Volume 02
Chương 9: 「Phù thủy cười sau cùng」 ─Một loại Phép thuật─
0 Bình luận - Độ dài: 5,502 từ - Cập nhật:
Tại một góc khuất của thành phố, có một văn phòng giải trí nhỏ bé.
Văn phòng ấy nép mình trên tầng ba của một tòa nhà phức hợp cũ kỹ, chật hẹp nằm ngay trước một ga tàu tư nhân, một công trình hẳn đã được xây từ thời Showa, lọt thỏm giữa hằng hà sa số những tấm biển hiệu của các cửa hàng trông có vẻ mờ ám.
Phía trước sảnh thang máy chật chội là một tấm biển nhỏ khiêm tốn:
『Văn phòng Giải trí Arisugawa』
Sau cánh cửa là một không gian vừa là phòng tiếp khách, vừa là phòng làm việc. Ngay cạnh đó, một căn phòng khác được ngăn cách bởi cửa kính mờ, trên có tấm biển 『Phòng Giám đốc』.
Trong phòng tiếp khách—
「Công việc tiếp theo là ở Dị giới, và lần này Rei sẽ phải diễn xuất. Cơ mà không phải đóng phim hay kịch nghệ gì đâu, mà là nhập vai một người hoàn toàn khác trước mặt mọi người.」
Người đàn ông trong bộ vest đen ngồi trên ghế sofa giải thích. Anh ta có thân hình nhỏ con, chỉ cao chừng một mét năm lăm, với mái tóc ngắn trắng xóa đặc trưng. Cùng với đôi mắt to tròn, trông anh như một thiếu niên ngoại quốc.
「Em hiểu rồi, Inaba-san! Nếu là công việc, em sẽ làm bất cứ điều gì!」
Yukino Rei, nữ sinh mười lăm tuổi át chủ bài của văn phòng, nắm chặt hai tay đáp lời đầy quyết tâm. Cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện, ngăn cách bởi một chiếc bàn thấp, trong bộ đồng phục váy liền màu trắng với chiếc nơ xanh to bản nổi bật ở ngực phải. Mái tóc đen dài đến thắt lưng của cô được giữ gọn gàng bằng một chiếc băng đô.
Ngồi cạnh Inaba là vị Giám đốc trong bộ suit đỏ—một người phụ nữ luôn tự nhận mình đã bốn mươi nhưng trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
「Nói hay lắm Rei! Tinh thần đó, chị đã nhận lấy! Tro cốt của em cứ để chị lo!」
Bà hùa theo lời Rei rồi liếc nhìn người bên cạnh. Bị nhìn, anh ta đáp gọn lỏn.
「Tôi sẽ không để cô ấy chết đâu.」
Vốn đã biết rằng ở thế giới khác dù có chết cũng sẽ bình an trở về, Rei hào hứng đáp lời:
「Nếu là công việc thì em sẽ cố gắng hết mình! Dù có phải chết đi nữa... miễn là không đau lắm thì em chịu được ạ!」
「Nói hay lắm Rei! Tinh thần đó, vân vân và mây mây!」
「Tôi cũng không thích những công việc có tiền đề là "cái chết", nên sẽ cố gắng loại trừ. Nhưng việc "ở thế giới khác, dù có chết cũng không sao" lại là một lợi thế độc nhất của Rei, nên không thể nói là sẽ hoàn toàn không có. Ít nhất lần này thì khác. Chỉ là—」
Inaba bỏ lửng câu nói.
「Chỉ là?」
「Chỉ là sao?」
Cả hai người phụ nữ đồng thanh, dồn ánh mắt về phía anh. Inaba bình thản đáp.
「Trước đó, có một việc phải luyện tập cho kỹ.」
「Cái gì?」
「Cái gì ạ?」
Lại một lần nữa, hai giọng nói vang lên cùng lúc, hai cặp mắt tập trung vào một người. Và người đó trả lời.
「Cách nín thở trong thời gian dài. Và cách thở dưới nước.」
***
Giữa một khu rừng toàn những cây cổ thụ.
Những cái cây có đường kính lên tới ba mươi mét và cao hơn hai trăm mét, mang một vẻ uy nghi khác biệt hoàn toàn so với thực vật trên Trái Đất. Chúng mọc cách nhau khoảng một trăm mét, và mặt đất ở giữa được bao phủ bởi lớp đất đen ẩm ướt cùng những loài cỏ trông giống như dương xỉ.
Chiếc xe bốn bánh nhỏ của Inaba đang đỗ trước một gốc cây. Dù là loại xe bốn chỗ nhưng trông nó vẫn bé tí hon, như một món đồ chơi bị đứa trẻ nào đó bỏ quên.
Trong khu rừng ấy, có một con suối lộ thiên.
Con suối có hình tròn, đường kính khoảng mười mét. Sắc xanh lam của nó đã nói lên độ sâu thăm thẳm. Mặt nước phẳng lặng như gương, yên bình phản chiếu màu xanh của cây cối và bầu trời buổi sáng mùa hè thấp thoáng qua những kẽ lá.
Và rồi, từ chính con suối đó, Rei trồi lên.
Mặt nước phẳng lặng như gương bỗng sủi lên những bọt khí, khuấy động dữ dội và làm méo mó hình ảnh phản chiếu. Như thể đuổi theo những bọt khí ấy, gương mặt của Rei dần hiện ra từ dưới làn nước trong vắt.
Rei ngửa mặt lên, mở mắt và từ từ nổi lên trong khi vẫn tiếp tục thở ra những bọt khí cuối cùng.
「Phù—, hà!」
Ngay khi đầu vừa nhô khỏi mặt nước, cô hít một hơi thật sâu.
Rei mặc một chiếc áo tunic màu nâu sẫm có thiết kế đơn giản, bên dưới là bộ đồ bơi liền mảnh cùng màu. Cô vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, dùng tay chân bơi đứng rồi chuyển sang bơi ếch để vào bờ.
Khi tay chạm vào đất, cô cứ thế dùng lực đẩy người lên rồi nằm ngửa ra. Đất ẩm dính vào chiếc áo tunic và mái tóc dài ướt nhẹp, nhưng cô không bận tâm.
「Phù!」
Cô chỉ thở ra một hơi thật dài, ngước nhìn tán cây cổ thụ khổng lồ.
Từ giữa suối, Inaba nổi lên mà không hề có bọt khí. Anh đeo một chiếc mặt nạ lặn và ngậm một chiếc van thở nối với ống dây. Toàn thân Inaba được bao bọc bởi bộ đồ lặn màu đen, trên lưng là một bộ thiết bị lặn bao gồm bình khí và ống dây.
Đây là loại thiết bị tối tân được gọi là “rebreather” (máy tái thở). Khác với các thiết bị lặn thông thường vốn xả khí ra ngoài, nó thu hồi lại không khí đã thở ra, điều chỉnh nồng độ oxy rồi cho phép người dùng hít lại. Nhờ vậy, thợ lặn có thể ở dưới nước lâu hơn và thoải mái hơn.
Rei gồng bụng ngồi dậy, gọi với ra chỗ Inaba đang lơ lửng giữa suối.
「Anh thấy sao, Inaba-san! Em đã nổi lên khẩn cấp một cách an toàn! Sức khỏe không có vấn đề gì! Nước cũng không lạnh đến mức đóng băng đâu ạ!」
「Biết rồi. —Rei, cô bơi giỏi đấy. Chuyển động dưới nước không hề ngập ngừng.」
「Vì em học bơi từ nhỏ rồi ạ! Em có thể lặn hết một bể bơi hai mươi lăm mét đấy!」
「Ở đâu? Từ khi nào? Thầy giáo lúc đó tên gì?」
「Ể? Ừm... A...?」
Rei nghiêng mái đầu ướt nặng trĩu, và Inaba khẽ vẫy tay.
「Không, không sao. Bây giờ chuyện đó không quan trọng.」
「Việc luyện tập lặn đã ổn chưa ạ?」
「Tôi nghĩ là không có vấn đề gì, nhưng vì vẫn còn thời gian và oxy nên cứ làm lại một lần nữa cho chắc. Dù sai sót trong lúc này cũng chỉ khiến cô chết ở thế giới này thôi—nhưng nếu sai sót trong lúc thực hiện nhiệm vụ, thì công việc sẽ thất bại một cách không thể cứu vãn.」
「Em hiểu rồi! Chúng ta làm thôi! Lần tới em sẽ lặn nhanh hơn cho anh xem!」
「Thấy không? Đó là ngôi làng mà cô phải đến. Dân số khoảng hai trăm người.」
「Em thấy rồi.」
Vài giờ sau buổi luyện tập, Inaba và Rei đã ở rìa khu rừng.
Inaba đã trở lại với bộ vest, còn Rei mặc chiếc áo tunic, cả hai người và tóc đều đã khô hoàn toàn. Rei búi gọn mái tóc dài ra sau gáy. Họ trải một tấm bạt trong bóng râm của cây cổ thụ và nằm sấp, mỗi người cầm một chiếc ống nhòm hiệu suất cao mang từ thế giới của mình.
Đây là nơi khu rừng cổ thụ kết thúc.
Phía trước họ là một vùng đất nông nghiệp rộng lớn, thoai thoải dốc xuống, trải dài đến tận chân trời. Trên bầu trời mùa hè không một gợn mây, một hành tinh khổng lồ có vành đai, trông tựa như sao Mộc, đang lơ lửng lặng lẽ với kích thước lớn gấp mười lần mặt trăng tròn. Dưới đó, một loại cây trồng cao lạ lẫm đang gợn sóng trong gió.
Phía xa xa của tấm thảm xanh ấy chính là ngôi làng mục tiêu.
Nó cách đây khoảng một cây số. Qua ống nhòm, có thể thấy hơn mười ngôi nhà nằm rải rác. Chúng được làm bằng gỗ, nhưng lại có một kiểu kiến trúc mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Những ngôi nhà có hình trụ nằm ngang. Dường như người dân ở đây đã bằng cách nào đó chặt hạ những cây cổ thụ, cắt chúng thành những khúc dài vài mét rồi khoét rỗng bên trong để tạo ra không gian sống. Lối vào ở hai đầu, còn tường và mái đều có dạng vòm tròn.
「Nhà bằng thân cây... đúng không ạ? Mấy cái này có được gọi là "nhà gỗ" không nhỉ?」
「Ai biết được.」
Inaba trả lời cộc lốc. Anh hạ ống nhòm xuống và quay sang Rei.
「Từ đây trở đi, cứ làm như đã bàn. Đến ngôi làng đó và gặp người yêu cầu tên là "Emma". Cô ấy là một người phụ nữ cao, có mái tóc dài màu hạt dẻ và cài một chiếc trâm hình con chim. Bên kia cũng sẽ nhận ra Rei ngay lập tức.」
「Em hiểu rồi! Phần còn lại em sẽ diễn theo kịch bản cùng với cô ấy! Em ứng biến cũng giỏi lắm! Em đã diễn tập rất nhiều rồi mà. Em sẽ cố gắng hết sức!」
「Vậy thì gặp lại sau.」
「Em đi đây ạ!」
Khi Rei vừa đứng thẳng dậy, Inaba nói thêm.
「Ống nhòm để lại đây. Sẽ bị coi là kẻ đáng ngờ đấy.」
「Ối.」
Rei một mình rảo bước trên con đường nhỏ xuyên qua cánh đồng, lẩn mình giữa những luống cây trồng cao hơn đầu người, dần dần tiến lại gần ngôi làng.
Những ngôi nhà bằng thân cây ở phía trước ngày càng lớn dần. Chẳng mấy chốc, cô đã có thể nhìn thấy bóng người đi lại trong làng. Dù là Dị giới, nhưng những người sống ở đây có hình dáng, vóc người không khác gì thế giới của họ. Đàn ông mặc áo sơ mi và quần đơn giản, còn phụ nữ mặc chiếc áo tunic giống như Rei. Dụng cụ của họ được làm bằng gỗ và sắt, cho thấy một trình độ phát triển tương đương với châu Âu thời trung cổ.
Trong làng có giếng nước, chuồng gia súc và nhà kho cũng được làm bằng thân cây. Mọi người đang cần mẫn làm công việc của riêng mình.
Khi Rei còn cách làng khoảng ba trăm mét, cô nhận ra ngôi làng được bao bọc bởi một hàng rào gỗ chắc chắn, có lẽ để chống thú dữ hoặc kẻ thù. Lối vào duy nhất là một cánh cổng rộng khoảng ba mét, nơi có một người đàn ông cường tráng cầm giáo dài và đeo kiếm bên hông đang đứng gác.
「Chà, nên vào từ đâu đây...」
Khi Rei đang lẩm bẩm, một giọng nói vang lên từ phía sau.
「Cứ đường đường chính chính mà vào thôi, Rei.」
Rei quay lại và thấy một người phụ nữ bước ra từ giữa những luống cây. Đó là một người phụ nữ cao, có mái tóc dài màu hạt dẻ và cài một chiếc trâm hình con chim—một mỹ nhân trưởng thành khoảng ba mươi tuổi với những đường nét dịu dàng.
「Là Emma-san, phải không ạ?」 Rei hỏi để xác nhận.
Emma bình thản đáp. 「Đúng vậy. Lần đầu gặp mặt. Hôm nay nhờ cô giúp đỡ nhé, cô bé đến từ Dị giới.」
「Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức.」
「Vậy thì đi cùng tôi. Việc giao tiếp với dân làng cứ để tôi lo.」
Rei gật đầu rồi lặng lẽ đi theo Emma. Khi đến cổng, người lính gác cất giọng nghiêm nghị.
「Emma. Người đó... là ai?」
「Là em gái tôi, Rei đấy chứ?」
「À, ra là Rei à. Trông dễ thương ra phết nhỉ. Suýt không nhận ra đấy.」
Người lính gác nói rồi nháy mắt với Rei một cái, sau đó mỉm cười nhường đường.
Sau khi vào làng, mỗi khi có ai đó bắt chuyện, Emma lại giới thiệu y như vậy, và câu trả lời luôn là:
「À, là Rei nhỉ.」
「Đúng rồi, là Rei.」
「Lâu lắm mới thấy đấy. Khỏe không?」
Già trẻ, trai gái, tất cả dân làng đều chấp nhận sự hiện diện của cô một cách tự nhiên. Rei không khỏi thắc mắc, bèn hỏi nhỏ Emma đang đi phía trước.
「Chị đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi ạ?」
Emma chỉ gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Emma dẫn Rei đến một ngôi nhà ở rìa làng. Bên trong căn nhà được khoét từ thân cây, tường và trần là những bề mặt gỗ được đẽo gọt thô ráp. Những phần gỗ không bị đẽo đi được tận dụng làm bàn, ghế và giường. Cuộc sống của họ có vẻ rất giản dị, trong nhà có rất ít đồ đạc. Ở khu bếp, chỉ có vài chiếc nồi thiết yếu và những chiếc đĩa gỗ được xếp ngay ngắn.
Rei được mời ngồi xuống ghế cạnh Emma. Cô được mời một tách trà bằng cốc gỗ, tỏa ra một mùi hương mà cô chưa từng ngửi thấy.
「Ngon ạ.」
「Vậy thì tốt quá. —Nào, chẳng mấy chốc nữa, "họ" sẽ đến thôi.」 Emma nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Rei đặt chiếc cốc trà vẫn còn phân nửa xuống, gương mặt cũng trở nên căng thẳng.
「Vâng. "Đội Săn Phù thủy", phải không ạ...?」
「Đúng vậy. Đội Săn Phù thủy hoạt động theo lệnh của nhà vua, nhưng chỉ cần có một chút tin đồn về phù thủy là họ sẽ mò đến bất cứ đâu. Lần này, họ nghe được từ một thương nhân câu chuyện "chỉ một góc cánh đồng bị khô héo một cách kỳ lạ", và cho rằng chắc chắn phải có phù thủy trong ngôi làng này.」
「Nhưng đó là để ngăn chặn bệnh cho cây trồng, em đã nghe Inaba-san nói vậy.」
「Phải. Đó là một loại bệnh do nấm mốc rất phổ biến. Vì tôi đã rắc giấm vào ban đêm nên chỉ có chỗ đó bị khô héo, nhờ vậy mà ngăn được bệnh lây lan ra toàn bộ cánh đồng. Dân làng ở đây rất hiền hòa nên họ không bận tâm đến chuyện đó. Tuy nhiên, một thương nhân đi ngang đã nhìn thấy và thêu dệt câu chuyện một cách thái quá.」
「Chỉ vì chuyện đó mà lại kết luận là "có phù thủy" sao ạ...」
「Đúng vậy. Họ bị ám ảnh bởi việc săn phù thủy. Chỉ cần có một chút gì đó khác thường, họ sẽ đổ cho phù thủy. Và dù có giải thích thế nào cũng vô ích. Bằng mọi giá, họ sẽ cố tìm ra cho bằng được.」 Emma nói với vẻ mặt cay đắng, rồi khẽ thả lỏng nét mặt.
「Tuy nhiên lần này, nghe nói trên đường đến đây có người trong nhóm họ bị bệnh, nên họ đã ở lại một thị trấn lớn một thời gian. Thông tin đó may mắn thay đã đến được ngôi làng này.」
「Cho nên, chúng ta mới có thời gian chuẩn bị như thế này!」
「Vâng. Đây là một sự may mắn lớn. Và khi tôi đang bế tắc, Inaba đã đột nhiên xuất hiện và giúp đỡ, tôi thật không biết nói gì hơn để cảm ơn. Dĩ nhiên là cả cô nữa, Rei.」
「Không có gì đâu ạ! Kế hoạch này, em nhất định sẽ làm cho nó thành công!」
Rei nói dứt khoát rồi uống cạn tách trà.
Quá trưa, một đoàn người cưỡi ngựa và xe ngựa xuất hiện ở đường chân trời, tiến về phía làng.
Đội Săn Phù thủy gồm mười người, toàn là đàn ông. Bảy người trong số đó cưỡi ngựa, mặc áo giáp da dù đang là mùa hè, mang theo những vũ khí tốt như kiếm và cung. Họ là những người lính của quân đội quốc gia, trông trẻ tuổi và cường tráng, ngoại trừ đội trưởng là một người đàn ông trung niên. Ba người còn lại mặc áo sơ mi và quần đen, đi trên một cỗ xe ngựa hai bánh không mái che. Một người trung niên đội mũ cao, còn hai người trẻ hơn thì không.
Trước mặt toàn bộ hai trăm dân làng đang tập trung ở quảng trường, người đàn ông đội mũ cao trèo lên sàn xe ngựa và cất giọng sang sảng.
「Chúng ta được nhà vua phái đến để tiêu diệt khỏi thế gian này những kẻ tà ác đã ký giao kèo với ác quỷ và mang tai họa đến cho nhân loại—những mụ phù thủy! Từ nay cho đến khi chúng ta rời đi, tất cả phải tuân theo chỉ thị! Lời nói của chúng ta, hãy coi như là mệnh lệnh của nhà vua! —Trưởng làng, ra trình diện!」
「Là tôi đây ạ.」 Một ông lão đứng dậy từ trong đám đông.
「Tốt! Chúng ta sẽ dốc toàn lực để tìm ra phù thủy! Dân làng phải hợp tác! Với tư cách là trưởng làng, ngươi có ý kiến gì khác không? Nếu có, ta sẽ nghe. Cứ nói thẳng ra!」 Gã đàn ông đội mũ cao hỏi một cách hống hách.
「Không dám đâu ạ...」
「Tốt lắm! Vậy thì, cho tất cả phụ nữ trẻ trong làng xếp hàng ra trước mặt!」
「Tôi hiểu rồi. Nhưng, xin đừng làm điều gì thô bạo—」
「Ngoài phù thủy ra, chúng ta sẽ không động đến ai cả! Trưởng làng, ngươi nghĩ chúng ta đến đây để hành hạ phụ nữ một cách vô cớ sao?」
「Không ạ...」
Trưởng làng miễn cưỡng ra chỉ thị. Dân làng buồn bã nhìn con gái và vợ của mình bước ra.
Rei, người đứng ở cuối đám đông, quay sang Emma.
「Nào, đi thôi nhỉ.」
「Đi thôi. Mà này, tôi vẫn chưa nghe Rei nói sẽ "làm thế nào" cả.」
「Là một chút "ảo thuật" thôi ạ. À, ý là "trò ảo thuật" ấy. Không phải phép thuật đâu!」
Rei nháy mắt với Emma một cái rồi tiến ra giữa quảng trường.
Khoảng ba mươi phụ nữ trẻ bị bắt xếp thành một hàng ngang, quay lưng về phía dân làng, gương mặt lo lắng hướng về phía Đội Săn Phù thủy.
Gã đàn ông đội mũ cao bước xuống xe ngựa, tiến lại gần hàng người.
「Trong số này có một mụ phù thủy! Một kẻ đáng sợ đã dùng ma thuật làm khô héo mùa màng và mê hoặc dân làng! Một kẻ sẽ gieo rắc tai ương cho ngôi làng này và cho cả thế giới trong tương lai! Nhưng không còn đường thoát nữa! Nếu tự giác ra trình diện, ta thề dưới danh nghĩa thần Tolderudelto, sẽ cho ngươi chết một cách không đau đớn! Nào, ra trình diện đi!」
Dĩ nhiên là không một ai có phản ứng.
「Tốt lắm! Vậy thì tìm cho đến khi ra thôi! Từng người một, ta sẽ tự tay kiểm tra! Vì phù thủy có một dấu ấn trên cơ thể, ở đâu đó, được đánh dấu khi ký giao kèo với ác quỷ!」
Vừa nói, gã vừa cười nhếch mép một cách dâm đãng. Theo sau là những người lính, gã tiến lại gần cô gái trẻ ở cuối hàng.
Rei, người đang đứng ở gần giữa hàng với vẻ mặt bình thản, hỏi nhỏ Emma bên cạnh.
「"Dấu ấn của phù thủy", có thứ đó thật sao ạ?」
「Tất nhiên là không. Nhưng có rất nhiều người tin vào điều đó. Và nhờ nó, không biết bao nhiêu cô gái đã bị làm nhục.」
「Ha... Vậy thì, em bắt đầu được chưa ạ?」
「Xin mời.」
Thấy Emma gật đầu dứt khoát, Rei nhảy ra khỏi hàng.
「Này! Ông chú!」
Hành động của Rei khiến tất cả mọi người giật mình ngoảnh lại, ngoại trừ gã đàn ông đội mũ cao đang định đưa tay về phía cô gái ở cuối hàng. Vài tên lính thậm chí còn siết chặt cán giáo trong tay.
「Tại sao lại làm một chuyện ngớ ngẩn như vậy! Trong làng này không có phù thủy nào cả!」
Trước tiếng hét của Rei, gã đàn ông đội mũ cao quay phắt lại, lườm cô bằng một ánh mắt sắc lẻm.
「Cô nhóc! Ai cho phép ngươi tự ý di chuyển? Ai cho phép ngươi lên tiếng?」 gã gầm lên khi Rei tiến lại gần.
「Ồn ào! Ta muốn nói gì trong làng của ta là quyền của ta, đồ ngốc! Lão già biến thái dâm đãng chỉ biết làm những trò bỉ ổi để tìm một mụ phù thủy không hề tồn tại!」
「Cái gì! Con nhóc... ngươi, có vẻ không hiểu được sứ mệnh vĩ đại của ta...」
Khi gã tiến lại gần, còn cách khoảng năm mét, Rei hét lên.
「Ai mà thèm hiểu!」
Cô giơ tay phải ra, chỉ ngón trỏ về phía gã, đồng thời dùng đầu ngón cái chà xát vào đầu ngón giữa và ngón áp út. Ngay lập tức, một làn khói trắng đột nhiên sinh ra từ đầu ngón tay cô, bay lên trời thành một dải mỏng.
「Cái gì!」
Gã đàn ông đội mũ cao ngã ngồi xuống đất vì sốc, và những người lính đang chú ý đến Rei đồng loạt xôn xao.
「Hả?」
Rei làm một vẻ mặt ngạc nhiên rồi xoa hai tay vào nhau. Lần này, một làn khói còn lớn hơn bốc lên, che khuất cả khuôn mặt cô.
Đó chỉ là một món đồ ảo thuật rẻ tiền, chỉ cần bôi một ít tro đặc biệt lên ngón tay và chà xát là sẽ tạo ra khói.
Làn khói đột nhiên sinh ra rồi đột nhiên biến mất. Những người lính đồng loạt chĩa giáo về phía Rei, cùng lúc đó, gã đàn ông đội mũ cao cũng hét lên.
「Là nó! Nó chính là phù thủy!」
「Xin hãy chờ đã! Em gái tôi không phải là phù thủy!」
「Vậy thì làn khói đó là gì! Ngươi cũng đã thấy rồi chứ! Từ bàn tay không có gì mà lại tạo ra khói! Đó là phép thuật! Nó định bắn quả cầu lửa vào chúng ta... nhưng vì chưa thành thạo nên đã thất bại! Ôi, thật là một cô nhóc đáng sợ! Chúng ta suýt chút nữa là mất mạng!」
「Đó là...」
「Ưm ưm!」
「Thôi, dù sao đi nữa, chỉ cần điều tra là sẽ biết ngay! Vì cách tìm ra phù thủy rất đơn giản!」
「Ưm ưm!」
Xe ngựa, ngựa và lừa nối đuôi nhau đi qua khu rừng cổ thụ.
Trên xe ngựa có ba người đàn ông đội mũ cao, Rei bị trói bằng dây thừng và miệng bị bịt bằng một miếng vải. Trưởng làng cũng bị đưa đi để chứng kiến. Những người lính đi hai bên bảo vệ xe ngựa, còn Emma thì cưỡi lừa đi theo.
Chẳng mấy chốc họ đã đến con suối trong vắt. Xe ngựa dừng lại.
「Này trưởng làng. Một con suối tốt đấy.」 gã đàn ông đội mũ cao nói một cách hài lòng. 「Nước trong và tinh khiết là một sự tồn tại thiêng liêng mà thần Tolderudelto đã ban cho chúng ta! Nó không chấp nhận phù thủy! Vì vậy nó sẽ không bao giờ nhấn chìm họ! Ném con bé này xuống suối, nếu nó không chìm thì đó là bằng chứng của phù thủy!」
「Ưm ưm!」
「Như vậy là quá tàn nhẫn! Nếu chìm thì sẽ chết mất!」 Emma hét lên từ bên ngoài vòng vây của lính.
Gã đàn ông đội mũ cao ra hiệu cho thuộc hạ, và miếng bịt miệng của Rei được tháo ra.
「Cô nhóc! Đây là cơ hội cuối cùng! Nếu thú nhận mình là phù thủy, ta sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng bằng cách chém đầu! Còn nếu để bị phát hiện, sẽ không còn dung thứ nữa đâu! Ngươi sẽ bị đưa sống về kinh đô, chịu đựng mọi sự đau đớn, rồi bị thiêu sống!」
「Ồn ào quá lão già biến thái! Ông chỉ muốn làm chuyện đó thôi chứ gì!」
「Gan to thật đấy.」
「Xin hãy dừng lại! Rei không phải là phù thủy!」
「Không sao đâu chị ơi! Em không phải là phù thủy! Hơn nữa, em được thần Tolderudelto bảo vệ, nên sẽ không bao giờ chết vì chuyện này đâu! Vì ngày nào em cũng cầu nguyện mà!」
Mặt gã đàn ông đội mũ cao nổi đầy gân xanh. Gã nghiến răng ken két như thể sắp vỡ.
「Phù thủy mà dám nhắc đến tên vị thần của chúng ta sao! Đồ phạm thượng! Ném nó xuống!」
Hai gã đàn ông liền xốc nách Rei, người vẫn đang bị trói tay sau lưng, rồi ném thẳng cô từ trên xe ngựa xuống.
「Oái!」
Rei rơi tõm xuống giữa suối, tạo ra một cột nước lớn—
rồi cứ thế không nổi lên nữa.
Những gợn sóng lăn tăn vỗ vào bờ rồi cũng dịu đi, trả lại cho con suối vẻ phẳng lặng như gương, nhưng Rei vẫn không trồi lên.
Hơn hai mươi phút trôi qua. Bên cạnh con suối yên tĩnh, Emma đang khóc nức nở, trưởng làng thì chỉ biết đứng lúng túng. Những người lính im lặng theo dõi, còn gã đàn ông đội mũ cao trên xe ngựa thì lẩm bẩm.
「Chuyện quái gì thế này...? Một người không có vật nặng... bình thường không thể chìm lâu như vậy...」
Emma ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, lườm gã.
「Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa! Rei—, em gái tôi không phải là phù thủy!」
「Ừm... có vẻ như vậy.」
「Ông chỉ là một kẻ giết người!」
「Đừng có nói những lời khó nghe như vậy! Chúng ta đang làm theo lệnh của nhà vua, để cứu dân chúng khỏi phù thủy!」
「Giết một cô gái vô tội rồi mà còn nói gì là "cứu" chứ!」
「C-cái gì, không có gì là hoàn hảo cả! Đây là một sự hy sinh cần thiết!」
Giữa lúc hai người đang cãi nhau,
「Phù—, hà!」
Cùng với những bọt khí làm mặt nước rung động, Rei thò đầu ra.
Những người lính kinh hãi lùi lại, còn gã đàn ông đội mũ cao lại một lần nữa ngã ngồi xuống sàn xe ngựa, mông đập mạnh.
「A! Rei!」
「Chị ơi!」
Rei vừa bơi đứng trong suối, vừa mỉm cười vẫy tay với Emma.
「S-s... s...」
Trước gã đàn ông đội mũ cao đang lắp bắp, Rei hét lên.
「Này lão già biến thái! Chỗ nào của tôi là phù thủy! Nói thử xem!」
「............」
Lờ đi gã đang ngây người, Rei hướng về phía Emma.
「Chị ơi! Thần đã giúp em đấy! Dưới nước, em đã gặp được thần Tolderudelto! Em đã nghe thấy giọng nói hiền từ của ngài! Ngài nói rằng, em vẫn chưa được đến thiên đường!」
「À... cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài!」
Emma ngước nhìn lên trời, rồi lại lườm gã đàn ông đội mũ cao.
「Bây giờ thì ông đã hiểu rồi chứ! Rei không phải là phù thủy! Vốn dĩ trong ngôi làng này không hề có phù thủy!」
Rei từ dưới nước cũng hùa theo.
「Đúng vậy lão già biến thái! Phải đưa tất cả phụ nữ trong làng đến đây nhờ thần giúp thì mới hiểu ra à, đồ ngốc! Ông mới là kẻ phạm thượng!」
「Ực—. Nếu đó là ý chỉ của thần Tolderudelto, thì không còn cách nào khác. Chúng ta sẽ quay trở lại công việc tìm kiếm một phù thủy khác ở một nơi khác!」
Gã đàn ông đội mũ cao vừa xoa mông đau vừa đứng dậy.
「Tất cả, đêm nay phi ngựa nhanh về thị trấn!」
Trưởng làng hỏi.
「Ể? Vậy thì, đêm nay không cần chỗ ở sao...?」
「Không cần! Đã làm phiền rồi!」
Rei bơi vào mép suối.
「Hựp!—」
Cô dùng lực đẩy người lên rồi nằm ngửa ra. Ngay lúc đó, những người lính đã đứng ngây ra từ lúc nãy đổ xô đến, lần lượt đưa những cánh tay to lớn của họ ra.
「Xin hãy chia sẻ phép lạ cho chúng tôi!」
「Cả cho tôi nữa!」
「Xin hãy!」
「Nhất định!」
「Ể? À, không, tôi không thể... Mà thôi, nếu chỉ một chút thôi. Chỉ bắt tay thôi thì—」
「Bọn bay! Đi thôi!」
Màn đêm buông xuống khu rừng, nhưng không gian không hề tối mịt. Phía tây chân trời, một hành tinh khổng lồ vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, tạo ra một thế giới sáng đến mức có thể đọc sách. Chỉ có những bóng cây cổ thụ là kéo dài thành những vệt tối thẳng tắp, chia cắt mặt đất thành những mảng sáng tối đan xen.
Bên cạnh con suối, chiếc xe bốn bánh nhỏ vẫn đỗ ở đó, kế bên là một chiếc lều hình vòm đã được dựng lên. Gần đó, Inaba đang ngồi trên một chiếc ghế xếp, đun nước trong một chiếc ấm bằng bếp ga mini.
Dây kéo của lều được mở từ bên trong, và Rei trong bộ đồng phục bước ra.
「Anh vất vả rồi, Inaba-san.」
「Ngủ được không?」
「Em đã ngủ say như chết! Sau khi bơi thì mệt lắm ạ! —Emma-san đâu rồi ạ?」
「Chắc sắp đến rồi. Uống trà không? Sắp sôi rồi.」
「Em có ạ!」
Khi Rei và Inaba đang ngồi cạnh nhau uống trà trong cốc sứ, một giọng nói vang lên từ xa.
「Thật là một mùi hương tuyệt vời.」
Phía bên kia con suối, Emma xuất hiện từ trong bóng râm của cây cổ thụ.
「Chị ơi! À không phải, Emma-san!」
Emma đi vòng qua con suối, từ từ tiến lại gần rồi quỳ xuống trước mặt hai người. Cô cúi đầu một cách lịch sự và sâu sắc.
「Mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp. Thật sự cảm ơn hai vị.」
「Không có gì đâu ạ! Mà này, Emma-san, chị có uống trà không?」
「Trà của Dị giới... Tôi rất quan tâm, nhưng nếu có sự thay đổi nào đó trong cơ thể thì sẽ rất phiền phức. Tôi xin nhận tấm lòng của cô thôi.」
「À, đúng vậy nhỉ.」 Rei tiếc nuối rút tay lại.
「Inaba. Đây là phần thưởng đã hứa. Có đủ không nhỉ?」
Emma lấy một chiếc túi da nhỏ từ trong áo ra, và Inaba nhận lấy. Bên trong là vài viên sapphire lớn bằng viên kẹo.
「Uwa...」 Rei chớp mắt.
「Đủ rồi.」 Inaba cất chiếc túi vào áo vest một cách thờ ơ.
「Emma-san... Chị đã ổn chưa ạ? Những người đó sẽ không đến nữa chứ ạ...?」 Rei lo lắng hỏi.
Emma bình thản đáp. 「Phải. Không thể nói là tuyệt đối sẽ không đến nữa—nhưng như cô thấy, họ là những người rất sùng đạo. Họ chắc hẳn đã thực sự hối hận vì đã nghĩ rằng mình đã giết Rei. Chắc là sẽ ổn trong một thời gian.」
「Vậy thì tốt quá ạ.」
「Tuy nhiên... tôi cũng không thể gây thêm phiền phức cho ngôi làng này nữa. Chỉ còn cách tìm một nơi ở mới thôi.」
「Vậy sao ạ...」
「Đó là một ngôi làng tốt. Nhưng đây là số mệnh của tôi. Tôi đã được sinh ra dưới một ngôi sao phải sống một cách lặng lẽ.」
「Xin hãy... bảo trọng.」
「Cảm ơn. Tôi sẽ không bao giờ quên hai vị. Về Inaba, pháp sư đến từ Dị giới, và Rei, cô gái giỏi diễn xuất và bơi lội.」
Nói rồi Emma đứng dậy và bắt đầu đi.
Cô đi thẳng về phía con suối, và ẩn mình trong vệt bóng tối do cây cổ thụ tạo ra.
Và khi Emma xuất hiện trở lại từ vệt bóng tối, cô đã bước đi trên mặt nước, mỗi bước chân chỉ gợn lên những vòng sóng lăn tăn.
「Oa...」
Thấy Rei mắt sáng rỡ, Emma quay lại với một nụ cười đẹp.
「Là một chút "ảo thuật" thôi.」
Nói rồi, cô xoay người một cách lộng lẫy và nhảy múa trong ánh sáng của hành tinh xa xôi.
Hết


0 Bình luận