Tập 05

Chương 19 Chinh phục hầm ngục, đôi khi chỉ cần một chút thay đổi trong lối suy nghĩ

Chương 19 Chinh phục hầm ngục, đôi khi chỉ cần một chút thay đổi trong lối suy nghĩ

Thành phố Hopestadt của Liên minh Trung tâm Ainbist là đô thị lớn nhất tại đây. Dinh thự của Minh chủ Gerhardt cũng tọa lạc ở nơi này, quy tụ đủ mọi chủng tộc.

"A~. Ngon tuyệt!"

Người đàn ông tộc Nhân loại đang nốc cạn vại bia từ giữa trưa là Utecco, một gã trai bảnh bao ở độ tuổi ba mươi, cũng là kẻ từng mang trong mình dòng máu Long Nhân.

"Này này, mày thì sướng quá rồi. Bọn tao vẫn là tộc thiểu số đấy."

Kẻ đang nhấm nháp từng ngụm là Chii, một Thú Nhân tộc chuột. Khác với Utecco đã trở lại thành người sau khi lời nguyền được hóa giải, tộc Thú Nhân chuột vẫn luôn là một phe yếu thế, và sự mỏng manh của họ cũng chẳng hề thay đổi.

"Nói thì nói vậy, nhưng nhờ Jiluate của chúng ta không ngừng nỗ lực mà nạn phân biệt đối xử cũng đã giảm đi trông thấy rồi còn gì?"

"Không dám nói là hết hẳn, nhưng đúng là đỡ hơn trước nhiều rồi."

"Hahaha. Jiluate là niềm tự hào của bọn mình đấy."

Dù bản thân Jiluate vẫn luôn nghĩ mình chưa làm được gì, nhưng màn thể hiện của cô tại "Đại hội Võ thuật Tuyển vương" đã được vô số chủng tộc chứng kiến, và tư tưởng của cô – "hòa hợp giữa các chủng tộc" – đã bắt đầu lan rộng.

Dĩ nhiên, nếu vấn đề có thể giải quyết dễ dàng như vậy thì đã chẳng ai phải khổ sở, mọi chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu mà thôi.

"Mà kể cũng lạ, Gerhardt cũng cả gan thật chứ? Đày Jiluate đến một nơi khỉ ho cò gáy như đảo Nam Diệp cơ à?"

"Vốn dĩ Jiluate là một mạo hiểm giả, chắc ông ta nhìn trúng điểm đó. Tao thấy đó là một quyết định sáng suốt đấy chứ."

"Không không, Utecco. Mày đừng vì trở thành người rồi mà nhìn nhận sai lầm đấy."

"Hửm... mày lo lắng chuyện gì thế?"

Chii vừa liếc nhìn xung quanh, vừa nhoài người tới và thì thầm.

"Lũ khó ưa của Bios mà biết chuyện này thì sẽ thế nào đây..."

"...Là bọn chúng gây sự trước. Dám làm ra cái trò hồi sinh tiên Minh chủ Kouga-sama thành một Undead."

Có lẽ đã nhớ lại chuyện ở "Đại hội Võ thuật Tuyển vương", bàn tay Utecco đang nắm chặt vại bia run lên vì giận dữ.

"Chính vì chúng là lũ dám làm những trò bẩn thỉu như thế, nên tao mới lo chứ."

"...Chuyện đó thì, ừm..."

"Jiluate phải đi qua lãnh thổ của Bios để đến đảo Nam Diệp đúng không? Bọn nhà thờ mà phát hiện ra cũng chẳng có gì lạ."

".........."

"...Utecco?"

"Đi."

"Hả?"

"Đến đảo Nam Diệp."

Utecco bật dậy.

"Này này này! Mày đùa à!? Mày bị sao thế, giống hệt mấy ông bố bà mẹ không chịu để con cái trưởng thành vậy! Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đi! Đến đó rồi làm gì, mày muốn người ta đánh giá Jiluate là đứa không thể tự làm gì một mình à!?"

"Tao lo nên mới đi. Nếu không có gì thì sẽ âm thầm quan sát từ xa."

"Với cái thân hình hộ pháp này mà đòi quan sát từ xa à, đồ ngốc này! A, đúng là cái đồ óc bò! Này Galan! Cứu tao với, Utecco nó điên rồi! Này, đã bảo dừng lại rồi mà, cái thằng này!"

Những tiếng la ó như vậy vang vọng khắp quán rượu giữa ban ngày.

"Không phải hướng đó! Thẳng tiến!"

Giọng của kẻ truy đuổi phía sau đang ngày một gần hơn.

(Tại sao chứ!? Dù đã dùng "Tập Thể Già Thiên", chúng không thể xác định được vị trí chính xác của tôi, nhưng khoảng cách vẫn đang dần bị thu hẹp!)

Tôi tin tưởng vào năng lực "Ẩn Mật" của mình, tôi đã nhiều lần kiểm chứng và sử dụng nó trong thực tế nên nắm rất rõ giới hạn của nó. Dù vậy, tôi vẫn không thể cắt đuôi được chúng. Đáng lẽ ra tôi nên kiểm tra kỹ Soul Board của tất cả bọn chúng – chắc chắn phải có bí mật gì đó.

"Á... ư..."

Jiluate mấp máy môi, có vẻ cô vẫn chưa hồi phục sau cơn tê liệt. Nếu lúc này Jiluate hết bị tê, có lẽ vẫn còn nhiều cách để xoay xở.

Tôi dùng "Ma Lực Thám Tri" để vừa xác nhận những bức tường hầm ngục và các con golem mang ma lực, vừa tiến lên. Nhưng dù có thể tránh được golem, tôi cũng chẳng thể làm gì nếu phía trước là ngõ cụt nằm ngoài phạm vi 100 mét của thuật thám tri. Dù đã ghi nhớ bản đồ, nhưng cũng có giới hạn.

"Chết tiệt..."

Tôi bế Jiluate trên tay và chạy đến một căn phòng lớn hơn nơi cô và đồng đội bị hạ gục – và căn phòng đó không có lối ra.

"Ha, hộc, hộc... Khốn kiếp."

Chạy đến cuối phòng, tôi đặt Jiluate xuống đất. Hơi thở tôi trở nên dồn dập, mệt muốn đứt hơi. Dù sức mạnh đã được tăng cường bởi Soul Board, nhưng việc bế một người chạy nước rút chắc chắn sẽ khiến tôi nhanh chóng kiệt sức.

Tiếng bước chân từ phía sau đang đến gần. Lẫn trong đó là những tiếng nói "Phía trước là ngõ cụt rồi", "Hình như nó chạy vào đây", "Tốt lắm".

(Làm sao đây? Dùng "Tập Thể Già Thiên" để lẩn trốn ư? Nếu dùng ngay trước mặt chúng, có lẽ sẽ đánh lừa được mắt chúng, nhưng chắc chắn Jiluate-san sẽ phát hiện ra... Tôi không muốn cô ấy biết mình sở hữu năng lực giống hệt Silver Face.)

Trong một thoáng, tôi do dự.

"...ạy đi... một... ình anh..."

Giọng nói ngọng nghịu với chiếc lưỡi còn tê cứng của Jiluate vang lên. Câu nói "Chạy đi, một mình anh thôi" lóe lên trong đầu tôi.

(Mình đúng là đồ ngốc...)

Tôi đã do dự điều gì chứ? Điều cần phải ưu tiên chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao.

Cùng lắm thì dùng "Tập Thể Già Thiên" thôi.

Ngay khi tôi quyết tâm như vậy – tôi chợt nhận ra.

(Đây là...)

Một bóng người xuất hiện ngay trước mặt, ở lối vào căn phòng nhỏ.

Dẫn đầu là Esrat và một Thú Nhân tộc dơi với chiếc mũi hếch lên trời. Gã Thú Nhân dơi cao lêu nghêu, nhưng lại khom người xuống trong một tư thế gần như sắp bò trườn trên đất.

(Ra vậy... Gã đang áp hai tay vào tai để nghe "âm thanh". Chết tiệt, đúng là điểm mù...)

Tôi bình tĩnh phân tích.

Năng lực "Ẩn Mật" của tôi có tác dụng che giấu những thông tin như âm thanh và sự hiện diện xung quanh bản thân, nhưng không hiểu sao nó lại là một năng lực "khiến người khác không thể cảm nhận được" chứ không phải xóa bỏ chúng một cách vật lý. Ví dụ, nếu cầm một ngọn nến trong bóng tối, người khác sẽ không nhận ra nếu nó nằm trong phạm vi của "Ẩn Mật", nhưng sẽ bị phát hiện ngay khi ra khỏi phạm vi đó.

Tương tự, tiếng bước chân của tôi sẽ biến mất trong phạm vi "Ẩn Mật", nhưng ở khoảng cách xa hơn thì vẫn có thể nghe thấy được – dù Unken đã rèn cho tôi rất kỹ các kỹ thuật di chuyển của một đạo tặc, bao gồm cả bước chân không tiếng động, nhưng "thính giác" của đối phương lại vượt trội hơn.

(Gã đó, là Thú Nhân tộc dơi... Dơi có thể bay trong hang động tối om nhờ vào tiếng vang của sóng siêu âm. Chắc hẳn gã đã kế thừa năng lực đó nên tai rất thính.)

Dù chẳng đặng đừng nhưng tôi không muốn để lộ năng lực "Ẩn Mật" của mình. Tôi đành phải hủy bỏ "Ẩn Mật".

"Làm mất thời gian của người ta... Mày là thằng nào? Này, có ai biết thằng nhóc đó không?"

Gogo dường như đã phát hiện ra tôi ngay lập tức.

"Trông thì giống một du khách bình thường... nhưng một kẻ như vậy lại chạy tán loạn trong hầm ngục thì thật vô lý. Hay là kẻ giám sát do Ainbist cài vào? ...Mà, sao cũng được. Giao Jiluate đây. Thả con đàn bà đó ra rồi mày cút đi đâu thì cút."

"...Ha, vớ vẩn. Nói thế chứ các người đã bao giờ thả ai đi an toàn chưa?"

Nghe tôi nói, Gogo và đám đàn ông phá lên cười.

"Đúng thế! Làm gì có chuyện tha... Để mày thấy cảnh này rồi thì chỉ có nước giết thôi. – Này, thằng nhóc đó chạy nhanh lắm đấy. Vây nó lại."

"Vâng."

Esrat và gã Thú Nhân dơi ở lại gần lối vào, còn bốn tên bao gồm cả Gogo tiến về phía tôi. Những tên đồng bọn khác có lẽ đã chia ra ở các ngã rẽ.

"A, ư, a a."

Jiluate rên rỉ, nhưng tôi vừa đỡ cô dậy vừa thì thầm.

"...Im lặng nào."

"A ư."

"...Xin hãy tin tôi."

"────"

Nghe câu nói đó, Jiluate nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Trong khi đó, tôi vẫn không lơ là cảnh giác, quan sát đám Gogo. Chúng đã tiến đến giữa phòng và tản ra hai bên.

"──Dừng lại!"

Khi tôi hét lên ra lệnh, cơ thể Gogo khựng lại trong giây lát, nhưng rồi.

"Hả? Giờ này còn nói gì thế thằng này. Sợ rồi à? Nếu vậy thì ngay từ đầu đừng có làm cái trò──"

"Bây giờ!!"

Ngay khi tôi hét lên, một tiếng nổ vang rền vọng lại từ phía hành lang mà chúng vừa đi vào.

"Cái gì!?"

Khi chúng quay lại, chúng nhìn thấy một ngọn lửa trắng khổng lồ đang lao vào phòng. Quả cầu lửa lớn đáp xuống ngay trước mũi đám Gogo, rồi một cột lửa bùng lên cùng với tiếng "ĐÙNG──".

"Á á á á á á!? Nóng nóng nóng nóng!?"

Tiếng la hét của đám đàn ông vang vọng – tôi bế Jiluate lao vụt qua đó.

"A... Hự!?"

Tôi tung một cú đá xoay vào bụng Esrat đang ngẩn người.

"Thằng khốn── Oái."

Vừa xoay người, tôi vừa đá thốc lên vào hạ bộ của gã Thú Nhân dơi.

Hoàn thành tất cả những động tác này trong khi vẫn đang bế Jiluate, tôi lao sâu vào trong hành lang.

"Cảm ơn! Cứu được rồi!"

"Ừm."

"Cô không sao chứ!?"

Lavia và Paula đang ở đó. Tôi đã biết hai người họ đang đến gần nhờ "Ma Lực Thám Tri". Gã Thú Nhân dơi có lẽ cũng đã nghe thấy tiếng bước chân, nhưng chắc hẳn đã lầm tưởng là đồng bọn của mình đang đến.

"'Hỡi tinh linh, hãy đáp lại lời triệu hồi của ta. Ngọn lửa bốc lên từ hồ hỏa chạy trên mặt đất sẽ trở thành một bức tường, thiêu rụi mọi ác tâm đang tiến đến – Hỏa Tường Địa Tẩu.'"

Lavia tạo ra một bức tường lửa chặn ngang hành lang. Ngọn lửa này là thật.

Ngọn lửa trắng lúc nãy là "Thánh Hỏa Chuộc Tội" không có khả năng sát thương – dù nó có hiệu quả cực mạnh với lũ quái vật hệ Undead.

"──Đồ ngu! Đây là ảo ảnh!"

"──Ơ, ơ? Không nóng..."

Quả thực, những tiếng nói như vậy vọng ra từ trong phòng.

"Lavia, ngọn lửa đó trụ được bao lâu?"

"Ừm~. Khoảng 10 phút?"

"Tuyệt vời."

Kể cả khi đám đó hồi phục sức lực, không biết chúng có dám đột phá qua bức tường lửa kia không. Hỏa ma pháp của Lavia rất mạnh mẽ, nên chắc chắn sẽ không chỉ bị bỏng nhẹ, hơn nữa lượng oxy xung quanh khu vực đó tạm thời sẽ bị đốt cháy, điều này cũng sẽ cản trở chuyển động của đám Gogo.

Lavia, một con mọt sách, đã không ngừng thu thập kiến thức về ma thuật và luyện tập, nên các loại hỏa ma pháp mà cô có thể sử dụng cũng trở nên đa dạng hơn.

10 phút là đủ để tạo khoảng cách – nhưng chắc chắn phía trước vẫn còn đồng bọn của chúng.

(Làm sao đây... Có thể quay lại đường cũ không?)

Khi sự do dự nảy sinh trong bước chạy của tôi,

"Bên... này... bên... này..."

Jiluate loạng choạng chỉ ngón trỏ về một hướng – đó là hướng mà tôi đã biết nhờ "Ma Lực Thám Tri", một hành lang có cầu thang dẫn xuống tầng dưới.

"...Ra là vậy, tức là đi xuống tầng 4 dưới lòng đất."

Jiluate khẽ gật đầu, có lẽ trong đầu cô ấy có một tấm bản đồ còn rõ ràng hơn cả của tôi.

Đám Gogo chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi nhắm đến việc quay trở lại mặt đất. Vậy thì cứ làm ngược lại suy đoán của chúng. Đó là ý của cô.

Tôi cũng cảm nhận được cơn tê liệt của Jiluate đang dần tan biến, nên tôi quyết định nghe theo đề nghị của cô. Vì khi Jiluate có thể cử động, phạm vi lựa chọn sẽ rộng hơn rất nhiều–.

Một lúc sau khi vào tầng 4, Jiluate đã có thể cử động được. Cơn tê liệt tan biến nhanh chóng, và cô có thể chạy được ngay lập tức.

"...Xin lỗi. Đã liên lụy đến mọi người rồi."

Họ tìm thấy một căn phòng nhỏ sau khi đi được một đoạn, và cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Tôi mặc lại trang bị mà Lavia và Paula đã mang đến.

"Cô có bản đồ à?"

"Ể? À, đúng vậy. Tôi cũng đã mang theo để phòng hờ... Thật may là tôi đã xem qua nó vài lần."

Jiluate trải tấm bản đồ hầm ngục ra sàn.

(Hửm...? Tấm bản đồ này là sao, chính xác thì đúng là chính xác nhưng...)

Tấm bản đồ mà tôi có – giờ Lavia và Paula đang giữ, có nội dung hoàn toàn giống hệt.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng không phải là độ chính xác của bản đồ.

(Ra vậy. Cầu thang là một góc vuông.)

Đây là một bộ bản đồ gồm 5 tờ, mỗi tầng một tờ. Tôi đã mơ hồ nghĩ rằng tầng hầm thứ 2 nằm ngay bên dưới tầng hầm thứ 1, nhưng cầu thang lại uốn cong một góc vuông.

Nhìn chung, các tầng đều có dạng dài và hẹp, và quy mô từ tầng 1 đến tầng 4 gần như giống hệt nhau. Khi xuống từ tầng 1 đến tầng 2, cầu thang rẽ trái, nên hướng đi từ phía bắc ở tầng 1 chuyển thành phía tây ở tầng 2. Và từ tầng 2 đến tầng 3, hướng tây chuyển thành nam – và bây giờ họ đang đi về hướng đông.

(Cứ thế này, cầu thang đi từ tầng 4 xuống tầng 5 sẽ nằm ngay bên dưới lối vào của tầng 1...)

Vậy còn tầng 5 thì sao?

Tầng 5 nhỏ hơn các tầng khác. Nó chỉ bằng khoảng hơn một nửa, và ở sâu nhất có một "Cánh Cửa Không Thể Mở".

Nhận ra điều này, tôi lật giở tấm bản đồ, trong khi Jiluate hỏi.

"Các cậu... là mạo hiểm giả à?"

"Vâng. Dù chỉ mới vào nghề thôi. Tôi là Hikaru, còn đây là Lavia và Paula, chúng tôi có ba người."

"Tại sao lại đến đảo Nam Diệp này? – À, xin lỗi. Tôi, người được cậu cứu, lại hỏi những điều này thì..."

"Không sao, tôi hiểu cảm giác tò mò của cô mà. Chúng tôi là những mạo hiểm giả đã đăng ký ở Vương quốc Poansonia, nhưng mà, nói sao nhỉ, người thầy đã dạy tôi kỹ năng chiến đấu đã bảo tôi phải đi rèn luyện thực tế trong hầm ngục."

"Vậy à – Hình như tôi đã thấy cậu ở Guild của Hopestadt thì phải?"

Hóa ra mình đã bị nhìn thấy, tôi thoáng rùng mình.

"Vâng... nên tôi đã nghe được tên và biết mặt cô."

Tôi giải thích rằng mình đã tình cờ nghe được âm mưu trong thành phố và đã lao vào hầm ngục để báo cho Jiluate biết.

"Tại sao... cậu lại làm đến mức đó vì tôi?"

"Ể?"

"Tôi với cậu gần như là người dưng nước lã. Vậy mà... tại sao lại làm một việc liều mạng như vậy?"

Trước ánh mắt nghi ngờ của Jiluate,

"Ch-chuyện đó..."

"Chuyện đó là sao?"

"...Thật xấu hổ, tôi cứ nghĩ sẽ tìm thấy cô ngay ở khu vực lối vào, ai ngờ lại đụng phải golem và bị chúng truy đuổi."

Nghe tôi nói với một nụ cười gượng, Jiluate ngẩn người ra.

"V-vậy à... Thế thì, vất vả cho cậu rồi."

"Vâng. Tôi đã nhờ đồng đội đi lấy trang bị rồi đuổi theo sau. Không có vũ khí để chiến đấu nên khổ sở lắm."

"Nhưng làm sao các cậu hợp lại được với nhau hay vậy?"

"À, đó là – vì chúng tôi đã chuẩn bị biện pháp chống lạc đường rồi."

Tôi cho cô xem một viên đá nhỏ màu vàng treo bên hông.

Một viên y hệt cũng đang treo trên cổ Lavia. Trông nó quá thô kệch để được gọi là một mặt dây chuyền.

Đây là một ma cụ có tên gọi "Đối Ma Thạch", là những viên đá có đặc tính hút lẫn nhau. Nó là một vật phẩm giúp biết được đối phương đang ở hướng nào, nên họ đã mua nó để "chống lạc đường".

May mà "Mê Cung Ma Chốt" là một hầm ngục có cấu trúc phẳng. Nếu viên ma thạch chỉ xuống dưới, có nghĩa là tôi đang ở tầng dưới, còn nếu nó chỉ ngang, nghĩa là họ đang ở cùng một tầng. Với Lavia và Paula có bản đồ trong tay, họ có thể đến bằng con đường ngắn nhất – và lũ golem ở đây, ma pháp của Lavia có thể hạ gục chúng chỉ bằng một đòn.

"Với ma pháp lúc nãy... Gogo Zoro và đồng bọn đã chết chưa?"

Dù là người bị tấn công, Jiluate lại nói với giọng điệu lo lắng cho chúng.

"Không, đó chỉ là ảo ảnh thôi."

Tôi nói dối một cách trôi chảy, Jiluate hơi nhíu mày nhưng chỉ khẽ nói "Vậy à" rồi không hỏi thêm nữa.

"Vậy thì... cảm ơn các cậu đến đây. Tôi muốn đền đáp các cậu điều gì đó, nhưng hiện tại không có gì trong người. Hãy cầm tờ giấy này đến quán trọ của tôi."

"?"

Jiluate đưa cho tôi một tờ giấy viết vội, trên đó ghi rằng hãy đưa cho người của tôi xem để họ lấy ví tiền từ hành lý của Jiluate và đưa cho họ.

"Ể? Ý cô là sao?"

"Tôi sẽ đi cứu đồng đội của mình."

"...Hả?"

"10 người... à không, nếu Myhaele phản bội thì là 9 người. Cậu cũng đã thấy đồng đội của tôi bị hạ gục rồi chứ?"

"Ể, nhưng, hả? Chẳng lẽ một mình?"

"Tôi không thể liên lụy đến các cậu thêm nữa."

Jiluate đứng dậy, tôi cũng vội vàng đứng lên theo.

"Cô... bị ngốc à? Làm sao có thể một mình cứu được 9 người chứ. Cô có kế sách hay manh mối gì không?"

"Không. Nhưng tôi không thể bỏ mặc họ. Vì tôi – là Phó Minh chủ của Liên minh Trung tâm Ainbist, và họ là cư dân của Ainbist."

Dường như đó là một điều "đã quyết" trong lòng Jiluate.

(A, thiệt tình! Nếu là hai hay ba người thì còn được, chứ đi một mình thì làm sao mà xong chuyện được! Đối phương có hơn 10 tên, và có khả năng bây giờ còn tăng thêm nữa.)

Nếu với tiền đề là tiêu diệt toàn bộ đối phương, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Chỉ cần dùng "Ẩn Mật" tiếp cận rồi cho Lavia xả hỏa ma pháp là xong. Nhưng đó sẽ là phòng vệ quá mức. Dĩ nhiên, là chúng gây sự trước nên không cần phải nương tay, nhưng tôi cũng không muốn tàn sát hết tất cả mạo hiểm giả trên đảo Nam Diệp.

(...Phải rồi. Con người này là như vậy. Luôn thẳng thắn với những gì mình đã quyết trong lòng... và không bao giờ có thể phản bội người khác. Một con người kiên định đến chói mắt.)

Vì vậy, tôi mới quyết định giúp cô ấy.

Tôi mới quyết định cứu cô ấy.

"...Hikaru."

"Hikaru-sama."

Lavia kéo tay áo tôi, trong khi Paula đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt "anh định làm gì?".

Làm gì – làm gì đây? Cái đầu của tôi quay cuồng. Liệu có cách nào để Jiluate cũng đồng tình, và mọi người có thể trở về an toàn mà không ai bị thương không?

(Cái gì đây chứ. Chẳng khác nào một cánh cửa không có chìa khóa. Không thể mở được, không có lá bài hữu hiệu nào trong tay – khoan đã? "Cánh Cửa Không Thể Mở"...)

Ngay lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi như thể được trời cao mách bảo.

"Ra vậy... là thế sao!"

Mở tấm bản đồ của Jiluate vẫn còn cầm trên tay, tôi càng thêm chắc chắn.

(Nếu cầu thang từ tầng 4 xuống tầng 5 là một góc nhọn rẽ trái, thì bản thân tấm bản đồ này có một ý nghĩa riêng. Với cách này, Jiluate-san chắc chắn cũng sẽ đồng tình.)

Tôi quay mặt về phía Jiluate đang tỏ vẻ nghi ngờ.

"Jiluate-san... tôi cũng đã mạo hiểm để cứu cô. Thế nên việc cô làm lãng phí cơ hội đó, thật lòng mà nói, tôi không vui chút nào."

"À. Tôi thực sự xin lỗi vì chỉ có thể báo đáp bằng tiền bạc."

Jiluate cúi gập người, cúi đầu chào.

"Vậy thì làm thế này đi."

Giọng nói của tôi vang lên từ trên cao – với một tông giọng nhẹ nhàng như thể đang đưa ra một lời đề nghị bình thường.

"Chúng ta hãy cứ thế này tiến vào hầm ngục và chinh phục tầng 5. Nếu suy đoán của tôi là đúng, chúng ta có thể mở được thứ gọi là 'Cánh Cửa Không Thể Mở'."

"...Hả?"

Lần này đến lượt Jiluate hỏi tôi.

Gã Thú Nhân tộc báo đen vẫn nằm sõng soài trên mặt đất, nhưng cuối cùng cơn tê liệt cũng đã tan, và gã đã có thể cử động được cơ thể. Dù vậy, vì bị trói bằng dây thừng chắc chắn, nên thực tế gã vẫn không thể nhúc nhích.

".........."

".........."

Ánh mắt gã giao nhau với một đồng đội cũng đang nằm vật ra, họ khẽ gật đầu với nhau. Vừa rồi, một người đã hét lớn "Thả ra", kết quả là bị nhét giẻ vào miệng. Gã Thú Nhân đã la hét đó bị đá, bị đấm đến bất tỉnh, và Myhaele chỉ đứng đó nhìn với một nụ cười nham hiểm.

(Chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Myhaele phản bội là chắc rồi, nhưng Jiluate-chan đâu?)

Ngay lúc đó, hơn mười tên Thú Nhân quay trở lại. Nhìn thấy Gogo Zoro, gã Thú Nhân báo đen đã hiểu ra mọi chuyện.

(Thì ra gã đó là kẻ chủ mưu. Chà chà, động đến bọn ta thì chúng mày định làm gì đây?)

Vừa quay lại, Gogo đã đấm bay Myhaele. Cơ thể nhỏ bé của Myhaele bay đi vài mét rồi lăn lóc trên đất.

"Để nó trốn thoát ngon ơ rồi! Chết tiệt!!"

Ồ, gã Thú Nhân báo đen nghĩ. Jiluate đã trốn thoát được rồi.

"Đừng có nằm lăn lóc như con sâu thế kia! Tất cả dậy đi, đi nào! Bọn mày là con tin đấy!"

Gogo nói với đám Thú Nhân báo đen như vậy, rồi nắm lấy gáy Myhaele vẫn còn đang run rẩy không đứng dậy nổi, ép hắn đứng lên.

"Dẫn đường đến quán trọ của chúng mày! Con đàn bà và thằng nhóc đó chắc chắn đã quay về quán trọ rồi... Bọn ta sẽ chiếm lấy nó trước. Esrat! Mày quay về trước rồi dẫn lão già Gary đến đây!"

"...À, ra vậy. Rõ rồi."

"Đi nào!"

Và khoảng năm tên bao gồm cả Gogo đã đi trước. Những tên Thú Nhân còn lại bắt đám Thú Nhân của Ainbist đang bị trói đứng dậy và bước đi. Bị thúc vào lưng, gã Thú Nhân báo đen cũng miễn cưỡng lê bước.

(Hắn nói là con tin. Mục tiêu của chúng là Jiluate-chan và chúng sẽ dùng bọn ta để dụ cô ấy ra...? Toàn là những chuyện khó hiểu. Tại sao chúng lại nhắm vào Jiluate-chan? Jiluate-chan đã trốn thoát bằng cách nào? Và còn...)

Thằng nhóc, là ai chứ?

Khi vào tầng 4, thành phần quái vật đã thay đổi lớn. Từ những sinh vật ma đạo có thể nhận ra rõ ràng, chúng đã chuyển thành dạng ma vật dựa trên động vật.

Nào là sói sáu chân, dơi có đôi cánh trong suốt như côn trùng, khỉ luôn đi bằng hai tay, toàn là những quái vật "không tồn tại trong hệ sinh thái thông thường". Và tất cả chúng đều có kích thước khổng lồ.

Con gorilla tay dài mà Jiluate đang chiến đấu có thân hình cao khoảng 4 mét, bộ lông màu hồng, và cánh tay khi duỗi ra có thể dài đến 5 mét.

"Haaaaaa!"

Luồn lách qua hai cánh tay dài đang tấn công từ hai bên, cô chém đứt chân phải của con gorilla tay dài. Con gorilla tay dài hét lên rồi ngã xuống. Nó dùng chân trái đá lên như một đòn tấn công cuối cùng, nhưng Jiluate dễ dàng né được và chém vào cổ con gorilla tay dài đang nằm sát mặt đất.

"Phù..."

Trước mắt cô, con gorilla tay dài biến thành một làn khói trắng và tan biến. Thứ còn lại là một viên Tinh Linh Ma Thạch to bằng móng tay trỏ. Tôi bước đến chỗ Jiluate vừa nhặt viên đá màu đỏ lên.

"Tuyệt vời thật."

"Không... trông nó to con nhưng chuyển động lại đơn điệu. Bên cậu cũng xong rồi à?"

Thực ra, họ bị một con gorilla tay dài tấn công từ phía trước và một con chim khổng lồ có đôi cánh đã thoái hóa tấn công từ phía sau. Dù gọi là chim khổng lồ nhưng nó chỉ cao khoảng 1 mét, phiền phức ở chỗ có đến 5 con. Tôi dùng Atlatl lần lượt hạ gục chúng, đến khi còn lại hai con thì chúng đã bỏ chạy.

"Chỉ là đông thôi. Với lại, cả ba viên đều là màu xanh lam đấy."

"Ồ..."

Khi tôi đưa ra viên Tinh Linh Ma Thạch màu xanh lam, Jiluate thoáng do dự rồi cũng đổi lấy viên màu đỏ và cẩn thận cất vào túi da.

Vì nghe nói mục tiêu của Jiluate là Tinh Linh Ma Thạch hệ thủy – tức là đá màu xanh lam, nên họ đã thống nhất rằng cô sẽ lấy tất cả màu xanh, còn lại sẽ do nhóm tôi nhận.

"Cứ thấy sao sao ấy... được ưu tiên nhiều Tinh Linh Ma Thạch thế này."

"Chỉ là tình cờ nó màu xanh thôi, nếu nghĩ đến việc chúng tôi sẽ nhận hết tất cả các màu khác thì ngược lại, chúng tôi mới là người được ưu tiên quá nhiều đấy chứ."

"Nếu nghĩ đến việc cậu đã cứu tôi, thì thế này vẫn chưa là gì cả."

"A, chuyện đó chúng ta đã nói đi nói lại nhiều lần rồi mà."

"Nhưng mà..."

"Rồi, kết thúc nhé? Thôi nào, kết thúc rồi."

"Đ-được rồi."

Jiluate có vẻ rất để tâm đến việc mình được cứu và đã lôi cả nhóm tôi vào chuyện này. Vì vậy, ban đầu cô cứ khăng khăng "tất cả Tinh Linh Ma Thạch trên đường đi sẽ thuộc về các cậu, và tất cả quái vật tôi sẽ một mình hạ gục". Vì cô quá kiên quyết, tôi cũng đã phải đưa ra một lý luận ép buộc rằng "vậy thì từ giờ chúng ta sẽ hoạt động như một party. Tinh Linh Ma Thạch có 4 loại, chúng ta vừa tròn 4 người. Màu xanh sẽ là của cô hết."

Cả hai đều bướng bỉnh, Lavia nói với vẻ chán nản.

Nhân tiện, ma pháp của Lavia sẽ đốt cháy oxy trong hầm ngục, nên họ quyết định sẽ không sử dụng trừ khi thực sự cần thiết.

(Haizz... Rốt cuộc sao lại ra nông nỗi này...)

Đáng lẽ phải giữ khoảng cách để Jiluate không phát hiện ra thân phận thật của mình, vậy mà giờ lại hoạt động chung một party. Dù đó là để cứu cô ấy.

"...Hikaru, hôm nay đến đây thôi."

Jiluate đề nghị. Trong hầm ngục có một lượng ánh sáng ổn định nên khó nhận biết, nhưng nếu tính theo thời gian thì đã hơn 9 giờ tối.

Họ tìm một căn phòng nhỏ trong hầm ngục và quyết định nghỉ ngơi ở đó.

"Chẳng ai từng xác nhận được quái vật trong hầm ngục sinh ra như thế nào nhỉ..."

"Ừm. Hầm ngục này do một Dungeon Master tạo ra. Nếu không thì đã chẳng có tấm biển như vậy ở lối vào."

Cả mê cung được hình thành một cách tự nhiên và mê cung do một loại quái vật là Dungeon Master tạo ra đều được gọi là "hầm ngục".

Nghe nói Dungeon Master được sinh ra khi một linh hồn chuyển sinh vì một lý do nào đó, và họ còn giữ lại ký ức của kiếp trước.

(Linh hồn kế thừa ký ức của kiếp trước, sao...)

Tôi nghĩ điều đó giống hệt mình, nhưng trường hợp của tôi là linh hồn được đưa đến thế giới này bằng "Thuật Vượt Thế Giới", nên có hơi khác với chuyển sinh.

(Khoan đã? Nếu vậy thì trường hợp của Dungeon Master cũng không phải là "chuyển sinh", mà là khi chết và linh hồn sắp tan biến, nó đã được dịch chuyển đi vì một lý do nào đó chăng?)

Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó,

"──Hikaru, tôi chia cho cậu phần ăn của tôi này."

Jiluate đến gần.

"Đồ ăn, phải rồi. Phải ăn gì đó mới được."

Tôi ôm bụng, và nó kêu lên một tiếng "cọt kẹt" thảm thương.

"Lavia, không lẽ em có mang theo đồ ăn dự trữ à?"

"Ừm. Đầy đủ cả."

Lavia tự hào mở túi ra, nhưng rồi,

".........."

Cô liền đóng nó lại.

"Hikaru. Có chuyện lạ xảy ra này. Anh nghe em nói không?"

"Ừm, Lavia?"

"Em nhớ là đã bỏ túi bánh quy khô và thịt bò khô vào, nhưng ngạc nhiên chưa, nó lại biến thành một túi kẹo."

"...Em lấy nhầm rồi..."

"Mà lại còn là vị mật ong...!"

Không phải là lấy nhầm, mà là trò đùa của yêu tinh chăng? Thấy Lavia vẫn cố chấp như vậy, tôi xoa đầu cô, và cô buồn bã nói "Em xin lỗi".

"À, ừm, trong túi của tôi có đồ ăn dự trữ nên chắc không sao đâu ạ."

"Cảm ơn, Paula. Chỗ đó đủ cho mấy ngày vậy?"

"Dạ... 3 ngày."

"──Jiluate-san có mang theo bao nhiêu đồ ăn?"

"Tôi có đủ cho 7 ngày."

"Tốt quá. Vậy thì – chúng tôi sẽ ăn phần của Paula, còn Jiluate-san thì──"

Jiluate giơ tay ngăn tôi đang nói dở.

"Chúng ta là cùng một party. Vậy thì đồ ăn cũng phải chia sẻ. Không phải sao?"

Cô nhếch mép cười. Có vẻ như cô đã dùng chính lời đề nghị "vậy thì cứ coi như chúng ta là một party" mà tôi đã nói lúc nãy để Jiluate không cảm thấy mặc cảm, để chơi lại tôi.

"Với lại, gọi là Jiluate thôi. Không cần dùng kính ngữ đâu."

Cô nháy mắt một cái, khiến tôi bất giác rung động. Tôi nghĩ, một người phụ nữ xinh đẹp làm gì cũng đẹp như tranh vẽ.

Đêm khuya – liếc nhìn ba người đang cuộn tròn trong chăn, Jiluate đứng dậy.

"Phù... hơi buồn ngủ rồi."

Họ thay phiên nhau canh gác hai tiếng một lần, và họ nghĩ rằng ngủ tổng cộng sáu tiếng là đủ.

Jiluate bắt đầu thực hiện những động tác khởi động quen thuộc của mình ở thế giới này. Duỗi chân, vươn người. Rất hiệu quả để xua tan cơn buồn ngủ.

"...Một party tốt thật."

Cô nghĩ về party ba người của Hikaru đã cứu mình.

Hikaru dùng Atlatl có uy lực ở cự ly trung, còn tầm xa thì có hỏa ma pháp của Lavia. Giả sử bị tiếp cận và tấn công, thì đã có ma pháp hồi phục của Paula che chở... có lẽ vậy. Gọi là "có lẽ" vì cô chưa từng thấy Paula sử dụng ma pháp hồi phục. Trong trận chiến hôm nay, Jiluate không bị thương, còn Hikaru đã hạ gục tất cả kẻ địch trước khi chúng kịp đến gần.

Một party chỉ có ba người mà không có ai ở hàng tiền tuyến có vẻ khá mất cân bằng, nhưng cô hiểu rằng họ ưu tiên sự linh hoạt vì Hikaru có thể hạ gục gần hết kẻ địch, và trong trường hợp khẩn cấp, bức tường lửa của Lavia có thể câu giờ.

Được tính toán rất kỹ lưỡng. Và họ rất tự tin vào bản thân... Jiluate nghĩ vậy.

"Ngọn lửa trắng đó..."

Lavia đã sử dụng hai loại ma pháp. Một là bức tường lửa, và hai là ngọn lửa trắng trong căn phòng nhỏ nơi họ bị dồn vào đường cùng.

Hikaru nói "đó là ảo ảnh", nhưng không hiểu sao Jiluate lại thấy nó giống hệt ngọn lửa trắng mà cô đã thấy ở "Đại hội Võ thuật Tuyển vương" – ngọn lửa đã giải thoát cha cô khỏi xiềng xích của chú hồn ma pháp.

Lúc nãy, vì được Hikaru bế và cơ thể còn bị tê liệt nên cô không nhìn rõ.

"N-nghĩ lại thì, làm sao mà Hikaru có thể bế mình chạy được nhỉ."

Cô chưa từng được ai bế như vậy, ngoài cha mình. Việc tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông cũng chỉ có lần nắm tay Silver Face mà thôi.

"Lần đó... có vẻ là để sử dụng 'ma cụ' của Silver Face."

Ma cụ xóa bỏ sự hiện diện thực sự tồn tại, và việc Silver Face đã sử dụng nó đã được xác nhận qua các cuộc điều tra sau này. Vì Silver Face đã tự mình nói về sự tồn tại của ma cụ trong trận chiến với mạo hiểm giả hạng A, Lyver, tại "Đại hội Võ thuật Tuyển vương".

"...Thật là, dẫn theo hai cô gái dễ thương như vậy mà lại bế mình chạy khắp nơi."

Dù việc được Hikaru bế có chút xấu hổ, nhưng cô biết rằng đó là cách duy nhất để trốn thoát. Tuy nhiên, khi biết Hikaru lập party với hai cô gái trẻ,

"Sao lại thấy khó chịu thế này..."

Cô xoa tay phải lên ngực.

"...Mình đang nghĩ gì thế này. Mình đã có Silver Face rồi mà... k-không, Silver Face chỉ là ân nhân thôi. Đừng có hiểu lầm, tôi ơi! A, thiệt tình, đầu óc toàn những suy nghĩ vẩn vơ. Vung kiếm thôi, vung kiếm."

Rút kiếm ra, cô vung vẩy nó bằng cả hai tay.

Mỗi khi nghĩ về Silver Face, những ngăn kéo cảm xúc trong lòng cô lại bung mở, và cô không biết phải làm sao, đó là chuyện thường ngày.

Chỉ là – hôm nay, vì có chuyện của Hikaru, cảm xúc của cô lại càng bay bổng hơn mọi khi.

(Có cảm giác... giống Silver Face ở đâu đó...)

Vừa vung kiếm, cô vừa liếc nhìn Hikaru đang ngủ.

(...Mình ngốc thật. Cách di chuyển của cậu ta hoàn toàn khác với Silver Face. Nhìn thế nào đi nữa, chuyển động của Hikaru cũng không phải là loại dựa vào việc sử dụng 'ma cụ'.)

May mắn cho Hikaru là, nhờ vào cách di chuyển được Unken rèn giũa, cậu đã thoát khỏi nghi ngờ "Hikaru" chính là "Silver Face".

(Với lại... nếu là Silver Face, anh ấy sẽ đối đầu trực diện và đánh bại đám Gogo Zoro. Silver Face là một người đàn ông tài giỏi hơn, khoảng ba mươi tuổi.)

Trong ký ức của Jiluate, sự tồn tại của Silver Face ngày càng trở nên lớn lao. Và rồi sự tự tin rằng "với tài năng đến mức này, chắc chắn phải trên ba mươi tuổi" đã trở thành "sự thật" trong lòng cô.

Khi tỉnh giấc trong hầm ngục, tôi thấy cổ họng khô khốc. Nơi này khô hơn tôi nghĩ rất nhiều. Khi tôi xin Lavia một viên kẹo, cô làm một vẻ mặt đắc thắng "Thấy chưa, có ích mà", nên tôi đã xoa đầu cô.

Đồ ăn dự trữ thì khác xa với hai từ "ngon miệng", nó chỉ là thứ "tạm thời lấp đầy bụng là được". Khi tôi đang im lặng ăn,

"...Vậy thì, Hikaru, chắc cậu cũng sắp cho tôi biết rồi chứ? Làm thế nào để mở 'Cánh Cửa Không Thể Mở'."

Jiluate hỏi. Vì đây là chuyện tôi chưa nói với Lavia và Paula, nên họ cũng đổ dồn sự chú ý vào tôi.

"Cũng phải – à, ừm, đúng vậy."

Tôi cố gắng sửa lại cách nói chuyện kính ngữ của mình.

"Cả ba người... tôi muốn thống nhất nhận thức một chút, 'Mê Cung Ma Chốt' này đã được khám phá đến từng ngóc ngách, và chỉ có tầng 5 là mới chỉ đi được khoảng một nửa diện tích. Lý do là vì 'Cánh Cửa Không Thể Mở' ở sâu nhất... có đúng không?"

Ba người gật đầu.

"'Cánh Cửa Không Thể Mở' này khác với những cánh cửa khác trong 'Mê Cung Ma Chốt', nó không có lỗ khóa cũng không có tay nắm cửa. Người ta còn nói rằng 'chẳng phải nó chỉ là một bức tường có hình dạng của một cánh cửa thôi sao'... đó là những gì tôi nghe được trên đường đến đây."

"Đúng vậy. Chính vì thế, tôi mới thấy lạ khi Hikaru chưa từng nhìn thấy cánh cửa mà lại nói rằng 'có thể mở được'. Dĩ nhiên, cậu cũng không có lý do gì để nói dối như vậy, nên chắc hẳn phải có căn cứ nào đó chứ?"

"Ừm. Không hẳn là căn cứ, mà tôi gần như chắc chắn – vậy thì, hãy xem tấm bản đồ này nhé."

Tôi lấy ra bản đồ từ tầng 1 đến tầng 5. Tôi tách bộ bản đồ 5 tờ ra thành từng tờ một.

"Cậu định làm gì thế...?"

"Jiluate, cậu có nhớ cầu thang khi đi từ tầng 1 xuống tầng 2 không?"

"Cầu thang ư? Sao nhỉ... tôi nhớ là nó khá dài."

"Đúng vậy. Dài, và uốn cong một góc vuông – không phải sao?"

"Nghe cậu nói thì có lẽ nó đã rẽ trái. Nhưng điều đó thì có làm sao?"

"Cầu thang từ tầng 2 đến tầng 3 cũng vậy. Đúng không?"

"À. – Hikaru, đừng nói vòng vo nữa. Kết luận là gì?"

"Đừng vội thế. Điều này quan trọng lắm... Các tầng từ 1 đến 4 đều dài và hẹp, quy mô gần như giống nhau. Và nếu cầu thang uốn cong một góc vuông thì──"

Tôi đặt bản đồ tầng 2 bên dưới bản đồ tầng 1, sao cho chúng tạo thành một góc vuông. Tôi tiếp tục làm vậy với tầng 3 và 4.

"Nó tạo thành một hình vuông."

"Lavia, đúng rồi đấy. Cứ thế này, nó sẽ vẽ thành một hình vuông."

Jiluate chớp mắt ngạc nhiên, nhưng rồi,

"...Thì sao chứ?"

Cô nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

"Theo dự đoán của tôi, cầu thang từ tầng 4 đến tầng 5 sẽ như thế này."

Tôi đặt bản đồ tầng 5 hướng vào bên trong từ tầng 4.

Làm như vậy, "Cánh Cửa Không Thể Mở" sẽ nằm ngay chính giữa hình vuông.

"Để tôi hỏi cho chắc, Jiluate có kiến thức về ma thuật không?"

"Không, không có..."

"Một chút cũng không?"

"Hoàn toàn không. Chưa từng tìm hiểu qua."

"Vậy à."

Tôi nói với một chút thất vọng, nhưng kiến thức của tôi cũng là của Roland, chủ nhân trước của cơ thể này. Hầu hết mọi người trong thế giới này – có lẽ hơn 99% – đều không có kiến thức về ma thuật.

"Ma thuật thức này cực kỳ đơn giản. Một 'Hình Vuông Kín' với một 'Con Đường Sinh Mệnh' dẫn vào trong. Đó là một loại ma thuật dùng để chuyển ma lực tích trữ vào bên trong."

"Chuyển ma lực tích trữ vào bên trong...?"

Jiluate và Paula nghiêng đầu thắc mắc, nhưng Lavia lại kêu lên "A".

"Không lẽ... không, làm sao có thể..."

"Em hiểu rồi sao, Lavia?"

"Nhưng nó quá sức tưởng tượng... ý anh là, toàn bộ tầng này là một ma thuật thức sao?"

Tôi gật đầu như thể đã đạt được mục đích.

"Đúng vậy. Nói tiếp đi."

"Phản ứng ma lực có trên toàn bộ hành lang là vì lý do đó. 'Cánh Cửa Không Thể Mở' sẽ được nạp đầy ma lực và tự động mở ra khi ma thuật thức này hoàn thành."

"Chính xác. Quả là Lavia."

"E hèm. ...Nhưng Hikaru, nếu ma thuật thức đã được thiết lập cẩn thận đến vậy, tại sao cánh cửa vẫn chưa mở?"

Tôi chỉ vào bản đồ tầng 5.

"Nếu nhìn kỹ, tầng 5 có rất nhiều 'Ma Chốt'. Tôi nghĩ đây chính là những công tắc. Phải mở những cánh cửa đúng và đóng những cánh cửa sai, nếu không nguồn cung cấp ma lực cho 'Cánh Cửa Không Thể Mở' sẽ bị ngắt. – Jiluate, tôi muốn hỏi, khi thám hiểm, có phải những cánh cửa đã mở sẽ được để nguyên như vậy không?"

Jiluate đang ngẩn người, chợt bừng tỉnh và trả lời.

"À, à... dĩ nhiên rồi. Nhiều mạo hiểm giả còn cố định cửa để nó không tự đóng lại. Họ chèn vật gì đó dưới cửa. Dù vậy, đôi khi nó vẫn tự đóng lại, nên tôi cứ nghĩ là có một loại ma thuật đặc biệt nào đó được yểm lên – không lẽ, là do để cửa mở toang sao?"

"Ừm. Phải đóng những cánh cửa cần đóng, nếu không ma lực sẽ bị ngắt ở đó. Theo tôi thấy thì là ở đây, đây và đây."

Tôi dùng ngón trỏ múc một ít bột màu đỏ và đánh dấu lên bản đồ.

"Chỉ cần đóng ba cánh cửa này là được. Còn những cánh cửa khác thì mở hết ra."

"Chỉ vậy thôi... chỉ có vậy thôi sao? Chỉ cần thế là 'Cánh Cửa Không Thể Mở' sẽ mở ra?"

"Ừm, chỉ cần thế thôi là được rồi."

Tôi mỉm cười.

"Hầm ngục này chắc chắn có hơn 20 tầng, và 5 tầng đầu tiên thì được làm khá đơn giản thôi."

Lần này, Jiluate chỉ còn biết há hốc miệng kinh ngạc.

Cánh tay xanh lè của con troll bị chém bay. Sở hữu cánh tay dày như khúc gỗ, con quái vật đang lăm lăm cây chùy liền rú lên—dù chỉ là sản phẩm của hầm ngục, chúng vẫn biết đau và biết la hét khi bị thương.

Chớp lấy thời cơ khi nó khựng lại, cô lao vào cắt đứt cổ họng, và chẳng mấy chốc nó tan thành một làn khói trắng—để lại một viên Tinh Linh Ma Thạch màu vàng. Đó là thuộc tính "Thổ".

Vừa vào tầng 5, những con "quái vật" theo đúng nghĩa của nó đã bắt đầu xuất hiện.

Gã khổng lồ béo ú "Troll", ác quỷ đen có cánh "Gargoyle", chó canh ba đầu "Cerberus", vật thể bay phát sáng "Will-o'-the-wisp"—.

So với tầng 4, năng lực thể chất của mỗi con đều cao hơn, nhưng vì chúng là những con quái vật dễ đoán nên không có gì bất ngờ, chẳng phải là đối thủ của Jiluate.

Tuy nhiên, có một điều khác khiến cô bận tâm hơn.

Cô không thể không nghĩ rằng mạo hiểm giả tên Hikaru này thật "bất thường".

(Việc cậu ta nhận ra cơ chế mở "Cánh cửa không thể mở" thì còn có thể hiểu được. Nếu nói rằng chỉ cần có kiến thức về ma thuật là sẽ biết—thôi thì, cùng lắm là "nhờ may mắn" mà nhận ra cũng nên. Nhưng…)

Từ "tổng cộng 20 tầng" mà cậu ta nói sau đó.

(Làm sao mà nhận ra được chuyện đó chứ? Hay là do chúng ta đã bị trói buộc bởi định kiến rằng "hầm ngục này chỉ có 5 tầng"?)

Điều Hikaru đề cập trong lời giải thích là về "lời tuyên bố" của Dungeon Master ở lối vào hầm ngục.

—"Sau 'Cửa' là 'Hành lang', sau 'Hành lang' là 'Giải đố', sau 'Giải đố' là 'Sức mạnh', có viết như vậy đúng không? Theo đúng nghĩa đen, 'Cửa' chính là 'Cánh cửa không thể mở'. Nếu vậy thì tiếp theo—tức là từ tầng 6 trở đi sẽ là mê cung 'Hành lang', sau đó nữa là mê cung 'Giải đố', và cuối cùng là mê cung đòi hỏi 'Sức mạnh', tôi nghĩ suy luận như vậy là tự nhiên".

Nghe cậu ta nói thì đúng là vậy. Nhưng mọi người đều đinh ninh rằng cả "Cửa", "Hành lang", "Giải đố" và "Sức mạnh" đều đã được thử thách trong 5 tầng đầu. Vì vậy, ai cũng mặc định rằng hầm ngục này "có tổng cộng 5 tầng".

(Vậy mà cậu ta lại có thể thản nhiên nói rằng "đương nhiên là có tầng 6 trở đi" hay sao. Ngay cả khi còn chưa vào tầng 5!)

Hơn nữa, Hikaru còn nói thêm.

—"Có viết gì đó như 'sắp xếp để có thể trở về mặt đất'. Điều đó có nghĩa là nếu vượt qua được 'Cánh cửa không thể mở' của tầng 5… thử thách của 'Cửa', thì từ đó chắc chắn có thể quay về mặt đất. Trong tình hình hiện tại, nếu cứ đi thẳng lên mặt đất thì khả năng cao sẽ chạm trán nhóm Gogo Zoro, vậy nên tôi nghĩ tốt nhất là cứ chinh phục luôn tầng 5 cho hiệu quả".

Đó chính là lý do thực sự mà Hikaru đề xuất "chinh phục tầng 5 của hầm ngục".

Khi nhận ra cầu thang từ tầng 4 xuống tầng 5 quay vào trong một góc nhọn—tức là đúng như lời Hikaru nói, nó tạo thành một "ma thuật thức"—Jiluate cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là vui mừng.

Một cậu bé thật đáng gờm.

Về mặt chiến đấu, cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng cậu sở hữu một trí tuệ và khả năng quan sát đủ để bù đắp cho thiếu sót đó, lại còn có cả lòng dũng cảm để giải cứu Jiluate khi cần.

(Mình muốn có cậu ấy... Nhất định phải mời cậu ấy làm việc cho Ainbist.)

Trước hết, thoát khỏi hầm ngục này là ưu tiên hàng đầu, nhưng Jiluate đã quyết tâm rằng sau khi ra khỏi đây và trả được ơn cho cậu, cô sẽ chiêu mộ cậu về Ainbist.

"Vậy—trước mắt cứ nhắm đến ‘Cánh cửa không thể mở’ là được chứ?".

"Ừm. Cứ vậy đi".

Dáng vẻ lúc nào cũng lịch sự của cậu cũng tạo ấn tượng tốt. Dù là một mạo hiểm giả, nhưng có lẽ cậu được sinh ra trong một gia đình quý tộc nào đó, hoặc một gia tộc danh giá ở địa phương. Chỉ cần đào tạo một chút là có thể trở thành cánh tay phải cho mình, Phó Minh chủ của Liên minh Trung tâm Ainbist—nghĩ đến đó, Jiluate lại thấy phấn chấn.

Việc cậu không tiếp cận cô một cách lộ liễu như những Thú Nhân kia cũng là một điểm cộng, khiến hình ảnh của Hikaru trong mắt cô ngày càng tốt hơn, nhưng rồi cuối cùng cô cũng bừng tỉnh.

(...Hả! K-Không, mình đang tự tiện tưởng tượng cái gì vậy. Vốn dĩ còn chưa biết cậu ấy có đồng ý hay không... tại sao tim mình lại đập nhanh thế này. Thật là mất nết.)

Trong lúc cô đang nghĩ vậy,

"Jiluate?".

"A, k-không sao. Có địch à? Chém chứ?".

"Không, không phải địch, cũng không cần chém đâu. Tôi sẽ đi mở khóa cánh cửa đằng kia, nhờ cô cảnh giới giúp. —Lavia và Paula cũng vậy nhé".

"Ừm".

"Rõ rồi ạ!".

Khi đến gần cánh cửa đang đóng, Hikaru cắm hai thanh kim loại mỏng vào ổ khóa. Cách làm đó trông giống Esrat, nhưng động tác tay thì có vẻ khác.

"Hikaru đa tài thật đấy".

"Cũng không hẳn đâu. Tôi dốt đặc ma pháp mà".

"Bù lại, cậu rất giỏi ma thuật còn gì".

"À… chuyện đó thì, cũng…".

Cậu cười gượng, có vẻ khó nói. Có lẽ bí mật của cậu nằm ở đó—cô đã nghĩ cậu là con cháu quý tộc hoặc một gia tộc danh giá, nhưng biết đâu cậu lại là đệ tử của một Ma cụ sư nổi tiếng nào đó? Jiluate thoáng nghĩ.

"Có địch. 5 con Poison Rat".

Quay lại theo tiếng của Lavia, cô nhìn thấy những con chuột khổng lồ đang chạy về phía này. Kích thước của chúng phải hơn một mét, trông khá là đáng sợ. Hơn nữa, bộ lông lốm đốm màu xanh lục của chúng càng gây cảm giác ghê tởm.

"Đến lượt mình rồi!".

Nhưng Jiluate hoàn toàn không bận tâm và lao lên phía trước. Lavia khẽ kêu lên "A", nhưng cô không để ý mà cứ thế xông vào, và trong nháy mắt đã biến cả 5 con thành khói trắng—tuy nhiên,

"...Ự...!".

Ngay lập tức, cô thấy khó thở và quỵ gối xuống.

"Jiluate. Poison Rat có độc lây nhiễm qua không khí chỉ bằng việc lại gần. —Paula".

"Vâng vâng! Em chữa ngay đây ạ".

"K-Không, chút độc này, chỉ cần dùng ý chí là...".

"Cô biết rõ là độc không thể chữa bằng ý chí mà, đúng không?".

Đúng vậy, Jiluate đã từng suýt bị ám sát bằng độc. Nhưng dù không có chuyện đó, việc "độc phải được chữa bằng thuốc hoặc ma pháp" gần như là kiến thức thường thức đối với mạo hiểm giả.

Cô được đặt nằm xuống, và Paula bắt đầu niệm chú. Một luồng ánh sáng vàng chảy vào cơ thể cô—cơn tức ngực và mồ hôi khó chịu dần tan biến.

(À, hình như lần mình suýt bị ám sát, Silver Face cũng đã cứu mình...)

Cô chợt nhớ lại chuyện lúc đó.

(...Hửm?)

Đáng lẽ chỉ là chợt nhớ ra thôi.

Thế mà không hiểu sao, cô nhận ra cảm giác này hoàn toàn giống hệt với lúc đó.

(Lúc đó ý thức mình mơ hồ, nhưng... đúng là một loại ma pháp cảm giác như thế này...)

Jiluate ngồi dậy và nhìn Paula.

"? À, chị vẫn còn thấy khó chịu ở đâu ạ?".

"K-Không phải... à, ừm, cảm ơn em".

"Không có gì ạ! Cuối cùng cũng đến lượt em ra tay rồi".

Lavia vươn người xoa đầu Paula đang cười toe toét và nói.

"Paula lúc nào cũng hữu ích mà? Chủ yếu là trong vai trò khuấy động không khí".

"T-Thật không ạ? Như vậy có được gọi là hữu ích không nhỉ...?".

(Được chữa trị bằng ma pháp hồi phục thì cảm giác giống nhau là phải rồi, chăng.)

Nghĩ lại, Jiluate lắc đầu.

"Jiluate, cô vất vả rồi. Tôi mở được khóa rồi này".

Hikaru đến đó, Jiluate gật đầu và quyết định đi sâu hơn vào hầm ngục.

(Thiệt tình, cô ta làm mình lạnh cả sống lưng... Ai đời lại đâm đầu vào một con quái vật có độc như thế chứ. Cách chiến đấu vừa rồi của Jiluate quá mức liều lĩnh. Dĩ nhiên, tôi không biết gì về cuộc giằng xé nội tâm của cô ta, nên việc cho rằng cô ấy thường ngày vẫn chiến đấu như vậy cũng là điều khó tránh khỏi.)

Cánh cửa mà Hikaru mở không có cơ chế gì quá phức tạp. Dù đó là một cánh cửa dị thường với 5 ổ khóa nằm rải rác, nhưng chỉ có vậy, còn hình dạng của ổ khóa thì lại vô cùng đơn giản.

Kỹ thuật mở khóa cũng đã được Unken rèn giũa cho cậu.

Jiluate, Lavia rồi đến Paula lần lượt đi qua cánh cửa mà Hikaru đang giữ—và khi tất cả đã qua, Hikaru đóng nó lại.

"!".

Ngay khoảnh khắc đó, ánh sáng trong hành lang phụt tắt.

"Chuyện gì thế này!?".

"À, bình tĩnh đi. Chắc là nguồn cung cấp ma lực đã bị ngắt—không có hại gì đâu".

Khi Hikaru thắp đèn ma đạo, hình ảnh Jiluate đã tuốt kiếm hiện ra. Cô có vẻ ngượng ngùng tra kiếm lại vào vỏ và nói.

"...Những chuyện như vậy nên nói trước chứ".

"Vì chính tôi cũng không biết sẽ thế nào mà. Với lại—trên tấm bản đồ này cũng không có ghi chú gì đặc biệt cả".

Tấm bản đồ của "Mê Cung Ma Chốt" mua ở Guild Mạo hiểm giả được làm rất tinh xảo, có cả những chú thích chi tiết—về hình dạng cửa và các loại quái vật xuất hiện đều được ghi rõ ràng. Nhưng không hề có ghi chép nào về việc "đóng cửa sẽ làm đèn hành lang tắt".

"Ừm... quả nhiên là có vết hằn trên mặt đất".

Trên sàn nhà, ngay khu vực cánh cửa mở hết cỡ, có một vết bẩn như bị cọ xát. Các mạo hiểm giả có lẽ thường để mở toang cánh cửa này. Để đảm bảo một đường thoát thân khi có chuyện.

Nếu hành động này là thông lệ của các mạo hiểm giả, thì có lẽ gần như không ai biết về hiện tượng hành lang tối đi.

"Chỉ vì tối ưu hóa hành động của mạo hiểm giả mà lại không thể chinh phục được hầm ngục. Nếu biết rằng hành lang sẽ tối đi, bình thường người ta sẽ nghi ngờ có cơ chế gì đó trong chính hành lang này".

"Vốn dĩ hầm ngục này chỉ được xem là nơi để khai thác Tinh Linh Ma Thạch... Các mạo hiểm giả tài giỏi chắc sẽ nhắm đến những hầm ngục khác".

Đúng như lời Jiluate nói, Hikaru cũng nghĩ rằng nếu đây là một hầm ngục có giao thông thuận tiện và "ngon ăn" hơn, thì tầng 5 đã bị chinh phục từ lâu rồi.

"Ngược lại, nhờ vậy mà chúng ta có thể trở thành những người đầu tiên chinh phục được tầng 5".

"Ừm, hóng ghê".

"S-Sẽ có gì ạ...".

"Hahaha, nôn nóng quá đấy. Lavia và Paula đều tin tưởng Hikaru tuyệt đối nhỉ".

"Tất nhiên rồi".

"Ơ, ờm, t-tôi...! V-Vâng, tôi tin tưởng ạ!".

Lavia ưỡn ngực một cách tự nhiên, còn Paula cũng đỏ mặt gật đầu.

"──Một party tốt đấy chứ?".

Jiluate cười toe toét, đi đến bên cạnh và huých cùi chỏ vào Hikaru.

"...Đi nhanh lên nào".

"Biết rồi".

Hikaru cảm thấy hơi ngượng ngùng nên quay đi và tiến về phía trước, Jiluate vẫn cười tủm tỉm đi theo sau.

"Vậy, Hikaru đã gặp Lavia và Paula ở đâu thế?".

"Ở Poansonia. ...Mà chuyện đó bây giờ có liên quan gì đâu?".

"Thì sao chứ. Giết thời gian cho đến khi quái vật xuất hiện thôi".

"Đừng có lơ là cảnh giác".

"Cậu đang cảnh giác rồi còn gì. Đúng không?".

"...Cũng phải".

Hikaru đang mở rộng "Ma Lực Thám Trắc", nhưng không có cảm giác ai đó đang đến từ phía sau. Hikaru định tìm kiếm sự tồn tại của tầng hầm thứ 6—bên dưới chân, nhưng không có phản ứng nào.

Chẳng lẽ không có tầng 6? Không, có lẽ các hành lang đến tầng 5 chứa đầy ma lực vì một "ý nghĩa đặc biệt"—ý nghĩa cung cấp ma lực để mở "Cánh cửa không thể mở"—còn từ tầng 6 trở đi có thể là một hầm ngục bình thường. Nếu chỉ là một hành lang đơn thuần không có ma lực lưu thông thì "Ma Lực Thám Trắc" sẽ không phát hiện được.

"Vậy thì an toàn rồi còn gì! Thế nên—".

"Còn Jiluate thì sao, cô không có mối quan hệ tốt đẹp nào với đám Thú Nhân mà cô dẫn theo à?".

"...Mấy gã đó thì, không được rồi".

Hikaru hỏi ngược lại để tránh bị truy cứu, Jiluate liền làm một vẻ mặt khó xử.

"Bọn họ chỉ nhìn vào ngoại hình của tôi thôi".

"...Ngoại hình à. Cô nghĩ nội tâm quan trọng hơn sao?".

"Tất nhiên rồi. Vốn dĩ tôi và họ cũng không quen biết nhau lâu".

"Vậy à. Thế còn những người cùng chủng tộc, quen biết đã lâu thì sao?".

"Họ gần gũi như gia đình hơn là đồng đội. Thậm chí còn có phần thần thánh hóa tôi nữa—à, tôi là con gái của tộc trưởng".

"À, à... vậy sao?".

Dĩ nhiên là cậu không thể nói mình đã biết.

"Cha tôi đã mất rồi nhưng... hửm?".

"Hửm?".

Ngay lúc Jiluate chợt nhận ra điều gì đó—.

"──Chuẩn bị vũ khí. Có địch".

Hikaru cũng ngay lập tức cảm nhận được quái vật đang đến gần.

Quái vật xuất hiện là Goblin quen thuộc. Tuy nhiên, đó không phải là Goblin thông thường chỉ cao đến hông người, mà là một chủng thượng cấp có chiều cao ngang ngửa Hikaru và da màu xanh lục—Hobgoblin. Có 5 con cả thảy.

Mắt chúng màu vàng, răng nanh phát triển. Tay cầm khiên gỗ và kiếm sắt.

"Haaaaaaaa!!".

Nhưng—một con quái vật không có độc thì không phải là đối thủ của Jiluate. Dù có đến 5 con khiến cô hơi vất vả, nhưng cô đã biến đám Hobgoblin thành khói trắng mà không hề bị trúng đòn nào.

"Ồ, được 3 viên Tinh Linh Ma Thạch hệ Thủy. Còn lại là Hỏa và Phong".

Hikaru nhặt chúng lên và định đưa cho cô—thì Jiluate đang nhìn cậu với vẻ mặt ngờ vực.

"...Jiluate? Sao vậy?".

"A, à... không, không có gì".

Jiluate nhận lấy những viên Tinh Linh Ma Thạch hệ Thủy và cẩn thận cất vào túi da.

"Đi thôi. Sắp đến 'Cánh cửa không thể mở' rồi".

Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vui vẻ lúc nãy đã biến đi đâu mất.

Quả thật như cô nói, "Ma Lực Thám Trắc" của Hikaru cũng cảm nhận được một không gian rộng lớn.

Cuối cùng, họ đã đến được nơi sâu nhất của "Mê Cung Ma Chốt" ở thời điểm hiện tại.

"Rộng quá...".

Cậu bất giác thốt lên. Trần nhà cao đến mức không nhìn thấy, và có lẽ vì không phát sáng như hành lang nên cảm giác như một bầu trời đêm.

Sàn và tường thì phát ra ánh sáng, nhưng từ độ cao 5 mét trở lên thì ánh sáng tắt ngấm.

Một khu vườn nhân tạo dưới đáy màn đêm—đó là cảm giác mà nó mang lại.

"...Không sao, có vẻ không có quái vật".

Hikaru triển khai "Ma Lực Thám Trắc" ra phía trước và hai bên. "Cánh cửa không thể mở" ở phía xa xa trông rất nhỏ, nhưng không có dấu hiệu của sinh vật nào khác.

"'Cánh cửa không thể mở' có vẻ đang đóng...".

"Ừm. Phải đóng một cánh cửa ở đây và mở cánh còn lại".

Căn phòng hình vuông này có "Cánh cửa không thể mở" ở phía đối diện lối vào của nhóm Hikaru, và hai bên tường có thêm một lối vào nữa. Cánh cửa bên phải đã đóng, còn bên trái thì mở ra một hành lang.

"──Nhưng mà là một cánh cửa lớn thật".

Họ quyết định đi đến "Cánh cửa không thể mở" trước và đặt hành lý ở đó.

Hikaru ngưỡng mộ "Cánh cửa không thể mở", nó khác hẳn với bất kỳ cánh cửa nào trong các hành lang từ trước đến giờ. Nó quá lớn. Cao phải đến 3 mét. Cánh cửa đôi màu vàng xỉn ăn sâu vào tường, không hề có tay nắm hay ổ khóa. Cậu thử vuốt ve bề mặt phẳng lì của nó nhưng không có chỗ lồi lõm nào, chỉ có những hoa văn hình học được vẽ bằng một loại sơn nào đó—và Hikaru đã phán đoán rằng những hoa văn đó không mang ý nghĩa ma thuật gì. Hoàn toàn chỉ là hoa văn trang trí mà thôi.

Với một cánh cửa dị thường đến mức này, người ta sẽ chỉ nghĩ rằng "bên trong có một con quái vật khổng lồ (hoặc một rương báu)" hoặc "đây chỉ là một vật trang trí trên tường".

"Vậy, tôi sẽ xử lý cánh cửa cuối cùng. Mọi người ở lại đây được không?".

"Để Hikaru làm hết thì ngại quá, nên ít nhất việc đóng cửa cứ để tôi lo. Mở khóa thì tôi chịu thôi".

"Được rồi. —Vậy, Lavia và Paula ở lại đây nhé".

"Ừm, bọn em sẽ canh gác".

"Em sẽ cố gắng ạ".

Cũng chẳng có gì phải cố gắng cả, nhưng Hikaru chỉ cười gượng trước vẻ căng thẳng của Paula, rồi cậu và Jiluate tách ra hành động.

Jiluate đi về phía hành lang đã mở sẵn. Một "cánh cửa để ngỏ" không có khóa thật là khó chịu. Sẽ chẳng có ai lại cố tình đi đóng cửa cả—dù rằng nếu không đóng thì "Cánh cửa không thể mở" sẽ không mở ra.

Trên đường đến đây, Hikaru đã hoàn thiện mạch ma thuật. Với hai cánh cửa trong căn phòng này—ma lực sẽ được cung cấp cho "Cánh cửa không thể mở".

"──Tôi đóng đây".

Giọng của Jiluate vang lên từ phía bên kia.

Tiếng kèn kẹt nặng nề vang lên, có lẽ là do đã nhiều năm không ai chạm vào.

"A—".

Khi cánh cửa đóng lại, ánh sáng trên tường vươn dài lên trên—và chiếu sáng chu vi của trần nhà.

Ồ, cậu bất giác thốt lên. Trên trần nhà tưởng như không có gì, những ánh sao lấp lánh chợt hiện ra. Nếu không có những bức tường, có lẽ cậu sẽ quên mất mình đang ở trong một hầm ngục.

"Vậy... còn lại là lượt của mình".

Trước mặt Hikaru là một cánh cửa giống hệt những cánh cửa trong các hành lang trước đó. Cậu lần lượt mở 5 ổ khóa—mỗi khi một ổ khóa được mở, ánh sáng lại xâm chiếm trần nhà. Những vì sao trên bầu trời đêm biến mất, và hoa văn mây vẽ trên đó hiện ra.

Khi ổ khóa cuối cùng được mở, cánh cửa từ từ mở ra về phía bên kia.

Đồng thời, ánh sáng vươn tới trung tâm trần nhà—và một bức tranh mặt trời hiện ra ở đó.

Rắc—.

Mặt trời tỏa ra một luồng sáng chói lòa.

Hikaru, Jiluate, Lavia và Paula đều ngước nhìn luồng sáng rực rỡ đó.

Tách, một âm thanh như có gì đó nứt ra phát ra từ "Cánh cửa không thể mở". Bụi bặm từ phía trên cửa rơi xuống—đó là lớp cát kẹt giữa hai cánh cửa rơi ra do rung động.

"Cánh cửa không thể mở" kêu lên và bắt đầu mở ra. Kể từ khi được phát hiện, cánh cửa đã không được mở trong hơn một trăm năm cuối cùng đã mở.

Phía bên kia cánh cửa là một không gian đen ngòm, có vẻ như có một cầu thang dẫn xuống dưới.

"Được rồi. Vậy thì đi nhanh thôi—".

Ngay khi Hikaru vừa nói dứt lời.

"Gahahahaha!! Lũ nhóc này mở được thật rồi!".

Một giọng nói vang lên từ lối vào của đại sảnh.

Gã đàn ông vác một cây chiến phủ khổng lồ trên lưng—Gogo Zoro, kẻ có máu mặt trong giới mạo hiểm giả "Đảo Nam Diệp". Thú Nhân tộc dơi với thính giác nhạy bén, chuyên gia mở khóa Esrat, một gã đàn ông quấn băng kín mặt và da, và—một lão già còng lưng trùm mũ trùm kín đầu.

(Mình đã bất cẩn.)

Một sự hối hận nhói lên trong lồng ngực Hikaru.

Cậu đã quá mải mê với cánh cửa mà lơ là "Ma Lực Thám Trắc".

(Không, nhưng... bán kính dò tìm là khoảng 100 mét. Mình đã kiểm tra phía sau nhiều lần. Dĩ nhiên là sau khi vào căn phòng này mình đã có lơ là, nhưng chắc chắn không lâu lắm. Trong khoảng thời gian đó, bọn chúng đã ở đâu? Chẳng lẽ, xui cho mình, mà chúng lại đến đúng lúc như vậy sao?)

Như để trả lời cho thắc mắc của Hikaru, Gogo lên tiếng.

"Đúng như lời lão già nói. Thằng nhóc này có vẻ có cách để phát hiện ra chúng ta đang đến gần... hay là nó đã đặt cơ chế gì đó trong hầm ngục?".

"...Chẳng biết là mánh khóe gì. Nhưng đúng như lời ông già nói, việc chúng ta đóng lại những cánh cửa đã đóng sẵn xem ra là một quyết định đúng đắn".

Esrat đáp lời, và gã Thú Nhân dơi cũng nói,

"Khục khục. Ai mà ngờ chính cánh cửa lại là chìa khóa chứ. Nhưng vì đã nghe hết cả rồi, nên chúng ta có thể mở nó bao nhiêu lần cũng được".

Phạm vi nghe của hắn có vẻ rộng hơn cả "Ma Lực Thám Trắc" của Hikaru. Nói cách khác, chúng đã bám theo sau với khoảng cách hơn 100 mét và nắm bắt mọi hành động của nhóm Hikaru bằng cách lắng nghe âm thanh—có lẽ là vậy.

(Tính sai rồi—không ngờ chúng lại cẩn thận đến thế.)

Cậu đã không nghĩ rằng những mạo hiểm giả ở một vùng quê, lại là những kẻ chỉ kiếm tiền bằng cách lặn lội trong một hầm ngục quen thuộc, lại có thể suy tính đến mức đó, và cũng không ngờ chúng lại cẩn trọng đến vậy.

Nhưng thực tế là chúng đã đến đây. Bằng một sự thận trọng vượt ngoài dự đoán của Hikaru.

"Lavia!".

"──Địa Tẩu Viêm Bích (Flame Wall)."

Dường như Lavia đã bắt đầu niệm chú trước cả khi Hikaru kịp lên tiếng. Một bức tường lửa bùng lên ngay sau lưng Hikaru và Jiluate, đúng lúc họ đang chạy chéo về phía Lavia và Paula.

Thế này có thể câu giờ được—.

"Haha! Có một bài mà xài hoài vậy—Lão già!".

"...".

Bên kia ngọn lửa, qua tầm nhìn mờ ảo, lão già trùm mũ bước ra và rắc một loại bột. Ngọn lửa tắt ngấm còn nhanh hơn cả khi bị dội nước.

Hikaru cũng biết hiện tượng này. Giống hệt như cách ngọn lửa của Lavia đã bị dập tắt trong chớp mắt trong trận chiến tại vương thành Poansonia cách đây không lâu.

"Là Kháng Ma Pháp hay Anti-magic à...!".

Khi lửa tắt, Gogo Zoro sẽ xông vào. Lavia định niệm phép tiếp theo, nhưng.

"Đừng phí phạm ma pháp nữa—".

Khi Hikaru cất tiếng,

"Mày tỏ ra thong dong gớm nhỉ, thằng nhãi con!!".

Gogo Zoro ném cây chiến phủ trên lưng mình.

Cậu không ngờ hắn lại nhắm vào mình đầu tiên, và cũng không ngờ hắn lại dùng một cách chiến đấu điên rồ như vậy.

Thế nên trong một thoáng, chân Hikaru đã dừng lại.

Một khối sắt với sức nặng khủng khiếp đang lao tới trước mắt—.

"──Aaaaaaaa!!".

Cây chiến phủ bay vút lên trời cùng với một tiếng kim loại chói tai. Nó xoay vòng vòng rồi rơi xuống, cắm phập xuống đất.

"Hộc, hộc, hộc, hộc... c-cậu không sao chứ, Hikaru".

"Jiluate...".

Jiluate đang đứng sừng sững trước mặt Hikaru. Cô đã chạy hết tốc lực và dùng hai thanh đoản đao chém bay nó lên.

"Đừng mất cảnh giác. Gã đó để tôi xử lý".

"──Tôi hiểu rồi".

Cậu đã nghĩ mình không hề mất cảnh giác. Nhưng không ngờ lại bị tấn công bất ngờ đến thế.

(Chết tiệt...)

Chính vì Hikaru đã sở hữu năng lực "Ẩn Mật" ở cấp độ gian lận và liên tục đi trước đối thủ một bước, nên sự cay đắng trong cậu càng lớn hơn gấp bội. Cứ như thế này chẳng khác nào,

(Bị nói rằng nếu không có năng lực "Ẩn Mật" thì mình chẳng làm được gì cả.)

Hikaru lườm Gogo trong khi giữ khoảng cách với Jiluate. Gogo đã nhặt lại cây chiến phủ và đang đối mặt với Jiluate.

"Này này Jiluate-chan à... Tao đã định để mày lại sau cùng để từ từ xử lý đấy".

"Không dùng bẫy thì đến cả việc giao chiến đàng hoàng cũng không dám, vậy mà bây giờ chỉ còn lại vài người bạn đồng hành ít ỏi thế này thôi sao?".

"...Hô, trong tình huống này mà vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ".

Gân xanh nổi lên trên trán Gogo.

"Mày không hiểu là tao dùng bẫy vì nếu không làm mày bị thương thì giá trị con tin sẽ giảm đi à!? Hay để tao chặt tay chặt chân mày nhé, hả!?".

Trận chiến giữa Jiluate và Gogo đã bắt đầu.

Hikaru vừa chạy vừa suy nghĩ—có lẽ Jiluate sẽ không quá khó khăn để thắng Gogo Zoro. Nhưng không phải tất cả năng lực của đối phương đều đã rõ. Lão già dường như không có ý định dùng gì khác ngoài Anti-magic và không cầm vũ khí, đứng sau Esrat và gã Thú Nhân dơi. Hai kẻ đó cũng chỉ cầm kiếm ngắn và một chiếc khiên nhỏ, có vẻ không có ý định di chuyển.

(Dù vậy, vì có Anti-magic nên không thể dùng ma pháp của Lavia... Còn lại là…)

Trước mặt Hikaru, người đã rút ra "Đoản đao Sức mạnh" - vũ khí cận chiến của mình, là gã đàn ông quấn băng.

"Híc... híc".

Gã đàn ông đáng sợ đang cười như thể bị nấc.

Trong lúc cậu đang phân vân nên tấn công thế nào, gã quấn băng đã hành động trước. Hắn rút sợi dây quấn quanh hông ra, tạo thành một tiếng lách cách. Hắn vung nó về phía Hikaru bằng một cú vẩy tay điêu luyện.

(Là một kẻ dùng roi à—)

Chỉ liếc qua, nhưng có vẻ đó là một cây roi được làm từ nhiều sợi xích mỏng bện lại với nhau.

Nhưng tốc độ của nó, quá chậm. Một tốc độ mà dù có lơ là cũng có thể né được.

"Híc. Híc".

Gã quấn băng liên tục vung roi như không hề quan tâm đến việc bị né.

(Ra vậy, định dùng lợi thế tầm đánh xa để câu giờ à? Chắc là đặt cược Gogo Zoro sẽ thắng Jiluate—)

Hikaru liếc nhìn tình hình của Jiluate và,

"!?".

Cậu không tin vào mắt mình.

"Khụ, hộc".

"Gahahahaha! Kiếm của mày yếu ớt quá đấy! Phó Minh chủ Ainbist chỉ có thế này thôi à!".

Jiluate đang bị dồn vào góc tường. Trên người cô có vô số vết thương nhỏ, tuy không chí mạng nhưng rõ ràng là đang ở thế yếu.

Hikaru không hiểu tại sao lại ra nông nỗi này. Trình độ kiếm thuật của Jiluate phải thuộc hàng cao thủ, và dù Gogo có tự hào về sức mạnh của mình thì cô cũng phải có thực lực vượt trội hơn hắn.

"!".

Hikaru phát hiện ra sự bất thường trong chuyển động của Jiluate.

(Cánh tay... bị thương sao?)

Đó là một chuyển động như thể không có sức lực, hoặc đang bị đau.

Cậu chợt nhận ra. Lúc nãy, khi cô làm văng cây chiến phủ—cô đã dùng kiếm để ép nó bật ra. Nếu lúc đó cánh tay cô đã bị quá tải thì—.

(Không, không chỉ có vậy. Chỉ riêng điều đó không thể khiến cô ấy kiệt sức đến mức này được.)

Cậu phán đoán rằng vết thương ở tay chỉ là một phần nguyên nhân. Nhưng còn gì khác nữa chứ?

"!?".

Lúc đó, đầu gối Hikaru khuỵu xuống, cậu suýt ngã nhào về phía trước. Cậu chống một tay xuống đất và lăn về phía trước để né được ngọn roi của gã quấn băng.

"Hikaru!!".

"Hikaru-sama!?".

Những tiếng kêu đau đớn vang lên.

Lạ thật, tự nhiên lại không còn sức lực—nhìn Lavia và Paula, cậu nhận ra tầm nhìn của mình đang bị nhân đôi.

"Híc... híc...!".

Tim cậu đập thình thịch, mồ hôi vã ra như tắm.

"R-Ra là vậy... ngươi, đã dùng độc...".

Việc hắn không quan tâm khi bị né roi là vì hành động vung roi cho phép hắn rải độc ra xung quanh.

Khi đã biết là độc, nhiều thứ trở nên rõ ràng hơn. Cả chuyện của Jiluate nữa. Một vết thương ở tay không thể khiến cô thất thế trước Gogo, nhưng nếu gã quấn băng này đã chia sẻ độc cho Gogo thì lại là chuyện khác.

"Hikaru! Cánh cửa—".

Lavia lại cất tiếng—Hikaru nhìn về phía đó và không tin vào mắt mình. Cánh cửa dẫn vào sâu bên trong đáng lẽ đã mở toang, giờ lại đang từ từ đóng lại.

Nó không đóng lại trong vài giây, nhưng liệu có trụ được 3 phút, không, có lẽ chưa đầy 1 phút là đã gần như đóng kín.

(—Hết cách rồi.)

Lúc này, Hikaru đã quyết tâm.

(Không nương tay nữa.)

Cậu đã cố tìm cách không giết họ, nhưng giờ thì dẹp đi.

"Híc. Híc—Hí!?".

Bị Hikaru lườm, gã quấn băng giật mình nhảy lùi lại. Quyết định đó có lẽ là do bản năng động vật. Nhưng, pha né tránh đó là chưa đủ.

Một cây gậy dài khoảng 60cm đã cắm vào bụng hắn—nó dài hơn một mũi tên, nhưng ngắn hơn một ngọn đoản thương.

Đó là do vũ khí của Hikaru, "Máy phóng lao Atlatl".

Ngọn lao được phóng ra nhờ "Lượng cơ bắp" và hai điểm "Ném" trên Soul Board có tốc độ và độ chính xác mà chỉ có kiếm sĩ chuyên nghiệp mới có thể đỡ được. Một kẻ như gã quấn băng chỉ biết dùng những đòn tấn công lén lút như rải độc bằng roi thì chỉ là một cái bia đỡ đạn mà thôi.

"Ự, a...ự!?".

Tiếp tục, hai ngọn lao nữa cắm vào vai phải và đùi trái của hắn.

Dù đã trúng độc nhưng việc này vẫn dễ như trở bàn tay. Hikaru giơ ngón trỏ lên và cất tiếng.

"Lavia!".

"──Vâng! 'Hỡi Tinh linh, hãy đáp lại lời triệu hồi của ta. Hỡi ngọn lửa của ánh sáng nguyên sơ, hãy thiêu rụi tất cả'".

Thứ Lavia tung ra là một hỏa ma pháp tên "Fire Breath", một loại phép thuật sơ cấp nhất.

Việc giơ ngón trỏ là tín hiệu để tung ra "Fire Breath", điều đã được quyết định khi họ bàn về sự phối hợp trong party.

Một quả cầu lửa quá lớn so với một ma pháp sơ cấp được bắn ra, bay qua đầu gã quấn băng đã ngã gục và lao về phía lão già Anti-magic.

"...".

Nhưng lão già bình tĩnh vung tay, một loại bột màu bạc được tung ra từ đó và quả cầu lửa tan biến.

"──Gary, cúi xuống!".

Lúc đó, Esrat đứng chắn trước mặt lão già—Gary, và giơ chiếc khiên nhỏ lên, cùng lúc đó một tiếng kim loại nặng nề vang vọng.

"Ự... khá lắm...".

Ngọn lao bị chiếc khiên nhỏ làm chệch hướng, rơi xuống một nơi xa và lăn đi.

"Esrat!".

"...Không sao. Đỡ được rồi... Gã đó, dùng ma pháp làm mồi nhử rồi ném lao. Ông già, lùi lại một chút—Ông già?".

"Ự, ư...".

Esrat quay lại và nhận ra Gary đang gục ngã tại chỗ. Chiếc áo choàng cũ kỹ của Gary đã nhuốm một màu đỏ rực—một mảnh kim loại đen ngòm cắm vào bụng ông ta.

Không ai ở đây biết đó là một thanh sắt ngắn. Nhưng họ nhận ra rằng nó đã gây ra một sát thương đáng kể cho Gary—đến mức ông ta không còn có thể tham gia chiến đấu được nữa.

"Lavia!".

Lúc đó, Hikaru đã bắt đầu chạy. Cậu giơ ba ngón tay cho Lavia thấy.

"Gogo Zoro, đồng đội của mày ngủm rồi đấy!".

"Cái gì!?".

"Lúc nãy mày đã chào hỏi nhiệt tình quá—phải đáp lễ chứ".

Hikaru cầm ba ngọn lao còn lại và ném về phía Gogo. Tốc độ là đủ, nhưng có lẽ do ảnh hưởng của độc nên lực không được dồn vào hết.

"Chậc!".

Hắn dùng cây chiến phủ làm khiên để đỡ ngọn lao. Nếu là Esrat thì có thể đã bị mất thăng bằng một chút, nhưng với Gogo thì đây là một vũ khí quá yếu.

Tuy nhiên, thế là đã đủ để đạt được mục đích.

"Jiluate!".

Jiluate mở to mắt trước tiếng gọi của Hikaru và chợt nhận ra.

"À, hiểu rồi, nhân cơ hội này hạ gục hắn—".

"Sai rồi, chạy đi! Cánh cửa sắp đóng rồi!".

"!?".

Jiluate xác nhận cánh cửa đang đóng lại, có lẽ đã hiểu ý của Hikaru, và ngay lập tức chạy đi.

"M-Mày—".

"──'Hãy thiêu rụi ý chí nguy hiểm đang đến gần—Địa Tẩu Viêm Bích (Flame Wall)'".

Một bức tường lửa chặn ngay trước mũi Gogo khi hắn định đuổi theo.

"A, nóng!? Này, lão già Gary sao rồi!?".

"Ông ấy bị hạ rồi! Xin lỗi!".

"Hả!?".

Bỏ lại những tiếng kêu đó sau lưng, Hikaru chạy đi. Paula đã mang hành lý qua bên kia cửa giúp cậu.

(—Không sao, kịp—)

Lúc đó, chân Hikaru hụt một bước. Độc đã ngấm, và cơ thể cậu mất thăng bằng.

(Chết rồi...)

Mặt đất đang đến gần.

Ở phía bên kia, Lavia che miệng và Paula đang hét lên điều gì đó.

Cánh cửa đang đóng lại—.

"──Lần này đến lượt tôi, kéo cậu đi".

Một bàn tay đã nắm lấy tay cậu.

Hikaru được kéo lên, được bế ngang trong vòng tay của Jiluate và cùng cô tiến về phía trước.

Sức mạnh đó thật mãnh liệt, và ấm áp—Hikaru đã mất đi ý thức.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!