Haibara’s Teenage New Gam...
Amamiya Kazuki Gin
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 06

Chương 2 Trách nhiệm trong tình yêu

0 Bình luận - Độ dài: 8,603 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau khi tớ đến thăm nhà Miori.

Tớ nhắn tin cho Serika—xem ra Miori lại nghỉ học nữa rồi. Tính cả hôm nay, cậu ấy đã vắng mặt cả một tuần.

Cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại trường nữa sao? Giọng cậu ấy đã run lên khi chúng tớ nói chuyện hôm qua.

Mạch suy nghĩ của cậu ấy đang dần trở nên tự hành hạ bản thân. Tớ lo quá.

Tớ muốn làm gì đó cho cậu ấy... nhưng lúc đó tớ đã không thể tìm được lời nào phù hợp để nói.

“Natsuki, cho tớ một lát được không?” Giọng của Tatsuya cắt đứt dòng suy tưởng của tớ.

“Có chuyện gì vậy?” tớ hỏi. Cậu ta mang một vẻ mặt nghiêm túc đến lạ.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?” Cậu ta chỉ về phía hiên rồi bước ra ngoài. Tớ đi theo sau.

Bởi vì lúc nãy đã quá mải mê suy nghĩ, tớ đã không nhận ra những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình hôm nay có cảm giác khác hơn bình thường.

Tớ đoán ra ngay lập tức cậu ta muốn thảo luận chuyện gì.

Khi chúng tớ ra ngoài hiên, Tatsuya tựa tay lên lan can và nói, “Là về Motomiya. Có một tin đồn kỳ lạ đang lan truyền về cậu ấy.”

Reita cũng đang đứng trên khoảng hiên chật hẹp, khoanh tay. Khác với thường lệ, sắc mặt cậu ta tối sầm.

“Hình như là từ mấy cô gái lớp một... Cậu có nghe thấy gì không?” Tatsuya hỏi.

Tớ giải thích những gì mình đã biết được hôm qua: làm thế nào tớ nghe được tin đồn, cuộc thảo luận của tớ với Serika và Hikari, và việc tớ đã đến thăm nhà Miori.

“Hiểu rồi... Vậy cuối cùng thì đó chỉ là một đống nhảm nhí, phải không?”

Tatsuya nói và buông một tiếng thở dài bực bội.

“Ừ, tớ đã đề cập lúc trước, đó chỉ là một tai nạn có thể trông giống như vậy thôi.”

Đó không phải là một tai nạn, nhưng bây giờ tớ không thể tiết lộ điều đó.

Nếu tớ nói cho họ sự thật, tớ sẽ phải đi vào chủ đề về tình cảm của Miori.

Và trên hết, Reita đang ở đây. Tớ ngần ngại không muốn chính mình là người nói ra.

Ngay cả sau khi nghe câu chuyện của tớ, Reita vẫn không nói gì. Cậu ta cứ hướng mắt lên bầu trời u ám.

“Uta đang buồn lắm,” Tatsuya nói một cách cay đắng.

Tớ dõi theo ánh mắt của Tatsuya và nhìn vào trong lớp học qua cửa sổ.

Uta, người thường ngày luôn vui vẻ, đang ngồi tại chỗ của mình, trống rỗng nhìn lên bảng đen.

“Nếu tớ đã nghe về nó, thì rõ ràng là cậu ấy cũng thế.”

Chà, mấy cô gái lớp một đã bắt đầu tin đồn. Cũng hợp lý khi các cô gái sẽ nghe về nó trước khi nó đến tai đám con trai ở lớp hai.

“Ừ, với lại Uta và Miori đều ở trong đội bóng rổ nữ.”

“Người bạn thân nhất của cậu ấy trong đội đã nghỉ cả tuần nay rồi. Tớ chắc chắn cậu ấy đã tự mình tìm hiểu lý do. Khi phát hiện ra, cậu ấy chẳng thể nói gì, và giờ thì đang ủ rũ thế kia,” Reita cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chúng ta đang nói về Uta đấy. Bình thường cậu ấy sẽ làm ầm lên hơn khi Miori vắng mặt. Lý do cậu ấy im lặng là vì tin đồn được cho là đã khiến Miori nghỉ học có liên quan đến chúng ta. Cậu ấy lo lắng, nhưng không dám đề cập đến vì đây là một chủ đề nhạy cảm. Tớ chắc chắn đó là những gì cậu ấy đang nghĩ.”

Cậu ta vẫn quan sát mọi người rất kỹ, như thường lệ.

“Vậy không ai liên lạc được với Motomiya à?”

“Có vẻ là vậy. Sau khi cậu ấy nói, ‘Xin lỗi. Tớ ổn mà,’ tớ không nghe được một lời nào nữa.”

“Nếu chuyến thăm của Natsuki mà không có kết quả gì, thì cậu ấy hẳn đang gặp rắc rối thật sự rồi.” Tatsuya rên rỉ và cau mày sâu.

“Tớ đã hỏi Serika và Uta,” Reita nói, “nhưng không ai liên lạc được với cậu ấy. Miori càng vắng mặt lâu, tin đồn sẽ càng lan nhanh hơn. Tớ đã cố gắng kìm nó lại, nhưng thật khó.”

Tớ cũng nghĩ vậy. Serika cũng nói điều tương tự.

“Chúng ta không thể làm gì sao? Cuối cùng thì nó chẳng phải chỉ là một mớ chuyện tầm phào à?”

Tatsuya bẻ các khớp ngón tay với vẻ mặt cau có.

Này, cậu định làm gì thế?

“Thật khó để ngăn chặn một tin đồn được lan truyền vì ác ý.” Reita bắt đầu bằng kết luận của mình trước khi tiếp tục.

“Natsuki, Hoshimiya-san, và tớ đều là những bên liên quan. Nhưng nếu chúng ta phủ nhận tin đồn, nó sẽ trông như thể chúng ta đang bao che cho Miori. Những kẻ lan truyền nó sẽ dùng chính điều đó để chống lại chúng ta. Trong khi đó, tin đồn đang dần bị thổi phồng một cách mất kiểm soát. Và tất cả chỉ là để hạ bệ Miori... Tớ không thể chịu đựng được khi nghe nó nữa.”

“Rốt cuộc thì chúng nó muốn cái quái gì chứ? Chúng nó ghét cậu ấy à?” Tatsuya hỏi, không thể hiểu nổi động cơ của họ.

Tớ lặp lại những gì mình đã nghe được cho cậu ta. “Serika nói với tớ có một nhóm con gái đối đầu với Miori. Rõ ràng, họ là những người đang lan truyền tin đồn. Cậu ấy nói có một người tên là Hasegawa đặc biệt ghét Miori.”

Khoảnh khắc tớ nhắc đến tên của Hasegawa, khuôn mặt Reita u ám lại. “Tớ biết ngay mà: là Yoko.”

“Cậu biết cô ta à?” tớ hỏi.

“Chúng tớ học cùng trường cấp hai. Nên có thể nói là vậy.”

So với vẻ mặt đau khổ của Reita, khuôn mặt của Tatsuya trông cáu kỉnh. “Hừm. Nếu tất cả là do Hasegawa này, thì cậu không thể nói chuyện với cô ta được sao?”

“Chắc là sẽ không dễ dàng như vậy, mặc dù có lẽ tớ có thể thuyết phục được cô ta trên bề mặt.”

Sau đó, Reita im bặt, chìm vào suy ngẫm.

“Xin lỗi, Reita. Tất cả là lỗi của tớ.” Tớ không thể không xin lỗi. Tớ là người đã tạo ra mớ hỗn độn này.

“Đó không phải là lỗi của cậu. Nếu xét đến cùng... đó là lỗi của tớ,” Reita lẩm bẩm một cách hối hận.

Cậu ta khẽ lắc đầu để chuyển hướng suy nghĩ.

Là lỗi của cậu ta sao? Trước khi tớ có thể hỏi cậu ta có ý gì, Reita đã tiếp tục.

“Đầu tiên, tớ sẽ thử đến thăm Miori.” Thật buồn cười, cậu ta đã đi đến cùng một kết luận mà tớ đã có ngày hôm qua.

Tớ đã không thể làm gì và chỉ chạy trốn, nhưng có lẽ Reita có thể xoay xở được gì đó... Ngay cả khi Miori có tình cảm với tớ, điều đó không thay đổi sự thật rằng cậu ta vẫn là bạn trai của cậu ấy.

~ * ~

(Shiratori Reita)

Khi nghe về tin đồn, tôi đã có một điềm báo chẳng lành.

Dựa trên việc Miori đã vắng mặt, một phỏng đoán khủng khiếp đã hiện ra trong đầu tôi.

Thành thật mà nói, tôi đã hy vọng mình sai. Nhưng những phỏng đoán của tôi hiếm khi trật.

Khi Miori và tôi đã đồng ý hẹn hò có điều kiện, tôi đã biết những rủi ro đi kèm với một mối quan hệ hợp đồng.

Bất kể tình trạng thực tế của mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi chính thức hẹn hò trong mắt người ngoài.

Tôi là người duy nhất biết cô ấy yêu Natsuki.

Tôi là người duy nhất sẽ không chỉ trích cô ấy vì đi chơi với cậu ta.

Lẽ thường cho thấy rằng không ai khác sẽ cảm thấy như vậy.

Nếu cô ấy dành thời gian với Natsuki trong khi đang hẹn hò với tôi, vòng tròn xã hội của cô ấy sẽ không đánh giá cao cô ấy.

Và nếu cô ấy không thể kìm nén tình cảm của mình dành cho cậu ta và làm điều gì đó, mọi người sẽ ngay lập tức nghĩ rằng cô ấy đang lừa dối tôi.

Rốt cuộc, ai có thể nghĩ rằng tôi sẽ cho phép điều đó cơ chứ?

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng việc tạo ra áp lực thông qua những người xung quanh cô ấy không phải là một trong những mục tiêu của tôi.

Chắc chắn, tôi đã nói tôi sẽ để cô ấy làm theo ý mình, nhưng cảm giác chẳng tuyệt vời chút nào khi thấy người mình thích ở bên kẻ khác.

Bây giờ, chúng tôi đã đến nước này như một hệ quả từ cái ý tưởng hèn hạ của chính mình.

Toàn bộ sự việc này xảy ra bởi vì tôi đã gây áp lực cho Miori, thuyết phục cô ấy bước vào một mối quan hệ hợp đồng với tôi, và còn trơ trẽn khoe khoang rằng cuối cùng tôi có thể làm cô ấy phải lòng mình.

Tôi đã làm tất cả những điều đó mặc dù tôi biết nó sẽ khiến cô ấy đau khổ.

Sự hối tiếc tràn ngập tâm trí tôi khi tôi bước về phía nhà của Miori.

Tôi chưa bao giờ vào trong, nhưng cô ấy đã dẫn tôi đi dạo quanh thị trấn của mình trước đây, vì vậy tôi biết cô ấy sống ở đâu.

Tôi đã đến sau buổi tập, khi mặt trời đã lặn sâu.

Vài ngọn đèn đường chiếu sáng con đường mờ ảo, và không một bóng người. Chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe hơi lướt qua.

Hóa ra tôi không cần phải đến tận nhà cô ấy. Tôi phát hiện Miori trong công viên gần đó.

Tôi đi về phía chiếc ghế dài nơi cô ấy đang ngồi, đầu cúi gằm trong trạng thái mơ màng.

Công viên không có ai ngoài cô ấy, chỉ có một ngọn đèn đường duy nhất.

Xung quanh chân cô ấy là những đống lá rụng. Rõ ràng, tất cả các cây đã hoàn toàn trút lá.

Tôi có thể cảm nhận được cái lạnh buốt trong không khí.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Miori ngẩng đầu lên. Khuôn mặt cô ấy méo mó khi nhìn thấy tôi. “Reita-kun.”

“Miori. Cậu đã không trả lời, nên tớ đến gặp cậu.” Tôi dừng lại trước mặt cô ấy.

Khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận thấy cô ấy đang mặc đồng phục. Có lẽ cô ấy đã trên đường đến trường.

Cặp của cô ấy cũng ở gần đó. “Cậu đã ở đây bao lâu rồi?”

Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi. Hơi thở của cô ấy trắng xóa, và cô ấy khẽ run lên.

Tôi cởi áo khoác của mình và choàng qua vai cô ấy.

Sau đó, tôi mua trà nóng từ máy bán hàng tự động gần đó và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Tôi nắm lấy tay cô ấy và dúi lon nước vào đó.

“Cảm ơn.” Đầu Miori cúi xuống một cách áy náy, và cô ấy nhấp một ngụm trà. “Ấm quá.”

“Ngồi đây quá lâu, cậu sẽ bị cảm lạnh đấy. Cậu nên về nhà, tắm nước nóng, và ngủ với nhiều chăn ấm. Cậu vừa mới khỏi cảm, phải không? Cậu sẽ làm gì nếu lại bị cảm nữa?”

Giọng điệu của tôi bất giác trở nên có phần nghiêm khắc.

“Tớ sẽ ổn thôi. Tớ không thực sự bị cảm.”

“Thì cũng thế cả thôi.”

Cơn gió khô khốc mơn man mái tóc của chúng tôi. Mình nên bắt đầu với cái gì đây?

Trong khi tôi đang lo lắng không biết nên nói gì, Miori đã lên tiếng trước.

“Tớ cần phải xin lỗi cậu về một chuyện.”

“Nếu là về tin đồn, thì tớ đã nghe về nó rồi. Tớ cũng biết nó đến từ đâu. Tớ sẽ dập tắt nó không sai một ly, nên—”

“Cậu không cần phải làm vậy. Dù sao thì đó cũng là sự thật, nên tớ không thể bác bỏ nó.” Cô ấy ngắt lời tôi, giọng nói chắc nịch.

“Natsuki nói rằng sự việc mà tin đồn bắt nguồn là một tai nạn.”

“Tớ đã giả vờ vấp ngã và ôm cậu ấy. Tớ đang nói với cậu là tớ đã cố tình làm vậy.”

Đó đã là giả thuyết của tôi. Tôi đã gần như chắc chắn đó là những gì đã xảy ra.

Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đã tự mình xác nhận, sự thật đè nặng lên tâm trí tôi.

“Tin đồn rằng tớ đã ôm cậu ấy, rằng tớ đã có hành động với cậu ấy, tất cả đều là sự thật. Hasegawa-san và bạn bè của cô ấy chỉ đang nói sự thật, vì vậy họ không làm gì sai cả... Chỉ có mình tớ là sai ở đây. Tớ xin lỗi vì đã phản bội cậu.”

“Tớ đã nói với cậu rằng tớ không phiền nếu cậu vẫn yêu Natsuki. Tớ đã nói cậu cũng có thể dành thời gian với cậu ta. Vì vậy, cậu không có gì phải xin lỗi cả. Rốt cuộc, chúng ta không phải là một cặp đôi theo đúng nghĩa.”

“Dù vậy, tớ đã muốn yêu cậu và trở thành một người bạn gái tốt với cậu. Tớ đã nghĩ đó là mức độ chân thành thấp nhất mà tớ có thể thể hiện trong khi chúng ta hẹn hò. Nhưng cuối cùng tớ đã không chống lại được những ham muốn của mình,” cô ấy nói.

“Tớ thực sự đã muốn yêu cậu... nhưng có vẻ như tớ không thể.”

“Cậu sẽ không cho tớ thêm một chút thời gian sao?” tôi hỏi.

Tôi biết cuộc trò chuyện của chúng tôi đang đi về đâu, nhưng tôi không thể không chống cự.

“Có một người phù hợp với cậu hơn nhiều so với một người tồi tệ như tớ.” Miori từ từ lắc đầu.

Nước mắt ứa ra nơi khóe mắt cô ấy. “Tớ xin lỗi. Xin hãy chia tay với tớ.”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy và nhỏ xuống đất.

Có vẻ như mình không thể thuyết phục được cô ấy. Không có gì mình có thể làm được.

Điều này đã được định sẵn ngay từ đầu. Tôi là người đã bóp méo mối quan hệ của chúng tôi thành ra thế này.

Bây giờ chúng tôi đang ở trong mớ hỗn độn này, chúng tôi không thể tiếp tục được nữa.

Tôi thở dài một hơi nặng nề và uể oải gật đầu. “Cậu sẽ quay lại trường chứ?”

“Tớ dự định sẽ đến vào ngày mai. Tớ không thể nghỉ học mãi được.”

Cô ấy có lẽ cũng đã định đi học hôm nay. Nhưng đôi chân cô ấy không chịu đưa cô ấy đi, và cô ấy vẫn ở yên tại đây.

Có lẽ điều tương tự cũng đã xảy ra ngày hôm qua. Miori đã phải chịu một tổn thương tinh thần đáng kể.

Tôi có thể biết chỉ bằng cách nhìn vào cô ấy.

Tuy nhiên, hóa ra, tôi lại chẳng thể cứu nổi Miori.

“Cậu sẽ xử lý tin đồn như thế nào?” tôi hỏi.

“Tớ sẽ không. Tớ đã làm một điều tồi tệ, vì vậy tớ phải chấp nhận hình phạt của mình. Tớ có thể sẽ mất một vài người bạn, nhưng chuyện đã vậy rồi... Tớ cũng cần phải xin lỗi Hikari-chan nữa,” Miori trả lời bằng một giọng điệu có vẻ dũng cảm.

Sự quyết tâm hời hợt của cô ấy đối với tôi trông như một ngôi nhà xây trên cát sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nếu Natsuki ở đây, cậu ta sẽ nói gì với cô ấy?

Không thể nói thêm bất cứ điều gì, tôi cảm thấy câu hỏi đó đang xoáy trong tim mình.

Tuy nhiên... chắc hẳn phải có điều gì đó nữa mình có thể làm.

~ * ~

Ngày hôm sau khi Reita đến thăm nhà Miori.

Tớ đi chuyến tàu như mọi khi và đến trước cổng trường.

Một mái tóc đuôi ngựa đung đưa trong khóe mắt tớ. Nó thuộc về một người mà tớ đã không gặp trong một thời gian.

Miori đã đến trường. Tớ gần như theo bản năng gọi tên cậu ấy và chạy đến chỗ cậu ấy, nhưng đôi chân tớ đã dừng lại.

Mình không nên nói chuyện với Miori ngay bây giờ. Nó có thể sẽ làm tin đồn trầm trọng hơn. Mình đoán Reita đã làm được gì đó, hử.

Trong khi tớ đã không thể nói được gì, bất cứ điều gì cậu ta nói hẳn đã có tiếng vang với Miori.

Là bạn thời thơ ấu của cậu ấy, tớ cảm thấy có chút bực bội, nhưng tớ thấy nhẹ nhõm hơn vì cậu ấy đã đến trường.

Mình mừng là cậu ấy đã trở lại.

Cố tình giữ khoảng cách với Miori, tớ thay giày trong nhà ở cổng vào, đi lên cầu thang, và bắt đầu đi xuống hành lang.

“Hử? Đó không phải là Motomiya-san sao?”

“Eo ơi. Người trong tin đồn đó... Tớ đã nghĩ cô ta sẽ nghỉ học mãi mãi.”

Miori thu hút sự chú ý, đặc biệt là những ánh nhìn tò mò của các cô gái.

“Làm sao cô ta có thể xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra chứ? Chẳng phải đã lộ ra là cô ta đã tán tỉnh hàng tấn con trai sao?”

“Cậu nói đúng quá. Biết cô ta ở trong đội bóng rổ không? Tớ nghe nói cô ta đã quyến rũ bạn trai của một trong các senpai của mình.”

Tin đồn đã trở nên thêu dệt hơn nữa. Bây giờ câu chuyện không chỉ về việc Miori tán tỉnh tớ;

bằng cách nào đó, mối thù của cậu ấy với Wakamura-senpai đã được thêm thắt một cách ác ý và lồng vào đó.

“Rõ ràng là cô ta chuyên đi theo đuổi những chàng trai đã có bạn gái để cho vui.”

“Không thể nào, đúng là một con khốn! Cô ta có bộ mặt của một con khốn. Giữ cô ta tránh xa tôi ra.”

Tớ cảm thấy buồn nôn. Những người duy nhất có ác ý với Miori là những cô gái tạo ra tin đồn.

Tớ biết những người đang nói về nó bây giờ chủ yếu là do tò mò, nhưng tớ vẫn muốn tóm lấy miệng họ và bắt họ im ngay lập tức.

Những lời bàn tán đã đến tai tớ mặc dù tớ chỉ đang quan sát từ xa.

Miori hẳn đã cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

Cậu ấy đi với đôi mắt nghiêm trang cúi xuống và bước vào lớp học của mình.

“Haibara-kun, tôi có thể xin cậu một chút thời gian được không?” Nanase hỏi tớ trong khi tớ đang quan sát Miori.

Giọng của cô ấy lạnh lùng. Tớ có thể biết cô ấy đang không có tâm trạng tốt.

“Chắc chắn rồi.” Tớ đi theo sau cô ấy. Chúng tớ dừng lại ở một không gian vắng vẻ nối liền tòa nhà lớp học với nhà thi đấu.

Nanase quay mặt về phía tớ với một cái cau mày cứng rắn. “Này, nghe đây. Cậu có nhận thức được rằng cậu là bạn trai của Hikari không?”

Điều đầu tiên cô ấy tấn công tớ là một câu hỏi bất ngờ.

“Chà, tất nhiên là có chứ... Ít nhất, tớ đã nghĩ vậy.”

“Vậy thì mong cậu hãy để tâm đến cảm xúc của con bé hơn một chút,” cô ấy nói một cách buộc tội.

“Tôi biết về những tin đồn, và rằng đó chỉ là một tai nạn đơn thuần. Hikari đã thông báo cho tôi.”

Vậy thì vấn đề là gì? “Tớ nghĩ tớ đã giải thích tình hình rồi mà...”

“Tôi không đổ lỗi cho cậu vì đã lo lắng cho Motomiya-san, nhưng cậu không thấy rằng Hikari cũng đang bất an sao? Ngay cả khi cậu ấy không nghĩ cậu đang nói dối, toàn bộ sự việc này cho thấy có một cô gái đủ thân mật với cậu một cách thường xuyên đến mức loại tai nạn này có thể xảy ra. Trước hết, Hikari nói với tôi rằng cậu ấy thậm chí còn không biết cậu đã gặp Motomiya-san vào ngày hôm đó.”

Cô ấy nói đúng. Tớ đã không nói với Hikari về đêm đó. Nhưng đó là vì tớ đã tình cờ gặp Miori, và theo logic tương tự, tất cả những gì chúng tớ đã làm là chơi bóng rổ đến tận khuya.

Ngoài ra, cậu ấy là bạn thời thơ ấu của mình, không phải là đối tượng lãng mạn... phải không? Điều đó có thực sự đúng không? Mình không biết.

Ít nhất, đó không phải là những gì Miori đã nghĩ.

“Nếu cậu ở trong vị trí của Hikari thì sao? Cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

Lời nói của cô ấy thấm vào tớ, và tớ tưởng tượng mình sẽ cảm thấy thế nào nếu Hikari có một người bạn thân là con trai mà cô ấy thân thiết—nếu cô ấy gặp cậu ta mà tớ không biết, mặc dù tớ là bạn trai của cô ấy.

Nanase nói đúng. Tớ sẽ cảm thấy lo lắng. Tớ sẽ cảm thấy bất an về việc liệu Hikari có thực sự thích tớ hay không.

“Vì tin đồn đó, Hikari cũng đã nhận được một số bình luận không hay. Mọi người đang nói với cậu ấy rằng tốt hơn là nên chia tay với cậu, hoặc rằng cậu là một người đàn ông phù phiếm. Mỗi lần như vậy, Hikari đều bác bỏ họ.”

Mình biết mà... Có những tin đồn khó nghe cũng đang lan truyền về mình.

Mặc dù mục tiêu của Hasegawa là Miori, những tin đồn của cô ta đang lan sang các nhánh khác.

“Tôi chắc chắn tất cả điều này là một gánh nặng tinh thần đáng kể đối với cậu, nhưng điều làm tôi tức giận là thái độ của cậu—cậu không biết Hikari đang trải qua những gì, và tất cả những gì cậu lo lắng là sự vắng mặt của Motomiya-san.”

Tớ không có lời nào để phản bác. Nanase hoàn toàn đúng. Tớ đã nghĩ Hikari sẽ ổn, nhưng đó hoàn toàn là giả định của riêng tớ.

Tớ không biết cô ấy đã che giấu những cảm xúc gì dưới vẻ ngoài dũng cảm của mình.

“Tôi hiểu cậu không có ý xấu. Tôi cũng lo lắng cho Motomiya-san. Cậu rất tốt bụng, vì vậy tôi chắc chắn rằng việc thể hiện sự quan tâm đến cậu ấy là điều tự nhiên đối với cậu... nhưng đừng quên chăm sóc Hikari nữa,” Nanase thúc giục.

“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn vì đã nói cho tớ, Nanase.”

Thấy rằng tớ là bạn trai của Hikari, tớ cần phải ưu tiên cậu ấy lên trên hết.

Đó là trách nhiệm đi kèm với việc hẹn hò. Cuối cùng, tớ mới nhận thức được sức nặng của việc trở thành bạn trai của một người.

~ * ~

(Motomiya Miori)

Lớp học đã trở thành kẻ thù của tôi. Đó là một hình phạt thích đáng.

Ngay cả những người bạn mà tôi từng thân thiết cũng không nói chuyện với tôi.

Tôi ngồi vào chỗ của mình và ngồi im; tôi có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn mình.

Không có gì tôi có thể làm về cảm giác khó chịu khi da mình bị soi mói—tất cả những gì tôi có thể làm là chịu đựng.

Rốt cuộc, tôi không thể phủ nhận tin đồn.

“Ồ, là Motomiya. Vậy là cậu đã đến trường.” Ai đó nói với tôi, trong khi vẫn giữ một nụ cười mỏng trên môi.

Tất nhiên, cô ấy không phải là bạn của tôi. Giọng điệu chế nhạo của cô ấy đã chứng minh điều đó.

“Cậu cần gì sao, Hasegawa-san?”

“Tớ lo lắng cho cậu vì cậu đã nghỉ quá lâu. Tớ đã nghĩ có thể đã có chuyện gì xảy ra. Phải không, các cậu?”

Những người theo sau Hasegawa-san đồng thanh hưởng ứng cô ta.

“Nếu cậu lo lắng về sức khỏe của tớ, tớ ổn rồi,” tôi nói.

Tôi thực sự không bị cảm, nhưng tôi không tiết lộ điều đó.

Mình có thể nói với họ rằng đôi chân mình đã run rẩy và không thể di chuyển... nhưng sẽ không ai tin mình.

Bên cạnh đó, họ có lẽ sẽ nghĩ mình đang cố đóng vai nạn nhân, vì vậy mình thực sự không muốn thừa nhận điều đó.

“À, vớớới lại, có một tin đồn kỳ lạ về cậu đang lan truyền, nên tớ muốn kiểm chứng với cậu. Nó chỉ là một tin đồn thôi, và tớ không thể tưởng tượng nó là sự thật, nhưng để đề phòng thôi, được chứ?”

cô ta hỏi, cười khúc khích với đám bạn của mình. Sau đó, cô ta cất cao giọng để những người xung quanh đang chú ý có thể nghe thấy.

“Có thật là cậu đã lừa dối Reita-kun với Haibara-kun không?”

Mình nên làm gì đây? Thật khó để trả lời. Đây không phải là điều mình nghĩ cô ta sẽ hỏi mình.

Nếu mình đồng ý, thì nó sẽ kéo Natsuki xuống. “Không, điều đó không đúng,” tôi yếu ớt nói.

“Hả? Nhưng có người đã nhìn thấy cậu mà. Cậu và Haibara-kun đã bị bắt gặp đang ôm nhau.”

Tôi đã biết rằng tin đồn sẽ bị thổi phồng, nhưng nó đang đi theo một hướng mà tôi cần phải phủ nhận.

Tôi không phiền bị buộc tội, nhưng tôi không muốn đặt Natsuki vào tình thế khó xử. “Chà, tớ—”

“Miori, cho tớ một lát được không?”

Tôi nghe thấy giọng của một người lẽ ra không nên ở trong lớp học của tôi.

Reita-kun từ lớp hai mở cửa và bước đến chỗ chúng tôi, với Serika theo sau.

Cô ấy đã gọi cậu ấy đến đây sao?

Cả lớp học xôn xao trong sự mong đợi, và chúng tôi càng thu hút nhiều sự chú ý hơn.

“Tớ đã lo lắng cho cậu. Cậu đã bị sốt cao trong một thời gian khá dài.”

Cậu ấy hẳn đã cố tình làm điều này. Giọng Reita-kun nghe như đang diễn một vở kịch, giọng nói của cậu ấy trong trẻo đến mức vang vọng khắp cả phòng.

Phong thái như vậy thật quyến rũ và rất hợp với cậu ấy.

“Rõ ràng, có một sự bịa đặt vô căn cứ về cậu đang lưu hành trong trường. Nó chỉ là một tin đồn, nhưng tớ nghĩ chúng ta nên dập tắt nó một cách đúng đắn trước khi nó lan truyền xa hơn. Tất nhiên tớ biết sự thật,” Reita-kun nói với một nụ cười hiền hậu.

Đôi môi cậu ấy cong lên, nhưng có một sự mãnh liệt kỳ lạ ở cậu ấy.

Hasegawa-san, bị choáng ngợp bởi thái độ của cậu ấy, xen vào. “C... Cái gì? Có người đã nhìn thấy chuyện đó xảy ra, vậy cậu đang ám chỉ họ nói dối à?”

“Không phải vậy. Tớ chỉ đơn giản nói rằng những gì người đó nhìn thấy chỉ trông như Miori và Natsuki đang ôm nhau. Thực tế, những gì họ thấy là Miori bị vấp ngã và Natsuki nhanh chóng đỡ lấy cậu ấy. Đó là tất cả những gì đã xảy ra.”

Reita-kun dừng lại và chỉ đích danh một cô gái đang nán lại ở phía sau lớp học. “Có phải không, Minase-san?”

Cô ấy là người đã nhìn thấy Natsuki và tôi ôm nhau.

Lo lắng, Minase-san rụt rè đồng ý với cậu ấy. “V-Vâng... Tớ chỉ nhìn thấy họ từ xa, vì vậy ban đầu tớ đã nói nó trông giống như một cái ôm. Nhưng khi tớ bình tĩnh nghĩ lại, nó trông giống như cậu ấy bị vấp hơn.”

Minase-san không phải là kiểu người có thể nói năng rành mạch như vậy khi đột nhiên bị kéo vào một cuộc trò chuyện.

Reita-kun đã lên kế hoạch cho việc này xảy ra ngay từ đầu; mình chắc chắn là vậy.

“Và cậu tin điều đó sao, Reita-kun? Miori có thể đang lừa cậu đấy,” Hasegawa-san phản đối, ném cho cậu ấy một cái nhìn lạnh thấu xương.

“Tớ tin Miori hơn là một tin đồn đơn thuần,” cậu ấy trả lời với một nụ cười.

“Ừm, Reita-kun, tớ—”

“Cậu không muốn gây rắc rối cho Natsuki, phải không?” Tôi muốn ngăn cuộc trò chuyện đi theo hướng đó, nhưng Reita-kun thì thầm vào tai tôi.

“Vậy thì đây là cách tối ưu nhất. Tốt nhất là cậu đừng cố làm những điều kỳ quặc như tự trừng phạt mình.”

Cậu ấy biết rằng nếu cậu ấy nói với tôi như vậy, tôi sẽ không thể tiết lộ sự thật.

Cậu ấy có lẽ đúng. Khi bạn đối phó với những tin đồn, rất khó để chỉ xác nhận một phần của nó.

Mọi người sẽ chỉ phóng đại và bàn tán nhiều hơn. Cách hiệu quả nhất để xử lý một tin đồn là phủ nhận hoàn toàn mọi thứ.

“Biết không, đó chỉ là một tai nạn thôi, nhưng một câu chuyện khác đã bị trộn lẫn vào tin đồn. Cái gì ấy nhỉ, Miori đã tán tỉnh người yêu của senpai của mình hay gì đó? Kiểu như, chuyện đó xảy ra khi nào chứ? Trời ạ. Ai mà bịa ra chuyện đó vậy? Thật là xấu tính. Không thể tin được họ lại lan truyền những lời nói dối ngẫu nhiên trong khi có người đang bị ốm,” Serika nói bằng giọng điệu uể oải thường ngày của mình.

Mặc dù cô ấy đã hỏi ai là người bắt đầu tin đồn, đôi mắt của cô ấy lại dán chặt vào Hasegawa-san.

Cô ấy không cần phải nói thẳng ra để làm rõ cô ấy đang ám chỉ ai.

“Có lẽ họ làm vậy vì ghen tị. Rốt cuộc thì Miori đang hẹn hò với Reita-kun mà.”

Lời nói chế nhạo của Serika vang vọng khắp lớp học.

“Cái—" Hasegawa-san đỏ bừng mặt, nhưng cô ta không thể phản bác. Nếu cô ta làm vậy, cô ta sẽ thừa nhận rằng mình là người đã lan truyền những lời nói dối.

Tôi cảm nhận được không khí trong phòng đang thay đổi.

“Cái quái gì vậy? Chuyện đó làm tớ sợ chết khiếp.”

“Ế, tớ đã đoán là chuyện vớ vẩn mà.”

“Này anh bạn, không công bằng! Tớ cũng thế. Hơn nữa, Motomiya vốn dĩ không phải loại người đó.”

“Shiratori-kun đang bảo vệ cô ấy, nên có vẻ như tất cả đều là bịa đặt.”

“Phảiii không? Ý tớ là, nếu cô ấy thực sự lừa dối cậu ấy, tại sao cậu ấy lại bênh vực cô ấy chứ?”

“Vậy tất cả đều là bịa đặt sao? Vậy thì kinh khủng quá! Toàn bộ chuyện này xảy ra trong khi Motomiya-san vắng mặt.”

Bầu không khí trước đây đã vẽ tôi như một kẻ phản diện đã thay đổi.

Sau đó, như thể toàn bộ cảnh tượng đã được tính toán một cách hoàn hảo, chuông vào lớp vang lên.

“Ối, phải đi rồi. Gặp lại sau nhé, Miori.” Reita-kun nhún vai một cách kịch tính và rời khỏi lớp một.

Hasegawa-san và bạn bè của cô ta khó chịu giải tán khỏi bàn của tôi. Mình thực sự không quan tâm nếu mọi người chỉ trỏ vào mình, dù sao thì... Tôi cảm thấy gần như thất vọng.

“Nếu một người muốn bị tấn công mà bị tấn công, thì đó không phải là một hình phạt cho lắm, cậu biết đấy.”

Serika nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

Đúng, đó là một điểm hay.

“Chà,” cô ấy thở dài và thì thầm, “thành thật mà nói, tớ không nghĩ đây là chuyện gì to tát. Một cái ôm nhỏ là bình thường. Tớ cũng đã ôm Natsuki một cái thật chặt sau buổi hòa nhạc mà.”

“Không, nó... Không giống như cậu, tớ đã ôm cậu ấy với những ý định sai trái.”

Trước hết, khi Serika ôm cậu ấy, Natsuki và Hikari-chan thậm chí còn chưa là một cặp.

“Tớ hiểu rồi... Nếu cậu hiểu điều đó, thì hãy chắc chắn suy ngẫm về bản thân nhé.” Cô ấy vỗ lưng tôi.

Tôi gật đầu. Lòng tốt của mọi người thật ấm áp.

Với tâm trạng lớp học đã trở lại bình thường, tiết học đầu tiên của chúng tôi bắt đầu.

Các học sinh xôn xao hơn bình thường, nhưng tôi không cảm thấy bất kỳ ánh nhìn khó chịu nào về phía mình.

Các tiết học của chúng tôi kết thúc trong khi tôi đang mơ màng, và những người bạn thân của tôi đã tụ tập quanh tôi.

“Tớ xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, Miori.”

Cậu không cần phải xin lỗi. Cậu đã đúng khi nghi ngờ tớ. Nhưng bây giờ tôi không thể nói với họ điều đó.

Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ lãng phí công sức của Reita-kun, Serika, và Minase-san.

Biến ngày hôm đó thành một lời nói dối là điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ.

“Đừng lo lắng về nó. Tớ có thể thấy hoàn cảnh đã làm nó trông như vậy,” tôi trả lời, nở một nụ cười trống rỗng.

Tôi thậm chí không thể nói sự thật với những người bạn tốt của mình.

“Dù sao thì, chuyện đó không làm cậu tức điên lên à? Họ cứ nói bất cứ điều gì họ muốn.” Một trong những người bạn của tôi lườm nhóm của Hasegawa-san.

“Đúng không? Dù cô ta ghét cậu đến đâu, làm sao cô ta có thể đi xa đến thế? Thật là quá đáng!”

một cô gái khác nói, đủ lớn để nhóm của Hasegawa-san nghe thấy.

Tôi ngay lập tức cảm thấy lớp học trở nên sống động với những cuộc trò chuyện. Thế này không tốt.

Tôi không muốn truy cứu Hasegawa-san và bạn bè của cô ta.

Tuy nhiên, tôi không thể tự mình thay đổi bầu không khí trong lớp học.

Những ánh mắt thù địch đã hướng về phía tôi giờ đây đang hướng về phía Hasegawa-san và bạn bè của cô ta.

Cô ta khoanh tay, ra vẻ tự tin, nhưng tôi có thể thấy Hasegawa-san đang không thoải mái.

Những người bạn đi theo cô ta cũng rõ ràng không biết phải làm gì.

“Họ đang gánh chịu hậu quả do mình gây ra. Sự thật là họ đã nói những lời nói dối ngẫu nhiên về cậu, vì vậy cậu không cần phải lo lắng về họ,” Serika thì thầm vào tai tôi.

Nhưng mình cũng đã nói dối. Mình đã làm một điều khủng khiếp, nhưng bạn bè của mình đã bảo vệ mình.

Giữa bầu không khí đó, Uta xuất hiện ở lớp một.

“Mioriiin!” Cô ấy vẫy tay với tôi từ bên ngoài phòng. Serika vẫy tay gọi cô ấy vào. Tràn đầy năng lượng, Uta lao đến và ôm chầm lấy tôi.

“Trời ơi! Tớ đã lo lắng lắm! Tớ không thể liên lạc được với cậu chút nào!”

Cô ấy vui mừng một lúc, rồi má cô ấy phồng lên giận dữ ngay sau đó. Cô ấy biểu cảm như mọi khi.

“Xin lỗi. Ừm, tớ đã phải nằm liệt giường.” Tôi đã không nói chuyện với cô ấy trong một thời gian dài, vì vậy khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.

“Nhưng tớ rất vui! Những tin đồn xấu về cậu cũng đã được xóa bỏ rồi, phải không?!” Uta hỏi, rạng rỡ nhìn tôi.

Tôi gật đầu. Tin đồn vẫn chưa hoàn toàn được xóa bỏ, nhưng chúng tôi đã đạt được một kết luận sơ bộ.

Sự can thiệp của Reita-kun đã cứu tôi—một cách hoàn hảo đến mức không cho tôi cơ hội nào để phản bác.

“Dù vậy, đó là những tin đồn thật kinh khủng!” Uta phì phì, thể hiện sự tức giận của mình một cách rõ ràng.

Tôi có một cảm giác xấu, và không muốn nghe những gì cô ấy sắp nói.

Nhưng trước khi tôi kịp bịt tai lại, Uta đã nói.

“Tớ biết Miorin sẽ không bao giờ làm một việc như thế!”

Tôi ngỡ như mình đã nín thở. Lòng tin ngây thơ của Uta như một nhát dao đâm vào tim, đau đớn đến mức tưởng chừng như nó sắp bị xé thành từng mảnh.

Mình không xứng đáng ở đây. Mình không phải là người mà cậu ấy tin tưởng.

“Cậu nói đúng. Miori sẽ không bao giờ làm thế. Cậu ấy quá tốt bụng.”

“Trước hết, tại sao lại có người lừa dối chính Reita-kun đó và bỏ cậu ấy chứ?”

Mọi người xung quanh tôi đều gật đầu đồng ý—tất cả mọi người trừ Serika.

“Miori và Hoshimiya-san cũng là bạn tốt của nhau. Cậu ấy sẽ không cướp bạn trai của bạn mình đâu.”

“Chính xác! Tớ biết Miorin yêu Reita. Cậu ấy đã thích cậu ấy từ rất lâu trước khi họ bắt đầu hẹn hò! Và cậu ấy cũng luôn nói Natsu chỉ là một người bạn thời thơ ấu mà cậu ấy không thể thoát khỏi nữa!”

Khi tất cả họ cùng nhau cười khúc khích, tôi là người duy nhất chết lặng tại chỗ.

Tôi không biết liệu mình có đang hòa nhập tốt hay không.

~ * ~

“Tin đồn bây giờ sẽ lắng xuống thôi,” Reita nói một cách lơ đãng.

Đó là giờ ăn trưa. Trong cuộc tìm kiếm một nơi trống trải, chúng tôi đã kết thúc trên sân thượng.

Rốt cuộc, chúng tôi không muốn ai nghe lỏm cuộc trò chuyện của mình. Tụ tập ở đây là nhóm sáu người thường lệ: Reita, Tatsuya, Nanase, Hikari, Uta, và tớ.

“Không hổ danh là cậu, Shiratori-kun,” Nanase nói.

“Tớ đã nghe cách cậu xử lý vụ việc ở hành lang. Cậu rất ngầu, Reita-kun!” Hikari khen ngợi cậu ta, vỗ tay.

Một cảm giác u ám thoáng qua trong tim tớ khi cô ấy gọi cậu ta là ngầu. Mình đúng là một gã hẹp hòi.

Ít nhất, tớ đã cố gắng không để những cảm xúc đó hiện ra trên mặt và đồng ý với họ.

“Thật hoàn hảo. Khoan đã, cậu đã lên kế hoạch tất cả, phải không?” tớ hỏi.

Giống như Hikari, tớ đã nghe về các sự kiện từ hành lang.

Reita đã hành xử một cách hoàn hảo, hoàn hảo đến mức tớ không thể tưởng tượng nó có thể tốt hơn.

“Tớ đã nhờ Serika giúp đỡ và nói chuyện với Minase-san, cô gái đã nhìn thấy cậu và Miori. Cô ấy đã không ngờ tin đồn lại bùng nổ như thế này, vì vậy cô ấy đã nhiệt tình hợp tác với tớ.”

Miori đã trở lại trường, và tin đồn khó nghe cũng đã biến mất.

Mọi chuyện đã được giải quyết xong... Đáng lẽ là vậy, nhưng cái điềm báo chẳng lành này là gì?

Có thực sự ổn khi chỉ kết thúc mọi chuyện như thế này không? Có thể có điều gì đó mình đã bỏ lỡ không?

“Và con nhỏ Hasegawa đó thì sao? Cô ta và đám bạn của mình không thể nói được một lời nào. Đáng đời cô ta,” Tatsuya nhận xét.

“A ha ha! Cảm giác thật tuyệt khi thấy cô ta trông khó chịu như thế nào sau đó!” Uta reo hò.

“Xét đến việc tồi tệ mà cô ta đã làm, hình phạt đó là xứng đáng,” Nanase nói.

Mọi người trò chuyện vui vẻ. Tatsuya và tớ ăn bánh mì chúng tớ đã mua từ cửa hàng của trường trong khi mọi người khác ăn bento của họ.

“Natsuki-kun, có chuyện gì không?” Hikari nhìn tớ với đôi mắt lo lắng vì tớ đã im lặng suốt thời gian qua.

Chết tiệt! Mình cần tập trung vào cuộc trò chuyện ngay bây giờ. Rốt cuộc mình là bạn trai của Hikari.

“Ồ, không có gì đâu. Chỉ là món tamagoyaki của cậu trông ngon quá thôi.”

“Muốn một miếng không? Mặc dù tớ không làm nó; mẹ tớ làm đấy.”

“Hả, được không? Vậy thì, tớ không khách sáo đâu nhé.”

Hikari gắp một miếng tamagoyaki bằng đũa của mình và đưa lên miệng tớ. “Đây, nói ‘Ahhh’ đi.”

“Hả?” tớ thốt lên ngạc nhiên. “Trước mặt mọi người sao?” tớ tự hỏi liệu cô ấy có cảm thấy xấu hổ không, nhưng khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.

Những người khác nhìn chúng tớ với nụ cười nhếch mép từ tai này sang tai kia.

“Ai quan tâm chứ? Nhanh lên và ăn đi,” Tatsuya nói.

Ồ kệ đi! Tớ cắn miếng tamagoyaki trước mặt. Này, ngon thật. Đúng là mẹ của Hikari có khác.

Hm? Khoan đã, đây không phải là một nụ hôn gián tiếp sao... Không, chúng ta đang hẹn hò mà. Bây giờ mình còn lo lắng về cái gì nữa?

Mặc dù, chúng ta vẫn chưa hôn nhau...

“Hai cậu nồng nàn quá,” Uta chế giễu, tỏ ra thích thú.

Hikari cười một cách ngại ngùng. “Tớ muốn thử làm thế một lần xem sao.”

Nanase nhìn tớ với đôi mắt lạnh giá. Mình biết; cậu không cần phải nói với mình.

Chúng tớ đang ở trước mặt tất cả bạn bè—chưa kể đến Uta, người mà tớ vẫn đang trong tình thế khó xử—vì vậy không giống như Hikari lại tán tỉnh tớ.

Chà, Uta có vẻ như đã quên tớ rồi, nhưng bỏ qua chuyện đó, Hikari và tớ thường hành động như mọi khi khi chúng tớ ở cùng những người khác.

Chúng tớ có một sự hiểu ngầm rằng mối quan hệ của chúng tớ có thể phá hủy nhóm. Ít nhất, chúng tớ nên có.

“Natsuki-kun, cậu cũng muốn thử cái này không?” Hikari hỏi.

“Không, không sao đâu. Tớ no rồi,” tớ trả lời.

Bề ngoài, cô ấy có vẻ như mọi khi, nhưng cô ấy đang dành sự chú ý quá mức cho tớ.

Tớ biết tại sao: cô ấy đang lo lắng vì tớ đã quá bận tâm đến Miori.

Tớ nhẹ nhàng lắc đầu và xua tan mọi suy nghĩ về người bạn thời thơ ấu của mình ra khỏi tâm trí.

“Hikari,” tớ nói. Đã đến lúc thực hiện nhiệm vụ của tớ với tư cách là bạn trai của cô ấy.

“Hm? Có chuyện gì vậy?”

“Hôm nay chúng ta cùng về nhà nhé. Và hãy ghé đâu đó trên đường đi,” tớ thì thầm đủ nhỏ để những người khác không thể nghe thấy.

“Được thôi!” Cô ấy mỉm cười, vui vẻ lên thấy rõ.

Thế này là được rồi. Mình không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì khác ngay bây giờ.

~ * ~

(Motomiya Miori)

Cái xô rơi xuống đất với một tiếng thịch lớn. Tầm nhìn của tôi mờ đi. Những dòng nước nhỏ giọt chảy xuống cơ thể tôi.

Tôi đã bị ướt sũng từ đầu đến chân. Cơn gió mùa thu thổi qua, và tôi rùng mình trong cái lạnh.

Khi tôi ngước lên, Hasegawa-san, người đã dội nước lên tôi, đang lườm tôi với vẻ mặt của một con quỷ.

“Tại sao... Tại sao tôi lại phải chịu mọi tội lỗi?!” Cô ta túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi về phía mình.

Tôi không thể thở được.

Hasegawa-san đưa mặt sát lại gần tôi. Thay vì sự thù địch, cô ta tỏa ra sát khí. Cô ta ghê tởm tôi.

Cảm xúc dồn nén trong bàn tay cô ta khi nó nắm chặt cổ áo tôi thật đáng sợ.

“Người nói dối không phải là tôi—mà là cậu!” Giọng nói chói tai của cô ta xuyên qua tai tôi.

Thực tế, cô ta đã đúng. Tôi là người đã nói dối. “Tôi xin lỗi.”

Tất cả những gì tôi có thể làm là xin lỗi. Đến lúc này, tôi không thể làm gì được với tình hình.

Nếu tôi làm ầm lên về sự thật, Reita-kun và Natsuki sẽ bị cuốn vào hậu quả.

Một tiếng chát nổ tung trong không khí. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói, và điều tiếp theo tôi biết, tôi đã ở trên mặt đất.

Má tôi đau nhói. Có lẽ tôi đã đập đầu xuống đất khi ngã, vì tầm nhìn của tôi bị mờ đi.

“Tại sao Reita-kun lại bảo vệ cậu trong khi cậu đã lừa dối cậu ấy?!”

Nước mắt tuôn rơi. Và chúng không phải của tôi. Hasegawa-san đang khóc.

Vào ngày diễn ra đại hội thể thao giữa các lớp.

Sau khi Natsuki và lớp của cậu ấy đã thắng trận chung kết bóng rổ, Hasegawa-san đã gọi tôi ra.

Cùng với cô ta là đám bạn của cô ta và Minase-san. Bị bao quanh bởi tất cả những cô gái hào nhoáng đó, Minase-san trầm lặng tỏ ra không thoải mái.

“Rõ ràng, cô ấy đã nhìn thấy cậu ôm Haibara-kun.” Hai người bạn của cô ta đang cười nhếch mép, nhưng Hasegawa-san thì đang tức giận.

“Đúng không, Minase? Cậu đã thấy cô ta, phải không?”

Giật mình vì cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang mình, Minase-san sợ hãi nói trong khi vai cô ấy run lên.

“T... Tớ đã thấy điều đó... Tớ xin lỗi.”

“Đó là ở công viên phía nam của trường phải không?” tôi hỏi.

Cô ấy gật đầu.

À, mình hiểu rồi. Có người đã nhìn thấy.

“Dựa vào phản ứng của cậu, có vẻ như cô ấy đang nói sự thật,” Hasegawa-san chỉ ra một cách sắc bén.

Tôi không có chỗ để phản bác.

“Cậu không phải đang hẹn hò với Reita-kun sao? Vậy thì đó không phải là lừa dối à?” Cô ta quay ánh mắt đầy giận dữ về phía tôi.

“Ừ. Cậu nói đúng,” tôi trả lời chậm rãi.

“Cậu bị sao vậy? Thậm chí còn không định phủ nhận à?” Thấy tôi im lặng, đôi mắt cô ta càng nheo lại.

“Tôi sẽ không tha thứ cho cậu! Cậu chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của Reita-kun. Cậu là người tồi tệ nhất.”

Hasegawa-san đã yêu Reita-kun. Tôi đã biết sự thật đó từ khá lâu rồi.

“Tôi sẽ cho cậu biết tay vì điều này.” Vẻ mặt của cô ta, đầy tức giận nhưng lại sắp khóc, cho thấy cô ta yêu cậu ấy nhiều đến mức nào.

Cô ta nhìn tôi với sự thất vọng tràn trề rồi bỏ đi. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra sức nặng của tội lỗi mà mình đã phạm phải.

“Tớ...xin lỗi. Tớ không muốn bắt đầu một tin đồn... Tớ xin lỗi...” Minase-san xin lỗi tôi rối rít.

“Đừng lo lắng về nó. Tớ mới là người có lỗi, vì vậy cậu không cần phải xin lỗi.”

Tôi đã không trung thực về mọi thứ. Dù tôi có nói gì đi nữa, nó cũng chỉ là một lời bào chữa tầm thường.

Sau ngày hôm đó, tôi không thể đến trường. Không phải là tôi bị ốm, và tôi cũng không sợ lời đe dọa của Hasegawa-san.

Đó là bởi vì tôi đã nhận ra mình là một con người thấp hèn đến mức nào. Tôi không xứng đáng để sống.

Và vì vậy, tôi thậm chí còn không muốn đến trường.

Tôi đã nghĩ rằng thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu tôi chết đi.

Tôi đã biết từ tin nhắn RINE của Serika rằng một tin đồn khó nghe về tôi đang lan truyền khắp trường.

Bạn bè của tôi đã gửi cho tôi những tin nhắn lo lắng hỏi về sức khỏe của tôi, mặc dù tôi không phải là người đáng để họ quan tâm.

Sau đó Natsuki đến nhà tôi, và tôi tình cờ gặp Reita-kun. Tôi đã thú nhận tội lỗi của mình.

Tốt bụng như họ, cả hai đều tha thứ cho tôi, nhưng tôi đã ước họ khiển trách tôi thay vào đó.

Tôi muốn bị trừng phạt, giống như Hasegawa-san và bạn bè của cô ta đã nói.

Tôi không quan tâm loại tin đồn ghê tởm nào đang lưu hành trong trường.

Tôi đã nghĩ rằng điều đó sẽ tốt hơn cho tôi so với việc không làm gì cả và được tha thứ.

Nhưng bây giờ... người đang khóc không phải là tôi—mà là Hasegawa-san. Cô ta không phải là người đã nói dối. Tôi mới là người đã làm.

Tôi đã gây rắc rối cho mọi người, nhưng tất cả họ đều bảo vệ tôi.

“Vậy thì đây là cách tối ưu nhất. Tốt nhất là cậu đừng cố làm những điều kỳ quặc như tự trừng phạt mình.”

Ngay cả Reita-kun, người đã bị tổn thương nhiều nhất bởi hành động của tôi, cũng đã bảo vệ tôi.

“Tớ biết Miorin sẽ không bao giờ làm một việc như thế!”

Trong tương lai, tôi sẽ phải tiếp tục lừa dối tất cả những người bạn đã tin tưởng vào tôi.

Lòng tốt của mọi người làm tôi đau đớn hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi cảm thấy như mình đang bị đè bẹp bởi cảm giác tội lỗi.

“Chết đi...” Hasegawa-san lẩm bẩm, bàn tay yếu ớt của cô ta vẫn nắm chặt cổ áo tôi. “Chết đi! Đồ khốn! Một người như mày nên biến mất đi!”

Sự căm phẫn trong giọng nói của cô ta, mãnh liệt đến mức có thể chạm đến tận cùng trái đất, đã làm rung chuyển cốt lõi trái tim tôi.

Cô ta nói đúng. Một người như mình nên biến mất đi. Ít nhất, mình không thể ở lại cùng mọi người được nữa.

Với con người của tôi ngay bây giờ, tôi không còn xứng đáng để dành thời gian với Natsuki và những người khác nữa.

Tôi không ở trong vị thế để nói điều này, nhưng tôi cảm thấy như mình đã được cứu rỗi.

“Được rồi... Tớ hiểu rồi.” Nhưng mình vẫn chưa thể biến mất được. Vẫn còn một người mình muốn xin lỗi.

Vì vậy... cho đến khi mình gặp được cô ấy.

“Các cậu đang làm gì vậy?” một giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên hỏi từ phía sau chúng tôi.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại—đứng đó là cô gái mà tôi đang tìm kiếm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận