♥
Ngày mới bắt đầu từ rất sớm khi bạn là một bà mẹ đơn thân. Buổi sáng của tôi thường bắt đầu bằng việc dụi đôi mắt ngái ngủ và ra khỏi giường từ sớm vì phải chuẩn bị bữa trưa cho cô con gái học cấp ba.
Đó là điều bình thường, thường nhật đối với tôi—thói quen hằng ngày của một người phụ nữ tuổi ba mươi. Hay đúng hơn, đáng lẽ ra nó phải như vậy...
"Ồ, chào buổi sáng mẹ."
Bảy giờ sáng. Tôi đã thong thả thức dậy và đi vào phòng khách, nơi bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn.
Miu đang ở trong bếp, đã mặc sẵn đồng phục học sinh. Vậy mà hôm nay, con bé lại dậy trước cả tôi để chuẩn bị bữa sáng.
"Con có thể ngủ thêm một chút mà."
"Con không thể ngủ cả ngày được," tôi nói trong khi ngồi xuống.
Đã hai tuần kể từ khi tôi trở về từ Tokyo, và Miu đã luôn như thế này kể từ đó, luôn thức dậy sớm hơn tôi và chuẩn bị bữa sáng cho hai mẹ con. Ngoài nấu nướng, con bé còn lo cả giặt giũ, dọn dẹp và mua sắm. Con bé đã trở nên chủ động giúp đỡ việc nhà.
Miu vốn là một cô bé khá tháo vát, có thể xử lý việc nhà và nấu nướng không vấn đề gì, nhưng cho đến khi tôi trở về, con bé không bao giờ giúp đỡ việc nhà dù tôi có nhờ bao nhiêu lần đi nữa. Chà, công bằng mà nói, con bé thực sự sẽ giúp nếu tôi không khỏe, nhưng tương tự, con bé hoàn toàn thiếu chủ động khi tôi vẫn ổn. Tôi không chắc đó là do lười biếng hay con bé chỉ không ngại để tôi cưng chiều.
Ấy thế mà giờ đây, Miu lại siêng năng đột xuất theo cái cách mà con bé chưa từng thể hiện—và lý do cho chuyện này, thật lòng mà nói, thì đã rõ như ban ngày.
"Người ta nói rằng một số người khó ngủ khi mang thai. Nếu mẹ không khỏe, cứ ngủ tiếp đi và đừng ép mình dậy. Mọi việc con có thể tự lo được."
"Đừng lo, đến giờ mẹ vẫn ổn. Tối qua mẹ đã ngủ đủ tám tiếng."
"Vậy à. Tốt quá," Miu nói trong khi đặt một tách cà phê lên bàn trước mặt tôi một cách cộc lốc.
Tuy nhiên, đó không phải là cà phê thông thường, mà là một loại trà thảo mộc được gọi là "cà phê bồ công anh", làm từ rễ cây bồ công anh. Về mặt kỹ thuật, vì không có hạt cà phê, nó không phải là cà phê thực sự—và hơn nữa, nó cũng không chứa caffeine, có nghĩa là trẻ em và phụ nữ mang thai có thể uống an toàn.
Vâng, đúng vậy...tôi đã được phục vụ một loại đồ uống đặc biệt an toàn cho người mang thai.
Như bạn có thể đã đoán, tôi hiện đang mang trong mình một đứa trẻ. Tôi đã chính thức xác nhận điều đó với bác sĩ sản khoa, và hiện tại, tôi đang ở tháng thứ ba. Nó vẫn chưa lộ rõ lắm, nhưng bụng tôi đang từ từ, rất từ từ, bắt đầu lớn lên.
"Hì hì..."
"Gì vậy mẹ? Sao tự dưng lại cười?"
"Không, không có gì. Chỉ là mẹ vui thôi," tôi nói với một nụ cười. "Thật tốt khi con đột nhiên trưởng thành hẳn lên."
Miu không nói một lời. "Không biết có phải vì con đã sẵn sàng làm chị không nhỉ," tôi tiếp tục. "Đúng rồi. Giờ con sắp có em, con cần phải có trách nhiệm hơn—và nếu mẹ được nhận xét, thì con làm tốt lắm, chị cả à!"
Tôi định bụng khen ngợi, tán dương hành vi gần đây của con bé...nhưng Miu chắc hẳn đã nghĩ rằng tôi đang trêu chọc nó.
"Chà, con buộc phải chấn chỉnh thôi," Miu nói, hơi bĩu môi. "Rốt cuộc thì, có một người nào đó đã để cho việc sống chung với bạn trai làm não mình teo lại và đẩy chúng ta vào một con đường không ai lường trước được. Ít nhất một người trong nhà này cần phải ra dáng người lớn."
"Ực..." Sau khi con bé đã chỉ ra, tôi chẳng còn gì để nói lại. Rốt cuộc thì, con bé, chà...nói gần như trúng phóc.
Mười năm đã trôi qua kể từ khi tôi—Ayako Katsuragi, ba mươi mấy tuổi—nhận nuôi cháu gái và nuôi nấng con bé như con gái ruột sau khi chị gái và anh rể tôi qua đời trong một tai nạn. Sau một vài khúc mắc, tôi đã bắt đầu hẹn hò với Takumi Aterazawa, cậu sinh viên đại học sống ở nhà bên cạnh và kém tôi cả chục tuổi. Thêm vài khúc mắc nữa, và chúng tôi cuối cùng đã sống cùng nhau ở Tokyo trong ba tháng.
Với hai người lớn sống dưới một mái nhà, không thể nào không có chuyện gì xảy ra—và quả đúng như vậy, theo một cách nào đó, hai chúng tôi cuối cùng đã hạnh phúc hòa làm một. Đó là lần đầu tiên của cả cậu ấy và tôi, nên đã có rất nhiều chuyện xảy ra để chúng tôi đến được với nhau, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi đã xoay xở để tiến triển mối quan hệ của mình.
Và, chà, ừm...bởi vì mối quan hệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước đó, nó đã dẫn đến việc chúng tôi bỏ qua khoảng mười bước cùng một lúc.
"Thật sự khá là xấu hổ đấy," Miu nói một cách gay gắt trong khi chúng tôi ăn sáng. Lời nói của con bé đâm thẳng vào chỗ đau của tôi.
"Mẹ và Taku đã đến Tokyo để làm gì?" Tôi không thể trả lời. "Hai người đi vì công việc, đúng không? Vì CÔNG VIỆC của mẹ?! Mẹ đã nói rằng mẹ muốn tham gia vào dự án chuyển thể anime của bộ truyện mẹ đang phụ trách, còn Taku nói rằng anh ấy muốn đi vừa để hỗ trợ mẹ, vừa để tích lũy kinh nghiệm làm việc thông qua một kỳ thực tập."
Tôi không biết phải nói gì...
"Và vâng, con biết hai người đang trong giai đoạn mặn nồng vì mới bắt đầu hẹn hò, và con có thể hiểu rằng hai người không muốn xa nhau. Con chắc chắn cô Yumemi cũng hiểu những điều đó, và đó là lý do tại sao cô ấy đã sắp xếp để hai người sống cùng nhau."
Tôi chỉ ngồi đó im lặng khi Miu tiếp tục.
"Cô ấy có lẽ đã tin tưởng mẹ, mẹ biết không? Cô ấy hẳn đã tin rằng mẹ sẽ không mất kiểm soát chỉ vì phấn khích khi đột nhiên sống cùng Taku—cô ấy có lẽ đã cho rằng mẹ sẽ cân bằng được công việc và cuộc sống cá nhân và hành động có suy nghĩ trước sau."
Tôi khó có thể nói lại điều gì...
"Con cũng vậy. Con cũng đã tin tưởng mẹ," Miu tiếp tục. "Con đã nghĩ rằng mẹ sẽ phát triển sự nghiệp của mình trong khi Taku tích lũy kinh nghiệm cho tương lai của anh ấy... Con đã tin rằng hai người sẽ trở về từ Tokyo sau khi đã trưởng thành hơn, cả với tư cách là người lớn và với tư cách là một cặp đôi. Con đã chờ đợi ở đây một mình vì con thật lòng tin rằng hai người sẽ tự mình tiến bước."
Miu sau đó nhìn tôi với ánh mắt chán nản sâu sắc khi con bé thở dài một hơi nặng nề.
"Con chưa bao giờ nghĩ rằng, bất chấp mọi thứ, mẹ lại làm một việc thiếu suy nghĩ như là vác bụng bầu về nhà."
Cảm giác như con bé đang xoáy sâu thêm con dao mà nó đã đâm vào tôi.
"Mẹ biết đấy, con giờ đã học cấp ba, nên con cũng đoán được rằng hai người lớn đang hẹn hò sẽ làm những chuyện như thế..." Miu thừa nhận. "Kiểu như, con biết điều đó sẽ xảy ra vì hai người sống dưới một mái nhà, nhưng mà...một đứa trẻ là cả một chuyện khác, mẹ biết không?"
"Ực..."
"Không phải con muốn cổ hủ đâu, nhưng mà, chẳng phải mọi việc đều nên có trình tự sao? Mẹ chỉ mới chính thức hẹn hò được vài tháng, và hai người thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, hay thậm chí là có một cuộc trò chuyện về nó...ấy vậy mà giờ mẹ lại có bầu rồi."
"Ư-Ực..."
"Cả cái vụ ‘chuyến công tác’ chỉ là vỏ bọc để hai người đi hưởng tuần trăng mật thôi à?!"
"O-Oa oa oa! Thôi đi! Đừng có bắt nạt mẹ nữa!" Tôi không thể chịu đựng thêm nữa và vỡ òa. "Không phải như vậy! Tụi mẹ không đến Tokyo để vui chơi! Mẹ đã làm việc của mình! Mẹ đã làm những gì mẹ quyết tâm làm!"
Miu im lặng để cho tôi một cơ hội giải thích.
"Nhưng, ừm, chỉ là...một vài trong số những việc mẹ quyết tâm làm lại diễn ra vào ban đêm, nên mẹ đã vô tình đáp xuống một trong những kết quả có thể xảy ra của việc đó..." C-Chết rồi! Cái cớ này tệ quá!
"Nếu nhìn vào cái bụng của mẹ thì, những gì mẹ quyết tâm làm và những gì mẹ đáng lẽ phải làm rõ ràng là khác nhau một trời một vực!"
"Hự!" Con bé đã hoàn toàn đập tan lập luận của tôi. Con gái tôi, một học sinh cấp ba, đã triệt để bẻ gãy lời bào chữa của tôi.
Tôi chẳng còn gì để nói lại.
Nếu có ai hỏi liệu tôi có cố gắng tối đa để cẩn thận để không mang thai không...tôi sẽ không thể thành thật nói rằng tôi đã làm vậy. Tôi phải thừa nhận rằng có một phần trong tôi đã mất cảnh giác và nghĩ rằng, "Chắc mình sẽ không có thai đâu."
Hử. Lạ thật. Không phải loại giáo dục giới tính này thường là việc mà mẹ phải dạy cho con gái sao? Sao chúng tôi lại thành ra ngược lại thế này? Chà, con gái mình đúng là người lớn thật...
"Ư-Ực... Thôi bắt nạt mẹ đi, Miu... Mẹ đã bị bố mẹ mắng cho thủng tai rồi..."
Ngay khi chúng tôi trở về từ Tokyo, Takumi và tôi đã thông báo việc mang thai cho bố mẹ của cả hai. Chúng tôi đã quyết định rằng không thể giữ bí mật được. Về việc mọi chuyện diễn ra như thế nào...cứ nói rằng sự náo động sau đó phi thường đến mức không lời nào tả xiết.
Tất nhiên, có lẽ chúng tôi nên lường trước được điều đó. Bố mẹ của Takumi đã biết về việc chúng tôi hẹn hò, nên phản ứng của họ không quá tệ, nhưng tôi đã có một khoảng thời gian đặc biệt khó khăn khi nói với bố mẹ mình. Tôi đã phải giải thích Takumi là bạn trai của tôi—tức là, con gái của họ, một bà mẹ đơn thân ở tuổi ba mươi, đang hẹn hò với một sinh viên đại học hai mươi tuổi, và cậu sinh viên hai mươi tuổi đó là bố của đứa bé trong bụng tôi.
Điều đó quá sốc đối với họ.
"Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng ổn cả mà, phải không?" Miu hỏi. "Mẹ đã giấu chuyện của Taku, nhưng giờ mối quan hệ của hai người đã được công khai rồi."
"Chà..." Có lẽ điều đó đúng, nhưng chắc hẳn phải có một cách tốt hơn để báo tin cho họ.
"Có vẻ như ông bà ngoại đã quyết định sẽ ủng hộ hai người."
"Chà, dù gì thì tụi mẹ cũng sắp có con rồi, nên..."
Có lẽ cú sốc về việc tôi mang thai quá lớn, đến nỗi không có nhiều thời gian để đào sâu vào phần "Bạn trai của con là sinh viên đại học". Cứ như thể đã quá muộn để bận tâm, như thể bây giờ không còn là lúc để lo lắng về một chuyện như vậy nữa. Mặc dù tôi không có ý định công bố mối quan hệ của mình trong hoàn cảnh như thế này, có lẽ tôi có thể nói rằng mọi thứ vẫn ổn thỏa.
"Có lẽ bất chấp mọi thứ, ông bà ngoại còn vui mừng hơn bất cứ điều gì khác."
"Hả?"
"Dù sao thì họ có lẽ đã lo lắng cho mẹ. Mẹ có một đứa con đã lớn dù chưa bao giờ kết hôn... Thế hệ của họ coi hôn nhân là tất cả, đúng không?"
Tôi dừng lại để suy nghĩ. Có lẽ là thật—rốt cuộc thì họ đã nói với tôi những câu như "Bố mẹ đã từ bỏ hy vọng con sẽ sinh con rồi." Họ đã không làm phiền tôi quá nhiều về chuyện đó trong nhiều năm qua, nhưng có lẽ họ đã có những lo lắng về việc tôi vẫn chưa ổn định ở tuổi này.
Trong thế giới hiện đại, hôn nhân không phải là tất cả, và có rất nhiều người không kết hôn...nhưng nhiều người ở thế hệ của bố mẹ tôi dường như tin rằng để một người phụ nữ được hạnh phúc, cô ấy cần phải kết hôn và có con.
"Mẹ có thể đã làm mọi việc không theo trình tự, nhưng cuối cùng thì, con gái của họ cuối cùng cũng có thể thụ thai ở tuổi ba mươi—họ có thể có vài lời phàn nàn về cách mọi việc diễn ra, nhưng cuối cùng, họ có lẽ vẫn vui và nhẹ nhõm."
"Miu..." Một cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại điều gì đó với con bé. "Con nói quá rồi. Mẹ chưa già đến mức họ phải lo lắng cho mẹ đâu."
"Mẹ đang nói gì vậy?!" Miu nói, gắt lại lời tuyên bố thản nhiên của tôi. "Sinh con đầu lòng ở tuổi của mẹ... Mẹ gần như đang trong một thai kỳ ‘cao tuổi’ rồi đấy!"
"Cái—" C-Cao tuổi?! Ặc, cái từ nghe sao mà khó chịu thế!
Nói chung, nếu bạn sinh con đầu lòng khi bạn ba mươi lăm tuổi trở lên, nó sẽ được gọi là mang thai ở tuổi mẹ cao. Nói cách khác, tôi—một người ba mươi-[ĐÃ GIẤU]-tuổi—là...ừm, vâng. Thôi thì, phần đó có thể để mơ hồ cũng được.
"S-Sai rồi, Miu... Mẹ vẫn còn trẻ chán... Mẹ chỉ mới chớm ngưỡng tuổi mẹ cao thôi—ở ngay ranh giới đến mức gần như là năm ăn năm thua."
"Thảm hại thật," Miu nói với một cái lườm sắc lẹm. "Mẹ không thể trốn tránh tuổi tác của mình, nên mẹ nên chấp nhận nó đi. Không thể phủ nhận rằng mẹ có nguy cơ cao hơn so với một người ở tuổi đôi mươi, vì vậy mẹ cần phải đối mặt với sự thật và giải quyết nó."
"Đ-Được rồi..."
"Ngoài ra, mặc dù mẹ đang mang thai, mẹ vẫn đang trong tam cá nguyệt đầu tiên, có nghĩa là mọi thứ chưa ổn định. Đừng quên rằng cơ thể của mẹ không còn chỉ là của riêng mẹ nữa, mẹ ạ. Mẹ đã khá bất cẩn rồi đấy, nên chấn chỉnh lại đi."
"Được rồi..." Tôi không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu đáp lại.
Miu đã thực sự trưởng thành sau khi tôi mang thai. Con bé đã trở thành một người chị cả ấn tượng...hay đúng hơn, con bé đang hành động như một bà mẹ chồng.
♠
Tôi có một người bạn tên là Satoya Ringo. Cậu ấy là một chàng trai trẻ xinh đẹp với khuôn mặt cuốn hút và thân hình mảnh khảnh, và cậu ấy thường bị nhầm là con gái—và thực tế là, cậu ấy thực sự khá thường xuyên mặc đồ con gái.
Tuy nhiên, để làm rõ, theo lời cậu ấy, cậu ấy không phải là mặc đồ con gái, mà chỉ là đang mặc những gì hợp với mình. Cậu ấy không đặc biệt muốn ăn mặc như phụ nữ, cũng không muốn trở thành con gái, và cậu ấy chỉ bị thu hút bởi phụ nữ—minh chứng là, cậu ấy hiện đang có bạn gái. Theo một nghĩa nào đó, cậu ấy là một người hơi kỳ lạ, nhưng cậu ấy là một người bạn thân của tôi.
Tôi đã biết cậu ấy từ khi bắt đầu học đại học—chúng tôi học cùng khoa, nên chúng tôi đã có nhiều cơ hội để làm mọi việc cùng nhau. Nếu có ai hỏi người bạn thân nhất của tôi hiện giờ là ai, tôi có lẽ sẽ nói đó là Satoya.
Satoya cũng đã giúp tôi với chuyện của Ayako. Cậu ấy đã cho tôi lời khuyên nhiều lần, cả trước và sau khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Mặc dù cậu ấy sẽ nói rằng cậu ấy chỉ làm cho vui, tự biến mình thành một người có tâm địa xấu xa nào đó, tôi cảm thấy cậu ấy đã khá đồng cảm về mọi chuyện. Có lúc cậu ấy tốt bụng, có lúc lại khắc nghiệt, nhưng cậu ấy luôn ủng hộ những nỗ lực tình cảm của tôi.
Tôi có thể nói bằng cả trái tim mình rằng Satoya Ringo là một người bạn quý giá mà tôi có thể tin tưởng.
Vì lý do đó, người đầu tiên tôi muốn nói chuyện về những gì đã xảy ra—ngoài gia đình—là Satoya.
Tôi hiện đang phải đối mặt với những hoàn cảnh có kết quả không thể tránh khỏi—một tình huống mà tôi phải đối mặt. Tùy thuộc vào người, họ có thể nhìn hành động của tôi một cách phán xét, và cho dù họ có gửi đến tôi bao nhiêu định kiến hay khinh miệt, tôi cũng sẽ không thể phàn nàn.
Tuy nhiên, Satoya... Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ hiểu. Tôi tin chắc cậu ấy sẽ thông cảm cho tôi. Tôi biết chắc cậu ấy sẽ động viên và an ủi tôi—
"Cậu làm cái quái gì vậy, hả?" Satoya nói với một vẻ mặt chán nản hết nói nổi. Có một ánh nhìn trong mắt cậu ấy cho thấy cậu ấy không thể khinh bỉ hơn được nữa.
"Tôi không thể tin được cậu. Sinh viên đại học kiểu gì lại đi làm bạn gái có bầu? Chúa ơi... Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu lại là loại người sẽ ra nông nỗi này," Satoya nói, đầu gục xuống tay.
"Ư-Ực..." Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi đó và chịu đựng khi cậu ấy xé tôi ra từng mảnh.
Chúng tôi đang ở nhà của Satoya—tôi đã hỏi liệu chúng tôi có thể đến đây không vì tôi muốn tránh bất kỳ ai khác nghe chúng tôi thảo luận về chủ đề đang nói. Khi tôi thông báo việc Ayako mang thai cho cậu ấy, thay vì cố gắng động viên, tất cả những gì cậu ấy có thể làm là sự phản đối gay gắt.
"Đ-Đó thực sự là những gì cậu nói với một người bạn sau khi anh ta lấy hết can đảm để nói với cậu một điều gì đó sao...?" tôi hỏi.
"Ý tôi là, tôi còn có thể nói gì khác? Cậu đã làm bạn gái mình có bầu khi hai người còn chưa hẹn hò được sáu tháng," Satoya nói giữa những tiếng thở dài. "Tôi thực sự bị sốc. Tôi đã nghĩ cậu khá cẩn thận về những chuyện như vậy. Tôi đã nghĩ cậu sẽ là người đàn ông chu đáo nhất với Ayako."
"Ực..."
"Tôi đã nghĩ rằng ngay cả khi hai người có quan hệ thể xác, cậu cũng sẽ là loại người có thể tự kiềm chế. Bất chấp tất cả...cậu đã không kìm được ham muốn của mình và mặc kệ các biện pháp tránh thai."
"S-Sai rồi! Không phải như vậy!" tôi nói, vội vàng phản đối. "Bọn em đã dùng biện pháp bảo vệ... Cả hai đều biết rằng bọn em chưa sẵn sàng để chị ấy có con."
Chúng tôi đã nhận thức rõ rằng sẽ rất tệ nếu Ayako mang thai. Chị ấy có công việc của mình, và tôi vẫn chỉ là một sinh viên đại học. Chắc chắn, tôi đã đủ tuổi để kết hôn, nhưng về mặt tài chính, tôi hoàn toàn chưa sẵn sàng để chu cấp cho một người bạn đời. Làm bạn gái mình có bầu ở giai đoạn này của cuộc đời tôi không khác gì là vô trách nhiệm.
Tôi biết điều đó—tôi nhận thức được điều đó hơn ai hết—và thế nhưng...
"Nhưng, ừm, bọn em...hết mất rồi."
Satoya chỉ im lặng nhìn tôi, phán xét tôi và nhìn tôi như thể tôi là đồ rác rưởi.
"Chờ đã, tôi có thể giải thích!" tôi van nài. "Còn nhiều chuyện hơn thế! Có những hoàn cảnh nhất định! Những hoàn cảnh mà tôi không thể làm gì khác được!"
"Hoàn cảnh gì...?"
"Bọn em chỉ nhận ra là đã hết sau khi mọi chuyện đã khá là nồng nhiệt... Đ-Dĩ nhiên, em đã cố gắng dừng lại. Em đã cố gắng kìm nén ham muốn của mình và làm mọi thứ có thể để kìm lại. N-Nhưng, Ayako đã nói, ‘Hôm nay chắc không sao đâu,’ nên em đã..."
Aaa! Vô dụng rồi! Dù tôi có cố gắng bào chữa thế nào, nó cũng chẳng bào chữa được gì cả! Càng giải thích, tôi càng giống một thằng khốn!
Cuối cùng thì, tôi chỉ tin vào lời khẳng định của chị ấy về "ngày an toàn" và đã không kiểm soát được ham muốn của mình. Tôi đã thua ham muốn của mình và lơ là việc sử dụng bao cao su, nói một cách đơn giản là vậy. Thật thảm hại, và tôi không có cách nào để tự bào chữa.
"Tôi hơi thất vọng đấy," Satoya nói, vẫn còn chán nản. "Có đủ loại thứ khiến cậu trở nên hấp dẫn với tư cách là một người đàn ông, nhưng...tôi đã luôn nghĩ rằng, điểm sáng giá nhất ở cậu chính là sự chính trực."
"Hự..."
"Cậu đã thương thầm Ayako suốt bao nhiêu năm. Cậu chỉ có mắt nhìn mỗi chị ấy, và cậu đã chung thủy với chị ấy đến mức nực cười... Cậu có thể hơi ngốc nghếch, nhưng tôi vẫn nghĩ sự tận tụy với nguyên tắc của cậu là một phẩm chất hấp dẫn... Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cậu lại là loại người chịu thua những thôi thúc của mình vào thời điểm tồi tệ nhất có thể như thế này."
"Ực..." Tôi thực sự không còn gì để nói về điều đó. Tôi đã vô tình làm bạn gái mình có bầu—đó là một sai lầm đủ lớn để ngay lập tức đặt dấu hỏi về sự chính trực mà tôi đã duy trì trong nhiều năm.
"Bố mẹ chị ấy nghĩ sao? Cậu đã nói với họ chưa?"
"Bọn em nói rồi... Bọn em đã nói với cả bố mẹ em và bố mẹ chị ấy."
Đó không phải là điều chúng tôi có thể giữ bí mật. Vì đó là một tình huống khá quan trọng, chúng tôi đã ngồi xuống với gia đình ngay khi trở về từ Tokyo.
"Thế nào? Bố chị ấy có đấm cậu không? Ông ấy có nói câu gì đó như, ‘Tao sẽ không để một thằng trời ơi đất hỡi như mày có được con gái tao!’ không?"
"Không, không hề như vậy... Nó giống như là, bố mẹ của cả hai bên đều quỳ xuống và rối rít xin lỗi nhau..."
Tôi thậm chí không muốn nhớ lại. Đúng là một khung cảnh khó xử tột cùng. Cả bố mẹ Ayako và bố mẹ tôi đều đã cúi đầu xin lỗi nhau một cách tha thiết, và chúng tôi cũng đã xin lỗi, và mọi người cứ liên tục xin lỗi nhau.
Thật sự là một cảnh tượng buồn thảm.
"Ayako hình như đã nói qua với họ rằng chị ấy có bạn trai, nhưng chị ấy đã không nói rằng em đang học đại học..."
"Ồ, tôi hiểu rồi... Ừ, đó là một điều khó nói," Satoya chìm vào suy nghĩ trước khi tiếp tục. "Từ góc độ của bố mẹ cậu, họ có lẽ xin lỗi vì con trai đang tuổi đại học của họ đã làm một việc thiếu suy nghĩ, nhưng về phía bố mẹ Ayako, họ có lẽ xin lỗi vì con gái ba mươi mấy tuổi của họ đã qua lại với con trai nhà người ta..."
Có vẻ là như vậy. Không giống như bố mẹ tôi, người mà tôi đã nói chuyện từ lâu, mọi thứ chắc hẳn đã khá sốc đối với bố mẹ Ayako. Họ đã phát hiện ra con gái mình đang hẹn hò với một sinh viên đại học cùng lúc họ biết cô ấy có thai.
Ực, tôi cảm thấy thật thảm hại. Thật khủng khiếp làm sao. Tôi đã muốn gặp bố mẹ chị ấy trong hoàn cảnh tốt hơn...
"Nhưng, nếu họ không tức giận và mọi chuyện không biến thành một cuộc đổ máu, điều đó có nghĩa là họ chấp thuận cậu...?"
"Em đoán vậy... Bố mẹ chị ấy dường như cảm thấy rằng đến nước này thì chẳng thể làm gì được nữa, nên mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, với cả hai gia đình đều muốn hợp tác cùng nhau."
Ấn tượng của tôi về bố mẹ Ayako là hầu hết sự tức giận mà họ có thể cảm thấy từ một chuyện như thế này đã được giảm bớt bởi tuổi tác của chị ấy. Nếu Ayako, chẳng hạn, là một sinh viên đại học như tôi và có thai, tôi cảm thấy họ chắc chắn sẽ tức giận với tôi không nhầm vào đâu được.
Tuy nhiên, Ayako là một người lớn thành đạt, độc lập—chị ấy ở độ tuổi mà việc có con là hoàn toàn bình thường. Nói cách khác, bố mẹ chị ấy đã khá sốc về tin tức, nhưng đồng thời, họ dường như cũng có phần vui mừng về nó. Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ lạc quan của tôi.
"Sau khi tất cả chúng tôi nói chuyện, bố của hai bên đã đi uống rượu cùng nhau. Hình như họ đã vui vẻ đến tận khuya."
"Tôi hiểu rồi. Tôi đoán nếu tất cả bố mẹ cậu đều chấp thuận, tôi không nên làm khó cậu như vậy," Satoya nói với một nụ cười gượng gạo. "Tôi đã có cơ hội nói ra cảm nghĩ của mình với tư cách là bạn của cậu, nhưng tôi hoàn toàn quên mất một điều quan trọng."
Satoya hơi sửa lại tư thế, và một cách hơi cứng nhắc, cậu ấy nói thêm, "Chắc là, ‘Chúc mừng’ được nhỉ?"
"Ừ..." tôi trả lời, gật đầu nhẹ nhưng quả quyết. Tôi chắc chắn muốn sống xứng đáng với sức nặng của việc chấp nhận lời chúc mừng của cậu ấy—tức là, tôi muốn nỗ lực để tạo ra một cuộc sống cho Ayako và tôi đáng được công nhận là may mắn.
Thời điểm có thể không phải là điều tôi mong muốn, nhưng bản thân sự việc đã xảy ra là điều tôi mong muốn. Tôi đã quyết tâm kết hôn với Ayako và có một đứa con với chị ấy kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò; ngay cả khi những sai lầm của tôi đã khiến mọi thứ đến một cách bất ngờ, đây là một điều vô cùng vui mừng và đáng được mọi người chúc phúc.
"Chà..." Satoya bắt đầu với một tiếng thở dài và một nụ cười nhẹ. "Khi nói đến đời sống tình cảm của cậu, tôi luôn là người cho cậu lời khuyên, hành động như thể tôi là đàn anh của cậu trong các mối quan hệ...nhưng bây giờ cảm giác như cậu đột nhiên vượt lên trước tôi. Thực tế, cậu đã bỏ xa tôi rồi. Ngay cả tôi cũng chưa từng làm bạn gái có bầu."
"Ha ha..." Tất cả những gì tôi có thể làm là cười trước sự trớ trêu.
"Từ giờ trở đi sẽ chỉ khó khăn hơn thôi, cậu nhớ đấy," Satoya nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi chắc rằng Ayako sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, với việc đây là lần mang thai đầu tiên của chị ấy, và cậu sắp bắt đầu dồn hết sức lực để tìm việc, đúng không?"
Tôi im lặng. Cậu ấy hoàn toàn đúng—kế hoạch ban đầu là sau kỳ thực tập ba tháng của tôi ở Tokyo, tôi sẽ sử dụng kinh nghiệm đó để hoàn toàn tập trung vào việc tìm kiếm một công việc.
Tại thời điểm này, tôi chỉ có một ý tưởng mơ hồ về loại công việc tôi muốn. Bắt đầu từ mùa đông này, kế hoạch của tôi là dành thời gian để kiểm kê lại năng lực của mình và phỏng vấn các cựu sinh viên để tối đa hóa cơ hội có được một sự nghiệp ổn định. Tôi muốn tìm một công việc tốt và trở thành một người đi làm thành đạt, cả vì bản thân và vì Ayako—nhưng ngay khi tôi chuẩn bị bắt đầu tất cả những điều đó, việc mang thai này đã xảy ra.
Tôi phải thừa nhận, tôi thực sự đã hành động không có chút suy tính nào...
Tôi ngồi đó, im lặng cúi đầu suy ngẫm, nhưng...
"Chà, nếu cậu cần gì thì cứ nói tôi biết. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm, tôi muốn giúp," Satoya đề nghị với một giọng vui vẻ.
"Ừ, cảm ơn..."
"Nhưng đừng dựa dẫm vào tôi quá nhiều. Tôi hoàn toàn là một tay mơ khi nói đến cả việc mang thai và tìm việc. Cứ coi tôi như một người có thể cổ vũ cậu thôi."
"Thế là quá đủ rồi. Em thực sự biết ơn." Chỉ cần có ai đó ủng hộ mình là tôi đã vui lắm rồi. Điều lớn nhất là tình cảm đằng sau đó—tôi hạnh phúc khi có cậu ấy ở bên cạnh mình.
Cậu ấy có thể đã trêu chọc tôi và nói một số điều khắc nghiệt, nhưng cuối cùng, cậu ấy đã cho tôi sự ủng hộ tử tế. Đúng như tôi đã dự đoán, Satoya là một người bạn mà tôi có thể tin tưởng.
♥
"Hm, tôi hiểu rồi. Vậy là cuộc gặp gỡ của cậu với cả hai gia đình đã kết thúc trong hòa bình."
Tôi đang trong cuộc gọi thường lệ với Yumemi. Sau khi chúng tôi thảo luận về công việc, chủ đề tự nhiên chuyển sang cuộc sống của tôi.
"Tôi chỉ mừng là nó không biến thành một cuộc cãi vã," cô ấy nói thêm.
"Ơn trời vì điều đó," tôi đồng ý.
"Chà, cả vụ việc biến thành một cuộc đổ máu cũng sẽ vui theo cách riêng của nó, nên tôi cũng hơi thất vọng. Đó là một mô-típ kinh điển của rom-com khi bố mẹ phản đối mối quan hệ của nhân vật chính, cậu biết đấy? Cứ nghĩ đến tất cả sự phát triển nhân vật mà hai người đã bỏ lỡ xem."
"Không, cảm ơn, tôi hoàn toàn hài lòng với mạch phát triển nhân vật hiện tại của chúng tôi. Thật may mắn là không ai có ác cảm gì—tôi thích sống cuộc sống của mình mà không làm phật lòng ai cả."
"Vậy sao? Tôi khá tò mò làm thế nào cậu dung hòa được điều đó với cái vụ ‘tự dưng có bầu vài tuần sau khi bắt đầu mối quan hệ’ đấy."
"Làm ơn đừng chỉ ra điều đó..."
"Ha ha, tôi chỉ trêu cậu thôi," Yumemi nói, gạt đi nỗi buồn của tôi bằng một tiếng cười nhẹ nhàng. "Thời điểm chỉ là một chi tiết nhỏ. Nó không thay đổi sự thật rằng đây là một dịp vui. Sao chúng ta không ăn mừng nó nhỉ?"
"Vâng..." tôi trả lời với một cái gật đầu.
Tôi đã nói với Yumemi về việc tôi mang thai. Sự thật là...tôi đã nói với cô ấy trước cả gia đình, kể cả Miu. Tôi đã nghe nói rằng nhiều người không báo cho công ty cho đến khi họ đến tam cá nguyệt thứ hai, nhưng tôi có những hoàn cảnh khiến tôi không thể chờ đợi. Vì việc mang thai không nằm trong kế hoạch, có khả năng cao nó có thể ảnh hưởng đến công việc của tôi—và trên hết, tôi đã muốn đến một bác sĩ sản khoa khi tôi còn ở Tokyo. Vì tôi muốn lời khuyên của cô ấy về tất cả những điều đó, tôi đã quyết định nên báo tin cho cô ấy.
"Nếu các cậu đã giới thiệu gia đình với nhau, điều đó có nghĩa là các cậu sẽ thảo luận về hôn nhân tiếp theo phải không?"
"Chà... Đó không phải là ưu tiên ngay bây giờ. Chúng tôi đã quyết định đợi cho đến khi mọi thứ ổn định hơn một chút. Takumi cũng sắp bắt đầu tìm việc."
"Tôi hiểu, điều đó hợp lý. Không cần phải vội vàng," Yumemi nói. "May mắn thay, công việc liên quan đến việc chuyển thể anime đã kết thúc tạm thời, nên cậu có thể dành chút thời gian để ưu tiên sức khỏe và cuộc sống cá nhân của mình."
"Cảm ơn cô. Tôi xin lỗi vì bất kỳ rắc rối nào tôi có thể gây ra."
"Đừng lo lắng về nó," cô ấy nói với một giọng điệu vô tư. "Hì hì..."
"Có chuyện gì không ạ?"
"Không, tôi chỉ nhớ ra một điều gì đó," Yumemi nói một cách vui vẻ. "Tôi đang nghĩ về việc một chuyện tương tự đã xảy ra mười năm trước."
"Mười năm trước...?"
"Một trong những nhân viên mới của chúng ta, không một lời báo trước, đã nói, ‘Tôi xin lỗi, tôi có con rồi.’ Đúng là một tin sét đánh ngang tai."
"Ực..." Tôi không thể nói lại được gì. Có lẽ tôi không cần phải làm rõ, nhưng...cô ấy đang nói về tôi. Mười năm trước, tôi vừa mới được tuyển vào Light Ship, và vài tháng sau khi vào làm, tôi đã quyết định nhận nuôi Miu, điều này đã yêu cầu tôi phải trở về quê nhà và làm việc từ xa.
Tình huống đó, nhẹ nhất cũng là chưa từng có tiền lệ. Tất nhiên, nếu tôi ở một công ty bình thường, tôi chắc chắn đã bị sa thải—hoặc nếu không, họ sẽ đẩy tôi ra rìa và đối xử với tôi theo cách khiến tôi phải từ chức.
"T-Tôi xin lỗi vì tất cả những rắc rối tôi đã gây ra lúc đó..." Tôi không chắc phải làm gì khác ngoài việc cúi đầu xin lỗi.
Bây giờ tôi mới nhận ra đây là lần thứ hai tôi báo cáo rằng tôi có con—cả hai lần đều khi chưa kết hôn và vào những thời điểm hoàn toàn bất ngờ. Sự nghiệp của tôi chắc chắn đã có những hoàn cảnh kỳ lạ...
"Hì hì, không sao đâu. Bây giờ nó chỉ là một câu chuyện vui thôi mà," Yumemi nói. Cô ấy thực sự có vẻ như đang tận hưởng việc hồi tưởng. "Bản thân việc làm việc từ xa lúc đó không phải là một thông lệ phổ biến, nên tôi không thể phủ nhận đã có một số bất tiện. Bất chấp tất cả những điều đó, cậu đã trưởng thành vượt bậc trong thập kỷ qua và tạo ra một khoản lợi nhuận đáng kể cho công ty. Tôi có thể tự tin nói rằng đó là một lựa chọn đúng đắn khi giữ cậu lại."
"Yumemi..."
"Tôi không chỉ nói về lợi nhuận và hiệu suất của cậu đâu. Trong khi làm việc tại công ty của chúng ta, cậu đã có thể cân bằng cuộc sống gia đình và công việc. Cậu đã thăng tiến trong sự nghiệp trong khi nuôi dạy con gái một cách xuất sắc. Với tư cách là chủ tịch công ty của cậu, và với tư cách là một người phụ nữ, tôi vô cùng tự hào về cậu vì điều đó."
Sau khi nói tất cả những điều đó, thái độ vui vẻ của Yumemi giảm xuống. "Thật không may, tôi đã không thể cân bằng cả hai tốt như vậy..." cô ấy nói thêm.
Ồ, phải rồi. Tôi đã luôn thấy lạ là Yumemi đã không sa thải tôi mười năm trước. Tôi đã tự hỏi tại sao cô ấy lại giữ lại một nhân viên mới muốn những điều vô lý như vậy—và tại sao cô ấy lại che chở cho một người như vậy.
Gần đây tôi mới biết điều này, nhưng Yumemi đã có một đứa con. Do nhiều hoàn cảnh khác nhau, họ đã bắt đầu sống xa nhau trước khi cậu bé tròn hai tuổi. Bố mẹ chồng của Yumemi đã không mấy thiện cảm với việc cô ấy muốn tiếp tục làm việc sau khi có con, và chồng cô ấy đã về phe bố mẹ mình. Kết quả là, hai người đã ly hôn, và chồng cũ của cô ấy đã giành được quyền nuôi con.
Yumemi đã không có cơ hội làm mẹ và nuôi dạy con mình.
Có lẽ vì trải nghiệm đó, cô ấy cảm thấy một điều gì đó đặc biệt về hoàn cảnh của tôi—có lẽ cô ấy tôn trọng quyết định liều lĩnh và sự quyết tâm của tôi, và muốn ủng hộ tôi.
"Ối, xin lỗi nhé. Chúng ta hiện không nói về cảm xúc của tôi," Yumemi đề nghị một cách xin lỗi.
"Tôi thực sự biết ơn... Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu không có cô, Yumemi."
"Thôi nào. Tôi chỉ phóng chiếu bản thân mình lên cậu, với hy vọng cậu sẽ làm được những điều mà tôi đã không thể."
Tôi có thể cảm nhận được sự tự trách trong giọng nói của cô ấy khi cô ấy sẵn sàng thừa nhận điểm yếu trong quá khứ của mình.
"Nếu tôi thành thật, tôi đã ủng hộ cậu vì sự tự thỏa mãn của chính mình. Đó là một hình thức chuộc lỗi—hay đúng hơn, có lẽ đó là sự bướng bỉnh. Tôi chỉ không muốn có một người phụ nữ trong tầm tay của mình lại phải bất hạnh sau khi cô ấy có con."
Sau đó, giọng cô ấy mang một sự quyết tâm thầm lặng khi cô ấy nói thêm, "Chà, tôi không có ý định yêu cầu cậu trả ơn tôi bằng một câu như ‘Hãy tìm đủ hạnh phúc cho cả hai chúng ta.’ Cậu nên sống cuộc sống của mình tốt nhất có thể, và với tư cách là một công ty, chúng tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để hỗ trợ lần sinh con đầu lòng và vòng nuôi dạy con thứ hai của cậu."
"Cảm ơn cô rất nhiều," tôi nói, cúi đầu sâu một lần nữa.
Một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình thật may mắn khi được làm việc dưới trướng của Yumemi.
Sau khi mua sắm cho bữa tối và trở về nhà, tôi tình cờ gặp Takumi ngay khi tôi vừa ra khỏi xe. Cậu ấy đã nói với tôi rằng cậu ấy sẽ nói với Satoya về việc mang thai, và có vẻ như cậu ấy vừa mới từ đó về.
Ngay khi biết tôi vừa đi mua sắm về, cậu ấy nói, "Em xách cho," rồi bắt đầu mang tất cả đồ tạp hóa của tôi vào trong.
"Cảm ơn em, Takumi."
"Không có gì đâu ạ. Đừng gắng sức, Ayako. Em sẽ đi mua sắm cho chị bất cứ khi nào chị cần."
"Chị không sao. Chị có thể tự lái xe đến cửa hàng được."
Trời ạ, Miu và Takumi dạo này đã trở nên quá bao bọc.
Vì chúng tôi đã tình cờ gặp nhau, chúng tôi quyết định uống trà và nói chuyện. Takumi quyết định uống bất cứ thứ gì tôi uống, nên cả hai chúng tôi đều uống một ít cà phê bồ công anh.
"Lúc đầu, em nghĩ thứ này có vị khá đậm, nhưng uống quen rồi cũng khá dễ uống," Takumi nhận xét.
"Ừ, chị đã uống nhiều đến mức giờ còn bắt đầu thích nó nữa. Nhưng chị vẫn nhớ cà phê thường lắm."
Sau một vài câu chuyện phiếm nữa, tôi cuối cùng hỏi, "Vậy, Takumi... P-Phản ứng của Satoya thế nào?"
Thành thật mà nói, tôi tò mò. Rất tò mò. Tôi muốn biết bạn của Takumi, một sinh viên đại học bình thường, sẽ đón nhận tin này như thế nào.
Làm thế nào tôi có thể bù đắp cho Takumi nếu tôi đã tạo ra một rạn nứt trong tình bạn của họ?
"Chị cứ yên tâm. Mọi chuyện ổn cả... Không có gì đặc biệt cả—cậu ấy chỉ ủng hộ thôi. Cậu ấy nói mọi việc chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng cậu ấy đang cổ vũ cho em."
"V-Vậy à..."
"Công bằng mà nói thì cậu ấy cũng nói vài lời khá gay gắt. Cậu ấy nói rằng cậu ấy thất vọng, và rằng em đã thiếu chính trực vào lúc quan trọng nhất," Takumi thừa nhận với một tiếng cười lo lắng.
"Cái gì...?" Takumi có vẻ không sao, nhưng tôi không thể không cảm thấy bị tổn thương. "Em không làm gì sai cả... Em đã cố gắng dừng lại khi chúng ta hết, nhưng chị... Chị là người đã nói, ‘Hôm nay chắc không sao đâu’..."
Thành thật mà nói, tôi đã nói điều đó mà không thực sự suy nghĩ. Không phải là tôi đã đo nhiệt độ cơ thể mỗi ngày hay gì cả, nên tôi không chắc cơ thể mình đang ở trạng thái nào hay tôi có thể dễ dàng mang thai đến đâu... Tôi chỉ đếm ngược từ kỳ kinh nguyệt cuối cùng của mình và nghĩ, "Chắc là ổn thôi."
Ực... Tôi thực sự đã không suy nghĩ—các chuyên gia nói rằng thậm chí không thực sự có thứ gọi là "ngày an toàn". Cho dù một ngày có vẻ an toàn đến đâu, quan hệ tình dục không có biện pháp tránh thai đều có nguy cơ mang thai, và tôi biết điều đó... Nhưng, chà, trong tình huống đó, tôi sẽ phát điên mất nếu chúng tôi phải đột ngột dừng lại khi mọi chuyện đã trở nên quá nồng nhiệt.
"Có thể chị đã làm vậy, nhưng em cũng không phải là vô tội ở đây. Với tư cách là một người đàn ông, em đáng lẽ phải thể hiện sự kiềm chế hơn."
"Không, không. Đó không phải lỗi của em, Takumi. Em đã cố gắng kìm lại, nhưng chị cứ thúc ép em..."
Sau khi chúng tôi xin lỗi nhau, cả hai đều im lặng. Hơi ngượng ngùng một chút, và chủ đề này khiến chúng tôi cảm thấy hơi e thẹn.
"Ư-Ừm, hay là chúng ta đừng nói ai có lỗi nữa được không ạ?" Takumi đề nghị, cuối cùng phá vỡ sự im lặng. "Chúng ta đã làm một việc bất cẩn, và em nghĩ chúng ta nên tránh bất kỳ sự kiện không có kế hoạch nào như thế này trong tương lai...nhưng đây là một dịp vui."
"Ừ... Em nói đúng," tôi nói, khẽ gật đầu một cách quả quyết.
Một cảm giác ấm áp bắt đầu lan tỏa khắp trái tim tôi. Đây thực sự là một điều đáng ăn mừng, và biết Takumi cũng cảm thấy như vậy thật dễ chịu và an tâm.
Tôi nghĩ lại về ngày tôi phát hiện mình có thai...
Chuyến công tác ba tháng của tôi ở Tokyo đang đi đến hồi kết. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ rằng kỳ kinh của mình hơi trễ, nhưng ngày qua ngày, sự nghi ngờ của tôi lớn dần. Rốt cuộc thì, tôi có lý do để nghi ngờ. Thực tế, nó còn hơn cả một lý do—đó là một điều tôi nhớ rõ đến mức có thể chỉ ra ngày cụ thể.
Tôi nghĩ đó không phải là điều tôi nên giữ cho riêng mình, nên tôi đã ngay lập tức nói với Takumi về những lo ngại của mình, và tôi quyết định nên thử thai. Tôi đã mua một cái ở hiệu thuốc, sau đó về nhà và đi thẳng vào phòng tắm để sử dụng nó, và...hai vạch hiện lên rõ ràng.
Nó dương tính.
Tôi thử thêm một cái nữa cho chắc, và kết quả vẫn như cũ. Tôi có thai. Mặc dù các que thử trên thị trường không hoàn toàn đáng tin cậy, khả năng là rất cao—tôi đang mang trong mình đứa con của tôi và Takumi.
"Ực..."
Cảm xúc của tôi lúc đó thật khó tả. Không phải là tôi hoàn toàn không có cảm xúc tích cực...nhưng hơn bất cứ điều gì, một cảm giác lo lắng tột độ tràn ngập lồng ngực, và trước mắt tôi như tối sầm lại.
Mình phải làm gì đây? Từ giờ mình phải làm gì? Mình sắp làm mẹ? Mình ư? Bây giờ ư?
Thực ra...chắc là đã quá muộn để lo lắng về điều đó rồi nhỉ? Theo một nghĩa nào đó, tôi đã là một người mẹ rồi, nhưng điều này hơi khác với việc làm mẹ của Miu. Lần đầu tiên trong đời, tôi mang thai. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi sẽ sinh ra một em bé.
Mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì đây? Kiểu như, mình phải bắt đầu từ đâu đây? Mình có nên đến một bác sĩ sản khoa và lấy một cuốn sổ theo dõi thai kỳ không...? Mà, còn công việc thì sao? Nếu mình có thai bây giờ, khi nào mình nghỉ thai sản? Mình cần phải nói chuyện với Yumemi...
Gạt tất cả những suy nghĩ đó sang một bên, mối quan tâm lớn nhất của tôi là Takumi. Cậu ấy sẽ nghĩ gì? Không đời nào cậu ấy muốn tôi có thai ngay bây giờ. Cậu ấy chỉ là một sinh viên đại học, và cậu ấy có lẽ sắp bắt đầu tìm việc—và hơn thế nữa, cậu ấy đang ở độ tuổi mà cậu ấy nên dành nhiều thời gian hơn để đi chơi với bạn bè và tận hưởng tuổi trẻ của mình.
Một sinh viên ở tuổi cậu ấy còn quá trẻ để phải làm cha và gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Vì cả tôi và đứa con tương lai của chúng tôi sẽ cản trở cậu ấy sống cuộc sống của mình, tôi cần phải nghiêm túc suy nghĩ về việc tự mình nuôi con... thậm chí, tôi còn phải nghĩ đến phương án phá thai.
Tôi ngồi đó im lặng, và càng nghĩ, những suy nghĩ càng trở nên đen tối. Cảm giác như tôi sắp bị đè bẹp bởi sức nặng của những lo lắng—tôi không biết làm thế nào tôi đã xoay xở để lê mình ra khỏi phòng vệ sinh.
"Ayako...?" Takumi đã đợi ở phòng khách, và cậu ấy lo lắng chạy đến chỗ tôi. "K-Kết quả thế nào ạ?"
Tôi không thể trả lời ngay lập tức, nhưng tôi cũng không thể giấu được. Tôi nén lại ý muốn bỏ chạy và nói, "Nó... Nó dương tính." Tôi không thể giữ cho giọng mình không run. "Chắc là chị có thai rồi..." Takumi im lặng. "Nhưng chưa có gì là chắc chắn cả... Những loại que thử này không hoàn hảo, nên khi chị được kiểm tra ở văn phòng bác sĩ, họ có thể nói với chúng ta khác đi" tôi cứ tuyệt vọng gợi ý những ảo tưởng mà tôi biết sẽ không thành sự thật.
Nếu cậu ấy buồn thì sao? Nếu cậu ấy ghét mình thì sao? Nếu điều này hủy hoại cuộc đời cậu ấy thì sao? Nếu cậu ấy không muốn dính líu gì đến chuyện này thì sao? Vô số suy nghĩ tiêu cực xoay quanh trong đầu tôi.
Tôi sợ phải nhìn vào mặt cậu ấy, và tôi nhắm mắt lại, và...
"Tuyệt quá," Takumi nói, những lời nói tuôn ra một cách dễ dàng.
Đôi mắt tôi mở to vì sốc. Takumi dường như hoàn toàn hạnh phúc khi nghe tin này.
"Hả?"
"Ô-Ôi, em xin lỗi. Em không nên nói như vậy. Chuyện này sẽ là một gánh nặng lớn cho chị...chưa kể đến việc chị có thai là lỗi của em, vì em đã không dùng bao cao su..." cậu ấy nói một cách lo lắng.
Tuy nhiên, với một vẻ mặt thực sự, vô cùng hạnh phúc, cậu ấy nói thêm, "Nhưng, bất chấp mọi thứ, em vẫn hạnh phúc. Cứ như một giấc mơ thành hiện thực. Em sắp có một đứa con với chị."
Tôi im lặng.
"Em nói cứ như một giấc mơ thành hiện thực, nhưng thực ra, nó chính là một giấc mơ thành hiện thực—tất cả những gì em muốn trong thập kỷ qua là được kết hôn với chị và cùng nhau xây dựng một gia đình," cậu ấy tiếp tục.
Tôi vẫn không nói nên lời. "Chà, mọi việc cuối cùng đã xảy ra hơi không theo trình tự, nên em nên xin lỗi vì điều đó, nhưng... Chà, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta cần phải nói với bố mẹ— Ồ, không, trước tiên chúng ta nên đến bệnh viện. Bệnh viện! Xin hãy để em đưa chị đến đó!"
Tôi chết lặng. Trong khi tôi hoàn toàn bị mắc kẹt trong việc quyết định phải xử lý tình huống như thế nào, Takumi đã quyết định rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua, và cậu ấy đang suy nghĩ về những bước tiếp theo của chúng tôi.
Tôi nhận thấy rằng những nỗi sợ hãi đen tối đã dâng lên trong lồng ngực tôi đã biến mất không một dấu vết.
À... Tôi có thể nói gì đây? Tôi đoán ngay cả sau bao nhiêu thời gian, mình đã xem nhẹ Takumi mất rồi. Tôi xấu hổ vì đã từng xem xét việc phá thai.
Tôi chắc chắn một phần nào đó trong Takumi đã kinh hoàng khi đón nhận việc tôi mang thai, nhưng cậu ấy đã chọn gạt những cảm xúc tiêu cực đó sang một bên và trước hết là hạnh phúc. Đối với cậu ấy, việc chúng tôi có con là một niềm vui quý giá...và biết cậu ấy cảm thấy như vậy đã khiến trái tim tôi như bừng cháy.
Thời điểm có thể không phải là tốt nhất, nhưng bản thân việc mang thai không phải là điều không mong muốn—tôi biết tôi có thể tin vào điều đó nhờ sự chấp nhận không do dự của Takumi.
Trước khi tôi kịp nhận ra, cuộc trò chuyện của tôi với Takumi đã biến thành một buổi xả giận của tôi.
"Dạo này Miu phiền phức quá," tôi rên rỉ. "Con bé cứ như mẹ chồng vậy."
"Chỉ là con bé lo cho chị thôi."
"Con bé nói chị đã ‘hơi bất cẩn’."
"Chà, em không nghĩ con bé hoàn toàn sai đâu."
"Cái gì? Em đồng ý với nó à?"
"Ha ha."
"Trời ạ, em nghĩ ai là người chịu trách nhiệm cho việc đó chứ?"
"Gì ạ?"
"Thôi, không có gì," tôi nói khi nhấp một ngụm cà phê bồ công anh.
Tôi đã hơi bất cẩn. Điều đó là thật, và tôi không thể phủ nhận—và thế nhưng, tôi ngạc nhiên về việc mình lại bình tĩnh đến thế về mọi chuyện.
Không chỉ việc mang thai này là ngoài kế hoạch, tôi chưa bao giờ có thai trước đây, và tôi đã ngoài ba mươi tuổi nữa. Có cả một núi việc tôi cần phải lo lắng...nhưng vì một lý do nào đó, không có việc nào trong số đó làm lu mờ đi niềm hạnh phúc và sự phấn khích của tôi cả.
Đối với tôi, tất cả những điều này giống như một dịp để ăn mừng, và tôi thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng mọi việc đã được định mệnh sắp đặt như vậy.
Tất nhiên, lý do tôi có thể bình tĩnh lạc quan như vậy khá rõ ràng—tất cả là nhờ có Takumi ở đây vì tôi.
"Nhân tiện, chúng ta cần phải quyết định tên cho con," tôi chuyển chủ đề.
"Đúng vậy. Chị có quan tâm đến việc tên khó viết không?" Takumi hỏi.
"Chị không biết... Chị có nên quan tâm đến điều đó không?"
"Em không nghĩ nó quan trọng, nhưng nếu chị đã quyết định không quan tâm đến nó, chị nên bỏ qua tất cả những chi tiết đó, dù thế nào đi nữa. Em nghe nói rằng nếu chị cân nhắc đến độ dài và những thứ tương tự dù chỉ một chút, chị sẽ cuối cùng phải suy nghĩ lại."
"Ồ, cũng hợp lý!"
"Cũng có một số người đợi để nhìn mặt em bé sau khi sinh mới đặt tên."
"Thật sao? Nghe có vẻ khó. Chị không thể tưởng tượng chúng ta sẽ có thời gian để suy nghĩ về nó sau khi con ra đời."
Từ góc độ của người ngoài, cuộc trò chuyện của chúng tôi chẳng có gì khác thường, nhưng đối với hai chúng tôi, đó là một cuộc trò chuyện quan trọng về tương lai của chúng tôi—có lẽ sẽ có rất nhiều khó khăn phía trước, nhưng với Takumi là bạn đời của tôi, tôi cảm thấy như mình có thể vượt qua mọi thứ.
Chà, cuộc thảo luận của chúng tôi kết thúc với tất cả những suy nghĩ tích cực đó, nhưng chúng tôi sẽ sớm đi đến những nhận thức phũ phàng—mang thai và sinh con sẽ không phải là tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc, một là vậy, và trở thành một người cha khi còn là một sinh viên đại học không phải là một nhiệm vụ đơn giản.


0 Bình luận