Haibara’s Teenage New Gam...
Amamiya Kazuki Gin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương cuối - Mùa đông màu xám

0 Bình luận - Độ dài: 1,599 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, cái lạnh thấu xương ập đến, khiến sự ấm áp của ngày hôm qua tựa như một ảo ảnh.

Bản tin dự báo thời tiết tuyên bố mùa đông đã chính thức bắt đầu. Từ hôm nay, nhiệt độ sẽ luôn ở mức một con số.

Tôi mặc áo khoác, quàng thêm khăn rồi tới trường.

Vừa lên đến lớp, tôi đã thấy cả nhóm đang tụ tập ngoài hành lang vì một lý do kỳ lạ nào đó.

“Yo, Natsuki,” Tatsuya lên tiếng ngay khi thấy tôi.

Giữa vòng tròn, Miori đứng đó, đầu cúi gằm với vẻ mặt đầy khó xử.

“Mọi người đang làm gì thế?” tôi hỏi.

Nanase, với giọng điệu vui vẻ một cách khác thường, đáp lại: “Motomiya-san vừa tường thuật lại toàn bộ sự việc cho bọn tớ nghe một cách vô cùng chi tiết. Đúng không nào?”

“À thì… tớ đã khiến mọi người phải lo lắng nhiều, nên việc ít nhất tớ có thể làm là giải thích mọi chuyện… Nên, ừm…”

Lạ thật. Bầu không khí này là sao đây? Miori đang tỏ ra khúm núm quá mức cần thiết.

“Xin lỗi vì tớ nói thẳng, nhưng mà cậu ấy vừa trút hết cả gan ruột của mình ra đấy,” Serika buông một câu không chút kiêng dè.

Này, lựa lời mà nói chứ! Đâu phải cứ rào trước một câu "xin lỗi" là xong chuyện đâu!

Nhìn kìa, Miori sắp suy sụp đến nơi rồi! Tinh thần cậu ấy đang mong manh lắm đấy!

“Miorin, cậu sẽ quay lại tập luyện từ hôm nay đúng chứ?” Miệng Uta mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không.

“Ư-Ừm,” Miori rụt rè đáp. “Kế hoạch là vậy… Tớ xin lỗi…”

Trời đất, một cảnh tượng kỳ quặc.

“Tớ nghĩ cậu cũng nên giải thích cho tất cả các chị em trong đội bóng rổ một cách đàng hoàng, nhưng cậu tính sao? Wakamura-senpai và các chị khác chắc chắn sẽ rất sẵn lòng lắng nghe đấy!” Uta nói với một nụ cười.

Ôi trời, mình hình dung ra cảnh đó rồi… Mấy đàn chị đó thể nào cũng khoái trá trêu chọc Miori cho đến khi cậu ấy gục ngã mới thôi.

Ngay cả lúc nói chuyện điện thoại với cả nhóm mình cũng đã nghĩ thế, Uta đang giận thật sự.

“Uta-chan, bỏ qua cho cậu ấy đi mà,” Hikari nói với một nụ cười gượng, cố gắng xoa dịu tình hình.

“Nhưng Miorin có nhờ vả gì tớ đâu. Tớ thì chuyện gì cũng tìm đến cậu ấy, tớ đã nghĩ bọn mình là bạn thân nhất, thế mà cậu ấy lại tự dồn mình vào đường cùng!” Uta phụng phịu phàn nàn. “Cơ mà giờ thì tớ cũng hiểu phần nào lý do cậu ấy không thể tìm đến tớ để xin lời khuyên rồi.”

Cô ấy thở dài, rồi ôm chầm lấy Miori, vùi mặt vào ngực cô ấy. “Nhưng tớ đã lo lắm đấy! Thật sự!”

Một nụ cười dịu dàng thoáng hiện trên gương mặt Miori, cô khẽ vuốt ve mái tóc của Uta. “Xin lỗi cậu, Uta. Tớ sẽ không như vậy nữa đâu.”

“Tớ cũng thế!” Hikari vòng tay ôm Miori từ phía sau.

Bánh mì kẹp Miori. Ghen tị ghê. Á, lỡ nói ra suy nghĩ thật rồi! Mà trông ngột ngạt thật, ừm ừm.

Tôi đứng lùi lại một bước, lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấm áp trước mắt. Tôi biết các học sinh khác cũng đang đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.

Sáng sớm tinh mơ đã gây ra náo động lớn thế này, đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý rồi.

“Nhìn kìa, là Motomiya-san.”

“Mừng là cậu ấy an toàn.”

Tôi nghe loáng thoáng hai cô gái bàn tán.

Chuyện Miori mất tích đã ít nhiều bị lan ra ngoài. Sau khi tìm được cô ấy, chúng tôi đã muốn giữ kín sự việc trong nhóm, nhưng không thể dập tắt hoàn toàn những lời xì xào, vì cảnh sát đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm và huấn luyện viên đội bóng rổ nữ.

Thôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, tin đồn rồi sẽ tự lắng xuống thôi.

Nhưng rồi, sự lạc quan của tôi đã bị dập tắt trong nháy mắt bởi những lời thì thầm tiếp theo, những lời mà tôi không thể tin vào tai mình.

“Tớ thấy tội nghiệp Motomiya-san quá.”

“Ừ. Nghe nói cậu ấy hẹn hò với Shiratori-kun là do bị cậu ta dọa dẫm, đúng không?”

Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì nữa.

“Hình như cậu ấy đã yêu người khác rồi, nhưng bị cậu ta ép buộc phải quen.”

“Nghe cũng có lý đấy, trông cậu ấy có vẻ chẳng hạnh phúc chút nào.”

Họ vừa thì thầm vừa liếc nhìn về phía Miori.

Giọng điệu đó vừa như đang cảm thông với cô ấy, vừa như đang lên án Shiratori Reita.

“Thiệt tình, tớ lúc nào cũng thấy cái gã đó có gì đó ám muội.”

“Tớ cũng vậy! Chuyện một người như cậu ta lại không hề có lấy một tin đồn xấu nào vốn đã quá đáng ngờ rồi, giờ thì mọi thứ sáng tỏ cả.”

Vài cậu con trai lớp Một vừa nói đùa vừa phá lên cười.

Tuy số người bàn tán không nhiều, nhưng cũng đủ để tạo thành một làn sóng tin đồn với nội dung tương tự.

“Chuyện này có thật không vậy? Tớ không nghĩ cậu ta là loại người đó đâu.”

“Xem cái này đi. Tối qua nó được chuyền tay nhau chóng mặt luôn. Quá đáng thật!”

Ồ, có gì đó đang hot trên mạng xã hội sao? Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, điện thoại tôi rung lên.

Là một tin nhắn trực tiếp từ Yamano.

Yamano: Xem ngay cái này đi. Có một bài đăng về Shiratori-senpai đang viral

Tôi bấm vào đường link cô ấy gửi, ứng dụng Minsta lập tức khởi chạy.

Bài đăng là một đoạn video, quay rất rõ mặt Reita.

Ai đó đã quay lén từ trong một góc khuất, và có vẻ như cậu ấy đang ở trong một con hẻm nào đó.

Một đám du côn trông khá hổ báo đang tụ tập trong con hẻm nhỏ, và vì một lý do nào đó, Reita đang ngồi ngay chính giữa.

“Reita-san, cô bạn gái mới nhất của anh sao rồi?”

“Bọn tôi chia tay rồi. Dù sao thì cũng là do tôi dọa dẫm nên mới quen được thôi, chẳng có gì phải hối tiếc cả.”

Đoạn video cắt đột ngột vài giây sau đoạn đối thoại đó.

Người đăng video còn bình luận thêm: “Vô tình quay được vài thứ bẩn thỉu.”

Bài đăng đã ngập tràn những bình luận chỉ trích Reita.

Một bài đăng từ tối qua mà đã bùng nổ đến mức này, chắc chắn là có kẻ đứng sau giật dây.

“Tên ngốc này...” Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Reita hai ngày trước. Rõ ràng là lúc đó cậu ấy hoàn toàn không phải là chính mình.

Trên đường đến trường, tôi đã không ngừng lo lắng cho cậu ấy.

Cảm giác như chúng tôi đã đường ai nấy đi sau một trận cãi vã nảy lửa, nên tôi cứ trăn trở mãi về việc làm thế nào để giảng hòa.

Dù vậy, tôi vẫn đã lạc quan một cách ngây thơ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

“Hay là do tớ cảm thấy thế, mà sao không khí quanh đây kỳ lạ quá vậy?” Hikari nhìn quanh, nhận xét.

“Đúng thế thật. Bọn họ đang nhìn chúng ta chằm chằm à? Bọn mình có làm gì đâu chứ.” Tatsuya nhíu mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Tớ hiểu chuyện gì rồi…” Serika cau mày khi nhìn vào điện thoại của mình, nét mặt cô tối sầm lại.

Chắc hẳn cô ấy cũng đã nhận được tin nhắn tương tự từ Yamano.

“Mọi người, có chuyện gì thế?” Miori trông hoang mang, nhưng tôi không biết phải đáp lại thế nào.

Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên. Không còn thời gian để giải thích nữa rồi.

Các học sinh lảng vảng ngoài hành lang bắt đầu ùa vào lớp, và chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc thuận theo dòng người.

Tôi trở về chỗ ngồi của mình. Không khí trong lớp ồn ào hơn hẳn mọi khi. Reita vẫn chưa tới; mọi ánh mắt đều đổ dồn về chiếc ghế trống của cậu ấy.

Thầy chủ nhiệm bước vào lớp. “Hôm nay chúng ta có buổi sinh hoạt, nhưng trước đó, thầy có một thông báo.”

Thầy đứng trước bục giảng, dùng một giọng điệu đều đều vô cảm để nhấn mạnh từng từ.

“Shiratori-kun đã bị đình chỉ học một tuần do có hành vi bạo lực.”

Lời thông báo của thầy như một nhát búa đóng đinh, khẳng định tính xác thực của bài đăng kia. Đó là tin tức tồi tệ nhất mà tôi có thể nghe thấy…

Cái lạnh mỗi lúc một khắc nghiệt hơn, kéo theo mùa đông giá buốt.

Hơi thở tôi hóa thành khói trắng, những cơn gió thì lạnh căm. Cây cối đã trút hết lá, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.

Mùa đông xóa nhòa đi muôn vàn sắc màu, và chẳng biết tự lúc nào, cả thế giới đã chìm vào một màu xám xịt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận