• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 01: Chương mở đầu

Chuyện 01: Đệ tử của đệ tử đến

0 Bình luận - Độ dài: 1,506 từ - Cập nhật:

“Ngài là sư phụ của kiếm thánh Alice, đại kiếm thánh Takumi, ạ?”

“Hả? Không, có nhầm người không?”

Dưới chân tôi, nơi cỏ mọc um tùm, là một thiếu nữ vẫn còn nét ngây thơ, đang quỳ gối.

Khi đang muối thịt trước cửa hang để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Mái tóc dài màu đen, đôi mắt có phần sắc sảo. Tuổi chừng mười lăm, mười sáu. Trên lưng, là một thanh kiếm dài gần bằng chiều cao thiếu nữ. Nếu nhớ không nhầm, đó là một thanh kiếm phương Đông, được gọi là katana. Trang phục mặc cũng là kiểu phương Đông, một bộ wafuku trắng có vẽ hoa mẫu đơn đỏ.

Chỉ cần nhìn đã biết.

Thiếu nữ này mạnh hơn tôi rất nhiều.

“Tôi đâu có phải là đại kiếm thánh gì ghê thế. Chỉ là một ông chú đã giải nghệ từ lâu, sống một mình trên núi thôi.”

“Ha ha ha, thật biết đùa. Quả đúng là ngài Takumi, đến cả khiếu hài hước cũng xuất sắc vô cùng.”

Không đùa.

Khi còn là một mạo hiểm giả, từng sử dụng kiếm . Tuy nhiên, chuyện từng thuộc công hội mạo hiểm giả đã là từ mười năm trước. Kiếm thánh gì, cấp mạo hiểm giả khi đó chỉ là hạng D, thấp thứ hai từ dưới lên, bị xem là gánh nặng trong tổ đội.

Khi nhận được thông báo bị trục xuất khỏi tổ đội vì không đủ sức chiến đấu, nghỉ làm mạo hiểm giả, sau đó sống an nhàn trên núi cho đến giờ.

“Có vẻ người tên Takumi, cô đang nói đến là ai đó trùng tên thôi. Tiếc thật.”

“Không đời nào, chuyện đó không thể xảy ra được. Mạo hiểm giả tên Takumi, trên thế giới này chỉ có ngài.”

“Hể!?”

Bất giác phát ra tiếng kỳ lạ.

“Không thể nào, đùa à? Dù cái tên đó không phổ biến lắm, nhưng đã từng có vài người trùng tên.”

Trong công hội mạo hiểm giả có một thứ gọi là bảng xếp hạng mạo hiểm giả. Trong đó liệt kê toàn bộ tên và cấp bậc của những người trực thuộc hội, và nếu nhớ không lầm thì trước đây từng có khoảng hai người cũng tên là Takumi.

“Tất cả những người mang tên Takumi ngoài ngài đều đã đổi tên. Từ nay về sau, việc đặt tên đó bị cấm vĩnh viễn theo dự luật công hội thế giới, chỉ một mình ngài mang tên, ngài Takumi.”

“Sao, gì cơ, sợ thật...”

Không thể hiểu thiếu nữ đang nói gì.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Khi nào thì dự luật đó được ban hành chứ?”

Thiếu nữ nghiêng đầu, vẻ hơi ngạc nhiên.

“Từ rất lâu rồi ạ. Tên người đứng đầu bảng xếp hạng mạo hiểm giả thì không ai được trùng với người đó. Dự luật được ban hành hơn một trăm năm trước ạ.”

Giờ nghĩ lại thì cũng cảm thấy, hình như từng nghe dự luật.

Tuy nhiên, hạng nhất bảng xếp hạng mạo hiểm giả từ một trăm năm trước đến giờ vốn chưa từng thay đổi.

“Đại hiền giả Nurhachi không còn đứng đầu sao? Không, hơn nữa, việc tên tôi trở thành như thế, nghĩa là...”

“Vâng, ngài Nurhachi đã rớt xuống hạng ba ạ. Hiện tại, người đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa tất cả, chính là ngài Takumi.”

Một cú sốc như thể bị búa đập thẳng vào đầu vang lên một tiếng.

Không thể chấp nhận hiện thực này.

“Kh, không không không, như thế là vô lý mà. Tôi đã giải nghệ từ mười năm trước rồi. Lúc đó xếp hạng khoảng hạng 500, mà cũng là nhờ đồng đội giúp đỡ thôi. Từ đó đến giờ, đâu có làm gì đâu.”

“Ngài lại khiêm tốn rồi. Mọi chiến tích của ngài Takumi, em biết hết ạ.”

Tôi thì chẳng biết gì cả. Chỉ nhớ là săn mấy con thú nhỏ trên núi rồi trồng trọt, làm nông.

“Chinh phục đại mê cung Alephendan. Tiêu diệt rồng cổ đại. Giải phóng thủ đô hoàng gia Gabel. Những chiến tích của ngài Takumi được ca tụng là vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai.”

“Không, chẳng biết gì hết! Tôi ở trên núi suốt! Mỗi ngày chỉ sống thong thả thôi!”

Bất giác hét to.

“Không đâu, việc ngài không tự khoe về chiến tích của bản thân, càng chứng tỏ, ngài Takumi thật sự là một người tuyệt vời.”

Chịu. Dù có nói gì cũng không hiểu.

Thử đổi cách hỏi.

“Này, có phải chuyện đó bị hiểu nhầm là chỉ một mình tôi làm không?”

“Không, theo ghi chép của công hội mạo hiểm giả, thì ngài Alice lập tổ đội hai người. Tuy nhiên, ngài Alice đã nói với em rằng, hầu như tất cả do một mình ngài Takumi hoàn thành.”

“Khoan, Alice đang nói, là Alice đó sao?”

Nhắc mới nhớ, ngay từ đầu đã gọi là: “Đại kiếm thánh, ngài Takumi, sư phụ của kiếm thánh, ngài Alice.”

Chợt nhớ lại chuyện mười năm trước, trước khi nghỉ làm mạo hiểm giả, đã từng cứu một cô bé nhỏ tuổi trong một cái hang.

Có lẽ do đã sống trong hang động từ khi sinh ra, cô bé đó lúc ấy chẳng khác nào một con thú hoang. Vẫn nhớ đã dạy cô bé cách nói tiếng người, cách cầm đũa. Cái tên Alice cũng là tôi tiện đặt.

Cô bé chẳng phải là đệ tử.

Tôi chỉ là người đã bảo hộ cho Alice.

“Vâng, chỉ có duy nhất một người là ngài Alice. Trước khi ngài Takumi đứng đầu bảng xếp hạng, đứng đầu là ngài ấy.”

Cảm giác như đầu đang quay cuồng, sắp nổ đến nơi.

Alice đó đã trở thành kiếm thánh, và đang lần lượt chinh phục những nhiệm vụ cấp truyền thuyết. Hơn nữa, còn nói như thể chính tôi là người đã một mình hoàn thành tất cả những việc đó.

“Nắm được đại khái tình hình rồi. Vậy, cô đến đây làm gì?”

Trong khi ôm đầu, gắng nói ra điều đó.

Sau này phải xuống núi, đến công hội mạo hiểm giả kể lại sự thật.

Vị trí hạng nhất trên bảng xếp hạng, đối với tôi, là gánh nặng quá sức.

“Haa, xin lỗi vì đã chậm giới thiệu. Em tên là Leia, là đệ tử số một của kiếm thánh, ngài Alice.”

Đệ tử của Alice. Nếu Alice là đệ tử của tôi, thì cô này là đệ tử của đệ tử sao?

Một linh cảm rất xấu dấy lên trong tôi.

“Ngài Alice là kiếm thánh mạnh nhất nhân loại, nhưng được nói là hơi kém trong việc dạy người khác.”

Mạnh, mạnh nhất nhân loại sao, Alice.

“Chính vì vậy, em đã vội đến đây để cầu xin sự chỉ dạy từ đại kiếm thánh, ngài Takumi, người được mệnh danh là mạnh nhất vũ trụ.”

Tôi, mạnh nhất vũ trụ sao?

Không, thực ra tôi chỉ là nhân loại.

Không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu. Dù sao đi nữa, đây chắc chắn là chuyện phải từ chối.

Khi nghỉ làm mạo hiểm giả, đã quyết định sống một mình. Ở trên núi một mình, dù không có sức mạnh gì đặc biệt, vẫn có thể sống mà không làm phiền ai. Muốn tránh xa hết mọi người ngoài thiên nhiên này.

“A, a... Leia.”

“Vâng, đại sư phụ.”

Dừng lại đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.

Cũng đừng gọi đại sư phụ.

“Tôi không còn nhận đệ tử. Đã quyết định sẽ sống một mình suốt đời... Ê? Gì đấy? Leia, sao lại rút đoản kiếm ra thế...”

Trước khi nhận ra, Leia đã chĩa dao vào bụng mình.

“Nếu bị từ chối nhận làm đệ tử, thì tự vẫn. Ngài Takumi, xin suy nghĩ thật kỹ rồi cho em câu trả lời.”

A..., chuyện này không được. Dù có nói gì thì cũng không nghe.

Tôi thua.

“Leia.”

“Vâng, đại sư phụ.”

“Tôi nhận cô làm đệ tử.”

“Cảm ơn, đại sư phụ.”

Leia, đã quỳ suốt từ trước đến giờ, vui mừng đến mức lao vào ôm tôi. Có lẽ vui nên đã hết sức ôm chặt tôi.

A, chuyện này, không ổn rồi.

Cơ thể đang kêu cứu từng chỗ, ý thức dần mờ đi.

“Đại sư phụ, đại sư phụ, sao thế ạ?”

Trong vòng tay của đệ tử, dần lịm đi rồi mất ý thức.

Câu chuyện này không phải chuyện tôi thực sự trở thành người mạnh nhất vũ trụ hay tương tự.

Chỉ là, chỉ là một câu chuyện bi, nơi liên tục bị hiểu nhầm trong khi bị cuốn vào rắc rối với những kẻ phi nhân loại và bị hiểu lầm không ngừng, không...

Đúng hơn là một câu chuyện hài.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận