Phần 01: Chương mở đầu
Chuyện 04: Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy
0 Bình luận - Độ dài: 1,283 từ - Cập nhật:
“Ê, đây á?”
Leia đã nổi trận lôi đình với Chloe, vừa nói câu đó bằng một giọng ngớ ngẩn.
“Vô lễ! Takumi đang che giấu sức mạnh. Nếu nghiêm túc, thì kẻ như ngươi sẽ bị giết trong giây lát.”
Không, lúc nào cũng hết sức rồi.
Đây mới bị giết trong giây lát.
“Vậy thì, cho xem thực lực đó đi.”
Mái tóc trắng của Chloe dựng đứng, luồng hào quang còn lớn hơn trước phồng lên như sắp phát nổ. Không khí trong hang động rung lên. Câu chuyện cứ vô thức tiến triển, không thể đính chính được.
Chỉ chút nữa là nồi lẩu xong. Mong họ đợi một chút.
Trốn tránh thực tại, tiếp tục dùng giá vớt bọt.
“Giữa sát khí ngùn ngụt thế này, mà chỉ mải vớt bọt nồi lẩu sao.”
Không hiểu sao, Chloe có vẻ hơi sợ hãi trước hành động của tôi.
“Đúng vậy. Takumi không thèm để tâm đến sức mạnh của ngươi đâu.”
Không, do đã buông xuôi tất cả.
Chỉ muốn ăn bữa tối cuối.
Vớt bọt xong, cho miso vào, khuấy đều rồi đậy nắp lại. Chút nữa là xong.
Quyết định nói một điều, không được cũng không mất gì.
“Thế nào. Trước hết, thì ăn cơm để bình tĩnh lại xem?”
Bụng của Chloe đã vang lên tiếng, gu u.
Hơn nữa, sau lưng cũng nghe tiếng, gu u.
Bị lây, bụng của tôi cũng kêu gu u.
Xem ra có thể ăn bữa tối cuối.
“Phù, ha.”
Chloe đã húp cạn súp thỏ trong một hơi, vui vẻ thở ra. Ba người quây quần bên nồi lẩu đặt trên đống lửa. Bên cạnh tôi là Leia, đối diện là Chloe.
“Ngon quá, lần đầu được ăn một bữa ngon thế này”
“Còn nhiều lắm, ăn nữa không?”
“Ăn!”
Vì không biết Leia sẽ ăn bao nhiêu nên việc nấu dư ra rất nhiều đã phát huy tác dụng.
Khi múc thêm, Chloe húp lấy húp để.
“Leia cũng ăn thêm không?”
“Kh, không, sao có thể làm phiền đến tay cậu Takumi, em sẽ tự múc ạ.”
“Không sao đâu, múc lẩu là nhiệm vụ của sư phụ.”
“A, cảm ơn ạ.”
Khi múc thêm cho Leia, thì cô ấy tập trung húp súp giống hệt Chloe.
“Ha, oa a.”
Leia cũng vui vẻ thở ra.
“Không ngờ trên đời lại có món lẩu ngon đến thế. Không chỉ mạnh, mà đến tài nấu cũng có, thật sự cậu Takumi là một siêu nhân vạn năng đến đáng sợ.”
“Nói, nói quá rồi. Im lặng và ăn đi, Leia.”
“V, vâng, em xin lỗi.”
Đừng nói mấy từ như mạnh. Chloe đã phản ứng với những lời đó và nhìn tôi. Đã hy vọng rằng sau khi ăn xong, sẽ quên hết mọi chuyện và ra về, nhưng xem ra không được.
Tôi cũng húp bát súp thỏ đầu tiên của mình. Ngon thật. Thấm vào tận lục phủ ngũ tạng.
Vớt bọt cẩn thận, dùng nhiều rau tươi, cho thêm miso tự làm, thịt thỏ thì được ủ chín. Chính tôi cũng nghĩ rằng nồi lẩu lần này là tuyệt phẩm. Trong lúc đang tận hưởng bữa ăn cuối, bất giác nước mắt lăn dài trên má.
“Ơ, cậu Takumi, đang khóc ạ?”
“Không khóc. Chỉ là khói bay vào mắt.”
Trước khi tôi ăn xong bát đầu tiên, thì Chloe và Leia đã ăn thêm bát thứ ba.
“Này, hỏi một câu được không?”
Đó là lúc Chloe bắt đầu đặt câu hỏi.
“Chuyện gì?”
Dù trong lòng giật thót, vẫn cố gắng trả lời một cách bình thường.
“Ngươi mạnh như vậy, tại sao lại giả vờ yếu đuối. Lão già rồng cổ đại là một con rồng trong số những con rồng chưa từng thua một lần nào trong suốt mấy nghìn năm. Thế nhưng, kể từ khi bị ngươi đánh bại, ngày nào cũng run rẩy, tự nhốt mình và nói rằng con người đáng sợ.”
A, Alice, nhóc, rốt cuộc đã làm gì rồng cổ đại.
“Không hiểu ý nghĩa của việc che giấu trong khi sở hữu sức mạnh như thế. Cái cơ thể yếu ớt đó, khuôn mặt trông có vẻ không thông minh, hào quang nhỏ bé ngang goblin, trong số những mạo hiểm giả mà ta từng gặp, sức mạnh của ngươi, trông vượt xa cả kém nhất.”
Bị chê bai lần thứ hai trong hôm nay, nước mắt không ngừng rơi.
Dừng lại. Đời sống tinh thần của tôi đã về không từ lâu rồi.
“Cậu Takumi, có sao không ạ, là khói ạ, để em quạt nhé.”
Leia dùng tay, toàn lực quạt khói.
Hãy dừng cả việc đó, vì việc thật sự khóc sẽ bị phát hiện.
“Ta, từ khi sinh ra, đã luôn tin sức mạnh là thứ để phô trương. Nhưng, biểu tượng sức mạnh đó đã bị ngươi đánh bại khiến nảy sinh nghi vấn. Hãy cho ta biết. Tại sao ngươi không thể hiện sức mạnh?”
Ưm, chuyện đó hả. Vì không có sức mạnh.
Nếu có thể nói ra câu đó thì sẽ thoải mái biết bao. Nhưng ngay khoảnh khắc nói ra, có lẽ sẽ bị cả Leia và Chloe giết.
“A..., ưm, chuyện đó là...”
“Chuyện như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao. Thằn lằn đen.”
Trong lúc đang ấp úng, từ bên cạnh, Leia đã chen vào.
“Nói ai thằn, thằn lằn đen hử.”
Các gân xanh nổi trên trán Chloe.
Dừng lại, đừng khiêu khích, hãy nói chuyện trong hòa bình.
“Đúng vậy. Kẻ như ngươi không hiểu tại sao Takumi lại che giấu sức mạnh, thì thằn lằn là được rồi.”
“Gư, nư, nư, ư.”
Ồ, đã làm Chloe im lặng. Giỏi lắm, Leia.
Nhân tiện thì tôi cũng không biết tại sao.
“Ta đã hiểu khi vô tình ôm Takumi. Rằng, nếu Takumi giải phóng toàn bộ sức mạnh đang sở hữu, thì thế giới này sẽ bị hủy diệt.”
“Há, người đàn ông này có sức mạnh đến thế sao.”
Làm gì có chuyện đó.
Tại sao lại hiểu như vậy?
“Ta từ nhỏ đã trải qua đủ mọi loại luyện tập để lĩnh hội được bí thuật của gia tộc. Trong quá trình luyện tập đó, đã học được cách chịu đựng mọi loại đau đớn. Vậy mà chính ta, kể từ lúc chạm vào Takumi, tim đập mạnh không ngừng, chỉ cần nhớ lại chuyện lúc đó là thân nhiệt lại tăng lên. Chỉ chạm nhẹ một chút, mà sức mạnh rò rỉ từ Takumi đang cố tiêu diệt cơ thể của ta.”
Leia ôm ngực đau đớn.
Cái đó, không liên quan đến tôi đâu?
Hay là bị bệnh gì? Nếu sống được, thì sau chuyện này phải đưa cô ấy đến bệnh viện.
“Thật là một sức mạnh đáng sợ.”
Chloe nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn quái vật.
Không, không có sức mạnh như thế.
“Hiểu chưa, thằn lằn đen. Việc Takumi không tùy tiện giải phóng sức mạnh, là vì chúng ta đều là những kẻ tép riu yếu đuối và non nớt. Nếu ngươi muốn thấy dù chỉ là một mảnh nhỏ của sức mạnh đó, thì hãy mạnh hơn nữa rồi quay lại đây. Takumi đang dùng tấm lưng để nói lên điều đó.”
Cứ như thế, Leia nhìn tôi với vẻ đắc thắng.
Tuyệt đối không đúng, nhưng tôi lại dùng câu nói mà hôm nay, đã nói nhiều lần.
“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Hôm đó, tin đồn về việc tôi đã đẩy lùi rồng đen mà không động tay đã lan khắp thế giới.


0 Bình luận