“Nhất định sẽ quay lại.”
Rồng đen Chloe đã rời đi sau khi để lại lời đó.
Lời cuối đã run.
Chắc hẳn rất uất ức. Dù có hơi đáng thương, nhưng nếu được, thì mong đừng đến nữa. Trái tim mỏng manh của tôi ngừng đập mất.
“Hưm, cứ đến nữa đi.”
Lờ Leia đang nói những lời đó, và dọn nồi. Mai sẽ lấy phần nước súp còn lại trộn với cơm để làm cháo. Đã chuẩn bị tinh thần, đây sẽ là bữa tối cuối cùng, nhưng giờ lại biết ơn, vì ngày mai vẫn có thể ăn cơm. Vâng, việc được sống thật tuyệt.
“A a, cậu Takumi. Việc dọn dẹp bữa ăn cứ để em làm. Nghỉ ngơi đi ạ.”
“Không, muộn rồi, Leia nên về đi thì hơn. Dù có mạnh đến đâu, thì đường núi ban đêm cũng không thể lơ là được.”
“Ê? Về?”
“Ê? Không về?”
Leia kinh ngạc thốt lên, nhưng tôi còn kinh ngạc hơn.
“Được ngài Alice dạy rằng đệ tử và sư phụ sẽ luôn ở bên nhau cho đến khi được truyền thụ hết mọi thứ. Em sẽ sống cùng cậu Takumi ở đây.”
“Không, không, không, thế thì không được. Không thể làm việc đó với phụ nữ đang tuổi cập kê. Về một lần đi rồi mai hãy quay lại.”
Nói rồi, nhớ lại lời lúc nãy của Leia.
“A a, phải rồi. Lúc nãy, có phải em nói tim đập mạnh không ngừng và thân nhiệt không? Vì đưa về, nên tiện đến bệnh viện làng luôn.”
“Không muốn. Kiên quyết từ chối.”
Đến lúc này, Leia mới lần đầu làm trái ý tôi.
“Do ảnh hưởng từ sức mạnh của cậu Takumi, cơ thể của em quả thực có biến đổi kỳ lạ. Hiện tượng như này, từ lúc sinh ra đến giờ, dù chỉ một lần, cũng chưa từng gặp.”
Tôi chẳng liên quan gì đến chuyện đó. Làm gì có sức mạnh nào.
“Nhưng, không hiểu sao, lại không cảm thấy khó chịu. Trong cơn đau như bị thắt chặt, lại có cảm giác sức mạnh đang trào dâng ở đâu đó, tuy không thể diễn tả rõ, nhưng nếu có thể kiểm soát được sức mạnh này, em sẽ còn mạnh hơn nữa. Có cảm giác như vậy đó ạ.”
Kông hiểu đang nói gì.
Siêu đáng sợ.
Sẽ không đột nhiên phát nổ đấy chứ?
“Nói chung. Không thể tha thứ, cô gái chưa chồng sống chung với ông chú ngoài ba mươi... Dừng lại, cất đoản kiếm đi. Đừng có mà mổ bụng ngay lập tức.”
“Em đã dâng hiến tất cả cho kiếm đạo. Sự phân biệt như đàn ông hay đàn bà là không cần thiết ạ.”
Không ổn, này là kiểu nói gì cũng không nghe.
Chẳng lẽ con bé Alice, thấy Leia phiền phức, nên tống sang bên này?
“Hiểu rồi. Dù sao thì cũng đừng mổ bụng. Tôi cho phép em sống cùng.”
“Cảm ơn nhiều, cậu Takumi.”
Leia định ôm tôi giống như lúc mới đến, nhưng đã dừng lại vào phút chót. Hai khuôn mặt bất ngờ gần nhau, khiến vô thức đỏ mặt. Ầm, âm thanh kinh hoàng, Leia lùi về phía sau.
“Xin, xin lỗi. Vì quá vui, mà suýt nữa đã phá vỡ điều cấm.”
“Ư, ưm, lần sau, hãy cẩn thận hơn.”
Nhìn xuống chân, nền hang bị lõm xuống như có vụ nổ.
Dừng lại đi. Đừng phá nhà của tôi.
“Nhưng mà, cậu Takumi quả là người tuyệt vời. Dù chưa hề chạm vào, sức mạnh của cậu Takumi lại tràn vào trong em. Tim đập mạnh như muốn vỡ tung.”
Đó chắc chắn là căn bệnh nguy hiểm.
Muốn đi bệnh viện sớm, nhưng hễ bảo đi, là lại nói sẽ mổ bụng, thật hết cách.
“Chút sức mạnh đó mà không dễ kiểm soát thì không có tương lai đâu.”
“V, vâng ạ. Em vô cùng xin lỗi.”
Muốn tự mình chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt.
“Vậy, tối nay nghỉ ngơi. Từ đó trở đi là khu vực của Leia.”
Dùng cái que vạch đường trên nền hang động.
“Ê, không được ngủ bên cạnh sao?”
Đương nhiên.
Nếu làm vậy thì tôi không ngủ được.
“Ngươi nghĩ là có tư cách đó sao?”
Khư, Leia quỳ gối.
“Nếu ngủ bên cạnh, với sức mạnh hiện tại của em, sẽ không thể chống lại được sức mạnh tràn ra từ cậu Takumi và sẽ bị vỡ ra, thì ra là như vậy.”
“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Thực ra là tôi sẽ bị hủy hoại.
Vì kinh nghiệm với phụ nữ là con số không. Chỉ riêng việc sống chung này, đã quá sức.
Trải rơm và làm hai chỗ ngủ. Ngay khi vừa trùm tấm vải lên đầu, một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến.
Thực sự mệt mỏi.
Ngày hôm nay, thực ra là giấc mơ hay gì đó, và khi sáng ra, liệu sẽ trở lại cuộc sống thường ngày không?
Trong khi cầu nguyện, chỉ trong nháy mắt, tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Xoẹt, xoẹt, tỉnh giấc vì tiếng gọt vật gì đó.
Bên ngoài chỉ vừa mới hửng sáng. Dụi mắt, tại sao lại có âm thanh như này vào sáng sớm?
Những củ khoai đã trở nên nhỏ đến thảm, bị chất đống như núi.
“Chào buổi sáng, cậu Takumi.”
Leia vừa gọt khoai bằng đoản kiếm vừa phấn khởi chào.
Số khoai quý giá đã tích trữ để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, gần như không còn.
“Le, Leia. Cái này là...”
“Vâng, vì quá vui khi được làm đệ tử của cậu Takumi, em đã phấn khích đến mức không ngủ được, nên đã luyện tập từ sáng sớm.”
Chuyện quái gì thế này.
Bất giác ôm đầu.
Cứ thế này thì chết đói mà không qua nổi mùa đông.
“Leia, từ nay trở đi mỗi ngày, chỉ được gọt một củ khoai.”
“Ê, sao ạ, như vậy, thì hoàn toàn không thể luyện tập được ạ, thời gian còn lại, em phải làm gì đây... Ha.”
Giữa lúc đang nói, Leia dường như lóe lên một ý tưởng gì đó.
“Việc suy nghĩ về điều đó cũng là luyện tập. Cậu Takumi, thì ra là như vậy.”
“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Không, chỉ là muốn bảo vệ số khoai thôi.
Vừa thu gom những mảnh khoai vương vãi thảm thương, vừa cố gắng kìm nén để không bật khóc. Lát nữa, sẽ nghiền nhỏ, xay nhuyễn rồi nấu súp khoai để ăn. Miệng ăn đã tăng lên, không thể lãng phí thêm lương thực.
Nhưng, lúc này, tình huống nghiêm trọng hơn đã xảy ra.
“Ngươi, định làm gì?”
Leia đột nhiên rút thanh katana.
Chẳng lẽ đã chán sư phụ nghèo, đang nhặt mảnh khoai vụn rồi sao? Nghĩ vậy, chuẩn bị đón nhận cái chết, nhưng việc đó kết thúc bằng lo bò trắng răng.
“Chào buổi sáng, ngài Takumi.”
Ở lối vào hang động, rồng đen Chloe đang đứng đó giống như ngày hôm qua.
“Nhờ lòng khoan dung của cậu Takumi mà được bỏ qua, vậy mà lại xuất hiện ngay lập tức à. Đã nói đến thế mà ngươi vẫn không hiểu sao? Hay là ngươi lầm tưởng rằng chỉ sau một đêm ngủ đã mạnh lên rồi hả? Được rồi. Cậu Takumi, làm thôi.”
Không, không làm.
Chính xác hơn là không thể làm.
Nếu phải nói, thì do dễ dàng bị đánh bại.
“Nào, đợi đã, Leia. Có vẻ là không đến đây để chiến đấu.”
So với hôm qua, cảm giác của Chloe đã khác.
Sát khí tràn ngập đến mức đó đã không còn một chút nào, có cảm giác hơi lành.
“Vâng, đúng vậy, ngài Takumi. Đến để báo với ngài.”
Nói xong, Chloe quỳ xuống trước mặt tôi.
Gì? Cái gì thế này? Cảm giác có điềm rất xấu.
“Chúng tôi, tộc rồng, toàn bộ đã quyết định, sẽ trở thành thuộc hạ của ngài Takumi. Từ nay về sau, mong rằng với tư cách vua rồng, hãy dẫn dắt chúng tôi.”
Quá đỗi kinh ngạc, đứng sững, không nói nên lời.
Nhìn sang phía Leia, đang gật đầu, ưm, ưm, với vẻ như đương nhiên là phải thế.
Cuộc sống bình thường của tôi có tiếng của sụp đổ.
Và, truyền thuyết đã bắt đầu.


0 Bình luận