“Cậu không muốn phải hối tiếc, đúng chứ?” Vừa dứt lời, đôi môi tớ lại bất giác cong lên thành một nụ cười tự giễu.
“Haizz, nghe một đứa đầy hối tiếc như tớ nói ra mấy lời này, đúng là nực cười thật.”
Tớ đã cố cho Natsuki một lời khuyên, nhưng mọi lời nói lại quay ngược găm thẳng vào chính mình. Tớ lấy tư cách gì mà khuyên răn người khác, khi chính mình cũng là một kẻ chỉ biết đắm chìm trong quá khứ cơ chứ.
Nhưng tớ không muốn cậu trở thành một người giống như tớ. Cái mục tiêu mà cậu đã nhắm đến ngay từ đầu—cái tuổi trẻ bảy sắc cầu vồng ấy—tớ thật lòng mong cậu hãy tiếp tục tiến về phía trước.
Kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc tuổi trẻ của tớ sẽ vĩnh viễn nhuốm một màu xám xịt.
“Tớ hỏi chuyện gì đã xảy ra được không?” Natsuki vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của tớ.
Tớ thoáng ngạc nhiên. Một tên con trai vốn đầu gỗ như vậy mà cũng nhận ra được hành vi bất thường của tớ cơ đấy.
Nhưng tất nhiên, cậu ấy vẫn chẳng thể nhận ra lý do. Tất cả là tại cậu đấy, tớ chỉ muốn gào lên như thế.
Bởi vì tớ yêu cậu, bởi vì tớ không tài nào ngừng yêu cậu được, nên mỗi giây phút ở bên cạnh cậu đều là một sự giày vò.
Dù sao đi nữa, bên cạnh cậu đã có một cô gái khác—một cô gái không phải là tớ… Bây giờ đã quá muộn để thổ lộ lòng mình rồi.
“Người duy nhất tớ sẽ không nói cho biết chính là cậu đấy. Nhưng cậu phải biết, lỗi là do cậu cả.”
“Hả?!” Đôi mắt Natsuki mở to đầy kinh ngạc. Rõ ràng, cậu ấy chẳng thể ngờ rằng đó lại là lỗi của mình.
Đáng đời cậu! Mong là cậu sẽ tự kiểm điểm lại mình một chút. Tớ cũng đâu có muốn phải lòng cậu. Thế nên, việc tớ trở nên thế này hoàn toàn là lỗi của cậu.
“Chúng ta nên về thôi.”
“Ừ. Muộn hơn nữa là lỡ chuyến tàu cuối mất.”
“Nhưng mà... tớ mệt quá, không đứng dậy nổi nữa rồi.” Tớ suýt chút nữa là gục ngã thật rồi, nhưng vẫn cố gắng che giấu đi.
Tớ đứng dậy, ngước nhìn bầu trời đêm cao rộng. Bầu trời trong vắt, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng rối bời của tớ.
Đột nhiên, khuôn mặt của Natsuki xuất hiện ngay trong tầm mắt. Cậu ấy nhìn tớ, ánh mắt như đang nhìn một kẻ chuyên gây rối hết thuốc chữa.
Trái tim tớ như bị ai đó bóp nghẹt. Tớ không muốn phải rời xa cậu ấy ở đây.
Tớ ước gì cậu cứ nhìn tớ như thế này mãi... Tớ không muốn cậu đi đến chỗ cô ấy.
“Hử?” Tớ buột miệng thốt lên một tiếng, nghe giả tạo đến mức chính tớ cũng không thể tin nổi.
Coi như là vấp ngã đi. Lấy đó làm cớ.
Nghĩ vậy, tớ lao thẳng vào lồng ngực Natsuki và vòng tay ôm chặt lấy lưng cậu ấy.
Tớ cứ ngỡ mình đã biết, nhưng đến tận lúc này tớ mới thật sự nhận ra cậu ấy đã trưởng thành đến nhường nào. Hồi còn bé, cậu ấy nhỏ con hơn tớ cơ mà.
Tớ siết chặt vòng tay. Người cậu ấy căng cứng, lồng ngực rắn chắc. Chẳng còn chút dấu vết nào của cái bụng mềm mềm hồi cấp hai nữa. Tớ cảm nhận được cơ thể cậu ấy đã trở nên rắn rỏi ra sao, thành quả cho bao nỗ lực không ngừng. Natsuki cũng đưa tay ra sau lưng tớ.
Dù biết rằng cậu ấy chỉ đơn thuần đỡ lấy mình vì sợ mình ngã, trái tim tớ vẫn không khỏi nhảy lên một nhịp vui sướng. Mạch đập của tớ dồn dập như đang khiêu vũ.
“X-Xin lỗi... tự dưng chân tớ không nghe lời nữa.” Tớ nói, cố gắng kìm nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.
“Tớ đã bảo chúng ta nên dừng lại sớm hơn rồi mà.”
“Không đời nào, tớ ghét thế lắm. Tớ không thể kết thúc bằng một trận thua được.”
“Cậu vẫn là một đứa hiếu thắng y như tớ nhớ nhỉ.”
Tớ van cậu đấy. Hãy tha thứ cho tớ. Tớ sẽ trở lại như bình thường ngay thôi, nên chỉ một lát nữa thôi...
“Ờ, Miori?”
...Tớ ước gì khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
“Có chuyện gì không ổn à?” Cậu ấy vỗ nhẹ lên tóc tớ.
Tại sao cậu lại làm thế? Bình thường cậu đần độn lắm cơ mà, tại sao chỉ những lúc thế này cậu lại tinh ý đến vậy?
Thiệt tình... Đúng là không thể tha thứ được mà.
“Này, Natsuki.” Đồ ngốc. Đầu đất! Mới ra mắt thời cao trung thành công mà đã vênh váo rồi.
Dù trong đầu đã nảy ra hàng tá lời mắng nhiếc, nhưng những lời thốt ra khỏi miệng lại hoàn toàn khác.
“Cậu sẽ làm gì... nếu tớ nói rằng tớ yêu cậu?”
Vì đang ôm cậu ấy nên tớ cảm nhận được rất rõ—Natsuki chết sững người vì sốc. Một khoảng lặng đến ngột ngạt bao trùm lấy cả hai.
Chỉ có trái tim tớ là đang đập loạn xạ; còn cậu ấy chỉ đơn thuần là hoang mang. Thời gian dần trôi, đầu óc tớ cũng nguội lại. Tớ nhanh chóng tái mặt. Mình đang làm cái quái gì thế này?
“A ha ha! Cậu làm cái mặt nghiêm trọng thế làm gì? Đùa thôi, rõ ràng là đùa thôi mà!”
Tớ vội vàng tách mình ra khỏi cậu ấy, ngay lập tức buông một câu bằng giọng trêu chọc.
“Im đi! Đùa hay không thì lúc đó tớ phải nói gì chứ?!” Natsuki trông có vẻ nhẹ nhõm ra mặt.
“Tớ về đây! Nếu không nhanh lên là chúng ta lỡ chuyến tàu cuối đấy!”
Tớ chạy. Tớ cắm đầu chạy về phía nhà ga. Ngay lúc này, tớ không thể đối mặt với cậu ấy được nữa.
Dù chỉ là một chút thôi, tớ cũng muốn tạo ra khoảng cách giữa hai đứa, tất cả chỉ để tớ không thể làm ra bất cứ chuyện gì tương tự như thế này nữa. Tớ cần phải khóa chặt tình cảm này lại. Chúa ơi, tại sao tớ lại phải lòng cậu ấy cơ chứ?
Lẽ ra tớ không bao giờ nên yêu. Nếu không có tình yêu, tớ đã không cần phải chịu đựng nỗi đau này. Tớ đã có thể mỉm cười và thật tâm chúc phúc cho cậu ấy.
Tớ chưa từng muốn phải nghĩ đến chuyện quay lại những ngày tháng đó.
Tớ cứ thế cắm đầu chạy về phía nhà ga, để Natsuki không thể nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.


0 Bình luận