Phần 01: Chương mở đầu
Chuyện 02: Muốn tốt nghiệp nhanh nhất
0 Bình luận - Độ dài: 1,190 từ - Cập nhật:
Tỉnh dậy thì đã đêm rồi.
Không biết từ lúc nào đã được đưa về hang động nơi tôi sống.
“Đại sư phụ, đã tỉnh ạ.”
Nhìn Leia đang ngồi chính tọa, cúi người nhìn chằm chằm, tôi biết rằng đây không phải mơ.
Cơn ác mộng, tôi là hạng nhất bảng xếp hạng mạo hiểm giả, có vẻ sẽ không dễ biến mất.
“Thành thật xin lỗi. Em quên mất ngài đang kiệt sức sau trận tử chiến với rồng cổ đại trước đó. Nghe nói, ngài đã chiến đấu suốt khoảng một tháng trời, không ăn không ngủ.”
Ngược lại, mỗi ngày đều ngủ say và đầy đủ tám tiếng.
“A.., Leia này.”
“Vâng, đại sư phụ.”
Không biết nên bắt đầu từ đâu. Có quá nhiều điều muốn nói đến mức tâm trí chưa thể sắp xếp.
Ngồi dậy và nhìn xuống phía dưới vào Leia. Leia vẫn đang quỳ gối chỉnh tề.
“Trước hết, từ giờ trở đi, nghiêm cấm chạm vào tôi.”
“Sao, a, v, vâng, đại sư phụ.”
Biểu cảm của Leia lúc đầu là ngạc nhiên, rồi chuyển sang đỏ bừng vì ngượng, cuối cùng trở nên nghiêm túc.
“Giờ thì đã hiểu. Sức mạnh của đại sư phụ quá lớn, nên khi em chạm vào, gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến bản thân. Vừa rồi, hẳn là ngài đã cố gắng kiềm chế sức mạnh đó, bằng cách cưỡng chế ngừng hoạt động cơ thể mình để bảo vệ ạ. Thật sự xin lỗi ạ.”
Leia cúi đầu thật sâu.
Ừm, cái gì cũng sai.
Nhưng, phiền quá, cứ vậy cũng được. Bị ôm thêm lần nữa chắc chết mất.
“Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Câu nói này sau này trở thành câu mà tôi sử dụng nhiều nhất trong đời.
Lúc đó, nếu không lười và chỉnh cho đúng, thì sau này, đã không phải hối hận.
Khi đã bị cuốn vào, không thể rút được, và không thể sửa hết mọi hiểu lầm sẽ xảy ra sau này.
“Hơn nữa, đừng gọi đại sư phụ được không? Khi bị gọi như vậy, toàn thân lại khó chịu.”
“Thế, nên gọi như thế nào ạ?”
Khi nghe vậy, tôi nhớ lại Alice đã gọi bằng tên gì.
“Takumi cũng được. Còn cách nói chuyện đó, đang cố tình đấy à? Nói chuyện thoải mái hơn cũng được.”
“Không, không dám ạ. Với đại sư phụ mà thoải mái vậy, thật, thật quá vô lễ.”
Ngôn ngữ đã hoàn toàn sụp đổ.
“Dù sao thì cấm gọi là đại sư phụ. Chỉ cần dần quen với cách gọi là được.”
“Vâng, vâng. Ngài Ta,Takumi.”
“Không cần gọi ngài.”
“Vậy, vậy cậu Takumi ạ, xin, xin hãy tha em.”
Ừm, thế này thì khá hơn chút.
Còn lại thì chỉ mong đệ tử nhanh tốt nghiệp, ra ngoài sống riêng.
“Vậy, Leia đến để học gì ở tôi?”
“Ta, Takumi. Xin hãy gọi em không kèm kính ngữ, hoặc là rác ạ. Việc gọi bằng cách giống nhau như vậy, không thể hiện đúng mối quan hệ thầy trò.”
Không, hai lựa chọn đó tệ không chịu nổi. Không thể gọi rác được.
“Leia.”
“Vâng, Takumi.”
Sau khi nhìn nhau, cả hai cùng đồng thời quay mặt đi.
Cái gì thế này, hơi ngượng chút.
“Đến học gì đúng không ạ? Nếu có thể, em muốn được học tất cả tuyệt kỹ của ngài Takumi, nhưng với thực lực hiện tại của em thì dù có 100 năm thì cũng không thể.”
“Ưm. Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Lúc nãy không sửa lại nên bây giờ không thể sửa được nữa.
Không có tuyệt kỹ nào. Kỹ năng sở trường chỉ là chơi dây và ngủ ngay lập tức.
“Gần đây, em được ngài Alice chỉ ra điểm yếu. Không thể kiểm soát sức mạnh của mình. Vì luôn tấn công hết sức, nên không biết kiềm chế.”
A, hóa ra vì vậy mà khi bị ôm, tôi suýt chết. Thật may đã cấm chạm vào.
“Ngài Alice nói rằng kẻ mạnh thật sự không để lộ sức mạnh ra ngoài. Em là kẻ non nớt, luôn tỏa ra hào quang mạnh mẽ, nên đã bị khuyên răn.”
“Quả thật, từ xa đã thấy rõ Leia rất mạnh.”
Lần đầu gặp, đã nhầm đó là một con quái vật hung ác đến. Từ Leia, tỏa ra cảm giác áp lực mạnh mẽ đến vậy.
“Ngài Alice đã nói. Takumi, người mạnh nhất vũ trụ, ngay cả mảnh nhỏ sức mạnh cũng không để lộ ra ngoài, mà giữ kín trong người. Nếu là người thường, sẽ bị hào quang đó nghiền nát cơ thể, nhưng cậu có thể bình thản điều khiển.”
Ưm, không có đâu. Cái hào quang như thế.
Không biết tại sao Alice lại nghĩ về tôi như vậy.
“Khi gặp trực tiếp, em cũng rất ngạc nhiên. Takumi, người mạnh nhất vũ trụ, lại chỉ tỏa ra hào quang yếu ớt như goblin. Trong số mạo hiểm giả mà em từng gặp, chỉ trông như tép riu đứng đầu, thật cảm động... Ơ? Takumi, cậu không khóc, phải không?”
“Không, không khóc. Chỉ là bụi bay vào mắt.”
Thế ra, tôi tệ đến vậy sao.
Thực ra, bảng xếp hạng hội thợ săn cũng chỉ đứng thứ 500, nhưng trước khi vào nhóm thì thấp nhất rõ rệt.
Biết rõ điều đó rồi, nhưng khi bị nói thẳng cũng hơi có chút buồn.
“Kiểm soát hào quang mạnh mẽ. Chắc chắn đã luyện đến mức đổ máu mới được điều đó.”
“Hiểu, hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng, đúng như vậy.”
Đáp lại với giọng hơi nghèn nghẹn.
“Làm ơn, xin hãy chỉ dạy cho em được không ạ?”
“Việc luyện tập của tôi rất khắc nghiệt.”
“Rất mong như vậy ạ.”
Kông muốn cô ấy mong chờ như vậy.
Cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm với ánh mắt rất nhiệt huyết.
Phải làm sao đây, chẳng có gì để dạy. Mong cô ấy tự học rồi nhanh chóng về.
“Thôi, hôm nay được rồi. Trời cũng đã tối, ăn cơm đi, việc luyện tập thì để mai bắt đầu. Leia có thể nấu ăn không?”
“Không, xin lỗi. Từ khi sinh ra đến giờ, em chỉ sống vì kiếm.”
Ưm, tôi cũng đoán được phần nào.
Không còn cách nào khác. Chuyện đó cũng từ từ dạy.
“Vậy thì, chỉ cần gọt vỏ khoai được không? Như thế này.”
Lấy củ khoai trong giỏ ra, dùng dao lột vỏ nhanh, thì Leia sáng mắt lên.
“Đây đúng là cái đó. Nhìn tưởng như đang bảo nấu ăn, nhưng thực ra là một phần của luyện tập... Cái nổi tiếng đó đúng không ạ? Quả đúng là Takumi.”
Tự nhiên phấn khích không kiểm soát.
Thực ra không phải vậy, nhưng cứ như thế đi.
“Ưm. Hiểu rõ rồi nhỉ. Đúng như vậy.”
Sau này, bài luyện tập này trở thành một bài luyện tập huyền thoại, nổi tiếng trên toàn thế giới, điều mà lúc đó tôi không thể tưởng tượng được.


0 Bình luận