Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 8,852 từ - Cập nhật:

Bãi biển khu vực phía Bắc đảo Laurasia.

Đây là một hòn đảo bốn bề là biển, nhưng chỉ khu vực phía Bắc mới được quy hoạch thành bãi tắm để vui chơi.

Khu vực phía Bắc vốn dĩ khá yên tĩnh vào ngày thường, thế mà cứ đến mùa này lại đông nghịt người. Bãi biển tuy rộng nên không đến nỗi chật như nêm, nhưng quả thật là một lượng người khổng lồ.

"Ai ai cũng muốn ra biển chơi vào mùa hè nhỉ..."

"Chứ còn gì nữa. Thật ra, tụi mình cũng đang ở đây mà."

"À, phải rồi."

Tôi vừa nói chuyện với Kunisaki vừa chuẩn bị ô che nắng và bạt trải. Mấy cô nàng thì đang thay đồ.

"Không biết nói sao chứ, tớ mong chờ mấy bộ đồ bơi của các cậu ghê!" Kunisaki cười tủm tỉm nói.

"Cậu đã thấy ở hồ bơi rồi còn gì."

"Chuyện của mấy tháng trước rồi còn gì. Vả lại, bikini ấy à, là thứ mà nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn thấy hay."

『──Ư hì hì hì, đúng vậy đó Raika.』

Balor cũng đồng tình với Kunisaki.

『──Da thịt của phụ nữ, nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn là thứ tuyệt vời.』

"..."

"Ồ? Biểu cảm đó, chắc hẳn ông Balor đây cũng đồng ý với ý kiến của tớ nhỉ?"

『──Ồ, đúng vậy đó Kojiro!』

"Hai người đừng có mà kẹp tôi vào giữa để trò chuyện chứ!"

Dù ban đầu tôi đã nghĩ là họ có nhiều điểm tương đồng, nhưng trong ba tháng qua, Kunisaki và Balor đã thực sự tâm đầu ý hợp một cách đáng kinh ngạc. Dù không trực tiếp nói chuyện với nhau, tôi tự hỏi sao hai người này lại có thể ăn ý đến thế...

Tôi vừa nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của hai người họ, vừa tiếp tục lắp ô che nắng.

Trong lúc đó, mọi người cũng đã đến.

"Yahhō, đợi lâu chưa nè~"

Người đầu tiên vẫy tay chào là Ruirui. Ngực cô ấy đung đưa theo nhịp, khiến Kunisaki và Balor lại hò reo.

"Thấy sao, Raika? Bộ đồ bơi này tớ tậu mới đấy."

Bộ đồ bơi mới của Ruirui có màu sắc tươi sáng hơn bộ cũ. Nhờ vậy mà nó càng nổi bật dưới ánh mặt trời, nhưng thiết kế vẫn quyến rũ như thường lệ.

"Cũng được đấy chứ."

"Ê, cậu nhận xét gì mà an toàn quá vậy?"

Ruirui bĩu môi nói, rồi ôm chặt lấy tay tôi.

"Này này, nhìn kỹ hơn chút nữa coi."

"Tránh ra. Đừng có chạm vào người tôi."

"Fufufu, tôi cố ý đó."

"Bỏ ra!"

"Dù gì cũng đã tốn tiền của Kunisaki rồi, nếu cậu không chịu nhìn kỹ thì cậu ấy tội nghiệp lắm đó, phải không?"

"Vậy thì cậu cứ làm thế với Kunisaki đi!"

"Đúng đó, đúng đó!"

Kunisaki nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối.

"Thôi đi mà! Làm ơn buông anh ấy ra!"

Lúc đó, Maria chen vào giữa chúng tôi. Cô ấy dang hai tay như thể che chắn cho tôi, rồi trừng mắt nhìn Ruirui.

"Ruirui-san đúng là không hề có chút sơ hở nào!"

"Ê, vậy sao?"

"Đúng vậy chứ sao! Lén lút mua đồ bơi mới... ít nhất cũng phải rủ tôi đi cùng chứ!"

Trước tiếng hét đầy tâm tư của Maria, lần này đến lượt Sharo-senpai giật mình.

"Xin, xin lỗi nha Maria-san. Tớ cũng đã sắm đồ bơi mới..."

Sharo-senpai ngập ngừng giơ tay lên, bộ đồ bơi của cô ấy đã thay đổi từ bộ bikini trắng trước đây thành bikini màu hồng.

"Hu hu hu~ Ngay cả Charlotte-senpai cũng vậy sao~"

Maria nghiến răng siết chặt nắm đấm.

"Mọi người trông vui vẻ quá~"

"Himeko. Cậu ổn chứ?"

"Nóng muốn chết rồi."

Himeko trông khá uể oải, gần như muốn ngất. Có lẽ vì thường ngày không ra ngoài nên cô ấy càng thấy khó chịu.

"Mùa hè cứ nằm lì trong phòng máy lạnh là sướng nhất~"

"Thế thì cũng quá mất vệ sinh rồi đó."

"Raika~ Cho tớ xin nước trái cây~"

"Đây. Cứ nghỉ dưới ô đi."

Tôi lấy đồ uống lạnh từ thùng giữ nhiệt ra và đưa cho Himeko.

"Khà khà khà! Một kẻ yếu đuối dưới bầu trời đẹp như thế này, đúng là vị vua của Minh Phủ phương Đông!"

Đột nhiên, Emily xuất hiện với tiếng cười sảng khoái, hai tay chống nạnh. Trái ngược hoàn toàn với Himeko, cô ấy tràn đầy năng lượng. Nói đúng hơn, tinh thần cô ấy cực kỳ phấn chấn.

"Sao cậu lại hưng phấn vậy?"

"Trời càng cao thì tâm trạng càng phấn khởi chứ sao! Mùa hè thật tuyệt vời! Nhắc ta nhớ đến bầu trời quê hương!"

"Vậy sao."

Tóm lại là cô ấy thích mùa hè. Thôi thì kệ đi, cuối cùng mọi người cũng đã tập trung đông đủ.

"Vậy thì, mình chơi thôi nào!"

"Yeah!"

Ruirui hô lớn mở đầu, Kunisaki cũng theo đó giơ nắm đấm lên trời. Ngoại trừ Himeko nói rằng sẽ ở lại trông chừng, mọi người đều chuẩn bị tiếp tục, nhưng...

"À!"

Đột nhiên Sharo-senpai dừng bước. Nhận thấy điều đó, tôi cũng đứng lại, nhưng mọi người vẫn cứ đi tiếp. Thôi thì, lát nữa cũng đuổi kịp thôi.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Tớ quên bôi kem chống nắng mất rồi..."

Sharo-senpai nói vậy với vẻ mặt bối rối. Làn da cô ấy trắng trẻo. Chắc chắn nắng sẽ là kẻ thù lớn.

"À phải rồi. Ừm, Raika-kun này."

"Vâng?"

"Thì... nếu được, Raika-kun có thể bôi kem chống nắng giúp tớ không?"

Sharo-senpai lấy kem chống nắng từ túi ra và nói.

"Thì đấy, lưng tớ khó bôi lắm, nên... nhé?"

"Tôi hiểu rồi ạ."

Tôi nghĩ đúng là như vậy nên đã nhận lời.

"Oa! Cảm ơn cậu!"

Sharo-senpai vui vẻ nói, rồi đưa lọ kem cho tôi. Sau đó, cô ấy nằm dài trên bạt, để lộ tấm lưng trần. Lưng cô ấy, không gì che giấu ngoài dây bikini, hơi ướt mồ hôi và trông thật mượt mà.

"Bôi bao nhiêu thì vừa ạ?"

"Ưm, bôi đều khắp là được rồi?"

"Đã rõ."

Tôi gật đầu, lấy kem ra tay. Xoa đều hai bàn tay... khoảng chừng này là được rồi chứ?

"Hyah!"

Khi tôi chạm vào lưng, Sharo-senpai kêu lên một tiếng nhỏ.

"Xin lỗi. Có lạnh không ạ?"

"À, ừm. Không sao đâu. Chỉ hơi bất ngờ thôi."

"Vậy, tôi tiếp tục nhé."

"Ưm... nhờ cậu."

Tôi di chuyển tay lên xuống trên lưng Sharo-senpai.

"Ưm... á..."

Mỗi lần như vậy, Sharo-senpai lại cất tiếng thì thầm đầy quyến rũ. Kỳ lạ thật... rõ ràng chỉ là bôi kem chống nắng thôi mà, nhưng sao lại có cảm giác như đang làm chuyện gì đó không đứng đắn vậy. Chắc là do tôi nghĩ nhiều quá rồi chăng?

Làn da của cô ấy, cảm nhận được qua lòng bàn tay tôi, dần nóng lên. Lưng của Sharo-senpai cũng rất mềm mại.

Những suy nghĩ không đâu lại bắt đầu xuất hiện.

Không ổn rồi. Không biết là chuyện gì, nhưng không ổn.

Có lẽ đây là tác hại của việc linh hồn tôi hòa trộn với Balor.

『──Sao tự nhiên ta thấy như bị đổ oan vậy nhỉ.』

(Mày nghĩ nhiều rồi, tên ma thần chết tiệt kia.)

『──Haiz, nói thật thì da thịt của Sharo ở đâu cũng mềm mại. Ngứa cả răng muốn cắn một miếng.』

(Quả nhiên là do tên khốn nhà mày!)

『──Hả?』

(Không có gì.)

Có lẽ tôi cần nhanh chóng tìm ra cách tách rời linh hồn người và thần.

Vì danh dự và sự bình yên trong tâm hồn tôi.

"Aaa! Anh Raika đang làm gì vậy hả!?"

Lúc đó, Maria vừa hét lên vừa chạy về phía ô che nắng. Chắc là cô ấy nhận ra chúng tôi không có ở đó nên quay lại. Đồng thời, những người khác cũng quay về.

"Ê này, hai người đang làm chuyện bậy bạ gì vậy hả~?"

"Không, chỉ là bôi kem chống nắng thôi mà."

"Sao lại cần anh Raika bôi chứ!?"

"Ước gì được như Raika~"

"Mà này... nãy giờ cậu đang làm gì bên cạnh tôi vậy?"

"Himeko-san thấy vậy sao không ngăn cản đi chứ!"

"Này, ta muốn mau chóng đi chơi mà."

Ai cũng muốn nói gì thì nói... Đặc biệt Maria vung vẩy tay lia lịa, trông có vẻ rất tức tối.

"Đã vậy thì, anh cũng bôi cho tôi đi!"

"...? Maria cũng quên bôi sao?"

"Tôi bôi rồi, nhưng bôi lại lần nữa đi!"

"Tại, tại sao?"

"Ê, vậy thì tớ cũng muốn Raika bôi cho tớ!"

Maria phì phò hơi thở, tiến sát lại gần tôi, Ruirui cũng hùa theo một cách thích thú. Cuối cùng, đến cả Himeko cũng lên tiếng muốn được bôi.

Mọi người cứ thế liên tục dúi kem chống nắng của mình vào tay tôi. Tôi không có cả thời gian để từ chối. Duy chỉ có Emily, người dường như không mấy hứng thú, đã đi đâu mất rồi.

Tuy nhiên, dù chỉ có mình cô ấy vắng mặt thì tình hình cũng không thay đổi mấy.

"Nào, anh Raika! Xin hãy bôi cho tôi!"

"Raika-kun! Tớ đã nhờ trước rồi đó!"

"Này Raika~ Nhanh lên đi~ Tớ đã cởi dây bikini ra rồi đó~?"

"Raika. Làm ơn."

Trên chiếc bạt chật hẹp, Maria, Sharo-senpai, Ruirui, Himeko – bốn cô gái nằm dài. Họ để lộ tấm lưng trần không phòng bị, rồi ngoái đầu nhìn lên tôi qua vai.

Tôi cầm bốn tuýp kem chống nắng trên tay, hoàn toàn bối rối.

...Tôi phải làm sao đây...? Tình cảnh này...?

『──Ô hô hô, tha hồ mà chọn lựa nhỉ, Raikaaa?』

(Nhân tiện, nếu là mày thì mày chọn ai?)

『──Tất cả.』

(Tôi đúng là đồ ngốc khi hỏi ý kiến mày.)

『──Không không, được đó. Trước hết, mày hãy bôi kem chống nắng khắp người, rồi lao thẳng vào bốn cặp mông đang xếp hàng kia, lăn lộn như một cái con lăn vậy.』

(Đừng có làm tôi phải tưởng tượng chứ. Chết đi!)

Tôi thở dài, ngẩng mặt lên trời như muốn trốn tránh thực tại.

2

Về chuyện kem chống nắng, ừm, tôi cũng đã giải quyết ổn thỏa.

Chi tiết xin được lược bỏ.

Chỉ là... tôi mệt muốn chết.

Ngồi trên bãi cát, Kunisaki bên cạnh vẫn lườm tôi với ánh mắt oán trách.

"Raika chắc chắn là tay chơi hơn cả tôi."

"Được một tay chơi số một trong thần thoại Hy Lạp thừa nhận thì vinh dự thật."

"Cậu nói vậy thôi chứ, tôi thất tình nhiều hơn đó nha?"

"..."

"Mà toàn là những người tôi thực sự thích thì họ lại chạy trốn thục mạng mới đau chứ..."

"............"

Tôi không nghĩ ra được lời nào để an ủi Kunisaki đang thực sự thất vọng.

Thôi bỏ qua chuyện đó đi.

"Mình chơi bóng chuyền bãi biển đi!"

Ruirui với vẻ mặt có phần hưng phấn nói, tay cầm quả bóng chuyền bãi biển.

"Ối? Gì vậy, thể thao hả?"

Emily, người đã đi đâu đó, cũng quay lại khi cảm nhận được không khí vui vẻ.

Chúng tôi có bảy người, nên quyết định chia làm ba đấu ba, luân phiên làm trọng tài. Dù quy tắc chính thức là hai người một đội, nhưng vì là chơi vui nên không thành vấn đề.

"À, nếu là thể thao thì Brunhilde-san muốn chơi đó."

"Tôi hiểu rồi ạ."

"Vậy thì, tớ đổi nhé."

Nói xong, Sharo-senpai đã đổi quyền kiểm soát thân thể với Brunhilde.

"..."

Brunhilde liếc nhìn tôi vài giây, rồi bất ngờ chọc vào vùng eo của tôi.

"Gì vậy?"

"Không phải 'gì vậy'."

"?"

Khi tôi nghiêng đầu, Brunhilde nhón chân, ghé miệng vào tai tôi.

"Ngươi, tại sao vừa rồi không khen đồ bơi của Charlotte?"

"Hả?"

"Ngươi đã khen đồ bơi của Freya-sama Ruirui mà."

"À, cái đó thì..."

Với giọng điệu hơi trách móc, tôi lắp bắp không nói nên lời.

"Về đồ bơi thì, lần trước khi đi mua sắm cùng nhau tôi đã khen đủ rồi mà..."

"Đồ ngốc. Những thứ như vậy, khen bao nhiêu lần cũng vẫn đáng mừng."

"Ồ, ừm."

Bị ánh mắt nghiêm túc và trực diện của cô ấy nhìn chằm chằm, tôi liền lùi bước.

Đúng lúc đó, Brunhilde không hiểu sao lại dang rộng hai tay.

"Vậy nên, hãy thoải mái mà khen ta thay cho Charlotte đi!"

Cô ấy vênh mặt lên như thể muốn nói "Nào!"

(Lý luận quái đản quá...)

『──Cái loại mà đàn ông không bao giờ thắng được đó mà.』

"Thật vậy," tôi thầm đồng ý trong lòng.

Tôi đành chịu thua, ghé mặt lại gần tai cô ấy.

"Trông rất hợp với cô."

"Ưm!"

Brunhilde gật đầu mãn nguyện.

『──Vừa rồi chắc chắn là cô ta chỉ muốn được khen thôi.』

(...Thôi kệ đi.)

Cái buổi mua sắm đó thực chất cũng giống như ba người cùng đi vậy.

Nói chung, sau những màn đối đáp như thế.

"Vậy thì, bắt đầu thôi nào~"

Trận bóng chuyền bãi biển đã bắt đầu.

Trọng tài là Maria.

Chia đội: Đội A gồm tôi, Kunisaki, Emily.

Đội B gồm Brunhilde, Ruirui, Himeko.

"Ưm~ Tớ muốn làm trọng tài hơn~"

"Thôi nào, thỉnh thoảng cũng nên vận động tí chứ Hime-chan~"

Ruirui vỗ nhẹ vai Himeko đang uể oải.

"Haiz, tớ ước gì được vào đội kia với Raika~"

Kunisaki vòng tay qua vai tôi, thâm thúy hỏi.

"Tại sao?"

Không hiểu lý do, tôi hỏi lại thì Kunisaki nhún vai.

"Thì nếu ở đội kia, mình có thể giả vờ vấp cát rồi tranh thủ "lặn" vào vòng một của ai đó được mà. Còn Emily-chan thì..."

"Ngươi nói ta nghe rõ mồn một đó, kẻ ngốc!"

Emily đá vào mông Kunisaki.

Bỏ qua màn đối đáp đó.

Hai đội chia ra ở hai bên sân đã được vẽ bằng chân trên cát.

"Vậy thì, đội A giao bóng trước nhé."

Trọng tài Maria ra hiệu bắt đầu.

"Khà khà khà! Trận này sẽ kết thúc với cú giao bóng của ta!"

Emily vừa nói một cách hùng hồn vừa giao bóng, nhưng nó lại bị đỡ một cách khá dễ dàng.

"Hừ, thật đáng ghét!"

Emily nghiến răng vội vã chạy vào sân. Dù không có lưới hay gì cả, chỉ là trò chơi nghiệp dư, nhưng cốt yếu là làm sao để bóng rơi vào sân đối phương. Tất nhiên, đập bóng là cách hiệu quả nhất.

"Chốt, Brunhilde!"

"Xin giao cho Freya-sama!"

Chủ tớ Bắc Âu phát bóng từ đường chuyền của chủ nhân để đập bóng. Lực của cú đập đó không hề giống với một quả bóng chuyền bãi biển bình thường chút nào.

"Hừ! Non nớt quá!"

Emily dễ dàng đỡ bóng.

"Mấy người đừng có làm vỡ bóng đó nhé?"

Tôi nhắc nhở mọi người, rồi chuyền bóng cho Kunisaki.

"Cứ giao cho tôi!"

Nói gì thì nói, Kunisaki cũng có tố chất vận động tốt. Anh ta tiếp bóng gọn gàng, tung ra một cú đập xuất sắc. Brunhilde và Ruirui đang ở phía trước, tôi nghĩ không ai có thể đỡ được cú đó.

"Oạch!"

Bất ngờ thay, Himeko lại đỡ được.

"Tuyệt vời Hime-chan!"

Từ đường chuyền của Ruirui, Brunhilde lại đập bóng.

"Khụ!"

"Đội B, 1 điểm."

Lần này chúng tôi không đỡ được và đã mất điểm.

"Giỏi lắm Hime-chan."

"Ưm... không ngờ mình lại vận động được nhiều vậy."

Himeko khẽ mỉm cười trước lời khen của Ruirui. Có lẽ vì thường ngày là người thích ở trong nhà, nên cô ấy có ác cảm với việc vận động. Tuy nhiên, kể từ khi thừa hưởng sức mạnh của Susanoo, khả năng vận động của cô ấy đã được cải thiện. Vì vậy, cô ấy có vẻ hơi ngạc nhiên khi "vận động được nhiều hơn mong đợi".

Đó tất nhiên là một điều tốt, và cô ấy đang có một biểu cảm rạng rỡ, khác hẳn vẻ uể oải vì nóng lúc nãy.

"Hay thật đó Himeko-chan."

"Ừm, có vẻ như cô ấy đã khá quen với việc sử dụng sức mạnh của mình rồi."

"Không không, không phải như vậy."

"?"

"Cậu có thấy bộ ngực rung rinh sống động kia không? Bình thường cô ấy hiền lành nên không nổi bật lắm, nhưng Himeko-chan cũng có 'hàng' khá tốt đó nhỉ."

"Kunisaki. Cậu mà còn..."

Tôi câm nín vì phát bực.

"Nhưng Charlotte-senpai và Ruirui-chan cũng rung rinh đẹp tuyệt vời nhỉ~"

"Kunisaki."

"Thật sự, ai ai cũng đẳng cấp cả. Được vây quanh bởi những cô gái như thế này, tôi đúng là người hạnh phúc~"

"Kunisaki!"

"À không, người tôi thích thật sự là Maria-chan cơ. Nhưng mà, có quá nhiều người có bộ ngực đẹp xuất sắc như thế này thì tôi cũng dễ bị xao lòng quá nhỉ~ Nè, Raika?"

"Kunisaki. Này, nhìn phía trước!"

"Hả?"

Quả bóng chuyền bãi biển đập thẳng vào mặt Kunisaki đang nói nhảm.

"Gư hề!"

Kunisaki kêu rên một tiếng rồi ngã ngửa ra.

"Cái đồ quái vật dâm đãng đáng ghét này!"

Brunhilde vừa ném bóng vừa hét lên, mặt đỏ bừng. Lúc này thì tôi không thể thông cảm cho Kunisaki được.

Dù bị gián đoạn một lát, nhưng giờ đến lượt đội B giao bóng.

"Được rồi, đi thôi~"

Himeko có vẻ sẽ giao bóng. Cô ấy dường như đã tự tin hơn một chút sau pha chơi vừa rồi.

"Sèe – nồ!"

Himeko hô to đầy khí thế, tung bóng thẳng lên trời.

Cô ấy định đập bóng theo kiểu nhảy.

Tôi nói "định" là vì cô ấy đã thất bại.

"Ủa?"

Bàn tay Himeko đánh hụt vì ước lượng sai, quả bóng lăn lóc trên đất.

"Oa pứp!"

Tiếp đó, cô ấy cũng tiếp đất không thành công, cả người dính đầy cát. Dù đã khá hơn, nhưng cô ấy vẫn chưa quen với việc vận động cơ thể.

"Phù~ suýt chết suýt chết. Bóng hòa lẫn với ngực rung rinh làm tôi nhìn thấy tới ba quả lận. Himeko-chan cũng có thể dùng chiêu phân liệt ma cầu sao, guboa!?"

Vào lúc Kunisaki, người đang lau mồ hôi sau câu nói ngớ ngẩn, bị cú đá hết sức của Brunhilde vào chấn thủy và bay đi.

"Ngươi hãy dừng lại đi, tên biến thái!"

Brunhilde lại hét lên, mặt đỏ bừng.

"Kunisaki... tên cứng đầu."

『──Ư hì hì hì, ta rất thích ngươi đó Kojiro.』

3

Sau đó, chúng tôi tiếp tục chơi bóng chuyền bãi biển một lúc, nhưng Himeko là người đầu tiên chịu thua. Sức lực cơ bản yếu ớt là điều không thể tránh khỏi.

"Xin lỗi. Tôi phải đưa Himeko đi nghỉ một lát. Mọi người cứ tiếp tục đi."

Tôi xin phép xong, rồi đỡ Himeko.

"Cậu ổn không?"

"Ưm~ Nóng quá~"

『──Ư hì hì hì, cô ta dựa vào nên ngực cứ chạm vào ta hoài!』

(Câm đi!)

Tôi đưa Himeko đến dưới ô che nắng, rồi đặt cô ấy nằm xuống bạt.

"Đây, nước trái cây."

"Ưm~"

Himeko uống một hơi hết sạch đồ uống được đưa, rồi lại ngã vật ra trên bạt. Tôi lấy quạt giấy từ túi ra và quạt cho cô ấy.

"A~ mát quá~"

"Nè, đặt chân lên túi đi. Kê cao hơn đầu một chút."

"Vâng ạ~"

"Còn có túi chườm lạnh nữa, cứ đặt sau gáy hoặc trên trán đi."

"Raika~ Quạt mạnh hơn nữa đi~"

"Được rồi, được rồi."

"A~"

Himeko đầm đìa mồ hôi cất tiếng kêu mãn nguyện.

"...Cảm giác được Raika chiều chuộng như thế này đã lâu rồi nhỉ."

"Vậy sao?"

"Không phải là từ khi cậu rời khỏi phòng tôi sao?"

"..."

Khoảng một tháng sau trận chiến quyết định đó, Himeko đã rời phòng tôi về lại phòng mình. Có vẻ là do Susanoo đã cảnh báo cô ấy "đừng làm chị gái lo lắng".

"...Nhưng ở lớp học, tôi vẫn cảm thấy mình phải chăm sóc cô ấy như thường lệ mà."

Tôi cố tình trêu chọc và chỉ ra điều đó.

"Cái đó thì đâu phải là chiều chuộng gì đâu."

"Cậu đã nhờ tôi chép bài tập về nhà bao nhiêu lần rồi chứ."

"Không nghe gì hết~"

Himeko bịt tai lại và quay mặt đi.

"..."

Mối quan hệ hiện tại giữa tôi và Himeko thì sao nhỉ? Tôi cảm thấy nó đã tốt hơn so với trạng thái méo mó trước đây. Bao gồm cả trạng thái tinh thần của chính cô ấy.

Trên hết, nụ cười của cô ấy đã nhiều hơn. Điều đó cũng làm tôi rất vui.

"Mà chúng ta rời đi rồi, mọi người đang làm gì vậy?"

"Ừm... họ đang chuyền bóng."

Mọi người cũng có vẻ hơi mệt nên đang chơi những trò chơi nhẹ nhàng hơn.

"..."

Tôi chợt nhận ra Maria không có ở chỗ mọi người. Đúng lúc đó.

"Anh Raika."

"Maria."

Maria, người đã đi đâu đó, đi về phía chúng tôi. Trên tay cô ấy ôm ba ly đá bào.

"Tôi đã mua ở quầy hàng đằng kia. Cái này, cho cả Himeko-san nữa."

"À, cảm ơn Maria."

"Cảm ơn ạ~"

"Không có gì... Á!"

Đột nhiên Maria mất thăng bằng vì vấp phải cát.

"Maria!"

Tôi vội vã đưa tay ra, định đỡ lấy cô ấy.

Tuy nhiên, những ly đá bào cô ấy đang ôm làm cản trở một chút, khiến tôi ước lượng hơi sai.

Một cảm giác mềm mại chạm vào lòng bàn tay tôi.

Tay tôi đang đỡ cơ thể Maria bằng cách túm chặt lấy ngực cô ấy.

Nhờ vậy mà cô ấy không ngã, nhưng cả hai chúng tôi đều mở to mắt nhìn nhau.

"..."

"..."

Cả tôi và Maria đều định nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra lời nào mà cứng đờ. Trong lúc đó, tay tôi vẫn cứ nắm chặt ngực cô ấy.

Các ngón tay chìm sâu vào bầu ngực.

『──Ư hì hì hì, mềm mại thật đó~』

(Câm đi!)

Tôi biết điều đó. Không, không phải vậy.

Mau bỏ tay ra!

"X, xin lỗi!"

Tôi vừa xin lỗi vừa dùng tay kia đỡ vai Maria, rồi buông tay còn lại ra.

"V, vâng... Cảm ơn anh."

Maria nói lời cảm ơn, mặt đỏ bừng.

Chắc là cô ấy cảm ơn vì đã đỡ cô ấy không ngã.

...Không còn gì khác ngoài lý do đó, phải không?

Sau đó Maria phát đá bào, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

"..."

"..."

Giữa tôi và Maria là một sự im lặng bao trùm. Tôi không biết phải làm gì trong tình huống này.

"Raika~"

Đúng lúc đó, Himeko vừa nhai đá bào xột xoạt vừa lên tiếng gọi tôi.

"Gì vậy?"

"Cái đó..."

"Ưm?"

"Raika có thích ngực không?"

"Bụp!"

Tôi phun phì phì hết chỗ đá bào đang ăn ra ngoài.

"Tại sao!?"

Suốt đời này, đây là lần đầu tiên tôi bị hỏi câu đó.

"Ưm, tự nhiên thấy vậy?"

Himeko nghiêng đầu, trả lời một cách mơ hồ. Cô ấy chợt dùng một tay nâng ngực mình lên.

"...Cậu có thích của tớ không?"

Và lại hỏi một câu hỏi khó trả lời.

"..."

Từ bên cạnh, tôi cũng cảm nhận được ánh mắt im lặng của Maria.

Cả hai người họ đều đang chờ câu trả lời của tôi.

"~~~"

Bị dồn vào thế khó, tôi vội vã ăn ngấu nghiến đá bào để lấp liếm, rồi đứng dậy với một cơn đau đầu dữ dội.

"...Ừm, tôi thấy bụng hơi lạnh nên đi mua hot dog vậy."

Với một lời bao biện vụng về, tôi đã bỏ chạy khỏi chỗ đó.

4

"Hộc, hộc."

Sau khi chạy hết sức có thể, tôi dừng lại khi thở dốc. Tôi đã chạy khá xa khỏi ô che nắng, đến một nơi không có người.

"Hộc, hộc... Bó tay thật."

『──'Bó tay' cái gì mà 'bó tay'. Có nhiêu đó thôi mà đã cuống quýt lên rồi.』

Giọng điệu chế giễu của Balor vang vọng trong đầu tôi.

『──Việc đàn ông thích ngực phụ nữ cũng giống như việc trẻ con thích bú ti mẹ vậy thôi, đó là một chân lý, cứ đường đường chính chính mà trả lời đi.』

(...Im đi.)

『──Thôi, sao không nhờ ai đó cho bú một chút xem sao?』

"Haiz..."

Tôi bỏ ngoài tai giọng trêu chọc của Balor, thở dài thật mạnh. Gió biển thổi vào cơ thể đầm đìa mồ hôi.

Theo cơn gió, tôi nhìn ra biển.

"..."

Đêm trước ngày quyết chiến, tôi cũng từng ngắm biển như thế này. Lúc đó, tôi có thể tưởng tượng được một tương lai như thế này không nhỉ?

Đến biển cùng bạn bè.

Cùng nhau làm ồn.

Làm mấy trò ngớ ngẩn.

Chơi bóng chuyền bãi biển.

Ăn đá bào.

Thậm chí còn chạy trốn vì quá xấu hổ.

Một cuộc sống bình yên như vậy.

──Một cuộc sống không có Tenka bên cạnh.

"À, chết tiệt."

Tôi vò đầu bứt tai.

Dù hiện tại có vui vẻ đến mấy.

Suốt ba tháng qua, không một ngày nào tôi quên đi cô em gái đã mất tích.

Tại sao trong cuộc sống đầy niềm vui này, Tenka lại không ở đây?

Tôi biết.

Nguyên nhân là do tôi.

Ngày hôm đó, tôi đã không thể cứu được Tenka.

Cố gắng cứu vãn tất cả, nhưng lại đánh mất đứa em gái yêu quý nhất.

Đúng là một người anh trai vô dụng.

"...!"

Tôi nắm chặt trán, cắn chặt môi.

Nếu không, tôi e rằng mình sẽ hét lên mất.

Tenka bây giờ đang ở đâu?

Dù đã chờ đợi mòn mỏi, không có bất kỳ thông tin nào về tung tích của cô ấy. Nghĩ đến việc nếu cứ thế này mà không bao giờ gặp lại được nữa, tôi lại cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Lựa chọn của tôi, liệu có sai lầm không?

Lúc nào tôi cũng muốn hỏi ai đó.

Nhưng đó là một câu hỏi vô nghĩa.

Điều cần thiết là kết quả.

Ngày hôm đó, tôi đã chọn không chỉ Tenka mà còn cả mọi người.

Vậy thì, lần tới, tôi phải giành lại tất cả.

Tôi biết điều đó...

Chỉ là, đôi khi trong những khoảnh khắc bất chợt, tôi lại bị nỗi cô đơn tấn công.

Một khía cạnh yếu đuối như thế này, tôi không thể để ai nhìn thấy.

『──Lại hối hận nữa rồi sao, Raika?』

Thằng cha này đúng là hết thuốc chữa.

『──Cái thằng dai dẳng ghê. Kéo dài ba tháng rồi. Không chán sao?』

(Cứ ở với mày là tao có cảm giác lúc nào cũng bị nhìn thấu tâm can.)

『──Hah! Thôi bỏ đi. Mà ta có chuyện hay ho này muốn nói.』

(Không kỳ vọng chút nào nhưng cứ nói đi.)

『──Khi đàn ông suy sụp, được phụ nữ an ủi là liều thuốc tốt nhất. Khóa học ta gợi ý là, trước tiên hãy nhờ con cáo cái kia khai trai cho...』

(Cảm ơn mày vì lời đề nghị còn tệ hơn rác rưởi.)

À, chết tiệt.

Có tên này ở bên, tôi chỉ suy sụp được đúng một chốc.

Đúng là một thằng bạn tệ hại nhất.

『──Gì chứ, ban đầu cứ làm quen với mấy cô gái kinh nghiệm thì tốt hơn mà!』

Trong khi tôi cười khổ, Balor vẫn không ngừng nói.

『──Giống như học một môn nghệ thuật vậy. Điều gì cũng nên bắt đầu bằng cách học hỏi từ người giỏi hơn. Nếu ngại người quen thì đi tán gái đi. Đúng lúc đang ở biển mà.』

(Mày dai quá đó Balor!)

『──Này này, ta đây đang lo lắng cho ngươi đó chứ! Vì Raika mãi vẫn còn trinh tiết mà.』

(Mày câm ngay cho tao!)

『──Thật là, đồ trai tân ngây thơ. Trai tân ngây thơ thì chẳng có giá trị gì đâu, nhưng con gái ngây thơ thì vẫn có nhu cầu đó nha.』

(Từ 'chẳng có giá trị' đó mày học ở đâu ra vậy hả...?)

『──A à, ồn ào quá. Mãi mới đưa ra lời khuyên cho ngươi mà. Thôi được rồi. Cứ vậy đi. Là những người nghiệp dư ngây thơ với nhau, cứ nhờ cô gái phía sau giúp ngươi thoát khỏi kiếp trai tân đi, rồi thất bại ê chề đi!』

"!"

Lời nói của Balor khiến tôi quay đầu nhìn về phía sau.

"À, Raika-kun."

Đó là Sharo-senpai, hơi thở có chút dồn dập.

"Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?"

"Ừm, tớ thấy Raika-kun chạy đi nên đã đuổi theo."

Thảo nào hơi thở cô ấy dồn dập.

Tôi nhẹ nhàng dọn dẹp đá nhỏ và vỏ sò trên bãi cát dưới chân, rồi nói.

"Mời tiền bối ngồi xuống đi ạ."

"Ừm. Cảm ơn cậu."

Chị Sharo cảm ơn rồi ngồi xuống, tôi cũng ngồi cạnh bên.

“Hóa ra bờ biển cũng có chỗ vắng người như thế này nhỉ?”

“Vì nó tít tận rìa ngoài này mà chị. Mấy khu này đâu có quầy bán đồ gì đâu.”

“À, ra thế.” Chị Sharo khẽ gật đầu.

Ngón tay cô ấy nghịch nghịch hạt cát.

…Chắc đang suy tư gì đây?

Giờ thì cô ấy lại bắt đầu mân mê dây áo tắm.

“…” Ánh mắt cô ấy thoáng lướt qua nhìn tôi.

“...!” Tôi chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với Brynhildr vừa nãy.

“Cái đó…”

“Hửm?”

“Chiếc áo tắm đó, đúng là hợp với chị thật đấy.”

“Ừm! Cảm ơn cậu!”

Liệu đó có phải là câu trả lời "đúng bài" không nhỉ? Nhìn nụ cười của chị Sharo thì có vẻ tôi không nói sai.

“…” Tôi thấy lòng mình đập thình thịch vô cớ.

Kể từ lần đi mua sắm hôm trước.

À không, kể từ buổi hẹn hò đó, đây là lần đầu tiên hai đứa lại được ở riêng.

Chính xác hơn là ba người nếu tính cả Brynhildr.

Tôi và “các cô ấy” mới bắt đầu mối quan hệ này cách đây không lâu.

Họ thổ lộ với tôi đúng vào đêm trước trận quyết chiến ấy.

Tức là khoảng ba tháng về trước.

Để đến được như bây giờ, chúng tôi đã tốn không ít thời gian.

Lời mỉa mai (và cằn nhằn) của Balor cũng đủ làm tôi phát chán.

Tôi cũng nghĩ mình đã để các cô ấy chờ đợi khá lâu.

Thế nhưng, cái bản tính tự trừng phạt đã đeo bám tôi suốt cả thập kỷ – cái định kiến cho rằng mình không có quyền được hạnh phúc cho đến khi cứu được em gái – nó không dễ dàng bị gột bỏ chút nào.

Giờ thì nó vẫn còn đó.

Tuy nhiên, việc nó đã bong tróc một phần cũng là nhờ khoảng thời gian tôi ở bên các cô ấy.

Khi tôi lo lắng vì không tìm thấy em gái, họ vẫn luôn ở bên cạnh.

Họ dịu dàng tha thứ cho tôi.

Và cứ thế, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên… có lẽ là như vậy.

Về chuyện tại sao tôi lại yêu “hai người” ư?

Đó là lời đề nghị từ chị Sharo.

Cho đến giờ, vẫn chưa có chút tiến triển nào về phương pháp tách linh hồn giữa người và thần.

Vì lẽ đó, cô ấy đã chấp nhận rằng mình sẽ phải chia sẻ thể xác với Brynhildr cả đời.

Có lẽ vì thế… mà cô ấy đã đề nghị mối quan hệ như hiện tại với tôi.

Không phải chọn một trong hai, mà là muốn tôi chọn cả hai.

Tất nhiên, nếu không phải trong tình huống chia sẻ thể xác, có lẽ cô ấy sẽ không đưa ra đề nghị như vậy.

Đó là mong ước được nảy sinh chỉ bởi vì tình cảm giữa chị Sharo và Brynhildr đã gắn kết sâu sắc đến tận tâm can.

Về phần mình, tôi cũng dễ dàng chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.

Nếu là tôi ngày xưa, chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận.

Thế nhưng trong cuộc Chiến tranh Đại diện Thần thoại ấy, tôi đã được lời nói của Brynhildr cứu rỗi vài lần.

Điều đó đã dần dần xua đi định kiến trong tôi.

Và cũng đã cho tôi đủ sự bình thản để đón nhận thẳng thắn tấm lòng chân thành mà Brynhildr dành cho tôi.

Đó là lý do tại sao tôi lại hẹn hò với cả hai cô gái ấy.

Người thứ ba duy nhất biết chuyện này chỉ có Balor trong tôi.

Còn mọi người khác, tôi đều giữ bí mật.

“Này Raika-kun.”

“!”

Đúng lúc đó, tay chị Sharo bất chợt đặt lên tay tôi.

Cô ấy tựa má lên đầu gối, nhìn thẳng vào mặt tôi.

“Chúng ta… vẫn chưa nói với mọi người về chuyện của chúng ta được sao?”

“Chuyện đó thì…”

Tôi vội lảng mắt đi.

“Thật sự là… tôi sợ phá vỡ mối quan hệ hiện tại của mọi người. Xin lỗi chị.”

“…Ưm. Không sao đâu.”

“Xin lỗi chị.”

Tôi lặp lại lời xin lỗi. Việc không thể nói với Maria và mọi người về mối quan hệ của chúng tôi là sự ích kỷ của riêng tôi.

Họ cũng là những người bạn quý giá mà tôi có được trên hòn đảo này.

Nếu tiết lộ rằng chúng tôi là người yêu, mối quan hệ đó có thể bị lung lay hoặc đổ vỡ.

Và tôi sợ điều đó.

Một nỗi sợ hãi khác biệt so với những cuộc chiến sinh tử.

Đây là cảm xúc mà lần đầu tiên tôi có được trên hòn đảo này.

Có lẽ vì vậy mà tôi càng thêm chần chừ.

“Này Raika-kun, đừng có vẻ mặt nghiêm trọng thế, không sao đâu mà.”

“Chị Sharo…”

“Cứ từ từ thôi cũng được.”

Nói rồi, chị Sharo lại mỉm cười với tôi.

Tôi vừa thấy chút tội lỗi vừa thấy an lòng khi được cô ấy, người luôn tha thứ cho tôi, mỉm cười.

Thế nhưng, nụ cười ấy chợt khiến gò má cô ấy hơi phồng lên.

“Nhưng mà, đã mất công ra biển rồi. Em muốn hai đứa mình được ở riêng một chút, vậy mà Raika-kun cứ chơi với mọi người mãi thôi.”

“Em, em xin lỗi…”

“Á!”

Đang lúc tôi định xin lỗi, chị Sharo bỗng thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

“Xin lỗi, xin lỗi. Có cả Brynhildr-san nữa nên là ba người chứ nhỉ.”

Hình như Brynhildr đã giận.

Nhìn chị Sharo và Brynhildr đối đáp mà từ ngoài trông như độc thoại, tôi không khỏi bật cười khúc khích.

“...!”

Đúng lúc đó, mắt tôi bất chợt chạm ánh mắt chị Sharo.

Khoảng cách quá gần.

“…”

Tôi không thể rời mắt khỏi chị Sharo.

Cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Thỉnh thoảng, đột nhiên mọi chuyện lại như thế này.

Một không khí ngọt ngào trôi lững lờ.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi xích lại gần hơn.

Mái tóc của chị ấy khẽ chạm vào vai tôi.

“Hôm nay, mọi người cùng ra biển được vui nhỉ.”

“Vâng.”

“Thế mà cứ lén lút ở bên nhau thế này, em cứ có cảm giác mình đang làm chuyện gì đó không nên ấy.”

“Em cũng hơi hiểu cảm giác đó.”

“…”

Chị Sharo im lặng dụi đầu vào tôi.

Cử chỉ ấy giống như một chú mèo con đang làm nũng, khiến tôi thấy hơi nhột và thật đáng yêu.

Và rồi.

“–Ê, đi đi. Đè nó ra!”

Thằng ác thần ồn ào ấy lại phá tan không khí.

(Balor… đôi lúc mi hãy yên lặng đi)

“–Ưhehehe, có sao đâu. Cứ như vừa nãy ta nói, để nó an ủi mi đi.”

(Ngốc. Trong khi ngươi còn ở đây thì làm sao ta làm được điều đó)

“–Gì mà lắm thế. Chờ đến bao giờ đây?”

(Chờ vĩnh viễn đi)

“–Không phải ta, mà là chuyện của Sharo đó.”

(…)

“–Tốt thôi ư? Cứ lấy ta làm cái cớ để treo mãi thế à?”

(Im đi, đồ dâm tặc này)

Ngươi nghĩ ta đang gặp rắc rối vì ai chứ.

Tôi cũng có lúc muốn đáp lại tình cảm của cô ấy hơn mà.

Thế nhưng cứ nghĩ đến việc mọi hành động đều bị hắn ta nhìn thấu, tôi lại chần chừ ngay trước ngưỡng cửa.

À mà… đúng là chính tôi cũng cảm thấy căng thẳng một chút, đó cũng là một phần lý do.

Cái này là cái này, cái kia là cái kia.

“…”

Đúng lúc đó, chị Sharo hơi ngẩng mặt lên.

Ánh mắt nhìn từ dưới lên này là vẻ mặt khi cô ấy không hài lòng với tôi.

Cô ấy đang thúc giục tôi, kẻ bị động này.

Nhưng đó là một ý nghĩa khác so với kiểu "chơi với em" hay "quan tâm em" của một chú mèo con.

Điều đó thì dù là tôi cũng đủ hiểu.

“…”

Tôi từ từ vòng tay qua vai chị ấy.

Rồi tự mình kéo cô ấy lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Thân hình áp sát của cô ấy vẫn mỏng manh và mềm mại vô cùng.

Dáng người thanh thoát và khuôn mặt yêu kiều, xinh đẹp lấp đầy tầm nhìn của tôi.

Tôi thực sự cảm thấy mình thật may mắn.

Khi cô ấy nói yêu tôi và tìm đến tôi.

“Chị Sharo…”

“Raika-kun…”

Ngay khi chúng tôi định xích gần mặt nhau hơn nữa…

“–Hửm?”

(…Có chuyện gì vậy Balor?)

“–Không, có một luồng khí quen thuộc…”

Giọng Balor bất chợt dừng lại.

(Balor?)

“–Raika, đáng tiếc là có khách rồi.”

Giọng Balor đầy vẻ khó chịu.

Ngay lúc đó, từ khóe mắt tôi thấy một ai đó bước đến và dừng lại trước mặt tôi.

“Cuối cùng thì cũng tìm thấy ngươi.”

Đó rõ ràng là giọng nói dành cho tôi.

Tôi đã từng thấy chủ nhân của giọng nói ấy.

“…Ngươi.”

“Lâu rồi không gặp Balor. Dù ta cũng chẳng muốn gặp ngươi đâu, nhưng ta đến để truyền đạt chỉ thị mới của Đức Ngài Lugh.”

Ngay khi gặp mặt đã buông lời châm chọc là cô gái trẻ kia.

Đó không ai khác chính là sứ giả của thần thoại Celtic – nữ thần Arianrhod – người đã từng xuất hiện trước mặt tôi một lần ba tháng trước.

**5**

Bãi biển khu Bắc được thiết kế dựa trên một khu nghỉ dưỡng Địa Trung Hải có cùng vĩ độ.

Có lẽ vì có kiến thức từ trước nên những công trình kiến trúc ở đây có vẻ lạc quẻ so với xung quanh.

Một túp lều gỗ đơn sơ.

Với ba mặt tường không có, mở thông thoáng, bên trong quán có thể nhìn thấy rõ mồn một cảnh các học sinh mặc đồ bơi đang thoải mái gọi món ăn nhẹ.

Mùi mì xào và bánh bạch tuộc bay thoang thoảng ra tận bên ngoài.

“Nhìn thế nào thì đây cũng là một quán trà bãi biển kiểu Nhật.”

“Vâng.”

“Liệu khu nghỉ dưỡng Địa Trung Hải cũng có mấy cái này sao?”

“À, ai mà biết được ạ?”

Hoặc có lẽ đó là sở thích của Hanoki thuộc Phòng Quản lý.

Thôi, miễn là có đồ ăn là được.

“Nào, mọi người gọi món gì đây?”

“Tôi thì mì xào trứng và ngô.”

“Tớ thì xúc xích frankfurter chắc?”

“Kem ốc quế.”

“Himeko-san, ăn mỗi kem thì đâu có no bụng đâu ạ?”

“Tớ không có nhiều khẩu vị lắm.”

“Mà sao Naonami-chan gọi xúc xích frankfurter nghe có vẻ gợi cảm thế nhỉ?”

“A ha ha, Kunizaki đó là lý do tại sao cậu không được yêu thích đấy!”

“Này, trẫm muốn ăn hết tất cả!”

“Emily-chan, làm sao mà nhét hết vào bụng được chứ?”

“Đừng có xem thường trẫm. Đã thế thì trẫm sẽ chinh phục hết thực đơn của quán này!”

“Emily, ngồi xuống đi.”

“Raika-kun gọi món gì?”

“À vâng, tôi thì…”

Mọi người rôm rả xem thực đơn, bàn bạc chuyện ăn trưa.

Không ngờ đây cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhỉ.

“Á á á! Sai rồi!!!”

Đúng lúc đó, Arianrhod hét lớn vào mặt chúng tôi.

“Trong quán mà la hét ầm ĩ thế đồ ngốc.”

Tôi cúi đầu xin lỗi những người xung quanh, rồi cũng kéo Arianrhod ngồi xuống ghế.

“Tự tiện theo chúng tôi rồi gây phiền phức à.”

“Hả!? Ngươi nói cái gì thế với ta!? Thái độ gì đây!?”

Tôi vừa trách mắng, Arianrhod lại càng thêm kích động.

“Ta nói cho ngươi biết, ta bận rộn lắm chứ không rảnh rỗi như lũ các ngươi chơi bời đâu nhé!?”

“Ồ? Bận rộn lắm cơ à.”

Tôi nhìn Arianrhod từ đầu đến chân.

Cô ấy mặc đồ bơi, nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống như đang đi chơi biển.

“…Gì nữa, có ý kiến gì hả!?”

“À không, chẳng có gì.”

Tôi nhẹ nhàng tránh đi sự nổi đóa ngược của Arianrhod trước ánh mắt của mình.

“Nhưng như ta đã nói ban nãy, ta không có ý định nghe theo lời các ngươi.”

“Tại sao!?”

“Vì ta là con người.”

Tôi lại nói câu trả lời y như lúc trước.

“Trước đây ta đã lừa dối, nhưng ta không bị Balor chiếm đoạt ý thức và cơ thể. Do đó, ta không có lý do gì để tuân theo chính sách của thần thoại Celtic các ngươi.”

“Hả!?”

Arianrhod mắt tròn mắt dẹt.

Chắc cô ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

“Ái chà—ái chà—á ái chà!?”

Arianrhod vô cớ vẫy vẫy tay.

“–Ưhehehe, điệu nhảy gì kỳ cục thế.”

“Balor nói điệu nhảy của ngươi kỳ cục đấy.”

“Ngươi nói gì cơ!?”

Arianrhod lại kích động vì bị nói xấu.

“Mà khoan đã!”

Hay là vì tức giận quá mà Arianrhod lại bình tĩnh hơn, cô ta dừng điệu nhảy kỳ cục, giơ ngón tay thẳng thừng chỉ vào tôi.

“Việc ngươi vẫn là con người… nghĩa là cái lần trước tóm ngực ta cũng là ngươi sao!? Thật là vô lễ!”

“...À.”

Nhắc mới nhớ, đúng là có chuyện đó thật.

“Raika-kun?”

“Raika-san?”

Ánh mắt của chị Sharo và Maria thật đáng sợ.

“…Raika-kun thực sự thích ngực sao?”

“Không phải!”

Chỉ có câu hỏi của Himeko là tôi lập tức phủ nhận.

“Đó là diễn kịch để giả vờ là Balor thôi. Không hề có ý nghĩ dâm ô nào cả.”

“Dám xoa ngực nữ thần mà còn mặt dày nói thế à…!”

“Ta nói cho ngươi biết, đó không phải là ngực của ngươi.”

Thần chỉ nhập vào thể xác của con người làm vật chứa mà thôi.

Nếu tôi cảm thấy có lỗi, thì đó là với cô gái làm vật chứa, chứ tuyệt đối không phải với Arianrhod.

Có lẽ thái độ đó của tôi khiến Arianrhod không hài lòng, cô ta càng thêm bực tức.

“Dám hỗn xược khi chỉ là con người!”

“Thần tộc Dana lẽ ra đã bị loài người Milesian đánh bại rồi mà?”

“…Ư!”

Mặc kệ Arianrhod đang cứng họng, tôi gọi nhân viên.

“Ngươi có gọi gì không?”

Vừa xác nhận món của mọi người, tôi vừa hỏi Arianrhod.

“–Gì thế, sao tự nhiên lại tử tế vậy mày?”

(Không định tuân theo, nhưng cũng chẳng cần phải quá thô lỗ. Với lại…)

“–Với lại?”

(Bọn thần này cũng đang truy đuổi Tenka. Nếu làm khéo, có thể moi được thông tin từ bọn chúng.)

“–Đúng là tham lam thật.)

(Nguồn thông tin thì càng nhiều càng tốt.)

À mà, có vẻ như phía Thần giới đã giao phó hoàn toàn việc tìm kiếm Tenka cho Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia, nên có thể chẳng có ý nghĩa gì mấy.

“Này này, sao hai người cứ nói chuyện riêng mãi thế, giới thiệu cho bọn tớ với chứ.”

Naonami chợt xen vào câu chuyện của chúng tôi.

“Nghe có vẻ là thần Celtic thì phải?”

“Gì mà lắm lời thế, ta đang nói chuyện quan trọng mà! Đừng có chen ngang!”

“Lại một cô bé khó tính đây. Mà Kunizaki, kiểu này cậu có thấy được không?”

“Dễ thương là chân lý! Với lại ngực cũng to nên đối với tớ thì OK!”

“Đúng là câu trả lời ngớ ngẩn như mong đợi mà~”

Naonami và Kunizaki phá ra cười ha hả.

“Đây là Arianrhod của thần thoại Celtic. Nữ thần Mặt trăng.”

“Uây, Mặt trăng à~. Lại làm tớ nhớ đến em gái mình.”

Kunizaki Apollo lè lưỡi tỏ vẻ chán ghét.

Nữ thần Mặt trăng Artemis trong thần thoại Hy Lạp cũng là nữ thần chiến tranh, tính cách được cho là hung hăng và rất ghét bẩn thỉu.

Cô ấy và Apollo là anh em song sinh, và có nhiều câu chuyện liên quan đến nhau.

“Cái tên đó là kiểu bị đàn ông nhìn thấy khỏa thân là giết chết luôn đấy~. Ghê thật.”

“Hê, nhưng Arianrhod-chan cũng có vẻ là kiểu đó nhỉ~”

“Đúng đúng, đúng y hệt luôn.”

“Rồi Kunizaki thì đóng vai kẻ nhìn lén rồi bị giết.”

“Hoàn toàn không phủ nhận được.”

“Đúng rồi còn gì~.”

“Mà nhắc mới nhớ, vị thần Mặt trăng mà dân mê thần thoại Bắc Âu hay nhắc đến là ai nhỉ?”

“Ai ấy nhỉ… Mờ nhạt quá ấy. Cuối cùng còn bị sói ăn thịt nữa.”

Naonami và Kunizaki dần dần sôi nổi với những câu chuyện không liên quan.

“~~~ư!”

Dù đã bảo đừng chen ngang, nhưng có vẻ điều đó cũng khiến Arianrhod tức giận, cô ta phồng má lên run bần bật.

Con nhỏ này cũng thuộc loại hay bị trêu chọc nhỉ.

Lần trước cũng bị Balor chọc ghẹo.

Tôi thấy hơi đồng cảm.

Cứ thế, đồ ăn đã được mang đến.

À mà Arianrhod đã gọi món mì ramen.

“Nóng quá! Cái gì thế này!? Không ăn được gì cả!”

“Đừng dùng đũa, dùng cái dĩa này này.”

Dù là thần nhưng dùng đũa lần đầu cũng khó khăn thật.

Arianrhod nhận cái dĩa từ tay tôi, vụng về húp mì.

“Á! Ngon quá!”

“Vậy sao.”

“…Không phải! Cũng được thôi, cũng được thôi!”

“Vậy sao.”

“~~~”

Arianrhod đỏ mặt, tiếp tục ăn ramen.

Dù cố hết sức kìm nén biểu cảm, nhưng có vẻ cô ấy khá thích món này.

“…Vậy, ngươi xuống trần gian để làm gì thế?”

“Ưm!? Khụ khụ… nuốt!” Arianrhod vội vàng nuốt hết mì ramen, rồi hằm hè với tôi.

“Chỉ thị lần này của Đức Ngài Lugh là mệnh lệnh tối quan trọng! Ngươi hãy im lặng và làm theo đi!”

“Đầu tiên hãy nói rõ cái mệnh lệnh đó ra đã.”

“Hừ! Cuối cùng thì cũng chịu lắng nghe à. Được thôi! Nghe rõ đây!”

“…”

Tôi đâu có nói là sẽ tuân theo mệnh lệnh đâu, nhưng thôi cứ để cô ta hiểu lầm đi.

Arianrhod hớn hở bắt đầu nói.

“Đầu tiên là tình hình ở Thần giới, vẫn còn đang rất hỗn loạn.”

“Ta biết rồi.”

Sự phản bội và trốn thoát của Tenka ba tháng trước.

Điều đó đã gây ra sự hỗn loạn lớn như nhau cho cả nhân giới và thần giới.

Cấu trúc của Chiến tranh Đại diện Thần thoại đã sụp đổ hoàn toàn, và các vị thần đã mất đi tiền đề cho cuộc chiến.

Đặc biệt, việc Tenka biến mất đã khiến các vị thần hoang mang tột độ.

Bởi vì.

“Nếu không có ‘tàn dư Chaos’ mà Zeus đã cuỗm đi, thì quyền năng của ‘Đấng Duy Nhất’ không thể được phục hồi… Vì chuyện này mà các thế lực ngày đêm cãi vã không ngừng.”

“…Chuyện đó ta cũng đã nghe từ Tổ chức Quản lý Thánh lễ Eucharistia.”

Đúng vậy, các vị thần vẫn tin rằng Tenka đang giữ “tàn dư Chaos”.

Họ không biết rằng tôi đã lừa lấy nó từ Tenka giữa trận quyết chiến.

Chính vì thế mà các vị thần đang ráo riết truy tìm tung tích của em gái tôi.

Vì nếu không có “tàn dư Chaos” thì không thể trở thành “Đấng Duy Nhất”.

“…”

Nếu các vị thần biết tôi đang nắm giữ “tàn dư Chaos”, tôi chắc chắn sẽ bị xé xác ngay lập tức.

Chuyện này tôi phải đặc biệt chú ý trong tương lai.

“Nhân tiện, các thế lực đang cãi vã theo kiểu gì vậy?”

“Gì thế, chẳng phải ngươi biết rồi sao?”

“Thần giới các ngươi có bao giờ cung cấp thông tin đáng tin cậy cho lũ người của Tổ chức Quản lý Thánh lễ đâu mà!”

“Hừm, hết cách rồi vậy. Nghe rõ đây.”

Arianrhod ho khan một tiếng.

“Tình trạng hỗn loạn ở Thần giới vẫn chưa dừng lại là do lũ ngu ngốc của các thần thoại khác gây ra.”

“…Cụ thể hơn một chút đi.”

Lũ ngu ngốc?

“Tức là, mấy kẻ ngốc cứ khăng khăng主張 đưa ra những ý kiến khác biệt hoàn toàn với số đông, khiến cho các cuộc họp cứ trì hoãn mãi!”

“À, ra thế.”

Nói tóm lại là có phe đối lập với phe chủ lưu sao.

Quả nhiên chuyện này cũng giống hệt con người.

“Vậy, lũ ngu ngốc đó đang主張 cái gì?”

“Bãi bỏ Chiến tranh Đại diện Thần thoại.”

“Bãi bỏ?”

“Đúng vậy. Và, lần này là muốn trực tiếp dùng vũ lực để thống trị mặt đất.”

“…”

Không phải phe đối lập, mà là phe cực đoan.

Đầu tôi bắt đầu đau nhói.

Không cần phải giống con người đến mức độ đó đâu.

“Thế thì đó là sự tái diễn của cuộc Chiến tranh Thần thoại mười năm trước rồi. Bọn chúng quên mất rằng khi đó đã suýt hủy diệt toàn bộ mặt đất sao?”

“Ai mà biết được? Ta không thể hiểu được đầu óc của lũ ngốc.”

Arianrhod nhún vai.

Nhưng đây không phải là chuyện có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Dù nội dung là gì đi nữa, Chiến tranh Đại diện Thần thoại là một cuộc chiến tuân theo quy tắc để không hủy diệt mặt đất.

Nhưng Chiến tranh Thần thoại thì có khả năng hủy diệt hoàn toàn mặt đất.

Đó chính là một cuộc chiến tận thế dẫn đến diệt vong.

Bắt đầu lại điều đó ư…?

Không ngờ, Thần giới đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến thế từ lúc nào.

“Có vẻ ngươi đang lo lắng lắm nhỉ… Cứ yên tâm đi con người. Dù sao thì bọn chúng cũng chỉ là thiểu số thôi. Một cuộc chiến phá hủy mặt đất mà chúng ta sẽ thống trị thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“…”

Chuyện đó tôi cũng có nhiều điều muốn nói, nhưng thôi.

Nếu những vị thần của phe chủ lưu còn kìm hãm được tư tưởng nguy hiểm đó thì sẽ không thành vấn đề.

Miễn là còn kìm hãm được…

“―Và! Đây mới là chuyện chính đây!”

Arianrhod đứng dậy, chống tay vào eo, nhìn xuống tôi.

“Balor. Ngươi hãy bí mật rời khỏi đảo, tìm ra Zeus và bắt hắn về. Rồi hãy vượt mặt các thần thoại khác để cướp lấy ‘tàn dư Chaos’.”

Cướp lấy “tàn dư Chaos” bằng cách vượt mặt các thần thoại khác trong lúc Thần giới đang hỗn loạn.

Đây là điều chỉ có tôi, Balor, mới có thể làm được, kẻ đã “chi phối” nhiều vị thần như Naonami Freya và Kunizaki Apollo, và có lực lượng đủ sức chống lại Zeus.

Thôi, đúng như dự đoán là mệnh lệnh đó.

Và câu trả lời cho điều đó đã được định sẵn ngay từ đầu.

“Ta từ chối.”

“Hả!? Ngươi nói cái gì cơ!?”

“Ta đã nói ta là con người mà. Ta hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào âm mưu đó.”

“Đừng có nói mấy lời tùy tiện thế!”

“Ai nói tùy tiện hơn?”

“~~~”

Arianrhod lườm nguýt tôi, nắm chặt tay.

“Đừng có giỡn mặt nữa… Không biết là con người hay Balor gì đó, nếu đã vậy thì ta sẽ dùng vũ lực…”

“Vũ lực?”

Tôi lườm lại đối phương, hơi nghiêng đầu.

“Ngươi định một mình đánh bại tất cả chúng tôi sao?”

“Hả…?”

Arianrhod giật mình nhận ra những người ngồi cùng bàn – tất cả các vị thần của các thần thoại khác – đều đang nhìn mình.

Cô ta nhận ra sự chênh lệch lực lượng quá lớn giữa đôi bên, lập tức bối rối, và…

“Vô, vô lý quá!!!!”

…hét lên một tiếng yếu ớt như muốn nói “thật là ăn gian!” hết mức có thể.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận