Quyển 1
Chương 1: Bạn có muốn làm lại tất cả những điều hối tiếc?
0 Bình luận - Độ dài: 15,367 từ - Cập nhật:
Sau khi kết thúc buổi nhậu lai rai ở quán thứ ba, tôi bước đi trên con phố trong đêm se lạnh. Chuyến tàu cuối cùng cũng đã rời ga từ lâu lắm rồi. Thôi thì, căn hộ của tôi cũng gần đây thôi, gọi taxi là được. Vấn đề nằm ở chỗ khác, và nó có liên quan mật thiết đến vẻ đẹp của người phụ nữ đang tựa vào vai tôi đây.
"Shimono-kunnn~ Tiếp! Đi nữa đi!"
Ánh mắt sếp trưởng bộ phận ưu tú của tôi lờ đờ, vô định khi cô ấy bám chặt vào cánh tay phải của tôi. Mùi hương của cô ấy thơm đến điên đảo. Mà cô ấy cũng đáng yêu một cách lạ lùng, chẳng lẽ làm thêm nghề diễn viên hay gì đó sao? Thôi, giờ không phải lúc hay chỗ để nói mấy lời đó.
"Chúng ta về thôi, sếp. Ngày mai còn phải đi làm nữa chứ."
"Không chịu đâu, không chịu đâu, không chịu đâu! Em muốn uống nữa với Shimono-kun!"
Trời ơi đáng yêu gì mà đáng yêu dữ vậy! Có chuyện gì với cô ấy vậy? Sao mà dễ thương thế! Phải đưa cô ấy về nhà thôi! Khoan, không, bình tĩnh lại. Nếu chỉ lơ là một giây thôi, mọi lý trí của tôi sẽ tan biến hết. Không ngờ sếp trưởng lại có một khía cạnh bất ngờ đến vậy…Tôi chưa từng nghĩ cô ấy lại yếu với rượu đến thế này. Đây là lần đầu tiên chúng tôi uống nhiều với nhau như vậy, nên tôi hoàn toàn không biết. Chiều nay vì tôi làm hỏng việc, cô ấy đã hỗ trợ khắc phục và đi cùng tôi để chốt giao dịch. Cách cô ấy xử lý tình huống thật đáng kinh ngạc. Không cần dựa vào bất kỳ hướng dẫn nào, cô ấy đã hoàn hảo kiểm tra và bảo trì một loạt máy móc văn phòng lớn, trả lời mọi câu hỏi của khách hàng một cách dễ dàng nhưng cũng rất chi tiết. Kiến thức phong phú đó một lần nữa khiến tôi phải bàng hoàng.
Để đền đáp, tôi đã mời cô ấy đi uống, nhưng… hành động đáng ngưỡng mộ của cô ấy chiều nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi má ửng hồng như hoa anh đào, mái tóc rối bù và lộn xộn, thậm chí hai cúc áo sơ mi của cô ấy cũng vô tư bung ra. Aizz, đôi chân thon dài được che bởi quần tất vừa chạm vào chân tôi… Chết tiệt, nếu bây giờ tôi vẫn còn là học sinh trung học, chắc tôi sẽ ngất mất. Phụ nữ trưởng thành thật đáng sợ!
Dù sao đi nữa, tôi phải đưa cô ấy về nhà an toàn. May mắn thay, nhà cô ấy ở ngay cạnh công ty. Cô ấy luôn thích nói về ‘sự lãng phí lớn nhất trong đời là thời gian đi lại làm việc và lời nịnh nọt không mang lại kết quả’, đó là lý do tại sao cô ấy sống ở ga tàu gần công ty nhất. Việc cô ấy hoàn toàn không có điểm yếu nào có chút đáng sợ, nhưng ít nhất điều đó cho phép chúng tôi đi bộ về nhà mà không phải lo lắng về việc không có tàu chạy. Tôi rút điện thoại thông minh ra để kiểm tra bản đồ và cố gắng hết sức để thuyết phục sếp trưởng.
"Thôi nào, nhà sếp ở ngay đằng kia, đúng không? Đi thôi."
"Saaooo Shimonooo lại biếttt nhà tôi ở đâuuu vậy chứuu? Anh là kẻ đeo bámmm sao? Kẻ đeo bám của sếp trưởngg!"
Cái giọng điệu kỳ cục gì vậy chứ?!
"Khi chúng ta uống cùng nhau, chủ đề đó đã được nhắc đến, và chính sếp đã nói cho tôi biết mà! Đi thôi nào, sếp."
"Hừm, ngay cả cấp trên mà cũng không chịu nghe lời sao~? Tôi là sếp trưởng của anh đó, anh biết không!"
"Thà bị ‘sếp trưởng’ hiện tại mắng còn hơn là ngày mai bị ‘sếp trưởng’ mắng vì sao không đưa sếp về nhà tử tế đúng giờ. Thôi nào, ít nhất cũng đi đứng cho đàng hoàng chứ." Tôi nắm lấy vai cô ấy để đỡ đôi chân loạng choạng, cố gắng bước nhanh hơn.
"Hừm, đây là cách anh luôn lừa dối và quyến rũ phụ nữ của mình sao, Shimono~?"
Giọng cô ấy trầm xuống. Có vẻ như cô ấy đang bắt đầu tỉnh táo hơn.
"Sếp phải biết rõ là tôi không hề nổi tiếng chút nào mà, sếp."
"Anh nổi tiếng ở công ty chúng ta đó chứ~"
Đang nói đến cô Takano và cô Suzuki đúng không? Có hai bà nội trợ có con nhỏ đối xử tử tế thì sao gọi là được yêu thích chứ. Với lại, họ chỉ coi tôi như một đứa trẻ con dễ thương, vụng về cần được cưng nựng thôi.
…Tôi không nghĩ vậy. Trưởng phòng nheo mắt lại, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Ý cô ấy là tôi, một thằng đàn ông, được các bà nội trợ quý mến ư? Tuy cô ấy làm việc giỏi thật, nhưng sao lại nhìn nhận vấn đề lệch lạc thế không biết? Chắc vì được đối xử như một đóa hoa trên cao chẳng ai dám với tới, nên cô ấy ít kinh nghiệm yêu đương chăng. Hừm, nhưng mà thằng ế chỏng chơ như tôi có tư cách gì mà nói!
Mà nói đúng ra, Trưởng phòng mới là người được nhiều người săn đón đấy chứ. Mấy anh nhân viên nam trong công ty ai cũng ngấm ngầm muốn cua cô đấy.
Không hứng thú.
Đấy, tôi nói đúng mà! Cứ thế này thì ai dám tiếp cận cô chứ! Trừ khi anh ta là hot boy tự tin, thu nhập sáu con số, đẹp trai như siêu sao, hoặc một tay người Ý lãng tử đa tình có ngoại hình tương xứng, chứ ai dám tán tỉnh cô! Trời đất quỷ thần ơi, tôi cứ tưởng cô say bí tỉ rồi, ai dè vẫn bình tĩnh và tỉnh táo chán!
Không hứng thú!
Trưởng phòng nhích người lại gần tôi hơn, gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn xinh đẹp áp sát vào tôi. Ơ? Sao cô ấy lại nói hai lần nhỉ?
T-Tôi xin lỗi, tôi nói hơi nhiều rồi.
Cô ấy có vẻ giận, nên tôi xin lỗi trước cho chắc ăn.
Thế còn anh thì sao?
Hả?
Tôi đang hỏi là anh có hứng thú với chuyện yêu đương hay gì không ấy.
Ôi thôi rồi, cô ấy lại chuyển sang chế độ thuyết giáo. Không phải là bình tĩnh đâu, mà là kiểu rượu vào làm cảm xúc trở nên dữ dội và bùng nổ hơn ấy. Nói cách khác, đây là loại phiền phức nhất. Nói không có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này. Phải nói là tôi hết lòng vì công việc, thể hiện sự chăm chỉ của mình cho cấp trên thấy, ừm, đúng vậy.
Tôi không có, hoàn toàn không. Tôi chuyên tâm vào công việc mà.
Thật ư? Anh chưa bao giờ có hứng thú với tình yêu sao?
À…à thì, hồi cấp ba tôi cũng có người mình thầm mến, nhưng… bây giờ thì chuyện đó không còn quan trọng nữa!
Người mà tôi thầm mến chính là cô hồi cấp ba đó, mà cô còn chẳng nhớ ra tôi. Aaa, muốn khóc quá đi mất.
Xì, lại cái kiểu đó à?
Húuuh?! Không phải cô mới là người hỏi tôi sao?! Ý tôi là, chúng ta đã nói chuyện này trước đây rồi, nhưng mà vẫn…!
Tôi xin lỗi.
Hừm, đừng có mải mê thầm mến ai đó nữa mà tập trung vào công việc đi, rõ chưa?
Vâng, tôi xin lỗi.
Sao giờ tôi lại bị mắng thế này?! Nghiêm túc đấy, mới năm phút trước cô ấy còn nói chuyện như học sinh tiểu học, vậy mà sao?! Chà, vì cô ấy là cấp trên của tôi. Đúng là số phận hẩm hiu của những nhân viên công sở chúng tôi.
Shimono-kun.
Vâng.
Tôi thấy không khỏe.
Đồ tàn nhẫn! Như thế là quấy rối quyền lực đó! Đến tôi cũng sẽ khóc đấy, được chưa!
Không, tôi thực sự thấy không khỏe. Cô ấy lấy tay che miệng, gương mặt trắng bệch như tuyết.
Đến lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu ý cô ấy là gì.
Oaaaa! Trưởng phòng, cô không sao chứ?!
Tôi vội vàng xoa lưng cô ấy như thể mạng sống mình phụ thuộc vào đó, đồng thời tìm một chỗ nào đó để cô ấy nghỉ ngơi. Nói vậy chứ, chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa, giờ đã vào khu dân cư rồi. Không một cửa hàng tiện lợi nào trong tầm mắt. Tôi càng hoảng hơn khi lắc đầu lia lịa, rồi chợt thấy một cổng torii màu đỏ ở đằng xa. Một ngôi đền thờ chắc phải có ghế đá để ngồi, thế là tôi nhẹ nhàng đưa cô ấy đến đó. Chúng tôi bước vào sân đền, và tôi đã thành công đưa cô ấy ngồi xuống, khoác chiếc áo khoác của mình lên người cô ấy.
Trưởng phòng thấy khá hơn chưa ạ?
Ừm… bây giờ tôi bình tĩnh hơn rồi.
May quá.
Đây là đâu vậy? Đừng nói là… khách sạn tình yêu nhé?!
Không, đây chỉ là một ngôi đền thôi! Cô không nhận ra là chúng ta đang ở ngoài trời qua làn gió lạnh sao?!
Xung quanh đây có đền thờ nào à? Trưởng phòng hỏi, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Ít nhất thì nhìn bên ngoài cũng khá cũ kỹ và xuống cấp, chắc chắn không phải mới xây dựng. Có lẽ cô ấy say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi.
“Thôi được rồi, ít nhất cũng tìm được chỗ nghỉ chân.”
“Đấy thấy chưa, tôi biết ngay anh muốn nghỉ theo kiểu đấy mà!”
“Vì cô nói cô không khỏe mà! Chứ đâu phải chúng ta có thể ở lại đây được!”
“Đến giờ đi lễ đền rồi~!”
“Đọc tình huống đi chứ! Cô là con sâu rượu à? Mà không, ý tôi là, đúng là cô đang say thật!”
Dù vài giây trước còn nói sắp nôn đến nơi, giờ cô ấy lại bước thẳng về phía trước cổng đền. Thật là ngây thơ đến mức khó đỡ.
“Trưởng phòng, cô vận động nhiều thế này là sẽ lại thấy khó chịu đấy, cô biết không?”
“Anh cũng vào đây cầu nguyện đi, Shimono-kun.”
Nhưng, tại sao lại phải cầu nguyện chứ? Tôi đâu có điều gì đặc biệt muốn cầu xin. Có lẽ là được thăng chức thì sao? Giữa màn đêm u tối, ánh mắt của cô trưởng phòng cứ như tia laze hồng ngoại chiếu thẳng vào tôi, thế là tôi đành chịu thua và bước theo.
“Nhanh lên nào.”
“Vâng.”
Tôi đứng xếp hàng cạnh cô trưởng phòng, thả một đồng xu vào hòm công đức. Sau đó là hai lần cúi chào và hai lần vỗ tay. Dù không rửa tay trước đó, nhưng chắc là không sao đâu nhỉ. Quan trọng là cái tâm mà. Trong lúc đang phân vân không biết nên ước nguyện điều gì, tôi khẽ mở mắt phải, liếc nhìn cô trưởng phòng—cô ấy thật đẹp.
Với đôi mắt nhắm nghiền, hoàn toàn tập trung vào lời cầu nguyện, ánh trăng chiếu rọi mái tóc đen nhánh mượt mà của cô, khiến tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài hai từ "xinh đẹp". Đẹp đến mức trái tim tôi cũng đập loạn nhịp. Không hiểu sao, khi đứng cạnh cô ấy thế này, tôi lại thấy chán nản vì bản thân mình chỉ là một người đàn ông bình thường. Cô ấy là đóa hoa không thể chạm tới. Thế mà, giờ cô ấy lại đang đứng ngay cạnh tôi.
Tôi biết rằng việc suy nghĩ về cái "giá như" được làm lại quá khứ là một ý nghĩ thảm hại trong tình huống này. Nhưng, nếu được phép làm lại cuộc gặp gỡ với cô ấy… thì tôi muốn cố gắng thật nhiều để trở thành một người đàn ông xứng đáng đứng cạnh Kamijou Touka.
Đó là điều mà một người đàn ông trưởng thành đã ước nguyện dưới bầu trời đầy sao—chắc là tôi cũng say rồi.
*
Đầu tôi đau như búa bổ. Thật là một cơn nôn nao kinh khủng. Trải qua cách thức tỉnh giấc tệ nhất từ trước đến nay, tôi uể oải chống người ngồi dậy. Nhận ra rằng mình sẽ phải đi làm trong tình trạng này, cảm giác không khác gì bị tra tấn. Nhưng, đây là thời đại tôi đang sống, nên than vãn cũng vô ích. Có lẽ tôi sẽ đặt hy vọng vào một thời điểm khác trong tương lai, khi tôi được phép than thở.
Thôi được rồi, nếu hôm nay lại đến muộn, cô trưởng phòng sẽ lại mắng tôi mất, nên tốt hơn hết là uống chút nước rồi chuẩn bị thôi. Với những suy nghĩ đó, tôi tìm chiếc điện thoại thông minh của mình mà lẽ ra đã sạc đầy rồi. Ài, chỉ việc mở mí mắt thôi cũng thấy mệt mỏi quá chừng. Tôi sẽ mở mắt ra khi tìm thấy điện thoại…
Mở ra… mở ra… mở ra… Thôi được rồi, tôi thực sự không tìm thấy điện thoại đâu cả. Bình thường, tôi vẫn để nó cạnh gối, sạc qua đêm cơ mà, sao lại không thấy? Thay vào đó, tôi cầm được một vật gì đó dài nhưng mảnh, vừa vặn trong lòng bàn tay. Cái quái gì đây, nó cứng, lạnh, lại có một khe hở ở giữa. Có lẽ là đồ chơi hình bánh hamburger? Không, không phải. Tôi từ bỏ việc bình luận về những suy nghĩ ngu ngốc của mình và buộc mình mở mắt ra.
Hóa ra, tôi đang cầm một chiếc điện thoại di động truyền thống trong tay… Gì cơ? Khoan đã, gì thế này? Sao lại là điện thoại bàn phím? Hay tôi say đến mức tối qua đã mua nó từ một cửa hàng điện thoại? Trời ơi, cái thằng tôi của hôm qua. Sao mà phiền phức đến thế không biết. Nhưng nghiêm túc đấy, điện thoại thông minh của tôi đâu rồi? Đầu tôi đau quá, mà tôi lại thật sự phải chuẩn bị đi làm. Vội vàng, tôi bật dậy để thực sự tìm kiếm điện thoại khắp phòng, lục tung mọi ngóc ngách.
“Sao mình lại về nhà bố mẹ rồi?!”
Hóa ra, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng quá đỗi quen thuộc, rộng khoảng mười ba mét vuông, tường dán giấy màu trắng. Cạnh giường tôi là một chiếc bàn TV nhỏ, đối diện với bàn học mà tôi đã dùng từ hồi tiểu học. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là căn phòng cũ của tôi ở nhà bố mẹ.
Có vẻ như, sau khi tôi mua một chiếc điện thoại di động cũ ở cửa hàng điện thoại, tôi đã lên tàu về nhà bố mẹ. Thật sự là tôi đã say đến mức nào chứ? Mà nhà bố mẹ lại khá xa công ty, mất kha khá thời gian mới tới được. Ôi, thế này thì tôi trễ giờ mất. Chắc chắn rồi, tệ hại nhất là đây chứ đâu. À mà, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Nếu tôi dậy sớm thì may ra còn có cơ hội?
Tôi tìm một chiếc đồng hồ trong phòng. Chiếc đồng hồ treo tường hình tròn tôi nhìn thấy cho biết đã hơn 7 giờ sáng. Chắc chắn rồi, không thể nào, tôi sẽ trễ giờ. Tuyệt vời.
“…Khoan đã?”
Cơn buồn ngủ từ từ tan biến, não bộ tôi hoàn toàn tỉnh táo, và tôi nhận ra có điều gì đó không đúng. Chiếc đồng hồ treo tường đó đáng lẽ tôi đã mang theo về căn hộ của mình khi tôi bắt đầu sống một mình vào những năm đại học rồi chứ. Mà ngay cả bây giờ tôi vẫn còn giữ nó. Nó đáng lẽ phải đang ở căn hộ tôi đang sống một mình kia. Sao nó lại ở đây? Tôi bối rối. Rất bối rối. Tôi lại một lần nữa cố nhớ lại bất cứ điều gì về đêm hôm trước.
Trưởng phòng và tôi đã đi ba quán bar, và vì chuyến tàu cuối cùng đã rời ga nên tôi đang trên đường đưa cô ấy về nhà…Hả? Tôi đã đưa cô ấy về nhà chưa? Và sau đó thì sao? Tôi đã làm gì? Chờ đã, tôi không thể nhớ gì cả. Ký ức của tôi biến mất rồi. Tôi vẫn còn nhớ lơ mơ những đoạn hội thoại với trưởng phòng, nhưng đến một lúc nào đó thì ký ức của tôi đứt đoạn hẳn.
Hơn cả, nếu đêm qua không còn chuyến tàu nào nữa, vậy thì làm sao tôi lại về được đến đây? Đi taxi sẽ tốn một nửa gia tài mất. Mà với tư cách là một nhân viên văn phòng quèn, tôi không có cái loại tiền đó đâu. Chưa kể cửa hàng điện thoại đáng lẽ không nên mở cửa muộn đến thế…Tôi lại liếc nhìn chiếc điện thoại di động trong tay—Nó trông rất quen. Quá đỗi quen thuộc.
Những suy nghĩ của tôi liên kết lại với nhau, và tôi nhìn sang bàn học của mình đầy kinh ngạc. Tại sao…nó lại ngổn ngang sách giáo khoa và sách tham khảo từ thời cấp ba của tôi? Đây đáng lẽ là phòng tôi, nhưng rõ ràng lại không phải. Lo lắng, tôi mở điện thoại di động của mình. Trên màn hình nhỏ, nó hiện lên ngày hôm nay—18 tháng 5. Không có gì lạ cả. Thế nhưng…
“Mày đang đùa tao đấy à…sao lại là thứ Hai? Hôm qua đáng lẽ là thứ Tư chứ…Không, hơn cả thế.”
Hơn cả, năm được hiển thị trên màn hình chiếc điện thoại di động tôi đã dùng hồi cấp ba—đã nhảy ngược về mười một năm trước. Và, khi màn hình chuyển sang màu đen, cho phép tôi nhìn thấy khuôn mặt mình, tôi càng bàng hoàng hơn nữa.
Này, đùa nhau đấy à? Mình đã quay ngược thời gian và trở thành học sinh cấp ba lần nữa sao?!
Vài phút trôi qua sau khám phá gây sốc này, và tôi bước qua cổng trường. Nói cách khác, tôi đi học. Sao ư? Ý tôi là, tôi là học sinh, vậy nên tất nhiên tôi phải đi học rồi. Không, bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại dễ dàng chấp nhận việc mình đã trở lại thành học sinh cấp ba như vậy sao? Ý tôi là, một cú nhảy thời gian thì nó phải thế chứ. Lúc đầu tôi cũng bàng hoàng, tự hỏi liệu mình vẫn đang mơ. Thế nhưng, khi tôi véo má, nó đau, và khi tôi bước vào phòng khách, tôi thấy một phiên bản trẻ hơn của mẹ mình, TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi tiếng cách đây nhiều năm, và tất cả những thứ đó nữa. Mọi chuyện đã đến mức tôi chỉ có thể chấp nhận rằng mình đã quay ngược thời gian. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kiểu nhảy thời gian mà bạn thường thấy trong anime hay phim ảnh.
Nghĩ lại thì chuyện này đã là mười một năm trước rồi, đây hẳn là năm đầu cấp ba của tôi. Ba năm thanh xuân rực rỡ đang chờ đợi mình phía trước. Vậy, bạn có hiểu cảm giác của tôi lúc nhận ra điều đó không?
—Trời ơi là trời! Cuối cùng cũng không phải làm việc nữa rồi! Tuyệt vời quá! Không phải làm việc, không phải đến công ty, còn gì sướng hơn đây?! Đến trường học bài, chiều về là hết việc, không lo tăng ca! Tất nhiên là tôi sẽ đi học rồi! Không, phải là, cho tôi đi đi! Nếu được chọn giữa đi làm và đi học, tất nhiên tôi sẽ chọn đi học!
Cũng vì lẽ đó, tôi đã tìm về trường cũ của mình. Không biết tại sao tôi lại thấy trong người khoan khoái lạ thường. Mùi hương hoài niệm theo làn gió xuân mơn man, như bạc hà, thổi bay đi cơn say đang từ từ tỉnh dậy trong đầu tôi. Nhắc mới nhớ, mình không có mùi rượu chứ? Sẽ rất tệ nếu một đứa 16 tuổi mà nồng nặc mùi bia rượu. Sau khi kiểm tra, tôi thấy mọi thứ đều ổn, và thế là tôi đi về lớp học của mình.
Tôi nhớ hồi năm nhất, mình học lớp 7. Đến bây giờ tôi vẫn còn lờ mờ nhớ đường đến đó. Tin tưởng vào ký ức của mình, tôi tìm đến lớp học quen thuộc, rồi dừng lại trước cửa, hít một hơi thật sâu. Chết tiệt, sao tự nhiên thấy hồi hộp thế này. Dù sao thì cũng đã mười một năm rồi. Tôi vẫn sống những ngày làm nhân viên công sở chẳng khác gì thời cấp ba là mấy, nhưng giờ trở lại đây, tự dưng trong người cứ có cảm giác là lạ.
“Này này Nanacchi, đứng ngây ra đấy làm gì? Mau vào đi chứ, vào thôi nào~!”
Một gã bạn thân điển hình, lúc nào cũng vui vẻ đã túm lấy vai tôi rồi đẩy tôi vào lớp học.
“Ồ, Onikichi! Trông chú mày trẻ thật!”
“Đúng vậy đó, Onii-chan đây, yeah~ Trẻ trung, tràn đầy sức sống, sẵn sàng nhập cuộc nè~! Vào đây vào đây~!”
Hắn là Tadokoro Onikichi, người bạn thân nhất của tôi thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn chuyển đến Tokyo và trở thành chủ quán bar số một ở khu đèn đỏ Kabukicho, thậm chí còn sở hữu một câu lạc bộ tiếp viên riêng khi mới 25 tuổi, đúng là một tay chơi chính hiệu. Ngay cả khi thỉnh thoảng tôi đến thăm, hắn vẫn đối xử với tôi như mọi khi, nên tôi coi hắn là một người bạn tốt.
“Khoan đã, hình như mày bắt đầu ra dáng tay chơi từ năm hai cấp ba mà…?”
“Nanacchi, mày sao thế? Vẫn còn lơ mơ hả, vào đây vào đây?”
“Mày đúng là phiền phức như mọi khi ấy nhỉ! ‘Vào đây’ là cái quái gì hả?! Khi nào thì mày mới chịu nói nốt từ ‘đi’ vào cuối câu vậy?!”
“Hôm nay Nanacchi phản dame đỉnh của chóp luôn, tuyệt vời ông mặt trời!”
Nghe hắn nói chuyện theo cái kiểu cổ lỗ sĩ đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng có khi mình bị đưa về thêm mười năm nữa. Dù sao thì, Onikichi vẫn mạnh mẽ như mọi khi. Tôi lại một lần nữa nhận ra hắn đã điềm đạm hơn rất nhiều sau khi trưởng thành.
“Onikichi, chỗ ngồi của tớ ở đâu vậy nhỉ?”
Thật đáng buồn là tôi không nhớ chính xác vị trí chỗ ngồi của mình.
“Ưm, Nanacchi? Mày thực sự vẫn còn ngái ngủ à?”
À, chết tiệt. Tôi tưởng mình có thể giả vờ hùa theo thái độ bất cần của Onikichi, nhưng có vẻ hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Mà nói đi thì cũng nói lại, hắn có thể là chủ một câu lạc bộ tiếp viên, nhưng hắn cũng không ngu ngốc.
“À… thì… tớ hơi khó chịu trong người, đầu óốc không được tỉnh táo cho lắm.”
Chết tiệt, đúng là một nô lệ công sở hạng xoàng, lý do bào chữa của tôi yếu ớt đến mức chẳng ai tin nổi.
“Ừ, mặt mày cũng hơi đỏ thật.”
Đương nhiên rồi, vẫn còn dư âm của cơn say mà.
“Thôi nào, trán của mày đâu, đưa đây cho Gouda Kumi nào.”
Vừa nhắc đến tên một ca sĩ nổi tiếng thời bấy giờ, Onikichi đột ngột dí trán hắn vào trán tôi. Vì hắn cao hơn tôi nên phải hơi cúi người xuống một chút.
“Này, Onikichi, hơi ngại đấy.”
“Muốn hôn không?”
“Mày là trai bao à?!”
Có vẻ đúng là vậy thật! Tôi hơi hoảng, vội rụt đầu lại.
“Này này, hình như Nanacchi không sốt đâu. Đây rồi đây rồi… đi thôi nào!”
Tôi vẫn chẳng hiểu cái tiêu chí nào để hắn ta thêm chữ "đi" ở cuối câu nữa. Dù sao thì, tôi cũng gắng gượng hỏi được Onikichi vị trí chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống rồi ngồi vào ghế. Ngay sau đó, có ai đó bổ nhào vào vai tôi. Định bụng là sẽ ném cho Onikichi một câu phàn nàn nữa, thì tôi cảm thấy một thứ mềm mại kỳ lạ ép vào lưng mình, đoán chừng đây không phải là con trai rồi. Có lẽ là "ép" một chút, rồi lại "siết" thêm chút nữa.
“Này, là ai thế?!”
“Nếu hỏi là ai thì tôi sẽ trả lời rằng—”
“Ôi, là Nao.”
“Ít nhất thì cũng để tôi nói hết câu chứ, đồ ngốc kia!”
Người vừa ôm chầm lấy tôi từ phía sau là cô bạn thanh mai trúc mã Nakatsugawa Nao. Khuôn mặt cô ấy hơi pha nét con trai, với mái tóc màu cam rực rỡ và chiếc răng khểnh đáng yêu là điểm nhấn. Nao mặc đồng phục chỉ vừa đủ tuân thủ quy định của trường, trông đúng kiểu một nữ sinh cấp ba thời này, khác hẳn với phong cách chuẩn mực sẽ thịnh hành mười một năm sau. Khe ngực cô ấy lồ lộ ra từ chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, khiến tôi lúng túng chẳng biết nên nhìn vào đâu. Trở về thời điểm ban đầu của tôi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đã đi học đại học ở một nơi rất xa và sau đó còn đi du lịch vòng quanh thế giới, càng rời xa tôi hơn nữa. Theo một nghĩa khác so với Onikichi, tôi chợt thấy một làn sóng hoài niệm dâng trào.
“Cậu làm tôi ngạt thở rồi, buông ra đi.”
“Ôi chao, ôi chao, ai đó đang ngượng ngùng sao? Cứng lên khi tôi ôm cậu à?”
“Sáng sớm đã thích nói mấy chuyện bậy bạ rồi hả?! …Khoan đã, cậu lúc nào cũng có đôi gò bồng đảo đồ sộ thế này sao?”
“Còn cậu thì quất tới bến luôn với hành vi quấy rối tình dục đó, Nanaya! Đúng vậy, tôi có đôi bưởi rất khủng đấy! Để thưởng cho sự thành thật của cậu, tôi sẽ cho cậu sờ thoải mái! Chỉ tốn 5.000 yên thôi!”
“Đó đâu phải miễn phí! Tôi còn được giá tốt hơn ở quán bar ngực trần nữa!”
“Quán bar ngực trần…?”
À, chết tiệt. Hôm nay tôi còn định làm hỏng thêm bao nhiêu chuyện nữa đây? Mấy cô gái xung quanh tôi nghe thấy từ khóa "quán bar ngực trần", nhận ra đó là một thứ gì đó dâm dục, liền ném cho tôi những cái nhìn lạnh như băng. Trong khi đó, mấy cậu con trai thì chỉ tủm tỉm cười một mình. Mấy đứa học sinh cấp ba chết tiệt, lại biết cả mấy từ này. Mà sao Onikichi lại bối rối thế nhỉ? Mày là trai tân ngây thơ à, dù diễn kịch như một tay chơi vậy?!
“Dù sao thì, cậu có thể buông tôi ra được chưa?” Tôi nói với Nao bằng một nụ cười gượng gạo, và cô ấy dường như đã bỏ cuộc, đưa đôi gò bồng đảo của mình ra xa tôi.
À, sao giờ tôi lại thấy hối hận đột ngột thế này? Hay tôi đã nghĩ vậy, nhưng cô ấy lập tức thì thầm vào tai tôi bằng một giọng đầy quyến rũ.
“Nếu là cậu, tôi sẽ cho cậu sờ soạng bất cứ khi nào cậu muốn.”
Lẽ nào lớp này toàn là tiếp viên nam hay tiếp viên nữ sao? Nhưng tất nhiên, tôi không dám thốt ra những lời đó, mà chỉ giữ chúng lại cho riêng mình.
*
Các tiết học trong ngày đã kết thúc, và tôi đi đến các lớp học của năm hai, nằm ở tầng hai. Vì các lớp năm nhất ở tầng một, nên tôi phải leo cầu thang lên đó.
Bây giờ thì, hãy làm một câu đố ngắn gọn nhé. Có một người phụ nữ mà tôi muốn chinh phục. Ai có thể là người đó, vâng tất nhiên đó là Kamijou Touka. Làm gì có cấp dưới nào lại đi tán tỉnh cấp trên của mình. Trên đời này có chuyện đó xảy ra sao, đúng không? Chưa kể tôi còn là một người hết sức bình thường. Cô ấy đã thăng chức trưởng phòng khi mới 28 tuổi, thể hiện kỹ năng và khả năng lãnh đạo tuyệt đối. Đương nhiên tôi sẽ không dám tán tỉnh cô ấy rồi.
Đâu chỉ là vấn đề khó khăn, mà đơn giản là thêm khái niệm tình yêu vào phương trình đó đã là vô nghĩa rồi. Ngay cả vạch xuất phát tôi cũng không đứng tới. Vì thế mà tôi thường xuyên phải hối hận khôn nguôi. Giá như ngày ấy mình chịu đánh liều một phen với vị hội trưởng đó. Dù sự thật cô ấy là một nhân vật hạng S, cực kỳ mạnh mẽ không thay đổi, nhưng hồi cấp ba, cô ấy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tăng cường sức mạnh của mình. Cô ấy chưa phát triển quá xa.
Phù… Thật là một câu chuyện thảm hại. Hồi cấp ba, tôi chỉ là một tên trai tân vô dụng (mà giờ vẫn vậy), nên thứ chuyện ảm đạm này chẳng thể nào thuộc về tôi được. Mấy người không thấy tội nghiệp cho tôi sao?! Dĩ nhiên, tôi không thể làm được chuyện đó – ít nhất là cái tôi của quá khứ, của thời cấp ba. Tuy nhiên, khi nhận ra mình đã xuyên không về quá khứ, cùng với sự bừng tỉnh rằng mình không cần phải đi làm nữa, một ý nghĩ khác cũng chợt nảy ra trong đầu tôi. Ấy là, tôi có thể làm lại tất cả những gì mình đã từng hối tiếc.
Chưa kể, tôi vẫn còn giữ lại toàn bộ ký ức. Với Shimono Nanaya 27 tuổi mà nói, việc chinh phục Kamijou Touka 28 tuổi là điều bất khả thi. Điều tương tự cũng xảy ra với Shimono Nanaya 16 tuổi khi cậu ta cố gắng chinh phục Kamijou Touka 17 tuổi. Tuy nhiên, Shimono Nanaya 27 tuổi rất có thể sẽ làm nên điều không tưởng nếu anh ta đối phó với một vị hội trưởng 17 tuổi!
Tôi là người lớn rồi mà. Chinh phục một cô nhóc cấp ba thậm chí còn chưa có bằng lái xe thì tối đa cũng chỉ mất ba tiếng thôi! Dĩ nhiên, cô ấy chắc chắn sẽ bị bao vây bởi những kẻ "hot boy", "hot girl" và "thường dân" đứng đầu tầng lớp học đường. Nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Chẳng có gì phải sợ hãi cả.
Thế là tôi nheo mắt cười đầy tự tin rồi bước dọc hành lang của khối lớp hai. Hành lang của tiền bối lúc nào cũng có cảm giác hơi đáng sợ và ngột ngạt, nhưng nhìn lại lần nữa, tất cả đều là những cô cậu bé đáng yêu. Hề, chúc các cô cậu có một tuổi trẻ hạnh phúc nhé, lũ trai tân!
Ôi, có vẻ như tôi đã đến lớp của hội – không, của Touka tôi rồi. Dĩ nhiên, tôi vẫn nhớ rõ cô ấy học năm nào, lớp nào. Tôi đặt tay lên cánh cửa, kéo nó mở ra tạo nên tiếng lạch cạch lớn và vang vọng khắp nơi.
Vậy thì, cô ấy có ở đây không nhỉ? Cô ấy đang ngồi ở giữa lớp. Với dáng vẻ đoan trang và tư thế đúng mực, cô ấy ngồi tại bàn học, hiện tại đang chuẩn bị về nhà – Kamijou Touka. Mái tóc đen của cô vẫn quyến rũ và óng ả như mọi khi, cùng với đôi mắt to tròn và hàng mi dài phù hợp. Làn da trong suốt của cô trông như tuyết mang hình hài con người vậy. Cô ấy thật đẹp. Nói thật là đẹp quá mức.
“Á… Á á á á á.” Tôi đột nhiên toát mồ hôi đầm đìa, hai đầu gối run lẩy bẩy như gặp động đất.
“Có chuyện gì thế, hậu bối năm nhất? Cần gì à?”
Một nam sinh năm hai đẹp trai, đứng gần cửa, cất tiếng gọi tôi đang khiếp sợ.
“À… ờ… em… em… em đến nói chuyện với K-Kamijou-senpai!”
“Thằng cha này bị gì vậy, mắc cười ghê.”
Sợ quá! Khối lớp hai đáng sợ thật!
“Gì vậy, gì vậy? Yuuji, cậu đang bắt nạt hậu bối năm nhất à?”
Giờ lại là một cô nàng nổi loạn xuất hiện! Khốn kiếp!
“Không hề, tự dưng cậu ta hoảng loạn thôi. Nghe nói muốn nói chuyện với ai đó ở đây.”
Đúng vậy, tôi đến đây vì có lý do. Sợ hãi vào thời điểm này sẽ chẳng giúp ích gì cho tôi. Nhưng, ngay cả sau mười một năm, tôi vẫn nhớ rất rõ. Không đời nào tôi có thể quên được. Hồi cấp ba, vị hội trưởng đó toát ra một khí chất áp bức khiến người ta khó lòng tiếp cận. Cuối cùng, ngay cả khi còn là học sinh cấp ba, cô ấy vẫn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với tất cả những học sinh cấp ba mà tôi từng gặp. Dựa vào mối quan hệ cấp trên và cấp dưới tiện lợi hơn nhiều cho tôi.
Thời điểm hiện tại, giữa chúng tôi chẳng có chút liên hệ nào. Cái đứa bình thường như tôi thì lấy tư cách gì mà lại nói chuyện với một tuyệt sắc giai nhân như cô ấy cơ chứ? Có vẻ như, ở tuổi 27, Shimono Nanaya này rốt cuộc vẫn không thể nào chinh phục được Kamijou Touka khi em ấy mới 17. Tôi thậm chí còn nhớ những ngày bị cô ấy mắng cho té tát vì bao nhiêu lỗi lầm mình gây ra. Ngay cả mong ngóng tương lai lúc này cũng là một cảm giác thật kỳ lạ, nhất là khi gã đẹp trai năm hai kia dường như đã lờ mờ nhận ra điều gì đó rồi nở một nụ cười nhếch mép.
“Này, Touka! Có thằng này tìm cậu có việc gì đó!”
À, khoan đã, hắn ta nhận ra rồi sao?! Chắc tại tôi cứ nhìn chằm chằm vào tổ trưởng quá lâu! Theo sau gã đẹp trai, cô nàng sành điệu giờ cũng vỗ tay cái bốp.
“Thôi nào, lại một cậu trai nữa tỏ tình với Touka à? Tháng này là đứa thứ mấy rồi ấy nhỉ, kya ha ha.” Cô nàng nói, cười thả ga.
Tiếng cười này có lẽ chính là khúc dạo đầu cho bản án tử hình của tôi. Cô ta đang chế giễu tôi.
“Cậu nên bỏ cuộc đi, nhóc năm nhất. Kiểu gì cũng bị hành hình công khai cho mà xem.” Dù giọng hắn ta nghe có vẻ tử tế, nhưng vẻ mặt đã đủ nói lên rằng hắn đang hả hê lắm.
“Với lại, nhóc năm nhất, tôi sốc thật đấy vì cậu lại có gan đi tỏ tình với Touka trong cái bộ dạng này. Tôi phải khen cậu vì điều đó đấy.”
Cô nàng sành điệu cũng vậy, chẳng thèm che giấu niềm vui, thậm chí còn chọc tức tôi thêm. Mặc dù tôi còn chưa nói gì, họ đã tự động cho rằng tôi định tỏ tình. Thôi thì, cô ta nói đúng toẹt ra rồi. Ngay cả khi tôi không đến đây để tỏ tình, mục đích chính của tôi vẫn là tán tỉnh cô ấy và nếu có thể thì chinh phục cho bằng được. Vì hai kẻ đó, mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía tôi, đè nặng tôi bằng áp lực, nhưng nếu bây giờ tôi bỏ chạy, tôi sẽ không xứng đáng được gọi là đàn ông.
Chẳng lẽ mày định phí hoài phép màu quay ngược thời gian như thế này sao, Nanaya?! Tất cả nhiệt huyết của mày vài phút trước chạy đâu hết rồi hả?! Tiến lên và đoạt lấy cô ấy đi! Tôi hạ quyết tâm và nhìn lại tổ trưởng. Bất chấp mọi sự ồn ào xung quanh, cô ấy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm thường lệ, chỉ đơn giản là tiến lại gần tôi với ánh mắt nhìn chăm chú. Ahhh, tôi nhớ ánh mắt đó. Đó chính là ánh mắt mà cô ấy dùng khi đang trong cuộc họp. Cũng chính là cảm xúc trong ánh mắt ấy mà cô ấy dành cho tôi khi tôi trình bày kế hoạch để đạt được mục tiêu doanh số quý này.
Khi tôi cảm thấy như nghe thấy tiếng giày cao gót gõ nhịp trên nền đất, tổ trưởng bước đến gần tôi hơn. Chiếc quần tất lấp ló dưới váy là thứ duy nhất cô ấy giữ lại khi mặc bộ vest ở tương lai. Trong khoảnh khắc, hình ảnh tổ trưởng tương lai và cô nữ sinh trung học trước mắt tôi chồng chéo lên nhau. Và rồi, lời nói của cô ấy lặp đi lặp lại trong đầu tôi—
_Không hứng thú._
Thôi nào, đừng có chùn bước lúc này, mày! Tiến lên! Tiến lên nói chuyện với cô ấy đi, Nanaya!
“Ư-Ư-Ưm! Em là học sinh năm nhất, tên Shimono Nanaya! Kamijou-senpai, chị làm bạn với em nhé?!”
Tổ trưởng dừng lại ngay trước mặt tôi. Và, đúng lúc cô ấy dường như sắp sửa đưa ra câu trả lời, một tràng cười bùng nổ vang lên từ cả hai phía tôi.
“Ơ, gì vậy, làm bạn á?! Nhóc năm nhất, thế là không được đâu nhé! Gyahaha.”
“Này~ Cậu nghiêm túc đấy à? Tôi cứ nghĩ cậu định tỏ tình chứ~ Vậy mà, làm bạn ư? Đó là con át chủ bài của cậu à? Hay cậu vừa lỡ lời? Không, tôi đoán cậu chỉ là một tên trinh nam thôi! Kyahaha!”
Khỉ thật… Hai người im miệng lại được không? Tôi đang cố gắng hết sức đây. Không đời nào tôi có thể tỏ tình với cô ấy ngay được. Đối với tôi, tôi chỉ cần một sự liên kết để thay đổi dòng thời gian. Sao các người cứ cười như thế chứ? Tôi sắp khóc rồi đây.
“Này, im lặng đi.”
“Vâng! Em xin lỗi ạ!”
Giọng nói lạnh lùng của tổ trưởng khiến tôi vô thức xin lỗi. Ha ha, vẫn cái kiểu cũ, đúng như mọi khi.
“Không phải cậu, hai người kia kìa. Tôi thật sự mong hai người đừng quá hào hứng với chuyện không liên quan đến mình như vậy.”
“Hả?”
Không chỉ tôi, mà ngay cả anh chàng bảnh trai và cô gái nóng bỏng kia cũng ngơ ngác nhìn cô Hội trưởng. Thế nhưng, cô ấy vẫn mặc kệ họ, tiếp tục lời mình:
“Shimono Nanaya-kun.”
“D-Dạ?”
“Để ăn mừng tình bạn mới của chúng ta, hay là mình cùng về nhà nhé?” Cô ấy nói, rồi choàng tay ôm lấy cánh tay tôi, thậm chí còn tựa đầu lên vai tôi, nở nụ cười tươi rói.
“““Á á á á á á á á á á á á á á á?!”””
Một tiếng gầm kinh ngạc vang vọng khắp phòng học. Dĩ nhiên, tôi cũng nằm trong số đó – C-C-Cái quái gì thế này?!
*
Trước cổng trường, khi tôi còn có thể nghe thấy tiếng reo hò xa xăm của các câu lạc bộ thể thao – tôi đã cảm thấy vô số ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào từng thớ thịt trên người.
“Cánh tay cậu săn chắc thật đấy, Nanaya-kun. Chắc mặc đồng phục nên không lộ rõ lắm nhỉ.”
Chuyện này thật vô lý. Có phép màu nào như thế này được phép xảy ra sao? Một nữ sinh trung học, với hương thơm ngọt ngào dễ chịu tỏa ra từ mái tóc, đang vòng tay ôm lấy cánh tay trái tôi, thân hình mềm mại áp sát vào tôi. Đó không phải là mùi nước hoa nồng nàn, trưởng thành như tôi vẫn thường ngửi, mà là một mùi hương cam quýt tươi mát, trong trẻo hơn. Dĩ nhiên, tôi đã dự đoán trước việc mình sẽ trở thành tâm điểm chú ý như thế này. Kamijou Touma là một trong những nữ thần xinh đẹp và nổi tiếng nhất của ngôi trường này. Nếu bạn thấy một cô gái tuyệt sắc như vậy sánh bước cùng một kẻ tầm thường như tôi, ai cũng sẽ ghen tị thôi. Chắc chắn tôi cũng sẽ như vậy, không nghi ngờ gì.
“Này, Nanaya-kun, cậu có nghe tớ nói không? À, cậu vẫn còn giận chuyện hai người lúc nãy à? Tớ xin lỗi nhé, họ không phải người xấu đâu, lần sau tớ sẽ mắng cho họ một trận.”
“À, c-cậu không cần phải, Chie—”
“Chie…?”
“K-Không có gì đâu! Tớ vừa cắn phải lưỡi thôi! Tớ không thể ngờ mình lại được đi về cùng Kamijou-senpai, nên tớ hơi run, vậy thôi!”
“…Thật ư? Chà, vậy cũng phải thôi. Ừm. Chà, cậu làm tớ thấy ngại đấy.”
Này! Chuyện gì thế này?! Có chuyện gì đang xảy ra vậy! Tôi chưa bao giờ thấy cô Hội trưởng lại õng ẹo như thế này! Ý tôi là, một tình huống tương tự đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng lúc đó, cô ấy say bí tỉ, suýt nôn ra! Cô ấy đã uống gì đó sao…? Không nên như vậy đâu, Hội trưởng à. Không, không đời nào cô ấy làm thế. Nhưng rồi, đây là cái gì?! Ai đó giải thích cho tôi với!
Tuy nhiên, đây không phải là lúc để tỏ ra bối rối trước sự phát triển đột ngột này. Tôi đang sử dụng lần nhảy thời gian này để bắt đầu “Chiến dịch Tuổi trẻ Mới” của mình, ngay tại đây và ngay bây giờ. Tôi không thể để cơ hội này trôi qua lãng phí được. Tôi cần phải nói chuyện với cô ấy. Gì cũng được. Khoan đã, bình thường tôi nói chuyện với cô Hội trưởng về cái gì nhỉ? Chủ yếu là chuyện công việc, đúng không. Chết tiệt… Tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Ước gì bây giờ tôi có thể xem một đoạn video của “Chuyên gia Tâm lý Tình yêu” Yuito. Tôi tự hỏi việc tải video lên mạng phổ biến đến mức nào bây giờ. Vì tôi đang dùng một chiếc điện thoại di động cũ kỹ, tôi nghi ngờ nó chẳng phải là chuyện lớn gì.
“Tôi tự hỏi, nói chuyện với tôi có vẻ không thú vị lắm sao?”
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ trong đầu, cân nhắc xem nên nói gì, cô Hội trưởng đã lên tiếng trước.
“Làm gì có! Vui mà, đúng vậy! Rất rất vui! Này, vui đến nỗi tôi suýt nữa thì vừa đi vừa nhảy chân sáo trên đường rồi đấy!”
Tôi hoàn toàn quên mất rằng cô Hội trưởng đang bám lấy cánh tay tôi, và bước về phía trước bằng vài bước nhảy chân sáo, gần như muốn hất tay cô ấy ra. Chết tiệt, mình đúng là một tên ngốc! Siêu cấp đại ngốc nghếch còn trinh! Đây là lý do tại sao tương lai mình vẫn bị coi là trai trinh! Chà, đúng là vậy thật, nhưng kệ đi!
“Á hahaha, cậu thật sự nhảy chân sáo luôn kìa, cậu vui tính thật đấy Shimono-kun!”
Thật ngạc nhiên, cô Hội trưởng bật cười phá lên. Vì bình thường cô ấy sẽ chỉ nhướn một bên lông mày, nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, phản ứng đó gần như làm tim tôi nhảy ra khỏi lồng ngực. Dễ thương quá.
“T-Tôi xin lỗi, đó chỉ là một phút bốc đồng thôi.”
“Thôi nào, đừng bỏ rơi người ta chứ, làm thế người ta buồn lắm đó nha~”
Cô ấy nói, vừa chạy đến bên tôi vừa lại túm chặt lấy tay tôi.
Cú va chạm bất ngờ khiến ngực cô ấy chạm vào cánh tay tôi. Ngực cô ấy chạm vào cánh tay tôi. Ngực cô ấy chạm vào cánh tay tôi.
“Tặc.”
“Tặc.”
“Tặc.”
Tôi nghe thấy những tiếng tặc lưỡi đều đặn vang lên từ xung quanh. Mấy gã khác trừng mắt nhìn tôi như thể tôi là quỷ dữ. Lẽ nào một buổi tế lễ quỷ sắp diễn ra ư? Tôi sợ quá, cứu tôi với.
“Hội trưởng Kamijou, nếu chị cứ bám lấy em thế này ở trường thì… ừm, mọi người sẽ nghĩ chúng ta có mối quan hệ ‘kiểu đó’ đấy.”
“Kiểu đó là kiểu gì?”
“Thì là… chúng ta đang hẹn hò ấy.”
Vừa dứt lời, hội trưởng lập tức lùi ra xa, mặt đỏ bừng.
“À, xin lỗi, xin lỗi! Em nói đúng! Hì hì.”
Đến cả khi bẽn lẽn, hội trưởng vẫn đáng yêu hết sức. Thú thật, tôi đã hơi lo lắng rằng hồi cấp ba chị ấy có thể là một tay chơi, thích trêu ghẹo, tán tỉnh lung tung, nhưng xem ra không phải vậy. Hơn nữa, chị ấy từng tuyên bố không có hứng thú với đàn ông, nên chắc chắn không phải kiểu người lả lơi. Chị ấy còn lo tôi bị mấy cô nàng sành điệu kia cười nhạo, nên có lẽ chỉ đang cố gắng hòa đồng thôi.
Đúng rồi. Giờ thì mọi chuyện đã hợp lý. Chị ấy đơn giản là đang thể hiện sự quan tâm đến tôi. Chắc chắn là vậy. Không đời nào hội trưởng lại đột nhiên hành động tình tứ như thế. Phải rồi, nghĩ vậy thì ổn hơn rồi. Dù điều này cũng làm tôi hơi buồn, nhưng ít nhất tôi đã trấn tĩnh lại được.
“Đi thôi, tiền bối Kamijou.”
“Ừm!”
Khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại, tôi có thể bình tĩnh sánh bước cùng hội trưởng về đến nhà chị ấy. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nói chuyện với hội trưởng về những chuyện riêng tư như gia đình, thời cấp hai, hay người nổi tiếng chị ấy yêu thích. Tôi đã làm việc cùng chị ấy được năm năm, và dù quen biết đã lâu, tôi một lần nữa nhận ra rằng mình chẳng biết gì mấy về hội trưởng. Tôi thực sự rất mừng vì được ban cho cơ hội "quay ngược thời gian" này.
Sau khoảng ba mươi phút đi bộ, chúng tôi đến trước cửa nhà chị ấy. Đó là một căn nhà hai tầng đơn giản nhưng duyên dáng, nằm trong khu dân cư yên tĩnh.
“Cảm ơn vì đã đưa em về.”
“Em mới phải cảm ơn anh chứ, nói chuyện với tiền bối Kamijou thế này vui lắm ạ. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Sao mà khách sáo thế… Chúng ta giờ là bạn bè rồi mà, bỏ cái kiểu đó đi. Cứ gọi anh là Touka thôi. Với lại, đừng dùng kính ngữ nữa, nhé?”
“Không không không, thế thì ngượng chết mất thôi. Với lại, dù là bạn bè, anh vẫn là tiền bối của em mà.”
“Hừm, em nói cũng đúng, nhưng mà…”
“Ừm… sao anh lại đồng ý làm bạn với em vậy? Em là người lạ mà lại còn là hậu bối nữa chứ.”
“Đố em đấy! Em nghĩ là vì sao?”
“Em hỏi anh vì em không biết mà! Với lại, cái trò đố vui này từ đâu ra thế?!”
“Haha, mỗi phản ứng của em đều đáng yêu hết sức. Em đang làm người ta chết mê chết mệt vì sự dễ thương này đấy.”
“K-Không, đừng trêu em nữa.”
Người chết vì sự đáng yêu của chị mới là em đây này.
“Người ta có trêu đâu~ À mà, chuyện hồi nãy ấy, nếu chúng ta có mối quan hệ ‘kiểu đó’ thì người ta cũng không phiền đâu…”
“Tiền bối Kamijou?”
“…K-Không có gì! Thôi, hẹn gặp em ngày mai nhé. Tạm biệt!”
Mặt chị ấy đỏ rực dưới ánh hoàng hôn, rồi biến mất vào trong nhà. Mái tóc bồng bềnh lấp lánh, một lần nữa khiến tôi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của chị ấy. Tiễn chị ấy xong, tôi đi về hướng nhà mình. Và, tôi bắt đầu suy nghĩ. Khoan đã, chuyện vừa rồi… Chẳng lẽ, tôi thực sự có cơ hội sao? Hả, tôi chịu. Có lẽ tôi nhầm lẫn chăng. Hay, tôi phấn khích quá nên không nhận ra? Tôi không hiểu gì cả! Một tên tân binh tình trường như tôi làm sao hiểu được chuyện này! Cứu tôi với, Chuyên gia tình yêu Yuito!
Xét cho cùng, tôi vẫn là một ông già không hiểu thấu lòng đàn bà. Shimono Nanaya, rất hân hạnh được gặp bạn.
*
Vừa mở cửa nhà, em gái tôi đã chào đón tôi... trong bộ dạng như nhộng. Tất nhiên các bạn sẽ nghĩ tôi phát điên rồi. Hiểu được, hiểu được, để tôi nói lại cho chuẩn nhé. Chính xác phải là—vừa bước vào cửa, em gái Chàng đã lăng xăng chạy ra đón... không mảnh vải che thân.
"Em làm cái quái gì thế?!"
"Anh trai thật dũng cảm khi để Nữ hoàng Kofuyu đợi lâu thế này, đúng là thằng nô lệ cô độc biến thái!"
"Đừng có giả vờ không nghe! Với lại mặc đồ vào dùm cái đi, trời ơi!"
Tôi ném ngay chiếc áo khoác đồng phục về phía nó. Từ lúc nào con bé biến thành nữ hoàng diễn kịch thế này? Và tại sao nó lại khỏa thân? Shimono Kofuyu là em gái tôi, và vì chúng tôi đã quay về 11 năm trước... giờ nó đang học năm thứ hai cấp hai. Thừa hưởng dáng người nhỏ nhắn từ mẹ, lúc này nó còn buộc tóc đuôi ngựa rất điệu nghệ.
Nói ra nghe hơi kỳ cục nhưng là anh ruột mà bảo thật - con bé khá xinh xắn và luôn được con trai theo đuổi. Hồi cấp ba hình như nó còn được mời làm người mẫu. Dù sao lúc này, nó vẫn còn mang nét ngây thơ vị thành niên. Nhưng tại sao nó lại đứng trước mặt tôi hoàn toàn trần truồng thế kia thì ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Nó nhận lấy áo khoác mà không dùng để che thân, lại còn dí mặt vào vải, hít hà thỏa thuê.
"Có mùi đàn bà. Kofuyu đang thắc mắc sao anh về muộn thế, hóa ra đi tán gái? Không thể tha thứ. Anh trai hư phải bị trừng phạt. Nào, ngửi chân Kofuyu đi!"
"Em đang nhập vai kiểu gì kì vậy?! Anh không đủ từ để chửi nữa đâu!"
Con bé học trò chơi S&M kinh dị kia ở đâu thế? Chẳng nhẽ bị bạn học dụ dỗ? Mấy đứa bạn đó thật độc hại. Kofuyu trong trí nhớ tôi đâu có kiểu biến thái bạo dâm... À mà đúng rồi, trước khi quay ngược thời gian, nó có nhắc đang làm nghề mới. Kiểu như "Thú cưng của em dễ thương lắm", tôi cứ nghĩ nó làm ở cửa hàng thú kiểng, té ra là kiểu "thú cưng" này? Hóa ra nó mang máu bạo dâm từ sớm?
Nhưng dù sao cũng không đến nỗi coi anh ruột là nô lệ biến thái rồi khỏa thân ra đón cửa chứ! Ngày xưa nó đáng yêu lắm kia mà! Anh đi làm về trễ một chút là mặt mày buồn thiu!
"Nhanh lên anh trai, ngửi chân em nè. Em lạnh rồi đấy."
"Vậy thì mặc đồ vào đi?!"
"Nữ hoàng phải khỏa thân chứ!"
"Em học cái lý thuyết quái quỷ này ở đâu vậy?! Theo anh biết thì trừ phi khách hàng yêu cầu riêng ở... cửa hàng đặc biệt, không nữ hoàng nào chịu khỏa thân phục vụ đâu."
"Cửa hàng đặc biệt?"
Á, hỏng rồi. Hí hí~
"Dù sao thì em mặc đồ đi rồi về phòng đi."
Không cho nó kịp phản ứng, tôi đẩy đứa em gái trần như nhộng dọc hành lang nhốt vào phòng.
"Này! Hình phạt vẫn chưa xong! Anh trai đợi với!"
Tôi nhanh chân trốn vào phòng mình, khóa chặt cửa.
"Hết hồn, dù là em ruột mà xem phát là... có tội rồi." Vừa thở dài, tôi vừa chống cằm ngồi phịch xuống ghế.
BÌNH BÌNH BÌNH BÌNH.
"Heeeeeeey!" Tiếng gào giận dữ bên ngoài, nhưng tôi thản nhiên làm ngơ.
Có thứ quan trọng hơn đang cần suy nghĩ, không rảnh chơi trò với đứa em gái điên rồi.
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM.
BÙM BÙM BÙM... BÙM, BÙM, BÙM.
BÙM BÙM BÙM BÙM, BÙM BÙM BÙM BÙM.
Im đi chưa?! Vẫn chưa chịu buông tha sao?! Rồi anh sẽ trở thành nhân vật chính manga shounen chắc?! Đập cũng phải đập có nghệ thuật à?!
Sau đó, con em gái tôi vẫn cứ đập cửa ầm ĩ chừng ba mươi phút liền (quả thật là đáng sợ khi cô bé cứ tiếp tục như vậy), cho đến khi mọi thứ chìm vào im lặng, tôi mới có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Ngày đầu tiên sau khi xuyên không đã kết thúc.
Vì tôi nghĩ mãi cũng không ra lời giải đáp cho việc xuyên không này, nên tôi cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu hơn làm gì. Trưởng phòng luôn bảo: “Thay vì cứ mãi xoáy vào vấn đề không có lời giải, hãy ưu tiên những gì mình có thể giải quyết được,” và tôi đã khắc cốt ghi tâm lời khuyên ấy. Tôi chưa biết chính xác nên ưu tiên vấn đề nào, nhưng tôi có vài ví dụ và thông tin gợi ý. Dòng thời gian này có chút khác biệt so với lịch sử mà tôi từng biết.
Đầu tiên là Onikichi. Dù nghĩ thế nào đi nữa, cậu ta chỉ bắt đầu trở thành một kẻ đào hoa, ham chơi từ mùa hè năm lớp mười một thôi mà. Tôi vẫn còn nhớ mình đã trêu chọc cậu ta về màn "ra mắt" sau kỳ nghỉ hè. Và bằng chứng rõ ràng nhất khiến tôi nhận ra mình không hề nhớ nhầm là Nao. Cô bé chưa bao giờ có bộ ngực đồ sộ đến thế. Dù không phải là phẳng lì, nhưng ít nhất cũng nhỏ hơn một hoặc hai cỡ. Với tư cách là một người sành sỏi AV, tôi tự tin về điều đó. Giờ thì ngực cô bé rõ ràng là cỡ G, nhưng trước đây chỉ nên ở giữa cỡ D và E. Tất nhiên, từ hồi cấp hai cô bé đã “đồ sộ” rồi nhờ gen gia đình, nên bản thân điều đó cũng đã là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng. Cuối cùng, có Kofuyu, điều này tôi nghĩ không cần giải thích lại nữa.
Điểm chung giữa tất cả những yếu tố này là không có thay đổi cơ bản nào xảy ra. Onikichi, Nao và Kofuyu, tính cách của họ không thay đổi đáng kể, mà thời điểm các đặc điểm và xu hướng đặc biệt của họ xuất hiện chỉ đơn giản là bị dịch chuyển. Nói cách khác, tôi không di chuyển từ dòng thời gian của thế giới này sang thế giới khác, mà bản thân lịch sử đã thay đổi đôi chút. Lý do cho sự thay đổi này rất có thể là do tôi đã du hành ngược thời gian. Tôi đoán đây là cái mà người ta gọi là hiệu ứng cánh bướm, nói rằng một thay đổi nhỏ có thể gây ra những hậu quả khôn lường.
Tôi không quá quen thuộc hay am hiểu về chủ đề này, nhưng Nobita thường xuyên du hành về quá khứ bằng cỗ máy thời gian rồi bằng cách nào đó thay đổi tương lai trong các bộ phim Doraemon. Nói cách khác, tôi là Nobita, và nếu tôi thay đổi bất cứ điều gì trong dòng thời gian hiện tại này, nó sẽ tác động đến tương lai. Ngay cả khi đó là một thay đổi nhỏ, cũng không thành vấn đề. Ví dụ, nếu đó là một người phụ nữ duy nhất dành sự chú ý cho tôi. Chỉ riêng điều đó đã gây ra một sự kiện mà tôi không hề hay biết.
Rồi còn trưởng phòng hôm nay nữa. Mặc dù thời cấp ba chúng tôi chẳng có liên hệ hay tương tác nào đáng kể, vậy mà hôm nay cô ấy đột nhiên hành động tán tỉnh và bám dính. Đó có thật là trưởng phòng không? Không, có lẽ việc tôi chủ động đã làm tan chảy trái tim cứng nhắc và lạnh giá của cô ấy ư?! Nếu tôi nói điều này trước mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ giết tôi. Dù sao thì, đây là một thay đổi rõ ràng so với lịch sử mà tôi từng biết. Tôi đã thành công thực hiện bước đi quan trọng đầu tiên trong Chiến dịch Tuổi Trẻ Mới của mình. Hay nói đúng hơn, tôi có lẽ đã nhảy vọt ba bậc thang…
Tuy nhiên! Tôi sẽ không buông lỏng cảnh giác! Cuộc đời không ngọt ngào đến mức ban cho tôi một chiến thắng sớm như vậy. Tôi của hiện tại có thể là một nam sinh năm nhất vẫn còn "trinh nguyên", nhưng bên trong, tôi là một thành viên đang hoạt động trong xã hội. Tôi đã học được quá nhiều lần rằng cuộc đời không cho không bất cứ điều gì.
Tôi thừa hiểu rằng những hành động của Trưởng phòng có thể khiến tôi ảo tưởng rằng mình có cơ hội, nhưng tôi cũng ý thức được rằng tất cả có thể chỉ là sự suy diễn thuận tiện của riêng tôi. Chuyện này tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi. Ngay cả Maeshima-chan, một nhân viên mới khác, cũng từng nói với tôi trong một buổi tụ họp: “Tôi thấy anh Shimono-san có vẻ được nhiều người thích đấy. Ở bên anh thấy thật thư thái.” Vậy mà sau đó, cô ấy lại đi ngủ với Phó quản lý. Hắn ta đã có vợ con rồi đấy! Đúng là ngoại tình!
Hãy nghĩ xem tôi đã cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó, cứ ngỡ “Ơ? Thật sao? Mình có cơ hội à?”, được chứ! Mấy người không thấy thương tôi sao?! Nhân tiện, lúc đó Trưởng phòng liền lườm tôi một cái. Rõ ràng là cô ấy không thích biểu cảm hay chủ đề của chúng tôi lúc bấy giờ. Cô ấy đúng là người chuyên tâm vào công việc, tôi rất tôn trọng điều đó.
Xét về mặt này, nhìn phản ứng của cô ấy hôm nay, việc cho rằng tôi có thể có cơ hội là một giả định hợp lý và một kết luận khả thi, nhưng tôi không thể đơn giản đưa ra một đáp án như vậy được. Dù sao thì, hiện giờ tôi không có sự giúp đỡ của Yuito, bậc thầy về Tình yêu tâm linh, ở bên cạnh. Ngay cả khi tôi dùng chiếc máy tính xách tay XP dày cộp của mình, tôi cũng chẳng tìm được kết quả nào đáng giá với cụm từ “Tình yêu tâm linh”. Không có lời khuyên của Yuito-sensei, việc dựa vào những ảo tưởng, bỏ qua kinh nghiệm tình trường non kém của mình mà tự kết luận thì chắc chắn không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Tôi không muốn phải trải qua địa ngục như với Maeshima-chan một lần nữa.
Nanaya, cậu cần phải cẩn thận hơn nữa. Xã hội này chẳng hề dịu dàng đến vậy đâu. Cậu không thể bị lừa. Đừng hiểu lầm. Cậu không có cơ hội đâu. Bỏ qua ba bậc thang ư? Đừng có đùa, chỉ cần có bất kỳ mối liên hệ nào cũng đã là một chiến thắng rồi. Chính vì thế mà tôi cần phải tập trung và bắt tay vào công việc. Đây là nơi mọi thứ bắt đầu. Dù sao thì, cuộc đời sau cú nhảy thời gian của tôi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
*
Trung học Amakusa Nam. Mười một năm trước, đó là ngôi trường tôi theo học. Mỗi ngày đều trôi qua bình thường, chẳng có biến cố hay sự kiện lớn nào đáng kể ở đây. Tôi không tham gia câu lạc bộ, cũng chẳng phải thành viên hội học sinh. Đương nhiên, cũng chẳng có bạn gái để mà khoe khoang, thế nên tôi dành thời gian để học hành thi cử, chuẩn bị cho kỳ thi đại học, và cuối cùng tốt nghiệp. Tất cả đều là những ký ức trung học bình thường của một kẻ qua đường như tôi, chẳng có chút niềm vui hay cay đắng gì đặc biệt. Đó là kiểu tuổi trẻ tôi đã trải qua, nhưng…
Tuổi trẻ rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ? Khi bạn trưởng thành, bước vào xã hội với tư cách là một người lớn, dường như những suy nghĩ kiểu “Đáng lẽ hồi đó mình nên làm thế này” hay “Đáng lẽ hồi đó mình làm thế kia thì hơn” ngày càng lấp đầy tâm trí bạn, nhưng suy cho cùng, dù bạn có nỗ lực đến đâu và cố gắng thế nào đi nữa, bạn vẫn sẽ luôn hối tiếc về một điều gì đó. Tuy nhiên, càng lớn tuổi, bạn càng khôn ngoan hơn, và bạn bắt đầu nói những điều như “Ngay cả khi bạn đã làm mọi thứ có thể, nếu kết quả không chứng minh được điều đó, thì cũng vô ích thôi”. Đương nhiên, điều đó hoàn toàn hợp lý, và hành động liều lĩnh không phải lúc nào cũng nhận được lời khen.
Ngược lại, làm việc quá sức vì một điều gì đó thường có thể là lý do dẫn đến thất bại của bạn, và nếu bạn hành động quá liều lĩnh và tự tin, nó sẽ chỉ giới hạn bạn mà thôi. Đến khi bạn nhận ra thì đã quá muộn, bạn đã bị đẩy vào một công ty “đen”, làm việc như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào đó, và sẽ chẳng ai khen ngợi bạn cả. Nghe có vẻ xảo quyệt và ranh mãnh qua cách diễn đạt, nhưng đây chính là sự khôn ngoan của một người trưởng thành. Thế nhưng, ngay cả trong một người trưởng thành như vậy, chúng ta vẫn thường xuyên tự hỏi về những điều "giá như". Thật không công bằng khi chúng ta phải chịu đựng sự mâu thuẫn này.
Và đây tôi đây, một gã đàn ông 27 tuổi vẫn còn non choẹt trước tuổi trẻ, sống trong một thời đại mà sự cố gắng hết mình chẳng hề mâu thuẫn với cái gọi là tuổi trẻ. Cứ hết mình đi, dù thất bại, dù cơ hội mong manh, dù bị người đời cười chê, thì vẫn luôn có một câu trả lời ở lại—đó mới chính là thanh xuân. Và hôm nay, để được một lần nữa tận hưởng thanh xuân của mình, tôi đang thẳng tiến tới trường Trung học Amakusa Nam.
Đây là ngày thứ hai của cuộc Tái Thanh Xuân của tôi. Trong giờ nghỉ trưa, khi mọi người đổ xô đi ăn, tôi ngồi giữa căng tin đông đúc, một mình húp sì sụp bát mì udon. Vị nước dùng thanh đạm khẽ làm ấm dạ dày, mang lại một cảm giác hoài niệm khó tả. Chắc hẳn bạn đang thắc mắc tại sao tôi lại ngồi ăn udon một mình như một tay cao bồi đơn độc phải không? Câu trả lời rất đơn giản thôi.
Ngay khi tiết học thứ tư kết thúc, Onikichi đã rủ tôi ăn trưa cùng trong lớp. Thế nhưng, tôi đã từ chối lời đề nghị ấy. Đương nhiên, với tài ăn nói của một "nghệ sĩ" quán bar tương lai, tôi suýt nữa đã đồng ý, nhưng rồi cũng cố gắng giữ mình lại và lắc đầu. Tôi tự hỏi, tại sao lời mời ăn trưa với một thằng con trai lại cám dỗ tôi đến thế? Onikichi quả là không thể đùa được mà.
Dĩ nhiên, lý do tôi từ chối lời mời của cậu ta cũng đơn giản không kém. Đó là để mời vị trưởng phòng kia đi ăn trưa. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn còn là học sinh trung học, và đây không phải là công ty, nên không thể lén lút chuồn ra ngoài để ăn ở một nhà hàng sang chảnh nào đó được. Vì vậy, mua vài cái bánh sandwich ở cửa hàng trường và ăn trên sân thượng nghe có vẻ sành điệu phết.
Sau khi xin lỗi Onikichi một lần nữa, tôi bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình và tiến về phía các phòng học ở tầng hai. Thế nhưng, khi đến cầu thang, bước chân tôi bỗng khựng lại. Chắc có lẽ vì cuộc tiếp xúc với cô nàng nóng bỏng và cô gái sành điệu ngày hôm qua, giờ tôi cảm thấy một áp lực kỳ lạ. Mình có nên thật sự đi tới đó bây giờ không? Mình có nên quả quyết như vậy không? Lỡ như cô ấy nghĩ mình là kẻ bám riết, hay thấy mình ghê tởm thì sao? Liệu cô ấy có gọi mình là đồ kinh tởm vì mình đã nuôi hy vọng chỉ vì một chút tử tế của cô ấy không? Mình sẽ không bị giễu cợt nữa chứ? À đúng rồi, tôi nhớ rồi. Love Mentalist Yuito đã đề cập điều này trong một trong những video của anh ta.
‘Chỉ những kẻ kém thu hút mới thể hiện mình thảm hại đến mức nào.’
Đúng vậy, chính là nó! Thật có lý! Cái tôi thiếu kinh nghiệm suýt nữa đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Tôi suýt nữa đã để lộ mình thảm hại đến nhường nào. Aizzzz, thật là kém cỏi. Cố gắng hết sức để chinh phục cô gái mình thích? Thật là kém cỏi! Nó sẽ chỉ mang lại tác dụng ngược. Phù, như mọi khi, thầy Yuito lại cứu tôi một bàn thua trông thấy.
Hả? Khi còn trẻ, việc cố gắng dù cuối cùng có thất bại cũng có ý nghĩa ư? Ai mà thèm quan tâm! Thằng "trai tân" nào đã nói ra điều nhảm nhí như vậy! Tình yêu là một cuộc chiến tranh chiến lược của người lớn! Vì nhà tâm lý tình yêu đã nói thế, nên chắc chắn đó là sự thật! Ai thèm quan tâm đến cái gọi là sự chính nghĩa của tuổi trẻ!
Thôi đủ rồi. Bây giờ leo lên cầu thang này vẫn còn quá sớm. Tôi đâu phải kiểu học sinh chuyển trường từ trong truyện tranh côn đồ bước ra. Tôi không cần phải chiếm lấy vị trí số một ngay trong chương đầu—Mặc dù, tôi cũng không dám quay lại lớp học của mình, đó là lý do tại sao bây giờ tôi lại ở đây trong căng tin, một mình ăn mì udon. Chắc chắn không phải là tôi quá nhát gan hay vẫn còn "zin" đâu. Tôi chỉ đơn giản là hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, và thế là tôi vẫn ổn với món ăn căng tin này!
Dù sao thì, món mì udon Sanuki này cũng ngon thật. Mười một năm trước, tôi chỉ ăn cà ri heo hoặc ramen, nhưng hóa ra udon mới là ngon nhất, chỉ là tôi mất một thời gian khá lâu để nhận ra điều đó. Nhất định phải là udon. Nó không quá nặng bụng, nhưng vẫn đủ no.
"Món ngon nhất ở đây là udon, phải không?"
"Ôi đúng rồi, chắc chắn rồi. Chậc, không ngờ phải đến tuổi này tôi mới nhận ra."
"‘Tuổi này’ là ý gì? Anh vẫn còn là học sinh năm nhất mà, Nanaya-kun."
“À ha ha, đúng rồi. Giờ thì mình đúng là lính mới… Khoan đã, tiền bối Kamijou?!”
Một mùi hương ngọt ngào phảng phất bay lên, tiền bối Kamijou Touka đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Cô ấy vén tóc ra sau tai, đặt khay thức ăn xuống bàn tôi rồi ngồi ngay cạnh. Trên khay của tiền bối cũng là món Sanuki udon giống hệt của tôi.
“S-S-Sao tiền bối lại ở đây?”
“Để ăn trưa chứ sao? Rồi thì, tiện thể bắt gặp cậu, Nanaya-kun.”
“Nhưng mà, còn bao nhiêu chỗ trống khác, tiền bối đâu nhất thiết phải ngồi cạnh tôi đâu ạ.”
“Chị thấy cứ muốn ăn cơm trong lúc trò chuyện với cậu thôi. Hay là, cậu không muốn có một cô gái như chị ngồi cùng sao?” Vừa nói, cô hội trưởng vừa nghiêng người sát lại, dò xét khuôn mặt tôi.
Mỗi cử động của tiền bối, hương thơm từ cô ấy tỏa ra đều khiến cơ thể tôi như bay bổng chốn thiên đường. Đúng là một thứ thuốc gây nghiện.
“Đâu có, làm gì có chuyện đó ạ. Tôi vui mà. Thật ra, phải nói là tuyệt vời nhất ấy chứ.”
“Cậu cứ nói thế, tim chị sẽ đập thình thịch đến mức bay thẳng đến Throbtopia mất thôi, cậu biết không?”
Throbtopia?! Cái gì thế kia?! Tôi cũng muốn đến đó! Đáng yêu quá đi mất!
“Thật ra, tôi cũng muốn nói chuyện thêm với tiền bối Kamijou, nên có định mời tiền bối ăn trưa, nhưng tôi lại sợ mình làm phiền, nên cuối cùng đành bỏ cuộc mất rồi ạ.”
Nghe tôi nói vậy, cô hội trưởng đột nhiên túm lấy ống tay áo bộ vest của tôi.
“Cậu sẽ không bao giờ là phiền phức đâu, hiểu không?”
Cái cách tiền bối ngước lên nhìn tôi thế này… thật không công bằng chút nào!
“V-V-Vô cùng cảm ơn tiền bối. Nghe tiền bối nói vậy, tôi thấy thật vinh dự.”
“Touka cũng… muốn nói chuyện thêm với Nanaya-kun, và muốn trở nên thân thiết hơn nữa.”
Đôi mắt ướt át của tiền bối nắm chặt trái tim tôi không chịu buông. “Touka” cơ đấy. Tôi chưa từng nghe cô hội trưởng tự xưng tên mình như vậy. Hồi trung học tiền bối cũng đáng yêu thế này sao? Tiền bối như một người hoàn toàn khác so với cô hội trưởng chuyên trách mắng tôi về mọi lỗi lầm. Tiền bối sẽ trừng mắt nhìn tôi, nói rằng: “Đúng là cậu chẳng làm được tích sự gì khi không có tôi ở bên, trời ơi là trời. Chắc tôi phải ở cạnh cậu mọi lúc mọi nơi quá. Cậu có muốn được ‘đào tạo tại chỗ’ không? Với tôi ngay bên cạnh này.” – cứ thế đối xử và giáo huấn tôi như một kẻ mới vào nghề… Chỉ nghĩ đến thôi, bụng tôi đã đau quặn cả lên.
Mà thôi, tất cả lỗi đều là của tôi, và tôi rất biết ơn sự hỗ trợ liên tục và hoàn hảo của cô hội trưởng. Dù sao thì, ý tôi là, giờ đây cô ấy nhìn tôi với ánh mắt của một thiên thần, hoàn toàn trái ngược với những gì tôi biết về cô ấy trước đây.
“C-C-Chúng ta ăn thôi nhỉ? Đồ ăn sẽ nguội mất.”
“Vâng ạ! Ăn thôi!”
Phù, suýt nữa thì hỏng. Nếu tiền bối cứ nhìn tôi thêm chút nữa, có khi tôi đã không nhịn được mà… đẩy tiền bối xuống ngay tại chỗ. Nếu là cô hội trưởng thường ngày, chắc chắn tiền bối đã lật bàn, rồi kẹp cổ tôi rồi, nhưng tôi có cảm giác nếu là tiền bối hiện tại thì mình có thể thoát được. Không, chắc là không đâu. Tôi đúng là tên ngốc gì thế này, đó là phạm tội đấy… Mà không, tôi cũng là học sinh cấp ba! Thế thì hợp pháp ư?! Không, chắc chắn là phạm tội, đồ ngốc!
“Khoan đã, tiền bối Kamijou đang làm gì vậy?!”
“Làm gì là làm gì, chị chỉ cho thêm shichimi thôi mà?”
“Cái lượng shichimi ấy!! Nó thành cả một ngọn núi rồi đấy!”
“Ừ, chị làm thành một ngọn núi. Trông ngon đúng không?”
“Tiền bối là họa sĩ điên loạn nào đấy?!”
À phải rồi, trước khi tôi bị ném vào cuộc vượt thời gian này, khi chúng tôi đi uống rượu, tiền bối đã cho một lượng mù tạt điên rồ vào món đậu phụ của mình. Tôi cứ tưởng tiền bối say, nhưng giờ thì tôi đoán vị giác của tiền bối đúng là có vấn đề thật.
“Ngon lắm đó, cậu muốn nếm thử không? Phù, phù, đây. Há miệng ra nào~”
“Tôi không ăn cái đó đâu! Chúng ta đều có Sanuki udon mà, tiền bối nhớ không?”
“À, ra vậy~ Thế thì đúng là nụ hôn gián tiếp rồi.”
“Tôi ăn đây. Ngay bây giờ. Cứ nhét vào miệng tôi đi.”
“Tiếc quá, cậu hết giờ rồi~ Không được ăn nữa đâu.” Cô hội trưởng bĩu môi, rồi quay mặt đi.
“Tiền bối Kamijou, tôi đi một lát nhé.” Tôi rời khỏi nhà ăn, đi thẳng ra sân sau. “Trời đất ơi, sao mà đáng yêu khủng khiếp thế nàyyyyyyy?!” Tôi gào lên một tiếng thật lớn rồi quay lại.
“À, cậu về rồi đấy à. Chuyện gì vậy? Đi vệ sinh à?”
“À không, không có gì đâu. Thôi, bỏ qua đi mà.”
Tôi ngồi xuống chỗ của mình, cứ thế tiếp tục ăn món udon như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhìn sang bát của cô ấy, món udon đáng lẽ phải nhạt vị giờ lại đỏ lòm như máu vì cho quá nhiều ớt. Trông chẳng khác gì udon địa ngục.
“À đúng rồi, sắp đến kỳ bầu cử hội học sinh rồi nhỉ. Cậu sẽ ứng cử chứ?”
Đương nhiên, tôi biết thừa cô ấy sẽ làm thế. Trong cuộc đời học đường trước đây của tôi, cô ấy đã từng là hội trưởng hội học sinh, nên chuyện này hiển nhiên rồi. Không thể làm hội trưởng nếu không ứng cử trước được. Sở dĩ tôi hỏi như vậy là có lý do – đó là chức vụ phó hội trưởng hỗ trợ. Ở trường chúng tôi, bất kỳ ứng cử viên nào cũng phải thành lập một nhóm hỗ trợ, những người sẽ giúp đỡ ứng cử viên trong suốt quá trình tranh cử. Thực ra thì gọi là nhóm, chứ phần lớn chỉ có một, hai, hoặc cùng lắm là ba người. Về cơ bản, bạn giống như người đề cử, nên khi tham gia nhóm hỗ trợ đó, gần như chắc chắn bạn sẽ trở thành phó hội trưởng hỗ trợ.
Công việc của nhóm hỗ trợ này đại khái là dán áp phích tranh cử, phát tờ rơi, phát biểu trong ngày bầu cử, và bất kỳ nhiệm vụ hỗ trợ nào khác bạn có thể nghĩ ra. Tuy nhiên, việc là thành viên của nhóm hỗ trợ này, liên tục hỗ trợ ứng cử viên, đương nhiên có nghĩa là bạn sẽ luôn hành động cùng với ứng cử viên hội trưởng. Nói cách khác, tôi có thể ở bên trưởng phòng, đồng thời hỗ trợ cô ấy để gia tăng tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Một mũi tên trúng hai đích.
Để trở thành phó hội trưởng hỗ trợ, và vì tôi biết cô ấy sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh, tôi mới khơi chuyện này ngay lúc này. Sử dụng kiến thức từ kiếp trước của mình, cứ như một cú "gian lận vượt thời gian" vậy. Giống như chơi một trò chơi tình cảm mà cứ kè kè wiki để chọn đáp án đúng. Quả nhiên, tôi là kẻ mạnh nhất.
“Tôi sẽ không.”
“Đúng rồi ha, cậu nổi tiếng ngay từ năm hai mà, lại còn có khả năng lãnh đạo cần thiết nữa chứ. Này, tôi thấy cậu có thể là… Khoan đã, cậu sẽ không ư?!”
“Ừm, tôi sẽ không.”
“Tại sao?! Ơ, hả, tại sao chứ?!”
“Để tôi hỏi ngược lại. Tại sao cậu lại tự tin đến thế mà cho rằng tôi sẽ ứng cử?”
Đúng là cô ấy nói đúng thật, nhưng đó là lịch sử mà tôi đã quen thuộc. Mà nếu tôi nói: “Cậu phải trở thành hội trưởng hội học sinh. Lịch sử đã định sẵn rồi,” thì có lẽ cô ấy sẽ coi tôi là một kẻ tâm thần mất.
“Cậu thật sự không định ứng cử sao? Ít nhất cũng nói cho tôi biết lý do tại sao đi chứ?”
“Bởi vì tôi muốn tận hưởng tuổi thanh xuân của mình.”
“Thanh xuân ư?”
Đó không phải là từ mà tôi mong đợi sẽ nghe được từ trưởng phòng.
“Đúng vậy. Khối lượng công việc đi kèm với chức vụ hội trưởng hội học sinh, kiểu cuộc sống học đường mà tôi sẽ phải trải qua, nó không giống như tôi đang thực sự trải nghiệm tuổi trẻ của mình chút nào. Đã có lúc tôi từng nghĩ như vậy, nhưng… cuối cùng thì tôi vẫn muốn trải nghiệm những gì tuổi trẻ mang lại!” Trưởng phòng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết.
Chắc hẳn cô ấy đã rất phấn khích, vì mặt cô ấy hơi ửng đỏ. Tôi đoán đây cũng là một phần của hiệu ứng cánh bướm. Vì tôi đã tương tác với trưởng phòng, lịch sử đã thay đổi? Tôi không hiểu được logic của chuyện này. Dù sao thì, có điều gì đó đã thay đổi quyết định của cô ấy, và cho ra một kết quả khác. Rất có thể tôi chính là người đã tạo ra sự thay đổi đó.
Cảm giác đó, chẳng hiểu sao lại khiến tôi thấy khó chịu. Không phải vì tôi không thể làm phó hội trưởng cho cô ấy. À, ít nhất thì không phải hoàn toàn là vì vậy. Không có mấy người tài năng được như cô trưởng phòng đâu. Và những người như cô ấy thì phải đứng ở vị trí cao nhất. Đó mới là cách một tổ chức nên được xây dựng. Có lẽ vì tôi đã quen với suy nghĩ của một người làm công ăn lương, nhưng tôi không thể không coi đây là một sự lãng phí. Cô ấy nhất định phải trở thành người lãnh đạo.
“Em vẫn nghĩ trưởng phòng nên ra tranh cử! Nếu không phải trưởng phòng, thì ai sẽ là người làm được chứ?!”
“Cậu bị sao vậy, Shimono-kun? Sao lại nhiệt tình với cuộc bầu cử đến thế… Hả? Trưởng phòng?”
Chết tiệt, tôi lỡ mồm rồi, thói quen cũ khiến tôi gọi cô ấy như vậy.
“À, không, em xin lỗi, em chỉ hơi hăng quá nên bị cắn vào lưỡi thôi ạ.”
“Ờ… Ờm… Chuyện đó thì cũng hay xảy ra mà.”
“Haha, đúng vậy ạ.”
“Đúng đúng, nó là như thế đấy!”
“Em xin lỗi, hôm qua đã làm vậy rồi mà hôm nay lại tái diễn…”
“Không sao đâu, không có vấn đề gì cả… À phải rồi, Shimono-kun, cậu đã làm xong danh sách kiểm kê tôi yêu cầu tuần trước chưa?”
“Vâng, em hoàn thành vào thứ Sáu tuần trước rồi ạ, và đã bỏ vào thư mục công việc rồi… Ơ, khoan đã?”
Chưa kịp thắc mắc chuyện gì vừa xảy ra, cô trưởng phòng đã đặt hai tay lên vai tôi. Với khuôn mặt đỏ bừng như củ cải, cô ấy lắc mạnh người tôi.
“Tôi biết ngay mà!”
“Hả?!”
“C-C-C-C-Cậu… cậu là S-S-S-S-Shimono-kun à?!”
“E-Em đúng là Shimono-kun mà, nhưng mà tiền bối Kamijou bị sao vậy ạ?! Món mì udon địa ngục của tiền bối cay quá à?!”
“Không! Tôi không phải nói chuyện đó! Cậu có phải là Shimono-kun đến từ Công ty TNHH Thương mại Geotam, phòng kinh doanh, bộ phận bán hàng không?!”
“Ơ… Vâng… Hả?! Khoan đã?! À! Danh sách kiểm kê! K-Không lẽ nào?!”
“Aaaaaaaa! Shimono-kun nhìn thấy tôi rồiiiiiiiiiiiiiii!”
“B-Bình tĩnh đi, tiền bối Kamijou! Khoan đã, chẳng lẽ tiền bối là Trưởng phòng…?!”
“Im đi im đi im đi! Đây là giả dối! Nhất định phải là giả dối! Áaaaaaa, không lẽ tôi không phải là người duy nhất đã vượt thời gian sao?!”
Là một sự thật gây sốc nhất trong ngày, cô trưởng phòng chính là cô trưởng phòng thật.
“Đúng là Trưởng phòng rồi! Tiền bối phải là Trưởng phòng, đúng không?!”
Tuy nhiên, lời tôi nói dường như chẳng lọt vào tai cô ấy nữa, khi cô ấy lăn lộn trên sàn nhà ăn. Dừng lại đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô trưởng phòng như vậy đâu! Với lại, mọi người đang nhìn chằm chằm kìa!
“Mọi thứ! Shimono-kun đã nhìn thấy tất cả rồi! Tôi chết mất! Tôi sẽ chết! Hu hu hu?! Tôi chỉ có thể kết thúc cuộc đời mình ngay bây giờ thôi!!”
Thấy cô ấy hoảng loạn đến vậy, ngay cả tôi cũng bắt đầu hoảng sợ theo. Tất cả những gì tôi có thể làm là van xin cô ấy đừng lăn lộn trên sàn nữa.
“Trưởng phòng! Thư giãn đi! Bình tĩnh lại đi mà!”
Tôi cũng đang hoảng loạn, nhưng tôi cần phải ngăn cô trưởng phòng, người còn hoảng loạn hơn cả tôi.
“Tôi chết mất! Tôi sẽ chết! Amen! Cảm ơn ba mẹ! Chúa lòng lành! Tạm biệt thế giới tàn nhẫn này!”
Thu hút sự chú ý của mọi học sinh có mặt, cô trưởng phòng hoảng loạn chạy ra khỏi nhà ăn.
“À, Trưởng phòng, đợi đã!”
Tôi lập tức đuổi theo cô ấy. Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất đã quay ngược thời gian. Rời khỏi nhà ăn, tôi nhìn quanh và thấy cô trưởng phòng đang liên tục đập đầu vào chiếc máy bán hàng tự động ở góc tủ giày. Tôi vội vã đuổi theo, cố hết sức ngăn cản hành động đập đầu điên cuồng của cô ấy.
“Dừng lại! Đầu tiền bối sẽ nứt ra đó! Tiền bối không thể phá vỡ máy bán hàng tự động chỉ bằng kỹ năng của mình đâu!”
“Tôi đang cố làm nứt đầu mình đây!”
“Vậy thì càng có lý do để dừng lại!”
Tôi nắm lấy tay cô trưởng phòng, kéo cô ấy ra khỏi máy bán hàng tự động. Để đảm bảo an toàn cho cô ấy, tôi kéo cô ấy đến một chiếc ghế dài gần đó và bắt cô ấy ngồi xuống.
“Hộc hộc… Mệt quá.”
“Ưỡn…” Cô trưởng phòng rên rỉ như một chú cún con bị chủ bỏ rơi, và sau khi đợi cô ấy bình tĩnh hơn một chút, tôi đã xác nhận điều tôi cần xác nhận.
“Cậu… là Trưởng phòng đúng không?”
“Cậu đang nói cái gì vậy, Nanaya-kun? Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Cậu có bằng chứng nào không?”
“Chắc chắn cô là Trưởng phòng! Làm gì có học sinh cấp ba nào lại dùng từ ‘bằng chứng’!”
“Im miệng! Đủ rồi đó! Từ khi nào mà cậu lại trở thành một người quan trọng đến mức dùng giọng điệu đó với cấp trên của mình vậy hả?!”
“À, vâng, tôi xin lỗi, Trưởng phòng… Khoan đã, cô vừa thừa nhận rồi! Cô chấp nhận rồi! Với lại, hôm qua cô bảo tôi đừng có dùng cách nói trang trọng như thế nữa mà!”
“Tôi nói thế với Nanaya-kun trong vai trò Touka! Chứ không phải với Shimono-kun!”
“Thật là vô lý! Cô có hai nhân cách riêng biệt à?! Trưởng phòng, cô có thể tùy ý chuyển đổi giữa hai người đó sao?!”
“Ư… Cậu… Shimono-kun, phải không…?” Vị Trưởng phòng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, nước mắt rưng rưng.
“Vâng, tôi là Shimono Nanaya, 27 tuổi, người sẽ là cấp dưới của cô mười một năm sau.”
“Vậy là cậu đã quay ngược thời gian về quá khứ, đúng không?”
“Rất có thể là vậy, còn cô… Trưởng phòng?”
“Đúng rồi. Từ khi nào?”
“Ý cô là sao?”
“Tôi hỏi cậu quay về thời điểm này từ khi nào!”
“À, tôi xin lỗi! Ừm, sáng hôm qua.”
“Thật tồi tệ!”
“Cô muốn nói gì?”
“Là tệ hại!”
“Và tôi vẫn không hiểu.”
“Im đi!”
Và thế là, chủ đề kết thúc. Đúng vậy, vẫn là vị Trưởng phòng như mọi khi. Chắc chắn cô gái ngọt ngào, âu yếm đó không thể là Trưởng phòng được. Nhưng mà, chuyện cô ấy diễn kịch ngày hôm qua là sao…?
“Ưm, Trưởng phòng của hôm qua chỉ là một nhân vật cô đóng thôi sao?”
“Cậu lại hỏi chính đương sự cái đó ư?!”
“Thì, cô luôn bảo tôi cứ hỏi ngay nếu không hiểu gì mà.”
“Sau khi cậu cân nhắc thời gian và địa điểm thích hợp chứ! Còn cậu thì sao! Vừa xuyên không về quá khứ đã chạy đến lớp tôi xin làm bạn, rốt cuộc cậu có kế hoạch gì vậy?!”
“Cái đó…”
Tất nhiên, tôi không thể nói thẳng rằng cô ấy là tiền bối mà tôi luôn ngưỡng mộ thời trung học được.
“C-Cái gì?” Cô ấy tiếp tục hỏi dồn.
“Tôi biết chúng ta học cùng trường, nhưng cô hình như không nhớ tôi, nên tôi nghĩ mình thử vận may lần này xem sao và cố gắng để cô nhớ tới tôi.”
“H-Hừm. T-Tôi hiểu rồi. Phải nói là, cậu làm tôi bất ngờ khi xuất hiện trong lớp tôi. Tôi cứ nghĩ cậu là Shimono-kun bình thường thời trung học, điều đó khiến cậu trông đáng yêu trong mắt tôi nên tôi đã đối xử với cậu như vậy. Nếu cậu vẫn là Shimono-kun như thường lệ thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng tôi không thể chỉ thẳng thừng và không thân thiện với bản thân 16 tuổi của cậu được, đúng không?”
“Tôi hiểu rồi… Vậy ra đó là lý do cô đối xử tốt với tôi.”
“Đ-Đúng vậy! Ừ, đúng là như vậy đó! Chắc chắn rồi! Trông tôi có giống kiểu người sẽ hành động ngọt ngào âu yếm như thế không?”
“Không, nghe không giống cô lắm.”
“Đúng, đúng rồi! Bởi vậy, hãy quên hết mọi chuyện cho đến giờ đi. Được không?”
“Haaaa… Trưởng phòng dịu dàng đó đáng yêu thật mà…”
“Hả?! Thật sao?!”
Á, tôi lỡ buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng rồi… Cô ấy sẽ lại giận tôi mất!
“Ý tôi là, không phải là Trưởng phòng bình thường đáng sợ hay gì cả! Tôi chỉ nghĩ rằng khía cạnh này của cô cũng khá cuốn hút, đại loại vậy.”
“T-Tôi hiểu, ừm…”
Khoan đã, cô ấy không giận sao? Nhưng, tôi đoán rốt cuộc cũng có lý do cô ấy hành động như vậy. Cuối cùng, tôi thực sự chẳng có cơ hội nào cả. Làm gì có chuyện thuận lợi như thế xảy ra. Cô ấy chỉ đối xử tốt với tôi với tư cách là học sinh trung học Shimono Nanaya. Hay nói cách khác, cô ấy đối xử với tôi như một đứa trẻ.
“À, tôi thấy nhẹ nhõm khi biết cô vẫn là Trưởng phòng như mọi khi. Cảm giác này giống như được mời đến đám cưới của một người bạn không quá thân, rồi lại gặp một người bạn học cũ vậy.”
“Ví dụ gì mà phức tạp thế hả? Tôi đã bảo cậu luôn dùng ví dụ đơn giản nhất khi thuyết trình rồi mà? Một ví dụ như thế… chỉ có người như tôi, người vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mới hiểu nổi thôi.”
Cô ấy có thể nói vậy, nhưng đó là cảm nhận của tôi. Dù sao thì, việc “Chiến dịch Thanh Niên Mới” của mình thất bại ngay ngày thứ hai sau khi nhảy thời gian cũng khiến tôi hơi cụt hứng. Ít nhất thì tôi cũng biết rằng Trưởng phòng Kamijou Touka vẫn là cô ấy như tôi đã biết trong mấy năm qua. Chắc tôi mãi mãi chỉ là cấp dưới của cô ấy mà thôi.
Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, Trưởng phòng bỗng dưng đứng dậy.
“Dù sao thì, tôi vẫn hơi mơ hồ về mấy thứ này, nên tôi về trước đây. Cứ để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“À, vâng, tất nhiên rồi ạ. Hôm nay Trưởng phòng vất vả rồi.”
“Đang không ở công ty thì cần gì phải nói thế!”
Tôi nhìn Trưởng phòng loạng choạng đi xa dần, và chợt nhớ ra rằng chúng tôi còn chưa dọn bàn ở căng tin.
“Trưởng phòng đáng sợ thật đấy~” Tôi khẽ lẩm bẩm, và đúng lúc tôi đang quay lại căng tin, một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng bay đến từ phía sau, kèm theo một luồng khí lạnh băng giá toát ra.
Giật mình, tôi quay phắt lại.
“Ối, Trưởng phòng?!”
Trưởng phòng đã quay ngoắt lại, chạy về phía tôi với tốc độ kinh hoàng. Không lẽ nào, cô ấy đã nghe thấy tôi vừa nói sao?!
“Cái phản ứng đó là sao hả?”
“Không, ừm… có chuyện gì vậy ạ?”
May mắn thay, có vẻ như cô ấy không nghe thấy lời bình luận của tôi.
“Tôi vẫn chưa ăn xong mì udon.”
“À, tôi cũng vừa nhận ra là chúng ta chưa dọn dẹp. Nhưng mà, tôi có thể dọn giúp Trưởng phòng mà.”
“Đừng gọi tôi là trưởng phòng! Và đừng dọn đi, tôi vẫn chưa ăn xong!”
“Ế, tôi chắc là mì giờ này đã nát hết cả rồi.”
“Không sao! Tôi ăn hết!”
Đúng lúc cô ấy nói vậy, bụng cô ấy bỗng kêu lên một tiếng thật đáng yêu. Nhận ra rằng tôi chắc chắn đã nghe thấy, mặt cô ấy đỏ bừng lên.
“Vậy thì, chúng ta đi chứ?”
“Ừ-ừm…”
Cô ấy khẽ tránh ánh mắt tôi, gật đầu. Chắc ngay cả Trưởng phòng “ác quỷ” cũng không thể thắng được cơn đói. Trước khi quay lại căng tin, tôi hỏi một điều mà tôi thắc mắc.
“Ừm… Trưởng phòng, có phải cô có gu ăn uống hơi… tầm thường không ạ?”
“Hả?! Cái đó là sao hả!”
“Thì, cô cho quá nhiều shichimi vào udon, đúng không? Và trước đó, cô còn cho một đống mù tạt vào đậu phụ rán của mình nữa. Thế này không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Nó ngon thì tôi biết làm sao được!”
Cô ấy nói vậy, nhưng giờ đây trong cơ thể đó phải là một phụ nữ 28 tuổi chứ. Mặc dù thế, cái cách cô ấy bĩu môi lại đáng yêu đến mức khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Và sau khi quay lại căng tin, cả hai chúng tôi đã ăn hết bát mì udon với mì đã nát.


0 Bình luận