♠
“Thiệt tình, mình chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa…” tôi trút bầu tâm sự, tay cầm ly whiskey soda.
Ngồi cạnh tôi, Satoya chỉ khúc khích cười trước bộ dạng thảm hại của tôi.
Đó là tối ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Obon, và tôi đang uống rượu ở nhà Satoya.
Nói đúng hơn thì thay vì ra quán, chúng tôi chọn nhậu tại gia, một lựa chọn quen thuộc của đám sinh viên.
Nhà bố mẹ Satoya ở tỉnh khác, nên cậu ta sống một mình trong một căn hộ sinh viên.
Năm nay, cậu ta đã tranh thủ về nhà từ đầu tháng Tám để tránh đợt kẹt xe cao điểm của kỳ nghỉ Obon.
Cậu ta bảo tôi rằng đợt này sẽ rảnh vì bạn gái về thăm nhà, thế là tôi ngỏ lời rủ rê, và kết quả là chúng tôi đang ngồi đây.
Cả tôi và Satoya đều không phải dạng nghiện rượu, nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại đặc biệt có hứng.
“Chết tiệt, tại sao mình cứ phải trong cái tình trạng lấp lửng này chứ…?”
“Hì hì, hiếm thấy cậu mất bình tĩnh đến thế đấy,” Satoya vừa cười vừa nói, có lẽ đang hả hê vì mình không phải vướng vào mớ bòng bong này.
Satoya đang uống một lon cocktail. Cậu ta có vẻ chuộng mấy loại đồ uống ngọt như nước trái cây.
“Ngạc nhiên thật, Takumi mà cũng có ngày phải uống rượu giải sầu cơ đấy.”
“Chứ sao, đặt mình vào hoàn cảnh của cậu xem, cậu có muốn uống không?”
Tôi đáp lại, tay rót thêm whiskey và một ít soda vào chiếc ly đã cạn.
Bình thường tôi luôn cố gắng cân bằng tỉ lệ giữa rượu và đồ pha, nhưng hôm nay thì tôi chẳng buồn quan tâm đến hương vị nữa—miễn là nó giúp tôi say là được.
“Mình thật sự không thể hiểu nổi cô Ayako…” Có lẽ men rượu đã làm tôi dũng cảm hơn, những lời mà bình thường tôi chẳng bao giờ dám nói cứ thế tuôn ra.
“Đầu tiên là đột ngột hôn mình, rồi ngay hôm sau lại tỏ ra khó xử. Mình đã nghĩ cô ấy sẽ nói gì đó, ai ngờ mẹ mình lại xuất hiện đúng lúc ấy… Rốt cuộc là sao chứ? Sao lại có thể ‘thả thính’ một thằng con trai đến mức này? Giờ mình phải làm cái quái gì đây?”
Suốt mấy ngày qua, đầu óc tôi chỉ toàn luẩn quẩn với nụ hôn cùng cô Ayako.
Đó là nụ hôn đầu đời của tôi, và nó đến như một đòn tập kích bất ngờ.
Đã thế, đó lại còn là nụ hôn với người tôi đã đơn phương suốt bao năm.
Làm sao tôi có thể không hạnh phúc cho được.
Trong mười năm qua, tôi đã tưởng tượng cảnh hôn cô Ayako không biết bao nhiêu lần, vẽ ra trong đầu không biết bao nhiêu viễn cảnh có phần bệnh hoạn.
Thế nhưng, đây là một kịch bản tôi chưa bao giờ lường trước được—cô ấy không chỉ đột ngột hôn tôi mà còn bắt đầu lảng tránh tôi ngay sau đó.
“Thôi nào, dù sao cậu vẫn nói chuyện được với cô ấy mà, phải không?” Satoya lên tiếng.
“Cô ấy bảo muốn gặp cậu khi về, thế nên cậu chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa thôi.”
“Ừm, nói thì cũng đúng…”
Sáng nay cô Ayako có nhắn cho tôi, nói rằng cô ấy muốn gặp tôi khi về và cần thêm một chút thời gian.
Ngoài việc đồng ý, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Tôi chỉ cần đợi thêm hai ngày nữa, cho đến khi kỳ nghỉ Obon kết thúc.
So với mười năm tôi đã chờ đợi để được ở bên cô ấy, đây chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng mà…
“Ngay lúc này, chỉ vài ngày thôi cũng dài như cả thế kỷ, mình sắp chết mất…”
Cô ấy muốn nói gì? Cô ấy đang nghĩ gì?
Vô số khả năng cứ hiện lên trong đầu, và tôi chỉ muốn biết liệu mình có đoán đúng không.
Kỳ nghỉ vỏn vẹn ba ngày mà cảm giác như kéo dài vô tận.
“Cô Ayako chẳng hiểu gì cả…” tôi càu nhàu. “Cô ấy không hiểu được một lời nói bâng quơ hay một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tim mình loạn nhịp và làm mình rối bời. Cô ấy lúc nào cũng vậy…”
Trong mười năm yêu thầm, cô ấy đã không biết bao nhiêu lần làm tim tôi loạn nhịp bằng những cử chỉ vô tư của mình.
Cô Ayako luôn chỉ coi tôi như một cậu nhóc, điều đó khiến cô ấy hoàn toàn không phòng bị trước ánh mắt của tôi, dẫn đến việc tôi vô tình gặp phải không ít những tình huống hơi nhạy cảm.
Thật lòng mà nói, số lần tôi nhìn thấy nội y của cô ấy nhiều không đếm xuể…
“Ừ, mình cũng có cảm giác đó. Lần này thì mình nghĩ cô Ayako sai thật,” Satoya hoàn toàn đồng tình.
“Lần đầu cậu kể cậu đã yêu đơn phương một người phụ nữ hơn cả chục tuổi suốt mười năm, mình đã tự hỏi đó phải là một người phụ nữ trưởng thành tuyệt vời đến nhường nào mới có thể chiếm được trái tim cậu. Nhưng… cô Ayako không thực sự hành xử như một người lớn.”
Satoya cười gượng gạo rồi nói tiếp. “Mình chắc chắn cô ấy là một thành viên gương mẫu của xã hội và là một người mẹ tuyệt vời, nhưng trong chuyện tình cảm thì… không biết là do nhút nhát hay thiếu kinh nghiệm, nhưng cảm giác cô ấy thiếu đi sự tinh tế… Nói thẳng ra thì có vẻ thuộc tuýp người phiền phức.”
“Này, im đi! Cấm cậu nói xấu cô Ayako,” tôi gắt lên.
“Thôi nào…” Satoya rên rỉ, vẻ mặt như bị phản bội.
“Mình chỉ đang cố làm cậu vui lên thôi mà… Chính cậu là người chê trước đấy chứ.”
“Nhưng người khác nói thì lại thấy khó chịu,” tôi đáp, nốc một ngụm lớn.
“Sự thật là, mình cũng nghĩ thế—rằng cô Ayako đôi khi có hơi phiền phức. Mình đã tự hỏi liệu cô ấy có thật sự đã ngoài ba mươi không. Nhưng… biết làm sao được. Mình đã trót yêu mọi thứ thuộc về cô ấy, kể cả cái tính hơi phiền phức đó!”
A, vô ích rồi. Dù có hơi bực mình vì những hành động khó hiểu của cô ấy, nhưng niềm vui khi được cô ấy hôn hoàn toàn lấn át tất cả.
Cơn giận của tôi dần nguôi đi, nhường chỗ cho tình yêu đang trào dâng.
“Chết tiệt… Vô ích thôi. Mình yêu cô ấy. Dù cô ấy có làm mình quay cuồng bao nhiêu lần đi nữa, mình vẫn yêu cô ấy… Cô ấy là cái gì vậy, một yêu nữ chăng? Chắc hẳn phải là một bậc thầy tình trường mới có thể khiến mình điên đảo đến thế.”
“Không, không. Chắc chắn không phải thế,” Satoya phủ nhận ngay lập tức.
“Cả cậu và cô Ayako đều còn lâu mới thành bậc thầy tình trường được… Xem hai người các cậu chật vật tiến tới hẹn hò cứ như xem một trận đấu vật tay giữa hai kẻ nghiệp dư còn chẳng hiểu rõ luật chơi. Chuyện hẹn hò của các cậu chẳng khác nào hai đứa trẻ con xúc bùn ném vào nhau.”
“Ực…” Tôi không thể phản bác, chỉ biết im lặng nhấp một ngụm rượu.
Dù những lời cậu ta nói có phần phũ phàng, nhưng đồng thời lại rất đúng, khiến tôi không nói nên lời.
Hai kẻ nghiệp dư đấu vật tay, hả? Có lẽ đúng là vậy.
Mười năm chỉ yêu một người, rõ ràng tôi là một tay mơ trong chuyện tình cảm.
Tôi không rõ về lịch sử hẹn hò của cô Ayako, nhưng ít nhất trong mười năm qua, có vẻ cô ấy chưa từng hẹn hò ai, và Miu cũng đã xác nhận điều đó.
Cả hai chúng tôi có lẽ đều là những tân binh chính hiệu.
Hai kẻ nghiệp dư như chúng tôi đang cố gắng giải quyết mọi chuyện một cách tuyệt vọng có lẽ trông khá hài hước trong mắt người ngoài.
Chẳng có gì lạ khi nó trông chẳng khác gì một cuộc ẩu đả ở sân chơi.
“Nói lại chuyện lúc nãy,” Satoya bắt đầu bằng giọng điềm tĩnh.
“Như cậu nói đấy, mình nghĩ trong mười năm qua cô ấy đã vô thức khiến cậu phải điêu đứng. Ý là, cô ấy hoàn toàn không biết gì về tình cảm của cậu. Nhưng mình không nghĩ bây giờ còn như vậy nữa. Giờ cô Ayako đã biết tình cảm của cậu, nên mình nghĩ cô ấy ý thức được việc mình đang làm. Mình nghĩ cô ấy nhận thức được mình đang làm cậu phiền lòng thế nào—rằng cô ấy đang dày vò cậu ra sao.”
Tôi không biết phải nói gì—nghe cũng có lý.
Ngày sau nụ hôn, khi tôi chạm mặt cô Ayako trước nhà, trông cô ấy rõ ràng là khó xử và hành động như thể đang cố tránh mặt tôi.
Nói chung, đó là một hành động khá thô lỗ. Nhưng khi cô ấy nói năng lắp bắp và liên tục viện cớ, trông cô ấy hoảng loạn và áy náy vô cùng.
Tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và nghiêm túc của cô ấy.
Có lẽ cô Ayako không tránh mặt vì không muốn gặp tôi.
Mà là vì cô ấy đã phải vật lộn và đau đầu không biết nên nói gì.
“Mình hiểu là cậu đang bực và muốn có câu trả lời càng sớm càng tốt, nhưng mình không nghĩ cậu nên hoảng hốt làm gì,” Satoya nói.
“Mình tin cậu sẽ nghe được câu trả lời mình muốn nếu chịu đợi thêm hai ngày nữa.”
“Ai mà biết được… Vẫn có khả năng cô ấy sẽ từ chối mình.”
“Sẽ không có chuyện đó đâu… Ít nhất thì mình nghĩ vậy. Mà thôi, mình có quả quyết chuyện gì sẽ xảy ra hay không cũng vô ích, vì tất cả đều phụ thuộc vào cô Ayako,” Satoya nói với một nụ cười gượng.
“Dù sao đi nữa, tất cả những gì cậu có thể làm là hy vọng và chờ đợi. Có vẻ dạo này mọi chuyện tiến triển hơi nhanh, nên có lẽ đây là thời điểm hoàn hảo để cả hai có một khoảng lặng ngắn.”
“Mấy chuyện này là phải vậy sao?”
“Mình nghĩ cô ấy cũng có thể dùng thời gian này để bình tâm lại. Nếu có Miu ở bên, mình chắc rằng suy nghĩ của cô ấy sẽ không đi theo hướng tiêu cực và mất kiểm soát.”
Cách nói của cậu ta không thể hiện rõ điều đó, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác cậu ta rất tin tưởng Miu.
Hm. Tôi nghe nói cậu ta đã gặp riêng Miu sau chuyến du lịch gia đình… Không biết đã có chuyện gì.
Chắc hẳn đã có điều gì đó khiến Satoya nghĩ rằng Miu là người đáng tin cậy.
“Mình đoán đó chỉ là vấn đề thời gian thôi,” Satoya nói.
“Ý cậu là ‘Chỉ là vấn đề thời gian!’ hay là ‘Chuyện này sẽ cần thời gian để tốt hơn’?”
“Hm, mình đoán là cả hai.”
“Cả hai?” tôi lặp lại.
“Mình nghĩ sẽ chỉ mất thêm một chút thời gian nữa thôi là mọi chuyện được giải quyết, nhưng khoảng thời gian ngắn này có lẽ lại rất quan trọng.”
Nghe có vẻ thiếu quyết đoán, nhưng tôi chấp nhận câu trả lời của cậu ta.
Chỉ là một sự chờ đợi ngắn ngủi, nhưng lại là một sự chờ đợi cần thiết.
Nó có vẻ không đáng kể, nhưng lại là khoảng thời gian không thể bỏ qua.
Đó là lý do tại sao, theo nhiều cách, nó là một vấn đề thời gian.
Khi tôi đang ngồi đó có chút ấn tượng trước tài hùng biện của cậu ta, Satoya đã phá hỏng tất cả bằng cách nói thêm, “Mà mình cũng đâu có biết.”
Cứ như thể cậu ta đang cố gắng phủi bỏ trách nhiệm.
“Thôi nào, cho mình một cái gì đó để bám víu chứ!”
“Ha ha, để mình cho cậu một lời khuyên, Takumi. Chẳng có gì bổ béo từ những cuộc nói chuyện lúc say đâu. Có vẻ như chúng ta đang thảo luận sôi nổi, nhưng thực chất chỉ là do sự phấn khích tạm thời thôi. Nghiêm túc hóa bất cứ điều gì chỉ khiến cậu gặp rắc rối.”
“Cậu nói đúng,” tôi thở dài nặng nề trước khi uống thêm một ngụm nữa.
Chúng tôi tiếp tục những cuộc trò chuyện vô bổ bên ly rượu, và kim giờ cuối cùng cũng chỉ qua số chín.
“Hm…? Hình như tiếng mưa hơi lớn thì phải?”
“Đúng vậy… Oa, mưa to hơn mình nghĩ nhiều,” Satoya nói.
Chúng tôi kéo rèm ra và thấy bên ngoài đang có một trận mưa như trút nước.
Vì ngồi uống trong phòng kín và bật TV, chúng tôi đã không nhận ra trời mưa to thế nào cho đến khi nó trở thành một trận mưa xối xả.
“Chết tiệt… Dự báo thời tiết đâu có nói trời mưa…”
“Cậu tính sao, Takumi? Cần thì mình cho mượn ô.”
“Mình không nghĩ một cái ô sẽ thấm vào đâu với trận mưa này.”
“Vậy sao cậu không ở lại luôn?”
“À, ừ. Vậy mình xin nhé, cảm ơn cậu.”
Và thế là, như bao sinh viên khác, chúng tôi quyết định tôi sẽ ngủ lại nhà Satoya đêm nay.
“Hì hì, lâu lắm rồi cậu mới ở lại. Mình thấy hơi phấn khích đấy,” Satoya nói sau khi tôi nhắn tin báo cho mẹ.
Cậu ta trông có vẻ vui lắm. “Tối nay mình sẽ đảm bảo cả hai chúng ta đều không ngủ.”
“Lần trước cậu cũng nói y như vậy, rồi lăn ra ngủ ngay tắp lự.”
“Cậu muốn làm gì? Có muốn chơi lớn thử trang điểm một lần không?”
“Chắc chắn là không.”
“Thôi nào, sao lại không? Vui mà. Thời nay đàn ông cũng trang điểm đầy ra. Cậu không nên chê bai khi chưa thử.”
“Mình chắc nó sẽ hợp với gương mặt baby của cậu, chứ một gã mặt mũi góc cạnh như mình mà trang điểm thì chỉ trông kinh dị thôi.”
“Phân biệt đối xử nhé. Có đầy người giả gái cao lớn đấy thôi.”
“Dù sao đi nữa, mình không làm đâu.”
“Chán thế! Thôi được rồi, ép cậu cũng chẳng được gì,” Satoya bĩu môi.
“Vậy thì kể một câu chuyện vui đi?”
“Đâu phải mình cứ thế lôi ra một câu chuyện cho cậu được…”
“Đâu có khó đến thế. Thôi nào, kể chuyện về cô Ayako đi.”
“Cô Ayako?”
“Ừ, cô ấy đấy. Chắc chắn trong đầu cậu phải có một hai câu chuyện chứ. Hãy chiêu đãi mình một Câu Chuyện Nhạy Cảm Kể Trong Đêm đi.”
“Để cậu biết, việc cậu thu hẹp phạm vi chẳng làm nó dễ dàng hơn chút nào,” tôi thở dài.
Không biết có phải do rượu không, nhưng Satoya có vẻ tăng động bất thường.
Khó mà biết được Satoya có say hay không chỉ bằng cách nhìn vẻ ngoài của cậu ta…
Trời ạ, “một câu chuyện nhạy cảm kể trong đêm,” cậu ta nói thế đấy?
Nếu thành thật mà nói, tôi có vài chuyện như thế đấy chứ!
Tôi có cả một kho chuyện nhạy cảm về cô Ayako!
Tôi đã khắc cốt ghi tâm từng trải nghiệm đáng nhớ trong mười năm qua.
Vì luôn coi tôi như một cậu nhóc, cô Ayako hoàn toàn không phòng bị, mở ra vô số tai nạn vui vẻ, giống như những lớp kem ngọt ngào phủ lên những năm tháng tôi được ở bên cạnh cô ấy.
Thái độ của cô ấy đã cho tôi nhiều câu chuyện đến mức khó mà lựa chọn.
Tuy nhiên, có một câu chuyện chợt hiện lên trong đầu. Đó là khoảng mười năm trước, khi cách nói chuyện của tôi chưa nam tính như bây giờ—khi tôi còn gọi cô Ayako là “Mommy Ayako.”
Đó là một ngày giống hệt hôm nay, khi dự báo thời tiết sai và trời bất ngờ đổ mưa.
♠
“Vậy là… hôm nay chúng ta đã có kế hoạch cho một buổi tiệc nướng gia đình rất vui vẻ với nhà Aterazawa và Katsuragi, nhưng không may, dự báo thời tiết đã sai và trời bắt đầu mưa,” Mommy Ayako giải thích với vẻ thất vọng.
Chúng tôi đang ở trong phòng khách của nhà Katsuragi.
“Chúng ta thực sự không thể làm gì với trời mưa, nên buổi tiệc nướng đã được dời sang tuần tới. Nhưng không nấu nướng được không có nghĩa là chúng ta không thể vui vẻ trong nhà! Whoo-hoo!”
“Whoo-hoo!” Miu hét lại, hai tay giơ lên trời, tràn đầy năng lượng của một cô bé sáu tuổi.
“W-Whoo…” tôi cũng hưởng ứng, một cậu nhóc mười một tuổi có chút ngượng ngùng.
Đúng như Mommy Ayako đã thông báo, gia đình Katsuragi và gia đình tôi dự định sẽ có một buổi tiệc nướng cùng nhau.
Dù hai gia đình đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, nhưng trời bắt đầu mưa khá to vào đúng ngày hôm đó.
Không còn lựa chọn nào khác, bố mẹ chúng tôi quyết định hoãn lại.
Tin này đã khiến Miu vô cùng thất vọng vì cô bé rất háo hức, nên Mommy Ayako và tôi đang cố gắng chơi cùng để làm cô bé vui lên.
“Takkun có muốn làm gì không?” Mommy Ayako hỏi.
“Cháu…? Cháu không biết ạ.”
“Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Chơi đồ hàng, hoặc chơi xếp hình.”
“D-Dạ…” Hm… Có vẻ như Mommy Ayako đôi khi vẫn nghĩ mình như một đứa trẻ mẫu giáo giống Miu.
Mình đã mười một tuổi rồi! Mình đang ở độ tuổi chơi PlayStation hoặc DS.
“Cháu không có gì đặc biệt muốn làm cả, nên chúng ta cứ chơi theo ý Miu đi ạ.”
“Wow, con đúng là một cậu bé ngoan khi nhường cho người nhỏ hơn, Takkun. Chị rất tự hào về con,” Mommy Ayako nói, xoa đầu tôi với vẻ ấn tượng.
Ực… Chị ấy chắc chắn đang coi mình như con nít.
“Vậy Miu muốn làm gì nào?” Mommy Ayako hỏi.
“Ummm…” Miu suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Con muốn chơi trò bác sĩ!”
“B-Bác sĩ?” tôi ngạc nhiên.
“Vâng! Anh có biết các Love Kaiser mới là bác sĩ không?” Miu hỏi.
“Anh có biết…”
“Đúng vậy đó! Series Love Kaiser năm nay là một câu chuyện y khoa!”
Mommy Ayako nói, tỏ ra cực kỳ hứng thú.
“Trời ạ, Love Kaiser White… Tôi đã nghĩ sẽ không có gì làm mình ngạc nhiên sau series Love Kaiser Joker đầy tham vọng và vấn đề năm ngoái, nhưng rồi lại xuất hiện một bộ phim hoạt hình sáng Chủ nhật dám dấn thân vào thể loại phim chính kịch y khoa! Cảm giác lần này họ thực sự đã hạ gục chúng ta.”
Tôi không biết nói gì thêm, nhưng Mommy Ayako vẫn thao thao bất tuyệt, nên tôi đành tiếp tục lắng nghe.
“Nhân vật chính, một bác sĩ, biến hình thành Love Kaiser để chiến đấu với các mầm bệnh. Hầu hết các tình tiết chính vẫn theo mô-típ quen thuộc, nhưng ẩn sâu bên dưới là một cuộc đấu đá chính trị gay gắt trong bệnh viện đại học. Nào là che đậy sai sót y khoa, đạo văn luận án, kỳ thị phụ nữ—như thường lệ—và những cuộc chiến phe phái khốc liệt, ghê rợn… Giữa những bức tường mục nát của bệnh viện, chỉ có con dao mổ của bác sĩ phẫu thuật thiên tài cô độc của chúng ta là tỏa sáng không tì vết!”
Tôi sững sờ trước màn quảng cáo nhiệt tình của chị, nhưng không ngờ chị vẫn chưa nói xong.
“Mỗi series đều có giai đoạn các Love Kaiser đồng minh tập hợp lại, nhưng trong Love Kaiser White, họ đã sắp đặt để các Kaiser phải thành lập một đội để thực hiện một ca phẫu thuật khó. Tôi nghĩ chi tiết đó rất hay. Trong tập tuần này, cô y tá phòng mổ tình cờ cũng là một thần đồng y khoa cô độc cuối cùng đã gia nhập đội, và tuần tới, nghe nói bác sĩ gây mê bậc thầy luôn hành động một mình sẽ xuất hiện— Ồ!”
Giữa bài phát biểu say sưa, Mommy Ayako dường như bừng tỉnh, có lẽ vì nhận ra vẻ mặt sốc của tôi.
“D-Dù sao thì, đó có vẻ là nội dung câu chuyện,” chị nói thêm một cách yếu ớt.
“Chị chỉ tình cờ xem qua thôi, nên không biết nhiều lắm. Miu thích xem nên chị chỉ liếc qua đôi khi. Ôi trời, thật ra chị muốn ngủ nướng vào sáng Chủ nhật hơn…”
“Hả? Mẹ nói gì vậy? Con đã bảo con ghi lại cũng được, nhưng mẹ lại nói phải xem trực tiếp bằng mọi giá— Mmph?”
“Suỵt, Miu. Suỵt nào,” Mommy Ayako vội vàng bịt miệng Miu khi cô bé sắp tiết lộ sự thật.
Có vẻ như Mommy Ayako rất mê Love Kaiser, bộ phim hoạt hình sáng Chủ nhật nổi tiếng.
Tôi đã đoán ra điều đó từ hồi Giáng sinh năm ngoái, nhưng Mommy Ayako dường như nghĩ rằng chị ấy đã giấu được tôi.
Tôi không nghĩ có gì phải xấu hổ cả. Chắc hẳn chị ấy có lòng tự tôn của người lớn mà tôi không hiểu được.
Dù sao đi nữa, tôi không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Mommy Ayako, nên tôi quyết định hiểu ý và giả vờ như không biết gì.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy chơi trò bác sĩ như Miu muốn,” Mommy Ayako nói.
Sau đó, chị ấy đi lên tầng hai để lấy đồ chơi.
Chị ấy mang về một bộ đồ chơi bác sĩ, có cả ống tiêm và ống nghe.
“Đây nè, Taku!” Miu nói, đưa cho tôi một món đồ chơi. “Anh làm bác sĩ đi.”
“Hả? Em muốn anh làm à? Không phải em nên là bác sĩ sao?”
“Không sao đâu, em sẽ là Jinko và mắng anh khi anh làm sai.”
“Cái gì…?” tôi bối rối.
“Ồ, con bé đang nói về tập tuần trước,” Mommy Ayako gật gù.
“Nhân vật chính, Jinko, đã dùng kỹ năng quan sát thiên tài để phát hiện ra một căn bệnh mà bác sĩ nội khoa đã bỏ sót. Cảnh đó ngầu thật. Dù là bác sĩ phẫu thuật, cô ấy còn giỏi khám bệnh hơn cả bác sĩ nội khoa của bệnh viện. Chắc đó là điều hiển nhiên khi làm việc với bác sĩ phẫu thuật thiên tài cô độc, Jinko Utouzaka. Sau đó, khi vị bác sĩ mắc sai lầm đến cảm ơn, cô ấy chỉ nói ‘Những bác sĩ bất tài là một sự xúc phạm đối với nhân loại.’ Cái sự kiêu ngạo và không khoan nhượng với thất bại của cô ấy… Chị mê mẩn cái tính cách ong chúa đó! Em hiểu chuyện đấy chứ, Miu nhỉ? Chọn một cảnh như thế.”
Tôi quyết định không bình luận gì thêm, nhưng nó khiến tôi suy nghĩ, Đúng rồi.
Tôi nhớ cảnh đó. Tôi đã tự hỏi liệu nhân vật chính của một chương trình thiếu nhi có được phép nói những lời như vậy không.
Ngay cả tôi khi đó cũng thấy cảnh đó có chút kỳ cục.
Dù sao thì, có vẻ như tôi phải đóng vai bác sĩ nội khoa làm nền để tôn lên nhân vật chính là bác sĩ phẫu thuật thiên tài.
“Takkun là bác sĩ nội khoa, Miu là Jinko, vậy… chị đoán chị sẽ là bệnh nhân bị chẩn đoán sai.”
Sau khi phân vai xong, chúng tôi vào vị trí.
Tôi đeo ống nghe lên cổ và ngồi xuống sàn, Mommy Ayako ngồi đối diện.
Miu đứng ở một khoảng cách—vị trí mà nhân vật chính sẽ tình cờ đi ngang qua đúng lúc cuộc khám bệnh kết thúc.
Giờ thì, bắt đầu chơi thôi.
“Umm…” Tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
“Takkun, con cứ bịa ra ở đây. Phần đầu của cuộc khám không có trong phim, nên đừng lo lắng quá. Cứ thoải mái ứng biến đi,” Mommy Ayako thì thầm.
Dù nghe như một lời khuyên tử tế, nhưng nó cũng giống như một lời đe dọa rằng chị ấy sẽ không tha thứ nếu tôi làm hỏng bất kỳ cảnh nào có trong phim, và tôi có chút sợ hãi.
“Ừm, thưa cô Katsuragi,” tôi bắt đầu. “Hôm nay cô đến đây vì chuyện gì vậy?”
“Khụ, khụ. Tôi ho không ngừng từ hôm qua.”
“Bị ho sao? Chắc là khó chịu lắm.”
“Khụ, khụ. Bác sĩ làm ơn giúp tôi khỏi bệnh với.”
Mommy Ayako và tôi đối đáp, chơi trò bác sĩ.
Chúng ta đang chơi vì Miu, nhưng cô bé gần như bị cho ra rìa, tôi nghĩ, nhưng quyết định không bận tâm nhiều.
“Để tôi nghe thử xem,” tôi nói, cố gắng ra vẻ bác sĩ.
Nhưng rồi, tôi nhận ra tình huống mình vừa tạo ra. Khoan. Hả? Thế có nghĩa là mình sẽ nghe lồng ngực của chị ấy…
“Mời bác sĩ,” Mommy Ayako nói, nghiêng người về phía trước, hoàn toàn không hay biết tôi đang bối rối.
Sau đó, chị ấy giả vờ kéo áo phông lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi chị ấy không thực sự kéo nó lên, nhưng dù vậy, Mommy Ayako bây giờ đang hoàn toàn ưỡn ngực về phía tôi.
Tôi nuốt nước bọt. N-Nó lớn quá… Ngực của Mommy Ayako to thật…
Mommy Ayako đã ưỡn bộ ngực đồ sộ của mình ra, có lẽ to bằng cả đầu tôi, mà không hề do dự.
Tôi bị choáng ngợp bởi sự hùng vĩ đó.
“Có chuyện gì vậy, Takkun…?” Mommy Ayako hỏi, có lẽ bối rối vì sao tôi lại đơ người ra.
“Nào, nhanh lên và đặt ống nghe lên người chị đi.”
Tôi chỉ có thể rên rỉ đáp lại.
Vậy, cuối cùng chuyện đó cũng sẽ xảy ra sao?! Có nghĩa là mình có thể chạm vào ngực của Mommy Ayako bằng cái ống nghe đồ chơi này ư?!
M-Mình phải làm gì đây…?
Tôi sẽ chỉ ấn ống nghe vào người chị ấy, nên về lý thuyết thì tôi không thực sự chạm vào da thịt, nhưng… nếu dùng một món đồ chơi nhỏ thế này, tôi có thể cảm nhận được độ mềm mại của nó.
Cũng không khác gì dùng tay là mấy.
Agh, bộ ngực lớn của Mommy Ayako… Nếu phải chọn giữa muốn chạm và không muốn, thì… thì, mình muốn, nhưng… K-Không, không!
Mình tuyệt đối không thể! Mình không thể lợi dụng trò chơi của trẻ con để chạm vào ngực chị ấy!
Đây không phải là lúc cho những suy nghĩ đen tối! Mình sẽ phản bội lòng tin của Mommy Ayako!
Mà, cũng không hẳn là chị ấy tin tưởng mình, chỉ là chị ấy coi mình như một đứa trẻ… Agh, phải làm sao bây giờ?
Tôi không thể chạm vào chị ấy—tôi không thể làm một việc gian dối như vậy. Nhưng nếu tôi do dự, chị ấy sẽ phát hiện ra rằng tôi đang nhìn chị ấy với ánh mắt khác, và điều đó cũng sẽ làm chị ấy xấu hổ.
Có lẽ giả vờ ngây thơ và cứ chạm vào sẽ là cách tốt nhất để không làm tổn thương ai… Không, nhưng lừa dối chị ấy như vậy là không đúng… Argh, aaagh!
“Takkun?” Mommy Ayako nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng khi tôi ngồi đó chìm trong sự dằn vặt. Đúng lúc đó…
“Thôi nào, làm cho đúng đi chứ, mẹ,” Miu nói, giọng không hài lòng vì phải chờ đợi.
Cô bé chạy đến, đứng sau Mommy Ayako và nói, “Khi bác sĩ chuẩn bị đặt ống nghe, mẹ phải làm thế này!”
Vừa dứt lời, Miu vươn tay và nhanh chóng kéo áo phông của Mommy Ayako từ phía sau lên, khiến hai bầu ngực bị giam cầm bên trong bật ra, rung lắc dữ dội.
Tôi chết lặng, không kịp phản ứng một cách lịch sự trước tình huống đột ngột.
Tôi thậm chí quên cả việc quay đi và cuối cùng chỉ biết nhìn chằm chằm—tôi hoàn toàn bị hút hồn bởi cảnh tượng bộ ngực của Mommy Ayako, dù chúng vẫn nằm trong áo lót.
Chiếc áo lót màu tím được thêu tinh xảo toát lên một vẻ trưởng thành khó tả.
Dù áo lót của chị ấy rất lớn, ngực của Mommy Ayako vẫn bị chèn ép chật chội bên trong.
Hơn nữa, có vẻ như chiếc áo lót đã bị xô lệch vì áo phông bị kéo lên quá mạnh, và—
“Á!”
Khoảnh khắc Mommy Ayako nhận ra chuyện gì đã xảy ra và hét lên, tôi mới bừng tỉnh. “A-Aaaa!”
Tôi cũng hét lên theo, dù hơi muộn, và vội vàng quay mặt đi.
Tim tôi đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, mặt tôi nóng ran.
Mình… mình vừa thấy một thứ không thể tin được. Mình đã vô tình chứng kiến một cảnh tượng điên rồ! Chúng cứ thế bật ra, như một vụ nổ!
“N-Này, Miu, con không được làm thế…” Mommy Ayako mắng Miu trong khi chỉnh lại áo.
“Nhưng… mẹ phải cho bác sĩ xem ngực chứ,” Miu phàn nàn.
“Chúng ta chỉ đang chơi thôi, nên không cần phải làm vậy,” Mommy Ayako nói, trông xấu hổ khi luồn tay vào trong áo để chỉnh lại áo lót.
Nhìn Mommy Ayako hơi đỏ mặt khi cố gắng sửa lại áo lót khiến tôi cảm thấy vô cùng bồn chồn…
“Chị xin lỗi vì con đã phải thấy cảnh đó, Takkun.”
“K-Không sao đâu ạ, cháu ổn.” Tôi vẫn còn bối rối, nhưng bằng cách nào đó đã cố tỏ ra bình tĩnh.
“Nhưng chị mừng,” Mommy Ayako thở phào. Chị ấy cười một cách lo lắng. “Ơn giời người thấy là con, Takkun.”
“Hả…?”
“Nếu là bố con thì đã thành một mớ hỗn độn rồi.”
Tôi không biết phải nói gì. Câu nói bâng quơ của Mommy Ayako như dội một gáo nước lạnh vào sự phấn khích đang sôi sục trong tôi.
Tại sao? Có gì khác biệt khi đó là mình chứ?
Mommy Ayako không ngại việc tôi nhìn thấy ngực chị ấy, nhưng lại không thích ý tưởng bố tôi nhìn thấy nó.
Suy nghĩ một chút, tôi đã hiểu ra.
Đối với Mommy Ayako, bố tôi là một “người đàn ông,” còn tôi chỉ là một “đứa trẻ.”
Bị một người đàn ông nhìn thấy nội y sẽ rất xấu hổ, nhưng bị tôi, một đứa trẻ, nhìn thấy thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Đối với chị ấy, tôi không khác gì một đứa con trai hay em trai.
Trong mắt Mommy Ayako, tôi không phải là một người đàn ông.
Chúng tôi kết thúc trò chơi bác sĩ ngay sau đó. Chúng tôi đã đến cảnh trong phim nơi nhân vật chính, do Miu đóng, tiếp quản cuộc khám, nhưng Mommy Ayako bắt đầu đưa ra những nhận xét đầy tâm huyết về diễn xuất của Miu.
“Agh, lời thoại không phải thế, Miu!”
“Không, không. Jinko sẽ không nói thế!”
“Không, phải thế này. Đây là cách con làm tư thế đặc trưng của Jinko!”
Không ngạc nhiên, Miu tỏ ra chán nản và nói, “Con không muốn chơi cái này nữa,” và trò chơi bác sĩ của chúng tôi kết thúc.
Tôi hỏi cô bé muốn làm gì tiếp theo, cô bé đáp, “Um… Trốn tìm!”
Thế là hoạt động tiếp theo của chúng tôi là trốn tìm trong nhà—một lựa chọn phổ biến của trẻ em vào những ngày mưa.
Sau một hồi oẳn tù tì công bằng, Miu được chọn làm người đi tìm, còn Mommy Ayako và tôi là người đi trốn.
“Một… Hai… Ba,” Miu bắt đầu đếm to và chậm rãi, mắt nhắm nghiền trong khi đứng ở một góc lối vào.
Mommy Ayako ngay lập tức đi lên lầu, còn tôi thì lang thang ở tầng một.
Được rồi, mình nên trốn ở đâu đây?
Điều quan trọng cần nhớ là đây là nhà của người khác.
Dù chúng tôi là hàng xóm thân thiết, tôi vẫn là khách, không phải người nhà.
Sẽ không đúng nếu tôi lục lọi lung tung.
Tôi không cảm thấy thoải mái khi tự ý lên lầu, cũng không muốn mở các tủ đồ của họ.
Tôi là một học sinh tiểu học lớp trên—tôi có đủ ý thức để biết mình không nên làm những việc như vậy.
Ngay cả khi tôi làm thế, Mommy Ayako có lẽ cũng sẽ không nổi giận.
Chắc chị ấy sẽ chỉ cười cho qua và nói, “Con gần như là thành viên của gia đình này rồi, Takkun.”
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi nên lợi dụng lòng tốt của chị ấy.
Đây là vấn đề về phép lịch sự. Nhà của người khác không phải là nhà của mình, vì vậy tôi phải đối xử với mọi thứ một cách tôn trọng.
Tôi muốn trở thành một người lịch sự, và trên hết, tôi muốn Mommy Ayako nghĩ, “Wow, Takkun đúng là một người đàn ông lịch sự.”
Với những yêu cầu khắt khe như vậy, các lựa chọn của tôi khá hạn chế.
Còn một yếu tố nữa cần xem xét: trò trốn tìm này chủ yếu là dành cho Miu.
Niềm vui của cô bé là trên hết, nên việc tôi trốn quá kỹ là không cần thiết.
Tôi sẽ chẳng được gì khi thi đấu nghiêm túc với một cô bé nhỏ hơn mình cả năm tuổi.
Những nơi quá khó tìm phải được loại bỏ.
Nhưng cũng không thể chọn một nơi quá dễ. Nếu Miu nhận ra tôi cố tình không cố gắng, cô bé có thể sẽ hờn dỗi.
Tôi cần tìm một nơi vừa đủ kín đáo để cô bé phải cố gắng tìm, nhưng cuối cùng vẫn có thể tìm thấy.
Tóm lại, nơi trốn của tôi phải đáp ứng hai yêu cầu: là nơi một vị khách được phép vào, và là nơi Miu sẽ hài lòng khi tìm thấy tôi.
“Hm… Ồ. Chỗ đó có thể được đấy,” tôi nghĩ thầm.
Tôi đã đi đến phòng khách và tìm thấy một chỗ tốt đáp ứng cả hai yêu cầu của mình—rèm cửa sổ.
Mình có thể nấp sau những tấm rèm đó. Ừ, một chỗ khá ổn.
Phòng khách là nơi chúng tôi vừa chơi, nên không có vấn đề gì.
Rèm cửa dài, nên nếu tôi trốn trong đó, có lẽ sẽ khá khó tìm.
Tuy nhiên, rèm sẽ hơi phồng lên, nên Miu sẽ không quá khó để nhận ra.
Mình đã tìm được một chỗ khá tốt, tôi nghĩ khi gật đầu với chính mình.
“Năm mươi hai… Năm mươi ba… Năm mươi bốn…”
Vẫn còn thời gian, nhưng tôi quyết định trốn sớm.
Tôi quấn tấm rèm quanh mình và cố gắng hết sức để trông tự nhiên.
Ban đầu tôi sẽ trốn kỹ, nhưng nếu Miu gặp khó khăn, tôi có thể chìa tay hoặc chân ra.
Tôi đứng đó, cố gắng nín thở. Rồi, khi Miu đã đếm đến bảy mươi, một điều bất ngờ đã xảy ra—rèm cửa đột nhiên bị kéo toang ra.
“Hả…?” Tôi ngạc nhiên. Miu chưa đếm xong, nên tôi nghĩ cô bé đã gian lận, nhưng…
“Takkun…?” Đó là Mommy Ayako. “Con trốn ở đây à? Chị không nhận ra chút nào.”
“Ch-Chị làm gì ở đây? Cháu tưởng chị đã lên lầu…”
“Ồ, đó là một cú lừa thôi.”
“Cú lừa…?”
“Chị đã dậm chân ầm ĩ lên lầu, rồi lặng lẽ lẻn xuống lại. Bằng cách đó, Miu sẽ nghĩ chị trốn trên lầu.”
Tôi không biết phải nói gì. “Hì hì, đây là chiến thuật của người lớn đấy,” Mommy Ayako khoe khoang.
Tôi không chắc mình nên cảm thấy thế nào. Mommy Ayako đang chơi trò này một cách cực kỳ nghiêm túc, dùng cả mánh khóe để thắng cô con gái sáu tuổi của mình.
Thật là… Thật là trẻ con!
“Chị định trốn trong tủ đồ của phòng tatami sau khi đánh lạc hướng con bé, nhưng lại gặp phải một số rắc rối…”
“Rắc rối…?”
“Ch-Chị không chui vừa…” Thật vậy, chị ấy đã bị chặn lại bởi một vấn đề không thể vượt qua.
“Có nhiều đồ hơn chị nghĩ, và chị tưởng mình có thể vừa vặn chui vào, nhưng mông của chị cứ bị kẹt lại. Ồ, nhưng không phải như con nghĩ đâu! Không phải chị mông to, hay tăng cân, hay gì đâu! Chỉ là có một số không gian mà mông của người lớn không thể nào chui vừa…” Chị ấy cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng.
“Đó là lý do tại sao chị đang vội vàng tìm một chỗ trốn khác, nhưng… Chị hiểu rồi, con đang trốn ở đây. Chết thật, chị phải làm gì bây giờ…?”
Mommy Ayako có vẻ hoàn toàn lạc lối, và Miu đã đếm đến những con số chín mươi. “Agh, không còn thời gian nữa!”
Khi đã hết cách, Mommy Ayako đã làm một điều hoàn toàn bất ngờ. “Được rồi, cho chị vào với, Takkun!”
“Cái gì?!”
Trước khi tôi kịp đồng ý, Mommy Ayako đã nhảy vào, quấn tấm rèm quanh người.
Tất nhiên, tôi cũng bị quấn cùng với chị ấy. Chúng tôi được che phủ bởi cùng một tấm vải lớn, tiếp xúc với nhau gần hơn bao giờ hết.
“Hả, cái gì…?!” tôi lặp lại.
“A, đừng di chuyển, Takkun. Miu sẽ tìm thấy chúng ta. Nào, lại gần chị hơn đi. Chúng ta phải làm cho mình nhỏ lại.”
“Mmgh?!” Tôi theo phản xạ cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Mommy Ayako đã mạnh mẽ kéo tôi lại gần hơn.
Chị ấy siết chặt tôi, cố gắng làm mọi thứ để chúng tôi trông nhỏ hơn.
Vì chênh lệch chiều cao, mặt tôi cuối cùng hoàn toàn bị chôn vùi trong bộ ngực lớn của chị ấy.
“Một trăm! Sẵn sàng hay chưa, tôi đến đây!” Miu hét lên đầy khí thế.
Theo sau giọng nói là tiếng bước chân của cô bé lao lên cầu thang.
“Được rồi, có vẻ như Miu đã mắc bẫy và đi lên lầu. Chị nghĩ chúng ta đã câu được khá nhiều thời gian.”
Mommy Ayako có vẻ thực sự vui vẻ, nhưng lúc này tôi không thể quan tâm đến việc thắng thua.
Câu giờ trong trò chơi này có ích gì chứ?
Nó sẽ không kết thúc cho đến khi chúng ta bị tìm thấy, đó là những gì tôi muốn nói, nhưng nó không phải là điều tôi nghĩ đến nhiều nhất.
Oa. Oaaa?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Tình huống điên rồ gì đây?! Toàn bộ khuôn mặt của mình đang bị chôn trong ngực… Không. Phải nói là mình đang bị kẹp giữa chúng.
Vì bị ép vào người chị ấy rất mạnh, tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại của Mommy Ayako, ngay cả qua lớp quần áo.
Không chỉ ngực, mà cả bụng, đùi… Cứ như thể tất cả các bộ phận mềm mại trên cơ thể chị ấy đang bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của tôi.
Cơ thể của Mommy Ayako to lớn, mềm mại và ấm áp… Trên hết, chị ấy còn có mùi thơm.
Tôi biết ngửi người khác là bất lịch sự, nhưng mũi tôi đang bị chôn trong ngực chị ấy, nên mùi hương ấy là không thể tránh khỏi.
Chúng tôi đang bị kẹp trong không gian mờ ảo giữa tấm rèm cản sáng và bức tường.
Ở khoảng cách gần như vậy, tôi không thể không cảm nhận được hơi ấm, sự mềm mại và hít hà mùi hương của chị ấy… Tôi đang trải nghiệm tất cả những khía cạnh phi thị giác này lần đầu tiên, và nó quá kích thích—tim tôi không ngừng đập loạn xạ.
Tôi sắp mất trí vì sự phấn khích và lo lắng…
“Takkun, con ổn chứ?” Mommy Ayako hỏi, giọng lo lắng, có lẽ vì tôi không nói một lời nào.
“Ch-Cháu ổn ạ…”
“Nếu con nói vậy. Cố chịu thêm một chút nữa nhé. Thử thách thực sự bắt đầu khi Miu quay lại tầng dưới.”
Sao chị lại chơi trò này nghiêm túc thế, Mommy Ayako?
Năm phút trôi qua, nhưng Miu vẫn chưa xuống. Cô bé có lẽ đang rất tập trung tìm kiếm trên lầu.
Ở tầng một, tôi đang tuyệt vọng cố gắng chịu đựng sự tiếp xúc gần gũi với cô Ayako, nhưng rồi một đòn tấn công thứ hai ập đến.
“Hơi nóng một chút,” Mommy Ayako nói với một hơi thở ra.
Đúng là vậy. Không chỉ chúng tôi đang ôm nhau, mà còn bị quấn trong một tấm rèm—hơi nóng tích tụ bên trong là điều tự nhiên.
Trời chỉ hơi ấm, đủ để đổ một chút mồ hôi, nhưng chút mồ hôi đó lại là một đòn chí mạng đối với tôi.
Không lời nào có thể diễn tả được cảm giác của không khí nóng bao trùm chúng tôi.
Mùi hương tỏa ra từ Mommy Ayako ngày càng nồng nàn, mãnh liệt.
Mắt tôi đã quen với bóng tối, và tôi có thể nhìn rõ bộ ngực đồ sộ trước mặt, cùng với khe ngực sâu thẳm.
Tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi nhỏ đọng trên làn da trần của chị ấy, và… tôi đang mất trí.
Tôi sắp từ bỏ mọi lý trí và để tâm trí mình hoàn toàn tập trung vào bộ ngực trước mặt, và làm thế nào tôi có thể—
Không, mình không thể! Không! Mình đang nghĩ gì vậy?! Điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Mommy Ayako chỉ đang mất cảnh giác vì chị ấy biết mình không phải loại trẻ con đó! Mình không thể phản bội lòng tin của chị ấy.
Chị ấy chạm vào mình và để mình chạm vào chị ấy một cách không do dự vì chị ấy coi mình như một đứa trẻ… Mình chỉ là… mình là…
Khi tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi ngước lên, và mắt tôi gặp mắt Mommy Ayako.
“Hmm? Có chuyện gì không, Takkun?” Mommy Ayako trông hoàn toàn thoải mái.
Tất nhiên, trán chị ấy có vẻ hơi ẩm, nhưng chị ấy có vẻ thoải mái theo một cách không liên quan đến nhiệt độ—chị ấy trông bình tĩnh, hoàn toàn điềm tĩnh.
Tôi đang trên bờ vực hoảng loạn vì sự phấn khích và xấu hổ, nhưng Mommy Ayako dường như không hề bối rối chút nào—mặc dù chúng tôi đang áp sát vào nhau và tôi đang dán chặt vào ngực chị ấy.
“Chị có ổn không, Mommy Ayako…?” Những cảm xúc mà tôi không dám nói thành lời vẫn rò rỉ ra một chút.
“Hả?”
“Như thế này không khó chịu sao? Chị biết đấy, ừm, ở gần cháu và chạm vào nhau như thế này.”
“Chà…” Mommy Ayako trông bối rối, như thể không hiểu ý tôi. “Tất nhiên là chị không khó chịu.”
“Chị có lại gần bất kỳ ai và chạm vào họ như thế này không?”
“C-Cái gì?! Chị sẽ không làm thế…” Mommy Ayako khẳng định, có vẻ hơi bối rối.
“Ý chị là, nếu đó là một cậu bé chị không quen, chị sẽ không chạm vào và ôm họ như thế này. Chị chắc họ cũng sẽ không muốn, nhưng…” Chị ấy tiếp tục với một nụ cười rất dịu dàng.
“Chị không ngại vì đó là con, Takkun—chị yêu con.”
Tôi im lặng. Không hiểu sao, câu “chị yêu con” của chị ấy làm tim tôi đau nhói.
Mommy Ayako có lẽ thích tôi. Đây không phải là tôi tự phụ, tôi chỉ tin rằng đó là sự thật.
Không nghi ngờ gì rằng chị ấy có tình cảm tích cực đối với tôi… nhưng việc chị ấy “thích” tôi hoàn toàn khác với việc tôi “thích” chị ấy.
Đó là tình cảm dành cho em trai hoặc con của mình, không phải là dành cho một người khác giới.
Đó là lý do tại sao chị ấy không ngần ngại chạm vào tôi và không bối rối chỉ vì chúng tôi đang ôm nhau.
Ngay cả khi tôi nhìn thấy chị ấy trong bộ đồ lót, hay chúng tôi hoàn toàn áp sát vào nhau, Mommy Ayako cũng sẽ không nghĩ gì cả.
Trong khi tim tôi đập thình thịch, Mommy Ayako không cảm thấy gì về những gì đang xảy ra.
Tôi là người mà chị ấy có thể nói “chị yêu con” một cách vô tư. Điều đó làm tôi vô cùng bực bội.
“Ồ! Thấy chân rồi!” Miu hét lớn. Tấm rèm ngay lập tức được mở ra, và Mommy Ayako và tôi bị phát hiện.
“Tìm thấy rồi!”
“Ồ… Có vẻ như chúng ta đã bị tìm thấy.”
“Con không biết mẹ ở đây… Con tưởng mẹ chắc chắn ở trên lầu,” Miu nói.
“Hì hì, con còn phải học hỏi nhiều, Miu,” Mommy Ayako cười khúc khích.
“Nhưng không được trốn cùng nhau! Bây giờ chúng ta không biết ai là người đi tìm tiếp theo.”
“Ồ, đúng vậy…” Mommy Ayako nói. “Ừm, vậy thì…”
“Cháu sẽ là người đi tìm,” tôi nói, đi đến lối vào trước khi một trong hai người họ kịp trả lời.
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu đếm đến một trăm.
Tôi đang cố gắng hết sức để hành động bình thường, nhưng cơ thể tôi nóng ran.
Đó không phải vì mặt tôi đã bị chôn trong ngực của Mommy Ayako—sự phấn khích và xấu hổ đó đã biến mất ngay lập tức.
Thứ thực sự thiêu đốt tôi là sự thất vọng, bực bội và hoảng loạn từ cách chị ấy vừa đối xử với tôi.
Tôi biết cảm thấy như thế này là sai, rằng việc Mommy Ayako đối xử với tôi như một đứa trẻ là điều hiển nhiên—sau tất cả, tôi chỉ là một đứa trẻ.
Dù tôi cố gắng tỏ ra trưởng thành đến đâu, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, vì vậy việc chị ấy đối xử với tôi như vậy là hoàn toàn bình thường.
Vâng, nó hoàn toàn bình thường… cho bây giờ. Nhưng tương lai thì khác.
Một khi tôi trở thành người lớn và cao lớn hơn, cách nhìn của Mommy Ayako về tôi chắc chắn sẽ phải thay đổi.
Chị ấy chắc chắn sẽ coi mình là một người đàn ông, tôi nghĩ.
Đó là lý do tại sao tôi quyết tâm cố gắng hết sức. Tôi sẽ chơi một ván cờ dài.
Một ngày nào đó, mình sẽ trở thành một người đàn ông khiến tim Mommy Ayako đập loạn nhịp, bằng mọi giá!
♠
Satoya đã muốn tôi kể một câu chuyện nhạy cảm, nhưng kể thẳng ra thì có cảm giác như đang hạ thấp một ký ức quý giá và xâm phạm quyền riêng tư của cô Ayako, vì vậy tôi đã cố gắng làm cho câu chuyện trở nên trong sáng nhất có thể… nhưng có vẻ nó chỉ làm cho câu chuyện trở nên nhàm chán.
“Vậy nên, ý mình là… mình đang lặp lại, nhưng cô Ayako chỉ là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, và… Hử?”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Satoya đã ngủ gật. Cậu ta gục đầu xuống bàn, tay vẫn cầm lon cocktail.
Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng từ khuôn mặt xinh xắn đang ngủ của cậu ta.
“Vậy là cuối cùng cậu cũng ngủ rồi,” tôi lẩm bẩm, thở dài.
Lời tuyên bố hùng hồn rằng chúng tôi sẽ không ngủ đêm nay chỉ là màn dạo đầu cho kết cục quen thuộc này.
Chà, có lẽ câu chuyện của tôi đã ru cậu ta ngủ. Sau khi cố gắng loại bỏ tất cả các yếu tố nhạy cảm, câu chuyện chỉ còn lại những lời khen ngợi cô Ayako.
Tôi bế Satoya kiểu cô dâu đến giường để cậu ta ngủ trước khi quay lại bàn một mình và nốc cạn phần còn lại của ly rượu.
“Trốn tìm, hả…?”
Nhớ lại quá khứ cũng đánh thức những cảm xúc của tôi từ thời điểm đó.
Đúng vậy. Lúc đó cô ấy chỉ đối xử với mình như một đứa trẻ, nên mình mới có được tất cả những tai nạn vui vẻ đó.
Nó giống như lớp kem phủ ngọt ngào trên những ký ức ấy.
Nhưng bản thân tôi lúc nhỏ lại không nghĩ về những khoảnh khắc đó một cách trìu mến như vậy.
Tôi đã có thể cảm nhận được ngực cô ấy mà không làm cô ấy khó chịu, một đặc ân mà chắc hẳn nhiều người đàn ông trên thế giới khao khát, nhưng tôi không hề cảm thấy biết ơn chút nào.
Tôi đã có một chút hạnh phúc, phấn khích như một đứa trẻ, nhưng hơn hết, tôi đã bực bội vì cô ấy đối xử với tôi như một đứa trẻ—thật đáng thất vọng khi cô ấy không coi tôi là một người đàn ông.
Tôi đã thực sự ước mình lớn nhanh.
“Đây đúng là một câu chuyện hạnh phúc,” tôi mỉm cười.
“Cô ấy từng chỉ nghĩ mình là đứa trẻ hàng xóm, nhưng bây giờ, mình lại được đau đầu về việc liệu chúng tôi có hẹn hò hay không.”
Theo một nghĩa nào đó, giấc mơ của tôi đã thành hiện thực. Tôi có thể đã gần với những gì tôi mơ ước khi còn nhỏ: một người đàn ông có thể làm tim cô Ayako đập loạn nhịp.
Tôi không biết cô ấy hiện đang nghĩ gì, nhưng xét theo những hành động kỳ quặc và khó hiểu gần đây, có lẽ cô ấy đang vật lộn và cảm thấy lạc lối.
Tôi không chắc mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng tôi quyết định tốt nhất là để cho cảm xúc của mình dịu lại và tận hưởng hạnh phúc của tình huống hiện tại.
Sau tất cả, việc rơi vào một tình huống hài lãng mạn như thế này với cô Ayako là điều mà bản thân tôi lúc nhỏ chỉ có thể mơ ước.
Khi tôi ngồi đó im lặng, tôi nghĩ rằng có lẽ có thời gian như thế này cũng là một điều tốt.
Tôi đã được nhìn lại quá khứ và dành thời gian để trấn tĩnh lại sau những cảm xúc thiếu kiên nhẫn.
Bây giờ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tinh thần. Tôi sẽ chấp nhận nó—bất kể cô ấy quyết định thế nào, tôi sẽ chấp nhận mà không chạy trốn.
Sau đó, tôi sẽ nói với cô ấy một lần nữa. Tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi vẫn yêu cô ấy, rằng dù cô ấy quyết định thế nào, tình cảm của tôi sẽ không thay đổi.
Giống như chúng đã không thay đổi trong suốt mười năm qua.


0 Bình luận