Haibara’s Teenage New Gam...
Amamiya Kazuki Gin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Giao đoạn Thứ nhất

0 Bình luận - Độ dài: 2,567 từ - Cập nhật:

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm cả bầu trời một màu đỏ rực. Đã là chiều tối ngày thứ ba của lễ hội trường.

Trong phòng học của lớp một chẳng còn lại một bóng người. Tất cả các gian hàng giờ đây đều đã dọn dẹp, và sự kiện duy nhất còn sót lại chính là buổi hòa nhạc của câu lạc bộ nhạc nhẹ trên sân khấu ngoài sân trường.

Nhìn qua cửa sổ, tớ đã có thể thấy đám đông khán giả đang cuồng nhiệt bên dưới.

Tớ nghĩ ban nhạc của Natsuki và Serika sắp đến lượt diễn rồi. Dù vậy, vẫn có một lý do khiến tớ không hướng ra sân trường mà lại nán lại trong lớp học trống không này.

“Xem ra mọi người bên lớp một cũng đi cả rồi,” một giọng nói vang lên.

Tớ quay lại thì thấy có người đã mở cửa bước vào. Là Reita-kun.

Cậu ấy là chàng trai nổi tiếng nhất trong khối… và cũng là người đã lọt vào mắt xanh của tớ.

Lý do tớ ở lại là vì cậu ấy đã hẹn tớ làm vậy.

“Vậy có nghĩa là lớp hai cũng không còn ai à?” tớ hỏi.

“Mọi người đi xem ban nhạc của Natsuki biểu diễn cả rồi. Mà, bọn tớ vẫn chưa dọn dẹp xong hẳn đâu.”

“Cậu không đi xem sao?”

“Tớ sẽ đi, nhưng phải sau khi nói chuyện với cậu đã.” Reita-kun tiến đến bên cửa sổ nơi tớ đang đứng, rồi dừng lại khi chỉ còn cách tớ hai bước chân.

Ánh mắt chúng tớ giao nhau. Tớ không thể rời đi khỏi vẻ mặt nghiêm túc kia của cậu.

“Miori, tớ có chuyện quan trọng muốn nói, dù tớ chắc là cậu đã đoán được chuyện này là về cái gì rồi.”

“Hả?” Tớ chết lặng, không nói nên lời. Tớ hoàn toàn không đoán ra được gì—không một chút manh mối nào về lý do cậu ấy gọi tớ tới đây.

“Reita-kun?” Tớ nghiêng đầu.

Cậu ấy nhìn tớ chăm chú. Cậu ấy vốn luôn mang một nụ cười hiền hậu, nhưng giờ đây, cậu ấy đang nhìn tớ với một sự chân thành tuyệt đối.

Reita-kun im lặng một lúc lâu. Tớ cũng nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí này.

Một chàng trai và một cô gái, ở một mình trong một lớp học trống trải. Hơn nữa, chúng tớ cũng là những người bạn khá thân.

Đừng nói là… Ngay khoảnh khắc suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí, Reita-kun đã phá vỡ sự im lặng tạm thời.

“Phải rồi, đến lúc đi thẳng vào vấn đề thôi,” cậu lẩm bẩm và tự gật đầu với chính mình. Cậu đưa tay về phía tớ.

“Tớ yêu cậu, Miori. Cậu hẹn hò với tớ nhé?”

Cậu ấy không hề nói dối hay đùa cợt. Vẻ mặt, giọng điệu, và cả bầu không khí của Reita-kun đều cho tớ biết cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc với từng chữ một.

Đó là những lời mà lẽ ra tớ đã rất muốn được nghe. Xét cho cùng, tớ đã bày ra đủ mọi kế sách chỉ để được hẹn hò với cậu ấy.

Những nỗ lực của tớ cuối cùng cũng đã được đền đáp.

Vậy mà, trái tim tớ lại chẳng hề xao xuyến. Tớ chỉ cần gật đầu là xong, nhưng tớ lại không thể.

Sự dao động trong lòng chỉ càng khẳng định thêm… cái điều mà tớ vẫn luôn lo sợ.

Tớ đã thực sự có hứng thú với Reita-kun. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vào ngày khai giảng, tớ đã thật sự nghĩ rằng cậu ấy rất ưa nhìn.

Vừa đẹp trai, điềm tĩnh, lại thông minh. Ồ, chắc hẳn cậu ấy phải nổi tiếng lắm, tớ đã nghĩ vậy.

Đó là ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu. Vì tò mò không biết cậu ấy là người thế nào, tớ đã lập ra một kế hoạch để có thể nói chuyện với cậu nhiều hơn thông qua Natsuki.

Ban đầu, tớ đã tiếp cận một cách khá dè dặt. Tớ có cảm giác rằng cậu ấy đã quá quen với việc né tránh những cô gái cố gắng đến gần mình như tớ.

Cậu ấy cũng là một người tốt bụng và chu đáo. Dù vậy, tớ vẫn không thể nào nhìn thấu được cảm xúc thật của cậu.

Nhưng khi đã trở thành bạn bè, tớ bắt đầu nhận ra những khía cạnh đúng với lứa tuổi của cậu, và tớ thấy những phần đó ở cậu thật dễ thương.

Tớ không hề nghi ngờ việc mình đã thích cậu.

Lúc đầu, tớ luôn là người chủ động bắt chuyện, nhưng chẳng biết tự lúc nào, vị trí của chúng tớ đã hoán đổi.

Reita-kun trở thành người rủ tớ đi chơi mỗi khi có dịp. Cả hai chúng tớ hẳn đều đã nhận ra sự thay đổi ấy.

Cũng không phải là tớ đã hết thích cậu ấy. Chỉ là… một hình bóng khác đã ngự trị trong tim tớ từ trước đã lớn dần lên một cách nhanh chóng, và chẳng bao lâu sau, cậu ta đã chiếm trọn tâm trí tớ.

Nó đã lớn dần lên suốt thời gian qua, và thậm chí vẫn tiếp tục ngay chính vào lúc này.

Có lẽ tớ đã từng yêu Reita-kun. Có lẽ đã có những khoảnh khắc mà cảm xúc của tớ dâng lên còn hơn cả sự hứng thú đơn thuần.

Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác. Trong tim tớ đã có hình bóng của một người khác.

“Tớ thực sự xin lỗi.” Tớ cố gắng nặn ra một lời xin lỗi từ cổ họng mình.

“Tớ biết hành động của tớ đã cho thấy điều ngược lại. Ban đầu tớ tiếp cận là vì tớ có hứng thú với cậu… nhưng tớ đã có người mình yêu rồi, nên là… Tớ xin lỗi.”

Tâm trí rối bời, tất cả những gì tớ có thể thốt ra chỉ là một lời viện cớ vụng về.

Reita-kun vẫn không rời mắt khỏi tớ. Ngay cả lúc này, sự điềm tĩnh của cậu cũng không hề suy suyển.

Không, nếu có thì… trông cậu ấy như thể đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra.

“Người cậu yêu là Natsuki à?”

Tớ ngỡ như mình đã ngừng thở. Sao cậu ấy biết được? Mình đã che giấu chuyện này suốt thời gian qua cơ mà.

Vốn dĩ, chuyện tớ yêu Natsuki trong khi lại đang giúp cậu ta theo đuổi người khác, chẳng phải là một ý tưởng nực cười hay sao?

Sẽ chẳng có ai làm vậy trừ khi họ là một kẻ ngốc siêu cấp… Mà khoan, chính tớ đang làm vậy mà.

Tâm trạng tớ tuột dốc không phanh.

“Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?” tớ ngập ngừng hỏi. Tớ duy trì cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi trong khi vội vã cố gắng nghĩ cách để đánh lạc hướng cậu ấy.

Nhưng sẽ thật không chân thành nếu mình nói dối khi cậu ấy đã tỏ tình với mình như vậy… Phải không?

Vậy thì mình nên nói sự thật.

Trong lúc tớ còn đang trăn trở với những nỗi lo đó, Reita-kun nhíu mày.

“Chà, cứ nhìn cậu là ai cũng biết mà… Cậu nghĩ là không ai biết sao?”

“Hảảả?! T-Thật á?!” Bị đánh úp bất ngờ, những lời sắc lẹm của cậu ấy như một nhát dao găm thẳng vào tim, và tớ đã phải nhận một tổn thương chí mạng.

Phản ứng của tớ đã vô tình xác nhận lời khẳng định của cậu, nhưng dường như cậu ấy vốn chẳng hề có ý định gài bẫy để moi thông tin từ tớ.

Reita-kun đã cực kỳ tự tin rằng tớ đang yêu Natsuki.

“Ch-Chỉ cần nhìn là biết thật sao?” Tớ cảm thấy hai má mình nóng bừng lên. Giọng tớ thậm chí còn hơi run rẩy.

Đây không giống tớ chút nào. Mình cần phải trấn tĩnh lại, nhưng không tài nào làm được.

Tớ xấu hổ đến độ chỉ muốn độn thổ cho xong.

“Cậu lúc nào cũng nhìn Natsuki, có thể là vô thức, nhưng cậu toàn nói về cậu ta, ngay cả khi đang ở bên tớ. Thêm nữa, cậu ta là người duy nhất mà cậu thân mật đặc biệt, nên khó mà không nhận ra lắm.”

Reita-kun bật cười khúc khích, không hiểu sao lại có vẻ thích thú.

Sao cậu ấy lại cười chứ? Thiệt tình. “Ừm… Vậy có nghĩa là, ờ, những người khác cũng nhận ra rồi sao?”

Nếu họ mà biết thì tớ còn hơn cả xấu hổ nữa!

“Hm, tớ không chắc. Ít nhất thì có vẻ không ai trong số họ nhận ra cả.”

Tớ cảm thấy một luồng nhẹ nhõm ập đến. P-Phải rồi! Mình đâu có lộ liễu đến mức ai nhìn cũng biết được.

Reita-kun chỉ là quá tinh ý mà thôi; cậu ấy sắc sảo hơn những người khác nhiều. Tạ ơn trời…

“Công bằng mà nói, tớ quan sát cậu nhiều hơn những người khác rất nhiều,” cậu ấy giải thích một cách tỉnh bơ.

Tớ thật sự ấn tượng vì cậu ấy có thể nói ra điều đó mà không chút do dự. Nếu là Natsuki, chắc giờ này cậu ta đang vênh váo lắm rồi.

Tớ có thể hình dung ra cảnh đó… Cậu ta sẽ trưng ra cái vẻ mặt “ta đây là nhất” cho mà xem.

“Mà, tớ vốn đã biết cậu yêu Natsuki rồi. Tớ đến đây với giả định đó trong đầu.”

“C-Cậu đã giả định thế á?” Tớ lặp lại lời cậu ấy, hoàn toàn không theo kịp những gì cậu ấy đang nói. Mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Reita-kun tỏ tình với tớ, và tớ đã từ chối. Tớ có người khác để yêu, và cậu ấy biết điều đó.

Ấy thế mà cậu ấy vẫn mỉm cười điềm nhiên. “C-Chờ đã… Vậy tại sao cậu lại tỏ tình với tớ? Chẳng phải cậu biết tớ sẽ từ chối sao?”

“Tớ chỉ đơn giản muốn nói cho cậu biết cảm xúc của mình thôi. Như vậy có gì sai sao?”

Cậu ấy cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng bóng về phía tớ.

Tim tớ lại đập nhanh hơn một chút khi tớ đang loay hoay bối rối. Trái ngược với sự hoảng loạn của tớ, Reita-kun thản nhiên nói thêm, “Đùa thôi.”

H-Hảảả? Thảo nào cậu ta lại— Aaa! Giờ thì tớ đã hiểu tại sao cậu ấy lại được con gái yêu thích đến vậy rồi.

Nhưng không may, tớ thuộc “hội cuồng Natsuki”, nên tớ sẽ không bị lung lay đâu. Không, khoan, khoan, khoan đã. Cái “hội cuồng Natsuki” này là thế quái nào chứ?

Tớ không phải như thế. Hoàn toàn không phải. Không phải là tớ yêu tên ngốc đó hay gì đâu, hiểu chưa?

Đừng có hiểu lầm! Mà mình đang cãi nhau với ai vậy trời… Aaa! Thiệt tình, sao mọi thứ lại rối rắm thế này!

“Cậu trở nên hài hước ghê khi dính vào chuyện tình cảm. Hay đúng hơn là khi dính vào Natsuki,” Reita-kun nói, quan sát tớ một cách kỹ lưỡng khi tớ đang trải qua hàng trăm biểu cảm trên mặt.

“Thế thì có tệ không? Tớ là lính mới trong chuyện yêu đương mà!”

Tớ đã nhận ra rằng việc tỏ ra cứng rắn trước mặt Reita-kun dạo gần đây là vô ích (bởi vì cậu ấy quá tinh ý và sẽ nhìn thấu ngay lập tức), nên thay vào đó tớ đã chọn cách hành xử đầy thách thức.

Thôi, kệ đi. Tớ chẳng quan tâm nữa!

“Nếu đã vậy, cậu có muốn hẹn hò với tớ để học hỏi về tình yêu không?”

Một lời đề nghị phi lý lọt vào tai tớ ngay khi tớ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

“Tất nhiên, cậu có thể tiếp tục yêu Natsuki. Tớ sẽ không chỉ trích nếu cậu dành thời gian cho cậu ta. Tớ cũng không phiền nếu cậu xem việc hẹn hò với tớ như một buổi thực tập đâu.”

Lời đề nghị của cậu ấy tốt đến mức khó tin. Tớ đã ngỡ đó lại là một câu đùa khác, nhưng ánh mắt cậu ấy lại vô cùng nghiêm túc.

“Tuy nhiên, tớ sẽ cố gắng hết sức để khiến cậu phải nhìn về phía tớ.” Những lời nói của cậu thấm sâu vào tận đáy lòng tớ.

Những cảm xúc thẳng thắn của Reita-kun, và lời đề nghị của cậu—chói lòa như ánh sáng—lại càng nhấn chìm trái tim tớ sâu hơn vào bóng tối.

Nếu tớ yêu cậu ấy, tớ có thể trở nên hạnh phúc.

Còn nếu cứ tiếp tục yêu Natsuki, tớ sẽ chỉ có đau khổ mà thôi.

Lúc này đây, trái tim cậu ta vẫn còn đang lưỡng lự giữa Uta và Hikari-chan, hoàn toàn không có một chỗ trống nào dành cho tớ.

Dĩ nhiên là không có rồi: Tớ đã không hề ném chiếc găng tay của mình vào trận chiến tình yêu này.

Tớ không có đủ can đảm để xen vào muộn màng như thế.

Vả lại, tớ đã hợp tác với Natsuki cốt là để được hẹn hò với Reita-kun.

Ít nhất, ban đầu mọi chuyện là như vậy. Thế nên nếu tớ chấp nhận lời đề nghị của Reita-kun, tớ có thể kết thúc mối quan hệ hợp tác với Natsuki một cách tự nhiên.

Nếu tớ đạt được mục tiêu của mình, cậu ta sẽ chẳng còn lý do gì để giúp tớ nữa.

Tớ có thể giữ khoảng cách với cậu ta, và cầu nguyện rằng tình yêu của tớ dành cho cậu ta rồi sẽ biến mất.

Reita-kun sẽ hẹn hò với tớ trong khi chấp nhận tình cảm của tớ, và tớ cũng sẽ nỗ lực hết mình để có thể yêu cậu ấy.

Đó là lựa chọn tốt nhất cho tớ vào thời điểm đó. Ít nhất, đó là những gì tớ đã nghĩ lúc ấy.

“Tớ sẽ không thể buông bỏ những cảm xúc này ngay lập tức được đâu, cậu biết đấy.”

“Tớ biết, và tớ không bận tâm đâu.” Reita-kun gật đầu, nở một nụ cười hiền hậu.

“Ngay cả như vậy, đó vẫn là mức độ tớ muốn được hẹn hò với cậu—và là mức độ tớ yêu cậu.”

Một phần trong tớ đã thực sự hạnh phúc vì cậu ấy lại yêu một người như tớ. Vì vậy, tớ đã chấp nhận lời đề nghị của cậu ấy.

Khi nghĩ lại bây giờ, lẽ ra tớ không nên làm vậy. Tớ đã quá dựa dẫm vào lòng tốt của Reita-kun.

Tớ đã quá ưu tiên cảm xúc của bản thân… và đã tính toán sai lầm một cách nghiêm trọng—tớ đã đánh giá sai về mức độ tình cảm của chính mình.

Tớ đã lầm khi cho rằng đó chỉ là thứ tình cảm có thể dễ dàng vứt bỏ. Đó chính là sai lầm lớn nhất của đời tớ.

Và tất nhiên, tớ sẽ phải chịu sự trừng phạt cho tội lỗi mà mình đã gây ra.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận