Izure Shinwa no Ragnarök
Namekojirushi Youta
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 12,754 từ - Cập nhật:

**Charlotte và Brynhildr**

**1**

Lạch cạch… lạch cạch…

Lạch cạch… lạch cạch…

“…”

“…”

“…………”

“…………”

“Này!”

“Hử?”

“Cô định theo tôi đến bao giờ nữa?”

“Hôm nay tôi không muốn xa cậu, cả tôi và Charlotte cũng vậy.”

Câu hỏi tôi ném về phía sau bị chặn đứng bởi một câu trả lời thẳng thừng.

“…”

Tôi tiếp tục bước.

Brynhildr vẫn lẽo đẽo theo sau.

Kể từ lúc đó, cuối cùng tôi đã không về ký túc xá. Bởi vì kẻ phiền phức phía sau dường như sẽ bám theo đến tận phòng. Thế nên, tôi quyết định đi loanh quanh khắp hòn đảo, không mục đích, cho đến khi cô ta chịu bỏ cuộc.

Đầu tiên, tôi hướng về khu Nam, gần ký túc xá. Nếu là một Chủ Nhật bình thường, khu phố sầm uất này đã tấp nập sinh viên. Nhưng hôm nay, phố chính lại vắng tanh. Thay vào đó, những dấu vết tàn phá lại lồ lộ khắp nơi. Cửa kính các cửa hàng vỡ tan, biển hiệu đổ sập, gạch lát đường bị bong tróc. Thêm vào đó, khắp nơi còn vương vãi những vệt máu khô đọng lại. Tất cả là do cuộc đại tấn công của Quetzalcoatl.

Ở khu Nam hôm nay, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là những nhân viên của Cơ quan Quản lý Thánh thể Eucharistia đang sửa chữa các vết tích đổ nát. Hầu như không thấy bóng dáng học sinh nào. Thi thoảng có người lướt qua, ai nấy đều mặt mày ủ dột, cúi gằm. Dù chỉ là một hòn đảo bị cô lập như một chiếc lồng chim, nhưng mới hôm qua thôi vẫn còn tràn ngập tiếng cười của học sinh.

“…”

Mặt tối của đảo Laurasia, đáng lẽ bị ngăn cách bởi ngày và đêm, đã bất ngờ lộ diện vào thời khắc chạng vạng hôm qua. Đối với học sinh bình thường, đó chắc hẳn là sự tái diễn của cuộc Chiến tranh Thần thoại mười năm trước. Chắc hẳn không ít người bị thương hoặc mất đi bạn bè. Trong tình cảnh đó, làm gì có ai còn tâm trạng nghĩ đến chuyện dạo chơi khu Nam. Tôi cũng chỉ lầm lũi băng qua con phố chính vắng người.

“À!”

Đúng lúc đó, Brynhildr phía sau bất ngờ thốt lên. Bị tò mò, tôi ngoảnh đầu lại, ánh mắt cô ấy đang hướng về một tiệm bánh crepe trên phố. Tiệm bánh crepe ấy thật kỳ diệu khi vẫn mở cửa, nhưng tất nhiên, chẳng có lấy một khách hàng nào.

“────”

Brynhildr thì thầm một mình điều gì đó bằng giọng rất khẽ. Trông như thể cô ấy đang trò chuyện với một ai đó vô hình.

“...?”

Tôi cứ thế lẳng lặng quan sát. Sau đó, Brynhildr lấy ví ra và tiến về phía tiệm crepe.

Lúc này mà còn ăn crepe ư…

“...Haizzz.”

Tôi vô thức thở dài.

『—Ư…hì hì, đúng là cậu u ám thật đấy, Raika.』

(Balor… có chuyện gì à?)

『—Không có gì. Chỉ là ta rảnh rỗi đến phát chán thôi mà.』

Giọng Balor vẫn the thé như mọi khi.

『—Này, này, nếu cậu rảnh rỗi thì cũng đi chơi với gái đi chứ. Để nạp năng lượng cho ngày mai ấy mà.』

(Không cần.)

『—Ta đây thì cần đấy.』

(Mặc xác ngươi.)

Thằng này đúng là chẳng bao giờ biết căng thẳng là gì. Dù chết tôi cũng không nghĩ nó đáng tin.

『—Raika cũng đâu muốn chết trong trắng đâu, phải không?』

(Vớ vẩn.)

Hơn tất cả, tôi có việc phải làm. Cứu em gái, và giành lại tất cả. Để làm điều đó, tôi đã chiến đấu suốt bấy lâu nay.

Nhưng Balor lại cười nhạo.

『—Chậc, đúng là cậu không biết nói chuyện tầm phào gì cả.』

(Thì sao?)

『—Ta đang nói là cậu thiếu ham muốn đấy.』

(Ham muốn ư?)

『—Ham muốn là sức mạnh. Kẻ càng tham vọng thì lại càng dễ sống sót.』

(Dù không có thứ đó thì tôi vẫn thắng.)

『—Thế ư?』

Balor hỏi ngược lại với giọng điệu cười cợt.

『—Đừng giả vờ là cậu không hề do dự nào.』

(…!)

Bị nhìn thấu ư?

Sự do dự của tôi, bị Balor nhìn thấu sao?

(Ngươi…)

『—Chúng ta ở cạnh nhau suốt ngày đêm mà. Ngươi nghĩ có thể giấu được ta điều gì sao?』

Ư…hì hì, Balor cười cợt.

『—Do dự là vì ngươi không chấp nhận ham muốn của chính mình.』

(…)

『—Nếu hành động theo dục vọng của bản thân thì làm sao mà do dự được chứ.』

Balor dễ dàng đưa ra lý lẽ cực đoan.

『—Theo ta thì, thứ vớ vẩn là cái đầu cứng nhắc của ngươi ấy.』

Hành động theo dục vọng của bản thân ư? Đúng là cách nói của một ma thần.

…Nếu có thể sống như vậy thì đã chẳng khổ sở.

(Ngươi cứ nói gì thì nói.)

『—Hãy thành thật với bản thân hơn một chút đi.』

Nói xong câu cuối cùng, Balor im bặt. Tôi cũng không có ý định khơi lại chuyện cũ, cuộc trò chuyện kết thúc tại đó.

“Kamizumi Raika.”

Đúng lúc đó, Brynhildr gọi tôi.

“Gì, vậy?”

Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, một thứ gì đó được dí sát vào mũi tôi. Mùi thơm ngọt ngào. Là bánh crepe.

“Ăn đi.”

“…Tự nhiên làm gì vậy?”

“Khi mệt mỏi thì ăn đồ ngọt.”

Lại học được mấy thứ lạ lùng rồi. Mà thật ra, tôi không thích đồ ngọt. Tôi định từ chối một cách qua loa.

“Charlotte cũng muốn cậu ăn.”

“…”

Tôi ngậm miệng lại, cái miệng vừa mở ra. Vừa nãy Brynhildr trông như đang nói chuyện với ai đó, lẽ nào là với Sharo-senpai?

“…Được rồi.”

“Ừm!”

Khi tôi nhận lấy bánh crepe, vẻ mặt Brynhildr lập tức bừng sáng. Chuyện này khiến cô ấy vui đến thế sao…?

“…”

Với tâm trạng phức tạp, tôi cắn một miếng bánh crepe. Vị kem tươi ngọt lịm. Tôi chợt nhớ lại lần chúng tôi cùng ăn crepe trước đây. Hồi đó, tôi vẫn chưa biết gì cả. Lúc đó, mọi người vẫn còn là bạn bè. Có chuyện gì, tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình sẽ bảo vệ tất cả. Dù đó chỉ là chuyện của ngày xưa…

**2**

Tôi đi đến cuối khu Nam, rồi từ đó đi vòng phía tây men theo bờ biển. Bãi biển dành cho vui chơi ở khu Bắc, còn khu Nam chỉ là một dải bờ biển kéo dài. Tôi bước đi trên bờ cát hẹp, để lại những dấu chân “xộp xộp” trên cát. Một mình tôi, và Brynhildr theo sau một chút, một mình.

“…”

“…”

Không có cuộc trò chuyện nào. Nhưng tôi đã từ bỏ việc đuổi cô ấy đi. Hôm nay, nói gì thì nói, cô ta cũng sẽ không bỏ cuộc. Hơn nữa, hình như Sharo-senpai cũng có nhúng tay vào chuyện này. Vậy thì đây có lẽ là hành động được cả hai đồng thuận. Nếu vậy, ít nhất tôi cũng nên xem xét nguyện vọng của Sharo-senpai. Bởi vì không ai đảm bảo rằng ngày mai chúng tôi sẽ sống sót.

“!”

Làn gió biển lạnh lẽo bất ngờ lướt qua má, khiến tôi bất giác dừng lại.

“…”

Ánh mắt tôi bị gió cuốn hút nhìn ra biển. Đường chân trời nhìn từ hòn đảo biệt lập giữa đại dương xa xăm, chỉ có hư vô và ảo ảnh của một nơi xa xăm vô tận. Một nơi xa xôi vời vợi. Một nơi xa đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đó chính là nơi tôi đang ở lúc này. Mười năm trời, tôi đã miệt mài hướng tới nơi đây. Suốt bấy lâu nay, tôi đã chiến đấu. Vì khoảnh khắc này. Vì giành lại em gái. Ngày qua ngày, tôi đã thổ huyết mà chỉ nghĩ đến một điều đó. Thậm chí không hề nghĩ liệu ngày đó có thực sự đến hay không.

Và rồi, tôi đã tiến đến chỗ chỉ còn một bước nữa là có thể giành lại em gái. Nếu ngày mai tôi có thể chiến thắng trận chiến, tôi sẽ giành lại được em gái.

—Nhưng.

Sau đó thì sao?

Về sau thì sao?

Tương lai.

Nếu tôi sống sót an toàn, tôi sẽ làm gì?

Tôi sẽ trở thành thế nào?

Không thể tưởng tượng nổi. Chưa bao giờ nghĩ đến. Bây giờ nghĩ lại thật kỳ lạ. Tại sao tôi lại chưa bao giờ nghĩ đến điều hiển nhiên đó? Và tại sao bây giờ tôi mới nghĩ đến điều đó? Hay đây cũng là sự do dự của tôi? Chuyện sau này mà trước đây tôi chưa từng để tâm. Chuyện sau khi giành lại em gái. Cái kết, và tiếp theo đó. Liệu có phải vì cái kết đã gần kề, tôi mới có thể tưởng tượng về tương lai?

Hay là.

Sự luyến tiếc?

Tôi đã luôn nghĩ rằng kết thúc ở đây là được rồi. Đã nghĩ là kết thúc. Rằng nếu giành lại được em gái… thì cũng có thể kết thúc. Những ngày tháng khổ sở này. Những ngày tháng đầy tự dằn vặt này. Tất cả sẽ được đặt dấu chấm hết. Vô thức tôi có thể đã nghĩ rằng có thể đặt dấu chấm hết.

Rằng điều đó không đúng… cuối cùng tôi đã nhận ra.

Tại sao?

Có lẽ vì một cảm xúc hy vọng vào tương lai đã nảy sinh trong tôi… chăng? Một cảm xúc chưa từng tồn tại trong thời gian ở Giáo hội. Một mong muốn của chính bản thân mình. Điều đó, bây giờ tôi mới có được. Khi đến hòn đảo này. Có được rất nhiều cuộc gặp gỡ.

Maria.

Kunitaki Apollo.

Rutata Freya.

Tenka Zeus.

Sharo-senpai.

Brynhildr.

Balor.

Kuchinata-senpai.

Susanoo.

Himeko.

Leon.

Eomishilisu.

Hakonegi.

Quetzalcoatl.

Không phải tất cả đều là những cuộc gặp gỡ tốt đẹp. Không phải tất cả đều là điều tốt đẹp. Tuy nhiên, nó khác với quá khứ chỉ toàn là khổ sở. Cũng có những điều tốt đẹp. Vì vậy, cũng có lúc càng thêm đau khổ. Chính vì thế mà tôi tiếc nuối. Sợ mất đi. Bởi vì cũng có những niềm vui. Cũng có những điều hạnh phúc. Tôi không muốn điều đó kết thúc.

Khi chỉ sống bằng căm ghét và thù hận, tôi chỉ mong điều đó kết thúc. Hơn cả việc giành được. Tôi cảm thấy vui khi mọi chuyện có thể kết thúc.

Bây giờ…

Bây giờ tôi dường như đã khác. Vì tiếc nuối nên tôi muốn có sự tiếp nối. Tôi mong muốn những ngày tháng sau khi cuộc chiến ủy thác này kết thúc, tiếc nuối chúng và muốn chúng tiếp diễn. Đây có phải là ham muốn mà Balor nói không? Tôi có nên chấp nhận cảm xúc này không? Cái cảm xúc muốn có tương lai này. Những ngày tháng đã trao cho tôi cảm xúc đó.

“…”

Tôi quay ánh mắt sang bên cạnh. Ở đó, Brynhildr cũng đang bắt chước tôi, nhìn ra biển. Cô ấy dùng một tay giữ mái tóc bạc dài của mình, ánh mắt nhìn xa xăm.

Cô ấy, thuộc loại nào đây?

Đối với tôi.

Là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp?

Hay là một cuộc gặp gỡ tồi tệ?

Tự vấn tự đáp.

…………

Dù nghĩ thế nào cũng không tìm ra câu trả lời. Tôi… do dự trước câu trả lời. Dù đang đứng cạnh nhau ngắm biển, không nói lời nào. Tôi nói tôi ghét thần linh. Vậy mà cô ấy vẫn lẽo đẽo theo sau. Dù bị điều khiển, nhưng cô ấy chẳng hề nghe lời. Trên chiến trường cũng đã vài lần tự tiện làm theo ý mình. Cũng đã mấy lần vì thế mà tôi bị cuốn theo…

Vậy thì — nếu hỏi tôi có ghét cô ấy không.

Tôi không thể trả lời ngay lập tức. Nếu sau này, chúng tôi lại phải chiến đấu với tư cách kẻ thù. Tôi có thể giết Brynhildr không…? Lại một lần nữa, không có câu trả lời. Trước đây chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà giết chết. Nhưng bây giờ, tôi không thể hình dung cảnh mình bắn cô ấy. Thay vào đó, trong tâm trí tôi hiện lên cảnh sáng nay.

“Tôi thích cậu.”

Lời tỏ tình của Brynhildr. Khuôn mặt cô ấy lúc đó. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi. Tôi đang tìm câu trả lời cho sự tự vấn của mình, nhưng ký ức sáng nay lại cản trở việc tìm kiếm câu trả lời. Điều đó khiến tôi hơi hoang mang. Và lại hoang mang vì chính mình đã hoang mang.

Này, này.

Chẳng lẽ, tôi đã nảy sinh tình cảm sao?

Định tự giễu, nhưng tôi không cười nổi. Thực sự, là một trò đùa không thể cười. Không thể cười phá lên, nên không cười.

Cô ấy luôn làm xáo trộn cảm xúc của tôi. Từ đầu đến giờ, luôn luôn như vậy. Nếu Freya không triệu hồi, lẽ ra cô ấy không tham gia vào cuộc chiến này. Vậy mà, cô ấy lại trở thành một tồn tại phiền phức đến mức này đối với tôi. Thật trớ trêu.

Nhưng… ừm…

Có lẽ vì tôi đã đi bộ một lúc lâu.

Hay có lẽ vì đã ngắm biển.

So với buổi sáng, tôi đã bình tĩnh hơn đôi chút. Ít nhất là không còn phản xạ từ chối Brynhildr một cách vô điều kiện nữa.

“…”

Trong miệng tôi vẫn còn đọng lại vị ngọt của kem tươi. Có lẽ, đã đến lúc tôi nên đối mặt. Với sự do dự trong chính mình.

À… phải rồi.

Thừa nhận thì hơi khó chịu, nhưng tôi đã trốn tránh từ sáng. Cứ thế viện đủ lý do. Trốn tránh trong suy nghĩ miên man. Thực ra, tôi chỉ đang trốn tránh lời tỏ tình của cô ấy mà thôi.

Ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc. Brynhildr nói cô ấy muốn thổ lộ tình cảm trước khi mọi thứ kết thúc. Có lẽ, chính tôi cũng nên tìm ra câu trả lời cho sự do dự của mình trước khi kết thúc. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ — phạm phải một sai lầm chết người vào những khoảnh khắc quan trọng. Tôi có linh cảm như vậy.

“Brynhildr…”

Tôi gọi tên cô ấy thành tiếng. Giọng hơi nhỏ, có lẽ vì trong lòng vẫn còn vướng bận. Dù sao thì cũng định nói chuyện.

Nhưng.

“Raika-kun?”

“…Sharo-senpai?”

Chậm vài giây, tôi mới nhận ra. Từ lúc nào không hay, Brynhildr và Sharo-senpai đã thay phiên nhau.

“Vừa nãy cậu nói gì à?”

“…Không ạ.”

Tôi vội lảng tránh. Giọng tôi lúc nãy quá nhỏ, Sharo-senpai dường như không nghe thấy. Dù vậy, tôi cũng không thể nói “làm ơn hãy thay lại Brynhildr đi” được.

“Brynhildr đâu rồi ạ?”

Tôi chỉ có thể hỏi một cách vòng vo.

“À thì, đến giờ rồi, nên chị ấy và chị tạm thời thay phiên nhau.”

“Giờ?”

“Ừm. Hôm nay là, à, ngày cuối cùng mà.”

“Cuối cùng”, ý là không biết ngày mai chúng tôi sẽ thế nào.

“Vì vậy, sáng nay hai chị em đã bàn bạc và quyết định sẽ công bằng dành thời gian cho Raika-kun theo thứ tự.”

“À, ra là vậy ạ.”

“Ừm. Nên, bây giờ là đến lượt của chị.”

Công bằng.

Theo thứ tự.

Sharo-senpai nói vậy. Đó là bằng chứng cho thấy cô ấy và Brynhildr có thể giao tiếp bình đẳng. Nói ngược lại, điều đó có nghĩa là Brynhildr cũng coi Sharo-senpai là bình đẳng.

Làm thế nào mà điều đó có thể xảy ra? Tôi, trong hoàn cảnh gần như tương tự, chỉ toàn cãi vã với Balor, thậm chí còn ôm hận thù. Nghĩ đến Leon thì điều đó là hiển nhiên…

Tuy nhiên.

Ví dụ, nếu tôi ở vị trí của Sharo-senpai, liệu tôi có thể xây dựng mối quan hệ bình đẳng với Brynhildr không? Câu trả lời là không. Ít nhất là tôi sẽ không chủ động tiếp cận.

“Raika-kun?”

“À, xin lỗi ạ.”

Bị gọi, tôi vội xua đi những suy nghĩ miên man.

“Ừm, lát nữa chúng ta làm gì đây?”

Bị Sharo-senpai hỏi, tôi không biết trả lời thế nào. Làm gì ư, từ nãy đến giờ chúng tôi cũng chẳng làm gì đặc biệt. Chỉ đi lang thang không mục đích, rồi ra bờ biển ngắm biển mà thôi. Dù vậy, tôi cũng không thể cứ ngồi yên ở đây.

“Trước mắt, chúng ta hãy tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đã ạ.”

“Ừm.”

**3**

Tôi phân vân không biết có nên quay lại khu phố sầm uất ở khu Nam không, nhưng cuối cùng chúng tôi lại đi đến công viên tự nhiên ở khu Tây.

“Xin mời, Sharo-senpai.”

Tôi đưa lon nước vừa mua ở máy bán hàng tự động cho Sharo-senpai đang ngồi trên ghế đá.

“Cảm ơn, Raika-kun.”

“Không có gì ạ.”

Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh Sharo-senpai. Mở nắp lon cà phê vừa mua, tôi thở phào một hơi. Khác với công viên ở khu Bắc, công viên ở khu Tây nhỏ nhắn hơn. Không có lấy một thiết bị vui chơi nào, chỉ có ghế đá và hàng rào cây xanh. Chà, có lẽ người thiết kế công viên này — hay hòn đảo này — nghĩ rằng không cần thiết bị vui chơi vì đây là một hòn đảo chỉ toàn học sinh cấp ba trở lên. Dù tôi cũng không có ý định chơi xích đu. Một công viên trống rỗng lại mang một nỗi buồn lạ lùng. Và nó tĩnh lặng đến đáng sợ.

“Raika-kun.”

“Dạ?”

“Ngày mai… nếu chúng ta sống sót, Raika-kun muốn làm gì?”

Câu hỏi của Sharo-senpai khiến tôi khẽ giật mình. Cứ như thể cô ấy đã nhìn thấu những điều tôi vừa nghĩ.

À, nhưng mà, sao đây. Sharo-senpai có một sự nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Có lẽ sự do dự của tôi cũng đã bị cô ấy nhìn thấu từ lâu.

“Ừm… để xem.”

Tôi nắm chặt lon nước bằng cả hai tay. Hơi cúi đầu xuống, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ có nền đất trống không. Chắc chắn không có câu trả lời nào rơi rụng ở đó.

“Thật ra… tôi chưa từng nghĩ đến nhiều.”

Từ bỏ, tôi thành thật trả lời.

“Mười năm của tôi, tất cả đều là giành lại em gái và báo thù.”

Cũng có thể nói chính vì thế mà tôi không hề do dự. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến một điều, điều đó thật dễ dàng.

“Nhưng khi đến hòn đảo này, gặp gỡ mọi người và tiền bối, tôi cảm thấy mình đã dần dần lấy lại những thứ đã mất.”

Những thứ đã mất trong Chiến tranh Thần thoại mười năm trước. Không chỉ là em gái. Cha mẹ, bạn bè, cuộc sống thường ngày, tôi đã thực sự mất đi tất cả. Thế mà, tôi chỉ nghĩ đến em gái. Tôi đã quay lưng lại với việc còn có những điều quan trọng khác, những thứ đáng để giành lại.

“…Ưu tiên hàng đầu của tôi vẫn là giành lại em gái… nhưng tôi đã bỏ sót hoàn toàn chuyện sau khi hoàn thành điều đó.”

Nhưng bây giờ.

“Sau khi giành lại tất cả, tôi muốn làm gì… có lẽ không có gì cả… tôi đang rất, rất do dự.”

Còn cả chuyện của Brynhildr nữa. Đến đây, tôi chỉ toàn do dự. Thậm chí tôi còn cảm thấy mình thật vô dụng.

“Sharo-senpai, sau ngày mai, tiền bối định làm gì ạ?”

Tôi hỏi ngược lại Sharo-senpai câu hỏi tương tự. Không phải là để trả đũa, mà hoàn toàn vì tò mò.

“Ưm…”

Sharo-senpai vừa lắc lư chân vừa suy nghĩ.

“Chắc là tùy thuộc vào việc trường học sẽ ra sao.”

“À… nhắc mới nhớ.”

Giả sử ngày mai, mọi chuyện liên quan đến thần linh đều được giải quyết. Khi đó, học viện được xây dựng làm sân khấu cho cuộc chiến ủy thác thần thoại sẽ ra sao? Hỏi Hakonegi thì sẽ rõ, nhưng…

“Dù sao thì, tôi nghĩ cũng sẽ không bị giải thể hay giải tán ngay lập tức đâu ạ.”

“Thật sao?”

“Vâng. Tôi nghĩ họ sẽ dần dần, từ từ giải quyết hậu quả.”

Nếu giải thể học viện đột ngột sẽ gây ra hỗn loạn. Ví dụ, kỳ kiểm tra chung toàn cầu do Cơ quan Quản lý Thánh thể Eucharistia tiến hành. Đó là một lời nói dối để tập hợp những đứa trẻ có thể trở thành "vessel" từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng lời nói dối đó đã tạo ra tin đồn tai hại rằng "những đứa trẻ trượt kiểm tra bị thần linh nguyền rủa". Để giải quyết điều đó cần đến vài năm.

“Vậy là, chúng ta vẫn sẽ ở học viện thêm một thời gian nữa nhỉ?”

“Có lẽ những đứa trẻ đang theo học hiện giờ, tất cả sẽ ở lại cho đến khi tốt nghiệp.”

Ít nhất thì cần phải có một quá trình "các vấn đề của trẻ em đã được giải quyết và tất cả đã tốt nghiệp an toàn".

“Ra vậy.”

Sharo-senpai gật đầu, rồi nở một nụ cười.

“Vậy thì, chị sẽ không phải đột ngột chia xa Raika-kun rồi.”

“...!”

Bị nụ cười của tiền bối hướng về mình làm tôi bất giác giật mình. Thật đẹp. Dù là một ngày như thế này, tôi vẫn bất giác nghĩ vậy. Nhắc mới nhớ, ngay cả ngày đầu tiên gặp gỡ, tôi cũng từng nghĩ điều tương tự.

“Raika-kun này,”

Sharo-senpai nói với tôi, vẫn giữ nụ cười.

“Điều chị muốn làm, là luôn ở bên cạnh Raika-kun.”

“Tiền bối…”

“…Ừm. May mắn là Brynhildr đã nói trước. Nhờ vậy mà chị cũng cảm thấy mình có thể nói được.”

Sharo-senpai thở một hơi thật sâu một cách khoa trương. Như để báo trước với tôi rằng câu nói tiếp theo rất quan trọng. Dù tôi có chậm hiểu đến mấy, tôi cũng hiểu được điều đó.

Cô ấy nói.

“Raika-kun, chị thích em. Từ lần đầu gặp gỡ, chị đã luôn luôn nghĩ như vậy.”

**4**

Tôi—Kuchinata Himeko—tỉnh dậy vào gần trưa. Là do hôm qua tôi đã ngủ vào một giờ kỳ lạ. Vì vậy, tôi đã tỉnh giấc một lần vào nửa đêm. Lúc đó Raika đang ngủ dưới sàn, tôi không muốn đánh thức cậu ấy nên tôi không di chuyển khỏi giường. Nhưng sau đó tôi khó mà ngủ lại được, mãi đến gần sáng mới thành công ngủ lại một giấc thứ hai.

“…”

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên khiến tôi kinh ngạc là tình trạng thảm hại của căn phòng. Nửa đêm khi tỉnh dậy trời tối nên không nhận ra, nhưng căn phòng đã trở nên hỗn độn. Giấy dán tường bị xé rách, cửa sổ kính đầy vết nứt. Trên trần nhà có dấu vết của thứ gì đó bị đâm vào. Đương nhiên, mọi thứ lung tung khắp nơi. Cứ như thể ai đó đã phá phách trong căn phòng này bằng tất cả sức lực. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi tôi ngủ vậy?

“…Raika?”

Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra.

Không có hơi thở của bất kỳ ai khác ngoài tôi trong phòng. Cậu ấy đi học rồi sao? Hôm nay là thứ mấy nhỉ? Lịch treo tường cũng bị xé mất rồi. Nhưng dù không bị xé, tôi cũng không biết hôm nay là Chủ Nhật hay thứ Hai. Bởi vì tôi không nhớ. Tôi cũng không biết mình lấy lại được bản thân vào ngày tháng nào. Tôi chưa hỏi Raika. Và tôi cũng chưa ra khỏi phòng của Raika nên không biết.

Mà cũng chẳng quan trọng.

“Raika à?”

Tôi bước xuống giường, tìm kiếm trong phòng tắm và nhà vệ sinh. Không có. Không có Raika ở đâu cả.

“À…”

Đột nhiên, tôi cảm thấy đứng cũng khó khăn. Tôi ngồi bệt xuống sàn.

“…”

“…”

“…”

Tôi lơ đãng nhìn vào hư không. Không phải là tôi đang nhìn cái gì. Cũng không có gì muốn nhìn. Lát sau, cơ thể rệu rã của tôi tự động ngả ngửa ra. Mềm nhũn, như thể toàn thân tôi biến thành một loài thân mềm vậy.

Tôi nhìn lên trần nhà. Ngay trên đầu tôi, có một cái lỗ tròn nhỏ trên trần. Một cái lỗ nhỏ tối đen. Trong ngực tôi cũng có một cái lỗ tương tự. Không phải theo nghĩa vật lý.

“Chị ơi…”

Khi buồn bã, khi một mình, tôi luôn nhớ đến chị gái. Rồi, tôi khóc. Không phải là muốn khóc nên mới khóc. Nước mắt tự động tuôn ra. Vì vậy tôi cũng không lau. Vì nó tự tuôn ra, nên tôi đợi đến khi nó tự ngừng. Làm bẩn thảm rồi…

Raika sẽ giận không nhỉ?

Không giận đâu.

Raika không giận tôi.

Có lẽ là vì chuyện của chị gái.

…Không phải là tôi cố lợi dụng điểm yếu của cậu ấy đâu.

Nói dối.

Thật ra, tôi có hơi lợi dụng một chút. Tôi có thể chết theo chị gái cũng được. Nhưng nếu Raika có thể điều khiển tôi, tôi nghĩ điều đó cũng tốt. Đây là cảm xúc của tôi sao? Hay là những cảm xúc từng thuộc về Susanoo?

“Cái nào?”

Tôi tự hỏi, không biết hỏi ai. Tôi lắng tai nghe xem có tiếng trả lời nào từ bên trong tôi không, nhưng không nghe thấy gì cả.

“Raika. Raika.”

Tôi lẩm bẩm. Lẩm bẩm tên cậu ấy. Lẩm bẩm. Lẩm bẩm.

Nếu không có Raika, tôi không có chút ý chí nào để làm bất cứ điều gì. Cậu ấy là tất cả của tôi hiện tại.

Muốn cậu ấy làm mọi thứ.

Muốn được cậu ấy làm mọi thứ.

Muốn làm mọi thứ.

Muốn làm mọi thứ cho cậu ấy.

“Raika à.”

Khi nào cậu ấy mới về nhỉ?

Nếu không, tôi sẽ cứ mãi như thế này. Chỉ lãng phí oxy, và thải ra khí cacbonic. Một con búp bê vô dụng trên thế gian này. Nếu không có Raika, tôi không có động lực để làm bất cứ điều gì. Nếu cậu ấy không ra lệnh cho tôi sống, không điều khiển tôi, thì tôi cũng như đã chết.

Khi tôi, con người tôi hiện tại, có thể giống một con người dù chỉ một khoảnh khắc, là khi Raika ở bên cạnh. Chỉ khi ở gần cậu ấy, tôi mới cảm thấy trái tim lạnh giá của mình đập nhanh hơn một chút. Nhìn cậu ấy, người đang cố gắng hết sức để tôi sống trong căn phòng này, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Tôi không biết đây có phải là tình yêu hay không.

Raika, mau về đi.

Và, hãy để tôi làm nũng cậu nữa.

Đó là sự bình yên duy nhất của tôi hiện tại.

**5**

Hôm nay, lời tỏ tình thứ hai.

Đối tượng là Sharo-senpai.

Tôi bất giác nín thở.

“...!”

Công bằng.

Theo thứ tự.

Tôi nhớ lại những gì Sharo-senpai đã nói. Lẽ nào điều đó đúng nghĩa đen sao? Chính vì họ là những người chia sẻ một cơ thể, nên họ đã nhường cơ hội cho nhau như thế này. Tất cả là để hoàn thành một việc trọng đại: tỏ tình.

“À… ừm…”

Phải trả lời thế nào đây? Tôi cảm thấy mình phải trả lời điều gì đó, nhưng giọng nói lại ấp úng. Đây là một sự lo lắng khác so với lúc Brynhildr tỏ tình. Việc do dự khi trả lời thì giống, nhưng lý do do dự lại khác. Dù sao thì, đây là một đòn bất ngờ. Tôi thường ở bên Sharo-senpai, nhưng không ngờ lại…!

『—Ư… hì hì, đồ chậm hiểu.』

(Im đi!)

Cứ tưởng là đã lâu không nói chuyện, hóa ra lại là câu này! Chết tiệt!

Tôi trút giận lên Balor, nhưng tình hình chẳng thay đổi. Thấy tôi như vậy, Sharo-senpai khẽ cười khúc khích.

“Cậu không cần trả lời chị ngay bây giờ đâu.”

“Vậ… vậy sao ạ…?”

Được nói vậy, tôi bất giác nhẹ nhõm. Nhịp tim vẫn còn nhanh.

“Thay vào đó, hôm nay chúng ta hãy hẹn hò thật nhiều nhé. Dù lúc này có lẽ không có nhiều cửa hàng mở cửa lắm…”

Trên đảo vẫn còn hằn rõ những vết sẹo từ đêm qua. Sharo-senpai chắc hẳn cũng biết điều đó. Nhưng cô ấy vẫn cố tình nói là hẹn hò. Có lẽ vì đây là lần cuối cùng. Cũng giống như tỏ tình, để không phải hối tiếc. Cô ấy lạc quan hơn tôi rất nhiều.

“Vâng, đúng vậy.”

Có lẽ làm như vậy tốt hơn là cứ mãi ủ dột. Đó cũng là yêu cầu của Sharo-senpai.

“Tiền bối có muốn đi đâu không ạ?”

“Để xem nào…”

Sharo-senpai “ừm” một tiếng, rồi suy nghĩ.

“À, vậy thì chúng ta đến thư viện của học viện xem sao?”

“Thư viện ạ?”

Ý cô ấy là thư viện của học viện sao?

“Ừm. Nhắc mới nhớ, chị đã hứa sẽ dẫn cậu đi tham quan từ lâu rồi mà vẫn chưa thực hiện phải không?”

“À, đúng là vậy ạ…”

Lần đó, khi tôi đỡ tiền bối suýt ngã, cô ấy đã hứa như vậy để cảm ơn.

Tôi từng mượn thư khố làm nơi bàn bạc công việc với mọi người, nhưng chưa bao giờ thực sự dạo quanh thăm thú khu thư viện chính.

"Ôi không, nhưng mà hôm nay trong học viện chắc chẳng còn ai đâu nhỉ..." Chị Sharo khẽ cụp mày.

Quả thật, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Đã vậy còn là ngày Chủ nhật. Chắc đến cả nhân viên trực ca cũng chẳng còn ai.

Thế nhưng...

"Lúc đó thì em sẽ tự khắc xoay sở thôi ạ."

"Xoay sở thế nào?"

"À, thì, chị đừng có hỏi xoáy vào chuyện đó chứ."

Nếu hơi liều một chút, việc chìa khóa chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Cùng lắm thì chỉ cần thông báo cho Hakunoki một tiếng là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Vậy thì mình đi nhanh thôi. Đã đến đây rồi, hay là mình thử vào bằng cổng phía Tây nhỉ?"

"Vâng ạ."

Tôi đứng dậy khỏi ghế đá. Hai đứa cùng vứt lon rỗng vào thùng rác rồi định rời công viên.

Đúng lúc đó, chị Sharo bỗng ho khan một tiếng kỳ lạ.

"Chị sao thế ạ?"

"À thì..."

Chị Sharo hơi ngượng ngùng nói:

"Nắm tay đi."

Bàn tay chị chìa ra.

"Vâng..."

Tôi hơi chần chừ, khẽ nắm lấy tay chị. Bàn tay của chị nhỏ nhắn, cứ như thể chỉ cần tôi dùng chút sức là sẽ gãy lìa. Lại còn mềm mại nữa chứ.

Chẳng hiểu sao nữa. Trước đây thì không có chuyện đó, vậy mà bây giờ... Tôi lại cảm thấy ngượng ngùng lạ lùng khi nắm lấy tay chị.

Chẳng mấy chốc, tôi đã hoàn toàn nhận thức được sự hiện diện của chị.

Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau, cùng đi dạo trên con đường rợp bóng cây.

Vì là Chủ nhật nên chẳng có ai đến học viện, chúng tôi cũng không gặp bất kỳ ai trên đường.

Khoảng lặng cứ thế tiếp diễn.

Thế nhưng tôi lại không cảm thấy ngột ngạt.

Vừa ngắm nhìn những hàng cây xanh vẫn còn sót lại một cách kỳ diệu, ít bị tổn hại, chúng tôi dần đến được ngọn đồi nơi có học viện tọa lạc.

Trên đỉnh đồi tĩnh lặng hơn hẳn những nơi khác.

Tuy vậy, những dấu vết của thảm kịch lại hiện lên rõ ràng, sống động hơn bất cứ đâu trên đảo.

"..."

"..."

Chúng tôi đi ngang qua sân thể dục, tiến về phía thư viện.

Thư viện hầu như vẫn còn nguyên vẹn.

Cánh cửa đóng chặt, nhưng có một ô cửa sổ bị vỡ.

"Chắc chỗ này mở được đấy ạ."

Tôi luồn tay qua lỗ hổng, mở khóa rồi cởi giày bước vào trong.

"Chị Sharo, đưa tay cho em."

"Ừm."

Tôi đưa tay giúp chị Sharo.

"Rồi, cùng lúc nhé!"

"Một... hai... Lên!"

Đúng lúc đó, chị Sharo bám vào khung cửa sổ và trèo lên.

Và rồi, váy chị bị tốc lên.

"Ối!"

"...Em xin lỗi."

Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn mới phải...

"Không, không sao đâu em đừng bận tâm."

Chị Sharo, hai má hơi đỏ ửng, bước xuống khỏi khung cửa sổ.

Sau đó, chị đi lấy dép đi trong nhà ở lối vào, rồi một lần nữa bước vào thư viện với những hàng giá sách xếp thẳng tắp.

Mùi giấy thoang thoảng xộc vào mũi tôi.

"Lúc trước đến đây em cũng nghĩ rồi, thư viện này có số lượng sách khổng lồ thật đấy nhỉ."

"Ừm. Vì có đầy đủ sách từ mọi quốc gia mà."

"À, ra vậy."

Giờ chị mới nói tôi mới để ý, học sinh đến học viện này được tập hợp từ khắp nơi trên thế giới.

Điều đó có nghĩa là, đối với cùng một cuốn sách, cần phải có nhiều bản dịch của nhiều quốc gia khác nhau, thậm chí là hàng chục cuốn, khiến số lượng sách trong thư viện tự nhiên tăng lên.

"Raika-kun thích đọc sách mà phải không? Em thích loại sách nào?"

"...Chị Sharo."

Tôi hơi ngượng ngùng gãi má.

"Thật ra, em không đọc sách nhiều lắm ạ."

"Ếh!? Nhưng trước đây..."

"Khi em hứa với chị Sharo lần trước là em vẫn đang trong giai đoạn nhiệm vụ thâm nhập."

Vì lúc đó tôi phải giả dạng học sinh bình thường, nên đã trả lời câu hỏi của chị một cách an toàn nhất.

"Vậy, lẽ nào em không thích sách sao?"

"Không phải như thế ạ."

Thời còn ở Giáo Hội, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều thần thoại để có được kiến thức về các vị thần.

Tuy nhiên, đó chỉ là một phần của việc học lý thuyết.

Hoàn toàn khác với "việc đọc sách" hay "người yêu sách" mà chị Sharo hình dung.

"Đối với em, việc đọc sách giống như đọc tài liệu hơn, nó khác xa so với cái gọi là đọc sách giải trí... À, nhưng mà cuốn tiểu thuyết kiếm khách mà Sư phụ đưa cho và bảo em đọc thì thỉnh thoảng em cũng có đọc lại."

Dù là đọc để tìm gợi ý giúp "công phá" ông Sư phụ dùng kiếm, nên cũng nửa vời theo kiểu tài liệu thôi.

"À, may quá. Vậy là em không ghét sách rồi."

"Vâng."

Tôi gật đầu.

Thực tế thì tôi chưa bao giờ cảm thấy đọc sách là một sự khổ sở.

"Nếu được, chị có thể giới thiệu cho em vài cuốn sách chị thích không?"

"Ừm, được thôi."

"Lối này," chị Sharo nói rồi bắt đầu bước đi trước.

Chúng tôi chậm rãi đi quanh thư viện theo sự hướng dẫn của chị.

Sau đó, chúng tôi chọn vài cuốn sách mà chị ấy giới thiệu, rồi chuyển đến bàn.

"Cuốn sách này nè, là cuốn sách đầu tiên mà chị đã khóc khi còn bé đó..."

Vừa lật từng trang, chị Sharo vừa kể cho tôi nghe về cuốn sách.

Tôi lắng nghe giọng chị, vừa gật gù phụ họa.

Hai đứa cùng đọc sách, ngồi cạnh nhau.

Một cuốn, hai cuốn, cứ thế nối tiếp.

Khi nói về sách, chị mang một vẻ mặt khác hẳn thường ngày.

Ánh nắng từ cửa sổ tầng hai phản chiếu lên mái tóc bạc lấp lánh, đôi mắt hơi hẹp lại ánh lên vẻ bí ẩn nào đó.

Tôi chợt nhớ đến biệt danh mà Kunizaki đã từng kể cho tôi nghe về chị.

Tiên nữ bạc của giá sách.

Đúng là như một nàng tiên, tôi thầm nghĩ.

"À... chị xin lỗi nhé. Chị nói chuyện cứ thao thao bất tuyệt."

"Không sao ạ, nghe chị Sharo kể chuyện rất vui."

Mãi đến khi ngắm nhìn gương mặt chị Sharo lúc không để ý, những cuốn sách chúng tôi mang đến đã hết từ lúc nào không hay.

"Mình đi lấy thêm sách nhé?"

"Vâng."

Chúng tôi trả những cuốn sách đã đọc về giá, rồi lại đi giữa các giá sách để tìm cuốn tiếp theo.

"..."

Đúng lúc đó, một tựa sách bỗng lọt vào mắt tôi.

*Chiếc Nhẫn Nibelung*.

Tôi rút cuốn sách khỏi giá.

"Raika-kun?"

Chị Sharo quay lại, nhìn vào bìa cuốn sách tôi đang cầm.

"Chiếc Nhẫn Nibelung?"

"Đó là một vở nhạc kịch opera của Đức. Có vẻ đây là một cuốn sách minh họa và giải thích về nó."

"Vậy là em từng đọc cuốn này rồi sao?"

"Vì đây là một câu chuyện lấy cảm hứng từ thần thoại Bắc Âu, nên em đã đọc lướt qua nó trong quá trình thu thập kiến thức thần thoại. Dù chỉ là cảm hứng nên tên các vị thần và nhân vật có thể khác với thần thoại gốc."

"Thần thoại Bắc Âu... là của Brynhildr-san phải không?"

"Chính Brynhildr đó là nữ chính của câu chuyện này. Tên của cô ấy được giữ nguyên."

"Ồ... À, Brynhildr-san cũng rất tò mò kìa."

Tôi vừa cho chị xem những hình ảnh minh họa trong sách, vừa kể tóm tắt cốt truyện của *Chiếc Nhẫn Nibelung*.

*Chiếc Nhẫn Nibelung* là tác phẩm của Richard Wagner vào thế kỷ 19 ở Đức.

Phải mất 26 năm để hoàn thành. Tổng thời gian biểu diễn là 15 giờ. Đây là một siêu tác phẩm gồm bốn phần.

Chiếc nhẫn vàng được cho là có sức mạnh thống trị thế giới.

Câu chuyện tình yêu của người anh hùng Siegfried và Brynhildr.

Cốt truyện xoay quanh hai nhân vật chính đó.

Trong phần ba, "Siegfried", Siegfried đã có được chiếc nhẫn vàng.

Nhưng khi anh có được chiếc nhẫn, nó đã bị nguyền rủa.

Không hề hay biết, Siegfried đã tặng chiếc nhẫn đó cho Brynhildr.

Sau đó, Siegfried lên đường tìm kiếm chiến công, nhưng anh bị mất trí nhớ do một cái bẫy hèn hạ, rồi cầu hôn Gutrune, em gái của Gunther.

Gunther đưa ra điều kiện trao đổi với Siegfried rằng nếu anh muốn kết hôn với em gái mình, thì phải giúp Gunther và Brynhildr thành đôi.

Siegfried, đã mất trí nhớ, vui vẻ chấp nhận điều kiện trao đổi đó.

Brynhildr, không biết sự tình, nổi giận và bị Hagen, anh em khác cha với Gunther đang nhăm nhe chiếc nhẫn, dụ dỗ nói ra điểm yếu của Siegfried.

Bị Hagen đâm giáo từ phía sau, Siegfried hồi phục trí nhớ ngay trước khi chết. Sau khi anh qua đời, Brynhildr mới biết anh đã mất trí nhớ.

"...Và cuối cùng Brynhildr cũng tự kết liễu đời mình, sau đó Valhalla sụp đổ, và câu chuyện kết thúc."

"Kết thúc bằng bi kịch sao..."

"Đúng vậy ạ. Wagner đã lấy cảm hứng từ cái chết của anh hùng Sigurd trong thần thoại Bắc Âu để miêu tả cái chết của Siegfried. Vị trí của Brynhildr gần như giống hệt trong thần thoại."

"Trong thần thoại hai người họ cũng chết sao?"

"Vâng. Trong thần thoại, Brynhildr cũng theo Sigurd mà tự thiêu... Dù không có cảnh Valhalla cũng bị thiêu rụi."

Cảnh Valhalla bị thiêu rụi cuối cùng lấy cảm hứng từ việc thế giới bị thiêu rụi trong Ragnarök, hoàng hôn của các vị thần Bắc Âu.

Wagner đã mang cái kết của thần thoại vào cái kết của vở opera.

Sự kết thúc của thế giới bằng cái chết của người anh hùng và nữ chiến binh.

Một cái kết hoàn hảo cho bi kịch.

"..."

Chị Sharo hơi trầm ngâm.

Lẽ nào tôi đã kể một câu chuyện kỳ lạ trong lúc này...?

"Chị Sharo."

"...Ừm!"

Khi tôi định lên tiếng, chị Sharo bỗng nắm chặt cả hai nắm đấm.

"Chị, chị sao thế ạ?"

"À, không! Brynhildr-san nói: "Thời gian của ta là Charlotte sắp hết rồi, mau tiếp tục hẹn hò đi. Đừng có bận tâm đến ta nữa."

Có vẻ tiếng "ừm" vừa rồi là để đáp lại Brynhildr.

Chắc đó là cách quan tâm của Brynhildr.

"..."

Thật sự, họ đang có một mối quan hệ tốt đẹp.

"Cũng sắp đến bữa trưa rồi, mình đi ăn ở đâu đó nhé?"

"Vâng ạ."

Rời khỏi thư viện, chúng tôi đi về phía Nam khu để tìm một quán ăn nào đó còn mở cửa.

6

Tôi - Freya, đang từ trên trời cao nhìn xuống cảnh tượng của Raika và mọi người.

"Hừm, lành mạnh gớm."

Tôi thấy hai người họ ở phía Tây khu, liền lén lút bám theo.

Mặc bộ áo choàng lông chim ưng, bay lượn trên bầu trời để không bị hai người họ phát hiện.

Bởi vì chính miệng chị Charlotte-senpai đã thốt ra từ "hẹn hò".

Nghe thú vị vô cùng!

Tôi đã nghĩ thế và đi theo, nhưng...

"Chán phèo à nha."

Không như tôi dự đoán.

Raika và những người khác ở thư viện suốt hai tiếng đồng hồ.

Một nam một nữ ở riêng trong một căn phòng kín không có ai.

Thế mà họ chẳng hôn nhau lấy một cái.

Họ không biết rằng ngày mai sẽ là trận chiến cuối cùng hay sao?

Tối qua, cỗ xe tăng đã chặn đứng quả cầu Mặt Trời nhân tạo của Quetzalcoatl.

Người đứng trên bục điều khiển của cỗ xe tăng đã bay đi sau đó, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là Kunizaki.

Tôi nghĩ rằng việc anh ta ngăn Mặt Trời lại vào lúc đó là bất đắc dĩ, vì nếu nó cứ rơi xuống thì bản thân anh ta cũng sẽ bị hủy diệt.

Nhưng làm ra chuyện gây chú ý đến thế, phía bên kia chắc cũng không nghĩ rằng thân phận của mình chưa bị lộ.

Đương nhiên, Raika cũng sẽ không bỏ qua chuyện đó.

Cả hai bên đều đã nhận ra kẻ địch cuối cùng của mình.

Giờ thì chỉ còn lại chúng tôi.

Giai đoạn thăm dò hay kiềm chế đã qua rồi.

Nếu vậy, ngày mai chắc chắn là trận quyết chiến.

Nói về sức mạnh đơn thuần thì phe chúng tôi đang áp đảo.

Bên kia chỉ có một mình Kunizaki, còn bên này có ba vị thần.

Nhưng trận chiến giữa các vị thần không thể chỉ đo bằng số lượng.

Nhìn vào trận chiến với Osiris hay Quetzalcoatl thì điều đó đã quá rõ ràng.

Tôi không biết Kunizaki là vị thần nào, nhưng khả năng cao anh ta là một vị thần liên quan đến Mặt Trời.

Trong một số thần thoại, thần Mặt Trời được xem là tối cao, là một vị thần quan trọng.

Tùy thuộc vào "Chúa Quyền" và kỹ năng, ba vị thần chúng tôi hoàn toàn có thể thua.

Điều đó có nghĩa là cũng có khả năng sẽ chết.

Tôi cũng vậy.

Raika cũng vậy.

Cả những con người nữa.

Thông thường, nam nữ trong những trường hợp như thế này sẽ làm tình nhiều lần, nhiều lần nữa để không còn vương vấn gì mà phải không?

Vậy mà sao họ lại thong dong thế chứ!

Nếu là tôi, tôi sẽ làm đến khi ranh giới giữa hai cơ thể hòa tan vào nhau.

Ôi, phí quá đi mất!

"Nếu có thể thay thế thì tôi muốn được thay thế ghê."

Ngay từ khi xuất hiện trên mặt đất, tôi đã nhăm nhe rồi.

Tôi đã mời gọi anh ta nhiều lần ở quán karaoke và trong phòng anh ta, nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.

Mặc dù tôi đã nói sẽ biến anh ta thành người yêu của tôi.

Lẽ nào là do cơ thể con người không ổn sao?

Nếu là cơ thể nữ thần hoàn hảo thì có lẽ sẽ được nhỉ?

Mà Raika ấy, anh ta sạch sẽ quá mức rồi.

Phong thái ga lăng cũng rất tuyệt, nhưng tôi muốn anh ta thức tỉnh thêm bản năng dã thú hơn nữa.

Cụ thể là trung thành hơn với dục vọng của mình.

Nếu vậy thì anh ta sẽ ôm tôi.

Vì anh ta có thể dùng ma nhãn khống chế tôi, muốn làm gì thì làm mà?

Ngoài ra, dù không bằng tôi, anh ta cũng đã khiến không ít cô gái phải khuất phục.

Tôi nghĩ con trai thì khó mà kìm nén được dục vọng hơn chứ.

Nhìn cảnh hẹn hò ở dưới, có lẽ mong chờ diễn biến như thế từ anh ta là vô vọng...

...

...

...

Vẫn là phí quá đi mất.

Ngày mai, tôi cũng chẳng biết mình sẽ thế nào.

Trước đó, tôi muốn được anh ta ôm một lần, đó là điều tự nhiên thôi.

Tôi nghĩ cách làm sao để Raika có cảm hứng.

Nếu tôi lại ép buộc anh ta thêm lần nữa thì sao nhỉ?

Nhưng Mị Lực cũng đã bị phá giải rồi.

Dù tôi có khoe bikini hay khoe da thịt thì anh ta cũng chẳng phản ứng gì.

Hay là thử gợi lòng thương hại?

Giống như Brynhildr, nói kiểu "trước khi chia tay hãy tạo kỷ niệm nhé", hay đại loại vậy.

Nhưng dạo gần đây Raika lạnh nhạt với tôi lắm.

"Ừm... Chẳng được sao?"

Tôi suy nghĩ đủ mọi kế sách, nhưng chẳng có hình ảnh thành công nào hiện lên.

Sau vụ Leon, Raika vẫn ghét tôi mà.

"..."

Tôi đã gài bẫy Raika và Leon, đó là bản chất của tôi với tư cách một nữ thần.

Vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn làm như thế ở đâu đó.

Ngay cả khi biết rằng kết quả sẽ là bị ghét.

Đó là bản chất của sự tồn tại của tôi.

Tôi không hối hận về điều đó.

Đương nhiên cũng không xin lỗi.

Nhưng mà.

Việc tôi yêu Raika là thật.

Bởi vì anh ta là người đàn ông đã đánh bại tôi mà.

Bị cuốn hút là điều hiển nhiên.

Yêu anh ta là điều tất yếu của tôi.

Những hành động có vẻ không giống vậy, đối với tôi, tất cả đều chỉ là biểu hiện của tình yêu.

Trước tình yêu, thiện ác chỉ là thứ bụi trần.

Vì yêu người đàn ông ưu tú nhất, đạo đức chỉ là cặn bã.

Với các vị thần, nhân luân vốn dĩ không áp dụng được.

"À... nhưng mà Brynhildr thì hơi khác một chút nhỉ."

Cô bé đó từ xưa đến nay đều có chút mùi vị của con người.

Cũng rất thích những thứ như tinh thần hiệp sĩ.

Có vẻ cũng có thể hiểu được những cảm xúc vô lý của con người.

Đương nhiên là cả tình yêu nữa.

Không phải bằng góc nhìn của nữ thần.

Mà là bằng góc nhìn của con người để yêu.

Vì thế mà Raika không quá lạnh nhạt với cô ấy sao?

Nếu đúng vậy thì... tôi hơi ghen tị.

"Mà thôi, tôi cũng chẳng muốn thay thế cho cái cô gái ngây thơ đến mức khó chịu đó đâu."

Hay là tôi về phòng nhỉ.

Dù sao thì có nhìn thêm cũng chẳng có tiến triển gì hơn.

Tôi quay lại, rời khỏi bầu trời phía trên thư viện.

"Mà nói đi cũng phải nói lại, hòn đảo này cũng trở nên thê lương quá rồi."

Nhìn từ trên trời xuống, tôi có thể cảm nhận rõ bầu không khí trên mặt đất.

Mới cách đây một thời gian ngắn, đây cũng là một nơi vui vẻ vậy mà.

Giờ thì như thể cả hòn đảo đã chết.

"Hay là mình nghĩ xem ngày mai sẽ làm gì nhỉ?"

Nếu ngày mai, tôi sẽ chết.

Tôi phải làm gì để không còn vương vấn gì ở nơi này nữa đây.

Vừa nghĩ những điều đó, tôi vừa bay về phòng mình ở ký túc xá phía Tây.

7

Sau đó, chị Sharo và Brynhildr cứ thế thay phiên nhau, và tôi đã lần lượt hẹn hò với cả hai người họ.

Hiện tại là lượt của Brynhildr.

Dần quen với tình huống, tôi hỏi cô ấy trước tiên.

"Lần tới cô muốn làm gì?"

"Muốn xem phim."

"Cô biết mấy kiến thức đó ở đâu vậy?"

"Charlotte đã dạy cho ta."

Chúng tôi đi đến khu phức hợp giải trí tổng hợp ở phía Bắc khu.

Rạp chiếu phim vẫn kỳ diệu hoạt động.

Mặc dù nói là hoạt động, nhưng gần như không có ai.

Vé, nước uống và bỏng ngô đều có thể mua bằng máy bán hàng tự động.

Chỉ nghe thấy âm thanh từ màn hình đang chiếu video.

Dù bình thường nơi này chắc hẳn rất đông khách, nhưng giờ chỉ có tiếng bước chân của hai người chúng tôi.

"Cô muốn xem cái nào?"

Trên quầy bán vé có rất nhiều tựa phim. Màn hình cũng chiếu trailer nên tôi cũng phần nào nắm được nội dung.

"Ừm..."

Mắt Brynhildr đảo qua đảo lại. Cô ấy có vẻ đang rất phân vân. Đây chắc là lần đầu cô ấy đến rạp chiếu phim, nên việc phân vân cũng là điều dễ hiểu.

"Thần Tiên Raika thích phim gì?"

"Không nhớ nữa."

Lần cuối cùng tôi xem phim là mười năm trước rồi. Tôi cũng không nhớ nội dung là gì nữa.

"Hừm hừm hừm."

Brynhildr càu nhàu rồi lại bắt đầu nhìn màn hình một lần nữa.

Mà cô ấy chọn phim có vẻ rất nghiêm túc. Có vẻ đang rất đau đầu.

"Tuyệt vời! Ta chọn cái này, cái này hay đó!"

Sau khi suy nghĩ khoảng mười phút, Brynhildr chọn màn hình chính giữa.

Nhìn thoáng qua, có vẻ đây là một bộ phim tình cảm.

Cũng đúng là một bộ phim theo mô típ cũ...

Mà thôi, cũng được.

Tôi thanh toán bằng thẻ tín dụng tại máy bán vé. Tiện thể mua luôn đồ uống và bỏng ngô.

"Đây."

"Cái gì đây?"

"Bỏng ngô đấy. Ta đã chọn vị caramel hợp với khẩu vị của cô rồi."

"Mmm! Ngọt quá!"

"Ăn sau khi ngồi vào chỗ nhé."

Ghế ngồi trống rỗng.

Vì có thể thoải mái chọn chỗ ngồi, chúng tôi chọn hàng ghế giữa, chính diện màn hình, rồi ngồi xuống.

Sau một lúc chịu đựng đoạn quảng cáo nhàm chán, bộ phim cuối cùng cũng bắt đầu.

Trong phim, tôi nhìn thấy cảnh sắc thế giới bên ngoài hòn đảo sau một thời gian dài.

Những con phố được phục hồi tươi đẹp.

Nhiều cây xanh vừa phải, người dân cũng sôi nổi, nụ cười rạng rỡ khắp nơi.

Cứ như cảnh tượng trước khi Thần Thoại Đại Chiến vậy.

"..."

Sau mười năm, thế giới cũng đã phục hồi đáng kể, nhưng những khu vực phục hồi tuyệt vời như trong phim này chắc chỉ chiếm chưa đến 10% tổng số.

Nhưng dù vậy, trong phim cũng không cần phải chiếu những hiện thực bi thảm.

Thực tế, tôi từng nghe nói rằng kể từ sau Thần Thoại Đại Chiến, số lượng phim có nội dung cực đoan đã giảm bớt, và những tác phẩm có nội dung hòa bình trở nên được ưa chuộng hơn.

Đúng là bộ phim này cũng có nội dung hòa bình.

Một cặp đôi thanh mai trúc mã sinh cùng ngày.

Hai người cùng lớn lên, cùng đi học, và dần dần bắt đầu nhận thức về đối phương như một người khác giới.

Không có bất kỳ bi kịch hay vận rủi lớn lao nào.

Cùng lắm chỉ là những ghen tị nhẹ nhàng đối với bạn học cùng lớp.

Một câu chuyện tình yêu bình yên.

Rồi hai người họ dần trưởng thành.

"—Này, ta sắp chết vì buồn chán rồi đây."

Balor bắt đầu càu nhàu.

Thôi thì tôi cũng hơi buồn chán một chút.

Tôi cố gắng tận hưởng bầu không khí thôn dã toát ra từ bộ phim, nhưng cốt truyện chính thì tôi chẳng mấy khi để tâm.

"Ồ..."

Trong khi đó, Brynhildr lại dán mắt vào màn hình.

Bị cảm xúc của cô gái thanh mai trúc mã lôi cuốn, nét mặt cô ấy thay đổi liên tục.

Cô gái cười, má cô ấy cũng giãn ra.

Cô gái ghen tuông, cô ấy cũng lo lắng.

Cô gái yêu chàng trai, cô ấy lại hồi hộp ôm ngực.

Thật sự giống hệt như một thiếu nữ đơn thuần vậy.

"Wahyu!"

Tiếng kêu lạ vừa rồi là gì thế?

Khi tôi nhìn lại màn hình, đúng lúc là cảnh hôn.

À, thì phim tình cảm chắc chắn sẽ có cảnh hôn mà.

Mà hình như cảnh này cũng đã xuất hiện ở cuối đoạn trailer rồi thì phải.

Khi tôi đang nghĩ vậy.

"WAHỊ!?"

"—Ồ! Chúng nó bắt đầu làm gì đó rồi kìa!"

Brynhildr hét lên, Balor thì reo hò.

À, thì dù có che đậy những chỗ cần che, nhưng trên màn hình lớn của rạp chiếu phim, tôi vẫn hiểu rõ họ đang làm gì.

"—Hê hê hê, đây có phải là cảnh nóng không nhỉ!"

(Đừng có đột nhiên hưng phấn lên cái thứ phiền phức này.)

Vì tôi không xem kỹ lắm nên hơi mơ hồ, nhưng có vẻ như chàng trai sắp chuyển nhà.

Trẻ con không có cách nào chống lại chuyện của người lớn.

Nếu vậy, ít nhất hãy tạo kỷ niệm trước khi chia ly... Tôi nghĩ là cốt truyện đang đi theo hướng đó.

Nhưng cảnh nóng của học sinh cấp ba, về mặt quy định đạo đức phim ảnh thì có ổn không nhỉ?

Thôi kệ, bộ phim cứ thế tiếp diễn như thể chẳng bận tâm đến chuyện đó.

"Hyau! Ahin!"

Brynhildr có vẻ đang đau đớn.

Cô ấy che mặt bằng hai tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm qua khe ngón tay.

Có vẻ cô ấy đang rất thích thú.

Mà thật ra cũng chẳng có gì là xấu cả.

"..."

Tôi đưa tay với lấy cốc nước.

Và rồi.

Tay Brynhildr chạm vào tay tôi.

"Á!? Ối!? Ư!?"

Brynhildr bật dậy khỏi ghế với một cử động cực kỳ kinh ngạc.

"...Phản ứng cứ như vừa nắm phải con cóc độc vậy?"

"Khô, không phải như thế!"

Brynhildr vội vàng sửa lại, rồi ngồi thẳng lại trên ghế.

Tôi cũng quay lại xem phim.

Cảnh nóng đã kết thúc từ lâu.

Hình như chưa đến ba phút, nhưng có lẽ đó không phải là cốt truyện chính.

Điều quan trọng có vẻ là cảnh hai người họ xác nhận tình yêu và hứa hẹn sẽ gặp lại nhau.

Trong khi tôi đang nghĩ vậy.

Tay Brynhildr lại chạm vào tay tôi.

Nhưng lần này không phải là ngẫu nhiên.

Cô ấy chủ động đặt tay mình lên mu bàn tay tôi đang đặt trên tay vịn.

Tôi liếc nhìn cô ấy.

Lúc nãy tôi đã nghĩ là đỏ lắm rồi, nhưng giờ thì cô ấy đỏ như một quả cà chua thực thụ.

Lòng bàn tay cô ấy đặt lên tay tôi cũng mềm mại như chị Sharo.

Chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn một chút so với lúc với chị Sharo.

Tay cũng hơi ra mồ hôi.

"~~"

Brynhildr nhắm nghiền mắt lại.

Có phải cô ấy đang cố gắng không nhìn phản ứng của tôi?

Hay đơn giản chỉ là đang xấu hổ?

Có lẽ là cả hai.

Một mặt, tôi cũng cảm thấy sự sợ hãi.

Liệu tôi có gạt tay cô ấy ra không.

Liệu tôi có tỏ vẻ ghét bỏ không.

Cô ấy nhắm mắt lại như thể đang sợ điều đó xảy ra.

"..."

Nhắc mới nhớ, tôi quên uống nước rồi.

Tôi đưa tay lấy cốc nước.

"..."

Phản ứng lại, tay Brynhildr run lên bần bật.

"..."

Tôi cầm cốc nước lên, đặt ống hút vào miệng.

Bàn tay tôi vẫn đặt chồng lên tay Brynhildr.

Tôi thấy bên cạnh có một phản ứng nào đó khi tôi không tỏ vẻ khó chịu, nhưng tôi không nhìn sang đó.

Kỷ niệm trước khi chia xa.

Dù xem có vẻ nhàm chán, nhưng liệu tôi cũng bị bộ phim này ảnh hưởng sao?

Thôi cũng được.

Chẳng có hại gì cả.

Tôi để Brynhildr làm theo ý cô ấy, và tiếp tục xem phim.

8

Bệnh viện Tây khu số hai.

Nơi đây từ đêm qua đã trở nên hỗn loạn.

"Không đủ máu! Mau chóng chuẩn bị!"

"Không đủ giường bệnh!"

"Trải ga trải giường ở hành lang!"

"Không đủ người trong phòng mổ!"

"Bên này cũng không đủ!"

Vụ việc đêm qua đã ảnh hưởng đến khắp hòn đảo.

Trước đây, Thần Thoại Đại Chiến cũng từng gây tổn thất cho học sinh, giáo viên bình thường.

Nhưng đó chỉ là "dư chấn" từ các trận chiến của các vị thần.

Nói cách khác là không có ý định giết người, dù có chết cũng không sao.

Nhưng của Quetzalcoatl thì khác.

Anh ta hành động nhằm mục đích hủy diệt loài người và trả thù.

Đó là một khao khát vượt xa chiến thắng trong Thần Thoại Đại Chiến.

Vì vậy, tổn thất nhân mạng càng lớn tương ứng với ý đồ sát hại của vị thần.

Trên hòn đảo này có hai bệnh viện lớn ở Đông khu và Tây khu, nhưng cả hai đều đã quá tải vì số người bị thương được đưa đến từ đêm qua.

Thêm vào đó, là cuộc nổi loạn của các vật dụng do kỹ năng của Quetzalcoatl gây ra.

Điều đó không chỉ làm tăng thêm số lượng người bị thương, mà còn tạo ra thiệt hại thứ cấp là các dụng cụ chữa bệnh trở nên vô dụng, khiến tình hình vẫn chưa cải thiện ngay cả sau gần một ngày trôi qua kể từ cuộc tấn công bắt đầu vào hoàng hôn hôm qua.

Trong bệnh viện như vậy, tôi - Hakunoki Ryuto, đang bước đi vội vã.

"Haiz, bận quá là bận."

Dù không phải là bác sĩ, nhưng tôi là người nắm giữ một vị trí trong công tác quản lý hòn đảo này.

Thậm chí còn là một vị trí khá cao.

Nói tóm lại là một quản lý cấp trung.

Nhờ vậy mà tôi phải báo cáo sếp, chỉ đạo cấp dưới, bận tối tăm mặt mũi.

Từ hôm qua đến giờ, tôi chạy đôn chạy đáo khắp hòn đảo không có thời gian nghỉ ngơi.

Đi đến đâu trên đảo cũng thấy dấu vết của thảm kịch.

Đặc biệt là trong bệnh viện, đi lại khiến tinh thần tôi uể oải.

Tôi đi ngang qua những đứa trẻ bị đặt nằm trên sàn nhà vì không đủ giường bệnh, trong khi chúng đang nhìn tôi chằm chằm.

"Ôi chao, thật khó chịu mà."

Tôi lẩm bẩm một mình.

Mặc dù than vãn về hiện trạng, nhưng khóe miệng tôi lại nở một nụ cười hời hợt.

Không cần nhìn gương, tôi cũng biết mình đang cười gượng gạo.

Không biết từ bao giờ mà khuôn mặt tôi đã dán chặt nụ cười này.

Tôi không còn nhớ rõ nữa.

Nhưng chắc cũng chỉ có thế.

Mọi người trên thế giới đang dần biến các vị thần thành di vật của quá khứ.

Họ xóa bỏ tên các vị thần, đốt bỏ sách vở, và đẩy ký ức vào quên lãng, cố gắng xóa sạch mười năm trước như chưa từng xảy ra.

Quên đi thì dễ chịu hơn.

Sẽ tốt biết bao nếu có thể quay mặt đi.

Trốn tránh khó khăn là trí tuệ của con người.

Đáng tiếc là tôi không được hưởng an yên của sự lãng quên.

Mười năm qua, tổ chức Quản Lý Thánh Thể Eucharisteia của chúng tôi đã không ngừng làm tay sai cho các vị thần.

Vì đó là cách duy nhất để duy trì thế giới.

Một thế giới từng thực sự bị phá hủy.

Giờ đây nó đang được chống đỡ bởi một cột trụ còn sót lại một cách khó khăn.

Và cột trụ đó có thể dễ dàng sụp đổ chỉ vì một sự thất thường của các vị thần.

Giống như cách bẻ một bông hoa, "Rắc" một tiếng là xong.

Để tránh cho khu chung cư vũ trụ mang tên Địa Cầu Trang viên vốn đã mục nát hoàn toàn sụp đổ, người ta cần có vật hiến tế.

Nếu chỉ là đồ dùng yêu thích hay thú vui giải trí thì còn chấp nhận được.

Nhưng phải dâng hiến cả mạng người thì thật là một việc ghê tởm.

Đặc biệt là trẻ con.

Dẫu vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục dâng hiến.

Bởi lẽ, đặt trên một bên đĩa cân là cả thế giới.

Sinh mạng của một hòn đảo sẽ nhẹ hơn tất cả sinh mạng trên toàn thế giới.

Nếu mọi sinh mệnh đều có giá trị ngang nhau, thì việc cán cân nghiêng về phía có số lượng nhiều hơn là một kết cục tất yếu.

Những người nằm trên đĩa cân được nâng lên sẽ được dâng lên thiên đàng, rồi biến mất.

Chúng tôi đã tạo ra và vận hành một hệ thống như vậy.

Đương nhiên, không ai có thể tiếp tục làm điều đó với một tinh thần bình thường.

Người càng nghiêm túc thì càng nhanh đổ bệnh tâm lý.

Vậy thì không thể làm việc đó một cách nghiêm túc được.

Luôn luôn phải tươi cười hớn hở, không thể khác.

Chúng tôi hớn hở cười khi chọn lựa nạn nhân tiếp theo.

Hớn hở cười khi chỉ thị ngụy tạo chứng cứ về cái chết của những người đã hy sinh.

Hớn hớn hở cười khi nịnh nọt các vị thần.

Nếu không như vậy, chúng tôi không thể chịu đựng nổi.

Không thể trốn chạy.

Vì nếu không ai làm, thế giới này sẽ diệt vong.

Không thể nào hy sinh cả thế giới chỉ vì mạng sống của vỏn vẹn nghìn đứa trẻ.

Vì tôi là người lớn.

Người lớn hiểu biết nhiều hơn trẻ con, và có cái nhìn rộng lớn hơn.

Vì thế mà những lời như "vì thế giới" cứ tuột ra khỏi miệng một cách dễ dàng.

Đó là vì chúng tôi hiểu được thế giới rộng lớn và quan trọng đến nhường nào.

Lời của ai nhỉ, nói rằng "biết quá nhiều chuyện thì sẽ đánh mất hạnh phúc"?

Tôi nghĩ đúng là như vậy.

Thật lòng mà nói, thà giơ ngón giữa lên và chửi thẳng vào mặt lũ thần chó má ấy thì hơn.

Nhưng đó lại là một lựa chọn mà người lớn không thể đưa ra.

Chính vì thế.

Tôi đặt kỳ vọng vào Thần Tiên Lôi Hỏa-kun.

Bởi vì cậu ấy là trẻ con.

Một đứa trẻ chưa hiểu gì về sự rộng lớn của thế giới, chính vì thế mà có thể liều mạng vì vài điều nhỏ bé mà mình trân quý.

Một người mình thích, hay một người bạn, cậu ấy có thể đặt những thứ nhỏ nhặt đó ngang với cả thế giới trên cùng một cán cân.

Đó là điều mà một người lớn như tôi không thể làm được.

Chỉ có cậu bé đó mới làm được.

"À này, xem ra mặt xí ngầu sẽ đổ về phía nào đây... Ơ?"

Đến đây, tôi bỗng dừng lại.

Trước phòng hồi sức cấp cứu.

Từ đó, qua lớp kính, tôi thấy một cô gái đang say ngủ.

Emily Vanbrad.

Cô bé từng là người thích hợp với thần cách của thần Osiris ở Ai Cập.

Hiện tại, cô đang được kết nối với máy hỗ trợ sự sống, chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại... lẽ ra là như vậy.

"...Động đậy?"

Có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng.

Nói là động đậy, thì cũng chỉ là đầu ngón tay khẽ co giật một cái.

Nếu cô bé tỉnh dậy thì đó sẽ là một sự việc lớn.

Vì thế, cô bé được lắp một thiết bị cảnh báo riêng ngoài máy hỗ trợ sự sống.

Nếu sống lại thì chắc chắn phải có phản ứng.

"..."

Nhưng, không có gì bất thường cả.

Chắc vẫn là do tôi tưởng tượng thôi?

Nhìn qua thì các chỉ số trên máy cũng không có gì lạ...

"Ồ? Ryuto-sensei ơi?"

Lúc đó, một tiếng gọi vang lên từ bên cạnh.

Tôi quay đầu nhìn sang, thấy một nữ sinh quen thuộc đang vẫy tay chào tôi.

"Tenka-kun à?"

"Gặp Ryuto-sensei ở đây đúng là một sự trùng hợp bất ngờ quá!"

Cô bé là lớp trưởng của lớp tôi đang chủ nhiệm.

Em ấy luôn tươi sáng và thể hiện khả năng lãnh đạo rất tốt, giúp tôi đỡ vất vả đi nhiều.

"Thầy giáo trường học sao lại ở đây vậy ạ?"

"À, thầy có chút việc... Còn Tenka-kun, em đến bệnh viện có việc gì sao?"

"Em đến thăm bạn ạ!"

Tenka-kun cười đáp, vẫn nụ cười thường lệ.

Cái nụ cười thường lệ ấy...

"Bạn của em cũng bị thương à?"

"Vâng ạ. Vừa nãy có liên lạc, em đã hết hồn luôn đó thầy."

"..."

Có gì đó không đúng.

Một cảm giác kỳ lạ.

Đối với việc bạn bị thương, em ấy lại quá bình thường.

Không, hơn cả thế.

"...Tenka-kun không bị cuốn vào thảm họa thần thánh hôm qua sao?"

Sự việc tối qua đang được thông tin đã được kiểm soát theo hướng "thảm họa hậu chiến do hiện tượng thần tính đồng loạt xảy ra trên toàn thế giới".

Nhờ đó, dư luận xã hội đang xôn xao như tổ ong vỡ.

Ai ai cũng nhớ lại chuyện mười năm trước mà run sợ.

Đáng lẽ sự tồn tại của thần linh phải khiến con người lo lắng đến thế chứ...

"Ừm, em chỉ run rẩy trốn dưới gầm giường trong phòng thôi, nên em cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra nữa ạ."

Nên không có cảm giác chân thực... là vậy sao?

Cảm giác kỳ lạ vẫn chưa tan biến.

Nhưng, điều đó có ý nghĩa gì, tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

"Thế thì, em đi lối này nên xin phép ạ!"

Nói rồi, Tenka-kun leo cầu thang đi mất.

"...Ấy! Chết rồi, phải nhanh lên mới được."

Trong lòng tôi tràn ngập một cảm xúc khó tả, nhưng thời gian gấp gáp thúc giục tôi nhanh chân hướng về phòng viện trưởng.

**9**

Tôi – Maria Mint đang dâng lên lời cầu nguyện.

Cầu nguyện cho chiến thắng của Lôi Hỏa-senpai vào ngày mai.

Đây là một nghi lễ tẩy trần.

Nghi lễ tẩy trần của một nữ tu là một nghi thức để tăng cường sự thánh thiện.

Thanh tẩy thân thể, thanh tẩy tâm hồn, và cầu nguyện trời cao.

Tôi là thánh nữ riêng của Lôi Hỏa-senpai.

Chính vì thế, tôi cầu nguyện cho anh ấy.

Như một thiếu nữ trong truyện cổ tích nguyện cầu cho chiến thắng của dũng sĩ.

Nâng cao sự thánh thiện bằng lời cầu nguyện, trở thành sức mạnh cho chiến thắng của anh ấy.

Đây là điều chỉ có tôi mới làm được.

Điều mà không ai khác có thể thay thế.

Tôi cô độc trong nhà thờ.

Không, đã lâu lắm rồi, từ trước cả khi đó.

Lôi Hỏa-senpai là người đầu tiên đối xử tử tế với tôi.

Niềm vui khi ở bên anh ấy đã cho tôi niềm vui được sống.

Vì vậy, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ để thực hiện mong muốn và nguyện vọng của anh ấy.

Đó chính là ước muốn của tôi.

"..."

Lôi Hỏa-senpai đã nói ngày mai là trận chiến quyết định.

Để anh ấy giành chiến thắng trong trận chiến đó, tôi dành trọn cả ngày hôm nay cho việc cầu nguyện.

Tất cả là để ngày mai, tôi có thể sống sót cùng anh ấy.

Và sau đó, để mãi mãi ở bên anh ấy.

Tôi cầu nguyện.

**10**

Sau khi đến lượt Brynhildr kết thúc, Sharo-senpai cũng muốn xem phim nên chúng tôi nán lại rạp.

Khi hai bộ phim kết thúc và chúng tôi ra ngoài, trời đã tối.

Chủ nhật không có chiến đấu, nên buổi tối hôm nay cũng được nghỉ ngơi.

Không có bảo vệ tuần tra hay thông báo gì cả.

Vì thế hôm nay chúng tôi có thể ra ngoài muộn mà không bị ai trách mắng.

Vì senpai nói vẫn chưa muốn về, chúng tôi đã đến bãi biển ở khu Bắc.

"Lần đầu tiên em thấy biển buổi đêm."

Sharo-senpai khẽ thì thầm khi nhìn biển đen thẫm.

"Thật đáng sợ."

"Đúng vậy ạ."

"Em cứ nghĩ nó sẽ lãng mạn lắm cơ."

Sharo-senpai cười "ehehe".

"Nếu có đèn chiếu sáng thì hay quá."

"Ừm. Chắc lúc đó sẽ đẹp lắm nhỉ!"

Có lẽ vì không phải mùa, hoặc thiếu thiết bị, nên biển đêm vẫn cứ u tối như vậy.

"Lôi Hỏa-kun, cậu còn nhớ lời hứa lần trước muốn đi biển không?"

"...Vâng."

Đó là khoảng thời gian tôi đang tìm Himeko theo lời nhờ vả của Kushinada-senpai.

Khi chúng tôi đi bộ qua khu nhà kho ở khu Tây, chúng tôi đã có một lời hứa như vậy.

"Phì, tuy chưa đến mùa hè, nhưng chúng ta đã được đến biển cùng nhau rồi này."

Sharo-senpai khẽ mỉm cười, có vẻ vui.

"Biển mùa hè có đẹp không nhỉ?"

Tôi gật đầu phụ họa với senpai đang vui vẻ nói về tương lai.

Đó có lẽ chỉ là một lời hứa vặt vãnh, không đáng gọi là tương lai.

Thế nhưng, đôi mắt cô ấy lại phản chiếu những điều mà tôi không thể nhìn thấy.

Bởi vì tôi, thậm chí đến cả khung cảnh tương lai nhỏ bé ấy cũng không thể tưởng tượng nổi.

Kẻ tham lam mới là kẻ sống sót.

Balor đã nói như vậy.

Đó hẳn là sức mạnh của ham muốn khao khát tương lai.

Tôi thì không có điều đó.

Giống như biển đêm này, tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Giành lại em gái.

Báo thù các vị thần.

Tôi đã sống vì điều đó.

Nhưng đó là mục đích, chứ không phải mong muốn.

Giành lại em gái rồi, tôi muốn làm gì?

Hoàn thành báo thù rồi, sau đó tôi muốn làm gì?

Những câu hỏi về bản thân chợt ùa đến, cứ như từ trên trời rơi xuống.

Đáp án cho món nợ mười năm vẫn chưa xuất hiện.

"Lôi Hỏa-kun."

Lúc đó, Sharo-senpai gọi tên tôi.

"Vâng."

Tôi vội vàng ngẩng mặt lên khỏi tư thế cúi gằm.

Và rồi.

Đôi mắt đỏ thẫm xinh đẹp của Sharo-senpai chạm vào mắt tôi.

Bị cô ấy nhìn chằm chằm, tim tôi đập mạnh.

"Buổi hẹn hò hôm nay có vui không?"

Một câu hỏi bất chợt.

"À ừm..."

Không phải tôi bối rối không biết trả lời sao.

Chỉ là tôi không ngờ lại bị hỏi một câu như vậy.

"Vâng... rất vui ạ."

"Vậy thì, giữa em và Charlotte-san, ai làm em vui hơn?"

"Hả!?"

"Em đùa thôi. Lôi Hỏa-kun cứ mãi suy nghĩ lung tung nên em nghịch một chút đó mà."

Nói rồi, Sharo-senpai khẽ le lưỡi ra.

Biết đó là một câu đùa, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, nghĩ lại thì thái độ của tôi trong buổi hẹn hò đối với senpai quả thật rất thất lễ.

"Xin lỗi senpai. Đã làm senpai khó chịu."

"Em thật sự nghĩ vậy sao?"

"Tất nhiên rồi ạ."

"Vậy thì..."

Sharo-senpai bước một bước về phía tôi.

Hai bước, ba bước.

Chậm rãi rút ngắn khoảng cách.

Chỉ đến khi khoảng cách đủ gần để tôi cảm nhận được hơi thở của cô ấy, cô ấy mới dừng lại.

"…!"

Lại một lần nữa, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào tôi, tim tôi đập thình thịch một cách bất thường.

Senpai hôm nay chủ động hơn mọi khi.

Không, hay là do tôi đang e dè.

Tôi chưa từng có kinh nghiệm như thế này nên không biết.

"Nếu em thật sự cảm thấy có lỗi, thì hãy hứa với em một lần nữa đi."

Sharo-senpai nói, ngước nhìn tôi từ dưới lên.

"Hứa... gì ạ?"

"Ừm."

Sharo-senpai gật đầu.

"Khi hè đến, chúng ta hãy đến biển lần nữa nhé."

"…!"

"Rồi em lại dạy em bơi đi. Lần trước còn dang dở. Em cũng muốn thử đi thuyền chuối, muốn chơi bóng chuyền bãi biển nữa. Hãy cùng nhau tạo thật nhiều kỷ niệm!"

Sharo-senpai nắm lấy tay tôi.

Rồi kéo về phía ngực mình, nắm chặt bằng cả hai tay như ôm ấp.

"Nếu em không biết muốn làm gì sau khi sống sót, hãy nhớ lời hứa với em nhé."

"Senpai..."

"Nhé, Lời hứa đó. Chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ sống sót, và cùng nhau đến biển lần nữa."

Sharo-senpai đan ngón tay vào tay tôi.

Những ngón tay mảnh mai của cô ấy, ấm áp nhè nhẹ.

Lời hứa.

Cô ấy đã trao cho tôi một khao khát về tương lai.

Đối với một người như tôi, người đã nói không biết phải làm gì sau khi sống sót.

"Cảm ơn senpai, Sharo-senpai."

Nhờ senpai, một nỗi băn khoăn của tôi đã biến mất.

Trước tiên là sống sót, và giữ lời hứa với cô ấy.

Tôi cũng đã có một tương lai muốn thực hiện.

Và.

"Thế thì, lời cần nói đã nói xong, thời gian của em kết thúc rồi."

Sharo-senpai nói rồi buông tay tôi ra.

"Tiếp theo là lượt của Lôi Hỏa-kun. Hãy đưa câu trả lời của em cho Brynhildr-san."

Câu trả lời dành cho Brynhildr.

Điều đó phải được đưa ra ngay hôm nay.

Vì nếu Chiến tranh ủy quyền thần thoại kết thúc vào ngày mai, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

"Vậy thì, đổi nhé."

Nói rồi, Sharo-senpai nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

**11**

Sau khi Sharo-senpai nhắm mắt được một lát.

Mi mắt cô ấy mở ra.

"...Thần Tiên Lôi Hỏa."

Ánh mắt sắc bén.

Bầu không khí thanh khiết.

Giọng điệu khác hẳn với Sharo-senpai.

Dù có cùng một dáng vẻ, tôi cũng không thể nhầm lẫn được.

"Brynhildr..."

Dù vậy, tôi vẫn lẩm bẩm như để xác nhận.

Brynhildr khẽ gật đầu đáp lại.

Từ thái độ của cô ấy, tôi cảm nhận được sự căng thẳng.

Nhưng tôi cũng đang căng thẳng không kém.

"Thần Tiên Lôi Hỏa... Vậy, câu trả lời là gì?"

"..."

Tôi cắn chặt môi.

Câu trả lời cho lời tỏ tình của Brynhildr.

"Tôi..."

Tôi ghét thần.

Sáng nay tôi đã trả lời như vậy.

Đó là sự thật, nhưng đối với câu trả lời cho lời tỏ tình, thì nó gần như là một sự lấp liếm.

Bởi vì nếu Brynhildr không còn là thần nữa, thì câu trả lời đó sẽ trở nên vô nghĩa.

Nếu cô ấy là con người, tôi sẽ trả lời thế nào?

Có đáp lại thiện cảm cô ấy dành cho mình không?

"...!"

Một vấn đề mà tôi chưa từng nghĩ đến khiến đầu óc tôi rối bời.

Hơn nữa, khi nhìn Brynhildr, tôi cũng đồng thời nhìn thấy hình ảnh của Sharo-senpai chồng lên đó.

Senpai cũng đã tỏ tình với tôi.

Cô ấy đã nói tôi không cần trả lời ngay...

Rốt cuộc, tôi vẫn chưa thể đưa ra "câu trả lời" cho cả hai.

"Thần Tiên Lôi Hỏa..."

Brynhildr gọi tên tôi với vẻ nôn nóng.

Trước ánh mắt ấy, tôi...

"Tôi..."

Và rồi, tôi nghiến răng, nặn ra từng lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận