Quyển 2: Chiếc Cốc Vàng Của Lòng Tham
Chương 03 : Du Thuyền
0 Bình luận - Độ dài: 1,747 từ - Cập nhật:
"Sức khỏe của ông thế nào rồi?"
Vài ngày sau, vào buổi chiều, Ella đến thăm ông chủ nhà Hans Turner, người sống trên cùng một con phố. Con mèo đen lông ngắn Renee nhảy ra khỏi lòng cô bé, lao lên ghế sofa của chủ, cuộn tròn lại.
"Đã khỏi rồi. Thuốc của cháu luôn chất lượng tốt, tiểu thư Williams. Cháu muốn uống cà phê hay trà đỏ?"
Ông lão Turner đùa với Renee vài cái, rồi đứng dậy định đi pha đồ uống.
"Không cần đâu, ông Turner. Cháu đến để tạm biệt. Cháu sẽ ra nước ngoài một thời gian, nên định trả trước tiền thuê nhà vài tháng."
Lúc này, ông Turner mới để ý đến trang phục của Ella. Cô gái đội một chiếc mũ phớt rộng vành, mặc một chiếc áo khoác săn bắn tiện lợi dành cho nữ, và xách một chiếc vali lớn, trông có vẻ nặng nề so với vóc dáng của cô bé.
Ông ấy có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại và nói:
"Đi du lịch nước ngoài sao? Thật đột ngột... Được rồi, cháu định đi bao lâu?"
"Khoảng ba tháng ạ. Cháu sẽ trả trước cho ông ba mươi pound. Nếu thời gian vượt quá ba tháng, cháu sẽ bù lại phần chênh lệch khi trở về."
"Hai mươi lăm pound là đủ rồi. Ta tin tưởng cháu. Hơn nữa, trong thời gian này ta sẽ thuê một người giúp việc để giữ cho ngôi nhà sạch sẽ."
Sau khi tạm biệt ông Turner, Ella trở về căn nhà liền kề, đặt hai bó hoa trước những chiếc thập gỗ đơn sơ trong vườn.
"George, Mark, tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian."
Cô gái áp lòng bàn tay xuống đất, lẩm bẩm một mình. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa công cộng không mui dừng lại bên ngoài sân nhà cô bé.
Linh vẫy tay với cô bé từ trên xe, còn Adolf thì đang ngủ gật ở phía bên kia xe.
"Ella, đi thôi!"
"Được rồi, đến ngay đây."
Ella trả lời, xách vali lên, khóa cánh cổng sắt rỗng của sân vườn.
Họ lên chuyến tàu hơi nước của Glamis, mất cả buổi chiều để đến cảng Liverpool. Đây là lần đầu tiên Ella nhìn thấy biển và những con tàu lớn. Sự rộng lớn của vịnh biển hoàn toàn khác với hình ảnh con sông Thames chật hẹp và bẩn thỉu mà Ella vẫn còn ấn tượng ở khu Whitechapel.
Trước đây, cô bé không có thiện cảm với nước và tàu thuyền. Những từ này chỉ khiến cô bé nhớ đến sự bẩn thỉu và nghèo khổ. Nhưng phong cảnh trước mắt lại khác. Gió biển hơi mặn nhưng trong lành và mát mẻ, những con sóng vỗ vào tàu, những con bồ câu trắng và mòng biển chập chờn ở bến cảng. Tất cả đều được nhuộm một màu cam đỏ bởi ánh hoàng hôn.
Trên một bục đá nổi bật ở bến cảng có một chiếc mỏ neo khổng lồ bằng sắt. Đó không phải là một tác phẩm điêu khắc, nó đầy những vết gỉ sét do nước biển ăn mòn, chắc hẳn đã từng phục vụ cho một con tàu nào đó trong một thời gian dài.
Người đón họ là một cô gái tóc vàng xoăn, mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời có thắt eo. Điều này khiến Ella có chút ngạc nhiên, vì cô gái này cũng là một người quen của cô bé.
Bốn năm trước, trên chuyến tàu hơi nước trở về London, họ đã ngồi cùng khoang. Dolores là một trong số ít bạn học mà cô bé có thể nói chuyện được trong những năm qua.
Ella nhìn con thuyền buồm khổng lồ cao bằng mấy tầng lầu trước mắt, nhất thời không nói nên lời. Dolores chỉ từng nói rằng mình sống ở Liverpool, chứ chưa bao giờ nói rằng gia đình cô ấy kinh doanh một vài con tàu buôn.
Dolores mỉm cười chào hỏi Ella. Sau bốn năm, cô bé nhút nhát ngày nào giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Việc học ở Học viện Craft của cô ấy đã kết thúc, và cuối năm nay cô ấy sẽ trở về cảng Liverpool để kế thừa công việc kinh doanh của cha mình.
Quy định của Học viện Craft khá đặc biệt. Học sinh từ năm thứ ba trở đi có thể nộp đơn tốt nghiệp, không nhất thiết phải học hết bảy năm. Nói một cách chính xác, số học sinh thực sự học đến năm thứ bảy là rất ít.
"Gần đây có rất nhiều người đến Vịnh San Francisco. Nghe nói có người đã tìm thấy mỏ vàng ở đó và trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Con tàu Margaret này là con tàu cuối cùng còn lại của gia đình tớ. Nó thực ra là một con tàu chở hàng, chúng tớ đã dọn sạch vài khoang và biến chúng thành phòng khách."
Dolores vừa dẫn Ella và những người khác lên tàu, vừa giới thiệu về con tàu Margaret này.
Ella nhìn Dolores bước vào phòng thuyền trưởng, bắt đầu chỉ huy các thủy thủ trên boong tàu, ngỡ ngàng hỏi:
"Dolores, cậu cũng sẽ đi sao?"
"Bố bảo tớ đến để hoàn thành thương vụ rượu vang đỏ này, coi như là một cách để rèn luyện tớ."
Con tàu Margaret quay bản lề thu mỏ neo lên, bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Với động cơ hơi nước đẩy, tốc độ của con tàu Margaret dần dần tăng lên, căng buồm và rời khỏi cảng Liverpool.
Các thủy thủ thả lưới xuống hai bên tàu, kéo theo con tàu tiến về phía trước.
Dolores đứng trên đài quan sát của phòng thuyền trưởng, ném một đồng xu vàng xuống biển. Một đồng xu vàng có giá trị tương đương với một pound. Đây là một truyền thống của thủy thủ, khi ra khơi, họ sẽ cống hiến của cải cho biển, để đổi lấy sự may mắn và sự che chở của biển cả.
Bếp trưởng của con tàu Margaret đã chuẩn bị bữa tối bằng những hải sản vừa đánh bắt được. Một vài vị khách đi cùng tàu đã bắt đầu đánh bài trong phòng ăn. Họ là hai nhà thám hiểm đang chuẩn bị đến San Francisco để tìm kiếm cơ hội làm giàu và một cặp đôi trẻ. Các nhà thám hiểm khoe khoang về cuộc sống phiêu lưu của họ ở Scotland, bao gồm việc truy bắt tội phạm có tiền thưởng hoặc săn bắn trong rừng.
"Nếu anh từng đến Carmarthen ở Wales, anh nhất định đã nghe đến tên Louis vĩ đại của tôi. Tôi đã từng một mình săn một con gấu nâu ăn thịt người trong núi, giúp một chủ trang trại lớn bảo vệ đàn gia súc của ông ấy. Một đôi 6."
Đây là một nhà thám hiểm trẻ tuổi với mái tóc đen và đôi mắt xanh lục, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen. Cậu ta vừa nói vừa đánh bài.
"Chuyện đó chẳng là gì cả. Một con gấu nâu to lớn cũng chỉ là một con thú hoang. Tôi đã từng bắn chết một tên cướp biển ở Grags. Súng của hắn ta thật sự rất giỏi, nhưng tiếc là lại chậm hơn tôi một chút. Một đôi Q!" (1)
Nhà thám hiểm còn lại, Horace, đã ở tuổi trung niên, gò má cao, râu ngắn cứng. Ông ta khinh thường những cuộc phiêu lưu mà chàng thanh niên kia kể.
Cặp đôi kia thỉnh thoảng lại thốt lên kinh ngạc trước những câu chuyện mà các nhà thám hiểm kể. Linh thỉnh thoảng cố ý chen vào một câu, hỏi về những chi tiết cụ thể hơn. Các nhà thám hiểm cũng rất sẵn lòng trả lời và thêm mắm thêm muối để khoe khoang.
Ella chỉ im lặng ngồi một bên, mỉm cười lắng nghe. So với những câu chuyện của hai nhà thám hiểm, cô bé vẫn quan tâm đến việc bếp trưởng sẽ chuẩn bị bữa tối gì hơn.
Người phục vụ trên tàu mang đến vài chiếc khay, nguyên liệu chủ yếu là hải sản mà các thủy thủ đã thu hoạch được sau khi kéo lưới.
Các món ăn bao gồm cá tuyết nướng rắc thì là, tôm hùm xanh Anh chiên bơ, salad hàu rau dền. Món chính là bánh mì trắng nóng hổi và mì trộn hải sản. Đồ uống là trà chanh ngọt có pha một chút rượu mùi.
"Thơm quá." Linh hít hít mũi.
Ella lấy một phần tôm hùm bơ. Cô bé chưa từng ăn món này trước đây. Cô bé cẩn thận xiên một miếng và đưa vào miệng. Thịt tôm tươi ngon đã có một vị ngọt dễ chịu, còn bơ thì làm cho hương vị trở nên phong phú hơn.
Cặp đôi kia là Andre và Alice. Họ là người địa phương ở Liverpool. Chuyến đi này được coi là tuần trăng mật của họ.
Alice lo lắng hỏi vị nhà thám hiểm trung niên:
"Thưa ông Horace, có cướp biển trên tuyến đường từ cảng Liverpool đến Mỹ không ạ?"
"Điều đó rất phổ biến, thưa cô."
Horace sắp xếp lại lời nói của mình, nhưng khuôn mặt đầy tự tin.
"Nhưng cướp biển thường không tấn công những con tàu buôn lớn như thế này. Con tàu Margaret có năm khẩu pháo và hơn sáu mươi thủy thủ. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải hạng xoàng. Nếu thực sự gặp phải những kẻ không có mắt, chúng tôi cũng sẽ bảo vệ những người phụ nữ và trẻ em trên tàu. Đây là một phần thưởng nhỏ bé của chúng tôi dành cho nữ thuyền trưởng hào phóng."
Ông ta nhìn Ella, người vẫn im lặng, và cười.
"Tiểu thư đây cũng không cần phải sợ. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của tất cả mọi người trên tàu."
Ella mỉm cười lịch sự, coi đó như một lời đáp lại.
Trời dần tối, tiếng sóng biển yên tĩnh và nhẹ nhàng, ánh trăng vỡ tan thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt biển.
(1) Chú thích: Đang chơi bài poker Mỹ, luật giống như "Tiến lên miền Nam"


0 Bình luận