Tokkyuu Guild e Youkoso!...
Ai Riia Nimoshi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 02

Chương 2.6: Sắp xếp lại trái tim

0 Bình luận - Độ dài: 9,323 từ - Cập nhật:

"Con có thật sự ổn không?"

Mình gật đầu, vùi mình sâu hơn vào trong chăn trước câu hỏi của anh Gil. Bởi vì mình biết, nếu mình cất tiếng ngay lúc này, giọng mình sẽ nghẹn lại.

"...Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé."

Sau một khoảng im lặng, anh Gil nói và rời khỏi phòng. Chắc anh ấy đã nhận ra mình có gì đó không ổn. Mình không ốm. Mình thầm xin lỗi trong lòng, rồi cảm nhận căn phòng trở nên tĩnh lặng.

"Hức... Hu hu hu!"

Mình đã khóc. Mình úp mặt vào gối, khóc thật to, để tiếng khóc không lọt ra ngoài.

Bố mình, còn sống.

Mình đã gặp lại bố.

Nhưng mình thì sao? Mình không phải là Tama. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại không suôn sẻ? Nếu mình có thể nói "Con là Tama đây," thì mọi chuyện sẽ dễ dàng biết mấy. Nhưng bố cũng sẽ bối rối. Bố sẽ hỏi cơ thể của Tama đâu rồi. Nếu bố từ chối mình, nói "Con không phải là Tama," thì sao đây.

Những suy nghĩ đó cứ xoay mòng mòng trong đầu, khiến mình không biết phải làm gì, chỉ biết khóc. Mình đã khóc òa lên.

Và rồi, mình đã khóc đến kiệt sức...

“Cậu có nghe chuyện về Hasegawa không?”

Đó là, đồng nghiệp của mình ở công ty sao? Cảm giác này thật hoài niệm.

“À. Suy tim cấp tính, đúng không. Cứ nghĩ thế nào cũng là chết vì làm việc quá sức...”

Hả? Mọi người đang nói gì vậy?

“Công ty này, thật sự chỉ coi con người như quân cờ thôi. Chuyện lần này đã cho tôi thấy rõ điều đó.”

“Phải... Dù trong đầu biết là công ty tồi, nhưng đâu đó tôi vẫn nghĩ công ty nào cũng giống nhau.”

“Dần dần, tôi đã bắt đầu nghĩ rằng đây là chuyện bình thường của xã hội này. Lúc nào không hay.”

“Đáng sợ thật, cái cảm giác chai lì đó. Ngày nào cũng làm việc đến kiệt sức, và ngay cả những điều hiển nhiên như thế cũng không thể nghĩ được.”

“Phải... Tôi, tôi định đi khám bác sĩ đây.”

Mọi người đang nói gì vậy? Những người này, họ đang nói gì...?

“Hasegawa đã vắng mặt hai ngày, tôi cứ tưởng cậu ấy bị bệnh... nhưng có lẽ cậu ấy thậm chí không nhận ra điều đó.”

“Trong lúc đang ngủ. Vẫn còn trẻ vậy mà. Thật hối tiếc, đáng lẽ chúng ta nên quan tâm cậu ấy hơn.”

“Cậu ấy làm mọi việc rất nhanh nhẹn, nên mọi người cứ nghĩ cậu ấy có thể làm mọi thứ và ỷ lại. Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã biết giao việc cho cậu ấy quá nhiều rồi. Nhưng vì cậu ấy luôn vui vẻ nhận lời, nên mọi người đã ỷ lại.”

Không, không thể nào, mình... mình...

“Chúng ta không thể để cái chết của Hasegawa là vô ích. Chúng ta phải làm gì đó.”

“Phải. Để không có thêm nạn nhân nào nữa.”

Mình, đã chết... sao?

"Hức!"

Mình bật dậy. Tim mình đập thình thịch.

"Là mơ... không, nhưng chắc chắn chuyện vừa rồi là..."

Là một chuyện có thật. Mình tin chắc chắn là vậy.

Mình, đã chết. Chết vì làm việc quá sức. Sau khi bố biến mất, mình đã làm gì vậy. Mình đã tự ép bản thân, sống một cách điên cuồng. Và vì thế, mình đã chết.

Mình càng không thể nói được. Không thể nói với bố rằng mình là Tama. Với một lý do ngu ngốc như vậy mà chết, mình biết nói gì với bố đây?

"Hự... hức... a..."

Đột nhiên, mình không thể thở được. Hả? Mình phải làm gì để thở nhỉ. Từ trước đến giờ mình thở một cách tự nhiên, nhưng giờ mình không biết phải làm sao.

"Ư... a..."

Hơi thở trở nên gấp gáp. Đầu mình trống rỗng, và mình cảm thấy nguy hiểm, nên mình cố gắng gọi Fu-chan.

“Chủ nhân gọi ạ! Ôi, chủ nhân!?”

Không được. Mình đã gọi, nhưng vì quá khó thở nên mình không thể ra lệnh gì cả. Tầm nhìn của mình mờ đi, mình không thể phân biệt được đó là do nước mắt hay do mình sắp bất tỉnh.

“Chủ nhân, đợi một chút! Em sẽ đi gọi Neflie!”

Nhưng Fu-chan đã nhận ra tình trạng của mình và hành động ngay lập tức. Đúng là tinh linh Gió, truyền tin chỉ mất vài giây, và ngay lập tức có ai đó chạy vào phòng.

"Meg!?"

A, giọng của anh Shulie. Đã lâu lắm rồi mới nghe giọng của anh Shulie.

"Gil! Gọi Rud ngay!"

"Gọi rồi!"

Ôi, mình lại khiến mọi người lo lắng rồi. Mình thật vô dụng. Xin lỗi Meg. Chị đã khiến cơ thể của em phải chịu đựng. Nhưng chị xin lỗi. Chị không thể tin được rằng mình đã chết, và có lẽ chị đã bị sốc rất nặng. Thật khó chịu. Khó chịu quá. Hơi thở cũng khó chịu, nhưng trái tim mới là thứ khó chịu nhất.

Mình cảm nhận được sự hoảng loạn trong phòng. Mình có thể nghe được giọng của anh Shulie, anh Gil, và giọng của bác sĩ Rud đến sau đó. Mình cảm giác có thêm vài người nữa, nhưng mình không thể nhận ra. Ai đó đang bế mình và đặt thứ gì đó lên miệng mình? Nhưng sự khó chịu vẫn không thay đổi.

— Ai đó, cứu tôi với.

Cụm từ mà mình chưa bao giờ có thể nói ra, mình đã không ngừng gào thét trong lòng.

Mình không biết đã bao lâu trôi qua. Cảm giác rất lâu, nhưng có lẽ là vì mình đã quá khó chịu. Cũng có thể chỉ là vài chục phút.

"Ngoan nào. Meg, không sao đâu. Mọi người đang ở bên cạnh con."

Bây giờ, mình đang nằm trong lòng bác sĩ Rud. Nơi này vẫn là phòng của mình. Nhìn thấy bác sĩ Rud ngồi khoanh chân trên sàn, mình đoán mình đã ngã xuống sàn. Mình mơ màng suy nghĩ điều đó.

"Con bé đã bình tĩnh lại chưa..."

"Meg không sao chứ ạ?"

Giọng của anh Gil và anh Shulie nghe có vẻ nhẹ nhõm. Mình đã quá mệt mỏi nên chỉ nhắm mắt và nghe giọng nói của họ.

"Có lẽ điều gì đó đã chạm vào ký ức của Meg. Có thể là cô bé đã nhớ lại điều gì đó trong quá khứ, hoặc một nguyên nhân khác, tôi không chắc. Nhưng khó thở rất đau khổ, và cô bé đã ổn rồi."

"Tốt quá... Có rất nhiều nguyên nhân mà tôi nghĩ đến. Có thể liên quan đến những gì tôi đã tìm hiểu."

"Về High Elf sao?"

"Vâng. Tôi định nói chuyện với mọi người và thủ lĩnh vào tối nay."

Tối nay? Chắc là chuyện liên quan đến mình. Nếu vậy, mình cũng muốn nghe. Nhưng, trái tim mình có chịu nổi không? ...Không. So với sự thật rằng mình đã chết, những chuyện khác chỉ là những điều nhỏ nhặt. Dù có nghe điều gì, mình cũng sẽ không để bản thân bị lay động.

Mình đã quyết định rồi. Mình sẽ bảo vệ Meg, bảo vệ cơ thể này. Mình hé mắt.

"...Cháu. Cháu cũng muốn nghe ạ..."

"Meg..."

Mọi người đều cau mày, lông mày cùng lúc cụp xuống. Phì cười. Mình nói gì trong tình trạng này vậy. Mọi người lo lắng cho mình. Mình cũng sẽ lo lắng nếu ở vị trí ngược lại. Nhưng mọi người không từ chối thẳng thừng vì họ biết.

Rằng câu chuyện đó có liên quan đến mình. Họ nghĩ rằng việc che giấu sự thật với người trong cuộc chỉ vì mình là một đứa trẻ là không nên.

"Tối, cháu sẽ khỏe lại. Bây giờ, cháu sẽ ngủ một giấc thật ngon."

Mình vừa mới dậy sau giấc ngủ trưa, và hôm nay mình chỉ ngủ thôi. Nhưng nếu mình muốn tham gia vào cuộc họp quan trọng tối nay, mình nên ngủ tiếp. Mình mệt mỏi sau cơn khó thở.

"...Được rồi. Tôi sẽ nói với thủ lĩnh và mọi người. Nhưng hứa là sẽ nghỉ ngơi thật tốt, và thêm một điều nữa."

Anh Shulie dừng lại một chút, đến gần mình, cúi xuống, nhìn vào mắt mình và mỉm cười.

"Kể cho tôi nghe về ma thuật tự nhiên khi tôi đi vắng nhé."

A, đúng rồi. Là chuyện đó. Mình phải kể cho anh ấy về Homura-kun và cả chuyện Sho-chan đang ở Nemu với nhiệm vụ đầu tiên nữa. Cảm giác biết ơn sâu sắc dâng lên trong lòng mình vì anh ấy đã cố tình đổi chủ đề.

Anh Shulie dịu dàng nheo mắt và xoa đầu mình. Dưới mùi hương và cảm giác an toàn đó, mình cũng cảm thấy gò má mình giãn ra.

"Cuối cùng cũng thấy con cười. Không sao đâu, Meg. ...Dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn luôn ở bên con."

Mình không biết anh Shulie đã tìm hiểu được gì ở làng Elf, nhưng chỉ với câu nói đó, mình đã cảm thấy an toàn tuyệt đối. Chắc chắn là sẽ ổn thôi. Đó là một nụ cười khiến mình nghĩ rằng, ngay cả khi mình tiết lộ con người thật của mình, thì cũng không sao cả.

[Maryla]

Thật là. Cứ thế này thì tôi ghét tên quỷ Đỏ chết đi được!

"Juma! Này, dừng lại!"

"Không được đâu Nika, Juma khi đã ở trạng thái đó thì chẳng nghe thấy tiếng ai đâu!"

Lâu rồi mới trở lại hình dáng Phượng hoàng, tôi đang chở anh Nika và anh Keiji đến ngọn núi phía Bắc. Tôi không có sức mạnh chiến đấu, nên ở ngọn núi phía Bắc này đáng sợ lắm...! Dĩ nhiên, tôi sẽ không chết dễ dàng đâu. Khi sắp chết, tôi sẽ bốc cháy rồi tái sinh mà! Nhưng đáng sợ vẫn là đáng sợ. Lúc vừa tái sinh, sức mạnh của tôi yếu đi và tôi trở nên hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Không không, bây giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó!

"Khừ, tôi cũng giải phóng sức mạnh đây! Keiji, khi nào tôi khống chế được nó thì anh trói nó lại ngay nhé!"

"Được rồi. Cứ để đấy cho tôi."

Con quỷ Đỏ trong hình dạng ma vật to đùng. Tôi cũng khá lớn đấy nhé! Nhưng cứ hung bạo mà phá phách như thế thật là thô thiển! Nó không mất đi ý thức, nên sẽ không tấn công chúng tôi, nhưng khi ở trạng thái đó, quỷ Đỏ sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh cho đến khi hạ gục được mục tiêu. Bây giờ có giải thích dài dòng hay bảo nó dừng lại và quay về bang hội thì cũng chẳng ích gì. Thật phiền phức!

Anh Nika, người đã biến thành một con sư tử rực cháy như mặt trời, đã cào mạnh móng trước xuống đất. Đó là động tác chuẩn bị để lao đi. Ôi, dáng vẻ anh ấy thật đẹp. Khác với quỷ Đỏ, dáng vẻ rực cháy như mặt trời của anh ấy trông thật cao quý. Cùng là người mang sức mạnh của lửa, tôi rất tự hào!

Và anh Nika đã lao đi. Anh ấy đã nhắm vào đúng khoảnh khắc quỷ Đỏ vừa tung ra đòn cuối cùng để hạ gục con rồng. Quỷ Đỏ đã có một kẽ hở khi cảm thấy đã hạ được mục tiêu. Anh Nika cắn vào gáy của quỷ Đỏ. Cắn như vậy thì thậm chí còn không làm trầy gáy nó, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên đục một cái lỗ ở đấy, nên tôi chẳng lo lắng chút nào. Mặt khác, quỷ Đỏ bị cắn vào cổ đã sẵn sàng đối phó với một kẻ thù mới, nhưng khi nhận ra đó là anh Nika, nó đã giảm sức lực đi một chút.

"Okay. Nika, rời ra đi."

Anh Keiji đã nhanh chóng tung ra ma thuật trói buộc. Hàng loạt con rắn trắng bay ra từ cánh tay thon thả của anh Keiji. Những đóa hoa lấp lánh trên thân rắn trông thật đáng yêu. Nếu không phải là một kẻ đào hoa, anh ấy đã là người tôi ngưỡng mộ rồi, thật đáng tiếc! Dù bản thân anh ấy không tự nhận ra, nhưng anh Keiji đã làm nhiều chuyện, a, a, a, rất đồi bại!

"Gà...!?"

Quỷ Đỏ bị trói bởi những con rắn trắng đã kêu lên một tiếng rồi vội vàng biến về hình dáng người như thường ngày. Nhưng những con rắn trắng đã thay đổi cách trói theo sự biến đổi đó, khiến nó không thể thoát ra. Mưu đồ của quỷ Đỏ đã thất bại!

"Này, đợi đã, Nika! Keiji!? Sao hai người ở đây... mụm!"

Anh Keiji đã dùng một con rắn trắng to lớn hơn bịt miệng quỷ Đỏ lại khi nó bắt đầu ầm ĩ. Quỷ Đỏ cố gắng giãy giụa để thoát ra, nhưng những con rắn trắng không hề nhúc nhích. Thật tuyệt!

"Dù cậu có giãy giụa cũng không thoát được đâu. Độ mạnh của ma thuật trói buộc phụ thuộc vào sức mạnh ma pháp của người dùng. Với lượng ma pháp của cậu, Juma, thì không thể phá giải được đâu."

Anh Keiji tuy mảnh khảnh nhưng lượng ma pháp của anh ấy nằm trong top 5 của bang hội! Quỷ Đỏ thì chỉ có cơ bắp, nên không thể thắng được anh Keiji bằng ma pháp đâu!

"Tốt. Cảm ơn nhé, Keiji."

"Nika cũng vất vả rồi. À, Juma này. Tôi biết việc này hơi quá đáng, nhưng bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức. Khi về đến bang hội thì sẽ có người giải thích cho cậu, nên hãy cứ giữ nguyên như vậy một lúc nhé."

"Nói tóm lại, Juma. Ngươi ồn ào quá đấy!"

Anh Keiji đã cố nói một cách vòng vo, vậy mà anh Nika lại nói thẳng thừng. Nhưng thế mới đúng! Với tên quỷ Đỏ chỉ có cơ bắp và đơn giản này!

"Ừm..."

Quỷ Đỏ nhận ra rằng giãy giụa cũng vô ích, nên đột nhiên trở nên ngoan ngoãn. Chắc nó nghĩ "Nếu sau này được giải thích thì cũng được thôi". Tên quỷ Đỏ này cũng là một tên ngốc vô tư.

"...Mụm."

Và quỷ Đỏ đã lăn ra ngủ ngay lập tức. Thật vô tư quá thể! Cái vẻ mặt khi ngủ đó... thật đáng ghét mà vẫn, vẫn, vẫn... đẹp trai quá đi! Không! Tôi không thích đâu! Cái đó, là, là, là sự bồng bột của tuổi trẻ!

Lần đầu tiên nhìn thấy quỷ Đỏ, tôi khi đó còn trẻ con và chỉ nhìn vào vẻ ngoài, đã yêu quỷ Đỏ từ cái nhìn đầu tiên. Thật không hay chút nào khi tôi đã nói "Làm người yêu của tôi nhé!" khi chưa hiểu rõ về quỷ Đỏ. Khi nó trả lời "Được thôi" ngay lập tức, tôi đã sung sướng tột độ. Tôi thật là ngốc mà! Khoảng một tuần sau đó, tôi đã nghĩ mình là người yêu của nó... nhưng nó thì không nghĩ như vậy một chút nào! Khi nó nói "Vậy. Ta phải làm gì để hẹn hò đây?" thì tôi đã hỗn độn đủ mọi cảm xúc: xấu hổ, tức giận, thất vọng, và đã tát nó một cái! Vậy mà nó chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng thèm để tâm đến...!!

Tôi sẽ không bao giờ quên được mối hận vì đã làm tan nát trái tim thiếu nữ của tôi đâu! Tôi là Phượng hoàng, nên dù có tái sinh thì cũng không quên! Nhưng thật đáng ghét, tôi vẫn thích khuôn mặt của quỷ Đỏ! Tôi muốn lột cái mặt đó ra và trang trí nó!

"...Maryla-chan? Chúng ta nên đi được rồi, được chứ?"

"Sao mà con lại làm cái mặt đáng sợ thế, nhìn chằm chằm vào Juma vậy, Maryla?"

Ồ, không được rồi. Cứ nhớ lại nỗi nhục đó là tôi lại bùng nổ. Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.

"Ổn thôi ạ. Chúng ta đi thôi! Nhưng... tôi có thể nói một chút ích kỷ được không?"

Khi tôi nói vậy, cả hai đều vui vẻ đồng ý. Những người tiền bối này thật tốt bụng! Chỉ là hơi đào hoa một chút và hơi quá thẳng thắn một chút. Nhưng đó cũng là cá tính mà!

"Tôi không muốn chở tên quỷ Đỏ này! Hãy treo nó lên!"

Tôi siết chặt hai nắm đấm và nói vậy, cả hai người đều mỉm cười cay đắng. Tôi hiểu họ muốn nói gì! Nhưng tôi không nghĩ mình có thể giữ được bình tĩnh khi nhớ lại nỗi nhục đó, nên sẽ rất nguy hiểm!

"Đành vậy. Maryla-chan đã từng thích Juma-kun mà."

"Đây là cái gọi là trái tim phức tạp của thiếu nữ sao. Nếu vậy thì không thể làm khác được rồi."

"Không phải đâu!"

Ư, sao anh Keiji lại nhìn thấu tôi vậy chứ. Nhưng tôi vẫn phải phủ nhận!

"A, xin lỗi. Giờ thì Owen đúng không."

"Cái gì! Ai thèm cái tên Owen đào hoa đó chứ!!"

Cái, cái, cái đó... tuy không bằng quỷ Đỏ, nhưng tôi cũng thích khuôn mặt của Owen hoang dã đó! Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài! Mà sao anh Keiji lại tinh tường về chuyện này vậy chứ!?

"Keiji... trêu ghẹo em ấy như vậy tội nghiệp lắm."

"Cười khúc khích. Xin lỗi nhé, phản ứng của em ấy dễ thương quá, tôi không kiềm được."

"Dễ, dễ thương...!?"

"Này, Keiji... Đây là vô thức sao. Thật phiền phức."

Không phải lúc nói chuyện! Tôi chỉ nói vậy rồi biến thành Phượng hoàng. Tôi vẫn còn hờn dỗi một chút, nhưng anh Keiji đã chiều theo ý tôi và treo quỷ Đỏ lên bằng những con rắn trắng. Vì vậy, tôi sẽ tha thứ cho việc bị trêu chọc! Tôi là một người lớn, là một quý cô mẫu mực cho bé Meg!

[Meg]

"Ừm..."

Mình nghĩ mình đã ngủ rất ngon mà không mơ thấy gì. Có lẽ vì mình đã khóc thật nhiều rồi ngủ, nên mình có cảm giác lòng mình nhẹ nhàng hơn.

"Tỉnh rồi à. Con có thể ngủ thêm nữa mà."

Nghe thấy giọng anh Gil ở gần, mình ngồi dậy và nhìn về phía anh ấy. Anh Gil đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.

"Không sao đâu ạ! Cháu, cháu khỏe rồi!"

Mình nở nụ cười, siết chặt hai nắm đấm và tuyên bố. Đây không phải là sự cố gắng mạnh mẽ, mà là cảm xúc thật. Dĩ nhiên, mình vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn sự thật đó, nhưng mình nghĩ mình không cần phải vội. Mình đã khóc rất nhiều, đã hoảng loạn, và sau đó đã ngủ một giấc rất ngon. Lâu lắm rồi mình mới có thể bộc lộ cảm xúc, và mình cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.

"...Hà. Thật là."

Đó là tiếng thở dài của anh Gil, như thể muốn nói rằng mình là một cô bé cứng đầu. Anh ấy mỉm cười bối rối và xoa đầu mình như thường lệ.

Khi còn là Tama, mình bận rộn đến mức muốn ngã gục nhưng lại không thể vì cơ thể quá khỏe mạnh. Nhưng cơ thể này, một đứa trẻ, lại rất dễ gục ngã. Mình đã nghĩ mình phải cẩn thận hơn nhiều lần, nhưng khi những sự thật nặng nề cứ nổi lên thì việc nằm liệt giường là điều khó tránh khỏi! Đúng rồi, mình không có lỗi! Chắc vậy!

"Papa, cháu đói bụng."

Bụng mình lại kêu lên đúng lúc. Có lẽ vì mình đã cảm thấy thoải mái hơn rồi. Nhân tiện, mình sẽ làm nũng với Papa Gil vậy.

"Papa, sao. Con đã có một người bố thật sự, nhưng con vẫn muốn coi ta là bố sao?"

A, đúng rồi. Anh Gil cũng lo lắng về chuyện đó. Đây là lần đầu tiên mình thấy anh ấy có vẻ hơi bất an và cô đơn. Nhưng điều đó lại làm mình cảm thấy vui.

"Anh Gil là Papa. Cha, cha là cha ạ."

Hả? Sao nghe có vẻ lủng củng và kỳ lạ vậy... Không biết anh ấy có hiểu không?

"...Phì, vậy à. Thế thì tốt rồi."

Mình không biết anh ấy có hiểu không, nhưng anh Gil đã mỉm cười, thế thì mình coi như đã được rồi.

"Nhóc, lại đây."

Mình và anh Gil đang xuống sảnh để ăn tối thì bị Leki gọi lại. Sao cậu lúc nào cũng có vẻ mặt cau có vậy chứ. Mặc định à?

"Leki?"

"Khám đơn giản thôi. Bác sĩ Rud bây giờ bận lắm. Này, lại đây nhanh."

A, hiểu rồi. Có lẽ vì mình đã khó thở. Nhưng mình nghĩ mình ổn rồi... Có lẽ sự suy nghĩ đó đã hiện rõ trên mặt mình, nên Leki càng cau mày hơn.

"...Việc có ổn hay không là do tôi phán đoán."

"Ừm, vâng. Xin, xin nhờ anh ạ..."

Ôi, vẻ mặt mình lộ rõ thế sao? Mặt ơi, hoạt động đi chứ.

Việc khám của Leki kết thúc rất nhanh. Không có gì bất thường. Mặc dù mình đã nghĩ mình ổn, nhưng khi có kết quả chẩn đoán như vậy, mình vẫn cảm thấy nhẹ nhõm!

"Nhưng, tinh thần có vẻ hơi mệt mỏi. ...Đành chịu vậy."

Vừa nói xong, Leki đột nhiên bắt đầu biến thành hình dạng ma vật. Hả? Một cậu bé nhỏ nhắn biến thành một con sói tuyệt đẹp với bộ lông cầu vồng lấp lánh. Lông cầu vồng của Leki phủ khắp người! Hơn nữa, còn bông xù nữa...!

“Lại đây. Bộ lông của tôi ở dạng ma vật có sức mạnh chữa lành vết thương lòng. Ngồi tựa vào tôi một lát đi.”

Cái, cái, cái gì cơ? Đó chẳng phải là một chiếc ghế sofa sống tuyệt vời sao? Mình cố gắng kìm nén khao khát muốn nhào vào ngay lập tức, và rón rén đến gần Leki. Ở dạng người, cậu ấy nhỏ nhắn, nhưng ở dạng ma vật thì cậu ấy vẫn rất lớn. Nếu mình ngồi cạnh Leki, mình sẽ bị che khuất hoàn toàn.

"Cảm ơn ạ..."

“Được rồi.”

Mình ngồi xuống bên cạnh Leki, người đang nằm trên thảm, và tựa vào cơ thể cậu ấy.

"Phù...!"

"...Đừng phát ra những âm thanh kỳ lạ."

Dù cậu có nói vậy thì mình vẫn không thể kìm được! Thật là dễ chịu! Ấm áp và mềm mại, chữa lành từ sâu thẳm trái tim. Chắc chắn có một loại hào quang nào đó đang tỏa ra. Haaa, thiên đường bông xù...!

"Cháu hạnh phúc quá..."

"...Vậy à."

Mình không để tâm đến câu trả lời lạnh lùng của Leki. Mình cứ thế tận hưởng bộ lông cầu vồng bông xù của Leki. Bông xù, bông xù!

"Ồ? Leki biến thành dạng ma vật là chuyện hiếm đấy. Hơn nữa, lại còn tự nguyện làm giường. Leki đã trưởng thành rồi nhỉ."

“Câm mồm!”

Đó là giọng nói trêu chọc của anh Shulie, người dường như vừa đi ngang qua. Anh ấy cười khúc khích, đến gần và quỳ một gối xuống.

"Meg, con cảm thấy thế nào?"

"Ổn ạ. Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng."

"Không có gì phải xin lỗi cả. Hiệu quả của bộ lông Leki là thật đấy. Hơn nữa, đây là một trải nghiệm rất quý giá. Hãy tận hưởng nó."

“Này, đừng có nói bừa. Một lát nữa thì phải rời ra đấy!”

Ồ, được anh Shulie xác nhận sao. Đúng là cảm giác dễ chịu thật. Hiệu ứng bông xù cũng có tác dụng. Hơn nữa, được nhìn gần bộ lông tuyệt đẹp này là một sự xa xỉ. Mình vô thức áp má vào.

“Này, này, đừng có làm loạn.”

"Nhưng, lông xù đẹp quá, thích lắm."

Nhờ thế mà vốn từ của mình giờ chỉ còn như thế này đây. Chà, bây giờ mình vẫn còn là một đứa trẻ nên cũng không sao.

"Nhân tiện, Meg, con và các tinh linh thế nào rồi? Có hòa thuận không?"

"Vâng ạ! Mọi người đều hòa thuận ạ! Cháu cũng đã ký khế ước với tinh linh Lửa ở chỗ anh Carter rồi!"

"Là do Zigul, tinh linh khế ước của Carter, giới thiệu sao? Vậy thì có thể tin tưởng được. Tuy con bé đó hơi... quá năng động, nhưng sức mạnh là thật."

A, đúng rồi, Zigul-kun là một đứa trẻ năng động, hay nói là có tinh thần cao. Nhưng vì anh Shulie nói vậy, nên sức mạnh của cậu ấy là thật. Hơn nữa, là tinh linh khế ước của anh Carter, nên điều đó là đương nhiên.

"Và, Show-chan bây giờ đang đi điều tra."

"Ừm, Taura đã nói với tôi rồi. Thật tuyệt vời, Meg. Được giao phó nhiệm vụ điều tra ở Nemu."

Không, không quá lời đâu! Người tuyệt vời không phải là mình mà là Show-chan. Khi mình trả lời vậy, anh Shulie lại lắc đầu nói "Đúng vậy, nhưng không phải thế đâu". Không phải sao?

"Ma thuật tự nhiên thoạt nhìn trông giống như sức mạnh của tinh linh. Thực tế là vậy, và người ta thường nghĩ rằng người dùng chỉ cần truyền ma pháp thôi."

Nói rồi, anh Shulie mỉm cười cay đắng. Anh ấy chắc hẳn thường bị nghĩ như vậy. Mình cũng là một trong số đó.

"Người dùng phải nắm bắt mục tiêu một cách rõ ràng trong lòng, hình dung nó, và tin tưởng vào tinh linh để cung cấp ma pháp chất lượng. Thực ra điều này rất khó đấy."

"Hả, thật ạ?"

"Ừm. Truyền ma pháp và ra lệnh nhưng không theo ý muốn, hoặc thậm chí tinh linh không chịu nghe lời, là chuyện thường xuyên xảy ra. Đặc biệt là với người mới bắt đầu, tỷ lệ thất bại lên tới 80%."

Hả, tới 80% sao? Mình cũng là người mới bắt đầu, nhưng mình chưa bao giờ thất bại.

"Thế mà Meg, dù chưa quen, vẫn có thể sử dụng ma thuật một cách hiệu quả. Hơn nữa là đúng như hình dung. Nghe nói tinh linh còn tự ý cung cấp thông tin cần thiết. Điều này thường chỉ có thể làm được bởi những người dùng đã có kinh nghiệm."

Những cuộc điều tra dài hạn như cái Show-chan đang làm, độ khó còn cao hơn. Nhưng, biết đâu cậu ấy lại quên và làm việc khác thì sao? Mình vô thức thốt lên.

"Sau khi phóng tinh linh Âm thanh đi, con có cảm thấy gì không? Nếu không có gì bất thường, nghĩa là nó đang thực hiện chỉ thị một cách hoàn hảo. Nếu tinh linh làm trái lệnh, người dùng sẽ nhận ra ngay. Đặc biệt là với tinh linh khế ước đầu tiên."

Ừm, đúng là mình không cảm thấy bất cứ điều gì bất thường. Vậy ra. Show-chan, cậu ấy đã cố gắng rất nhiều suốt thời gian qua!

Nghĩ vậy, mình đột nhiên lo lắng cho Show-chan. Cậu ấy có cô đơn không? Có gặp nguy hiểm không? Mình muốn gặp cậu ấy sớm. Nhưng chắc chắn sẽ ổn thôi. Mình phải tin tưởng Show-chan!

Trong lúc trò chuyện, Leki nói "Đủ rồi" và đứng dậy biến về hình dạng người. Ôi, bộ lông xù!

"Thế thì, chúng ta đi đến nhà ăn nhé? Hơi sớm một chút, nhưng hôm nay con ăn ít đúng không?"

"Cháu đói bụng!"

Dù tiếc nuối thiên đường bông xù, nhưng mình cũng muốn lấp đầy cái bụng đói này! Mình đồng ý ngay lập tức với đề nghị của anh Shulie, và anh ấy lại cười khúc khích. Kệ chứ!

"Ồ, cơm à. Cho tôi đi cùng với?"

"Vậy thì ta cũng xin đi cùng."

Khi mình đang đi đến nhà ăn cùng anh Gil và anh Shulie, mình nghe thấy giọng nói đó từ phía sau. A, giọng nói này không thể nhầm lẫn được.

"Thủ lĩnh và Ma vương sao. Chúng ta lại có một đội hình gây chú ý rồi."

Quay lại, đúng là hai người mình đã đoán. Bố và Ma vương.

"Meg, được chứ?"

Khi mình nhìn chằm chằm vào họ, anh Gil hỏi mình, và mình gật đầu. Đúng là một đội hình đặc biệt, nhưng mình cũng không có lý do để từ chối.

"Cảm ơn nhé."

Người nói và mỉm cười là bố. Tim mình thắt lại. Thật hoài niệm. Mọi thứ đều hoài niệm. Ừm, không sao đâu. Bây giờ, mình sẽ lặng lẽ vui mừng vì đã gặp lại bố. Có lẽ là do hiệu ứng của bộ lông Leki? Bây giờ, lòng mình rất bình yên.

Mình nhìn chằm chằm vào bố, rồi cắn một miếng hamburger. Ngon quá, hamburger phải có sốt demi-glace mới đúng chuẩn! Và chỉ cần có bố ở đây thôi, mình lại cảm thấy hoài niệm đến mức sắp khóc. Nhưng mình sẽ không khóc nữa đâu!

"Phù, Thủ lĩnh. Bị nhìn chằm chằm rồi nhé."

"Ánh mắt của một cô bé đáng yêu thế này thì ta rất hoan nghênh."

Đúng vậy, bố rất thích trẻ con. Dù không phải một người quá đẹp trai, nhưng khi bố cười, trẻ con rất thích. Cảm giác rất an toàn. Và quả nhiên, mình cũng vô thức cười theo bố.

"...Đáng yêu quá."

"Con gái của ta và Yenna, dĩ nhiên là phải đáng yêu rồi."

"Ngươi chỉ được cái vẻ ngoài thôi. Vốn là một kẻ hèn nhát mà."

"Ngươi đang nói gì vậy. Uy, uy nghiêm của một người cha...!"

Hai người này đang tấu hài à? Chắc chắn là họ rất thân thiết. Phải, nếu không thân thiết thì đã không chia sẻ linh hồn với nhau rồi. Họ không chỉ thân mà còn là tri kỷ. Nhưng chia sẻ thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Nghe như định mệnh, như người yêu vậy. ...Mình sẽ không tưởng tượng theo hướng đó đâu, không đời nào! Cả hai đều là bố của mình!

Dù thân thiết đến thế, vậy mà họ đã từng phải chiến đấu với nhau, chắc chắn rất đau khổ. Mình đã nghĩ họ từ kẻ thù trở thành bạn bè, nhưng nếu là bạn thân mà phải chiến đấu hết mình vì đối phương, chắc chắn sẽ đau lòng lắm. Chính vì thế, nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ như bây giờ, mình cảm thấy thật hạnh phúc.

"Nghe hai người nói chuyện, tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi..."

"A... xin lỗi, Shulie. Tôi đã thiếu suy nghĩ."

"Không sao. Ngược lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn thế này."

Hả? Có khi nào anh Shulie là người đã chịu tổn thương trong cuộc chiến đó không nhỉ? Mình cảm thấy anh ấy đang cố tránh ánh mắt của Ma vương. Có lẽ anh ấy có cảm xúc phức tạp với Ma vương. Khi Ma vương nói sẽ cùng ăn tối, mặt anh ấy hơi cứng lại. Dù sao thì mình vẫn luôn quan sát mà. Mình là đệ tử mà!

"Cái đó, ờ... xin lỗi."

"Xin đừng xin lỗi. Tôi thực sự không để bụng. Nhưng, có lẽ tôi sẽ trêu chọc một chút, nhé?"

"...Hừ, đáng sợ thật."

Lời nói đùa của anh Shulie đã làm khuôn mặt có vẻ ngượng nghịu của Ma vương giãn ra. Ừm, tốt quá rồi. Mình không nghĩ mọi rào cản đã biến mất, nhưng có vẻ anh ấy xem quá khứ là quá khứ. Ừm, đây là một vấn đề phức tạp và nhạy cảm. Mình chỉ có thể lặng lẽ quan sát thôi.

"Dù có trêu chọc hơi quá, chỉ cần không chết thì cứ làm theo ý mình đi."

"Ôi, vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu."

"Này, hai người! Hãy, hãy tiết chế lại một chút!"

Uy nghiêm của Ma vương đã biến đâu mất. Nhưng mình lại thích một Ma vương bị trêu chọc như thế này hơn.

Trong lúc mơ màng nghe họ nói chuyện, mình chợt nhớ lại. Lần đầu tiên gặp Show-chan, cậu ấy đã nói chuyện với mình bằng giọng của bố. Show-chan chọn giọng đó để thu hút sự chú ý của mình, nhưng mình nhớ cậu ấy không thể tái tạo một giọng nói mà cậu ấy chưa từng nghe. Vì vậy, mình đã rất băn khoăn. Show-chan đã nghe giọng bố ở đâu và khi nào nhỉ? Khi nghe nói bố đã ở đây cách đây 200 năm, mình đã nghĩ có lẽ Show-chan đã ghi nhớ giọng bố từ lúc đó... Nhưng chỉ cần ở trong bang hội này, chắc chắn có rất nhiều cơ hội để nghe mà! Bây giờ thì mọi chuyện đã hợp lý. Cả nguồn gốc món ăn Nhật và trang phục kimono cũng vậy.

Buổi tối ban đầu đầy căng thẳng, nhưng dần trở nên thân thiện một cách tự nhiên, khiến mình rất yên tâm. Mình cứ thế ăn hamburger trong khi tận hưởng khung cảnh ấm cúng đó. Ngon quá!

Sau bữa tối, các thành viên chủ chốt tập trung tại phòng họp thay vì phòng khách quen thuộc để thảo luận. À, ra là có cả phòng họp. Mọi người nói rằng họ thường dùng phòng khách vì nó thoải mái và dễ nói chuyện, nhưng lần này có cả Thủ lĩnh và Ma vương nên họ quyết định dùng phòng họp. Chắc là đúng rồi. Dù sao thì mình cũng hiểu cảm giác thoải mái của phòng khách.

"Vậy thì. Shulie, báo cáo đi."

"Thủ lĩnh giao hết cho tôi sao... Nhưng không sao."

Cuộc họp bắt đầu với báo cáo từ anh Shulie và mọi người. Báo cáo lại chứa đựng một sự thật gây sốc. Tinh linh Cao cấp không thể có con với người khác loài vì linh hồn của đứa trẻ sẽ không được trao? Hơn nữa, đó là một loại lời nguyền do tộc Tinh linh Cao cấp tạo ra, điên rồ thật, bọn Tinh linh Cao cấp đó. Nhưng mà, mẹ và Meg của mình cũng là Tinh linh Cao cấp mà.

Vì vậy, Meg trong giấc mơ đã ở trong tình trạng như vậy. Nhưng mà, mình cảm thấy "không có linh hồn" là không đúng. Bởi vì, Meg đã có một chút ý thức. Có lẽ, trong suốt 30 năm sống như Meg, một chút gì đó đã nảy sinh, một thứ gì đó làm nền tảng cho linh hồn. Ừm, mình không thể diễn tả được, nhưng chắc chắn có một cái gì đó.

“Meg, khác thường. Nhưng cơ thể và trái tim, đều là của Meg. Nhưng chi tiết hơn, nếu không có khế ước, thì không thể hiểu được đâu!”

Mình chợt nhớ lại những lời đầu tiên mà Show-chan nói khi mình chưa ký khế ước. Đúng rồi, mình đã định hỏi sau khi ký, nhưng lại quên mất. Cơ thể và trái tim, đều là của Meg. Cơ thể và trái tim, đều là của Tama... Meg không có trái tim, và mình không có cơ thể. A, ra là vậy.

Mình là Meg, và Meg là mình. Chúng ta là linh hồn Tamacơ thể Meg. Vì vậy, hai chúng ta kết hợp lại mới tạo thành một Meg hoàn chỉnh.

Từ những gì anh Shulie nói, cơ thể của Meg đã luôn khao khát một linh hồn, và một linh hồn phù hợp đã xuất hiện. Một linh hồn từ một thế giới khác đã được dẫn đến thế giới này và nhập vào cơ thể của Meg. Người phù hợp với mọi điều kiện đó, chính là mình. ...Một phép màu sao? Không. Chỉ vì mình là một cô bé mang dòng máu của bố, người đã chia sẻ linh hồn với Ma vương, nên mình mới được chọn. Nó có vẻ như một phép màu, nhưng có lẽ đó là một điều tất yếu.

"Vì vậy, Meg. Bây giờ, con đang hành động theo ý muốn của một linh hồn, đúng không? Ta không biết con hiểu đến đâu, nhưng... nếu con hiểu, và muốn nói điều gì, con có thể nói ra được không?"

Anh Shulie nói vậy, như thể muốn nói "Dù con là ai, chúng ta cũng sẽ chấp nhận", và tất cả mọi người đều nhìn về phía mình.

Hả, đột ngột quá. Mình nên trả lời thế nào đây? Làm sao để nói ra đây. Mình không thể thốt nên lời.

"Xin lỗi. Thật khó xử khi nói ra điều đó một cách đột ngột. Và mọi người đang nhìn kìa. Nhưng, ta muốn con biết điều này."

Khi mình đang bối rối, bố nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Tất cả mọi người ở đây, dù con là ai, thái độ của họ cũng sẽ không thay đổi. Vì họ đã luôn ở bên 'con' cho đến bây giờ."

Bố mỉm cười. Đó là nụ cười quen thuộc. Nụ cười mà mình yêu thích.

"Ta tin tưởng con."

“Bố tin tưởng con, Tama.”

Đó là những lời bố đã nói với mình, Tama, từ rất lâu rồi. Thật đấy, tin tưởng một cách dễ dàng như vậy, nếu mình là người xấu thì sao đây. Chà, nhưng đó mới chính là bố. Bố luôn chọn người bằng trực giác, và hiếm khi trực giác đó sai.

Khi mình định mở miệng để nói, bác sĩ Rud đã lên tiếng một cách có lỗi.

"Tôi xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng... Thủ lĩnh, có vẻ như Juma và những người khác đã về."

"Đúng lúc thật. Dù sao thì, mọi người cùng nói chuyện sẽ tốt hơn. Tôi cũng muốn nghe báo cáo của bọn họ."

A, ờ? Mình cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội để nói ra. Có lẽ vì mình đã im lặng một lúc, nên bác sĩ Rud đã cố tình ngắt lời. Nhưng nhờ vậy, mình lại cảm thấy nhẹ nhõm. Sao mà, mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Mình thở một hơi thật nhẹ, và bố, người có vẻ đã nhìn thấy, đã cúi xuống và đặt tay lên đầu mình.

"Không khí đã thay đổi rồi. Ta đã muốn nghe con nói từ từ..."

Nhìn vẻ mặt có vẻ có lỗi của bố, mình vội lắc đầu.

"Không sao ạ. Nhưng, lần tới, cháu muốn được nghe lại..."

"Dĩ nhiên rồi. Ta hứa."

Thế là, mình và bố mỉm cười với nhau.

Ừm, thêm một chút nữa thôi, cứ để mọi chuyện như thế này.

"Chúng tôi đã về."

"Ồ, mọi người đều ở đây rồi. Ma vương, đã lâu không gặp!"

"Mụm, mụm! Mụm mụm!"

Một lúc sau, anh Keiji, anh Nika, và cả Juma-kun, người bị bịt miệng bằng một con rắn trắng lớn và bị trói toàn thân bằng vô số rắn trắng, đã bước vào phòng họp. Tại sao lại thế!? Trong lúc mình đang kinh ngạc, mình đã chạm mắt với anh Keiji. Nụ cười nhẹ nhàng của anh ấy trông thật đáng sợ.

"Maryla-chan đã đến phòng y tế rồi, có được không, Rud?"

"Được. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em ấy."

Qua giọng điệu của anh Keiji, có vẻ chị Maryla cũng bình an vô sự. Trông không ai bị thương cả, nên mình yên tâm rồi. Juma-kun? Ừm, dù sao thì, cũng tốt khi cậu ấy bình an!

"Ôi, lâu rồi mới thấy cảnh này. Thả nó ra đi, Keiji. Nhưng Juma... đợi tôi nói chuyện rồi hãy lên tiếng nhé? Nếu không thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Cái gì cũng có trình tự của nó."

Khi bố nói vậy, Juma-kun gật đầu lia lịa.

"Được rồi, Thủ lĩnh. Đây, Juma. Xin lỗi vì đã dùng cách thô bạo. Nhưng nếu không làm vậy, không thể ngăn cậu phá phách và khiến cậu bình tĩnh lại để nghe chuyện được đâu?"

"Này, làm thế nào để nhanh chóng và yên lặng bắt được con quỷ đang phá phách là một công việc đầy thử thách đấy. Tìm nó thì dễ hơn tìm thảo dược nhiều!"

"Và cậu đã nghe thấy tiếng chiến đấu nên dễ dàng tìm thấy mà."

Juma-kun phá phách. Chuyện đó nghe có vẻ đáng sợ. Có phải cậu ấy đã biến thành hình dáng thật không? Hai người đã khống chế được cậu ấy cũng thật phi thường.

"Hai người vất vả rồi. ...Không biết họ có nhận ra chúng ta không?"

"Chuyện đó thì không thể tránh được. Dù sao thì bọn họ cũng đã có một vòng vây riêng, tôi không nghĩ họ không nhận ra."

"Tôi không cảm thấy bị theo dõi, nhưng có lẽ họ đã nhận ra. Cho dù Juma có ngoan ngoãn đi nữa, khu vực đó cũng giống như sân sau của bọn họ. Họ chắc chắn đã nhận ra."

Hai người trả lời câu hỏi của chị Saura. Chắc là chị ấy đang nói về những Tinh linh Cao cấp. Núi phía Bắc giống như sân sau của Tinh linh Cao cấp sao.

"Chà, không thể làm khác được. Không sao cả. Dù sao thì chúng ta cũng có kế hoạch đột nhập mà."

Mọi người nín thở trước lời nói của bố. Mình biết để tìm mẹ Yenna thì không còn cách nào khác, nhưng mà...

"Thủ lĩnh muốn gây ra chiến tranh sao?"

Người hỏi bằng ánh mắt sắc bén là anh Kron, người tự xưng là cánh tay phải của Ma vương. Ánh mắt và giọng nói của anh ấy cho thấy anh ấy phản đối chiến tranh.

"Tôi muốn nói chuyện, nhưng vấn đề là tôi không nghĩ bọn họ sẽ nói chuyện với lũ sâu bọ."

Sâu bọ... Bọn Tinh linh Cao cấp nghĩ rằng các chủng tộc khác là như vậy sao? Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn mình nghĩ.

"Thôi nào, chúng ta hãy bắt đầu từ đầu. Đầu tiên, tôi sẽ báo cáo về những việc tôi đã làm trong 20 năm qua."

Bố bảo ba người kia ngồi xuống, tự mình ngồi lại và bắt đầu kể.

"Sau khi nhận lời đề nghị của Ash, tôi cố gắng tìm tung tích của Yenna... Đầu tiên là đến làng của Tinh linh Cao cấp. Đó là nơi có khả năng nhất. Nhưng dù đã dùng hết sức lực, tôi cũng không thể chạm vào lối vào của ngôi làng. Trừ khi là một Tinh linh Cao cấp, nếu không thì không thể. Đầu tiên là không tìm thấy lối vào."

Qua những gì mọi người nói và từ Ma vương, bố là một người rất mạnh mẽ và có thể làm mọi thứ. Nhưng ngay cả người như bố cũng không thể tìm thấy lối vào... Chắc hẳn nó được bảo vệ bằng một ma thuật rất kiên cố. Mà, đối với mình, bố vẫn là bố, nên mình không cảm nhận được rằng bố là một người tuyệt vời. Không, mình nghĩ bố là một nhân viên văn phòng có năng lực, nhưng nếu nói bố là một siêu nhân thì mình sẽ hỏi lại "Thật sao?".

Bố kể tiếp. Dù nghĩ là không thể, nhưng bố vẫn cố gắng tìm kiếm manh mối từ nhiều hướng. Nhưng kết quả cho thấy chỉ Tinh linh Cao cấp mới có thể làm được. Có vẻ như có một cơ chế nhận biết dòng máu. Ngay cả khi dùng vũ lực, phá hủy ma thuật của Tinh linh Cao cấp bằng một lượng ma pháp khổng lồ, thì ma thuật đó sẽ biến ma pháp của mình thành năng lượng và trở nên kiên cố hơn. Có ai đã thử rồi sao?

Ma thuật của Tinh linh Cao cấp rất cao cấp. Có vẻ như họ sử dụng một loại ma thuật cao hơn ma thuật tự nhiên, nhưng chi tiết thì không được tiết lộ. Dĩ nhiên rồi, Tinh linh Cao cấp không đời nào lại dạy cho người ngoài. Bố đã dành rất nhiều thời gian để điều tra những điều này, đồng thời cẩn thận để không kích động Tinh linh Cao cấp và không bị phát hiện.

"Và gần đây, tôi đã bỏ cuộc việc tìm kiếm làng của Tinh linh Cao cấp và đi khắp thế giới với một chút hy vọng. Dù mất nhiều thời gian, nhưng kết quả là Yenna không ở đâu cả. Tôi đã tập hợp những kẻ sống trong thế giới ngầm và tìm kiếm khắp cả nước. Yenna là một người nổi bật, nên tôi nghĩ không có chuyện bỏ sót đâu."

Bố đã tập hợp những kẻ trong thế giới ngầm sao!? Bố đã làm một chuyện kinh khủng mà lại nói một cách bình thản vậy!

"Và rồi, tôi nhận được tin từ Saura. Đã cứu được một đứa trẻ Tinh linh vô danh. Hơn nữa là trong hầm ngục? Tôi nghĩ điều đó là không thể, nhưng một khả năng đã lóe lên trong đầu tôi. Khi được biết đứa trẻ đó là một Tinh linh Cao cấp, tôi đã quay về bang hội để xác nhận phán đoán điên rồ của mình. Và rồi, hoàn toàn chính xác. Tôi đã rất ngạc nhiên."

Vâng, cháu cũng rất ngạc nhiên. Lần đầu gặp mặt, cháu đang ngủ. Nhưng cháu lại cảm thấy may mắn vì mình đã ngủ. Nếu gặp lúc đó, chắc cháu sẽ hoảng loạn và nói những điều kỳ lạ. Cháu làm tốt lắm. Dù có hơi thảm hại.

"Chắc là vậy rồi. Phần còn lại thì như Shulie đã báo cáo. Tốt, bây giờ đến lượt Juma. Cậu đã nhịn tốt lắm rồi."

"Tôi nhịn được mà! Mà tôi còn chưa hiểu tình hình là gì. Thôi được. Tôi sẽ báo cáo khi còn nhớ!"

Juma-kun, dù đã bị đối xử một cách tàn tệ, vẫn không bận tâm. Cậu ấy cười và mở miệng. Sức chịu đựng phi thường của cậu ấy khiến mình cảm thấy có lỗi. Mình đã nghe báo cáo của Juma-kun với một sự tôn trọng kỳ lạ.

"Thế là, thằng Epink đó gặp một kẻ đáng sợ trước thành phố, và nói 'Con thú này...' Nhưng tôi không phải là con thú, tôi là quỷ! Tôi đã tức giận, nhưng tôi đã kiềm chế! Và trước khi chiến đấu, hắn nói tôi cản đường, chắc vậy? Và tôi đã bị thổi bay! Bằng một cơn lốc xoáy!"

"Thôi đi, tôi không muốn nghe Juma báo cáo tí nào. Hoàn toàn vô nghĩa!"

Báo cáo của Juma-kun... giống như một đứa trẻ mẫu giáo. Chị Saura đã phát điên một nửa. Nhưng Juma-kun có vẻ rất vui vì được báo cáo, và cậu ấy cứ cười suốt. Sao mà dễ thương vậy? Là quỷ mà? Giờ trông cậu ấy như một con chó lớn vậy!

"Thôi nào, đừng nói thế, Saura. Nó là Juma mà?"

"Tôi biết mà!"

Chỉ với cụm từ "Nó là Juma", mọi người đều hiểu. Trong đầu mình, một từ mới đã ra đời: "Juma hóa" dùng để chỉ việc báo cáo một cách lộn xộn.

"Được rồi, báo cáo đến đây là được! Cậu có nhận ra điều gì khác không?"

"A, đúng rồi, tôi quên mất. Tên đáng sợ đó là người tôi đã gặp trong cuộc chiến tranh."

"Chính là cái đó! Đó mới là điều quan trọng!"

Chị Saura đưa tay lên trán vì quá mệt mỏi. Anh Kron đặt tay lên vai chị ấy. A, chắc cả hai đều có chung nỗi vất vả. Cố lên!

"Và tôi đã hạ được một con rồng! Thật vui vì đã xả được stress!"

"Không phải! Đừng nói chuyện đó! Hãy kể chi tiết về kẻ đáng sợ đi!"

Juma-kun thật vô tư. Mình sẽ thêm "không nghe lời" vào từ điển "Juma hóa". Và chị Saura, bình tĩnh lại... Cháu lo cho huyết áp của chị.

"Được rồi. Hừm, khi tôi và mọi người chiến đấu, hắn nói 'Phải dọn dẹp lũ rác rưởi này' và thổi bay tôi bằng một cơn lốc xoáy. Sau đó tôi nghe ông già nói đó là một kẻ rất mạnh. Và tôi cảm nhận được một luồng năng lượng giống hệt luồng năng lượng đó từ tên này. Không thể sai được, chính là hắn."

Đôi mắt Juma-kun sáng lên một cách dữ tợn. Ánh mắt đó của một con quỷ hiếu chiến. Mình rùng mình, và anh Gil đã vỗ vào lưng mình. Cảm ơn Papa!

"Thật là, máu trong người tôi sôi lên. A, tên gì nhỉ. Một cái tên dài thật dài. Sher, Sherunrun?"

"Runrun" nghe có vẻ vui vẻ nhỉ? Rất đáng ngờ.

"Ôi, quỷ, đó chẳng phải là... Shellmelhorn sao...?"

"Ồ, đúng rồi! Shellmel, gì đó! Ông biết hắn sao?"

Ma vương đã đoán ra từ "Sherunrun" sao. Mình đã rất ngạc nhiên, nhưng không có không khí để trêu chọc vì vẻ mặt nghiêm túc và ngạc nhiên của Ma vương. Mình nhìn sang, thấy bố và chị Saura, và một vài người khác đều đang mở to mắt. ...Có, có chuyện gì vậy?

"...Đó là tên của tộc trưởng Tinh linh Cao cấp. Shellmelhorn."

Bố lên tiếng. Hả!? Tộc trưởng!? Tức là người có địa vị cao nhất trong tộc Tinh linh Cao cấp? Và mình nhớ mẹ Yenna là con gái duy nhất của tộc trưởng... Tức là ông ta cũng là ông ngoại của Meg sao!?

"Khoan đã. Trước đó, tinh linh của Meg đã điều tra và nói gì nhỉ?"

Chị Saura, người đã "khởi động lại" sau lời nói của bố, vội vàng xen vào. Là lúc Show-chan đi tìm Juma-kun. Chị ấy nói gì nhỉ? À, đúng rồi.

"Cậu ấy nói đó là ông chủ của Nemo..."

Cả phòng họp chìm vào im lặng. Khoan, khoan đã? Là một Tinh linh Cao cấp, và là tộc trưởng? Sao một người coi các chủng tộc khác là rác rưởi lại làm ông chủ của một bang hội? Thật không thể hiểu nổi.

"Hừm. Ông chủ của Nemo là tộc trưởng Tinh linh Cao cấp. Không có vấn đề gì."

Khi mọi người đều im lặng, bố nói một cách bình thản. Hả? Tại sao lại không có vấn đề gì chứ?

"Phù, quả nhiên là Eugene. Cậu sẽ nói vậy mà."

Và cả Ma vương cũng phản ứng như thể đã hiểu ra. Chỉ có các thành viên bang hội là không hiểu gì cả. Anh Kron thì coi lời của Ma vương là tất cả, nên anh ấy không phản ứng. Có lẽ trong lòng anh ấy cũng ngạc nhiên.

"Ha. Thủ lĩnh, anh chấp nhận nhanh quá. Tôi hiểu những gì anh muốn nói rồi..."

"Hmm? Tôi thì không hiểu đâu. Sauradite, cô có thể giải thích chi tiết được không?"

Chị Saura lại đưa tay lên trán và lắc đầu. Chị ấy có vẻ có nhiều vấn đề phải đau đầu! Nhưng chị ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và cười một cách bất lực. Còn mình? Mình hoàn toàn đồng ý với ý kiến của anh Keiji! Chẳng hiểu gì cả!

"Tôi cũng không hiểu. Saura, nhờ cô giải thích nhé."

"Keiji, cả Nika nữa... Tại sao, mọi người không hỏi trực tiếp Thủ lĩnh?"

"Anh ấy lười giải thích và thường bỏ qua nhiều thứ. Tôi muốn biết rõ ràng."

A, mình hiểu. Bố từ xưa đã có thói quen đó. Hồi nhỏ, mình và bố hay cãi nhau vì chuyện đó. Mỗi khi mình hỏi "Tại sao?", bố lại trả lời qua loa, và sau đó mình lại bị xấu hổ ở trường. Vì chuyện đó lặp đi lặp lại nhiều lần, mình đã có suy nghĩ "80% lời bố nói là sai". Và đôi khi bố lại đan xen sự thật vào, khiến mọi chuyện càng khó khăn. Tóm lại, bố là một người rất qua loa!

"Được rồi. Tôi hiểu rồi. Đúng là sự thật ông chủ của Nemo là tộc trưởng Tinh linh Cao cấp khiến tôi bất ngờ, và đặt ra câu hỏi 'Tại sao?'. Nhưng nếu nghĩ kỹ, kẻ đứng sau tất cả chỉ là một người."

"À, ra vậy. Không cần phải nghĩ rằng có hai kẻ đứng sau là Tinh linh Cao cấp và Nemo. Mục tiêu chỉ là một, dễ hiểu và dễ xử lý hơn."

À, đúng thật. Nếu có hai kẻ đứng sau, chúng ta sẽ phải phân tán lực lượng. Nói vậy thì, có lẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà...

"Nhưng nếu Shellmelhorn kiểm soát cả Tinh linh Cao cấp và Nemo, ông ta có thể ra lệnh và điều khiển cả hai. Vì vậy, chúng ta vẫn cần phải có đối sách cho cả hai bên."

Bác sĩ Rud, người đã im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ, lên tiếng. Đúng vậy, dù chỉ có một kẻ đứng sau, nhưng kẻ thù không chỉ có một. Ừm, căng thẳng quá.

"Chúng ta cần phải giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt. Mục tiêu của đối phương chỉ là Meg mà thôi. Chúng ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Mọi người có đồng ý với điều này không?"

Anh Shulie nói để tóm tắt lại, và mọi người đều gật đầu. Mình cảm động đến mức muốn khóc.

"Để ngăn chặn điều đó, chúng ta... sẽ phải chiến đấu. Trận chiến sẽ không kết thúc cho đến khi đối phương đạt được mục tiêu, hoặc chúng ta hạ gục được đối phương. Và kết quả... sẽ là chiến tranh."

Chiến tranh. Từ đó vang lên thật nặng nề. Chắc chắn là tương lai mà mình đã đoán trước sẽ đến.

"Tôi không nghĩ Shellmelhorn sẽ lùi bước. Hắn sẽ nghĩ tại sao hắn phải nhượng bộ trước những kẻ hắn coi là rác rưởi."

"Và nếu chúng ta chờ đợi họ tấn công, thì sẽ quá muộn. Dù chúng ta sẽ là người nổ súng, nhưng chúng ta không thể chờ được nữa."

Bố và Ma vương trao đổi ý kiến. Tức là, chúng ta sẽ là người gây ra chiến tranh? Mình cảm thấy không thoải mái. Nhưng có lẽ mọi người cũng có cảm giác giống mình.

"Chúng ta không biết đối phương đã biết được bao nhiêu thông tin. Vì vậy, chúng ta phải ra tay trước khi thông tin bị lộ. Lơ là hay đồng cảm đều sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Hãy từ bỏ sự nhân từ. Bây giờ tôi sẽ trình bày kế hoạch. Hãy lắng nghe thật kỹ."

Những lời nói nghiêm khắc, chỉ những người đã trải qua chiến tranh mới có thể nói ra. Để bảo vệ đồng đội, sự tàn nhẫn đó là cần thiết. Cuộc họp chiến lược thực sự đã bắt đầu. Chúng tôi im lặng, lắng nghe kế hoạch đơn giản từ bố.

Mình có thể làm gì không? Vì đây là chuyện liên quan đến mình, nên mình không muốn chỉ đứng yên. Lần này, mình sẽ sống hết mình. Để nắm lấy và bảo vệ hạnh phúc của chính mình.

Và thế là, mình đã quyết tâm đối mặt với khó khăn, một ngã rẽ có thể định đoạt tương lai của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận