Inkyara na Ore to Ichatsu...
Sakura Uta Masuishi Kinoto
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 1: Kasuga Hina, lời hứa và buổi học ngoại khóa!

0 Bình luận - Độ dài: 10,789 từ - Cập nhật:

Nếu bạn yêu thích những gì chúng tôi làm, đừng ngần ngại theo dõi chúng tôi trên các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:

https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans

Mối quan hệ giữa người với người tựa như một chiếc lồng vô hình ghìm chặt lấy ta. Càng có nhiều người gắn bó với bạn, bạn càng phải đọc nhiều “cuốn sách” về họ, và không gian xung quanh bạn cũng vì thế mà càng thu hẹp lại. Để tôi đưa ra một ví dụ minh họa chính xác nhé.

A: Bạn có trọn vẹn 24 tiếng đồng hồ mà chẳng vướng bận bất cứ kế hoạch nào.

B: Sáng sớm, bạn đã trót hứa ăn sáng cùng gia đình. Đến trưa, dù chẳng có lịch trình cụ thể nào, nhưng rồi bạn lại bị cuốn vào bữa trưa cùng bạn bè do không khí xung quanh ép buộc. Chiều tối, bạn tham gia hoạt động câu lạc bộ, và sau khi kết thúc, bạn bị các tiền bối hoặc hậu bối lôi kéo đi ăn, không tài nào từ chối được. Đến đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ bên người yêu, bạn lại dành thêm một tiếng đồng hồ trò chuyện với họ trong bóng đêm tĩnh mịch.

Giờ thì hỏi bạn, ai có được nhiều tự do hơn? A hay B? Đương nhiên câu trả lời là A. Đồng thời, nói thêm một chút, một kẻ cô độc hoàn toàn có thể tận hưởng trọn vẹn những ngày tháng của mình. Đọc sách nhâm nhi cà phê là phúc lành chỉ riêng chúng ta mới được tận hưởng! Vừa gặm khoai tây chiên bằng đũa vừa chơi game là cách giết thời gian tuyệt vời nhất! Còn xem phim thuê trên TV sau khi cả nhà đã đi ngủ ư, đó chính là 120 phút thiêng liêng và đáng mong đợi nhất!

Ôi chao? Hình như A mới là lựa chọn tốt hơn cả thì phải. Ít nhất là tôi cảm thấy như vậy. Hầu hết thời gian, những người khác đều thật phiền toái. Trò chuyện với người khác chỉ khiến tôi thấy khó chịu. Làm việc nhóm trong lớp học đúng là một cực hình. Dù tôi luôn dựng lên một bức tường dày đặc xung quanh mình, dù tôi không thể hiểu hết ý nghĩa của việc giao tiếp với người khác, dù tôi chỉ đơn thuần là lười biếng, nhưng những ngày bị người khác vỗ vai, hoặc đấm lưng một cách thân thiện, vẫn khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Dù sao thì, mỗi khi nói chuyện, tôi luôn phải chịu đựng chứng rối loạn giao tiếp có thật, đã được chứng minh… Hay đúng hơn là, trước đây tôi từng như vậy. Đúng, tôi vừa dùng thì quá khứ đấy. Tôi thật sự đã tìm thấy một người có thể nói là ngoại lệ đối với cái “hệ thống” này.

“Thế nhưng, con người đâu thể thay đổi dễ dàng như thế… Thôi, về nhà thôi.”

Hôm nay tôi sẽ bỏ qua hoạt động câu lạc bộ. Tôi sẽ về nhà, đọc sách, lên mạng sau khi ăn tối, tắm rửa rồi chơi game, sau đó dành kha khá thời gian trên YouTube trước khi đi ngủ.

“Lý do để bỏ tiết ư… Chắc là đau bụng đi.”

Tôi biết mình đang hành xử thật nhỏ mọn. Nếu là một người bình thường, tôi sẽ chỉ phẩy tay đi thẳng ra khỏi cửa, chẳng thèm bận tâm liệu họ có nhận ra hay không, rồi cứ thế ngồi ở Mac hoặc bất kỳ quán đồ ăn nhanh nào đó. Tuy nhiên, với tư cách là một kẻ cô độc…

“Đi ga tàu gần nhất thì không ổn rồi… Mình không có bạn, nhưng mình thực sự không muốn bị ai đó nhìn thấy…”

Tôi đang hành động hoàn toàn dựa vào cảm xúc, và dù điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật nhát gan, tôi vẫn cảm thấy tội lỗi khi bỏ tiết. Trường này có ba cổng riêng biệt, nằm ở phía Bắc, Đông và Tây… Vậy nên có lẽ tôi nên đi cổng Tây để đến ga tàu gần nhất. Là một kẻ cô độc, bạn hẳn sẽ hiểu cảm giác của tôi. Dù là trốn học, cảm giác tội lỗi vẫn buộc tôi phải đi một con đường mà không ai có thể phát hiện ra mình! Vậy nên, ngay khi tôi định rời đi qua cổng trường…

“Tìm thấy Shizuki-kun rồi! Kia kìa~ Ehehe, ôm cái nào~”

“Kasuga… Đừng ôm tớ ở nơi công cộng như thế này chứ… Mà cậu làm sao biết tớ ở đây…?”

“Hả? Tớ muốn cùng cậu đến phòng câu lạc bộ, nhưng không hiểu sao cậu lại đi xuống tầng một thay vì tầng năm, nên tớ đi theo đó!”

“Thì ra là vậy… em đã theo dõi tôi trong bóng tối sao…”

Chuyện này tôi chưa từng nghĩ tới. Thông thường, chẳng ai lại để tâm đến một kẻ cô độc như tôi cả. Bởi vậy, tôi thậm chí còn chẳng mảy may ngờ rằng Kasuga sẽ để mắt đến tôi ngay khi tôi vừa rời khỏi lớp học…

****

“Này, Shizuki-kun?”

Phòng sinh hoạt của câu lạc bộ hỗ trợ môn học tương lai độc đáo nằm ở tầng năm của tòa nhà trường học… nhưng khi Kasuga cất tiếng gọi tôi trong lúc chúng tôi cùng đi lên cầu thang, tự nhiên tôi có một linh cảm chẳng lành.

“Chuyện gì vậy?”

“Giờ quanh chúng ta không có ai, đúng không?”

“Ừ thì đúng vậy, tầng năm này cơ bản chỉ có phòng nhạc và phòng câu lạc bộ của chúng ta thôi.”

“Vậy thì… chỉ có hai chúng ta, đúng không?”

“Đúng vậy, có vẻ là thế.”

“Em có thể khoác tay anh được không?”

“…………”

“Anh không đồng ý… đúng không?” Cô ấy hỏi với vẻ mặt buồn bã, lo lắng và bồn chồn.

Mắt cô ấy còn long lanh nước, ngước nhìn tôi.

“A-Anh thấy đấy, chẳng có ai xung quanh chúng ta cả, nên mình đâu cần phải kiềm chế… đúng không?”

“Kasuga.”

“V-Vâng!”

“Đúng là chúng ta đã thân thiết hơn kể từ chuyện ở Sendai, ngay cả một kẻ cô độc như tôi cũng phải thừa nhận điều đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Chuẩn luôn!”

“Nhưng mà, chuyện đó là chuyện đó, chuyện này là chuyện này. Nếu tôi cứ đi quanh trường khoác tay với một cô gái, tôi sẽ không còn là kẻ cô độc nữa đâu.”

“Thôi được rồi, em không quan tâm nữa! Em sẽ ôm anh mà không cần xin phép! Đây!”

Đồ ngốc, sao em lại nói ra kế hoạch của mình trước khi thực hiện chứ? Tránh né việc đó dễ ợt.

“Hừ, đừng đánh giá thấp những kẻ cô độc. Chúng tôi giỏi tránh né người khác lắm đấy.”

“Ơ kìa, đợi đã, Shizuki-kun~”

Đúng là cô ấy hồi phục nhanh thật. Với lại, rõ ràng cô ấy đang định ôm tôi ngay lập tức, đúng không?

211.png?w=582

“Em muốn nói là em sẽ thành công khi tóm được tôi, một người cảm thấy khó chịu khi bị người khác chạm vào sao?”

“Ôi trời ơi! Em sẽ không để anh thoát đâu!” Kasuga tiến sát lại mặt tôi.

Tránh né cô ấy dễ như trở bàn tay.

“Nào, thử bắt tôi xem.”

“Đợi đã, Shizuki-kuuun! Em nhất định sẽ bắt được anh!”

“Thử đi nếu em có thể. Là một kẻ cô độc, tôi không thích dính lấy ai ở trường đâu.”

“Đợi đã mà~”

“Đây là cách mà những kẻ cô độc hành xử đa số thời gian đấy, em biết không? Nếu em định trở thành một người như vậy, tốt hơn hết là nên học hỏi từ đây.”

“Vâng… vậy thì, anh chỉ em đi. Em sẽ tiếp tục chạy theo anh, nên hãy đảm bảo em không bắt được anh nhé?”

Và rồi, khoảng mười phút sau…

“…………Hai người đang làm gì vậy?”

À, ôi… Một cô gái nào đó đang bước lên cầu thang với vẻ mặt mệt mỏi. Cô ấy có mái tóc sẫm màu, vóc dáng cao lớn và một cơ thể đáng ngưỡng mộ.

“Akizuki sao.”

“Sakuya-chan, chào cậu. Cậu không nhìn ra sao?”

“Trông giống như một cặp đôi ngốc nghếch đang tán tỉnh nhau ở trường trong khi đuổi bắt vậy.”

“Không hẳn. Có lẽ cậu nên đi kiểm tra mắt đi?”

“Ơ, tớ nhầm sao?”

“Đúng vậy. Vì tôi, một kẻ cô độc, suýt bị chạm vào, nên tôi đã bắt đầu thực hiện các động tác né tránh. Tôi cảm thấy muốn nôn mửa khi người khác hành động quá thân mật với tôi, như nắm vai hay vỗ lưng tôi.”

“Ra vậy, vậy là vì Kasuga-san muốn trở thành một kẻ cô độc, nên cô ấy đang quan sát các động tác né tránh của cậu để học hỏi sao?”

“Ơ!? Sao cậu lại có thể dễ dàng đoán ra như vậy, Sakuya-chan!?” Kasuga trông như vừa bị sốc nặng.

“Rất có thể là vì bản thân tớ cũng là một kẻ cô độc chăng?”

“Ơ kìa…”

“À mà, dù tớ có đoán ra được hai người đang làm gì, tại sao hai người lại làm vậy cách phòng câu lạc bộ khoảng hai mươi bậc thang vậy…”

“Hì hì hì~” Kasuga nở một nụ cười rạng rỡ trước Akizuki đang ngơ ngác.

Thì ra hai cô gái này chính là những mỹ nhân hàng đầu của trường à.

Một bên là Kasuga Hina – sở hữu làn da trắng mịn màng như da em bé, cô bé vui vẻ, lương thiện, thân thiện, đúng chuẩn một “normie” chính hiệu. Mái tóc sáng màu của cô ấy luôn mượt mà như tơ, và nhìn chung, ngoại hình của cô bé dễ thương y như tính cách vậy. Đúng là một cô gái đáng yêu hoàn hảo không chê vào đâu được.

Còn bên kia là Akizuki Sakuya – làn da trắng đến mức trông như được trang điểm bằng đóa huệ tây, toát lên một khí chất trưởng thành và có phần quyến rũ. Nếu Kasuga thuộc tuýp đáng yêu, thì Akizuki lại là mỹ nhân thuộc hàng sắc nước hương trời, một vẻ đẹp cô độc, lạnh lùng. Có thể nói, cô ấy chính là đóa hoa không thể với tới. Mái tóc dài đen nhánh của cô ấy mềm mại như dòng nước chảy, và tôi dám chắc, dù không hề có ý đồ đen tối nào, nhưng bất kể là hương thơm nữ tính lan tỏa từ cô ấy, hay vòng một, vòng eo, cho đến đường cong phía sau, tất cả đều trông như được tạo tác thủ công vô cùng tỉ mỉ.

****

Đúng như Akizuki đã nói, vì chúng tôi chỉ còn cách phòng câu lạc bộ vài mét, nên thật ra không cần phải làm quá lên như vậy. Nếu đến muộn, Aramiya và Chisaka-senpai chắc chắn sẽ cho chúng tôi một trận, thôi thì cứ bỏ cuộc mà đi thôi. Vậy là… tôi đứng trước cửa, mở toang ra. Ngay khi cánh cửa trượt mở ra và va vào bức tường bên cạnh—thì chuyện đã xảy ra!

“Gooooo!”

Một tiếng động lớn vang lên khiến tôi bối rối. Cái gì vậy, một vụ nổ ư!? Trong phòng còn có cả khói nữa chứ.

“Shizuki-kun, tiếng nổ lúc nãy là sao vậy!?”

“…Siết chặt.”

Cả Kasuga và Akizuki tự nhiên bám chặt lấy hai cánh tay tôi… ép sát ngực họ vào người tôi… Nhưng đây không phải lúc để bận tâm chuyện đó. Tại sao lại có một vụ nổ trong phòng câu lạc bộ—Tôi thầm nghĩ, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc! Ngay sau đó, một bản nhạc hùng tráng vang lên như thể tôi đang nghe một vở opera vậy.

“Đây chắc chắn là trò của Aramiya rồi, đúng không!?”

“Không, không phải Aramiya Remi!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa sổ trong phòng chắc đã được mở ra, vì khói đang dần tan bớt. Tuy nhiên, khi tôi thực sự có thể nhìn rõ phía trước mình…

“Cái kim tự tháp làm bằng bàn này là gì đây…?”

“Chào mừng, các thành viên thân mến của câu lạc bộ! Hãy chiêm ngưỡng bản thân vĩ đại của tôi đây!”

“Hả?” “Ơ kìa!?” “……”

Cô gái mặc đồ thỏ đang đứng trên đỉnh kim tự tháp (làm bằng bậc thang) kia là ai vậy… Cô ta không bình thường chút nào… Hay là tôi về nhà luôn được không?

“Tên tôi là Hirahara Aki! Tôi là giáo viên thể dục mới được bổ nhiệm tại trường trung học này, và là Phó cố vấn câu lạc bộ Hỗ trợ Định hướng Tương lai kỳ lạ! Hawoo!”

Oa!? Cô ta vừa nhảy xuống từ kim tự tháp… Khoan đã, điểm tiếp đất của cô ta không phải đang trùng với chỗ tôi đứng sao…? Mà sao Kasuga và Akizuki lại buông tôi ra lúc này chứ? Ối, mất cơ hội né rồi.

“Áp xooooong!”

“Goha!?”

Đau quá! Con nhỏ này, cô ta vừa nhảy bổ lên người tôi. Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, ngã ngửa ra sau, và đập đầu vào… Khoan đã, ủa? Sao không đau vậy?

“Hehe, Remi phối hợp tốt ghê~!”

“Có vẻ như mang đệm từ phòng thể chất là một quyết định đúng đắn.”

“Phòng thể chất? Quyết định đúng đắn? Có phải đồ ăn không vậy?”

“Không! Ý là nhà thể chất và lựa chọn hoàn hảo đó!”

Hừm? Cái cảm giác ở lưng tôi đây, đó là tấm đệm từ phòng thể chất ư? Chà, Chisaka-senpai nói [Ehehehe, có vẻ như mang tấm đệm từ nhà thể chất là lựa chọn hoàn hảo thật rồi~] là một gợi ý lớn. Vậy là, họ đã trải nó xuống đất trước khi tôi ngã? Khoan đã, tôi vẫn nghe thấy tiếng của họ, nhưng tầm nhìn thì tối đen… và tôi không thở được, cứ như thể bị nghẹt thở bởi kẹo dẻo vậy…

“Sensei! Đừng ép ngực lên người Shizuki-kun nữa!”

“Nếu cậu muốn bị ngực đè chết, tớ sẽ làm điều đó cho cậu…!”

Hả? Kasuga vừa nói gì vậy?

“Ôi, lỗi của tôi, lỗi của tôi! Vậy tin đồn Kujou là bạn trai của em là thật hả, Kasuga?”

Cuối cùng, một vệt sáng le lói cũng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Vậy ra, cái cô gái thỏ đột nhiên nhảy bổ vào tôi kia… là giáo viên ở trường này, lại còn mặc đồ thỏ nữa chứ?

“Chào mừng em, Kujou Shizuki. Cô là Hirahara Aki. Mãi đến tháng Ba này cô vẫn còn là sinh viên đại học, rồi mùa xuân năm nay mới bắt đầu đi dạy ở đây, và được phân công làm phó cố vấn của câu lạc bộ này.”

“H-Hả… Vâng, rất vui được gặp cô. Em là Kujou Shizuki, học sinh năm hai ạ. Nhân tiện thì…”

“Vâng?”

“Cái trò trẻ con này là sao vậy ạ?”

“Em đang nói chuyện cô mặc đồ thỏ à?”

“Chắc là vậy đi. Tại cô mặc bộ đồ đó nên em chả biết nhìn đi đâu cho phải…”

Tôi biết là về mặt lý thuyết, Kasuga đã là bạn gái của tôi rồi, nhưng… khi nhìn thấy những chiếc tất lưới bó chặt lấy cặp đùi căng đầy của cô ấy, rồi đường cong hông tuy mảnh mai mà vẫn đầy đặn được bộ đồ nhấn nhá rõ ràng, và cả vòng một còn khiến Akizuki và Aramiya phải xấu hổ nữa chứ, tôi thật sự đã chạm tới giới hạn của mình rồi. À mà nhân tiện, cô ấy có mái tóc nâu sẫm, được buộc gọn gàng thành một bím dài thả sang một bên.

“Cô chỉ nghĩ mặc thế này sẽ nổi bật hơn thôi mà.”

“Thế còn khói, kim tự tháp, rồi cả kèn trống nữa thì sao ạ?”

“Cô chỉ nghĩ mặc thế này sẽ nổi bật hơn thôi mà.”

“Kasuga-san, hay là chúng ta đưa người này đi bệnh viện đi?”

“Em là Akizuki Sakuya đúng không? Vì cô phụ trách các em năm nhất nên hơi khó nhớ hết học sinh năm hai.”

“Cô thực sự nghĩ một giáo viên như cô nên làm thế này ở một trường công lập sao?”

“Thì có sao đâu, cô đâu có đang làm nhiệm vụ.”

“Cô nói vậy là sao ạ?” Tôi hỏi, còn Cô Hirahara thì nhún vai quá mức, như thể một người Mỹ chính hiệu, rồi lắc đầu.

“Em không xem tin tức à, Kujou? Gần đây, rất nhiều giáo viên đang làm cố vấn câu lạc bộ, nhưng nó lại được coi là ngoài nhiệm vụ của họ, nên họ chẳng được trả lương gì cả.”

“Vậy thì sao ạ?”

“Thế nên cô đã nghĩ ra biện pháp này! Ngay cả khi cô ở trong trường, miễn là cô đang trong giờ nghỉ, họ cũng chẳng thể nói được gì. Nếu họ muốn cô làm gì, thì phải trả tiền!” Cô Hirahara nhảy dựng lên, khiến cặp bưởi bò của cô rung rinh.

Khoan đã, khoan đã, cô làm thế thì chẳng sao, nhưng không phải với bộ đồ cô đang mặc bây giờ đâu, cô nghe rõ không? Sao cô lại làm thế khi đang mặc đồ thỏ chứ?

“Về cơ bản thì… Shizuki-kun, Sakuya-chan, Sensei đang nói rằng cô ấy sẽ quyết định có làm việc hay không nếu cô ấy được trả lương đó, hiểu không? Và vì cô ấy không được trả lương và đang trong giờ nghỉ, nên cô ấy mới mặc bộ đồ này.”

“Nếu trả tiền thì cô ấy sẽ là một giáo viên đàng hoàng, ngoan ngoãn, còn nếu không thì cô ấy cứ làm điều mình muốn. Cô ấy có thiệt thòi gì đâu?”

“Mà sao một người điên rồ như vậy lại nghĩ đến chuyện làm giáo viên chứ? Chẳng phải giáo viên phải là những chuyên gia nuôi dạy trẻ em sao…”

“Chuyện đó chỉ xảy ra vì chúng ta luôn nắm thế thượng phong trước học sinh thôi.”

“Ôi…”

Đã lâu lắm rồi tôi mới thốt lên "Ôi..." thành tiếng trước mặt một giáo viên.

“Vậy thì, tại sao cả Aramiya và Tiền bối Chisaka lại giúp cô? Chưa kể cái đệm, khi cô đứng trên đỉnh kim tự tháp thì không thể mở cửa sổ để xả khói ra được, đúng không? Chắc chắn họ phải giúp cô rồi.”

“Đúng vậy. Cô ấy bảo lần tới sẽ chiêu đãi chúng em nước trái cây.”

“Với lại nghe có vẻ khá vui và thú vị nữa chứ~”

“Tất nhiên rồi! Ta là nữ hoàng thống trị lớp học này… không, thống trị phòng câu lạc bộ này! Chiêu đãi thuộc hạ nước trái cây sau một nhiệm vụ thành công là điều bắt buộc.”

“Việc đó có bị coi là phân biệt đối xử giữa học sinh không ạ?” Akizuki nhận xét.

“Tôi đã nói rồi, tôi đang trong giờ nghỉ. Phó hiệu trưởng hói đầu hay bất cứ giáo viên nào khác trong trường đều không có quyền than phiền khi tôi chiêu đãi học sinh nước trái cây.” Nói rồi, cô Hirahara khẽ hắng giọng. “Thôi được rồi, thấy mọi người đã tập trung đông đủ, tôi nghĩ mình nên tiếp tục giải thích đây.”

“Giải thích ư?” Aramiya nghiêng đầu một cách đáng yêu.

“Đầu tiên, lý do tôi chưa từng xuất hiện ở câu lạc bộ này là…”

““Là vì cô đang trong giờ nghỉ.””

“Shizuki-kun và Sakuya-chan trả lời cùng lúc sao!?”

“Hai đứa… đúng là hiểu cô mà… Ừm, đúng là thế thật, nhưng còn một phần nữa là mấy đứa cơ bản sẽ không bị thương, không như khi ở câu lạc bộ thể thao.”

“Nhắc mới nhớ, vừa nãy cô nói cô là cố vấn phó của câu lạc bộ… vậy cố vấn chính đâu rồi ạ?”

“Anh ấy chịu trách nhiệm về lối sống và định hướng tương lai, nên chức cố vấn cũng bị đùn đẩy cho anh ấy. Tuy nhiên! Anh ấy đã quá tải rồi, nên liền đẩy vị trí này sang cho tôi!”

“Ồ?” Tôi đáp một cách thờ ơ.

“…Được rồi.” Aramiya có vẻ vui về điều gì đó.

“Nói thật! Tôi không muốn gánh cái của nợ này, nên cứ thế lờ đi cho đến bây giờ.”

Thì ra là vậy… Cô ấy quả nhiên không giống một giáo viên chút nào.

“Vậy, về lý do tại sao hôm nay tôi lại quyết định xuất hiện…”

“Vâng, tại sao vậy ạ?”

“Các cậu còn nhớ buổi dã ngoại mà câu lạc bộ này đã đăng ký không?”

“Dạ, nhớ một cách bất đắc dĩ ạ.”

“Tôi đã nói rõ tình hình cho Kasuga trước đó rồi, nhưng tôi đến đây để gọi các cậu đến họp về buổi dã ngoại.”

****

Dường như cô Hirahara “cô gái thỏ” đang thay quần áo bình thường bên trong phòng câu lạc bộ. Đương nhiên tôi bị đá ra ngoài, nhưng vì đứng ngay trước cửa, tôi có thể nghe thấy những giọng nói đầy “chất độc” vọng ra từ bên trong.

“Cô Hirahara, ngực cô to thật đấy!”

“Đến Remi hay Sakupai cũng không thể nào thắng được đâu!”

“E-em vẫn đang phát triển mà…”

“Phải đó, phải đó! Vòng một của cô H-cup lận mà! Nào, khen nữa đi!”

Chisaka-senpai có thật sự vẫn đang lớn không nhỉ…? Dù sao thì, vài phút sau, cô Hirahara bước ra khỏi phòng câu lạc bộ. Có vẻ cô ấy sẽ dẫn chúng tôi đến phòng nghe nhìn để họp. Gần cửa có những cuốn sổ tay hướng dẫn cho buổi dã ngoại, cùng một tờ ghi chú nhỏ bảo chúng tôi mỗi người lấy một cuốn, rồi chúng tôi bước vào phòng. Akizuki và tôi ngồi xuống những chiếc ghế ngẫu nhiên, và… Hả? Khoan đã. Aramiya và Chisaka-senpai đâu rồi? Cả Kasuga nữa—

“Hina~ Lâu rồi không gặp~”

“Lại đi ve vãn với Kujou-kun hả? Đồ đáng ghét~!”

“Erii, Maii, đừng làm rối tóc tớ như thế chứ~”

Ehhh… Sao mấy cô gái trong nhóm của Kasuga lại có mặt ở phòng nghe nhìn này? Haizz, tôi không thể chịu nổi họ. Họ ồn ào, lúc nào cũng gây náo loạn, và cố gắng hỏi Kasuga về tôi. Nhưng, ngoài ra…

“Cậu đúng là mê Kujou đến điên cuồng luôn ha. Tụi này đều đã đến phòng nghe nhìn rồi, mà cậu vẫn đi bộ cùng cậu ta đến phòng câu lạc bộ.”

Có cả Ooba, và nhóm của cậu ta, chỉ toàn con trai. Tôi chỉ liếc nhìn cậu ta, nhưng… sao cậu ta lại trông như đang tỏa sáng vậy? Giọng nói tràn đầy năng lượng, biểu cảm thì thay đổi liên tục… Cứ như thể cậu ta không hề ủ rũ như tôi vậy. Khác với cậu ta, cộng đồng đối với tôi là một nhà tù, và giao tiếp là một hình phạt. Cậu ta sẽ không bao giờ nói điều như thế. Tại sao cậu ta lại không ngần ngại gì khi hòa đồng với người lạ?

“Kasuga-san… bạn gái cậu nổi tiếng thật đấy ha.”

Người nói câu đó không thuộc nhóm nào cả, và ngồi xa tôi một chút. Đương nhiên, chỉ có thể là Akizuki.

“Aramiya và Chisaka-senpai đâu rồi?”

“Aramiya-san đang nói chuyện trong nhóm Aramiya của cô ấy ở đằng kia kìa.”

“Hóa ra cô ấy cũng là người bình thường…”

Quả thật, nếu không phải thế, chắc cô ấy đã chẳng hỏi tôi “kẻ cô độc” là gì.

“Và cô Chisaka đang ở đằng kia.”

“Ừm.”

Tôi nhìn theo hướng Akizuki chỉ, và… Trời đất quỷ thần ơi, cái quái gì thế này?

“Đúng vậy, vấn đề này liên quan đến chuyến dã ngoại. Xin lưu ý, hãy xem xét các bằng chứng. Nói chung, trường học dã ngoại đã được thành lập ở khá nhiều trường kể từ thời Taisho, được chứ?”

“““““Đồng ý!”””””

Chisaka-tiền bối dường như đang giải thích gì đó, tay vẫn vung vẩy. Theo sau, những người còn lại tiếp lời:

“Thời bấy giờ, nó được lập ra dành cho những đứa trẻ yếu ớt. Qua quá trình đó, ngay cả những đứa trẻ không đáp ứng đủ yêu cầu cũng có thể tham gia chuyến dã ngoại.”

“Có lẽ nền giáo dục này thực sự cần được cải cách định kỳ.”

“Đồng ý.”

“Khi ấy, hẳn nó đã được hệ thống hóa rồi nhỉ?”

“Đồng ý.”

Ừm, cái quái gì thế? Đó có phải là nhóm tự mãn không? Có phải họ là những người tham gia hoạt động tình nguyện, hay nhặt rác tại lễ hội văn hóa, góp mặt vào bất kỳ sự kiện lớn nào không? Chẳng phải điều đó mâu thuẫn sao? Họ ổn chứ? Chưa kể, dù bầu không khí căng thẳng nhưng ai nấy đều mỉm cười… Và, khi đồng hồ điểm 4 giờ chiều –

“Được rồi, buổi họp phổ biến thông tin chuyến dã ngoại bắt đầu! Về chỗ ngồi! Cứ di chuyển tới lui mãi phiền phức lắm, nên cứ ngồi lên phía trước đi!”

Nghe thầy Hirahara nói vậy, nhóm của Kasuga và nhóm của Ooba chuyển lên ngồi phía trước, khá xa chỗ tôi. Mà kể cả khi mấy cậu có đưa ánh mắt ‘Shizuki-kun ơi, lại đây đi~’ như chú cún bị bỏ rơi đó, tôi cũng không động đậy đâu. Nhân tiện, Aramiya ngồi với nhóm của cô ấy, còn Chisaka-tiền bối thì ở lại với mấy cô gái kì lạ kia. Riêng tôi và Akizuki thì…

“Này.” “Vâng?”

“Đây có phải là buổi tập dượt cho tương lai khi chúng ta lên đại học không?”

“…………”

Nhóm của Kasuga và nhóm của Ooba chiếm hàng ghế sau cùng bên phải phòng, nhóm của Aramiya ngồi bên trái, còn nhóm tự mãn do Chisaka-tiền bối dẫn đầu ngồi ngay trước nhóm của Aramiya. Mười một nhóm còn lại thì ngồi phía trước nhóm Kasuga và Ooba, với sáu nhóm ngồi từ cuối bên phải đến giữa bên phải, và năm nhóm khác ngồi từ cuối bên trái đến giữa bên trái. Với 16 nhóm này, chúng tôi có khoảng 100 người tham gia chuyến dã ngoại… Ơ, thật sao?

Có lý do đặc biệt nào khiến mọi người tự nguyện tham gia cái này không? Hay là họ bị đe dọa? Mà sao tất cả những người bình thường lại tụ tập ở cuối phòng vậy? Đương nhiên, tôi và Akizuki nổi bật hẳn lên. Cứ như thể chúng tôi đang ở một hòn đảo hoang vậy. Theo những gì tôi nghe, sinh viên đại học rất hay chọn những chỗ ngồi này. Aizzz… Mong sao mau chóng được lên đại học…

“Bây giờ, tôi xin bắt đầu buổi phổ biến thông tin chuyến dã ngoại, nhưng trước tiên, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Hirahara Aki. Tôi tốt nghiệp đại học vào tháng 3 này và trở thành giáo viên, nhưng tiền bối của tôi đã giao cho tôi trọng trách phụ trách chuyến dã ngoại này. Đương nhiên, thầy hiệu phó, cố vấn câu lạc bộ leo núi, cố vấn câu lạc bộ thiên văn, y tá trưởng, và giáo viên phụ trách hướng nghiệp học sinh cũng sẽ tham gia cùng chúng ta, nhưng…”

“Ế!? Thầy phụ trách hướng nghiệp cũng sẽ đi sao!?”

Một giọng nói vang lên chói tai, kèm theo tiếng loảng xoảng. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía phát ra âm thanh—là Aramiya sao? Cô ấy bật dậy khỏi ghế, trông khá sốc. Thật bất ngờ, tôi biết cô ấy có nhiều năng lượng, nhưng cô ấy không phải loại người sẽ ngắt lời như thế này… Chà, nhưng cô ấy đã ngồi xuống ngay lập tức, tôi đoán vậy.

Khụ khụ. Dù sao thì, cái người được gọi là "học sinh kiêm giáo viên tư vấn hướng nghiệp tương lai" kia cứ bô bô rằng "Đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời cho cậu", rồi đủ thứ lý do trên trời dưới biển chả đâu vào đâu, thế là tôi bị tống khứ đến đây một mình quán xuyến toàn bộ buổi giới thiệu này.

Cô ấy thao tác trên chiếc máy tính xách tay trước mặt, và – Ồ, màn hình lớn hiện lên một hình ảnh.

"Về mục tiêu của buổi dã ngoại này, nó y hệt như những gì được ghi ở trang thứ hai của sách hướng dẫn. Đó là tạo ra một môi trường giao tiếp, thúc đẩy tinh thần hợp tác. Và, để các em hiểu được bạn bè của mình quý giá đến nhường nào. À mà, những bạn nào đã nói 'Em sẽ đi cùng bạn bè của mình' thì chắc chắn đã có tinh thần này từ trước rồi, nhưng dù sao thì các em vẫn sẽ học được cách trân trọng họ hơn nữa."

(Nàng ta nói thế đấy, Akizuki.) — Tôi truyền đi những lời này bằng ánh mắt.

(Nàng ta nói thế đấy, Kujou-kun.) — Akizuki cũng đáp lại bằng ánh mắt.

Và rồi, chúng tôi khẽ nhoẻn cười nhìn nhau. Vậy là xong rồi. Chắc chắn sẽ chẳng có tinh thần hợp tác nào nảy sinh từ sự kiện này, và chúng tôi cũng sẽ không học được cách trân trọng bạn bè hơn đâu.

"Còn về lịch trình, các em có thể nhìn qua là hiểu nếu kiểm tra sách hướng dẫn, nhưng cô vẫn sẽ nói qua bằng lời. Từ ngày 5 tháng 6, là thứ Bảy, đến ngày 7, là thứ Hai, chúng ta sẽ ở trường dã ngoại, và giải tán vào 2 giờ chiều. Thực ra, ngày 6 là ngày trường chúng ta được xây dựng, nhưng vì trùng với Chủ Nhật nên chúng ta đã chuyển ngày nghỉ sang thứ Hai. Ngày đầu tiên, chúng ta sẽ gặp gỡ nhân viên nhà trọ, sau đó đi bộ lên núi Izumigatake. Các bạn nam có thể tự do lựa chọn ngủ trong khu nhà chính hoặc trong lều, và sau khi xuống núi, nhóm ngủ lều sẽ dựng lều. Cuối cùng, tất cả sẽ đi tắm."

Nếu được chọn giữa hai cái đó, tôi chắc chắn sẽ chọn khu nhà chính. Với đủ thời gian và tìm hiểu, tôi có thể dựng được lều, nhưng một mình nghiệp dư thì vẫn khó khăn lắm. Cơ bản là tôi cần bạn bè để đảm bảo thành công. Mà tôi thì không cần kết bạn, nên tôi sẽ không dựa dẫm vào họ. Vì vậy, tôi sẽ ngủ trong khu nhà chính.

"Vào ngày thứ hai, sáng sớm, chúng ta sẽ định hướng và nấu ăn trong rừng. Đến trưa, sẽ là thời gian tự do. Buổi tối, chúng ta sẽ đốt lửa trại, và nhóm ngủ nhà chính cùng nhóm ngủ lều sẽ tách ra ngủ ở nơi riêng của mình. Vào ngày cuối cùng, chúng ta sẽ dọn dẹp khu rừng gần đó, sau đó di chuyển ngay ra xe buýt. Chúng ta không ép buộc, nhưng các em nên chuẩn bị đồ đạc từ tối hôm trước."

Ra vậy, ra vậy. Chẳng có câu hỏi nào thêm về khoản đó. Chắc là việc chọn chỗ ngủ mới là điểm mấu chốt.

"Các nhóm tham gia trường dã ngoại chính xác là theo danh sách các em đã nộp."

À, ra là nhóm "Câu lạc bộ hỗ trợ tương lai đặc biệt" của chúng tôi sẽ cùng nhau đi. Akizuki có vẻ như mới gia nhập sau đó, nhưng vì Kasuga đã đăng ký cả nhóm chúng tôi dưới tên câu lạc bộ, nên cô ấy cũng nên được tính là thành viên của câu lạc bộ rồi.

"Cô ơi!"

Đây rồi, cái đứa học sinh điển hình hay hỏi vặn vẹo cho dù phần giải thích còn chưa xong.

"Được rồi, Kasuga."

"Cơ bản là, tất cả mọi người trong cùng một nhóm sẽ ngủ cùng nhau ạ!?"

"Ừ, đúng là vậy đấy."

"...Oa, oa, oa!"

Oa... cô ấy đang nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ đến thế kia.

"Đương nhiên, nam và nữ sẽ tách riêng."

"...A...a..." Nụ cười của Kasuga cứng đờ lại một cách đẹp đẽ.

"Cô sẽ giải thích luôn đây. Chúng ta có vài nhóm là hỗn hợp nam và nữ. Chúng ta sắp xếp sao cho các nhóm thường ngủ cùng một chỗ, nhưng với các nhóm hỗn hợp, chúng ta sẽ tách họ ra, và để họ ngủ cùng với các bạn đồng giới của mình, nam với nam, nữ với nữ, và nhập vào các nhóm khác."

"...Cái gì?"

Một tiếng ngỡ ngàng bật ra từ môi tôi… Hỡi ôi, muộn mất rồi. Sao từ trước tới giờ mình lại không nhận ra nhỉ? Chuyện hiển nhiên như vậy mà, dĩ nhiên mình sẽ không ngủ chung với Kasuga và mấy đứa kia rồi, nhưng… Đùa nhau đấy à? Lẽ nào mình sẽ bị nhét vào một nhóm con trai ngẫu nhiên nào đó sao?

“…Kujou-kun.”

“Có chuyện gì thế?”

“Nếu không có Kujou-kun… thì tớ sẽ bị bắt phải ở cùng Kasuga-san và mấy bạn khác sao…?”

Cố lên nhé, Akizuki. Chắc tôi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự thôi.

****

Chúng tôi vẫn ngồi trong phòng nghe nhìn. Mà thật ra thì chuyện này cũng đâu phải mới mẻ gì, nó cứ diễn ra từ hồi mẫu giáo rồi, nên tôi cũng quen dần. Hồi đó là chọn nhóm. Lên cấp một thì là đi tham quan thực tế. Lên cấp hai thì là lớp học trượt băng. Lên cấp ba thì là chuyến đi dã ngoại. Tất nhiên, cấp hai cũng có chuyến dã ngoại tương tự.

“……”

Những lúc như thế này, hội độc hành tụi tôi chỉ ngồi nhìn mấy đứa hướng ngoại (normies) tíu tít chia nhóm, đợi cho tới tận phút chót. Làm vậy, tôi sẽ tìm được thêm nhiều người, những tâm hồn đồng điệu hơn, và thành lập nhóm một cách ít tốn công sức nhất, đỡ mệt mỏi hơn hẳn. Vì sao ư? Vì cả tôi và những người kia đều chẳng nói chuyện nhiều.

Đồng thời, nếu mà phải chung nhóm với đứa hướng ngoại thì tôi xong đời. Tôi chẳng thích nói nhiều, cũng tệ giao tiếp nữa, mà nếu không khí trở nên gượng gạo thì y như rằng tôi bị đau bụng. Nhưng… có một vấn đề lớn ở đây…!

“Kujou-kun, giờ chắc cậu cũng đã nhận ra rồi chứ?”

“Ưm…”

“Một kẻ độc hành bình thường ngay từ đầu đã chẳng thèm đến đây rồi.”

“Tôi biết chứ… Cơ bản là, tôi không thể lập nhóm với bất kỳ ai có cùng chí hướng…!?”

“Gì thế, Kujou? Cậu không có bạn để lập nhóm à?”

Ôi chết tiệt, thầy giáo gọi tôi vì tôi cứ chần chừ… Mấy cái giác quan độc hành của tôi đang báo động, tệ thật rồi!

“Không… ừm… chờ thêm vài phút nữa…”

“Cho thầy một con số.”

“Khoảng… 17.160 phút chăng?”

“Hả? Hôm nay là ngày 26 tháng 5, và gần 4 giờ chiều rồi đúng không? Vậy 17.160 chia 60 là 286. Về cơ bản là cậu có khoảng 11 lần 24 giờ, cộng thêm 22 giờ nữa. Nói cách khác, là 11 ngày và 22 giờ… Buổi dã ngoại sẽ diễn ra từ ngày 5 đến ngày 7 tháng 6, và hạn chót là 2 giờ chiều ngày 7… Khoan đã! Tại sao cậu lại định chờ cho đến khi buổi dã ngoại kết thúc!?” Cô ấy nói, rồi thở dài. “Thầy không có ý thúc giục cậu, nhưng đa số mọi người đã vào nhóm và quyết định xem họ muốn ngủ trong nhà hay trong lều rồi.”

“Vậy tôi có thể lấy riêng một phòng cho mình không?”

“Mơ đi nhé.”

“Ế? Nhưng mà, được ở một mình trong phòng mới là tuyệt nhất chứ.”

“Thầy hiểu cảm giác của cậu lúc này. Tuy nhiên, để cho cậu được ưu tiên đặc biệt, thầy sẽ phải nói chuyện với hiệu phó, mà thầy thì thực sự không muốn bận tâm chút nào.”

“Wow… với tư cách là một người độc hành, tôi thực sự có thể đồng cảm với điều đó… Cụ thể là cái khoản không muốn làm thêm việc cho người khác ấy.”

“Biết làm sao được, Sensei sẽ là một người tốt bụng, và xếp cậu vào một nhóm đang thiếu người, rồi nói ‘Làm ơn nhận em ấy vào nhé~’.”

“Hả?”

“Và sau đó, cậu cũng phải nói ‘Cho em tham gia với nhé~’, được chứ?”

Này, đồ ngốc! Dừng lại ngay! Đừng có kéo cổ áo tôi như thế! Akizuki, đừng có đứng nhìn tôi thôi chứ! Cứu với! Còn Kasuga, đừng có cười nhếch mép như thế chỉ vì tôi đang đi về phía cậu!

“Ooba.”

“Vâng ạ?”

“Em học cùng lớp Kujou phải không?”

“Vâng ạ!”

“Vậy thì, như thầy vừa nói đó, con trai và con gái có thể cùng nhóm, trừ lúc ngủ thôi. Nhóm của các em không nhiều người lắm, và các em cũng không thuộc câu lạc bộ đi bộ đường dài hay nhiếp ảnh.”

“Vâng ạ!”

“Em có thể cho Kujou vào nhóm của mình không?”

“Tất nhiên rồi ạ!”

Ehhh… Tôi còn chưa nói gì cả mà…

“Chúng ta hòa thuận nhé, Kujou!”

“À… vâng… Ưm… C-chúng ta…”

Cái giọng gì vừa rồi ấy nhỉ? Nghe như một ông chú đáng ngờ nào đó. Ơ mà khoan, đó là giọng của tôi mà.

Ôi, Shizuki-kun dễ thương quá đi mất~

Kasuga, mày cố tình muốn tao ra nông nỗi này đúng không, nên mới không ra tay cứu giúp? Gớm!

Thế rồi, mười phút sau đó—

Bằng tàu điện ngầm ở Sendai, chúng tôi di chuyển đến ga tàu hoả Sendai. Xỏ qua cổng soát vé, tôi và Kasuga đến cái địa điểm mà chúng tôi đã chia sẻ nụ hôn đầu… hai lần. Thế là lại một lần nữa, chúng tôi “đơn độc” đi về nhà… Này, các cậu hiểu không? Cả hai đứa tôi đều đi về nhà riêng biệt, chỉ là tình cờ đi cạnh nhau thôi. Chắc chắn là chúng tôi không hề đi về nhà cùng nhau đâu. Dù sao thì, tôi cũng nên rẽ về hướng tuyến Senzan—

“Đây chỉ là tôi tự nói với chính mình thôi, nhưng vì tôi phải đi tuyến Senseki, nên dù có đi bộ về nhà với bạn trai thì đây cũng là nơi chúng tôi phải chia tay nhỉ.”

Eo ơi… Làm gì có ai tự nói với mình như thế bao giờ.

“Đây chỉ là tôi tự nói với chính mình thôi, nhưng nếu có bạn trai ở cạnh thì tôi sẽ nói ‘Tạm biệt nhé. Ngày mai em cũng sẽ yêu anh nhiều như vậy~’, nhỉ.”

Con bé này… Rõ ràng là nó đang chơi chiêu đánh lận con đen đây mà…! Nó đang lợi dụng cái lý do chúng tôi tình cờ đi cạnh nhau, để nó có thể nói bất cứ thứ gì nó muốn mà không coi đó là một cuộc trò chuyện…!

“Vì tôi chỉ đang lẩm bẩm một mình thôi, nên có lẽ tôi nên cứ thế mà bộc lộ hết ra nhỉ~ Tôi yêu bạn trai của tôi! Tôi yêu anh ấy rất nhiều! Tôi yêu anh ấy nhất trên toàn vũ trụ này luôn~ Ehehe. Tôi muốn mau mau cưới Shizuki-kun. Tôi muốn hôn anh ấy, và được âu yếm hơn nữa. Tôi muốn có em bé~ Tôi muốn lúc nào cũng được ở bên nhau để chúng ta có thể làm thêm nhiều em bé nữa.”

“À…à thì… Chắc là tôi phải đi lối này rồi…”

“Tôi chỉ đoán thôi nhé, nhưng nếu Shizuki-kun có mặt ở đây lúc này, chắc anh ấy sẽ đỏ mặt tía tai luôn~ Ahh, anh ấy đáng yêu quá.”

“Ư…Ư… Mình đang tự mình đi về nhà…! Dù có nghe thấy giọng Kasuga thì đó cũng chỉ là ảo giác thôi…!”

“Thế thì… Ôi, tôi không biết là của ai, nhưng tay của một cậu bé khác đã chạm vào tay tôi~ Trong một giây, chúng tôi đã nắm tay nhau, nhưng tôi phải cẩn thận để không bị tố là kẻ biến thái~”

“~~~! Ư…”

“Dù sao thì, để đến lúc Shizuki-kun và tôi có thể cùng nhau đi bộ về nhà, tôi nên luyện tập trong khi vẫn còn có thể. Shizuki-kun, tôi thích anh~ Tôi thích anh nhiều lắm~ Tôi yêu anh~ Tôi không thể sống thiếu anh~ Hẹn gặp lại anh ngày mai nhé~ Thôi được rồi, luyện tập thế là đủ, chắc tôi nên về nhà đây.”

“Ô-Ôi, đã muộn thế này rồi! Mình nên ngừng nghe gió nói, và về nhà thôi!”

Thế là, tôi tách khỏi Kasuga, và đợi ở làn Senzan.

“Haaa… Mệt quá… Hửm? Tin nhắn LINE? Từ Kasuga ư?”

Tôi rút điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn. Mở LINE lên, hiện một tin nhắn mới.

[RemiRemi❤️: Shizupai, anh đang ở đâu?]

Đùa à… Là Aramiya sao? Không phải là Aramiya hiếm khi nhắn tin cho tôi. Tôi chỉ không thể tin nổi mình đã thực sự hi vọng đó là tin nhắn từ Kasuga! “Từ Kasuga” là ý gì chứ, hả! Mày vừa mới chia tay với cô ấy xong mà, đồ ngốc!

[Shizuki: Sendai.]

[RemiRemi❤️: Remi sẽ đãi anh cà phê, nên hãy ra ngoài đi nhé~]

[Shizuki: Đừng coi tôi như thằng ở lì trong nhà chứ.]

[RemiRemi❤️: Thế thứ Bảy tuần trước anh làm gì?]

[Shizuki: Ở trong phòng lướt 5chan…]

[RemiRemi❤️: Biết ngay mà! Mười phút nữa gặp ở StarBa nhé~]

[Shizuki: Khoan đã! Tôi có đồng ý đâu!]

………Này. Con bé thậm chí còn không đọc tin nhắn đó sao? Tôi từng bỏ qua một số tin nhắn của Kasuga trước đây, nhưng đó là vì Kasuga không có việc gì đặc biệt với tôi. Còn bây giờ tôi lại có việc quan trọng với Aramiya…

[Shizuki: Tôi ở đây. Cậu ở đâu? Tôi không thấy cậu.]

[RemiRemi❤️: Đang tưới hoa~]

[Shizuki: Kiểu nói cũ rích thế không biết! Coi chừng làm rơi điện thoại đấy nhé!]

[RemiRemi❤️: Không không không không! Remi không có đang trong nhà vệ sinh! Idol thì không cần đi vệ sinh đâu!]

[Shizuki: Tôi có nói gì đến nhà vệ sinh đâu cơ chứ?]

[RemiRemi❤️: Thôi kệ đi, cứ ngồi xuống đã!]

[Shizuki: Chỗ nào cũng được sao?]

[RemiRemi❤️: Gợi ý là StarBa. Harupai cũng ở đây. Laptop.]

À ra thế, ra thế. Với Aramiya thì tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ chuộng Mac hay gì đó, nhưng với Tiền bối Chisaka thì StarBa lại rất hợp lý. Giờ thì, tôi đảo mắt nhìn quanh bên trong cửa hàng… Với Aramiya ở StarBa, trên bàn là một cuốn sách self-help, một chiếc laptop kiểu quả táo đang mở, liên tục gõ phím Enter… kia rồi, Tiền bối Chisaka!

212.png?w=582

“Tiền bối Chisaka… Cô đang làm gì với cái laptop thế?”

“Thư ký à, cậu đến rồi đấy à.” Cô ấy nở một nụ cười mà tôi gần như có thể nghe thấy cả tiếng.

Để nhìn rõ màn hình laptop của cô ấy, tôi ngồi xuống bên cạnh, nhưng…

“Đây là cái gì?”

“Không nhìn ra à? Sau khi mở cái ghi chú của mình, tôi chả viết gì cả, chỉ ấn phím Enter lung tung thôi.”

“Thế có vui không?”

“Tất nhiên rồi!” Cô ấy lại nheo mắt cười tươi rói, nhưng lời cô ấy nói thì đúng là lạc quẻ hết sức.

Tôi thấy mình sắp nhức đầu rồi đây. Cô ấy dễ thương như một thiên thần, nhưng lại nói năng như một kẻ lập dị. Cái sự trái ngược này đúng là không đùa được…

“A, Shizupai, cậu tìm thấy Harupai rồi à.”

“Cô đã rửa tay chưa?”

“Remi đã nói rồi mà, idol thì không cần đi vệ sinh đâu!”

“Hả? Rửa tay trước khi ăn là chuyện thường tình mà? Tôi chưa từng nhắc đến từ nhà vệ sinh một lần nào luôn đó.”

Trong lúc chúng tôi đang đối đáp qua lại, Aramiya đã tự mình ngồi xuống. Cụ thể là ngồi đối diện bàn với tôi.

“Nào, Shizupai.”

“Hửm?”

“Cậu nghĩ lý do cậu là một phần của cái câu lạc bộ hỗ trợ lộ trình tương lai kỳ quặc này là gì?”

“Là vì mấy người đã lừa tôi mà vào chứ sao.”

“~~~! Thư ký! Đừng dùng cái từ đó! Thật là tục tĩu!”

“Ôi trời… cô đang tưởng tượng cái gì thế? Cô có thể dịch ra một chút không?”

“Thấy chưa! Cái kiểu sạch sẽ quá mức của Shizupai ấy!”

Tiền bối Chisaka dường như đã hiểu lầm lời tôi nói, đỏ bừng mặt, khiến tôi hơi dịch ra xa cô ấy một chút, sau đó Aramiya lại quăng vào một câu cãi lại… Trời ơi, đúng là hỗn loạn mà.

“Với lại, sai hoàn toàn rồi nhé! Lý do cậu gia nhập câu lạc bộ là vì cậu là kẻ cô độc hàng đầu của trường, và là người cần thiết cho câu lạc bộ của chúng ta, đúng không!?”

“Đồng ý. Chúng tôi không cố ý trêu chọc cậu hay gì cả, chúng tôi chỉ đơn giản là muốn mượn tay một nhân vật ẩn dật thôi.”

“Mình là thành viên hỗ trợ, hả…” Tôi khoanh tay, nhìn lên trần nhà.

Lộ trình tương lai của Kasuga thì… ừm… là trở thành vợ của tôi… nên… trực tiếp hỗ trợ cô ấy là hiệu quả nhất! Còn Aramiya thì muốn trở thành một idol quốc dân, và Tiền bối Chisaka thì muốn đưa công ty của ông nội cô ấy lên tầm quốc tế hay gì đó. Aramiya cần tôi giúp đỡ với tư cách là một kẻ cô độc để tìm hiểu xem những người như tôi thích cái gì nhất, còn Tiền bối Chisaka thì muốn tôi hỗ trợ với tư cách thư ký. Ý tôi là, cô ấy vẫn đang giữ bí mật danh tính thật sự của công ty với Aramiya và Kasuga, nói những câu kiểu như ‘Để thực hiện được đại kế của mình, một thư ký là điều bắt buộc!’, nhưng… Tôi suy nghĩ một chút, rồi quay sang Aramiya.

“Vậy, chuyện này có liên quan gì đến việc cô gọi tôi đến đây hôm nay không?”

“Tất nhiên rồi~ Ngay cả trong chuyến dã ngoại, Remi cũng không muốn nghỉ ngơi khỏi các hoạt động idol đâu.”

“Tôi cũng vậy! Vì dù sao cũng sẽ tham gia chuyến dã ngoại, tôi muốn ít nhất cũng nâng cao năng suất của mình thông qua một số hành động nhất định!”

Tôi hiểu rồi, về cơ bản thì cô ấy đang nói [Tôi cũng thế, tôi cũng thế! Ừm, ừm, nếu đằng nào cũng phải tham gia chuyến dã ngoại, tôi muốn ít nhất cũng nghĩ ra được điều gì đó đáng giá! Tôi có giỏi không? Khen tôi đi, khen tôi đi~], chắc vậy.

Hiện tại thì tôi chưa hứa sẽ giúp, nhưng nghe mọi người nói thử cũng không sao. Vậy hai người có ý tưởng gì về chuyện làm idol và nâng cao năng suất không?”

“Tôi sẽ mang đến vài món đồ mới đang trong quá trình phát triển để thử nghiệm ạ.”

Đồ mới đang phát triển ư? Chắc hẳn là đồ người lớn rồi. Nhưng có Aramiya ở đây thì làm sao mà xác minh được chứ…

“Thế còn Aramiya thì sao?”

Tuy không đặc biệt tò mò, nhưng tôi vẫn hỏi, và đáp lại là Aramiya ưỡn ngực ra vẻ tự tin tràn trề.

“Độc cô cầu bại giả!”

“……Hả? Độc cô cầu bại giả?”

“Đúng vậy! Nghe đây, Tiền bối Shizu!”

“Ư-Ừm…?”

“Remi muốn anh làm điều tương tự với Remi như anh đang làm với Tiền bối Hina vậy!”

“Ếhhh… tôi chẳng hiểu gì cả…”

“Remi đã suy nghĩ rất nhiều đấy.”

“Suy nghĩ cái cóc khô ấy.”

“Remi còn chưa nói gì cả mà! Dù sao đi nữa, giờ Tiền bối Shizu đã trở thành cố vấn… nhà sản xuất… một trong hai cái đó của cô ấy, thì anh cần phải giúp cô ấy trở nên độc đáo theo cách mà không ai có thể bắt chước được!”

“Khoan, tôi trở thành nhà sản xuất của cô từ lúc nào vậy?”

“Ngay bây giờ!”

“Ngay bây giờ!?”

“Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, giờ mình nói về vụ độc cô cầu bại giả nhé. Tiền bối Shizu có biết thuật ngữ ‘đồng tính nữ giả’ không?”

“Đại khái là hai người phụ nữ, thường là idol, giả vờ thân thiết, xóa bỏ mọi yếu tố nam tính, để fan không lo lắng về việc họ có người yêu là nam giới, đúng không?”

“Chính xác! Vậy thì, độc cô cầu bại giả cơ bản có nghĩa là một idol giả vờ là người cô độc để tạo ra sự đồng cảm với các fan otaku của mình đó~ Đương nhiên, nếu bị lộ tẩy, Tiền bối Shizu sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc đó.”

“Đừng nói mấy chuyện đó ở một quán cà phê công cộng như thế này chứ. Thế rồi sao?”

“Rồi sao?” Aramiya nghiêng đầu.

“Tại sao cô lại cần tôi giúp cho chuyện đó trong chuyến dã ngoại?”

Nghe tôi hỏi, vẻ mặt Aramiya hơi tối sầm lại, cô cúi đầu xuống. Hiếm khi thấy cô ấy mất năng lượng như vậy nhỉ. Nào, là tôi đã hỏi trước, nên cô phải trả lời chứ…

“Đương nhiên là Remi muốn trở nên nổi tiếng hơn cả bây giờ, nhưng một thời gian trước, thầy giáo phụ trách hướng nghiệp và định hướng tương lai đã nói với Remi…”

Tôi cảm thấy vị giáo viên này xuất hiện khá nhiều hôm nay nhỉ.

“Thầy ấy nói rằng việc muốn trở thành idol là ngu ngốc, và cũng không dễ gì mà bước chân vào giới giải trí.”

“À thì, mỗi người đều phải tự quyết định điều đó cho mình, nhưng tôi đồng ý rằng đây là một ngành nghề khá khắc nghiệt.”

“Thêm vào đó, thầy ấy nói rằng Remi nên ngừng mơ mộng như một đứa trẻ dù đã học trung học. Bảo Remi nên nói chuyện đàng hoàng với giáo viên chủ nhiệm và cha mẹ về chuyện này.”

“Đây là cách hoàn hảo để trở thành kẻ thù trong mắt bạn.”

Ôi chết, cô ấy dùng thành ngữ “xem như kẻ thù” nhưng lại theo nghĩa đen. Tôi chưa bao giờ thấy điều đó trước đây.

“Chà, trường học không phải là nơi để nuôi dưỡng những người có đặc điểm và tính cách riêng biệt, mà là để biến họ thành những người trưởng thành có ích. Anh sẽ được nghe điều đó ngay khi giá trị của mình đi chệch khỏi quỹ đạo đã định một chút.”

“Oa… Thư ký vặn vẹo quá…”

“Đúng vậy, ngay cả Remi cũng không định nói nhiều đến thế…”

Thật là độc ác, tôi chỉ đơn thuần đáp lại lời của Aramiya thôi mà.

“Dù sao thì! Remi không có lý do gì để từ bỏ việc trở thành idol!”

“Aramiya-san…”

“Remi luôn ngưỡng mộ các idol! Họ tỏa sáng khi đứng trên sân khấu! Remi đã cố gắng vì điều đó từ khi còn học tiểu học! Remi đã là một người nghiệp dư trong suốt mười năm qua, và dù vẫn còn kém xa để giỏi… nhưng không phải là chưa từng thành công gì cả! Remi có thể không có tiền để ra CD, nhưng Remi vẫn đăng các bài hát của mình lên YouTube, và vì không thể thuê ai sản xuất, nên Remi tự làm tất cả! Mọi người cứ việc nghi ngờ Remi, nhưng đời nào Remi lại để họ phủ nhận công sức của mình! Trời ơi! Hừm!”

Ra là cô bé ấy nghiêm túc đến thế. Thật lòng mà nói, tôi không ngờ cô bé lại tự mình chăm chút cả các bài hát của mình. Lẽ nào còn tự biên tập chúng nữa sao?

“Vậy, Aramiya-san, việc này liên quan gì đến cái nhân vật ‘đơn độc giả dối’ của cậu vậy?”

“Akisen vừa nói rồi mà, phải không? Thầy Miura, giáo viên phụ trách định hướng học sinh và tư vấn tương lai, sẽ tham gia buổi cắm trại dã ngoại đấy.”

Mấy đứa "normie" đúng là điên thật, dám gọi thẳng tên giáo viên ra. Nói thật, tôi thì nghĩ tất cả giáo viên đều nên xuống địa ngục cả đi, nhưng vì tôi là một kẻ cô độc mắc chứng rối loạn giao tiếp, nên tôi không thể không tỏ ra siêng năng trong mấy khoản đó được.

“Nhưng… Shizupai, Harupai, nhìn này!”

““?””

Cô bé chỉ vào phần lửa trại trong cuốn sổ tay hướng dẫn… Khoan đã, gì cơ?

“Tình nguyện viên có thể thêm chương trình vào buổi lửa trại, nó ghi thế này.”

“Shizupai.”

“Tôi từ chối.”

“Remi còn chưa nói gì mà!?” Aramiya nhìn tôi đầy kinh ngạc và khó tin.

“À, tôi hiểu rồi. Mọi chuyện đều có lý cả. Cơ bản là cậu muốn biểu diễn hát và nhảy, nhưng lại cần tôi làm người sản xuất, người lo liệu toàn bộ chương trình, phải không?”

“Đúng là Shizupai có khác! Chính xác!”

“Hửm? Nhưng, Aramiya-san, cái vụ ‘đơn độc giả dối’ với ‘lửa trại’ thì liên quan gì nhau? Cái kiểu ‘đơn độc giả dối’ này có lẽ chỉ hiệu quả trên mạng thôi, trong khi buổi lửa trại sẽ diễn ra trực tiếp, giống như một buổi hòa nhạc ‘live’ vậy.”

“Cơ bản là, từ ngày đầu tiên cho đến tối ngày thứ hai, Remi sẽ thực hiện nhiệm vụ ‘đơn độc giả dối’ trên mạng xã hội, thể hiện mình đã nỗ lực thế nào để trở nên nổi tiếng! Và sau đó, tại buổi lửa trại, khi họ đến buổi hòa nhạc ‘live’, cô bé sẽ giáng đòn cuối cùng!”

“Cậu gọi đó là hòa nhạc ‘live’, nhưng cậu sẽ làm gì với âm thanh và mọi thứ khác?”

“Remi có bạn trong câu lạc bộ nhạc nhẹ, nên sẽ nhờ họ giúp một tay.”

“À. Chà, có lẽ nó sẽ giống hoạt động của một ban nhạc hơn là buổi hòa nhạc thần tượng, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn là không có âm thanh gì cả, hoặc âm thanh tệ hại.”

“Tôi hiểu rồi, Aramiya-san đã suy tính rất kỹ lưỡng, hóa ra là vậy!”

“Vậy, Shizupai nghĩ sao?” Mắt Aramiya sáng rực lên, trao cho tôi ánh nhìn đầy mong đợi.

Nhưng, cô bé hơi hiểu sai ý tôi rồi—

“Xin lỗi, tôi đã hỏi một cách kỳ lạ.”

“Shizupai?”

“Câu hỏi ‘Tại sao cậu lại cố gắng hết sức ở buổi cắm trại dã ngoại này?’ không nhắm vào ý tưởng về sự nỗ lực, mà là tại sao cậu lại cần sự hỗ trợ của tôi cho việc đó.”

““Hả?””

Cả Aramiya và Chisaka-senpai đều nhìn tôi đầy bối rối.

“Shizupai, cậu vừa nghe Remi giải thích mà, phải không?”

“Tôi chắc chắn là có.”

“Thế mà cậu vẫn không giúp cô bé sao?”

“Aramiya, cậu không nên mong đợi sự tử tế từ người khác đâu, cậu biết không?”

“Đúng là vậy, nhưng…”

“Trước hết, tôi không quan tâm đến con đường tương lai này của cậu.”

“Mặc dù Remi đã kể hết mọi chuyện cho cậu rồi ư?!”

“Mấy đứa ‘normie’ thích nói về bản thân mình mà, phải không?”

“Vậy còn gì nữa?” Aramiya hỏi, có vẻ rõ ràng đang trong tâm trạng không tốt.

“Thứ hai, nếu có bất kỳ lợi ích nào cho tôi, tôi có thể sẵn lòng giúp đỡ dù không hứng thú, nhưng theo như tôi thấy, tôi chỉ mất đi thời gian rảnh của mình mà thôi.”

“Hừm! Cậu quyết định bằng cách tính toán lời lãi à?”

“Một kẻ cô độc có thể bị thuyết phục bởi cảm xúc và sự hấp dẫn khi được nhờ giúp đỡ, nhưng tôi quý trọng bản thân hơn người khác, và luôn ưu tiên bản thân mình.”

“H-Hừm! K-Không công bằng…!” Aramiya dường như đã chạm đến giới hạn, cô bé đập tay xuống bàn, đứng dậy.

Ôi, cô bé định bỏ đi sao?—Tôi đã nghĩ như vậy trong thoáng chốc, chỉ để cô bé đẩy người qua bàn, túm lấy cà vạt của tôi… Ơ, cái gì vậy? Cô bé định đe dọa tôi à!?

“Vậy thì, Remi sẽ dùng con át chủ bài mà Hinapai đã dạy cô bé!”

“C-Con át chủ bài?”

“Hinapai nói với Remi. Shizupai rất tốt bụng, nên nếu Remi cứ năn nỉ, cậu cuối cùng cũng sẽ mềm lòng thôi.”

"…Hả? Lại nũng nịu à?… A."

…Hóa ra nàng đang nhắc tới cuốn sổ tay chống-Hạ Mục của tôi! Vì mấy người này cứ quấy rầy mãi, tôi luôn nghĩ chiều theo ý họ sẽ đỡ phiền toái hơn. Chết tiệt… Thế nên không chỉ Hạ Mục, mà cả hai người này nếu tiếp tục nhõng nhẽo, tôi đành chịu thua thôi! Bản thân tôi luôn tự nhận là người sống quy củ. Tôi ghét cảm giác bị dồn quá nhiều việc. Ngẫm lại dù làm cách nào cũng mất thời gian… Hay xem đây là thử thách phải vượt qua?

"... Ừ thôi được."

"Thật ạ!?"

"Đúng là thư ký của tôi!"

"Nhưng này! Nếu ôm đồm quá nhiều, tôi không thể tự do hành động đâu, nên chỉ dừng ở đây thôi nhé?"

"Cảm ơn anh nhé! Thụy Chu ái ~! Muốn sờ ngực Remi không nào?"

"Hoang Xuyên… em nên bình tĩnh lại chút đi."

Ừm thì bây giờ, đừng ép ngực vào nhau tạo đường khe sâu quá được không? Chưa kể Hạ Tiên bối đang giận dữ nhìn "bầu sữa bò" đó đấy.

***

Tối hôm đó, trong căn phòng riêng… khi tôi đang nằm dài trên giường thì điện thoại đột ngột rung lên. Lần này nhất định phải là Hạ Mục, nhỉ? ……Không không không, sao tôi lại mong nhắn tin từ nàng đến thế chứ!? Chỉ là suy luận logic nhất về khả năng ai đang nhắn thôi! Giờ thì sau khi tự bào chữa như vậy, đến lúc kiểm tra rồi.

[HINA: Thức không?]

[Thụy Trúc: Còn thức.]

[HINA: Em gọi điện trò chuyện chút nhé?~]

[Thụy Trúc: Hả?]

[HINA: Dĩ nhiên em tiến bộ nhiều mà, biết chưa?]

[Thụy Trúc: Tiến bộ thế nào? Cho anh thỉnh giáo.]

[HINA: Em không bắn liên thanh hết cả tá tin nhắn khi đợi người ta trả lời! Khi muốn tâm sự, em sẽ chủ động đưa ra chủ đề và tỏ ra chín chắn hơn.]

[Thụy Trúc: Đúng là tiến bộ thật.]

[HINA: Tuyệt quá~]

[Thụy Trúc: Nhưng kẻ cô độc như anh thì dùng LINE làm gì nhiều.]

[HINA: Ai bảo!?]

[Thụy Trúc: Người bình thường kiểu đấy chỉ add mỗi gia đình làm bạn thôi…]

[HINA: Nghĩa là anh có em làm bạn đồng nghĩa coi em như gia đình, phải không!? Ehehe, Thụy Trúc à, yêu anh~]

Thì ra như vậy, anh hiểu rồi. Hay là giả vờ đi vệ sinh? Bụng đau quá. Chắc cô nàng sẽ không gọi nếu anh đang trong nhà vệ sinh.

[HINA: Gì thì gì nhé, em sẽ gọi ngay, nhưng dù anh đi vệ sinh hay đang tắm cũng PHẢI mang theo điện thoại! Chắc anh đang diễn đúng kịch bản này phỏng? Vả lại, lỡ anh giả ngủ không nghe thì em sẽ gọi đến khi anh mệt lử mới thôi!]

Con nhỏ này… đoán trúng tim đen rồi!?

[HINA: Sạc cạn thì cắm sạc nhé, mất điện đột xuất thì ngày mai đòi anh nụ hôn đấy~]

Hạ Mục này… khôn thật đấy… A, cuộc gọi đến rồi.

"Ehehe. Chào buổi tối nha Thụy Trúc à."

"Chào. Thế nào, có chuyện gì?"

"Xin lỗi nhưng… em muốn trò chuyện với anh thiết tha đến nỗi quên cả bản thân mất rồi."

"Mất bản thân?"

"Ừ thì… em sốt sắng được nói chuyện với anh trước khi ngủ, lại thèm cảm giác đồng hành, nên xác định là không có ‘công vụ’ gì."

"Ờ. Thì sao?"

"Thật ra em tự dựng chủ đề riêng như phịa đó~"

"Ủ…ủa...không ngờ em có chiêu này… như giác ngộ được chân lý vậy…"

"Thế… chuyện em muốn nói là…"

"Nghe."

"Kỳ nghỉ trường hè sắp đến có lửa trại, nhỉ?"

"Ừ."

"Anh biết truyền thuyết về lửa trại chứ?"

"Chịu."

"Thì... giống như tỏ tình dưới hoa anh đào để mong tình cảm nở hoa, hay nữ hoàng trong cuộc thi MissCon tỏ tình sẽ được chấp nhận – truyền thuyết kiểu đó á."

"À à… Ôi, điện thoại nhiễu sóng rồi. Vừa thu hút nhiễu động tâm tình là nó vỡ kết nối ngay."

"Không sao đâu Thụy Trúc à! Anh không phải lo lắng chuyện này làm gì!"

"À thật thế à?"

"Đương nhiên!"

“Xin lỗi, suýt chút nữa thì tôi cúp máy cái rụp rồi.”

“Không sao đâu! Dù sao thì, chuyện không như cậu nghĩ đâu, cứ yên tâm đi.”

“Được rồi. Thế còn cái truyền thuyết về lửa trại kia thì sao?”

“Chàng trai và cô gái hôn nhau ở buổi lửa trại chắc chắn sẽ cưới nhau trong tương lai đấy!”

“Đồ dối trá! Đúng y hệt những gì tôi đoán mà!”

“Hơi sáo rỗng một chút, nhưng mà nhờ có truyền thuyết này nên buổi lửa trại lần nào cũng đông người tham gia lắm đó, cậu biết không? Mặc dù nó thậm chí còn chẳng bắt buộc nữa chứ.”

“Chỉ là một truyền thống của đám người bình thường thôi…!”

“Quan trọng hơn là! Cậu không lo mình sẽ chẳng thể thân thiết hơn với tớ ở buổi lửa trại sao!? Cậu không lo lỡ chúng ta không hôn nhau ở buổi lửa trại thì sao!?”

“Không, thực ra thì hoàn toàn ngược lại.”

“Aaaaaaa…”

“Vậy thì, rốt cuộc là sao?”

“À, biết đó là cậu nên tớ nghĩ nếu cứ ở cạnh nhau cả buổi lửa trại sẽ quá sức đối với cậu, Shizuki-kun.”

“Phán đoán tuyệt vời. Tôi không muốn là một phần của cái lũ người bình thường kia đâu.”

“Chính vì vậy, tớ ít nhất cũng muốn chúng ta làm hai kẻ cô độc nhưng lại tình cờ ở gần nhau trong buổi lửa trại.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Thế có… quá đáng lắm không? Dù sao thì, dù có phải dùng cách nào đi chăng nữa, tớ thật sự muốn ở bên Shizuki-kun tại buổi lửa trại… và hôn cậu…”

Giờ thì, phải làm thế nào đây… Đương nhiên, tôi không muốn điều này. Hôn người yêu có lẽ là lẽ thường tình, nhưng tại sao cậu ấy phải làm điều đó ở buổi lửa trại chứ? Xung quanh có rất nhiều người, và dù có hôn đi chăng nữa, nếu không đúng thời điểm, mọi người sẽ thấy hết. Nhưng mà, Kasuga có vẻ nghiêm túc. Hừm…

“Được rồi, chúng ta làm thế này đi.”

“?”

“Lần này, tôi không ngại cậu thử hôn tôi đâu.”

“Thật sao!? Hiếm khi nghe được câu đó từ Shizuki-kun đó nha! Hôm nay tớ còn chưa phải nhượng bộ gì cả đó!”

“Ừ, tôi biết… Nhưng mà, dù vậy, cho dù cậu có cố thuyết phục tôi đến mức nào, tôi cũng sẽ không đồng ý đâu. Cậu càng phải thuyết phục tôi, cậu sẽ càng tuyệt vọng hơn về nụ hôn đó, phải không?”

“Đúng vậy!”

“Như thế thì chỉ phí thời gian thôi. Nếu cậu cố hôn tôi, tôi sẽ cố hết sức né tránh. Bình thường thì nhượng bộ cậu sẽ tiết kiệm thời gian cho tôi, nhưng một nụ hôn thì lại là chuyện khác. Tôi sẽ chống lại bằng tất cả những gì mình có.”

“Hiểu rồi! Vậy thì, tớ nhất định sẽ hôn cậu trong buổi lửa trại! Tất cả là để chúng ta sẽ kết hôn!”

“À, cái đó thì tôi không cho phép đâu. Hôn nhau ở một cảnh tượng như thế thì quá là xấu hổ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận