"C-c-có chuyện lớn rồi. Chuyện không thể tin nổi đã xảy ra."
Mở mắt ra, Kẻ Đào Tẩu trong chiếc áo hoodie màu hồng lố bịch đang điên cuồng lay vai ông.
Ông vịn vào thành quan tài ngồi dậy.
"Nhìn kia đi."
Kẻ Đào Tẩu run rẩy chỉ tay về phía góc phòng. Kẻ Sửa Chữa cũng đang nhìn chằm chằm vào cùng một chỗ.
Bàn phẫu thuật bằng gỗ đặt trong quan tài.
Có một người đàn ông ở đó.
Mặt nạ máy thở che mũi và miệng. Kim truyền dịch cắm trên cánh tay. Hầu hết các bộ phận còn lại đều được quấn băng.
"Chuyện gì thế này?" Kẻ Đào Tẩu mấp máy môi. "Tại sao trong giấc mơ của chúng ta lại có một tên lạ hoắc?"
"Bình tĩnh đi"
Zouyama thở ra một hơi, rồi bước lại gần người đàn ông trên bàn phẫu thuật. Tiếng thở *khò khè, khò khè* như của bệnh nhân vang lên.
"Chỉ có chúng ta mới có thể vào giấc mơ của chúng ta. Hắn cũng vậy thôi"
Ông tháo kẹp, gỡ băng trên mặt gã. Dù sao cũng là trong mơ, không ảnh hưởng đến thực tại. Khi lột miếng gạc cùng với băng dính, vùng da từ thái dương phải xuống má bị rách toạc, rỉ ra thứ dịch lờ lờ máu và mủ.
"Tệ thật đấy."
Ông lột dần những miếng gạc trên mặt gã. Tóc bị cháy sém, da ở nhiều chỗ viêm nhiễm sưng tấy, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra đó là Zouyama Seita, giống như mình.
Kẻ Đào Tẩu ghé sát mặt vào nhìn. Sau khoảng mười giây im lặng, nói:
"Tức là thế này sao."
Gã trừng mắt nhìn Zouyama.
"Kẻ Hạnh Phúc — cuối cùng thì mày cũng đã dùng liều Sisma thứ hai?"
Zouyama lảng đi.
"Do có một số việc bất khả kháng thôi."
× × ×
Trở lại bốn ngày trước, ngày hai mươi ba tháng Ba, tám giờ năm mươi lăm phút tối.
Sau khi tan làm, Zouyama đến Bất Tử Quán.
Lúc xuống xe đạp địa hình, mắt ông dừng lại ở chiếc gương chiếu hậu gắn trên tay lái. Trong bụi cây phản chiếu qua gương, có một thứ gì đó trông như tấm ván gỗ được giấu đi. Vạch đám cỏ lau ra, một tấm biển tự chế ghi dòng chữ "Coi chừng rơi xuống" đang dựng ở đó.
Đi sâu vào rừng sồi là Vách đá Chết Oan. Ông nhớ lại rằng trước khi bố ông bị thương nặng do rơi từ khinh khí cầu, khi vẫn còn định mời bọn trẻ đến biệt thự, ông đã làm một tấm biển để cảnh báo nguy hiểm. Chắc bố ông cũng không ngờ rằng chính mình sẽ rơi từ vách đá đó mà chết.
Ngay khi ông nhổ tấm biển ọp ẹp lên, tiếng xe chạy tới. Một chiếc Alto màu xanh lam sẫm đang leo lên con đường núi. Cản trước bị móp là do Zouyama đã dùng nó để đâm gã bệnh nhân hoang tưởng Urashima. Chín giờ tối, đúng giờ Zouyama đã chỉ định, chiếc Alto dừng lại trước cổng chính của Bất Tử Quán.
"Chào anh, tôi là Ikuta!"
Trái ngược với giọng nói vui vẻ, mặt Ikuta tái mét.
"Vừa hay. Cầm lấy cái này."
Ông đưa cho gã tấm biển dính đầy đất. Phủi bùn trên ngón tay cái, ông đưa tay qua cảm biến ở cửa.
Vừa vào sảnh chính, đã nghe thấy tiếng chân gián chạy lạo xạo. Ikuta lo lắng đảo mắt nhìn quanh.
"Tôi thực sự rất biết ơn cậu. Tôi có thể sống hạnh phúc thế này là nhờ có cậu cả."
Zouyama đặt cặp lên chiếc ghế đẩu, lấy ra hộp thuốc lá King Bat. Ông rút một điếu châm lửa. Rất muốn làm một điếu cỏ, nhưng tiếc là bên trong chỉ có thuốc lá thông thường.
"Nhờ vả một người bạn như cậu việc này quả thật rất đau lòng..." Vừa nói ông vừa chìa một điếu cho Ikuta. "Hay là cậu chết đi cho được việc nhỉ"
Ikuta nắm lấy điếu thuốc, rồi lập tức đánh rơi. "Hả?"
"Nếu được, tôi muốn cậu tự mình chết. Cậu biết quá nhiều về tôi. Đối với tôi, cậu là một rủi ro. Vì vậy tôi muốn cậu chết"
Tấm biển "Coi chừng rơi xuống" trong tay Ikuta run lên. "C-chuyện đó, đột nhiên anh nói vậy thì.."
"Tôi đâu có nói cậu phải nhảy xuống vách đá. Cậu có thể tự quyết định cách làm. Giả dạng suy tim bằng kali clorua thì có khi còn nhận được tiền bảo hiểm đấy."
"Tôi không muốn". "Ha, ha", gã thở hổn hển như một con chó, "Tôi không muốn chết."
"Nhất định không chịu à."
"Nhất định không chịu."
"Vậy thì hết cách rồi."
Zouyama dùng đầu mũi chân nghiền nát một con gián định chạy vụt qua.
"Thực sự thì tôi không muốn làm thế này đâu"
Ông bật máy tính bảng, mở một tài liệu và cho Ikuta xem.
"Đây là địa chỉ của các bà mẹ có con sơ sinh mà cậu đã bán cho "Eden" để trả nợ. Tôi đang định viết một lá thư để thông báo cho họ về những gì cậu đã làm."
Ông vừa nói vừa dùng ngón tay cuộn màn hình. Ikuta làm rơi tấm biển, rồi phịch một tiếng ngồi bệt xuống sàn.
"Cậu sẽ bị bắt, mặt mũi và tên tuổi sẽ bị đăng tải trên khắp các phương tiện truyền thông. Danh tiếng nhà Ikuta dĩ nhiên sẽ bị vùi xuống đất. Những người đã kỳ vọng vào cậu sẽ thất vọng đến mức nào chứ. Cậu sẽ bị coi là vết nhơ của gia tộc, cho đến muôn đời sau."
Ikuta vừa rên rỉ "ư, ư", vừa nhìn chằm chằm vào chữ "Tụt dốc" được viết trên tấm biển. Xem ra gã đàn ông này vẫn còn sợ ánh mắt của họ hàng.
"Tôi cho cậu thêm một tuần. Bôi tro trát trấu vào danh dự gia đình, hay dứt khoát hạ màn cuộc đời. Hãy suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định."
Zouyama đứng dậy, di nát nội tạng con gián xuống sàn.
×××
"Mày nghĩ rằng nếu ép người ta tự sát thì có thể giết người mà không vi phạm luật con tin hả?"
Kẻ Đào Tẩu bực bội chép miệng.
"Mày đúng là thứ chẳng ra gì."
"Tôi đang hối hận đây. Tôi sẽ không dùng cách này nữa. Nếu không thì tôi đã chẳng phơi bày mánh khóe của mình ra như thế này, phải không?"
"Tự dưng lại nói mấy lời biết điều thế," Kẻ Sửa Chữa liếc xéo Zouyama một cái rồi đưa mắt nhìn xuống bàn phẫu thuật. "Chắc hẳn mày đã gặp phải chuyện kinh khủng lắm nhỉ?"
Zouyama tua nhanh thời gian trong gương ba ngày.
"Đây là ký ức của ngày hôm qua, hai mươi sáu tháng Ba. Ngày hôm đó tôi có hẹn cùng gia đình đi ăn trưa ở Street Kitchen ELM. Mười một giờ tôi vừa ra khỏi nhà thì Ikuta đột nhiên từ trong garage lao ra."
Sắc mặt Ikuta biến đổi, hắn vừa gào lên "Chết đi, chết đi," vừa lao tới. Tiếng thét của Mafuyu. Ikuta vung con dao bếp Nhật chém về phía Zouyama, rồi khi ông ngã xuống, hắn đè lên người và chém nát mặt ông, sau đó đâm nhát dao kết liễu vào ngực.
"Lưỡi dao xuyên qua kẽ sườn vào đến phổi. Khi đã xác định mình sẽ chết, mặc cho gia đình đang gọi 119, tôi chạy vào thư phòng, lấy Sisma từ trong két sắt ra. Rồi tôi dùng ống tiêm đã chuẩn bị sẵn để tiêm nó vào người, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên giường ngủ nhìn lên chiếc quạt trần."
Cảnh trong gương thay đổi. Zouyama ngồi dậy và nhìn vào điện thoại. Đồng hồ chỉ sáu giờ sáng.
"Đúng là đồ mạng lớn."
Zouyama cũng bất giác gật đầu. Thành công du hành thời gian hai lần liên tiếp, bản thân mình thật sự quá may mắn.
"Tôi đã theo dõi garage từ cửa sổ thư phòng, quay lại cảnh Ikuta lẻn vào rồi gọi cảnh sát. Ikuta bị tóm vì vi phạm Luật Kiểm soát Súng và Kiếm. Trong khi đó, phiên bản kém may mắn hơn của tôi được xe cấp cứu chở đi và may mắn giữ lại được mạng sống. Và giờ vẫn đang được điều trị trong bệnh viện. Đúng chứ?"
Khi Zouyama thì thầm bên tai, Zouyama trên bàn phẫu thuật khẽ mở mắt và nói nhỏ trong chiếc mặt nạ. "Chết đi."
"Vậy thì tên này... là Zouyama số 3?"
"Nếu đánh số theo thứ tự phân nhánh, thì tôi, người đã du hành thời gian để tránh cuộc tấn công, là Zouyama số 3. Còn anh ta đang điều trị là Zouyama số 1."
Kẻ Sửa Chữa lấy bút chì và giấy từ chiếc hộp gỗ đựng đạo cụ ra, vẽ một sơ đồ phả hệ mới.
"Vậy là tất cả mọi người đều đã tiêm Sisma hai lần. Tất cả các phiên bản của ta có thể phân nhánh từ hai liều Sisma đều đã tập hợp đủ ở đây rồi nhỉ?"
“Biệt danh thì sao?”
“Thì chỉ có thể là ‘Thằng chết hụt/Kẻ Thoát Chết’ thôi chứ còn gì.”
"Mà quan trọng là mày đấy," Kẻ Đào Tẩu lườm Zouyama. "Toàn làm mấy trò khốn nạn. Nếu thằng Kẻ Thoát Chết mà chết thật thì sẽ có hiệu ứng dây chuyền, cả bọn chúng ta cũng toi đời rồi đấy!”
"Ừ. Tôi xin lỗi."
"Vấn đề là làm sao để ngăn chặn kiểu gian lận này. Mất công tạo ra một bộ luật đơn giản, vậy mà vì những kẻ như mày lại phải thêm luật mới."
"Tôi đang kiểm điểm rồi."
"Vậy thì nghĩ cách đi. Làm thế nào để ngăn chặn một ai đó trong chúng ta không trực tiếp giết người, mà gián tiếp đẩy người khác đến cái chết?"
Chưa kịp để Zouyama trả lời, Kẻ Sửa Chữa đã lên tiếng.
"Làm thế này đi. Điều luật thứ tư. Khi một người thân cận của chúng ta chết do hiệu ứng dây chuyền, phiên bản của tôi tại thời điểm gây ra nguyên nhân đó phải chứng minh rằng mình không đẩy người đó đến cái chết."
"Nguyên nhân gây ra cái đó... là sao cơ?"
"Nói theo trường hợp lần này, giả sử Ikuta chết vì tăng kali máu, thì chính Kẻ Hạnh Phúc phải chứng minh rằng cái chết đó không phải là kết quả từ lời nói và hành động của mình. Nếu không chứng minh được, thì cũng như trường hợp giết người, con tin sẽ bị giết."
Kẻ Sửa Chữa nhìn hai người còn lại. Kẻ Đào Tẩu khoanh tay, "Ra vậy."
Ông đã lường trước việc điều luật bổ sung này sẽ được đề xuất. Bản thân ông không có lựa chọn từ chối. Nếu không dùng điều luật bổ sung để trói buộc Kẻ Đào Tẩu hay Kẻ Sửa Chữa, gia đình ông có thể sẽ bị giết bằng chính cách thức đó.
"Nếu không ai có ý kiến gì, thì Điều luật thứ tư được thông qua nhé."
Kẻ Đào Tẩu ngồi xuống chiếc xô trước máy chém, và như thường lệ, ngậm một điếu thuốc lá cuốn. Kẻ Sửa Chữa cũng quay lại ghế điện, tựa người vào lưng ghế. Cử chỉ của họ có phần ngượng ngùng, có lẽ là do chưa biết phải đối xử thế nào với Zouyama thứ tư vừa đột ngột xuất hiện – Kẻ Thoát Chết.
Zouyama cũng ngồi xuống cỗ quan tài.
“Khò… khò…”
Tiếng thở khó nhọc của Kẻ Thoát Chết văng vẳng bên tai.


1 Bình luận