Tập 03: Mad Tea Party <Side: Heaven>
Chương 1: XƯỞNG MÁY QUAY CUỒNG CỦA MAD HATTER
0 Bình luận - Độ dài: 17,620 từ - Cập nhật:
XƯỞNG MÁY QUAY CUỒNG CỦA MAD HATTER
Chiều tan học ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè – cũng là một tuần trước Lễ hội Akatsuki.
Tôi đang bước đi trên hành lang, ôm một thùng các-tông to vật vã, nặng trĩu vì nhồi nhét đồ đạc đến căng phồng.
Cơ thể của Moonchild vốn dẻo dai và mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nên những món đồ mà bình thường phải cần vài người khiêng vác thì tôi cũng có thể tự mình lo liệu. Sở dĩ thời gian chuẩn bị Lễ hội Akatsuki cực kỳ ngắn so với quy mô sự kiện là vì thế, nhờ thể chất vượt trội của học sinh mà công việc được hoàn thành nhanh chóng. Đây cũng là lý do tại sao chúng tôi có thể tổ chức những hoạt động tương tự vài lần mỗi năm.
…Dù vậy, Moonchild thì Moonchild thật, nhưng ngày nào cũng làm việc nặng nhọc như thế này thì cơ bắp cũng đau nhức, mệt mỏi cũng dần tích tụ thôi. Mà nói thật, không biết cái thùng các-tông này chứa cái quái gì bên trong mà nặng đến mức bất thường thế không biết.
Kể từ khi trở thành thành viên ban tổ chức Lễ hội Akatsuki, hầu như ngày nào tôi cũng phải ở lại trường làm việc đến tận lúc tan học. Ngay cả giờ nghỉ trưa cũng chỉ toàn là công việc, không có cả thời gian để ăn. Hơn nữa, nghe đồn là chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là mọi thứ sẽ càng bận rộn hơn, nghĩ thôi đã thấy phát rồ rồi.
“Trông cậu có vẻ mệt mỏi đấy, Kirimura.”
Toudou đi phía sau cất tiếng gọi. Cậu ta cũng đang khiêng một kiện hàng lớn tầm cỡ như của tôi. Trên cánh tay phải của cậu ta là chiếc băng tay biểu thị thành viên ban tổ chức Lễ hội Akatsuki (với thiết kế khá cầu kỳ, lấy tông đỏ và vàng làm chủ đạo; tôi cũng đeo một chiếc y hệt trên tay phải).
Toudou Touya. Một chàng công tử đào hoa với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, trông có vẻ phóng đãng và quả nhiên y như vẻ ngoài, cậu ta là một kẻ tán gái chuyên nghiệp, lúc nào cũng lảng vảng giữa mấy cô gái khác nhau. Nhưng không hiểu sao, sau khi tôi được Yuuko đề cử làm thành viên ban tổ chức Lễ hội Akatsuki, cậu ta lại tự mình đăng ký, buông lời bâng quơ “À, nếu Kirimura làm thì chắc tôi cũng tham gia thôi…”. Khỏi phải nói, lúc tôi được chấp thuận trở thành thành viên ban tổ chức, tiếng kinh ngạc thốt ra từ miệng bạn bè trong lớp còn lớn hơn.
“Món đồ này nặng quá mức rồi. Trong này có cái gì thế không biết.”
“Hình như là một bức tượng đá. Dùng để trang trí đấu trường.”
“Tượng đá à… thảo nào…”
Đại hội võ thuật "Thủy Kính Bôi" với sự tham gia của các dị năng giả, sẽ được tổ chức tại các nhà vòm, sân thể thao và võ đường dưới lòng đất của học viện. Nhưng nếu cứ để nguyên như vậy thì nhàm chán lắm, nên họ sẽ trang trí tường, khán đài, biến nơi đây thành một đấu trường cổ đại La Mã.
Nói vô nghĩa thì cũng đúng là vô nghĩa thật… nhưng việc nhìn những nơi mà bình thường chúng tôi dùng để học thể dục dần dần biến thành một đấu trường cũng khá là thú vị.
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, Toudou này, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
“Hửm?”
“Cậu này, tại sao lại tự ứng cử làm thành viên ban tổ chức vậy?”
Nhân lúc buôn chuyện, tôi hỏi về điều đã bận lòng bấy lâu nay.
“Ơ kìa, cậu nói gì lạ thế, tất nhiên là tớ không thể để cậu bạn thân Kirimura phải chịu khổ một mình rồi.”
Toudou đáp lời với giọng điệu vô cùng nghiêm túc… nghiêm túc đến mức nghe cứ như đang nói đùa vậy.
“Được rồi được rồi. Thế còn thật sự thì sao?”
“Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ thực sự nghiêm túc với các hoạt động của trường. Nên tớ nghĩ đôi khi thử cố gắng làm gì đó thật nghiêm túc vì lợi ích của người khác cũng không tồi.”
…! Cậu ta… cậu ta lại nói đúng lý do tôi trở thành thành viên ban tổ chức…
“…Đùa thôi mà, haha.”
Toudou nhún vai (tôi có cảm giác thế, qua cái cảm giác phía sau lưng).
“…Thật là toàn nói đùa.”
“Thôi thì lý do có là gì thì cũng đâu quan trọng. Đơn giản là tôi hứng chí thôi.”
“…Cũng đúng.”
Tôi định nhún vai nhưng không thể vì đồ nặng quá.
“…Nhân tiện, Toudou này.”
“Gì vậy?”
“Cậu với Kuon-chan đã làm hòa chưa?”
“! Oái! Nguy hiểm!”
Toudou đột nhiên thốt lên một tiếng hoảng hốt. Tôi không quay lại mà hỏi.
“…Cậu đang làm gì thế?”
“Cậu đột ngột nói những chuyện kỳ lạ nên tôi lỡ tay trượt mất rồi. Suýt nữa thì đánh rơi kiện hàng.”
“Không bị thương là tốt rồi.”
“…Ừm.”
“…Vậy thì, xem ra là vẫn chưa làm hòa được nhỉ… Chắc hẳn cậu tham gia ban tổ chức cũng là để được bận rộn với công việc, không phải đối mặt với Kuon-chan nhiều đấy chứ?”
Toudou Touya và Kuon.
Bình thường thì Toudou sẽ trêu chọc Kuon-chan, còn Kuon-chan thì vung kiếm đuổi theo, cứ như một vở hài kịch lãng mạn lộn xộn. Nhưng hôm nọ, khi Toudou và tôi cùng ra phố, Toudou đã làm Kuon-chan giận thật sự.
Kể từ đó, màn rượt đuổi hỗn loạn lắng xuống, thay vào đó là một bầu không khí khó xử giữa hai người.
Toudou trêu chọc Kuon-chan vì tâm lý “muốn gây sự chú ý với cô bé mình thích” hệt như học sinh tiểu học (Toudou tự mình nói thế nên chắc chắn không sai). Còn Kuon-chan, dù bản thân cô bé không nhận ra, nhưng nếu tôi không lầm… thì cô bé hình như cũng có tình cảm với Toudou.
…Nói cách khác, đó là cái gọi là “tình đơn phương từ hai phía”.
“Mà nói cho cậu biết này Kirimura!”
Toudou đột nhiên cao giọng. Tôi không quay lại, chỉ ậm ừ đáp qua loa “Hả?”.
“Tôi đâu có muốn làm hòa với cô ta dù chỉ một chút. Hơn nữa, vốn dĩ chúng tôi đã không hợp nhau rồi!”
“Được rồi được rồi. Rồi sao nữa?”
“Trên đời này còn cả đống cô gái quyến rũ khác chứ bộ! Mà tôi thì lại cực kỳ đào hoa! Cực kỳ siêu cấp đào hoa! Nên tôi chẳng có lý do gì phải đi dỗ dành cái cô nhóc lùn tịt, không có tí ngực nào, thậm chí còn chưa mọc lông, với cái đầu bob và gu thời trang tệ hại đến thảm thương đó cả! Cậu hiểu không hả!?”
Tôi đáp lại Toudou đang trong trạng thái kích động bằng câu “Ừ ừ, vậy à” một cách bâng quơ… Bỗng nhiên, một cảm giác "đã từng xảy ra" chợt ùa đến, nhưng đây không phải là déjà vu mà là một ký ức chân thực về việc đã từng có chuyện tương tự trước đây, và một dự cảm cực kỳ xấu xộc lên.
“…Mắng chửi người khác với giọng điệu lớn như thế… thật… đáng khinh…!”
…………Ôi không rồi…
Ngay phía sau Toudou Touya, một giọng nói cực kỳ bình tĩnh nhưng đầy uy lực vang lên, với bầu không khí như sắp bùng nổ.
…Không cần quay lại cũng biết, nhưng cả tôi và Toudou vẫn quay đầu lại với một niềm tin hão huyền vào phép màu. Tuy nhiên, phép màu chẳng có thật, và chủ nhân của giọng nói kia chính là cô gái nhỏ bé mặc bộ kimono họa tiết đầu lâu, cầm theo một thanh katana – Kuon.
“À, ừm, cái đó, tôi…”
Toudou lắp bắp định nói gì đó với vẻ mặt ngớ ngẩn như một đứa trẻ cố giấu giếm trò nghịch ngợm. Nhưng không một từ nào có nghĩa bật ra.
Kuon-chan nhìn chằm chằm Toudou bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói:
“…Lùn, sao ạ?”
“Ư… ứm.”
“…Không có ngực, sao ạ?”
“Hự…”
“…Đúng vậy… bây giờ tôi vẫn còn để đầu bob… và không có tí gu thời trang nào.”
Cô bé nói một cách lạnh nhạt rồi “Phù…” thở dài một cách buồn bã. Vẻ mặt u sầu đó trông trưởng thành đến mức khiến tôi cũng hơi giật mình.
Và rồi, cô bé lướt qua chúng tôi đang đứng sững như tượng, không nói một lời.
“À, Kuon-chan!”
Tôi vô thức quay lại gọi cô bé, nhưng bước chân cô bé không dừng lại… sau ba bước, cô bé bỗng đứng khựng.
“…Toudou-sama.”
“Ồ, ừ.”
Toudou quay lưng về phía Kuon-chan, đáp lời với giọng điệu cục cằn kỳ lạ.
“…………Tôi và Toudou-sama tuyệt giao!”
Nói một câu lạnh lùng rồi, cô bé không dừng lại nữa mà rẽ vào cuối hành lang, biến mất. Còn lại là gã đàn ông ngớ ngẩn và bạn thân A của hắn (tôi).
Rầm!
Một tiếng động nặng nề rơi xuống sàn vang lên, tôi quay lại lần nữa thì thấy kiện hàng đã rời khỏi tay Toudou. Góc thùng các-tông đập thẳng vào chân phải của Toudou… nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế ôm đồ, đứng quay lưng lại với tôi mà không hề phản ứng gì.
“Cậu… cậu có sao không…?”
Đành phải lo lắng đi vòng ra trước mặt Toudou, tôi thấy:
“Ối giời ơi…”
…Toudou Touya đang ngẩn tò te với cái miệng hé hờ, nước mắt chảy ròng ròng như trong truyện tranh. …Xin lỗi Toudou. Cái mặt đó của cậu buồn cười quá.
“Đ… ”
Cuối cùng Toudou cũng thốt ra được một tiếng.
“Đ gì?”
“Đ… đờ đờ đờ…”
“Đờ đờ đờ gì?”
“Đ… đờ… đờ…”
Toudou nhìn tôi với vẻ mặt thảm hại nhất trần đời.
“…………Làm sao bây giờ…”
“…Làm sao bây giờ là… chuyện Kuon-chan hay chuyện cái chân phải có vẻ nghiêm trọng đó của cậu?”
“Ờ thì……………… c… cái chân phải… Đau kinh khủng…”
…Đến nước này mà thằng cha này vẫn còn…
“Mặc kệ cậu!”
Tôi đáp lại với vẻ mặt chán nản.
“Kirimura…”
Toudou gục vai xuống.
“…Tôi đi phòng y tế một lát… Kiện hàng này phiền cậu lo liệu…”
Toudou quay gót, lết chân bước đi.
“Ấy, bảo tôi lo liệu cũng đâu được…”
Tôi tự mình khiêng đồ đã thấy muốn rụng rời rồi.
“…Thôi đành chịu vậy… Chắc khiêng xong cái này rồi quay lại sau…”
Tiễn cái lưng thẫn thờ của Toudou (các học sinh đi ngang qua đều giật mình quay lại nhìn) khuất dần, tôi lại tiếp tục khiêng đồ.
…Mà nói đi thì cũng phải nói lại…
Một đằng là cô gái mê kiếm thuật, có lẽ còn chưa yêu đương nghiêm túc bao giờ.
Một đằng là gã tay chơi lão luyện nhưng khi đối mặt với cô gái mình thật lòng lại tự ti bảo “một kẻ như tôi không xứng với cô ấy”, rồi tự ý rút lui một cách hèn nhát.
…Tôi có phải là người duy nhất nghĩ rằng hai kẻ vụng về này khá hợp nhau không nhỉ?
“…Thiệt tình… đúng là rắc rối… mấy chuyện yêu đương thật là phiền phức…”
Tôi đã lỡ mượn câu cửa miệng của Mikuriya Enju một chút rồi.
† † †
Sau khi đi đi lại lại vận chuyển kiện hàng của Toudou xuống sân bóng dưới lòng đất, tôi đang đi trên hành lang vừa xoa vai thì:
“Ôi, Kirimura đây rồi! Có khách tìm cậu đấy!”
Một nam sinh viên hớt hải chạy đến, cất tiếng gọi tôi. Cậu ta là bạn cùng lớp tôi.
“…Khách ư?”
Những hình ảnh tệ hại chợt thoáng qua trong đầu tôi, nào là sát thủ của “Community”, nào là quản gia đầu thỏ… Hừm, đúng là bị hiện thực ngu ngốc này đầu độc rồi.
“Họ đang đợi trong lớp. À mà thôi, tôi nói rồi nhé!”
Nói đoạn, cậu ta bận rộn chạy đi mất. …Nhắc mới nhớ, hình như cậu ta rất hăm hở muốn tổ chức một cuộc thi hoa khôi hay gì đó trong Lễ hội Akatsuki thì phải. Ngoài Thủy Kính Bôi và các gian hàng do ban tổ chức điều hành, Lễ hội Akatsuki còn có rất nhiều kế hoạch và gian hàng tự nguyện khác do học sinh tổ chức.
Ngoài ban tổ chức, còn rất nhiều người khác đang nỗ lực chuẩn bị cho Lễ hội Akatsuki.
…Cái không khí này quen thuộc làm sao. Nhưng đồng thời, tôi lại cảm thấy có gì đó… khó chịu như thể có thứ gì đó đang cựa quậy sâu trong bụng. Một thứ gì đó đen tối, như thể mình thực sự không nên ở đây.
À, không được không được. Bây giờ chỉ cần tập trung vào những việc mình phải làm thôi. Nghĩ linh tinh nhiều quá sẽ mất sức đấy! Trước hết là “vị khách” kia đã.
Chát, tôi vỗ má để sốc lại tinh thần. Tôi vội vã đến lớp.
…Trong lớp là một cô hầu gái bịt mắt màu xám và một cô miko mặc váy ngắn.
“Shizu-san… và… Fumi-san?”
“Chào cậu,” Shizu-san vô cảm cúi đầu (tôi nghe thấy mấy đứa bạn cùng lớp xì xào “Oa, Kirimura bắt cô hầu gái cúi đầu kìa!”, “Chủ nhân là đây à!?” “Có khi nào được hầu hạ buổi tối không!?” nhưng tôi mặc kệ).
Tiếp đó, cô miko tóc hai bím đỏ, váy ngắn cũng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của tôi, liền:
“Chào, lại gặp nhau rồi, Kirimura Seiji.”
Cô ấy vẫy tay chào một cách rất thoải mái.
Juurinzaka Fumi. Một sát thủ của tổ chức “Community” (Tổ chức mẫu thử nghiệm) đã đến thành phố này, là bạn thanh mai trúc mã (?) của Mikuriya Enju. Cô ấy sở hữu dị năng nguy hiểm [Tứ Thần Giáng Lâm – Diamond Force], đồng thời là chủ nhân của Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ.
“À, mười ngày rồi nhỉ. Nhưng sao lại đến trường…?”
“Khi đang đi trên phố thì ta vô tình gặp cô hầu gái này. Tiện thể nên ta đi cùng luôn.”
“Thế à.”
…Mà nói đến đây thì đúng lúc thật.
Chuyện là thế này, cô Fukami. Mấy cô gái đang tá túc ở phòng tôi ấy ạ...
Hửm, có gì à? Tụi nó sống vui vẻ chứ? Đám nhỏ trông thế thôi chứ lẳng lơ lắm đấy. Cứ ra lệnh thì đa phần chuyện gì cũng làm được cả. Có '5P' chưa? Làm '5P' chưa?
Cô ấy lại nói toàn mấy chuyện tầm phào. Đằng sau, đám bạn học thì thầm to nhỏ: “Ê, nghe đâu nó nói đến '5P' kìa.” “Con gái tá túc nhà ư... Sao nghe như phạm pháp thế nhở...” “Nhắc mới nhớ, phòng thằng Kirimura đêm nào cũng có tiếng roi vút, tiếng con gái thét lên...” “Cái thằng biến thái đó!” “Tớ hôm qua còn thấy một bé gái trông như nữ hoàng bước ra từ phòng thằng Kirimura nữa cơ.” “Cả bé gái nữa ư...!? Đúng là Kirimura, làm được những điều mà bọn mình chẳng thể... Khâm phục quá, ngả mũ bái phục luôn!” “Đúng là tà đạo!”... Những lời đó lọt vào tai tôi nhưng tôi mặc kệ.
Tôi biết bọn nó lẳng lơ, nhưng tôi chẳng làm gì biến thái cả. Nói thật là, tôi chỉ muốn cô mau chóng đón tụi nó về thôi.
Hửm? Sao vậy? Chẳng lẽ trên đời này có đàn ông nào lại ghét có đám con gái lẳng lơ kề cận hầu hạ sao? Hơn nữa, Enjyu còn bảo cậu là một tên háo sắc ngầm mà. Rằng cậu lúc nào cũng nghĩ những chuyện dâm ô không ai lường được.
...Cái tên khốn đó.
Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, liệu Mikuriya có phải ghét tôi không nhỉ.
...Tôi phải nói thế nào đây nhỉ, thành thật mà nói, bốn người đó, hay đúng hơn là bốn con bé đó, đúng là có hơi... quá cá tính thì phải... Nói thật là sức tôi không kham nổi. Hơn nữa, đã là thức thần mà ăn uống như hạm, lại còn tự ý rút tiền trong ví của tôi để mua rượu, bánh kẹo, quần áo, nến các kiểu nữa chứ...! Rốt cuộc cô đã dạy dỗ thức thần của mình thế nào vậy!?
Tất cả học sinh Học viện Yūgetsu đều được coi là sinh viên học bổng, được thành phố trợ cấp một khoản tiền không nhỏ mỗi tháng, nên nếu chỉ để sinh hoạt bình thường thì không có vấn đề gì. Nhưng mà, nuôi tới bốn con “sâu gạo” thì dù có dư dả thế nào tôi cũng không đủ tiền.
Hừm... Vậy thì để bọn nó kiếm tiền đi thì sao?
À, phải rồi. Để bọn nó đi làm thêm à?
Theo ta thì cho bọn nó đi bán thân ở kỹ viện là nhanh nhất đấy.
Cô nói nghe có vẻ vô tư mà sao độc ác thế!
Thức thần của chính cô đấy chứ. ...Mà, nói là kỹ viện... hay đúng hơn là mấy tiệm "đèn mờ", nhưng cũng đâu phải không có sinh viên làm trong đó...
Thôi, đại loại là vậy đó. Bọn nhỏ trông có vẻ rất vui vẻ khi ở chỗ cậu, nên cứ để chúng ở tạm đó một thời gian đi.
Cái gì mà "đại loại là vậy" chứ...
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng hắng giọng “khụ khụ” từ bên cạnh.
À, Shizu-san.
...Không phải “À, Shizu-san.”
Shizu-san có vẻ đang rất bực mình.
Đã cất công mang đồ may sẵn đến cho cậu, thế mà cậu lại bỏ tôi sang một bên để nói chuyện phiếm...
À, cô đã mang bộ đồ hầu gái đến thật sao? Cảm ơn cô.
Sau khi rời phòng của Shizu-san với lời hẹn "Hôm khác sẽ đến lấy", đã một tuần trôi qua, tôi bận rộn với công việc ở học viện nên không có thời gian đi lấy.
Đây ạ. Tôi không rõ số lượng cần thiết nên tạm thời mang đến mười lăm bộ. Nếu thiếu, tôi sẽ mang thêm.
Vừa nói, Shizu-san vừa chỉ vào bọc vải furoshiki khổng lồ đặt trên bàn cạnh đó.
...À này, chẳng lẽ cô đã vác cái này đến trường sao?
Vâng, có chuyện gì không ạ?
...Cô hầu gái bịt mắt vác bọc vải furoshiki đi bộ. Có cảm giác như một truyền thuyết đô thị mới lại sắp bắt đầu ở thành phố Yakō này rồi.
À tiện thể nói luôn, chính ta đã thấy và giúp nó khi nó đang thoi thóp trên con đường nhựa dưới cái nắng chang chang đó.
Phụ, Phu... Fukami-sama! Chúng ta đã hứa là không nói chuyện đó mà!
Hửm? À, phải rồi, ta xin lỗi xin lỗi. Khà khà khà.
Shizu-san mặt đỏ bừng phản đối, còn cô Fukami thì cười xòa bỏ qua lời phản đối đó.
Thôi thì, dù sao thì cũng xong việc rồi, tôi xin phép về.
Shizu-san khẽ cúi đầu chào rồi định bước ra khỏi lớp, thì một cô bạn cùng lớp (là Saito-san... thì phải?) đột nhiên hỏi vọng lại: “Đúng rồi, đúng rồi! Trước khi đi, xin hỏi cô hầu gái một câu! Nói thẳng nhé, cô là gì của Kirimura-kun vậy!?” Những người khác cũng tò mò nhìn về phía Shizu-san.
Gì, gì mà hỏi thế chứ... Tôi, tôi đâu có... ừm...
Ban đầu Shizu-san hơi đỏ mặt, nhưng sau đó nét mặt dần trở nên nghiêm nghị, cô nghiêng đầu rất nghiêm túc hỏi: “...Ưm... tôi là gì nhỉ...”
Hình như cô ấy thật sự bối rối nên tôi tạm thời đáp: “Là bạn bè đấy.” Tôi cũng không có ý gì đặc biệt, nhưng Shizu-san ngạc nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào tôi.
...B, bạn bè, sao?
Ôi không, hay là mình làm cô ấy giận rồi?
...À, Shizu-san...?
Không, à, ưm, à... B, bạn bè... bạn, bè...
Cô hầu gái tóc xám mấp máy môi. Trông cô ấy lạ lắm.
Ừm... Hay là cô giận rồi?
“Không, không!” Shizu-san vội vàng lắc đầu, rồi nói: “Chỉ là... đây là lần đầu tiên tôi được gọi là ‘bạn bè’ nên... ư, vui quá... T, tôi xin phép!”
Cô ấy lại quay gót, nhanh như thỏ mà chạy ra khỏi lớp. Đúng là một người hành động luôn bất thường.
...Một cô hầu gái lại vui mừng khi được gọi là “bạn bè”... Ưm, tôi càng ngày càng không hiểu được các mối quan hệ của Kirimura-kun nữa rồi...
Saito-san cũng gãi đầu rồi bước ra khỏi lớp.
À này, Kirimura Seiji. Cậu có biết Enjyu ở đâu không?
Cô Fukami hỏi.
Mikuriya á? Hắn cũng là nhân viên như tôi nên chắc giờ vẫn đang chạy vòng quanh trường thôi. Mà nói về tôi, tôi cũng sắp phải quay lại công việc rồi...
Hừm, vậy sao... Tiếc thật... Ta vốn định nhờ Enjyu dẫn đi tham quan trường học cơ mà.
Nếu tham quan, trên hành lang đó có đặt mấy tấm bản đồ ghi rõ địa điểm các hoạt động cho Lễ hội Akatsuki, nên cô cứ xem bản đồ mà đi là được rồi.
Hừm, vậy thì cảm ơn cậu đã tận tình. ...Mà, đó không phải vấn đề.
Đúng lúc đó, từ góc lớp, tôi nghe thấy tiếng “Này này, mày nghĩ ai sẽ thắng?” “Ưm, chưa có đủ dữ liệu của các đấu sĩ nên chưa biết được.” Một vài nam sinh đang tụ tập, hình như đang dự đoán về <Cúp Suikyō>.
Đương nhiên, có cờ bạc trong giải võ thuật <Cúp Suikyō>, và nếu không quá đà thì học viện cũng sẽ nhắm mắt cho qua. Ngoài ra, còn có cả đội phóng viên riêng để thu thập dữ liệu học sinh tham gia và phản ánh vào tỷ lệ cá cược. Các học sinh có thể đăng ký tham gia cho đến ba ngày trước sự kiện, nên mỗi khi có một học sinh tài năng mới đăng ký, câu chuyện lại càng thêm sôi nổi. Tôi nghĩ rằng việc tận hưởng lễ hội không chỉ dừng lại ở ngày chính mà còn bao gồm cả những hoạt động như thế này nữa.
Lớp mình có ai tham gia nhỉ?
Hiện tại thì có Kanzaki, Sonoyama, Tanaka và Yoshida... Về nữ thì chỉ có Kudō-san thôi.
Hao hụt quá nhỉ. Mà, lớp mình không có nhiều người sở hữu tài năng chiến đấu nên chắc cũng thế thôi.
Tài năng thì cũng tùy cách sử dụng thôi mà... Ngoài ra, còn ai có năng lực chiến đấu đỉnh cao nữa nhỉ?
Kinosaki thì bắn tia laser từ mắt. Sakakura hình như phun lửa từ miệng. À, Mutō hồi năm nhất còn phá hủy nửa lớp học bằng vụ nổ từ mông đấy.
Mutō-san... lại là con gái nữa chứ...
Còn nữa... À, Mikuriya cũng kiểu thế thì phải. Không rõ lắm nhưng nắm đấm của nó phát sáng.
Mikuriya à... Tên đó mờ nhạt thật nhỉ. Dù là ủy viên hội học sinh.
Lại gầy gò nữa chứ... Ra trận chắc cũng chả thắng nổi đâu.
...Rùng mình.
Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Chuyện, chuyện gì vậy...?
Thật cẩn trọng... tôi nhìn sang cô Fukami đang lắng tai nghe cuộc trò chuyện của họ.
Quả nhiên, má của cô Fukami đang giật giật. Có vẻ như cô ấy đang giận vì Mikuriya bị chê bai. Thôi rồi... sắp có đổ máu rồi.
Nhưng trái với dự đoán của tôi, cô Fukami "swooo" một tiếng, hít sâu một hơi rồi xua tan sự tức giận.
...Ưm, v, vậy thì cô Fukami. Tôi đi đây...
...Ừm. Cố gắng lên nhé.
Với một dự cảm bất ổn trong lòng, tôi chạy trốn khỏi lớp.
† † †
Cùng lúc đó.
Fuyuki Yōko, không phải nhân viên Lễ hội Akatsuki và cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào, cùng với Yu, người tự xưng là tình yêu định mệnh của Yōko, như thường lệ đang rượt đuổi nhau loạn xạ.
Yōko lướt qua hành lang một cách nhẹ nhàng, tránh dẫm phải những học sinh đang bận rộn chạy vòng quanh chuẩn bị Lễ hội Akatsuki, hay những tấm ván gỗ, bình xịt sơn, thùng carton vứt lộn xộn. Phía sau cô, Yu, không phải trong bộ váy xòe đỏ quen thuộc mà trong bộ đồng phục mùa hè của Học viện Yūgetsu giống Yōko (áo thủy thủ tay ngắn), đang hăng hái đuổi theo như một con chó đang trong kỳ động dục.
"Đứng lại Yōko! Hôm nay ta phải khiến nàng yêu ta! Hô hô hô, hôm nay ta có vũ khí bí mật mà Mana đã đưa cho đấy!"
"Hả? Vũ khí bí mật?"
Liếc nhìn lại phía sau, Yu đang chạy cách đó khoảng hai mươi mét, vẫy vẫy một mảnh giấy nào đó đuổi theo.
...? Cái tờ giấy gì vậy.
Tôi cảm thấy nghi hoặc, bèn giảm tốc độ chạy một chút.
"Nhìn này Yōko, đây là giấy tờ ma thuật đấy! Theo Mana nói, chỉ cần viết tên của hai người vào đây và đóng dấu là cả hai sẽ kết hôn! Thật tiện lợi!"
"C, giấy đăng ký kết hôn ư!? Sao con bé Hikawa lại có cái thứ đó chứ!"
"Tiện thể, ở thành phố này nếu không có con dấu thì dùng huyết ấn cũng được đấy! Thật là thuận tiện!"
"Thật sao!? ...Khoan, ý cô là thật ư? Hay là trò đùa của Hikawa như mọi khi...? đúng không?"
Tôi bất giác suy nghĩ nghiêm túc. Tôi nghĩ rằng việc kết hôn bằng huyết ấn là không thể nào, nhưng tôi lại không rành luật pháp đến mức đó, và trong thành phố phi lý này, những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra.
"Hô hô hô... Nào Yōko, huyết ấn của ta đã đóng rồi! Giờ chỉ còn tên và con dấu của Yōko nữa thôi! Ngoan ngoãn kết hôn với ta đi!"
"Khụ... chuyện này không đùa được đâu...! Con bé Yu-suke, mắt nó trợn đỏ ngầu rồi kìa...!"
Tôi toát mồ hôi lạnh, dốc sức bỏ chạy. Vì quá hoảng loạn, tôi quên bẵng mất rằng những người cùng giới tính không thể kết hôn.
"Tại sao nàng lại bỏ chạy Yōko! Nàng đã nói sẽ bảo vệ ta suốt đời mà!"
"Bịa đặt quá đi! Tôi đâu có nói suốt đời gì đâu!"
"Mặc dù nàng không nói ra, nhưng lúc đó tình cảm của Yōko đã trực tiếp truyền đến trái tim ta rồi!"
"Đó chỉ là sóng vô tuyến thôi!"
"Không, đó là kỳ tích tình yêu của Yōko và ta──Ối!?"
Độp.
Tôi nghe thấy một tiếng động lớn phía sau và quay lại, thấy Yu đã ngã sấp mặt xuống sàn nhà. Hình như cô ấy đã trượt chân mạnh vào một tấm giấy vẽ nằm vương vãi trên hành lang.
"Tuyệt, cơ hội tốt!"
Nhân cơ hội này để tạo khoảng cách với Yu, Yōko định dốc sức chạy đi──...
──... Cô ấy dừng lại khi nghe thấy tiếng rên rỉ.
"...Ư... á... ưm... khụ... haaa...!"
Yu quỳ gối, ôm lấy ngực và rên rỉ đầy đau đớn.
"Yu-suke!?"
...Không lẽ, cơn khát của <Địa ngục Vô gián Dâu Tây>...!?
Vì đã uống máu của Kirimura Seiji, Yu đã bị vướng vào lời nguyền <Địa ngục Vô gián>, tài năng của cậu ấy, và cơ thể cô ấy buộc phải uống máu của Kirimura định kỳ mới có thể sống được.
Bản thân tôi có thể chịu đựng được khoảng hai tuần không uống máu, và tôi đã cho Yu uống máu của Seiji cách đây năm ngày để đề phòng, nên tôi cứ nghĩ sẽ không sao trong một thời gian... nhưng có lẽ cơn khát có sự khác biệt giữa từng cá nhân.
"Khụ... à... haaa... ưm haaa... haa... T, ta không sao... ta... không sao..."
Yu thở hổn hển. Trông cô ấy chẳng ổn chút nào.
"Yu-suke...!"
Yōko vội vàng chạy đến bên Yu. Cô ấy lảo đảo đứng dậy, rồi suýt ngã quỵ, Yōko ôm lấy cơ thể Yu để giữ cho cô ấy khỏi ngã.
Thì ra là.
"────Bắt được rồi."
Khịt.
Cánh tay của Yu, tưởng chừng yếu ớt đến thế, lại mạnh mẽ vòng ra sau lưng Yōko.
"Ưm...!? Khoan, hả? Hả?"
Yōko quên cả vùng vẫy, hoảng loạn. Yu nở một nụ cười mãn nguyện nhìn Yōko, rồi...
“He he. Cậu mắc bẫy rồi, Youko.”
“……K-không lẽ…… vừa rồi cậu chỉ đang diễn thôi sao?!”
“Phư phư phư, đúng vậy đấy.”
Yuu cười tự mãn như một đứa trẻ vừa thực hiện thành công trò nghịch ngợm.
“T-tớ bị gài rồi…… Cái cô Youko này lại bị Yuu-suke gài bẫy sao……! Đồ đáng ghét…”
Sốc nặng chứ. Không ngờ cái cô công chúa lolita mà mình tưởng chỉ là đứa ngốc này lại dùng chiêu bài khó lường đến thế.
…Và cùng lúc đó, Youko còn kinh ngạc hơn khi nhận ra mình đang thầm nhẹ nhõm “may mà không có chuyện gì”.
“Vui quá đi, Youko. Cậu vẫn lo lắng cho tớ mà, đúng không?”
“K-không phải lo lắng gì hết. Tớ chỉ hơi cuống thôi, vì nếu cậu lại nổi loạn ở đây thì mọi người sẽ gặp rắc rối đấy!”
Youko tự mình đưa ra lời biện hộ mà đến cô còn thấy chẳng có tí thuyết phục nào.
Cô có thể khẳng định chắc chắn rằng mình không hề có tình cảm lãng mạn với Yuu… nhưng nếu nói rằng cô chẳng quan tâm gì đến Yuu thì đó lại là một lời nói dối. Khi thấy vẻ mặt khổ sở của Yuu, đầu óc cô như trống rỗng trong chốc lát.
‘Tớ sẽ bảo vệ cậu——’
Lời nói đó mười ngày trước, trong trận chiến với Fubuki Jūrinzaka, tuyệt đối là từ tận đáy lòng.
…Không biết cái cảm giác này rốt cuộc là gì nữa nhỉ… Tình mẫu tử chăng?
“Vậy nên, Youko! Ký tên và đóng dấu vào đây——”
Yuu rời vòng tay khỏi người Youko rồi chìa tờ đơn đăng ký kết hôn ra trước mặt cô.
“Phù…”
Youko thở dài thườn thượt. Nhân lúc Yuu sơ hở, cô giật lấy tờ đơn đăng ký kết hôn từ tay Yuu rồi xé nát vụn đến mức không thể nào vá lại được.
“A á! Cậu làm gì thế!”
Yuu phản đối gay gắt nhưng Youko phớt lờ.
…Sao mà mệt mỏi rã rời thế này…
À phải rồi, chợt nhớ ra, năm ngày trước cô đã cho Yuu uống máu của Seiji, nhưng nghĩ lại thì Youko tự cô đã hai tuần nay chưa uống máu của Seiji.
Cơn khát máu của 【ĐỊA NGỤC VÔ GIÁN STRAWBERRY FIELD】nói thật, đúng là nỗi khổ của địa ngục không hơn không kém. Tốt nhất là nên bổ sung ngay lúc này.
Đúng lúc đó, một nữ sinh cùng lớp đi ngang qua. Cô bé cũng là thành viên của đội ngũ lễ hội Akatsuki như Seiji, trên tay còn đeo băng tay.
“À, này Yuki-chan, cậu có biết Kirimura ở đâu không?”
Youko gọi lại và hỏi,
“Kirimura-kun hả? Vừa nãy tớ thấy cậu ấy cùng Todou-kun đang vác một kiện hàng rất lớn, nhưng giờ thì tớ không biết cậu ấy đang ở đâu nữa. Cậu ấy cứ chạy vòng vòng khắp trường suốt.”
Khuôn viên học viện Yuugetsu khá rộng. Nếu tính cả các cơ sở vật chất như nhà thi đấu, hồ bơi trong nhà, và cả tầng hầm nữa thì rộng mênh mông luôn. Có lẽ là nên từ bỏ việc tìm kiếm thì hơn.
“Dù sao thì, Kirimura cũng là thành viên đội ngũ tổ chức à…”
Dù tự mình đề cử nhưng Youko không ngờ là cậu ấy lại đồng ý dễ dàng như vậy. Cô cứ nghĩ cậu ấy sẽ lười biếng mà thôi. Việc muốn nhìn Seiji trong bộ đồ hầu gái hoàn toàn là một mong ước thật lòng, nhưng lúc đề cử thì cô chỉ coi đó là một trò đùa.
“Kirimura-kun được mọi người trong đội ngũ đánh giá cao lắm đó~”
“T-thật sao ạ?”
“Mừ… Seiji…”
“Ừ. Cậu ấy làm việc nghiêm túc, luôn xung phong nhận những việc nặng nhọc hoặc rắc rối, luôn ở lại làm việc đến khuya, và khi rảnh thì còn giúp đỡ công việc của người khác nữa.”
“…Ưỡng ưỡn… Kirimura-don rốt cuộc đã làm sao thế này…”
Sự khác biệt quá lớn so với Seiji thường ngày khiến Youko cảm thấy hơi choáng váng. Yuu cũng tỏ vẻ khó tin y như Youko.
“Hơn nữa Kirimura-kun tuy hơi lùn nhưng khuôn mặt và vóc dáng cũng rất ổn đó~ Tớ là bạn cùng lớp nên các bạn nữ trong đội ngũ cứ hỏi tớ mấy lần là ‘Kirimura-kun có người yêu chưa?’”
“Cái gì…!” “Mừm…”
Youko và Yuu đồng thời xôn xao.
“Nhưng mà, Kirimura mà, chắc chắn ở những nơi không có người khác thấy thì sẽ lén lút trốn việc hoặc làm việc qua loa…”
“…Ưm, tớ không muốn cậu nói những điều như vậy đâu. Kirimura-kun thực sự rất cố gắng mà…”
Dù nói một cách nhẹ nhàng nhưng cô gái kia vẫn thẳng thừng chỉ trích, khiến Youko “Ư…” mà ngậm miệng lại. Cô cảm thấy hai má nóng bừng vì xấu hổ. Nói xấu người khác sau lưng không phải là phong cách của cô mà.
“Vậy thì, tớ cũng có việc phải làm nên đi đây nhé?”
“À, ừ… Cố gắng lên nhé.”
Cô gái quay lưng bước đi.
“Phư phư phư, nếu Seiji trở nên nổi tiếng, rồi ngẫu nhiên kết hôn với một cô gái nào đó, thì sẽ không còn ai cản trở mối quan hệ giữa tớ và Youko nữa.”
Nghe lời Yuu nói, Youko thở dài.
“…Yuu-suke, cậu thực sự nghĩ rằng điều đó là tốt sao?”
Không thể phủ nhận là cách nói của cô có hơi chút gai góc.
“Ư…” Yuu nghẹn lời. Yuu cũng vậy, dù liên tục tấn công Youko nhưng đồng thời cũng có tình cảm với Seiji.
…Haizz… Trút giận lên Yuu-suke cũng chẳng có ý nghĩa gì…
Youko xoa rối mái tóc của Yuu.
Đúng lúc đó. Hai người đang đứng ngoài hành lang thì có ai đó gọi “Này——”
Một cô gái tóc ngắn đeo kính, dựa vào màu sọc trên tay áo cho thấy cô ấy cùng là học sinh năm hai như Youko và Yuu, nhưng lại là một gương mặt xa lạ.
“À, ừm, cậu là Mikazuki Yuuko-san, đúng không?”
Cô gái bắt chuyện với Yuu.
“…Đúng vậy.”
Yuu nói bằng giọng hơi cứng và kiêu ngạo. Kể từ khi chuyển đến học viện Yuugetsu, Yuu chỉ chủ động giao tiếp với Youko, Seiji và Mana, hiếm khi thấy cô ấy nói chuyện với các học sinh khác. Youko nghĩ điều này không tốt lắm, nhưng Yuu bản thân lại tỏ ra thờ ơ với việc giao tiếp với các học sinh khác, hay đúng hơn là cô ấy khẳng định “Tớ chỉ cần Youko là đủ”, nên Youko cũng chẳng biết làm thế nào.
“Tớ là Hiyama của lớp 2-F… tớ có một chuyện muốn nhờ Mikazuki-san.”
“…Nhờ?”
Khi Yuu nghiêng đầu, cô gái tự xưng là Hiyama nói,
“—Cậu có thể đóng vai chính trong vở kịch không?”
“Vở kịch…?”
………………
…………
Chuyện Hiyama kể là như thế này.
Cô ấy thuộc câu lạc bộ kịch, và câu lạc bộ kịch dự định sẽ trình diễn một vở kịch nguyên tác vào ngày thứ hai của lễ hội Akatsuki. Tuy nhiên, nữ sinh dự kiến đóng vai chính đã cãi nhau to với trưởng câu lạc bộ, người đồng thời là tác giả kịch bản kiêm đạo diễn, hai ngày trước và đã bỏ vai. Cô gái này vốn không phải thành viên câu lạc bộ kịch mà được mời vào vai chính sau nhiều lời thuyết phục, vì vậy cô ấy không có đủ nhiệt huyết để tiếp tục diễn xuất dưới sự chỉ đạo nghiêm khắc của trưởng câu lạc bộ đầy đam mê. Việc cô ấy bỏ vai đã được Hiyama và các thành viên khác chấp nhận, vì nếu tiếp tục để cô ấy đóng vai chính thì sân khấu sẽ chẳng ra đâu vào đâu, nhưng họ cần phải tìm người thay thế khẩn cấp. Và thế là, Yuu đã được chọn.
“Thực sự là hình tượng quá hoàn hảo luôn. Có thể nói là y hệt! Thiết lập nhân vật là một cô gái tóc bạc nhỏ nhắn, cả khí chất cũng y chang luôn.”
Theo ấn tượng của Youko, Hiyama không có vẻ gì là đang nói dối để dụ dỗ Yuu. Cô có khả năng nhìn thấu sự giả dối từ nhỏ, điều này từng khiến cô phải trải qua nhiều chuyện không hay.
…Một vai diễn giống hệt Yuu, không biết đó là kiểu công chúa bướng bỉnh nào đây nhỉ…
Hơi có chút hứng thú, Youko nói,
“Nhưng còn một tuần nữa là đến lễ hội Akatsuki rồi chứ gì? Hơi bị bất khả thi đấy… Đứa bé này thì… đầu óốc chẳng được tốt lắm, nói trắng ra là một đứa ngốc mà.”
“Mừ~! Youko thật là tệ!”
Yuu phồng má. Trông càng ngốc hơn.
“Trưởng câu lạc bộ đang chỉnh sửa kịch bản để giảm tối đa những lời thoại dài. Dù vẫn là một lịch trình khá liều lĩnh… nhưng xin hãy giúp đỡ, Mikazuki-san, cậu có thể nhận vai này được không?”
“Mừm…”
Yuu có vẻ không mặn mà lắm. Mà, quả thật là quá đột ngột, với lại, cái tên ma cà rồng nhóc con này mà diễn xuất ư…? Đến đó, Youko chợt nhớ lại chuyện vừa rồi. Màn diễn xuất chân thực đến mức khiến cô bị lừa của Yuu, khi Yuu đau khổ rên rỉ. Nếu cô ấy có thể diễn tốt như vậy với những hành động khác ngoài sự đau khổ, thì có lẽ—
“Nhận đi thì hơn? Tớ nghĩ có khi cậu lại làm tốt đến bất ngờ đấy.”
“Youko…”
“Xin cậu đấy! Trưởng câu lạc bộ thực sự đã cố gắng hết sức để vở kịch này thành công! Nên tớ muốn giúp cậu ấy đạt được điều đó!”
…Nhìn cô gái đó nước mắt lưng tròng cầu xin, Youko loáng thoáng nghĩ, liệu cô bé này có thích trưởng câu lạc bộ kịch không nhỉ?
“…Yuu-suke, đôi khi cậu cũng nên giúp đỡ người khác một chút đi. Nhất là khi đó là một thiếu nữ đang yêu.”
“Yêu? Hiyama đang yêu sao?”
Mặt Hiyama đỏ bừng. Nhìn thấy điều đó, Yuu tiếp tục trầm ngâm “Mừm…” thêm một lúc nữa, rồi nói,
“…Tạm thời thì hãy nghe cô ấy đã. Dẫn đường đi.”
“Ư-ưm! Tớ biết rồi! Cảm ơn Mikazuki-san!”
“…Cứ gọi Yuu là được rồi. Họ của tớ nghe hơi ngượng… Dù sao cũng là tên giả…”
Và thế là, Yuu đi theo Hiyama đến nơi tập luyện của câu lạc bộ kịch.
Chỉ còn lại Youko một mình ở đó. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng mình đã thoát khỏi cuộc rượt đuổi hỗn loạn với Yuu… lẽ ra phải thế chứ.
…Nhưng mà, nếu thế thì… hình như có gì đó thiếu thiếu thì phải…
“…Thật tình, đến mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa…”
Youko lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi đó.
Một làn gió bất chợt từ cửa sổ thổi vào, cuốn những mảnh đơn đăng ký kết hôn mà Youko vừa xé tung lên như những bông tuyết giấy——
† † †
Sau khi đưa bộ đồ hầu gái mà Shizu-san mang đến đến phòng học làm quán cà phê, tôi lại phải vận chuyển một bức tượng bí ẩn từ phòng mỹ thuật xuống tầng hầm, sau đó bị biến thành vật thí nghiệm trong “Buổi trải nghiệm các kỹ thuật khóa siết” của câu lạc bộ đấu vật. Đến lúc tổng duyệt cho “Buổi trình diễn thời trang đồ bơi sexy (phần dành cho nam)” của câu lạc bộ bơi lội, tôi suýt bị tụt quần và phải vội vàng trốn thoát khỏi đó. Thật sự là tôi không có đủ dũng khí để mặc cái quần lót màu hồng cạp trễ đâu.
Công việc của đội ngũ tổ chức lễ hội Akatsuki, ngoài việc thiết lập quán cà phê hầu gái chính thức và địa điểm tổ chức 《Cúp Thủy Kính》, còn bao gồm việc kiểm tra các dự án khác do các câu lạc bộ tình nguyện thực hiện.
Chúng tôi phải trực tiếp kiểm tra xem việc đăng ký địa điểm có vấn đề gì không, nội dung dự án có phù hợp không. Hơn nữa, nếu có bất kỳ rắc rối nào phát sinh, chúng tôi cũng phải hợp tác để giải quyết.
Thật sự… quá bận rộn. Bận đến nỗi không có thời gian để cằn nhằn “Sao mình lại phải làm mấy thứ này chứ?”. Thật tình, dạo gần đây tôi đã cố gắng quá sức rồi.
“Thôi được rồi… Tiếp theo là câu lạc bộ kịch.”
Theo những gì tôi nghe từ một nhân viên khác đi kiểm tra hai ngày trước, học sinh đóng vai chính đã bỏ vai và họ đang rất lúng túng. Không biết tình hình giờ thế nào.
Buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch sẽ được tổ chức tại một trong năm nhà thi đấu trong khuôn viên trường.
Tên vở kịch là “Công chúa Hồng Nguyệt”. Dù không rõ nội dung cụ thể, nhưng có vẻ đó là một tác phẩm nguyên tác của câu lạc bộ kịch.
Kịch bản gốc sao, quả là có nhiệt huyết… Mà, nếu hỏi liệu nó có thú vị hơn việc sử dụng kịch bản có sẵn không thì tôi cũng nghi ngờ… Với suy nghĩ hơi tiêu cực như vậy, tôi đến nhà thi đấu.
…Không hiểu sao Yuu lại ở đó, và đang bị các thành viên câu lạc bộ kịch vây quanh như một con búp bê thay đồ.
“Kyaaa! Dễ thương quá! Thật sự là quá dễ thương luôn!” “Thử gắn cái nơ này xem nào!? Ôi, đúng là hợp ghê!” “Hao~, cái gì đây, đây là tóc thật sao? Cái cảm giác này, không thể tin được nó được làm từ cùng chất liệu với tóc của chúng ta!” “Này, bộ váy này màu này có vẻ sẽ làm nổi bật chất liệu hơn đúng không?” “Phư phư phư, giờ thì đến lượt món bảo bối bí mật của bổn đại gia rồi!” “Ôi, sao cậu lại mang cái váy bèo nhún đó đến vậy!?” “C-của em gái tớ mà, dĩ nhiên là thế rồi…” “Cái lời biện hộ đó nghe miễn cưỡng quá.”
Từ chiếc váy gần giống với bộ lolita thường ngày, đến bộ váy liền thân thanh lịch, ruy băng, băng đô cài tóc, băng đô buộc đầu, quân phục giống lính Anh, lễ phục lộng lẫy như quý tộc Pháp, bộ tuxedo… Yuu bị vây quanh bởi các thành viên câu lạc bộ kịch đang hăng hái muốn thử tất cả mọi bộ quần áo có sẵn, và cô ấy chỉ biết đứng yên chịu trận với vẻ mặt bối rối.
“Dù sao thì Yuu-chan thật sự rất xinh đẹp…”
“S-sao cơ?”
“Ngại ngùng dễ thương ghê~ Tớ m-u-ố-n ăn thịt cậu đó nha ♥”
“T-tớ có một người yêu đã thề ước tương lai rồi—”
Và đúng lúc ấy, Yuu cuối cùng cũng nhận ra tôi, kẻ đang đứng cách đó không xa và nhìn cô bé bằng ánh mắt hơi thờ ơ.
“Se-Seiji!? Anh đến đây làm gì vậy...!?”
Yuu, với bộ váy lolita bồng bềnh tựa như chiếc đầm đỏ quen thuộc nay chuyển sang màu trắng, đỏ bừng mặt nói.
“Không, chính cô bé mới đang làm gì đấy...?”
“──Là anh bên Ban Tổ chức lễ hội Akatsuki đúng không ạ?”
Từ đám đông của câu lạc bộ kịch, một nữ sinh tiến về phía tôi. Cô ấy là một người đẹp dáng cao, toát lên vẻ điềm tĩnh. Dựa vào màu sắc đường viền trên tay áo, tôi biết cô ấy là học sinh năm ba.
“Cô là đội trưởng à?”
Tôi hỏi, cô ấy gật đầu đáp “Vâng”.
“Tôi nghe nói có trục trặc gì đó về dàn diễn viên...”
“Về chuyện đó thì, à, đã giải quyết xong rồi đây ạ.”
Cái gì mà "đã giải quyết xong rồi đây ạ" tôi cũng chẳng hiểu lắm, nhưng...
“Chẳng lẽ cô bé Yuu là nhân vật chính...?”
“Đúng vậy ạ.”
“Kh-Khoan đã! Ta còn chưa nói là sẽ nhận lời đâu đó!”
Yuu, với chiếc váy bồng bềnh phấp phới, chạy lạch bạch đến chỗ tôi và cô đội trưởng.
“Ủa? Thế thì khó cho bọn em quá ạ... Cô bé hợp với vai Ophelia một cách hoàn hảo như vậy cơ mà. À, Ophelia là nhân vật chính của vở kịch lần này, một nàng công chúa ma cà rồng sống cùng lũ quái vật trong một tòa lâu đài cổ sâu trong rừng thẳm đấy ạ.”
Đây là một bối cảnh khá quen thuộc... nhưng lại có vẻ khá giống với xuất thân của Yuu.
“...Mấy con quái vật đó không lẽ là cô hầu gái đeo bịt mắt hay quản gia đầu thỏ mặc vest sao?”
“Hả?”
Cô đội trưởng ngơ ngác nghiêng đầu. Có vẻ như không đến mức trùng hợp đến thế.
“...Nhưng mà, Yuu đóng kịch ư...”
Tôi đưa mắt nhìn Yuu một cách đầy hoài nghi, nàng công chúa ma cà rồng bé nhỏ liền hằm hè: “C-Cái nhìn đó là sao hả!?”
“Không, chỉ là tôi đang tự hỏi không biết cô bé có nhớ được lời thoại không thôi...”
“Hừm. Vừa nãy Youko cũng nói như vậy đó. Chẳng lẽ hai người nghĩ ta là đồ ngốc à?”
“Đúng mà?”
“Ng-Ngươi đừng có mà coi thường ta──!”
Tôi tóm chặt lấy đầu Yuu đang không ngừng đấm thùm thụp, rồi kéo cô bé ra xa. Yuu gầm gừ vẫy vung cánh tay, nhưng tay cô bé quá ngắn, dù có vung đến mấy thì nắm đấm cũng không chạm tới người tôi.
“Ừm, đúng là trông ngốc thật.”
“Grừ grừ...”
Yuu gầm gừ trong sự bực tức. Tôi có cảm giác như đang bắt nạt một đứa trẻ con vậy, nên đành thả đầu Yuu ra.
“Hứ, trông thế này thôi chứ ta rất giỏi ghi nhớ đó. Eschter còn từng khen ta mà. Nếu là mấy phép đơn giản thì sau khi quen thuộc có thể thi triển mà không cần nghi lễ hay niệm chú, nhưng về cơ bản, để dùng ma thuật cần phải thực hiện những thủ tục phức tạp một cách chính xác. Không thể lấy cớ quên mà bỏ qua được đâu.”
“Nghe có vẻ hợp lý ghê...”
“Đ-Đúng là thật đó, tên Seiji ngốc kia! Đứng yên mà xem này!”
Nói rồi Yuu dứt khoát bước đi, bỏ tôi lại, và không hiểu sao lại đứng lên sân khấu.
Hít một hơi thật sâu── rồi đột ngột cất cao giọng:
“──Mọi người ơi, có chuyện gì vậy!? Sao không có ai cả!?”
Sự việc quá bất ngờ, không chỉ các thành viên câu lạc bộ kịch mà cả những học sinh đang tập nhảy ở phía sau nhà thể chất cũng đồng loạt hướng mắt về phía sân khấu. Cả âm lượng lẫn cảm xúc truyền tải trong lời nói đều có sức mạnh thu hút mọi ánh nhìn ngay lập tức.
“Zarback! Gustav! Dream! Ghillian! Mọi người đã đi đâu hết rồi!? Hỡi những bề tôi trung thành của ta, sao không ai đáp lời gọi của ta!? Nếu không có các người, ta sẽ chỉ có một mình trong tòa lâu đài tăm tối này thôi! Này, đừng có trêu ta nữa, làm ơn hiện hình ra đi!”
...? Rồi Yuu đột ngột im bặt. Sau đó cô bé bước xuống sân khấu, hơi ngượng ngùng đỏ mặt, rồi lại chạy về phía tôi.
“...Vừa nãy ta mới chỉ đọc mấy trang đầu thôi. Lời thoại của Ophelia gì đó chỉ có nhiêu đó thôi. Mà nói thật, ta còn không biết cái vai mà ta được giao tên là Ophelia cho đến khi Seiji đến đó.”
“...À thì, nói cách khác là, dù chỉ là vài trang đầu, cô bé đã nhớ hết lời thoại của vai diễn của mình, và cả những vai khác, chỉ sau một lần đọc thôi sao...?”
Khi cô đội trưởng tròn mắt kinh ngạc, Yuu nói:
“Không phải tất cả... Lời dẫn chuyện có nhiều chữ Hán khó lắm.”
“Thế mà cũng giỏi quá đi chứ! Hiyama-san... cô đã tìm được một tài năng phi thường rồi đó...! Phần thưởng là một nụ hôn này!”
Cô đội trưởng bắt lấy một thành viên vừa đi đến và hôn chụt chụt lên má người đó. Cô gái tên Hiyama cũng “He he he...” mà vui vẻ.
Trong khi đội trưởng và các thành viên còn đang bận rộn, Yuu ưỡn cái bộ ngực gầy guộc lên đầy tự mãn:
“Thế nào, Seiji. Ngươi thua rồi chứ?”
“...Ừm. Thì... cũng vậy. ...À, xin lỗi, nói dối đấy. Thực sự là hơi ngạc nhiên đó. Không chỉ là việc ghi nhớ, mà với một màn diễn xuất ngẫu hứng thì cũng rất ấn tượng... tôi nghĩ vậy.”
Khi tôi khen thật lòng,
“He he he.”
Yuu vui vẻ cười tủm tỉm từ tận đáy lòng, rồi chợt tắt nụ cười ấy ngay lập tức.
“...Hứ, đương-đương nhiên rồi. Ta đây sao có thể sánh với kẻ phàm tục như ngươi chứ, đồ ngốc.”
“À, ừm, phải rồi, giỏi lắm giỏi lắm.”
Tôi vò vò mái tóc Yuu, y như cách Youko hay làm.
“Ừm...”
Yuu có vẻ thoải mái, nét mặt trở nên dịu dàng. Lúc đó,
“...Yuu-san. Sau khi xem màn diễn xuất vừa rồi, tôi càng tin chắc rằng, để vở kịch này thành công, nhất định cần đến sức mạnh của cô. Xin hãy giúp chúng tôi một tay.”
Cô đội trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc. Các thành viên khác cũng đồng loạt nhìn Yuu bằng ánh mắt đầy nhiệt huyết.
Yuu có vẻ không thoải mái, “A, a ừm...” miệng lẩm bẩm, rồi liếc nhìn tôi bằng ánh mắt từ dưới lên. Có vẻ như nàng công chúa đỏng đảnh này không quen với việc được người khác nhờ vả.
“...Không sao đâu. Cô bé làm được mà.”
Khi tôi nói,
“Hừm, đương nhiên rồi, đồ ngu ngốc! Được thôi, ta sẽ nhận lời vậy!”
Ngay khi Yuu trả lời, một tràng reo hò lớn vang lên giữa các thành viên.
Để mặc Yuu, người đang bối rối nhưng vẫn nở nụ cười khi bị các thành viên vây quanh, tôi rời khỏi nhà thể chất.
† † †
Rời khỏi nhà thể chất, tôi đi dọc hành lang nối rồi quay lại tòa nhà chính. Không lâu sau đó, tôi bắt gặp Mikuriya Enju đang bước đi với vẻ mặt ủ rũ. ...Mà nói đúng ra, Mikuriya lúc nào cũng trông ủ rũ, nhưng giờ thì tôi có cảm giác cậu ta còn ủ rũ hơn mọi khi. Tiện thể nói luôn, thành viên ủy ban lớp bị bắt buộc phải làm nhân viên sự kiện, nên trên tay cậu ta cũng có đeo một chiếc băng tay giống của tôi.
“Chào cậu, Mikuriya.”
Khi tôi chào, Mikuriya đáp lại một cách mơ hồ: “Ừm... chào buổi sáng...” rồi thở dài một hơi nặng trịch, như thể trọng lực vừa tăng lên vậy.
“...Có chuyện gì thế? Trông cậu cứ như sắp chết đến nơi rồi ấy.”
“...Muốn nghe không?”
“Không, dù sao thì cậu cũng lười kể lể nên thôi cũng được.”
“...Tôi muốn kể lắm... dù phiền phức nhưng...”
...Đúng là suy nghĩ khó hiểu như mọi khi. Vừa hay chúng tôi đi cùng hướng, nên tôi vừa đi vừa lắng nghe cậu ta.
“...Cái này... nhìn đi.”
Mikuriya lấy từ túi ra một tờ giấy thô gấp lại, đưa cho tôi. Bản tin Suikyou-hai.
Đúng như tên gọi, đây là bản tin cập nhật những thông tin mới nhất về “Cúp Suikyou” khoảng hai lần một ngày. Người phát hành bản tin dường như là kẻ đứng ra tổ chức cá cược cho “Cúp Suikyou”, nhưng tôi không biết chi tiết. Với sự hợp tác của đội ngũ chuyên trách quản lý “Cúp Suikyou”, bản tin cung cấp thông tin kịp thời và đáng tin cậy, nên được học sinh rất coi trọng.
“...Vậy, cái này là gì?”
Vì hôm đó tôi chủ yếu làm việc ở quán cà phê, nên cũng không mấy quan tâm đến “Cúp Suikyou”.
“...Chỗ này.”
Mikuriya chỉ vào khoảng giữa tờ giấy. Để tôi xem nào... Danh sách các thí sinh mới đăng ký tính đến năm giờ chiều nay... Toàn những cái tên lạ hoắc...
“...Khoan, cái gì!?”
Trong số khoảng mười cái tên, có tên “Mikuriya Enju”.
“...Cậu tham gia giải đấu à?”
Tôi hỏi, Mikuriya lại “Hàaaaaaaaaaaaa” một hơi thở dài rõ to.
“...Tôi bị đăng ký từ lúc nào không hay luôn đó...”
“Từ lúc nào không hay là sao...”
“Tôi thấy phiền phức nhưng cũng đi hỏi nhân viên thì họ nói là có một cô gái tóc đỏ mặc đồ Miko đã đăng ký cho tôi đó...”
“...Fukami-san à. À đúng rồi, cô ấy có đến trường mà.”
“Anh gặp Fukami-neechan rồi sao?”
“Ừm. Hình như cô ấy cứu một cô hầu gái bị ngã trên đường rồi hộ tống đến trường.”
“...Tuy không hiểu lắm... nhưng cô ấy lại gây ra chuyện phiền phức nữa rồi...”
Mikuriya càu nhàu, giọng hơi hờn dỗi.
“Sao không bỏ cuộc đi?”
Nghe vậy, Mikuriya lắc đầu với vẻ mệt mỏi:
“Nếu bỏ cuộc, Fukami-neechan nhất định sẽ giận cho coi... Cô ấy đúng là thích làm theo ý mình...”
Tôi có linh cảm về lý do Fukami-san đăng ký cho Mikuriya, nhưng... thôi, tôi cũng không nên nói ra ở đây.
“Thế à... Cậu cũng vất vả ghê... Thôi thì, cố gắng lên nhé.”
Tạm thời tôi động viên cậu ta một cách chiếu lệ.
“...Không đâu, không muốn cố gắng đâu... phiền phức lắm... Aaa... Chán quá. Cuộc đời thật phiền phức...”
“…………”
...Và rồi, tôi và Mikuriya trở lại với công việc của riêng mình.
† † †
Cuối cùng, sau khi hoàn thành mọi công việc của ngày hôm nay và nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn hẳn, trên bầu trời hiện lên một vầng trăng khuyết tuyệt đẹp. Số học sinh còn lại trong trường cũng không nhiều, tiếng nhạc nhẹ nhàng báo hiệu giờ tan trường cuối cùng đang vang lên trên loa phát thanh của trường.
Mình cũng phải về sớm thôi...
Tôi quay lại lớp học để lấy cặp.
Kẽo kẹt.
...Mở cửa ra, tôi nhìn thấy một cô gái đang ngủ trên bàn của mình trong lớp học chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng. Cánh tay phải cô bé duỗi thẳng trên bàn, gối đầu nghiêng sang một bên.
Đó là Fuyuki Youko.
“Con nhỏ này sao lại ngủ ở bàn mình thế...”
Tôi chậm rãi tiến lại gần. Càng đến gần, tôi càng nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ của Youko. Vẻ năng động đến mức phiền phức thường ngày đã biến mất, thay vào đó là những tiếng thở đều đặn, nhẹ nhàng.
Đôi mắt nhắm nghiền.
Đôi môi hình dáng đẹp đẽ hơi hé mở.
Có lẽ vì nóng, cổ áo đồng phục của cô bé hơi nới lỏng, khiến tôi suýt chút nữa đã bị làn da được ánh trăng chiếu rọi kia hút hồn, vội vàng lắc đầu.
...Thật tình... cô bé dễ thương kinh khủng. Mà nói thật, dù không ngủ, nếu bỏ qua những lời nói và hành động thường ngày, thì cô bé cũng là một cô gái đầy sức sống và cuốn hút mà.
...Lẽ ra tôi nên hôn trộm lúc cô bé đang ngủ hoặc làm trò đùa tinh quái (như viết chữ “THỊT” lên trán hoặc buộc tóc thành búi củ hành. Chứ mấy trò nghịch ngợm biến thái thì tôi không hề nghĩ tới!) như một thông lệ, nhưng,
“...Này, dậy đi Youko. Sáng rồi đó.”
Tôi không thể cứ ngẩn ngơ nhìn mãi được, nên đành búng trán cô bé một cái. Youko lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, rồi hé mở mắt,
“...Hửm...? Thật sao...? Buổi sáng đầu tiên em thức dậy cùng Kirimura...? Ủa mà... lạ ghê... em không nhớ gì về đêm qua cả... không nhớ Kirimura đã chơi những trò “siêu bậy” gì với em... A, nhưng dần dần em bắt đầu nhớ ra rồi. Kirimura đã lột từng món đồ của em như thể đang thưởng thức, rồi nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt như muốn nuốt chửng khi em ngượng ngùng che ngực, sau đó đẩy em xuống giường, tự mình lột đồ theo kiểu Lupin (là kỹ thuật siêu cao cấp cởi sạch quần áo và quần lót trong khoảnh khắc nhảy lên giường giữa không trung), rồi phủ phục lên người em, ngón tay di chuyển một cách dâm đãng trên nơi quan trọng của em...”
“Không có! Đừng có mà bịa đặt! Với lại nhìn kỹ lại đi, vẫn còn là buổi tối và đây là lớp học!”
“Ừm, em biết mà. Đùa thôi mà, đùa thôi.”
Youko cười tinh quái nhìn tôi, người vừa lỡ mắng toáng lên. Có vẻ như cô bé chẳng hề buồn ngủ chút nào. Khốn nạn thật...
“...Thế, sao cô bé lại ngủ ở bàn của tôi thế?”
“Dĩ nhiên là em đợi Kirimura rồi.”
“...Chắc lại âm mưu gì đó không hay nữa chứ?”
Tôi cảnh giác hỏi, Youko vẫy vẫy tay:
“Không phải đâu. Chỉ là muốn xin một ít máu thôi.”
“À, đúng rồi, hình như tháng này mình chưa cho hai đứa uống lần nào nhỉ.”
Yuu và Youko, vì lời nguyền "Strawberry Field của Địa ngục Vô gián" mà tôi mang theo, nên cơ thể họ không thể sống sót nếu không thường xuyên uống máu của tôi.
"Thế đó. Thật ngại quá, Chủ nhân ạ, người bận rộn như thế mà tôi lại làm phiền."
Yoko cười tủm tỉm trêu chọc.
"Ai là Chủ nhân của cô hả…? Vả lại, ở đây sao?"
"Mọi người về hết rồi, sẽ chẳng có ai đến đâu."
"Yuu lại chẳng nhảy xổ vào như mọi khi?"
"Hôm nay thì không đâu. Yuusuke có vẻ cũng bận việc gì đó rồi."
"Hừm."
Vừa nói, tôi vừa lấy con dao rọc giấy trong cặp ra.
"Nhanh lên nào Chủ nhân, hãy ban cho nô tỳ hèn mọn này thật nhiều, thật nhiều thứ nồng nhiệt của người đi ạ!"
"Cô đừng có cái giọng điệu Thanh Long đó nữa."
Tôi thở dài ngao ngán, ấn lưỡi dao vào ngón trỏ tay trái rồi kéo mạnh. Nếu không cắt đủ sâu, vết thương của một Moonchild sẽ lập tức lành lại.
Cảm giác thịt bị cắt, cảm giác bị cứa. Dù đã quen, nhưng đây chưa bao giờ là một cảm giác dễ chịu.
"Đây này."
Tôi đưa ngón tay đang rỉ máu đến bên miệng Yoko.
"Ưm…"
Yoko khẽ rên một tiếng đầy gợi tình, rồi ngậm đầu ngón tay tôi vào miệng. Chiếc lưỡi thoăn thoắt liếm láp khiến tôi có chút nhột nhạt.
Cổ họng Yoko khẽ nuốt "khụm khụm", từ từ vận chuyển dòng máu của tôi vào cơ thể.
…Tôi nhắm mắt, mơ màng nhìn gương mặt Yoko đang say sưa hút máu mà suy nghĩ.
Lần đầu tiên tôi bị Yoko hút máu là khoảng một tháng sau khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, cách đây chừng nửa năm, và sau đó trải qua không ít chuyện lặt vặt khiến cả hai dần trở nên thân thiết hơn.
Hôm đó, chúng tôi trốn tiết, hai đứa lẩn lên sân thượng. Rồi chúng tôi nói chuyện phiếm đủ thứ trên trời dưới bể. Đại khái là "Đói bụng quá," "Ờ, đúng rồi," "Mà trong giờ học căn tin không mở cửa," "Ừ nhỉ," "Hơi khát nước nữa," "Đúng thế thật," "Này, cho tôi uống chút máu nhé?", "Ừm… Hảá!?"… Kiểu kiểu vậy. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại để cô ấy hút máu.
Moonchild cần máu, nhưng phần lớn đều bổ sung bằng túi máu mua ở cửa hàng tiện lợi hoặc máy bán tự động. Tôi cũng vậy.
Rốt cuộc… việc hút máu trực tiếp từ cơ thể người vẫn khiến mọi người ngần ngại.
Đó là một điều cấm kỵ, một suy nghĩ rằng nếu làm thế, liệu có phải sẽ bước một bước dứt khoát ra khỏi ranh giới của một con người bình thường?
Thế nhưng, Fuyuki Yoko lại bình thản vượt qua điều cấm kỵ đó.
Một cách tự nhiên, như thể nó chỉ là sự kéo dài của một cuộc trò chuyện tầm phào chẳng có gì đặc biệt.
Không sợ hãi điều cấm kỵ, cũng chẳng tận hưởng cảm giác hồi hộp khi phạm phải nó.
Đơn giản là chỉ vì "đói bụng".
…Có lẽ đối với cô ấy, cấm kỵ là thứ hiển nhiên phải bị phá bỏ… lúc đó, trong khi bị hút máu, tôi mơ hồ nghĩ vậy.
À mà, máu của tôi dường như ngon hơn hẳn so với túi máu, vậy nên từ đó Yoko cứ thế liên tục đòi máu tôi mỗi khi có dịp.
…Tôi thì cũng vì Yoko liên tục rủ rê "Máu tôi ngon tuyệt cú mèo luôn! Kirimura thử uống xem nào!?" nên cũng thử một lần. Đúng là cũng khá ngon thật, nhưng nghĩ đến công đoạn phải làm bị thương da thịt người khác thì tôi cũng không thường xuyên muốn uống đến thế.
Thế nhưng, tôi cũng không cảm thấy hối tiếc hay bận tâm đặc biệt gì về việc đã phá vỡ điều cấm kỵ hay vĩnh viễn không còn là con người nữa. Tôi nghĩ mình chỉ có duy nhất cảm giác "À, lỡ uống rồi" mà thôi.
"───Àm…"
Sau vài phút, Yoko rời môi khỏi ngón tay tôi. Nước bọt lẫn máu vương thành sợi.
"…Kirimura, trông cậu có vẻ mơ màng quá."
Yoko vừa dùng khăn tay lau miệng, vừa nói với vẻ hơi bất mãn.
"Người ta đã cố gắng dùng lưỡi làm đủ trò để cậu cảm thấy sướng, vậy mà… Có vẻ công cốc rồi."
"…Chỉ là 'bữa ăn' thôi mà, cần gì phải làm cho tôi sướng chứ?"
"Ơ, nhưng mà, mỗi khi Yuusuke hút máu cậu, trông cậu phê lắm mà. Vậy nên tôi cũng muốn Kirimura có cảm giác phê phê như thế."
…Đúng là, khi Yuu hút máu, có một cảm giác khoái lạc đi kèm. Một cảm giác khoái lạc cực kỳ nhục dục, đến mức gây nghiện.
"Tôi hỏi Mikuriya rồi, hình như 'prototype' (nguyên mẫu thử nghiệm) khi hút máu thường có khoái cảm đi kèm. Hơn nữa, trong lúc hút thì máu cũng sẽ không ngừng chảy đâu."
"…Hừm. Đúng là phong thái 'ma cà rồng' nhỉ. Đáng ghen tị thật."
Không biết cô ấy ghen tị vì cảm giác khoái lạc đi kèm khi hút máu, hay ghen tị vì cái chất "ma cà rồng" đó.
…Theo lẽ thường thì là cái trước, nhưng nếu là cái sau thì tôi cũng mơ hồ cảm thấy đó có thể là Yoko.
Đến cả khi ký ức tiền kiếp ùa về mà cô ấy vẫn không hề xao động, khẳng định mình vẫn là chính mình, có lẽ đối với Yoko, việc là con người cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Dù tôi hơi ngần ngại khi xác nhận điều đó, nhưng nếu đúng là vậy thì… có lẽ hơi đáng sợ một chút.
Chỉ đón nhận thế giới theo cách nó vốn có – và tận hưởng nó. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng cười vui vẻ. Dù đột nhiên biến thành ma cà rồng, dù thức tỉnh siêu năng lực kỳ lạ, dù ký ức tiền kiếp sống lại, hay cả khi thế giới sụp đổ đi chăng nữa.
…Nếu làm được như vậy, thì sẽ dễ dàng biết bao. Nhưng, dù khao khát, tôi nghĩ đó là một cách sống mà tôi không bao giờ làm được. Tôi không đủ mạnh mẽ đến thế… tôi chỉ là một kẻ lờ đờ bình thường, chẳng đủ điên rồ đến nơi đến chốn.
"Này Kirimura ơi, cậu có khỏe không thế?"
Chợt nhận ra, khuôn mặt Yoko đã ở ngay trước mắt tôi.
"…À, xin lỗi. Tôi vừa mơ màng chút."
"…Kirimura, có vẻ cậu thực sự rất mệt mỏi nhỉ… À, đúng rồi, nhân tiện Kirimura uống máu tôi đi? Ngon lắm đấy? Sẽ tỉnh người ngay thôi."
Yoko vừa nhéo cổ áo thủy thủ của mình vừa phành phạch quạt, nói giọng quyến rũ.
"Thôi, bây giờ thì không cần."
"Ối, từ chối phũ phàng thế… Nào nào, là lộ áo ngực đấy, lộ áo ngực đấy. Sắp nhìn thấy bầu ngực mềm mại rồi đấy~"
"Cái đó thì liên quan gì đến hút máu chứ…."
Yoko bĩu môi.
"Kirimura chán òm. Cậu đã định giở trò đồi bại lúc tôi ngủ đấy thôi…"
"Không hề."
"Chậc, đúng là đồ gà nhát. Thấy con gái đang ngủ say mà không lén cởi quần trong của người ta thì đúng là thiếu lễ độ mà."
"Cái thứ lễ độ đó dẹp đi cho rồi."
Tôi vừa lẩm bẩm vẻ ngán ngẩm, vừa cầm cặp lên.
"Về thôi. Nếu ở lại muộn quá thì bảo vệ sẽ đi tuần mất."
"Vâng vâng."
Yoko vừa bĩu môi vừa đứng dậy— rồi đột nhiên nói với giọng nghiêm túc.
"Nhưng mà Kirimura này, cậu đừng có cố quá nhé? Tớ nghe Yuki-chan kể, Kirimura dạo này hình như cố gắng nhiều lắm đó."
Yuki-chan? À, là cô Yukimura, nhân viên trong ban tổ chức.
"Nghe nói cả mấy bạn nhân viên nữ cũng khen cậu lắm… nhưng mà cố quá rồi ngã bệnh thì chẳng được ích gì đâu."
…Phần sau lời nói của Yoko hầu như tôi không nghe rõ.
"…Được khen, sao."
…………Thì ra là vậy.
…Thì ra là vậy… mình, vẫn làm tốt được.
──Giống như hồi đó, mình vẫn làm tốt được────.
† † †
──Phòng của Mikuriya Enju, trong một căn phòng tại Ký túc xá Nam số 5 của Học viện Yugetsu.
Mikuriya Enju trở về sau khi kết thúc công việc của nhân viên lễ hội Akatsuki, và được Jūrinzaka Fuka đón ở bếp. Cô đang đeo tạp dề bên ngoài bộ đồ vu nữ váy ngắn quen thuộc.
"Ồ Enju, đã về rồi đó hả. Đợi chút nữa nhé, món hầm bò gì đó sắp xong rồi. Lần này ta cảm thấy chắc chắn sẽ làm ra món ngon đây."
Fuka vui vẻ nói, vừa ngân nga hát vừa khuấy nồi súp một cách mạnh bạo đến không tưởng.
Dù nhiệm vụ đưa Yuu vào "Cộng đồng" đã hoàn thành, nhưng không hiểu sao cô ta vẫn cứ ở lì trong căn phòng của Mikuriya trong thành phố này, đẩy bốn chị em thức thần (Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ) cho Kirimura Seiji, và sống một cuộc sống cực kỳ thoải mái theo ý mình: đọc manga, chơi game, và lắp mô hình.
Việc bếp núc mà cô ấy vốn ghét cay ghét đắng, nhờ ngày nào cũng dũng cảm thử sức… vẫn dở tệ như cũ. Cái thứ tự xưng là hầm bò thì cứ sủi bọt lụp bụp. Nhưng sau những buổi đặc huấn đẫm máu (người đổ máu chủ yếu là Mikuriya), cô ta cuối cùng cũng đã nắm vững cách sử dụng lò vi sóng và nồi cơm điện. Mikuriya tự thấy buồn vì bản thân đã vui mừng khôn xiết từ tận đáy lòng, coi đây là một thành tựu vĩ đại.
Nhưng giờ những chuyện đó không còn quan trọng nữa.
"…Này, chị Fuka."
"Ừm?"
Fuka đáp lời trong khi vẫn khuấy nồi.
"…Hôm nay chị đến trường đúng không?"
"Kirimura Seiji nói cho con nghe hả? Ồ, đúng là vậy."
Fuka đáp không hề tỏ vẻ hối lỗi.
"…Mấy chuyện như vậy thì chị nên báo trước một tiếng chứ… Chị Fuka dễ gây chú ý lắm đó…"
"Đó là lỗi của ta. Ta đi dạo thì thấy một nữ nhân ngã bất tỉnh, nên tiện thể đi theo đến tận học đường thôi."
"…À, chuyện đó thì Kirimura cũng đã kể rồi… nhưng chị Fuka, chị đã tự ý đăng ký tên tôi vào giải 'Suikyō Cup' đúng không…?"
Tay Fuka ngừng lại. Rồi cô nói bằng một giọng hơi cứng rắn.
"…Thì sao chứ?"
"Thì sao cái gì… Sao chị lại tự ý làm mấy chuyện đó chứ…!"
Mikuriya khẽ gằn giọng. Nhận ra rằng Mikuriya, người hiếm khi tức giận, hôm nay lại nổi nóng một cách bất thường, Fuka nao núng.
"Này, vì con đó mà."
"Vì tôi sao…?"
…Vì ở lớp, Mikuriya bị bọn bạn trêu chọc.
Vì bị nói là không có sự tồn tại, là yếu đuối.
Để khiến bọn họ phải suy nghĩ lại, Mikuriya cần giành chiến thắng tại giải "Suikyō Cup." Và Fuka cũng tin rằng Mikuriya có đủ thực lực để làm điều đó.
…Thế nhưng, từ miệng cô ấy lại thốt ra một câu hoàn toàn khác.
"…Hừm, dạo này con lười nhác quá đó mà. Lâu lâu đấu tay đôi với những người sử dụng khác để rèn luyện lại đi."
Thật xấu hổ khi phải nói thật rằng cô tức giận vì Mikuriya bị trêu chọc.
"Thật là ngang ngược mà…!"
"Không sao đâu. Chỉ cần nhanh gọn lẹ tham gia rồi nhanh gọn lẹ giành chiến thắng là được thôi."
"Đừng có nói dễ như vậy chứ… Công việc ở ban tổ chức cũng nhiều, với lại chúng ta dù sao cũng là đặc vụ đang nằm vùng trong thành phố này mà? Nổi bật lên thì làm sao chứ…"
Trước lý lẽ xác đáng của Mikuriya, Fuka "ưm…" mà nghẹn lời. Nhưng với tính cách của cô ta, không thể cứ thế mà chịu thua.
"…Enju. Chẳng lẽ con không tự tin sẽ giành chiến thắng sao?"
"Không phải vấn đề đó…"
"Không, chính là vấn đề đó. Cuối cùng thì con chỉ sợ ra sân rồi thất bại mà thôi. Nên mới viện đủ lý do. Thật đúng là… đồ gà nhát. Chắc là cái tên của con Ryotaro cũng phải khóc ròng."
Lời nói quá đáng khiến Mikuriya cũng có chút bực mình. Nhân tiện, Ryotaro là tên của cha Mikuriya.
"…Thật là vô lý… Trước giờ tôi đã nghĩ rồi… Chị Fuka thật độc đoán… Vì thế nên chị mới không có bạn trai suốt chín mươi năm đó."
"Cái…!"
"…Vì thế nên… cha cũng bỏ chị mà đi…"
"Enju!"
Fuka gằn giọng. Nhìn khuôn mặt sắp khóc của cô ta, một suy nghĩ "hình như mình nói hơi nặng lời rồi…" thoáng qua đầu Mikuriya, nhưng chính Fuka là người khơi chuyện về cha trước. Cậu nghĩ mình không nên là người xin lỗi.
"…Tôi… không phải là món đồ chơi của chị Fuka mãi đâu…"
Mikuriya lẩm bẩm khẽ, rồi quay về phía cửa chính.
"Con đi đâu đó Enju!"
"…Đi dạo."
Cậu đi giày, mở cửa, rồi bước ra ngoài.
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
"Enju…"
Với vẻ mặt đau khổ khó tin, khác hẳn với khuôn mặt kiên cường thường thấy, Fuka lẩm bẩm, rồi đột nhiên một mùi khét xộc lên mũi, khiến cô nhận ra mình đã bật lửa suốt trong lúc nói chuyện.
"…Ức… Nồi hầm bị cháy rồi này…"
Cô ta thử dùng muỗng múc một chút lên nếm thử.
…Trớ trêu thay, không biết do mùi cháy đã triệt tiêu vị dở tệ, hay do cả hai cùng tệ đến mức không còn phân biệt được nữa, mà đây lại là món ăn ngon nhất từ trước đến nay cô ta đã làm.
† † †
Sau khi trở về phòng, Fuyuki Yoko đã một mình ăn bữa tối, sau một thời gian dài.
"Yuu đi ăn tối với câu lạc bộ kịch, có vẻ như là một buổi họp mặt luôn thể. Lúc đầu khi được mời vào câu lạc bộ, cậu ấy còn do dự lắm, nhưng sau khi tò mò đến tận phòng thể dục xem thì lại bảo với mình là đã nhận vai chính rồi. Mình cũng không rõ có phải do nhiệt huyết của các thành viên trong câu lạc bộ lay động hay còn lý do nào khác, nhưng Yuu có giao du với những người khác ngoài mình thì vẫn tốt hơn.
"Em ăn xong rồi đây."
Ăn xong, tôi rửa bát ngay. ... Không có Yuu, người lúc nào cũng ngấu nghiến như chuột hamster đói, bữa ăn có chút nhạt nhẽo. Dù nói thế nào đi nữa, được nhìn người ta ăn ngon lành món mình nấu vẫn là điều vui vẻ.
Tôi rửa xong bát đĩa và đang đun nước tắm thì Yuu về.
"Youko, em về rồi đây!"
Vừa bước vào phòng, Yuu đã tiện tay vứt bộ đồng phục thủy thủ xuống, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi và quần soóc hớ hênh.
"Này Yuusuke, đừng có lôi thôi như thế chứ. Em có nhớ chị bảo phải treo quần áo lên móc không?"
"Ừm, tại nóng quá nên em làm sau ạ."
Yuu lại bắt đầu cởi cả đồ lót ra.
"Không được. Làm ngay đi. Với cả đừng có cởi quần dài ra, đừng có mà trần truồng ra đấy. À thôi, cởi cũng được. Chị đang đun nước tắm, em vào tắm trước đi. Nhớ bỏ quần vào máy giặt đấy nhé... khoan đã, những lời vừa rồi không giống lời của một nữ sinh cao trung năm hai chút nào..."
Tôi tự nhủ. Như này thì chẳng khác nào bà mẹ có đứa con nghịch ngợm...
Yuu hớn hở cởi hết đồ, chẳng chút ngại ngùng phơi bày thân thể trắng nõn nà trước mặt Youko. Không có chút quyến rũ nào, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
"Em biết rồi, em đi tắm. Youko tắm cùng đi."
"Em tự tắm một mình đi."
"Nhưng em không tự gội đầu được mà."
Yuu nói một cách đương nhiên.
"Em này... học cách tự gội đầu đi chứ."
"Tại dầu gội vào mắt em thấy sợ."
"Hôm qua chị mua cho em cái mũ gội đầu rồi còn gì? Cái mũ đó đâu rồi?"
"Chị nói cái mũ như vương miện ý hả? Tại nó dễ thương quá nên em thích lắm, em để trong tủ kính cất cẩn thận rồi. Quà của Youko tặng nên phải giữ gìn chứ."
"Thế thì dùng nó đi!"
Tôi vỗ bốp vào đầu Yuu một cái thật mạnh. Rồi thở dài.
"...Chỉ hôm nay thôi đấy," tôi nói, rồi bắt đầu cởi quần áo.
Tôi và Yuu cùng nhau vào phòng tắm, để Yuu ngồi lên ghế và kỳ lưng cho cậu ấy.
...Thật sự, dù nhìn bao nhiêu lần thì da của cậu ấy vẫn đẹp quá...
Làn da trắng mịn của Yuu còn đẹp hơn cả làn da mà Youko tự hào là đẹp hơn người thường, khiến tôi không khỏi ghen tị. Tôi không nhịn được mà dùng ngón tay khẽ vuốt ve.
"Hya!?"
Có lẽ vì nhột, Yuu vội vàng quay lại nhìn Youko.
"À, xin lỗi xin lỗi. Tại chị muốn chạm vào thôi."
Yuu hơi đỏ mặt.
"Nếu... nếu là Youko thì sờ đâu cũng được hết. Em cho chị sờ thích chỗ nào thì sờ."
"Im đi đừng có được nước làm tới, coi chừng chị phạm tội đấy. Cơ mà chị từ chối!"
"Bị từ chối rồi!? Em bị Youko cưỡng bức cũng được mà... Hay là cho em sờ ngực của Youko nhé?"
Yuu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ngực của Youko. Youko không quấn khăn tắm, Yuu có thể nhìn thấy hết cơ thể của Youko. Tôi không muốn tỏ ra e dè để che giấu cơ thể mình trước một đứa nhóc đồng giới, vì như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy mình đang để ý đến Yuu.
"Đương nhiên là không được rồi. Nào, quay mặt đi nhanh lên. Không gội đầu cho em nữa đâu đấy?"
"Thế thì em khổ..."
Yuu ngoan ngoãn quay mặt đi.
Yuu thường dùng ma đạo cụ《Nữ bá tước máu Carmilla》của mình thì vi khuẩn trên da sẽ tự động được khử trùng và tóc cũng sẽ đẹp mà không cần gội, nhưng Yuu có vẻ thích được người khác gội đầu cho. Youko cũng thấy việc gội mái tóc bạc đẹp đến khó tin của Yuu khá thú vị.
"...À mà Yuusuke, chuyện kịch thế nào rồi?"
"Ừm... cũng vui ạ..."
Vậy có nghĩa là khá vui, Youko suy đoán.
"Em được mặc nhiều quần áo kỳ lạ nên thấy thú vị... Mọi người cũng tốt bụng và hài hước nữa. Nhưng mà đội trưởng thì khá nghiêm khắc trong lúc tập luyện..."
"Ồ. Chị cứ tưởng người ta hiền lành chứ. Cách nói chuyện cũng lịch sự nữa."
"Lúc nghỉ ngơi thì chị ấy hiền thật. Nhưng mà lúc diễn tập thì đáng sợ lắm. Chị ấy bảo là em không để ý đến ánh mắt của khán giả gì cả, nên bị mắng tới mắng lui luôn..."
"...Mà em là người mới toanh còn gì... Không trách sao người đóng vai chính trước lại bỏ vai."
Youko cười khổ khi thấy Yuu ỉu xìu.
"...Nhưng mà chị ấy cố gắng lắm ạ. Chị ấy cũng mắng các thành viên khác nhiều, nhưng chị ấy tự phê bình bản thân còn gấp đôi. Lúc mọi người nghỉ ngơi, chị ấy vẫn đứng ở góc sân khấu tập đi tập lại một động tác. Những người như vậy... em không ghét."
...Cái thằng Yuusuke đó mà cũng khen người ta đến thế này...
Có vẻ như quyết định cho em ấy đóng kịch là đúng đắn. Youko nhẹ nhàng xoa đầu Yuu.
"Ừm... À phải rồi Youko, em có chuyện muốn nhờ."
"Hửm? Em đừng lo, chị sẽ đi xem kịch của em mà?"
"Cái đó cũng có nữa..." Yuu vừa nói vừa quay mặt về phía Youko. Trong mắt cậu ấy ánh lên vẻ nghiêm túc. "Chuyện gì vậy?" Youko nghiêng đầu hỏi.
"...Trong lễ hội Akatsuki, e...em muốn... hẹn hò với chị."
Yuu đỏ mặt tía tai nói, cứ như đang tuyên chiến vậy.
"Dạo này chị không chịu đi chơi với em gì cả, ở trường thì lúc nào chị cũng trốn tránh em hết... Ít nhất thì trong lễ hội Akatsuki, em muốn được ở bên cạnh chị..."
"Ừm..."
Có lẽ Yuu đang lo lắng về việc mình luôn lảng tránh cậu ấy hơn mình nghĩ. Mình đã lỡ lời nói "Hẹn hò đi" nên không thể cứ trốn tránh mãi được.
Nhưng... Thật ra, bản thân Youko cũng đang bối rối không biết phải làm sao.
...Nếu là mình của ngày xưa, mình sẽ thẳng thừng từ chối dù đối phương có nghiêm túc đến đâu...
"...À, được rồi được rồi. Ok la. Chị sẽ hẹn hò với em. Kịch của em là vào buổi trưa ngày thứ hai đúng không? Vậy là ngày đầu tiên và sau khi diễn xong."
Nghe những lời của Youko, mặt Yuu bừng sáng.
"Thật ạ Youko!? Em vui quá!"
Yuu reo lên, đứng dậy khỏi ghế và lao vào ôm Youko. Đầu của cậu ấy vùi vào bộ ngực trần của tôi.
"Hya!? Này này Yuusuke!?"
"Ừm... Ngực của Youko mềm quá..."
"Này, đừng có sờ lung tung chứ! Áaaa, nhột quá! Buông raaaaaa...ư... em...em đang liếm đâu đấy cái con chó hư này!"
"Ừm fu... Ngực của Youko ngon quá..."
"Đừng có được... nước làm tới!"
...Youko đấm Yuu một cái thật mạnh để cậu ấy im lặng sau khi cậu ấy liếm ngực mình một cách dâm đãng.
† † †
Cùng lúc đó.
Mikuriya Enjyu, người vừa cãi nhau với bạn cùng phòng và bỏ ra ngoài, đang ở một quảng trường vắng vẻ.
Vị trí này nằm trong khu phố sinh viên, chỉ cách ký túc xá nam sinh của Mikuriya khoảng ba mươi phút đi bộ, nhưng xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu và một bãi cỏ hoang tàn. Thành phố Yakou, vốn là một ngôi làng bỏ hoang trên núi sâu được phát triển với tốc độ chóng mặt, vẫn còn tồn tại những khu vực như túi khí này.
Nguồn sáng duy nhất là ánh trăng, nhưng may mắn là Mikuriya có thể nhìn rõ trong bóng tối. Ở một khoảng cách nhất định, có thể thấy tòa nhà của một cửa hàng tiện lợi có lẽ đã xâm nhập vào đây khi nơi này còn là một ngôi làng, nhưng đã nhanh chóng bị phá sản.
"Haizz... phiền phức thật..."
Cậu lẩm bẩm như thường lệ.
...Nhưng đột nhiên cậu nheo mắt lại và tập trung ý thức. Trong chốc lát, toàn thân cậu được bao phủ bởi một làn sương mù vàng kim như hào quang.
"............"
Mikuriya tiếp tục tập trung ý thức. Tập trung hào quang khắp cơ thể vào tay phải. Sương mù tụ lại ở tay phải, màu vàng kim đậm đặc hơn.
Làn "Sương mù" này giống như nitơ lỏng chuyên dùng cho tài năng và ma thuật, nó tước đi thuộc tính ban đầu của 《Kỳ tích》do các dị năng như lửa, băng, kiếm ánh sáng tạo ra, và biến tất cả thành một chất dễ vỡ như thủy tinh. Quả cầu lửa thì bị tước nhiệt, trở thành một đống rác vụn, kiếm ánh sáng thì không thể chém mà chỉ còn là một khúc gỗ, và hàng rào ma thuật thì trở thành một tấm ván ép mỏng manh.
Đó là 《Tài năng hiển thị kỳ tích》của Mikuriya Enju——【Nhà vua cô đơn, vinh quang chỉ dành cho người cô đơn】.
...Tuy rằng 《Sương mù》vẫn có hiệu lực khi được bao phủ toàn thân, nhưng nếu không tập trung và cô đặc nó như bây giờ thì hiệu quả rất yếu và vô dụng. Ngoài ra, khối sương mù đã tập hợp cũng có sức tấn công vật lý nhất định, có thể bắn đi như đạn pháo, nhưng uy lực chỉ ở mức bình thường, đánh tay không còn tốt hơn.
"...Nếu tăng toàn bộ công suất lên thì có lẽ sẽ tốt hơn... haizzz... phiền phức thật..."
Cậu thở dài và xua tan ánh sáng trên tay phải. Sau đó, cậu lại khoác làn sương mù vàng kim lên toàn thân. Độ trễ thời gian từ khi sương mù bao phủ toàn thân đến khi thu vào tay phải cũng là một trong những vấn đề cần giải quyết.
"Phù... có kịp không đây..."
...Cậu đang làm gì thì đương nhiên là——tập luyện đặc biệt.
Cậu đã cãi nhau với Fukami và bỏ ra ngoài, nhưng cậu biết rằng việc "Cô ấy đăng ký cho mình tham gia giải đấu vì mình" không phải là lời nói dối. Fukami bướng bỉnh và ích kỷ, nhưng cậu chắc chắn rằng Fukami quan tâm đến mình.
Thỉnh thoảng... hay đúng hơn là thường xuyên bị cô ấy đối xử tệ bạc, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã được Fukami bảo vệ từ khi còn nhỏ.
...Vì vậy, cậu sẽ cố gắng đáp ứng kỳ vọng của Fukami một chút.
Trong số những Moonchild tham gia giải đấu, chắc chắn có nhiều người mạnh hơn Mikuriya. May mắn là hiện tại Hikawa Mana chưa đăng ký. Do chấn thương tâm lý khi suýt bị băm thành thịt, nếu phải đối đầu với cô ấy, dù có luyện tập thế nào cậu cũng không có cảm giác mình có thể thắng được.
"...Thôi thì cuối cùng vẫn là... mình muốn thể hiện trước người mình thích mà... phải cố gắng thôi... nhưng mà cố gắng phiền phức quá..."
Mikuriya độc thoại. Cậu không muốn Fukami thấy mình nỗ lực nên đã bí mật tập luyện.
"...Haizz... mình cũng không thật thà gì cả... cái này gọi là gì nhỉ... hình như hồi trước Kirimura-kun có nói... ờm... Tsun... Shin... Shinde...? ..."Chết đi' à... Thôi kệ đi. Nghĩ lại phiền phức quá..."
Thỉnh thoảng cậu lại nhớ lại những trận chiến với Fuyuki Youko và Hikawa Mana để luyện tập, đồng thời thử diễn tập các môn võ mà Fukami đã dạy cậu ngày xưa, Mikuriya chuyên tâm luyện tập.
Và rồi, đột nhiên.
...Cậu nhìn thấy người từ cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, cách đó không xa, bước ra.
"Đáng ngờ... .......... À...?"
Hai người đàn ông bước ra. Một trong số họ cậu đã từng gặp. Một trong những đặc vụ của 《Cộng đồng》, giống như Mikuriya.
Không chỉ có Mikuriya và JuurinzaKa Fukami là những đặc vụ của tổ chức trà trộn vào thành phố Yakou. Chỉ có Mikuriya là học sinh trong học viện, và cậu thỉnh thoảng được đối xử như một đội du kích để thực hiện các công việc lặt vặt, nhưng có một số đặc vụ khác chịu trách nhiệm thu thập tin tức và liên lạc. Cậu không thường xuyên liên lạc với Mikuriya, nhưng có một số người cậu biết mặt, và một trong số đó là người đàn ông này.
Không hiểu sao, Mikuriya quyết định theo dõi hai người họ. Nếu bị phát hiện thì xin lỗi sau.
...Nếu là cậu của mọi khi thì cậu sẽ không bao giờ làm điều này... nhưng hôm nay tâm trạng cậu có gì đó không ổn.
Cậu vừa tự giễu cợt vừa cúi thấp người, nấp trong bụi cỏ và tiếp cận hai người họ.
Không giống như đặc vụ quen mặt mang ấn tượng về một nhân viên văn phòng trẻ tuổi vô vị, người đàn ông không quen mặt toát ra một sự hiện diện khá lớn.
Vẻ ngoài của anh ta khoảng hai mươi tuổi, tóc đen và mắt đen. Vóc dáng bình thường, nhưng mặc quần da đen bóng và áo khoác da đen có đính đinh trực tiếp lên da. Đôi mắt sắc bén như mắt diều hâu, và vô số vết sẹo khắc trên mặt và cánh tay.
Mikuriya thầm nhủ: "Thằng du côn nào đây chứ...? Làm đặc vụ mà ăn mặc nổi bật thế kia có ổn không vậy trời?" Mà thôi, nói thế thì chị Fukami còn bá đạo hơn nhiều nữa chứ đùa...
Khi ánh đèn đường bắt đầu hiện ra phía xa, hai người đàn ông nói vài ba câu rồi người đặc vụ quen mặt kia bỏ đi đâu mất. Riêng gã áo đen thì vẫn đứng yên tại chỗ.
"............?"
Mikuriya đang ngạc nhiên thắc mắc thì đột nhiên gã đàn ông cất lời: "Ngươi định trốn đến bao giờ nữa?"
"......Cái, cái gì cơ...?! Sao hắn biết...?!" Dù vốn khá tự tin vào khả năng ẩn giấu khí tức của mình, Mikuriya vẫn bàng hoàng tiến đến chỗ gã đàn ông.
Thế nhưng, gã áo đen cũng ngạc nhiên không kém. Vẻ mặt ngớ ngẩn đó thật chẳng hợp chút nào với khuôn mặt đầy sẹo, dữ tợn của hắn ta.
"............Thật sự có người ẩn nấp sao."
"............"
Có vẻ như câu nói ban nãy không phải vì hắn nhận ra Mikuriya mà chỉ là nói đại cho vui. "À mà, mình cũng hiểu phần nào cái cảm giác muốn nói bừa như thế này," Mikuriya nghĩ thầm.
"......Hừm, thôi được rồi..."
Chẳng biết "thôi được rồi" cái gì, nhưng gã đàn ông nheo đôi mắt sắc lẹm lại, nhìn chằm chằm Mikuriya khiến cậu cứng đơ người. Một địch ý rõ ràng – không, là sát khí – ẩn chứa trong ánh mắt đó, làm Mikuriya giật mình lùi lại.
"À, cái đó... tôi là..."
"Ta không quan tâm ngươi là ai. Nhưng những kẻ chứng kiến thì phải bị loại bỏ. Xin lỗi nhé – ngươi phải chết thôi."
Nói dứt lời – bóng hình gã đàn ông biến mất khỏi tầm mắt Mikuriya.
"Nhanh....quá......?!"
Cùng lúc Mikuriya kinh ngạc rên lên, một cú đấm cực mạnh giáng thẳng vào bụng cậu.
"—......Ư! Khụ......! Á ha!"
Đau điếng, Mikuriya khuỵu gối xuống đất ho sù sụ. Từ trên đầu cậu, giọng nói lạnh lùng của gã đàn ông vang lên:
"......À, đúng rồi, tất cả yêu quỷ ở thành phố này đều là huyết tộc mới đến tên là 《Moonchild》 mà nhỉ...... Người bình thường thì một đòn vừa rồi đã chết tươi rồi...... Thằng nhóc, không thể chết không đau đớn sao, thật đáng tiếc."
Lời gã đàn ông nói không sai. Với uy lực đó, nếu là người thường thì chết là cái chắc. ......Nói cách khác, gã đàn ông này...... đã định giết một người vừa gặp mặt một cách nghiêm túc, không chút do dự.
"......Ông là... thật sự là người của 《Community》 ư...?"
Mikuriya vừa nhăn nhó, thở dốc vừa nghi ngờ hỏi.
"Hửm......? Ngươi biết 《Community》 sao......? Lẽ nào ngươi cũng là đặc vụ của 《Community》?"
"......Phải, đúng vậy...... mà, gật đầu mệt quá đi mất......"
"Vậy à." Gã đàn ông nói bằng giọng bình thản. "......Thôi cũng chẳng liên quan. Cứ giết là được."
Dù biết Mikuriya là người của 《Community》, gã đàn ông vẫn không hề giảm bớt sát khí. Hắn ta không chút do dự, lại vung nắm đấm về phía Mikuriya.
"Khụ......!"
Mikuriya chịu đựng cơn đau bụng, đứng dậy và nhảy lùi lại để tạo khoảng cách.
Gã đàn ông thoáng ngạc nhiên.
"Hừm...... động tác khá tốt. Coi bộ cũng có chút gì đó đáng để thử. Cứ cố gắng chống cự cho đến khi hết hơi đi."
Hắn ta nhếch mép, nở một nụ cười nhạt đầy vẻ tà ác.
"Đùa hả trời......! Bị giết chết phiền phức chết đi được...... Tôi thà chết chứ không muốn vậy đâu......"
Mikuriya rên rỉ, kích hoạt năng lực 【Ōsama wa Hitoribotchi Only Lonely Glory】. Ánh sáng vàng bao trùm lấy Mikuriya.
"Đúng vậy, phải như thế này mới thú vị chứ." Không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tấn công nhân lúc này, gã đàn ông vui vẻ nói.
"......Ông không cần dùng năng lực sao?" Mikuriya nói, dồn ánh sáng vào nắm tay phải.
"......Đó là chuyện của ta quyết định." Mikuriya thì muốn đối phương dùng năng lực hơn để cậu dễ đối phó.
Gã đàn ông khẽ dang chân, vào tư thế sẵn sàng.
"......À đúng rồi...... ta sẽ cho ngươi biết một điều trước khi xuống suối vàng. Ta không phải người của 《Community》. Chỉ là một lính đánh thuê mà thôi. Mật danh tác chiến là —— 『Crab』."
Mikuriya vừa căng thẳng vừa thở dài.
"......Mệt quá mới phải nói ra điều này... nào là cái bộ dạng này, rồi 'ta sẽ cho ngươi biết một điều trước khi xuống suối vàng'...... cứ thấy lạc hậu thế nào ấy... Ông là người từ thời Showa hả?"
"Yêu quỷ bé ranh...... Ta không thích kiểu đùa cợt đó!"
Giận dữ trào lên, gã đàn ông tự xưng 『Crab』 lập tức thu hẹp khoảng cách.
Mikuriya lách người tránh thoát nắm đấm gầm gừ lao tới trong gang tấc. Nắm đấm rực sáng của cậu giáng thẳng vào bụng đối phương, như một đòn đáp trả cho cú đấm ban nãy.
"......Đấy!"
Có vẻ 『Crab』 không ngờ mình bị tránh đòn và còn bị phản công, nắm đấm của Mikuriya trúng gọn vào cơ thể hắn như bị hút vào!
Thế nhưng.
"Ái......?!"
Với cảm giác như đấm vào một chiếc lốp xe dày, Mikuriya nhăn mặt, một dự cảm chẳng lành ập đến khiến cậu theo phản xạ lùi lại. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm cực mạnh của 『Crab』 xuyên thủng chỗ Mikuriya vừa đứng. Đòn đánh của Mikuriya dường như không hề có tác dụng, gã đàn ông bình thản chuyển sang đòn tấn công tiếp theo.
Một cú đấm tốc độ cao thẳng tắp nhắm vào Mikuriya. Cậu vội vàng dùng lòng bàn tay phải đỡ, nhưng một cơn đau tê tái truyền đến tận vai.
"Khụuu......!"
Vừa nhăn nhó, Mikuriya vừa nhảy lùi thêm. Liên tục bắn ra những viên đạn ánh sáng về phía 『Crab』 đang truy kích bằng cách đạp đất.
"......Ưm......!"
Một viên đạn ánh sáng trúng vào vai gã đàn ông khi hắn bỏ ý định truy kích và cố né tránh, khiến hắn khẽ nhăn mặt. Chỉ là khẽ nhăn mặt, mà thôi.
『Crab』 dừng bước, khẽ phủi vai như phủi bụi.
"......Cái gì vậy, đạn lạc xoong sao...... Năng lực vô dụng." 『Crab』 nhìn Mikuriya với ánh mắt khinh thường.
"......Đúng là đối thủ phiền phức mà......"
Nét lo lắng hiện lên trên mặt Mikuriya. ......Vốn dĩ, năng lực 【Ōsama wa Hitoribotchi Only Lonely Glory】 của cậu thiếu khả năng tấn công trực diện. Cậu chủ yếu dùng dị năng để phòng thủ hoặc kiềm chế, còn để kết liễu đối thủ thì cậu vẫn ưu tiên dùng đòn đánh trực diện. Đối với những đối thủ chỉ dùng cơ thể mà không dùng dị năng như gã đàn ông trước mặt, thì phong cách chiến đấu của Mikuriya thực sự không tương thích. Dù Mikuriya là một 《Nguyên Mẫu Thử Nghiệm》 (Prototype), sức mạnh cú đấm của cậu không hề yếu đến mức bị gọi là "đạn lạc xoong"......
"......Hừm, đồ yếu ớt vô dụng...... Ta sẽ nghiền nát ngươi dễ dàng."
『Crab』 thản nhiên nói, không chút động tác chuẩn bị mà lao thẳng về phía Mikuriya.
"Khụ......!"
Biết là không hiệu quả, nhưng cậu vẫn liên tục bắn những viên đạn ánh sáng từ tay phải để kiềm chế. Hầu hết đều trúng vào thân, vai, cánh tay gã đàn ông. Tuy nhiên, tốc độ lao tới của hắn không hề giảm.
"Hừ!"
Một cú đấm ngang bụng đầy chết chóc trúng Mikuriya, "Ga ha!", cơ thể cậu gập lại thành hình chữ "khu". Kế đến là một cú móc hàm, "Gya!", rồi một cú lên gối vào bụng, "Ọe à!". Cơ thể Mikuriya lại gập thành chữ "khu". "Á ù à", vừa sắp ngã xuống đất khuỵu gối, cậu bị túm cổ áo và dựng đứng dậy một cách thô bạo. "Ưuu......" Cú đấm từ cánh tay còn lại không chút thương xót giáng xuống bụng cậu.
"Á gà á!"
Dịch vị trào ngược lên cổ họng.
May mà mình chưa ăn tối, nếu không thì giờ đã nôn ọe hết món ăn dở tệ của chị Fukami ra rồi – giữa dòng suy nghĩ đứt đoạn của Mikuriya, một cơn đau nữa lại giáng xuống bụng cậu.
"À... á ù... à..."
Ý thức cậu mờ mịt. 『Crab』 tiếp tục đấm Mikuriya, lúc này đã không còn sức chống cự, một cách im lặng, thậm chí là chậm rãi. Có vẻ như... gã đàn ông này thật sự định đấm cậu đến chết. Nhìn khóe miệng hắn... có một nụ cười nhạt thoáng hiện lên. Một nụ cười tự nhiên, không tự chủ hiện ra... Một nụ cười như thế. ...Hắn đang tận hưởng. Gã đàn ông này, tận hưởng việc biến mình thành bao cát trong sâu thẳm trái tim.
...Đùa hả trời... thật sự là đùa hả trời...
Nước mắt nóng hổi chảy dài.
...Cứu tôi với... chị Fukami... cứu... với...
Thay cho tiếng kêu cứu, chỉ có dịch vị trào ra. Cậu đã hai lần cảm thấy cái chết cận kề gần đây. Lần đầu là khi bị nuốt chửng bởi ngọn lửa khổng lồ trong trận chiến với Fuyuki Youko. Lần thứ hai là khi suýt bị Hikawa Mana băm vằm. Nhưng giờ đây... cậu thậm chí không còn cảm thấy sợ hãi. Suy nghĩ mờ mịt, chỉ nghĩ "À, mình chết rồi..."
......Nhưng, ngay lúc đó.
"Này, dừng lại!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau 『Crab』, hắn liền buông Mikuriya xuống đất một cách thô bạo. Ngã ngửa ra, trong lúc ý thức còn lờ mờ, Mikuriya chỉ có thể động mắt nhìn về phía giọng nói, thấy người đặc vụ vừa nói chuyện với 『Crab』 ban nãy đang đứng đó.
"Tôi quay lại vì có việc quên chưa truyền đạt... Anh đang làm gì thế?! Cậu thiếu niên này là đồng đội của chúng ta đấy!"
"Biết chứ. Nhưng đó không phải việc của chúng ta, đúng không?"
"Cái...!"
Trước câu nói thản nhiên đến không ngờ của 『Crab』, người đặc vụ kia chết lặng. Rồi anh ta vội chạy đến chỗ Mikuriya,
"Em có sao không? Đặc vụ Enju."
Mikuriya vừa ôm bụng vừa cố gắng ngồi dậy.
"......Không... không ổn lắm ạ...... Người này là ai vậy......"
"Gã đàn ông này là lính đánh thuê được 《Community》 thuê. Xin lỗi, tôi không thể nói rõ chi tiết được. Về gã ta cũng xin em đừng nói với ai, kể cả đặc vụ Fukami."
"............Vâng, là công việc mà......"
Mikuriya yếu ớt gật đầu, loạng choạng đứng dậy. ......Việc mình có thể đứng dậy được còn khiến bản thân cậu ngạc nhiên. Cứ tưởng nội tạng đã vỡ nát rồi chứ.
Mikuriya không nhìn về phía 『Crab』, lết từng bước chân nặng nề đi chậm rãi về hướng ký túc xá. Cơ thể cậu nặng trĩu.
"Em về được không?"
"Gần đây thôi ạ......"
Và rồi, từ phía sau, 『Crab』 cất tiếng.
"......Nếu bị lần này mà còn chừa thì đừng bao giờ đi chơi đêm nữa, thằng nhóc yếu ớt."
Với giọng điệu chế nhạo đó, mặt Mikuriya bỗng chốc nóng bừng. Sau đó, nước mắt nóng hổi trào lên mắt cậu.
......Thật hiếm hoi thay............ lúc này, mình đang cảm thấy "ấm ức".
Khi thua Fuyuki Youko hay Hikawa Mana, cậu hoàn toàn không có cảm giác này. Thậm chí trước khi đến thành phố Yakou, cậu cũng hiếm khi nhớ đến cảm giác như vậy.
............Phiền phức quá đi mất...... cảm xúc này...... thật sự là phiền phức...... Ấm ức...... cảm thấy ấm ức thật là...... phiền phức quá đi mất......
Dưới ánh trăng, Mikuriya Enju lê bước yếu ớt trên phố.
***
Trong thành phố Yakou, tại một địa điểm nào đó──......
Trong một căn phòng với nội thất trang nhã được chiếu sáng bởi ánh đèn dịu nhẹ, một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế bọc da có vẻ là hàng cao cấp. Mái tóc đen dài đến nỗi nếu đứng thẳng có lẽ sẽ chạm đất, giờ được vuốt ra phía trước vì khi ngồi xuống tóc sẽ chạm sàn. Cô mặc một chiếc đầm dạ hội đen xẻ sâu ở ngực, tao nhã lắc nhẹ ly rượu vang.
Hikawa Mana.
Bạn cùng lớp với Fuyuki Youko và Kirimura Seiji.
Ngoài Mana, trong phòng còn có một người khác. Đó là một mỹ nhân đeo kính, mặc vest đen, trông có vẻ hơi nghiêm nghị, khoảng cuối tuổi hai mươi. Cô đang mở sổ tay, toát lên vẻ "thư ký" điển hình.
Cô thư ký mặc vest nói với giọng đúng như vẻ ngoài của mình:
"......Theo báo cáo, người phát hiện thi thể là một người đàn ông đi săn...... Chính xác hơn là con chó săn của người đàn ông đó."
"Chó con giỏi quá ha. Chó loại gì vậy ta. Akita Inu à?" Mana nói với nụ cười hiền hòa và giọng điệu uể oải, không hề có chút căng thẳng nào.
"......Báo cáo không đề cập đến giống chó, nhưng dù sao thì tôi nghĩ không phải Akita Inu. Địa điểm là Mỹ mà," cô thư ký bình thản đáp lời.
......Vài ngày trước, một thi thể nam giới trẻ tuổi được phát hiện trong một ngọn núi ở một tiểu bang nào đó của Hoa Kỳ. Thi thể có một vết thương lớn xuyên từ cổ họng qua xương cổ, và đó chắc chắn là vết thương chí mạng. Dựa vào vết thương, hung khí là vật sắc nhọn, nhưng để xuyên qua cả xương chỉ với một nhát thì không phải là sức mạnh tầm thường. Danh tính thi thể không rõ. Dựa vào việc mặc áo blouse trắng, người ta đã điều tra các sinh viên đại học hoặc bác sĩ bệnh viện gần đó nhưng không tìm thấy người nào phù hợp. Hiện vẫn đang tiếp tục điều tra──......
......──Đó là thông tin được công chúng biết đến. Tuy nhiên, thông tin mà cô thư ký mang đến chi tiết hơn một chút.
Nạn nhân là một nhà nghiên cứu đã bị chính phủ Mỹ xóa sổ khỏi hồ sơ, coi như không hề tồn tại. Một tuần trước, lẽ ra anh ta phải bí mật đến Nhật Bản – đến thành phố Nguyệt Quang Thị. Mục đích là để hỗ trợ nghiên cứu Hội chứng Nguyệt Quang – một căn bệnh mà đến nay vẫn chưa đạt được thành quả đáng kể nào – với tư cách là một trong những nhân sự tăng cường được chính phủ phái đến.
“...Vấn đề là, theo hồ sơ thì vị nhà nghiên cứu bị giết hại đó thực sự đã đến thành phố này rồi mới phải chứ…,” Mana nói, giọng vẫn không chút căng thẳng mà nghiêng đầu.
Nữ thư ký lạnh nhạt tiếp lời: “...Vâng. Rất có khả năng một kẻ nào đó đã trà trộn vào thành phố bằng cách hoán đổi thân phận với nhà nghiên cứu. Và có lẽ không chỉ một người mà là nhiều kẻ đã thay thế các vị trí khác. Dường như đây là một màn ngụy trang hết sức tinh vi.”
Theo điều tra, cả đội bảo vệ ở “sân bay đáng lẽ không tồn tại” – nơi đáng lẽ các “nhà nghiên cứu đáng lẽ không tồn tại” (trong đó có người đàn ông là thi thể vừa được tìm thấy) sẽ lên máy bay vận chuyển – đều đã biến mất không dấu vết. Tuy nhiên, sau khi máy bay cất cánh, vẫn có báo cáo định kỳ từ họ nói rằng “không có vấn đề gì”.
“Hmm, rốt cuộc là kẻ nào vậy chứ…”
“...Đây vẫn chỉ là suy đoán ban đầu, nhưng theo thông tin thu thập được, có khả năng những kẻ xâm nhập là thành viên của 《Jabberwock》.”
Nghe nữ thư ký nói vậy, Mana “ể ừ” ra vẻ đang cố nhớ lại:
“Hình như là đội lính đánh thuê của các 《mẫu thử nghiệm nguyên bản》… đúng không nhỉ?”
“Vâng. Nhóm lính đánh thuê 《Jabberwock》 – họ không thuộc về bất kỳ tổ chức 《mẫu thử nghiệm》 nào, kể cả 《Cộng đồng》. Họ chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào miễn là có thù lao, dù đó là con người hay 《mẫu thử nghiệm》, nên rất nổi tiếng trong thế giới ngầm. Tổng cộng có vỏn vẹn năm người, được gọi là ‘Bích’, ‘Cơ’, ‘Chuồn’, ‘Rô’ và ‘Joker’. Ngoài những cái tên này ra, hồ sơ cá nhân của từng thành viên đều không rõ. Lần đầu tiên tên của họ được ghi nhận là khoảng năm mươi năm trước, nên chắc chắn đây là những lính đánh thuê lão luyện.”
“Ưm, già rồi thì đâu có nghĩa là lúc nào cũng mạnh đâu nhỉ. Hơn nữa, dù tên gọi của các thành viên không thay đổi, cũng không có nghĩa là cùng một người đâu nhé. Có khi họ thay đổi thành viên liên tục ấy chứ.”
“À, à ra thế…”
Nữ thư ký ngạc nhiên khi Mana thốt ra những lời sắc bén với giọng điệu hồn nhiên.
“Chỉ là tôi đoán thôi ấy mà. Nói đại thôi đó.”
Mana khúc khích cười, rồi nói thêm:
“...Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu rắc rối quá rồi nhỉ… Sắp tới lễ hội rồi mà…”
“Có lẽ, chúng định lợi dụng sự hỗn loạn của Lễ hội Xích Nguyệt để thực hiện âm mưu gì đó.”
“Đúng là… phiền phức hết sức luôn ấy…”
“...!”
Cảm nhận được điều gì đó khó hiểu ẩn chứa trong giọng nói dịu dàng ấy, mồ hôi lạnh chảy dài trên má nữ thư ký.
“Ưfufu… Vậy thì, để được vui chơi thỏa thích ở lễ hội, chúng ta phải xử lý gọn gàng mấy kẻ lạ mặt này đi nhỉ… Ưfufu… ưfufu… ——”


0 Bình luận