ta đã hoàn toàn hướng về phía này.
"Thánh Kiếm" đang nằm cách đó 2 mét về phía sau, Soljuz chỉ còn vài bước nữa là đến được đó.
"Chúng ta thắng rồi. Chúng ta sẽ tiêu diệt cái 'Đại Huyệt' này. Người hoàn thành điều mà thiên tài của tộc Mannome ngàn năm trước không thể làm được, không phải là cô, mà là chúng ta."
『...』
Gì vậy── đột nhiên, hành động giận dữ của Ranna dừng lại. Ngay lúc đó, Soljuz tóm lấy "Thánh Kiếm"──.
Không ổn.
"Intuition" đã phản ứng.
Trước khi Soljuz kịp lao vào Ranna, Ranna đột ngột quay lại và tung một cú đá về phía Soljuz.
Soljuz cố gắng dùng tay để đỡ, nhưng cơ thể cô bị văng ngang, trượt trên mặt đất rồi dừng lại── không một chút cử động.
"Soljuz!?"
Tiếng hét của Shufi vang lên. Không ai ngờ rằng Ranna đã nhận ra Soljuz đang tiếp cận.
Soljuz đang thoi thóp. Nếu chữa trị chậm trễ, cô ấy sẽ chết──.
『GUWAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!』
Ranna cất tiếng cười ngạo nghễ. Đó hẳn là một lời tuyên bố chiến thắng. Rằng cô ta đã hạ gục tất cả các chiến binh có thể chiến đấu──.
『Haha── Hả?』
"...Nếu là một nhà khoa học bình tĩnh, lẽ ra cô phải nhận ra chứ."
Ngay giữa cơ thể Ranna── vùng thượng vị, "Thánh Kiếm" đang cắm sâu.
『──』
Làn sóng thánh khiết tỏa ra từ "Thánh Kiếm", thiêu đốt cơ thể Ranna. Cơ quan chuyển hóa ma lực hắc ám thành sinh mệnh lực đã bị phá hủy, Hikaru tin chắc rằng, đây thực sự là dấu chấm hết cho Ranna.
Khoảnh khắc đó, Soljuz đã hành động với ý định lãnh trọn đòn tấn công ngay từ đầu. Tất cả là để trao "Thánh Kiếm" cho Hikaru.
Bằng chính tay đã tóm lấy thanh kiếm, cô đã trượt nó về phía Hikaru. Đó là lý do cô lãnh trọn cú đá của Ranna.
Ranna đã lơ là. Vì cô ta lầm tưởng rằng mình đã nhìn thấu kế hoạch của Hikaru và Soljuz.
Khi "Thánh Kiếm" trượt về phía mình, Hikaru── đã cảm nhận được sự quyết tâm của Soljuz.
Đó là cơ hội cuối cùng.
『GAAAAAAAAAAAAAAA!!』
Ranna cố gắng rút "Thánh Kiếm" ra, nhưng bàn tay cô ta bắt đầu vỡ vụn từ các đầu ngón tay.
"Kết thúc rồi, cô──"
Nhưng Ranna bắt đầu chạy.
Phía trước cô ta là nguồn tà khí, và ở bên kia là Paula.
"!? Chạy đi, Paula!"
Hikaru hét lên trong vô thức.
Tốc độ của Ranna, dù đang cận kề cái chết, à không, có lẽ chính vì đang cận kề cái chết, mà nó khủng khiếp. Nếu cô ta đâm vào nguồn tà khí thì sao? Hợp nhất? Xuyên qua? Nếu vậy thì Paula sẽ thế nào?
Vô số câu hỏi lướt qua tâm trí Hikaru, nhưng, không kịp nữa rồi── ngay khi cậu nghĩ vậy.
Một ngọn lửa trắng phát ra ánh sáng chói lòa bay tới lưng Ranna. Ngọn lửa nghiệp chướng màu trắng vừa chạm vào cơ thể Ranna, lập tức thiêu rụi cô ta thành màu trắng tinh.
"──Ha, hah, ha..."
Là Lavia.
Cô ấy, đúng như đã tuyên bố, đã hồi phục ma lực cho đến giây phút cuối cùng, và bắn "Thánh Hỏa Chuộc Tội" một lần nữa.
『A... Gaa, aaa...』
Cơ thể Ranna, bị bao bọc trong ngọn lửa trắng, đổ sụp xuống. Lần này thì thật sự kết thúc rồi, Hikaru nghĩ.
Khi ngọn lửa tắt, cơ thể Ranna đã biến thành tro bụi đen tan vào không khí── "Thánh Kiếm" và thanh trực đao của Hikaru rơi xuống đất, tạo ra những âm thanh khô khốc.
Paula và Shufi chạy đôn chạy đáo để chữa trị.
Paula đã dùng "Tịnh Hóa Kỳ Đảo" liên tục, Shufi cũng sử dụng "Ma thuật Hồi phục" không ngừng, cả hai đều đã cạn kiệt ma lực, nhưng họ vẫn tiếp tục chữa trị.
Jiluate, Soljuz và Gerhardt bị thương nặng, nhưng bằng cách nào đó đã giữ được mạng sống. Kết quả cuối cùng thật đáng tiếc, với 1 Thú Nhân và 2 Thần Điện Binh thiệt mạng.
Và── Iglew cũng đã chết ngay khi trận chiến kết thúc.
Điều này được biết là do Sala đã xác nhận ngay bên cạnh, nhưng dường như khi Hikaru đâm "Thánh Kiếm" vào Ranna, một sức mạnh khủng khiếp được giải phóng từ "Thánh Kiếm", và Iglew cũng suy yếu theo. Iglew đã chết trong tình trạng khô quắt như một xác ướp.
(..."Thánh Kiếm" có thể sử dụng một sức mạnh thần thánh phi thường, nhưng điều đó có nghĩa là nó bù đắp bằng cách rút sinh mệnh lực từ chủ nhân của "Thánh Kiếm"...?)
Nếu vậy, chính tôi, người đã đâm "Thánh Kiếm" vào Ranna, đã giết Iglew──.
(...Nghĩ về điều đó thì được gì chứ.)
Nếu chính Iglew chiến đấu, mọi chuyện có thể đã không như thế này. Hắn ta hẳn đã rất thành thạo trong việc sử dụng "Thánh Kiếm", và thậm chí có thể tấn công tầm xa. Nhưng Iglew đã không làm vậy. Hắn đã từ bỏ việc chiến đấu, nên nếu tôi không nhận "Thánh Kiếm" và tất cả đều bị tiêu diệt, thì hắn cũng sẽ chết như vậy thôi.
Đó là số phận không thể tránh khỏi.
Chỉ có thể nghĩ như vậy.
(Ngay cả khi không phải vậy, tôi cũng không hối hận.)
Hikaru vừa đặt Lavia, người đã ngất đi vì cạn kiệt ma lực, xuống, vừa suy nghĩ.
"!"
Ngay lúc đó, "Dò tìm Ma lực" của cậu xác nhận được một phản ứng.
Người duy nhất còn di chuyển bình thường là Sala, cô đang vận chuyển những người bị thương và đưa những người đã chữa trị xong đi nghỉ. Paula và Shufi đang ngủ say bên cạnh nhau.
Chỉ có mình cậu nhận ra.
Hikaru đứng dậy, bước về phía có phản ứng. Nguồn tà khí vẫn đang phun ra chướng khí, và bên cạnh đó là "Thánh Kiếm" cùng thanh trực đao và dao găm của Hikaru. Hikaru nhặt thanh trực đao lên và bước tới.
Ở cuối tầm mắt của cậu, một người Mannome với làn da màu tím đang bò bằng bốn chi, cố gắng trốn thoát. Người đó trần trụi, và đó chính là Ranna.
"Haa, hah, haa, haa, hah..."
"Ranna."
"Hiiii!?"
Ranna giật mình quay lại, để lộ ra bộ dạng thảm hại, nhưng Hikaru không nhíu mày, chỉ nhìn cô ta chằm chằm.
"...Cô, vẫn còn sống à."
"H-H-Hiii!"
Khi Hikaru tiến lại gần, Ranna giơ hai tay ra trước và hét lên.
"Tha cho tôi! Nếu làm vậy, tôi sẽ không đối xử tệ với bọn bây đâu!"
"Tha? Đến nước này rồi cô còn nói gì vậy."
"Bọn bây đang định phá hủy 'Suối Nguồn Sự Sống' này chứ gì!? Nếu làm thế thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!"
"Suối Nguồn Sự Sống" mà Ranna nói── có phải là nơi đang phun ra tà khí kia không? Khi Hikaru đang suy nghĩ về điều đó, Ranna, có lẽ nghĩ rằng có cơ hội, liền nói như bắn súng liên thanh.
"Đ-Đây là một h-hệ thống, thu thập tất cả hận thù, giận dữ, và cảm xúc tà ác trên thế giới. Bằng cách tập trung chúng ở đây và giải phóng, nó có thể kiểm soát tổng số lượng Undead trên thế giới. Nếu phong ấn được nơi này, tà khí sẽ tích tụ ở đây, nhưng số lượng quái vật Undead trên thế giới sẽ giảm mạnh!"
"...Nói gì ngớ ngẩn vậy. Mơ mộng hão huyền cũng phải có mức độ thôi."
"Là thật đấy! Chính tôi cũng không biết cho đến khi đến đây! Mà này, chính ngươi cũng đâu biết tảng đá khổng lồ này được yểm loại ma thuật gì đúng không!? Kẻ tạo ra thứ này là một thiên tài khủng khiếp── không, có thể là thần thánh. Ngay cả tôi cũng chỉ biết kết quả, chứ hoàn toàn không hiểu quá trình của ma thuật. Funai phong ấn nơi này là vì ông ta không thể giải được ma thuật này!"
"!"
Khả năng đó── không phải là không có, Hikaru nghĩ. Ban đầu, cậu cho rằng nhóm của Funai không đủ lực lượng để đến được đây, nên đành phải phong ấn. Nhưng, nghĩ rằng "họ phong ấn vì có thứ mà Funai không thể xử lý được" thì hợp lý hơn.
"H-Hãy để tôi nghiên cứu nó đi. Nếu vậy, tôi có thể tận dụng nơi này một cách hoàn hảo. Hả? Chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai bên sao!"
"...Điều đó, cũng có lý."
"Phải không!? Vì tôi là một nhà khoa học siêu hạng mà!"
"Nhưng một mình tôi không thể quyết định được... Tôi sẽ nói chuyện với đồng đội."
Hikaru quay lưng về phía Ranna và bắt đầu bước đi.
"──Hì hì."
Ranna từ từ đứng dậy, lao vào tấn công sau lưng Hikaru──.
"Ể──?"
Nhưng, nơi cô ta vung tay không có một ai, và trên lưng Ranna là một thanh kiếm đang cắm.
Ọc, Ranna hộc máu, và ngã gục tại chỗ.
"Cô nghĩ cô đã phản bội bao nhiêu người rồi... Làm sao tôi tin cô được. Nếu cô ngoan ngoãn, có lẽ đã có cơ hội... Cô đúng là một con ngốc thật sự."
"S-Sao, có, thể..."
"Sự oán hận của vô số người đã chết vì cô, có lẽ cũng đang bị hút vào nguồn tà khí này."
Hikaru nói vậy, nhìn về phía nguồn tà khí vẫn đang phun ra, nhưng Ranna đã không còn nghe thấy nữa.
Rời bỏ làng Mannome, được Giáo hoàng của Thánh Quốc Giáo Đạo Bios nhặt về, tạo ra chất độc có khả năng giết người hàng loạt, phát triển công nghệ tạo ra Chimera── những con thú tổng hợp, coi các Hiệp sĩ và Thần Điện Binh như đồ chơi.
Dù không trực tiếp ra tay, Ranna, người đã liên quan đến cái chết của rất nhiều người── đã tắt thở.
"...Silver Face."
Sala đã đến ngay bên cạnh cậu.
"Cô ở đây à."
"Ừ. ...Xin lỗi nhé."
Trong thoáng chốc, Hikaru không tin vào tai mình. Cậu không hiểu tại sao Sala lại nói lời xin lỗi.
"Tôi là trinh sát, lực chiến đấu thấp, nhưng nếu chỉ là loại này thì tôi xử lý được. Đến tận giây phút cuối cùng... lại để Silver Face phải làm cái việc đắng ngắt này..."
"...Chị Sala, chuyện chị vừa thấy, chị có thể giữ bí mật chỉ giữa tôi và chị được không? Ranna đã bị mọi người cùng nhau đánh bại. Dù Iglew chết là do sức mạnh của 'Thánh Kiếm'── nhưng nếu nói Ranna vẫn còn sống sau đó, tôi nghĩ Iglew cũng sẽ không thể ngậm cười nơi chín suối."
"Ngay cả loại người như hắn mà Silver Face cũng quan tâm à?"
"Càng nghĩ, tôi càng thấy đồng cảm với hắn── không, không có gì. Việc muốn chị giữ bí mật, là sự ích kỷ của tôi thôi."
"Ừ. Được rồi. Sự ích kỷ đó, chị đây sẽ nghe theo."
Hikaru mỉm cười trước lời nói đùa của Sala.
"Cảm ơn chị. ...Vậy, chúng ta về chứ?"
"Ừ. Nhưng Silver Face cũng nên nghỉ một chút đi."
"...Vâng. Cũng đúng... Sau khi trở về, tôi còn có việc phải hỏi Giáo hoàng nữa..."
Bị nhắc, cậu mới nhận ra. Khắp cơ thể đang gào thét "Muốn nghỉ ngơi", và sự mệt mỏi đang rỉ ra từ tận sâu trong xương tủy.
Khi Sala chạm vào tay, một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập đến. Hikaru cứ thế chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Sala.
◇
Khi hoàng hôn buông xuống, đám mây đen trì trệ trên bầu trời Thánh Đô tan biến như thể tan chảy, và những người dân Agiapole vốn đang tuyệt vọng "liệu có chuyện gì xấu xảy ra nữa không", bỗng trở nên vui vẻ.
Luvain, người đang cầu nguyện trong Đại Thánh Đường của "Tòa Tháp", cũng giật mình ngẩng đầu lên ngay khoảnh khắc đó.
Đại Thánh Đường, nơi ánh sáng đỏ rực của buổi chiều tà chiếu qua cửa sổ, chìm trong ánh sáng lờ mờ, và yên tĩnh đến mức không thể cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ sinh vật nào.
"...Tai ương đã qua rồi."
Vì Luvain đột ngột lên tiếng, nên không một ai ở đó có thể hiểu ngay ý nghĩa của câu nói.
Sự tĩnh lặng đã bị phá vỡ.
Đầu tiên là tiếng xì xào, tiếp theo mọi người nhìn nhau, nhận ra rằng lời nói vừa rồi của Luvain không phải là nghe nhầm, và cuối cùng, tiếng hoan hô bùng nổ.
"..."
Nhưng chỉ riêng Luvain là không thay đổi sắc mặt. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhìn mọi người vui mừng.
Không một ai có thể đoán được, thứ mà anh đang nhìn ở phía cuối tầm mắt đó, là gì.
0 Bình luận