Quyển 1
Chương 4: Cấp dưới và cấp trên muốn hẹn hò lần đầu
0 Bình luận - Độ dài: 11,584 từ - Cập nhật:
Nếu yêu thích tác phẩm của chúng mình, hãy theo dõi các kênh mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ tụi mình trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“Đó rõ ràng là lỗi của cậu rồi, Nanacchi~”
Buổi chiều hôm sau, tôi đã nghe được những lời này từ cậu bạn học sinh nam đồng thời là người hiểu rõ tâm lý con gái nhất – Tadokoro Onikichi. Trong lớp vẫn còn vài bạn đang sửa soạn về nhà, thế nên tôi đành kể cho cậu ấy nghe toàn bộ sự việc với giọng thì thầm nhỏ nhất có thể.
“Cậu cũng nghĩ vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Nếu người ta đã nói ‘Chúng ta cứ như vợ chồng mới cưới ấy nhỉ’ thì cậu phải hùa theo mà bảo ‘Đúng thế đấy, em yêu của anh, chúng mình đăng ký kết hôn luôn và ngay bây giờ đi, hừm!’, được chưa?!”
“Tôi không nghĩ đó là cách nói đúng đắn đâu! Với lại, cậu đừng có gào lên như thế chứ?!”
“Chưa kể cái câu ‘Cậu không cần phải để bụng đến mức đó đâu, được chứ?’ của cậu nghe mới kinh khủng làm sao. Cậu nói cứ như một tên otaku biến thái ấy. Làm otaku thì không sao, nhưng biến thái thì không được đâu đấy, Nanacchi.”
Ư… tôi hiểu ý cậu ấy muốn nói rồi.
“Được rồi, tôi sẽ ngẫm lại chuyện đó. Nhưng mà, giờ tôi phải cứu vãn tình hình thế nào đây?”
“Dễ ợt!”
“Nói tôi nghe!”
“Cậu phải hẹn cô ấy đi… đi… đi hẹn hò chứ!” DJ Onikichi vừa nói vừa làm điệu bộ tay như đang cầm mic.
“Thôi, không đời nào.”
Làm gì có chuyện một nhân viên vụng về lại đi hẹn sếp của mình ra ngoài hẹn hò chứ!
“Có thể mà! Đi thôi! Lẹ lên!”
“Hả?!”
Onikichi túm lấy tay tôi, lôi xềnh xệch ra khỏi lớp. Cậu ấy vọt thẳng lên tầng hai, với chênh lệch chiều cao giữa hai đứa, tôi chẳng tài nào phản kháng lại được. Chưa đầy hai phút, chúng tôi đã đứng trước cửa lớp học của đối tượng.
“Có Kamijou-senpai ở đây không ạ?!” Onikichi không chút ngần ngại hét lớn vào cửa lớp của các anh chị năm hai.
Sau khi nhiệm vụ chuẩn bị bầu cử của chúng tôi bắt đầu, tôi đã kể cho Onikichi nghe về Hội trưởng. Ngay sau tiếng hét này, Hội trưởng, người đang ngồi ở cuối lớp, liếc mắt nhìn chúng tôi. Qua đó có thể thấy, Onikichi hẳn đã biết Kamijou Touka là ai. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn đi thẳng đến chỗ cô mà không hề do dự.
“Hê-lô! Tớ là Oni-chan hay Tadokoro Onikichi! Yay!” Onikichi ngay lập tức đưa tay phải ra bắt tay Hội trưởng.
Hội trưởng dường như không biết phải đối phó thế nào, đành thuận theo tự nhiên và lúng túng bắt tay cậu ấy.
“T-Tôi là Kamijou Touka.”
“Touka à! Rất vui được gặp cậu, yay!”
Sao cậu lại gọi tên riêng cô ấy?! Cô ấy là tiền bối của cậu đấy! Hội trưởng liếc nhìn tôi, cứ như thể đang cầu cứu, nhưng rồi lại lập tức quay mặt đi. Chắc là cô ấy vẫn còn giận vì chuyện hôm qua.
“Onikichi và Nanaya, hai cậu đến đây làm gì?”
Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra Nao đang đứng cạnh Hội trưởng.
“Tôi cũng muốn hỏi lại cậu đấy, sao cậu lại ở đây, Nao?”
“Hội trưởng và tôi đang bàn về việc đi tiệm làm tóc vào cuối tuần tới.”
“Hả, Hội trưởng đi cắt tóc ạ? Tiếc quá, tóc của Hội trưởng đẹp thế mà.”
“Gì-gì-gì cơ, Shimono-kun! Không phải tôi, mà là Nao-chan!”
“Hả?! Em sẽ phải cắt tóc sao?! Em cứ tưởng mình chỉ là người hộ tống thôi chứ!”
Có vẻ như chính khổ chủ cũng không hề biết về kế hoạch này.
“Bình tĩnh đi, Nao-chan. Tôi xin lỗi, tôi đã diễn đạt kém. Chúng ta không đi cắt tóc, chỉ là làm một kiểu tóc khác một chút để phục vụ cho cuộc bầu cử thôi.”
Kiểu tóc khác sao? Tôi không mấy khi chăm chút cho tóc tai nên cũng hơi mù tịt về khoản này. Vì tóc Nao vừa vặn không chạm vai, tôi không nghĩ có thể làm được gì nhiều. Đó là kiểu tóc rất hợp với một nữ sinh cấp ba như em ấy.
“Kiểu tóc à…”
Là con gái, những lời của Hội trưởng dường như đã tác động đến Nao, khi cô bé lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Đúng vậy. Em phải phát biểu trong ngày bầu cử, nhớ không? Việc chuẩn bị tuy quan trọng, nhưng bài phát biểu cuối cùng mới là thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất tới cử tri. Nếu lúc đó em không thuyết phục được họ, thì số phiếu đã vận động được trước đó cũng có thể mất trắng.
“Chuyện đó có lý. Nhưng mà, nó liên quan gì đến mái tóc của em ấy?” Tôi thắc mắc, lập tức nhận về cái nhìn lạnh băng từ Hội trưởng.
Lẽ nào mình lại nói gì sai sao?
“…Bài phát biểu giống như một buổi trình bày, phải không? Hay nói cách khác, là một màn 'bán thân' để người khác chấp nhận mình. Vậy điều đầu tiên mà em phải lưu tâm khi gặp một người mới và có tiềm năng quan trọng là gì?”
“Aaaa…! Ấn tượng ban đầu!”
Chết tiệt, dĩ nhiên là chị ấy sẽ giận nếu mình không nghĩ ra ngay rồi.
“Đúng vậy. Con người thường coi trọng vẻ bề ngoài lắm. Vậy nên, cho dù bài phát biểu của em có hay đến mấy, nếu người phát biểu không tạo được cảm giác đáng tin cậy thì cũng chẳng ai nhớ đến. Để cân bằng điều đó, ấn tượng đầu tiên là cực kỳ quan trọng. Dĩ nhiên, không phải ấn tượng của Nao-chan là tệ đâu nhé. Em dễ thương, lại tràn đầy năng lượng, còn gì bằng nữa.”
“Hura, Hội trưởng khen em kìa~!” Nao nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Đúng là nhìn em ấy thôi cũng đủ tiếp thêm năng lượng cho tôi cả ngày rồi.
“Tuy nhiên, tôi không cảm thấy ở em có chút sức mạnh hay khả năng thuyết phục cần thiết cho một bài phát biểu.”
“Oa oa, Hội trưởng mắng em! Em khóc bây giờ!”
“Mặc dù vậy, không cần phải thay đổi vẻ ngoài quá nhiều đâu. Thay đổi đột ngột lúc này chỉ làm em thêm bất lợi thôi. Vì vậy, chúng ta sẽ tạo kiểu tóc một chút, tạo nên một 'khoảng trống' đủ để em nghe có vẻ đáng tin hơn.”
Tôi chợt nhớ lại ngày đầu tiên mình đi bảo dưỡng xe cho vị khách VIP kia. Chị ấy đã sửa lại cà vạt cho tôi. Nghe có vẻ tầm thường, nhưng chỉ một thay đổi nhỏ như vậy cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến ấn tượng của người đối diện. Nó giống như hiệu ứng cánh bướm vậy.
“Nhưng mà, dù em có làm tóc đi nữa, tối về tắm là hỏng hết à.”
“Không sao, chị sẽ ghi nhớ cách họ tạo kiểu, và làm lại cho em vào ngày bầu cử. Nhưng để làm được điều đó, chị cần xem các chuyên gia làm thế nào. Nếu là tiệm làm tóc chị hay lui tới, chị tin tưởng tay nghề của họ tuyệt đối.”
Vậy mà chị ấy lại tự tin tuyên bố có thể sao chép tay nghề của người ta chỉ sau một lần quan sát.
“Vậy thì đỡ quá rồi!”
Nao nói vậy, hoàn toàn tin tưởng Hội trưởng mà không một chút nghi ngờ.
“Dĩ nhiên, vào ngày hôm đó, em phải mặc đồng phục cho đúng chuẩn mực. Chẳng hạn… em đang khoe ngực hơi nhiều rồi đấy.” Hội trưởng nhìn bộ ngực đầy đặn của Nao và đỏ mặt.
Chị ấy 28 tuổi rồi mà sao vẫn ngây thơ thế nhỉ?
“Dạ dạ~! Nếu Hội trưởng đã nói vậy, em sẽ làm theo ạ! À mà hai người đến đây làm gì thế?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Giờ đến lượt Nanacchi! Mau đi, Nanacchi, nói với Touka đi!”
Ôi chết tiệt, mình quên khuấy mất. Tên công tử đào hoa này đã lôi mình đến đây mà.
“…Chuyện gì?” Hội trưởng khoanh tay, nhìn tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy chị ấy như vậy. Chị ấy chỉ như thế này mỗi khi sắp sửa cảnh cáo tôi vì tôi đã gây chuyện. Không… nghĩ lại thì, mình đúng là đã làm một chuyện điên rồ. Mình đã khiến cấp dưới nổi giận mà còn chưa hề xin lỗi. Vì đã lâu rồi kể từ khi chúng tôi quay ngược thời gian, nên có lẽ giác quan của mình đã trở nên cùn mòn. Cơ thể này có thể là của một chàng trai trẻ, nhưng bên trong, mình là một người trưởng thành. Trời ơi, lẽ nào mình luôn là một gã hỗn xược như thế này sao? Tôi vẫn chưa rõ ràng về cái vụ hẹn hò mà Onikichi nhắc tới, nhưng trước hết, tôi phải xin lỗi và thể hiện quyết tâm của mình đã.
Được rồi… trong căn phòng này ngoài chúng tôi ra không còn học sinh nào khác, và bây giờ Nao hay Onikichi có nghĩ tôi lập dị cũng chẳng sao. Shimono Nanaya sẽ chơi hết mình!
“Trưởng phòng Kamijou!” Tôi cất tiếng gọi tên cô ấy, âm lượng có lẽ vọng khắp hành lang, rồi vội vàng sụp lạy xuống đất. “Những lời ngu xuẩn, thiếu suy nghĩ của kẻ hèn mọn này đã khiến Trưởng phòng vô cùng phật ý, tôi xin thành thật tạ lỗi! Thật đúng là hành động không xứng làm cấp dưới, vậy nên tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để bù đắp! Với tấm lòng thành khẩn muốn hối cải, tôi mạo muội mời Trưởng phòng đi chơi vào Chủ Nhật tuần tới, không biết cô có tiện không ạ?!” Tôi ngẩng đầu lên, dò xét sắc mặt Trưởng phòng.
Không cần nhìn lần thứ hai cũng biết, mặt cô ấy đã đỏ bừng lên. Và ngay sau đó là một giọng nói sặc mùi giận dữ.
“Đồ ngốc!”
Đây chính là tuyệt chiêu xin lỗi của dân công sở kiểu Shimono.
*
“Trưởng phòng, hôm sinh nhật Kofuyu cô có uống rượu không?”
“T-Tôi không có!”
“Xin lỗi, cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Tôi chưa từng thấy Trưởng phòng khóc như thế bao giờ, nên tự hỏi liệu cô ấy có uống chút rượu nào trong lúc tôi và Nao đang nói chuyện riêng không, nhưng xem ra không phải vậy. Có lẽ cô ấy còn là một thiếu nữ trong sáng hơn tôi tưởng tượng nhiều?
“Hôm qua cô có đi làm tóc với Nao không?”
“…Có.”
“Ồ, cô cắt tóc một chút à?”
“Hả?! Ờ… thì chỉ tỉa đuôi tóc một chút thôi. Có gì to tát đâu.”
Thì ra là vậy! Tôi cứ thắc mắc sao cô ấy lại có gì đó khác lạ hơn bình thường, may mà tôi đã nói ra. Bây giờ là sáng Chủ Nhật, tôi và Trưởng phòng đang đứng dưới chiếc đồng hồ lớn ở nhà ga, cả hai đều mặc đồ thường phục. Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi gặp riêng Trưởng phòng thế này, dù chúng tôi đã làm việc cùng nhau một thời gian dài rồi. Thế mà tôi cứ nghĩ Trưởng phòng sẽ diện một bộ quần âu trưởng thành đến đây, ai ngờ cô ấy lại chọn váy — mà còn là váy tương đối ngắn nữa chứ. Đúng là trông nữ tính và giống nữ sinh trung học thật, nhưng ít nhất thì không giống phong cách của cô ấy chút nào. Chắc là Trưởng phòng vốn dĩ vẫn luôn là một thiếu nữ đơn thuần thôi.
Mặc dù vậy, dáng vẻ và phong cách vẫn khiến cô ấy đẹp mê hồn như mọi khi. Mọi thứ đều hợp với cô ấy. Cô ấy mặc một chiếc áo cánh thanh lịch có diềm xếp nếp, màu xanh lá nhạt càng tôn lên vẻ dễ thương. Trông cô ấy trẻ hơn bình thường rất nhiều, sự tương phản ấy khiến tôi thấy bấn loạn cả người. Ngay cả kiểu tóc búi nửa đầu cũng thật tươi mới, đến nỗi tôi chẳng tìm được từ ngữ nào để diễn tả vẻ đáng yêu của cô ấy.
“Shimono-kun, cậu nhìn chằm chằm cái gì đấy?”
“Tôi chỉ đang ngắm Trưởng phòng đáng yêu thôi ạ.”
“Tôi sẽ giết cậu thật đấy!”
Hả?! Dù tôi đã khen cô ấy mà! Trưởng phòng lúng túng nghịch tóc, rồi lại kéo váy xuống khi cô ấy bồn chồn. Lại làm cô ấy giận rồi sao? Đối mặt với những tình huống như thế này, bậc thầy tình yêu Yuito đã nói rằng tôi nên thành thật và khen trang phục của cô ấy. Chẳng lẽ cách tôi khen chưa đúng sao?
“Cụ thể là gì?”
“Hửm? Cô nói gì cơ?”
“Tôi đang hỏi cụ thể là phần nào của tôi dễ thương.”
Không, cô ấy thực ra đang vui sao?! Tôi thật sự không hiểu phụ nữ! Nhưng đây là cơ hội để tăng hảo cảm của cô ấy dành cho mình! Cô ấy đang liếc nhìn tôi đây đó, đúng lúc rồi đấy, Nanaya!
“Ừm…………”
“Nếu không nghĩ ra được gì thì đừng có làm phiền!”
Giờ thì toi rồi. Không phải là tôi không nghĩ ra được gì, mà là tôi thiếu vốn từ để diễn đạt cho đúng thôi. Chết tiệt, mình đúng là đồ vô dụng. Tuy nhiên, ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu. Trưởng phòng đã tốt bụng chấp nhận lời mời của tôi, nên đây dù sao cũng là một buổi hẹn hò. Bằng mọi giá tôi phải khiến cô ấy vui vẻ lên. À mà nói là hẹn hò, nhưng là học sinh trung học thì không thể đi ăn tối thịnh soạn được, vậy nên ăn trưa vậy.
Tất nhiên, tôi đã chọn sẵn nhà hàng từ trước rồi. Người quản lý phụ đào hoa của tôi đã giới thiệu một nhà hàng mì Ý bí mật ở quanh đây. Tôi đã ghi nhớ nó từ bấy lâu, nhưng giờ cuối cùng cũng đến lúc sử dụng.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi, Trưởng phòng. Tôi sẽ mời cô một bữa mì Ý thật ngon!”
*
Khoảng mười phút sau đó, tôi đứng sững trước một tiệm pachinko cũ kỹ, nhỏ bé, há hốc mồm kinh ngạc.
“Cậu cũng chơi pachinko sao, Shimono-kun?”
“H-Hả? Nó đáng lẽ phải ở đây chứ… Hay là phá sản rồi?”
Lạ thật… Tòa nhà này đáng lẽ phải nằm dưới lòng đất, và chắc chắn không phải là một tiệm pachinko. Nhưng rồi, chị Trưởng nhanh chóng cho tôi đáp án chính xác.
“Không phải là phá sản, mà là có lẽ nó còn chưa được xây dựng thì đúng hơn.”
Mất một lúc tôi mới hiểu ra lời chị ấy nói, rồi bừng tỉnh. À, thì ra là vậy, cái tiệm pachinko kia sẽ bị dỡ bỏ để xây tòa nhà mới.
“Đúng rồi… Chúng ta đang ở mười một năm trước mà… Thật là tính toán sai lầm… Em xin lỗi, chị Trưởng.”
“Không sao đâu, thật đấy. Nếu chúng ta quay lại nhà ga, sẽ nhanh chóng tìm được chỗ khác thôi.”
Cuối cùng, chúng tôi đành phải đi bộ quay lại, khiến một người phụ nữ như chị ấy mất oan hai mươi phút. Tạm thời, chúng tôi ghé vào một nhà hàng Ý theo chuỗi để ăn trưa. Vừa ngồi xuống chỗ, chị Trưởng đã vui vẻ chỉ vào thực đơn.
“Em muốn mì Ý sốt kem với bơ và tôm!”
“Vậy thì em sẽ gọi món napolitan…”
“Cậu vẫn còn ủ rũ thế à? Thôi nào, chuyện đó có gì to tát đâu, thật đấy. Huống hồ, chị cũng hay tự mình đến đây mà.” Chị Trưởng mỉm cười dịu dàng.
“Chị không giận à, chị Trưởng?”
“Hoàn toàn không… Thật ra, ngay cả chuyện hôm nọ, chị cũng không giận thật sự, chỉ là… hơi hờn dỗi một chút thôi. Và chị rất vui vì hôm nay cậu đã rủ chị đi chơi, nên cứ vui lên nhé!”
“Chị Trưởng~! Em thật sự rất mừng vì chị lại là cấp trên của em!”
“Đừng gọi chị là Trưởng ở đây! Với lại, đừng có quỳ lạy ở trường nữa nhé! Không bao giờ nữa!” Chị Trưởng bĩu môi, nắm chặt tay thành quyền.
Chết tiệt, nếu chị ấy đối xử tốt với mình rồi lại thể hiện những cử chỉ đáng yêu như vậy, thế nào mình cũng đổ đứ đừ cho mà xem! Tôi phải làm sao đây? Kế hoạch ban đầu của tôi đã tan tành. Sau khi ăn ở quán mì Ý, tôi định đến một tòa nhà giải trí với khu trò chơi điện tử ở tầng một và rạp chiếu phim ở tầng hai. Chơi máy gắp thú sau bữa trưa, rồi tận hưởng một bộ phim gay cấn… Đó sẽ là một kế hoạch hoàn hảo cho buổi hẹn hò của học sinh cấp ba, nhưng tất cả đã bị phá hủy. Rủ cấp trên đi chơi vào ngày cuối tuần, lại chỉ ăn trưa thôi thì không ổn chút nào.
“Haizzz…”
“Sao cậu vẫn thở dài thế? Không vui khi có quý cô đây bên cạnh à, Nanaya-kun?”
Lại nữa rồi, cái kiểu "chế độ tình tứ" bất chợt của chị Trưởng. Ước gì hôm nay mình cứ dựa dẫm vào đó thôi, nhưng không được.
“Em đi lấy nước đây.”
“À, ừ.”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía quầy đồ uống. Và rồi, trong lúc đang rót nước, tôi lại một lần nữa suy nghĩ về kế hoạch. Là người lớn, bạn có thể mời ai đó đi uống nước và dành trọn phần còn lại của ngày bên nhau, nhưng khi chỉ nói chuyện mà không có rượu, tôi rõ ràng đang ở thế bất lợi. Là một người chưa từng trải nghiệm tình yêu, điều đó sẽ lập tức phô bày sự yếu kém của tôi với tư cách một người đàn ông.
Tôi rót đầy hai cốc nước và quyết định rằng suy nghĩ thêm cũng vô ích, nên quay người lại. Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy một cảnh tượng chẳng lành.
Ngay phía sau chỗ chúng tôi một hàng ghế, tôi thấy hai gương mặt quen thuộc. Chắc là họ định cải trang, vì đội mấy cái mũ lưỡi trai trông đáng ngờ, nhưng với bộ ngực lớn và vẻ ngoài hào nhoáng đặc trưng của họ, làm sao tôi có thể nhầm lẫn được chứ.
“Hai người đó đã theo dõi chúng ta.”
Nao và Onikichi có lẽ đã bám theo sau chúng tôi để kiếm thêm chút niềm vui. Thoáng chốc, tôi đã nghĩ đến việc hỏi ý kiến họ về một kế hoạch hẹn hò mới, nhưng đây vốn dĩ là buổi tôi bù đắp cho Sếp, nên nếu vui vẻ như bạn bè thì chẳng còn ý nghĩa gì. Vả lại, dù tôi có nói với Sếp rằng họ theo sau, thì cũng chỉ gây hiểu lầm mà thôi, vậy nên tôi quyết định cứ giả vờ như không nhìn thấy họ. Cuối cùng, tôi làm theo cách đó và quay lại chỗ Sếp đang đợi.
“Cảm ơn cậu vì nước. Tôi đã gọi món trước rồi.”
“Dạ, cảm ơn Sếp rất nhiều ạ.”
“Thật đấy, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Thôi rồi, có lẽ đã đến nước này thì tôi cũng nên nói thẳng ra.
“Nói thật là, sau đây tôi không có kế hoạch nào cả.”
“Ơ, vậy là chúng ta rảnh rang từ giờ sao?”
“Vâng, tôi xin lỗi Sếp rất nhiều! Tôi thật vô dụng khi đã là người mời Sếp mà lại không thể nghĩ ra bất kỳ kế hoạch tử tế nào!”
“Bình tĩnh nào, tôi không giận hay gì cả. Nếu cậu không có kế hoạch sau đây, thì tôi có một nơi muốn đến.”
“Thật sao?”
“Ừm!”
Một nơi mà Sếp muốn đến ư? Tôi chẳng biết gì về Sếp khi cô ấy không ở chỗ làm, nên đây có lẽ là một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm về cô ấy.
“Vậy thì, chúng ta sẽ đi đâu ạ?”
“Đến công ty!”
“Hả?”
“Cậu không tò mò về công ty vào giờ này, mười một năm trước sao?!”
“S-Sếp, Sếp nói lớn quá rồi.”
Tôi tự hỏi, Nao và Onikichi có nghe thấy không nhỉ? Hay quan trọng hơn là, Sếp đang nói cái quái gì vậy? Chúng tôi đã quay trở lại làm học sinh trung học rồi, và tôi thề là tôi không muốn đi làm một chút nào, vậy tại sao tôi lại phải tự mình đến đó?! Sếp mê công việc đến mức đó sao?!
“Tôi không đợi nổi nữa rồi~”
“Khoan đã, dừng lại, đừng quyết định vội.”
Hai cái đuôi kia sẽ nghĩ gì nếu chúng tôi đến công ty của mình? Chưa kể tôi đã gọi Sếp là Sếp trước mặt họ, còn quỳ lạy nữa chứ, tất cả những chuyện đó tôi còn có thể cười xòa cho qua, nhưng đi đến công ty thì chắc chắn là tự tìm đường chết rồi! Chúng tôi sẽ làm gì ở đó chứ?!
“Cậu không muốn sao, Shimono-kun?”
“Vì chúng ta đã quay về thời điểm này, không phải nên làm gì đó giống học sinh trung học hơn sao?”
“Tôi tin rằng việc được chiêm ngưỡng thế giới của người lớn tại một công ty rất giống với những gì một học sinh trung học nên làm. Bởi lẽ phần lớn thời gian làm học sinh xoay quanh việc học, chúng ta về cơ bản là đang chuẩn bị để bước vào một công ty.”
“Tôi biết ngay mà, không nên đòi hỏi cô ấy làm điều gì đó giống học sinh trung học.”
“Vậy thì quyết định vậy nhé, ăn xong chúng ta đi ngay!”
Đây còn có thể gọi là buổi hẹn hò nữa không vậy?
*
Chúng tôi thực sự đã đến. Sau khi đi tàu điện, mất khoảng tám phút đi bộ từ ga tàu gần nhất. Chi nhánh của chúng tôi, nơi có số lượng nhân viên đông nhất ngoài trụ sở chính, thuê toàn bộ tầng ba của tòa nhà lớn này. Mỗi lần đến đây làm việc, tôi lại luôn nghĩ cùng một điều—
“Công ty thoải mái ghê~” Sếp thốt lên.
“Chỉ có Sếp thôi!”
“Hả?”
“Đừng có ‘Hả?’ tôi! Dù Sếp là cấp trên của tôi, nhưng chừng đó tôi được phép nói!”
Không đời nào tôi lại cảm thấy như vậy sau khi đến đây mỗi ngày. Ngay cả bộ lọc hoài niệm của tôi cũng chẳng có tác dụng gì… hay gọi đó là bộ lọc tương lai nhỉ? Dù sao thì, chúng tôi cũng đã đến trước cửa, nhưng không thể vào được. Mà nghĩ lại, tôi nghi ngờ mọi thứ đã thay đổi nhiều so với trước đây, nên tôi nghĩ giờ cô ấy cũng nên hài lòng với chừng đó rồi.
“Sếp, chúng ta đi thôi.”
“Ừm, vào trong thôi.”
“Thế giới nào mà chúng ta làm vậy chứ?!”
“Chúng ta đã đến đây rồi, nên cũng nên xem xét một chút chứ.”
“Ơm, Sếp à, chúng ta là học sinh trung học. Sếp là một cô gái trung học. Sếp hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ nào với doanh nghiệp này cả. Sếp hiểu không? Sếp là người ngoài, vậy Sếp nghĩ một đứa trẻ như Sếp có được phép vào trong không?”
“Không hẳn là không.”
“Tôi biết ngay mà, đúng không?”
“Nếu là tôi, thì có.”
“Tuy tôi không vào được, nhưng người khác thì có thể đấy.”
Chết tiệt, tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì nữa. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi. Nếu hai đứa kia đang theo dõi chúng tôi mà bình luận về chuyện này thì tôi không biết giấu mặt vào đâu.
“A, Shimono-kun! Nhìn kìa! Trợ lý giám đốc! Trợ lý giám đốc Nakagawa!”
“Hả? Ai… Khoan đã, cô nói đúng! Anh ấy trẻ thật!”
Chúng tôi thấy một người làm công ăn lương trạc ngoài hai mươi, mặc sơ mi hồng, cà vạt tím, đang đi về phía tòa nhà. Trông anh ta rõ ràng là trẻ hơn nhiều so với hình dung, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra.
“Đó là hồi anh ấy còn là nhân viên mới đúng không! Chắc là năm thứ nhất hay năm thứ hai gì đó?! Trẻ quá chừng! Chắc phải lâu nữa mới điển trai được.”
“Th-Thật sao? Nhìn gáy anh ấy hơi dài và buồn cười nhỉ?”
Đúng vậy, tôi ghen tị chết đi được.
“Haiz, tôi đã đoán là trợ lý giám đốc Nakagawa sẽ tới vào giờ này mà. Dù gì thì giờ nghỉ trưa anh ấy cũng về nhà mà.” Trưởng phòng cười tủm tỉm nói.
“Khoan đã, cô là…?”
“Cậu đợi ở đây một lát nhé.” Trưởng phòng vỗ vai tôi rồi bước về phía trợ lý giám đốc.
Ban đầu, anh ta có vẻ bối rối, nhưng ngay lập tức nở nụ cười. Không biết cô ấy đã dùng kỹ năng nói chuyện kiểu gì nữa? Trong lúc cô ấy bận rộn trò chuyện, tôi liếc mắt nhìn quanh, tìm kiếm hai đứa kia xem chúng đang ẩn nấp ở đâu. A, tìm thấy rồi. Tôi có thể thấy đầu chúng nhô ra từ bụi cây. Hay mình bảo chúng nó bây giờ… Không, trưởng phòng đã quay lại rồi.
“Chúng ta có thể vào trong.”
“Thật sao?! Cô đã nói gì vậy?!”
“Rằng chúng tôi là sinh viên đại học và muốn đến thăm công ty.”
“Sinh viên đại học… À, trông cô đúng là giống thật.”
Với nhan sắc của trưởng phòng, tên trợ lý giám đốc mê gái kia chắc chắn đã đồng ý chỉ vì vẻ ngoài của cô ấy. Tuy nhiên, chúng tôi không thể lùi bước khi đã đi đến nước này. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, tôi bước về phía lối vào nơi trợ lý giám đốc đang chờ.
“Ồ, cậu có mang theo một cậu con trai sao?” Trợ lý giám đốc rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng.
Tuy nhiên, trưởng phòng dễ dàng đáp lại với một nụ cười.
“Đây là em trai tôi, Nanaya. Tuy cháu còn đang học cấp ba, nhưng cháu cũng rất tò mò về công ty của anh.”
“Ể, à, vâng, chị.”
“Hừm… Chà, trông cậu ta không giống sinh viên đại học… Thôi được! Nhưng tôi phải ngưỡng mộ động lực của cậu đấy, dù mới học cấp ba mà đã muốn tìm hiểu công ty chúng tôi. Thôi nào, theo tôi!”
Dễ dàng quá! Nhưng cũng thật đáng sợ khi trưởng phòng đã thực hiện việc này một cách hoàn hảo. Với chuyện này, Nao và Onikichi sẽ không thể theo dõi chúng tôi được, nên tôi nghĩ có thể coi đây là một điểm tích cực. Theo chân trợ lý giám đốc, chúng tôi bước vào tòa nhà. Đi thang máy lên tầng bốn, khu vực phòng quản lý. Vì tôi thường xuyên đi qua khu vực này mỗi ngày nên đây là một khung cảnh quen thuộc, nhưng vẫn có gì đó không ổn.
“Vị trí các bàn làm việc hơi khác so với cách em vẫn quen. Bây giờ phòng làm việc và phòng quản lý được tách riêng.” Tôi thì thầm với trưởng phòng.
“Ừ, hồi đó cậu còn chưa vào công ty nên không biết. Nhưng hồi năm đầu của tôi, nó vẫn còn như thế này. Mối quan hệ với văn phòng kinh doanh không được tốt cho lắm. Nhưng với việc tách riêng như vậy, thật sự rất khó làm việc.”
“Cô đã đưa ra ý tưởng cải thiện nó à?”
“Đúng vậy. Ban đầu, những người trong văn phòng và lính mới từ bộ phận quản lý xem tôi như một kẻ phiền phức, nhưng tôi đã nhanh chóng vượt qua điều đó, đảm bảo rằng tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau làm việc.” Cô ấy nói nghe đơn giản thế thôi, nhưng tôi cảm thấy điều đó thực sự rất đáng nể.
“À, tiện thể để tôi dẫn hai bạn đi gặp trưởng phòng nhé.” Trợ lý giám đốc vẫy chúng tôi lại gần một người đàn ông trung niên đang ngồi ở phía sau.
Anh ta có dáng người khá nhỏ con, không quá gầy gò, môi hơi dày. Tôi có cảm giác như đã gặp anh ta ở đâu đó rồi, nhưng lại chẳng thể nhớ ra chút nào.
“Trưởng phòng Nonomura, hai em này hình như có hứng thú với công ty chúng ta, lại là sinh viên đại học từ thị trấn bên cạnh, nên tôi nghĩ cứ đưa họ theo vậy.”
“Hửm? Lại là cậu tự ý hành động như mọi khi à? Thôi được rồi, cậu đã nói vậy thì tôi đành bỏ qua. Để xem nào… À, cái này không tệ chút nào.”
Người đàn ông nheo mắt cười. Nonomura… Nonomura… À, là gã đã từng quấy rối tình dục cô gái mới vào! Vậy ra hắn ta là trưởng phòng của chúng tôi!
“Cháu xin lỗi vì đã đột ngột tới như vậy. Cháu là Kamijou Touka, mong chú chiếu cố.”
“Ôi chao, quả là một cô gái xinh đẹp. Vậy còn cậu bé đi cùng cô là ai?” Ánh mắt sắc như dao của Trưởng phòng Nonomura lập tức hướng về phía tôi.
“Hình như là em trai của cô bé. Cậu ấy đang học cấp ba, nhưng lại rất có hứng thú với công ty chúng ta.”
“Ồ, ra vậy. Hai chị em thật đáng khen.”
Cả hai người này đều có phản ứng y hệt khi biết tôi là em trai!
“Nakagawa-kun, tháng này cậu đã hoàn thành tất cả chỉ tiêu doanh số rồi phải không? Nghỉ buổi chiều đi và dẫn hai em này đi tham quan một vòng. Chúng ta phải đảm bảo có được nguồn nhân lực trẻ, đáng tin cậy cho tương lai.”
“Rõ rồi~”
Chỉ tiêu doanh số tháng này ư? Bây giờ mới đầu tháng Sáu thôi mà! Anh ta trông như một tay chơi, nhưng kỹ năng thì miễn bàn. Với sự cho phép của Trưởng phòng Nonomura, chúng tôi được dẫn đi tham quan khắp nơi.
“Ông ấy là trưởng phòng của chúng ta ở chi nhánh chính đó. Nên lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt dâm đãng này, hừm.” Cô chị thì thầm vào tai tôi.
“Vâng, em biết rồi. Khi chị vào công ty, ông ta không còn ở chi nhánh của mình nữa phải không, chị?”
“Đúng vậy. Lúc đó ông ta đã chuyển đến chi nhánh chính rồi.”
“Sau khi chị nổi khùng lên và cho ông ta một trận, ông ta đã không bao giờ dám bén mảng đến đây nữa.”
“Này, đừng có nói vậy chứ… Chị giận dữ lắm sao? Đáng sợ nữa à?”
“Cực kỳ đáng sợ luôn. Em cứ tưởng chị đến từ hành tinh của loài quỷ ấy.”
Cô ấy không chút do dự thúc khuỷu tay vào sườn tôi. Dù đáng sợ thật, nhưng cũng đáng yêu vô cùng.
“Đây là văn phòng phụ trách các công việc hành chính~ Nói chung là nơi xử lý mọi giấy tờ.” Anh phó phòng dẫn chúng tôi đi qua vách ngăn chia đôi sàn nhà.
“Nakagawa-kun, hai đứa nhóc này là ai vậy?”
Một phụ nữ trẻ đang ngồi ở bàn giữa đã chú ý đến chúng tôi. Chỉ có tiếng lạch cạch của bàn phím vang lên, tạo nên một bầu không khí nặng nề.
“Chào Takano-san, vất vả rồi. Hai em này đến tìm hiểu công ty chúng ta, hy vọng sau này sẽ giúp đỡ được chúng ta.”
“Lại nói những lời vô nghĩa… Chắc được tự do trong hoạt động kinh doanh sướng nhỉ. Tôi chẳng quan tâm đâu, nên phiền anh đừng cản đường tôi được không?” Cô ấy lườm anh phó phòng như thể đang nhìn một đống rác vậy.
Xinh đẹp như vậy mà tính tình thật đáng tiếc.
“Ồ, là Takano-san. Cô ấy trẻ thật.”
“Hả? À, em nói đúng. Chị đoán Takano-san thời trẻ chắc hẳn là một mỹ nhân.”
Đây là Takano-san hiền lành ở phòng kinh doanh, người luôn cho tôi kẹo! Cô ấy về cơ bản giống như một cựu binh trong giới kinh doanh vậy. Vì cô ấy vừa bước sang tuổi 40 vào hôm nọ, nên bây giờ chắc phải khoảng 27 tuổi. Phải nói rằng, cô ấy gần như là một người hoàn toàn khác. Takano-san mà tôi biết không hề nghiêm khắc và khó đối phó đến vậy. Và, cô ấy cũng không tệ với anh phó phòng đến thế.
“Chị ơi, Takano-san này không phải hơi đáng sợ sao?”
“Đương nhiên rồi. Như chị đã nói trước đó, mối quan hệ giữa phòng kinh doanh và phòng giao dịch không thể tệ hơn được nữa. Vì người ở phòng giao dịch cứ ném hết mọi thứ cho họ, nên người ở phòng này luôn phải gánh vác một gánh nặng rất lớn.”
“Hưm~ Tất nhiên cô ấy sẽ bực mình nếu anh ta đột nhiên đưa hai đứa trẻ theo thay vì làm việc.”
“Quan trọng hơn là, cậu vừa gọi cô Takano là người đẹp đấy à?”
“Vâng, đúng vậy. Cô ấy không đẹp sao?”
“Cứ cho cậu biết, dù giờ cô ấy có vẻ ngoài như thế này, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa hai người vẫn không hề thay đổi đâu. Chưa kể, khi tôi vào công ty thì cô ấy đã kết hôn rồi, nên dù bây giờ cô ấy có độc thân đi nữa thì chồng tương lai cũng đã có rồi. Cậu hiểu chứ?”
“Chắc chắn rồi. Sao sếp cứ bận tâm chuyện đó vậy?”
“Không có gì.” Sếp quay mặt đi.
Thật tình, sếp bị làm sao vậy không biết? Khi chúng tôi đang trò chuyện, cuộc trao đổi giữa Trợ lý Nakagawa và cô Takano cũng kết thúc, và chúng tôi rời khỏi khu vực đó. Đi xuống cầu thang, chúng tôi đến khu vực nghỉ ngơi ở tầng ba. Cùng với hàng loạt máy bán hàng tự động, tôi còn thấy một khu vực nhỏ được ngăn cách bằng một cánh cửa, đó là phòng hút thuốc.
“Xin lỗi đã để hai người chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy nha~” Trợ lý mua cho chúng tôi hai lon nước ngọt rồi đưa cho chúng tôi.
“Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi đoán bộ phận nghiệp vụ hẳn là có rất nhiều việc phải giải quyết, đúng không ạ?”
Sếp nhận lon nước và đáp lời.
“À, tôi cũng đoán vậy. Tôi đã nói với Trưởng phòng rằng chúng tôi ở bộ phận giao dịch nên giải quyết các vấn đề của bộ phận nghiệp vụ, nhưng ông ấy cứng đầu lắm. Ông ấy cứ nói ‘việc của họ thì để họ lo, chúng ta có việc của chúng ta’. Tôi không biết liệu chúng ta có thể tiếp tục như thế này được không nữa.” Trợ lý cười phá lên.
Đúng là người khôn ngoan. Anh ta rõ ràng đã nhận ra rằng sự hợp tác ở đây không hiệu quả chút nào. Tuy nhiên, anh ta vẫn là lính mới, nên dù thành tích có xuất sắc đến đâu thì hiện tại cũng chẳng có lý do gì để ai đó phải nghe lời anh ta cả. Chà, tôi đoán Kamijou Touka đúng là vượt trội hơn người bình thường.
“Nhưng, đó chưa phải là tất cả đâu.” Trợ lý nhìn vào lon cà phê của mình và tiếp tục.
“Chưa phải là tất cả sao?” Tôi hỏi lại.
“Ừ. Vấn đề là, cả tôi và người phụ nữ lúc nãy thực ra đã lừa dối nhau.”
““Hả?!””
Giọng tôi và giọng sếp hòa vào nhau một cách hoàn hảo.
“Cô Takano… người vừa nãy cũng có người yêu giống như tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều nghĩ ‘Này, anh ta/cô ta đẹp trai/xinh gái thật’, và rồi… chúng tôi đã làm chuyện đó.”
Dừng lại đi! Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa! Hơn nữa, anh đang kể cái gì cho một học sinh trung học vừa đến tham quan công ty vậy hả?! Chẳng ai quan tâm chuyện đó đâu! Anh có bị ngốc không?! Nhìn kìa, sếp đang bám chặt lấy tay tôi vì quá khiếp sợ! Hay đúng hơn, chắc là sếp đang run lên vì tức giận.
“Và rồi, cô ấy đột nhiên hành xử như thể cô ấy là phụ nữ của tôi ấy!”
À, tiêu rồi. Tay sếp siết chặt hơn nữa.
“Cô ấy có lẽ ghen tị vì tôi có một cô gái đại học dễ thương như vậy đi cùng… Hả?”
Tôi bắt đầu chạy thục mạng xuống hành lang, kéo theo tay sếp. Nếu cô ấy còn nghe thêm chuyện của cái gã trợ lý dê xồm này nữa, chúng tôi sẽ triệu hồi ra tử thần mất. Thế là, tôi bỏ chạy. May mắn thay, tôi đã làm việc ở đây một thời gian nên khá quen thuộc với bố cục của tòa nhà. Đi xuống cầu thang, sếp và tôi rời khỏi tòa nhà.
“Hộc… hộc… Sếp… vậy là đủ rồi phải không? Hôm nay chúng ta cứ về nhà thôi.”
“…………”
“Sếp?”
Vì sếp không trả lời, tôi nhìn sang. Mặt sếp đỏ bừng. Chắc hẳn cô ấy đang giận sôi máu vì gã trợ lý kia.
“…Shimono-kun.”
“Vâng.”
“…Tay cậu.”
“Hả? À, tôi xin lỗi!”
Bây giờ nghĩ lại, tôi đã nắm lấy tay sếp trong lúc hấp tấp. Tôi buông ra ngay lập tức, nhưng vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại trên tay mình. Giờ thì tôi thấy ngượng vô cùng.
“K-Không sao đâu… Dù vậy, cái gã trợ lý đó vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ! Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe nói cô Takano lại lừa dối như thế.”
“Đ-Đúng vậy!”
Tim tôi đập loạn xạ. Cuộc trò chuyện này sao mà gượng gạo đến thế.
“T-Tôi xin lỗi vì đã hành xử ích kỷ như vậy. Giờ thì tôi thấy đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“V-Vâng ạ!”
Chúng tôi rời khỏi tòa nhà. Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái. Dù trước đây tôi đã từng bị kéo đến các câu lạc bộ nam tiếp viên và những nơi dành cho người lớn khác, nhưng một cái nắm tay trong sáng… với người mình thích… thì chưa bao giờ có cả. Aaaa, xấu hổ quá chừng. Thế mà, tôi vẫn không kiềm được liếc nhìn bàn tay cô ấy thêm lần nữa. Mình… mình muốn nắm lại lần nữa. Vừa ngẩng đầu lên khỏi bàn tay trắng nõn xinh đẹp của cô ấy, tôi liền chạm phải ánh mắt của trưởng phòng.
“Ư-Ưm…”
Này, tôi đang định nói gì đây nhỉ?
“G-Gì vậy?” Trưởng phòng lảng tránh ánh mắt tôi.
Nói đi! Lúc này, quan trọng nhất là phải có khí thế. Thầy Yuito lúc nào cũng nói thế. Mình sẽ nắm tay cô ấy thêm lần nữa.
“Trưởng phòng, chúng ta có thể…”
“Á à! Cuối cùng cũng ra rồi!”
“Nao! Cậu hét to thế thì việc chúng ta lén theo dõi còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
Ôi, đúng rồi, tôi hoàn toàn quên bẵng hai người này mất.
***
Sau khi bỏ chạy khỏi công ty, chúng tôi quay về ga tàu địa phương, rồi đến một công viên gần đó. Vừa tìm được chỗ trống, trưởng phòng liền lên tiếng.
“Vậy, hai người đang làm gì ở đó hả?”
Nao là người đầu tiên phản ứng với câu nói đó.
“Chúng cháu đi theo dõi buổi hẹn hò của sếp ạ!”
“K-Không phải hẹn hò! Khoan đã, đây là hẹn hò sao, Shimono-kun?!”
“Hoàn toàn không phải ạ.”
Làm sao tôi có thể nói “Vâng, là hẹn hò” trong cuộc trò chuyện này chứ. Khỉ thật con bé Nao này, giờ nó đã tự thú hết rồi, chúng tôi còn lí do gì để dồn ép nó nữa đây. Với cái tính trung thực đó, con bé thật đáng sợ.
“Vậy thì, hai đứa làm gì ở đó?”
Thấy chưa, giờ cô ấy lại lật ngược tình thế và chất vấn chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi không thể nào thú nhận mọi chuyện với một người như Nao được.
“Đ-Đó là… Thôi mà, Shimono-kun, cậu nói đi.”
Á, không công bằng! Cô ấy lại ném câu hỏi sang cho tôi! Đúng là cấp trên thất bại mà!
“Ư-Ưm… Tầng một của tòa nhà đó có một tiệm bánh ngọt rất ngon, nên chúng tôi ghé qua đó ạ.”
“Hả~? Trông cứ như một công ty hơn ấy chứ. Đúng không, Onikichi?”
“Đúng vậy~ Trông đúng là một tòa nhà văn phòng điển hình… Mà, có nhà hàng ở tầng một thì cũng không hiếm đâu.”
Giúp đỡ tốt lắm, Onikichi.
“Chà, buổi hẹn hò của hai người trưởng thành ghê ta~”
“Nao-chan, đó không phải hẹn hò. Đúng không, Shimono-kun?”
Sao cô ấy cứ phải liên tục xác nhận với tôi thế nhỉ?
“Vâng vâng, cậu thấy tôi đã phải quỳ lạy thế nào rồi đấy? Tôi chỉ mời cô ấy đi ăn trưa như một lời xin lỗi thôi mà.”
“Thế không phải gọi là hẹn hò à?”
““Không!””
Hôm nay, tôi và trưởng phòng đúng là tâm đầu ý hợp. Dù sao thì, lời giải thích nửa vời của tôi có vẻ đã thuyết phục được Nao, vì con bé không hỏi thêm câu nào nữa. Trưởng phòng thấy đây là cơ hội, liền lập tức đổi chủ đề.
“Nao-chan, hôm qua con bé có thực hiện được kiểu đi bộ cô dạy không?”
“Kiểu đi bộ?”
Tôi cũng tranh thủ hỏi chen vào. À mà, đó đúng là câu hỏi thật lòng của tôi. Cái đó nghĩa là gì vậy?
“Hôm qua, chúng tôi đã tập đi bộ cho Nao vì mục đích bầu cử ấy mà.” Trưởng phòng trả lời, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi chút nào.
“Đúng là Touka có khác… Cậu đang nói về sàn diễn thời trang! Đến đây đi, tới luôn!” Onikichi phấn khích tột độ.
“Sàn diễn thời trang là sao?! Chúng ta có đang ở Tuần lễ thời trang Paris đâu!”
Tôi thậm chí còn chẳng buồn bình luận về cái câu "đến đây đi, tới luôn" đó. Nếu tôi cứ bận tâm đến từng câu từng chữ đó thì làm gì có lúc nào mà thở.
“Ô, Tadokoro-kun, cậu thông minh hơn vẻ bề ngoài đấy.”
Hả?! Thật sao?!
“Tất nhiên rồi, Touka, tớ đã nhìn thấu cậu mà. Đó là bằng chứng cho thấy trái tim chúng ta được kết nối. Chớp mắt.”
Đừng có nói từ ‘Chớp mắt’ ra miệng như thế, nó phá hỏng ngay lập tức tất cả những gì cậu vừa nói đó. Và đừng có chớp mắt thật. Tôi nhìn thấy sao bay quanh mắt cậu rồi kìa.
“Ôi trời, Tadokoro-kun, đừng nói thế mà.”
Gì thế này? Sao tự nhiên hai người họ lại thân thiết đến vậy? Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm sao? Lòng nặng trĩu ghen tỵ, tôi bực dọc hỏi Hội trưởng:
“Sàn diễn là gì vậy ạ? Em không hiểu. Xin Hội trưởng giải thích cho em với.”
Hội trưởng nhìn mặt tôi. Tôi chẳng thể nào đoán được biểu cảm của cô ấy. Không lẽ cô ấy đang nghĩ tôi còn ngốc hơn cả Onikichi sao?
“Khi lên phát biểu trong ngày bầu cử, từ chỗ em ngồi trên sân khấu cho đến bục micro, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về em ấy. Giống như một sàn diễn vậy, ngay cả dáng đi cũng cực kỳ quan trọng để tạo ấn tượng tốt.”
Hóa ra, họ đã luyện tập kiểu dáng đi như người mẫu trên sàn catwalk. Từng chi tiết nhỏ như vị trí chân, góc độ và tổng thể chuyển động đều là một phần của màn trình diễn. Và điều này rõ ràng sẽ giúp Nao trong cuộc bầu cử.
“Nhưng, em ấy đi đứng như người mẫu thì có kỳ cục không ạ?”
Tôi bướng bỉnh hỏi lại như một đứa trẻ hờn dỗi. Tôi biết rõ hơn ai hết rằng lý lẽ của cô ấy không hề có kẽ hở, nhưng vẫn cố ý chọc tức.
“Có ai nói Nao phải đi như một người mẫu thực thụ đâu.”
“Đúng rồi đó, Nanacchi. Với lại, Nao sao mà làm được mấy trò đó.”
“A, tên khốn Onikichi! Đau đó! Cút đi! Cút đi!” Nao dồn dập tung những cú đấm vào Onikichi, nhưng tên đó dễ dàng né tránh với nụ cười nhếch mép.
“Ban đầu, dáng đứng của Nao-chan rất tốt, lưng thẳng tắp, nên ấn tượng ban đầu không hề tệ chút nào.”
“Ehehe, Hội trưởng khen em kìa~”
“Nhưng mà, em ấy trông không hề đáng tin cậy chút nào.”
“Đau á?!”
“Nao-chan, thử đi đến chỗ vòi nước đằng kia xem.”
“Dạaaaaa!”
Nao hăng hái đáp lời và bắt đầu bước đi. Đúng là một đứa trẻ thật thà. Khi đi, cơ thể em ấy khẽ đung đưa qua lại, tạo nên một hình ảnh vừa đáng yêu vừa duyên dáng lạ thường.
“Sau khi thấy em ấy đi như vậy, Shimono-kun cảm thấy thế nào?”
“Em ấy trông như một con vật nhỏ. Dĩ nhiên, theo nghĩa tích cực.”
Tôi nói thật lòng, nhưng đúng như Hội trưởng đã nói, Nao không hề tạo cảm giác đáng tin cậy hay thuyết phục. Đi đến vòi nước, Nao quay người lại, bước về phía chúng tôi.
“Hình ảnh một con vật nhỏ mà em nói, chính là ấn tượng mà Nao-chan mang lại. Cụ thể hơn là sự năng động và dễ thương của em ấy.”
À, ra vậy, không phải Nao cố tình đi dáng dễ thương như con vật nhỏ, mà là em ấy đi dáng của một con vật nhỏ, khiến vẻ dễ thương của mình càng nổi bật hơn. Chỉ cần thay đổi cách đi đứng, ấn tượng của bạn sẽ thay đổi rất nhiều. Điều này cũng giống như việc thay đổi kiểu tóc vậy.
“Lại nói, dáng đi của em ấy tốt, chuyển động tay chân cũng khá bình thường.”
“Đúng vậy. Nếu đây là một buổi trình diễn người mẫu, chúng ta sẽ phải chỉnh sửa nhiều thứ hơn, nhưng hiện tại dáng đi này trông tự nhiên nhất nên tôi hài lòng.”
“Vậy, tiếp theo là gì ạ?”
Làm thế nào để thay đổi ấn tượng đáng yêu mà Nao mang lại đây? Người trả lời trước tiên là Onikichi.
“Tốc độ, đúng vậy! Lên thiên đường nào, Nanacchi!”
Cái gì thế kia?! Sao lại phải lên thiên đường… À, vì tốc độ. Có lẽ mấy câu đùa kiểu này khiến hắn ta được lòng các cô gái chăng? Tôi nên ghi lại mới được. Nhưng quan trọng hơn.
“Ý cậu là tốc độ đi bộ à?”
“Ê ê, Nanacchi, cậu hiểu ý tớ! Đúng không, Touka!”
Đừng có gọi cô ấy là Touka! Với cậu thì cô ấy là Kamijou-senpai! Tôi cũng không cho phép cậu gọi là Touka-senpai đâu!
“Đúng như dự đoán của Tadokoro-kun.”
“Là Onikichi. Đúng không, Touka?”
Này, tôi sẽ giết cậu đấy. Đây có phải là sức mạnh thật sự của tay chủ xị số một không? Nếu Nao có ý chí thép, thì tên này có sức bền tinh thần cấp độ rồng rồi.
“…Ừm, cậu nói đúng, Onikichi-kun.”
Ối giời! Nàng ấy lại nghe lời hắn ta thật! Khoan đã, Hội trưởng lại nghe theo ư?! Thôi rồi, về nhà được không đây? Về nhà chơi game di động cho rồi. À mà thôi, trên thị trường làm gì có điện thoại thông minh mà chơi. Giờ thì biết làm sao đây? Hai người này càng lúc càng thân mật. Chẳng lẽ sau này Hội trưởng sẽ đi làm nhân viên văn phòng cho câu lạc bộ tiếp viên của Onikichi thật sao…?
“Shimono-kun, cậu có nghe không đó?”
“À, vâng, xin lỗi ạ. Tốc độ đi bộ, phải không ạ?”
Kể cả khi thiện cảm của cô ấy dành cho Onikichi có tăng lên, thì thiện cảm của tôi cũng không thể giảm sút thêm nữa. Cứ thế này thì khoảng cách giữa chúng tôi sẽ càng lớn hơn mất. Tôi phải cho cô ấy thấy rằng tôi đã hiểu.
“Đúng vậy. Cô bé bước đi nhanh hơn người bình thường một chút. Bởi vì thế, bước chân và cử động tay của cô bé khiến dáng người trông nhỏ bé hơn tổng thể.”
“Thảo nào cô ấy trông cứ như một con vật nhỏ…”
“Không chỉ vậy, với tốc độ đó, cô bé còn trông như không có sự kiên nhẫn.”
“À tôi hiểu rồi, thảo nào cô ấy có vẻ thiếu tin cậy.”
“Chính vì thế, chỉ cần đi bộ chậm lại thôi, ấn tượng của cô bé sẽ thay đổi rất nhiều. Như tôi đã dạy hôm qua, Nao-chan, em có thể đi chậm lại một chút khi đi bộ được không?”
“Tuyệt vời!” Nao lại bắt đầu bước đi.
Lần này, cô bé đi chậm hơn rất nhiều, cẩn thận từng bước một. Ồ, giờ thì cô bé trông thật thanh lịch. Gần như một tiểu thư quý tộc vậy.
“Thấy chưa?” Hội trưởng quay sang tôi và nháy mắt.
Không giống cái nháy mắt của Onikichi, cái này thuần khiết và đáng yêu.
“Hội trưởng giỏi quá.”
“Là vì Nao-chan đã luyện tập nhiều đến thế. Em ấy đã tiến bộ hơn nhiều so với hôm qua đấy.”
“E hèm, em đã cố gắng hết sức mà~”
Hội trưởng quả thực ở một đẳng cấp khác so với chúng tôi. Trong trường hợp này, cô ấy đã nắm bắt và diễn tả một cách hoàn hảo những gì trước đó chỉ là cảm giác mơ hồ. Tôi sẽ không bao giờ có thể nghĩ ra điều đó. Hội trưởng đã biến chuyện này thành một kiểu kinh doanh thần tượng, đóng vai trò nhà sản xuất để phát huy tối đa sức hút của Nao. Kinh nghiệm của cô ấy trong lĩnh vực này thực sự đã được thể hiện. Nhưng điều quan trọng nhất là cô ấy tận tâm với công việc đến nhường nào. Hội trưởng không bao giờ làm việc qua loa. Cô ấy dốc hết sức mình vào mọi công việc… Không, thậm chí còn hơn thế nữa. Chính vì thế mà mọi người tự nhiên đi theo cô ấy. Một lần nữa, sự tôn trọng của tôi dành cho cô ấy lại tăng lên cao hơn. Tôi thực sự là một người may mắn khi được làm cấp dưới của cô ấy.
“Hội trưởng, tôi muốn luyện tập thêm, cô có thể xem tôi được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Đương nhiên, tôi cũng không thể không tôn trọng cô bạn thanh mai trúc mã chăm chỉ của mình.
*
“Tuyệt vời! Cứ làm thế này trong bài phát biểu chính nhé, Nao-chan.”
“Rõ rồi, Hội trưởng!”
Với sự cho phép của Hội trưởng, Nao đã dừng việc luyện tập đi bộ. Bây giờ đã hơn 3 giờ chiều một chút. Toàn bộ buổi luyện tập này kéo dài khoảng một giờ đồng hồ. Thế mà Nao không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào. Cô bạn thanh mai trúc mã của tôi ấy, quả thật đáng ngưỡng mộ gần bằng Hội trưởng.
“Hai em làm tốt lắm. Cảm ơn đã ở lại nhé.”
“Không có gì đâu ạ. Nếu có thì tôi mới cảm thấy có lỗi vì đã để Hội trưởng lo liệu mọi việc.”
“À đúng rồi, tại sao cậu lại gọi Touka là Hội trưởng, Nanacchi?”
Cậu gọi cô ấy là Touka còn kỳ cục hơn nhiều, nên đừng có nhìn tôi kiểu đó.
“Cậu nói đúng đấy, Onikichi-kun~ Không biết tại sao Nanaya-kun lại gọi tôi như vậy nhỉ. Kỳ lạ ghê~ Cậu ấy nên gọi tôi là Touka như mọi người chứ~”
Cái công tắc của Hội trưởng đã bật rồi.
“Ý tôi là, Nao cũng gọi cô là Hội trưởng mà, đúng không?”
“Em chỉ bắt chước anh thôi!”
Một câu trả lời ngay lập tức đẩy tôi vào thế khó, làm ơn đừng như vậy mà.
“Tôi gọi cô là Hội trưởng vì cô là Hội trưởng và gọi là Hội trưởng thì ổn mà.”
“Không hiểu gì cả~ Touka chẳng hiểu gì sất~”
“Trời đất, đôi khi cô phiền phức thật đấy.”
“Cậu vừa nói gì cơ?”
“Xin lỗi Hội trưởng, tôi không có ý đó!”
Mơ đi mà tôi dám tùy tiện gọi tên một cô gái nào khác ngoài bạn thanh mai trúc mã của mình. Xấu hổ chết mất. Tôi có phải thành viên câu lạc bộ tiếp viên đâu.
"Hai cậu cứ như cấp trên với cấp dưới trong công ty ấy, buồn cười thật!"
Tôi và Hội trưởng cùng lúc quay ngoắt đi chỗ khác.
"À, mà nhắc mới nhớ, vụ bài phát biểu đề cử nhờ cậu đó."
"Hả?"
Nao đổi chủ đề đúng lúc quá, tôi thầm biết ơn, nhưng bài phát biểu đề cử đó nghĩa là tôi phải nói trước mặt mọi người vào ngày bầu cử, đúng không?
"Hả hổi gì chứ? Cậu là Phó Hội trưởng trợ lý của tớ mà, nhớ không?"
Đúng rồi, cô ấy nói đúng. Nhưng tôi hoàn toàn quên bẵng vụ bài phát biểu đề cử.
"Tớ dở ăn nói lắm, thôi không đâu."
"Ơ? Ừm, nếu cậu dở thật thì tớ cũng không muốn cậu làm đâu."
"Cậu đúng là biết cách xoáy vào nỗi đau của người khác mà! Với lại, có người phù hợp hơn để phát biểu mà, đúng không?"
Chắc Nao cũng hiểu ý tôi, cô ấy vỗ hai tay vào nhau. Ngay sau đó, Nao, tôi và cả Onikichi đều nhìn về phía Hội trưởng.
"Khoan đã, tôi á? Chẳng phải đó là việc của Phó Hội trưởng sao?"
"Nếu cậu không phải là ứng cử viên cho chức Hội trưởng Hội học sinh và là thành viên ban hỗ trợ, thì mọi người sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Ừm... đúng là vậy, nhưng... cậu có thấy ổn không nếu là tôi?"
"Hội trưởng nói gì vậy? Ai có thể làm tốt hơn Hội trưởng chứ?"
"Đúng đó Hội trưởng! Tôi thấy ngượng ghê khi ban nãy còn hỏi Nanaya trước cả Hội trưởng nữa."
"Này, nói thế là quá đáng đó!"
"Hì hì, được thôi! Tôi nhất định sẽ giúp Nao-chan trở thành Hội trưởng Hội học sinh tiếp theo!"
"Ấy, đúng là Hội trưởng có khác!"
"Nhờ Hội trưởng hết đó!"
Tôi nhớ lại cuộc bầu cử mười một năm trước. Bài phát biểu của Hội trưởng thật sự rất tuyệt vời. Mọi thứ được thể hiện hoàn hảo, và từng câu chữ trong bài phát biểu của cô ấy như in thẳng vào tâm trí người nghe. Tất cả học sinh có mặt đều chăm chú lắng nghe trong sự thán phục. Dù có thể sẽ khác với lần trước, nhưng tôi vẫn rất háo hức được nghe thêm một bài phát biểu "thần sầu" nữa của Hội trưởng.
Sau đó, chúng tôi rời khỏi công viên và đi về nhà. Chúng tôi đưa Hội trưởng và Nao về trước, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Onikichi.
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, Onikichi. Tớ cuối cùng cũng làm hòa được với cậu ấy rồi."
"Đừng lo, Nanacchi, chúng ta là bạn thân mà, phải không! Tình bạn đỉnh của chóp luôn!"
Tên này có biết ngượng là gì không vậy? Hắn ta đúng là chẳng bao giờ thay đổi.
"Quan trọng hơn, Nanacchi, tớ nghe nói cậu đã đụng mặt cái tên Tatsuki đồng tính ở lớp 1-6 đó hả?"
"Hửm? À, thực ra là Hội trưởng đụng mặt cậu ta. Biết tính cậu ta, tớ cũng lo hắn ta có thể tìm cách trả thù, nhưng đến giờ thì chưa có động tĩnh gì."
"Cậu nhớ để mắt đến Nao nữa nhé." Onikichi dừng lại và nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nao?"
"Ừ, cậu ấy chưa nói cho cậu biết sao?"
"Có chuyện gì xảy ra giữa cậu ấy và Tatsuki à?"
"...Nếu cậu ấy chưa nói cho cậu biết, thì tôi không có tư cách nói ra. Đừng hỏi trực tiếp cậu ấy nhé, đồ trai tân như cậu dù sao cũng chẳng hiểu được đâu."
"Cậu cũng nói thế nữa à?!"
"Hê hê hê. À mà, nếu cậu gặp rắc rối với các cô gái, cứ tìm tôi, tôi sẽ lo liệu cho."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để chuyện đó không bao giờ xảy ra."
Chưa kể tôi còn có Thầy Yuito - bậc thầy tình yêu bên mình. Tôi sẽ không phải dựa dẫm vào Onikichi đâu.
"Vậy thì, về nhà thôi, Nanacchi! Đi thôi, đi thôi, đi thôi!"
"Ừ!"
Bầu trời đã bắt đầu ửng đỏ, màn đêm buông xuống khép lại một ngày nữa của tuổi trẻ chúng tôi.
*
Vài ngày sau đó trôi qua, một đêm bình thường.
"À... hết sữa rồi."
Mở tủ lạnh ra, tôi mới sực nhớ. Cứ mải lo chuẩn bị cho cuộc bầu cử nên tôi quên bẵng việc mua đồ dự trữ. Liếc nhìn chiếc đồng hồ trong phòng khách, đã chín giờ tối rồi… Siêu thị gần đây đóng cửa mất rồi, mà sữa ở cửa hàng tiện lợi thì đắt quá chừng. Thôi đành vậy, có lẽ tôi phải đi xa hơn một chút rồi. Tôi nhẹ nhàng tiến về phía cửa ra vào rồi bước ra ngoài. Đã chín giờ tối, Kofuyu hẳn đã ngủ rồi. Dù có hơi sớm một chút, nhưng con bé rất chú trọng sức khỏe, đôi khi cũng đáng yêu ra phết.
Tôi dắt xe đạp ra và đạp về phía nhà ga. Trên đường đi, tôi ngáp một cái thật dài. Dạo này, bao nhiêu chuyện xảy ra khiến tôi cảm thấy kiệt sức. Nhờ có bước nhảy thời gian mà tôi không phải đi làm nữa, nhưng mà được sống lại cuộc đời học sinh cấp ba cũng vui đáo để. Mai mới là giữa tuần, tôi mua đồ xong rồi về ngủ sớm thôi.
Đạp xe chừng mười phút, tôi đã tới khu thương mại đối diện nhà ga. Đây là siêu thị lớn mở cửa 24/7. Tôi xuống xe, bắt đầu đi bộ vào trong. Vừa đi vừa ngắm nhìn các cửa hàng san sát nhau, tôi chợt khựng lại.
“Hửm??”
Tôi hơi nghi ngờ mắt mình một chút, nhưng vẫn hé nhìn qua cửa sổ quán cà phê kế bên. Ở đó, tôi thấy một mái đầu quen thuộc. Ấy là một nữ sinh trung học duyên dáng đang gục đầu trên bàn. Mái tóc đen nhánh của cô ấy đẹp đến mê hồn. Tôi phải nhìn kỹ lần thứ hai rồi mới bước vào quán cà phê.
“Đúng là cô ấy mà.”
Hội trưởng đang ngủ ở đó. Ly cà phê vẫn còn phân nửa, nhưng đã nguội ngắt rồi.
“Thế là cô ấy đã nghe lời khuyên của tôi mà đến một quán cà phê hợp với nữ sinh trung học nhỉ.”
Tôi thấy năm tờ giấy A4 dưới cánh tay cô ấy. Có vẻ là bản thảo bài phát biểu. Rất nhiều chỗ bị gạch xóa và chỉnh sửa. Cô ấy vẫn còn chuẩn bị tới khuya thế này sao? Tôi cẩn thận ngồi xuống đối diện cô ấy, đảm bảo không đánh thức. Khuôn mặt khi ngủ của cô ấy thật đẹp. Đôi môi hồng đào khe khẽ mấp máy, khẽ thoát ra hơi thở đều đặn, nhịp nhàng.
Tôi nhất thời hứng chí mà nhờ Hội trưởng nhận lời phát biểu, nhưng lại quên mất cô ấy là kiểu người luôn nỗ lực hết mình sau hậu trường, giờ nghĩ lại thấy có lỗi vô cùng. Tôi thật sự không thể thắng được cô ấy mà.
“Đừng… gọi tôi là Hội trưởng… ưm…”
Trong mơ mà cô ấy vẫn giận tôi sao? Tôi bật cười khúc khích. Chợt nảy ra một ý, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô ấy.
“Hôm nay vất vả rồi, Touka-san.”
Sau khi tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô ấy một lát, cơ thể cô ấy giật nhẹ.
“Ưm…”
Ôi chết, mình đánh thức cô ấy rồi sao? Tôi lập tức rụt tay về.
“Hả…? Shimono-kun…? Tôi làm việc quá giờ sao? Tôi đã nhận tài liệu từ cậu chưa?”
“Vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh hả? Giờ chúng ta đều là học sinh trung học mà.”
“Phải… à, đúng rồi… Khoan đã, Shimono-kun?!”
“Tôi thấy cậu ngủ gật ở đây nên quyết định trông chừng cậu một chút.”
“Cái… gì chứ?! Tôi vừa mới tỉnh dậy, đừng có nhìn mặt tôi!”
“Không sao đâu, trông cậu đáng yêu lắm.”
“Im đi, đồ ngốc!”
Cứ bối rối là cô ấy lại dùng bạo lực ngay nhỉ. Mà, đó cũng là điểm đáng yêu của cô ấy.
“Ngủ ở đây không tốt cho sức khỏe đâu. Hơn nữa, muộn rồi, về nhà thôi chứ?”
“Đ-Đúng vậy. Mà sao cậu lại ở đây, Shimono-kun?”
“À đúng rồi. Nhà tôi hết sữa nên tôi ra ngoài mua. Tôi phải ghé siêu thị, Hội trưởng tự về được không?”
“Tôi đâu phải trẻ con. Nhưng mà, nếu cậu bảo cô đơn thì tôi đi cùng cậu mua sắm cũng được đó nha~”
“Rồi rồi. Cậu mệt đến mức ngủ gật ở quán cà phê rồi, về nhà ngủ đi.”
“Hừm, được thôi. Vậy tôi về đây.” Cô ấy vừa dứt lời đã vội vã nhét bản thảo và bút viết vào túi.
Tôi bảo cô ấy cứ để tôi dọn cốc cà phê, thế là cô ấy sửa soạn xong xuôi rồi đứng dậy.
“Giờ cô đang mặc đồng phục đấy, cẩn thận kẻo bị tống vào đồn. Rốt cuộc cô cũng chỉ là một học sinh bình thường thôi.”
“Biết rồi. Anh cứ đối xử với tôi như kẻ ngốc từ khi chúng ta quay ngược thời gian về đây ấy nhỉ?”
“Tôi tuyệt đối không bao giờ làm thế với cấp trên của mình. Nhưng, tôi cảm thấy chúng ta đã thân thiết hơn nhiều so với hồi ở công ty đấy chứ.”
“~~~! A-Anh chỉ là cấp dưới thôi, đừng có mà lấc cấc thế!” Trưởng phòng đỏ bừng mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán cà phê.
“Cấp dưới… hả.”
Dù cả hai chúng tôi đều là học sinh trung học, nhưng với Kamijou Touka, tôi sẽ mãi mãi là cấp dưới Shimono-kun. Tôi đã có cơ hội để làm lại mọi thứ như thế này, vậy mà vẫn chẳng làm được gì nên hồn. Tôi thở dài, chống khuỷu tay lên bàn nơi cốc cà phê vẫn còn đó.
“Người ta nói mỗi hơi thở dài sẽ làm con mất đi một chút hạnh phúc, nhưng xét về mặt khoa học, việc đó lại giúp con kiểm soát trạng thái tinh thần của mình một cách hiệu quả đấy, chàng trai.”
Đột nhiên, một chàng trai trẻ cầm khay trong tay xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta là một người điển trai với mùi hương dễ chịu thoảng ra từ người. Anh ta mặc áo len cổ lọ với quần jean bó sát, trông có vẻ là sinh viên đại học. Khác với tôi, gương mặt anh ta toát lên vẻ chững chạc. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt có phần nghi hoặc, và anh ta nhe hàm răng trắng tinh ra cười.
“Anh thích cô gái vừa nãy đúng không?”
“Hả?! C-Cái gì mà tự nhiên vậy?”
“Cách đảo mắt khi nhìn cô ấy, vị trí đặt tay, tốc độ nói chuyện, tôi đã quan sát tất cả và đi đến kết luận đó, tôi nói sai sao?”
“Không, thì… đúng là vậy, nhưng…”
Mà sao tôi lại đi trả lời cái gã này chứ? Thế nhưng, luồng khí chất kỳ lạ mà anh ta tỏa ra lại khiến miệng tôi tự động phát ra tiếng mà không theo ý muốn.
“Anh không tự tin rằng mình xứng đôi với cô ấy, đúng không?”
“…!”
“Chính vì thế mà anh không thể tin vào tình cảm cô ấy dành cho mình. Hay đúng hơn, anh không tin vào quyết định của chính mình khi nhìn nhận điều đó.”
Cái… cái gã này là ai vậy? Tôi thậm chí không thể đáp lại bất cứ lời nào.
“Ôi, đứa con lạc lối tội nghiệp của tôi, để tôi cho anh một lời khuyên nhé.”
“Lời khuyên…?”
“Việc tiêu cực về mọi thứ không nhất thiết là một điều xấu. Khiêm tốn như vậy là dấu hiệu của một người đàn ông tốt bụng, thế nên tôi có thể thấy anh là một người chu đáo.”
“Tôi tự hỏi… Tôi không thích gây sự, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình là người dịu dàng cả.”
“Thấy chưa, anh khiêm tốn đấy. Như vậy là hoàn toàn ổn. Người ta nói đàn ông tốt bụng không được lòng phái nữ, nhưng điều đó chỉ đúng với những mối tình chớp nhoáng thôi. Trong những mối quan hệ đó, một người đàn ông quyết đoán và mạnh mẽ có lẽ sẽ khiến mọi thứ thú vị hơn, nhưng khi nói đến một tình yêu kéo dài trọn đời, những người đàn ông tốt bụng, hoặc những người khiêm tốn như anh, chắc chắn sẽ được yêu mến. Vì vậy, nếu anh muốn chinh phục cô gái vừa nãy, anh cứ hãy là chính mình.”
“V-Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì.” Người đàn ông nở một nụ cười đẹp trai đến mức tôi suýt chút nữa đã đổ gục.
“Ừm… tại sao anh lại phải bận tâm đến một người như tôi, người mà anh chưa từng gặp trước đây?”
“Tôi chỉ muốn cứu những chú cừu lạc lối như anh thôi. Tôi muốn biến việc này thành công việc của mình trong tương lai.”
“Ồ, thật sao? Tôi sẽ cổ vũ cho anh.”
“Cảm ơn anh. Tôi hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ với anh.” Anh ta nói rồi định mang chiếc khay trong tay đến chỗ trả đồ thì quay người lại một lần nữa.
Nói thêm một điều nữa. Chuyện cậu không muốn gây sự thật đáng hoan nghênh. Tuy nhiên, đôi lúc cũng nên chiều theo cảm xúc mà chiến đấu vì một bóng hồng. Có những lúc cậu phải ra dáng đàn ông chút. Tất nhiên, cái này chẳng có bằng chứng khoa học nào đâu, chỉ là lời khuyên từ một thằng đàn ông này gửi đến một thằng đàn ông khác thôi. Dù sao thì, chúc may mắn với tình yêu của cậu nhé.”
Nói đoạn, anh ta quay bước về phía cửa ra.
Ở đó có một cô gái trông rất sành điệu đang đứng đợi, có lẽ là cô ấy đã chờ anh ta từ nãy giờ.
“Đến trễ thế, Yuito! Anh làm gì mà lâu vậy?”
“À haha, xin lỗi, xin lỗi. Thôi nào, đi thôi.”
Tiếng chuông cửa vang lên, và cả hai khuất dạng vào màn đêm. Tôi chắp hai tay sau đầu, suy ngẫm về những lời anh ta vừa nói. Đúng là một gã kỳ cục. Cứ như thể anh ta có thể nhìn thấu tâm can tôi vậy. Và, anh ta đã chỉ cho tôi biết mình phải làm gì. Thế mà, tôi cứ có cảm giác mình đã từng gặp anh ta trước đây… Ngay cả giọng nói của anh ta cũng nghe quen quen.
…Khoan đã. Cô gái đó vừa gọi anh ta là gì? Đừng nói là…?! Tôi đặt cốc vào chỗ trả đồ rồi vội vã lao ra khỏi quán cà phê. Thế nhưng, anh ta đã biến mất vào trong bóng tối. Mặc dù vậy, tôi vẫn cúi mình thật sâu về phía sau, dù chẳng có ai ở đó.
“Cảm ơn thầy rất nhiều, Chuyên gia thấu hiểu tình yêu Yuito-sensei!”
Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người đàn ông xứng đáng sánh bước bên cạnh hội trưởng! Và đêm đó, ly sữa tôi mua về uống sao mà ngọt lạ thường.


0 Bình luận