♥
“Thế này không ổn rồi, cô Shirando ạ,” tôi nói với người ở phía bên kia màn hình máy tính. Tôi phải lựa lời, vừa để chỉ ra vấn đề một cách thẳng thắn, vừa để không làm cô ấy phật lòng.
“Bản đề cương cho tập 6 mà cô gửi về cơ bản là lặp lại y hệt cốt truyện của tập 5, không hề có bước tiến triển nào cả. Tôi không cảm nhận được nhiệt huyết thường thấy của cô trong đó.”
Tôi đang họp trực tuyến với Hakushi Shirando, một tác giả light novel mà tôi đang phụ trách biên tập. Cô ấy từng đăng truyện trên các trang web novel, và tôi đã ngỏ lời mời hợp tác khoảng bốn năm trước để giúp cô ấy xuất bản tác phẩm. Kể từ đó, tôi đã luôn là biên tập viên của cô ấy.
Chúng tôi đã cùng nhau hoàn thành nhiều dự án, và hiện tại, chúng tôi đang phát hành một series hài-lãng mạn có tên KIMIOSA: Em Muốn Trở Thành Bạn Thời Thơ Ấu Của Anh. Câu chuyện kể về một cậu sinh viên đại học từng sống một cuộc đời tẻ nhạt thời niên thiếu, nhưng rồi đột nhiên cậu có được khả năng du hành thời gian. Cậu quyết định dùng sức mạnh của mình để biến bản thân thành bạn thời thơ ấu của một cô gái trong câu lạc bộ, thay đổi lịch sử để họ như thể đã là bạn bè trong nhiều năm. Tuy nhiên, toan tính của cậu lại gây ra một tác dụng phụ không mong muốn, đó là bản thể quá khứ của cậu cũng đã kết bạn với một cô gái thứ hai trong thời thơ ấu. Đây là một câu chuyện hài-lãng mạn với ý tưởng khá mới lạ.
Hiện tại, series đã xuất bản đến tập thứ năm. Nó đã nổi tiếng ngay từ khi phát hành tập đầu tiên, và một dự án chuyển thể anime cũng đã được âm thầm tiến hành. Mặc dù cái tên “Hakushi Shirando” nghe rất nam tính, nhưng tác giả lại là một phụ nữ ở độ tuổi đôi mươi. Cô ấy còn trẻ. Trẻ quá đi mất…
“Mọi thứ đã được đẩy lên cao trào ở cuối tập trước, tưởng như Reiji và Akina sắp đến được với nhau đến nơi rồi, nhưng nếu đi theo đề cương này thì chúng ta sẽ chỉ đang cố tình câu giờ mà thôi. Tôi không thể chấp thuận một cốt truyện như vậy cho tập 6 được,” tôi nói một cách dứt khoát.
Thật khó để nói ra những điều này, nhưng sẽ chẳng ích gì cho ai nếu tôi cứ nói vòng vo. Rõ ràng là bản đề cương này được viết rất tệ. Không giống với phong độ thường ngày của cô ấy chút nào. Không biết có chuyện gì đang xảy ra nữa...
May mắn thay, một cuộc trò chuyện ngắn đã giúp tôi hiểu ra vấn đề.
“Tôi hiểu rồi, vậy là cô đang cố gắng điều chỉnh mọi thứ cho phù hợp với bản chuyển thể anime. Tôi không phủ nhận rằng việc một series kéo dài càng lâu càng tốt sau khi được chuyển thể sẽ có lợi cho chúng ta, và cô nói đúng, việc phát triển cốt truyện chính quá nhanh có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ của series.”
Tiếp theo, cô Shirando lo lắng liệu độc giả có còn hứng thú với series nếu cốt truyện tiến triển hay không, tôi bèn giải thích, “Thành thật mà nói, tôi không thể đảm bảo độc giả sẽ tiếp tục hào hứng với series sau khi Reiji và Akina đến với nhau. Độc giả rom-com ngày nay rất ghét các kết thúc, nên rất có thể mọi người sẽ bỏ ngang series sau khi cô chốt hạ mọi chuyện.”
Mặc dù có nhiều khía cạnh để thưởng thức trong một tác phẩm hài-lãng mạn, nhưng sự tò mò và mong đợi đến từ việc không biết câu chuyện sẽ kết thúc ra sao chắc chắn là một phần không thể thiếu. Với các bộ rom-com hậu cung, đích đến thường là lúc nhân vật chính dứt khoát chọn một người—còn ngay cả trong các series chỉ có một nữ chính, vạch đích thường là để giải quyết câu hỏi nhân vật chính sẽ vun đắp cho mối tình của mình như thế nào sau tất cả những thăng trầm họ đã trải qua.
Vì vậy, có thể nói rằng điều thực sự làm cho thể loại hài-lãng mạn trở nên thú vị chính là quá trình đi đến kết thúc—sự hồi hộp nảy sinh từ việc theo dõi một mối tình dần được hiện thực hóa theo thời gian. Nó cũng giống như đi xem một buổi hòa nhạc: miễn là hồi kết chưa đến, người xem có thể đắm mình trong sự phấn khích, nhưng một khi chương trình đã kết thúc và họ phải thừa nhận điều đó—một khi trò chơi tình yêu đã đi hết chặng đường—sẽ có một rủi ro không thể phủ nhận rằng họ sẽ chỉ còn biết tiếc nuối những gì đã qua thay vì mong chờ những gì sắp tới.
“Việc để họ hẹn hò trước khi anime bắt đầu phát sóng có thể ảnh hưởng tiêu cực đến việc chuyển thể. Tình tiết có thể bị tiết lộ trên mạng, và một số người có thể nghĩ, ‘Biết kết thúc rồi thì xem làm gì nữa,’” tôi giải thích.
“Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, điều quan trọng nhất là tác phẩm gốc phải hay. Anime là bản chuyển thể, còn tiểu thuyết mới là nguyên tác. Chẳng có lý do gì để làm cho nguyên tác tệ đi chỉ để làm lợi cho bản chuyển thể cả. Dĩ nhiên, việc trì hoãn các tình tiết không phải lúc nào cũng sai, nhưng trong trường hợp này, rõ ràng là cô đang làm điều đó một cách rất miễn cưỡng.”
Tôi lắng nghe cô Shirando phản hồi. “Dĩ nhiên là tôi biết điều đó,” tôi đáp. “Tôi đã là biên tập viên của cô kể từ khi cô ra mắt mà.”
Sau khi nghe thêm những lo lắng của cô ấy, tôi nói, “Cô cứ viết cuốn tiểu thuyết theo cách mà cô muốn. Cô không cần phải bận tâm về anime đâu, cô Shirando. Cô không cần phải nghĩ đến việc kéo dài series hay bất cứ điều gì tương tự. Tôi nghĩ tốt nhất là cô cứ quên hết các yếu tố hậu cần đi và viết những gì cô cảm thấy tự nhiên và tốt nhất cho series cũng như các nhân vật của mình.”
Khi cô Shirando đưa ra một luận điểm khác, tôi lập tức khẳng định lại với cô ấy, “Đúng vậy. Hơn nữa, đâu phải series sẽ kết thúc chỉ vì họ bắt đầu hẹn hò. Tôi chắc chắn có rất nhiều độc giả muốn đọc về những gì xảy ra sau khi họ thành đôi. Tôi tin rằng có nhiều cách để làm hài lòng những độc giả đó bằng những câu chuyện tiếp nối từ thời điểm ấy.”
Cô ấy đồng ý với tôi, nên tôi quyết định trấn an cô ấy thêm, “Chính xác. Với lại, độc giả sẽ thất vọng lắm nếu họ không đến được với nhau khi mọi thứ đang cao trào như vậy ở cuối tập trước. Họ sẽ phát cáu với việc các nhân vật cứ lề mề—họ biết tỏng hai nhân vật yêu nhau rồi và sẽ không hiểu tại sao họ cứ chần chừ mãi. Kể cả đối với một mối tình tiến triển chậm, thêm một tập nữa mà họ không thành đôi thì thật sự là quá đáng.”
Tôi nhìn cô Shirando gật đầu, và, hài lòng vì chúng tôi đã giải quyết xong vấn đề, tôi quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.
“Vậy nên, vâng, cô cứ ưu tiên cố gắng làm cho cuốn light novel trở nên tốt nhất có thể. Xin hãy để phần anime cho công ty chúng tôi. Light Ship sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo việc chuyển thể sẽ là một tác phẩm mà cô hài lòng. Phải không, Yumemi?”
“Dĩ nhiên rồi. Cứ để cho bọn tôi,” Yumemi đáp lại từ vị trí của cô ấy bên cạnh cô Shirando trên màn hình.
Buổi họp hôm nay thực ra là giữa ba chúng tôi.
“Thực ra, tôi nên xin lỗi cậu mới phải, Yumemi à,” tôi nói. “Đáng lẽ hôm nay cả ba chúng ta phải cùng thảo luận, nhưng tôi và cô Shirando lại gần như chiếm sóng hết cả rồi.”
“Đừng lo,” Yumemi nói, lắc đầu. “Là tôi khăng khăng đòi tham gia mà,” cô ấy đáp lại với một nụ cười. “KIMIOSA là một dự án mà Light Ship sẽ đầu tư rất nhiều công sức. Tôi muốn xem các buổi họp giữa hai người thường diễn ra như thế nào, và qua những gì tôi thấy hôm nay thì tôi không thấy có vấn đề gì cả. Tôi hy vọng hai người sẽ tiếp tục làm việc ăn ý như thế này.”
“Ha ha, cảm ơn cậu.” Sau khi cô Shirando tiếp tục khen ngợi tôi, tôi nói thêm, “Đâu có, cô quá khen tôi rồi, cô Shirando! Tôi chẳng làm được gì nhiều. Tất cả là nhờ vào tài kể chuyện tuyệt vời của cô mà series mới thành công đến vậy và được bật đèn xanh cho việc chuyển thể anime.”
Sau đó, chúng tôi thảo luận thêm một vài chi tiết liên quan đến việc chuyển thể anime trước khi cô Shirando rời cuộc họp, chỉ còn lại tôi và Yumemi.
“Có vẻ như cô Shirando khá là hào hứng đấy,” Yumemi nhận xét.
“Dĩ nhiên rồi—dù gì đây cũng là lần đầu tiên tác phẩm của cô ấy được chuyển thể anime mà.”
Một bản chuyển thể anime là một điều gì đó rất đặc biệt đối với các tác giả light novel, và cũng rất thú vị đối với cả những biên tập viên như chúng tôi.
“Tôi rất cảm kích vì cậu đã thẳng thắn với cô ấy, nhưng hãy cẩn thận đừng thúc ép cô ấy quá.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để ưu tiên sức khỏe của tác giả.”
“Tôi cũng có thể nói điều tương tự với cậu đấy, Ayako. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải họp trong lúc đang về thăm gia đình.”
“Không sao đâu. Cô Shirando cũng đang hy sinh kỳ nghỉ Obon của mình để làm việc, nên tôi không thể lơ là được,” tôi nói, đảo mắt nhìn xung quanh.
Tôi không ở trong ngôi nhà thường ngày của mình, nơi tôi sống cùng Miu, mà đang ở trong một căn phòng trên tầng hai của ngôi nhà thời thơ ấu. Bây giờ là giữa tháng Tám, ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Obon. Miu và tôi đang về thăm nhà bố mẹ tôi ở phía bắc của tỉnh. Chúng tôi đến đây vào khoảng giữa trưa, và dự định sẽ ở lại khoảng hai ngày. Nhà của bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã lắp Wi-Fi, nên tôi có thể làm việc với chiếc máy tính xách tay mang theo.
“Tôi rất hào hứng với việc chuyển thể anime của KIMIOSA,” tôi nhận xét một cách chân thành.
“Ồ, phải rồi, đây cũng là lần đầu tiên của cậu, phải không?”
“Vâng. Đây là lần đầu tiên một series mà tôi phụ trách từ đầu được chuyển thể.”
Tôi đã từng tiếp nhận các dự án giữa chừng nhiều lần, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên một series mà tôi phụ trách ngay từ những ngày đầu được chuyển thể thành anime. Đó là lý do tại sao tôi lại phấn khích—tôi cảm thấy có động lực cao độ, như thể đó là series của chính mình.
“Tôi muốn cống hiến hết mình trong mọi khía cạnh của dự án, nhưng tôi đoán là chẳng thể làm được gì nhiều khi sống ở vùng Tohoku,” tôi bình luận.
Ngày nay, ngay cả những vùng nông thôn như nơi bố mẹ tôi sống cũng đã có Wi-Fi, và làm việc từ xa đang được khuyến khích ở khắp mọi nơi—ngay cả bản thân tôi cũng xoay xở ở lại một thành phố tỉnh lẻ và làm công việc biên tập viên trong ngành giải trí. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ khác khi nói đến chuyển thể anime. Không giống như xuất bản sách, rất nhiều ngành công nghiệp khác nhau có liên quan đến việc chuyển thể anime; mỗi dự án là một công trình lớn nơi các chuyên gia từ nhiều lĩnh vực, bao gồm ngành xuất bản, lồng tiếng, biểu diễn trực tiếp, và dĩ nhiên là cả ngành công nghiệp anime, kết hợp sức mạnh để bán nội dung. Bất chấp công nghệ truyền thông tiên tiến của thời đại, việc ở trung tâm của một dự án khổng lồ như vậy là rất khó khi bạn không sống ở Tokyo, hoặc ít nhất là ở một nơi nào đó trong vùng Kanto.
“Tôi đã suy nghĩ về tất cả các chương trình quảng bá mà tôi muốn thực hiện cùng với việc chuyển thể, nhưng có vẻ sẽ rất khó để tôi đứng ra chủ trì mọi việc từ đây,” tôi giải thích.
“Tôi sẽ gửi các bản đề xuất qua, nếu cậu có thể quyết định xem có nên triển khai chúng hay không thì tốt quá, Yumemi. Trước mắt, tôi sẽ tiếp tục tập trung vào cuốn light novel với cô Shirando như trước nay, và để việc chuyển thể anime lại cho cậu và đội ngũ.”
“Hmm… Chà, tôi đoán đó là lựa chọn duy nhất mà cậu có trong hoàn cảnh hiện tại,” Yumemi nói sau một lúc im lặng suy nghĩ.
Cách cô ấy nói điều đó dường như đang cố ám chỉ một điều gì khác, nhưng trước khi tôi kịp hỏi, cô ấy đã chuyển chủ đề.
“Mà này,” cô ấy bắt đầu, “chuyện với Takkun sao rồi?”
Tôi điếng người. Mọi cử động của tôi đột nhiên trở nên cứng nhắc và vụng về.
“Ờ-ờ thì…”
“Cậu đột nhiên cứng đờ ra thế. Lúc làm việc thì hoạt ngôn biết bao, mới vài phút trước trông còn ra dáng một biên tập viên đáng tin cậy lắm cơ mà,” cô ấy nói với một tiếng cười khẩy. “Tôi đang nghĩ cậu đã trở nên giỏi giang trong công việc thế nào trong mười năm qua, ấy vậy mà lại đột nhiên có chút thảm hại khi nói đến chuyện yêu đương.”
Tôi chỉ lầm bầm phản đối.
“Chắc là mọi chuyện với Takkun vẫn còn khó xử lắm à?” cô ấy hỏi.
“Vâng…” Tôi gật đầu—đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể đưa ra.
“Không thể tin nổi là cậu đã bốc đồng hôn người ta mà giờ vẫn chưa đâu vào đâu… Trời ạ, cậu đang làm cái quái gì vậy hả, Ayako?” cô ấy buông một lời châm chọc. “Nó giống như… À, phải rồi. Để tôi mượn chính lời của cậu nhé: cậu không thấy mình đang ‘cố tình câu giờ’ hơi lâu rồi sao?”
Tôi nuốt nước bọt khan.
“Ý tôi là, cậu đã xây dựng nên bao nhiêu là hứng khởi, thế mà lại không đến với nhau? Tụt cả hứng,” Yumemi nói một cách chế giễu. “Tôi bắt đầu thấy phát cáu với việc hai người cứ lề mề rồi đấy… Bọn tôi biết thừa hai người thích nhau, nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi, kể cả là với một mối tình tiến triển chậm.”
“Th-Thôi nào…” Những lời mà tôi đã nói một cách cao ngạo giờ đây đang quay lại phản chủ. “Như vậy là không công bằng, Yumemi. Cậu không nên trộn lẫn tiểu thuyết với thực tế như thế… Không phải tác giả hay biên tập viên nào làm về rom-com cũng đều giỏi chuyện yêu đương đâu.”
“Ha ha ha, cậu nói không sai,” Yumemi phá lên cười sảng khoái. “Điều đó đúng với tất cả mọi người, không chỉ riêng tác giả và biên tập viên. Những câu chuyện rom-com hư cấu, chuyện của người nổi tiếng, và đời sống tình cảm của bạn bè… khi nói đến tất cả những thứ đó, ai cũng có thể phán như thánh. Nhưng khi chính mình là người trong cuộc, không có gì diễn ra theo ý muốn cả. Hẹn hò là như vậy đấy.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tôi ghét cái cách mà cô ấy nói quá đúng.
Với tư cách là một biên tập viên, và ngay cả là một độc giả, người ta có thể xem xét một tình huống với góc nhìn khách quan và đưa ra lời khuyên rõ ràng. Bạn có thể chỉ ra nhân vật chính không hành động đúng với tâm lý một người đàn ông, hoặc nói rằng nữ chính không đủ quyết liệt và làm câu chuyện trở nên ức chế, hoặc giải thích độc giả sẽ khó chịu với cách cốt truyện đang phát triển. Ngay cả ngoài tiểu thuyết lãng mạn, cũng dễ dàng bình phẩm về chuyện tình cảm và ly hôn của những người nổi tiếng.
Tuy nhiên, một khi nó thực sự là chuyện của mình, việc hành động lại khó khăn một cách đáng ngạc nhiên. Không thể nào quyết định được đâu là lựa chọn tốt nhất, và ngay cả khi có thể, việc thực hiện nó cũng rất khó khăn. Tâm trí và cơ thể bạn sẽ hoàn toàn mất kết nối, và bạn sẽ chần chừ ở những thời điểm khó khăn trong mối quan hệ—đến mức bạn bắt đầu ghét chính bản thân mình vì điều đó.
“Sao cậu không thử nhìn nhận vấn đề này một cách khách quan? Cậu nên nhìn vào cuộc sống của mình từ góc độ của một biên tập viên. Ayako phiên bản biên tập viên sẽ làm thế nào để biến Ayako phiên bản nữ chính trở thành một nhân vật quyến rũ trong bộ rom-com chênh lệch tuổi tác của đời mình?”
“Tôi không phải là nữ chính… Ý tôi là, sẽ khá là khó đỡ nếu nữ chính là một bà mẹ đơn thân ở tuổi ba mươi.”
Nếu một tác giả tôi phụ trách đề xuất một câu chuyện như thế, tôi chắc chắn sẽ từ chối. Tôi sẽ thuyết phục họ bằng cách nói, “Cô biết đấy, ngày nay có những độc giả lớn tuổi hơn, nhưng đối tượng mục tiêu chính của light novel vẫn là học sinh cấp hai và cấp ba.”
“Chà, có lẽ sẽ hơi khó đỡ thật. Có thể nó sẽ là một câu chuyện hay cho một nhà xuất bản chuyên về các tựa sách dành cho người lớn.”
“Ý cậu là tôi là nữ chính trong một tựa sách người lớn à?”
“Ý tôi là, cậu có bộ ngực đủ tiêu chuẩn cho nó mà.”
“Ng-Ngực của tôi thì liên quan gì đến chuyện này chứ!” Chà, có lẽ là có một chút! Có thể đúng là trong cả nội dung dành cho người lớn và cho học sinh, kích cỡ ngực là một yếu tố quan trọng có thể ảnh hưởng đến doanh số!
“Thôi, đùa vậy đủ rồi,” Yumemi nói. “Thật tuyệt khi cậu có cơ hội này để tạm thời tạo ra một khoảng cách giữa hai người. Sao cậu không tận dụng chuyến về nhà này để bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện? Hãy nghĩ về cậu ấy, và cả về bản thân mình nữa.”
Tôi im lặng gật đầu khi nghĩ lại những sự kiện đã diễn ra giữa nụ hôn bốc đồng của mình và chuyến đi về nhà bố mẹ—về việc mọi thứ đã trở nên khó xử với Takkun như thế nào.
Chúng tôi đáng lẽ đã phải vượt qua vô số trở ngại và cuối cùng đã đến được với nhau, nhưng câu chuyện tình yêu của chúng tôi lại sắp kéo dài một cách không thể tin nổi, đến mức không thể nào kéo dài hơn được nữa.


0 Bình luận