Người chen người, va chạm chút cũng là chuyện bình thường, ai mà chẳng hiểu được.
Nhưng mà…
Nếu lỡ va phải người quen thì lại chẳng còn dễ chịu chút nào.
Không không không, đừng hiểu nhầm. Cũng chẳng phải số phận cứ thích giỡn mặt Lục Trúc suốt ngày, có lúc còn chẳng thèm để ý đến cậu nữa kia.
Huống chi, cái người quen này… thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Lục Trúc im lặng, mặt không biểu cảm nhìn hai người trước mắt, trong ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ ngờ vực không hề che giấu.
Khó xử…
Dù sao người khó xử cũng chẳng phải là Lục Trúc.
“Cái đó… đừng cứ nhìn tôi mãi thế, tôi ngại lắm.”
Lục Trúc: …
“Chú là đàn ông con trai mà có thể vừa làm mấy cái động tác e thẹn vừa bảo mình ngại à? Tôi thấy hơi buồn nôn rồi đấy.”
Cái hotdog vừa ăn xong, Lục Trúc thật sự không muốn ói ra đâu.
Nói thế nghe có hơi cường điệu, nhưng cái điệu bộ của Louis đúng thật là… không biết dùng lời gì để tả.
“Đâm thẳng tim tôi rồi! Sao cậu có thể nói vậy chứ? Tôi đau lòng lắm!”
“…”
Không muốn đôi co với cái gã này, Lục Trúc liền dời ánh mắt, nhìn sang cô gái bên cạnh hắn – Trần Linh Linh:
“Sao hai người lại ở đây?”
Thật ra, có nói hay không thì trong đầu Lục Trúc cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được hai cha con này ở chỗ này.
So với Louis, Trần Linh Linh rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều, rất hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của chị gái khá lớn.
Lục Trúc khẽ nhướng mày:
“Em nhớ Nguyên Nguyên rồi à?”
Trần Linh Linh không đáp, chỉ khẽ gật đầu, gương mặt hơi có chút ủ rũ.
Hiểu rồi, bao lâu không gặp thì tất nhiên sẽ nhớ thôi.
Nếu chẳng phải Linh Linh còn chưa trưởng thành, có lẽ ngày ấy đã chọn ở lại cùng Trần Nguyên Nguyên rồi.
Chỉ là, Lục Trúc vẫn thấy khó hiểu:
“Đã nhớ thì sao không trực tiếp đến chào hỏi đi?”
Cha con nhà họ im thin thít, ánh mắt cứ liếc ngang liếc dọc, nhìn ra dáng rất chột dạ.
“À à— hiểu rồi. Hai người không biết nên nói gì khi gặp, sợ ngượng đúng không?”
Không trả lời, nhưng cả hai lại đồng loạt xoay người sang hướng khác, động tác ăn ý đến bất thường.
Lục Trúc hơi bất lực:
“Không thử thì sao biết? Nguyên Nguyên có phải người khó gần gì đâu, hai người lại chẳng hề có thù oán gì với cô ấy.”
“Cho dù cậu nói thế… thì bọn tôi cũng…”
Đấy, một chữ “nhát”! Hai cha con đúng thật cùng một khuôn đúc ra. Nếu như Trần Nguyên Nguyên cũng có thể di truyền chút tính này thì Lục Trúc đã đỡ vất vả hơn nhiều.
Tiếc thay, chịu ảnh hưởng từ mẹ quá lớn, Trần Nguyên Nguyên lại cứng rắn vô cùng.
Lục Trúc khẽ thở dài:
“Thế có cần tôi đi nói giúp một tiếng không?”
“Ờ… chỉ cần cậu nhắc khéo khéo một chút là được.”
Quen rồi, chẳng có gì lạ.
“Được thôi, đi nào.”
Phải quay lại nhanh kẻo đồ ăn nguội mất.
Mà nhắc đến đồ ăn…
Lục Trúc khẽ nhíu mày, liếc sang Louis:
“Này, lúc nãy ông cố tình tông vào tôi đúng không?”
“Không có!” Lần này Louis trả lời cực kỳ chắc nịch.
Thế mà…
“Là Linh Linh đẩy tôi một cái, nên tôi mới va vào cậu.”
Ừm, thế là bán đứng đồng đội ngay tắp lự. Lục Trúc nhìn Trần Linh Linh với ánh mắt đầy thương cảm.
Cũng hiểu thôi, khi không ai dám bước lên, thì dùng cách này để mở màn cũng coi như khôn khéo.
Cảm ơn Linh Linh đã tin tưởng, nhưng lần sau mong em chọn đồng đội khác.
Hai cha con giữ khoảng cách phía sau, lặng lẽ theo Lục Trúc quay lại đội ngũ.
Người đông quá, Trần Nguyên Nguyên cũng chẳng hề để ý thấy.
“Anh về rồi, của mọi người đây.”
“Chậm chết đi được!” Vừa cầm lấy sandwich, Tiểu Như đã cắn ngay một miếng to.
Đúng là đói lả. Trần Nguyên Nguyên dù không đến mức vồ vập như thế nhưng cũng lập tức nhận lấy rồi ăn ngay.
Lục Trúc yên lặng nhìn hai người, rồi chậm rãi mở miệng:
“Này, Nguyên Nguyên, anh có câu hỏi muốn hỏi em.”
“Hửm?” Trần Nguyên Nguyên ngẩng đầu, thấy bộ dạng bình thản của cậu thì lập tức cau mày:
“Câu hỏi gì?”
Kinh nghiệm cho thấy, hễ Lục Trúc mang nét mặt này thì câu tiếp theo hoặc cực kỳ nghiêm túc, hoặc cực kỳ đáng ăn đòn.
Lục Trúc không vội trả lời, mà chậm rãi nhìn sang Tiểu Như:
“Nếu như có một bất ngờ đang chờ em, em sẽ thấy thế nào?”
Vai Tiểu Như khẽ run, cúi đầu tiếp tục gặm sandwich, cố tránh ánh mắt của cả Lục Trúc lẫn Trần Nguyên Nguyên.
Đã nói đến mức này rồi, Trần Nguyên Nguyên tất nhiên phát hiện điều lạ:
“Ý cậu là sao?”
Lục Trúc nhún vai:
“Thì bạn thân chuẩn bị một bất ngờ cho cô bạn nhỏ dễ thương của mình, cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ đâu.”
Không khó để đoán, trên đường về cậu đã hiểu ra.
Trên đời có lắm trùng hợp, nhưng chẳng lẽ lần nào Lục Trúc cũng gặp đúng?
Nếu là có sắp đặt từ trước thì mọi chuyện dễ hiểu hơn nhiều. Rất có thể Trần Linh Linh đã bàn bạc trước với Tiểu Như.
Bây giờ chỉ còn Trần Nguyên Nguyên là chưa biết chuyện thôi. Lục Trúc cũng không định để cô phải chờ thêm, liền quay người, phất tay gọi về phía xa.
Khéo léo á?
Cậu khéo đến mức này là đủ rồi, ít ra Nguyên Nguyên cũng đã có sự chuẩn bị tinh thần đối diện “bất ngờ”.
“Chị… chị ơi.”
Trần Nguyên Nguyên khựng lại, im lặng vài giây, sau đó vẫy tay ra hiệu, chờ Linh Linh bước đến, rồi dang tay ôm chặt lấy em.
Cảm xúc đã được bộc lộ trọn vẹn. Lục Trúc khẽ đẩy Louis một cái, rồi lặng lẽ lui về đứng cạnh Tiểu Như.
Rắc, rắc, rắc, rắc…
Chụp liên hoàn.
“Hừ hừ hừ~ lần này công lao to nhất là của tôi!” Tiểu Như kiêu ngạo đến mức cái mũi suýt chổng thẳng lên trời.
Lục Trúc chỉ biết thở dài, nhưng cũng phải công nhận, lần này Tiểu Như đúng là có tư cách để đắc ý:
“Rồi rồi, em là công thần lớn.”
“Tất nhiên rồi!”
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, thật ra em chọn chỗ này cũng vì bản thân muốn chơi, đúng không?”
“!!!” Tiểu Như lập tức quay mặt đi:
“Tôi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
Nhìn thấu hết rồi còn gì.
Đợi Trần Nguyên Nguyên hàn huyên xong, quay đầu lại thì chỉ còn Lục Trúc đang đứng chờ.
“Tiểu Như đâu rồi?”
Lục Trúc nhún vai, chỉ về phía vòng quay khổng lồ:
“Đấy, đang trên kia kìa.”
“Anh không đi cùng nó à?”
“Tôi đi cùng nó làm gì? Để thu hồi hàng à?”
“?”
Thôi, không đi thì thôi, cũng tiện.
Trần Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu:
“Tôi định đi dạo với Linh Linh một chút.”
Hiểu rồi, nói kiểu này thì nghĩa là…
Lục Trúc quay sang nhìn Louis, khẽ cười:
“Chúc mừng chú, chú vừa bị chê rồi.”
“…”
Nói chuyện cũng là một nghệ thuật. Tất nhiên không phải thật sự bị chê, mà là nhắc khéo để Lục Trúc để tâm hơn chút.
So với Louis, Trần Nguyên Nguyên gần gũi với Linh Linh hơn, còn với người cha này vẫn tồn tại khoảng cách. Không cách nào khác, chỉ đành để Lục Trúc giúp một tay.
Mà trông cũng chẳng khác gì thật sự bị ghét bỏ…
Chờ thêm một vòng nữa, bốn người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trước khi bước lên, Tiểu Như còn đứng dưới vẫy tay hét lớn:
“Tôi đi mua nước trước nhé, mấy người xuống nhớ ra tìm tôi đấy!”
Người đông, lạc nhau là chuyện bình thường thôi.
Lục Trúc khẽ hít sâu, ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đã đến rồi thì cứ tận hưởng, đây cũng là lần đầu tiên cậu ngồi vòng quay khổng lồ, ngắm phong cảnh cũng thú vị phết.


0 Bình luận