Thế giới của Rei ―Re:I― C...
Keiichi Sigsawa Kuroboshi Kohaku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 02

Chương 10: 「Câu chuyện sinh ra từ bức tranh」 ─Chân dung của Re:I─

0 Bình luận - Độ dài: 9,494 từ - Cập nhật:

9885b43f-8da1-49cd-9f39-748c611641f1.jpg

Ở một góc thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.

Trước một ga tàu tư nhân là một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp, hẳn đã được xây từ thời Showa. Giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám, văn phòng của họ nép mình trên tầng ba.

Phía trước sảnh thang máy chật chội, có treo một tấm biển nhỏ ghi:

『Văn phòng Giải trí Arisugawa』

Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách, vừa là phòng làm việc. Bên cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.

Trong phòng tiếp khách—

Một cô gái đang ngủ trên ghế sofa, và có một người phụ nữ đang cố gắng chụp ảnh cô từ góc phòng.

Người phụ nữ trong bộ suit đỏ—Nữ Giám đốc, người luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, đang nhìn qua kính ngắm quang học của một chiếc máy ảnh DSLR lớn.

Dù máy ảnh DSLR cũng có thể chụp ảnh trong khi nhìn vào màn hình LCD ở mặt sau, nhưng bà vẫn kiên quyết ấn mắt phải của mình vào kính ngắm quang học kiểu cũ.

Người đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, và đang nhắm mắt thở đều một cách lặng lẽ, là cô nữ sinh mười lăm tuổi của văn phòng giải trí này.

Cô mặc bộ đồng phục váy liền màu trắng với chiếc nơ xanh to bản nổi bật ở ngực phải. Mái tóc đen dài đến thắt lưng được giữ gọn bằng băng đô.

Nữ Giám đốc hạ máy ảnh xuống một lần, liếc nhìn ánh nắng ban ngày từ cửa sổ có rèm che hé mở. Rồi bà lặng lẽ, di chuyển vài mét sang ngang mà không gây ra tiếng động, và lại nhìn qua kính ngắm, bên cạnh chiếc bàn ở đó.

「Ừm...」

Và khi bà đang lẩm bẩm mà không bấm nút chụp, cánh cửa văn phòng nối với sảnh thang máy mở ra.

Người bước vào là một người đàn ông.

Thân hình nhỏ con, cao một mét năm lăm, mặc bộ vest đen. Điểm đặc trưng là mái tóc ngắn hoàn toàn trắng xóa. Cùng với đôi mắt to, trông anh giống như một thiếu niên ngoại quốc.

Tay anh, xách một chiếc túi boston khá lớn.

「Về rồi à, Inaba.」

Người đàn ông được Giám đốc gọi là Inaba,

「Tôi về rồi. —Bà đang làm gì vậy?」

「Ừm, như cậu thấy đấy, chụp ảnh Rei.」

「Chụp được chưa ạ?」

「Chưa được gì cả.」

「Không phải là lãng phí phim sao?」

「Inaba xưa quá! Bây giờ, ở thế giới này không còn dùng phim nữa đâu!」

「Vậy sao ạ. Tôi quen miệng.」

Với giọng nói của hai người,

「Mơ à?」

Rei tỉnh giấc.

Cô dụi nhẹ hai mắt, rồi mở ra.

「A!」

và nhận ra mình đã ngủ gục trong văn phòng.

「Em xin lỗi!」

Khoảnh khắc cô hét lên và đứng dậy, đã bị Giám đốc chụp lại.

「A?」

Rei nghiêng đầu.

「Để xem nào...?」

Giám đốc thao tác máy ảnh, và hiển thị hình ảnh vừa chụp lên màn hình LCD ở mặt sau.

Bà cau mày lườm nó.

「Không được à.」

bà đặt chiếc máy ảnh lớn xuống bàn, rồi hỏi Inaba.

「Kiếm được việc chưa?」

「Chưa ạ.」

「Ôi chà.」

「Nhưng, có một việc tôi muốn Rei làm.」

「Dạ... ý anh là sao ạ?」

Rei hỏi, sau khi đã cho xong hạt cà phê vào máy pha cà phê đặt ở gần tường phòng tiếp khách.

「Ừm, là sao?」

197a5ef4-0ed0-4cb9-9c01-6681ea7d7bf1.jpg

Giám đốc đang ngồi trên ghế sofa cũng hỏi.

Inaba ngồi đối diện Giám đốc, và trả lời một cách bình thản với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.

「Đầu tiên cho phép tôi nói. Đây là lỗi của tôi. Tôi đã phải nhận một công việc không có tiền. Tôi vô cùng xin lỗi.」

Trước Inaba đang cúi đầu thật sâu trước Giám đốc, Rei nhìn từ gần tường với vẻ mặt lo lắng.

「Hô, nói thử xem?」

Giám đốc cố tình ưỡn ngực ra, và trả lời với giọng điệu cố ý ra vẻ ta đây.

「Trước hết, xin hãy xem cái này.」

Inaba lấy điện thoại thông minh của mình từ trong túi áo vest ra. Anh mở khóa và hiển thị màn hình, rồi đặt lên bàn và cho Giám đốc xem.

「Hả?」

Giám đốc thốt lên một tiếng kinh ngạc, và ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Rei ở gần tường.

「Rei, lại đây một chút! Ngồi cạnh chị đi! Xem cái này này!」

「Vâng. Có chuyện gì vậy ạ...?」

Rei nhanh chân đi đến bàn, và ngồi xuống cạnh Giám đốc. Rồi cô từ từ nhìn vào màn hình,

「Ể!」

cô thốt lên. Mở to đôi mắt đã to của mình hơn nữa, cô ghé sát mặt vào và nhìn chằm chằm vào màn hình.

「C-cái này! Không phải là ảnh của em sao! Ể? Chụp lúc nào vậy ạ?」

Trong màn hình điện thoại thông minh, là Rei.

Cô mặc bộ đồng phục trắng giống hệt bộ cô đang mặc. Hơi nghiêng người, hai tay chắp trước người và hạ xuống, mặt nhìn thẳng về phía này, và chỉ có phần thân trên được chụp. Nền là không màu.

Rei, khẽ nở một nụ cười, khóe mắt trễ xuống, và mỉm cười một cách lộng lẫy. Dù có thể thấy một chút căng thẳng trên khuôn mặt, nhưng điều đó lại càng tạo nên một bầu không khí không chỉ đơn thuần là đáng yêu, và làm cho cô trông hấp dẫn hơn.

「Mặt xinh đấy! Rei!」

「Không dám đâu ạ! Vâng! Em gái này dễ thương quá!」

「Ừm ừm.」

Bức chân dung của Rei, được lồng trong một khung tranh vàng có viền ba lớp, và treo trên một bức tường có vẻ như là đá cẩm thạch. Bên dưới đó, có một tấm biển có lẽ là ghi tên tác phẩm, dù hoàn toàn không đọc được.

Inaba duỗi ngón tay ra, và trượt màn hình.

Bức ảnh đã được chụp từ xa hơn—tức là từ một khoảng cách xa hơn, hoặc là đã zoom ra.

Xung quanh bức tường đá cẩm thạch treo khung tranh có thể thấy những cây cột to, và sàn nhà lát gạch. Trước bức chân dung của Rei, có một sợi dây thừng to màu đỏ tía được giăng lỏng lẻo, để người ta không lại gần.

Khi lùi ra xa, có thể đoán được kích thước của khung tranh. Nếu độ dày của sợi dây thừng tương đương với ở thế giới này—thì chiều rộng của khung tranh là khoảng một mét rưỡi. Chiều cao gần hai mét. Là một tác phẩm khá lớn.

「Hô hô. Nhìn cái này thì, là một bảo tàng mỹ thuật nhỉ.」

「Đúng vậy ạ... Được trưng bày một cách trang trọng quá...」

Giám đốc và Rei lẩm bẩm những cảm nhận chân thật.

「Vâng, là bảo tàng mỹ thuật lớn nhất của một Dị giới nào đó, của đất nước đó—, à không, của thế giới đó.」

Inaba vừa nói vậy, vừa lật thêm một bức ảnh nữa.

Đó là một phong cảnh chụp một tòa nhà khổng lồ từ xa, và từ trên cao.

Một công trình kiến trúc có thiết kế vô cùng tinh xảo, giống như một lâu đài hay cung điện, được bao quanh bởi một khu vườn có cây cối xanh tươi, tọa lạc dưới một bầu trời xanh trong vắt. Xa xa trên bầu trời, trên đường chân trời, có hai mặt trăng khổng lồ xếp cạnh nhau, tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo.

「Tôi đã đến thế giới đó vì tò mò nhưng—」

Inaba, vừa khẽ lắc đầu vừa nói.

「Không ngờ lại tìm thấy nó trong một bảo tàng mỹ thuật...」

「Mà thôi, đã tìm thấy rồi thì đành chịu. Vậy thì, rốt cuộc, cái này là cái quái gì vậy? Người trong ảnh, dù nhìn thế nào cũng là Rei.」

「Là Rei. Và, đây thực ra, không phải là ảnh mà là một bức tranh.」

「Ể! À, không phải là chơi chữ đâu nhé?」

「Cái gì... đây, là tranh sao... Em cứ tưởng là ảnh suốt!」

Giám đốc và Rei liên tiếp, và thực sự kinh ngạc.

Inaba, quay lại một bức ảnh cận cảnh.

Nó được vẽ một cách tả thực, và nhìn qua màn hình như thế này, hoàn toàn không thể phân biệt được với một bức ảnh màu.

「Tên của tác phẩm này là "Chân dung của Rei" và—chà, đúng là như vậy.」

「Quả nhiên là "Rei". Không phải là một người khác giống hệt. Ha, ngạc nhiên thật.」

「Em cũng... ngạc nhiên...」

「Vậy thì, tiếp theo xin hãy xem cái này.」

Inaba, vừa nói vừa đưa tay về phía chiếc túi boston.

Thứ anh lấy ra là, một chiếc ống dài. Bên trong cuộn tròn là, một tấm áp phích của bức chân dung Rei lúc nãy.

「Đây là tấm áp phích sao chép được bán ở bảo tàng mỹ thuật đó. Vì bức ảnh lúc nãy là chụp trộm ở một nơi bị cấm, hay đúng hơn là, vốn dĩ tôi đã lén lút lẻn vào trước giờ mở cửa. Để có thể xem chi tiết của bức tranh, tôi đã lấy một bản mà không được phép.」

「Ừm, cái đó—, là "trộm cắp"?」

Giám đốc hỏi.

「Cũng có thể nói là vậy.」

Inaba trả lời một cách thản nhiên, rồi đẩy chiếc điện thoại thông minh sang một bên và đặt tấm áp phích lên bàn. Một Rei lớn hơn Rei thật, đang mỉm cười hiền hậu trên bàn.

Nó trông giống như một bức ảnh.

「Ha. Thật là một cảnh tượng ngoạn mục.」

「Tuyệt vời...」

Khi nhìn gần và chăm chú, mới nhận ra rằng nó được vẽ bởi bàn tay của ai đó.

「Dựa trên việc có bức tranh này—」

Inaba, từ chiếc túi boston, lấy ra một cuốn sách và một hộp đựng tài liệu.

Anh đặt một cuốn sách có bìa cứng, được bọc da một cách sang trọng, lên bàn, bên cạnh tấm áp phích. Những chữ viết trên bìa sách, cũng hoàn toàn không đọc được.

Khi Inaba lật bìa sách, trang đầu tiên có in hình "Chân dung của Rei". Và từ trang tiếp theo, những chữ không đọc được cứ thế nối tiếp nhau.

Inaba đóng sách lại, và thong thả mở hộp đựng tài liệu.

Bên trong là, vài chục tờ giấy A4, được kẹp lại bằng kẹp giấy. Anh đưa cho Giám đốc và Rei, mỗi người một bản.

646d5713-375c-4fad-a503-10183b44968a.jpg

「Đây là nội dung của cuốn sách này, đã được tôi dịch và in ra.」

Trên tờ giấy đầu tiên,

【Hồi ký ~Tại sao tôi lại đi đến việc vẽ "Chân dung của Rei"~】

tiêu đề được in bằng tiếng Nhật.

「Đúng như tên gọi, đây là những ghi chép của họa sĩ đã vẽ bức tranh đó. Hơi dài một chút, nhưng xin hãy đọc cái này. Câu trả lời ở đây.」

「Ra là vậy. Để xem nào.」

Giám đốc,

「Em xin phép đọc.」

Rei, cầm lấy tập giấy, và lật trang cùng một lúc.

***

Khi mọi người đọc những ghi chép này, tôi đã không còn trên thế giới này nữa. Vậy thì, tôi đang ở một nơi gọi là "địa ngục", hay là một nơi mà mọi người đều ao ước là "thiên đường", điều đó tôi không biết. Tôi đã giao những ghi chép này cho một người đáng tin cậy, với lời dặn "tuyệt đối phải công bố sau khi tôi chết".

Đây là những ghi chép về quá trình tôi đã đi đến việc vẽ bức tranh đó, tức là "Chân dung của Rei" đang được trưng bày ở bảo tàng mỹ thuật quốc gia.

Đầu tiên tôi xin viết rằng, như mọi người đã biết, tôi chỉ đơn thuần là một họa sĩ. Không phải là một nhà thơ, cũng không phải là một nhà văn tiểu luận, và càng không phải là một tiểu thuyết gia. Viết những đoạn văn dài, hoàn toàn không phải là sở trường của tôi. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng viết bằng những câu văn đơn giản.

Tôi, từ khi còn nhỏ, cụ thể là từ năm tuổi, đã viết nhật ký. Và cho đến hôm nay, khi đã một chân bước vào quan tài,—ngoại trừ vài ngày bất tỉnh vì bị thương nặng—, tôi đã không bỏ sót một ngày nào. (Ghi chú của Inaba: Lịch của thế giới này, khác với thế giới của chúng ta. Để dễ hiểu, tôi đã dịch như vậy.)

Tôi đã viết các sự kiện một cách chi tiết nhất có thể trong nhật ký. Cuốn nhật ký đã được tôi cất giữ và không cho ai xem. Tôi đang viết những dòng này trong khi nhìn vào chồng giấy cũ kỹ, dày cộp. Vì vậy, tôi tin rằng những ghi chép về ngày tháng và sự kiện trong những ghi chép này, không có sai sót lớn.

Kể từ khi công bố "Chân dung của Rei" nửa năm trước—, tất cả những câu trả lời mà tôi đã được hỏi ở nhiều nơi bởi nhiều người, và đã lảng tránh, đều nằm trong những ghi chép này (nhật ký tôi đã quyết định sẽ cho đốt sau khi chết).

Tôi sẽ rất vui nếu những ghi chép này cùng với "Chân dung của Rei", sẽ mãi mãi được lưu giữ ở thế giới này.

Lần đầu tiên tôi gặp Rei là khi tôi năm tuổi. Đó là ngày hai mươi bốn tháng mười một, vào cuối mùa thu năm đó.

Lúc đó, tôi sống ở Zolderburbebatttede. Nơi mà tôi đang viết những dòng này bây giờ là một thành phố lớn hàng đầu của đất nước chúng ta, với những tòa nhà chọc trời san sát, nhưng lúc đó, tháp chuông của nhà thờ là tòa nhà cao nhất. Đó là một thị trấn rất yên bình.

Bây giờ, trên ngọn đồi ở rìa thị trấn có những tòa nhà chung cư được xây dựng san sát như những lớp vảy, nhưng lúc đó, ở đó có một ngôi nhà cũ, được bao quanh bởi màu xanh của khu rừng.

Những người bây giờ, có lẽ sẽ nghĩ "à, một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên, thật tuyệt vời", nhưng lúc đó, những người sống ở một nơi như vậy, là những gia đình khó khăn về tiền bạc như nhà tôi. Những người giàu có, đều đổ xô xây nhà ở trung tâm thị trấn, và giá đất ngày càng tăng cao.

Chuyện năm tuổi, nhưng tôi nhớ rất rõ. Vì từ ngày đó tôi đã bắt đầu viết nhật ký. Nếu đọc đi đọc lại cuốn nhật ký đó nhiều lần, ký ức sẽ được lặp lại và cố định. Có thể có người nghĩ rằng việc tôi bắt đầu viết nhật ký vào ngày gặp Rei là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng điều này không có gì lạ cả. Bởi vì, chính Rei đã nói với tôi. Rằng hãy bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay.

Tôi năm tuổi, đang chơi một mình trong rừng. Tôi có một em gái kém bốn tuổi, nhưng dĩ nhiên lúc đó em ấy vẫn còn trong nôi. Không có ai khác, đến khu rừng này.

Tôi một mình len lỏi qua những hàng cây và chạy, đuổi theo những con vật nhỏ đang trốn chạy trên cành cây, và khi mệt, tôi đã nằm ngửa ra dưới một cây cổ thụ có một cái hốc lớn, trên một đống lá rụng mà tôi đã thu thập được. Khi còn nhỏ, đó là tất cả những gì có thể chơi.

Khi tôi đang lim dim trên chiếc giường lá rụng, và cảm thấy hơi lạnh và mở mắt ra,

「Chào!」

Rei đột nhiên đã ở đó. Cô đứng bên cạnh, và nhìn xuống tôi.

「Nhỏ quá nhỉ. Dễ thương quá nhỉ.」

Rei nói.

Đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng mình đang mơ. Một sinh vật có trang phục màu trắng mà tôi chưa từng thấy, đã tiếp cận một cách lặng lẽ, và nói chuyện với tôi bằng những lời nói dễ hiểu và dịu dàng.

Cảnh tượng lúc đó, dù không có nhật ký cũng đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Thứ mà tôi đã thấy, là những gì mọi người đang thấy trong "Chân dung của Rei". Không còn cách nào khác để giải thích.

「Xin lỗi đã làm em sợ nhé. Chị là Rei. Lần đầu gặp mặt. Bé dễ thương, tên em là gì?」

Tôi dù ngạc nhiên, nhưng vẫn tuân thủ một cách cứng nhắc lời dạy của cha "khi được người đã tự giới thiệu hỏi tên, phải trả lời ngay lập tức" (cha tôi luôn tin rằng mình có dòng máu quý tộc, và rất khắt khe về nghi lễ).

「Vậy sao, tên em là Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi. Một cái tên thật hay. Nhưng, phát âm thật khó nhỉ. Nếu chị có nói sai thì xin lỗi nhé.」

Rei nói vậy, nhưng phát âm của cô hoàn hảo. Như mọi người đã biết, đó là một cái tên cổ xưa và trang trọng ngay cả vào thời điểm đó, do người cha lập dị của tôi đặt cho.

「Rei, là, gì, ạ?」

Tôi đã hỏi vậy, trong tư thế chỉ ngồi dậy phần thân trên trên đống lá rụng. Một cách ngập ngừng.

Vì còn nhỏ nên lúc đó tôi không hiểu, nhưng tôi đã bị sốc đến mức không thể cử động được. Thật đáng ngạc nhiên khi tôi còn có thể cử động được miệng.

「Chị là Rei. Nhớ nhé.」

「Vâng... em, sẽ, nhớ.」

Dù có muốn quên cũng không thể quên được. Điều này tôi đã không nói ra. Dù cũng không có thời gian để nói.

Rei hỏi tôi. Có phải tôi đang chơi không. Tôi khẳng định. Rei hỏi, có thích chơi trong rừng không. Tôi khẳng định.

「Đó có phải là điều em thích nhất không?」

Tôi, đã trả lời một cách thành thật rằng, tôi có một việc khác muốn làm.

「Đó là gì thế?」

Tôi đã trả lời. Rằng tôi muốn vẽ.

Một thời gian ngắn trước đó, gia đình tôi đã đến nhà thờ, và tôi đã lần đầu tiên có cơ hội được vẽ. Giấy cũ và bút chì màu đã ngắn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Lần đầu tiên tôi chạm vào. Bây giờ, đó là những thứ có thể dễ dàng cho trẻ em (cảm ơn thời đại sản xuất hàng loạt), nhưng ở thị trấn lúc đó, đó là những thứ chỉ trẻ em nhà giàu mới được chạm vào. Những thứ có ở nhà thờ là, những thứ mà người giàu đã quyên góp, hoặc là đã vứt đi.

Tôi đã dùng chúng, và lần đầu tiên trong đời đã vẽ một bức tranh (tôi đã sớm biết viết chữ nhờ luyện tập trên mặt đất. Tôi chưa bao giờ vẽ một bức tranh có màu). Khi tôi di chuyển tay thì những đường nét có màu sắc sinh ra. Những đường nét kết hợp lại với nhau và tạo ra một cái gì đó. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời.

Ngay sau khi trải nghiệm bức tranh đầu tiên trong đời, tôi đã bị ám ảnh bởi ham muốn được vẽ nhiều hơn. Vì vậy, tôi đã trả lời Rei một cách thành thật. Rằng tôi muốn vẽ.

「Hừm. Nghe có vẻ vui nhỉ. Vậy thì, cứ làm đi. Những gì em thích chắc chắn sẽ nhanh giỏi thôi.」

Nhưng, nhà tôi không có giấy và bút chì màu. Khi tôi nói vậy,

「Vậy thì, chị cho em. Dùng cái này đi.」

Rei tiến vài bước đến hốc cây cổ thụ, và đưa hai bàn tay trắng của mình vào, rồi lấy ra một chiếc hộp kim loại.

Một chiếc hộp kim loại hình chữ nhật, giống như hộp dụng cụ mà cha tôi hay dùng. Một thứ như vậy, khi tôi nhìn vào đó vài ngày trước, đã không có ở đó.

Rei đặt chiếc hộp, bên cạnh tôi. Đống lá rụng hơi lún xuống. Rei, mở khóa và mở nắp hộp. Bên trong đầy ắp là, giấy trắng tinh, và một lọ đầy những cây bút chì màu còn dài, mới tinh. So với những cây bút đã cũ kỹ mà tôi thấy ở nhà thờ, chúng sáng lấp lánh không thể so sánh được.

「Dùng cái này để vẽ đi nhé. Giấy và bút chì màu, nếu hết chị sẽ bổ sung vào trong hộp này, nên nhất định phải giấu hộp trong hốc cây nhé. Và, chuyện này tuyệt đối không được nói với ai. Giấy và bút chì màu, cũng không được cho gia đình xem. Dù là em gái cũng vậy. Vẽ ở đây và giấu ở đây nhé. Cả chuyện về chị nữa, cũng phải giữ bí mật. Em hứa chứ?」

Rei là ai cũng không quan trọng. Dù có nói với ai cũng sẽ không ai tin, điều đó một đứa trẻ năm tuổi cũng hiểu được, và so với chuyện về Rei bí ẩn đó (tôi đã nghĩ vậy), thì việc sắp tới được vẽ rất nhiều tranh còn vui hơn.

Khi tôi vừa đứng dậy vừa nói rằng tôi hứa, Rei mỉm cười rạng rỡ (tôi đã thấy như vậy), và cuối cùng nói thêm một điều nữa.

「Từ hôm nay hãy viết nhật ký nhé. Viết lại những sự kiện hàng ngày, càng chi tiết càng tốt. Em biết viết chữ mà, đúng không? Nếu nói với bố mẹ, họ chắc chắn sẽ cố gắng mua cho em một cuốn sổ nhật ký và một cây bút để làm điều đó.」

「Em, hiểu, rồi... Cảm ơn chị.」

Khi tôi nói với giọng run rẩy, Rei nói.

「Không có gì. Vậy thì—, tạm biệt nhé.」

Và, cô biến mất trong nháy mắt. Như một làn sương.

Tôi đã không tìm Rei. Tôi lấy giấy trắng và bút chì màu từ trong hộp ra.

Từ ngày đó, tôi một mình trong rừng, bí mật với mọi người, đã tiếp tục vẽ những bức tranh mà không cho ai xem.

Giấy và bút chì màu, khi sắp hết lại được bổ sung, nên chiếc hộp chưa bao giờ trống rỗng. Ai (là Rei hay không) đã bổ sung vào lúc nào, tôi không biết, và cũng không cần phải biết.

Những bức tranh tôi vẽ lúc đó, hầu hết là những bản phác thảo đơn giản về phong cảnh của khu rừng, cây cối, hoa cỏ, động vật nhỏ, côn trùng, và hầu hết tất cả đều đã bị mất.

Vì chỉ đơn giản là vui khi được vẽ một cách tự do, và không có ý định giữ lại, nên cũng không có gì lạ. Vì nếu để trong hộp sẽ chiếm chỗ của giấy mới, nên sau khi tích tụ được một lượng nhất định, tôi đã đào một cái hố và chôn chúng đi. Bây giờ có tìm trong rừng cũng sẽ không thấy đâu. Hỡi những phòng tranh đáng kính luôn mua tranh của tôi với giá cao, xin hãy từ bỏ đi.

Lần thứ hai tôi gặp là khi tôi mười một tuổi vào mùa đông.

Lúc đó, tôi là học sinh lớp cuối cấp của trường tiểu học, và vừa mới cùng cha mẹ và em gái chuyển đến sống ở trung tâm thị trấn Zolderburbebatttede.

Chắc nhiều người cũng biết qua tiểu sử. Mùa đông năm đó, tôi đã mất cả gia đình cùng một lúc. Cha tôi, người có công việc tăng lên và lương cũng tốt hơn nhờ kinh tế đang bùng nổ, mẹ tôi, người vui mừng hơn ai hết về điều đó, và em gái tôi, người mới bảy tuổi và là hình ảnh sống động của sự hồn nhiên.

Chắc mọi người đã học trong giờ lịch sử. Thời đại đó, "cúm Bapnuryutto" đã càn quét thế giới. Gia đình tôi, đã bị cơn cảm cúm của ác quỷ đó, đã cướp đi hàng triệu người trên toàn thế giới, cướp đi một cách dễ dàng.

Tôi đã ở cùng họ suốt thời gian đó mà không bị lây. Đó là ý chỉ của Chúa, hay là trò đùa của ác quỷ, đến bây giờ tôi vẫn không biết.

Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi khi mười một tuổi. Ngôi nhà mà cha tôi đã vay tiền mua, đã bị ngân hàng đang lao đao vì suy thoái tịch thu một cách không thương tiếc, và tôi đã trở nên tay trắng, phải sống một mình trên thế giới này.

Tôi đã được một trại trẻ mồ côi do nhà nước điều hành ở ngoại ô thị trấn nhận nuôi. Tôi bị đẩy vào một nơi tràn ngập những đứa trẻ có hoàn cảnh tương tự. Một căn phòng chứa đầy những đứa trẻ, ồn ào suốt ngày. Thức ăn ít ỏi và những trận cãi vã không dứt. Đó là một nơi tồi tệ. Vì nó cũng là một trường học, nên tôi thậm chí không được ra ngoài (dĩ nhiên, so với những đứa trẻ chết đói, tôi vẫn còn may mắn).

Sống những ngày u ám, tôi đã than thở rằng tại sao Chúa không mang cả tôi đi cùng gia đình. Trong nhật ký thời đó, những dòng chữ oán hận và cay đắng cứ thế nhảy múa.

Kể từ khi chuyển đến trung tâm thị trấn, tôi đã không quay lại khu rừng. Một trong những lý do dĩ nhiên là, nó quá xa so với chân của một đứa trẻ. Lý do khác là, ở trường học,—trường học mà tôi đã theo học trước khi vào trại trẻ mồ côi—, nhờ sự sắp xếp của giáo viên, tôi đã có thể tự do vẽ tranh.

Khi nhập học, tôi vô cùng biết ơn người giáo viên đã nói rằng tôi vẽ đẹp (cô ấy cũng đã qua đời vì cúm Bapnuryutto...).

Ở trại trẻ mồ côi và trường học trực thuộc, tôi gần như không thể vẽ được nữa, và niềm đam mê với hội họa đã nhanh chóng phai nhạt.

Lời mở đầu đã dài. Giữa lúc đó, tôi đã gặp lại Rei.

Ở trại trẻ mồ côi, có những lúc chúng tôi bị bắt phải làm những công việc được gọi là "giúp đỡ". Giặt giũ, khuân vác trong trại, hoặc ra ngoài thị trấn giao báo hoặc sữa vào sáng sớm. Tôi lúc đó mới mười một tuổi, nhưng vì có thể trạng tốt, nên tôi đã được giao việc chạy đi giao báo.

Bây giờ có lẽ sẽ vi phạm "Luật cấm lao động trẻ em". Nhưng đối với tôi lúc đó, đó là một khoảng thời gian vui vẻ vì ít nhất tôi có thể ra khỏi trại. Và, tôi cũng đã gặp được Rei.

Một buổi sáng nọ, sau khi giao báo xong và đang định quay về, một cơn mưa lớn đột ngột ập đến. Đó là ngày trước của thảm họa sau này được gọi là "Mưa lớn ngày 7 tháng 7". Trong một nhà chờ xe buýt không có ai, ngồi trên một chiếc ghế hẹp, tôi đã chờ xem mưa có tạnh không (kết quả là cơn mưa này đã không tạnh, và tôi đã về nhà trong tình trạng ướt sũng).

Giữa lúc tiếng mưa đập vào mái tôn vô cùng lớn, và không còn nghe thấy gì khác,

「Xin chào.」

một giọng nói trong trẻo, vang vọng xen lẫn tiếng mưa, và khi tôi bất chợt ngẩng mặt lên, thì đã có Rei ở đó.

Rei mà tôi gặp lại sau sáu năm, là Rei mà tôi đã thấy sáu năm trước. Khuôn mặt, giọng nói, quần áo, không có gì thay đổi. Tức là, là Rei được vẽ trong "Chân dung của Rei" mà mọi người đang xem ở bảo tàng mỹ thuật quốc gia. Dù đang ở giữa một cơn mưa lớn, cô hoàn toàn không bị ướt.

「Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi. Lâu rồi không gặp nhỉ. Thật vui khi thấy em vẫn khỏe. Về chuyện của bố, mẹ và em gái em, chị rất lấy làm tiếc...」

Trước sự tái ngộ bất ngờ, vẻ ngoài không thay đổi, và việc cô không hề bị ướt, một sự ngạc nhiên nữa lại được thêm vào, rằng tại sao cô lại biết tất cả mọi chuyện.

「Em còn vẽ không? Còn viết nhật ký không?」

Lúc đó, tôi đã mơ hồ hiểu ra. Rằng không thể dùng thước đo của mình để đo lường Rei. Rằng Rei tồn tại trên thế giới này như là Rei, và có lẽ chỉ tôi mới có thể nhìn thấy.

Sau đó, tôi đã không thể nói được gì, chỉ biết khóc. Sự ngạc nhiên về nhiều thứ, và niềm vui khi được gặp lại Rei đã trộn lẫn vào nhau, và tôi chỉ biết khóc. Kể từ khi mất gia đình, đây là lần đầu tiên tôi khóc nhiều như vậy.

「Đúng vậy. Buồn lắm nhỉ. Em không cần phải nói gì cả.」

Một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua.

Cả tôi và Rei đều không nói gì, chỉ có tiếng mưa vang lên.

Không biết đã trôi qua bao lâu. Rei bắt đầu hát.

Không thua kém tiếng mưa, không, đúng hơn là như thể đã biến tiếng mưa thành thuộc hạ của mình. Bằng một giọng hát trong trẻo, một bài hát mà tôi chưa từng nghe.

Lời bài hát ngắn đó, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ (dù đã ghi lại ngay trong nhật ký sau khi về nhà).

tôi biết

tôi từ đâu đến và sẽ đi về đâu

tôi biết

bạn từ đâu đến và sẽ đi về đâu

bạn không biết

tôi từ đâu đến và sẽ đi về đâu

bạn không biết

bạn từ đâu đến và sẽ đi về đâu

Đó là một giai điệu tôi nghe lần đầu, và đến nay tôi vẫn chưa gặp lại một giai điệu tương tự. Chỉ là, đến nay thỉnh thoảng, tôi vẫn hát.

Ý nghĩa của lời bài hát, thật lòng mà nói tôi cũng không hiểu (lúc đó). Chỉ là, giọng hát của Rei mà tôi nghe trong mưa, đã dịu dàng bao bọc lấy tôi. Thật ấm áp.

Vừa nghe bài hát được lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì Rei đã không còn ở đó, và mưa vẫn chưa tạnh.

Trên đường về nhà ướt sũng trong cơn mưa lớn, tôi đã quyết định trong lòng. Rằng dù có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời sắp tới, dù chỉ một chút thôi cũng được, tôi sẽ tiếp tục vẽ tranh.

Nếu làm vậy, tôi sẽ lại gặp được Rei. Tôi đã có cảm giác như vậy.

Lần thứ ba, là khi tôi đang đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất trong đời. Chắc nhiều người cũng biết, nhưng tôi không có một cánh tay. Là vì bị thương trong chiến tranh.

Tôi ở trại trẻ mồ côi đến năm mười lăm tuổi. Sau khi học xong chương trình giáo dục bắt buộc, tôi đã bắt đầu đi làm. Công ty đường sắt. Nông trại. Nhà máy ô tô. Cửa hàng kim khí. Lao công trường học. Thợ khóa. Tự mình nghĩ lại, trong một thời gian ngắn tôi đã thay đổi nhiều công việc thật.

Tôi đã bắt đầu vẽ lại, và đã tiếp tục vẽ. Lương của tôi đã tiêu hết vào tiền ăn và vật liệu vẽ. Bây giờ, dù được gọi là một họa sĩ có thể vẽ bất cứ thứ gì, nhưng lúc đó tôi chỉ toàn vẽ những phong cảnh có thể làm mẫu miễn phí một cách lặng lẽ.

Một số tác phẩm, như mọi người đã biết, đến nay vẫn còn. Việc những bức tranh tôi vẽ khi còn trẻ được ca tụng, thật là một điều đáng xấu hổ. Có những tác phẩm mà tôi đã giữ lại như một thất bại... Đó là tác phẩm nào, tôi sẽ giữ bí mật.

Mười tám tuổi, tôi cũng như bao người khác, bị gọi đi lính, và chẳng mấy chốc chiến tranh đã nổ ra. Cuộc chiến tranh thế giới đáng nguyền rủa. Với những quốc gia mà bây giờ đã trở thành những nước láng giềng có thể dễ dàng đi lại, chúng tôi đã thực sự giết chóc nhau trong nhiều năm.

Tôi đã ra mặt trận với tư cách là một người lính hậu cần. Một đơn vị chịu trách nhiệm quản lý và cung cấp vật tư. Vì gần như không bao giờ phải ra tiền tuyến, nên tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ bị thương.

Ngày 9 tháng 3, năm tôi mười chín tuổi. Trong khi đang ăn sáng ở doanh trại, tôi nghe thấy một tiếng rít, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bất tỉnh. Khi tỉnh lại là sáu ngày sau, ngày mười lăm. Trên một chiếc giường trong bệnh viện dã chiến.

Đầu óc tôi tỉnh táo một cách lạ thường, và cảm giác như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một cánh tay của tôi đã không còn. Theo lời của bác sĩ quân y, doanh trại đã bị một quả pháo tầm xa bắn trúng, và tôi đã bị thổi bay đi vài mét. Một cánh tay đã bị mảnh đạn xé nát, và chỉ còn cách cắt bỏ từ gốc.

Dù nhiều đồng đội ở ngay bên cạnh đã chết ngay lập tức, và tôi đã không chết, và việc mất đi không phải là tay thuận có thể coi là một sự cứu rỗi, nhưng để vẽ tranh thì cần bao nhiêu tay cũng muốn. Đối với tôi lúc đó, đó là một cú sốc như thể thế giới đã mất đi màu sắc.

Tôi gặp lại Rei là vào ngày 1 tháng 4. Là thời điểm tôi được chuyển từ bệnh viện dã chiến về bệnh viện hậu phương, và đang chiến đấu với vết thương đau nhức âm ỉ.

Địa điểm là sân thượng của bệnh viện. Bệnh nhân bị cấm lên đó. Dĩ nhiên là để phòng ngừa tự tử, nhưng tôi gần như mỗi ngày, đã tự ý mở khóa bằng một phương pháp mà tôi đã học được ở công việc cũ và leo lên. Dù không thể vẽ, nhưng tôi muốn ghi lại cảnh vật vào trong mắt.

Từ sau những tấm ga trải giường đang phơi, Rei đột nhiên xuất hiện. Rei, như mọi khi, không có gì thay đổi. Cả ngoại hình, cả giọng nói.

「Hôm nay trông em lại buồn rầu thế, Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi. Sao vậy?」

Tôi, đã tuôn một tràng vào mặt Rei. Không nhìn thấy sao. Với cơ thể thế này, công việc bình thường cũng khó khăn. Từ nay về sau, làm sao để vẽ được nữa. Sự phẫn nộ lúc đó, đã trút hết lên Rei, nhưng Rei chỉ im lặng lắng nghe, rồi lặng lẽ nói.

「Nếu không làm được việc, thì hãy biến việc vẽ thành công việc. Hãy đến một thị trấn thật nhộn nhịp và lớn, và ở đó, hãy vẽ trước mặt mọi người. Một cách chăm chỉ. Cho đến ngày có người mua tranh của em. Dù có khổ sở đến đâu, cũng chỉ biết vẽ thôi.」

Một ý nghĩ lạc quan như vậy, tôi chưa từng nghĩ đến. Làm việc quần quật để trang trải cuộc sống hàng ngày, và vẽ tranh trong thời gian rảnh rỗi, đó là hành động mà tôi nghĩ rằng mình được phép.

Tôi đã cãi lại Rei. Có thể có một suy nghĩ ngây thơ như vậy sao. Tình hình chiến sự lúc đó cũng không tốt. Cả nước đều đang trong nỗi sợ hãi rằng sẽ thua trận và đất nước sẽ không còn. Điều đó, tôi cũng đã nói ra.

「Không sao đâu. Chiến tranh sẽ còn kéo dài thêm bốn năm nữa, nhưng đất nước này sẽ không thua và diệt vong đâu.」

Rei, nói một cách như thể đó là một chuyện không đáng bận tâm. Giống như một vị thần đang nhìn xuống từ trên cao.

「Chỉ cần đừng tuyệt vọng. Tuyệt vọng sẽ giết chết tâm hồn. Em cứ vẽ thôi. Hãy vẽ bằng hết sức mình với cánh tay còn lại.」

Và rồi sẽ ra sao? Tôi đã hỏi.

Rei, lặng lẽ mỉm cười (tôi đã thấy như vậy) và trả lời.

「Và rồi, chúng ta sẽ lại gặp nhau.」

Một cơn gió mạnh thổi qua sân thượng, tấm ga trải giường bị thổi bay và bao bọc lấy tôi, và khi tôi dùng cánh tay còn lại để gỡ nó ra, thì Rei đã không còn ở đó nữa.

Tôi, đã ngừng tuyệt vọng. Như lời Rei đã nói, tôi tự cho rằng tất cả sẽ đi theo hướng tốt đẹp, và đã quyết định sống chỉ với hy vọng.

Chiến tranh vẫn tiếp diễn, nhưng tôi đã được giải ngũ vì bị thương. Tôi đã không quay về quê hương. Tôi chuyển đến thủ đô, và sống lay lắt bằng tiền trợ cấp thương binh, và những công việc lặt vặt có thể làm được bằng cánh tay còn lại, và tất cả số tiền có thể sử dụng đều được dồn vào việc vẽ. Chiến tranh, đã kết thúc như lời Rei đã nói.

Chuyện sau đó, có lẽ nhiều người cũng biết vì tôi đã trả lời câu hỏi ở nhiều nơi. Việc tôi vẽ tranh phong cảnh như bị ám ảnh ở khắp nơi trong thủ đô đã được một tờ báo phát hiện, và tôi đã bắt đầu vẽ tranh minh họa. Chẳng mấy chốc tôi đã có đủ thời gian để hoàn thành những bức tranh lớn một cách cẩn thận, và bán chúng, rồi đã có thể sống bằng nghề họa sĩ.

Dù viết một cách đơn giản như vậy, nhưng để có thể sống được chỉ bằng việc vẽ đã mất hai mươi năm. Đó là một chuỗi những khó khăn, nhưng dĩ nhiên bây giờ nhìn lại, đã rất vui. Đó là những ngày tôi đã tiến lên chỉ với hy vọng trong lòng.

Nhớ lại, lúc đó tôi đã không có ý nghĩ muốn gặp Rei. Dù tôi nghĩ rằng sẽ gặp lại... Có phải khi cuộc đời tôi gặp khủng hoảng thì Rei sẽ xuất hiện? Hay là, cô ấy chỉ là một sự tồn tại tiện lợi do não tôi tạo ra? Tôi đã ghi lại như vậy trong nhật ký.

Lần thứ tư tôi gặp là khi tôi đang sống bằng nghề họa sĩ, và không hề nghĩ đó là một cuộc khủng hoảng trong đời.

「Đi bệnh viện ngay đi!」

Ngày 11 tháng 3, năm tôi bốn mươi hai tuổi. Khi tôi đang một mình trong xưởng vẽ mới xây ở ngoại ô thủ đô, và đang sử dụng ánh sáng ban ngày để vẽ một bình hoa và những bông hoa, tôi đã bị Rei la mắng từ phía sau với một giọng điệu đáng sợ.

Làm rơi cây cọ và quay lại, Rei đang lườm tôi. Việc cô có ngoại hình và trang phục giống hệt thì không cần phải viết nữa. Dù đã trôi qua mấy chục năm, Rei vẫn là Rei. Là hình ảnh mà tôi đã ngước nhìn, vào ngày năm tuổi đó.

Tôi đã rất vui khi gặp lại, và đã liên tục cảm ơn rằng mình đã có thể sống đến tuổi này là nhờ có cô, nhưng ngay sau khi lời nói đó kết thúc, Rei lại hét lên.

「Thôi được rồi, đi bệnh viện ngay đi! Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi! Và, dùng những thiết bị xét nghiệm mới nhất, để kiểm tra toàn bộ cơ thể! Hiểu chưa!」

Đó là một mệnh lệnh từ trên xuống, gợi nhớ lại thời gian tôi ở trong quân đội.

Tôi đã hỏi lý do. Tình trạng sức khỏe của tôi không có vấn đề gì, và trong hai mươi năm, tôi chưa từng bị bệnh gì đáng kể. Chỉ có cánh tay đã mất thỉnh thoảng đau nhức thôi.

「Thôi được rồi đi đi. Đừng hỏi lý do.」

Đó là những lời nói đầy áp lực. Vì tôi muốn hoàn thành bức tranh vào thời điểm này khi ánh nắng chiếu thẳng vào cửa sổ, nên tôi đã hỏi, dù biết là vô ích, rằng có thể đợi sau khi xong việc được không,

「Thôi được rồi đi đi. Nếu còn muốn, tiếp tục vẽ tranh trong tương lai nữa nhé! Hiểu chưa!」

Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi đã từ bỏ (sau đó một thời gian, tác phẩm tôi hoàn thành dưới ánh sáng mùa đông là "Bình hoa mùa đông" hiện đang được trưng bày ở Bảo tàng Mỹ thuật Zolderburbebatttede).

Tôi đã thử một sự phản kháng nhỏ (dù sao tôi cũng là một người lớn bốn mươi hai tuổi). Tôi sẽ đi bệnh viện ngay, nhưng có thể nhận được phần thưởng không (đâu mà là người lớn).

Rei cười (tôi đã thấy như vậy), và nói một điều vô cùng đáng mừng. Một điều mà từ trước đến nay, tôi đã luôn nghĩ trong lòng, nhưng không thể nào nhờ vả Rei được.

「Vậy thì chị sẽ cho em phần thưởng. Nếu em đi bệnh viện, lần sau gặp lại, chị sẽ làm người mẫu cho em.」

Một khối u ác tính đã được phát hiện trong lần kiểm tra đó.

Từ đó về sau, tôi đã luôn được hỏi. Rằng tại sao tôi lại quyết định đi bệnh viện khi chưa có triệu chứng tự phát hiện ở giai đoạn đầu như vậy. Bác sĩ cũng đã nói nhiều lần. Rằng việc phát hiện được đúng là nhờ sức mạnh của các thiết bị kiểm tra mới nhất, nhưng tại sao tôi lại đến làm một cuộc kiểm tra tốn kém như vậy vào đúng ngày mà khối u có kích thước vừa đủ để phát hiện được.

「Là vì tôi đã bị Rei, người đã không thay đổi hình dạng từ khi năm tuổi, ra lệnh nghiêm khắc. Là vì tôi sợ cô ấy, nhưng cũng vì phần thưởng như một giấc mơ.」

Dĩ nhiên là tôi không nói với ai. Nếu nói ra, chắc chắn tôi đã bị kiểm tra cái đầu không có gì bất thường của mình rồi.

Từ đó đến nay, tôi đã sống cùng với những khối u ác tính sinh ra ở nhiều nơi trên cơ thể. Sống gần gũi nhưng không quá thân thiết, mỗi năm lại hồi hộp với kết quả kiểm tra. Tuy nhiên, đúng như câu nói "một bệnh sống lâu", tôi đã không bị cướp đi sinh mạng, cũng không bị mất khả năng vẽ, và đã sống được đến tuổi này, điều đó là nhờ có bác sĩ, nền y học hiện đại, và Rei.

Rei, đã nói rằng lần sau gặp lại sẽ làm người mẫu.

Vậy thì, "lần sau" là khi nào? Tôi đã trải qua thời gian trong khi tự hỏi. Tuy nhiên, tôi không hề nghĩ rằng, Rei sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Ba mươi năm, đã trôi qua trong nháy mắt.

Danh tiếng của một họa sĩ rất đáng quý, nhưng chính vì vậy mà phải gặp gỡ ai đó, thật lòng mà nói là một sự đau khổ. Tôi muốn có thời gian hơn. Thời gian để vẽ bức tranh tiếp theo.

Không kết hôn, không tiêu tiền kiếm được, và chỉ một mình vẽ tranh, thế gian chắc hẳn đã nghĩ tôi là một kẻ lập dị.

Bảy mươi tám tuổi, ngoài bệnh tật ra, tôi đã bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự suy yếu của cơ thể. Đúng lúc đó, vào ngày sinh nhật của tôi, ngày 4 tháng 1, tôi đã gặp Rei.

Đó là, lần gặp cuối cùng cho đến nay.

Vì chỉ mới nửa năm trước, nên tôi nhớ rất rõ.

Sáng hôm đó, khi tôi vào xưởng vẽ như mọi khi, Rei đã ngồi chờ sẵn. Ở một nơi có ánh sáng chiếu vào một cách dễ chịu, cô ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Rei dĩ nhiên vẫn có ngoại hình như cũ, nhưng có một chút, khác biệt so với từ trước đến nay.

Là sự căng thẳng, chăng? Thậm chí trông cô còn hơi run. Tuy nhiên, đối với tôi, khuôn mặt này của Rei, trông rất đẹp.

A, đúng vậy. Tôi đã luôn, từ khi năm tuổi, đã luôn nghĩ rằng Rei rất đẹp. Đến tuổi này, tôi mới nhận ra điều đó.

「Xin chào. Tôi đến để làm người mẫu đây. Anh đã chuẩn bị xong chưa ạ?」

「À, tôi đã chờ rồi.」

Tôi đã hoàn tất mọi sự chuẩn bị để vẽ Rei, để lúc nào cũng được. Tôi đã ra lệnh nghiêm khắc cho người gác cổng không cho ai vào xưởng vẽ, và đã bắt đầu vẽ Rei.

Ban đầu là phác thảo, rồi bắt đầu vẽ nháp trên vải canvas. Với cánh tay còn lại, đó là một tốc độ khá nhanh. Rằng chỉ có một ngày này thôi, tôi đã hiểu mà không cần phải nói.

Một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua. Rei đang căng thẳng, mở lời.

「Em có thể nói chuyện một chút được không ạ?」

「Dĩ nhiên là được.」

「Nhưng, em nên nói gì bây giờ ạ?」

「Vậy thì, tôi hỏi em được không?」

「Cứ tự nhiên ạ.」

Tôi, đã có thể đặt ra câu hỏi từ khi năm tuổi, vào ngày hôm đó lần đầu tiên.

「Tại sao, Rei lại không thay đổi? Trong khi tôi từ đó, đã già đi đến thế này.」

「Tôi không thay đổi. Vì tôi thích nhất khuôn mặt này. Tôi thích nhất bộ trang phục này. Tôi thích nhất kiểu tóc này.」

「Điều đó thật hợp lý. Vậy thì, có thể hỏi tại sao lại như vậy không?」

「Đơn giản thôi. Vì đó là khuôn mặt, trang phục và kiểu tóc khi lần đầu gặp anh.」

「Điều đó, thật hợp lý. Cho nên tôi mới có thể, vẽ lại Rei của lúc đó như thế này.」

Từ đó trở đi, chúng tôi không nói gì cả.

Một khoảng thời gian đẹp đẽ trôi qua. Tôi đã vẽ tranh của Rei với một tốc độ và độ chính xác đáng kinh ngạc, tự mình cũng phải ngạc nhiên, đặt màu, sửa chi tiết. Chắc không ai tin, nhưng bức tranh đó đã được hoàn thành trong chưa đầy một ngày.

Khi hoàng hôn còn chưa bắt đầu, tôi đã đặt bút xuống.

「Xong rồi đấy. Mời em xem.」

Khi tôi nói, Rei lặng lẽ trả lời.

「Tôi đã biết rồi, nên không cần phải xem. Tác phẩm thật tuyệt vời. Tôi rất vui.」

「À, vậy là tôi cũng đã hiểu rồi. Cảm ơn từ trước đến nay. Xin hãy giúp đỡ từ nay về sau.」

「Không có gì. Xin hãy giúp đỡ từ nay về sau.」

Tôi nhìn chằm chằm vào Rei, và từ từ nhắm hai mắt lại. Sau khi đếm đến tám, tôi mở mắt ra.

Rei, người lúc nãy có hai người, đã chỉ còn một. Chỉ có Rei mà bây giờ đang nhìn bạn ở bảo tàng mỹ thuật quốc gia, là còn lại trong xưởng vẽ.

Đây là tất cả. Dựa trên nhật ký, tôi thề trước tất cả các vị thần trên thế giới rằng không có gì sai sự thật, tôi đã viết ra sự thật.

Mọi người khi xem "Chân dung của Rei", chắc hẳn sẽ chỉ có một "cảm giác kỳ lạ".

Đối với tôi, Rei là một sự tồn tại vĩnh cửu. Việc có thể để lại điều đó ở thế giới này, tôi đã thực sự rất vui. Tôi, đã được sinh ra vì điều này.

"Rei" từ nay về sau, sẽ trải qua những khoảnh khắc vĩnh cửu, ở bảo tàng mỹ thuật quốc gia.

Cảm ơn đã đồng hành cùng những ký ức của một ông lão cho đến đây.

Có thể bạn nghĩ đây là một câu chuyện hoang đường. Có thể bạn sẽ tức giận vì tôi đã viết những điều bịa đặt.

Nhưng, tôi đã chết rồi, nên không thể nào nhận những lời phàn nàn được.

Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi ghi lại trong hoàng hôn của cuộc đời

***

Giám đốc và Rei, đọc xong gần như cùng một lúc.

「Ha!」

「Cái gì...」

vừa đặt tập giấy xuống bàn, mỗi người đều thốt lên một tiếng.

Chiếc cốc cà phê mà Inaba đã pha trong lúc họ đọc, đã nguội lạnh bên cạnh.

「Người này, cuối cùng đã nhận ra nhỉ. Thông minh thật.」

Giám đốc nói, và Inaba im lặng gật đầu.

「Nhận ra? Nhận ra gì ạ? —Không, trước đó em muốn hỏi! Tại sao và làm thế nào chuyện này lại xảy ra? Em... đã đến thế giới này lúc nào, và đã làm công việc này lúc nào? Em đã mất trí nhớ sao?」

Trước Rei đang hoảng loạn một cách rõ ràng, Inaba lắc đầu.

Giám đốc từ bên cạnh, sau khi uống một chút cà phê đã nguội, trả lời.

「Không đâu, Rei. Em sắp làm đấy.」

「Dạ?」

「Chị sẽ giải thích theo thứ tự nhé. Khi Inaba đến Dị giới hoặc Thế giới song song, cậu ta không thể đi đến một thời điểm trước đó, dù chỉ một giây. Cho nên không thể du hành thời gian—, kiểu như vậy ở thế giới đó. Nhưng nếu là thời gian sau đó, thì cậu ta có thể đến bất cứ đâu, bất cứ lúc nào mình muốn.」

「Vâng. Trước đây, em đã được nghe chuyện đó. Em nhớ rồi.」

「Nhưng mà nhé, tùy thuộc vào thế giới, mà dòng chảy thời gian lại khác nhau.」

「Hả?」

Rei nhìn Inaba, và Giám đốc nói, nhờ cậu, một tiếng. Inaba, tiếp tục giải thích.

「Thế giới đó, dòng chảy thời gian khác với bên này. Nó đi ngược lại. Nó đã quay ngược thời gian. Dù tôi có đến thế giới đó bây giờ, tôi cũng chỉ có thể đến trước "thời điểm" tôi lẻn vào bảo tàng mỹ thuật.」

「Cái gì...」

「Vì vậy, Rei không phải là "đã" trở thành người mẫu cho họa sĩ đó. Mà là "sắp trở thành". Mỗi lần đến, thời gian ở thế giới đó sẽ quay trở lại. Nhân tiện, kể từ khi "Chân dung của Rei" được trưng bày ở bảo tàng mỹ thuật, và từ khi họa sĩ đó qua đời, đã hơn tám mươi năm rồi.」

「Vậy thì—」

Rei nhìn xuống bàn, và Inaba vừa gật đầu vừa chỉ vào tập giấy.

「Đúng vậy, đây là kịch bản. Rei từ nay sẽ, đến thế giới đó vài lần, vào đúng ngày giờ được ghi ở đây, và diễn theo đúng những gì được viết. Lần đầu tiên, là ngày trở thành người mẫu cho bức tranh. Đó là, khi Rei, lần đầu tiên gặp họa sĩ đó.」

「À! Cho nên mới có vẻ căng thẳng nhỉ! Vì hoàn toàn là lần đầu gặp mặt! Và biểu cảm lúc đó đã được vẽ lại nhỉ.」

「Đúng vậy. Và, lần tiếp theo Rei sẽ đến là, ba mươi sáu năm trước, ngày chỉ ra bệnh tật.」

「Cứ như vậy, quay trở lại từng chút một... và cuối cùng là, khi họa sĩ năm tuổi, phải không ạ. Ngày mà họa sĩ gặp, lại là ngày cuối cùng đối với tôi... ra là vậy...」

「Việc bổ sung giấy và bút chì màu, trước đó, hoặc giữa chừng, tôi sẽ lo. Đây là trách nhiệm của tôi.」

「Nhiều bí ẩn đã được giải đáp. Em đã thấy lạ lắm. Thời gian cũng vậy, nhưng lời thoại của em ở xưởng vẽ—」

Rei, lật tập giấy đã cầm lên, và mở trang cuối cùng.

「Câu trả lời ở đây—, 'Tôi không thay đổi. Vì tôi thích nhất khuôn mặt này. Tôi thích nhất bộ trang phục này. Tôi thích nhất kiểu tóc này', không phải rất giống một đoạn trong "Sanshiro" của Natsume Soseki sao ạ.」

「Cái gì?」

「Ể?」

Giám đốc và Inaba vô cùng kinh ngạc, và Giám đốc, người đã đặt cốc cà phê xuống, hỏi.

「Vậy sao?」

「Đúng vậy ạ. Là cảnh thầy Hirota và Sanshiro nói chuyện. Là trong giấc mơ của thầy Hirota. Em nhớ rất rõ.」

「À, ừm, Rei là một cô gái yêu văn học à... Mà thôi, nguồn gốc ở đâu thì cũng kệ, chỉ cần nói theo đúng kịch bản là được rồi.」

「Vậy thì, ai đã nghĩ ra câu thoại này ạ?」

Câu hỏi này, Inaba trả lời.

「Không ai cả. Rei chỉ nhìn vào kịch bản này và trả lời. Và họa sĩ, đã viết lại những gì nghe được, và truyền lại cho chúng ta. Tức là, người nghĩ ra nó không tồn tại.」

「Vậy thì, nếu, nếu như—」

Rei nhìn qua lại giữa hai người, và hỏi với vẻ tò mò.

「Nếu em không làm điều này, thì sẽ ra sao ạ?」

「Lựa chọn đó không có. Vì đó là chuyện đã xảy ra rồi. Quá khứ không thể thay đổi. Chỉ có thể làm thôi.」

「A, đầu em sắp rối tung lên rồi!」

「Không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy đâu. Bình thường là trả tiền trước rồi mới nhận hàng, nhưng lần này là đã nhận hàng trước rồi. Tiền thì bây giờ phải trả. Là như vậy đấy.」

「Ha... Nhưng, em hiểu rồi! Em sẽ diễn vai cô gái bí ẩn đến từ Dị giới, "Rei", theo đúng kịch bản này!」

Bên cạnh Rei đang nắm chặt tay, Giám đốc cười nhếch mép.

「Đúng là cái này, không có tiền thật.」

「Một lần nữa, tôi xin lỗi.」

「Nhưng mà, không phải là có được một bức ảnh nghệ sĩ tuyệt vời sao? Cứ dùng bức chân dung này, làm ảnh nghệ sĩ cho Rei đi. Mặt xinh, và nếu nói là ảnh cũng không ai nhận ra, và dù sao cũng là một kiệt tác tầm cỡ bảo tàng mỹ thuật quốc gia mà!」

「Nếu bà nói vậy thì, tôi cũng thấy nhẹ nhõm.」

「Hay quá! Em, sẽ cố gắng! Và, sẽ để người ta vẽ cho mình một bức tranh này! À mà đã vẽ rồi nhỉ!」 「Inaba-san!」

「Gì thế?」

「Tại sao anh không nói cho em biết! Rằng "những người" ở thế giới đó, là "người ngoài hành tinh hình bạch tuộc"! Em đã quá ngạc nhiên! Tim em suýt nữa là ngừng đập đấy! Rằng họ có tám "chân tay trơn tuột"—, à không, ông Luitepivi Puvivivipu Wetzuddevvippi đã mất một cái trong chiến tranh, nên còn bảy cái!」

「Cũng có những thế giới như vậy. Những sinh vật có trí tuệ thống trị thế giới đó, thì có muôn hình vạn trạng. Cũng có lúc là ngô mà, đúng không?」

「Nhưng! Anh phải nói cho em biết trước chứ!」

「Nếu vậy thì, sẽ không có được biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng đâu.」

「Chuyện đó thì đúng ạ! Cảnh bảy cánh tay cùng lúc chuyển động một cách trơn tuột để vẽ tranh, em cũng muốn cho Inaba-san xem lắm!」

「Không, không cần. Lần tới sẽ đi để chỉ ra bệnh tật đấy.」

「Trước đó, xin hãy cho em biết điều này! Ở thế giới toàn "người ngoài hành tinh hình bạch tuộc" đó, "Chân dung của Rei", được người dân nói chung nghĩ như thế nào ạ?」

「À, cô đã nhận ra một điểm hay đấy.」

「Dĩ nhiên là em nhận ra rồi!」

「Là chuyện không biết cũng được đấy?」

「Em muốn biết!」

「Vậy thì tôi sẽ cho cô biết. "Chân dung của Rei", được cho là một bức tranh về một sinh vật dị hình đáng sợ, do một bậc thầy hội họa tả thực lừng danh của thế giới đó tưởng tượng ra và vẽ vào cuối đời. Là tác phẩm nghệ thuật quái vật chân thực, đỉnh cao nhất của thế giới đó. Mọi người đến bảo tàng mỹ thuật, để cảm nhận nỗi kinh hoàng không đáy. Hồi ký, được rất nhiều người yêu thích như một tác phẩm kinh dị khoa học viễn tưởng mang lại cảm giác điên rồ tĩnh lặng.」

「Đá!」

Hết

17c6446b-735d-4774-8064-79173d880f2a.jpg

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận