Một người đàn ông thấp bé, trùm mũ kín đầu, đang lầm lũi bước trong một con hẻm ở vương đô. Đây là khu ổ chuột nằm khuất nẻo sau vương thành, nơi những kẻ không chốn nương thân ngồi vật vờ giữa những căn nhà san sát với ánh mắt vô hồn. Lũ chuột chạy rúc rích trong rãnh cống, mùi rác thải hôi thối bốc lên nồng nặc. Người đàn ông bước vào một căn nhà không treo biển hiệu—bên trong khá tối, khói thuốc lãng đãng. Đó là một quán bar nhỏ chỉ có hai chiếc bàn và bốn chiếc ghế đẩu ở quầy.
Một người ngồi ở bàn, một người ngồi ở quầy, cả hai vị khách đều phóng ánh mắt như dao găm về phía gã đàn ông. Phớt lờ họ, gã ngồi xuống chiếc ghế đẩu ở quầy, đối mặt với ông chủ trạc tuổi trung niên rồi cởi mũ ra.
“...Ngài Mannome đây sao, thật hiếm thấy.”
“Cũng phải hơn mười năm rồi lão chưa ghé lại...”
Nhận ra gã đàn ông đó—Unken, Guild Master của Poand—là người quen của chủ quán, những ánh mắt sắc như dao của hai vị khách kia liền dịu đi. Vị khách ở quầy di chuyển đến bàn, còn chủ quán thì đưa cho Unken một chiếc cốc nhỏ. Bên trong là rượu chưng cất trong suốt, Unken nốc cạn một hơi.
“Phù. Vẫn đặc quánh như mọi khi.”
“Người có thể uống cạn với vẻ mặt thản nhiên mà không sặc như ngài chẳng có mấy đâu. Xem ra tửu lượng của ngài vẫn còn tốt chán.”
“Lão có chút chuyện muốn hỏi. Ngươi vẫn còn làm công việc ‘bên đó’ chứ?”
“Bên đó” mà Unken nói đến chính là nghề “tay trong”, chuyên buôn bán thông tin.
“Vâng. Nhưng tôi không thể cung cấp những tin tức tốt như trước được nữa.”
“Sao thế, tay nghề cùn rồi à?”
“Không phải vậy. Mà là bây giờ, chẳng cần đến những tay chuyên nghiệp cũng có thể moi được tin. Vương đô lỏng lẻo đến mức đó đấy.”
“Đến mức đó sao...”
“Cũng có người đến từ quê hương của ngài, nhưng vì moi tin quá dễ dàng nên họ cũng phải ngán ngẩm bỏ đi.”
Lông mày Unken giật nhẹ.
“...Có người Mannome đến à?”
“À, chuyện đó thì đúng. Nhưng là người bên Đế quốc.”
“Bên đó sao. Vậy, tình hình trong vương cung thế nào rồi?”
“Tôi nghĩ chẳng có mấy chuyện mà ngài không biết đâu... đám quý tộc gần đây toàn một lũ ngu cả. Mọi âm mưu sau lưng đều bị lộ tẩy hết. —À, phải rồi, có một chuyện. Hình như có kẻ trong vương cung đang thu mua một loại thuốc cấm.”
“Gì chứ, ma túy à?”
“Trong số các loại ma túy thì đây có lẽ là loại khá phiền phức. Nó không chỉ mang lại khoái lạc mà còn làm suy giảm khả năng phán đoán và khiến cơ thể suy nhược. Giống như một loại độc tác dụng chậm vậy.”
“Kẻ nào đã mua nó?”
“Chắc ngài cũng đoán ra rồi mà, còn bắt tôi phải nói ra sao?”
“...Ra là vậy. Đúng là mọi âm mưu đều đã bị phơi bày. Lão có biết một tên ngốc đang dùng thuốc một cách lộ liễu.”
“Quả không hổ danh ngài, suy đoán thật nhanh nhạy. Đến mức tôi muốn cạo chút gỉ móng tay của ngài cho Guild Master ở đây uống cho sáng mắt ra.”
Cách nói đó khiến ông để tâm.
“Guild ở vương đô có chuyện gì sao?”
“Như ngài đã biết, từ khi Guild Master đổi thành cái gã quý tộc rởm đó thì mọi thứ tệ hại vô cùng. Dù vậy, người dân cũng chỉ có thể dựa vào Guild, nên hắn càng ngày càng lộng hành. Gần đây, nghe nói hắn còn tập hợp một đám chỉ được cái khỏe mà đầu óc rỗng tuếch rồi cho một phe phái nào đó trong vương cung thuê.”
“Hừm... Có chuyện đó sao.”
“Chuyện này tôi nói cho ngài biết vì nó liên quan đến công việc bề nổi của ngài. Hình như hắn đang huy động đám ‘Narezu C’.”
Vẻ mặt Unken trở nên đanh lại. Cụm từ "Narezu C" đã chọc đúng vào dây thần kinh của ông.
Mạo hiểm giả được xếp hạng, nhưng để lên được hạng B trở lên thì không hề dễ dàng. Điều này là do Guild rất coi trọng và đối xử đặc biệt với những người từ "hạng B" trở lên, nên chỉ đơn giản là "mạnh" hay "đạt được thành công lớn" thì không đủ để thăng từ C lên B. Phẩm chất tinh thần và thái độ cũng được xem trọng, và dù không công bố nhưng Guild cũng tiến hành điều tra lý lịch. Chẳng hạn như họ sinh ra và lớn lên ở đâu, gia đình có những ai.
Những kẻ vướng phải các rào cản này chính là "Narezu C". Dù đã là "người thành công" trong số các mạo hiểm giả "hạng C", họ vẫn không thể nào lên được hạng B, và Guild cũng không cho họ biết lý do. Ví dụ, họ có thể đã nhúng tay vào một vài vụ phạm tội vặt vãnh, hoặc có mối quan hệ bạn bè không tốt, nói chung là bản chất có vấn đề. Những kẻ như vậy bị gọi là "Narezu C", và bản tính của họ lại càng trở nên lệch lạc hơn.
“Tập hợp đám ‘Narezu C’ để làm gì chứ?”
“Chuyện đó thì... Hay là chính ngài lại biết rõ hơn tôi?”
“...”
“Ngài chỉ muốn biết có vậy thôi sao?”
“À. —Không, còn một chuyện nữa. Vụ ám sát Bá tước Morgstadt được xử lý thế nào rồi?”
Unken đến đây vì hai mục đích.
Thứ nhất là vụ việc nhà vua bắt giữ Jiluate, con gái của cựu lãnh đạo Liên minh Trung tâm Ainbist, dù cô vô tội. Nhà vua trước đây vốn không bao giờ ra lệnh một cách thiếu suy nghĩ như vậy, nên ông đã nghĩ rằng phải có một lý do sâu xa nào đó. Nhưng sau khi nghe câu chuyện vừa rồi thì mọi thứ đã rõ ràng. Nhà vua đã mất khả năng phán đoán bình thường do ma túy.
Mục đích thứ hai—dù chỉ là tiện thể—là vì cô tiếp tân Flare đã ghé tai nói nhỏ với ông rằng hành tung của mạo hiểm giả Hikaru có điểm đáng ngờ. Flare nghi ngờ Hikaru có liên quan đến vụ mất tích của con gái Bá tước Morgstadt, và cô đã hỏi ý kiến Unken. Unken hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này, nên ông quyết định nhân tiện đến vương đô thì điều tra luôn.
“Vụ ám sát Bá tước Morgstadt ư? Tôi tưởng vụ đó đã khép lại sau khi con gái ông ta bị bắt rồi chứ...”
Ông chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ừm, đúng là cô con gái đã bị bắt và áp giải về vương đô. Ngươi không biết chuyện sau đó sao?”
“Tôi không nghe nói gì cả. Bây giờ cả vương đô chỉ toàn bàn tán về ‘Thảm họa Hỏa Long’ thôi... Nhưng tại sao ngài lại quan tâm đến vụ án đó?”
“Vì nó xảy ra ở sân sau nhà lão, ở Poand.”
“Vậy sao... Chắc ngài cũng đã vất vả rồi.”
“Cảm ơn bữa rượu, ta nợ ngươi.”
Số tiền ông đặt lên quầy rõ ràng nhiều hơn giá một ly rượu—bởi nó đã bao gồm cả phí thông tin. Unken đứng dậy, kéo sụp chiếc mũ trùm đầu xuống, và rồi chủ quán lên tiếng.
“Nhân tiện, thưa ngài, ngài có định gặp những người đồng hương không?”
“...Ý ngươi là sao?”
“Bên đó nói rằng họ muốn diện kiến ngài.”
Unken cau mày.
(Một tên gián điệp của Đế quốc Quinbrand còn tìm một kẻ đã rửa tay gác kiếm như ta làm gì chứ?)
Ông nghĩ rằng cũng đáng để gặp thử. Ông muốn biết Đế quốc đang nghĩ gì về vương quốc đang bị Hỏa Long đe dọa.
Sau khi sắp xếp cuộc gặp, Unken rời khỏi quán.
◇
Dù đã đến vương đô vào tối muộn hôm qua, Lavia và Paula lại phải rời đi ngay trong hôm nay.
Có rất nhiều chuyến xe ngựa đến lãnh địa của Công tước Knightblaze mỗi ngày, và họ đã thuê riêng một chiếc. Chi phí lên tới mười lăm nghìn giran, khá là đắt đỏ, nhưng họ đã quyết định chi mạnh tay vì lo ngại những hành khách khác có thể nghe lỏm câu chuyện nếu đi xe chung.
“Em đã từng nghe nói về chuyện đó. Gia tộc Knightblaze là gia tộc độc lập nhất trong Tam Đại Công tước. Thậm chí còn có lời đồn rằng ‘Dù Vương quốc Poansonia sụp đổ thì lãnh địa của Công tước Knightblaze vẫn sẽ phát triển’.”
Đúng là một cựu tiểu thư bá tước, Lavia rất am hiểu về giới quý tộc. Dù Lavia từng là một con chim trong lồng, nhưng cha cô, Bá tước Morgstadt, lại có mối quan hệ rộng, nên những thông tin như vậy dường như đã được truyền đến tai cô qua những người hầu.
Ngược lại, trong ký ức của Roland lại không có những thông tin này, có lẽ là do cha của cậu, Tử tước Zarasha, đã không đề cập đến, hoặc do bản thân Roland là một kẻ mọt sách chỉ biết nghiên cứu nên không quan tâm. Tôi có cảm giác rằng vế sau có khả năng cao hơn. Đến mức mà trong những lá thư gửi cho một cô gái trạc tuổi, cậu ta còn viết về chuyện nghiên cứu ma thuật.
“Xin lỗi nhé, vì chuyện đột ngột quá.”
Khi Hikaru xin lỗi,
“Ừm, không sao đâu.”
“Em cũng không sao ạ. Em cảm thấy như đang đi du lịch cùng Hikaru-sama và Lavia-chan vậy! ...À, tiền nong thì phần của em để em tự trả nhé?”
“À, đây là do tôi tự quyết nên mọi người không cần bận tâm đâu.”
“Em có bận tâm chứ ạ!? Vì xe ngựa cũng là thuê riêng... mà đây còn là một chiếc xe khá tốt nữa chứ! Đệm ngồi êm ơi là êm!”
Nhạy bén thật đấy, Hikaru thầm nghĩ. Càng như vậy cậu càng không thể nói ra giá tiền được.
“Hikaru-sama, khoảng bảy nghìn giran ạ?”
“...”
“L-Lẽ nào là tám nghìn... Hả, hay là mười nghìn giran!? Con số hàng chục nghìn sao!?”
“...”
“Em tò mò lắm! Em xuất thân từ nông thôn nên tính hay tiết kiệm lắm đó!?”
“Quan trọng hơn chuyện đó, Hikaru này,”
Lavia xen vào.
“Em hiểu hoàn cảnh của Công chúa rồi, nhưng tại sao anh lại quyết định giúp cô ấy?”
“Tại sao, à...?”
Cậu đã kể cho hai người họ nghe chuyện tối qua, bao gồm cả chuyện về Roland. Chỉ là với Paula, cậu giải thích rằng "Roland là một quý tộc nhưng là bạn cũ".
“Hikaru, trả lời em thật lòng đi.” Giọng cô nghiêm túc lạ thường.
“V-Vâng.”
“...Vị Công chúa điện hạ đó, có đẹp không?”
“Hở?”
Bị hỏi một câu bất ngờ, cậu buột miệng kêu lên một tiếng kỳ lạ.
“Hả. Ch-Chẳng lẽ, Hikaru-sama lại ra tay với cả Công chúa...!? Không thể nào, đưa Công chúa lên làm Nữ vương, rồi còn giải thoát cho người, chẳng phải Hikaru-sama sẽ trở thành cứu tinh sao!”
Trí tưởng tượng của Paula bay hơi xa rồi.
“Nghe này, Lavia. Công chúa điện hạ đúng là một mỹ nhân. Đẹp đến đáng kinh ngạc.”
“Biết ngay mà.”
Cô ấy làm vẻ mặt như một người vợ bắt quả tang chồng ngoại tình, nhưng Hikaru chỉ cười khổ.
“Nhưng trong mắt anh, Lavia vẫn đẹp hơn tất cả.”
“...Hả?”
“Em là người quan trọng nhất đối với anh. Thế nên em không cần phải bận tâm đâu.”
“Ểểểể... N-Này, Hikaru, ểểểểể...”
Lavia đỏ bừng mặt, lấy hai tay che mặt rồi lắc đầu quầy quậy. Mái tóc dài của cô vung vẩy, đập nhẹ vào vai Hikaru, nhưng cậu lại thấy điều đó thật dễ thương.
“Nhìn—”
“C-Có chuyện gì vậy, Paula-san?”
“Thích ghê. Lavia-chan thích thật đó. Bị hai người tình tứ trong không gian kín thế này làm em thấy khó xử quá đi.”
“Ha ha ha...”
Sau đó một lúc, Hikaru liên tục bị Paula nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi.

Lãnh địa của Công tước Knightblaze nằm trong một lưu vực được bao quanh bởi các dãy núi, với những vùng đất màu mỡ trải dài. Những cánh đồng lúa mì ngút tầm mắt có lẽ sẽ chuyển sang màu vàng óng sau khoảng ba tháng nữa. Giữa các cánh đồng là những ao chứa nước nằm rải rác như thể những giọt nước được vẩy xuống từ trên cao.
Tại lãnh đô Rieselka, lâu đài của lãnh chúa tọa lạc trên một ngọn đồi nhô cao, và nhà của người dân trải rộng ra dưới chân đồi. Dù không thể sánh bằng vương đô, nhưng nơi đây có dân số đông thứ hai trong vương quốc và luôn nhộn nhịp người qua lại.
Bến xe ngựa cũng vô cùng rộng lớn, và vì có vô số xe ngựa qua lại mỗi ngày nên nền đá đã bị mài mòn đến nhẵn bóng.
“Đây là Rieselka sao!”
Người nhảy ra từ một chiếc xe ngựa đặc biệt sang trọng là một cô gái tóc đen mặc một chiếc áo choàng trắng được may đo tỉ mỉ—Celica của "Tứ Sao Phương Đông".
Khi các thành viên khác nối gót cô bước xuống, một người đàn ông đã đến bắt chuyện.
“Là các vị của ‘Tứ Sao Phương Đông’ phải không ạ? Chào mừng đến với Rieselka. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn xe ngựa của gia tộc Công tước ở đây, mời các vị.”
Một chiếc xe ngựa còn sang trọng hơn, được sơn màu trắng và viền bằng sơn vàng, xuất hiện, và bốn người của "Tứ Sao Phương Đông" chuyển sang chiếc xe đó. Bên trong xe đủ rộng cho cả bốn người ngồi, và người đàn ông—một người hầu của gia tộc Công tước—đứng ở cửa ra vào phía sau tiếp tục nói.
“Trước hết, xin chân thành cảm ơn các vị đã chấp nhận nhiệm vụ. Ngài Công tước Gii Knightblaze cũng rất vui mừng. Lẽ ra người của gia tộc Công tước phải đến tận vương đô để đón các vị, nhưng...”
“Không sao. Chắc là chuyện gấp lắm phải không?”
Soljuz, trưởng nhóm, lên tiếng trước.
“Vậy chúng tôi có thể lên đường điều tra hầm ngục ngay được không? Nếu ở xa thì hôm nay chúng tôi muốn tìm một quán trọ nào đó để nghỉ lại.”
“...”
“...? Có chuyện gì vậy?”
Người hầu đột nhiên im lặng khiến Soljuz tỏ vẻ nghi hoặc.
“Thực ra, trước tiên các vị sẽ diện kiến ngài Công tước Gii Knightblaze.”
Soljuz rất ngạc nhiên. Chuyện người ủy thác là quý tộc không hiếm, nhưng việc được sắp xếp xe ngựa thế này đã là một sự đối đãi đặc biệt rồi. Dĩ nhiên là họ gần như không bao giờ gặp mặt người ủy thác, và nếu đối phương là Công tước, một tước vị chỉ đứng sau hoàng tộc, thì việc diện kiến lại càng không thể xảy ra. Dù là hạng B, các thành viên của "Tứ Sao Phương Đông" vẫn là thường dân.
“Ra là vậy.”
Soljuz nhắm mắt nói.
“Tôi đã nghĩ, trong cái thời buổi vương đô đang hỗn loạn thế này, một nhiệm vụ điều tra hầm ngục nghe có vẻ quá thong thả. Mạo hiểm giả Guild chắc hẳn cũng không muốn để các mạo hiểm giả hạng cao ra khỏi vương đô, vậy mà họ vẫn cố chấp gửi yêu cầu. Nói cách khác, việc điều tra hầm ngục là một ‘lời nói dối’, đúng không?”
“—Quả không hổ danh ngài, thật đáng khâm phục. Đúng là như vậy.”
“Rốt cuộc các người muốn chúng tôi làm gì? Tùy vào nội dung mà chúng tôi có thể sẽ không nhận nhiệm vụ.”
“Chi tiết xin hãy hỏi ngài Công tước. Nhưng chắc chắn đây là một việc khẩn cấp, và nếu hoàn thành được nhiệm vụ này, tôi tin rằng nó sẽ mang lại lợi ích cho tất cả các vị.”
Chiếc xe ngựa chẳng mấy chốc đã đến đỉnh của thành phố trên đồi—lâu đài của gia tộc Công tước. Đây là một nơi có tầm nhìn thoáng đãng tứ phía, một tòa thành kiên cố với những bức tường thành được xây dựng men theo sườn dốc. Từ xa nhìn lại, nó chỉ là một tòa thành xinh đẹp với mái ngói màu đỏ son của những ngọn tháp nhọn.
Sau khi đi qua nhiều cổng thành, chiếc xe ngựa dừng lại. "Tứ Sao Phương Đông" được một người hầu khác tiếp quản và dẫn vào trong thành. Bên trong không khác mấy so với một dinh thự thông thường, họ đi qua nhiều hành lang nối và đến trước một cánh cửa dày được sơn màu đen.
“Bẩm báo. Các vị của ‘Tứ Sao Phương Đông’ đã đến.”
Từ bên trong, một giọng nói khàn khàn vọng ra, “Vào đi.”
Lính canh của gia tộc Công tước canh giữ căn phòng mở cửa ra, và cảnh tượng một căn phòng rộng lớn ngập tràn ánh nắng từ ban công hiện ra trước mắt họ. Ở góc xa nhất là một chiếc bàn làm việc, và một người đàn ông với mái tóc màu xám bạc được chải chuốt khá dài đang ngồi đó.
Nhìn bề ngoài, ông ta khoảng năm mươi tuổi, nhưng thân hình như lún sâu vào ghế trông có vẻ vô cùng mệt mỏi. Công tước Knightblaze chống cây gậy đứng dậy khỏi ghế và mời "Tứ Sao Phương Đông" ngồi.
“...Tôi không ngờ lại được diện kiến Công tước điện hạ, xin thứ lỗi cho chúng tôi vì bộ trang phục du hành này.”
Soljuz vừa hành lễ vừa giới thiệu các thành viên. Khi cậu xướng tên Schufy cuối cùng, cậu cảm thấy đôi mắt mệt mỏi của Công tước Knightblaze như lóe lên một tia sáng.
Khi người hầu cũng rời khỏi phòng, chỉ còn lại nhóm của Soljuz và ngài Công tước. Soljuz ngược lại còn lo lắng không biết như vậy có quá sơ suất không, nhưng Công tước không hề bận tâm và ngồi xuống chiếc ghế sofa dùng để tiếp khách.
“Ngồi đi. Các ngươi lễ phép hơn ta nghĩ, ta thấy yên tâm rồi.”
“Đó là vinh hạnh của chúng tôi, nhưng chúng ta hãy bỏ qua những lời chào hỏi vòng vo mà giới quý tộc ưa thích đi. Lý do ngài gọi chúng tôi đến đây bằng một nội dung nhiệm vụ giả là gì?”
“...Ta vẫn chưa biết liệu các ngươi có đáng tin cậy hay không. Ta muốn các ngươi hoàn thành một nhiệm vụ với nội dung mà ta sắp nói đây. Trước hết là tiêu diệt quái vật. Một phân loài của Rock Lizard đã xuất hiện ở vùng núi phía bắc lãnh địa. Ta muốn nhờ các ngươi tiêu diệt chúng. Chắc sẽ có hơn một trăm con đấy—”
“Thưa Công tước.”
Việc một thường dân ngắt lời một quý tộc là điều không thể chấp nhận được, nhưng Soljuz đã cố tình làm vậy.
“Chắc hẳn ngài đang rất vội phải không? Nhìn dáng vẻ của ngài là chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng chúng tôi cũng không có thời gian để chiều theo cái tính ‘đa nghi’ đặc trưng của quý tộc. Bổn phận của một mạo hiểm giả là dốc toàn lực để đáp lại yêu cầu nhiệm vụ. Nếu có bí mật thì dĩ nhiên sẽ giữ kín đến cùng. Nếu ngài không thể tin tưởng chúng tôi, thì cứ xem như nhiệm vụ này chưa từng tồn tại. Chúng tôi cũng không có ý định liều mạng khi không được tin tưởng.”
“...”
Công tước nhíu mày, những nếp nhăn sâu hằn lên giữa trán, rồi nhắm mắt lại. Sự im lặng kéo dài vài phút, Soljuz thở dài rồi đứng dậy.
“Vậy chúng tôi sẽ trở về vương đô. Xin thất lễ.”
Các thành viên khác cũng đứng dậy theo Soljuz và hướng về phía cửa ra.
“...Chờ đã.”
Công tước gọi họ lại.
“Không còn thời gian nữa rồi. Ta nói dối về nội dung nhiệm vụ là vì, trong cơn khủng hoảng của vương quốc hiện nay, ta không thể để lộ điểm yếu của gia tộc Công tước.”
“Xin hãy cho chúng tôi biết nội dung thật sự mà ngài muốn ủy thác.”
“...Schufy-dono, xin hãy cứu mạng con trai ta.”
Công tước đứng dậy, chống gậy đi về phía nhóm của Soljuz, rồi đi thẳng qua trước mặt họ.
“Cứu mạng nghĩa là sao?”
“...Theo ta. Nhưng một khi đã bước chân vào đây, các ngươi sẽ phải nhận nhiệm vụ.”
Soljuz trao đổi ánh mắt với các thành viên—đặc biệt là Schufy—rồi cùng gật đầu.
Họ ra khỏi phòng và đi dọc hành lang, nhưng lần này quãng đường di chuyển khá ngắn. "Vào đi," Công tước nói và cánh cửa mở ra không một tiếng động. Bên trong phòng, rèm cửa được kéo kín, không gian mờ tối, và một mùi hăng hắc xộc vào mũi, không rõ là mùi thuốc sát trùng hay hóa chất gì.
Sự tĩnh lặng bao trùm đến mức ngay cả Soljuz, người đã kinh qua vô số trận mạc, cũng thoáng nghĩ rằng trong phòng không có ai. Nhưng chiếc giường phồng lên, chắc chắn con trai của Công tước đang nằm ở đó.
Galeyklada Gii Knightblaze đang ngủ, miệng chỉ hé ra một chút, nhưng sắc mặt cậu trông như người chết. Mái tóc dài màu xám tro xõa ra trên gối, đôi mắt xanh lam thừa hưởng từ cha cũng nhắm nghiền. Chính vì có khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi mà vẻ hốc hác lại càng hiện rõ—cậu đã gầy trơ xương.
Soljuz cảm nhận được Schufy nuốt nước bọt một cách khó khăn. Nhờ có skill của mình, cô đã chữa trị cho rất nhiều người bị thương. Vào những ngày nghỉ của party, Soljuz đã không ít lần nhìn thấy cô đi vòng quanh các nhà thờ và cô nhi viện, dùng ma thuật hồi phục miễn phí.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Schufy dao động đến vậy. Có lẽ—đã quá muộn rồi. Schufy ngập ngừng mở miệng.
“Thưa Công tước điện hạ, tôi có thể hỏi một câu được không ạ, từ trước đến nay đã có pháp sư hồi phục nào tiến hành chữa trị chưa ạ? Đã có người từ giáo hội đến chưa ạ?”
“Dĩ nhiên là có.”
Người mà Công tước nhắc tên là một chức sắc của giáo hội mà Schufy cũng biết, một người sử dụng ma thuật hồi phục với trình độ rất cao.
“Nếu vậy thì... tôi chẳng thể làm được gì. Ma thuật hồi phục chỉ hiệu quả với ngoại thương, còn với bệnh tật từ bên trong thì gần như vô dụng...”
Chắc hẳn Công tước cũng biết điều đó. Vậy mà tại sao ông vẫn nhắm đến Schufy và gửi yêu cầu cho "Tứ Sao Phương Đông"—khi nhóm Soljuz đang nhìn Công tước, ông nói.
“...Người đã giới thiệu cô cho ta chính là một người của giáo hội. Triệu chứng của Galeyklada không phải là bệnh.”
“Không phải là bệnh... Vậy là lời nguyền hay trúng độc ạ?”
“Không, ta không biết. Nhưng những người đã chữa trị trước đây đều nói rằng đó là một ‘khiếm khuyết thể chất bẩm sinh’.”
“Cậu ấy vốn dĩ sức khỏe đã không tốt sao ạ?”
“Hồi nhỏ nó rất khỏe mạnh... nhưng từ khi lên mười tuổi, số ngày nó không khỏe ngày một nhiều hơn. Ta đã hỏi rất nhiều bác sĩ, pháp sư hồi phục, chú thuật sư và cả những linh môi không rõ lai lịch, nhưng không ai có thể chẩn đoán đúng triệu chứng của con trai ta. Tình trạng trở nên tồi tệ như thế này là trong khoảng nửa năm trở lại đây. Người của giáo hội đánh giá cô rất cao. Họ nói rằng đôi khi góc nhìn của mạo hiểm giả lại có ích, và có trường hợp còn vượt trội hơn cả những người đã tu luyện ma thuật hồi phục tại giáo hội.”
“...Xin lỗi ngài, tôi không thể làm gì được...”
Schufy mím chặt môi, nói bằng một giọng run rẩy. Soljuz có thể thấy cô đang run lên vì tức giận và hối hận.
“Vậy sao.”
Công tước đáp lại một cách bình thản. Giọng điệu của ông ta nghe như thể—đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
“—Thật sự không còn cách nào sao?”
Khi họ ra khỏi dinh thự của Công tước, Soljuz hỏi, nhưng Schufy chỉ lắc đầu.
“Xin hãy cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ. Nếu là triệu chứng bẩm sinh thì tôi e là không thể làm gì được, nhưng...”
“À, được thôi. Guild đang thúc giục ‘sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải nhanh chóng trở về vương đô’, nên tôi sẽ quay về trước, nhưng Schufy và mọi người có thể ở lại Rieselka một thời gian cũng không sao.”
“Soljuz về một mình à? Hay là, chúng ta chia thành hai nhóm hai người nhé?”
“Không, tôi không thể vì mình mà làm phiền mọi người được...”
“Tớ không nghĩ là phiền phức đâu! Nếu đây là nhiệm vụ mà chỉ Schufy mới giải quyết được, thì chúng tớ phải làm những gì có thể chứ!”
“Celica nói đúng đó. Vậy thì—tôi và Celica sẽ trở về vương đô, còn Schufy và Sala sẽ ở lại đây một thời gian để tìm cách giải quyết.”
“Tớ hiểu rồi!”
“Được thôi~”
“Mọi người... Cảm ơn.”
Phương hướng của họ nhanh chóng được quyết định—nhưng họ không hề hay biết rằng, vào lúc đó, Công tước đang gặp một người khác.
Nói rằng ông đã đặt một tia hy vọng mong manh thì có hơi quá, nhưng Công tước Knightblaze quả thực đã trông cậy vào mạo hiểm giả "Tứ Sao Phương Đông" vào phút cuối. Không được thì cũng chẳng mất gì. Và quả nhiên—vẫn không được.
“Ôi... Galeyklada.”
Đôi mắt Công tước hoe đỏ, ông chạm vào mái tóc trước trán của đứa con trai đang ngủ say không một cử động. Đã bao lần ông rơi nước mắt vì con trai mình. Người vợ vốn mạnh mẽ của ông cũng dần bị sự tuyệt vọng gặm nhấm tâm hồn, và đã ngã bệnh từ một tháng trước.
Công tước Knightblaze, một điều hiếm thấy trong giới quý tộc vương quốc, chỉ cưới một người vợ duy nhất và luôn yêu thương bà. Kết quả là Galeyklada ra đời, và ông yêu thương cậu bé vô cùng, đến mức bị người đời đàm tiếu rằng chính vì quá cưng chiều mà họ không sinh thêm đứa con thứ hai.
Việc chỉ có một mình Galeyklada là con cũng khiến ông có chút bất an, nhưng ông đã nghĩ rằng, chỉ cần gia đình đồng lòng, cùng với quyền lực của gia tộc Công tước, họ chắc chắn có thể vượt qua—ông đã nghĩ như vậy.
Hơi thở của Công tước trở nên dồn dập. Tim ông đau nhói. Nhưng khi nghĩ đến con trai mình còn đau đớn hơn, ông lại muốn oán hận thần linh tại sao nỗi đau của mình chỉ có đến thế.
“Có ai không... có ai có thể cứu được Galeyklada không...”
Những lời nói vô tình bật ra. Dĩ nhiên ông không hề mong đợi một câu trả lời—nhưng,
“—Cho tôi xem xét kỹ hơn được không?”
“!?”
Một giọng nói vang lên từ góc phòng, Công tước giật mình quay lại.
Ông định hét lên "có kẻ gian", nhưng không thể cất thành lời, có lẽ là do bản thân ông cũng đã suy nhược vì căng thẳng quá độ, hoặc có lẽ là do nhân vật mà ông nhìn thấy—một người—khoác áo choàng có mũ trùm đầu, đeo một chiếc mặt nạ bạc kỳ quái, trông quá phi thực tế.
“...Là ảo ảnh sao, hay ngươi là ác quỷ? Nếu ngươi là thần chết đến từ địa ngục, thì ta sẽ dùng mạng sống này để bảo vệ con trai ta.”
Trước mặt Công tước đang dang rộng hai tay che chắn cho Galeyklada, người đàn ông đeo mặt nạ thở dài một cách đầy kịch tính.
“Tôi đã nói là, cho tôi xem. Biết đâu tôi có thể chữa được.”
“Đừng nói những lời hoang đường như vậy. Ngay cả giáo hội cũng đã bó tay với triệu chứng này...”
“Nếu ngài không có ý định chữa trị thì cũng không sao.”
“...”
Người đàn ông đeo mặt nạ đột ngột xuất hiện—giọng nói nghe như của một thiếu niên. Chắc hẳn hắn biết mình là Công tước, nhưng lại không hề có vẻ gì là sợ hãi hay nao núng.
“Ngươi có thể chữa được sao?”
Giọng nói của Công tước phát ra khàn đặc, yếu ớt, khó nghe. Và đó là một giọng nói đầy van nài đến không ngờ.
Nhưng người đàn ông đeo mặt nạ dường như không để ý đến điều đó,
“Tạm thời cứ cho tôi xem đã. Được chứ?”
Hắn chỉ nói vậy rồi bước thẳng tới.
Một kẻ lạ mặt đang tiến lại gần—trong khi mình không có vũ khí và hoàn toàn không phòng bị—Công tước lập tức bị nỗi bất an bao trùm, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không hề để tâm đến ông, đứng bên cạnh giường và nhìn xuống Galeyklada.
“...Đúng như mình nghĩ. Có phản ứng ma lực ở tim.”
“Phản ứng ma lực...?”
“Nó được che giấu rất tinh vi. Bằng cách đồng bộ hóa với ma lực của Galeyklada, người ngoài nhìn vào sẽ không thể phát hiện ra ngay lập tức. Nhưng, không thể nhầm được. Đây là ma thuật. Ma thuật hồi phục không có tác dụng với một ma thuật đã được cài vào.”
“Ch-Chờ một chút đã...”
Sự việc diễn ra quá đột ngột khiến Công tước không thể hiểu kịp. Ma thuật? Đồng bộ hóa với ma lực? Ma thuật hồi phục không có tác dụng? Gã này đang nói cái gì vậy?
“Tôi có chút năng khiếu trong việc nhìn thấy ma lực. Chỉ vì thế nên mới biết thôi. —Vậy, ngài muốn cứu con trai mình, đúng chứ? Vậy thì không còn thời gian đâu.”
“Ta biết là không còn thời gian...! Phải làm sao đây!”
“Đây là ma thuật... nhưng về bản chất thì nó gần với một ‘lời nguyền’. Vốn dĩ ma thuật là thuật ngữ chung chỉ việc sử dụng ma lực để gây ra các hiện tượng không phải phép thuật. Nhưng ‘lời nguyền’, tiêu biểu là Chú Hồn Ma Pháp thuộc hệ tà ác, lại là thứ tác động lên một đối tượng cụ thể để gây bất lợi cho họ.”
“?”
“À, tôi lại nói một chuyện phức tạp khi ngài đang bối rối rồi. —Nếu có thể giải được ma thuật này thì sẽ cứu được Galeyklada.”
“C-Cái gì...”
Công tước khuỵu xuống tại chỗ. Cũng phải thôi. Ngay khi tia hy vọng cuối cùng vừa bị dập tắt, thì lại nghe được những lời này từ một kẻ trông như thần chết hay ác quỷ.
“A—... xin lỗi, nhưng tôi không thể khẳng định là có thể chữa khỏi hoàn toàn. Việc giải chú khá là phiền phức.”
“Dù vậy... dù vậy nếu vẫn còn hy vọng, ta sẵn sàng bán cả linh hồn cho một con quỷ như ngươi.”
“...Hả?”
Người đàn ông đeo mặt nạ lần đầu tiên tỏ ra bối rối.
“N-Này, tôi không phải ác quỷ nhé!?”
“Không phải sao?”
“Không phải! Không không, tôi là ‘Silver Face’. Một con người chính hiệu.”
“Silver Face...? Hình như ta đã nghe thấy ở đâu đó.”
“Thôi, chuyện đó không quan trọng. Nghe này, về việc giải chú này, nếu biết được ai đã thi triển ma thuật thì mọi chuyện sẽ nhanh hơn. Tôi sẽ hỏi vài câu, ngài hãy trả lời—"
Những câu hỏi của người đàn ông đeo mặt nạ kéo dài trong khoảng ba mươi phút sau đó.
◇
Trên chiếc xe ngựa rung lắc, Hikaru đưa mắt nhìn Hồn Bảng của mình rồi bất giác thở dài. Hôm qua, khi đến xem tình hình của Galeyklada, con trai Công tước, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn với ma lực của anh ta khi dùng "Ma Lực Thám Tri" để kiểm tra. Level "Ma Lực Thám Tri" của Hikaru là 3, và vì chưa từng thấy ai có level cao hơn thế, cậu cho rằng đó là lý do không ai khác nhận ra được sự bất thường.
Nghĩ rằng đây có thể là nguyên nhân gây ra bệnh tình, cậu liền thao tác trên Hồn Bảng và nâng "Ma Lực Thám Tri" lên một bậc──quả nhiên, cậu đã nhìn thấy. Sự bất thường dường như nằm sâu bên trong cơ thể.
Sau "Đại hội Võ thuật Chọn Vua", số point cậu kiếm được từ việc tiêu diệt quái vật là 2──vừa dùng hết 1 point nên giờ chỉ còn lại 1. Nhưng nghĩ rằng chẳng ích gì nếu cứ chần chừ ở đây, cậu quyết định nâng "Ma Lực Thám Tri" lên 5.
【Hồn Bảng】Hikaru Tuổi 15/Hồn Vị 24/0
【Sinh Lực】/【Ma Lực】(Chỉ unlock)
【Sức Mạnh】
【Sức Bền】2/【Thông Thạo Vũ Trang】|【Ném】2
【Nhanh Nhẹn】
【Bộc Phát】1/【Thăng Bằng】1/【Ẩn Mật】|【Chặn Sinh Mệnh】4・【Chặn Ma Lực】4
・【Chặn Tri Giác】5(MAX)|【Ám Sát】3(MAX)・【Chặn Tập Thể】3
【Trực Giác】
【Thám Tri】|【Thám Tri Sinh Mệnh】1・【Ma Lực Thám Tri】5(MAX)
"Ma Lực Thám Tri" đã đạt mức tối đa. Mặc dù không có skill nhánh nào khác xuất hiện ngoài "Mở Rộng Thám Tri" lúc skill ở level 3, nhưng một loại "Gia hộ" mới đã được sinh ra trên Hồn Bài.
"【Gia hộ: Ma Lực Thám Tri Thần: Ma Tố Chi Tử】"──nói một cách chính xác, "ma lực" được cho là "tập hợp của các ma tố".
Hikaru trang bị "Gia hộ" này và một lần nữa hướng ánh mắt về phía Galeyklada.
Và rồi──cậu đã thấy. Rõ ràng, rành mạch từng hạt ma tố đang chảy trong cơ thể anh ta. Và bên trong cơ thể còn lưu lại dấu vết ma thuật không thể chối cãi.
"Haizz... Mất công tôi đã cố gắng nâng "Hồn Vị" lên vậy mà."
Giờ đây, số point còn lại của cậu lại về con số không. Có lẽ vì gần đây cả ba người thường hành động cùng nhau nên "Hồn Vị" đã trở nên khó tăng hơn.
Dù vậy, "Ma Lực Thám Tri" đã trở nên tinh vi hơn rất nhiều, không chỉ cảm nhận được dòng chảy ma lực chi tiết mà phạm vi thám tri cũng được mở rộng ra xung quanh 100 mét. Tình trạng thông tin liên tục chảy vào đầu khá mệt mỏi, nên cậu quyết định chỉ kích hoạt khi cần thiết.
"Mà nhắc mới nhớ, Hiền nhân cơ đấy~"
Paula thong thả nói, bên cạnh cô, Lavia vẫn đang đọc sách như thường lệ. Đọc sách khi xe ngựa rung lắc thế kia hẳn sẽ say xe lắm, nhưng cô bé cứ đọc, rồi lại nhờ Paula dùng ma thuật hồi phục cho mình mỗi khi bị say.
"Chính xác hơn thì người chúng ta sắp đến gặp là『Hiền nhân vùng biên cương』."
"Lời nguyền ếm lên ngài Galeyklada... rất mạnh phải không ạ? Nếu là chính người đã ếm lời nguyền thì việc giải nó có dễ không ạ?"
Qua việc hỏi chuyện Công tước Knightblaze, họ đã "xác định" được kẻ đã thi triển ma thuật lên Galeyklada. Dù không có bằng chứng, nhưng xét theo tình hình thì chính là kẻ đó.
Khi Galeyklada lên chín, gia đình đã mời một chuyên gia hàng đầu về nghiên cứu ma thuật tên là Brunckvan đến để dạy ma pháp cho cậu. Khi đó, ông ta nói rằng "để xác định tài năng của Galeyklada" và bắt cậu đeo vòng tay cùng dây chuyền ma cụ suốt ba ngày ba đêm. Bệnh tình của Galeyklada bắt đầu xuất hiện sau đó, nên xét về mặt thời gian, Brunckvan chắc chắn là thủ phạm.
Vì Brunckvan là một nhà nghiên cứu nổi tiếng nên Công tước Knightblaze đã không hề nghi ngờ. Sau đó, Brunckvan đã dạy lý thuyết trong vài tháng rồi rời khỏi dinh thự Công tước.
"Giả sử là chính thủ phạm, cũng có những trường hợp việc giải chú rất khó. Nhưng chắc chắn hắn phải biết cách giải."
"Hikaru-sama có nói là người đó đã qua đời rồi phải không ạ?"
Sau đó, Brunckvan trở thành một ma thuật sư của hoàng cung, nhưng nghe nói đã chết vì bạo bệnh ba năm sau đó.
Kiến thức về ma thuật của Hikaru rất phiến diện, chỉ toàn những thứ liên quan đến "thuật vượt thế giới". Vì vậy, để giải lời nguyền lần này, cậu cần sự giúp đỡ của một chuyên gia.
"Thế nên chúng ta mới đi tìm『Hiền nhân vùng biên cương』. Nghe nói Brunckvan từng theo học vị Hiền nhân đó."
"Hừm... ở đó liệu có sách gì hay không nhỉ?"
Lavia gập cuốn sách lại. Có vẻ cô đã đọc xong.
Ở thế giới này, sách được tạo ra bằng cách chép tay nên cực kỳ đắt đỏ. Hơn nữa, chúng lại cồng kềnh và to lớn, không thích hợp để mang theo khi đi du lịch, nên họ thường bán đi những cuốn sách đã đọc xong.
Dù có nhiều phiền toái, Hikaru không có ý định ngăn cản sở thích đọc sách của cô.
Bản thân Hikaru cũng rất thích sách, và đó cũng là sở thích lớn nhất của Lavia. Hơn nữa, qua việc đọc sách, Lavia đã khai mở được những ma pháp mới──ma pháp hỗn hợp giữa tinh linh ma pháp hệ Hỏa và thuộc tính Thánh, "Thánh Hỏa Chuộc Tội", thứ đã tiêu diệt bọn undead trong "Đại hội Võ thuật Chọn Vua", cũng được ghi chép trong một quyển sách.
"Vì là Hiền nhân nên chắc cũng có sách, nhưng mục đích lần này của chúng ta không phải là nó đâu nhé."
"..."
"Lavia? Em hiểu chứ?"
"...Ừm."
Đó là một câu trả lời khiến cậu có chút bất an, không biết cô có thực sự hiểu không nữa.
Chuyến đi bằng xe ngựa diễn ra suôn sẻ──dù phải đổi xe hai lần, nhưng vào buổi trưa ngày thứ ba, nhóm Hikaru đã đến ngôi làng được cho là nơi ở của "Hiền nhân vùng biên cương".
Đó là một ngôi làng nhỏ, gợi nhớ đến quê hương của Paula, Menelka. Trước quảng trường là nhà trưởng làng bằng đá, bên cạnh là cửa hàng duy nhất và nhà thờ của làng. Dân làng có lẽ đã ra đồng làm việc vào ban ngày, chỉ còn nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa ríu rít.
Vì không muốn mất thời gian tiếp xúc với dân làng, cậu sử dụng "Chặn Tập Thể", một nhánh của "Ẩn Mật" trên Hồn Bảng để đi xuyên qua làng. Dù có hơi xấu hổ khi phải nắm tay Lavia bên phải và Paula bên trái, nhưng nếu bỏ qua điều đó thì không có skill nào tiện lợi hơn.
"???"
Một đứa trẻ trong làng nhìn về phía nhóm Hikaru đang đi ở rìa làng rồi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng chỉ có vậy thôi. Trong mắt cậu bé, có lẽ chỉ trông như không khí đang gợn sóng lăn tăn.
Họ rời làng và đi vào con đường dẫn sâu vào núi. Có một túp lều của tiều phu nhưng cũng không một bóng người, họ tiếp tục đi theo con đường nhỏ. Gió thổi mang theo không khí trong lành, và ánh nắng xuyên qua kẽ lá nhảy múa trên mặt đất. Dù là mùa hè, nhưng khi vào rừng thì lại cảm thấy mát mẻ.
Con đường chỉ có một lối duy nhất nên họ không bị lạc. Sau khoảng một giờ đi bộ──một ngôi nhà nhỏ hiện ra. Nó được xây bằng đá chắc chắn đến mức không thể tin được lại tồn tại giữa núi non thế này, mái nhà đã cũ và có nhiều vết sửa chữa nhưng trông vẫn có thể ở được. Một làn khói trắng mỏng bốc lên từ ống khói, và một mùi thuốc thoang thoảng, giống như mùi thảo dược đang được đun sôi, bay trong không khí.
"Xin chào."
Hikaru vừa mở cửa nhà vừa cất tiếng gọi vào trong, nhưng trước khi có tiếng trả lời, một làn sương mờ ảo đã ập tới và tuôn ra ngoài.
Lối vào là một khoảng sân đất rộng, có một bậc thềm dẫn vào trong nhà. Ngay bên trái là không gian sinh hoạt, bên phải sân đất vẫn tiếp tục kéo dài──có vẻ như thứ sương mù hay khói này đến từ hướng đó.
"──Vị nào đó?"
Một bà lão lưng còng xuất hiện cùng với làn khói trắng. Bà đang lau tay vào chiếc tạp dề, nhưng chiếc tạp dề đã bị nhuốm một màu tím sẫm.
"Cái gì đây? Đeo cái mặt nạ kỳ quặc thế."
Nhóm Hikaru đang đeo mặt nạ, hóa thân thành Silver Face, Star Face và Flower Face.
Họ đến đây theo yêu cầu của Công tước Knightblaze, nên cần phải che giấu thân phận.
"Về ngoại hình này, mong bà đừng để tâm."
Thường thì Silver Face sẽ nói chuyện với giọng điệu cộc lốc, nhưng hôm nay cậu cần có được sự hợp tác của Hiền nhân──một người sống ở nơi hẻo lánh thế này rất có thể là một nhân vật khó tính──nên cậu đã nói chuyện một cách lịch sự.
Bà lão đội một chiếc mũ trùm đầu bằng vải đã sờn, khuôn mặt nhăn nheo có chiếc mũi rủ xuống trông rất đặc trưng. Ấn tượng ban đầu chỉ là một bà lão nông dân nào đó, nhưng chiếc trâm cài trên ngực bà lại phát ra phản ứng ma lực mãnh liệt. Nó được trang trí bằng một viên khoáng thạch màu vàng xỉn, nhưng với "Ma Lực Thám Tri" tối đa của mình, Hikaru có thể thấy rõ ma lực mà viên đá phát ra.
"Bà chính là『Hiền nhân vùng biên cương』phải không ạ? Chúng tôi đến đây vì có chuyện muốn hỏi."
Khi Hikaru nói một cách trang trọng, bà lão có vẻ ngạc nhiên.
"Hô, nhóc nhận ra ta là ma thuật sư ngay lập tức à? Hầu hết khách đến đây đều tưởng ta là người làm thuê rồi lên mặt hống hách đấy."
"Vết bẩn trên tạp dề của bà có lẽ là do đun lá Tử Linh Trúc mà ra phải không ạ? Tinh chất của Tử Linh Trúc rất hiệu quả trong việc hòa tan chất xúc tác ma thuật. Hơn nữa... chiếc trâm cài đó, là một ma cụ."
"Không chỉ Tử Linh Trúc mà cả cái trâm cài cũng biết sao. Nhóc trông vậy mà cũng tu luyện ra trò đấy nhỉ."
"Kiến thức của tôi có hơi phiến diện. Tôi là Silver Face, còn đây là đồng đội của tôi, Star Face và Flower Face. ──Nếu được, bà có thể cho chúng tôi biết chức năng của chiếc trâm cài đó không?"
"Cái này á?"
Bà lão cười toe toét.
"Khi kích hoạt, nó sẽ giải phóng một ma pháp được phong ấn bên trong, đủ sức thổi bay cả khu vực xung quanh đấy."
"...Vậy sao. Tôi có thể biết quý danh của Hiền nhân không ạ?"
"Chậc, cái gì đây, chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Này nhóc, có thật là nhóc không biết chức năng của ma cụ này không đấy?"
"Tôi không có manh mối nào cả."
Hikaru đã lờ mờ đoán ra, nhưng vì vạch trần cũng chẳng ích gì nên cậu quyết định im lặng.
"Haizz, thôi được rồi. Với nhóc thì thứ này cũng chẳng có tác dụng gì đâu."
Khi bà nói xong──một làn sương mù xuất hiện xung quanh, và dung mạo của bà bắt đầu thay đổi. Làn da trở nên căng bóng, các nếp nhăn biến mất, và lưng bà thẳng tắp.
"Ara?"
"Oa, oa!?"
Lavia và Paula đều kinh ngạc, nhưng Hikaru thì không ngạc nhiên lắm. Cậu đã đoán rằng công dụng của chiếc trâm cài là "thay đổi ngoại hình".
"Ta là Brinkla. Vị『Hiền nhân vùng biên cương』mà nhóc nói là sư phụ của ta."
Mái tóc màu tím đậm được buộc thành một búi sau lưng, đôi mắt sắc sảo nhưng gò má lại có nét mềm mại, tạo nên một ấn tượng hoạt bát. Nhìn bề ngoài thì chỉ khoảng cuối tuổi thiếu niên, nhưng có lẽ do vóc dáng thấp bé nên mới có cảm giác như vậy. Cô còn thấp hơn cả Lavia vốn đã nhỏ con một chút.
"Tại sao lại phải thay đổi dung mạo?"
"Nhiều khách đến đây để tìm thuốc do sư phụ bào chế, nếu ta để nguyên hình dạng này thì sẽ bị họ coi thường. Cái giọng điệu 'bà lão' thì đã quen rồi nên ta cứ để vậy luôn."
"Vậy Hiền nhân là... sư phụ của cô."
"Ừm... Sư phụ Blasita đã qua đời từ rất lâu rồi. Giờ xưởng này do ta kế thừa."
Hikaru chợt nhận ra. Brinkla, Blasita, Brunckvan──tên của họ nghe thật giống nhau.
"Chẳng lẽ cô cũng biết một ma thuật sư tên là Brunckvan?"
"!"
Cô lườm cậu bằng một ánh mắt sắc lẹm.
"Tên vô lại đó lại gây ra chuyện gì rồi hả!?"
Thái độ đó rõ ràng cho thấy mối quan hệ giữa cô và Brunckvan không chỉ là người quen.
Hóa ra cái tên "Hiền nhân vùng biên cương" vốn dĩ chỉ là do dân làng tự đặt, rồi dần dần lan truyền ra──chỉ có vậy thôi.
Blasita là một người đàn ông kỳ lạ ở thế giới này, ông yêu thích nghiên cứu hơn cả rượu, phụ nữ hay cờ bạc. Sau khi kiếm được một khoản tiền lớn từ phát minh liên quan đến kiến trúc quy mô lớn trong quá khứ, ông đã xây một ngôi nhà ở đây và bắt đầu sống một mình vì không muốn bị ai làm phiền.
Tuy nhiên, dĩ nhiên là phải ăn mới sống được, nên ông vẫn có những mối liên hệ tối thiểu với dân làng. Trong quá trình đó, ông đã lắng nghe những yêu cầu của họ và chế tạo ma cụ cho họ, nhờ vậy mà danh tiếng "Hiền nhân" đã lan rộng.
Rồi một ngày nọ, một người đàn ông đã tìm đến nhà Blasita.
"...Brunckvan đã拜 sư phụ trước ta khoảng ba năm. Lúc ta đến đây, hắn đã ra vẻ sư huynh lắm rồi."
Việc nghiên cứu ma thuật chỉ có quốc gia, quý tộc hoặc những người cực kỳ giàu có mới có thể thực hiện. Đó là vì chất xúc tác dùng trong ma thuật rất đắt tiền. Đổi lại, nếu thành công, nó sẽ mang lại một khoản tiền khổng lồ.
"Ta thì lại bị ma thuật cuốn hút đến không dứt ra được, nên đã bỏ nhà đi như thể chạy trốn vậy. Vì thế, lúc đến đây, ta không một xu dính túi. Sư phụ cũng thấy khó xử, nhưng khi ta nói không có ý định quay về nhà nữa, ông đã đặt cho ta cái tên『Brinkla』.──Nhóc có thấy lạ khi một thường dân như ta lại có hứng thú với ma thuật không?"
Điều đó cũng có nghĩa là, dù một thường dân có hứng thú với ma cụ, họ cũng không có nơi nào để học hỏi hay nghiên cứu về cơ chế của nó.
"Đúng vậy──không, khoan đã. Trước đó, chẳng phải tuổi tác có gì đó không đúng sao?"
Theo những gì cậu nghe được, Brinkla đã bái sư từ mấy chục năm trước. Nhưng trông cô chỉ trạc tuổi nhóm Hikaru.
"A ha ha ha, trông ta trẻ lắm à?"
"Chẳng lẽ cô là người Mannome?"
"...Sao nhóc biết? Nhóc là ai?"
Có vẻ cậu đã đoán đúng. Nhắc đến Mannome, người mà Hikaru biết là Unken ở Guild Mạo hiểm giả Poand. Họ có tuổi thọ gấp ba lần con người, và sự phát triển ngoại hình của họ cũng mất thời gian gấp ba lần.
Hikaru thử kiểm tra Hồn Bảng của Brinkla──.
【Hồn Bảng】Brinkla Tuổi 58/Hồn Vị 5/2
【Ma Lực】
【Ma Lực Lượng】1/【Tương Thích Tinh Linh】|【Thổ】2
【Khéo Léo】
【Khéo Léo】3/【Thông Thạo Công Cụ】|【Dược Cụ】4
【Tinh Thần】
【Tâm Trí】2
【Trực Giác】
【Linh Cảm】|【Phát Minh】2
58 tuổi, chia cho 3 thì khoảng 19 tuổi. Cảm giác tuổi thật có hơi cao hơn so với ngoại hình, nhưng có lẽ do vóc dáng thấp bé của cô──đặc trưng của người Mannome──đã khiến cô trông trẻ hơn.
Tên trên Hồn Bảng là "Brinkla" có lẽ là vì chính cô đã chấp nhận cái tên đó. Điều này có nghĩa là cô hoàn toàn không có ý định quay lại với tên cũ.
"Thì ra là vậy."
"Chẳng hiểu 'thì ra là vậy' cái gì... Nhóc đúng là một kẻ khó lường."
"Thì cũng phải thôi, tôi đang đeo cái mặt nạ thế này mà."
Brinkla ngơ ngác trước câu nói đó, rồi,
"A ha ha ha! Tự mình nói tỉnh bơ thế à, thú vị thật đấy, nhóc──Ta sẽ pha trà. Có chuyện muốn nhờ vả phải không?"
Brinkla bước vào trong với những bước chân nhẹ nhàng.
Trên bàn trong phòng khách, một bộ trà cũ kỹ đã được bày ra. Thứ "đồ uống sắc từ cỏ dại" đó trông giống trà nhưng lại có vị hoang dã, tuy nhiên hậu vị lại thanh mát và dễ uống.
Hikaru ngồi đối diện Brinkla, còn Lavia và Paula ngồi ở những chiếc ghế cách đó một khoảng.
"Đó là chuyện từ rất lâu rồi, ta bị ánh sáng của chiếc đèn ma đạo cuốn hút đến mức không thể rời mắt... lúc đó ta còn bé tí, mới chỉ bập bẹ biết nói. Ta đã tháo tung chiếc đèn ở nhà ra và bị mắng cho một trận nên thân. Kể từ đó, cuộc đời ta chỉ toàn là hứng thú với ma thuật."
"Vậy nên... cô đã đến đây?"
"Ừm. Sau khi nghe chuyện, sư phụ đã nhận ta. Rồi ông nói,『Một khi đã bái sư thì chúng ta là một gia đình』. Ta lấy tên là Brinkla, còn gã kia thì lấy tên là Brunckvan."
"Ể? Trước đó Brunckvan có tên khác sao? Suốt ba năm liền?"
"Ta nghĩ sư phụ đã lo lắng cho ta, một đứa trẻ còn non nớt đã tìm đến đây. Dù tuổi cũng không nhỏ nhưng ngoại hình ta lúc đó vẫn là một đứa trẻ con mà. Chắc ông đã nghĩ cách để cho thấy bằng chứng chấp nhận ta. Nhưng nếu tên của sư huynh vẫn giữ nguyên thì sẽ kỳ cục, nên ông đã đổi tên vào thời điểm đó."
"Hể... quả là một vị sư phụ tốt."
"Đúng vậy. Tuyệt vời nhất... thì hơi quá. Ông ấy là một người phiền phức, không dọn dẹp, mê mải nghiên cứu thì quên ăn quên ngủ, cũng chẳng thèm tắm rửa. Nhưng ông đã dành cho chúng ta rất nhiều tình thương. Đến tuổi này ta mới nghĩ lại, chắc sư phụ cũng cô đơn lắm."
Brinkla thoáng có một ánh mắt hiền từ, nhưng rồi,
"Nhưng sau khi sư phụ qua đời một thời gian, ta và Brunckvan đã cãi nhau một trận lớn. Ngay từ đầu, Brunckvan đã chỉ coi ma thuật là một công cụ để tiến thân. Hắn khăng khăng rằng nên công bố kết quả nghiên cứu này ra thế giới. Cuối cùng, vì ta không chịu gật đầu, hắn đã ôm một đống chất xúc tác ma thuật và rời khỏi ngôi nhà này."
Đúng là một gã đàn ông thối nát đến tận xương tủy, Hikaru ngán ngẩm.
"Tôi nghe nói Brunckvan đã trở thành ma thuật sư của hoàng cung."
"Chắc vậy rồi. ...Vậy à, hắn đã vào hoàng cung. Thế, rốt cuộc hắn đã gây ra chuyện tày trời gì?"
"Chuyện là..."
Hikaru kể lại toàn bộ câu chuyện về ma thuật đã được khắc lên người Galeyklada Gii Knightblaze mà không giấu giếm điều gì. Càng kể, vẻ mặt của Brinkla càng trở nên nghiêm trọng.
"...Tên ngốc chết tiệt đó..."
Sau khi nghe xong, đó là những lời cô thốt ra.
"Ma thuật mà nhóc vừa nói là một loại cấm thuật mà sư phụ đã nghiêm cấm,『có thể dùng làm đối tượng nghiên cứu, nhưng tuyệt đối không được sử dụng lên người khác』."
"Ý cô là vì nó quá mạnh sao?"
"Nó mang ý nghĩa đi ngược lại đạo làm người thì đúng hơn. Nhưng mà nhóc này, giỏi thật đấy, làm sao nhóc nhận ra đó là ma thuật vậy? Nhóc có đôi mắt tinh tường đấy."
Brinkla lườm Hikaru một cái, rồi nói,
"──Cấm thuật thì đúng là cấm thuật, nhưng vẫn có cách chữa."
◇
Vào khoảng thời gian nhóm Hikaru lên đường đến nhà "Hiền nhân vùng biên cương", dinh thự Knightblaze có khách ghé thăm.
"──Cảm ơn vì đã đến. Nghe nói các cô sẽ dùng ma thuật hồi phục cho con trai ta."
Trước Công tước Knightblaze vừa xuất hiện, Shufy và Sala của "Tứ Sao Phương Đông" cúi đầu chào. "Nhất định phải làm gì đó cho cậu bé," Shufy đã nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ nghĩ ra được việc tiếp tục dùng ma thuật hồi phục cho Galeyklada. Tuy nhiên, cô cho rằng làm vậy vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
"Ta rất mong các cô làm điều đó. Ta sẽ trả thù lao đàng hoàng."
"A... Vâng, thù lao thì không cần, chúng tôi chỉ muốn làm những gì có thể."
"Ta thật sự rất cảm kích."
Được chào đón là một điều tốt, nhưng trong lòng Shufy lại thầm thắc mắc. Dường như Công tước Knightblaze đã từng xem "Tứ Sao Phương Đông" là niềm hy vọng cuối cùng, và hẳn đã rất thất vọng khi hy vọng đó tan vỡ. Vậy mà──Công tước hiện tại, dù vẫn còn vẻ mệt mỏi, nhưng lại toát lên sự tươi sáng.
"Thưa Công tước, tôi có thể hỏi ngài một chút được không?"
Sau khi thi triển ma thuật hồi phục, sắc mặt của Galeyklada đã khá hơn một chút. Vào lúc họ chuyển sang phòng khác để nhận thù lao, Shufy đã lên tiếng hỏi.
"Hôm qua, đã có chuyện gì xảy ra sao ạ? Sau khi chúng tôi rời đi..."
"..."
Công tước im lặng một cách nặng nề. Sự im lặng đó chính là bằng chứng cho việc "đã có chuyện xảy ra".
"Thưa ngài, đó có phải là chuyện liên quan đến việc chữa trị cho ngài Galeyklada không ạ!? Nếu vậy thì có lẽ chúng tôi cũng có thể giúp được gì đó. Chúng tôi không cần thù lao đâu ạ. Với tư cách là những người dâng hiến tín ngưỡng cho Thần linh, xin hãy giao cho chúng tôi một nhiệm vụ nào đó!"
"──C-cô, hãy ngẩng đầu lên. Ta rất cảm kích vì các cô đã hết lòng vì con trai ta. Ta rất cảm kích, nhưng mà..."
Công tước có vẻ đang suy nghĩ, rồi,
"...Được rồi. Có lẽ họ cũng cần sự giúp đỡ. Thật ra thì──"
Và ông đã kể về "Hiền nhân vùng biên cương".
◇
"Xin hãy cho chúng tôi biết phương pháp giải chú. Công tước Knightblaze chắc chắn sẽ chuẩn bị một khoản thù lao lớn để đáp lại."
"Thôi được rồi, thù lao gì chứ. Lẽ ra bên này mới phải xin lỗi vì sư huynh đã gây ra chuyện ngu ngốc.──Trước đó ta muốn hỏi, việc nhóc đến đây hỏi ta thay vì Brunckvan có nghĩa là..."
"...Tôi nghe nói Brunckvan đã qua đời vài năm trước."
Khi Hikaru nói vậy, Brinkla nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở ra một hơi thật dài.
"Cái giá phải trả để có được thành quả từ việc ếm cấm thuật lên người khác lớn đến thế sao... Ta không hiểu, nhưng giờ hắn chết rồi thì cũng chẳng hỏi được nữa. Nghe chuyện của nhóc, cấm thuật mà Brunckvan đã dùng là『Luyện Ngục Chi Tiết』. Đó là một cấm thuật phiền phức, mất nhiều thời gian để ăn mòn sinh mệnh của đối phương, thoạt nhìn chỉ như chết vì bệnh tật."
"Vậy phương pháp giải chú là gì?"
"Đừng vội. ...Nó dựa trên nền tảng Chú Hồn Ma Pháp mà sư phụ đã coi là cấm kỵ, được kích hoạt thông qua giao kèo với những kẻ thuộc phe tà ác. Có khi Brunckvan cũng chết vì lý do đó. Chà, đúng là gieo gió gặt bão mà."
Vừa nói vậy, Brinkla vừa đứng dậy, lấy ra vài tờ giấy da từ phòng bên cạnh. Trên đó có ghi các ma thuật thức.
"...Xin lỗi vì đã gieo hy vọng cho nhóc, nhưng nếu không thu thập đủ tất cả nguyên liệu ở đây thì khả năng giải được『Luyện Ngục Chi Tiết』còn không nổi một nửa đâu."
"Ý cô là phải dùng những nguyên liệu quý hiếm sao?"
"Không phải quý hiếm đâu! Phải nói là không thể kiếm được... Nếu có thời gian thì còn có thể tìm ở các nước khác."
Brinkla nói vậy với vẻ mặt thực sự tiếc nuối.
Phải dùng đến những thứ hiếm có đến vậy sao──nói cách khác, Brunckvan cũng đã dùng những nguyên liệu hiếm tương tự để ếm lời nguyền.
Galeyklada đang bị giết một cách từ từ, tốn kém cả tiền bạc lẫn thời gian.
"Những nguyên liệu lặt vặt thì có sẵn trong phòng nghiên cứu này... nhưng thứ đầu tiên, là thuật giả."
"Thuật giả... cô Brinkla không được sao?"
"Ta có ma lực, nhưng thuộc tính không phù hợp. Ta có thể sử dụng tinh linh ma pháp, nhưng để giải chú này, nhất định cần ma lực thuộc hệ『Thánh』, đối nghịch với『Tà』. Hơn nữa còn cần một lượng cực lớn."
"..."
Hikaru quay lại nhìn. Lavia đang đeo mặt nạ gật gù. Lượng ma lực của Lavia nhiều hơn Paula gấp đôi.
"Hửm? Cô gái kia có ma lực à? Đừng đùa nữa──"
"Cô Brinkla, cô ấy có thể sử dụng『Thánh Hỏa Chuộc Tội』, cô có biết không?"
"Cái gì!? C-cái ma pháp kết hợp thuộc tính Thánh và ma pháp Hỏa đó sao... Nhưng chỉ bắn được một phát thì cũng chẳng ăn thua."
"Star Face,『Thánh Hỏa Chuộc Tội』thì em bắn được bao nhiêu phát?"
"Em không biết chắc, nhưng lúc ở『Đại hội Võ thuật Chọn Vua』, em bắn hơn 10 phát mà vẫn chẳng hề hấn gì."
"──Cô ấy nói vậy, cô thấy sao?"
Brinkla mở to mắt, nhìn qua lại giữa Hikaru và Lavia. Có vẻ như đã ổn.
"N-nhưng mà! Trong số những nguyên liệu cần thiết để giải cấm thuật, có hai thứ cực kỳ, cự~c kỳ khó kiếm!"
"Xin hãy cho chúng tôi biết."
Brinkla giơ hai ngón tay lên như làm dấu hòa bình. Thật muốn hỏi xem cô muốn giải hay không muốn giải ma thuật này đây.
"Thứ nhất, cần có máu với độ dẫn truyền ma lực cao. Cái này càng nhiều càng tốt, có thể kiếm được bằng cách tiêu diệt ma vật. Ở quanh đây thì có『U Cốc Lôi Xà』và『Tử Vong Chi Mã』, nhưng U Cốc Lôi Xà ở sâu trong rừng, còn Tử Vong Chi Mã là một quái vật xuất hiện vào lúc hoàng hôn và xác suất xuất hiện rất thấp. Cự~c kỳ thấp. Và cả hai đều là quái vật có hạng đề nghị tiêu diệt là A."
"À, vâng..."
Nói một hơi không nghỉ luôn.
"...Vậy thì, chúng tôi sẽ đi tiêu diệt con U Cốc Lôi Xà đó. Gặp được nó chắc chắn sẽ tốt hơn."
"Nhóc nói dễ nghe nhỉ."
"Vậy, nguyên liệu còn lại là gì?"
Khi cậu hỏi, Brinkla hừ một tiếng từ mũi.
"Có vẻ nhóc khá tự tin vào tay nghề của mình nhỉ? Nhưng mà... cái này thì tiếc thật, là một nguyên liệu mà nhóc không thể nào kiếm được đâu. Nếu không có nó, xác suất giải được cấm thuật sẽ giảm xuống thê thảm."
"Có vẻ là một thứ rất quan trọng."
"Đúng vậy. Để giải ma thuật thuộc phe tà ác mà Brunckvan đã dùng, đương nhiên cần đến sức mạnh thuộc phe Thánh. Tức là..."
"Tức là?"
Brinkla hạ giọng.
"...Cần một bộ phận cơ thể của Rồng."
Cách nói có vẻ như đang cố tạo hiệu ứng kịch tính, nhưng,
"À, ra là vậy. Là Rồng à."
"Tại sao! Phản ứng! Lại nhạt nhẽo thế hả!? Là Rồng đấy, Rồng! Không phải mấy con thằn lằn rồng đâu nhé! ...C-chẳng lẽ nhóc có nó sao?"
Hikaru khẽ gầm gừ. Khi gặp ở hầm ngục "Khu Rừng Mê Hoặc", cậu đã có chút bực mình với thái độ ngang ngược của nó──nhưng xem ra, con Hỏa Long đó lại có ích ở đây.
"Star Face."
"Vâng."
Lavia đưa ra cây trượng ngắn. Trên cây trượng có những rãnh khắc hình xoắn ốc, và quấn quanh đó là bờm của Hỏa Long.
"C-c-cái..."
Sau khi nhìn kỹ, có vẻ Brinkla đã nhận ra sự hiện diện và ma lực toát ra từ nguyên liệu đó.
"Sao nhóc lại có nó!?"
Xem ra nó đã lọt vào mắt xanh của vị ma thuật sư, thật là may mắn.
◇
Người đứng đầu một trong ba gia tộc Công tước, nhà Jackrune, là một lão nhân đầu hói, lưng thẳng tắp như thể có một cây gậy nhét sau lưng.
Gò má hóp lại nhưng cử chỉ lại nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén cho thấy rõ ràng Công tước Jackrune, người sắp bước sang tuổi 70 trong năm nay, vẫn còn rất sung sức.
"Công tước Jackrune, đã lâu không gặp."
"Cái gì chứ, đến tuổi chúng ta rồi thì một hai năm cũng trôi qua trong chớp mắt. Chuyện trò cùng ngài cứ như mới hôm qua vậy."
"Đây quả là những lời tốt đẹp."
Biên cảnh Bá tước Gruggschult đã cùng một vài tùy tùng ít ỏi đến dinh thự của Công tước Jackrune. Mục đích, dĩ nhiên, là để chuẩn bị cho việc đề cử Kujastria lên làm quốc vương kế nhiệm.
Sau khi ôn lại chuyện cũ, hai người cùng dùng bữa tối với Phu nhân Công tước và con trai cả, người sẽ kế vị chức Công tước, rồi lui về phòng khách chỉ còn hai người. Trên tay họ là ly rượu chưng cất đã được ủ khoảng 40 năm.
Đến lúc này, Gruggschult mới đi vào vấn đề chính.
Hai người, dù đã nửa thế kỷ trôi qua, nhưng thời trẻ đã từng cùng nhau làm những chuyện ngốc nghếch trong giới quý tộc, từng vung kiếm lập công trên chiến trường. Gruggschult chỉ cần nói một nửa, Công tước Jackrune đã hiểu tất cả.
"...Rucha này, cho ta hỏi một điều."
Công tước ngắt lời Gruggschult, không còn giữ tư thế lưng thẳng tắp mà ngả người vào ghế sofa, đôi mắt có vẻ buồn ngủ.
Rucha, là biệt danh của Gruggschult, tên thật là Rudraschka. Giờ đây, những người gọi ông bằng cái tên này chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
"Công chúa Kujastria, liệu người có phải là một vị quân chủ xứng đáng để gánh vác ngai vàng, dù chỉ trong một thời gian ngắn không?"
"Điều đó, lão xin bảo đảm. Lawrence cũng đánh giá cao Công chúa."
"Vậy à. Thế thì ta không có gì phản đối... Nghĩ lại, việc Quốc vương Bệ hạ trở nên do dự như hiện tại, có lẽ là do chúng ta, những bề tôi, đã quá bất tài."
"...Chuyện đó."
Công tước Jackrune là anh họ của Quốc vương. Ông từng có quyền thừa kế ngai vàng thứ hai, và nếu số phận trêu ngươi, có lẽ Công tước Jackrune mới là người trở thành Quốc vương. Cũng có những quý tộc muốn nâng đỡ ông, nhưng để tránh xa điều đó, Công tước đã làm những chuyện ngốc nghếch, xông pha chiến trường, những việc mà một thành viên hoàng tộc không nên làm.
Tất cả là để tránh những cuộc tranh giành ngôi vị vô bổ.
Nhưng cũng vì thế mà sau khi trở thành gia tộc Công tước, ông cũng bị các quý tộc khác coi thường, và vì được giao cho lãnh địa có doanh thu thuế thấp và bị thiên tai tàn phá, ông đã rời xa trung ương và tập trung vào việc quản lý lãnh địa của mình.
Hành vi của ông ngày trước có phần nào đó giống với Kujastria bây giờ.
"Là Rucha thì chắc cũng đã ra tay với Golbishop và Knightblaze rồi phải không?"
"Với Công tước Knightblaze, chỉ một chút. Công tước Golbishop sẽ tuân theo khi đại cục đã định."
"Đúng vậy."
"...Tuy nhiên, Công tước Knightblaze, có lẽ sẽ khó khăn đây."
Công tước Jackrune cũng hiểu rõ về nhà Knightblaze, và khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình.
"Nếu như Công tước Knightblaze không suôn sẻ, cứ tiếp tục tiến hành đi. Hãy xem đây là công việc cuối cùng của ta."
"..."
Gruggschult nuốt nước bọt. "Công việc cuối cùng" mang ý nghĩa đúng như mặt chữ──không chỉ đơn thuần là "nhân cơ hội này để nghỉ hưu", mà có lẽ là,
Ngài định cược cả mạng sống sao?
Ông cảm nhận được một sự quyết tâm lớn lao đến thế.
Để đề cử Kujastria lên ngôi, sẽ cần phải tập hợp cả ba vị Công tước một lần. Tại đó, nếu Công tước Knightblaze không tỏ rõ lập trường, hoặc Công tước Golbishop do dự thì──.
Liệu việc giao phó cho một kẻ đáng ngờ như Silver Face có phải là sai lầm không? Không, nghe nói gã đó đã đánh bại Lawrence... hơn nữa Công chúa cũng có vẻ tin tưởng hắn. Tại thời điểm này, đó hẳn là lựa chọn tốt nhất, và nếu có thất bại, việc để Công chúa kết hôn cũng không ảnh hưởng xấu đến ngài Galeyklada.
Nếu việc đưa Kujastria lên ngôi thành công, sẽ cần phải xử lý nhiều quý tộc và thay thế các quan lại trong hoàng cung đang mục nát. Sẽ có vô số nơi để Công tước Jackrune, người đã thể hiện tài năng quản lý lãnh địa xuất sắc trong một thời gian dài, có thể phát huy năng lực.
Tuyệt đối không thể để Công tước chết ở một nơi như thế này.
Gruggschult nghĩ một cách mạnh mẽ.
0 Bình luận