"tán tỉnh thuê" mà dính p...
修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 6

Chương 33

0 Bình luận - Độ dài: 1,290 từ - Cập nhật:

Yên tĩnh, vui vẻ.

Đó vốn là giai điệu chính của ngày hôm nay… ít nhất thì, cho đến lúc chuông điện thoại của Trần Nguyên Nguyên vang lên.

Mọi thứ bắt đầu trở nên khác lạ kể từ sau cuộc gọi ấy.

Không phải là một cú lật ngược tình thế 180 độ, chỉ là… sau khi quay lại, ánh mắt của Trần Nguyên Nguyên cứ thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cậu.

Nếu đoán không sai, thì hẳn là Saotome Mirai đã gọi cho cô.

Thăm dò?

Thăm dò cũng được thôi, nhưng cứ bị nhìn chằm chằm thế này, đúng là khó chịu.

Lục Trúc hít sâu một hơi, nhân lúc cô lại lén liếc, cậu dứt khoát quay sang nhìn thẳng vào mắt.

Điều cậu không ngờ là — Trần Nguyên Nguyên lại đỏ mặt, vội vã quay đi.

Biểu hiện này hiếm thấy thật. Phải biết rằng, ngay buổi sáng thôi, cô ấy còn chẳng biết “ngượng ngùng” là gì kia mà, thế nào chỉ sau một cuộc gọi lại hóa ra thế này?

Rốt cuộc Saotome Mirai đã nói gì với cô ấy?

“Cái đó…”

Đầu còn chưa ngẩng lên, Trần Nguyên Nguyên đã càng cúi thấp hơn.

Khóe môi Lục Trúc co giật, bèn dứt khoát hỏi thẳng một lần cho xong:

“Cái đó, rốt cuộc cô làm sao vậy?”

“Không… không có gì.” Cô hắng giọng, cố ra vẻ bình tĩnh quay lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối, nhưng đôi má ửng hồng lại bán đứng tất cả.

Lục Trúc nheo mắt, chậm rãi nghiêng người lại gần:

“Thật không? Vừa rồi cô nhận điện thoại của ai?”

“Saotome Mirai.”

“Ồ, cô ta nói gì?”

Trần Nguyên Nguyên len lén liếc nhìn cậu:

“Cô ấy nói… muốn mời anh đi ăn một bữa.”

Quả nhiên. Nhưng có một điều Lục Trúc vẫn không rõ — nhìn biểu hiện này, có vẻ Trần Nguyên Nguyên đã đồng ý. Nhưng giữa họ rốt cuộc đã nói những gì?

Lục Trúc cau mày:

“Cô đồng ý rồi?”

Cô khẽ gật đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại cúi gằm, tránh ánh mắt cậu.

Càng lúc càng thấy không ổn, dự cảm bất an dâng lên trong lòng Lục Trúc.

“Khoan đã, hai người rốt cuộc đã nói những gì?”

“Không… không có gì. Nói chung là… anh chỉ cần biết… em… đợi anh về rồi nói.”

Hiểu rồi. Chắc là chuyện khó mở lời, và hơn hết, là thứ khiến Trần Nguyên Nguyên cực kỳ phấn khích.

Không hay chút nào…

Cứ tạm gác mọi điều hiểu được hay chưa hiểu sang một bên, năm người cùng nhau tận hưởng một bữa tối đầm ấm.

Trong bữa ăn, Lục Trúc có ghé tai hỏi thử Louis về kế hoạch. Anh ta cho biết mình và Trần Linh Linh sẽ ra sân bay từ khi trời chưa sáng.

Họ muốn ra đi lặng lẽ, giống như khi đến. Chẳng ai mong phải trải qua nỗi buồn biệt ly.

Ngày mai Trần Nguyên Nguyên vẫn còn tiết học, chẳng thể để chuyện này ảnh hưởng đến cô.

Chỉ là… có lẽ Trần Linh Linh sẽ khóc mất.

Lục Trúc khẽ thở dài:

“Chú, thật lòng mà nói, nếu bên đó không quá cần thiết để lập nghiệp, thì chú cứ đưa Linh Linh về đây đi.”

“Chú cũng muốn lắm, nhưng bên đó đã ổn định rồi. Ít nhất… có lẽ phải đợi Linh Linh học xong cấp ba.”

“Ừm, chỉ cần có khả năng ấy thôi cũng đủ rồi.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Chỉ là đôi lời trò chuyện, nhưng cũng giống như một lời… hẹn ước.

Ánh nắng rọi vào phòng, theo thời gian dần dịch đến vị trí nơi mắt Lục Trúc.

Không ngủ thêm được nữa, cậu cau mày, đưa tay che sáng rồi mở mắt.

Bên cạnh đã trống không, chăn gối xếp gọn gàng.

Không đoán sai thì, Trần Nguyên Nguyên hẳn đã dậy sớm để tiễn Trần Linh Linh và Louis ra sân bay.

Lục Trúc xoa thái dương, rồi dứt khoát ngồi dậy.

Quả nhiên, trong nhà đã vắng tanh, phòng của Louis cũng đã được thu dọn sạch sẽ.

Chỉ còn một căn phòng vẫn đóng im ỉm.

Ừm, chắc giờ này Tiểu Như vẫn còn đang ngủ nướng.

Lục Trúc vươn vai, định xuống bếp làm chút đồ ăn sáng.

Khi ngang qua phòng khách, cậu thấy trên bàn có để lại một tờ giấy — dặn rằng sau khi thức dậy thì tự lo bữa sáng, rồi đến trường luôn.

【À đúng rồi, nhớ gọi Tiểu Như dậy, bất kể dùng cách gì.】

Cuối cùng còn thêm một câu thế này.

Phải nói, Trần Nguyên Nguyên đúng là có tầm nhìn xa.

Lục Trúc thở hắt ra, lại vươn vai một lần nữa.

Hình như, xương khớp chẳng còn phát ra những tiếng rắc rắc như trước nữa.

Một bữa sáng đơn giản, cộng thêm công cuộc gian khổ gọi Tiểu Như dậy, coi như ngày mới đã vào guồng.

Khi đến lớp, Saotome Mirai và Chida Akari đã ngồi vào chỗ. Thấy Lục Trúc, hai người khẽ giơ tay chào.

Lục Trúc nhìn Mirai thật sâu, rồi chọn im lặng.

Còn Mirai, sau cái vẫy tay ban đầu, cả tiết học đều chẳng dám ngẩng mặt nhìn cậu, thậm chí còn ôm sách che gần nửa khuôn mặt.

Rõ ràng là guilty rồi!

Lục Trúc chỉ biết thở dài, quay về chỗ ngồi. Cậu định đợi đến lúc tan tiết sẽ hỏi.

Trực giác mách bảo, đây là chuyện tốn kha khá thời gian.

Không sao, bây giờ cậu dư thời gian mà.

Điều bất ngờ là — còn chưa đợi cậu mở miệng, tan học cái, Mirai đã đỏ mặt chạy thẳng tới.

“Cái đó… Lục-kun, chúng ta… cùng đi ăn cơm nhé?”

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng dễ gây hiểu lầm. Huống chi, bây giờ vừa hết tiết, mọi người vẫn còn trong lớp.

“Ồ hô~ Lục ca, bọn này cũng muốn ăn cơm!”

Lục Trúc khóe môi co giật, đẩy Hoàng Bảo Thư sang một bên, rồi đứng dậy dẫn Mirai rời lớp.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tiếng tim đập nhanh đến mức rõ rệt, khiến những lời cậu định nói nghẹn lại.

Thôi, trước hết rút lui khỏi đây đã. Nếu cứ ở lại, Mirai có khi ngất tại chỗ mất.

“Đi thôi.” Lục Trúc giơ tay phẩy phẩy trước mặt cô, gọi hồn về.

“Ơ… ờ.”

Tỉnh táo lại, Mirai tự vỗ mặt mình, rồi bước nhanh lên trước dẫn đường.

Tất nhiên, Lục Trúc không thể để mặc cô như thế. Thỉnh thoảng vẫn phải nhắc nhở để cô khỏi đâm đầu vào tường.

Cạn lời. Ban đầu còn định hỏi chuyện, mà nhìn tình trạng này, ngay cả nói chuyện bình thường thôi cũng khó.

Thế là, cậu chọn im lặng, lẳng lặng theo sau cho đến khi cả hai đến một quán ăn gia đình gần trường.

Ngồi xuống đối diện, Mirai khẽ thở phào một hơi.

Thấy thời điểm thích hợp, Lục Trúc thử mở lời:

“Mirai? Saotome-senpai?”

“Ơ… ờ! Chị… chị đây.”

Vẫn còn căng thẳng. Nhưng rốt cuộc vì sao?

Lục Trúc hạ thấp giọng, dịu dàng hơn:

“Tại sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn riêng vậy?”

Đôi mắt Mirai đảo loạn khắp nơi, ngón tay xoắn vào nhau:

“Bởi vì… chị có chuyện muốn nhờ em.”

Đấy, đã bảo rồi mà — không có chuyện gì lại leo lên Tam Bảo Điện.

Đã có mục đích thì ngược lại, Lục Trúc thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu rót nước, nhàn nhạt hỏi:

“Chuyện gì?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận