Ngày 1 tháng Mười (Lễ hội Liliana ⑤)
Ba giờ chiều.
Dù rất muốn giúp Nasuhara-san đang chán nản, thẫn thờ sau thất bại của buổi trình diễn lẽ ra phải thành công rực rỡ, nhưng quả thật hôm nay tôi không có chút thời gian nào.
Bởi vì ngay sau đó là sự kiện quan trọng nhất: “Buổi ký tặng của Shindou Kouichirou”. Việc này không thể ủy quyền cho ai khác, mà lại còn là một sự kiện trọng đại trong cuộc đời tôi. Hoàn toàn không thể lơ là việc chuẩn bị.
Thật xin lỗi nhé, Nasuhara-san.
Có lẽ tôi không thể động viên bạn được, mà thật ra việc đó cũng không đúng chỗ lắm, nhưng tôi rất muốn được ở bên, dù chỉ là cạnh bạn thôi. Thế nhưng bây giờ thì chịu. Tôi nghĩ sau khi ngày đầu tiên của Lễ hội Liliana kết thúc, chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói. Có khi bạn còn giận vì tôi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi vẫn muốn làm vậy. Xin hãy để tôi làm vậy.
Ài, chết tiệt.
Không chỉ có thế, tôi còn lo cho Ginbei nữa. Không biết cậu ấy đang làm gì. Chắc là đang buồn lắm. Thỉnh thoảng cậu ấy lại đột ngột yếu lòng mà. Tôi cũng muốn được ngồi trên một băng ghế nào đó, vừa khui lon nước ngọt vừa trò chuyện phiếm thoải mái…
Trong lúc vừa nghĩ vậy vừa chạy quanh trường, thì:
"Này, Himenokoji."
"...A, chào cô ạ."
Một nhân vật đã lâu không xuất hiện.
Cô Saeki Shizuka. Giáo viên Ngữ văn của trường, cũng là phó chủ nhiệm lớp tôi.
"Cô biết là em đang bận, nhưng có thể dành cho cô vài phút không? À, chỉ vài phút thôi."
Bị nói vậy thì tôi không thể từ chối được.
Dù sao thì cô ấy cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chẳng hạn như nhắm mắt bỏ qua việc tôi làm "việc riêng" (viết bản thảo) trong giờ học, hay bỏ qua đôi lúc tôi ngủ gật. Hơn nữa, cô ấy còn là bạn cùng khóa với Jinno Kaoruko, tổng biên tập của tôi, nên cũng có nhiều sự giúp đỡ khác từ phía đó.
"Tiếc thật, có vẻ như sự kiện của hội học sinh đã thất bại rồi."
Cô mua hai cái hotdog ở một gian hàng gần đó, đưa tôi một cái rồi nói:
"Với cô mà nói thì việc này hơi bất ngờ và cũng tiếc nuối. Vì cô đã dự đoán hội học sinh năm nay sẽ nằm trong số những hội học sinh xuất sắc nhất từ trước đến nay, thành thật mà nói thì cô đã tin chắc rằng họ sẽ thành công."
"Vâng, con xin lỗi ạ. Con thật sự hổ thẹn, đã không đạt được kỳ vọng của cô."
"Cô biết về chuyện giữa em và Ban chấp hành Lễ hội rồi."
Cô Saeki cắn một milimet phần bánh của cái hotdog rồi nói.
"Thường thì Ban chấp hành Lễ hội và Hội học sinh vốn không hòa thuận, nhưng năm nay lại nghe nói là hợp tác rất tốt, cô đã vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. Xem ra lại phản tác dụng rồi sao?"
"...Cô biết, nghĩa là sao ạ? Cô biết đến mức nào rồi?"
"Đại khái là tất cả."
Cô Saeki nhìn chằm chằm tôi rồi nói:
"Mấy đứa lại đi trên một con đường nguy hiểm rồi. Cái trò đùa lớn làm liên lụy đến tòa án đó, chỉ cần sơ suất một bước là có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của học viện đấy."
"Lần đó, vâng, con không có lời nào để biện minh... Thực sự xin lỗi cô."
"Lễ hội Liliana không chỉ là của học viện Liliana, mà còn là một sự kiện lớn của cả vùng. Hiệu quả kinh tế và ảnh hưởng chính trị cũng không nhỏ. Việc tổ chức cần phải hết sức cẩn trọng, và là một thành viên hội học sinh thì cần phải có sự tính toán kỹ lưỡng cho mọi hành động trước và sau đó. À, những chuyện đó cô không cần nói, Nikaidou Arashi chắc chắn đã tính toán kỹ lưỡng rồi... Nhưng mà, chỉ vì một chuyện tình cảm mà làm thành chuyện lớn như vậy đấy."
Nói rồi, cô cắn một miếng hotdog.
Nhân tiện, hotdog của cô từ nãy đến giờ hầu như vẫn còn nguyên. Cô là một người phụ nữ cao ráo, mạnh mẽ, mặc vest rất hợp, kiểu người mà nói là cán bộ cao cấp của sở cảnh sát cũng không ai ngạc nhiên, nhưng cô ăn rất ít.
"Dù sao đi nữa, Himenokoji. Lần này, cô sẽ không truy cứu gì về sai lầm của em. Hơn là không truy cứu, đây là kiểu làm ngơ thì đúng hơn. Phía học viện cũng không muốn nhúng tay vào những rắc rối vào thời điểm này. Tất nhiên là cũng có phần do chủ tịch hội học sinh đã dàn xếp trước, nhưng em cũng thật may mắn đấy."
"Con nghĩ chuyện này ít nhất cũng đáng giá bằng hai, ba món nợ ạ. Con nợ chủ tịch ơn này không biết bao giờ mới trả hết."
"Vấn đề là Juujouji Kimika."
Cô Saeki chậm rãi nhai miếng xúc xích rồi nói:
"Không phải bản thân Juujouji, mà là những người xung quanh cô bé thì đúng hơn. Nếu chỉ riêng cô bé đeo kính đó thì vô hại, nhưng tiếc là cô bé lại có xu hướng thu hút những dòng chảy kỳ lạ, hay nói đúng hơn là luôn vô tình trở thành trung tâm của mọi biến động."
"Ý cô là sao ạ?"
"Không có hào quang nổi bật nhưng lại hoàn thành công việc một cách chắc chắn, đôi khi làm những chuyện lớn nhưng lại không có tham vọng – nếu chỉ có một mình cô bé thì có lẽ sẽ chẳng có vấn đề gì. Dù có nhiều chỗ sơ suất nhưng là một ủy viên trung thực và có khả năng tạo ra kết quả, tên của cô bé chắc hẳn đã được lưu lại trong lịch sử học viện. Nếu chỉ là một mình cô bé."
"À, vâng. Con hiểu rồi."
"Phản ứng hóa học là một thứ phiền toái. Nó có thể biến những thứ vốn vô hại thành thuốc độc bất cứ lúc nào."
"...Nãy giờ cô nói chuyện có vẻ ám chỉ điều gì đó ạ?"
"Có một phong trào đang muốn đẩy Juujouji Kimika lên làm chủ tịch hội học sinh."
Cô Saeki nói thẳng thừng.
Với một thái độ chẳng mấy hứng thú, như thể đang quan sát hai con bọ cánh cứng giao phối, cô nói:
"Tóm lại là một cuộc đảo chính. Kịch bản có vẻ là: khi có đủ bằng chứng để hạ bệ hội học sinh hiện tại, sẽ kích hoạt việc bãi nhiệm để giải tán các chức vụ đương nhiệm dưới quyền chủ tịch hội học sinh, và một phe phái trong Ban chấp hành Lễ hội sẽ nắm quyền điều hành học viện."
"...Chuyện này thì... quả là táo bạo."
"Việc em ngớ người ra cũng phải thôi."
Cô Saeki khẽ hừ mũi,
"Thứ nhất, những kẻ trong Ban chấp hành Lễ hội thì nhỏ bé hơn nhiều so với các thành viên hội học sinh. Thứ hai, bản thân Juujouji cũng không có ý định đó. Những người ủng hộ cô bé chỉ hành động tự ý, và ngay cả khi việc bãi nhiệm thành công thì cái kiệu họ rước lên cũng có thể không hoạt động. Thứ ba, những kẻ viết kịch bản ngay từ đầu đã không có tầm nhìn cho tương lai. Nói trắng ra là chỉ làm theo cảm hứng, nên dù có thành công thì việc thất bại là điều thấy rõ."
"Nghĩa là trò hề sao ạ?"
"Hoàn toàn đúng vậy. Ngay cả Nikaidou Arashi cũng còn vài tháng nữa là kết thúc nhiệm kỳ và tốt nghiệp học viện rồi còn gì? Đầu năm tới sẽ có tổng tuyển cử. Ngay cả khi chính quyền thay đổi thì chắc chắn cũng sẽ kết thúc sớm. À, chính vì biết điều đó nên những học sinh tự xưng là phản loạn cũng chỉ hành động theo cảm hứng thôi."
Nhưng mà, cái không khí cho phép cái 'cảm hứng' đó tồn tại lại có ở học viện này.
Vụ trò đùa phiên tòa hôm nọ là một ví dụ điển hình, bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy, đúng là một ngôi trường với những quy định vô lý. Nói chung là mọi việc đều rất bất ngờ, hay nói cách khác là có quá nhiều học sinh cá tính... Nhưng cũng chính vì thế mà học viện này mới có thể tổ chức những lễ hội trường vượt quá quy mô thông thường như Lễ hội Liliana.
"Vậy nên, về cơ bản là không có vấn đề gì."
Cô Saeki khẽ nhún vai.
"Cứ mặc kệ đi, để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Với một học viện mà quyền tự chủ của học sinh được công nhận rộng rãi như thế này, thì không đến lượt giáo viên phải nhúng tay vào. Cô nghĩ cô là người ủng hộ hội học sinh hiện tại, nhưng giả sử có một cuộc đảo chính và toàn bộ thành viên hội học sinh bị thay thế, thì 'có sao đâu', đúng không...?"
"Thế mà bây giờ cô lại nhúng tay vào. Ý cô là sao ạ?"
"Cô dù sao cũng là giáo viên phụ trách hướng dẫn học sinh. Về mặt vị trí, cô không thể không để mắt đến mọi hoạt động của các em. Nghe có vẻ mâu thuẫn với chuyện quyền tự chủ, nhưng việc chính quyền hội học sinh không hoạt động ổn định là điều không mong muốn. Chủ yếu là vì ảnh hưởng đến đánh giá công việc của cô."
"Hà hà. Là vậy sao ạ?"
"Là vậy đó."
Cô Saeki khẽ hừ mũi.
Thế giới của người lớn thật phức tạp. Tôi vẫn còn có thể giữ vẻ mặt trẻ con của mình, thật đáng mừng.
"Mong em giúp đỡ, Himenokoji? Nếu hội học sinh mắc sai lầm trong Lễ hội Liliana lần này, thì cũng có thể xảy ra những chuyện bất ngờ. Tuyệt đối đừng lơ là đấy."
"Con cảm ơn lời khuyên của cô. Con sẽ ghi nhớ ạ."
"Chuyện của Sawatari và Nasuhara thì như bát nước đổ đi rồi. Còn lại thì phụ thuộc vào việc em – buổi ký tặng của Shindou Kouichirou – có thể xoay chuyển tình thế như thế nào. À, Kaoruko cũng đang nỗ lực hết mình, nên nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc chắn sẽ thành công. Cô sẽ kỳ vọng vào em."
"Dạ, con xin lỗi. Con cảm thấy hổ thẹn."
"...À, còn một vấn đề chính nữa đây."
Đến đó, cô Saeki nhăn mặt.
Cô vuốt cằm, gãi má, rồi vò vò đầu một lúc rồi nói:
"Những gì cô sắp nói có lẽ là lo chuyện bao đồng. Nhưng dù sao cô cũng là phó chủ nhiệm của em, không phải là người lạ. Cô nghĩ mình vẫn nên nói ra. Cô, người biết Himenokoji Akihito là Shindou Kouichirou, xin nói với tư cách không phải là một giáo viên."
"Con xin lắng nghe ạ."
"Em thật sự định tổ chức buổi ký tặng sao?"
Ánh mắt như thăm dò.
Hay là lo lắng.
Và có lẽ là thật lòng lo lắng.
"Dù là buổi ký tặng của một nhà văn giấu mặt, nhưng em cũng không thể thực sự đeo mặt nạ được. Vậy thì tất nhiên, danh tính thật của em sẽ được công khai cho tất cả mọi người biết. Chuyện đó thì em biết rồi, đúng không?"
"Đương nhiên ạ. Biết đến mức ngán luôn rồi."
"Cô biết quá trình em trở thành nhà văn, và những chuyện xảy ra sau đó. Nội dung tác phẩm của em, tính cách của em, cả chuyện em là một người cuồng em gái nữa. Vì thế mà cô cứ có cảm giác rằng chuyện lần này như một điềm báo không lành vậy."
"Hà hà. Điềm báo sao ạ?"
"Cần phải cân nhắc thời điểm. Em ra mắt chưa đầy một năm. Chuyển đến học viện Liliana cũng khoảng nửa năm. Rời khỏi nhà Takanomiya và bắt đầu sống cùng em gái cũng là nửa năm trước. Trong một thời gian ngắn đã xảy ra rất nhiều chuyện, và chắc chắn sẽ còn nhiều chuyện nữa xảy ra. Có vẻ như em sinh ra dưới một ngôi sao như vậy mà... Chính vì thế, càng phải cẩn thận hơn nữa. Ngay từ đầu, kế hoạch cuộc đời của em đâu có bao gồm chuyện lần này, đúng không?"
"Vâng. Hoàn toàn ngoài dự kiến ạ."
"Vậy thì suy nghĩ lại một chút có lẽ sẽ tốt hơn. Dù bây giờ đã muộn rồi, đó là một chút tấm lòng già của cô. Dù sao cô cũng là giáo viên mà, muốn làm tròn trách nhiệm với lương của mình."
"Con cảm ơn lòng tốt của cô. Nhưng mà thưa cô..."
Tôi vuốt sống mũi rồi nói:
"Bây giờ không thể không làm được ạ. Đã quảng bá rầm rộ, rất nhiều nhân viên cũng đã vào cuộc, nhà xuất bản cũng cực kỳ sốt sắng. Nghe nói khách hàng đến vì buổi ký tặng cũng khá đông, bị dồn đến bước này thì quả thật không thể lùi được nữa. Hơn nữa, những sự kiện như thế này là điều đáng mừng đối với một nhà văn mà."
"Chuyện đó thì cô biết. Nhưng mà..."
"Ngay cả con cũng chưa từng tưởng tượng rằng mình sẽ tổ chức buổi ký tặng vào thời điểm này, hơn nữa lại là buổi ký tặng đầu tiên ngay tại trường học mình đang theo học. Con cũng không nghĩ việc cứ để mọi chuyện cuốn đi là cách tốt nhất. Nhưng mà, phải nói thế nào nhỉ? Định mệnh? Hay là gì đó? Khi mọi thứ đã được sắp đặt sẵn đến mức này, thì con không thể không nghĩ rằng đó chính là ý trời."
Không thể giấu mãi được.
Chuyện đó đã được tôi dự liệu từ đầu. Bí mật, trừ khi bạn một mình cô độc ôm lấy nó, nếu không thì thế nào cũng sẽ bị lộ ra từ đâu đó. Huống hồ, sự thật Himenokoji Akihito = Shindou Kouichirou đã được nhiều người trong ngành xuất bản và học viện biết từ trước. Thành thật mà nói, chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ là tôi không nghĩ rằng nó sẽ là 'bây giờ' mà thôi.
"Và nữa thưa cô, về phía cô thì buổi ký tặng thành công thì tốt hơn phải không ạ? Như vậy thì thể diện của hội học sinh cũng được vãn hồi."
"À, đúng là vậy."
Cô Saeki nhăn nhó.
"...Ừm, đúng là lo chuyện bao đồng, làm phiền rồi. Xin lỗi vì đã nói những lời khiến em chùn bước."
"Dạ không có gì đâu ạ. Nhờ vậy mà con lại có thể xác nhận lại vị trí của mình."
"Cứ cố gắng mà làm hết sức mình đi. Nếu đã là pháo hoa thì nên là loại lớn nhất có thể mới tốt. Đến nước này mà chỉ là pháo bông nhỏ thì mất hứng lắm."
"Không không thưa cô, thực ra pháo bông nhỏ mới là loại pháo hoa tuyệt vời nhất. Cái chủ nghĩa đại bác khổng lồ như pháo hoa bắn lên trời nên biến mất từ trước chiến tranh. Tinh thần của người Nhật Bản vốn nên được tìm thấy trong cảm xúc của pháo bông nhỏ, cô không nghĩ vậy sao ạ?"
"...Có vẻ em vẫn còn đủ khả năng để cãi lý thì không cần lo lắng rồi. Chúc em may mắn."
***
Sau khi chia tay cô Saeki, tôi hướng bước đến một nơi nào đó trong trường.
Nhân tiện, trong thời gian lễ hội trường Liliana, học viện được chia thành "đường lớn" và "đường nhỏ". Đường lớn là con phố chính với các gian hàng triển vọng, còn đường nhỏ tập trung các gian hàng hơi "mọt sách" và "độc lạ" hơn. Việc bố trí có chủ ý như vậy là để phục vụ tất cả khách tham quan, không phân biệt tuổi tác. Có người muốn chạy khắp nơi để tận hưởng lễ hội, nhưng cũng có người muốn dạo chơi chậm rãi theo tốc độ của mình. Giống như các buổi hòa nhạc trực tiếp, có khu vực tiền cảnh dành cho những người thích mosh và khu vực phía sau yên tĩnh hơn để đứng xem vậy.
Không chỉ có vậy. Ví dụ, khắp khuôn viên đều có bảng hướng dẫn, chỉ đường và quảng bá các sự kiện nổi bật được đề xuất, nhưng nội dung của chúng được thay đổi thường xuyên để phù hợp với tình hình đám đông hiện tại. Lý do cho sự tỉ mỉ này chỉ có một: tránh tối đa căng thẳng do tắc nghẽn giao thông. Giống như cảnh sát điều tiết giao thông, họ kiểm soát dòng khách như một trò chơi xếp hình vậy. Đây là bí quyết mà Ban chấp hành Lễ hội đã tích lũy qua nhiều năm, thể hiện rõ ràng mức độ quan tâm của ban tổ chức trong việc quản lý Lễ hội Liliana.
...Thôi không nói chuyện ngoài lề nữa.
Tại sao tôi lại giải thích điều đó ư? Bởi vì tôi muốn nói rằng, với tư cách là thành viên Ban chấp hành tạm thời có thể biết tình hình tắc nghẽn, tôi đang đi đến một nơi nào đó theo tuyến đường ít người qua lại nhất. Dù sao thì gần đây tôi cũng là người khá nổi bật trong trường, nếu đi loanh quanh bừa bãi thì chắc chắn sẽ gặp người quen và bị gọi lại. Và nếu có thể, bây giờ tôi muốn hành động mà không bị ai nhìn thấy. Sự thật rằng Himenokoji Akihito = Shindou Kouichirou, vào thời điểm này, tôi vẫn định giữ bí mật.
Ban chấp hành đã bố trí rất nhiều con đường phụ trên tuyến đường để khéo léo điều chỉnh dòng người, tránh tình trạng tập trung đông đúc. Tôi đi ngược lại, chọn những nơi vắng người. Mùi dầu mỡ cháy, tiếng nhạc vui tươi và tiếng ồn ào lúc này đều là những kích thích có hại đối với tôi. Tôi cố gắng không nhìn, không nghe, và nhanh chóng tiến đến đích.
Tôi đang đi đến phòng chờ.
Không phải phòng chờ giả mà là phòng chờ thật.
"A, Akihito-kun. Em vất vả rồi."
Tại một địa điểm gần địa điểm ký tặng, biên tập viên của tôi, Jinno Kaoruko, đã chào đón tôi. Đó là một phòng trong dãy phòng câu lạc bộ giữa nhà thể chất thứ ba và tòa nhà đặc biệt phía Nam, nơi thường được dùng để chứa các dụng cụ khác nhau.
"Mời, mời thầy vào đây ạ."
Jinno-san dẫn tôi đến một chiếc bàn và ghế gấp có vẻ được chuẩn bị riêng cho tôi. Căn phòng bám đầy bụi, đồ đạc chất chồng lộn xộn, dù có cửa sổ nhưng vẫn có cảm giác lờ mờ.
Hình như ngoài hai chúng tôi ra không có ai khác.
"Jinno-san vất vả rồi. Tình hình ở địa điểm thế nào ạ?"
"Gần như đầy hết rồi ạ! Dù vẫn còn thời gian trước khi bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều fan nhiệt tình đến rồi!"
Jinno-san rót trà lạnh từ bình giữ nhiệt ra cho tôi, khuôn mặt rạng rỡ nói:
"Phải nói là, từ đầu giờ chiều đã bắt đầu có người xếp hàng rồi, bây giờ thì đã thành một hàng dài tít tắp. Người đến sớm nhất thì nghe nói đã xếp hàng từ sáng sớm đấy ạ."
"Từ sáng sớm ư? Nhưng mà, hình như việc ký tặng sẽ theo thứ tự số thứ tự phải không? Tôi thấy việc xếp hàng sớm đến thế thì chẳng có ý nghĩa gì mấy."
"Đó là kiểu 'dù biết nhưng vẫn không thể ngồi yên được' đấy ạ. Điều đó cho thấy buổi ký tặng của Shindou Kouichirou được mong đợi đến nhường nào. Nè, Akihito-kun thấy sao? Không phải là điều tuyệt vời sao?"
"Vâng, đương nhiên rồi. Đó là một điều tuyệt vời."
Không chỉ nhiệt huyết của người hâm mộ, mà nụ cười hạnh phúc của Jinno-san cũng đặc biệt. Khi một người mà mình thường xuyên gây rắc rối lại vui mừng đến thế, thì bản thân điều đó cũng đã cảm thấy đủ giá trị rồi.
"Nhân tiện, Akihito-kun. Lúc em vào phòng này, có ai nhìn thấy em không?"
"Con nghĩ là không sao đâu ạ. Con đã khá cẩn thận trong việc đó rồi."
"Tuyệt vời. Lần này là một sự kiện bất ngờ mà, nên bước tiết lộ sự thật cần phải có kịch bản và diễn xuất phù hợp. À đúng rồi. Tóm lại, tôi đã chuẩn bị một kịch bản sơ bộ cho quy trình tổng thể. Em hãy xem qua nhé."
"Cảm ơn ạ. Con xin phép đọc ạ."
Mặc dù nói vậy và nhận lấy, nhưng tôi không mấy hào hứng. Dù sao thì hôm nay, cái từ "kịch bản" không mang lại cho tôi ký ức tốt đẹp nào cả.
"Dù sao đi nữa, tôi thật sự ngạc nhiên đấy."
Jinno-san nói một cách trầm ngâm khi tôi uống cạn trà và thở phào một hơi.
"Akihito-kun thật sự đồng ý tham gia buổi ký tặng công khai lộ mặt. Tôi cứ nghĩ em sẽ tìm cách nào đó để lách luật cơ. Như là đeo mặt nạ hoặc dùng người đóng thế."
"À, vâng. Thực ra tôi cũng đã nghĩ đến những cách đó rồi."
"Bởi vì Akihito-kun, từ trước đến nay em vẫn kiên quyết từ chối lộ mặt mà. Đó vừa là một phương tiện để sản xuất 'Shindou Kouichirou', vừa vì gia đình em có nhiều chuyện phức tạp, nên tôi nghĩ chính sách sẽ không dễ dàng thay đổi. Thành thật mà nói, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc em tẩy chay vào phút cuối."
"Ôi chà, sao lại nói tệ vậy chứ. Tôi đâu có bỏ chạy vào phút chót đâu. Xin cô hãy tin tưởng tác giả của mình hơn một chút đi."
Tôi cười khổ.
Nhưng thật ra, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ, hầu như không đáng để bàn tới, chưa đến một phần trăm – thì việc bỏ chạy trước khi sự kiện chính thức bắt đầu cũng là một lựa chọn. Mọi chuyện cứ thế mà diễn ra (tức là bị dồn vào chân tường một cách khéo léo) (hoặc bị đẩy bởi nhiều yếu tố bên ngoài) cho đến ngày hôm nay, nhưng tôi hoàn toàn không hề mong muốn diễn biến này, một buổi ký tặng đầu tiên lộ mặt ngay tại ngôi trường cũ của mình.
"Nhân tiện, Jinno-san."
Tôi chuyển đề tài.
"Phòng chờ còn lại thế nào rồi? Có lừa được mọi người không ạ?"
"Ồ, đương nhiên rồi."
Jinno-san ưỡn ngực nói.
"Ai ai cũng tin rằng Shindou Kouichirou đang chờ sẵn trong phòng chờ giả cả. Bởi vì Akiko-chan đang phụ trách mọi việc mà. Từ việc chuẩn bị người đóng thế cho Akihito-kun, chuẩn bị địa điểm ký tặng, đến việc quản lý đội ngũ nhân viên vận hành, mọi thứ đều được em ấy làm hoàn hảo."
"Hô hô."
"Hơn nữa, em ấy còn tự ứng biến để chăm sóc và phục vụ những fan đến sớm nữa đấy. Như là đặt ghế, mời nước, thậm chí còn kể vài chuyện bí mật nhỏ của Shindou Kouichirou nữa – à, dù là những chuyện không ảnh hưởng đến ai và cũng chẳng có đầu có cuối gì. Nhưng vì Akiko-chan rất giỏi ăn nói, nên em ấy đã khéo léo làm cho các fan rất vui vẻ."
"Nghe vậy con cũng yên tâm rồi. Dù sao thì đó là em gái con mà, con lo không biết em ấy sẽ làm chuyện gì bùng nổ nữa..."
"Chuyện 'bùng nổ' là sao ạ?"
"Ví dụ như những chuyện bóc phốt vô căn cứ, phát huy tối đa tính cách cuồng anh trai của em ấy chẳng hạn? Kiểu như 'Shindou Kouichirou đã có người trong lòng rồi, không ai khác chính là em gái ruột của tôi đây!' – đại loại như thế."
"Anh đang nói gì thế ạ, thầy?"
Cô Jinno lắc ngón tay "non non" rồi nói:
"Akiko-chan sẽ không làm vậy đâu ạ. Em ấy là một người rất chín chắn và đáng tin cậy mà. Em ấy tuyệt đối sẽ không làm điều gì bất lợi cho Akihito-kun đâu."
"Thế... thật sao?"
Theo trí nhớ của tôi thì hình như em ấy có rất nhiều tiền án thì phải.
Thôi kệ.
"Tôi cảm thấy như mình học được bao nhiêu điều từ Akiko-chan, thật sự ngưỡng mộ em ấy quá. Ban đầu tôi cứ nghĩ em ấy là một đứa trẻ hơi cuồng anh trai nguy hiểm, nhưng em ấy là một cô em gái bù đắp vượt trội cho những điểm trừ đó mà. Tương lai em ấy có muốn về làm việc ở nhà xuất bản của tôi không nhỉ?"
"Với tôi thì chỉ cần em ấy tìm được một công việc tử tế là được rồi. Hình như em ấy định tốt nghiệp trường xong là sẽ làm nội trợ chuyên nghiệp luôn ấy mà."
"Của Akihito-kun ạ?"
"Vâng. Đáng tiếc là vậy."
"Đúng là phong cách của em ấy mà."
Jinno-san khẽ khúc khích cười.
Xem ra cô ấy chẳng hề xem trọng vấn đề này chút nào... Nhưng tôi thì thấy đây là một vấn đề khá nghiêm trọng đấy.
"Dù sao đi nữa, hãy cố gắng lên nhé, buổi ký tặng lần này chắc chắn sẽ là một bước ngoặt lớn. Không chỉ đối với Shindou Kouichirou, mà quan trọng hơn cả là đối với Akihito-kun."
"Vâng... đúng vậy. Con rất mong nó sẽ như vậy. Con cũng đã chấp nhận rủi ro để thực hiện kế hoạch này mà. Nếu không có kết quả thì không thể làm được."
"À ừm, thực ra về chuyện đó..."
Jinno-san làm ra vẻ khó nói.
"Như vừa nãy cũng đã nói, số lượng fan đến hôm nay vượt quá dự kiến rất nhiều. Nhưng buổi ký tặng thì có giới hạn số người tham dự, và vé số thứ tự thì đã được phát hết từ trước rồi, nên những người còn lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi, đúng không ạ?"
"Vâng. Đúng là sẽ như vậy ạ."
"Như tôi đã nói, Akiko-chan cũng đã chăm sóc rất nhiều cho những người đó, và họ cũng rất hài lòng. Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ rằng chỉ riêng fan service của em gái bạn thì không đủ. Mọi người có vẻ chấp nhận và hài lòng, nhưng sự viên mãn thật sự thì nằm ở một khía cạnh khác, hay nói đúng hơn là..."
"Ừm ừm?"
"Thực ra, hôm nay tôi đã mang đến rất nhiều cuốn sách của thầy. Bởi vì, đôi khi việc ký tên cũng có thể bị lỗi, nên chúng tôi đã chuẩn bị sẵn các bản dự phòng. Đặc biệt là hôm nay là buổi ký tặng đầu tiên, nên khả năng mắc lỗi cũng cao, vì vậy chúng tôi đã mang khá nhiều, vâng. À, người đề xuất việc chuẩn bị này chính là Akiko-chan đấy."
...Thì ra là vậy.
Tôi đã hiểu Jinno-san muốn dẫn dắt câu chuyện đi đâu.
"Jinno-san, có đủ thời gian và không gian không ạ?"
"Hả?"
"Nếu tăng số lượng khách hàng, thì cần thêm không gian để chứa họ, và tất nhiên thời gian chiếm dụng địa điểm cũng sẽ kéo dài hơn. Trước hết, nếu những điều đó không được giải quyết thì..."
"Về điểm đó thì không sao cả! Thời gian có thể kéo dài, và không gian cũng có thể mở rộng. Để phòng ngừa mọi tình huống, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Chủ yếu là Akiko-chan làm đấy ạ."
"À, còn một điều nữa là, những fan đã trượt xổ số sẽ nghĩ gì? Có khả năng sẽ có những lời phàn nàn phải không?"
"Về điểm đó thì đúng là hơi lo lắng một chút. Nhưng đây là lần đầu tiên, và là trường hợp đặc biệt. Dù sao thì, với tư cách là bên tổ chức, chúng tôi luôn muốn làm fan service nhiều nhất có thể mà. Với tư cách là một biên tập viên, tôi cũng nghĩ như vậy."
Ừm.
Nếu là vậy thì chắc không sao đâu.
Dù sao thì bây giờ cũng đã đến nước này, không thể rút lui được nữa. Vậy thì hãy cùng nhau nhìn về phía trước một cách tích cực và vui vẻ, cả tác giả và các fan. Nói "đã ăn độc thì ăn cả đĩa" thì có thể hơi bất lịch sự, nhưng tình huống thì đúng là vậy.
Chuyện còn lại là tôi phải làm việc nhiều hơn dự kiến mà thôi.
"Vậy sao! Em sẽ chấp nhận chứ!"
Khuôn mặt Jinno-san bỗng rạng rỡ.
"Vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây. Akihito-kun hãy đợi ở đây thêm một lát nhé. Nếu có gì thì hãy liên lạc vào điện thoại ngay nhé!"
"Vâng. Nhờ cô giúp đỡ ạ."
Tôi tiễn Jinno-san vội vã rời khỏi phòng chờ (thật) rồi thở phào một hơi.
Trong phòng chỉ còn mình tôi. Căn phòng với một cửa sổ nhỏ, dù bật đèn huỳnh quang vẫn lờ mờ, khiến tôi suýt quên mất trời vẫn còn sáng. Tiếng ồn ào của lễ hội cũng hơi xa, và tôi bỗng có cảm giác mình bị lừa dối một cách vô cớ.
"À, nhân tiện, tranh thủ làm những gì có thể thôi."
Tôi lẩm bẩm một mình, cầm lấy cuốn sổ và cây bút đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Để làm gì ư, cuốn sổ và cây bút đó? Chắc chắn rồi, là để luyện ký tên. Tôi không có nhiều thời gian để luyện tập... Tay chân tôi cũng không khéo léo gì mấy, nên phải tranh thủ lúc này để ký được đẹp hơn một chút.
...
...........
...............
Cốc cốc cốc
Tôi cứ thế im lặng ký tên vào sổ một lúc.
Rồi có tiếng gõ cửa phòng chờ.
Jinno-san quay lại sao?
Hay Akiko đến thay ca bên này...
"Tiếc quá! Là Arashi-chan đây! Cho phép chị làm phiền nhé?"
Người ở trước mắt khi tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Không phải ai trong số hai người tôi đoán.
Và là một người mà nói thật, không thể nào chào đón được.
"Yo, Himenokoji Akihito, sao thế? Mặt mày như thể vào tiệm bánh ngọt mà lại bị cho ăn bít tết ngập mỡ vậy."
Đó là chủ tịch hội học sinh.
Nikaidou Arashi. Người lẽ ra không nên có mặt ở đây.
"...Sao là sao ạ?"
Tôi mất vài nhịp chậm lại, cuối cùng mới phản ứng được.
"Chính vì đang trong tình huống như vậy nên mặt con mới thế ạ."
Thậm chí còn hơn cả cảm giác vào quán cà phê mèo mà bị sư tử đón tiếp nữa. Tại sao người này lại ở đây? Tôi đã khá cẩn thận để không bị theo dõi mà? Tất nhiên người này cũng không phải là người có liên quan mà?
"Sao là sao mà cái gì?"
Chủ tịch nhún vai nhẹ nhàng,
"Chắc chắn là vì chị biết hết rồi còn gì. Chuyện mày là Shindou Kouichirou và sẽ tổ chức buổi ký tặng đầu tiên tại lễ hội trường hôm nay, chị đã biết từ lâu rồi. À, tiện thể thì nguồn thông tin là tuyệt mật nhé? Cái gọi là nghĩa vụ bảo mật đấy."
"............"
Tôi cần một chút thời gian để ổn định lại.
Không phải là tôi không lường trước được tình huống này, nhưng bị tấn công bất ngờ như vậy thì, ừm, hơi đau thật. Đánh úp tuyệt đối không tốt.
"...Trước tiên con muốn xác nhận một chút ạ."
Tôi cố kìm nén sự bối rối hỏi,
"Hôm nay chủ tịch định giữ cái phiên bản này sao ạ? Nếu đột ngột xuất hiện với 'cái đó', con khá khó xử không biết nên đón tiếp với tâm trạng như thế nào."
"Hửm? Nói gì thế?"
"Là nhân cách của chủ tịch đấy ạ. Dao Nhật và băng mắt đâu rồi? Tóc giả cũng định giữ nguyên như thế sao?"
"...Ồ ồ. Đúng vậy, hình như đúng là vậy thật."
Chủ tịch tự đập vào trán mình.
Sáng nay tại lễ khai mạc cũng vậy, Nikaidou Arashi hôm nay xuất hiện với trang phục kiểu tiểu thư khuê các. Mái tóc đỏ được giấu dưới bộ tóc giả màu nâu, đồng phục vẫn là kiểu thường ngày nhưng được thắt cà vạt ruy băng cẩn thận. Tôi không phải là không biết phiên bản này, nhưng với phong cách này mà nói giọng hơi suồng sã thì, ừm, tôi không khỏi bị bất ngờ.
"Mà thôi, hôm nay chị định giữ nguyên kiểu này. Dù sao thì cũng phải tiếp đón khách VIP liên tục, kiểu ăn mặc thường ngày thì chẳng được lòng ai cả. Mà đâu có thời gian để thay đổi từng chút một."
"À, vâng. Tiếp khách sao ạ?"
"Nào là nghị sĩ, nào là mấy vị tai to mặt lớn của hội phụ huynh, rồi giám đốc, thành viên hội đồng quản trị, bác sĩ, luật sư nữa, đúng là đủ loại người luôn ấy. Ôi chao, đau vai quá chừng."
Nói rồi, chủ tịch xoay cổ, tạo ra tiếng 'rắc rắc'. Thì ra là vậy, có thể thấy rõ cô ấy rất phiền toái, nhưng việc không có vẻ mệt mỏi chút nào thì đúng là bản lĩnh.
"Đối với chủ tịch hội học sinh, công việc chính trong Lễ hội Liliana là đây. Phải vừa hoàn thành tốt các công vụ, vừa tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn, đúng là một vị trí đòi hỏi sự khéo léo đấy nhỉ?"
"Chủ tịch vất vả rồi ạ. Con xin cúi đầu."
"Năm sau em sẽ đứng ở vị trí này đấy. Cứ chuẩn bị kỹ càng vào nhé?"
"Vâng. Con biết rõ điều đó rồi ạ."
"Đồng ý dễ dàng quá nhỉ."
"Thì, một đơn đặt hàng dễ dãi thì chỉ có thể đáp lại bằng một lời chấp thuận dễ dãi thôi chứ ạ?"
"Kakka, đúng là vậy."
Chủ tịch cười lớn với phong cách tiểu thư. Có gì đó thật sự không hợp.
Nhưng mà, không thấy thật quá đáng sao? Cứ làm người ta bối rối tưng bừng rồi lại đi theo để trò chuyện tào lao để làm dịu sự bối rối đó... Vậy thì ngay từ đầu hãy chú ý để đừng làm người ta bối rối đi chứ. Người này cứ thế tự nhiên hòa hợp cả sự quan tâm và sự vô tư vào nhau. Dù sao thì tôi cũng nghĩ người này rất bao dung.
Thôi bỏ qua.
Nhờ vậy mà tôi đã có thể lấy lại tinh thần. Chúng ta hãy tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Trước tiên thì,"
Tôi ho khan để che đi giọng nói hơi khản do bối rối,
"Con có nhiều điều muốn hỏi – hay đúng hơn là chủ tịch chắc cũng có nhiều điều muốn hỏi lại con."
"Cũng đúng. Dù sao thì Shindou Kouichirou = Himenokoji Akihito mà. Với tư cách là người đã biết phong cách của mày, chị rất muốn lần đầu tiên trong đời dùng tiếng Kansai mà nói 'Nande ya nen! Supaan!' nhưng... bây giờ thì thôi. Chị đến đây không phải để làm khó mày."
"Vậy thì đến làm gì ạ?"
"Đương nhiên rồi, là để thăm hỏi chiến sĩ."
Nói rồi, chủ tịch đặt chai Coca-Cola đang cầm xuống bàn.
Và cả Kebab, Bánh cá, Táo kẹo đường mà có vẻ đã mua ở gian hàng nào đó.
"Là sân khấu lớn của đàn em đáng yêu mà, dù sao thì cũng phải động viên một chút chứ. Lẽ ra nên tặng một vòng hoa, nhưng bây giờ mày cần những thứ này đúng không?"
"Đúng như chủ tịch đã đoán ạ. Con xin nhận với lòng biết ơn."
Tôi cảm ơn, rồi xì một tiếng mở chai.
Dù sao thì hôm nay tôi cũng rất khát nước... Dù là mùa thu nhưng trời cũng khá ấm, lại thêm căng thẳng trước buổi biểu diễn chính, và bây giờ lại đang bị một tiền bối vô tâm bắt nạt nữa.
"Và, việc hỏi cung mày những chuyện khác thì để sau đi."
Kéo ghế ra ngồi đối diện tôi, chủ tịch nói.
"Chỉ một điểm thôi. Việc tiết lộ danh tính thật của mày ở đây, thật sự không sao chứ? Chắc là mày đã có tính toán kỹ lưỡng khi giữ kín với thiên hạ bấy lâu nay mà."
"Về phần đó thì, à, phải nói thế nào nhỉ, là một sự kiện ngoài dự kiến ạ."
Tôi gãi đầu rồi nói:
"Dù sao thì cũng bị dồn vào chân tường quá đẹp rồi mà. Đến nước này thì chỉ có thể liều mình mà làm thôi."
"Cũng đúng. Ginbei và phó chủ tịch đã bị hụt hẫng một cách ngoạn mục mà. Đến bây giờ thì mày trở thành thành trì cuối cùng, nên đúng là không còn cách nào khác ngoài việc phải làm."
"Thể diện của hội học sinh thì phải giữ gìn ạ. Con cũng là một thành viên của hội học sinh, hơn nữa, vâng, con đã mắc rất nhiều món nợ mà."
"Việc lợi dụng điều đó thì cũng không phải là ý định của chị."
Lần này chủ tịch lại gãi đầu,
"Hình như chị đã nói ở đâu đó rồi, gần đây có những tin đồn đáng ngờ xuất hiện khắp nơi, lúc có lúc không."
"Chủ tịch đang nói đến Ban chấp hành Lễ hội phải không ạ?"
"Đúng rồi. Mày có nghe gì không?"
"Con cũng biết một phần ạ. Thực tế thì bên Ban chấp hành cũng có những bầu không khí như vậy rải rác."
"Đúng rồi. Đối với bọn chúng, việc kéo mày, người đã vất vả ra mặt giúp đỡ, về phe mình là điều không thể bỏ qua. Với mối quan hệ với Juujouji Kimika thì đó là một lẽ đương nhiên."
Chủ tịch duỗi người ra vẻ "thôi rồi".
Sau đó, cô mở chai Coca-Cola của mình rồi nói:
"À mà thôi, với chị thì. Nhiệm kỳ cũng sắp hết rồi, việc chuyển giao quyền lực sớm một chút cũng chẳng có gì to tát. Nasuhara, em gái Himenokoji và Ginbei, rồi cả mày nữa, cứ tự do lựa chọn cách sống của mình. Dù hình ảnh các thành viên hiện tại của hội học sinh vẫn ở lại nhiệm kỳ tới, và phe cựu chủ tịch vẫn nắm quyền lực vào năm sau cũng không tệ, nhưng cá nhân chị thì không quá cố chấp vào điều đó. Mày cũng nghĩ vậy đúng không?"
"Không. Con thì nghĩ, đã có duyên tụ tập lại với nhau như các thành viên hiện tại, thì con muốn hoàn thành nhiệm kỳ một cách trọn vẹn."
"Ồ, mày nói vậy sao? Vui quá nhỉ."
Chủ tịch nở nụ cười rộng trên toàn bộ khuôn mặt, rồi cười phá lên "khà khà khà".
Nhưng mà... không biết sao. Cái biểu cảm đó hình như thiếu đi vẻ rạng rỡ thường ngày. Nghĩ rằng ngay cả một người hào kiệt như vậy đôi khi cũng có lúc như thế, thì tôi cảm thấy thật phức tạp. Dù sao thì tôi vẫn muốn người này luôn là một người hào phóng và cởi mở. Dù biết đó là một ước muốn ích kỷ.
Vì sao ư?
Nikaidou Arashi bây giờ đã không còn là người xa lạ đối với tôi nữa.
"Dù nói vậy, chị cũng không có ý định dễ dàng nhường lại vị trí chủ tịch đâu."
Chủ tịch nói tiếp:
"Đã mất công cho bọn chúng bày trò xấu xa rồi, việc để bọn chúng nếm mùi đau khổ mà rút lui là lễ nghi vậy. Ngay từ đầu chị cũng không có ý định từ bỏ vai trò của mình, mà nếu không làm vậy thì bên kia cũng sẽ hụt hẫng thôi."
"Chính là phong cách của chủ tịch đấy ạ. Con xin được giúp đỡ nếu có thể ạ."
"Chị sẽ kỳ vọng vào mày đấy? Dù sao thì, về mặt cấu trúc thì mày sẽ là thành trì cuối cùng mà. Trong Lễ hội Liliana lần này, hãy thể hiện rõ ràng sự hiện diện của hội học sinh, và khẳng định rằng không có ai ngoài chính quyền hiện tại đủ tư cách đứng trên đỉnh cao của học viện, như vậy là mong muốn nhất."
"Thành thật mà nói thì con cũng không dám được kỳ vọng nhiều đến thế đâu ạ. Nhưng mà có vẻ như tình hình không còn cho phép con nói vậy nữa rồi. Con xin đáp lại là 'Cứ giao cho con' ạ."
"Đúng rồi. Chị tin tưởng ở mày."
Chủ tịch nháy mắt "chụt" một cái, rồi giơ ngón cái lên.
Với phong cách tiểu thư mà làm hành động này thì thấy rất nhiều sự lệch lạc. Nhưng khi được người này động viên, tôi cảm thấy như mình đã nhận được một sự đảm bảo nào đó. Hay đúng hơn là tôi ảo tưởng rằng con đường mình sắp đi là lựa chọn đúng đắn.
Ôi, đúng là một người tuyệt vời.
Dù nói mình đang bận rộn, nhưng lại đến xem tình hình như thế này.
Vừa gây áp lực kiểu "Nếu mày không làm gì đó thì sẽ toang đấy" nhưng lại nói kiểu "Hội học sinh hiện tại có thể không cần tồn tại cũng được" để giảm bớt gánh nặng.
Và cả việc chỉ đề cập đến việc tôi giấu giếm thân phận Shindou Kouichirou một cách tối thiểu nữa.
Ừm.
Chắc chắn những người được gọi là "chị dâu" cũng sẽ âm thầm hỗ trợ như thế này, và giúp chồng mình thăng tiến. Có lẽ chính vì có thể quan tâm như vậy ngoài vẻ bề ngoài mạnh mẽ, Nikaidou Arashi mới có thể tạo ra nhiều kẻ thù nhưng vẫn nhận được sự ủng hộ rộng rãi từ nhiều tầng lớp.
...À không, đừng hiểu lầm nhé?
Nói những lời này, cứ như thể tôi đang nghĩ đến chuyện kết hôn trong tương lai gần vậy, có thể bị hiểu như vậy. Nhưng hoàn toàn không phải vậy đâu. Phải nói thế nào nhỉ, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, ừm, thành thật mà nói thì tôi rất mệt mỏi. Nhưng trong số đó, một chủ tịch lẽ ra phải là nhân vật cần chú ý lại trở thành một ốc đảo tinh thần đối với tôi, khiến tôi không khỏi có chút rung động...
"Tốt lắm! Vậy thì, Himenokoji Akihito, chúng ta hãy bắt đầu màn thăm hỏi chiến sĩ thật sự thôi nào!"
"Dạ? Thật sự là sao ạ?"
"Ồ, mày nói 'thật sự' thì đương nhiên là chuyện đó rồi. Nguồn gốc của sự sống, nguyên tắc lớn của mọi sinh vật, cái gọi là chuyện nam nữ đó, không thể nào không làm một trận ra trò ở đây được."
"...Con không hiểu cô đang nói gì ạ."
"Nà-y. Từ xưa đến nay, việc thăm hỏi chiến sĩ trong thời chiến thì việc đưa một mỹ nữ vào là chuyện cực kỳ phổ biến phải không? Ôm phụ nữ, từ đó nâng cao ý chí chiến đấu, bồi đắp khí thế để hướng đến trận chiến sinh tử – thế nào? Dù mày là tên ngốc đến đâu thì trước trận quyết chiến cũng không thể kìm nén được sự hưng phấn phải không? Vậy thì cứ trút hết dục vọng lên người chị đi. Ngay từ đầu chị đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng được..."
"Con từ chối."
Tôi trả lời ngay lập tức.
Người này đúng là... vừa mới khen xong đã thế này rồi.
"Thôi nào, Himenokoji Akihito, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ đi."
"Con vẫn bình tĩnh từ nãy đến giờ mà. Và con xin nói, con từ chối."
"Không cần lo lắng về thời gian đâu. Với kỹ năng của chị, chỉ cần một phút là có thể giúp mày sướng tê tái rồi."
"Đó không phải là vấn đề ạ."
"Một phút vẫn còn dài quá ư? Mày đúng là sốt ruột thật. Được thôi, vậy thì chị sẽ dùng đến chiêu cuối là 'Mộng Tuyệt Mạn Châu Sa Hoa'. Với cái này thì chỉ cần ba mươi giây là xong. Huống hồ mày còn là trai tân."
"Cảm ơn vì đã thăm hỏi ạ. Thật sự đã giúp ích rất nhiều. Con còn việc phải làm nên xin phép dừng ở đây ạ."
Tôi mạnh mẽ đỡ chủ tịch đứng dậy, rồi đẩy lưng cô ấy.
"Này, này, thôi nào. Đã mất công chị chịu cởi đồ rồi mà."
「Tôi rất cảm kích, nhưng giờ thì xin được từ chối. Mong hẹn lại lần sau nhé, chừng... nghìn năm nữa thì được."
"Đến cả tôi mà cũng không sống lâu được đến ngần ấy đâu nhé! ...À thôi, kệ đi, dù sao thì cứ cố gắng hết sức nha! Tôi sẽ âm thầm ủng hộ cậu!"
Rầm.
Cánh cửa khép lại, theo đó bóng dáng vị Hội trưởng tươi cười vẫy tay cũng dần khuất.
Haizzz, đúng là hết chịu nổi.
Vị Hội trưởng Hội học sinh của chúng ta đúng là một người như vậy. Cuối cùng vẫn khéo léo nhuộm bầu không khí theo đúng cái màu của Nikaido Arashi, rồi mới hóa giải hết những dư vị khó chịu mà rời đi.
Đến cả tôi cũng đã bắt đầu hiểu rồi. Nhờ khả năng cân bằng tuyệt vời và nỗ lực trong vai trò điều hòa của cô ấy mà không ít người đã được giúp đỡ. Dù biết bản thân sẽ chịu thiệt, nhưng việc cô ấy cố tình đóng vai hề đã mang lại sự hòa hợp cho những kẻ khó lường xung quanh.
Thật sự đáng cúi đầu khâm phục.
Tôi không nghĩ mình có thể bắt chước được, nhưng mong sao có thể học hỏi ít nhiều.
"Thôi rồi. Đến nước này thì đúng là không thể thoái thác được nữa."
Tôi một mình thở dài lẩm bẩm.
Với biết bao ân nghĩa đã nhận từ Nikaido Arashi, tôi không thể nào từ chối lời nhờ vả của cô ấy. Cũng đã đến lúc cán cân nợ nần mất đi sự cân bằng rồi, nên tôi phải thể hiện chút thiện chí ở đây thôi. Không hiểu sao cảm giác như mình đã kiệt sức trước khi "trận đấu" chính thức bắt đầu, nhưng than vãn thì cũng chẳng giải quyết được gì. Dù mang thân bất tiếu này, tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình.
Trước hết, phải rồi.
Tiếp tục việc lúc nãy. Luyện chữ ký. Nếu không làm tốt việc này thì mọi thứ sẽ chẳng thể bắt đầu được. Để không phụ lòng mong đợi của các fan, tôi phải cố gắng hết sức.
...
...............
........................
Cốc cốc cốc.
Trong khi tôi miệt mài luyện chữ ký vào sổ một lúc lâu.
Có tiếng gõ cửa phòng chờ.
Lần này liệu Jinno-san đã quay lại chưa?
Hay là Akiko đã...
"Xuất hiện rồi đây! Chị đây mà!"
Người xuất hiện trong tầm mắt khi tôi ngẩng đầu lên là.
Không phải một trong hai người tôi đoán.
Mà là người mà tôi không thể nào nói là hoan nghênh, thậm chí còn muốn dốc toàn bộ sức lực để từ chối sự xuất hiện của cô ta.
"Chị đến thăm em trai đáng yêu của chị đây! Nào nào, hoan nghênh chị nhiều hơn chút nữa đi. Cùng quẩy lên nào! Yeah!"
Người phụ nữ đó, có vẻ như đã ngà ngà say và vô cùng phấn khởi, đang quấn lấy tôi, tiếc thay lại không phải người xa lạ. Takamiya Miyuki, đúng là một thành viên trong gia đình tôi.
"...Khoan đã. Cái vẻ mặt đó là sao vậy hả?"
Miyuki-san bĩu môi nói,
"Cái mặt cậu giống như kiểu ôm ấp hy vọng phấn khởi đi đến rạp múa thoát y, rồi lại thấy một bà cô khoảng năm mươi tuổi xuất hiện khiến đầu óc trống rỗng vậy đó. Chị không nghĩ mình tệ đến thế đâu? Cởi ra là hết hồn đấy!"
"...Có gì đâu mà là gì chứ?"
Chậm vài nhịp, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
"Đây là vẻ mặt hối hận vì tại sao lúc nãy không khóa cửa. Hơn nữa, cái ví dụ vừa kinh khủng vừa khó mà bắt bẻ đó, thật sự quá tệ hại. Với lại, tôi cũng có gọi đâu nên chị có thể về ngay bây giờ được không?"
"Chà chà! Lại khó chịu nữa rồi! Không được không được, con người quan trọng nhất là phải cười, cửa nhà hay cười thì phúc sẽ đến, muốn chị em ta cùng nhau chinh phục thế giới thì không thể vấp ngã ở đây được! Tiến lên nào, đến vùng đất hứa! Chúng ta là những người duy nhất có thể trở thành quán quân mới của M-1 đó!"
"Xin lỗi nhưng tôi đã có đủ rồi."
Chỉ riêng Nasuhara-san là đã quá đủ cho những màn đó rồi.
Nhân tiện, Miyuki-san đang ôm một chai sake một sho. Tình hình chắc chắn đã tệ hơn so với lúc nãy. Dù biết là lễ hội nên tôi cũng nương tay, nhưng say xỉn thì phiền phức lắm. Có nên tống cô ta ra ngoài không nhỉ?
...Ừm.
Thôi được.
Đã đến lúc phải chấn chỉnh lại tình hình.
"Mà này, Miyuki-san."
"Hửm? Gì thế? Cậu vẫn muốn xem chị cởi đồ à?"
"Không. Chuyện đó thì có Hội trưởng là đủ rồi."
"Thế thì có gì? Cậu muốn hỏi gì?"
"Bây giờ mà ngạc nhiên cũng vô ích, nên tôi hỏi thẳng nhé. Sao chị lại ở đây? Và chị biết đến đâu rồi?"
"Nếu hỏi tại sao, thì là đến thăm em chứ gì. Chị đã nói rồi mà. Còn hỏi biết đến đâu, thì chị sẽ trả lời thế này: 'Chị biết tất cả! Vì chị là chị mà!' Cơ mà, cái tên tác giả giấu mặt hay giấu giếm nay lại xuất hiện ký tặng fan, đúng là thú vị ghê ha. Ai mà ngờ cậu có cái gu 'trời đánh' như vậy, con người thay đổi cũng thật là lạ lùng! Nya ha ha ha!"
Ừng ực ừng ực ừng ực.
Miyuki-san nốc cạn chai sake một sho. Dáng vẻ của cô ta lúc này đúng là một con sâu rượu đích thực. Tôi nghĩ Ari-chan, người đang tôn kính kẻ vô lại này, sau này cần được "chỉ đạo giáo dục" nghiêm túc.
Nhưng mà.
Khi thông tin bị lộ lọt đến mức này, tôi lại cảm thấy hơi chán nản chứ không còn sốt ruột nữa. Đương nhiên trên đời này có rất nhiều người biết sự thật, và nếu thực sự điều tra, việc bị lộ tẩy ở đâu đó cũng là chuyện bình thường. Ngay cả em gái tôi cũng đã biết rồi mà.
"Thôi thì cứ uống đi. Đây, cái này chị mang đến cho cậu."
"À, vâng. Cảm ơn chị."
Miyuki-san đưa cho tôi một lon nước uống vị bia không cồn như mọi khi.
Tôi mở nắp và uống một hơi. Coi như uống giải sầu vậy. Dù mới gây họa với rượu hôm nọ, nhưng trong tình cảnh này, tôi không thể không uống. Hay nói đúng hơn, là muốn "ngủ say" một giấc cho quên đi mọi thứ. Muốn được ngủ một giấc thật sâu để lấy lại tinh thần. Dù giờ thì không thể.
...Tốt rồi.
Đến lúc hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
"Tạm gác lại chuyện tại sao chị biết, và biết đến đâu."
Tôi quay lại đối mặt với người chị sâu rượu,
"Vấn đề là chị muốn làm gì, đúng không? Mục đích của Miyuki-san là gì?"
"Hửm? Mục đích? Cái gì mà mục đích chứ?"
"Đừng có giả ngốc. Chị xuất hiện vào đúng thời điểm như vậy thì không thể không có chuyện gì được. Mà nói đúng hơn, ngày nào chị cũng xuất hiện vào những thời điểm kinh khủng như vậy mà."
"Chứ sao nữa, xuất hiện như thế thì mới vui chứ. Với lại, nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên của cậu cũng thích."
"Đừng có vì cái động cơ đó mà đến quấy rầy tôi. Phiền phức lắm."
"Mà thôi, đúng là thời điểm thích hợp thật."
Ừng ực ừng ực.
Miyuki-san vừa nốc sake vừa nói,
"Thay vì tạo cơ hội rồi trịnh trọng hỏi 'Cậu là Shindo Koichiro đúng không?', chẳng phải xuất hiện một cách tự nhiên như thế này tốt hơn sao?"
"Không hề."
Tôi trả lời ngay lập tức.
Vì thật ra tôi đang rất căng thẳng. Áp lực không thể thất bại cứ chồng chất lên, mà tôi lại không quen với sân khấu. Hơn nữa, tôi vẫn còn chút băn khoăn nhỏ. Dù buộc phải đối mặt với ngày hôm nay trong tình cảnh bị dồn ép, nhưng liệu điều này có thực sự đúng? Liệu có thực sự không có lựa chọn nào khác?
Ngoài việc luyện chữ ký, tôi còn muốn có thời gian để tĩnh tâm nữa. Trong lúc này mà có quá nhiều nhiệm vụ thì tôi sẽ phát điên mất. Nói thẳng ra là quá tải rồi. Thực lòng mà nói, tôi không có thời gian để bận tâm đến Miyuki-san đâu.
"Nhưng mà, chị cũng có công việc riêng của mình chứ."
Cô ấy gãi gãi má.
"Công việc hay nói đúng hơn là chuyện phải làm ấy. Dù bản thân chị cũng thấy vui vì điều đó, nhưng chị cũng nghĩ rằng mình đang làm những điều này vì cậu đó."
"Nếu chị nghĩ cho tôi thì ít nhất cũng nên làm theo cách..."
"Đây là một bước ngoặt lớn đấy."
Ừng ực ừng ực ừng ực.
Miyuki-san bỏ qua lời phản đối của tôi.
Đôi mắt cô ấy bắt đầu trở nên nghiêm nghị. Đây là một dấu hiệu không tốt. Ngay từ đầu, nếu người chị dâu này đã quyết tâm, thì một kẻ như tôi chẳng thể làm gì được.
"Nếu hôm nay cậu công khai thân phận ở đây, đương nhiên thông tin đó sẽ đến tai Takamiya và Arisugawa. Việc cậu viết tiểu thuyết gì để kiếm sống sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Chuyện đó thì chẳng có gì đáng mong muốn đâu, đúng không?"
Đúng như lời cô ấy nói.
Cứ như thể tôi đang nhìn thấy cảnh tượng đó vậy. Tất cả những người chủ chốt trong gia tộc sẽ trừng mắt lên mà buộc tội tôi. Kiểu như: "Kẻ này có tình cảm không phải phép với em gái ruột. Để mặc như vậy sẽ làm ô uế gia phong," vân vân và mây mây. Khi đã có được miếng mồi ngon đến thế này, những kẻ không ưa tôi sẽ đồng loạt lao vào công kích. Akiko thì đã ngang nhiên tuyên bố "cuồng anh trai" rồi, nên ít nhất tôi cũng phải giữ được hình ảnh tử tế, đáng lẽ ra là vậy.
À, đáng lẽ ra là vậy.
Đó là chuyện *trước khi* rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ. Chỉ là *trước khi* thôi.
"Thôi được, về chuyện này thì chị không nói thêm nữa."
Nói rồi, Miyuki-san lôi mực khô trong túi ra nhấm nháp.
"Không cần nói thì chắc cậu cũng đã suy nghĩ nát óc rồi. Phần còn lại là tùy cậu thôi. Hãy hết sức cẩn trọng và làm tốt chuyện này nhé."
"Chân thành ghi nhớ lời khuyên của chị."
Đúng là "đồng thanh tương ứng."
Không hiểu sao hôm nay, tôi cảm thấy mình được rất nhiều người lo lắng cùng một chuyện... Đồng thời tôi cũng nghĩ, dù sao thì cũng có nhiều người quan tâm đến mình như vậy.
Dù không thẳng thắn chút nào, nhưng tôi phải thành thật cảm ơn họ. Lời động viên, thăm hỏi này, tôi xin đón nhận.
"Với tư cách là chị đây,"
Ừng ực ừng ực ừng ực.
Miyuki-san uống cạn chai sake (kinh thật) rồi tiếp tục.
"Chị mong cậu và những người bên Takamiya, Arisugawa có thể hòa thuận hơn một chút. Trên đời này rộng lớn là thế, đã có duyên gặp gỡ rồi thì chẳng phải hòa thuận hơn là có lợi hơn sao?"
"...Chuyện đó, bây giờ có cần thiết không?"
Lời động viên và thăm hỏi thì được, nhưng bây giờ tôi khá bận đấy. Dù đã nói đi nói lại nhiều lần rồi.
"Mà bây giờ lại là lúc thích hợp nhất. Lúc cái miệng chị đang linh hoạt thế này này."
Cô ấy ngồi đối diện tôi, hừ một tiếng.
"À mà, chị biết cậu muốn nói gì rồi. Mấy người dòng dõi danh giá đó toàn là lũ kiêu căng, khó ưa thôi, nên đối với một người đã độc lập về kinh tế và mọi mặt như cậu thì hỏi làm gì cho mất công, đúng không?"
"Vâng, đúng là vậy. Chuyện đó thì quá rõ rồi."
"Với chị đây, chị tuyệt đối không có ý định đòi lại bằng chứng về tội ác hay tài sản mà cậu đang nắm giữ đâu. Dù không phải là ý muốn chung của cả gia tộc, nhưng khi chị đã là đại sứ toàn quyền thì chẳng cần biết mấy thứ đó là gì nữa."
"Vậy thì điều kiện 'hòa giải' mà chị nói là gì?"
"Không có. Không có gì hết trơn."
Cô ấy lắc đầu lia lịa.
"Về chuyện này, Takamiya và Arisugawa tuyệt đối không có bất kỳ yêu cầu nào đối với cậu. Không đòi cậu quay về nhà. Đây là sự nhượng bộ lớn nhất. Nói trắng ra là đầu hàng vô điều kiện. Mà thậm chí, cậu có thể là người đưa ra yêu cầu đó? Yêu cầu lời xin lỗi hoặc bồi thường tiền bạc chẳng hạn."
"Không có. Điều tôi muốn chỉ là sự thờ ơ và không can thiệp."
"Chắc chắn rồi. Cậu đúng là người như vậy."
Nói rồi Miyuki-san định nốc sake tiếp, nhưng nhận ra chai đã cạn.
Cô ấy miễn cưỡng rót trà từ bình giữ nhiệt, rồi uống một hơi dài. Tôi cũng bắt chước uống trà để lấy lại bình tĩnh. Nhưng sao hôm nay khát nước thế nhỉ? Chắc một phần là do khách khó tính này, nhưng liệu có phải do tôi ăn quá nhiều đồ mặn không?
"Nhưng mà, đúng là đồ cứng đầu thật đó. Từ xưa đã có xu hướng này rồi, nhưng càng lớn càng tệ hơn. Chẳng lẽ cậu thực sự đã là ông cụ rồi à? Nếu không thì không thể giải thích được sự cứng đầu đó đâu."
"Bệnh tiền mãn kinh chắc chắn chị sẽ bị trước đó... Vậy, tóm lại, tôi có thể hiểu mục đích của chị là xoa dịu tôi, đúng không?"
"Cái đó thì tùy thuộc vào cậu thôi. Chuyện gì không thích thì cứ nói là không thích, rồi cứ thế mà duy trì lập trường vững vàng. Chị chỉ nói là đã có duyên thì nên hòa thuận thôi, không hơn không kém."
"Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú. Từ nay về sau, xin đừng nhắc đến chuyện đó nữa..."
"Cậu nghĩ ba và mẹ cậu sẽ nghĩ sao?"
"............."
Một thoáng, tôi nín thở.
Tôi cố gắng không để lộ cảm xúc ra mặt mà dò xét ánh mắt của Miyuki-san.
"Hai vị đương chủ hiện tại của Takamiya - tức là ba và mẹ chị. Cùng với hai vị đương chủ hiện tại của Arisugawa. Và cả hai vị đương chủ tiền nhiệm của Himekouji. Sáu người này từng là bạn của nhau."
Miyuki-san vừa xoay xoay cái chén trà đã cạn vừa nói.
Dường như hoàn toàn không quan tâm đến sự căng thẳng đang lan khắp cơ thể tôi,
"Trước khi ba mẹ cậu mất tích, mọi chuyện đều khá ổn. Việc duy trì mối quan hệ tuy không hòa thuận nhưng vẫn là bạn bè giữa Takamiya và Arisugawa, vốn là hai gia tộc như chó với mèo, chắc chắn là nhờ Himekouji."
"............."
"Rồi thì, gia đình Himekouji gặp biến cố, mối quan hệ giữa Takamiya và Arisugawa trở nên khó xử, cộng thêm những chuyện sĩ diện hão huyền, những toan tính chính trị, lợi ích đan xen, thậm chí cả những người họ hàng không đứng đắn cũng nhúng tay vào, cuối cùng khiến cậu và em gái phải chịu thiệt..."
"............."
"Chị thấy ba mẹ cậu thật sự rất giỏi đấy! Họ đã kết nối thành công hai vị đương chủ vốn là đối thủ không đội trời chung đó. Ba mẹ chị đến giờ vẫn hay nhắc đến chuyện của ba mẹ cậu. Tuy chỉ là những lời than phiền kiểu 'Họ làm mình đau đầu quá đi', nhưng rõ ràng là những lời nói kiểu 'tsundere' (ngoài lạnh trong nóng) mà. Chị không biết rõ lắm, nhưng bên Arisugawa hình như cũng tương tự. Lần tới gặp Akiko-chan, chắc chị phải hỏi thử xem sao."
"............."
"Thế nên, chị hỏi lại lần nữa: Ba và mẹ cậu sẽ nghĩ sao khi biết về mối quan hệ hiện tại giữa Takamiya, Arisugawa và Himekouji?"
"............."
Vừa dùng ngón tay vuốt nhẹ mép chén trà, Miyuki-san vừa nói.
Có lẽ, đây là lúc tôi có thể nổi giận. Chắc chắn là tôi của trước đây sẽ làm vậy.
Thế nhưng, vào lúc này, tôi chỉ gãi đầu, cười khổ, rồi nói một câu duy nhất.
Đại ý là,
"...Chị lại lôi chuyện đó ra nói ở đây à?"
Chỉ vậy thôi.
"Phải rồi. Chuyện đó không thích hợp để nói ở đây."
Miyuki-san dễ dàng thừa nhận.
"Nhưng mà, cậu đừng có bướng quá. Chị hiểu cảm giác của cậu, nhưng nếu nói vậy thì cũng nên hiểu cảm giác của những người xung quanh chứ── À, không được rồi. Nghe như đang rao giảng vậy. Không giống chị chút nào."
Cô ấy lắc đầu như muốn tỉnh rượu.
Sau khi rót thêm trà và uống một hơi cạn sạch,
"Thật không đúng với tính cách của mình. Tự thấy mình đã nhận một vai trò thật ngớ ngẩn... Thôi thì tha lỗi cho Akito nhé. Coi như cả đời chị cũng có một lần như vậy, cứ bỏ qua đi."
"Vâng. Chị đừng bận tâm."
"Hôm nay đến đây thôi. Sao ấy nhỉ, chắc rượu ngấm rồi, tự nhiên thấy buồn ngủ quá."
Nói rồi, cô ấy ngáp dài một cái và đứng dậy,
"Vậy thì cố gắng lên nhé. Dù làm gì đi nữa thì cũng đừng để hối hận đó. Vì đây chắc chắn là bước ngoặt cuộc đời của cậu mà."
"Rao giảng là dấu hiệu của tuổi già đó, Miyuki-san."
"Chị vẫn còn trẻ mà!"
Miyuki-san bĩu môi, rồi giận dỗi bước ra khỏi phòng chờ.
Phù, tôi thở dài một hơi, rồi cũng đi đến cửa. Làm gì ư? Đương nhiên rồi, khóa cửa chứ. Tuy lời thăm hỏi rất đáng trân trọng, nhưng đến mức này thì tôi thực sự thấy phiền phức. Trong những lúc như thế này, tôi lại ước Akiko hay Jinno-san, những người đóng vai trò quản lý, có mặt ở đây, nhưng liệu đó có phải là một mong muốn xa xỉ không?
Tôi lại trở về chỗ ngồi, uống trà một ngụm. Cuối cùng cũng quay lại với công việc luyện chữ ký.
Nhưng mà, trong thời điểm quan trọng này, tôi đã nghe được đủ thứ chuyện. Tôi muốn than vãn rằng lẽ ra nên nói vào dịp khác, hoặc không nên nói dồn dập thế này. Đúng là điển hình của kiểu "đến không mời, đến không đúng lúc" mà.
Tuy nhiên.
Tôi nghĩ mình cũng không thể không thừa nhận.
Những lời nhắc nhở mà tôi nhận được từ nhiều người đều hoàn toàn nói trúng tim đen.
Nếu tôi bước chân vào con đường này, nếu tôi tiết lộ rằng mình là Shindo Koichiro, thì môi trường xung quanh tôi sẽ buộc phải thay đổi dù muốn hay không.
Hay nói đúng hơn là tôi sẽ không thể không thừa nhận rằng mình không có tư cách để phàn nàn về Akiko – rằng tôi, từ đầu đến cuối, nhìn từ mọi góc độ 360 độ, đều hoàn toàn là một "đồ" cuồng em gái.
Đến nước này thì không thể che đậy được nữa. Thực tế quá phũ phàng đã vượt xa mọi lời nói dối. Sự cân bằng mà tôi đã cố gắng duy trì bằng cách phủ nhận hết mình, những sự thật mà tôi đã cố gắng lờ đi, chắc chắn sẽ trở nên rất khó giữ vững.
Khó giữ vững, hay đúng hơn là không thể giữ vững được nữa.
Các thành viên Hội học sinh sẽ biết, tất cả những người có liên quan trong gia tộc sẽ nhận ra. Có sự khác biệt một trời một vực giữa việc nó đã tồn tại và việc sự tồn tại đó bị phơi bày ra ánh sáng.
"Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao..."
Vừa liên tục luyện chữ ký vào sổ, tôi vừa một mình lẩm bẩm.
Việc vội vàng công khai thông tin do bị dồn ép, cùng với việc đã viết một cuốn tiểu thuyết mang tên 'Câu chuyện tình yêu bị cấm đoán' đó. Hay phải chăng, ngay từ đầu, đó đã là một sai lầm?
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác... Nếu không dốc hết linh hồn, dốc hết cả con người mình để dấn thân vào tiểu thuyết, thì tôi sẽ không thể nào vượt qua được bức tường của sự ra mắt. Chính vì đó là chủ đề tự nhiên nhất và tôi quan tâm nhất, nên dù chỉ là tạm thời, tôi mới có thể trở thành một nhà văn đủ để tổ chức buổi ký tặng này.
"Thật là khó xử quá đi."
Tôi cố gắng nén một cái ngáp dài.
Những lời nói hay sự lo lắng của Miyuki-san hoàn toàn có lý. Việc hòa giải với hai gia tộc Takamiya và Arisugawa là một vấn đề cấp thiết.
Cuộc đối đầu giữa tôi và Takamiya & Arisugawa, dù tạm thời đã kết thúc với chiến thắng thuộc về tôi, nhưng việc chiến thắng trận chiến, hòa bình đã đến mà vẫn còn trong tình trạng chiến tranh thì thật không lành mạnh. Hơn nữa, dù là đối với ai đi chăng nữa, hòa thuận vẫn hơn là mù tịt. Thứ nhất, nếu dồn đối phương vào đường cùng quá mức, có thể sẽ xảy ra tình huống "chó cùng rứt giậu".
Hơn nữa, việc bên thắng hoàn toàn không thể hiện chút nhân nhượng nào với bên thua cũng có vẻ hơi trái với đạo lý.
Thêm một điều nữa. Dù tôi không thể yêu mến họ, nhưng việc tôi mang ơn cả Takamiya và Arisugawa cũng là sự thật. Dù sao thì cũng không thể cứ mãi cư xử như kẻ quay lưng ném cát vào mặt người khác được. Nhưng cũng có thể nhìn nhận rằng, chính vì tôi đang nắm giữ điểm yếu của họ nên họ mới phải hạ mình như vậy. Nỗi lo sợ rằng chỉ cần tôi thể hiện thái độ mềm mỏng, họ sẽ ngay lập tức được đằng chân lân đằng đầu, không phải là không có.
Tuy nhiên, lời nhắc nhở của Miyuki-san quả thật rất nhức nhối.
"Cậu nghĩ ba và mẹ cậu sẽ nghĩ sao?"
Thì ra là thế.
Hoàn toàn, chính vì điều này mà tôi không ưa cô ta. Quá sức là tấn công đúng vào chỗ hiểm mà.
Nói về ân nghĩa, không ai khác ngoài cha và mẹ mới là những người đã ban cho tôi ân huệ lớn nhất. Họ đã nhận nuôi tôi, một người không cùng huyết thống, và nuôi dưỡng tôi hết lòng cho đến khi mất tích. Tôi không biết họ đã nhận nuôi tôi trong hoàn cảnh nào, và tôi nghĩ phương pháp giáo dục của họ cũng khá "phá cách", nhưng tình yêu thương mà cha mẹ dành cho tôi vẫn hoàn toàn trong sáng. Tôi từ tận đáy lòng kính trọng và yêu mến cha mẹ nuôi.
Vậy thì, cha và mẹ tôi, khi nhìn thấy tình hình xung quanh tôi hiện giờ, sẽ nghĩ gì?
Liệu họ có cười phá lên và gọi tôi là thằng nhóc ích kỷ không?
Và tôi nên làm gì với Akiko đây?
Nếu chỉ có một mình tôi biết về mối quan hệ huyết thống giữa tôi và cô ấy, và không lo bị lộ ra ngoài thì cứ để yên cũng được. Nhưng Hội trưởng đã biết rồi, và chắc chắn là một số người ở nhà Nikaido cũng đã biết. Một khi có nhiều người chia sẻ thông tin, bí mật có thể bị lộ bất cứ lúc nào – sự thật đó vừa mới được chứng minh xong.
Vậy thì, rốt cuộc nó vẫn sẽ bị phơi bày ra ánh sáng ư?
Nếu vậy, liệu có cách nào để tôi chủ động "đánh lừa" thông tin trong khi vẫn có thể kiểm soát tình hình không?
Nếu làm vậy thì sao?
Tôi và em gái liệu có thể được hạnh phúc bên nhau không?
Nhưng liệu đó có phải là điều mà cha mẹ đã khuất của tôi mong muốn không? Liệu tôi có đi ngược lại ý muốn của những người đã mỉm cười và nhờ cậy tôi rằng "Hãy bảo vệ Akiko con nhé" không? Giả sử mọi chuyện thành công, Takamiya và Arisugawa sẽ phản ứng thế nào? Động thái của Nikaido, gia đình tôi xuất thân, sẽ ra sao? Bạn bè trong Hội học sinh sẽ phản ứng thế nào?
Quan trọng nhất là, tôi có muốn kết hôn với Akiko không?
Thực ra tôi cũng không rõ nữa.
Sự thật là tôi nhìn cô ấy không chỉ như một người em gái mà còn như một người khác giới, nhưng rốt cuộc tình cảm này của tôi là loại gì? Chắc chắn là tôi yêu thương cô ấy hơn bất cứ ai, hơn bất cứ điều gì, nhưng tình cảm đó cũng có thể là dành cho em gái, giống như dành cho em họ, hay như dành cho bạn thuở nhỏ – nhưng tôi vẫn xem cô ấy là một người phụ nữ thực thụ.
Nghĩ lại thì quá phức tạp. Diễn biến đến mức này.
Tôi và Akiko được nuôi dưỡng như anh em ruột, nhưng thực tế lại không cùng huyết thống, sự thật đó bị che giấu khỏi mọi người xung quanh, ngay cả Akiko, người trong cuộc, cũng không hề hay biết, hơn nữa, tôi và Akiko đã xa cách sáu năm, và kết quả là Akiko đã nảy sinh tình yêu thuần túy dành cho tôi.
Suy nghĩ kỹ lại, chẳng phải tình hình trở nên phức tạp như vậy là điều hiển nhiên sao?
Vì vậy, bản thân tôi cũng đang loay hoay với cảm xúc của mình, không thể nắm bắt được bản chất thực sự của chúng, cảm thấy hành động của mình có vẻ thiếu nhất quán, hay nói đúng hơn là thiếu chủ động.
"A. Anh tỉnh rồi hả anh hai?"
Tôi giật mình khi thấy Akiko đang đứng trước mặt.
"May quá. Anh có ổn không? Có chỗ nào đau không? Hay có chỗ nào khó chịu không?"
Tôi không kịp phản ứng lại lời hỏi thăm tươi cười nhưng đầy lo lắng của em gái.
...Sao Akiko lại ở đây?
À, đương nhiên cô ấy là nhân viên chính của buổi ký tặng mà? Việc cô ấy ở trong phòng chờ của Shindo Koichiro là chuyện bình thường. Nhưng cô ấy xuất hiện lúc nào vậy nhỉ? Bởi vì rõ ràng lúc nãy cô ấy không có ở đây mà?
Mà sao đầu tôi lại quay cuồng thế này? Chuyện gì vậy?
"A. Anh đừng vội cử động nhé."
Em gái tôi ngăn tôi lại khi tôi định ngồi dậy.
Mà, "định ngồi dậy" là sao nhỉ?
Tôi nhớ mình đang luyện chữ ký mà?
"Có thể anh không nghe rõ nên em hỏi lại lần nữa nhé anh hai. Anh có ổn không? Có chỗ nào đau không? Hay có chỗ nào khó chịu không?"
"............."
Tôi dời mắt khỏi em gái.
Phía sau Akiko là Jinno-san, với vẻ mặt lo lắng tương tự. Không có ai khác. Bàn ghế, cuốn sổ tôi đang luyện chữ ký, tất cả đều giống như trong ký ức của tôi. Đây chắc chắn là phòng chờ quen thuộc, nhưng khoan đã? Sao tôi lại nằm trên ghế sofa chứ không phải ghế bình thường? Mà sao tầm nhìn lại cứ mờ mịt thế này? Tay chân cũng hình như không nghe lời thì phải?
"Anh hai. Này. Anh hai ơi."
"............."
Tôi cố gắng gật đầu trước Akiko đang vẫy tay trước mặt,
"À. Ừm. Hả. Gì cơ?"
"Anh có ổn không? Có chỗ nào đau không? Hay có chỗ nào khó chịu không?"
"À, ừ, ổn mà. Mà sao em lại ở đây?"
"...Hừm."
Em gái tôi xác nhận tình trạng của tôi.
Từ đôi mắt nghiêm túc, cô bé đột nhiên nhoẻn miệng cười gian xảo,
"Rõ rồi. Tức là anh hai đang đau nhức khắp người, khó chịu khắp người, hoàn toàn không ổn chút nào, đúng không? Được rồi, em sẽ mát xa toàn thân cho anh ngay bây giờ, nên anh cởi hết quần áo ra đi nhé. À, cả đồ lót cũng cởi hết luôn nhé? Với lại, xin lỗi Jinno-san, cô làm ơn ra ngoài một lát. Tuyệt đối không được vào đây cho đến khi mọi chuyện kết thúc──"
"Sao lại thế?"
Chát.
Tôi đánh nhẹ vào ngực em gái.
Kiểu như, một chuỗi phản ứng đã thành thói quen, hay cơ thể tự động phản ứng, tôi lại thấy hơi ghét cái bản thân đang dần bị nhiễm độc theo hướng hài hước. Nếu Nasuhara-san thấy cảnh này, chắc chắn cô ấy sẽ cười tủm tỉm trong lòng...
Thôi được.
Đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn một chút.
Đồng thời, thực tế dần dần thấm thía và khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Tôi lấy hết can đảm để xác nhận tình hình hiện tại.
"Này Akiko."
"Dạ anh hai."
"Anh muốn hỏi chút chuyện, được không?"
"Đương nhiên là bất cứ điều gì."
"Vậy thì anh hỏi nhé. Chỉ để xác nhận thôi."
Vừa nói, tôi vừa đảo mắt sang ngang.
Hướng đó có duy nhất một cửa sổ trong phòng, và từ đó tôi có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài ngay lập thì,
"Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Đã hơn tám giờ tối rồi ạ."
Em gái tôi trả lời không chút do dự.
Có lẽ đó là sự tử tế của cô bé. Cả hai, Akiko và Jinno-san đang theo dõi tình hình, đều đang trong tình thế mà dù bị trách mắng kịch liệt cũng không thể phàn nàn được.
Không cần phải xác nhận thêm nữa.
Từ việc hai người họ không có vẻ gì là sốt ruột, kết luận đã rõ ràng. Không, lẽ ra tôi nên hiểu ra ngay khi thấy ngoài cửa sổ đã tối đen. Buổi ký tặng của Shindo Koichiro đã kết thúc, mà không hề được tổ chức, trong lúc tôi ngủ say.
"Thật ư..."
Tôi không thể không ôm đầu.
Buổi ký tặng đã thất bại.
Buổi ký tặng của Shindo Koichiro, vốn được kỳ vọng sẽ cứu vãn danh dự của Hội học sinh, và sửa chữa sai lầm của Nasuhara-san và Ginbei, đã thất bại.
Shindo Koichiro đã không thể xuất hiện tại sự kiện – hay nói đúng hơn, về mặt hình thức thì coi như đã tẩy chay – với một lý do không thể tin nổi. Một cái kết tồi tệ nhất có thể tưởng tượng được.
Chỉ vì tôi lỡ ngủ quên.
Ngủ quên. Ha ha. Ngủ quên cơ đấy.
Không chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, mà tim tôi dường như cũng muốn ngừng đập. Đây là một hành vi quá kém cỏi về mặt xã hội, đến nỗi tôi dường như mất cả ý chí để thở.
Nhưng mà, có gì đó không đúng.
Sao không gọi tôi dậy chứ? Nếu tôi đã bất tỉnh nhân sự như vậy, chỉ cần đánh thức tôi dậy là xong – không. Phải rồi. Trời ơi. Mình tự khóa cửa lại lúc nãy mà.
Đúng là hiện tượng domino của những khoảnh khắc xui xẻo.
Nếu họ không tổ chức màn bất ngờ bằng sự xuất hiện của Shindo Koichiro. Nếu họ huy động thêm người và vật chất, họ đã có thể đánh thức tôi sớm hơn. Nhưng chỉ có Akiko và Jinno-san là biết tôi (=Shindo Koichiro) đang ở trong phòng chờ thật này, chứ không phải phòng giả. Hơn nữa, hai người họ chắc chắn phải lo giải quyết mớ hỗn độn ở khu vực ký tặng. Và họ cũng không biết Hội trưởng và Miyuki-san đã phát hiện ra đây. À, nói chung là. Thật là xui xẻo làm sao...
Và rồi, tôi chợt nhận ra.
Thật sự có gì đó không ổn.
Tôi đáng bị tội chết vì đã ngủ quên vào đúng thời điểm quan trọng như vậy. Và tôi cũng nghĩ rằng mình đã tích tụ khá nhiều mệt mỏi từ hôm nay và những ngày trước. Nhưng liệu có thể ngủ lâu đến mức này không? Dù không thể làm ầm ĩ, nhưng ít nhất họ cũng có thể hét lớn để đánh thức tôi, hoặc gọi điện thoại cho đến khi hết pin. Chỉ cần như vậy thôi, lẽ ra tôi đã có thể tỉnh dậy từ giấc ngủ. Tôi không phải là người khó dậy đến thế, mà nói đúng hơn là thời gian ngủ quá dài để gọi là ngủ quên. Khoảng ba tiếng đồng hồ chăng? Nếu đã nghỉ ngơi lâu như vậy, thì lẽ ra tôi phải tự động tỉnh dậy mà không cần ai đánh thức.
Vậy thì có nghĩa là?
Đây không phải là ngủ quên sao?
"Thôi đi anh hai."
Giọng thì thầm của Akiko cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Bây giờ anh đừng nghĩ đến chuyện đó. Ai đã làm chuyện đó thì cứ để sau. Chúng ta còn chuyện khác phải làm mà."
"............."
Tôi nhìn xuống bàn.
Bình giữ nhiệt đựng trà.
Chai nhựa đựng cola.
Lon nước uống vị bia không cồn.
Cái nào?
Bị bỏ thuốc từ đâu?
...Tôi nhìn chằm chằm vào những thứ bị nghi ngờ như muốn xuyên thủng chúng, nhưng giờ phút này cũng chẳng thể có câu trả lời.
Chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy mặt trăng của ngày đầu tiên lễ hội Liliana đang lặng lẽ chiếu rọi xuống thế gian, cái lạnh lẽo đó thấm thía vào lòng tôi –.


0 Bình luận