Sora ni Usagi ga Noboru K...
Hirasaka Yomi Minato Hiromu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Mad Tea Party <Side: Hell>

Chương kết: Lời tựa

0 Bình luận - Độ dài: 10,735 từ - Cập nhật:

Lời tựa

"Trông... trông thế nào... có hợp với mình không...?"

Đứng trước mặt Fuyuki Yoko, Yu vừa hỏi vừa đỏ bừng hai gò má.

"…Hợp."

Yoko đáp gọn lỏn, Yu liền "ehehe" rồi nhoẻn miệng cười một cách đáng yêu.

Yu đang mặc một bộ yukata màu xanh lam với họa tiết trăng lưỡi liềm. Làn da trắng ngần và mái tóc bạc của Yu kết hợp một cách bất ngờ, vô cùng hài hòa. Nhân tiện, Yoko cũng đang khoác lên mình bộ yukata cùng kiểu dáng nhưng khác màu. Đó là đồ mượn từ phòng câu lạc bộ kịch.

…Yu và Yoko đã cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ sau buổi diễn kịch như đã hứa.

Họ cùng nhau "càn quét" các món ăn vặt từ những gian hàng, tham gia đủ mọi trò chơi như chạy ba chân vượt chướng ngại vật, thi đố vui, đấu sinh tồn, hay thậm chí cả thi nhịn cười. Yu lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, còn Yoko dù có chút choáng váng trước sự nhiệt tình của Yu, nhưng cô cũng đã tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn. Cứ như hai chị em ruột, họ nắm tay nhau dạo bước giữa dòng người náo nhiệt của lễ hội.

Hoàn toàn không hay biết gì về bi kịch ập đến với Kuon, hay cuộc chiến của Mikuriya Enju, Junzaka Fumi và Tứ tỷ muội Thức thần đang diễn ra sau cánh gà… họ chỉ đơn thuần – đơn thuần đến mức ngớ ngẩn – tận hưởng những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.

Và hiện tại – đồng hồ chuẩn bị điểm tám giờ tối. Hoàng hôn đã chìm xuống, trăng tròn đang dần nhô lên trên bầu trời. Hầu hết các gian hàng đã dọn dẹp xong hoặc đang trong quá trình đó. Tình cờ chạm mặt các thành viên câu lạc bộ kịch, Yu và Yoko bị lôi kéo đi thay yukata (có vẻ là từ bộ sưu tập của hội trưởng).

"Vậy thì, chúng ta đi thôi," Yoko nói. "Ừm!" Yu nắm lấy tay Yoko.

Từ phòng câu lạc bộ kịch, hai người rời khỏi tòa nhà và đi về phía sân trường. Sân vận động rộng lớn đang chật kín người.

Từ giờ, sự kiện cuối cùng của Lễ hội Akatsuki kéo dài hai ngày, Đại hội múa Bon, sẽ bắt đầu.

…Vì sao lại là múa Bon để kết thúc lễ hội trường thì Yoko không rõ lắm, nhưng nghe nói từ lần đầu tiên đã như vậy rồi. Yoko đoán có lẽ là do Mikazuki Ayame, một người hâm mộ cuồng nhiệt Nhật Bản, đã kiên quyết rằng "Nói đến lễ hội là phải có múa Bon chứ!".

Đúng lúc đó, dàn đèn lộng lẫy trên khán đài lớn đặt giữa sân bắt đầu sáng dần lên từ dưới.

"Ồ, có vẻ sắp bắt đầu rồi!"

Yu mắt sáng rỡ. Lớn lên trong "Khu Vườn", Yu dường như chưa từng trải qua lễ hội kiểu này bao giờ, nên cô bé vui mừng mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, điều này khiến Yoko cũng thấy thích thú khi nhìn ngắm.

『Kính thưa quý vị nam nữ! Trước khi bắt đầu Đại hội múa Bon, xin quý vị hãy nghe tôi một chút! Chắc hẳn mọi người đều biết, người đã giành chiến thắng trong "Cúp Suikyō" năm nay không ai khác chính là cô bé samurai nhỏ nhắn, Kuon-chan!』

Nghe tiếng phát thanh, Yoko "Ồ, vậy sao." còn Yu thì "Ồ, Kuon thật là giỏi!"

『Để chúc mừng chức vô địch của Kuon-chan, chúng ta hãy cùng nhau ăn mừng thật hoành tráng một tràng pháo tay nào! OK!?』

Một tràng hò reo và vỗ tay vang dội khắp sân.

『Vậy thì – xin mời vận động viên Kuon xuất hiện!!』

Ánh sáng vụt sáng ở đỉnh khán đài, và ở giữa đó──── không có ai cả.

『A, ơ…!?』 Giọng nói bối rối của người phát thanh.

『Này, vận động viên Kuon… BANG! (Tiếng ai đó vội vàng mở cửa phòng phát thanh và xông vào) …Chuyện gì… ơ, không có!? Chạy mất rồi!? Vì xấu hổ hả!?』

Xung quanh im phăng phắc, một sự im lặng khó xử bao trùm. Đèn trên khán đài dần tắt.

『…………À, ừm, thôi được rồi… Vận động viên Kuon vắng mặt, nên chúng ta sẽ lược bỏ phần lễ mừng chiến thắng… Vâng.』 Rồi anh ta hắng giọng, 『Vậy thì cuối cùng, sự kiện mà mọi người mong chờ bấy lâu, Đại hội múa Bon, xin được chính thức bắt đầuuu!!』

Người phát thanh viên cố gắng lấy lại tinh thần để khuấy động không khí, nhưng một khi đã mất hứng thì học sinh không còn hăng hái như trước nữa.

"Yoko, mà múa Bon là gì vậy?"

Yu hỏi như chợt nhớ ra.

"Ừm, hơi khó giải thích một chút… đại loại là nhảy múa thôi."

Trong lúc Yoko đưa ra lời giải thích qua loa hết mức có thể, dàn đèn trên khán đài lại từ từ sáng dần lên từ dưới. Và cuối cùng, trên đỉnh cao nhất – trong ánh đèn sáng rực rỡ hơn cả – đứng đó là────

『Yahho! Lần đầu gặp mặt mấy đứa anh em trai chị em gái đáng ghét! Bỗng dưng muốn thông báo, tối nay Tứ Trụ bọn tớ sẽ khuấy đảo nhiệt tình lắm đó, nên là mong mọi người ủng hộ nhaa!!』

Bốn cô gái mặc những bộ trang phục đặc trưng: đồ bondage, sườn xám, áo khoác lông thú, đồ tang – chính là những thức thần của Junzaka Fumi.

Trước Suzaku là một giá micro. Trong tay Seiryu là một cây đàn guitar. Tay Byakko cầm đàn bass. Trước Genbu là một bộ trống. Không hiểu sao lại theo phong cách band nhạc. Sự bối rối lan rộng trong đám đông.

Nhưng bất chấp điều đó, Seiryu, với khuôn mặt quyến rũ, kéo mạnh một tiếng *gyuiiiiin* trên cây đàn guitar. Tiếp đó, Genbu bắt đầu đánh trống với vẻ mặt không cảm xúc, và Byakko từ từ tấu lên những âm trầm mạnh mẽ. Suzaku cầm micro, bắt đầu headbanging điên cuồng. Yoko không biết bản nhạc này, nhưng đó là một bản nhạc rock sôi động, cực "bốc". Một bản nhạc khiến người ta không kìm được mà muốn nhảy theo.

Ngón tay Seiryu lướt nhanh đến mức không thể nhìn thấy, Genbu vừa đánh trống chính xác như một máy đếm nhịp, lại thỉnh thoảng tung một dùi trống lên không trung, tiếp tục biểu diễn bằng một tay khác rồi bắt lại dùi. Còn Byakko thì, ừm, cực kỳ bình thường, và giỏi một cách âm thầm.

Nhờ giai điệu cuốn hút và kỹ thuật siêu việt của họ, cùng với bản tính vốn dĩ dễ hòa đồng và khả năng ứng biến tốt với các tình huống bất ngờ của cư dân thành phố này, nhiệt độ của đám đông nhanh chóng tăng vọt. Những người ban đầu không mấy hào hứng với điệu múa Bon và chỉ đứng xem từ xa, cũng dần dần bắt đầu tụ tập về phía trung tâm.

"Ồ, đây là múa Bon sao. Hoành tráng hơn mình tưởng nhiều!"

"Không, không phải đâu."

Trong khi Yu mắt tròn xoe, Yoko vừa nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc vừa nói chen vào, thì đúng lúc đó, Suzaku nắm chặt micro và vung tay lên thật cao.

『Vậy thì, chuẩn bị đi nè!』

Tiếng hò reo "Uooooooo" vang trời, Suzaku nở một nụ cười rạng rỡ và bắt đầu hát bằng tiếng Anh lưu loát. Giọng hát trong trẻo và kỹ năng biểu diễn chuyên nghiệp đến đáng kinh ngạc. Giọng ca của Suzaku hòa quyện vào bản rock sôi động, và lúc nào không hay, cả sân vận động đã bị kéo vào thế giới của bài hát──.

† † †

『…À, ừm, thôi được rồi… Vận động viên Kuon vắng mặt, nên chúng ta sẽ lược bỏ phần lễ mừng chiến thắng… Vâng.』

"…Phù."

Nghe thấy giọng nói thảm hại từ loa, Kuon thở dài thườn thượt.

Địa điểm là trong trường học… tại bàn của cô ở phòng học lớp 2-D. Trang phục không phải bộ kimono họa tiết đầu lâu thường ngày mà là một chiếc váy trắng mỏng tang, cổ khoét sâu, cùng với một vòng nguyệt quế ô liu đội trên đầu. Cô bị bắt thay trang phục cho phù hợp với người chiến thắng, nhưng khi nhìn bản thân trong bộ đồ này, cô thấy cực kỳ xấu hổ khi để nhiều người nhìn thấy, nên vào phút chót, cô đã bỏ chạy.

"…Tôi vẫn còn kém cỏi lắm."

Đúng lúc Kuon lầm bầm, thì─

"Tìm thấy rồi."

Cùng với giọng nói nhẹ nhàng, cửa phòng học mở ra, Todo Tonya bước vào.

"…T-Todo-sama…"

Kuon đang bối rối, Todo từ từ tiến lại gần và ngồi lên chiếc bàn bên cạnh cô. Rồi anh cứ thế nhìn chằm chằm vào Kuon.

"…G-gì vậy?"

"…À, không, chỉ là thấy bộ đồ này trông tuyệt thật."

Kuon đỏ bừng mặt, hai tay che ngực. Todo liền cười gượng một cách thiếu lịch sự.

"Dù có che ngực đi nữa…"

Kuon khẽ giật giật khóe môi.

"…Xin lỗi vì đã tệ như vậy. Dù sao tôi cũng chẳng có ngực…"

"Anh biết rồi," Todo cười, rồi bất chợt nghiêm mặt nói, "…Nhưng mà, bất kể cô có vẻ kém quyến rũ hay gì đi nữa, anh vẫn thích cô."

Kuon bực bội quay mặt đi khỏi Todo.

"…Đ-đừng có nói 'thích' một cách dễ dàng như thế chứ…"

"Ưm, nhưng mà, anh thích thật mà."

Todo lại nói một cách thẳng thừng, Kuon liền dùng giọng hơi nặng nề hơn thường ngày,

"…Dù cho tôi là một cơ thể không thể sống nếu không uống máu của Kirimura-sama sao, vẫn vậy chứ?"

…Sau khi Kuon được cứu sống, hai người đã đến quán cà phê "ALICE" và nghe Seiji kể về năng lực của anh ta, [Vô Gian Địa Ngục Dâu Tây]. Chuyện Yoko và Yu cũng đang bị mắc kẹt trong lời nguyền đó, và chưa tìm thấy cách hóa giải.

"Kirimura đó đúng là số hưởng, có cả hậu cung. Ghen tị thật."

Nghe Todo nói với giọng điệu thờ ơ, Kuon lườm anh ta.

"…Todo-sama, tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy─"

"Nhưng có liên quan gì đâu. Kuon-chan vẫn là Kuon-chan mà, phải không?"

Todo dứt khoát nói, từ tận đáy lòng. Kuon nhìn chằm chằm vào mặt Todo vài giây, rồi lẩm bẩm,

"…………Như vậy, tôi quan tâm làm gì cho giống kẻ ngốc chứ…"

Nghe Kuon lầm bầm, Todo trêu chọc cười.

"Có phải cô đang nghĩ 'Uống máu người đàn ông khác ngoài người yêu mình thật là lẳng lơ' không?"

"A, ai là người yêu ai chứ!?"

"Trong tương lai gần sẽ là anh."

"K-không được! …………Chắc vậy."

"Mà thôi, được rồi. Anh sẽ kiên nhẫn thử thách tiếp tục." Anh vừa cười vừa nghiêm túc khẳng định, "Mong là anh sẽ nhận được câu trả lời tốt đẹp trước khi tóc cô mọc dài."

"…Đó là điều không thể về mặt vật lý rồi."

Kuon đứng dậy khỏi ghế.

"…Bởi vì tôi, đã… cái đó… là, đã mọc rồi mà!"

………………Thời gian như ngừng lại.

"…………"

"…………"

"Ơ, ơ… V-vậy mà, hồi đó… ơ, vậy sao? À nhưng mà nghĩ lại thì từ đó đến nay đã một năm rưỡi… không, nhưng chiều cao và ngực thì chẳng thay đổi gì…"

Kuon nhìn thẳng vào mắt Todo đang hoảng loạn, lẩm bẩm những điều khó hiểu. Bị đôi mắt đen của cô gái mạnh nhất Học viện Yuugetsu xuyên thủng, cơ thể Todo cứng đờ như bị kim thiếp. Trong tích tắc, tình thế hoàn toàn đảo ngược so với lúc nãy, Todo hoàn toàn bị Kuon áp đảo.

"…Todo-sama, nếu anh còn nghi ngờ…"

"D-dạ!"

Trước Todo đang cứng đờ, Kuon túm hai vạt váy trắng bằng hai tay──

"…──Anh có muốn xác nhận không?"

† † †

Buổi biểu diễn của Ban nhạc Tứ Tỷ muội Thức thần càng lúc càng "nóng" hơn với bài hát thứ hai và thứ ba.

"Mấy đứa mày *** mẹ nó! Suzaku sẽ làm cho tất cả chúng mày được 'lên đỉnh' bằng mồm, nên cứ thò cái *** ra đi! Giải phóng cái nấm bốc mùi dưới lớp vỏ đó ra! Sao rồi, mấy thằng suốt ngày 'húc' nhau trong mơ đang 'động dục' à! Cởi đồ ra đi! *** đứa mà mày yêu bằng cơ hội này! *** thằng mà mày ghét ngay lập tức! Mở rộng vòng tròn *** trên thế giới! *** *** vì nhân loại toàn thể đều là anh em lỗ ***, tình yêu và hòa bình! Kyahahahahaha! Biến thành khỉ đi mấy con khỉ vàng *** chúng mày!!"

Suzaku vừa hét những lời dẫn tục tĩu khủng khiếp, Seiryu liền nhảy vọt lên phía trước, uốn éo hông một cách khiêu gợi, khuôn mặt đê mê, gảy đàn guitar bằng những ngón tay như đang tự thỏa mãn. Sân vận động bị bao trùm bởi một nhiệt khí lạ lùng, đám đông mặt đỏ bừng như say rượu, tự do lắc lư theo điệu nhạc.

"Kyahahahahahahahaha! Mấy đứa mày đã 'phê' quá rồi nha! Vậy thì bài thứ tư, 'Lời yêu gửi trao anh'!"

Suzaku cất tiếng cười khùng khục và bắt đầu hát.

"Em yêu anh thật ***♪ Cảm xúc này không thể kìm nén được ***♪ Đôi khi thấy anh buồn, em lại thấy đau lòng thật ***♪ Lén lút chui vào giường anh và ***♪ Chỉ nghĩ về anh thôi mà lồng ngực em nóng bừng ***♪ Cả cơ thể đóng băng cũng trở nên nóng bỏng ***♪ Thật ra em muốn anh thấy tất cả ***♪ Nhưng không thể thành thật, nên vô tình em lại trêu chọc ***♪ ***♪ ***♪ Siêu ***♪"

…Dù lời bài hát chẳng ra đâu vào đâu, nhưng bản thân bài hát được thể hiện rất xuất sắc và giai điệu cũng là một bản rock sôi động, cực chất, nên không khí vẫn rất cuồng nhiệt. Giữa đoạn nhạc dạo, Suzaku lại bắt đầu phần nói chuyện.

「À này, người viết lời là Byakko-chan chơi bass đấy ạ! Lúc tôi bảo cứ gửi gắm những cảm xúc chân thật nhất vào bài hát đi, ai dè lại ra đời một bài hát... **khiêu khích** đến thế này đây! Byakko-chan đúng là đồ biến thái mà!」

「T-tôi có viết chữ “fuck” nào đâu! Suzaku, cô tự ý...」

「Ôi dào, nói thế chứ cơ thể thì trung thực lắm đó nha. Thôi nào, ướt sũng cả thế này rồi còn gì!」

「Đấy là mồ hôi mà!!」

「À há há há há— Vậy thì cái gì nóng bức khó chịu thế thì cởi quách ra đi!」

「Áaa! Dừng lại, dừng lại! Tôi sẽ không để ai thấy cơ thể mình ngoài người đó đâu!」

「Ố ồ! Phát ngôn như quả bom tấn ấy nhỉ! Không lẽ dưới áo khoác không mặc gì sao!? Đúng là đồ biến thái không chừa ai màaa!!」

「Thì có khác được đâu! Tại nó nóng chết đi được mà!」

† † †

「……Cái lũ ngốc đó…… Kiểu gì ta cũng phải cho bọn chúng một trận mới được……」

Nghe những cuộc đối thoại không biết xấu hổ của Suzaku và Byakko vọng vào từ cửa sổ mở toang của phòng y tế, chủ nhân của bọn họ── Jūrinzaka Fumi, đang nằm trên giường mà đỏ bừng cả mặt.

「……Thôi mà, chị Fumi…… Đằng nào cũng là lễ hội mà……」

Mikuriya Enju, đang nằm trên giường cạnh đó, cười khổ nói. Cả hai người vẫn không thể rời khỏi giường kể từ sau khi được điều trị những vết thương trong trận chiến với 『The Club』.

「Hừm…… Có lẽ vậy……」

Fumi đã triệu hồi lại bốn chị em Shikigami (vốn đang trở về 《Ma giới Server》 sau trận chiến với 『Diamond』) để ít nhất là cho bọn họ tận hưởng lễ hội (trên danh nghĩa là thế, thực chất cô muốn có thời gian riêng tư với Mikuriya). Thế nhưng, Fumi thấy bọn họ có vẻ hơi “quá đà”. Đến cả một bài hát kỳ quặc với đủ thứ từ ngữ bị cấm phát sóng cũng bay tứ tung.

Đúng lúc đó, giọng MC lại vang lên:

『Anh Enju ơi! Anh đã đ* với chủ nhân nhà em cho đã chưa!? Con bà chằn phắc kinh kia đã mê mệt anh lắm rồi, lại còn là đồ cực kỳ M nữa, nên là cứ **cướp lấy** mà **đ* thỏa thích** nhé, không sao đâuu! Áo vu nữ đẹp đó nhưng **lồ* vu nữ tươi** còn đỉnh hơn nhiều ha ha! Chị ấy không mặc quần lót đâu nên không cần cởi mà chén được luôn! Cứ dùng **nắm đ* quyền trượng** tự hào và **thanh kiếm Arondight** có **ngọc** giữa háng mà đưa chị ấy lên thiên đàng đi! Nếu được thì cứ **đoạt trinh đí** cũng ok lắm ấy! Kha há há há há!!!!』

「K-kết liễu…… Ta sẽ giết chết…… cái con đó……!」

Fumi giận tím mặt, vằn cả gân xanh trên trán, cố gắng bật dậy khỏi giường, thì Mikuriya đang nằm trên giường vội vàng dùng Talent 《Dây thừng ánh sáng》 để giữ cô lại.

「Ái chà, buông ta ra, Enju! ……Ối chà chà……」

「Chị phải giữ yên chứ…… A, mệt quá……」

Mikuriya đang kiệt sức đến mức vượt giới hạn, vẫn chưa thể sử dụng Talent một cách bình thường. Để không làm cậu phải cố quá sức, Fumi đành bất đắc dĩ từ bỏ ý định kháng cự.

「……Thôi, cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ đi Enju, đừng gắng sức.」

Mikuriya tháo những sợi dây ánh sáng đang trói Fumi, rồi khẽ nhắm mắt. Sau đó, với một giọng nói nhỏ xíu, cậu thì thầm:

「……Này, chị Fumi.」

「Có chuyện gì?」

「……Chuyện Suzaku nói…… Em…… em muốn **làm chuyện đó** với chị Fumi. ……Sau khi vết thương lành…… chúng ta **làm chuyện đó** nhé……」

Trong ý thức lơ mơ, Mikuriya Enju lầm bầm rồi bắt đầu thở đều.

Jūrinzaka Fumi lắng nghe từng lời của Enju như muốn khắc sâu vào lòng──── và rồi, mặt cô đỏ bừng như một cô gái ngây thơ, vùi mặt vào gối.

† † †

Cùng lúc đó──.

Tại trung tâm thành phố Yakou, nơi có hình dáng như một chiếc bánh bị cắt một phần, một công trình lớn giống một tòa lâu đài châu Âu sừng sững vươn lên── Tòa thị chính thành phố Yakou. Trong một căn phòng trên tầng cao nhất, nơi chỉ có một số ít nhân viên được phép vào, với tấm biển “Phòng làm việc” gắn ở lối vào, Hikawa Mana trong bộ váy đang ngồi trên chiếc ghế bọc da.

Trong căn phòng nội thất trang nhã, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi, hơn mười người xếp hàng trước mặt Mana và cô thư ký trẻ đứng phía sau.

……Dù những học sinh chẳng mảy may quan tâm đến chuyện công vụ có thể không để ý, nhưng bất kỳ ai làm việc ở thành phố Yakou nhìn vào danh sách này cũng sẽ phải kinh ngạc.

Shiraki Kurosu── Thị trưởng thành phố Yakou. Kawasaki Hirotsugu── Giám đốc Viện Nghiên cứu Trung ương Hội chứng Ánh trăng. Iwahara Goro── Giám đốc Bệnh viện Yakou. Maisaka Kiriko── Hiệu trưởng Đại học Thành phố Yakou. Goda Tsuyoshi── Cảnh sát trưởng Thành phố Yakou……──.

Tất cả đều là những người đứng đầu trong bộ máy thành phố Yakou. Họ là những người có công giúp thành phố này phát triển chỉ trong mười lăm năm, và là trung tâm của chính quyền thành phố Yakou. ……Ít nhất là trên danh nghĩa. Thực tế, họ chỉ là những kẻ nhỏ bé không có tài năng gì đặc biệt. Ví dụ, Shiraki Kurosu vốn là một quan chức bị đẩy ra khỏi con đường thăng tiến, không may bị giáng chức xuống quản lý khu vực cách ly. Kawasaki Hirotsugu là một phó giáo sư kỹ thuật di truyền tầm thường từng bị bắt vì tội quấy rối tình dục. Iwahara Goro là một bác sĩ phẫu thuật bị thuyên chuyển do sai sót y tế. Maisaka Kiriko, mười lăm năm trước, là một giáo viên mới ra trường không may được phân công đến Yakou. Goda Tsuyoshi vốn là một cảnh sát đồn trú từng sống trong ngôi làng hoang phế tiền thân của Yakou.

Những kẻ này chỉ là vỏ bọc. Người thực sự điều hành trung tâm thành phố Yakou là Hikawa Mana và Mikazuki Ayame…… và những 《Prototype》 hay những con người có địa vị cao trong xã hội bên ngoài, những người đã trở thành cộng tác viên nhờ mạng lưới quan hệ mà Mikazuki Ayame đã xây dựng trong hơn một nghìn năm.

……Dù chỉ là bù nhìn, nhưng vì có chức vụ, họ cũng có một chút tiền bạc và quyền lực. Ít nhất là đủ để âm thầm thực hiện các âm mưu dưới sự che giấu của Mana. ……Mà Mana cũng đã tính trước rằng họ không đủ gan, nên mới đặt họ vào vị trí cao đó.

「Ưm fư fư…… Lý do tôi triệu tập mọi người hôm nay là vì có kẻ phản bội trong số này đó ạ.」

Mana nói thẳng ngay từ đầu với giọng điệu thờ ơ, thiếu căng thẳng. Một sự xáo động hiện lên trong số các cán bộ thành phố Yakou.

「P-phản bội, ư thưa cô?」

Vị thị trưởng với dáng vẻ tiểu tư sản điển hình, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

「Vâng ạ.」 Mana mỉm cười dịu dàng. Nhưng đôi mắt cô hoàn toàn không cười.

「Chắc mọi người cũng biết rồi nhỉ, hôm qua Viện Nghiên cứu Trung ương đã bị đánh bom. May mắn cho anh Kawasaki là anh lại đang ra ngoài đúng lúc đó ha.」

Giám đốc Viện Nghiên cứu 「V-vâng. Đúng vậy ạ.」 gật đầu một cách sợ hãi.

「Thủ phạm là nhóm lính đánh thuê 《Jabberwock》, hình như đã xâm nhập vào thành phố khoảng hai tuần trước bằng cách hoán đổi danh tính với một nhà nghiên cứu người Mỹ. Tuyệt vời thật đó nha…… Khi có nhà nghiên cứu nước ngoài đến, đã có đến năm sáu lớp kiểm tra gắt gao rồi, vậy mà lại có thể vượt qua và đột nhập. Phải có quyền hạn lớn lắm mới có thể ngụy tạo như vậy được, đúng không ạ? Phải không, Thị trưởng Shiraki?」

「V-vâng, đúng là như vậy ạ……」

Với khuôn mặt méo mó, Thị trưởng túa ra mồ hôi dầu.

「Mà không chỉ có thế đâu ạ…… Tôi được một người kể lại thông tin rằng 《Jabberwock》 định tấn công khủng bố ở tầng hầm học viện, nơi tập trung đông người trong cuộc thi 《Thủy Kính Bôi》 vào ngày thứ hai của Lễ hội Akatsuki. Tôi đã vội vàng chỉ thị tăng gấp năm lần lực lượng an ninh…… nhưng không hiểu sao ngay trước đó, lệnh đó lại bị ai đó hủy mất rồi ạ…… Tôi vội vàng nhờ cô thỏ quen biết đi tuần tra, nhưng không kịp, thế là mấy người bạn của tôi đã bị thương rất nặng…… Chuyện thật là đáng ghét mà. ……Phải không, ông Goda cũng nghĩ vậy chứ?」

「V-vâng, đúng là như vậy ạ.」

Cảnh sát trưởng run rẩy gật đầu.

「……À nhân tiện thì nhé. Theo dự đoán của tôi, người giật dây đằng sau có tên là Ooishi Kamui. Không chỉ có mỗi cậu Enju và cô Fumi là đặc vụ của 『The Community』 đâu ạ…… Tức là người đó, tôi nghĩ rằng, đã lợi dụng việc chiêu mộ Yū-chan để làm vỏ bọc, và thực hiện công tác lôi kéo những người ở cấp cao. Đúng là gian xảo thật mà.」

Một vài cán bộ giật nảy mình. Một số rõ ràng đang run rẩy.

「Vậy thì……」

Mana đứng dậy khỏi ghế và tiến đến trước mặt các cán bộ đang xếp hàng. Cô lướt mắt qua từng khuôn mặt của họ──

「……──Kẻ phản bội là ai nhỉ……?」

Dập tắt nụ cười, Mana khẽ nheo mắt lại, nói bằng một giọng lạnh lẽo đến thấu xương.

「H-hííi!」

Cuối cùng, dường như không chịu nổi áp lực nữa. Ba người đàn ông quay gót, định bỏ chạy khỏi phòng. Ba kẻ định bỏ chạy là Shiraki Kurosu, Kawasaki Hirotsugu, và Goda Tsuyoshi. Thế nhưng.

「Ưm fư fư, một vĩ nhân nào đó đã từng nói rằng── 『Không được chạy trốn』. Vì vậy, tôi sẽ không để các vị chạy thoát đâu ạ.」

Mái tóc dài của Mana vươn ra nhanh chóng hơn nữa, như ba con rắn, siết chặt cơ thể ba người đàn ông.

「Áaaaaa!」「Xin tha mạng, cô Hikawa ơi!」「C-chỉ xin giữ mạng thôi ạ!!」

Mana vô tình đến tột cùng, đáp:

「Ưm fư fư…… không được đâu ạ♥」

Tóc Mana siết chặt hơn nữa để biến họ thành thịt băm── ngay khoảnh khắc tiếp theo.

──Pằng.

……Một âm thanh khô khan vang lên như vậy, và chậm một chút sau đó, một cơn đau nhói chạy dọc hông Mana.

「Ôi……?」

Mana giải trừ Talent, cau mày quay đầu lại…… Thư ký đang chĩa súng vào cô. Khói thuốc súng bốc lên từ nòng súng. Cô thư ký đã bắn Mana từ phía sau.

「Ôi, trời ơi? Cô cũng phản bội tôi sao……」

Cô thư ký trẻ mặc bộ vest nhìn xuống Mana đang mỉm cười yếu ớt với vẻ mặt lạnh lùng.

「……Xin lỗi, Mana-sama. Nhưng…… kẻ đã biến tôi thành thân thể này, tôi không thể tha thứ cho cô, hay đúng hơn, con quái vật ẩn chứa trong cô.」

……Cô ấy là Moon Child. Năm năm trước Mana đã thuê cô ấy làm thư ký, và khi đánh giá là đáng tin cậy, đã kể cho cô ấy nghe về Ayame và hội chứng Ánh trăng…… Nhưng dường như cô ấy đã luôn chờ đợi cơ hội này.

「Chiếu tướng rồi đấy, Hikawa-sama.」

Với câu thoại cũ rích, Thị trưởng Shiraki Kurosu lên tiếng. Hắn cũng đang chĩa súng vào Mana. Không chỉ riêng hắn. Quả nhiên…… tất cả mọi người có mặt tại đây đều đang chĩa súng vào Mana.

「……Ôi chà chà…… Thật không ngờ lại có thể tất cả đều phản bội tôi thế này……」

Sau đó, khoảng mười lính bảo vệ trẻ tuổi bước vào phòng. Tất cả đều là Moon Child.

「Khà khà khà, đến đây là hết rồi, Hikawa-sama.」 Shiraki cười khẩy.

「……Ưm hứm…… Tôi đã định nhân cơ hội này mà loại bỏ hết mầm mống xấu xa……」

Mana bĩu môi.

「Và mầm mống cần loại bỏ chính là cô đấy, Hikawa-sama.」

Trước lời nói của Shiraki, Mana…… bật cười. Dù mặt vẫn nhăn nhó vì vết thương, cô vẫn đầy tự tin nói lớn:

「──Không, là các người mới đúng!」

「Láo xược!」 Shiraki giận dữ định bóp cò súng ngay lúc đó.

──Xoảng!

Bỗng nhiên, cửa sổ phòng làm việc vỡ tung, một bóng đen to lớn lao vào phòng.

「C-cái gì!?」

Thư ký và Shiraki cùng những người khác hoảng loạn. Kẻ đột nhập là một người đàn ông da đen cao lớn với đôi cánh đen to lớn sau lưng── đó là 『Heart』 của 《Jabberwock》, Ricardo the 【Kẻ Chống Đối】Blackwing. Không hiểu sao hắn lại mặc vest đen, và vẫn đeo kính râm. Hôm qua, trong trận chiến ở viện nghiên cứu, Ayame đã dừng tay ngay trước khi kết liễu Ricardo. Chính nhờ thông tin từ hắn mà họ đã biết trước kế hoạch đặt bom dưới đấu trường ngầm.

「Tất cả đều là kẻ địch. Cứ xử chúng đi ạ.」

Mana ra lệnh cho Ricardo. Đồng thời, cô cũng kích hoạt lại Talent 【Mỹ Nữ U Sầu】 Rapunzel, giật lấy những khẩu súng từ tay các cán bộ.

「Rõ. Cú đấm của ta sẽ nghiền nát tất cả!!」

Trước Ricardo đang xông tới, các lính bảo vệ nổ súng. Nhưng tất cả đạn đều bị đôi cánh đen phía sau lưng hắn làm chệch hướng.

「Vô dụng! Vô dụng thôi! Viên đạn chì làm sao có thể tác dụng với năng lực 『Triệu Hồi Hệ』【Kẻ Chống Đối】 chứ!!」

Ricardo vung cánh tay mạnh mẽ của mình. Ba lính bảo vệ là Moon Child vốn có thể chất phi thường đều bị thổi bay cùng lúc, và bất tỉnh ngay sau đó.

「H-hííi!!」

Tóc Mana tàn sát không chút do dự những cán bộ đang cố bỏ chạy. Thậm chí còn vươn dài ra, trói chặt cô thư ký đang ngẩn ngơ.

"Khốn kiếp... lũ quái vật!"

Trước ánh mắt hằn học của cô thư ký, Mana hiếm hoi lắm mới lộ vẻ - buồn bã. Rồi cô nói:

"Tôi sẽ chuyển lời của Ayame-chan... ừm... đúng như cô nói, Ayame là người đã khiến cô và mọi người phải chịu bất hạnh. Thành phố này, chỉ là một chút gì đó để chuộc tội thôi."

"Quái vật mà bày đặt nói mấy lời hoa mỹ à... Đồ đạo đức giả!"

"............ Tôi xin lỗi. Đúng là, tôi cũng nghĩ đó là sự đạo đức giả."

Vừa nói, Mana chậm rãi tiến lại gần cô thư ký... rồi đấm thẳng vào bụng khiến cô ta ngất lịm.

"...Lời của Ayame-chan là như vậy đó. Đáng tiếc là cô bị sa thải rồi... Thư ký mới à... ừm... chắc tôi sẽ thuê Ricardo-san thì hơn..."

Sau đó, Mana nở một nụ cười dịu dàng.

"...Này Ayame-chan, ngay cả trong thiên đường được tạo dựng bởi sự giả tạo này, vẫn có những đứa trẻ đang yêu đương, đang tận hưởng tuổi thanh xuân đó thôi. ...Cho nên... đừng khóc nữa, nhé?"

──── "Cuộc nổi loạn" đã được Ricardo và Mana dập tắt chỉ trong vài phút.

Shiraki Kurosu cùng sáu thành viên cấp cao khác của Thành phố Yakou đã thiệt mạng, các quản lý và nhân viên an ninh còn lại thì bị thương nặng hoặc nhẹ. Bàn ghế, đèn chiếu sáng vỡ tan tành, sàn và tường dính đầy máu, căn phòng trở nên tan hoang khủng khiếp.

Mana quay mặt đi như muốn tránh cảnh tượng đó, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ nát. Trên bầu trời đêm, một vầng trăng xanh xao gần tròn đang lơ lửng.

"Thôi nào... vậy là mọi chuyện đã êm xuôi rồi nhỉ?"

Cô thở phào một tiếng, rồi nhăn mặt vì vết thương ở sườn bị trúng đạn vẫn còn đau nhói.

Nhưng mà...

"Thưa ngài Hikawa, có chuyện rồi!"

Đột nhiên, một thanh niên (anh ta cũng là Moonchild) hớt hải chạy vào phòng. Nhìn thấy cảnh tượng tan hoang, anh ta chết lặng. Mana nở nụ cười trấn an anh ta:

"Cứ kệ chuyện này đi. À mà có chuyện gì thế?"

Anh ta chợt giật mình, vội vàng nói:

"M-mời ngài đi gấp!"

Mana và Ricardo theo chân anh ta rời phòng.

Họ đến một căn phòng ở tầng ba của Tòa Thị chính. Trên cửa có gắn biển "Phòng Quản lý Thông tin".

Trong phòng có vô số màn hình, một nhân viên bên trong chỉ vào một trong số đó khi Mana vừa đến.

"Đây là chương trình truyền hình đang phát sóng 'bên ngoài'. Chúng tôi đang tìm cách ngăn chặn nhưng..."

"...Cái này, là..."

Mana lần hiếm hoi chết lặng.

Trên màn hình là cảnh chiến đấu. Một cậu bé phóng cầu lửa từ tay, một cậu bé nhảy lên cao không tưởng với sức bật của con người, một cậu bé triệu hồi dơi, một cô gái điều khiển bóng chày tùy ý, Mikuriya Enju vung roi ánh sáng──── đó là đoạn phim về Cúp Thủy Kính.

...Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Kế tiếp hiện ra là hình ảnh của Mana và Ricardo, cùng với "Spade".

"Hử...?" Ricardo nheo mắt đầy nghi hoặc.

Mana với mái tóc dài, thảm sát "Spade". Rồi tiếp theo là cuộc chiến giữa cô và Ricardo.

...Người dẫn chuyện với giọng điệu đều đều, giải thích rằng theo nguồn tin cung cấp, đây hoàn toàn không phải hư cấu mà là đoạn phim thực tế. Họ là Moonchild, là những ma cà rồng hiện đại, đang sống ở một nơi tên là Thành phố Yakou tại Nhật Bản, và vị trí của Thành phố Yakou là...

Tiếp theo là đoạn phim Ricardo và "Spade" sát hại các nhà nghiên cứu và nhân viên an ninh ở Mỹ trước khi xâm nhập Thành phố Yakou. Sau đó, cảnh Kuon bị thương nặng, máu me be bét, được Kirimura Seiji cứu sống bằng cách cho uống máu của mình – cảnh tái sinh. Nhìn thấy Kuon với vẻ ngoài thảm hại, cơn giận bùng lên trong lòng Mana.

"...Chắc chắn là do Kamui-san gây ra rồi..."

Với giọng nói đều đều kìm nén cảm xúc, Mana nói.

"Hừm... nhưng ai đã phát tán những đoạn phim này... ngay cả cảnh ta ở Mỹ... Chẳng lẽ... là 'Joker' sao...!"

Ricardo nhướn cặp kính lên và nói. "Spade", "Club", "Diamond" đều đã chết, nên xét theo phép loại trừ, chỉ có "Joker" là người duy nhất có thể ghi lại đoạn phim này.

"Ưm... bị chơi một vố rồi... Hay đây mới là... mục tiêu thực sự...?"

Mana nở một nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy.

...Tất nhiên, dù được chiếu trên TV, cũng không nhiều người thật sự tin rằng đoạn phim này là sự thật. Nó quá phi thực tế.

Nhưng có lẽ, những gia đình hay bạn bè của các học sinh xuất hiện trong đoạn phim - những người mà "bên ngoài" nghĩ đã chết hoặc mất tích - có thể đã xem chương trình. Thậm chí có thể có một kẻ rảnh rỗi tài giỏi nào đó sẽ chứng minh "đoạn phim này là thật, không hề bị chỉnh sửa".

...Không phải họ không nghĩ đến biện pháp đối phó nếu thông tin về Thành phố Yakou bị lộ ra ngoài, nhưng khó mà xóa bỏ hoàn toàn tin đồn. Từ giờ cho đến một thời gian dài, tin đồn về "ma cà rồng hiện đại" có lẽ sẽ được lan truyền râm ran khắp Nhật Bản.

Và quan trọng hơn cả là—việc bị Oishi Kamui vượt mặt là vấn đề lớn nhất.

Thành phố này đã chứng minh rằng nó không phải là một thiên đường an toàn hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Nó đã chứng minh rằng Kamui có thể vượt qua hàng rào bảo vệ chồng chất, quay phim Moonchild, mang chúng ra "bên ngoài", rồi còn thâm nhập vào đài truyền hình và giới chính trị, bất chấp mọi áp lực từ những người thân cận của Mana, và phát sóng rộng rãi trên toàn quốc một cách phô trương như vậy.

Những người ở cấp cao Thành phố Yakou đã chứng minh rằng họ không phải là những vị thần vạn năng, mà là những đối thủ có thể bị qua mặt nếu biết cách bày mưu tính kế. Cũng nên xem xét rằng đối phương đã biết việc thành phố này được tạo ra bởi "Nguyên bản Archetype" Xà Sứ đã sống lại.

"...Ưm... tài tình thật đấy... Kamui-san..."

...Có lẽ đây là... một lời tuyên chiến, Mana nghĩ.

Một lời tuyên bố rằng: "Nếu muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể phá hủy thành phố này, nên hãy chuẩn bị đi."

(…Tôi sẽ không thua đâu.)

Trong đầu Mana, Mikazuki Ayame khẽ nói.

"Vâng... đúng vậy..."

Mana gật đầu. Với một sự quyết tâm sâu sắc.

"Thành phố này... và tất cả mọi người đang sống ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ—"

† † †

...Tại sân vận động, buổi hòa nhạc của Shikigami Shimae vẫn tiếp tục. Ca khúc đang được trình diễn là bài thứ mười hai, một bài hát punk cực kỳ dữ dội mang tên "F**k trên cánh đồng lúa mạch". Dù đã biểu diễn liên tục gần một giờ đồng hồ, nhưng màn trình diễn siêu việt của Seiryu và Genbu, cùng với giọng ca tuyệt vời của Suzaku, không hề giảm sút mà còn thêm phần mãnh liệt.

...Mà nói đến, chúng nó tập luyện từ lúc nào vậy nhỉ...? ...Hay nói đúng hơn là Genbu giỏi quá đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người vừa trồng cây chuối hở cả quần lót, vừa dùng chân cầm dùi đánh trống đó.

Vừa cảm thán pha lẫn kinh ngạc, tôi — Kirimura Seiji — một mình nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ quán cà phê ALICE tối đèn. Trên bầu trời, một vầng trăng gần tròn đang lơ lửng, và phía dưới, một đám đông lớn đang cuồng nhiệt quanh Suzaku và đồng bọn.

...Tôi không thể nào lấy hết can đảm để bước vào giữa đám đông đó.

Tôi cứ nhớ mãi đêm cuối cùng của lễ hội học đường mà tôi đã mơ thấy vào sáng hôm qua — cái đêm tôi đã trải qua ở "bên ngoài".

Tất nhiên, tình hình lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Lúc đó là vũ hội truyền thống. Nhưng tại lễ hội Akatsuki thì lại là giải hội chợ truyền thống... mà không hiểu sao lại biến thành một buổi hòa nhạc đầy sôi động.

Thế nhưng – tôi vẫn chỉ có thể đứng đây mà ngắm nhìn sân vận động.

"...Yếu đuối quá... vẫn như mọi khi. ...Thật sự, chẳng thay đổi chút nào..."

Vừa tự cười khinh bỉ, thì vừa lúc đó, bài hát kết thúc.

"A ha ha—! Khi mọi người đang sung sức thế này, bài hát tiếp theo sẽ là— bài hát mới toanh 'Moonchild' mà bọn mình mới sáng tác gần đây! Nhạc là của Genbu-chan đánh trống, lời là của Suzaku đó!"

...Tôi cứ nghĩ sự kết hợp của cô nàng kì quặc và cô bé loli bóng tối này sẽ cho ra đời một ca khúc điện sóng kì dị nào đó, nhưng không ngờ, thứ vang lên lại là một bản ballad da diết.

Bắt đầu bằng tiếng guitar solo buồn bã, âm thanh bass và trống trầm lắng khuấy động tâm hồn. Sau khúc dạo đầu khá dài, khi sự cuồng nhiệt còn vương lại từ ca khúc dữ dội trước đó lắng xuống, giọng hát trong trẻo của Suzaku vang lên────.

*Đêm trăng dịu dàng phơi bày những vết sẹo xấu xí đã cố tình chôn giấu.*

*Nỗi đau điên cuồng khiến vết thương cũ nhức nhối, ước gì mình có thể chết ngay lúc này────*

*Quá khứ ám ảnh kéo tay, không cho phép gục ngã.*

*Ký ức kinh hoàng cứa vào da thịt, không cho phép ngủ yên.*

*Thực tại tàn khốc mà tôi đã dùng làm lời bao biện,*

*Và những ký ức kinh hoàng mà tôi đã dùng làm nơi trốn chạy, đều không ban cho tôi sự tha thứ.*

*Ước gì những giọt lệ tuôn rơi và máu đã đổ có thể hóa thành dòng sông, cuốn trôi tất cả────*

...Đám đông lắng nghe bài hát, như thể sự huyên náo điên cuồng lúc nãy chỉ là một lời nói dối.

...Mấy cô chị em dâm đãng đó... Thật sự, không thể xem thường được. Tôi nghĩ thế nào thì chúng nó cũng không phải là đối tượng tôi có thể thuần hóa, nên tốt nhất là trả lại cho Fukami-san thôi.

*Bị vô số vết thương xua đuổi, tôi lại tiếp tục bước đi.*

*Nếu nỗi đau không thể trốn tránh, vậy hãy ôm lấy nó thật chặt.*

*Dù đau đớn đến nhường này, cơ thể tôi vẫn không tuyệt vọng.*

*Trong ánh trăng, tôi sẽ bước đi mãi mãi,*

*Khóc giữa cánh đồng dâu đỏ rực trải dài trước mắt────*

Điệp khúc, với ca từ bi ai và giọng hát vừa mong manh vừa mạnh mẽ, khuấy động cảm xúc, kết thúc rồi lại chuyển sang khúc gian tấu với tiếng guitar solo buồn bã. Tôi nhắm mắt lắng nghe tiếng nhạc.

Đúng lúc đó, đột nhiên.

"A, quả nhiên là cậu ở đây!"

...Người mở cửa bước vào là Fuyuki Yoko.

"...Ủa, cậu không đi cùng Yuu sao...?"

"À, cái tên Yuu đó, nó lắc đầu dữ quá nên giờ xụi lơ rồi, tớ vừa để nó lại phòng y tế đó."

Yoko vừa cười gượng vừa trả lời. Rồi cô ấy đến bên cạnh tôi.

"Thế Kirimura sao lại một mình ngồi buồn thiu ở đây thế? Vẫn u ám như mọi khi nhỉ. Sao không ra ngoài mà quẩy cùng mọi người đi. Vui lắm đó?"

"...Phải rồi... Lễ hội học đường lần sau tôi sẽ làm thế."

Tôi nở nụ cười nhếch mép trước lời nói của Yoko. Cô ấy khúc khích cười, rồi nói:

"Vậy thì, tối nay chúng ta ở bên nhau nhé? Trước tiên thì hun cái đi, hun cái đi!"

Tôi dùng tay ấn cái đầu đang chu ra muốn "chu" của Yoko lại.

"Đồ đáng ghét! Kirimura lại ăn hiếp tớ! Chúng ta yêu nhau sâu đậm thế mà!"

"Đừng có mà bịa đặt, bịa đặt vừa thôi!"

Nhờ Yoko, bầu không khí ảm đạm lập tức tan biến. Lại là cái kiểu cà lăm hâm hấp thường ngày. Thật lòng mà nói, tôi thấy rất biết ơn.

"...Vậy thì, Kirimura."

"Ừm."

"Nếu tớ thắng oẳn tù tì thì cậu hun tớ nhé? Còn nếu cậu thắng thì tớ sẽ hun cậu!"

"Giống nhau mà."

Tôi nửa mắt liếc nhìn rồi phản bác:

"Thế thì— nếu tớ thắng thì chúng ta "ấy ấy" nhé?"

Yoko nhìn tôi với ánh mắt lườm nguýt, nói ra một câu kinh khủng. Tôi bất giác đỏ mặt.

"N-nhảy đâu ra chuyện đó vậy!"

"Ưm. Kiểu như, giờ tớ đang có tâm trạng 'đen tối' ấy..."

Yoko vẫn cười toe toét, nói một cách nhẹ nhàng.

"Thế nên— oẳn tù tì thôi, oẳn tù tì. Tớ thắng thì 'ấy ấy'. Tớ thua thì không có gì hết!"

"...Phù... Thôi được rồi... cũng được."

...Thật ra, Yoko có một tật xấu khi chơi oẳn tù tì là luôn ra "bao", "đấm", "kéo" theo thứ tự. Vì vậy, con nhỏ này chơi oẳn tù tì cực kỳ tệ.

"Ồ, Kirimura có vẻ hào hứng rồi!"

Yoko cười toe.

"...Nói tóm lại là chỉ cần không thua là được chứ gì."

Yoko luôn ra bao đầu tiên, nên tôi chỉ cần ra kéo là thắng.

"Ồ ồ, tự tin quá ha... Vậy nhé, bắt đầu đây?"

"Ừm."

"Oẳn tù tì..."

*Bốp.*

............Yoko không ra kéo... mà không hiểu sao... lại ra đấm.

"Ưm fừm—"

Yoko nhìn mặt tôi, nở một nụ cười đắc ý kiểu "đúng như kế hoạch!", nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô ấy mở to kinh ngạc.

"T-tại sao chứ!? "

............Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi cũng ra đấm.

...Bản thân tôi cũng không hiểu rõ. Không hiểu sao lại là đấm. Đó là đấm mà đáng lẽ tôi đã thua nếu Yoko vẫn ra bao như mọi khi. Đó là đấm mà bình thường tôi sẽ phải "ấy ấy" với Yoko.

「…Thôi, coi như hòa nhé. Vậy tiếp theo… oẳn tù tì nào—」

Đầu óc còn đang quay cuồng, tôi vội vã muốn chơi oẳn tù tì tiếp. Thế nhưng…

「Chụt!」

Không kịp trở tay, Youko bất ngờ ôm chầm lấy tôi và đặt lên môi tôi một nụ hôn.

「Ưm!?」

Lưỡi của Youko luồn vào trong miệng tôi. Hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau… Chết tiệt, hình như đầu óc tôi bắt đầu mụ mị rồi, nguy rồi!

Tôi đành phải mạnh tay đẩy gương mặt Youko ra.

「────Ặc! Hộc!」

Hít một hơi thật sâu, điều hòa lại nhịp thở đang dồn dập, tôi quát:

「…Cái, cái con bé này! Đột nhiên làm cái trò gì vậy hả?!」

Lúc này, Youko đỏ bừng mặt, nhìn tôi một cách đầy khiêu khích:

「Tại Kirimura định thua đúng không?」

「…Ư…」

Tôi không hiểu sao Youko lại tự tin đến vậy, nhưng xét theo lẽ thường thì đúng là vậy thật.

「Đã mất công hào hứng rồi thì… làm luôn thôi!」

Youko lại một lần nữa nhào tới ôm chầm lấy tôi. Tôi toan né tránh thì vấp chân, ngã phịch xuống sàn. Youko đè lên người tôi từ phía trên, rồi lại hôn tới tấp. Tôi không thở nổi. Lưỡi… chuyện gì thế này, sao lại… nguy rồi, ý thức…

「Ưm, hộc… A… Em… muốn… muốn làm… chuyện ấy… với Kirimura…」

Sau khi dứt môi một lúc, Youko hổn hển nói với vẻ mặt ngây ngất. Rồi lại một lần nữa, nụ hôn nóng bỏng tiếp nối. Gương mặt mê say của Youko hiện rõ mồn một trước mắt tôi. …Chắc giờ tôi cũng có biểu cảm giống hệt Youko. …Chết thật… tôi cũng bắt đầu có hứng rồi… Không, phải chăng ngay từ đầu tôi đã vậy rồi? Cảm giác mềm mại từ lồng ngực Youko chạm vào ngực tôi, khẽ khàng kích thích, khiến phần thân dưới của tôi cũng phản ứng. Nguy to rồi… Bài hát của Suzaku vọng vào từ ngoài cửa sổ, tiếp nối 'Moonchild' bằng một bản ballad tiếng Anh đầy trữ tình, càng khiến không khí trở nên dạt dào. Nguy rồi, nguy rồi… cứ thế này tôi và Youko sẽ… liệu có kết đôi chăng? Nếu chỉ là hôn thì còn tạm, nhưng nếu đã làm đến mức đó, thì dù gì tôi cũng là đàn ông, tôi… tôi phải chịu trách nhiệm chứ.

…Mà thôi, dù sao… tôi cũng thích Youko mà…

Có lẽ đã đến lúc nên hạ quyết tâm rồi—

…Ngay giây phút tôi nghĩ vậy.

「Hahahahaha! Tìm thấy rồi, Kirimura điện hạ!! Hạ sinh, Kị sĩ thỏ đeo mặt nạ, sứ giả của tình yêu và công lý, người sẵn sàng hi sinh mạng sống để phá tan hạnh phúc của Kirimura điện hạ!!」

Rầm! Cánh cửa dẫn vào phòng giáo viên môn công nghệ gia đình bị đá bật tung, tên Thỏ biến thái xuất hiện. Trên tay hắn là Yuu đang được hắn bế theo kiểu công chúa, và khi Yuu nhảy khỏi vòng tay của Shido, cô bé liền phồng má, xông thẳng tới chỗ Youko.

「Youko! Thật đáng ghét, sao cậu lại bỏ tớ lại một mình!」

「…Chậc… Lũ phá đám… đáng lẽ nên ngoan ngoãn đi ngủ thì hơn…」

Youko tặc lưỡi, nói một câu đậm chất phản diện rồi rời khỏi người tôi. Có vẻ như nguy hiểm đã qua. …Mà thôi, thuận theo cảm xúc lúc đó—cũng không phải sở thích của tôi… Dù sao cũng nên cảm ơn tên Thỏ đó. Nhưng mà tôi sẽ không cảm ơn đâu.

Tôi im lặng đứng dậy. Đúng lúc đó, một nhân vật mới mở cửa bước vào phòng.

Vẫn mặc bộ đồ hầu gái dù quán cà phê đã hết giờ làm, một cô hầu gái thật sự với mái tóc và đôi mắt xám—Shizu-san.

「Ơ, Shizu-san…」

Shizu-san lườm tôi không cảm xúc, ánh mắt lạnh tanh.

「…Không phải “ơ” đâu, Kirimura điện hạ. Nhanh lên.」

「Hả? Đi đâu cơ?」

「…Ngài đúng là vẫn còn nửa cái não bị tan chảy thì phải. Chẳng phải đã nói chín giờ chúng ta sẽ liên hoan đêm cho nhân viên trên sân thượng sao?」

…………

…………À… hình như có nghe loáng thoáng về chuyện đó…

Liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ chín giờ mười lăm phút. Trễ giờ hoàn toàn. Chắc bữa tiệc đã bắt đầu rồi.

「…Đi nào, Kirimura điện hạ.」

…Tuy làm việc ở quán cà phê nhưng cô ấy đâu phải nhân viên… vừa nghĩ vậy, tôi vừa để Shizu-san kéo tay chạy đi. Không hiểu sao Youko và Yuu cũng đi theo. Chúng nó vừa đi vừa cằn nhằn từ phía sau: 「A, Shizu-san gian lận!」 rồi 「Shizu… vẫn không thể khinh suất được!」… Còn Shido thì không biết đã biến mất từ lúc nào.

† † †

Trên sân thượng, có gần một trăm học sinh, chủ yếu là nhân viên. Nhiều bàn tiệc được kê cạnh nhau, trên đó là la liệt đồ ăn như sushi, thịt, bánh ngọt, trái cây, nước trái cây, rượu… Tất cả đều còn nguyên vẹn.

…Chắc vẫn chưa bắt đầu nhỉ?

Đúng lúc đó, vài nhân viên quen mặt ở quán cà phê tiến lại gần.

「Kirimura-kun, sao cậu lâu vậy— Bọn tớ lo muốn chết!」

…Hả?

「Được rồi mọi người— Kirimura đến rồi, bắt đầu thôi!」

…Hả?

「Nào, ly, ly đây. À, Kirimura-kun uống rượu vang được chứ? Được nhé, đây.」

…Hả?

「Vậy thì xin mời tất cả quý vị, vì sự thành công của lễ hội Akatsukisai──── Cạn ly!」

「「「「「「「「「「「Cạn—ly!」」」」」」」」」」」

…Hả?

…Đầu óc vẫn còn mụ mị, tôi vẫn giơ ly lên theo mọi người.

…Bữa tiệc bắt đầu. Chắc là quá đói, các nhân viên nhanh chóng cạn ly rồi vồ vập lấy đồ ăn trên bàn với tốc độ khủng khiếp.

「Kirimura-san, anh mau ăn đi không là hết đó. À, để em lấy cho nhé?」

「…Ơ, à, ừm…」

Cô gái vừa gọi tôi, không hiểu sao lại e thẹn nở nụ cười đầy vui vẻ, rồi tiến về phía bàn ăn gần đó.

「…Này.」

Tôi gọi một nam sinh đang đứng gần.

「Ưm—ừm? Gì—hả?」

Cậu ta quay lại, miệng đầy ắp thức ăn.

「…Có khi nào, mọi người đợi tôi đến rồi mới bắt đầu không?」

Nhai nhồm nhoàm… nuốt ực.

「Ôi dào, đương nhiên rồi còn gì. Nếu cậu mà làm việc quá sức đến mức ngất xỉu thì làm sao bọn này bắt đầu được chứ!」

Cậu ta trả lời một cách hết sức tự nhiên… như thể đó là điều hiển nhiên, rồi lại chạy đi kiếm đồ ăn.

「…Kirimura-sama.」

Shizu-san gọi tôi từ phía sau.

「—Đây là cảnh tượng ngài đã có được trong hai tuần qua đó.」

Học sinh ăn uống ồn ào, uống rượu xả láng, hát hò inh ỏi, không hiểu sao còn có đứa bắt đầu cởi đồ—

…Lúc đó tôi mới nhận ra. Tôi có vẻ đã nhớ mặt gần như tất cả gần một trăm người họ, đã từng trò chuyện với họ, và biết tên họ.

Hai tuần trước, họ chỉ là những học sinh A, B, C làm nền cho cuộc sống học đường thường nhật, vậy mà giờ tôi nhận ra mỗi người đều có tên, có tính cách, có quá khứ, và tất cả đều đã cùng làm việc với tôi—… Tôi bàng hoàng nhận ra, và thấy choáng váng.

Dù không thể trở thành nhân vật chính của một câu chuyện hào nhoáng với những âm mưu lung lay thế giới đang diễn ra ở một nơi nào đó mà tôi không hề hay biết, hay cuộc chiến với kẻ ác khổng lồ ngoài sức tưởng tượng, hoặc trận chiến siêu năng lực khó hiểu nào đó—thì mỗi người trong số họ đều đang khóc, đang giận dữ, đang cười, đang yêu, đang đóng trọn vẹn vai trò nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình.

「Ơ? Kirimura khóc hả?」

Youko thò mặt ra sau lưng tôi, nên tôi vội quay đi.

「Đâu, đâu có khóc đâu.」

…Thật sự, tôi không khóc, mà…? Chẳng có lý do gì để khóc cả.

Đúng lúc đó.

「Vâng, Kirimura-san, mời anh ạ!」

Cô nữ sinh ban nãy (tên là Mishima Tomoko-san) quay lại, đĩa thịt và sushi chất đầy như núi.

「À, cái này… nếu anh muốn thì…」

Một nữ sinh khác (tên là Taniguchi Himeko-san) chìa ra một miếng bánh ngọt.

「…Cảm ơn.」

Tôi hơi ngượng ngùng nhận đĩa từ cả hai, không hiểu sao họ lại 「Kyaaa~」 rồi chạy biến. …Chuyện gì vậy nhỉ?

「…Ôi chao Kirimura-don, hot quá xá nha.」

Youko nói với vẻ mặt bực bội rõ rệt, rồi tự ý giật miếng thịt trên đĩa của tôi và ăn ngấu nghiến.

「Hừm, chẳng có miếng cơm nào cho Seiji ăn đâu!」

Yuu cũng bực bội không kém, giật lấy miếng bánh ngọt và nhét vào miệng mình như hamster.

「…Đáng lẽ ra nên chết quách đi.」

Shizu-san thì thầm như nguyền rủa, rồi giật lấy đĩa sushi (trứng cá hồi và toro). Cô là quỷ hay sao vậy…?

「Chuyện gì thế này chứ…」

Hai tay đang bị vướng, không ăn được, nên tôi đặt đĩa lên bàn gần nhất rồi vội vã ăn để Youko và mọi người không cướp nữa. Bữa trưa tôi chỉ ăn có một miếng sandwich, nên bụng đói cồn cào. …Ngon quá. Sushi này ngon thật (gừng hồng).

Ăn hết veo, tôi lại cầm đĩa đi tìm đồ ăn khác. Đi ngang qua các học sinh, tôi được chào hỏi 「Kirimura, làm tốt lắm!」, 「Seiji-kun, làm tốt lắm!」

…Không hiểu sao tôi thấy ngại ngại.

Tôi xúc một đĩa cơm chiên cua đầy ụ không tưởng, rồi di chuyển về phía sân tập trên sân thượng. Buổi biểu diễn của Suzaku và đồng bọn vẫn tiếp tục. Trái ngược hoàn toàn với bản ballad u sầu vừa rồi, giờ đây sân tập đang rực lửa với một bài hát ngớ ngẩn mà lời ca thì bay bổng những câu như 「Giờ là lúc quất nhau rồi!」 hay 「Giết quách đi!」, nhiệt khí truyền thẳng lên sân thượng.

「Ahahahahaha! Vẫn còn xung lắm! Sục sôi rồi đây!」「Kyaaaa Suzaku! Thật sự bốc cháy rồi! Cánh tay anh ấy đang bốc lửa! Áaa, lửa lan sang cả giàn giáo… Nóng quá! Mau, mau nước!」「Ưfufufufufu tuyệt vời, ôi sao mà tuyệt vời đến thế! Thiêu cháy thêm đi! Thiêu rụi cả thân thể này thành tro cốt đi!」「Faiyá~」「Áaa, Genbu, đừng có trốn một mình chứ!」「Ahahahahahaha! Đốt đi— Đốt cháy đi! Dùng lửa mà quất cả Trái Đất đi!」「Thôi đi Suzaku, anh cũng chạy đi!」

Giàn giáo gỗ bốc cháy ngùn ngụt. Giống như một đống lửa trại lớn. Bốn chị em Suzaku nhảy khỏi giàn giáo để lánh nạn.

…Mà thôi, nó ở giữa sân tập nên không có gì để cháy lan, cứ mặc kệ cũng không sao đâu nhỉ.

—Đột nhiên.

Dù tiếng nhạc đã tắt, nhưng không hiểu sao vẫn có âm thanh vang lên. Đó là thông báo qua loa của trường.

…Một bản nhạc có giai điệu vui tươi—tên bài hát đó là 『Oklahoma Mixer』.

『Này, tự ý phát sóng— Khoan đã, cô là ai!?』Tiếng nói vọng ra từ loa. 『Hahahahaha, khoan đã, nhìn ngọn lửa kia xem. Chẳng phải nó giống một đống lửa trại sao? Lựa chọn bài hát của hạ sinh có sai không?』『Không, không phải vấn đề đó… Thôi được rồi.』 Được rồi à. 『Kukuku, theo thông tin của hạ sinh thì có người có ám ảnh về điệu nhảy dân gian… Ối—rụt! (Tiếng mic bị tắt)』

…Cái tên thỏ khốn nạn đó. Hắn ta thối nát đến tận cùng…

Trên sân tập, đã có rất nhiều người bắt đầu nhảy múa. Chắc chắn là không thể nhảy vòng tròn điệu dân gian được, nên mọi người nhảy theo ý thích của mình. Trông họ rất vui vẻ.

「Này! Đã vậy thì chúng ta nhảy luôn đi!」

Ai đó trên sân thượng hét lên, và ai đó khác đồng tình 「Phải rồi!」. …Sau đó mọi chuyện diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Những dũng sĩ đã vượt qua trận chiến sinh tử ở lễ hội Akatsukisai chỉ mất khoảng ba mươi giây để dồn tất cả các bàn vào giữa, và ở trung tâm, một nhân viên (tên là Akagi Reiko-san) sử dụng tài năng của mình, đặt một quả cầu ánh sáng lấp lánh ở đó. Dù không có sức mạnh như lửa thật, nhưng tôi nghĩ nó cũng rất đẹp.

Tất cả mọi người tạo thành một vòng tròn—rồi nhảy múa theo điệu nhạc phát ra từ loa.

「Này Kirimura, nhanh lên!」「Đằng này, đằng này!」

Kondou Satoshi-kun và Yukimura Menou-san vẫy tay gọi tôi từ trong vòng tròn.

…À, ghét quá… tôi nghĩ. Đến cuối cùng lại có một sự kiện chán ngắt đang chờ đợi. Ước gì tên Thỏ đó nhảy vào giàn giáo đang cháy trên sân tập mà chết quách đi.

「…À, tôi biết rồi.」

Tôi gượng cười, bước vào vòng tròn. Nắm tay Yukimura-san—và nhảy. Chắc vì đã mơ thấy nhiều lần, nên tôi nhớ hoàn toàn cách nhảy. Mà dù sao đó cũng không phải điệu nhảy phức tạp gì… nhưng tôi đã có thể nhảy một cách tự nhiên đáng kinh ngạc.

Lúc đó, Yukimura-san đã nói một điều đáng ngạc nhiên.

「Kirimura-kun, cậu cười trông đẹp trai hơn nhiều đấy.」

…Hả? ………………Cười ư?

Không hiểu sao, mặt Yukimura đỏ bừng rồi cô ấy bỏ đi. Người tiếp theo xuất hiện trước mặt tôi là Okita Yuuji-senpai. Kì lạ là, dù đối diện với con trai, cơ thể tôi vẫn tự động cử động rất tự nhiên. Nắm tay, xoay vòng, khoác vai, rồi lại nhịp chân bước nhảy... Thật sự khó hiểu. Tôi đã từng đinh ninh rằng, nếu sau này có dịp nhảy phốc-đan nữa, chắc chắn sẽ nhớ lại khoảnh khắc này mà nôn oẹ ra mất.

Sau Sakamoto Keiji, Mishima Tadashi, Ohji Midori, Hiyama Saki, Fujibayashi Jun, Kizaki Aki, Enomoto Gorou, Kagurazaka Kagura, Nakagawa Eita, Shirakawa Mai, Kishida Mari, Sakakihara Keyaki, Mimura Kogorou, Nobi Himako, và Akesato Miyu, cuối cùng… Mikazuki Yuuko đã đến trước mặt tôi.

“Hứ, hứ! Để ta, đích thân ta nhảy cùng ngươi! Mau cảm tạ đi!”

“Vâng vâng, công chúa ạ.”

Thái độ ra vẻ ta đây của Yuu nhưng động tác thì lại lóng ngóng một cách buồn cười, khiến tôi không kìm được mà bật cười phá lên. …Bật cười vì thấy buồn cười ư? Mình á? Trong điệu phốc-đan này sao?

“N-Ngươi cười cái gì hả đồ Seiji ngốc nghếch kia! T-Ta ghét ngươi lắm đấy nhé!”

“Vậy sao. Mà thôi, anh thấy mình khá thích em đấy, Yuu à.”

“N-Nà…!”

…Sau Yuu, người mặt đỏ bừng bỏ đi, Shizu-san đã đến.

“…………”

“…………”

“…………”

“…………”

Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chúng tôi cứ thế tiếp tục nhảy trong im lặng. Lúc chia tay,

“…Lúc này, bạn trông cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ.”

Cùng với lời thì thầm khó hiểu ấy, Shizu-san khẽ mỉm cười. Thật đáng sợ. Cô ấy đang âm mưu gì vậy?

Sau Shizu-san là Youko.

“Cuối cùng cũng gặp lại Kirimura rồi! Nào, chúng ta mau tái ngộ bằng một nụ hôn nào!”

“Đồ ngốc, tôi từ chối!”

Khi tôi nói vậy, không hiểu sao Youko lại trố mắt nhìn tôi.

“…Hả?”

“À, ừm… trông anh có vẻ vui quá. Cứ như vừa trở thành một người đàn ông trưởng thành hơn một tuổi vậy? Cái này thì… chỉ có nước ‘làm’ thôi!”

“Dừng lại! Bỏ ra!”

Tôi phải cố hết sức để gỡ Youko đang bám chặt lấy mình, chẳng nhảy nhót gì được cả.

“…Lần này kiểu gì tôi cũng phải ‘làm’ với Kirimura cho bằng được…”

Youko rời đi sau khi thốt ra những lời chẳng ra đâu vào đâu. Người tiếp theo đến là…

──Người quản gia biến thái đầu thỏ.

“Ha ha ha, ngài thấy sao? Ngài có đang tận hưởng không ạ? Tiểu nhân thấy cực kỳ vui đấy. Cứ thế mà chọc ngoáy vào nỗi ám ảnh của Kirimura-dono… khoan đã?”

Sid nghiêng đầu một cách khó hiểu.

“…Ừm… có phải mắt tiểu nhân có vấn đề không nhỉ… Sao Kirimura-dono trông chẳng có vẻ gì là đau khổ cả…!”

Tôi phá lên cười và nói với gã thỏ ngốc ấy.

“Đương nhiên rồi đồ ngốc. Bây giờ tôi đang vui mà.”

…!?

…………Tự nói ra rồi, tôi chợt nhận ra. Cuối cùng… tôi cũng đã hiểu.

“…Thì ra… mình… bây giờ đang vui…”

Bây giờ tôi đang vui. Vui khi được cùng mọi người nhảy phốc-đan vòng tròn. Vui khi được loạn xạ với Youko và Yuu, vui khi được đối đáp móc mỉa nhẹ nhàng với Shizu-san, vui khi được chơi đùa với Mikuriya và Toudou, vui khi được nuôi dưỡng Tứ Tỷ Muội Thức Thần, vui khi cùng tất cả nhân viên chạy khắp trường chuẩn bị cho Lễ hội Akatsuki, vui khi mặc đồ hầu gái mà bận rộn đến chóng mặt── và vui khi được nhảy phốc-đan với tất cả những người đó.

Đó chính là niềm vui.

…Thì ra… đây chính là niềm vui.

──Đây chính là cảnh tượng mà bạn đã giành được trong hai tuần qua.

Lời của Shizu-san thoáng qua trong đầu tôi. Cảnh tượng mà tôi đã giành được. Một cuộc sống thường nhật vui vẻ mà tôi luôn khao khát, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể có được.

…Gì chứ…──Hóa ra nó dễ dàng đạt được đến thế sao.

Những gì tôi muốn, ngay gần đây thôi. Chỉ cần thay đổi hướng một chút, vươn tay ra là có thể chạm tới.

Tình yêu từ kiếp trước, trận chiến phân định kẻ mạnh nhất học viện, vai chính, vai phụ, hậu trường, hầu gái quán cà phê, đầu bếp, người chiến thắng, người thua cuộc trong cuộc thi sắc đẹp, người tổ chức, khủng bố, chiến tranh, giết người, tội phạm, nạn nhân, cầu thủ bóng đá, nhân viên văn phòng, người siêu năng lực, ma cà rồng, người ngoài hành tinh, và cả hài tình cảm lãng mạn, tất cả đều nằm trên cùng một mặt phẳng.

Không hề có ranh giới giữa đời thường và phi thường, cũng không hề có ranh giới giữa nhân vật chính và những người khác. Chỉ là tôi tự mình vạch ra những đường ranh giới ấy thôi.

Cuối cùng── tôi đã nhận ra điều đó.

“…Mình ngốc thật… ngốc nghếch thật.”

“Ôi chao, ngài vẫn chưa nhận ra ư! Tiểu nhân không thể kìm nén nổi sự kinh ngạc đây. Tuy nhiên, xin đính chính lại, Kirimura-dono không phải đồ ngốc. Mà là siêu cấp ngốc ạ.”

“Câm miệng đi, đồ thỏ ngốc siêu cấp thần kỳ hoàn hảo!”

“Siêu cấp thần kỳ hoàn hảo sao ạ!?”

“Đừng có tùy tiện xóa bỏ từ ‘ngốc’ đi chứ, đồ ngốc.”

Vừa trò chuyện nhảm nhí, tôi vừa khoác vai nhảy cùng tên thỏ đó. Dù ghét cay ghét đắng hắn, nhưng hiện tại, tâm trạng của tôi cũng không tệ đến mức đó.

Có lẽ, bây giờ tôi đang… hạnh phúc.

Không thể xóa bỏ được quá khứ đã trôi qua. Chắc chắn sau này vẫn sẽ có những đêm bị ác mộng hành hạ. Cũng sẽ có lúc bản thân thấy ghét chính mình vì những ký ức kinh tởm. Có lẽ tôi sẽ suy sụp vì những chuyện nhỏ nhặt, dằn vặt bản thân là một kẻ thất bại vô dụng. Cũng sẽ có lúc bị hiện thực phi lý hành hạ thê thảm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không quay lưng lại với thế giới này.

Sẽ không chạy trốn nữa. Sẽ đối mặt trực diện, sẽ đương đầu.

Tôi yếu đuối, tôi nhát gan, nhưng tôi không đơn độc. Có rất nhiều người quan trọng bên cạnh. Không biết từ lúc nào, tôi đã có rất nhiều người ở bên mà mình không hề hay biết. …Vì vậy, chắc chắn tôi có thể chiến đấu.

Dù chỉ là một tên ngốc bình thường, chẳng xứng đáng với những câu chuyện vĩ đại như tình yêu định mệnh nghìn năm, hay siêu năng lực đáng sợ do 《Nguyên Mẫu》 tạo ra── thì tôi vẫn là nhân vật chính. Giống như hơn trăm người đang ở đây, và hàng tỉ người đang sống trên thế giới, tất cả họ đều không phải là những kẻ tầm thường mà là chính những nhân vật chính đang cố gắng hết sức trong câu chuyện của đời mình.

Tôi tự hào về điều đó.

Ôm chặt những nỗi đau không thể tránh khỏi── tôi, tiến về phía trước.

Vì tôi đã nhận ra rằng mình có thể tiến về phía trước.

(Hết)

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận