I Woke Up Piloting the St...
Ryuto Nabeshima Tetsuhiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12

Chương 6 Vượt ra ngoài Vùng Rìa

0 Bình luận - Độ dài: 6,250 từ - Cập nhật:

Suốt gần một tuần sau đó, tôi chỉ có thể ngồi chờ, và đó thực sự là một cuộc tra tấn tinh thần.

Tại sao ư? Vì chán không chịu nổi. Kể cả có hộ tống Kugi đến phòng nghiên cứu, tôi cũng chẳng có việc gì để làm. Đám cướp biển trong khu vực đã bị chúng tôi quét sạch gần hết, nên cũng chẳng có lý do gì để tôi lái Krishna ra ngoài.

Thế là, trong nửa số ngày đó, tôi để Mei đi cùng làm người giám hộ, còn mình thì lang thang với Mimi và Elma. Thỉnh thoảng chúng tôi đi mua sắm, nhưng chủ yếu là lười biếng nằm ườn. Những ngày không đến phòng nghiên cứu, tôi dành buổi tối và đêm cho Tina và Wiska, còn những ngày có đi thì dành cho Mimi và Elma.

“Bọn em nghĩ là đã tìm ra cách dịch sơ bộ những gì mấy quả cầu đó nói với nhau rồi,” Tina báo cáo.

“Anh hiểu rồi. Mừng là chúng ta có tiến triển.”

“Nửa ngày còn lại tụi em cũng hết việc để làm, nên đã qua phụ nhóm nghiên cứu vật liệu mạ giáp,” Wiska nói thêm. “Bác sĩ Shouko thật đáng kinh ngạc. Cô ấy đã lấy các chương trình và thuật toán vốn dành cho máy móc nano rồi áp dụng vào những mục đích khác. Cô ấy đủ sáng tạo để sử dụng chúng cho những việc mà chúng vốn không được thiết kế để làm.”

“Chúng ta nên học hỏi cô ấy.”

Hai chị em sinh đôi và tôi ngồi trên ghế sofa, Tina bên phải, Wiska bên trái, còn tôi kẹp giữa. Đây đã trở thành vị trí quen thuộc của chúng tôi mỗi khi cùng nhau nghỉ ngơi. Hai cô gái này gần như dính chặt lấy tôi, và tôi có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể họ lan tỏa. Chắc đó là lý do Wiska và Tina đặt nhiệt độ phòng này thấp hơn một chút so với các phòng khác. Đúng là chu đáo.

“Chuyện giữa anh và Kugi sao rồi, anh cưng?”

“Anh có thể giả ngơ… nhưng anh không muốn bắt em phải nói thẳng ra. Hmm… Chà, em ấy quá trong sáng, nên khó mà ra tay được.”

“A… em hiểu ý anh. Em ấy đúng là trong sáng thật,” Tina đồng tình.

“Giống như một bông hoa không nỡ tay hái… Nói vậy có dễ hiểu không?”

“Bọn em hiểu được sắc thái đó,” Wiska đáp.

Tôi không đòi hỏi Kugi phải bạo dạn như Elma hay Tina, nhưng không thể không ước rằng em ấy ít nhất cũng giống như Mimi hay Wiska. Tuy nhiên, em là một cô gái ngây thơ lớn lên trong sự bao bọc hoàn toàn khỏi những thứ vẩn đục của vũ trụ này. Mỗi khi chúng tôi tương tác, cái khí chất gái ngoan của em lại phát huy tối đa công suất. Em sẽ nói những câu như “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ bằng tất cả những gì mình có!” và “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài yêu cầu.” Điều đó thực sự khiến tôi khó mà động thủ.

Tôi không phải người theo chủ nghĩa yêu đương phóng khoáng, nhưng cũng chẳng phải thằng ngốc đến mức dâng mâm tới tận miệng còn không biết đường ăn, chỉ là sự trong trắng của Kugi có phần quá sức đối với tôi.

“Rồi anh cũng sẽ ra tay với em ấy thôi,” Tina khẳng định.

“Chắc là vậy, vào một lúc nào đó.”

“Khó nói là anh hành động nhanh hay chậm nữa… Nhưng anh cũng đã mất một thời gian khá lâu mới ra tay với bọn em đấy.”

“Đúng là anh đã mất thời gian để thông suốt chuyện đó. Tha lỗi cho anh nhé.”

Tôi thật sự đã phải lấy hết can đảm mới dám tiến tới với hai người họ, vì nhiều lý do. Tuy nhiên, một khi đã vượt qua được rào cản tâm lý, mọi chuyện không còn là vấn đề nữa.

“Nhưng đừng bắt Kugi phải đợi lâu quá. Cảm giác bị cho ra rìa đau lòng lắm đấy,” Tina nói.

“Anh sẽ cố hết sức,” tôi đáp lại.

Nói thì nói vậy, nhưng trừ khi có cơ hội nào đó tự đến… Không. Chính kiểu suy nghĩ đó đang ngăn cản mình hành động. Cơ hội không phải để chờ, mà là để tự mình tạo ra.

Người tạo ra cơ hội lại không phải là tôi, mà là Kugi. Tôi không chắc mình nên vui hay nên bối rối nữa.

“Chúng ta hãy luyện tập năng lực psionic của ngài đi, thưa Chúa công.”

“Em nói luyện tập ư?”

“Vâng.”

Kugi đã gọi tôi đến phòng của em; chúng tôi đối mặt nhau, ngồi trong tư thế quỳ seiza. Thánh Quốc Verthalz thực sự có rất nhiều điểm tương đồng văn hóa với Nhật Bản. Trong phòng Kugi thậm chí còn có một tấm chiếu trông như chiếu tatami. Đi giày trên chiếu tatami là điều cấm kỵ ở Nhật Bản, và ở đây cũng không khác, nên có một khoảng trống gần lối vào phòng dành riêng để cởi giày.

Khi đến phòng Kugi, tôi thấy một chiếc đệm trông giống đệm zabuton rõ ràng đã được đặt sẵn cho mình, nên tôi cứ thuận theo tự nhiên mà ngồi xuống. Kugi ngồi trên chiếc đệm zabuton còn lại đối diện tôi.

“Chính xác thì ‘luyện tập’ nghĩa là gì? Anh sẽ ngồi thiền à?”

“Đó là một phương pháp hiệu quả. Thiền định bao gồm việc tập trung ý thức vào năng lượng đang tuôn trào bên trong; đó là một cách tốt để phát triển khả năng kiểm soát. Nhưng điều đó có lẽ sẽ khó khăn cho ngài vào lúc này, thưa Chúa công.”

“Ồ vậy sao?”

“Vâng. Ngài đã sử dụng những năng lực mạnh mẽ như thao túng không-thời gian và thao túng vận mệnh, nhưng ngài đã làm điều đó một cách vô thức. Nếu ngài muốn sử dụng những năng lực đó một cách có ý thức, trước tiên ngài phải có khả năng nhận thức được sức mạnh của chính mình.”

“Anh hiểu rồi.”

Tôi đã tiếp tục luyện tập với Kugi và Konoha, chủ yếu là về dịch chuyển vật thể; tôi cũng đã thực hành tạo ra rào cản tinh thần mà Kugi đã dạy. Ở hai lĩnh vực đó, hiện tại tôi đã ngang bằng với những người mới bắt đầu khác, ngay cả theo tiêu chuẩn của Verthalz. Dù vậy, tôi vẫn chưa được huấn luyện chút nào về “Đệ tam ma thuật”—thứ ma thuật có khả năng thao túng không-thời gian và vận mệnh.

Tôi không biết tại sao việc nín thở lại giúp tôi làm chậm thời gian; tôi đã sử dụng khả năng đó hoàn toàn theo bản năng. Việc tôi cần phải nhận thức được sức mạnh của chính mình trước khi có thể mài giũa các năng lực là điều hợp lý. Không thể nào kiểm soát hay thực hành một thứ mà bạn thậm chí không thể nhận thức được.

“Anh hiểu lý lẽ của em, nhưng anh có một câu hỏi.”

“Vâng, thưa Chúa công?”

“Tại sao em lại chuẩn bị sẵn một bộ futon thế?”

Tôi cũng muốn hỏi tại sao em lại ăn mặc mỏng manh như vậy. Bộ đồ ít ỏi em mặc mỏng đến mức gần như xuyên thấu. Thực ra, tôi biết tại sao. Tôi không phải thằng ngốc, và tôi đã thấy cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. Dù vậy, tôi vẫn phải hỏi.

“Tôi có một lý do phần nào chính đáng ạ…”

“Vậy là em cũng nhận ra lý do đó chỉ ‘phần nào’ chính đáng thôi à. Chà, cứ nói anh nghe xem.”

Cái cách em cúi đầu, đỏ mặt, và liếc đi chỗ khác trước khi cuối cùng quay lại nhìn thẳng vào tôi thật sự có sức sát thương lớn. Làm ơn dừng lại đi. Anh cũng bắt đầu thấy ngượng rồi đây.

“Ừm… ngài có nhớ lần tôi liên kết tâm trí của chúng ta qua tiếp xúc không, thưa Chúa công?”

“Tất nhiên. Những trải nghiệm gây ấn tượng mạnh như vậy rất hiếm. Anh nhớ rất rõ.”

Em đang nói đến lần đầu chúng tôi gặp nhau. Em xuất hiện từ không trung, áp trán mình vào trán tôi, và kết nối tâm trí của chúng tôi trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác. Trong lúc liên kết, em đã xác nhận tình trạng năng lực psionic của tôi và thực hiện điều trị khẩn cấp cho những phần trong tâm trí tôi cần đến nó.

“Ơ… làm một việc như thế này là tối ưu để hình thành một kết nối sâu sắc và mạnh mẽ hơn so với lần trước.”

“Nghe một cô gái như em nói những điều như vậy thật lạ. Em vừa ném một cú bóng thẳng vào mặt anh đấy.”

Mặt Kugi đỏ bừng, và có lẽ mặt tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Có phải sự bối rối của em đang được truyền đến tôi qua thần giao cách cảm không?

“Vậy, ờ… tại sao chúng ta cần phải hình thành một kết nối sâu sắc và mạnh mẽ hơn?”

“B-bằng cách hình thành một mối liên kết như vậy, chúng ta có thể nhận thức sâu sắc hơn về sự hiện diện của nhau, tăng cường ma thuật của nhau, và giúp kiểm soát ma thuật của nhau, nếu cần thiết. Nó làm tăng đáng kể phạm vi các khả năng. Một lợi ích bổ sung là nó sẽ cho phép ngài rèn luyện năng lực psionic của mình nhanh hơn nhiều.”

Kugi tránh ánh mắt của tôi khi nói tất cả những điều này, mặt em vẫn đỏ như gấc và đôi tai trên đầu giật giật không ngừng. Chúng giật vì lo lắng sao? Chà, mình nghi là không ai có thể giữ bình tĩnh trong tình huống này.

“Vậy đó là lý do ‘phần nào chính đáng’ của em à?”

“V-vâng.”

Được rồi, dừng ở đây thôi. Kéo dài thêm nữa sẽ bước vào địa hạt của những sở thích quái đản, và tôi không thể cứ thế bỏ đi sau khi mọi chuyện đã leo thang đến mức này.

“Anh sẽ không hỏi thêm những câu vô duyên nữa.”

“Đ-được ạ… Á!”

Tôi quỳ trên đầu gối và tiến lại gần Kugi, đặt tay lên má em. Mặt em vẫn đỏ bừng, và em run lên nhè nhẹ. Trước hết, mình cần phải làm cho em ấy thư giãn…

Một buổi sáng mới đã đến.

“Chào buổi sáng, thưa Chúa công.”

Tôi mở mắt ra và thấy Kugi đang mỉm cười với mình với một vẻ rạng rỡ chưa từng thấy. Là do mình tưởng tượng, hay da dẻ em ấy cũng hồng hào hơn thì phải?

“Anh không thể… Anh ngủ lại đây.”

“Chào. Buổi. Sáng. Thưa. Chúa. Công,” em lặp lại một cách ngắt quãng.

Tôi cố gắng trốn bằng cách kéo tấm chăn futon trùm qua đầu, nhưng Kugi đã giật nó ra khỏi tôi. Chết tiệt, em khỏe thật. Tấm chăn vô tội sẽ bị xé tan tành nếu cứ tiếp tục thế này, nên tôi đành từ bỏ ý định trốn tránh.

“Chào buổi sáng, Kugi.”

“Vâng. Chào buổi sáng.”

Kugi đang mỉm cười và đã ăn mặc chỉnh tề. Tôi sẽ không đi vào chi tiết về những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng tôi sẽ nói rằng cảm giác cứ như thể tôi đang mơ. Giống như tâm trí và thể xác của chúng tôi đã hòa tan vào nhau—một trải nghiệm có thể gây nghiện.

Kugi hồi phục nhanh quá. Có phải chỉ vì em ấy có thể chất tốt hơn mình, hay là em ấy có nhiều kinh nghiệm hơn trong việc này với thần giao cách cảm? Có thể là cả hai.

“Ngài có nhận thấy gì không, thưa Chúa công?”

“Ý em là sao…? Khoan… Hả?”

Cho đến khi Kugi chỉ ra, tôi đã không nhận thấy, nhưng đột nhiên tôi nhận thức được một giác quan thứ sáu mà trước đây tôi không hề có. Không—“một giác quan thứ sáu mà trước đây tôi không để ý đến” có lẽ sẽ chính xác hơn. Tôi cảm nhận rõ ràng một giác quan mới khác biệt với năm giác quan thông thường.

“Độ nhạy của anh chắc chắn đã tăng lên,” tôi nói với em.

“Vâng. Em đã ‘tinh chỉnh’ cho ngài rất kỹ rồi.”

“Anh là nhạc cụ hay gì?”

Giác quan thứ sáu siêu việt này khó mà diễn tả thành lời, và tôi cảm nhận được nó ngay cả khi nhắm mắt lại hoặc cố gắng ngăn chặn nó. Tôi có thể biết Kugi đang ở đâu, nhưng nó không chỉ giới hạn ở em: Tôi cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật sống khác. Cảm giác từ một nơi nào đó sâu thẳm bên trong cho phép tôi phát hiện ra hơi thở hay tia lửa của sự sống.

“Thật không thể tin được. Nó cũng hơi rối rắm, nên anh sẽ cần phải làm quen với nó.”

“Miễn là ngài thích nghi dần dần, ngài sẽ có thể kiểm soát được năng lực của mình. Nhưng bây giờ, ngài chỉ cần làm quen với cảm giác về sức mạnh mới này bên trong mình. Nếu ngài cảm thấy lo lắng, đừng ngần ngại đến tìm tôi giúp đỡ.”

“Anh hiểu rồi. Còn bây giờ thì…”

“Vâng?”

“… Anh cần đi tắm.”

Tôi tắm qua loa, rồi cùng Kugi đến phòng sinh hoạt chung. Hầu hết các cô gái khác đang đợi ở đó; khi tôi bước vào, họ lập tức nhìn sang. Mimi bồn chồn, mặt hơi ửng hồng. Elma cũng hơi đỏ mặt khi lườm tôi với ánh mắt khinh bỉ. Tina thì đang cười toe toét, trong khi Wiska thì nhìn tôi rồi lập tức nhìn đi chỗ khác. Mei và Konoha không có ở đó.

Konoha có vẻ như đang trốn trong phòng của cô ấy, tôi cảm nhận được. Tuy nhiên, tôi không thể biết Mei ở đâu, vì Maidroid không phải là sinh vật sống.

“Chào buổi sáng, mọi người.”

“C-chào buổi sáng, Master Hiro.”

“… Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, anh cưng.”

“Chào b-buổi sáng.”

Phản ứng của họ có vẻ không bình thường. Tôi liếc sang Kugi và thấy em đang vã mồ hôi hột, mặt đỏ bừng. Sao em ấy lại đổ mồ hôi khi chúng ta vừa mới tắm xong nhỉ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi không thể không cảm thấy có gì đó rất không ổn. Từ phản ứng của những người khác, tôi có thể đoán được phần nào đó là gì.

“Có phải suy nghĩ của chúng ta đã bị rò rỉ ra ngoài không?” tôi hỏi.

“Còn hơn cả ‘rò rỉ’ ấy chứ. Cứ như là cậu bắn thẳng vào bọn tôi vậy,” Elma nói.

“Chúng tôi hiểu tình hình, vì chúng tôi biết chúng đến từ đâu. Nhưng tôi đoán những người không biết thì bây giờ đang cực kỳ bối rối,” Wiska nói.

“Kugi…?”

“Tôi đã cố hết sức, nhưng ngài quá mạnh mẽ để có thể kìm hãm hoàn toàn, thưa Chúa công… Dù vậy, tôi không ngờ kết quả lại nghiêm trọng đến thế này…” Mặt em càng đỏ hơn. Ít nhất, nó sẽ đỏ hơn nếu như nó không sẵn đã đỏ như gấc rồi, tôi nghĩ.

Dường như khi Kugi và tôi hợp nhất thể xác và tâm trí đêm qua, những lời tán tỉnh và vân vân đã bị rò rỉ ra khỏi phòng qua thần giao cách cảm.

“Này.”

“A! Vâng, thưa chị?”

Tôi đang thì thầm với Kugi gần lối vào phòng sinh hoạt, không tham gia cùng các cô gái khác trên ghế sofa, nên Elma đã ngắt lời chúng tôi bằng một giọng giận dữ. Ít nhất, mình nghĩ là giận dữ. Có thể không, nhưng mình đang cảm nhận được cảm giác đó từ cô ấy lúc này… Đây có phải là tác dụng phụ của cái gọi là ‘tinh chỉnh’ của Kugi không?

“Bọn tôi đã phải chịu đựng làn sóng ham muốn của cậu suốt đêm,” Elma tuyên bố. “Cậu không nghĩ bọn tôi đáng được một lời xin lỗi à?”

“Làn sóng ham muốn”? Ha ha ha! Khiếu đặt tên của Elma độc đáo thật!

“Xin hãy tha thứ cho tôi vì sự bất tiện lớn lao mà tôi đã gây ra cho các bạn.”

Ngồi xuống trong tư thế seiza, tôi dập đầu sát đất, đầu hàng vô điều kiện.

“Lời nói không đủ để thể hiện sự chân thành của cậu đâu.” Elma lặng lẽ đứng dậy và tiến lại gần tôi. Mắt cô ấy đờ đẫn rồi! Eo ơi!

“Đúng vậy,” Tina đồng tình.

Từ lúc nào đó—thực ra, tôi đã để ý đến cô ấy từ sớm hơn nhiều—Tina đã lẻn đến bên cạnh tôi. Giờ thì cô ấy nắm lấy tay trái của tôi trong khi Elma nắm tay phải. Khoan đã. Các người khỏe quá đấy. Tôi thậm chí còn không đánh lại một chọi một, nói gì đến hai chọi một!

“Khoan đã! Bình tĩnh nào!” tôi kêu lên. “Hôm nay chúng ta phải khởi hành rồi, nên không có thời gian để chơi đâu—”

“Mimi.”

“Vâng ạ.”

Khi Tina và Elma lôi tôi đi, Mimi đến và cho tôi xem màn hình máy tính bảng của mình. Cái gì đây? Một hiện tượng không xác định đã gây ra hành vi không đứng đắn bùng phát trên khắp tàu Dauntless?

“Cảnh sát quân sự của Dauntless tin rằng một cổ vật được mang lên tàu đã gây ra hiện tượng này, và họ hiện đang tiến hành một cuộc tìm kiếm sâu rộng.”

Ra vậy. Vậy là hiệu ứng không chỉ giới hạn trong Hắc Liên—nó còn rò rỉ ra cả bên ngoài.

“Hôm nay có lẽ sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Em không nghĩ Đại tá Serena sẽ khởi hành hôm nay đâu, nên anh nên chuẩn bị tinh thần đi.”

“Xin hãy nhẹ tay với anh.”

Kể từ khi đến vũ trụ này, tôi đã rèn luyện cơ thể mỗi ngày, nhưng sức chịu đựng của tôi vẫn có giới hạn. Xét về mặt logic thì… không đời nào mình địch lại bốn người…

Ngày hôm sau, tôi đến phòng nghiên cứu của Lestarius, nơi Bác sĩ Shouko chào đón tôi bằng một tràng cười.

“A ha ha ha! Chà! Tôi nghe nói mọi chuyện đã hoàn toàn rối tung từ hai đêm trước,” cô ấy tuyên bố.

“Đó không phải là chuyện để cười đâu… Khoan đã, chẳng lẽ các người không bị ảnh hưởng sao, Bác sĩ Shouko?”

“Lúc đó chúng tôi tình cờ đang thử nghiệm một thiết bị dịch chuyển psionic. Anh Wells và tôi hoàn toàn tập trung vào nghiên cứu của mình. Chúng tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài!”

“Ít nhất điều đó chứng tỏ thiết bị chúng ta chế tạo hoạt động đúng như dự định. Tin tốt cho chúng ta,” Wells nói, nhún vai. Mình không cảm thấy sự thất vọng từ anh ta. Anh ta không có tình cảm gì với Bác sĩ Shouko sao? Cô ấy khá xinh đẹp mà.

Trong khi chúng tôi trò chuyện, thêm nhiều vị khách bước vào phòng thí nghiệm: Đại tá Serena và Trung úy Robertson. Ra vậy… Cảm giác về sự hiện diện của họ là như thế này đây. Mình nhớ rồi.

Tại sao lại có một luồng sát khí đằng đằng bao trùm Serena thế nhỉ? Không chỉ cảm giác như cô ấy có thể rút kiếm bất cứ lúc nào, mà gân xanh trên trán cô ấy còn nổi lên nữa. Thôi nào… cười một chút đi.

“Nếu cậu dám nói điều gì ngu ngốc, tôi sẽ nhét một quả lựu đạn plasma vào miệng cậu và khâu nó lại,” Serena gắt lên.

“Tuân lệnh, thưa quý cô.” Tôi đứng thẳng người và chào cô. Nếu tôi nói một câu đùa nhạt nhẽo ngay bây giờ, cô ấy có thể thực sự thực hiện lời đe dọa của mình.

Về lý do tại sao cô ấy lại tức giận như vậy, chỉ có thể có một lý do duy nhất.

“Cậu giải thích đi chứ?” cô hỏi. “Tôi đang nghe đây.”

“Giải thích? Ý cô là sao? Nếu cô đang nói đến sự hỗn loạn đã nổ ra cho đến sáng hai đêm trước, thì chúng tôi cũng là nạn nhân của chuyện đó.”

Tôi không nói dối. Hai đêm trước, tôi đã ở cùng Kugi cả đêm, sau đó phải thỏa mãn các cô gái khác—trừ Mei và Konoha—sau đó nữa.

“Không phải cậu đã gây ra chuyện đó…?”

“Tôi không phải là một tên tội phạm thích tìm cảm giác mạnh. Tại sao tôi lại cố tình gây ra chuyện như vậy?” Tôi trả lời với vẻ mặt nghiêm túc. Suy cho cùng, mình không nói dối… chỉ che giấu sự thật thôi.

Đại tá Serena nhìn tôi một cách nghi ngờ, nhưng cuối cùng đã bỏ cuộc và thở dài.

“Cũng đúng. Tôi nghi ngờ ngay cả cậu cũng sẽ không đi xa đến thế. Xin lỗi; sự kiện đó đã làm tôi bối rối.”

“Tôi cho rằng Lestarius… à, cả Đơn vị Săn Cướp biển… đều không thoát khỏi.”

“Đúng vậy… May mắn là không có gì vượt quá phân loại ‘tai nạn’ xảy ra. Thật may mắn là không có vụ việc nào leo thang đến mức ‘sự cố’ hay ‘scandal’. Rất may mắn.”

Tôi không chắc điều gì quyết định một việc là “tai nạn”, “sự cố” hay “scandal”. Có phải điều đó phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của hành vi vi phạm không? Liệu hành vi phạm tội có liên quan không? Hay nó chỉ đơn giản dựa trên mức độ vi phạm? Dù sao đi nữa, thật tốt khi nghe rằng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể thừa nhận rằng mình đã gây ra sự hỗn loạn. Trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể thực sự bị tống vào tù. Rốt cuộc, những gì tôi đã gây ra tương đương với một vụ tấn công khủng bố bằng thuật thôi miên quy mô lớn. Nếu nó chỉ giới hạn trong tàu của chúng tôi, thì sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, sự kiện này đã ảnh hưởng đến toàn bộ Dauntless, nên chỉ trả tiền phạt sẽ không đủ. Tôi có thể sẽ phải đối mặt với các cáo buộc hình sự.

“Hm? Có chuyện gì vậy, Kugi? Em đổ mồ hôi nhiều quá,” Bác sĩ Shouko nhận xét.

“K-k-không có gì ạ.” Kugi vã mồ hôi như tắm, và mặt em tái nhợt. Kugi? Em làm ơn kiểm soát bản thân một chút được không? Em có thể làm lộ tẩy chúng ta đấy.

Đại tá Serena lại lườm tôi một cách nghi ngờ. Không, không, không. Chúng tôi không biết gì hết.

“Xin lỗi, Kugi. Anh biết anh giải thích hơi thẳng thừng, nhưng anh phải làm vậy để minh oan cho chúng ta.”

“V-vâng, thưa Chúa công.”

Tôi liếc Serena một cái nhìn có ý rằng, “Đó là một chủ đề tế nhị, xin cô đừng hỏi thêm.” Cô ấy có vẻ không vui về điều đó khi lườm tôi, nhưng dù cảm thấy thế nào, cô ấy cũng không có quyền dò hỏi thêm về ý nghĩa của việc chúng tôi là “nạn nhân”.

Hôm nay chỉ có Kugi đi cùng tôi. Cặp song sinh đang nằm ườn ra, vì họ vẫn còn mệt mỏi sau những sự kiện của ngày hôm trước, trong khi Mimi và Elma vốn dĩ không có lý do gì để đến phòng thí nghiệm. Mei cần phải ở lại để trông tàu. Về phần Konoha, cô ấy gần như không rời khỏi phòng của mình kể từ hai đêm trước; khi cô ấy ra ngoài, cô ấy đảm bảo không chạm mặt tôi. Tôi đã quyết định tôn trọng quyết định đó và cũng tránh mặt cô ấy. Tôi hiểu tại sao cô ấy lại hành động như vậy.

“Vậy thì được rồi…” Serena nói. “Chúng ta đã kiểm soát được tình hình, nên sẽ khởi hành trong mười hai giờ nữa. Nhóm Screech Owls sẽ đi cùng với tư cách là người dẫn đường. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đã hiểu. Vậy chúng tôi cũng sẽ đi chuẩn bị đây. Kugi, chúng ta trở về tàu thôi.”

“Vâng, thưa Chúa công.”

Tôi đã muốn hỏi liệu làn sóng ham muốn mà Kugi và tôi tạo ra có ảnh hưởng đến những quả cầu không, nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội. Chà, vì Bác sĩ Shouko và Wells không đề cập gì, có lẽ an toàn khi cho rằng không có gì xảy ra. Dù vậy, tôi sẽ hỏi họ sau nếu có cơ hội.

“Vậy là cuối cùng chúng ta cũng khởi hành à?” Elma lẩm bẩm một cách uể oải. Dường như cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau ngày hôm qua. Da dẻ cô ấy hồng hào, nên ít nhất về mặt thể chất thì cô ấy vẫn ổn.

“Ừm… tại sao Kugi lại cuộn tròn thành một cục ở đằng kia vậy ạ?” Mimi hỏi.

“Ờ… thì, em biết chuyện hai đêm trước chứ?”

“Làn sóng ham muốn ạ?”

“Chúng ta có thể ngừng gọi nó như vậy được không? Nhưng, ừ, đúng là cái đó. Kugi vừa mới biết là nó lan xa hơn nhiều so với chúng ta tưởng.”

“Ồ…”

“Em thấy đấy, chuyện đã xảy ra chắc chắn sẽ rất xấu hổ ngay cả ở Verthalz—nhưng vì người ở đó có thể tự bảo vệ mình khỏi những thứ như vậy, nên nó sẽ không leo thang đến mức phạm tội.”

“Ồ… Tôi hiểu rồi,” Elma nói, nhăn mặt. Chắc hẳn cô ấy đã nắm được hàm ý.

“Tuy nhiên, ở đây, nó cơ bản là một vụ tấn công khủng bố,” tôi tiếp tục. “Chúng tôi đã thiếu suy nghĩ, và chúng tôi đã làm hỏng chuyện, và trong trường hợp xấu nhất, điều đó có thể khiến tôi bị tống vào tù. Kugi vừa mới biết điều đó hôm nay, nên em ấy hơi buồn.”

“Em hiểu rồi…” Wiska nói. “Nó thực sự cơ bản là một vụ tấn công khủng bố.”

Tai của Kugi giật giật khi em dường như nghe thấy lời của Wiska.

“Đừng tự trách mình quá, Kugi. Không có bằng chứng nào cả, và ngay cả khi mọi người có nghi ngờ, họ cũng không thể chứng minh được. Anh đoán nếu họ tra tấn chúng ta bằng các thiết bị thăm dò có thể nhìn vào não bộ, thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng không đời nào họ lại đi xa đến thế chỉ vì nghi ngờ.”

Trừ khi bạn phạm những tội nghiêm trọng, như cướp biển đã làm, quân đội không được phép nhìn thẳng vào tâm trí bạn thông qua một cuộc xâm nhập não bộ. Điều đó được coi là tra tấn. Bên cạnh đó, Dauntless không có thiết bị psionic, nên sẽ không có cách nào để họ xác định rằng Kugi và tôi đã phạm tội này—mà tôi thậm chí không chắc có thể gọi là tội ác.

“Anh nói thì hay lắm, nhưng nếu những vụ như thế này cứ theo chúng ta, mọi người sẽ nhận ra thôi,” Tina chỉ ra.

“Nó sẽ không xảy ra nữa. Ít nhất, anh không nghĩ vậy.”

Vì Kugi đã… “tinh chỉnh” tôi hay gì đó, tôi có thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh psionic của mình. Sẽ không có thêm những sự cố như vậy trừ khi tôi cố tình gây ra.

“Dù sao đi nữa, sắp đến lúc chúng ta khởi hành rồi. Hãy lo nốt những công việc chuẩn bị cuối cùng đi.”

“Ừ… Sao anh lại tràn đầy năng lượng thế?”

“Anh không chắc. Nhưng bây giờ anh cảm thấy khá tốt.”

Elma, Mimi, Tina, và Wiska vẫn còn mệt mỏi sau những sự kiện của ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết. Tại sao nhỉ? Liệu việc kiểm soát được năng lực psionic có cải thiện sức bền của mình không?

“Chúng ta không cần chuẩn bị nhiều, vì đã bổ sung vật tư và hoàn thành kiểm tra bảo trì rồi. Nếu anh còn đủ năng lượng, anh nên dành nó để an ủi Kugi, kiểm tra Konoha, hoặc chăm sóc Mei. Bọn em sẽ đi chuẩn bị đây.”

“Được rồi.” Konoha, hử? Mình vẫn không chắc nên tương tác với cô ấy như thế nào. Konoha là một sĩ quan quân đội của Thánh Quốc Verthalz, nên việc rò rỉ làn sóng ham muốn có lẽ không phải là vấn đề với cô ấy. Tuy nhiên, không hiểu sao, cô ấy lại đang tránh mặt tôi. Đừng nói là cô ấy đã bị trúng đòn trực diện từ vụ rò rỉ đó và rơi vào một tình huống không thể nói ra nhé?

Có lẽ mình nên hỏi Mei, vì cô ấy có khả năng đã theo dõi Konoha. Mặt khác, tôi nghĩ mình ít nhất cũng nên tự mình kiểm tra Konoha trước khi vượt qua giới hạn và xâm phạm quyền riêng tư của cô ấy. Tôi quyết định an ủi Kugi trước, sau đó đi kiểm tra xem Mei cảm thấy thế nào.

Đơn vị Săn Cướp biển di chuyển nhanh chóng sau khi khởi hành, đúng với tên gọi của nó. Nếu họ chậm chạp trong việc di chuyển, cướp biển sẽ chạy thoát từ lâu trước khi hạm đội đến, vì vậy đơn vị đã thấm nhuần tầm quan trọng của các hoạt động nhanh gọn và hiệu quả.

Mimi và Elma đang ở trong phòng sinh hoạt chung của Hắc Liên, tán gẫu vu vơ.

“Em luôn nghĩ rằng các vùng rìa vũ trụ cực kỳ nguy hiểm, nhưng chúng thực sự chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Chà, không hẳn. Nếu chúng là những vùng địa ngục nơi cướp biển và quái vật không gian sẽ tấn công em không ngừng ngay khi em rời khỏi Dauntless, thì ngay cả các nhà thám hiểm cũng không dám đến thăm chúng.”

Gần đó, tôi đang tận hưởng việc “gối đầu lên đùi” Mei. Hôm nay là “Ngày Tri Ân Mei,” nên tôi để cô ấy chiều chuộng mình hết mức có thể. Khi hoạt động cùng Đơn vị Săn Cướp biển, chúng tôi di chuyển chủ yếu bằng chế độ lái tự động, vì chỉ cần tuân theo mệnh lệnh của họ; điều đó có nghĩa là Mei được tự do dành bao nhiêu thời gian cho tôi tùy thích. Krishna đang ở trong nhà chứa máy bay, và Antlion đã cập bến với Hắc Liên, nên không ai trong chúng tôi cần phải lái chúng.

Không có tên cướp biển không gian nào đủ dũng cảm để tấn công hạm đội này; ngay cả khi quái vật không gian xuất hiện, tôi có lẽ cũng không cần phải làm gì, với sức mạnh tổng thể của hạm đội.

“Cứ nằm ườn ra thế này có ổn không vậy…?” Konoha hỏi với vẻ mặt khinh bỉ thấy rõ.

“Không sao đâu. Chạy loanh quanh tìm việc cũng không thay đổi được gì vào lúc này đâu.” Tôi xua tay gạt đi mối lo của cô. Chúng tôi đã kiểm tra thiết bị, và mọi thứ đều trong tình trạng hoàn hảo. Lần này, chúng tôi dù sao cũng không phải là lực lượng chiến đấu chính. Thay vào đó, chúng tôi ở đây với tư cách là những cố vấn năng lực psionic quan trọng và là lực lượng dự phòng có thể tham gia nếu cần. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, kế hoạch hiện tại cũng không liên quan đến việc chúng tôi phải nhúng tay, dù là trong chiến đấu không gian hay chiến đấu trên bề mặt một hành tinh chưa được khám phá. Tôi không có ý định đấu kiếm với những con nhện kim loại nguy hiểm đó, và chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ được yêu cầu hỗ trợ không quân tầm gần từ Krishna.

“Công việc lần này của chúng ta khá nhàm chán,” Tina nói.

“Sẽ chẳng có gì cho chúng ta làm đâu,” Wiska nói thêm.

“Chà, ngay cả khi chúng ta tìm thấy gì đó, việc yêu cầu hai em xử lý các cổ vật của một nền văn minh ngoài hành tinh cũng hơi quá sức.”

Tina và Wiska chuyên về tàu và công nghệ liên quan đến chúng. Nếu chúng tôi bằng cách nào đó có được công nghệ ngoài hành tinh bí ẩn, họ cũng sẽ chẳng hiểu mô tê gì.

“Em vẫn đang hy vọng rằng chúng ta sẽ tìm được một ít vật liệu mới làm nên mấy quả cầu đó,” Tina nói. “Thứ đó khá là ngầu đấy.”

“Hy vọng họ sẽ tìm ra cách sản xuất hàng loạt… nhưng tôi nghĩ nó sẽ quá đắt để có thể sử dụng một cách khả thi.”

“Thay thế lớp mạ giáp cực kỳ tốn kém,” Elma nhận xét.

“Ừ.”

Lớp mạ giáp là bộ phận đắt nhất của một con tàu. Vật liệu chất lượng thấp nhất thì siêu rẻ, nhưng mỗi lần cải thiện chất lượng lại làm tăng chi phí của lớp mạ lên theo cấp số nhân. Trang bị cho một con tàu nhỏ như Krishna bằng lớp mạ quân sự cao cấp nhất, thay vì lớp mạ tiêu chuẩn, sẽ làm tăng chi phí của bộ phận lên đến hai con số. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được chi phí thay thế lớp mạ của một con tàu bằng bất cứ thứ gì được phát triển từ lớp vỏ—hay mai—của những quả cầu đó.

“Điểm đến của chúng ta cách đây hai hệ sao, phải không?”

“Vâng. Hệ Riche. Một hệ sao cách hai tuyến siêu không gian từ Hệ Kensan nơi Dauntless đang đồn trú.”

“Có thông tin gì về hệ sao đó không?”

“Tôi đã xem qua lúc nãy, nhưng gần như không có gì. Đó là một ngôi sao dãy chính loại B với bốn hành tinh. Có một vành đai tiểu hành tinh với đá và các tảng băng ở vùng ngoài, và cả bốn hành tinh đều là hành tinh đá.”

“Có băng trong vành đai tiểu hành tinh à? Nó sẽ là nơi sinh sản cho cướp biển.”

Có thể chiết xuất nước từ băng, điều đó có nghĩa là—miễn là có đủ năng lượng—cướp biển ở đó có thể tự cung tự cấp về thực phẩm và nước. Điều đó sẽ giúp chúng dễ dàng thành lập một căn cứ gần đó. Chà, nó cũng giúp Đế chế Grakkan dễ dàng tạo ra một thuộc địa hơn.

“Vấn đề là liệu cướp biển đã thiết lập ở đó chưa. Chưa có báo cáo nào về quái vật không gian trong khu vực, nên chắc chắn có khả năng chúng đã tạo ra một căn cứ trung gian gần đó.”

“Ngay cả khi có, điều đó cũng không ảnh hưởng đến chúng ta. Nó chỉ trở thành một vấn đề thực sự khi Đế chế tuyên bố khu vực này là lãnh thổ của mình và bắt đầu thuộc địa hóa nó.”

Ngay cả khi có một căn cứ cướp biển trong Hệ Riche, khả năng cướp biển cố gắng làm gì đó chống lại Đơn vị Săn Cướp biển là rất thấp. Thực tế, chúng có lẽ sẽ cố gắng hết sức để ẩn mình.

“Chúng ta sẽ không đi săn chúng chứ?” Wiska hỏi.

“Tùy thuộc vào Đại tá Serena. Cô ấy có thể quyết định không lãng phí tài nguyên, vì mục tiêu cuối cùng của chúng ta trong chuyến thám hiểm này là đối phó với những quả cầu đó. Chúng ta thậm chí không biết liệu cướp biển có ở đó không,” tôi trả lời với một cái phẩy tay thờ ơ.

Vành đai tiểu hành tinh băng giá làm tăng khả năng cướp biển đã thành lập một căn cứ ở đó, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng thực sự đã làm vậy.

“Chúng ta sẽ sớm đi vào tuyến siêu không gian cuối cùng trước khi đến đích.”

“Chúng ta sẽ ở trong đó bao lâu?”

“Khoảng một tiếng rưỡi.”

“Vậy là chúng ta có thể nằm ườn thêm một tiếng nữa.”

“Vâng.”

Mei vuốt ve đầu và bụng tôi khi tôi nằm trên đùi cô. Mặc dù cô là máy móc, cô vẫn cho cảm giác ấm áp và mềm mại khi chạm vào. Thật là một bí ẩn. Tập đoàn Orient thật đáng kinh ngạc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận