• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 4:『Điều khiến ai đó hạnh phúc』- Chiêu trò của kẻ hèn nhát -

0 Bình luận - Độ dài: 13,157 từ - Cập nhật:

p206-207.jpg

**1. 「Lakhesh」**

Lần theo từng đốm sáng tựa mảnh sứ nổi bập bềnh trong màn đêm u tối—

Cô gái nhận ra, mình đang mơ.

Có cảm giác như cô đã từng nghe ai đó nói rằng: vốn dĩ, giấc mơ là quá trình sắp xếp lại ký ức.

Rằng, việc thức dậy và suy nghĩ cũng giống như việc trải rộng những ký ức khác nhau đã được cất giữ khắp nơi trên giá sách tâm hồn ra mặt bàn. Con người khi ngủ sẽ đặt những ký ức đó trở lại đúng vị trí trên giá sách. Giấc mơ chính là cái điều mà ai cũng làm khi đang sắp xếp giá sách… hiện tượng vô tình cầm một cuốn sách lên và bắt đầu đọc.

Từ giá sách mang tên chính mình, cô gỡ từng chút một những kỷ niệm vụn vặt đã rơi vãi, bắt đầu từ những thứ trong tầm tay. Cứ thế, cô tìm kiếm xem bản thân mình là ai. Cố gắng hồi tưởng.

—Hãy có một giấc mơ, Nathania. Dù chỉ là thay thế cho những giấc mơ đã tan vỡ cũng được.

—Một ngày nào đó, chúng ta hãy cùng nhau xây dựng quốc gia của gia đình mình nhé.

Trong căn phòng bẩn thỉu như chuồng gia súc không được chăm sóc.

—Tôi muốn con bé chơi thân với Tiat.

—Hãy đối xử với con bé như một cô gái bình thường, và để con bé được sống như một cô gái.

Giữa phố phường mưa lạnh, dưới mái hiên của một trạm nghỉ.

—Tôi không còn tin vào hy vọng cho tương lai của Tiên tộc nữa!

—Tôi thậm chí không muốn nghĩ đến một tương lai mà những đứa trẻ ấy cũng sẽ bị vấy bẩn!

Với xác phi thuyền bốc cháy ngùn ngụt làm nền.

—Cháu sợ khi mọi người biến mất. Cháu không muốn sợ hãi.

—Nhưng cháu cũng không muốn trở thành một người dửng dưng với mọi chuyện.

Trên cánh đồng hoa đủ màu sắc, cô đang kết vòng hoa cho bạn bè.

—Cháu không sao. Một mình cháu cũng ổn. Cháu sẽ hạnh phúc mà.

Giữa phố phường náo nhiệt đêm hội, cô đang xem một vở kịch rối đang cao trào.

—Trên đời này cũng có những cặp vợ chồng sau khi kết hôn mới dần gắn bó hơn mà, phải không?

—Ít nhất thì, hiện tại tôi đang cảm thấy hạnh phúc với trạng thái tâm hồn này.

Trong một căn phòng nhỏ của bệnh viện tư nhân, đối mặt với một vị bác sĩ to lớn.

Cô lần theo những ký ức mơ hồ về chi tiết, lộn xộn về trình tự thời gian, và thậm chí không chắc chắn liệu chúng có thực sự xảy ra hay không.

(Hạnh phúc… ư…)

Bỗng chốc, cô nhận ra có ai đó đang ở bên cạnh.

Không thể nào. Đây là bên trong tâm hồn cô, chỉ có một mình cô thôi. Cô gái hoang mang. Hoang mang, rồi lập tức nhận ra. Đúng vậy, ở đây chỉ có một mình cô. Vì vậy, người đang ở bên cạnh kia cũng chính là bản thân cô—hoặc một khía cạnh nào đó của cô.

『Ta đã từng có một người mà ta muốn họ được hạnh phúc. Đó là gia đình quan trọng của ta. Thế mà…』

Người đó đã nói với cô. Hay là cô đã nói với người đó? Cô không thể phân biệt được hai điều đó, và có lẽ, cũng chẳng có ý nghĩa gì khi làm vậy.

『Ta đã giết họ. Đã kết thúc tất cả.』

『Một kẻ như ta, làm sao có tư cách được hạnh phúc?』

Cô không thấy hình dáng của đối phương. Cũng không thấy hình dáng của chính mình.

Hai sự hối hận, hai tiếng than thở, hòa quyện vào làm một.

Cứ như thể, cả hai cùng lúc vươn tay ra—và chắp tay vào nhau như đang cầu nguyện.

Cô đã từng có một gia đình thân yêu.

Cô đã muốn họ được mỉm cười.

Cô đã mong họ được sống.

Vì những suy nghĩ và mong muốn đó, cô đã muốn dốc hết sức mình. Và… cô nghĩ mình đã làm được tất cả những gì có thể. Cô đã cố gắng hết sức để không phải tự trách mình thêm nữa.

Cô đã nhận được rất nhiều nụ cười, đủ để cô có thể nghĩ như vậy.

『Nếu Willem-san mà nghe thấy, chắc chắn anh ấy sẽ tức giận lắm.』

『Nếu Nathania mà nghe thấy, chắc chắn con bé sẽ phát chán cho mà xem.』

Cười khúc khích. Cười phá lên. Cô, họ, là những đứa trẻ hư. Họ đã để chết những người đã yêu thương họ đến vậy. Không chỉ thế, giờ đây họ còn đi ngược lại ý muốn của những người đó. Họ không thể ngừng lặp lại những hành động đáng bị la mắng hay chán ghét.

『Ta không có tư cách để được hạnh phúc, nhưng…』

『Dù vậy…』

Dù vậy, chắc chắn đó là…

Đã có người đã nghĩ cho cô như thế này. Đã có người đã tức giận vì cô như thế này. Đã có người đã vứt bỏ tất cả, chạy không ngừng nghỉ vì cô như thế này.

Người đó nói rằng, câu nói 「Tôi sẽ khiến em hạnh phúc」 là một sự áp đặt rằng đối phương chưa hạnh phúc. Đó là một kiểu dẫn dắt tư duy mà những kẻ đào hoa, lừa đảo hay chính trị gia thường dùng, để khiến người khác phụ thuộc vào mình. Vì vậy, anh ấy đã không dùng những lời lẽ chỉ để làm hài lòng đối phương, mà chỉ thể hiện bằng hành động. Mặc dù có nhiều lúc anh ấy làm hỏng việc. Mặc dù đó không phải là một cách làm khéo léo.

Chỉ riêng điều đó thôi, đã khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Việc cô có thể cảm thấy hạnh phúc, thật trớ trêu, chính là hạnh phúc—

—Cô mở mắt.

Bầu trời rộng lớn hiện ra trước mắt.

Hạ tầm nhìn xuống một chút, cô thấy hàng chục binh lính đang tập trung, giương súng.

(────)

Nòng súng đang chĩa về phía cô. Ánh mắt của binh lính tràn đầy địch ý. Cô hiểu đến đó. Nhưng cô không thể hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Cô gái—chậm rãi quay đầu, nhìn xuống cơ thể mình. Trên bộ đồ ngủ giản dị rách rưới, cô đang khoác một thứ giống như chiếc váy đen. Nhìn kỹ hơn, chiếc váy đó được dệt từ những sợi dây leo mảnh mai, và những sợi dây leo đó, nếu nhìn kỹ hơn nữa, chỉ là những làn sương vô hình. Một màu đen rỗng tuếch đang trói buộc cơ thể cô.

Và trên tay phải cô, một thanh kiếm lớn màu đỏ xám đang được nắm chặt.

(────)

Thanh kiếm này là gì nhỉ, cô tự hỏi.

Nó hẳn phải mang một ý nghĩa quan trọng nào đó. Hẳn phải là một thứ đáng để nhìn với một cảm xúc mãnh liệt nào đó. Nhưng cô không thể nhớ nó là gì.

Cô chỉ có thể một lần nữa xác nhận rằng bản thân mình trống rỗng.

Bầu trời—vẫn rộng lớn. Cô nghĩ mình không ghét bầu trời rộng lớn.

Âm thanh.

Chậm hơn một chút, cô nhận ra đó là tiếng súng. Chậm hơn một chút nữa, cô nhận ra mình đã bị bắn. Một viên đạn chì bị biến dạng do va chạm đang găm vào vai cô. Có một cơn đau nhẹ. Cô nhìn theo viên đạn rơi ra. Một vết bầm tím còn lại trên vai.

Cô mơ hồ suy nghĩ. Họ đang làm gì vậy?

「────Lakhesh-san!!」

Một tiếng gọi.

Khoảnh khắc đó, cô gái bừng tỉnh.

Tên cô được gọi. Nhờ đó, mảnh ghép tâm hồn đã được gọi bằng cái tên đó, đã có hình hài.

「A…」

Đồng thời, một áp lực khủng khiếp ập đến cô gái—「Lakhesh」. Một cơn lốc cảm xúc mà một tâm hồn trống rỗng sẽ không thể cảm nhận được, một chuỗi cảm xúc bị trói buộc, đang tràn ngập như muốn nghiền nát cái bản ngã vừa mới lấy lại được một chút.

Cảm xúc đó là nỗi sợ hãi, là sự cô độc, là hối hận, là thương hại, là sốt ruột, là dục vọng, là tình yêu thương, là lòng căm thù, và cả một thứ gì đó hoàn toàn khác được tạo ra bằng cách trộn lẫn tất cả những điều đó đến mức không còn hình dạng ban đầu. Tất cả những mong ước của 「đồng minh」 được kết nối thông qua Dug Weapon Morunen, không ngừng tuôn chảy vào cơ thể Tiên tộc đã được tháo gỡ xiềng xích sức mạnh.

「Lakhesh-san!」

Chủ nhân của tiếng nói là một cô bé tóc đen nhỏ nhắn. Một người thú… với tai mèo đen, nhưng dấu hiệu không rõ ràng.

Là người quen, là bạn. Là một người quan trọng. Tên là gì nhỉ.

Một tòa dinh thự lớn đã đổ nát. Cô bé đang cố gắng bò ra từ khe hở giữa đống gạch vụn chất chồng. Khắp người cô bé đầy những vết trầy xước. Chắc là đau lắm. Nhưng cô bé dường như không quan tâm đến điều đó, ngước nhìn cô.

「Lakhesh-san, nguy hiểm lắm! Xin hãy xuống đây!」

Tiếng nói đó, cô đã nghe thấy.

Giữa cơn lốc cảm xúc cuồng loạn như bão tố, dù bị vô số lời nói liên tục dồn dập, tiếng kêu của cô bé vẫn đến được với 「Lakhesh」.

「A…」

Cô định trả lời. Cô hé miệng nhỏ, nhưng không thể nói tiếp. Cô dành một chút thời gian để suy nghĩ xem nên nói gì.

Màu đỏ nở rộ.

Cơ thể cô bé run rẩy.

Cuối cùng, cô mới nhận ra tiếng súng của binh lính vẫn đang tiếp diễn.

Đạn lạc. Hoặc có thể là đạn va vào gạch vụn rồi nảy lên. Để bắn hạ 「Lakhesh」 được bảo vệ bởi Venenom bốc cháy dữ dội, binh lính đang sử dụng loại súng có lượng thuốc nổ lớn.

「A—」

Một tiếng hét thảm thiết sắp bật ra từ cái miệng đang há hốc. Như muốn ngăn chặn nó, cô bé nở một nụ cười, khuôn mặt ướt đẫm máu đỏ.

「…Không được. Lakhesh-san, không được tức giận.」

「A—」

「…Em là người chết rồi. Thế này là được rồi.」

「A, a—」

「…Vậy nên… Lakhesh-san, hãy sống… một lần nữa, Fe—」

Như muốn cắt ngang.

Một màu đỏ mới lại nở rộ trên vai cô bé.

Không chút chậm trễ, lần này là trên lưng, thêm một vết nữa.

Không một tiếng kêu thảm thiết, cô bé đó, với nụ cười gượng gạo, ngã xuống. Và từ đó, không còn nói gì nữa.

Cơ thể nhỏ bé này đã chứa bao nhiêu máu như thế. Gạch vụn nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

「A, a—」

Nỗi sợ hãi nuốt chửng tâm hồn 「Lakhesh」.

Sự cô độc thấm vào tâm hồn 「Lakhesh」.

Hối hận, thương hại, sốt ruột, và tất cả mọi cơn lốc cảm xúc, không còn chút kháng cự nào, đang xóa sạch những mảnh ghép bản ngã còn sót lại.

「Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!」

Cơn giận bùng nổ, sự tuyệt vọng đó, rốt cuộc là của ai?

(Không được—không thể kiềm chế—)

Không thể cầm cự dù chỉ trong một cái chớp mắt.

Mảnh lý trí lẽ ra còn sót lại, bị cuốn trôi bởi cơn cuồng nộ bùng phát, hoàn toàn nhường quyền kiểm soát cơ thể cô gái.

**2. Lên sân khấu**

Chiririririririririririririririririri,

Âm thanh như tiếng chuông đó, nuốt chửng cả không gian.

Cấu trúc tinh thần của Seventeen Beasts vốn đã quá khác biệt so với cư dân của Règles Aile – vùng đảo bay. Do đó, khả năng đồng bộ tinh thần để chi phối đối phương—tính chất 「hợp lực」—không tác động trực tiếp lên bất kỳ ai.

Tuy nhiên, nếu thông qua một điểm trung chuyển ưu tú, mọi chuyện sẽ khác. Nếu tìm thấy một Tiên tộc có đủ khả năng tự mình điều khiển Morunen, và ép buộc tinh thần của Tiên tộc đó hòa trộn với tinh thần của chính Vincra the Fourteenth Beast. Và nếu để Tiên tộc đó làm người phiên dịch, thì nỗi tuyệt vọng và hy vọng mà Vincra the Fourteenth Beast ôm ấp sẽ có thể được nhiều người đồng cảm.

Phân tích của bác sĩ Magomedali đã không chạm đến sự thật. Nhưng phán đoán đó, ít nhất là trong mục tiêu ngăn chặn Vincra the Fourteenth Beast nuốt chửng Règles Aile – vùng đảo bay, chắc chắn là chính xác.

Sở dĩ Règles Aile – vùng đảo bay có thể tồn tại hơn năm trăm năm, dù phải đối mặt với mối đe dọa áp đảo của Seventeen Beasts, là vì Quái thú không thể bay. Dù một con Quái thú có nuốt trọn một hòn đảo nổi, thiệt hại chắc chắn sẽ dừng lại ở đó. Điều này không thay đổi, dù đó là Timere the Sixth hay Croyance the Eleventh.

Nhưng—Vincra the Fourteenth Beast thì khác.

Dù bản thân không có cánh. Nó có thể chi phối tinh thần của Tiên tộc.

Từng chút một. Bay từ đảo này sang đảo khác, nó có thể gieo rắc sự hủy diệt.

Vì vậy, quyết tâm của Magomedali rằng bằng mọi giá, bằng mọi sự hy sinh, sẽ không lặp lại sự kiện thảm kịch Morunen, ít nhất là không sai. Và phương tiện mà ông chọn để làm điều đó, ít nhất là phù hợp. Bằng cách đặt xiềng xích lên Tiên tộc, không ngừng bào mòn sinh mệnh và tiềm năng của họ, sự hủy diệt tồi tệ nhất do Vincra the Fourteenth Beast gây ra đã được ngăn chặn liên tục.

Cho đến hôm qua, đáng lẽ mọi chuyện phải là như vậy.

Chiriririririririririririririririri,

Đó là một lời mời gọi. Không cần phải chiến đấu một mình nữa, chỉ cần hợp lực thì có thể chiến thắng mọi thứ, một cơn lốc cảm xúc không ngừng thì thầm như vậy.

「Ư…」

Dù bịt tai, áp lực cũng không hề giảm bớt. Dù nghe như một âm thanh, nhưng đây không phải là âm thanh. Nó là một thứ gì đó đáng sợ và phiền toái hơn nhiều.

Feodor cắn môi, chịu đựng sự thôi thúc đó.

Chạy bộ sẽ tốn thời gian và sức lực. Vì lý do đó, bốn người hiện đang bay trên trời. Ba Golden Leprechauns mở đôi cánh ảo ảnh, còn Feodor thì bị Nopht và Tiat treo lơ lửng từ hai bên, với hành lý buộc trên lưng.

Thành thật mà nói, trông thật tệ. Nhưng đây không phải là tình huống để phàn nàn.

「Anh có ổn không? Nếu không ổn thì xuống ngay đi.」

「Không… sao đâu.」

Đầu anh đau như búa bổ, nhưng đó là chuyện khác. Gần đây anh liên tục bị những triệu chứng khó chịu tương tự hành hạ. Giờ mà than vãn vì chuyện cỏn con này thì không được.

「Hơn nữa, Laantolku-san và những người khác có ổn không?」

「Dù anh nói vậy, nhưng em không nghe thấy gì cả.」

「…Ể?」

Vội vàng quay lại nhìn Tiat, cô bé chỉ làm mặt 「Anh nói gì vậy?」.

「Nhân tiện, tôi cũng vậy. Cái này là, có lẽ Tiên tộc bình thường không thể nghe thấy được nhỉ.」

Nopht thờ ơ nói thêm.

「Nói là tiện lợi thì cũng tiện lợi, nhưng chỉ có ba chúng ta là lực lượng chiến đấu thì hơi khó. Nếu đối thủ mà không thể dùng sức mạnh để áp đảo, thì hơi nguy hiểm đấy.」

「Không có tác dụng đâu,」 Feodor rên rỉ nói 「Vincra the Fourteenth Beast, ừm—đúng vậy, là một thể linh hồn. Ngay cả khi chúng ta phá hủy Dug Weapon làm vật chủ, cũng không thể làm tổn thương đến bản thể bên trong.」

「Ngeee,」 Nopht kêu lên một tiếng thô tục.

「Đây là giả định, nhưng nếu một trong số chúng ta mở Cổng tiên thì sao?」

「Cú nổ lớn của các cô cũng không thể phá hủy Dug Weapon. Vô ích thôi.」

「Ưm,」 Laantolku im lặng với vẻ mặt khó chịu.

「…Vậy thì sao?」 Tiat trách móc hỏi 「Anh định làm gì? Kiểu gì anh cũng có một kế hoạch tồi tệ nào đó phải không?」

「Không đến mức là kế hoạch, nhưng có cơ hội chiến thắng đấy.」

Vừa trả lời, bỏ qua phần 「tồi tệ」 trong câu nói của cô bé—

Một cảnh tượng thảm khốc hiện ra.

Nơi từng là biệt thự thứ bảy của Quý tộc Bilrubarunhomuron và khu vực xung quanh đã bị phá hủy đến mức không còn giữ được hình dáng ban đầu. Và xung quanh đó, hơn một trăm dị hình—những thứ mà số lượng đầu nổi lên quá nhiều đến mức không thể đi bằng hai chân được nữa—đang nhung nhúc.

Những người hầu làm việc trong biệt thự đó. Các binh lính của Hộ dực quân và đế quốc Quý dực. Cư dân lân cận. Không còn phân biệt được ai là ai, và cũng chẳng có ý nghĩa gì khi phân biệt, tất cả đều đã hòa lẫn vào nhau.

「…Không ổn rồi. Chúng sẽ tiến vào khu dân cư mất.」

「Nopht-san, Laantolku-san. Mấy người có thể giúp cầm chân họ được không?」

「Hả?」

「Không thành vấn đề, nhưng còn anh thì sao?」

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Laantolku, Feodor quay đầu,

「Tất nhiên, tôi sẽ đi ngăn Lakhesh-san—cùng với Tiat.」

Phía bên kia cảnh tượng thảm khốc, trong tầm mắt của Feodor, những đôi cánh ảo ảnh khổng lồ màu cầu vồng đang tỏa sáng.

—Không có thứ gì quý giá hơn sinh mạng đâu.

—Nhưng mà, chính vì thế…

Lâu lắm rồi anh mới nhớ lại.

Lời của người anh rể đã dùng cả sinh mạng để yêu thương gia đình, quê hương Elpis, và Règles Aile – vùng đảo bay.

—Kẻ nào tìm thấy được thứ đó là may mắn, là hạnh phúc.

Anh không chấp nhận lý lẽ đó. Cũng không chấp nhận kết cục đó.

Anh rể đã đúng nhưng cũng đã sai, và anh vẫn luôn muốn sửa chữa cái sai lầm đó. Nhưng, dù vậy.

**3. Kẻ tiểu nhân trên sân khấu**

Feodor nói anh sẽ tạm thời ẩn nấp. Anh nói thêm rằng, anh muốn quyết định thắng bại bằng một cú đánh lén hèn hạ, nên muốn Lakhesh-san tạo ra sơ hở.

Một cú đánh lén hèn hạ. Anh ta tự nói ra điều đó sao?

「Xấu hổ thật.」

Cô bé nói vậy với vẻ chán nản, thì

「Phải không?」

Không hiểu sao, anh ta lại nhếch mép cười đầy tự hào.

Gấp cánh lại, Tiat Siba Ignareo một mình hạ xuống đống gạch vụn.

Từ từ—cô gái tóc màu cam quay lại.

Tiat chưa từng thấy cô bé này biểu lộ khuôn mặt như vậy. Cũng chưa từng tưởng tượng ra. Thất vọng và cam chịu, khinh miệt và cự tuyệt. Trong sâu thẳm đôi mắt, một ngọn lửa u ám đang lay động.

「Đó là cái kết mà cậu đã tìm thấy sao?」

Câu hỏi đó chỉ đơn thuần là tự nhiên tuột ra khỏi môi Tiat. Tất nhiên, cô không mong đợi một phản ứng nào. Thế mà, sau vài giây chờ đợi, cô lại cảm thấy hơi buồn vì không nhận được câu trả lời nào.

「Đi thôi.」

Cô kích hoạt Venenom. Kỹ thuật rút cạn sức mạnh bằng cách đẩy bản thân ra xa sự sống. Hơi nóng rút khỏi toàn thân. Tiat nghiến chặt răng, chịu đựng cái lạnh buốt xương như thể có ai đó đang rút xương sống của mình.

Lắc lư, Lakhesh di chuyển như một xác chết trôi trong nước. Cô ta giương Dug Weapon màu đỏ xám, không phải của Seniorious của mình. Cái thế thủ với mũi kiếm hơi hướng ra ngoài đó, cô bé có nhớ. Đó là thói quen xấu của Lakhesh, luôn ghét làm tổn thương hoặc cố gắng làm tổn thương ai đó.

Bước tới.

Vung kiếm.

Đây không phải là lần đầu tiên họ giao kiếm. Họ đã va chạm nhiều lần trong quá trình huấn luyện Chiến binh tiên, và cũng đã giao chiến một trận vào cái đêm Feodor trốn khỏi quân đội. Và trong số những lần đó, Tiat chưa bao giờ thắng được cô gái ôn hòa này. Sự khác biệt về tài năng tất nhiên là rất lớn, và giờ nghĩ lại, có lẽ còn có một cảm giác sợ hãi nào đó.

「Ư, a!」

Vốn dĩ đã yếu hơn về sức mạnh, ít nhất cô bé cũng muốn nắm quyền chủ động. Dồn hết quyết tâm và sự sốt ruột vào kiếm, Tiat dồn dập tấn công. Ưu tiên số lượng đòn đánh hơn là độ chính xác của từng đòn. Dù không cảm nhận được uy lực hay khí thế trong chuyển động của Lakhesh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta chậm chạp. Và hơn hết, đường kiếm của cô ta rất lộn xộn—dường như có thêm chuyển động của vài người khác đã luyện kiếm trộn lẫn vào những chuyển động của Lakhesh mà Tiat biết. Cô bé bị lạc lối bởi những thay đổi không quen thuộc. Những phán đoán trước và đối phó mà lẽ ra có thể hiệu quả nếu chỉ đối mặt với một mình Lakhesh, giờ hoàn toàn vô dụng.

(—Nhưng!)

Thanh kiếm bổ xuống bằng trọng lượng cơ thể bị gạt ngang một cách dễ dàng. Tư thế của Tiat mất thăng bằng. Không bỏ lỡ sơ hở đó, lưỡi kiếm của Morunen ập tới—trong khoảnh khắc, Tiat nheo mắt, thay đổi chất lượng Venenom của mình. Từ sức mạnh tạo ra lực, sức mạnh cản trở lực, cô bé chuyển hóa thành sức mạnh bẻ cong lực, sức mạnh dẫn dắt lực.

Lưỡi kiếm Ignareo nảy lên.

Một tia kiếm vẽ ra quỹ đạo mà người ngoài nhìn vào sẽ thấy như vậy.

Thay vì tăng cường sức mạnh cánh tay bằng Venenom, cô bé đã thay đổi hướng quán tính, tung ra một đòn tấn công từ điểm mù mà không làm giảm tốc độ hay uy lực. Đây là kỹ thuật mà cô bé đã từng thấy một tiền bối Chiến binh tiên sử dụng trong thực chiến một lần. Một ý tưởng chiến đấu không phải bằng tài năng tạo ra sức mạnh lớn, mà bằng kỹ thuật điều khiển sức mạnh đã được tạo ra. Đã có lúc cô bé tự mình lén lút luyện tập, mong một ngày nào đó mình cũng làm được. Do là một kỹ thuật cực kỳ cao cấp nên cuối cùng cô bé vẫn không thể sử dụng thành thạo, nhưng dù vậy, nhờ nỗ lực ngày đó, cô bé đã thành công trong tình huống quan trọng này.

Ánh sáng như tia lửa bắn ra.

Phản ứng của Lakhesh không kịp. Thanh kiếm của Tiat lẽ ra đã chắc chắn trúng vào cánh tay phải của cô ta, nhưng lại bị một thứ giống như dây leo đen bất ngờ chặn lại. Thanh kiếm bị mắc kẹt vào thứ cứng rắn không thể tưởng tượng nổi so với vẻ ngoài của nó, và cô bé cũng không thể dễ dàng chém đứt nó, buộc phải tham gia vào một cuộc đấu sức không mong muốn.

「…Ư…」

Cô bé nghĩ thứ nhìn như dây leo đó, cũng giống như xiềng xích—dù trong tình cảnh gần như tuyệt vọng này mà nghĩ vậy thì thật ngớ ngẩn, nhưng đã nghĩ rồi thì đành chịu. Vô số vòng kim loại nối liền nhau, trói buộc lẫn nhau. Bản thân chúng hoạt động như một sợi dây thừng để kết nối, trói buộc và giữ chặt thứ gì đó. Sự tồn tại của chúng, đôi khi được ví như Vincra—

「Tiat.」

Một giọng nói quen thuộc, gọi tên cô bé.

「…Cậu tỉnh rồi sao?」

「Ừ, một chút thôi.」

Cô bé suy đoán. Dây leo đen đang bị Dug Weapon Ignareo cắm sâu vào. Dù không cắt đứt được, nhưng cũng đã tạo ra vết thương. Kết quả là sự trói buộc ý thức của Lakhesh đã được nới lỏng chăng.

「Cố lên, tớ sẽ cứu cậu ngay.」

Tiat dồn sức vào kiếm. Nếu mức độ tổn thương gây ra cho dây leo này giúp Lakhesh dễ chịu hơn, thì cô bé sẽ gây ra vết thương mạnh hơn nữa. Nếu không đủ, cô bé sẽ dồn sức mạnh hơn nữa. Cô bé đã quyết tâm như vậy.

Chỉ là quyết tâm thôi.

Dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu, hiện thực cũng không thay đổi chỉ vì thế. Tiat Siba Ignareo là một Tiên tộc bình thường, không thể kích hoạt Venenom đến mức tự đốt cháy cơ thể mình. Sự thật đó không thể vượt qua.

「Cái… đồ…」

Mái tóc màu xanh non dựng đứng lên. Chỉ có vậy. Dấu hiệu thay đổi sắc tố thường xuất hiện ở những người kích hoạt Venenom vượt quá giới hạn, thậm chí còn chưa có dấu hiệu.

「Tiat. …Làm ơn.」

Rút mạnh, tay của Lakhesh đẩy một sợi dây leo ra một cách thô bạo.

Thứ mà sợi dây leo đó đã bảo vệ bấy lâu, giờ lộ ra không phòng bị.

「…Khoan đã, cậu…」

「Kết thúc đi.」

Vị trí ngực. Vị trí trái tim.

Lakhesh đang nói, hãy giết cô ta.

「Ngốc! Làm sao mà tớ làm được chứ!」

「Làm được mà… lúc đó, chúng ta đã cùng làm rồi mà…」

「Đó là…」 Sức lực như muốn rời khỏi cánh tay cô bé 「…Cậu lôi chuyện đó ra thật gian xảo.」

「Tớ… chỉ là cái vỏ rỗng thôi. Chỉ là đang được gian xảo một chút, có thêm thời gian khuyến mãi thôi. Cho nên, nhé…」

「Tớ biết! Tớ biết, nhưng!」

Lakhesh Nyx Seniorious đã hỏng từ rất lâu rồi. Sau đó, vì một lý do kỳ diệu và phức tạp nào đó, cô ta được ban cho một khoảng thời gian ảo ảnh như thể vẫn còn sống… dù vậy, đó cũng chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi và méo mó, và giấc mơ thì đến lúc nào đó cũng phải kết thúc là điều hiển nhiên.

Tiat cũng hiểu lý lẽ đó. Chấp nhận nó. Thế nhưng.

「Chuyện đó, rõ ràng là không thể mà!」

Cô bé từ chối, trong nước mắt.

Đó là một sự từ chối trống rỗng, chỉ dựa vào cảm xúc.

Lakhesh có tài năng xuất chúng, Dug Weapon đẳng cấp có thể sánh ngang với Seniorious. Hơn nữa, còn có sự hiện diện của Quái thú. Chắc chắn là mạnh mẽ. Chắc chắn không ai có thể đánh bại. Tuy nhiên, nếu…

Nếu có thứ gì đó không thể bị phá vỡ ngay cả bởi Lakhesh hiện tại—

「Black Agate, lần thứ hai!」

Không tiếng động. Không dấu hiệu. Không báo trước.

Xuyên qua khoảng trống trong ý thức của hai cô gái, thiếu niên tóc trắng trượt vào phía sau Lakhesh.

(…Ể,)

Phản ứng không kịp. Trong khoảnh khắc đó, thiếu niên hành động.

Lòng bàn chân anh ta dán chặt vào sàn. Mắt cá chân, đầu gối, khớp háng, eo, xương sống. Mọi luồng kình lực vận hành bên trong cơ thể, xoay chuyển, lưu động, dừng lại, đều bị anh ta cưỡng ép kết hợp.

Trái ngược với ý thức không kịp nắm bắt tình hình, đôi mắt Tiat chắc chắn đã nhận ra chuyển động đó. Cô bé không hiểu rõ thuật lý, và nói chung cũng không nghĩ đó là một kỹ thuật võ thuật tuân theo lý lẽ thông thường, và trước cả những điều đó, chuỗi chuyển động đó trông thật khó chịu. Cô bé đã từng thấy nó ở đâu đó. Hay nói đúng hơn, nó có một sức ảnh hưởng đủ để một khi đã thấy thì không thể quên. Đó là, đúng vậy,

(…Cú đấm nghiền nát của bố tuyệt đối…?)

Một lực phá hủy gần như phớt lờ mọi định luật vật lý thông thường đã giáng thẳng vào gốc lưỡi kiếm Mournen, ngay tay Lakhesh đang mất cảnh giác. Cú sốc đủ sức thổi bay một pháo đài đá thành từng mảnh vụn. Tiếng gầm vang đập vào màng nhĩ. Sóng xung kích lan tỏa, không phân biệt công kích mọi thứ xung quanh.

Dù cho ma lực Venenom áp chế phi lý mà Lakhesh đã phát ra, cũng không đủ để chặn đứng hoàn toàn cú sốc được tung ra với độ chính xác và thời điểm hoàn hảo đó.

Mournen bị đánh bay.

Không chút chần chừ, Feodor vươn tay.

Nhưng ngay lập tức, cậu nhăn mặt đau đớn và cứng đờ người.

Chuyện đó là đương nhiên. Cơ thể sinh vật vốn không được tạo ra để thực hiện những động tác phi lý hay tung ra những cú đấm với uy lực phi thường. Chỉ những kẻ lập dị đã trải qua rèn luyện phi thường và đạt đến cảnh giới phi thường mới được phép làm vậy. Và Feodor, dù có phần… kỳ lạ theo nhiều hướng khác, nhưng xét về mặt này thì cậu vẫn là một cậu bé bình thường.

Những dây leo đen vụt tới.

Nhanh hơn cả tay Feodor, chúng toan quấn lấy chuôi Mournen.

「──Không được!」

Không thể để chúng chạm vào. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không thể cướp Mournen khỏi tay Lakhesh nữa. Điều đó đồng nghĩa với việc không còn bất kỳ phương tiện nào để chiến thắng trận chiến này. Đầu óc thì hiểu rõ như vậy. Hiểu rõ rồi, nhưng…

Dây leo chuyển động rất nhanh. Dù đầu óc có gào thét phải ngăn lại, cơ thể vẫn không thể theo kịp. Những mảnh vỡ gạch đá bay lên sau cú sốc trước đó dường như đứng yên giữa không trung. Một ảo giác như thể đang bơi trong dòng thời gian ngừng lại. Không kịp nữa rồi. Tôi vô thức nhắm mắt lại. Tay phải cảm nhận một phản ứng khó chịu.

「…Hả?」

Thời gian bắt đầu chuyển động. Tôi mở mắt ra.

Mournen… đang nằm trong tay Feodor.

Những dây leo đã mất hết sức lực. Thậm chí, chúng còn nằm vật ra đất, co giật như một con vật đang hấp hối.

「Ơ…」

Trên tay phải, bàn tay đang nắm chặt Ignareo, một cảm giác ấm nóng nhớp nháp.

Một dự cảm tồi tệ ập đến. Tôi dùng toàn bộ sức lực của cơ thể để quay cái cổ dường như đã gỉ sét của mình, nhìn về phía đó.

Máu đang phun ra.

Từ ngực Lakhesh, nơi bị lưỡi Ignareo rạch sâu.

Tôi nhận ra ngay đó là vết thương chí mạng.

Chỉ trong tích tắc, tôi tin chắc rằng dù có cố gắng cầm máu thế nào cũng không kịp nữa.

Lakhesh, chính cô bé, đang mỉm cười dịu dàng và hiền hòa.

「À…」

Tôi đã trả lời rằng điều đó là không thể mà.

Ngay sau khi tôi gào lên rằng Tiat Siba Ignareo không thể kết thúc cuộc đời của bạn mình.

Giờ đây, lưỡi kiếm trong tay Tiat, quả thực, đang hủy hoại sinh mệnh trong cơ thể Lakhesh.

「Lakhesh! …Lakhesh, Lakhesh!」

Tôi gọi tên cô bé. Không có tiếng trả lời. Lakhesh chỉ khẽ mỉm cười, có vẻ hơi vui. Đó là nụ cười tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần. Khuôn mặt mà cô bé này luôn nở khi an ủi những đứa trẻ nhỏ đang khóc lóc.

Tôi rút Ignareo ra, vứt bỏ, rồi ấn vào vết thương. Tất nhiên, làm vậy giờ đây cũng chẳng ích gì. Leprechauns không phải là sinh vật theo nghĩa đen, nhưng chúng tồn tại bằng cách mô phỏng sinh mệnh – loài người. Nếu cơ thể của loài người phải chịu vết thương chí mạng, thì đương nhiên, chúng cũng không thể sống sót.

「Feodor! Lakhesh bị thương!」

Tôi ngẩng đầu lên, gọi tên cậu trai. Tất nhiên, tôi không nghĩ cậu ta có thể cứu Lakhesh. Chỉ là, tôi không thể không gọi.

Và rồi, tôi nhận ra.

Feodor đang đứng trên đống đổ nát.

Cậu ta quay lưng lại phía tôi.

Tay phải cầm Mournen. Điều đó thì không sao. Tay trái thì… Seniorious. Điều này cũng không có gì lạ. Vì nghĩ có thể cần đến, tôi đã lôi nó ra khỏi nơi ẩn náu và mang đến đây.

Nhân tiện – những dây leo đen đã từng hành hạ tôi nãy giờ, giờ không thấy đâu cả. Chúng đã biến đi đâu? Hay đã di chuyển đến đâu –

「Ha… haha…」

Vai Feodor khẽ rung lên.

Cậu ta đang cười.

Tiếng cười đó, dần dần, và chắc chắn, lớn hơn.

「Cuối cùng… cuối cùng rồi. Mình đã đến được đây… Đồ khốn…」

Cậu ta lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Đến lúc này, Tiat mới nhận ra. Có điều gì đó không đúng.

「Feodor, chẳng lẽ, cậu cũng…」

「──À, không phải đâu,」Feodor đáp mà không quay lại. 「Mình không bị 『Quái thú』 chi phối. 『Quái thú thứ Mười Bốn – Vincra』 không có sức mạnh đến mức đó đâu. Nếu không phải thông qua Mournen, thì bình thường nó không thể chi phối những thứ có cấu trúc tinh thần quá khác biệt. Mặc dù là 『Quái thú』 căm ghét sự cô độc, hay chính vì thế chăng, bản chất của nó không thể giao tiếp với bất kỳ ai trên Quần đảo nổi Régles Aile này──」

Giọng điệu bình tĩnh đến lạ lùng, trôi chảy.

Trong lòng Tiat đang hoang mang, một nỗi bất an khác trỗi dậy.

「──『Quái thú thứ Mười Bốn – Vincra』 không có sức mạnh đến mức đó. Chỉ là, về điều ngược lại thì, có lẽ phải thử mới biết được.」

「Hả?」

Keng. Với một tiếng động trong trẻo, Seniorious bị ném đi.

Feodor dùng cả hai tay nắm chặt chuôi kiếm, giơ lưỡi Mournen lên trước mặt mình.

「Cậu, rốt cuộc, đang làm gì…」

「Vincra. 『Ngươi là bạn của ta』… À, không, không đúng.」

Không màng đến Tiat, Feodor nói chuyện với thanh kiếm trước mặt.

Với giọng điệu dịu dàng, hệt như đang nói chuyện với một người bạn vậy.

「…『Mười Bảy Quái thú tận thế』, kẻ thù lớn của Quần đảo nổi Régles Aile, kẻ hủy diệt vạn vật. ──Ngươi, chính là ta.」

Trong khoảnh khắc,

Một làn sương đen bùng lên.

Như hàng tỉ con côn trùng, làn sương cuộn mình, bay lượn, rồi không giữ được hình dạng mà quấn lấy cơ thể cậu trai.

「Feo… dor…?」

Khí tức đã biến chất.

Người đứng đó, chắc chắn vẫn là Feodor Jessman ấy. Tên Imp dối trá, độc địa, cứng đầu và hay khoác lác ấy.

「──Có một điều rất quan trọng, Tiat, mình muốn nói với cậu.」

Với giọng của Feodor không thay đổi, cậu trai đó nói.

Một tay mở gọng kính lấy ra từ đâu đó, rồi đeo vào.

「Imp là kẻ xấu. Đừng tin chúng.」

Cậu ta chỉ quay đầu lại.

Với đôi môi nhếch lên như sói hoang, khuôn mặt đó cười dữ tợn.

Từ khóe mắt, một vệt máu chảy xuống, như một giọt lệ.

Để hạ gục Quần đảo nổi Régles Aile, tôi đã chiến đấu. Điều này không dối trá. Tôi thực sự nghĩ rằng thế giới này cần tai họa. Và tất nhiên, đó không phải là tất cả.

Vì ngày mai của các Leprechauns, tôi đã chiến đấu. Điều này cũng không dối trá. Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận việc cuộc chiến của họ bị phớt lờ mãi. Và thực ra, đó cũng không phải là tất cả.

Rầm rầm –

Bản thân tôi, đang sụp đổ.

Tôi biết điều đó, nhưng việc cưỡng ép hợp nhất với tinh thần của 『Mười Bảy Quái thú tận thế』 là một hành động tự sát. Dù không thế thì thời gian còn lại của Feodor vốn đã ít ỏi, giờ đây cũng như đổ hết xuống cống rãnh.

──Tôi cảm nhận một khối sương đen bên trong mình.

Giờ đây tôi hiểu được 『Quái thú thứ Mười Bốn – Vincra』 này đã phải chịu đựng nỗi đau khổ nào. Nó đã phải chịu đựng sự bất lực. Bị cướp mất nơi chốn, bị phá vỡ niềm tin, bị đẩy vào sự bất lực, và không thể thoát khỏi tất cả những điều đó, cứ mãi mãi như vậy.

Và Mournen, là một thanh kiếm trung thực. Nó liên tục thực hiện mong muốn của chủ nhân. Nó tiếp tục làm việc để giành lại nơi chốn, để kết nối trái tim với những người có cùng lời cầu nguyện, để sử dụng sức mạnh mà không bao giờ bị cướp đoạt nữa.

Không ai, muốn làm điều ác cả.

Chỉ là, họ ôm ấp những ước nguyện nhỏ nhoi, hiển nhiên.

「Ma Vương, không tồn tại ở đâu cả.」

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với chị gái Margaux từ rất lâu về trước. Ma Vương, là tên của một vai trò được trao cho kẻ xuất hiện trong câu chuyện như là nguồn gốc và tâm điểm của mọi cái ác.

Hạ gục nó, đồng nghĩa với việc loại bỏ mọi nỗi buồn và tai họa khỏi thế giới trên sân khấu.

Tất nhiên, đó chỉ là chuyện trong những câu chuyện hư cấu. Trong thực tế, hiếm khi có ai thực sự chỉ là kẻ xấu hoàn toàn. Cũng không có một thực tế tiện lợi nào mà khi đánh bại ai đó thì mọi người đều hạnh phúc.

Ngay cả 『Quái thú』, kẻ hủy diệt vạn vật, cũng không đủ sức đảm nhận vai trò đó. Vì tôi đã biết điều đó.

「Ngủ ngon nhé, Vincra. Vai trò của ngươi, ta sẽ tiếp nhận.」

Nhẹ nhàng ôm lấy trái tim đó.

Tinh thần được sinh ra trong cuộc chiến cô độc, tồn tại bằng cách căm ghét sự bất hòa và ngờ vực, đang mất đi ý nghĩa của nó. Sự hợp nhất tiến triển. Bản chất hòa tan vào nhau.

Mở mắt ra.

Mở ra trước mắt là cảnh tượng của một khu phố đá, đã từng.

Đống đổ nát, những hình thù dị dạng và xác chết, cùng những binh sĩ đang chĩa súng vào tôi. Cảnh tượng những vết sẹo mới khắc sâu vào thành phố Corinadiluce yên bình.

Chắc là vì 『Quái thú thứ Mười Bốn – Vincra』 đã biến chất, những hình thù dị dạng xung quanh đều ngã xuống đất, nhanh chóng phong hóa và tan thành tro bụi đen. Những người đã giao chiến trước đó, Nopht và Rantoruku cùng các binh sĩ Hộ dực quân – có vẻ viện binh đã đến – đang nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Từ xa, tôi loáng thoáng cảm nhận được ánh mắt của cư dân thành phố.

Xa xa, tôi cũng thấy Kagera và bà lão của Đế quốc đó. Trên khuôn mặt họ đều hiện lên vẻ chấp nhận khó chịu. Phải chăng họ đã dự đoán được? Mục đích của Feodor Jessman, và phương tiện cậu ta đã chọn để đạt được nó. Có vẻ như, ít nhất họ cũng đã hiểu đủ để không ngạc nhiên.

(Lakhesh-san…)

Tôi cắt ánh mắt khỏi thi thể cô gái đang nằm gục. Cắn chặt răng kìm nén衝 động muốn chạy đến. Xua đi nụ cười hiền hậu hiện lên trong tâm trí.

(Xin lỗi, hãy đợi tôi một chút. Tôi cũng sẽ đến đó ngay thôi.)

Tôi tự nhủ, dưới dạng lời xin lỗi.

Bởi vì bây giờ tôi, vẫn còn những việc phải làm.

──Tất cả những điều này, là thảm kịch do một con 『Quái thú』 gây ra.

Và con 『Quái thú』 đó, giờ đây, nằm trong Feodor.

Nếu chỉ là tình huống do 『Quái thú』 gây ra, thì đó là thiên tai. Thiên tai là tai họa nhưng không phải là cái ác. Một thứ không phải là cái ác, dù bị đánh bại, cũng không phải là điều thiện hay công lý. Nhưng nếu nó trở thành việc làm của một kẻ ác nào đó… nếu có thể làm được như vậy, câu chuyện sẽ khác. Kẻ chiến đấu chống lại cái ác sẽ trở thành công lý, kẻ tiêu diệt cái ác sẽ trở thành anh hùng.

Nếu không chuẩn bị mọi thứ đến mức đó, thì cái gọi là anh hùng công lý sẽ không bao giờ xuất hiện.

Giờ đây, tôi ước gì có một con đường mà không ai phải chết.

Giờ đây, tôi ước gì có một cách mà không ai phải khóc.

Tôi biết. Điều đó không tồn tại ở đâu cả. Ít nhất, không ai có đủ thời gian để tìm kiếm và khám phá ra nó. Vì vậy, ai cũng muốn những gì trong tầm mắt. Ai cũng cố gắng bảo vệ những gì trong tầm tay. Khóc lóc, bị thương, mỗi người đều giữ vững lập trường của mình, mỗi người đều gắn bó với những điều quý giá của mình, và sống.

Ai cũng làm như vậy.

Vì vậy, tôi cũng sẽ làm như vậy──

「Ha──hahahahahahahaha!」

La lớn lên, ngực tôi đau nhói. Dù không la cũng đau.

Chắc là xương sườn đã gãy, và xương gãy đó đang đâm vào nội tạng nào đó.

Nếu lơ là, tôi sẽ ho sặc sụa và nôn ra máu ngay lập tức, rồi từ đó ngã vật xuống bất tỉnh. Nhưng điều đó không được. Dù rất hấp dẫn, tôi tuyệt đối không thể trốn thoát theo hướng đó.

Feodor Jessman, là một tên tiểu nhân. Một tên tiểu ác nhân không thể trở thành dũng sĩ hay anh hùng.

Và một tên tiểu ác nhân cũng có sân khấu, màn trình diễn, cũng như lòng tự trọng và kiêu hãnh của riêng mình.

「Các Leprechauns, các cô đã vất vả rồi! Mà không hề hay biết mình bị tôi lợi dụng!」

Hãy ưỡn ngực lên. Hãy cất cao giọng.

Giấu đi ý đồ thật sự sau cặp kính. Chẳng phải cậu đã tự nói mình giỏi diễn xuất sao.

Màn đã kéo lên. Giờ chỉ còn việc diễn trọn vai diễn của mình cho đến cuối cùng.

「Ta đã có được sức mạnh! Sức mạnh của 『Mười Bảy Quái thú tận thế』 sẽ hủy diệt thế giới, hơn nữa là hai loại!」

Lời thoại cứ như đang giải thích từng chút một. Vì phải làm cho những khán giả không hiểu rõ sự tình cũng phải hiểu được Feodor đang đứng đây là ai.

「Nhưng, cái chết vẫn chưa đủ! Tiếng than khóc vẫn chưa đủ! Hỡi những kẻ ngu muội, hãy nhớ lại, và hãy kinh hoàng! Quần đảo nổi Régles Aile không phải là thiên đường, lớp băng mỏng đã bị đạp vỡ rồi! Trước sức mạnh của 『Quái thú』, kẻ hủy diệt vạn vật, sẽ không có anh hùng cứu thế nào xuất hiện đâu──」

「──Feodor!!」

Giọng nói…

Và mũi kiếm Ignareo, đã cắt ngang tiếng cười lớn của Feodor.

「Cái gì thế này. …Cậu đang nói gì vậy?」

Giọng nói run rẩy. Biểu cảm trên khuôn mặt méo mó một cách kỳ lạ.

Tôi nghĩ cô bé muốn cười. Tôi nghĩ cô bé muốn tin đó là một trò đùa.

「Đúng như lời tôi nói, cậu chậm hiểu thật đấy.」

Cười khẩy, tôi nhếch môi, với vẻ mặt tệ hại nhất có thể, chế nhạo cô bé.

「Cậu quên rồi sao? Tôi là kẻ thù của Quần đảo nổi Régles Aile. Vì thế tôi gia nhập Hộ dực quân, vì thế tôi tiếp cận các cậu, vì thế tôi phản bội Hộ dực quân, và vì thế tôi bay đến thành phố này──」

「Xạo!」

「Không phải xạo!」

Tiếng hét đó, không cần diễn xuất, tự nhiên trào ra.

「Đây không phải lời nói dối, không ai được phép phủ nhận! Tôi, tôi đã luôn──」

Tôi dừng lời. Kìm nén sự kích động.

「…Hạ gục Quần đảo nổi Régles Aile. Đó là mục đích ban đầu của tôi. Không phải nói dối. Nếu nghi ngờ, lần sau cứ hỏi Pannibal. Cô ấy đã nhìn thấu điều đó.」

Cứ thật độc ác vào. Tôi tự nhủ, và nụ cười giả tạo càng thêm sâu sắc.

「Chỉ còn một chút nữa là đạt được. Nếu không ai cản trở tôi… tôi thực sự sẽ làm vậy.」

Tôi lắc đầu một cách khoa trương. Dùng ngón tay gõ gõ vào ngực mình.

「Nếu các cô không muốn vậy, nếu các cô muốn nói rằng Quần đảo nổi Régles Aile được bảo vệ… rằng các cô sẽ không thua trước sự tuyệt vọng do 『Quái thú』 mang lại. Vậy thì, hãy cho chúng tôi thấy đi.」

Ngày xưa. Willem Kmetsch, mang trong mình衝 động của 『Quái thú đầu tiên – Chanteur than khóc dưới trăng』, đã giao chiến với các Leprechauns như một 『Quái thú』 hùng mạnh. Qua trận chiến đó, anh đã một lần nữa chứng minh giá trị của các Leprechauns, những người suýt chút nữa đã bị phán xét là vô dụng.

Chỉ cần làm lại điều tương tự. Feodor đang nói vậy.

「Tại sao」

Giọng Tiat nghèn nghẹn trong nước mắt.

「Tại sao cậu lại biết những chuyện đó chứ!」

Tôi không trả lời câu hỏi đó. Feodor dang rộng hai tay.

「Hết hỏi đáp rồi. Chúng ta kết thúc thôi nào, Vị Hộ Vệ của Quần đảo nổi Régles Aile──」

Tôi luôn nghĩ, mình và cô bé này lúc nào cũng đối đầu nhau.

Không chỉ bằng lời nói, mà còn bằng những lần kiếm chạm kiếm.

Không phải là ghét bỏ, cũng không phải là không hiểu nhau, cũng không phải đối phương nắm giữ thứ gì đó mà tôi muốn đoạt lấy đến mức đó. Thế nhưng, chúng tôi lại đứng chắn ngang đường đi của nhau.

Lúc nào cũng ở ngay bên cạnh, nhìn về tương lai mà cả hai cùng hướng tới.

Hệt như những lữ khách kề vai sát cánh, cùng đi trên một con đường.

Tôi nhanh chóng nắm bắt được cách điều khiển dây leo.

Có lẽ còn dễ dàng hơn cả việc điều khiển tay chân. Điều lớn lao hơn là giờ đây, không chỉ là một phần cơ thể của tôi, mà còn có một kẻ đã quen điều khiển cơ thể đó đang hòa tan bên trong tôi.

「Mà này, tôi cứ định nói nhưng quên mất!」

Vấn đề là, tốc độ của những dây leo đó không thể bắt kịp chuyển động của Tiat. Có lẽ vì thấy bất lợi khi đối đầu trực diện, cô bé đã vỗ mạnh đôi cánh ảo, chuyển sang chiến thuật lấy né tránh làm chủ đạo. Đến giờ, phán đoán đó có thể nói là đúng – Feodor không hề có kinh nghiệm chiến đấu đúng nghĩa với con người bằng dây leo, và 『Quái thú』 dường như không có khái niệm tích lũy kinh nghiệm.

「Gì cơ?!」

「Đôi cánh của cậu, đẹp thật đấy!」

「──Cậu bị ngốc à?!」

Bị đáp trả như vậy mà không chút ngượng ngùng, tôi cũng hơi tổn thương. Mà, thực ra, chính tôi cũng nghĩ mình đã nói một câu ngu ngốc thật.

Nhưng, biết làm sao được. Nếu bỏ lỡ bây giờ, chắc chắn sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa.

Tôi phán đoán rằng chiến đấu kéo dài sẽ bất lợi. Về cơ bản, bên nào phát ra ma lực Venenom để chiến đấu thì sẽ hao tốn thể lực nhiều hơn. Nhưng quy tắc này không áp dụng cho Tiat vì cô bé không thể điều khiển ma lực Venenom đến mức gây gánh nặng. Trong khi đó, thời gian còn lại của Feodor, người đã cưỡng ép hòa hợp tinh thần một cách liều lĩnh, không còn nhiều. Hiện tại, ký ức, bản ngã, mục đích và ý chí của tôi vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ vẫn như vậy sau một phút, hay thậm chí mười giây nữa.

『Lần giúp đỡ thứ ba, ngươi không cần nữa sao?』

Từ đâu đó, tôi nghe thấy giọng nói của Hắc Mã Não.

「──À. Cảm ơn ngươi lúc nãy nhé. 『Long Lan Kiếp Đỉnh』, đúng không?」

『Không cần khách sáo, ta đã nhận được cái giá rồi.』

「Đừng có nói dối dở tệ vậy chứ. Tôi bị tổn thương là do phản ứng ngược khi sử dụng sức mạnh quá lớn mà thôi. Ngươi chẳng nhận được gì cả. Giới hạn ba lần mà ngươi nói ra không phải là keo kiệt đâu. Đó chỉ là giới hạn mà tôi có thể chịu đựng được sức mạnh của ngươi mà thôi.」

『…Dù vậy, ta cũng đã nhận được cái giá. Đừng đánh trống lảng, ngươi không dùng sức mạnh của ta nữa sao?』

「À──」

Suy nghĩ một chút,

「──Thôi được rồi. Nếu tôi tự hủy diệt thêm nữa, mọi thứ sẽ mất đi ý nghĩa.」

『Đến nước này rồi, kết quả cũng sẽ tương tự nhau thôi.』

「Không giống đâu. Hoàn toàn, không giống chút nào.」

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. 『Quái thú』 này, dường như hiểu được lòng người, nhưng lại không hiểu được những điều căn bản.

「Kẻ ác lớn ấy à, cuối cùng phải bị chính tay anh hùng đánh bại cho tan xác mới được.」

Tiat đột kích, xuyên qua kẽ hở quỹ đạo của dây leo, như thể dùng cả cơ thể để va chạm.

Tôi cảm thấy đó là một nước đi tồi. Feodor đáp trả đòn tấn công đó, vung dây leo như muốn hất tung lên. Đánh vào lưỡi Ignareo từ phía dưới, làm giảm đà của Tiat──

Một tiếng kim loại va chạm nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng.

「…Hả?」

Ignareo tuột khỏi tay Tiat, xoay tròn trên không trung theo quán tính bị đánh bật.

Tôi vô thức nhìn theo. Nhân lúc đó, Tiat hạ thấp người, nhặt một thanh kiếm khác đang lăn trên mặt đất. Seniorious. Vũ khí cổ đại Carillons mạnh nhất, chỉ những kẻ được chọn mới có thể sử dụng.

「Làm ơn!」

Tiat gào lên như cầu nguyện, và phát ra ma lực Venenom mạnh mẽ hơn nữa.

Sức lực dồn vào bàn tay nắm chặt chuôi Seniorious, như thể muốn bẻ gãy nó.

Tôi thấy tóc Tiat dựng ngược lên một cách rợn người.

Nhưng không có gì thay đổi. Sức mạnh của Tiat, dù vậy, vẫn không đạt đến đỉnh cao mong muốn. Vũ khí cổ đại Seniorious. Thanh kiếm trong tay Tiat, vẫn im lặng.

Một sợi dây leo dễ dàng chặn đứng lưỡi kiếm đó – một lưỡi kiếm chỉ là khối kim loại thông thường.

「…À」

Chỉ có Lakhesh mới có thể điều khiển Seniorious. Tinh thần, quyết tâm, hay sự kích động đều không đủ để tạo ra phép màu. Sự thật hiển nhiên đó, ngay cả trong thời khắc nguy cấp này, cũng không hề thay đổi.

Ở góc mắt. Tôi thấy Rantoruku lộ vẻ tuyệt vọng, hạ trọng tâm xuống. Có lẽ anh ta đang phân vân có nên ra tay hay không, và giờ thấy Tiat gặp nguy hiểm nên định xông lên.

(──Không hiểu gì cả, tiền bối ơi.)

Feodor cố gắng kìm nén衝 động muốn bật cười.

Tiat từng ngưỡng mộ Chtholly Nota Seniorious. Cô bé từng mơ ước một ngày nào đó sẽ trở thành một Chiến binh tiên như vậy. Và – sau khi giấc mơ đó tan vỡ, cô bé đã từng gục ngã vì nghĩ rằng tất cả con đường mình đã đi đều vô ích, rồi từ đó đứng dậy. Cô bé đã chọn sống.

Cô bé không thể điều khiển Seniorious. Sự thật đó, cô bé đã chấp nhận từ lâu.

Dựa trên điều đó, cô bé đã tự đứng vững trên đôi chân của mình và bước đi. Vì thế,

「Hừm!」

Cô bé nhảy lên.

Lấy điểm tiếp xúc giữa dây leo và kiếm làm trụ, với lực chân được khuếch đại bởi một chút ma lực Venenom, cô bé nhảy cao, và nhanh hơn nữa. Luồn cơ thể nhỏ bé của mình vào kẽ hở trong phòng thủ của dây leo, rút ngắn khoảng cách giữa hai người về không.

Chỉ những vũ khí cổ đại được kích hoạt mới có thể giết chết 『Quái thú』. Tuy nhiên, cơ thể của Feodor, người không biến thành 『Quái thú』 mà chỉ dung chứa tinh thần của nó, thì không như vậy. Ở trạng thái gần như áp sát, Tiat nắm chặt nắm đấm, đấm xuyên qua lồng ngực mỏng manh của tên Imp.

(Thấy chưa.)

Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã cười.

Cú đấm của cô gái nhỏ bé và sắc bén. Không phải là một chỗ đứng vững chắc hay một thể trạng tốt. Gần như không thể chống cự được, Feodor bị thổi bay về phía sau. Chưa kịp tận hưởng cảm giác lơ lửng trong chốc lát, lưng tôi đã đập vào đống đổ nát. Một khối máu và không khí bị ép ra khỏi cổ họng.

「…Khụ, …khụ…」

Toàn thân tê dại. Tôi không thể cử động, tựa lưng vào đống đổ nát.

Tôi đợi vài giây cho đến khi tầm nhìn lung lay ổn định trở lại.

Điều đầu tiên tôi nhìn rõ là mũi kiếm Seniorious vẫn chĩa thẳng vào mặt tôi mà không hề lay động. Nếu tôi dò theo ánh mắt từ đó đến bàn tay, không cần nói cũng biết, đó là dáng đứng hiên ngang của Tiat.

À… cậu thật ngầu, Tiat.

「Không kết liễu tôi sao?」

Tiat không trả lời.

Thanh Seniorious trước mặt tôi, khẽ rung lên. Tôi nghĩ không phải vì mệt mỏi.

「──Thôi được rồi.」

Suy nghĩ một chút, tôi chấp nhận thỏa hiệp. Điều quan trọng là một 『Kẻ ác lớn』 nguy hiểm bị đánh bại bởi tay của một Leprechauns – Tiat, và những nhân vật quan trọng trên Quần đảo nổi Régles Aile phải chứng kiến điều đó. Trong cuộc giao chiến vừa rồi, mục đích đó đã đạt được. Ai cũng có thể dễ dàng tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Tiat không có mặt ở đây.

Vì vậy, tôi chấp nhận như vậy là đủ.

Một cái ác bị tiêu diệt, gánh chịu những điều bất lợi cho tất cả mọi người trên thế giới. Khi đó, mọi người trên thế giới, …sẽ hạnh phúc hơn một chút so với bây giờ.

Tay tôi, chạm vào thứ gì đó.

「…Ể?」

Tôi nghiêng đầu, nhìn về phía đó. Một cô gái tóc màu cam, đầy máu, đang nằm gục. Ngón tay Feodor, vươn ra như bị ném đi xa, đã chạm vào tay cô gái đó.

「À──」

Trước mắt tôi, một lần nữa, lại tối sầm lại.

Thời gian sống còn lại trong cơ thể này, đang cạn kiệt.

Tôi nắm lấy tay Lakhesh.

Những ngón tay lạnh lẽo, không cảm nhận được sự sống. Thế nhưng, chúng lại mang đến cảm giác ấm áp hơn bất cứ điều gì.

Tôi phó thác toàn bộ ý thức cho hơi ấm đó, lặng lẽ nhắm mắt lại──

「Feodo… r…?」

Bất chợt. Tôi nhận ra giọng nói đó.

Tôi cố gắng đẩy mí mắt lên. Khó khăn lắm mới cử động được đôi nhãn cầu đang run rẩy một chút.

Ở một góc khuất trong tầm nhìn mờ ảo, tôi nhận ra hình bóng đó.

「…À…」

Một cô gái nhỏ nhắn, với những dấu hiệu giống mèo ở khắp nơi.

Tuổi có lẽ khoảng đầu mười, tóc đen và đôi mắt màu hổ phách.

Cơ thể cô bé đã lớn hơn một chút, và dường như đã biết biểu lộ những cảm xúc lạ lẫm, nhưng đó vẫn là gương mặt quen thuộc.

Là gương mặt của một người mà tôi đã chia tay năm năm trước, và đáng lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được──

──Margaux?

Feodor, hay đúng hơn là thứ đã từng là Feodor, nhìn cô gái đó.

Cô gái đó cũng, với ánh mắt mơ hồ, nhìn thứ đã từng là Feodor.

Ánh mắt của họ, giao nhau.

Tôi nghĩ đây là một giấc mơ. Hơn nữa, là một ảo tưởng quá đỗi phù hợp với mong muốn của tôi.

Nếu vậy thì cứ thế đi. Mộng hay thực, với ta lúc này cũng như nhau cả. Dù sao thì cũng chẳng phân biệt được, mà có phân biệt cũng vô nghĩa.

Môi ta bất giác run rẩy.

Run rẩy, rồi thốt ra những âm thanh tựa tiếng nói.

──Ta xin lỗi.

──Lúc đó… đã không giữ được lời hứa.

Lời thì thầm không ai nhận ra, không ai nghe thấy ấy, đã trở thành lời cuối cùng.

Từ đầu ngón tay. Từ đôi mắt. Mọi sức lực đều tan biến.

Và rồi, lần này thì thật sự.

Thân xác từng là Feodor Jessman, đã đón nhận cái chết.

4. Và rồi

Gió đang thổi.

Trên đống đổ nát, thanh đại kiếm màu tro đỏ nằm ngổn ngang.

Giờ nhìn lại, nó chỉ là một khối kim loại đơn thuần. Chẳng có làn sương mờ đáng sợ nào quấn quanh, chẳng toát ra thứ uy áp bí ẩn nào, cũng chẳng phát ra tiếng kim loại kỳ lạ.

Nó vốn dĩ là thanh ma kiếm đã gây ra vô số biến động. Vốn dĩ là một tai họa đã cướp đi vô số sinh mạng. Thế nhưng giờ đây, Dug Weapons Mournen chỉ còn là một thanh kiếm đơn độc không chủ, nằm chơ vơ ở đó.

「Feo… dor…?」

Marguerite Medicis tựa lưng vào một đống đổ nát – làm vấy bẩn đống đổ nát ấy bằng máu me be bết – rồi loạng choạng đứng dậy.

「Sao… sao có thể…」

Cô gái từng tự nhận mình đã chết, từng quay lưng lại với ký ức về vị hôn phu lẽ ra đã khuất.

Bản thân cũng bị thương nặng, nhưng giờ đây chỉ còn biết ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiat Siba Ignareo đang khóc.

「Đồ nói dối! Đồ nói dối, nói dối, nói dối!!!!」

Cậu bé tóc trắng và cô bé tóc cam nằm gục, chỉ cách nhau một khoảng chạm tay.

Nằm im bất động.

Gọi cũng không đáp. Lay mạnh cũng không trả lời, dù có véo má, tát hay làm gì đi nữa, họ cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Tiat ôm chặt lấy hai thân thể ấy, với khuôn mặt lem luốc nước mắt hay nước mũi không rõ, cứ thế khóc không ngừng.

Đống đổ nát từng là biệt thự của gia đình Birrubarunhomuron, bắt đầu sụp đổ từ bên dưới.

Đẩy những bức tường chất đống như núi, một con Troll xuất hiện.

「Chuyện… gì đã xảy ra vậy?」

Một cánh tay nâng đống đổ nát, cánh tay còn lại thì kéo một con Cyclop đang rũ rượi lên. Dường như việc chống đỡ khối lượng lớn như vậy là khá khó khăn, con Troll… Naigulard nhăn mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

「…Ách」

Vứt phắt thứ trong tay phải, dễ dàng bỏ đi vật chống đỡ ở tay trái, Naigulard lao đi. Một con Bogle kêu “Đaaaaa!” thảm thiết rồi nhảy vọt lên từ dưới lòng đất. Chậm hơn một khoảnh khắc, những mảnh đổ nát rơi xuống đúng chỗ chúng vừa đứng.

「Mày không sợ nguy hiểm à… Hự…」

Glick định gào lên lời phàn nàn, rồi ngượng nghịu ngậm miệng lại.

Anh đưa ngón tay đặt lên cổ Magomedali, người vừa nôn ra một cục máu, và sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm đến tính mạng, anh lắc đầu ngao ngán. Sinh lực của Cyclop cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả khi tim bị xuyên thủng, chúng vẫn có thể dễ dàng hồi phục. Muốn lấy mạng chúng, phải phá hủy hoàn toàn trái tim, hoặc moi móc nó ra thì mới có chuyện để nói.

Trong khi có những sinh mạng khó chết đến vậy, thì cũng có những sinh mạng dễ dàng mất đi. Quần đảo nổi Règles Aile… không, cái thế giới này vốn dĩ bất công và vô lý đến không cùng.

「…Nhưng mà, cũng đâu đến mức phải mất đi những kẻ trẻ tuổi chứ. Hả?」

Anh lầm bầm, không biết nói với ai.

Tiat đang khóc.

Ngay cạnh cậu bé và cô bé đang ôm nhau ngủ – trông hệt như vậy – cô bé cứ thế khóc thút thít như một đứa trẻ con.

Nopht Caro Oracion đứng ngay sau Tiat, không nói nên lời. Anh muốn nói vài lời an ủi, nhưng lại không tài nào nghĩ ra được.

Anh tự hỏi, hồi đó mình thì sao nhỉ.

Khi anh bằng tuổi Tiat bây giờ, những người bạn của anh, cùng với một gã vô danh tiểu tốt là người yêu của một người bạn, đã cùng nhau biến mất. Anh biết rõ rằng những người trong cuộc dường như đã chấp nhận kết cục đó, nhưng anh thì không thể. Vì không thể chấp nhận, anh đã nổi loạn.

Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng chỉ có vậy thôi – ai cũng chỉ có thể nghĩ đến trái tim mình.

Chỉ có thể chấp nhận mọi việc dựa trên việc trái tim mình có chấp nhận được hay không.

Trái tim người khác là trái tim người khác. Không ai ngoài chính người đó có thể đo lường hạnh phúc, và cũng không ai được phép làm thế. Cái lý lẽ ấy – Tiat cũng không thể chấp nhận. Giống như Nopht hồi đó, cô bé không thể gạt bỏ sự hối tiếc vì đã muốn ép buộc một kết cục khác. Dù trong thâm tâm hiểu rằng đó chỉ là sự bướng bỉnh ngu ngốc, nhưng cảm xúc lại không chịu chấp nhận.

「…………」

Anh vươn tay về phía lưng Tiat. Dù chưa tìm được lời nào để nói, nhưng anh chỉ muốn cô bé nín khóc. Anh đã nghĩ vậy.

Bàn tay ấy bị một người chặn lại từ bên cạnh.

Chẳng hiểu sao Naigulard – với bộ quần áo rách bươm, dính đầy bùn đất – lại ở đó.

「Giờ thì, cứ để cô bé khóc đi」

「…Phải, nhỉ」

Nopht khẽ lắc đầu… rồi rụt tay lại.

Chầm chậm – mưa bắt đầu rơi.

Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống thế giới đỏ rực.

Cảm nhận đôi cánh sau lưng ngày càng nặng trĩu, Nax Selzel – người từng là Thượng sĩ thuộc Hộ dực quân, nay là một người cung cấp thông tin thuộc tộc Thiên dực – đang hồi tưởng về quá khứ.

Nax sinh ra ở hòn đảo nổi thứ 9, vùng rìa của Đế quốc Thiên dực. Ở đất nước mà quý tiện được phân định bằng màu lông cánh ấy, tộc Thiên dực không được đối xử tốt cho lắm. Từ khi còn nhỏ, anh đã làm chân sai vặt cho một tổ chức tội phạm ở khu ổ chuột. Vì đầu óc khá nhanh nhạy, anh được giao cho việc sổ sách kế toán ngầm và nhiều thứ khác. Được cấp trên yêu thích và bảo đi học, anh đã đến một trường đại học ở đảo thứ 8, và ở đó, anh gặp Odette Gundakar. Sau khi tổ chức bị phá hủy vì nhiều lý do, anh đã mở một văn phòng thông tin tự do. Và…

「Này」

Ngoài công việc làm người cung cấp thông tin, anh còn nhận một công việc dài hạn khác từ Odette.

「Công việc kia, coi như kết thúc rồi phải không?」

Câu hỏi anh đưa ra không nhận được hồi đáp.

「Vào Hộ dực quân, tiếp cận Feodor, giám sát mọi hành động của cậu ta với tư cách bạn bè… Tôi đã hoàn thành những gì được giao mà không gặp vấn đề gì. Dù có vẻ cậu ta cũng lờ mờ nhận ra, nhưng vốn dĩ cũng chẳng ai bảo là không được để lộ mà」

Anh nói một cách dửng dưng.

「Cậu ta là một thằng khốn nạn đấy, em trai cô. Lịch sự chỉ là vẻ bề ngoài thôi, bóc ra một lớp thì là một tên nghịch ngợm tồi tệ nhất. Cũng vì cô nhờ vả, tôi đã phải theo cậu ta đi qua không ít những chuyện nguy hiểm. Lần nào cũng vậy, tôi cứ tưởng lần này thì chết thật rồi. Cả về nghĩa xã hội lẫn nghĩa đen」

Không có hồi đáp. Từ sâu trong lòng, một cảm giác bực bội trỗi dậy.

Nax tiếp tục.

「Cậu ta đã rất cố gắng. Dù vốn dĩ cậu ta là người khéo léo. Nhưng không chỉ vậy, cậu ta đã chạy đôn chạy đáo cả trong lẫn ngoài, đến mức không thể giải thích được. Việc thăng chức lên Sĩ quan hạng tư, vốn dĩ không phải là chuyện có thể làm được một cách nửa vời đâu –」

Bỗng nhiên.

Anh có cảm giác như lưng Odette khẽ run rẩy.

「──Này」

Anh do dự một thoáng trước khi hỏi.

「Chẳng lẽ, cô đang khóc à?」

「Không có」

Odette chỉ đáp lại như vậy.

Giọng nói ấy, dù phải chú ý lắm mới nhận ra, nhưng quả thực đã run rẩy.

「…Vậy à」

Nếu đi vòng ra trước, anh hẳn đã có thể nhìn thấy biểu cảm của cô. Nhưng anh quyết định không làm vậy.

Một giọt mưa, từ khóe mắt người phụ nữ, chảy dài trên má trắng, rồi rơi xuống cổ.

──Sự tử tế của lũ Imp làm gì có thật.

Đó là câu cửa miệng của Odette.

Mỗi khi cô tỏ vẻ ngọt ngào với ai đó, Odette lại lặp đi lặp lại câu ấy với Nax – người đã chỉ ra điều đó… hoặc với chính bản thân cô.

Điều đó có lẽ là sự thật. Bị bao trùm bởi dối trá, và khi lặp đi lặp lại những lời dối trá, việc đánh mất sự thật ngay từ đầu là một câu chuyện rất phổ biến. Sự thật không phù hợp với dòng tộc của họ.

Vì vậy. Nax, dù giờ đã quá muộn, vẫn nghĩ thế này.

Sự tàn nhẫn của lũ Imp cũng vậy. Có lẽ nó cũng không nhất thiết là thật – anh nghĩ.

5. Sau khi gió lặng

Việc giải quyết hậu quả của chuỗi sự kiện này gặp vô vàn khó khăn, không thể nào hơn được nữa.

Bởi lẽ, không có ai có thể nắm bắt và giải thích toàn bộ sự việc đã xảy ra. Ai cũng chỉ nắm bắt tình hình một cách rời rạc, tham gia vào đó, bị thương, và rồi cùng nhau chứng kiến kết cục.

Hộ dực quân trước tiên đã bắt giữ tất cả những người liên quan ở gần đó. Trong số đó, những người cần điều trị được tập trung đưa vào bệnh viện, còn những người khác thì được hỏi cung theo thứ tự.

Dù là bị bắt giữ, nhưng đãi ngộ cũng không hề tệ. Họ được cung cấp một cơ sở lưu trú khá đàng hoàng. Có lẽ họ đã hiểu rằng không có ý định bỏ trốn. Hay là, họ nghĩ rằng nếu để những người này có ý định bỏ trốn, thì dù có giam vào ngục nào cũng vô ích.

Trong suốt hơn ba mươi giờ đồng hồ kể từ đó, Tiat đã dành phần lớn thời gian để lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn.

Trụ sở chỉ huy Hộ dực quân, phòng y tế tạm thời.

「Chào」

「Chào thầy, đã lâu không gặp」

Tiat hẳn cũng đã cao lên kha khá trong năm năm qua. Thế nhưng, khi ngẩng nhìn Magomedali Bronton sau năm năm, anh ấy vẫn thật cao lớn.

「Tiat-kun cũng là người quen của Margot-kun nhỉ. Cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi, họ nói sẽ hỏi chuyện sau khi cô bé hồi phục sức khỏe」

「Vâng, vậy ạ」

Thì ra. Cô bé ấy đã an toàn. Tiat cảm thấy vui mừng vì điều đó. Marguerite Medicis. Dù bản thân cô bé không nhận ra, nhưng cô bé là người mà Tiat có những cảm xúc cá nhân vô cùng phức tạp – và trên hết, nếu cô bé sống sót được thì đó là điều tốt nhất, Tiat nghĩ vậy một cách chân thành, không hề có ý nghĩa tiêu cực nào.

「Tuy nhiên, cô bé khá suy sụp, nên chắc sẽ mất một thời gian để có thể nói chuyện」

Tiat nghĩ, chắc là vậy.

Tiat không biết chi tiết mối quan hệ giữa Feodor và cô bé. Nhưng cô bé biết rõ rằng cả hai từng yêu nhau… và tình cảm ấy có lẽ vẫn chưa phai nhạt cho đến tận bây giờ.

「Lakhesh, và… Feodor thì sao ạ?」

「À…」

Magomedali ngập ngừng im lặng. Nhưng có lẽ anh ấy nhận ra đây không phải lúc để trốn tránh trong im lặng, nên anh ấy nặng nề tiếp lời.

「Cả hai đều đã chết không nghi ngờ gì nữa. Vốn dĩ Leprechauns không để lại thi thể, nhưng có vẻ như Lakhesh-kun đã hoàn tất việc biến đổi thành một thực thể khác từ lâu rồi」

Nói đến đó, anh ấy cúi mặt thì thầm 「Giống như Chtholly-kun」.

「Biến đổi là sao ạ?」

「À. Người ta thường nói mà, tương lai của trẻ con có vô vàn khả năng, muốn gì cũng có thể trở thành. Điều không thể làm được chỉ là mãi mãi làm trẻ con thôi. Leprechauns tồn tại bằng cách mô phỏng trẻ con đã thể hiện những lời này một cách đúng nghĩa –」

Nói đến đây, Magomedali im bặt. Sau vài giây im lặng, anh ấy nói 「Hãy quay lại chủ đề chính」 và rõ ràng là chuyển hướng câu chuyện.

「Còn về Feodor-kun. Bản thân cơ thể cậu ấy, dù rách nát khắp nơi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tan rã. Tuy nhiên, bên trong lại hoàn toàn trống rỗng」

Bên trong.

「Có lẽ là do đồng bộ với Quái thú, mọi hoạt động tinh thần của cậu ấy đã hoàn toàn biến mất. Để đề phòng những tình huống bất ngờ, thi thể đã được phong ấn nghiêm ngặt và Hộ dực quân sẽ bảo quản」

Phong ấn và Hộ dực quân bảo quản. Tức là, thay vì được chôn cất hay bị Troll ăn thịt, cậu ấy sẽ được đặt cả quan tài vào một nhà kho mật chuyên dụng chăng?

(…Hừm)

Anh ta, người cách đây vài ngày còn lén lút tìm hiểu bí mật quân sự, giờ đây chính bản thân lại trở thành một bí mật. Quả là trớ trêu hay gì đó. Muốn cười nhưng không cười nổi. Thay vào đó, nước mắt lại chực trào. Phức tạp hay nói đúng hơn là một cảm giác hỗn độn. Tất cả là tại tên khốn đó.

「Còn bản thân thầy thì sao ạ? Em nghe nói tim thầy bị thủng một lỗ lớn mà」

「À, ừm. Chừng đó thì không thành vấn đề, sáng nay đã lành hoàn toàn rồi」

「…Chừng đó, ạ?」

「Vì tộc của chúng tôi nổi tiếng là cứng cỏi mà. Tuy nhiên, tôi cũng không muốn trải qua lần thứ hai đâu」

Cứng cỏi. Thì ra, anh ấy chỉ dùng một từ đó để bỏ qua sức sống phi thường ấy sao.

「Những kẻ tội lỗi càng khó chết. Ta đã luôn mong muốn được phán xét, và giờ đây cảm giác đó vẫn còn rất mạnh… nhưng có vẻ như ta vẫn còn việc phải làm」

Anh ấy mỉm cười “mưm mưm” nói rằng: Anh sẽ bảo những người bạn đã ra đi trước đợi anh thêm một chút nữa.

「Vậy, còn em thì sao?」

「Em… em ạ? Em có bị thương gì đâu」

「Không phải vậy」

Cái đầu nặng trĩu, và có lẽ thực sự nặng, lắc ngang.

「Em đã mất đi những người bạn quan trọng, tâm trạng của em có ổn không?」

「À… à, ừm」

Tiat gãi má.

「Thầy nói gì vậy chứ, thầy ơi. Chúng em là Tiên tộc mà? Chúng em có một ưu điểm là không có những cảm xúc như sợ chết hay đau khổ khi chia ly mà?」

「Dù tôi cũng nghi ngờ về chuyện đó, nhưng đây còn là một vấn đề trước đó. Tộc của các em, rõ ràng là biết yêu mà」

……………………Yêu?

Ông thầy thơ ca này đột nhiên nói gì vậy chứ.

「Không chỉ giới hạn trong tình yêu nam nữ đâu. Có những chuyển động trong tâm hồn như yêu thích một điều gì đó, hay gắn bó với nó. Nếu vậy, dù không cảm thấy gì về sự chia ly cái chết, thì việc đau buồn vì 『không bao giờ gặp lại được nữa』 cũng không có gì lạ」

「Chuyện đó… thì, có lẽ là vậy thật, nhưng mà」

Tiat lơ đãng đáp lời, rồi lảng tránh ánh mắt. Đây không phải là một câu chuyện cô bé muốn tiếp tục.

「Hơn nữa, đúng rồi. Em muốn quay về hòn đảo nổi số 38 rồi, có được phép không ạ? Em lo cho Collon và Pannibal, và vì Lakhesh… và cả Feodor cũng không còn nữa, nên em phải cố gắng hơn nữa」

「À, về chuyện đó thì」

Phía sau. Cánh cửa mở ra.

「Cản trở」

Cùng với một câu nói bằng ngôn ngữ chung của quần đảo đại lục hơi khó nghe, một người Reptrile lớn con không kém gì Cyclop, cúi mình bước qua cánh cửa.

「────“Lime Skin”-san!?」

Nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn bất ngờ ấy, Tiat trợn tròn mắt.

“Lime Skin”, Sĩ quan Giáp hạng nhất. Người từng chỉ huy các Leprechauns khi đối thủ của họ chỉ là 『Quái thú thứ sáu ẩn sâu』. Bản thân Tiat chưa từng chiến đấu cùng anh ta, nhưng trong năm năm sau đó, cũng có chút giao thiệp… hay nói đúng hơn, cô bé đã nhận được nhiều sự giúp đỡ (chủ yếu là về mặt chính trị) từ anh ta.

「Hừm, cảm ơn gió tây làm ẩm đất sét. Lâu rồi không gặp, chiến binh cỏ non. Và」

Sau khi khẽ gật đầu với Tiat, ánh mắt của “Lime Skin” hướng về Magomedali.

「Chuyện kia, đã nói chưa?」

「Chưa ạ, nói đúng hơn, tôi đang định thuyết phục cô bé về chuyện đó đây」

Một khuôn mặt khó xử.

「Thuyết phục. …Sắp tới em sẽ bị thuyết phục chuyện gì ạ?」

「Ừm, thì. Có một chuyện tôi muốn em chấp nhận bằng mọi giá」

Cái gì vậy. Em tò mò quá đi mất.

「À, nhưng trước chuyện đó. Tôi có một thứ cần khẩn cấp giao cho Sĩ quan hạng nhất」

Magomedali đứng dậy, đi vào sâu bên trong phòng y tế, nơi chất đống đủ loại thiết bị lộn xộn. Tiat nghiêng đầu, tự hỏi đó là gì.

「──A」Người Reptrile gật đầu 「Mournen à」

Tiat suýt ngã khỏi ghế.

「M-Mournen, là cái đó đúng không!? Là kẻ chủ mưu của chuỗi sự kiện này đúng không!? Sao lại ở chỗ này, nói đúng hơn là sao lại để trong phòng y tế!?」

「Đúng vậy thôi. Bởi vì Dug Weapons là vũ khí bí mật」

Magomedali mang đến một thứ gì đó có hình dạng như một cây gậy hay một tấm bảng, được quấn bằng vải lanh trắng. Nói tóm lại, đó chính là Dug Weapons Mournen đang được nhắc đến.

「Dù Sĩ quan hạng nhất Kagera có biết, nhưng hầu hết các binh sĩ Hộ dực quân ở đây đều không biết bản chất cũng như cách sử dụng của nó. Cũng không có cơ sở chuyên dụng. Vậy thì, nên để những người hiểu rõ sự việc hơn một chút bảo quản, cho đến khi có thể giao cho một sĩ quan hiểu được giá trị của Dug Weapons」

Tiat muốn thốt lên “Ôi trời!”.

Đó đúng là một lý lẽ, nhưng là loại lý lẽ khó chấp nhận.

「Tất nhiên, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi đã định phá hủy nó lần này rồi. Nhưng có vẻ như bên trong thanh kiếm này không còn gì nữa. Dù nhìn từ đâu, nó cũng chỉ là một Dug Weapons bình thường. Dù có thể khó đưa vào thực chiến ngay lập tức, nhưng ngay khi tìm được một Tiên tộc phù hợp, thì nhiều chuyện sẽ –」

Magomedali định trao bọc vải lanh đó cho “Lime Skin”.

Khoảnh khắc ấy, vải lanh bung ra.

Vật bên trong – Dug Weapons Mournen – suýt trượt khỏi tay.

Tiat phản ứng ngay lập tức. Cô bé kích hoạt một chút Venenom, vươn tay ra, nắm lấy chuôi Mournen đang lơ lửng trong không trung. Không kịp nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì.

「──Ối, xin lỗi! Cảm ơn!」

Tiat từng nghe nói rằng Cyclop vì quá cứng cỏi nên thường bất cẩn trong việc sử dụng các vật sắc nhọn. Thì ra, điều đó là sự thật sao.

「Hừm. Cẩn thận một chút chứ」

Cô bé nhặt lại tấm vải lanh, gói kiếm lại rồi định trao cho “Lime Skin”… thì nhận ra ánh mắt sắc lạnh của người Reptrile ấy.

「…Có chuyện gì sao?」

Tiat cũng dõi theo ánh mắt của “Lime Skin”.

Lưỡi kiếm của Mournen.

Tất nhiên, nó không được bọc trực tiếp bằng vải lanh. Phần lưỡi kiếm được kẹp giữa hai tấm gỗ mỏng, và những tấm gỗ đó cũng được cố định chặt bằng dây thừng chắc chắn. Vì vậy, không thể nhìn trực tiếp hình dạng hiện tại của lưỡi kiếm.

Một ánh sáng màu tro đỏ nhạt.

Đang tràn ra từ khe hở giữa tấm gỗ và dây thừng.

「…Ế?」

Tiat… Tiat Siba Ignareo, biết rõ hiện tượng này có ý nghĩa gì. Dù biết rõ, nhưng cô bé vẫn không thể hiểu được mình đang nhìn thấy cái gì.

Đây là điều không thể xảy ra. Điều không được phép xảy ra.

──Dug Weapons Mournen. Một thanh kiếm nguy hiểm.

──Nếu có thể sử dụng thành thạo, nó sẽ trở thành vũ khí tối thượng, bảo vệ các em Tiên tộc.

Lơ đãng nhớ lại lời Feodor đã nói hôm trước.

Trong trạng thái không thể suy nghĩ gì, Tiat nhìn chằm chằm vào Mournen đang phát sáng… đang phản ứng với Venenom của cô bé và kích hoạt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận