You Like Me, Not My Daugh...
Nozomi Kota Giuniu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương Mở Đầu

0 Bình luận - Độ dài: 1,136 từ - Cập nhật:

“Chị sẽ nhận nuôi con bé.”

Kể từ cái ngày tôi thốt ra những lời đó và đón Miu, đứa cháu gái năm tuổi về nhà, đã bao lâu trôi qua rồi nhỉ?

Cảm giác như đã cả một đời, nhưng cũng lại ngỡ như chỉ mới hôm qua.

Giữa tang lễ của chị gái và anh rể, tôi đã dõng dạc tuyên bố trước mặt đông đủ họ hàng rằng tôi sẽ nhận con bé làm con gái của mình.

Tôi đã nói những lời đao to búa lớn, hoàn toàn để cho cảm xúc sôi sục và mãnh liệt trong lòng dẫn dắt.

Chỉ cần nghĩ lại bộ dạng của mình khi ấy là mặt tôi lại nóng bừng lên vì xấu hổ.

Một con bé vừa mới ngoài hai mươi, non nớt và có phần hiếu thắng.

Tôi chưa từng phải gánh vác trách nhiệm cho bất kỳ ai, cũng chưa từng có một công việc ổn định.

Tôi chẳng biết chút gì về sự đời, vậy mà lại lên mặt dạy đời trước những người lớn đang quán xuyến gia đình của riêng họ một cách chu toàn.

Nghĩ lại thì, hành động ngày hôm đó của tôi đúng là liều lĩnh hết chỗ nói.

Nhưng dù vậy... tôi chưa bao giờ hối hận về việc mình đã làm.

Chắc chắn tôi đã có thể xử lý mọi chuyện khéo léo hơn, nhưng Miu là điều duy nhất tôi sẽ không bao giờ muốn thay đổi.

Dù cho có được làm lại bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ luôn đưa ra cùng một lựa chọn—đón Miu về và trở thành mẹ của con bé.

Chắc chắn là vậy, tôi sẽ trở thành mẹ—và đó, có lẽ chính là quyết định sáng suốt nhất trong cả cuộc đời tôi.

Tôi thực sự mừng vì Miu đã trở thành con gái của mình, và tôi đã trở thành mẹ của con bé.

Cứ như thể định mệnh đã cho tôi sự quyết tâm để đưa ra lựa chọn đó ngay thời điểm ấy—mà thực ra, còn có cảm giác định mệnh theo nhiều cách hơn bạn tưởng.

Bởi lẽ, đó không chỉ là ngày mối quan hệ giữa tôi và Miu bắt đầu; nói cho đúng thì, đó cũng là ngày đầu tiên tôi gặp anh.

Mà nói vậy thôi chứ... nghĩ lại cũng thấy có lỗi ghê gớm, nhưng quả thật tôi chẳng còn nhớ gì nhiều về anh của ngày hôm đó nữa. Tất cả tâm trí tôi lúc ấy đã dành trọn cho Miu rồi.

Thế nhưng, anh lại nhớ rất rõ. Đó là ngày đầu tiên anh nhìn thấy tôi—ngày trái tim anh lần đầu tiên bị tôi đánh cắp.

Mới hôm qua thôi anh còn kể lại cho tôi nghe tất cả. Anh vừa có chút ngượng ngùng, lại vừa có chút tự hào khi say sưa kể về cái ngày anh đã phải lòng tôi.

Thiệt tình, dù có lớn thêm bao nhiêu tuổi đi nữa, em vẫn y như vậy, Takkun à...

Tôi lặng lẽ mở mắt. Trước mặt tôi là một tấm gương lớn.

Tôi bất giác nuốt khan khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Trong gương là một chiếc váy trắng tinh khôi. Nó tỏa sáng lấp lánh và đẹp đến nao lòng.

Một bộ y phục tượng trưng cho sự thuần khiết và vẹn nguyên—chiếc váy mà chỉ cô dâu mới được mặc lên người.

Tôi đã thử không biết bao nhiêu kiểu váy để chọn ra bộ váy này, đã phải ăn kiêng đôi chút, thậm chí ba ngày trước còn đến thẩm mỹ viện để chăm sóc cơ thể.

Ngoài chiếc váy ra, còn vô số thứ khác mà hai chúng tôi đã cùng nhau chuẩn bị, tất cả chỉ dành cho ngày hôm nay.

“Hi hi...” Cảm giác này thật kỳ lạ.

Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mình được mặc váy cưới.

Chẳng phải tôi đã sắt đá quyết tâm sẽ độc thân cả đời hay gì, nhưng... vào cái ngày tôi đón Miu về, tôi đã nghĩ rằng mình phải từ bỏ hết những chuyện như thế—tôi đã đinh ninh rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể yêu đương, kết hôn, hay sinh con đẻ cái như một người bình thường được nữa.

Tôi đã quyết định buông bỏ tất cả những điều ấy để nuôi dạy con gái mình nên người... vậy mà, chẳng biết tự lúc nào, tôi lại có được tất cả những thứ mình đã từng từ bỏ.

Tất cả là nhờ Takkun. Anh đã mang đến cho tôi mọi dạng hạnh phúc mà tôi đã ngỡ mình phải buông tay.

Anh đã yêu tôi hơn một thập kỷ—từ khi mới lên mười—và đã cho tôi nhiều hạnh phúc đến mức tôi không biết phải làm sao cho hết.

Khi tôi nhắm mắt lại, từng dòng ký ức lại ùa về. Lời tỏ tình bất ngờ của anh, buổi hẹn hò đầu tiên của hai đứa,

rồi cả những tâm tư của Miu, cùng bao nhiêu trắc trở cho đến ngày chúng tôi chính thức bắt đầu mối quan hệ;

chuyện chúng tôi suýt phải yêu xa, rồi lại chuyển về sống chung ngay sau đó;

đêm đầu tiên của cả hai; rồi còn lần đó nữa, và cả lần kia, và chuyện nọ... Tôi không tài nào đếm hết được.

Cũng không tài nào ôm giữ hết được. Tôi đã có quá nhiều kỷ niệm với anh, và chúng lấp đầy lồng ngực tôi đến mức chật ních.

Không phải tất cả đều là ký ức vui vẻ, cũng có những lúc mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ, nhưng giờ đây tôi có thể tự hào mà nói rằng, mỗi một khoảnh khắc bên anh đều mang lại cho tôi hạnh phúc.

Mỗi một ký ức đều là một ngày tháng vô giá mà tôi đã được cùng anh trải qua.

Chà, có lẽ vì bộ váy đang mặc trên người mà tôi bỗng dưng đa sầu đa cảm. Cứ ngỡ như mình đang xem đến đoạn kết của một bộ phim, hay đọc đến những trang cuối cùng của một cuốn tiểu thuyết vậy... Nhưng mà, đâu phải cuộc đời tôi sẽ kết thúc vào hôm nay.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn sẽ tiếp diễn, rất nhiều, rất nhiều năm nữa.

Vì vậy hôm nay, ngày hôm nay, chỉ là sự khởi đầu của một chương mới mà thôi—một bước ngoặt trong cuộc đời, có chăng chỉ là đặc biệt hơn một chút so với những ngày bình thường khác.

Có tiếng gõ cửa phòng thay đồ.

“Mẹ.” Đứa con gái thân yêu của tôi ló đầu vào từ sau cánh cửa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận