"tán tỉnh thuê" mà dính p...
修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 6

Chương 41

0 Bình luận - Độ dài: 1,372 từ - Cập nhật:

Cuộc chiến tốc độ bắt đầu rồi — là Trần Nguyên Nguyên nhanh tay tóm được hắn trước, hay là Lục Trúc kịp gõ xong tin nhắn?

Không cần combo gì hết! Cái gì bấm được thì bấm, chủ yếu là nhanh thôi!

Ba giây sau, Lục Trúc đặt điện thoại xuống, Trần Nguyên Nguyên cũng vừa mở cửa bước vào.

“Cậu… sao cứ nhìn chằm chằm tôi thế?” Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, ánh mắt né tránh theo bản năng.

Ừm, phản ứng bình thường thôi, không chấp nhận phản bác.

Đã nhìn rồi thì cũng không thể để hắn hưởng lợi miễn phí được chứ?

Trần Nguyên Nguyên nhíu mày, Lục Trúc lập tức thấy có gì đó không ổn.

Chuẩn đoán đúng rồi.

…………

Trong Lã Thị Xuân Thu có câu: sống là phải sinh ra, rồi sống tiếp.

Người hiện đại đều có quy luật sinh hoạt bình thường — trời sáng thì dậy. Nhưng cũng không thiếu kẻ chẳng theo quy luật ấy, ví dụ như Lục Trúc.

Cứ thế thì chẳng sống lâu được đâu…

Đó là cảm khái đầu tiên của Lục Trúc sau khi mở mắt ra, nhận thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.

Hắn thở dài một hơi, mò mẫm tìm điện thoại, liếc nhìn giờ.

Vừa quá tám giờ. Trần Nguyên Nguyên vẫn chưa tỉnh, Tiểu Như cũng chưa tới gõ cửa. Có vẻ hôm nay ai cũng chọn lười biếng một chút.

Bụng đói, miệng khát, tinh thần thì kiệt quệ, Lục Trúc bỗng thấy đời mình thật thảm.

Sống thì có ý nghĩa gì?

Giọt nước mắt bất giác lăn dài nơi khóe mắt.

“Ơ?” Bi thương dừng ngay tại chỗ — vì hắn nhìn thấy tin nhắn của Giả Ninh. Trong nháy mắt, sắc mặt đổi khác, khóe mày hơi nhướng.

Thằng nhóc này làm việc cũng hiệu quả ra phết.

Lục Trúc len lén liếc sang Trần Nguyên Nguyên.

Chưa tỉnh. Hắn khẽ đẩy, không phản ứng. Gọi nhẹ tên cô, cũng chẳng động đậy. Chỉ thiếu mỗi việc dùng tay banh mí mắt ra để kiểm tra phản xạ đồng tử.

Giả vờ ngủ? Có vẻ không hẳn, nhưng cũng chẳng thể loại trừ khả năng này — bởi Trần Nguyên Nguyên từng làm trò này không ít lần rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Trúc vẫn quyết định… dậy thôi!

Không phải để tránh mặt Trần Nguyên Nguyên đâu, ít nhất không phải lý do chính.

Chỉ là bụng đói rồi, không dậy thì lấy gì ăn?

Muốn sống, điều đầu tiên là phải lấp đầy cái bụng.

Ăn còn không đủ no thì nói gì tới sống tiếp?

Mà thêm cái nữa, xuống bếp thì mới thoải mái mà xem điện thoại được.

Ý chí hành động luôn thay đổi theo mong muốn hiện tại. Vừa nãy còn thề chết không rời giường, thế mà chớp mắt đã bò ra khỏi chăn.

Cho đến lúc hắn rời khỏi phòng ngủ, Trần Nguyên Nguyên vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh dậy.

Một mình một người, Lục Trúc thấy mình như được tự do, thậm chí còn bật nhạc.

Đừng hiểu lầm, đây không phải khiêu khích, chỉ là sở thích cá nhân thôi. Tiện thể còn dùng âm thanh để “thăm dò tình hình”.

Ví dụ, lỡ có ai xông vào hỏi hắn đang làm gì, thì có thể trả lời ngay: “Đổi bài hát.”

Rồi, đến lúc làm việc chính rồi.

Lục Trúc tập trung nhìn vào tin Giả Ninh vừa gửi, bấm thẳng vào, gửi yêu cầu kết bạn.

— Lưu Nguyệt Tân.

Chính là cô nàng từng bám riết lấy Nam Cung Hướng Thần, cái [bạn gái cũ] ấy.

Lần này Giả Ninh đưa số chính chứ không phải clone. Nghe nói hắn tốn nhiều công sức mới xin được. Nhưng bản thân hắn lại không add được.

Ừ, cũng chưa chắc Lục Trúc có thể add được, lỡ đâu thất bại thì phải tính đường khác.

Nghĩ vậy, hắn quyết định thử một phen.

Không ngờ vừa gửi yêu cầu đi, chưa kịp bỏ điện thoại xuống, thông báo “đã chấp nhận kết bạn” đã hiện ra.

Lục Trúc ngẩn người. Thuận lợi đến mức khó tin. Nhất là khi dòng giới thiệu chỉ có bốn chữ, trong đó hai chữ mặc định: “Tôi là Lục Trúc.”

Vậy mà được duyệt ngay?

Chuyện này… hơi đáng ngờ rồi đấy.

Rè rè ——

[Lưu Nguyệt Tân: Cuối cùng anh cũng tìm tôi rồi.]

Lục Trúc: ???

Lưng lạnh toát, hắn vội ngoái đầu nhìn ra sau.

Cửa vẫn đóng, phòng khách vắng tanh, ngoài tiếng nhạc hắn bật, không có thêm âm thanh nào khác.

Mấy lời này… tuyệt đối không thể để Trần Nguyên Nguyên nhìn thấy! Không thì cô ấy nuốt sống hắn mất!

Không được không được! Quá nguy hiểm!

[Lục Trúc: Chiều nói tiếp.]

[Lưu Nguyệt Tân: Hừ, sợ vợ quản à.]

Má nó! Bị châm chọc rồi còn gì!

Lục Trúc bĩu môi, chẳng thèm đáp, xóa sạch đoạn chat, tắt nguồn điện thoại.

Không thể để mở, lỡ đâu cô ta lại nhắn gì đến, trùng hợp bị bắt gặp thì toi đời.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.

Bữa sáng, ăn xong rồi. Việc cần làm, cũng phải bắt đầu thôi.

Hít sâu một hơi ——

“Dậy đi, ăn cơm!”

…………

Buổi chiều, trong lớp học, bầu không khí mơ màng buồn ngủ đã lan khắp.

Mùa hè đến, cộng thêm tiết học về tiết kiệm nước khô khan, hai tầng buff chồng lên nhau, cơn buồn ngủ ùa đến.

Nhưng Lục Trúc thì không ngủ nổi. Hắn khổ sở lắm, mí mắt giật liên hồi.

Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt rồi chậm rãi thở ra, bình tĩnh lại đôi chút. Sau đó quay đầu sang bên cạnh: “Tại sao cô lại ở đây?”

Người quen ư? Nói quen thì cũng không hẳn, chỉ là từng gặp mặt đôi lần thôi.

Không sai, chính là Lưu Nguyệt Tân.

“Hừ, anh không muốn để lại chứng cứ thì sao không thẳng thắn gặp tôi luôn?”

Nghe cũng có lý thật!

Nhưng… cũng phải xem chỗ chứ?!

Khóe miệng Lục Trúc giật giật: “Muốn nói chuyện thì hẹn thời gian, hẹn chỗ đi, sao lại ở đây?”

Lưu Nguyệt Tân khinh khỉnh liếc mắt, nghịch móng tay sơn bóng loáng: “Anh nghĩ tôi muốn chắc? Nếu không phải vì vợ anh quản nghiêm quá, tôi việc gì phải mò đến tận đây?”

Hắn nghẹn họng, chẳng nói được gì.

Một lúc sau, Lục Trúc bĩu môi: “Cũng khôn đấy.”

“Khôn?” Lưu Nguyệt Tân bật cười, chẳng rõ là thật hay mỉa mai, có lẽ cả hai.

“Vào thẳng vấn đề đi. Cô tìm tôi, rốt cuộc muốn gì?”

Lục Trúc hơi lạ lẫm. Bình thường hắn là người cắt ngang vòng vo, nay gặp đối thủ cũng chẳng ưa dài dòng. Thực ra… thấy cũng sảng khoái phết.

Ít ra không phải nghĩ nhiều mấy lời khách sáo.

“Vậy tôi nói thẳng, tôi muốn anh… tiếp cận lại Nam Cung Hướng Thần.”

“Vậy tôi sẽ được gì?”

Cảm giác như đang đàm phán hợp tác. Mà cũng đúng, chẳng khác gì.

Lục Trúc chưa vội đưa điều kiện, mà hỏi ngược: “Cô muốn cái gì?”

“Cái tôi muốn, anh cho nổi sao?”

“Cứ nói thử xem.”

“Tôi muốn một cuộc sống không cần đi làm, ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, chẳng bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Anh cho được không?”

“……”

Đây không còn là điều kiện hay mong muốn nữa. Với người thường, nghe chẳng khác nào mơ mộng viển vông.

Khoan… hình như bản thân hắn… đang sống như thế?

Ủa? Tôi là bản thân mình?

Không không không, không đúng! Lục Trúc nhíu mày: “Cô nghĩ tôi họ Mã hay họ Vương à?”

Lưu Nguyệt Tân cười khẩy: “Anh cho không nổi cái tôi muốn thì còn bàn điều kiện gì?”

Sư tử ngoạm cả miếng, chuyện này trong làm ăn thì gặp hoài.

Nhưng đây không phải làm ăn.

Nếu đã vậy, thì chỉ còn cách…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận