Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường
Hikaru Sugii Yuu Akinashi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 4 Valentine Máu Ngọt

1 Bình luận - Độ dài: 9,624 từ - Cập nhật:

Chương 4 Valentine Máu Ngọt

                          

"──Không ngờ cậu lại thực sự mời con bé. Tớ đã đánh giá thấp Murase-kun rồi."

Rinko thở dài não nề.

"Chắc phải đeo vòng cổ cho cậu ấy mất thôi."

Akane nhún vai.

"Makoto-san, em đã nói là bạn phải xem xét thời điểm cơ mà!"

Shizuki gần như sắp khóc đến nơi, níu lấy tôi.

Đầu tuần, tôi vừa báo cho mọi người chuyện Kaya sẽ đến buổi hòa nhạc, và kết quả là thế này đây.

"Này, ừm, nếu chính chủ bảo được thì có sao đâu? Đâu phải chúng tôi sẽ đi chơi cả ngày, chỉ nghe một buổi hòa nhạc hơn một tiếng đồng hồ thì làm sao ảnh hưởng đến kỳ thi được──"

"Chúng tôi không nói về kỳ thi."

Hảảảảảảảảả. Thế thì tại sao tôi lại bị tổng công kích thế này?

"Thôi, cũng đành chịu," Rinko nói. "Chúng ta hãy nâng chất lượng buổi hòa nhạc lên hết mức có thể, khiến con bé không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài màn trình diễn."

"Sự tích cực và mạnh mẽ của Rin-chan thật đáng nể. Tớ không hiểu sao với tinh thần đó mà cậu lại bỏ thi piano."

"Vì lúc đó tớ không có Murase-kun ở bên."

"Rinko-san, cái cách bạn thể hiện tình cảm tự nhiên như hơi thở thật sự khiến tôi ghen tị đấy."

"Còn Shizuki thì thở gấp quá rồi."

"Đ-đúng vậy ạ... Tôi vẫn luôn nghĩ mình cần phải bình tĩnh hơn... Làm thế nào để chữa chứng thở gấp này được ạ?"

"Tớ từng đọc ở đâu đó nói là hôn một cái sẽ khỏi đấy."

"Thế thì tôi cứ để bị thở gấp cũng được ạ!"

Như mọi khi, cuộc trò chuyện của họ vừa chẳng hiểu gì sất, vừa chẳng có kẽ hở nào để tôi xen vào.

"Thôi, phải quyết định tiết mục thôi nhỉ. Mọi người bên dàn nhạc cũng nói là muốn nghe ý kiến của chúng ta."

Và cũng như mọi khi, câu chuyện đột ngột quay trở lại chủ đề nghiêm túc. Cấu trúc tinh thần của họ thật khó hiểu.

"Chọn nhạc cho người mới bắt đầu nghe nhạc cổ điển... khó thật đấy ạ. Tôi cũng là người mới mà. Dù có được hỏi muốn nghe gì thì... vốn dĩ tôi cũng có biết gì đâu."

"Bản nhạc nên cho người mới nghe là câu hỏi khó có lời giải, nhưng bản nhạc không nên cho họ nghe thì lại rất rõ ràng."

Rinko quả quyết.

"Nhạc hiện đại khó nghe à?" tôi hỏi. Mấy thể loại vô điệu tính thì khỏi phải bàn, nhưng Stravinsky hay Schoenberg chắc cũng khó nhằn lắm. Nhưng Rinko lại lắc đầu.

"Thứ cần tránh đầu tiên chính là phái Cổ điển Vienna."

"Hả, tại sao?"

"Phái Cổ điển hình như là Mozart với Beethoven phải không? Chẳng phải đó là tinh hoa của nhạc cổ điển sao?"

"Cả Mozart và Beethoven đều có nhiều tác phẩm dở ngang với số kiệt tác. Ngay cả trong các kiệt tác thì hầu như cũng có những phần lê thê. Ví dụ như bản 『Jupiter』 chúng ta mới chơi dạo trước, chương hai đúng là một bản andante cho cảm giác như được viết cho có lệ vậy."

Đây là ý kiến cá nhân! Hoàn toàn là ý kiến cá nhân đấy nhé!

"Ừm, vậy tức là nên chọn những bản nhạc ở thời kỳ sau một chút ạ?"

"Lãng mạn? Brahms, Wagner thì trước hết là nhạc quá dài nên không nên chọn. Hơn nữa, biên chế của họ quá lớn, dàn nhạc 『Kemono-michi』 không thể chơi được. Đặc biệt là âm nhạc Đức có xu hướng trở nên khoa trương như vậy."

"Vậy chọn nước khác ngoài Đức thì tốt hơn à?"

"Rời khỏi Đức thì độ nổi tiếng lại giảm mạnh. Nền giáo dục âm nhạc của Nhật Bản quá thiên về Đức. Cậu chẳng thể nghĩ ngay ra được nhà soạn nhạc Pháp nào đúng không? Ngay cả Franck cũng chẳng mấy ai biết. Chắc chỉ có Saint-Saëns, Ravel? Nhưng thế mạnh của Ravel nằm ở khả năng phối khí cho dàn nhạc, nên nếu không tập hợp đủ nhạc công một cách trung thành với bản phổ thì vẫn rất khó."

"Ý không nổi tiếng ạ? Đó là cái nôi của opera mà."

"Tuyệt đối không được cho người mới nghe opera."

"Tại sao chứ?" tôi lại vặn hỏi.

"Ca khúc, đặc biệt là các bản đơn ca, giọng hát quá mạnh mẽ nên dù hay hay dở cũng đều phụ thuộc vào thực lực của ca sĩ. Người nghe cũng chỉ tập trung vào giọng hát nên không thể cảm nhận được cái hay của dàn nhạc dây và khí. Nhân vật chính phải là các thành viên của 『Kemono-michi』 chứ."

"Hừm, ừm, cũng đúng, nhưng..."

"À, chuyện này không liên quan đến buổi hòa nhạc, nhưng kịch bản opera vở nào cũng dở tệ nên tớ không thích."

Ý kiến cá nhân! 100% là ý kiến cá nhân đấy nhé?

"Vậy thì phía Đông thì sao? Nga à. Tchaikovsky hay Rachmaninoff có nhiều bản nổi tiếng, giai điệu cũng dễ hiểu, không phải là được sao?"

"Nếu chọn mấy bản đó thì tớ sẽ lại muốn chơi concerto cho piano đến không chịu được, nên không được."

"Hoàn toàn là lý do cá nhân còn gì!"

Cứ cái đà này thì chẳng còn bản nhạc nào nghe được mất.

"Vậy theo Rin-chan, nhạc cổ điển nào dành cho người mới bắt đầu thì được?"

Trước câu hỏi của Akane, Rinko giả vờ suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Chopin."

"Ông ấy chỉ viết nhạc cho piano thôi mà!" tôi lập tức vặn lại. "Thế còn chuyện dàn nhạc là nhân vật chính thì sao hả?"

"Vì tớ là Nữ hoàng mà, nên lỡ miệng thôi."

Rinko nói không một chút áy náy. Để giữ thể diện cho Chopin, cũng xin nói thêm rằng ông có viết một vài tác phẩm có dàn nhạc đệm, nhưng đó chỉ là những bản concerto mà piano chiếm hết vai chính.

"Thế thì cuối cùng nên chọn những bản nhạc ngoài dòng cổ điển có lẽ sẽ tốt hơn ạ. Nhạc game hoặc phim ảnh. Nhạc Dragon Quest hay nhạc Ghibli thì ai cũng biết cả."

Shizuki đưa ra một ý kiến hợp lý. Cũng đáng để xem xét, nhưng──

"Mấy bản đó có vẻ không có trong khoレパートリー của dàn 『Kemono-michi』. Với cả, nhạc giao hưởng trong game và phim ảnh thường là những bản có bộ kèn đồng hoành tráng, nên với biên chế nhỏ thì sẽ rất khó. Cân bằng âm lượng ấy."

Dù là hướng nào đi nữa, vấn đề biên chế vẫn là một gánh nặng.

Đúng lúc đó, cửa phòng nhạc mở ra, và một đám đông học sinh ùa vào. Sắp tới là buổi luyện tập chung cho bản cantata của lễ hội âm nhạc, và chúng tôi đã tận dụng thời gian rảnh trước đó để tán gẫu thế này đây.

Tổng cộng tám mươi người. Một dàn hợp xướng hùng hậu. Cả phòng nhạc trở nên chật kín.

Sau một lượt khởi động và luyện thanh, tôi kết nối điện thoại với loa chính của phòng nhạc và bật phần nhạc đệm giao hưởng đã được lập trình sẵn.

Cả phần fugue và chorale đều đã ra dáng ra hình lắm rồi.

Trái ngược với sự hoàn thiện của dàn hợp xướng, sự bất mãn trong tôi ngày một lớn dần. Chỉ vì đã được nghe trực tiếp màn trình diễn đỉnh cao của 『Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi』 mà bản nhạc khí của Bach do tôi tạo ra bằng sequencer nghe thật nghèo nàn.

Hay là quay lại dùng đệm piano thôi nhỉ?

Nhưng một dàn hợp xướng bốn bè nam nữ chỉ với phần đệm piano lại mang đến cảm giác cứng nhắc như đang trong giờ học, tôi không thích chút nào. Tác phẩm của Bach phải bao gồm cả dàn nhạc khí, đặc biệt là ở phần chorale, dàn nhạc khí có lúc còn là nhân vật chính nữa.

Chắc tại mải nghĩ vẩn vơ, buổi tập hôm đó tôi chẳng tập trung được mấy, và liên tục bị Rinko ngồi cạnh huých cùi chỏ vào sườn.

Sau buổi tập, lúc ra về, cuộc trò chuyện của mấy cậu bạn năm hai chợt lọt vào tai tôi.

"Dạo này tớ lại thấy thích bài đầu tiên hơn."

"A, tớ hiểu. Cái đoạn rượt đuổi với bên nữ khớp răm rắp nghe sướng tai thật."

Bài đầu tiên chính là bản hợp xướng thứ nhất 『Herz und Mund und Tat und Leben』 trích từ cantata. Bản nổi tiếng hơn là bản chorale kết thúc được hát thứ hai, 『Jesu, Joy of Man's Desiring』, nhưng tôi cũng thích bài đầu tiên hơn nhiều, nên đây là một lời nhận xét đáng mừng.

"Một bản nhạc chỉ nghe quen tai thôi mà giờ hiểu được toàn bộ, vui thật."

"Nghe hết rồi mới thấy phần mình không biết lại hay hơn, cảm giác thật hời."

"Còn ra vẻ am hiểu được nữa chứ."

"Nhưng mà tớ chả nhớ nổi tên bài hát."

"Chuẩn luôn."

"Giai điệu với chủ đề ấy, nghe nó cứ sướng tai làm sao ấy."

"Tự dưng thấy áy náy vì nghe nhạc cổ điển một cách dễ dãi thế này──"

Mấy cậu bạn năm hai vừa cười vừa rời khỏi phòng nhạc. Giật mình bừng tỉnh, tôi nhìn sang Rinko. Mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy cũng đã nghe cuộc trò chuyện vừa rồi. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau là tôi biết cô ấy cũng đang có cùng suy nghĩ với mình.

Chúng tôi như thể đang chạy đua, lao vào phòng chuẩn bị nhạc cụ. Komori-sensei đang ở trong đó tròn mắt ngạc nhiên.

"Thầy mở kho cho bọn em được không ạ? Bọn em muốn xem bản phổ."

Thầy vừa bối rối trước sự khẩn khoản của tôi, vừa gật đầu.

"Bach ạ! Tôi rành lắm."

Cô Konoki mỉm cười khi nhìn bản phổ chúng tôi mang đến. Tôi gật đầu.

"Cháu đã tra cứu các chương trình biểu diễn trước đây của 『Kemono-michi』 và nhận ra dàn nhạc chơi khá nhiều nhạc Baroque. Biên chế nhỏ, và với phần basso continuo thì sự thiếu hụt của contrabass có thể được bù đắp, hay nói đúng hơn là sự cân bằng âm lượng sẽ vừa phải."

"Ra là vậy, bản này nổi tiếng nên chắc mọi người đều biết. Tuy nhiên,"

Cô nhanh chóng lật các trang của bản phổ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Chỉ cần chương ba thôi── hay nói đúng hơn là chỉ cần楽章 này thôi thì sao ạ? Giai điệu nổi tiếng chỉ có ở đây thôi. Cả bản thì khá dài đấy. Hơn nữa, lại còn định chơi cả chương hai và chương bốn, tôi hơi lo khách sẽ thấy chán. Sắp xếp các bản nhạc nổi tiếng khác xen kẽ sẽ tốt hơn..."

Các thành viên khác của dàn nhạc cũng xúm lại quanh bàn, ghé mắt nhìn vào bản phổ. Concertmaster Tabata-san cùng với các bè trưởng của từng bộ đều có mặt đầy đủ. Chúng tôi đang ở trong một quán cà phê nhỏ gần hội trường quận, nơi diễn ra buổi tập lần trước. Hóa ra cô Konoki lại chính là chủ của quán cà phê này.

"Tôi thì lại thích chương hai hơn," Tabata-san nói. "Nó u sầu và thật tuyệt vời. Nhưng chắc các bạn trẻ sẽ không biết đâu."

"Hay đấy chứ, tôi cực kỳ thích khúc dạo đầu kiểu Pháp, khoảnh khắc chuyển sang vivace nó sướng không tả nổi."

"Bản cung Si thứ là niềm ao ước của dân thổi sáo chúng tôi đấy, nó nổi bật hơn bất kỳ bản concerto nào."

"Nhưng mà..."

"Hừm. Nếu là buổi hòa nhạc định kỳ thì không sao, nhưng..."

"Còn harpsichord thì sao?"

"Việc đó cứ để tớ," Rinko giơ tay. "Nếu mọi người cho phép dùng synthesizer."

"Chuyện đó thì không sao, chúng tôi còn biết ơn nữa là, nhưng..."

"Liệu Bach có ăn khách không nhỉ?"

"Hay là đây là kết quả sau khi các bạn đã khảo sát bạn bè mình ạ? Có khi nào chương hai và chương bốn rất nổi tiếng với giới trẻ mà chúng tôi không biết không?"

"Dạ không, không có chuyện đó đâu ạ." Tôi lắc đầu. "Chắc mọi người chỉ nghe quen mỗi bản aria ở chương ba thôi."

"Chắc là vậy rồi. Hừm."

"Nhưng mà, xin mọi người hãy──"

Tôi định nhổm người dậy, rồi chợt nhận ra và rụt rè lại.

"Ừm, xin lỗi mọi người. Vốn dĩ cháu không phải là người biểu diễn, chỉ là một khán giả thôi, đây hoàn toàn là một yêu cầu ích kỷ của cá nhân cháu, nhưng mà,"

Tôi cúi nhìn bản phổ, ngón tay lướt theo dòng chảy của những giai điệu phức điệu đầy sống động trong khúc dạo đầu.

Lúc đó, tôi đã nghĩ thế này.

Nếu là Hanazono-sensei, cô ấy sẽ làm gì? Nếu cô ấy có thể tham gia dàn nhạc. Trong buổi họp chọn tiết mục, cô ấy sẽ nói gì trước những người này? Cô ấy sẽ thắp lên ngọn lửa trong tim họ như thế nào?

"Cháu muốn được nghe bản nhạc này. Với 『Kemono-michi』 của hiện tại, đây chắc chắn là lựa chọn tuyệt vời nhất."

Tôi nín thở, đón nhận ánh nhìn của cô Konoki và mọi người một cách trực diện.

Ngày 14 tháng 2, sau giờ học, tôi hẹn gặp Kaya ở cổng trường.

Trong lúc chờ đợi, không biết bao nhiêu học sinh lớp chín với chóp mũi đỏ ửng vì lạnh đã bước qua cổng trường, rồi lại đi ra với vẻ mặt nhẹ nhõm. Chỉ kém mình một tuổi mà sao trông họ trẻ con đến lạ, tôi thầm nghĩ. Chắc là do họ đang là sĩ tử nên không có thời gian thảnh thơi.

Nghĩ lại thì, đúng một năm trước, mình cũng như họ, giấu một chiếc phong bì khổ lớn trong cặp, cúi gằm mặt bước qua cổng trường này. Bộ đồng phục của các học sinh trong trường lúc đó trông ai cũng thật to lớn. Hình như hôm đó tuyết rơi dày thì phải. Hôm nay trời chỉ hơi nhiều mây, may mà thời tiết không tệ đi.

Vậy là, đã sắp một năm trôi qua rồi sao.

Thật sự là trong nháy mắt. Nhìn lại, cứ như thể đó không phải là cuộc đời của mình vậy. Gặp gỡ biết bao tài năng, cùng nhau hòa chung âm sắc, và tắm mình trong ánh đèn sân khấu──

"Senpai!"

Một giọng nói kéo tôi về thực tại.

Một bóng người nhỏ bé trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt đang chạy về phía này trên vỉa hè. Là Kaya. Vẻ rạng rỡ của cô bé như thể mùa xuân đã đến nhầm quá sớm, khiến tôi bất giác nheo mắt lại.

"Xin lỗi, đã để Senpai phải đợi."

Kaya chạy đến trước mặt tôi, hai tay chống lên đầu gối phủ bởi lớp quần tất, vừa thở hổn hển vừa nói. Tôi vội vàng lắc đầu.

"Tớ không đợi lâu đâu, không sao cả."

"Trời lạnh thế này, Senpai không cần phải đứng ngoài đợi em đâu... thế mà..."

"À không, chẳng hiểu sao hôm nay tớ cứ thấy phấn chấn quá. Nên muốn ra đây cho đầu óc nguội bớt một chút."

Kaya chớp chớp mắt.

"Nhiều đến thế ạ... Ý là, Senpai mong chờ đến vậy sao?"

"Ừ. Kaya đồng ý đi cùng tớ thật tốt quá."

Vì đây là buổi hòa nhạc chỉ dành cho các cặp đôi. Rinko, Shizuki và Akane đều tham gia với tư cách người biểu diễn, nếu Kaya không đi thì tôi cũng chẳng còn ai để mời. Chị gái chắc chắn sẽ không đời nào chịu đóng giả làm cặp đôi để giúp tôi. Dĩ nhiên nếu nhờ vả thì có lẽ tôi sẽ được nghe ở cánh gà, nhưng lần này tôi thực sự muốn được ngồi ở hàng ghế khán giả để thưởng thức một cách trọn vẹn.

Trong một dàn nhạc giao hưởng cổ điển, các nhạc cụ được bố trí để tạo ra âm thanh tối ưu nhất hướng về phía khán giả, và nhịp điệu biểu diễn cũng được đồng bộ hóa. Nếu không nghe từ phía chính diện thì sẽ không thể thưởng thức đúng cách được.

"V-vậy ạ... E-em cũng, hồi hộp đến không ngủ được. Vì căng thẳng ạ."

"Hôm nay chỉ nộp đơn thôi mà? Đâu phải ngày thi chính thức."

"Không phải chuyện nộp đơn ạ!"

Kaya hờn dỗi quay đi, sải bước dài về phía cổng chính.

Đương nhiên là cô bé trở thành tâm điểm chú ý của học sinh trường tôi. Là một diễn viên và người mẫu nên nhiều người biết mặt, mà cho dù có không rành về giới giải trí thì cái khí chất rực rỡ tỏa ra từ Kaya cũng không thể làm ngơ được.

"Ủa, cô bé kia." "Thi vào trường mình à?"

Những lời xì xào vang lên xung quanh, có kẻ còn rút điện thoại ra chụp ảnh.

Chẳng mảy may để tâm đến những tiếng ồn ào đó, Kaya ghi tên vào sổ ở quầy tiếp tân, lấy dép đi trong nhà từ trong cặp ra, và hiên ngang bước vào trong tòa nhà. Tôi vội vàng đuổi theo.

"Vậy thì, em sẽ đi giải quyết nhanh gọn cái việc nhàm chán là nộp đơn này đây!"

Dừng chân trước cầu thang, Kaya quay lại nói với tôi.

"... Ừ-ừm. Cố lên nhé...?"

Việc này đâu cần phải cố gắng nhỉ. Nhưng cũng đâu phải là việc nhàm chán?

Định đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Kaya lại quay người lại.

"Senpai, truyền cho em sức mạnh đỗ đạt đi ạ!"

Cô bé lấy một phong bì trắng từ trong cặp ra và quay lại trước mặt tôi.

"Sức mạnh á... ừm. Thế này à?"

Tôi giơ hai tay lên trên phong bì, chẳng hiểu gì nhưng cũng nghiến răng truyền đi một thứ gì đó trông giống như sóng năng lượng.

"Em cảm ơn Senpai! Em đi đây!"

Kaya dũng cảm quay gót và chạy lên cầu thang.

"A, em biết hội trường này."

Nhìn thấy Trung tâm Văn hóa Quận, Kaya nói.

"Anh trai em bảo ở đây âm thanh tốt lắm."

Anh cả của Kaya giờ đây là một ca sĩ enka nổi tiếng, về mặt âm nhạc còn vượt qua cả cha mình. Hóa ra đây là một địa điểm chất lượng được cả giới chuyên nghiệp công nhận.

Nhìn vào trong hội trường, quả đúng như vậy, phía sau sân khấu được trang bị một tấm phản âm với đường cong duyên dáng, cả trần nhà và tường đều được gia công lồi lõm phức tạp. Tôi không rành về kỹ thuật âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được một không khí cho thấy nó đã được thiết kế cực kỳ tỉ mỉ.

Một nơi như thế này mà trước đây họ được sử dụng miễn phí hai lần một năm sao.

Khi tôi ghé vào phòng chờ, giữa những thành viên dàn nhạc trong trang phục đuôi tôm và váy dạ hội, có cả bóng dáng của các thành viên ban nhạc chúng tôi. Rinko, Shizuki và Akane đều mặc những chiếc váy liền màu đen nền nã. Phần tay áo và cổ áo được điểm xuyết bằng vải lưới, trông vô cùng người lớn.

"Kaya-chan! Cảm ơn em đã đến nhé!"

Akane ngay lập tức phát hiện ra chúng tôi, chạy đến và ôm chầm lấy Kaya.

"Các senpai trông tuyệt quá... Hay là sân khấu của PNO cũng thử làm thế này một lần đi ạ!"

Vừa đón nhận cái ôm, Kaya cũng hào hứng nói. Shizuki nhìn xuống chiếc váy của mình và lẩm bẩm.

"Chỉ là bộ này hở hang khá nhiều, nên vấn đề là làm sao để che đi vóc dáng xương xẩu của Makoto-san đây."

"Sao lại mặc định là tôi cũng sẽ mặc bộ giống thế hả."

Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi từng muốn tham gia dàn nhạc giao hưởng, nhưng nhạc cổ điển phải mặc lễ phục sao. Tôi không nghĩ nó hợp với mình, nên có lẽ làm khán giả là tốt rồi.

"Chào, Murase-san. Cậu đi cùng bạn à. Hôm nay hãy thưởng thức thật vui nhé──"

Cô Konoki, người mặc bộ lễ phục đuôi tôm một cách lịch lãm, đến gần và định nói, nhưng rồi nhìn thấy tôi thì tròn mắt và im bặt. Có chuyện gì vậy nhỉ?

"...À, không, ...Cậu là con trai, phải không ạ? Tôi cứ ngỡ là..."

Nhìn thấy tôi mặc đồng phục mới nhận ra ư? Không thể nào có chuyện đó được?

"Thế nên tôi đã bảo rồi mà. Nghe giọng là biết rồi còn gì."

"Nhưng mà cậu ấy bảo là ban nhạc nữ, rồi mọi người đều đứng cùng nhau... thì... đấy..."

"Dạo này con gái cũng có những người, khá là, kiểu phóng khoáng ấy."

Các thành viên dàn nhạc thi nhau nói, khiến Akane phải nín cười, Shizuki thì không hiểu sao lại gật gù đắc ý, còn Rinko thì ném cho tôi một cái nhìn như muốn nói "thấy chưa". Tôi thấy đầu mình đau nhói và vội vã chạy ra khỏi phòng chờ. Kaya và ba thành viên ban nhạc cũng đi theo.

"Vậy thì, Murase-kun."

Cách nói chuyện có phần ngạo mạn của Rinko hôm nay, trong bộ trang phục này, nghe như tăng thêm hai phần sức mạnh.

"Trước khi buổi diễn bắt đầu, tớ sẽ kiểm tra hành lý của cậu."

"Hả? Tại sao?"

"Đừng giả vờ nữa. Trong cặp của cậu có sô cô la nhận được từ khắp nơi hôm nay, đúng không."

Nghe lời Rinko nói, ba người còn lại đều tròn mắt.

"...Ừ thì, đúng là có thật. ...Nhưng tại sao tớ lại phải bị kiểm tra?"

"Vấn đề tình ái của trưởng nhóm là vấn đề sống còn của ban nhạc. Mau cho xem đi."

Cái lý lẽ gì vậy?

Nhưng tôi cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm, mà đôi co cũng phiền phức nên tôi mở cặp ra.

"Nhiều thế này ư?"

Shizuki thốt lên một tiếng gần như là hét.

Ba túi giấy được nhét chật cứng trong cặp. Bên trong là đầy ắp những thanh sô cô la giá rẻ bán sẵn đủ màu sắc.

"À, không, cái này," tại sao mình lại phải giải thích nhỉ, tôi vừa nghĩ vừa giải thích. "Mấy bạn nữ trong lớp bảo, Murase là bên cho chứ không phải bên nhận, rồi nói, chắc là chưa chuẩn bị gì đâu nên cứ lấy cái này mà đi phát, thế là mọi người dúi hết sô cô la xã giao thừa cho tớ. Xong rồi mấy bạn nữ lớp 6 với lớp 8 cũng thấy hay hay nên hùa theo đưa cho tớ."

Kaya thở dài một hơi rõ to rồi nhìn vào mặt tôi.

"Senpai tin thật đấy ạ...?"

"Hả? À, ừm. ...Hả?"

"Kaya-chan, cái kiểu nói thẳng vào vấn đề của em, bọn chị đã chai sạn rồi nên không bắt chước được đâu."

"Đúng thật ạ, chúng tôi cứ thấy Makoto-san hớ hênh thế này là lại nghĩ xem nên trêu chọc thế nào."

"Ủa, à, ừm, lời nói vừa rồi của em có gì không ổn ạ...?"

"Chẳng có gì không ổn cả. Tớ đang ngưỡng mộ một cách thuần túy đấy."

Còn tôi thì đang thuần túy không hiểu gì hết đây này?

"Vậy thì Murase-kun. Chuyện này không phải là cậu nhận được sô cô la ngày Valentine từ các bạn nữ, mà chỉ đơn thuần là nhận đồ thừa để đi phát lại, cậu nhận thức như vậy, đúng chứ."

"Ừm... nhận thức hay không thì, họ đã nói vậy mà..."

"Vậy thì bây giờ bọn tớ lấy danh nghĩa của chúng ta để phát cho mọi người trong dàn nhạc cũng không có vấn đề gì chứ?"

"...À, vâng. Xin mời."

Khi tôi đưa cả ba túi giấy ra, Akane với nụ cười rạng rỡ đã nhanh tay giật lấy một túi từ bên cạnh.

"Rin-chan quả không hổ danh! Cậu xoay Makoto-chan giỏi thật đấy!"

Shizuki cũng lấy một túi và thán phục.

"Bạn dẫn dắt câu chuyện như vậy đấy à, quả là người quen biết lâu nhất có khác..."

Rinko, người đã giật lấy túi cuối cùng, thản nhiên nói.

"Tớ biết Murase-kun từ lúc cậu ấy còn chưa bỏ tã cơ mà."

Cuối cùng cô ấy đã bắt đầu bịa đặt cả ký ức quá khứ rồi. Thôi sao cũng được.

"Vậy thì, hai đứa," Rinko quay sang tôi và Kaya. "Bọn tớ sẽ mang đến một màn trình diễn tuyệt vời nhất. Đến mức hai đứa sẽ quên mất cả người đang ngồi cạnh mình là ai."

Hội trường cỡ trung với khoảng năm trăm chỗ ngồi đã được lấp đầy bởi các cặp đôi.

Chỉ cần lướt nhìn qua là có thể thấy độ tuổi trung bình của khán giả trẻ một cách bất thường. Thỉnh thoảng cũng có những bóng dáng học sinh trung học mặc đồng phục giống tôi và Kaya. Cũng có những cặp vợ chồng lớn tuổi, nhưng nhìn chung không khí hoàn toàn không giống một buổi hòa nhạc cổ điển.

Có lẽ vì vậy mà chỉ cần các thành viên dàn nhạc xuất hiện trên sân khấu là đã có những tràng pháo tay nho nhỏ vang lên.

Chắc đây là chuyện thường thấy ở buổi hòa nhạc Valentine này và cô Konoki cùng mọi người cũng đã quen, họ mỉm cười vẫy tay và chuẩn bị nhạc cụ của mình.

Một lát sau, cây oboe bắt đầu cất lên nốt A một cách trang trọng và ngân dài.

Đừng vỗ tay! Đây không phải là buổi biểu diễn! Mọi người chỉ đang lên dây thôi! Vừa thầm niệm với những người xung quanh, tôi vừa mở tờ chương trình ra.

May quá, tiết mục đã được in đầy đủ.

Vì một tháng trước vẫn chưa quyết định được, nên trên tờ rơi không ghi tiết mục. Tôi đã lo rằng có thể sẽ không kịp in vào chương trình, nhưng may mà vẫn ổn.

Johann Sebastian Bach

Suite cho dàn nhạc số 3 cung Rê trưởng

Suite cho dàn nhạc số 2 cung Si thứ

Suite cho dàn nhạc số 4 cung Rê trưởng

Nhìn vào tờ chương trình, Kaya khẽ nghiêng đầu.

“Em không biết mấy bản này nhưng… thứ tự không theo số nhỉ.”

“À, ừm, lý do là vì…”

Đúng lúc đó, một tràng pháo tay lại vang lên.

Lần này là một tràng pháo tay đúng nghĩa. Việc lên dây đã hoàn tất, và nhạc trưởng, Komori-sensei, bước ra sân khấu. Cô mặc một bộ pantsuit vừa vặn với vóc người nhỏ nhắn, dáng vẻ trông vẫn chưa thoát khỏi khí chất của một sinh viên đại học. Nếu là một buổi hòa nhạc thông thường, có lẽ dù cô có bước ra từ cánh gà cũng chẳng ai nghĩ cô là nhạc trưởng và sẽ không có tiếng vỗ tay nào nổi lên. Nhưng chính lớp khán giả toàn những người mới làm quen với nhạc cổ điển lần này lại có tác dụng tích cực.

Tiến đến ngay cạnh bục chỉ huy, Komori-sensei bắt tay với concertmaster Tabata-san rồi cúi chào khán giả. Tôi cũng vỗ tay, và Kaya bắt chước theo.

“Chào buổi tối tất cả mọi người!”

Giọng nói quen thuộc của Komori-sensei cất lên, khiến tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mà khoan đã, có nhạc trưởng nào lại đột ngột bắt chuyện trước giờ diễn thế này không?

“Hôm nay chào mừng mọi người đã đến với buổi hòa nhạc Valentine của ‘Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi’! Thật vui khi có nhiều khán giả trẻ như vậy! Chắc hẳn bình thường mọi người không hay nghe nhạc cổ điển lắm nhỉ, nên hôm nay tôi sẽ nói một chút về những bản nhạc sắp được trình diễn nhé.”

Nói rồi, sensei hắng giọng một cái và hạ tông giọng xuống.

“Ừm thì, nói ra hơi đột ngột nhưng, mọi người có hay đi xem live của nhạc pop hay rock không ạ? Mấy buổi đó thường không công bố trước danh sách bài hát đúng không? Thậm chí nếu bị công bố trước lại còn mất hứng nữa. Nhưng với nhạc cổ điển thì ngay từ tờ rơi đã ghi rõ tên tác phẩm rồi. Tại sao lại thế nhỉ? Lạ thật.”

Đúng là lạ thật—dù chính tôi khi diễn concerto piano cùng PNO cũng đã thông báo trước cả tên bản nhạc—nhưng điều lạ hơn cả là Komori-sensei lại bắt đầu một bài nói chuyện dài dòng trước khi biểu diễn. Cái quái gì thế này. Mọi người không thấy hoang mang sao? À không, hay là với những người mới nghe nhạc cổ điển thì có một màn dạo đầu thân thiện thế này lại tốt hơn?

“Chính vì vậy, lần này, để phù hợp với những khán giả đã quen với các buổi hòa nhạc ngoài thể loại cổ điển, chúng tôi đã không thông báo trước danh mục biểu diễn!”

Ểhhhhhhhhh. Tôi phải khó khăn lắm mới không để sự kinh ngạc trong lòng bật thành tiếng.

Ngay lập tức, Komori-sensei ỉu xìu và xin lỗi.

“Xin lỗi. Tôi nói dối đấy. Thật ra là một tháng trước chúng tôi vẫn chưa quyết định được sẽ diễn bài gì…”

Tiếng cười rộ lên. Có vẻ mọi người thấy nó hài hước.

“Còn tại sao lại chưa quyết định được thì, mọi người hãy xem đi,” sensei dùng tay chỉ vào dàn nhạc đang chờ phía sau. “Ít người, đúng không? Chẳng có nhiều bản nhạc mà chúng tôi có thể chơi được! Nhưng mọi người yên tâm. Chúng tôi đã tìm ra rồi. Các bản suite cho dàn nhạc của vĩ nhân Bach. Chúng tôi sẽ chơi bản số ba, số hai, và số bốn. Chắc hẳn có người đang thắc mắc, tại sao không chơi theo thứ tự đúng không?”

Thật may mắn, lời giải thích mà tôi định nói với Kaya đã được sensei nói thay.

“Hai bản số ba và số bốn đều ở cung Rê trưởng, và giai điệu của chúng cực kỳ giống nhau! Nếu diễn liền tù tì, chắc hẳn các bạn khán giả sẽ nghĩ ‘Ủa? Bản này không phải vừa mới chơi rồi sao?’. Mà nói đúng hơn là chính chúng tôi cũng sẽ bị rối.”

Lại một tràng cười nữa. Không khí đã trở nên giống như chương trình “Buổi hòa nhạc không tên” rồi.

“Vì vậy, chương trình được sắp xếp để chèn bản số hai cung Si thứ êm dịu vào giữa nhằm thay đổi không khí. Cung Rê trưởng và cung Si thứ, cả hai đều có hai dấu thăng, cùng một tông sẽ kéo dài liên tục. Như thế này thì tiện lợi lắm. Chúng tôi không cần phải đổi nhạc cụ, và cũng không cần phải chỉnh lại dây timpani. À, mà đây là chuyện nội bộ của chúng tôi thôi.”

Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, một tiếng hắng giọng vang lên từ phía cuối dàn nhạc. Là Otokogi-san. Bên cạnh ông, Shizuki đang cố nhịn cười.

“A, xin lỗi, lại thành giờ học âm nhạc mất rồi! Tại nghề chính của tôi là bên đó nên quen miệng. Mà hình như trong số khán giả cũng có vài học sinh của trường mình nhỉ? Sensei sẽ cố gắng hết sức đó!”

Sau khi nhận được tràng cười thứ ba, Komori-sensei bước lên bục chỉ huy.

Khoảnh khắc cô cầm cây đũa chỉ huy lên từ giá nhạc, không khí trong khán phòng đã hoàn toàn thay đổi. Nó đặc quánh lại đến mức cháy cổ họng.

Đầu cây đũa chỉ huy của Komori-sensei vớt lấy lớp không khí trong suốt và bỏng rát ấy.

Toàn bộ dàn nhạc bùng nổ. Dưới hiệu lệnh rực rỡ của trumpet được dẫn dắt bởi tiếng timpani roll, oboe và dàn dây lấp đầy khán phòng bằng một giai điệu với những bước chân khoan thai. Mỗi khi nghe đoạn mở đầu của khúc dạo đầu này, tôi lại hình dung ra một đoàn những mệnh phụ phu nhân lộng lẫy, tay vén tà váy dài, bước vào vũ đài trong tiếng hoan hô tán thưởng. Họ ban phát những nụ cười duyên dáng, ẩn chứa một nguồn năng lượng, và để cho dự cảm về một cơn cuồng si len lỏi trong từng bước chân.

Khúc nhạc khai mạc tráng lệ dần lắng xuống, và từ nơi nốt kết đột ngột ngắt đi, một nhịp điệu nhanh nhẹn bắt đầu lan tỏa. Ban đầu là một điệu gallop sủi bọt lăn tăn. Khi bè thứ hai được xếp chồng lên tạo thành một bản fugue, nó càng tăng tốc. Bè bass nhập vào để đáp lại bè thứ ba, và timpani cùng trumpet châm ngòi cho sự phấn khích. Dàn dây và oboe quấn quýt dữ dội, vướng víu, cọ xát vào nhau, lưu luyến rời xa rồi lại hút lấy nhau trong những bước nhảy. Sự cuồng nhiệt và lý trí hoàn toàn song hành trên nền tảng của lý thuyết âm nhạc tinh vi, tựa như một hình fractal có thể triển khai đến vô tận.

Cái hình thức có thể tùy ý lay động trái tim người nghe bằng cách đặt họ giữa hai nhịp điệu đối lập—Grave trang trọng và Vivace sống động—đã được khai sinh tại Pháp vào thế kỷ XVII. Sau khi du nhập vào Đức thông qua Ý, nó đã bùng nổ thành một trào lưu vào thế kỷ XVIII. Người người cạnh tranh nhau viết nhạc trên khuôn mẫu này và đặt nó ở phần đầu tác phẩm để lôi kéo khán giả vào trong âm nhạc.

Ở thế kỷ XXI này, điều đó chắc hẳn vẫn không thay đổi.

Khi những nốt nhạc có cao độ và màu sắc được sắp xếp với một sự cân đối toán học, con người lại cảm nhận được ở đó cái đẹp, cảm xúc, hay thậm chí là cả giọng nói của Chúa—cơ chế tâm lý kỳ diệu của con người chắc chắn sẽ không thay đổi dù bao nhiêu thời gian có trôi qua.

Vì vậy, chúng ta mới có thể rung động hết lần này đến lần khác trước những bản nhạc của hàng trăm năm về trước.

Khoảnh khắc đầu cây đũa chỉ huy cắt đứt hợp âm cuối của khúc dạo đầu, tiếng vỗ tay vang lên từ đâu đó rồi lan ra khắp khán phòng.

Trong một buổi hòa nhạc cổ điển thông thường, điều này là không thể. Lịch sự là phải giữ im lặng cho đến khi chương cuối của một tác phẩm có nhiều chương kết thúc. Tràng pháo tay này xảy ra chỉ vì đây là ngày Valentine quy tụ toàn những người mới nghe nhạc cổ điển—nhưng điều đó thì có sao chứ? So với cơn sốt và nhịp tim đập thình thịch đang thúc vào lồng ngực đến đau đớn lúc này, phép lịch sự chẳng khác nào lời nói mê.

Komori-sensei thoáng quay lại nhìn khán phòng, cười khổ, rồi dang hai tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, nhẹ nhàng trấn an tràng pháo tay. Chương nhạc tiếp theo không thể bắt đầu khi sự ồn ào vẫn còn vương lại.

Cô chờ đợi sự tĩnh lặng trở lại.

Bàn tay trái của Komori-sensei lướt chậm một đường trên ranh giới giữa bóng tối và hư vô.

Đó là một giai điệu tựa như ánh trăng lọt qua kẽ lá. Nó tinh tế đến mức phải một lúc sau mới nhận ra nó đã ở đó từ lúc nào, nhưng một khi đã lọt vào ý thức, nó sẽ ghim chặt lại và không thể rời đi. Bên dưới đó, violin hai và viola nắm tay nhau, đối đáp lại bằng một giai điệu đối âm vang vọng.

Ủa, cái này… mình biết…

Tiếng thì thầm vang lên đây đó trong khán phòng.

Ai cũng biết. Có lẽ ai cũng đã từng nghe qua một lần. Giai điệu trữ tình và đẹp đẽ nhất mà Johann Sebastian Bach từng viết.

Không, hay có lẽ vĩ nhân Bach đã chẳng gửi gắm một tình cảm đặc biệt nào vào chương nhạc này. Có thể nó chỉ là một trong hàng ngàn công việc ông thực hiện như một thói quen hàng ngày. Bằng chứng là ông chỉ đặt tên cho chương này là “AIR theo phong cách độc xướng”. Có lẽ ông chỉ ý thức nó như một chương nhạc chậm mang giai điệu giống một bài hát.

Bởi người làm cho âm nhạc trở nên đặc biệt, lúc nào cũng là người nghe chứ không phải người sáng tạo.

Chỉ riêng chương nhạc này đã được tách ra, chuyển soạn một cách lãng mạn, chiếm lấy trái tim và được các nhạc sĩ trên khắp thế giới yêu mến. Tôi nghĩ rằng nếu bản chuyển soạn này không được đặt cho một cái tên trông có vẻ uyên thâm là “Air on the G String”, nó đã không trở thành một giai điệu được biết đến rộng rãi như vậy.

Tôi nhớ lại chuyện của một tháng trước. Cái ngày mà tất cả thành viên ban nhạc ôm một chồng bản nhạc đến quán của Otokogi-san và can thiệp vào việc quyết định tiết mục.

“Em muốn được nghe bản này. Với ‘Kemono-michi’ hiện tại, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.”

Tôi đã nói ra sự ích kỷ của mình mà không hề che giấu.

“Dùng ‘Air on the G String’ làm mồi nhử, để mọi người nghe cả bản suite cho dàn nhạc, phải không?”

Otokogi-san vừa lật bản nhạc vừa nói. Mùi cà phê hòa quyện với mùi giấy cũ.

“Vâng—à không, nói chính xác thì không phải vậy. …Ừm, là thế này ạ. Bây giờ ở trường chúng em đang tập bản cantata của Bach. Chính là bản ‘Chúa, Niềm Vui của những Ước mong Con người’.”

“Ghê vậy. Học sinh cấp ba mà?”

“Chỉ là trích đoạn chương đầu và chương cuối thôi ạ. Và rồi, những học sinh hoàn toàn không biết gì về Bach lại nói rằng họ thích chương đầu không nổi tiếng bằng hơn, điều đó làm em rất vui. Thế nên em mới nghĩ đến bản nhạc này. Em—”

Sau một chút do dự, tôi quyết định nói thật.

“Em không thích bản ‘Air on the G String’.”

Otokogi-san chỉ khẽ nhướng một bên mày. Ông chú cello chính đang cười tủm tỉm. Tôi nghe thấy tiếng Akane bật cười phía sau. Mặc kệ, tôi tiếp tục.

“Đó là một bản chuyển soạn tệ hại chỉ để nghệ sĩ violin trở nên nổi bật, sự đan quyện của violin hai, viola và bass đã hoàn toàn bị giết chết. Vì vậy, em muốn mọi người được nghe nó một cách đúng chất Bach.”

Tôi nghe thấy concertmaster Tabata-san cười và khẽ hỏi, “Thằng bé này lúc nào cũng vậy à?”, và Rinko đáp lại, “Hôm nay cậu ấy còn hiền hơn mọi khi đấy ạ.” Ồn ào quá. Để tôi yên.

“Và lý do lớn nhất để chọn bản này là biên chế.”

“Biên chế. Ừm,” Otokogi-san nói. “Đúng là nhạc Baroque thì chúng ta có thể chơi mà không cần thêm người hỗ trợ.”

“Vâng. Nhưng mà, nhạc Baroque, em nghĩ là nó hơi yếu về chất ‘giao hưởng’.”

“Đúng vậy rồi,” bác oboe chính nói. “Vì nó là âm nhạc từ trước khi dàn nhạc giao hưởng được định hình mà.”

“Nhưng đã mất công mời những người mới nghe nhạc cổ điển đến nghe ‘Kemono-michi’, thì chúng ta phải muốn họ được tận hưởng trọn vẹn chất ‘giao hưởng’ chứ ạ. Vì vậy, em đã suy nghĩ xem rốt cuộc chất ‘giao hưởng’ đó là gì.”

“Đó là… một biên chế lớn, cảm giác dàn dây, kèn gỗ, kèn đồng đều vang lên hoành tráng… Dàn của chúng ta không đủ tầm thì cũng đành chịu.”

Otokogi-san lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối. Tôi gật đầu.

“Chuyện đó đúng là vậy, nhưng mà, ừm, nói chuyện này với những người trong nghề có thể sẽ bị cười chê, nhưng mà, em đã từng một mình làm nhạc trên PC suốt. Hồi cấp hai không có tiền nên không mua được những nguồn âm thanh đắt tiền, em phải xoay xở bằng những nguồn âm miễn phí. Em không thể tạo ra âm thanh dàn nhạc thực sự chân thực, nhưng vì rất muốn tạo ra âm thanh giống dàn nhạc giao hưởng, khi em đang thử hết cái này đến cái khác, em đã nhận ra một điều. Khi timpani và trumpet vang lên cùng một lúc, nó sẽ trở nên cực kỳ giống một dàn nhạc giao hưởng.”

Otokogi-san tròn mắt.

Ông chú chơi trumpet ở ghế quầy bar bật người dậy.

“Hiểu. Chú hiểu cảm giác đó! Cái cảm giác mà chỉ một phát thôi là chiếm trọn cả không khí khán phòng ấy! Đó là khoảnh khắc chú thấy thật may mắn khi được chơi trong dàn nhạc! Gần đây không có timpani nên chẳng được nếm trải cảm giác đó.”

“…Ra là vậy, đó là lý do cậu chọn bản nhạc này à.”

Thở ra một hơi, Otokogi-san nhìn xuống bản nhạc trên tay. Tôi gật đầu.

Bản Suite cho dàn nhạc số ba và số bốn là những tác phẩm mà timpani và trumpet hoạt động sôi nổi một cách khác thường đối với nhạc của Bach. Cũng có giả thuyết cho rằng đây là những bản nhạc ban đầu được viết cho kèn gỗ, dàn dây và bè trầm đánh số, sau đó được thêm thắt cho những buổi hòa nhạc quy mô lớn hơn.

Nó cực kỳ—ra chất một dàn nhạc giao hưởng.

“Makoto-san! Hóa ra đây là bản nhạc bạn chọn vì tôi đó nhỉ! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Shizuki nói với giọng phấn khởi. Thật ra cũng không phải vì Shizuki, nhưng đúng là tôi cần cô ấy cố gắng hết sức nên tôi không phản đối.

“Cũng sẽ chơi cả bản số hai nữa nhỉ? Hay quá, chơi đi, chơi đi.”

Người chơi flute hào hứng nhoài người về phía trước.

“Bản số ba và bốn tôi không có đất diễn mà. Thay vào đó, bản số hai sẽ để tôi tỏa sáng trong vai chính.”

“Bach ấy à, ông ấy có tình yêu với viola lắm đấy,” người chơi viola chính cũng gật gù. “Hay quá còn gì nữa Nogi-san, chơi Bach đi nào.”

“Nghĩ xem giới trẻ có thích hay không cũng chẳng để làm gì nhỉ.”

“Đúng vậy. Họ đã mua vé đến đây thì tức là ngay từ đầu họ đã muốn nghe dàn nhạc rồi. Vậy thì, chúng ta chỉ cần cho họ nghe màn trình diễn hết sức mình thôi.”

Otokogi-san quay lại nhìn concertmaster Tabata-san.

Bà lão chỉ mỉm cười gật đầu.

Ông quay lại phía tôi, gập bản nhạc lại, đặt vào giữa bàn và đặt lòng bàn tay lên trên.

“…Chơi thôi.”

Bản Aria tan vào không khí và biến mất, ý thức của tôi được kéo lên từ đáy ký ức trở về với khán phòng hòa nhạc thực tại.

Một tràng pháo tay như cơn mưa rạng sáng bao bọc lấy tôi. Dữ dội và tha thiết, nhưng cũng phảng phất như một giấc mơ còn dang dở. Lần này Komori-sensei cũng không đợi cho nó lắng xuống. Sau khi lấy một hơi, cô lập tức nhóm lửa lại cho dàn nhạc. Một điệu Gavotte ấm áp, một điệu Bourrée chóng mặt, một điệu Gigue quyết đoán… nhịp điệu của những vũ khúc đa sắc màu tuôn ra từ đầu cây đũa chỉ huy của cô, lan tỏa thành những gợn sóng khắp dàn nhạc, vang vọng ngày một lớn hơn, cao hơn và lấp đầy cả khán phòng.

Và rồi tôi tìm thấy câu trả lời.

Đó chính là vua của các loại nhạc cụ.

Không cần phải bàn cãi. Dù là piano hay organ cũng không thể nào sánh bằng. Nhạc cụ mang tên dàn nhạc giao hưởng mà Komori-sensei đang điều khiển, chơi và vang lên theo ý muốn chỉ bằng một cây gậy mỏng manh kia, chính là vị vua vượt trên tất cả.

Vì vậy, các nhạc sĩ của mọi thời đại và mọi quốc gia, cuối cùng đều bị nó bắt giữ và nuốt chửng. Không một ai có thể chống lại ham muốn được tự do làm vang lên nhạc cụ ấy.

Ngay cả tôi—cũng vậy.

Tại sao mình lại chỉ có thể dán chặt vào ghế ở một góc khán phòng này mà lắng nghe. Tôi muốn đến phía bên kia ngay lập tức. Tôi muốn đứng dưới ánh sáng đó. Tôi muốn biến ảo ảnh rút ra vạn âm sắc từ hư không chỉ bằng một ngón tay trở thành hiện thực.

Komori-sensei, người đã im lặng lắng nghe tràng pháo tay không biết đã là lần thứ mấy cho đến khi nó tự lắng xuống, lại một lần nữa quay về phía dàn nhạc. Bản số hai, cung Si thứ. Với cổ họng nghẹn lại vì cảm giác tiếc nuối và khao khát cháy bỏng, tôi chìm đắm trong sự hòa quyện đầy quyến rũ của flute và dàn dây.

“—kun. Murase-kun!”

Một thứ gì đó lạnh lạnh vỗ nhẹ vào má, và tôi choàng tỉnh.

Khuôn mặt Rinko ở ngay trước mắt. Cái lạnh đó là lòng bàn tay của cô ấy. Và rồi, cơ thể đột ngột nhớ ra cái lạnh, tôi run lên và kéo khóa áo khoác.

“Từ nãy đến giờ cậu ấy cứ như vậy đấy ạ,” Kaya nói từ bên cạnh. “Từ lúc buổi biểu diễn kết thúc là cậu ấy cứ như người mất hồn.”

“Thế có nghĩa là màn trình diễn của bọn tớ đủ hay rồi nhỉ!” Akane vỗ vào vai tôi.

“Nếu đã có thể khiến bạn say mê đến mức quên cả Kaya-san bên cạnh thì đúng là như dự tính của chúng tôi rồi.”

Shizuki cũng có vẻ đắc ý.

Tôi nhìn lại xung quanh một lần nữa. Đây là phía sau hội trường văn hóa. Những hàng cây cao ven đường mọc san sát che khuất ánh đèn đường, khiến cho bóng của những cô gái đang vây quanh tôi trở nên mờ ảo.

Rinko, Shizuki và Akane, tất cả đều mặc áo khoác bên ngoài đồng phục. Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ họ mặc váy đen và hòa lẫn hoàn toàn vào các thành viên dàn nhạc lúc nãy.

Hay đúng hơn là—

“…Ra vậy, Rinko và Akane cũng ở đó mà nhỉ…”

Rinko nghe thấy lời lẩm bẩm đó.

“Ý cậu là sao?”

“À, tớ nghĩ là, tớ hoàn toàn không ý thức được rằng các thành viên ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu. Shizuki thì—vì timpani nổi bật nên tớ có để ý, nhưng Rinko và Akane thì hoàn toàn không.”

“Hửm. Đó là một lời khen, đúng không?” Akane nói.

“Đúng vậy. Tớ dù sao cũng là bè trầm đánh số, không bị nhận ra sự tồn tại là tốt nhất rồi.”

Basso continuo, hay bè trầm đánh số, là một phần đặc trưng của âm nhạc Baroque, gộp chung các nhạc cụ âm trầm như cello, contrabass với các nhạc cụ giỏi chơi hợp âm như harpsichord hay organ. Nếu trong một ban nhạc rock, nó giống như bass cộng với rhythm guitar. Nó vang lên liên tục để tạo nên đường nét cho bản nhạc, nhưng không được phép nổi bật. Đặc biệt là harpsichord, vốn dĩ các nốt nhạc không được ghi sẵn trên bản nhạc, thông thường nghệ sĩ sẽ ứng biến theo hòa âm của từng đoạn, nên dù là một vai trò hậu trường không nổi bật nhưng lại cực kỳ khó. Đó là một công việc mà Rinko, người đã quen với việc chơi trong ban nhạc rock nơi chỉ quyết định hợp âm rồi giao phó phần còn lại cho từng thành viên, mới có thể đảm đương được.

Vì vậy, việc không ý thức được sự hiện diện của Rinko chính là một lời khen. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cô ấy đã hiểu nó như một lời khen.

Lúc đó trên sân khấu, không có Rinko, không có Shizuki, cũng không có Akane. Cũng không có Tabata-san hay Otokogi-san.

Chỉ có một nhạc cụ khổng lồ mang tên dàn nhạc giao hưởng, và một nghệ sĩ duy nhất mang tên Komori-sensei, người đang chơi nó bằng một kỹ thuật phức tạp và kỳ quái.

Vua của các loại nhạc cụ.

Tôi nghĩ rằng cả người chơi lẫn người được chơi chắc hẳn đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Senpai, lúc đó ngồi bên cạnh anh cứ làm vẻ mặt ghen tị suốt thôi…”

Kaya lẩm bẩm đầy thấm thía. Nhìn mặt mà biết được luôn sao. Xấu hổ quá đi mất.

“Chà, nhưng mà, bọn tớ cũng phải cố lắm mới theo kịp được đó,”

Akane cười ngượng.

“Vâng ạ. Tôi rất muốn được chơi cùng mọi người một lần nữa—nhưng có lẽ mong muốn đó là quá ngạo mạn, vì ai cũng quá đỗi tài năng,”

Shizuki nói, ánh mắt thành kính hướng về bức tường của hội trường văn hóa phía sau lưng.

“Hanazono-sensei vừa đi dạy vừa chỉ bảo cho dàn nhạc, thật sự quá siêu. Không thể nào bắt chước được.”

Rinko thở dài.

Dàn nhạc mà sensei đã rèn giũa. Tôi thực sự mong được nghe âm thanh của dàn nhạc vào thời cô ấy còn ở đó. Không, khả năng cô ấy trở lại không phải là con số không. Suy nghĩ như một giấc mơ không thành là không tốt.

“Mà mọi người trong dàn nhạc sao rồi,” tôi hỏi.

“Họ đang bàn chuyện tiệc tùng ở bên trong,” Rinko trả lời. “Bọn tớ là người ngoài. Lại còn là vị thành niên. Hơn nữa cũng có việc muốn giải quyết xong sớm, nên ra trước.”

“Việc?”

Mặc kệ câu hỏi của tôi, Rinko liếc nhìn Kaya.

“Kaya. Để cho công bằng, tớ nghĩ chúng ta nên cùng đưa ra một lúc. Được chứ?”

Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói chuyện gì.

Nhưng không hiểu sao Kaya lại có vẻ hiểu. Vẻ mặt cô trở nên cứng đờ như bị áp đảo, rồi cô khẽ gật đầu.

“Vậy thì, bắt đầu nhé!”

Akane đặt hộp đàn violin lên mép bồn hoa và mở cặp ra. Shizuki và Rinko cũng cho tay vào cặp, Kaya cũng vội vàng lôi chiếc túi xách ra.

“Một, hai, ba, nào!”

Thứ ở trên tay của bốn người chìa ra là—

Một túi giấy nhỏ, một túi trong suốt được buộc bằng ruy băng, một hộp quà nhỏ được gói lại…

“Oa, của Shizu-chan là Pierre Marcolini kìa! Dốc sức quá ha.”

“Tớ nghĩ là mình nên tặng thứ mà mình ăn thấy ngon nhất.”

“Của Kaya là đồ tự làm à?”

“A, vâng. Chị em gần đây có cả chương trình nấu ăn. Em đã được chị ấy chỉ cho.”

“Ra vậy. Của tớ cũng là đồ tự làm. Có điều là bắt anh trai làm.”

“Quả là Rinko-san nhỉ. Chị nói thẳng ra như vậy luôn…”

“Vì lên kế hoạch và chỉ đạo là tớ mà. Tớ đã đứng ở bếp truyền năng lượng tình yêu vào suốt đó.”

“A, vậy thì tôi cũng thế! Trong lúc nhân viên cửa hàng gói quà tôi cũng đã truyền năng lượng tình yêu vào suốt!”

“So ra thì của tớ là giản dị nhất nhỉ.”

“Nhưng mà Akane-senpai, cái này là hàng giới hạn ở Hokkaido đúng không ạ. Hình như chưa bao giờ có chi nhánh ở Tokyo.”

“Ừm. Tớ đã ăn thử lúc đi Hokkaido nghỉ đông. Rồi nhờ bà gửi lên cho.”

Bị bỏ lại bên ngoài vòng bình phẩm đang diễn ra rôm rả, tôi chỉ còn biết đứng chết trân.

Xem ra, đây là chủ đề về sô-cô-la mà mọi người mang đến.

Nhưng vì trời lạnh đến không chịu nổi, tôi rụt rè hỏi.

“À, ừm… Mọi người đang trao đổi sô-cô-la tình bạn à? Đâu cần phải làm ở đây bây giờ chứ.”

Ánh mắt của bốn người đổ dồn về phía tôi. Ánh mắt ngạc nhiên, buồn cười, và có cả sự trìu mến.

“Cậu đang nói gì vậy Makoto-chan.”

“Là sô-cô-la cho Makoto-san mà, rõ ràng như vậy còn gì!”

“Ừm, senpai! Vì anh đã giúp đỡ em rất nhiều ạ.”

“Nhớ ăn hết rồi cho tớ biết cảm nhận sau nhé.”

Bốn phần sô-cô-la được chìa ra, tôi chỉ còn biết chết trân mắt chữ A mồm chữ O mà nhận lấy.

“…À, ừm, à… cảm ơn mọi người. … Mấy chuyện này tớ hoàn toàn không có duyên.”

“Murase-kun không phải là không có duyên, mà là không nhận ra duyên của mình mà thôi.”

Một lời nói phũ phàng đột ngột từ Rinko.

“Đúng thật,” Akane vừa nói vừa liếc nhìn chiếc cặp phồng lên của tôi.

“Không sao đâu Makoto-san! Từ giờ trở đi ngày nào tôi cũng sẽ tặng sô-cô-la Valentine cho bạn!”

Đây là một thể loại kinh dị tâm lý mới à? …Thôi thôi, hôm nay thì đừng có bắt bẻ nữa. Sau khi được nghe một màn trình diễn tuyệt vời như vậy, lại còn được nhận cả sô-cô-la nữa mà.

Và rồi, có tiếng bước chân lại gần.

Nhìn ra, từ cửa sau của hội trường văn hóa, nhiều bóng người bước ra. Là các thành viên của “Dàn nhạc Giao hưởng Kemono-michi”. Ai cũng mang theo hộp đựng nhạc cụ nên trông như một đoàn người khổng lồ.

Người đầu tiên phát hiện ra chúng tôi và chạy lại là Komori-sensei trong chiếc áo khoác lông màu be. Cô nhìn thứ tôi đang định cất vào cặp và nói một cách đầy hứng thú.

“Ồ, đang tặng sô-cô-la à? Tốt quá, thực hành ngay và luôn! Tôi cũng đã nghĩ là Murase-kun đã giúp đỡ mình nhiều, nhưng mà, dù sao thì cũng là giáo viên và học sinh màね.”

“Đúng vậy ạ. Tuyệt đối không được đâu ạ,” Shizuki nói với giọng nghiêm khắc.

“Là tội phạm tình dục đó,” Rinko cũng không hề nương tay.

Otokogi-san, người đang đeo chiếc hộp contrabass khổng lồ trên lưng, bước lại gần. Cơ thể ông gầy gò nên chiếc hộp trông lớn hơn rất nhiều.

“Chà, hôm nay thật sự, thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Otokogi-san lần lượt bắt tay Rinko, Akane và Shizuki. Khuôn mặt ông nhăn lại vì nụ cười.

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi uống ở quán của tôi. Komori-sensei cũng sẽ tham gia. Còn mọi người, ừm, vì là học sinh cấp ba…”

“Vâng ạ. Cũng muộn rồi nên chúng cháu xin phép về trước,” Rinko nói một cách lễ phép.

“Vui lắm luôn ạ!” Akane nói. “Xin lỗi vì đã làm vướng chân mọi người!”

“Cháu cũng vậy, nhờ có sự hỗ trợ của mọi người mà cháu mới xoay xở được ạ,” Shizuki nói.

Cả ba người, có lẽ đã do dự không biết có nên nói ra hay không.

Rằng họ muốn tham gia vào lần tới.

Otokogi-san có lẽ cũng đã cảm nhận được. Ông cụp mắt xuống, rồi ngước nhìn vẻ uy nghi đen sẫm của hội trường văn hóa phía sau và lẩm bẩm.

“Thật sự rất biết ơn. Cả mọi người nữa. Cả Komori-sensei. Và cả Hanazono-sensei, người đã mang đến một duyên lành. …Nhờ ơn mọi người, chúng tôi đã có được một buổi hòa nhạc cuối cùng tuyệt vời nhất.”

Cái lạnh như sâu thêm.

Cơn gió đêm cắn vào tai buốt rát.

“…Cuối cùng là sao ạ.”

Sau một hồi im lặng, người lên tiếng là Akane.

Chính cô ấy dường như cũng ngạc nhiên với giọng nói của mình.

“Ý bác là sao ạ?”

“Sự thật là, để tiếp tục được nữa… thì khó khăn quá cháu ạ,” Otokogi-san nói.

Các thành viên khác trong dàn nhạc, những người đã tụ tập lại gần từ lúc nào, cũng mang vẻ mặt chán nản.

“Nhờ có sự công nhận của quận, được Hanazono-sensei chỉ dạy, và nhiều sự may mắn khác mà chúng tôi mới đi được đến đây. Nhưng ngay cả nhạc Baroque mà cũng không đủ người và phải nhờ hỗ trợ tạm thời, thì với tư cách là một dàn nhạc, chúng tôi không thể tiếp tục được nữa rồi.”

Komori-sensei có lẽ cũng đã được nghe nói trước về điều này. Cô chỉ cắn môi và cúi đầu. Otokogi-san gượng cười nói.

“Với Hanazono-sensei thì—thật sự xin lỗi cô ấy. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ giải tán.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận