Tokkyuu Guild e Youkoso!...
Ai Riia Nimoshi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 02

Chương 1.8: Cuộc họp tác chiến

0 Bình luận - Độ dài: 4,718 từ - Cập nhật:

“Đã xong bữa rồi, chúng ta về phòng thôi nhỉ?”

Chúng tôi vừa ăn xong, anh Gil gợi ý thế. Nhưng mình lắc đầu.

“Mềnh có chuyyện muốn nói với anh Kay và chị Nika!”

“Chuyện muốn nói à...?”

Trong lúc mình đang định nói thì đúng lúc đó, hai người họ xuất hiện từ phía sau quầy của Hội. Ơ... Không đúng lúc chút nào! Mình còn chưa kịp nắm đủ thông tin mà!

“Chủ nhân ơi, mình về rùi đây nà!”

Đến rồi! Đúng lúc quá! Mình đợi cậu lâu lắm rồi đó, Sho-chan! Mình vui mừng nói “Cậu về rồi sao” với Sho-chan.

“Cậu vất vả gòi. Chuyện suôn sẻ chứ?”

“Không hề nà. Mình được giúp đỡ là vui rùi, chuyện này là cỏn con thôi!”

Đúng là Sho-chan, cậu đáng tin quá đi mất! Trong lúc chúng mình đang vui vẻ như thế thì:

“Meg-chan, em có chuyện muốn nói với bọn anh phải không?”

Anh Kay và chị Nika đã đến gần từ lúc nào không hay, họ lên tiếng hỏi. Ơn trời, suýt nữa thì không kịp. Phù. Mình gật đầu rồi mở miệng.

“Sho-chan đã mang thông tin về cho mềnh. Về việc anh Juma đã ra sao sau đó á.”

Mình vừa nói xong, anh Kay, chị Nika và anh Gil đều mở to mắt.

“Ừm, Sho-chan nghe được âm thanh nên đã... hỏi mấy cái cây và con vật ở gần đó ạ. Mềnh nghĩ sắp tới bọn mềnh cũng sẽ đi, nên là...?”

Mình ngập ngừng nói, nhưng cả ba người họ đều đứng yên một lúc lâu. Mình thấy hơi lo, thì cuối cùng chị Nika cũng lên tiếng:

“... Không ngờ cô nhóc đã làm một việc tuyệt vời thế đấy, Meg ạ.”

“Thật sự bất ngờ đấy...”

“... Có vẻ không tiện nói chuyện ở đây. Chúng ta gọi cả Saura đến, nghe chuyện trước khi lên đường. Được không Meg?”

Mình gật đầu lia lịa trước lời nói của anh Gil. Sau đó, mình dùng ý niệm để hỏi Sho-chan xem cậu có ổn không.

“Mình sẽ kể về ông anh quỷ tóc đỏ phải không? Không có gì phải lo nà!”

Nghe thấy câu trả lời, mình thở phào nhẹ nhõm. Một bàn tay dịu dàng vuốt đầu mình.

“Em giỏi lắm, Meg. Đúng là một thành viên của Ortus.”

Anh nói với ánh mắt dịu dàng như thế, khiến mình vui hơn bất cứ điều gì. Má mình cứ giãn ra không ngừng. Ehehe, mình là một thành viên của Ortus đó!

“Vậy Sho-chan, cậu kể cho mọi người nghe đi nha!”

“Mình biết rùi!”

Chúng mình di chuyển đến phòng tiếp khách, gọi thêm cả Saura-san và ngay lập tức nhờ Sho-chan truyền đạt thông tin. Mình đưa cho cậu ấy ma lực dự trữ trước đó và ma lực để truyền thông tin cho mọi người nên hơi mệt chút, nhưng mình sẽ cố gắng. Không sao, mình không quá sức đến mức ngã quỵ đâu.

Sho-chan lơ lửng giữa phòng và bắt đầu phát lại những âm thanh đã thu được.

“Quỷ tóc đỏ? Mình thấy rồi! Đang đuổi bắt với Cangaro! Nhanh như gió ấy!”

“Đi về phía tây ấy!”

“Mình thấy ở khu rừng ngay trước Seinsrei rồi! Sợ quá nên mình chạy về đây này!”

Cảm giác thật kỳ lạ khi nghĩ rằng những giọng nói này là của cây cối và các loài vật. Chúng vẫn trò chuyện như vậy hằng ngày sao? Thật là đáng yêu.

“Vương quốc Seinsrei... Đúng như dự đoán là họ đi về căn cứ chính của Nemo.”

“Dù sao thì thật tuyệt vời. Tất cả đều là giọng nói của cây cối và động vật phải không? Ta không nghĩ những sinh vật này lại có thể nói chuyện như vậy. Nếu quái vật cũng vậy, có lẽ từ nay ta sẽ ngại khi đi săn mất! Gahaha!”

Đúng là mình hiểu ý của chị Nika. Mình cũng không nghĩ mình có thể nghe được tiếng cây cối và loài vật. Tất nhiên mình biết chúng sống, nhưng khi nghe được giọng nói rõ ràng như thế này, mình có thể sẽ do dự khi phải chiến đấu với chúng. À, Sho-chan đã chuyển đổi những giọng nói đó thành ngôn ngữ mà chúng mình có thể hiểu được. Chứ nghe tiếng kêu thì mình cũng chẳng hiểu đâu. Sho-chan thật vạn năng!

“Họ đang nói chuyện... Quỷ đỏ và Cangaro... và một người rất, rất đáng sợ!”

Một chi tiết mới trong những giọng nói tiếp tục vang lên đã khiến chúng mình giật mình.

“Người đáng sợ ư?”

Mình vô thức nghiêng đầu thốt lên khi một nhân vật mới xuất hiện. Mọi người cũng nghĩ vậy, ánh mắt ai cũng trở nên nghiêm túc.

“Việc theo dõi Juma bị phát hiện là điều đương nhiên. Điều đó không thể tránh khỏi. Thay vào đó, chúng ta nên mừng vì Epink không bị phát hiện cho đến khi gặp được ai đó.”

“Cũng có thể họ cố tình để bị theo dõi đấy, Saura.”

Cố tình để bị theo dõi... bị dụ dỗ ư? Nghe sợ quá đi mất, đúng là Hội đặc biệt! Mà mình cũng là một thành viên mà! Ehehe.

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, cái ‘người đáng sợ’ kia mới là đáng lo. Chắc chắn là một tên nào đó của Nemo rồi.”

Ngay sau khi chị Nika lẩm bẩm, thông tin mà Sho-chan mang đến đã khiến tất cả chúng tôi câm lặng.

“Đó là thủ lĩnh của Nemo! Mình biết mà!”

“Với đòn tấn công của người đó, Quỷ đỏ bay vèo đi mất!”

“Bay xa lắm! Xa tít tắp về phía bắc ấy!”

Thủ lĩnh của Nemo.

Chỉ riêng từ đó thôi cũng đủ để mọi người tin rằng câu chuyện về việc Juma, người mạnh nhất nhì trong Hội, bị thổi bay là sự thật.

“Hết rùi! Mình muốn theo dõi Quỷ đỏ thêm nữa, nhưng mình nghĩ không còn thời gian nữa! Nên mình về rùi đây!”

Báo cáo của Sho-chan kết thúc, nhưng không khí trở nên nặng nề hơn. Tuy nhiên, trước hết, mình phải cảm ơn Sho-chan vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ!

“Sho-chan, cảm ơn cậu nha. Thế là đủ lắm rồi! Nhưng mà, cậu đi xa như vậy mà sao vẫn về kịp giờ này?”

Đúng thế. Mình nhớ là Seinsrei nằm xa hơn cả nước lớn tên Sentrei. Đó chỉ là suy đoán từ cuộc nói chuyện mình nghe lén trước đây thôi. Vậy mà cậu ấy có thể đi xa như thế và quay về. Hơn nữa, còn thu thập thông tin nữa!

“Mình là Tinh linh Âm thanh mà! Dù chậm hơn Tinh linh Thổ một chút, nhưng mình di chuyển với tốc độ âm thanh đó!”

Quá khủng! Sho-chan, cậu thật là một Tinh linh hữu dụng!

“Ngọn núi phía Bắc à... Với Juma thì chắc đang tập luyện vui vẻ trên đó rồi phải không?”

Anh Kay cười nhẹ nói. Dường như không ai lo lắng về sự an toàn của Juma. Ừ, đúng vậy mà. Bị thổi bay như thế thì chắc anh Juma chỉ bị xước nhẹ thôi. Hơn nữa, việc anh ấy tập luyện trên núi là điều dễ dàng tưởng tượng!

“Vậy mục tiêu của chúng ta là đi tìm Juma, nên chúng ta sẽ đến ngọn núi phía Bắc, phải không?”

“Đúng vậy. May mắn là chúng ta biết sớm. Nếu không đã đi công cốc. Nhờ Meg-chan đấy! Nhưng Saura thắc mắc là tại sao Juma lại bị thổi bay. Nếu chỉ là vì anh ta cản đường thì không sao, nhưng liên quan đến Meg-chan thì hành động của Nemo có vẻ đáng ngờ.”

Saura-san khoanh tay suy nghĩ. Chúng mình im lặng chờ đợi. Sau một hồi cân nhắc, Saura-san khẽ thở dài rồi nhìn chúng mình và nói.

“... Meg-chan. Saura muốn nhờ sức mạnh của Tinh linh Âm thanh một lần nữa. Tất nhiên không phải bây giờ. Nhưng nếu được, hãy làm điều đó vào ngày mai.”

“Chuyện đó không sao... Nhưng làm việc gì cơ?”

Không ngờ mình lại nhận được một lời nhờ vả, hoặc nói đúng hơn là một lời đề nghị giúp đỡ, mình mở to mắt ngạc nhiên.

“Với ma thuật bóng của Gil thì không thể điều tra chi tiết căn cứ của Nemo vì nó quá xa. Và Saura không thể rời xa Meg-chan... nên muốn nhờ sức mạnh của tinh linh của em để tìm hiểu về Nemo.”

“Saura, nhưng mà...!”

“Tôi biết! Tôi biết chứ... Chuyện này rất nguy hiểm.”

Mình không thốt nên lời trước một nhiệm vụ quan trọng như vậy. Sho-chan có vẻ không hiểu gì, cậu ấy cứ bay lượn trên đầu mình.

“Thủ lĩnh của Nemo nổi tiếng là người kiêu ngạo, họ không bao giờ nói chuyện trực tiếp với các thành viên Hội như thủ lĩnh của chúng ta đâu. Một người như vậy mà lại đi nói chuyện riêng với tên Cangaro kia thì chắc chắn là có vấn đề. Gần như chắc chắn là để hỏi về Meg-chan.”

Đúng là kỳ lạ khi thủ lĩnh Hội lại đích thân đến gặp Epink. Dù không thể loại trừ khả năng họ tình cờ gặp nhau, nhưng việc họ nói chuyện bên ngoài thành phố thay vì trong Hội cũng rất đáng ngờ. Hơn nữa, việc anh Juma bị thổi bay cũng có thể là vì họ nói chuyện bí mật.

“Sho-chan, cậu thấy sao? Cậu làm được không?”

Vì người thực hiện là Sho-chan, mình hỏi ý kiến cậu ấy. Và cậu ấy trả lời đầy năng lượng.

“Để mình lo! Mình rất vui vì được giúp đỡ chủ nhân!”

“Sho-chan thật là đáng tin! Nhưng nếu có gì nguy hiểm thì phải chuồn lẹ đó nha!”

Sau khi mình nói “Sho-chan sẽ làm được!” một cách không dứt khoát, Saura-san mỉm cười và nói “Chị cảm ơn” với vẻ áy náy. Hmm, mình không muốn chị ấy phải bận tâm đâu.

“Sho-chan bay nhanh bằng âm thanh mà! Nếu muốn chạy thì cậu ấy chạy được mà!”

“T, tốc độ âm thanh...?”

Mình nói như vậy để trấn an chị ấy, nhưng Saura-san lại giật nhẹ khóe miệng. Mình hiểu mà, tốc độ âm thanh là gian lận quá rồi.

“Hơn nữa, mọi người đã làm rất nhiều điều cho mềnh. Mềnh cũng chỉ giúp được một chút thôi... nhưng mềnh vui lắm!”

“Meg...”

Anh Gil nhìn mình ngạc nhiên. Những lời mình nói ra khi nắm chặt tay là từ tận đáy lòng. Mình không muốn cảm thấy bất lực như lần trước nữa. Nếu mình có thể làm được gì, mình sẽ làm. Chỉ vậy thôi.

“Chúng ta nên dùng tất cả những gì có thể, phải không Saura-san?”

“... Haiz, thôi được rồi, chị chịu thua em rồi đấy, Meg-chan!”

Cuộc họp kết thúc sau khi chúng mình hứa rằng sẽ quay về ngay lập tức nếu cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào. Mình sẽ cố gắng lên! ... Mặc dù mình chỉ cần truyền ma lực thôi. Hức.

“Thôi được rồi. Nika và Kay sẽ làm theo kế hoạch, đi tìm Juma. Ngọn núi phía bắc... có chút nguy hiểm.”

Nhiệm vụ của chị Nika và anh Kay là tìm thấy Juma và quay về Hội cùng anh ấy. Ngọn núi phía bắc có nguy hiểm đến vậy sao?

“Nơi đó khá xa. Mặc dù căn cứ của Nemo cũng không khác gì, nhưng khu rừng phía Bắc rất nguy hiểm, nên chúng ta sẽ để Maryla đi cùng. Dù thiếu người hỗ trợ nhưng các thành viên khác sẽ cố gắng.”

“Maryla-san?”

Maryla-san có ổn không khi đi đến một nơi nguy hiểm như vậy? Chị ấy lúc nào cũng vui vẻ và tràn đầy năng lượng, nhưng cũng có những lúc hơi vụng về nên mình lo lắng...

“Fufu, chị hiểu em lo lắng cho Maryla-chan. Chị ấy có chút hậu đậu, và có những lúc nhìn chị ấy hành động thì rất đáng lo. Nhưng Maryla-chan chắc chắn sẽ ổn.”

Saura-san nói rằng Maryla-san chắc chắn sẽ ổn... Chị ấy là ai vậy!? Vì chị ấy thuộc Hội đặc biệt nên chắc chắn là người có năng lực, nhưng vẫn là Maryla-san mà? Không, mình không thể tưởng tượng nổi... Mình xin lỗi nhé, Maryla-san!

“Hmm, Maryla-chan là một á nhân phượng hoàng.”

“Phượng hoàng!?”

Ngoài dự đoán! Mình chỉ biết chị ấy là một á nhân hệ chim thôi, không ngờ lại là phượng hoàng. Mình chỉ nghĩ chị ấy là một con chim đỏ rực, xinh đẹp mà thôi.

“Đúng vậy. Vì thế, nếu có bị tấn công, chị ấy có thể sống lại. Dù Maryla-chan không có khả năng tấn công. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ Maryla-chan có thể mang thông tin về trước. Chị ấy cũng có kiến thức y học, nên việc có chị ấy đi cùng thì cả hai sẽ an toàn hơn.”

Thật sự là một á nhân tuyệt vời, Maryla-san. Mình sẽ thay đổi cách nghĩ từ giờ phút này.

“Tuy nhiên, chị vẫn không muốn em ấy bị thương, nên chúng ta cần phải hết sức cẩn thận. Nhiệm vụ này có thể nguy hiểm cho cả ba người...”

“Anh hiểu rồi, Sauradite.”

Ngọn núi đã mang đến một cảm giác nguy hiểm, và trên ngọn núi của thế giới này, chắc chắn có những con quái vật hung hãn mà mình không biết đến. Saura-san lo lắng như vậy, khiến mình cũng lo lắng theo.

“Được rồi? Hãy đặt bản thân mình lên hàng đầu. Đừng bao giờ liều lĩnh...”

Saura-san đang lo lắng và nắm chặt hai tay, dặn dò anh Kay và chị Nika, nhưng đột nhiên chị ấy dừng lại. Mình biết lý do tại sao.

“Hmm, em lo lắng cho anh sao? Vui quá. Anh sẽ tuân theo lời dặn của Sauradite.”

Anh Kay quỳ một gối trước mặt Saura-san, chạm tay vào cằm và nói với một nụ cười ấm áp. Ôi, hoàng tử!

“N-n-n...!”

“Hmm, em đỏ mặt quá... Dễ thương thật. Anh muốn ôm em quá.”

“Đồ ngốc... mau tránh ra ngay!”

“Hahaha! Ngay cả lúc này, Kay vẫn không thay đổi!”

Anh Kay né tránh những cú đấm của Saura-san, người đang đỏ mặt và bực tức. Mình nghĩ rằng sự ga lăng này của anh Kay là bản năng, nhưng nhìn cảnh này, có lẽ đó là cách anh ấy an ủi mọi người. Cuộc họp kết thúc một cách không mấy nghiêm túc, sau đó chúng mình đã chốt lại những điều cuối cùng. Anh Kay sẽ đi báo cáo với bác sĩ Rud, thành viên chủ chốt không có mặt ở đây. Hơn hết là phải thông báo cho Maryla-san. Một chuyến đi bất ngờ như thế này, chị ấy chuẩn bị có kịp không? Anh Gil đã trả lời câu hỏi của mình.

“Về cơ bản, các thành viên của Hội luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyến đi bất ngờ. Việc thường xuyên thay đổi trang bị trong ma cụ không gian bỏ túi là một điều hiển nhiên đối với các thành viên Hội.”

Wow, Hội đặc biệt thật tuyệt vời. Điều đó có nghĩa là mọi người đều có một ma cụ không gian bỏ túi... Mình đã có một suy nghĩ sai lầm. M, mọi người đều kiếm được rất nhiều tiền!

“Em vẫn chưa thể đi làm nhiệm vụ, nhưng... chúng ta không biết khi nào cần phải sơ tán. Em cũng nên chuẩn bị đi là vừa.”

Vậy là không thể nói rằng sẽ không có tình huống cần sơ tán. Ngay cả khi nơi này được coi là an toàn, nếu nó trở thành một chiến trường hoặc bị tấn công, nó vẫn sẽ nguy hiểm. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, mình gật đầu.

“Ngày mai em cần nhờ tinh linh giúp đỡ, phải không? Hôm nay hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng ạ.”

Đúng là mình bắt đầu buồn ngủ. Có lẽ vì đã ăn tối xong và cảm thấy yên tâm hơn khi mọi chuyện đã rõ ràng? Mình ngáp một cái thật to.

“Để anh nhờ nữ nhân viên ở quầy lễ tân giúp em tắm rửa nhé. ... Em là một quý cô mà, phải không?”

“Ư... Vâng, nhờ anh ạ...!”

Anh Gil cười nhếch mép, trêu chọc mình. Chà, anh ấy hơi xấu tính một chút! Nhưng vì anh ấy là một quý ông và luôn quan tâm đến mình, nên mình không thể nói gì. Hừm.

Sau đó, dưới sự chăm sóc tuyệt vời của anh Gil và cả Saura-san, mọi thứ cho việc đi ngủ của mình đã sẵn sàng. Mình đang ở trên giường. Người phụ nữ trong Hội đã giúp mình tắm rửa theo đúng nghĩa đen... Mình chỉ để bà ấy làm mà không phản ứng gì. Mình không dám nói gì vì bà ấy là người lớn tuổi. Nhưng cách bà ấy tắm và sấy tóc cho mình rất nhẹ nhàng và có vẻ đã quen với những việc này. Có lẽ bà ấy đã từng chăm sóc con cái?

“Hôm nay em sẽ ngủ ở một nơi khác, có thể sẽ cảm thấy bất an. Nếu có chuyện gì, anh sẽ đến ngay, nên đừng lo lắng.”

Anh Gil nói rồi đắp chăn cho mình. Thực ra mình hơi lo lắng. Khi ở phòng y tế, lúc nào mình cũng cảm nhận được sự hiện diện của ai đó, nhưng khi anh Gil rời đi, sẽ không còn ai ở trong phòng này nữa. Mình tưởng tượng ra căn phòng tĩnh lặng và buồn bã.

Mình có thể gọi các tinh linh, nhưng nếu mình gọi chúng, chúng sẽ gây ồn ào và mình sẽ không thể ngủ được! Không phải vì chúng xấu đâu, nhưng mình cứ muốn tham gia vào cuộc trò chuyện với chúng. Nhưng mình cần phải nghỉ ngơi để lấy sức cho ngày mai.

Vậy nên, ý của mình là...

“Gil-san.”

“Ừm?”

“Anh có thể ở lại đây cho đến khi mềnh ngủ không?”

Nước mắt mình bất giác trào ra. Mình không thể ngăn những giọt nước mắt đó. Chủ nhân cũ của cơ thể này đang buồn, hay là mình buồn? Chắc chắn là cả hai.

“... Được rồi, anh sẽ ở lại. Vì vậy, em hãy yên tâm ngủ đi, Meg.”

Anh Gil vuốt tóc mình một cách dịu dàng, khiến ý thức của mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thật an toàn. Mình thật dễ dãi... Chúc ngủ ngon.

[Juma]

Dạo gần đây, hay nói đúng hơn là từ trước đến nay, tôi nghĩ mình luôn nhận vai trò đáng ghét. Tôi chỉ hơi ngốc hơn người khác một chút, không thể kiểm soát sức mạnh và nói những điều không nên nói. Mà mọi người lại dễ nổi nóng quá. Đặc biệt là Saura! Cô ta thiếu canxi thì phải. Lần tới tôi sẽ mua sữa cho cô ta. Lưng có thể sẽ cao thêm được chút. Không, chắc chắn là không thể nữa rồi! Hmm? Có phải đây là cái gọi là “nói lời thừa” không nhỉ? Thôi kệ đi.

Tôi đang làm gì à? Tôi đang theo dõi Epink! Tôi có thể theo dõi hắn từ xa bằng mùi hoặc bằng trực giác, chuyện đó thì dễ. Nhưng việc phải giấu đi sự hiện diện thì... Tôi không giỏi chút nào. Tôi là quỷ mà! Sức mạnh và sự bền bỉ là những gì tôi tự hào. Tôi đã rất khó khăn để giữ dáng người, thế mà lại còn bắt tôi phải giấu đi sự hiện diện nữa. Mấy người đó toàn bắt tôi làm những chuyện bất khả thi. Mà thôi, vì tôi là một thiên tài mà? Vì chính tôi đã chọn ở lại Hội này mà? Tôi sẽ làm thôi! Nhưng mà... Giá mà họ bớt bắt nạt người khác thì tốt quá.

Nhân tiện, khi tôi hóa thành quái vật, kích thước của tôi sẽ tăng gấp đôi. Còn khi là người thì tôi nhỏ con thôi! Da tôi bây giờ hơi sẫm màu, nhưng khi hóa quái vật, nó sẽ sẫm màu hơn nữa, và với mái tóc đỏ rực, tôi là một con quỷ đỏ cực ngầu. Saura đã nói rằng tôi trông thật hoang dã, nhưng cô ta chẳng hiểu gì cả!

Chết tiệt, Epink dừng lại rồi. Hmm? Ah, hắn ta biến thành quái vật rồi. Khi hắn ta biến hình thì hắn ta cũng rất to. Một sinh vật kỳ lạ có một cái túi trên bụng. Tôi nghe nói là để nuôi con. Hắn ta có vẻ ít khi nuôi con, nên cái túi đó phát triển thành một không gian khác để chứa đồ thì phải? Tôi không nhớ chi tiết lắm.

“Hửm?”

Chúng tôi sắp đến vương quốc Seinsrei, và tôi thấy một bóng người trong bụi cây. Ai vậy? Mà sao Epink lại cảnh giác thế? Tại sao? Ah, đó là lý do hắn ta biến thành quái vật. Sau đó, lông của hắn ta lại xẹp xuống và hắn ta lại trở về hình dạng con người. Hắn ta nhận ra đối phương và cảm thấy an toàn. Hắn ta bị thổi bay. Kẻ thù sao? Tôi không hiểu.

Dù sao thì, tôi không thể nghĩ rằng người đó là đồng minh của tôi. Đã đến lúc tôi phải cảnh giác... và, hắn ta phát hiện ra tôi rồi?

“Ối!”

Tên đó đột nhiên tung một ma thuật gió vào tôi. Này, nguy hiểm đấy! Được rồi, hắn ta là kẻ thù! Hắn ta là kẻ thù!

“Cái... đồ quỷ! Mày theo dõi tao à!”

Epink chỉ nhận ra tôi vào lúc này. Hừm, thấy chưa, tôi có thể làm được mà! Mặc dù tôi bị phát hiện vì hắn ta. Mà tên đó là ai vậy?

“... Thật ngu ngốc khi một con thú lại không phát hiện ra việc bị theo dõi. Thôi kệ. Con thú theo sau cũng chỉ là một kẻ tầm thường.”

“Này này này. Sao mày lại nói thế hả. Mày là ai?”

“Hừ, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Đúng là trí tuệ của lũ thú kém hơn loài người.”

Tên này, từng lời hắn ta nói đều khiến tôi bực mình! Nhưng nếu tôi để bị hắn ta khiêu khích, tôi sẽ trở thành một con quỷ bình thường. Tôi không phải là một con thú!

“Hừm, ngươi không bị khiêu khích. Ta sẽ khen ngươi vì điều đó. Mặc dù tất cả những gì ta nói là sự thật.”

Aaaaaa! Thật bực mình! Với những căng thẳng gần đây, tôi sắp nổi điên lên rồi! Khốn nạn, rồng, rồng... Đợi đó, rồng ơi! Được rồi, không sao.

“Này, con thú kia.”

“Ơ, hắn ta gọi tao...?”

“Hừm. Đừng bắt ta phải nói lại. Này, ngươi đã mang thông tin về chưa?”

“Ah, ừ... Nói chuyện ở đây khi có con quỷ này thì hơi bất tiện.”

Cái gì vậy, Epink. Sao hắn ta lại sợ một kẻ đáng ghét như thế... sợ sệt? Hừm, sao hắn ta lại nịnh bợ tên đó thế, thật khó chịu!

“Hắn ta cản trở ngươi sao.”

Khi hắn ta nói thế và nhìn về phía tôi, tôi cảm nhận được một lượng ma lực khổng lồ mà tôi chưa từng cảm nhận trước đây và vội vàng nhảy lùi lại. Chết tiệt. Điều này thật tệ. Toàn thân tôi run lên như bị điện giật, và một tiếng chuông cảnh báo vang lên, bảo tôi phải trốn khỏi đây ngay lập tức.

“... Thú vị thật.”

Tôi biết cảm giác này. Thật ra, tôi nhớ nó. Trong cuộc chiến tranh đó, hắn ta đã thổi bay toàn bộ một quân đoàn như bụi chỉ vì họ đã xâm nhập một chút vào lãnh thổ của hắn ta. Nếu lúc đó hắn ta không sử dụng ma thuật gió, họ đã biến thành tro bụi rồi. Lúc đó tôi còn là một thằng nhóc.

“Ngươi là... từ lúc đó...”

Trước khi tôi kịp nói ra tên hắn, một ma thuật đã được sử dụng, và tôi thấy mình đang ở trên bầu trời. Cái quái gì vậy, ít nhất cũng phải nghe tôi nói chứ.

Hơn nữa, tên đó có liên quan đến Nemo sao? Nếu vậy, đó là một vấn đề lớn. Tôi không được phép động vào Nemo. Nhưng nếu chúng gây hại cho chúng tôi, tôi phải ra tay thôi. Tôi tưởng tượng ra tương lai đó và mỉm cười. Mặc dù tôi không được phép động vào hắn? Thôi kệ. Tôi là quỷ mà. Nhưng mà...

“Tôi bay đến đâu đâyyyy!?”

Chắc chắn đó là một cơn gió như lúc đó. Nếu vậy, tôi sẽ vượt qua một, hai vương quốc.

“Aaaaa! Cái quái gì vậy! Tôi lại dính vào mấy chuyện này nữa rồi! Khốn nạn!”

Tiếng hét của tôi vang vọng khắp bầu trời trong xanh, và tiếng chim bay đi vì sợ hãi cũng vang lên.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong núi. Chắc tôi đã ngã ở đâu đó sau khi bị hắn ta thổi bay. Tôi đứng dậy và vươn vai. Hmm, không thấy đau ở đâu cả. Hừm, tôi ngủ lâu quá rồi. Dựa vào cơn đói bụng, có lẽ khoảng hai ngày?

“Đây là... ngọn núi phía bắc dựa vào mùi ma lực!”

Có lẽ! Hướng bay cũng đúng, nên chắc chắn rồi. A, tìm thấy một con quái vật chỉ có trên ngọn núi phía bắc. Tôi sẽ nhanh chóng cho nó một trận.

Nói thật, ma thuật của tên đó vẫn mạnh như tôi nhớ. Nó vượt quá phạm vi của ma thuật gió. Đó là một cơn lốc xoáy. Nếu không thì tôi đã không bị thổi bay xa như vậy. Nhưng mà, thật khó chịu khi phải quay về Hội ngay bây giờ. Tôi không có cách nào liên lạc nếu không đến thành phố. Có lẽ tôi nên đi săn một con rồng như đã hứa, rồi quay về Hội. Con rồng không xa lắm, nên chắc họ sẽ tha thứ cho một chút lầm lạc thôi! Tôi đã bị dồn nén quá nhiều rồi. Tôi là quỷ mà!?

“Lũ quái vật ở đây, hãy nghĩ rằng số phận của bọn mày thật tồi tệ. Xin lỗi, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn. Hãy trách cuộc sống bất công này đi.”

Tôi rút vũ khí ra, cầm nó trong tay, một nụ cười tự nhiên xuất hiện trên môi. Hừ, đã lâu rồi tôi không được nổi loạn. Thanh kiếm yêu quý của tôi là một vũ khí được đặt làm riêng, yêu cầu phải thật lớn. Chiều dài của nó ngắn hơn một chút so với chiều cao của tôi, nên tôi thường đeo nó trên lưng sau khi lấy ra khỏi kho. Nhưng trọng lượng của nó nặng gấp ba lần trọng lượng của tôi ở hình dạng con người. Nếu không nặng như vậy, tôi sẽ không cảm thấy như đang cầm vũ khí.

Người ta gọi nó là đại kiếm, nhưng thực ra... nó không cắt. Hay nói đúng hơn, nó rất cùn. Nó không phải là một thanh kiếm để cắt.

“Oaaaaaaaa!”

Cảm giác gió bị chém ra thật tuyệt vời. Cảm giác thanh kiếm đâm vào kẻ thù cũng tuyệt vời. Cảm giác trọng lượng của kim loại và trọng lượng của kẻ thù.

Nói cách khác, đại kiếm của tôi không phải là kiếm, mà giống một cái chùy hơn. Vậy tại sao tôi lại làm nó có hình dạng của một thanh kiếm? Khi tôi đặt hàng, họ đã nói rất nhiều về việc này. Chậc! Họ không hiểu gì cả! Tại sao ư? Đơn giản thôi.

Vì nó ngầu!

“Oaaaa, lũ quái vật kia! Ahhahahaha! Chạy đi, chạy đi! Quỷ đây này!”

Và thế là, tôi đã tận hưởng thời gian đi săn một cách trọn vẹn. Yeahhh!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận