Quyển 7
Chương 1: Làm việc cho nhà Suzutsuki, tôi nghĩ mình sắp hết chịu nổi rồi.
0 Bình luận - Độ dài: 9,358 từ - Cập nhật:
Nếu các bạn yêu thích tác phẩm của chúng tôi, hãy theo dõi trên các trang mạng xã hội, tham gia Discord và cân nhắc ủng hộ chúng tôi trên Patreon nhé:
https://discord.gg/e4BJxX6https://www.patreon.com/CClawTrans
“…À, Onii-chaaan~ Em đợi anh mãi đó~”
Ngày hôm sau hội thao—ngày 20 tháng 9. Tan học xong, vừa đúng lúc tôi một mình đến cổng trường thì một giọng nói ngọt lịm như kem sunda chocolate đã cất lên gọi tôi.
“Nhanh lên nào, em đợi anh mà chán muốn chết rồi đấy. Mình cùng về nhà thôi, Onii-chan!”
“…………”
Thành thật mà nói, tôi khá là mất hứng. Có trách được tôi sao, cái giọng nói ngọt lịm đến mức sến súa này làm quái gì có tư cách gọi tôi là ‘Onii-chan’ cơ chứ. Chẳng lẽ bây giờ tôi đang nghe thấy ảo giác ư? Trời ơi, tôi biết là hôm qua sau hội thao đã có rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra, nên chắc chắn tôi cũng mệt mỏi phần nào, nhưng không ngờ nó lại làm tinh thần tôi sa sút đến mức này. Chắc tôi phải nhanh chóng uống ít Lipo*itan D để hồi phục HP mới được.
“Hửm? Onii-chan, anh đi đâu vậy~?”
Tôi hoàn toàn phớt lờ cái giọng nói cứ liên tục làm phiền mình, rồi rảo bước về nhà. Cứ coi như không nghe thấy gì cả, rồi bỏ đi thôi. Mà, chúng tôi sẽ về cùng một ‘nhà’, nên cách này có lẽ không ổn lắm.
“Này này, Onii-chan~”
Đúng là đeo bám dai dẳng. Chuyện quái gì đây? Chẳng lẽ tôi đã tạo ra một nhân vật viễn tưởng nào đó đang bám lấy mình sao? Tôi thực sự muốn có một cô em gái đến thế ư? Tôi đã có một đứa rồi, nên đó mới là vấn đề phải không? Mà, em gái tôi là một con quái vật vật lộn, cứ sáng tối lại tra tấn tôi bằng các đòn thế đấu vật.
“Onii-chan? Anh có nghe em nói không đấy~?”
Tôi đang nghe đây, chỉ là tôi quá sợ hãi không dám quay đầu lại nhìn em thôi. Ê, sao tự nhiên thấy giống truyện kinh dị thế này? Khốn kiếp, sao lại là em gái chứ? Nếu đã là một nhân vật viễn tưởng thì ít nhất cũng phải là một thằng khốn nào đó đang hét lên ‘Này, mọi người ơi!’ chứ. Giờ thì đã đến nước này, tôi phải nhanh chóng về nhà càng sớm càng tốt. Một khi tôi về đến đó, cái giọng em gái đáng yêu này cũng sẽ chấm dứt thôi. Hay đúng hơn, tôi không biết phải làm gì nếu nó không chấm dứt. Trường hợp xấu nhất, tôi sẽ phải đi bệnh viện kiểm tra.
Ngay lúc đó, khi tôi tăng tốc với những suy nghĩ này trong đầu…
“Cobra!?” Tôi bất giác hét lên cái tên của một loài rắn sống ở Ấn Độ.
Tại sao ư? Tôi bị tấn công. Có ai đó đã lao vào lưng tôi. Và rồi, đôi tay mảnh khảnh của họ siếttttt chặtttt lấyyyy cổooooo tôiiiiiii!? Tôi không thở được! Chẳng lẽ tôi đang bị một con rắn hổ mang thật sự siết cổ sao?!
“Onii-chan, nghe em nói đây.”
Đây lẽ ra là lúc họ phải cất lên giọng của một Dracula dởm, nói ‘Cho ta máu của ngươi đi!’, nhưng hóa ra lại là giọng của một chương trình TV anime dễ thương chiếu vào sáng Chủ Nhật… Không, khoan đã. Giọng nói này tự nhiên nghe quen thuộc quá…
“Ực…”
Tôi cố gắng xoay đầu một cách khó nhọc, chỉ thấy một cô gái đang bám chặt lấy lưng mình. Cô ấy có mái tóc bạc dài ngang vai, dáng người siêu nhỏ, mặc quần legging thể thao bên dưới váy, và một chiếc áo blouse bó sát người—Narumi Schrödinger. Cô ấy là phó hội trưởng câu lạc bộ thủ công mỹ nghệ, đồng thời là một sự tồn tại đáng sợ được coi là người mạnh nhất ở trường chúng tôi, hiện đang chuẩn bị nghiền nát khí quản của tôi.
“S-Schrö-senpai…”
“Hừm, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi rồi nhỉ.”
Cô ấy có vẻ hài lòng khi tôi gọi tên mình, rồi rời khỏi lưng tôi. Ngay lập tức, tôi bắt đầu ho dữ dội. Bình thường, nếu một cô gái như cô ấy ở gần tôi đến mức này, chứng sợ phụ nữ của tôi chắc chắn sẽ khởi phát, nhưng may mắn hay xui xẻo thay, cú siết cổ này đã khiến cơ thể tôi đủ bận rộn rồi. Bằng chứng là tôi thậm chí còn không bị chảy máu mũi.
“C-Cô đột nhiên làm cái quái gì vậy…” Tôi cố gắng điều hòa lại hơi thở, rồi hỏi cô ấy.
Đáp lại, Schrö-senpai khoanh tay lại và bắt đầu suy nghĩ.
“Đụng chạm cơ thể?”
“Đúng là một kiểu thân mật bạo lực.”
“Aha ha. Đừng giận thế chứ. Anh tự chuốc lấy đấy thôi, vì đã phớt lờ em trong khi em đã cố gắng hết sức để diễn vai em gái như đã hứa mà.” Schrödinger-san nở nụ cười ngây thơ.
Grừ, cô ta nói cũng đúng. Mình đang nói chuyện với một ảo ảnh cái quái gì thế này? Mình đúng là điên thật rồi. Một thể loại truyện không thể đột nhiên nhảy từ đời sống học đường sang giả tưởng được.
“Cô cần gì à?”
“Em không được phép thân mật một chút với Onii-chan nếu không có việc gì sao?”
“Không hẳn, nhưng… Với lại, cô bỏ cái kiểu gọi ‘Onii-chan’ đó đi được không?”
“Ếhh, sao vậy, Onii-chan?” Schrö-senpai vỗ vỗ hai tay lên xuống như một đứa trẻ phản đối.
Với dáng người nhỏ nhắn của cô ấy nữa, trông cô thật sự giống một cô em gái đáng yêu, nhưng thực ra có lý do khiến cô ấy gọi tôi là Onii-chan. Tại lễ hội thể thao hôm qua, Schrö-senpai và tôi đã có một cuộc thi. Mặc dù kết quả cuối cùng hơi lộn xộn vì hoàn cảnh, nhưng Schrö-senpai đã gọi tôi là ‘Onii-chan’ như bây giờ.
“Cô không thích bị gọi là Onii-chan à?”
“À thì…”
Thực ra, tôi có chút ám ảnh khi bị gọi như vậy. Mỗi khi nghe câu ‘Em yêu Onii-chan!’ ngày xưa, y như rằng tôi sẽ bị dùng làm bao cát. Điều đáng nói là Schrö-senpai lại có vóc dáng khá giống Kureha, điều này càng khiến tôi nhớ lại những ký ức kinh hoàng. Rùng mình.
“Vậy thì, có lẽ em nên đổi cách gọi khác.”
“Đổi cách cô gọi tôi á?”
“Anh không thích bị gọi là Onii-chan đúng không? Vậy thì, em chỉ cần đổi cách gọi là xong, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thế thì em có thể tiếp tục làm em gái của anh.”
“……”
Không, đó không phải vấn đề ở đây. Với lại, tại sao cô lại nhất quyết muốn làm em gái của tôi vậy?
“Hmm… Không biết cái nào là tốt nhất nhỉ?”
“Cô vẫn thong dong theo ý mình như mọi khi nhỉ.”
“Đó là điểm mạnh của em mà. Vậy, anh thích cách gọi nào?”
“Tôi không hẳn là…”
“Anh có các lựa chọn là Onii-chan, Onii-chama, Anii, Onii-sama, Onii-tama, Aniue-sama, Nii-sama, Aniki, Nii-kun, Niikun-sama, Nii-chama, Nii-ya, An-chan, và vân vân.”
“Tôi có cảm giác có quá nhiều lựa chọn trộn lẫn vào nhau rồi đó!?”
“Tốt nhất là nên cẩn thận. Ngoài một lựa chọn đúng ra thì tất cả đều dẫn đến kết cục tồi tệ.”
“Tại sao cái này lại giống như tôi đang chơi gal game vậy!?”
“Không đúng đâu~ Ngay cả khi anh chọn đúng thì nó vẫn sẽ dẫn đến Dead End thôi.”
“Đây đâu phải game kinh dị âm thanh đâu!”
Cô ta đúng là không làm tôi dễ dàng chút nào… Cô ta không phải công chúa em gái gì hết.
“Thôi nào, bỏ mấy trò đùa đó sang một bên, mau chọn một cái đi, Onii-chan.”
“Ừ-Ừm… Vậy thì, Anii đi.”
“…Oa, anh lại chọn cái đó thật à.”
“Cô đưa nó vào lựa chọn mà, đúng không!?”
“Nhưng, Anii trong số tất cả các lựa chọn…”
“Đừng tỏ ra ghê tởm thế chứ. Cô thà gọi tôi là ‘Onii-chama’ hay ‘Onii-tama’ sao, hả?”
“À thì, hai cái đó còn đáng xấu hổ hơn nữa.”
“Vậy thì, làm ơn gọi tôi là Anii.”
“Ưm… Đ-Được rồi, em sẽ làm mà, được chưa?” Schrö-senpai khẽ lầm bầm ‘Anii, hả…’ với chính mình, và cắn môi với đôi má đỏ ửng.
Rồi, một khoảng lặng ngắn ngủi diễn ra. Cô cố gắng hết sức lờ đi sự ngượng ngùng của mình, rồi cố gắng hết sức để cất tiếng.
“A… A… A… Anija!”
“Anija!? Cô đâu phải con trai đâu!?”
“Anijaaaaaa! Anijaaaaaa!”
“Dừng lại! Đừng hét cái giọng anime đó nữa!”
Với lại, đó đâu phải là một lựa chọn, đúng không? Cái cách gọi đó khiến cô nghe như một đứa em trai hơn là em gái. Chưa kể nó còn cổ lỗ sĩ nữa chứ.
“…Anija?”
“Dùng giọng dễ thương cũng không thay đổi được gì đâu.”
“Tsk. Có chuyện gì vậy? Anija chắc chắn là lựa chọn tốt nhất ở đây mà~” Schrö-senpai cằn nhằn.
…Đúng là, tôi thực sự không nghĩ mình có thể thắng nổi cô ấy. Cứ nói chuyện với cô ấy là tôi lại bị cuốn theo nhịp điệu của cô ấy. Cô ấy là một kiểu người ương bướng khác hẳn Suzutsuki, và tôi thực sự không thể đối phó nổi.
“…Vậy rốt cuộc là cô muốn gì? Tôi thực sự nghi ngờ cô không phải chỉ đến tận đây để gọi tôi là anh hai đâu, phải không?”
Đến nước này, tôi đành phải tự mình mạnh dạn đổi chủ đề. Bởi vì mọi hiềm khích của cô ấy với tôi đáng lẽ đã được giải quyết xong trong lễ hội thể thao ngày hôm qua rồi, chắc hẳn cô ấy không còn lý do gì để dây dưa với tôi nữa…
“Chuyện là, em muốn nói về em gái của mình.”
“Về Nakuru à?” Tôi đáp lại câu hỏi này, và lập tức nhận được một ánh nhìn nghiêm túc từ Schrö-tiền bối.
“Hôm qua, anh đã không nghe máy của Nakuru, đúng không?”
“Ư…ưm.” Tôi cứng đờ người.
À phải rồi, tôi cứ thấy tối qua Nakuru có gọi điện cho mình…
“Em đã nghe hết rồi, nên khai thật đi.”
“Ý tôi là, tôi sẽ xin lỗi vì đã không nghe máy, nhưng… con bé gọi cho tôi có hơi nhiều quá không?”
“Anh tính đổ lỗi cho con bé à? Con bé đang yêu mà.”
“Yêu cũng đâu có nghĩa là một ngày nó gọi cho tôi tận 120 cuộc đâu, cô biết không!?” Tôi phàn nàn, rồi dí màn hình điện thoại vào cô ấy.
Trên đó, toàn bộ danh sách cuộc gọi đều là số của ‘Kẻ nghiện kính’. Trước khi kịp nhận ra, tôi đã quá sợ hãi đến mức không dám gọi lại cho con bé. Chuyện này rất có thể liên quan đến vụ tỏ tình đã diễn ra trong lễ bế mạc lễ hội thể thao. Ở đó, Nakuru đã tuyệt vọng bày tỏ tình cảm với tôi. Bình thường thì, đó hẳn sẽ là màn ra mắt "normie" vui vẻ mà tôi hằng mong đợi, nhưng thực tế lại chẳng mấy tử tế.
Suy cho cùng, lý do Nakuru muốn hẹn hò với tôi không gì khác ngoài việc đơn thuần muốn quan sát tôi. Hay nói đơn giản hơn, con bé muốn tìm tài liệu cho những tác phẩm đam mỹ của mình. Với sự nhiệt huyết đó, tôi cũng chẳng lấy làm lạ nếu con bé bắt đầu viết nhật ký hay đại loại thế. Seton có ‘Động Vật Hoang Dã Tôi Đã Từng Biết’, Fabre có ‘Sách Côn Trùng’, còn Nakuru thì có Sách Đam Mỹ của riêng mình. Đối với những người có sở thích như con bé, nó có lẽ sẽ trở thành một cuốn kinh thánh mới. Đương nhiên, biết được cái sở thích kỳ cục đó của con bé, tôi đã lập tức từ chối, nhưng…
“Nakuru vẫn chưa từ bỏ anh đâu nhé. Thậm chí, con bé còn ngày càng yêu anh hơn nữa cơ.”
“Nếu vậy, con bé có thể gửi email hay gì đó mà, đúng không?”
“Em cũng đã nói như thế, nhưng con bé bảo ‘Em Nakuru thấy ngại khi viết nhiều thư cho Tiền bối lắm!’, rồi cứ thế gọi điện cho anh.”
“Con bé đúng là hay ngại đúng vào những lúc kỳ quặc nhất…”
“À thì, đôi khi con bé cũng biết ngượng mà. Hôm qua con bé còn hỏi ý kiến em nữa.”
“Ý kiến gì?”
“Con bé nói ‘Nakuru không thể nói chuyện với Tiền bối khi nhìn vào cặp kính của anh ấy…’, anh biết không.”
“……”
Ừ thì. Bình thường người ta sẽ nói ‘nhìn vào mắt anh ấy’, đúng không? Có lẽ chỉ là Schrö-tiền bối vừa rồi lỡ lời thôi. Ngay cả kẻ nghiện kính đó cũng sẽ nhìn thẳng vào mắt tôi khi chúng tôi…
“Con bé nói hình như nó quá tập trung vào hình dáng cặp kính của anh, nên không thể tập trung vào cuộc trò chuyện được.”
“Cô nói thật đấy à!?”
“Hửm? Hay là con bé quan tâm đến độ dày của tròng kính?”
“Ai mà quan tâm chuyện đó chứ!?”
“Dù sao thì, con bé hình như gặp rất nhiều khó khăn khi nói chuyện với anh mà không bị cuốn hút bởi cặp kính của chúng ta. Điều đó dường như khiến con bé lo lắng.”
“……”
Đây là một căn bệnh nan y. Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Con bé tiêu rồi. Tốt nhất là nên đưa con bé đến bệnh viện, và nhờ chính Black Jack-tiên sinh phẫu thuật cho.
“Tôi xin lỗi, lát nữa tôi sẽ xin lỗi vì đã không nghe điện thoại. Hôm qua tôi hơi bận một chút.”
“Hả, có chuyện gì khẩn cấp à?”
“Đại loại thế, ừ.”
Chuyện gia đình tôi thì hơi riêng tư, nên tôi chỉ nói qua loa, không đi sâu vào chi tiết. Huống chi, tôi còn đang ở một nơi đặc biệt như vậy. Tuyệt đối không thể để cô ấy biết được, nếu không, chuyện này mà đồn ra khắp trường thì…
“Hừm, thôi được, hôm nay đến đây vậy. Dù sao thì tôi vẫn tin tưởng cậu mà.”
“?”
Ý cô ấy là sao nhỉ? Mình có làm gì đáng để được tin tưởng đến thế đâu? Vả lại, trước lễ hội văn hóa thì chúng tôi còn chẳng ưa nhau cơ mà.
“Ý tôi là, cậu đang cưu mang Usamin mà.”
“Hả?”
Usamin… cô ấy đang nói Usami Masamune à?
“Kể từ khi gặp cậu, Masamune đã thay đổi chút ít rồi đấy. Trước đây, con bé gần như phớt lờ tất cả mọi người muốn nói chuyện với nó, nhưng gần đây thì đã cởi mở hơn nhiều. Nghe đồn là cậu đã giúp nó trở nên như vậy.”
“Tin đồn…”
“Uốn nắn nó à?”
“Tôi có làm gì như vậy đâu.”
“Huấn luyện à?”
“Cũng không phải huấn luyện!”
“Ehh, vậy cậu đã làm gì? Cho nó ăn cà rốt à?”
“Hoàn toàn không. Cô ấy đâu phải thỏ thật.”
“Phải rồi~ Tôi cũng đã thử cho nó ăn cà rốt, thế là nó giận ngược lại tôi.”
“Cô cũng thử thật á!?”
“Usamin nói ‘Đừng có đùa giỡn nữa, bà nghĩ có thể dụ dỗ tôi bằng cà rốt sao?!’, nhưng cuối cùng thì nó cũng ăn.”
“Cuối cùng thì cô ấy cũng ăn sao!?”
Có lẽ đó là lý do vì sao sau này cô ấy không nói chuyện nữa chăng? Dù tôi chắc Tiền bối Schrö chỉ coi đó là một trò đùa có ý tốt. Tuy nhiên, tôi chẳng làm gì đặc biệt cả. Tôi không tài năng hay giỏi giang đến mức có thể dễ dàng thay đổi người khác như vậy, mà cũng chẳng thông minh bằng Suzutsuki. Vì thế, chúng tôi chỉ là những người bạn bình thường. Đó là điều tốt nhất tôi có thể làm. Mặc dù, nếu điều đó khiến Masamune thay đổi chút ít thì tôi cũng vui. À, giờ nghĩ lại…
“Thì ra là vậy.”
“Ừm?”
“Tiền bối Schrö, cô quan tâm người khác hơn những gì cô thể hiện ban đầu đấy.”
Đúng là Phó hội trưởng câu lạc bộ có khác. Cô ấy không chỉ giữ Masamune vào khuôn phép mà còn được mọi người yêu mến đến mức làm Trưởng ban tổ chức lễ hội thể thao. Vả lại, nếu cô ấy chịu sửa cái tính hoang dại này đi chút, thì cô ấy sẽ là một tiền bối hoàn hảo đấy.
“Hanya!?”
Thế nhưng, Tiền bối Schrö trong câu chuyện đột nhiên bật ra một tiếng kêu sửng sốt giống như con vật nhỏ, nhìn tôi đầy vẻ khó tin.
“Đ-Đồ ngốc! Đ-Đ-Đ-Đồ ngốc nghếch! Cậu đang lảm nhảm gì thế hả?!”
“Ơ? Tôi chỉ nói những gì mình cảm thấy thôi mà?”
“Suỵt…C-Câm miệng! Tôi không thích bị khen đâu!”
“Sao lại không thích cơ chứ…”
“Thật mà! Tôi cực ghét khi ai đó khen hay xoa đầu tôi!!” Tiền bối Schrö đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn tôi.
…Có lẽ tôi đã nhầm, nhưng…
“Cô… đang ngượng à?”
“Huuuh!? Ng-Ngại cái gì mà ng-ngại chứ!”
À, cô ấy cắn phải lưỡi rồi… Cô ấy dễ bị nhìn thấu quá. Tôi chắc chắn đã nói trúng tim đen. Ái chà, tôi không ngờ đấy. Ai mà nghĩ Tiền bối Schrö lại là một người dễ xấu hổ đến vậy. Tuy nhiên… cảm giác này là gì đây? Nếu giải thích theo kiểu truyện tranh, thì giống như nhân vật nữ đối thủ của mình bỗng nhiên trở thành đồng minh, và luôn trong chế độ "dere" hoàn toàn vậy. Một Schrödinger-san chế độ "dere"… Hay gọi tắt là Deredinger-san…
“……”
Ôi trời, cô ấy dễ thương quá. Tự nhiên tôi muốn trêu chọc một chút…
“À, dừng lại ngay cho tôi!”
Chẳng cần hỏi ý kiến, tôi cứ thế đặt tay lên đầu Tiền bối Schrö. Rồi xoa lên xoa xuống, trái qua phải.
“Funyaaa…T-Tôi đã bảo dừng lại rồi mà…” Cô ấy nói líu nhíu như một chú mèo con đang phê thuốc, sức chống cự ngày càng yếu dần.
Woaah, khoảng cách giữa thái độ thường ngày và lúc này thật điên rồ! Chứng sợ phụ nữ của tôi dần tái phát, nhưng tôi vẫn không thể cưỡng lại mong muốn được chạm vào cô ấy nhiều hơn thế này.
“Cô thật sự là một tiền bối đáng tin cậy đấy, Tiền bối Schrö.”
“Unya!?”
“Cô rất quan tâm đến các hậu bối của mình.”
“L-Lại nữa, đừng có khen tôi nữa…”
“Đúng là đàn chị năm ba có khác, lại còn là Phó hội trưởng câu lạc bộ, chị đúng là bậc lãnh đạo sẽ dẫn lối chúng ta tới một thế giới mới!”
“K-Kẻ khốn nhà cậu! Nếu còn tiếp tục như vậy thì…”
“Ế, gì cơ ạ? Tôi không nghe rõ.”
“~~~!?” Khi tôi xoa đầu cô ấy mạnh hơn, mặt cô ấy đỏ bừng như cà chua. “Ư nyaaa~!?”
Ôi chao, đúng là vậy rồi, cô bé Tsunderedinger. Cô ấy thậm chí còn kiềm chế thái độ mạnh mẽ thường ngày của mình, giờ đây lại ngoan ngoãn như một chú mèo con.
“Ư…ưm…”
Tuy nhiên, tôi cũng gần đến giới hạn rồi. Mũi tôi có thể chảy máu bất cứ lúc nào. Thôi được rồi, tôi đã được tận hưởng thỏa thích Schrö-senpai rồi, tạm dừng ở đây thôi –
“Tiền bối, anh đang làm gì Onee-chan vậy?”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Khi tôi cứng nhắc quay đầu lại, đứng đó là một cô gái với đôi tai mèo và cặp kính, có thân hình hoàn toàn đối lập với Schrö-senpai – Đó chính là con nghiện kính số một, Narumi Nakuru. Cô bé nhìn tôi đang xoa đầu chị gái mình với đôi mắt ướt át.
“……”
Ôi chao. Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như một Kỷ Băng Hà khác vừa ập đến…
“N-Nakuru?”
Hiện tại, tôi rụt tay lại, và cố gắng giải thích với cô hậu bối này.
“Ừm… em đứng xem từ bao giờ vậy?”
“Chắc là từ lúc anh nói ‘Vậy thì, xin hãy gọi tôi là Anii’…”
Cái thời điểm tệ hại gì thế này! Chắc là cô bé đã rình mò xem chúng tôi từ trong bóng tối rồi!?
“Ư ư ư… chị ác quá, Onee-chan. Cứ tình tứ với tiền bối…”
“Cái… Bình tĩnh lại đi, em gái bé bỏng của chị! Tên khốn đó tự ý làm mà không hỏi chị!”
“Nhưng… trông chị có vẻ vui lắm mà, Onee-chan…”
“Chuyện đó… thì… em cũng biết rồi đấy…”
“Uwaaaaaaaaah!”
“À, đừng có tự nhiên mà khóc chứ!”
“Không công bằng… Chị đã hứa sẽ ủng hộ Nakuru mà… đồ phản bội! Giờ thì hết cách rồi…!”
“…!?”
Trong giây lát, tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi Nakuru đột nhiên lao tới Schrö-senpai.
“N-Nakuru, em…!”
Ngay cả Schrö-senpai cũng bị bất ngờ, phản ứng của cô ấy chậm chạp. Nakuru đã tận dụng khoảnh khắc đó để rút một chai Coca-Cola ra, mở nắp, và đổ thẳng vào miệng Schrö-senpai.
“Mờ gức!?”
Nước trong chai tuôn vào miệng Schrö-senpai… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô bé vừa làm gì thế?
“Fufu, vậy là Nakuru không còn lựa chọn nào khác. Từ giờ trở đi, anh sẽ thấy một khía cạnh khác của Onee-chan!”
“Ý em là sao?”
“Nói đơn giản thì, đó sẽ là một cảnh tượng đáng xấu hổ của chị ấy.” Nakuru nhếch mép cười gian, rồi bắt đầu giải thích. “Bình thường, Onee-chan luôn tràn đầy năng lượng và là một người đáng tin cậy, nhưng… chị ấy có một điểm yếu chí mạng.”
“Điểm yếu?”
“Fufu, đó là…”
— Khi Onee-chan uống đồ uống có ga, chị ấy sẽ say.
Đó là điều Nakuru tuyên bố.
“Cô ấy say vì axit carbonic…?”
Đó không phải là điểm yếu của em sao? À, họ là chị em ruột, nên chắc chắn phải có điểm tương đồng nào đó.
“Còn về chi tiết, tốt nhất là anh nên tự mình chứng kiến.” Vừa nói, Nakuru vừa rút chai ra khỏi miệng Schrö-senpai.
“N-Nakyuru, em…” Cách phát âm của Schrö-senpai đột nhiên thay đổi.
Má cô ấy đỏ bừng, và đôi mắt dường như lờ đờ. Có vẻ như cô ấy thực sự đã say vì axit carbonic. Nhưng, có gì đặc biệt sao? Nakuru đang định làm gì với chuyện này? Cô bé có lẽ muốn làm giảm ấn tượng của tôi về Schrö-senpai bằng cách cho tôi thấy một khía cạnh đáng xấu hổ của cô ấy. Nhưng, chừng đó vẫn chưa đủ đâu.
“……Nóng quớ.”
“Hả?”
Cô ấy vừa nói gì thế? Đúng lúc tôi định hỏi lại cho rõ, Schrö-senpai đột nhiên cởi chiếc quần bó mà cô ấy đang mặc ra.
“Oái, chị đang làm gì vậy!?”
“Hả? Nhưng mà, nóng quớ, nên…” Sau khi cởi bỏ chiếc quần bó, cô gái giờ đặt tay lên đồng phục của mình, và… Oái oái, đừng cởi cái đó ra!
Tôi theo phản xạ tóm lấy cánh tay Schrö-senpai, và đẩy cô ấy xuống để kiềm chế cử động của cô ấy.
"Ưm... Anh đang làm gì thế (Onii-chan)? Em không thể cởi đồ trong tình cảnh này..." Cô bé trợn mắt nhìn tôi, cố giãy ra khỏi tay tôi.
Tuy nhiên, cô ấy chẳng còn chút sức lực nào. Vì tình trạng say sỉn chăng?
"Đây là điểm yếu của chị." Người duy nhất bình tĩnh và tỉnh táo là Nakuru, nở nụ cười mãn nguyện. "Mọi người biết Nakuru lúc lên đồ ngọt sẽ cuồng cởi đồ người khác rồi đúng không? Ngược lại với chị ấy, khi đến lượt chị - là không kìm được việc tự cởi đồ của mình đấy!"
"Đây là kiểu điểm yếu gì vậy..."
Phiền phức thật. "Công phu cởi đồ lúc say" của Nakuru đã đủ khó xử rồi, tiền bối Schrö đằng này còn nguy hiểm hơn. Ngay lúc này, tôi đang cố khống chế một tiểu thư nửa trần truồng với ngoại hình trẻ con (loli). Nếu có ai nhìn thấy cảnh này... thật ra người ta đã thấy rồi, vì chúng tôi vẫn đang ở trường. Tình huống này kéo dài, tôi chắc chắn sẽ bị bắt.
"Hi hi! Đấy là tại chị tự rước nhục vào thân vì đã phản bội Nakuru! Hãy ngượng chín mặt đi khi bị tiền bối nhìn hết cơ thể đi nào!"
Đã vậy, con nghiện kính này còn khiến mọi chuyện tệ thêm. Cô ta hoàn toàn đánh mất lý trí, cười như điên dại. Cảnh tượng ban nãy chắc hẳn khiến cô ta sốc nặng lắm. Nhưng, có cần đi xa tới mức ấy không? Phụ nữ thật đáng sợ.
"Nakuru! Giúp tôi với! Tình thế này, tiền bối Schrö sẽ cởi sạch đồ mất!"
"Không sao đâu. Tới khi chị cởi hết, Nakuru sẽ dâng tặng kính của mình."
"Hả? Thật hả? Vậy thì tốt... Khoan, giúp được cái gì chứ!?"
"Chỉ đùa thôi. Nhưng cứ yên tâm đi. Giàu kinh nghiệm rồi nên Nakuru dám chắc lần này chị sẽ không cởi nội y đâu."
"Vấn đề nằm ở chỗ khác!"
"Chỗ khác? ...A!? Không lẽ nào, anh đang mong được chiếm lấy cơ thể trẻ con (loli) của chị ta!?"
"Đủ rồi, khóa mồm một phút dùm cái!"
Tính tượng hình của cô bé này phi thẳng không phanh luôn. Trông như chỉ cần tôi buông lời là cô sẽ nhảy vực.
"Buông tôi ra! Tôi muốn cởi đồ!"
Bầu không khí trở nên rối ren ngay lập tức khi tiền bối Schrö càng hung hăng hơn. Tuy vẫn còn say nhưng cô ấy chẳng còn một chút sức lực, còn tôi vì căn bệnh ám ảnh nữ giới lại bắt đầu mất dần sức chịu đựng.
"Mẹ kiếp...!" Ngay cả khi gầm gừ, tôi đã cảm nhận rõ sự kiệt sức nơi cánh tay.
Hệ quả là bàn tay tiền bối Schrö đã với tới được mép váy—
"Jirou, rốt cuộc tôi đang chứng kiến cảnh tượng gì thế?"
Một giọng alto lạnh băng vang lên. Quay về phía âm thanh, tôi nhận ra ngay bóng dáng đó. Một học sinh khoác bộ đồng phục khác biệt, thiết kế như trang phục quản gia — Konoe Subaru.
Có lẽ đơn thuần chỉ là đi ngang qua, nhưng hoàng tử của trường ta đang phóng tới tôi ánh mắt khinh miệt.
"Konoe! Cứu! Cậu giúp tôi thoát cảnh này!"
"Giúp... kiểu gì?"
"Cứ nhìn là hiểu ngay mà! Quần áo tiền bối Schrö đang — "
Giật mình nhận ra. Tôi gấp gáp kiểm nghiệm lại tình huống hiện tại. Ngay lúc này, tôi đang ghì chặt (hay trong mắt người ngoài là vật ngửa) tiền bối Schrö đang đỏ bừng mặt, nửa người trên đã thoát y (chưa kể ngoại hình loli nữa), đỏ đen không còn tình huống nào tệ hơn nữa.
"......"
Hả? Nhìn lại thì không phải viễn cảnh này thật tồi tệ sao...?
"K-Konoe, cậu hiểu lầm rồi. Bình tĩnh lại. Đây là hiểu lầm. Ừ, không phải như cậu nghĩ đâu. Hít thở sâu đi nào. Chẳng đời nào tôi dám cưỡng ép tiền bối Schrö, cũng chẳng hứng thú với thân hình trẻ con ấy, tôi chỉ cố cứu tiền bối khỏi cảnh khó xử..." Tôi gắng sức thanh minh trong khi cảm giác cơ thể mình cứ tê cóng dần.
"...Jirou."
Konoe nheo mắt cười, nụ cười ấy vừa gượng gạo vừa như thiên thần. “Giờ thì ta sẽ cho ngươi thấy tuyệt chiêu chí mạng của mình.”
“Đ-Đừng nói là…”
“Đúng vậy. Lẽ ra khi mới gặp ta đã định thi triển rồi, nhưng vì tình thế lúc đó mà đành kìm lại.”
Nàng ta đang tuyên bố cái chết cận kề của tôi. Rồi, nàng ta nắm chặt tay, giơ lên trời…
“Tận Thế Diệt Vong.”
Ngay lập tức, với một cái tên chiêu thức nghe nực cười đến vậy, thế giới trước mắt tôi bỗng chốc biến mất.
♀×♂
Nghĩ lại thì, mọi xui xẻo đều bắt nguồn từ trận hỏa hoạn đã thiêu rụi gần nửa căn nhà tôi. Một cây cột điện bỗng bốc cháy, thế là tai họa ập đến. Mái ấm thân yêu của chúng tôi trở nên không thể ở được nữa. Tôi và Kureha bỗng chốc mất đi nơi nương tựa. Tuy nhiên, cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ toàn điều xấu xa. Khi chúng tôi đứng trước đống đổ nát của căn nhà, may mắn thay, điện thoại tôi bỗng rung lên, là cuộc gọi từ mẹ.
Đương nhiên, vì mẹ đang đi du lịch để rèn luyện bản thân mạnh mẽ hơn bằng cách đấu võ với người nước ngoài nên mẹ không có ở Nhật Bản. Theo lời mẹ thì cuộc gọi này chỉ là một ý nghĩ chợt nảy ra, nhưng với chúng tôi đó lại là một tia hy vọng giữa địa ngục này. Sau khi giải thích hoàn cảnh, mẹ đã liên hệ với bảo hiểm hỏa hoạn, và thế là ngôi nhà của chúng tôi được quyết định sẽ xây dựng lại. Tuy nhiên, việc đó đương nhiên không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Vì chỉ bị cháy khoảng một nửa, có rất nhiều thứ chỉ cần sửa chữa nhanh chóng là được, nhưng vẫn sẽ mất hai tháng trời để căn nhà có thể ở được lại. Nói cách khác, tôi và em gái mình đành phải lang thang giữa chốn rừng bê tông này. Đúng là một ngày đầy những chuyện trớ trêu.
Tuy nhiên, đó chưa phải là dấu chấm hết cho con đường của chúng tôi. Người đã chìa tay giúp đỡ không ai khác chính là Tiểu thư Suzutsuki Kanade. Cô ấy đề nghị chúng tôi đến ở tạm tại dinh thự của cô ấy. Đó lại là một tia hy vọng nữa… nhưng đối với tôi, điều đó giống một bản hợp đồng với ác quỷ hơn. Dù sao thì, cô ấy đã đưa ra một điều kiện, buộc tôi phải làm người hầu cho cô ấy trong suốt thời gian chúng tôi ở đó. Kết quả là, chúng tôi bị Suzutsuki Kanade giữ lại như thú cưng.
“Này Konoe, cuối cùng thì cậu đã vui vẻ lên chưa?”
Chúng tôi đứng trước cổng chính của gia tộc Suzutsuki, và tôi gọi tên người quản gia đang bĩu môi của mình.
“Tôi đã giải thích mọi chuyện rồi mà, đúng không? Đó là do Tiền bối Schrö đột nhiên cởi đồ không lý do thôi mà!”
Sau sự cố trước đó, tôi đã bị trúng tuyệt chiêu chí mạng của Subaru-sama và bị đánh gục chỉ trong một đòn. Thật sự, “Tận Thế Diệt Vong” đúng là quá đỉnh, tầm nhìn của tôi bỗng hóa trắng xóa, cảm giác như cả trái đất vừa nổ tung vậy. Tôi thậm chí còn nghĩ đến di chúc của mình. Khi ý thức trở lại, Nakuru nhanh chóng giải thích rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Ngay sau đó, Nakuru bị Tiền bối Schrö vẫn còn say kéo đi với câu “Naaakuuuruuuuu, giờ là giờ phạt đó~”, và họ biến mất vào phía xa. Chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với họ, nhưng tôi chắc chắn đó sẽ là liều thuốc tốt cho kẻ nghiện kính ấy.
Dù sao đi nữa, sau khi mọi chuyện được giải quyết, tôi và Konoe liền đi đến Dinh thự Suzutsuki, nhưng…
“Im đi. Là lỗi của cậu khi dính vào chuyện đó, dù sao thì cậu cũng đã cố tự về nhà một mình rồi.”
Dù mọi chuyện lẽ ra đã được giải quyết, Konoe vẫn khó chịu như trước. Có vẻ như cô ấy thật sự không thích việc tôi muốn tự về nhà một mình.
“Ý tôi là, cậu được yêu cầu giúp đỡ Sensei mà, đúng không?”
“Ưm… Đ-Đúng là vậy, nhưng…” Konoe bĩu môi dữ dội hơn.
Có lý do cho việc tôi định tự về nhà một mình, đó là vì Konoe đã được giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nhờ giúp đỡ một số việc sau giờ học. Chẳng thể trách cô ấy được, vì những học sinh ưu tú thường nhận được rất nhiều sự tin tưởng và trách nhiệm từ các giáo viên.
À mà tiện thể nói luôn, hôm nay Suzutsuki vắng mặt. Không phải vì ốm đâu, mà hình như ở nhà cô ấy có việc gấp cần giải quyết. Kureha thì cứ mắt long lanh bảo "Chắc là cô ấy đang chuẩn bị tiệc chào mừng cho chúng ta đấy!", nhưng mà cái tính của cô tiểu thư nhà giàu ấy thì tôi dám cá là làm gì có chuyện đó.
"Đằng nào đường về cũng cùng hướng, đằng ấy đợi tôi một lát có sao đâu chứ..." Konoe lầm bầm, vẫn còn vẻ không vui như cũ.
"Tôi xin lỗi mà! Lần sau tôi nhất định sẽ đợi."
"...Thật không đấy?"
"Thật mà. Hứa đấy."
"Nhớ giữ lời đấy nhé. Nếu lừa tôi, tôi sẽ phải phá hủy trái đất thêm lần nữa đấy."
"Rồi, rồi. Nhưng quan trọng hơn, tôi có chuyện muốn xác nhận." Tôi hỏi khi chúng tôi bước vào khuôn viên của dinh thự nhà Suzutsuki.
Từ cổng vào là một khu vườn rộng lớn, mang đậm vẻ quý tộc với những hàng cây và bồn hoa dẫn lối.
"Hôm nay, Kureha và tôi sẽ được giới thiệu với các quản gia khác trong dinh thự nhà Suzutsuki, đúng không?"
"Đúng vậy. Tiểu thư hẳn đã chuẩn bị địa điểm rồi. Cô ấy chạy đi chạy lại nhiều đến nỗi tôi còn chẳng có thời gian gặp cô ấy nữa là."
Chúng tôi đã ở lại dinh thự Suzutsuki từ hôm qua, nhưng vẫn chưa gặp các quản gia khác làm việc ở đó. Vì hôm nay là ngày chúng tôi bắt đầu làm việc, nên họ cũng quyết định hôm nay sẽ là buổi gặp mặt đầu tiên.
"Vậy là, vì bố của cậu đang ở cùng bố mẹ Suzutsuki, nên ông ấy sẽ không có ở nhà lúc này, phải không?"
"Đúng vậy. Ít nhất thì ông ấy sẽ không về trong suốt thời gian mấy người ở đây đâu."
"May quá. Nếu ông ấy cũng ở đây thì chắc tôi không được phép sống sót rời đi mất."
Konoe Nagare, người mà tôi hay gọi là lão già hay đồ lão ngoan cố, vẫn còn nghi ngờ giữa tôi và cô con gái yêu quý của ông ấy có gì đó mờ ám. Nếu ông ấy biết tôi đang làm việc ở dinh thự Suzutsuki, chắc chắn ông ấy sẽ phản đối, nên ít nhất thì mối lo đó cũng được giải tỏa.
"...Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều kể cả khi không có ông ấy đâu." Konoe lầm bầm với vẻ mặt cau có.
Khoan đã, thái độ đó là sao vậy? Cậu đang muốn nói là còn có những quản gia khác phiền phức không kém à?
"Quan trọng hơn, cậu phải cẩn thận đấy, Jirou."
"Hửm? Về chuyện gì cơ?"
"Không phải quá rõ ràng sao? Hãy đảm bảo rằng các quản gia khác trong dinh thự không phát hiện ra chuyện cậu biết bí mật của tôi. Nếu họ phát hiện ra, tôi sẽ phải nghỉ việc quản gia của tiểu thư đấy."
"...À."
Tôi hiểu rồi, tôi hoàn toàn quên mất, nhưng nếu những người ở trường phát hiện ra Konoe là con gái, cậu ấy sẽ phải nghỉ việc quản gia của Suzutsuki. Tuy nhiên, tôi đã là một ngoại lệ. Tôi vẫn giữ bí mật việc mình biết chuyện đó... À, bố cậu ấy cũng biết, nhưng ông ấy cũng đang giữ bí mật vì con gái mình.
"Cẩn thận nhé? Nếu ai đó trong dinh thự nhận ra rằng cậu biết bí mật của tôi, tiểu thư sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà. Nếu tôi phải nghỉ việc quản gia của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ chẳng thèm quan tâm đến việc giữ lời hứa giúp đỡ cậu nữa đâu."
"...Ưm."
Hồi tháng Tư, Suzutsuki và tôi đã có một lời hứa "Tôi sẽ giữ bí mật của Konoe, đổi lại hai người hãy giúp tôi chữa chứng sợ phụ nữ". Về cơ bản, đó là một hợp đồng chung. Đó là lý do tại sao, nếu Konoe phải nghỉ việc quản gia, Suzutsuki sẽ không còn lý do gì để giúp tôi nữa.
"Vì vậy, tốt nhất là "Jirou và Kureha-chan trở thành quản gia mà không hề biết bí mật của tôi", hiểu không?"
"Vậy là về cơ bản, tôi phải giả vờ như không biết gì?"
"Đúng vậy. Hoặc, cũng có một lựa chọn khác là cậu phát hiện ra sau khi đã trở thành quản gia ở dinh thự. Quy tắc là không ai ở trường được phép biết, nhưng các quản gia trong dinh thự thì lại là một ngoại lệ."
"...Nghe có vẻ khó nhằn đấy. Về cơ bản, đó là một chiêu trò "trì hoãn thời gian" à? Tôi sẽ giả vờ như mình phát hiện ra bí mật của cậu sau khi trở thành quản gia."
“Ừm, nhưng nếu thế thì Kureha-chan cũng sẽ biết mất…”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều đấy.”
Kureha-chan vốn mê mệt Subaru-sama mà. Em ấy mà biết Konoe là con gái thì chắc sốc đến phát điên mất. Hoặc tệ hơn là hóa ra bạo lực. Tôi thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Nếu em ấy nổi cơn tam bành, e là quân đội cũng khó mà cản được.
“Cậu không cần phải nghĩ sâu xa làm gì. Quan trọng là không một người hầu nào khác biết chuyện cậu đã khám phá ra bí mật của tôi.”
“…Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Ngay khi chúng tôi vừa dứt lời, một giọng nói non nớt từ đằng sau cất lên.
“Nii-san! Konoe-senpaaaai!”
Đúng là nói đến quỷ thì quỷ hiện hình mà. Kureha-chan đã chạy về phía chúng tôi từ phía sau lưng tôi. Có vẻ như em ấy cũng vừa tan học xong. Vì Schrö-senpai và Nakuru đã về sớm, tôi đoán hôm nay họ không có câu lạc bộ.
“Được rồi, giờ thì mọi người đã có mặt đầy đủ, chúng ta cùng vào thôi.”
“V-Vâng! Đã rõ!”
Chắc là ngay cả Kureha-chan cũng thấy hồi hộp trong tình huống này. Dù sao thì, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, và tôi cũng không thể thả lỏng được. Tôi sẽ làm việc ở đây trong hai tháng tới, nên tôi không thể làm hỏng mọi chuyện ngay trong buổi gặp mặt đầu tiên. Trước mắt tôi là cổng vào rộng lớn của dinh thự. Đó là một tòa nhà kiến trúc phương Tây lớn gấp mấy lần nhà tôi, thuộc sở hữu riêng của Gia tộc Suzutsuki. Và bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ “chiến đấu” tại đây.
“…Phù.” Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Và rồi, tôi cẩn thận đặt tay lên nắm đấm cửa.
“—Tôi đã đợi cậu, Jirou-kun.”
Một giọng nói đầy uy nghi chào đón tôi. Khi cánh cửa mở ra, một cô gái mặc đồng phục gothic, mái tóc đen được thắt thành hai bím tóc hiện ra — cô ấy chính là chủ nhân của tôi bắt đầu từ hôm nay, Suzutsuki Kanade.
“Nào, đi theo tôi đến phòng tiếp khách. Dù sao thì, tôi cũng phải giới thiệu cậu và Kureha-chan với những người hầu khác.” Suzutsuki bước đi dọc hành lang, trông có vẻ rất vui.
Có vẻ như những người hầu khác đã đợi sẵn chúng tôi.
“Konoe, ngoài cậu và cha cậu ra, còn bao nhiêu người hầu khác đang làm việc ở đây?”
“Có một đầu bếp, và hai người hầu gái. Hôm nay, cậu sẽ gặp một trong số các hầu gái. Người hầu gái còn lại phải nhập viện rồi.”
“Nhập viện sao?”
“Vì bị viêm ruột thừa.”
“Ôi, xui xẻo thật đấy. Còn đầu bếp thì sao?”
“Cô ấy, ừm, bị cuốn vào một tai nạn không may…” Konoe đột nhiên im lặng với vẻ mặt ủ rũ.
…Ôi, chết tiệt. Tôi có chạm vào chủ đề nhạy cảm không nhỉ? Nhìn nét mặt cô ấy, chắc hẳn đó phải là một chuyện rất xui xẻo và nghiêm trọng. Chẳng lẽ cô ấy bị dính đòn Romero Special1Tôi tự hỏi? Không, mấy chuyện như thế chỉ xảy ra ở Gia tộc Sakamachi thôi. Vậy thì, rốt cuộc là chuyện gì…
“Đó thật sự là một tai nạn không may. Vì cú đấm Quản gia Knuckle của tôi, cô ấy đã phải nhập viện.”
“Vậy ra chính cậu là thủ phạm à!?”
“Đừng đổ lỗi cho Subaru, Jirou-kun. Đó là lỗi của Kosame.”
“Kosame?”
“Tên của đầu bếp. Samejima Kosame. Cô ấy hơi… không, khác người bình thường khá nhiều.”
“Khác người…?”
“Cô ấy là một yankee (người ngoài vòng pháp luật), một kẻ biến thái, và một lolicon cực đoan.”
“Cô ta là một thất bại của xã hội à!?” Tôi vô thức hét lên.
Lúc này, Suzutsuki tiến lại gần tôi, rồi thì thầm.
“Ngoài ra, cô ấy thực sự rất yêu các cô gái mang dáng vẻ em gái.”
“……”
“Mặc dù cô ấy rất có tài năng trong nấu nướng. Tuy nhiên, vì cô ấy yêu những cô gái dễ thương hơn bất cứ thứ gì, cô ấy có xu hướng hơi chủ động quá mức với Subaru. Hôm nọ, mọi chuyện leo thang và cô ấy đã phải nhập viện.”
“Nhưng, để phải nhập viện thì chắc phải là chuyện gì đó nghiêm trọng lắm chứ?”
“À, để tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra: ‘Subaru-taaan!’ ‘Này, Kosame! Đừng có chạm vào chỗ đó!’ ‘Tôi muốn liếm cô! Liếm cô khắp người! Liếm liếm liếm Subaru-chan!’ ‘Unyaaaaaa!’ và thế là cô ấy phải nhập viện.”
“Cái đồ biến thái đó cứ nằm viện luôn đi cho rồi!”
Sao không nhân tiện kiểm tra cái đầu cô ta luôn? Hay tống cổ cô ta vào trung tâm điều trị tâm thần luôn đi?
“Cảnh tượng thật vi diệu. Subaru không chịu nổi những màn quấy rối tình dục nữa, bèn tung nắm đấm Quản gia của mình, đánh bay Kosame. Cô ta thì vẫn sung sướng kêu ‘Ahiii!?’ rồi lại bám dính lấy Subaru. Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần…”
“Đúng là một vòng lặp ác mộng.”
“Sau khoảng ba mươi lần, Kosame cuối cùng cũng kiệt sức. Mà cũng đúng thôi, cái kiểu đổi chác qua lại này gần như diễn ra hằng ngày, nên giờ cô ta có một cơ thể vô cùng cứng cáp rồi.”
“……”
“Vì vậy, giờ cô ấy đang nằm viện. Lý do lớn nhất là làm việc quá sức. Sau khi ăn chừng ấy cú đấm của Subaru mà vẫn không hề bị thương nặng.”
“Biết đâu tôi mời thì cô ta sẽ tới chỗ tôi đó?”
Tôi muốn cô ta thế chỗ làm bao cát cho Kureha. Nhìn bề ngoài thì cô ta giống một cô em gái Lolita, chắc chắn sẽ nằm trong “vùng tấn công” của bà cô kia.
“À phải rồi, Subaru. Tôi đã nhờ bác sĩ chụp CT não của Kosame, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.”
“Tiểu thư, lẽ ra chúng ta nên chụp MRI như tôi đã đề nghị mới phải chứ? Tôi không thể chấp nhận việc cô ta không hề bị tổn thương não được.”
“Cô thật sự không tin tưởng cô ta chút nào nhỉ.”
Tôi thực sự nghĩ Konoe không đáng bị trách móc khi dùng Nắm đấm Quản gia ở đây. Thậm chí, rõ ràng cô ấy đang hành động chính nghĩa. Thông thường, một người như vậy phải bị báo cảnh sát, hoặc tệ hơn nữa. Chưa kể, vì chúng tôi đang thì thầm nên Kureha tò mò để ý rồi. Sẽ rất tệ nếu cô ấy phát hiện ra Konoe là con gái.
“Thế nên, đầu bếp hiện đang nằm viện là vậy đó.”
“Vậy là hôm nay chúng ta chỉ gặp người hầu gái thôi nhỉ.”
Thật lòng mà nói, tôi cứ nghĩ sẽ có nhiều người hơn. Dựa vào kinh nghiệm đọc manga và xem anime của mình, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một buổi tiếp đón long trọng với hơn hai mươi người lận.
“Đừng lo, hai người sẽ hợp nhau thôi mà.” Suzutsuki-san mỉm cười rạng rỡ.
Nụ cười đó chỉ khiến tôi thêm hoảng sợ. Dù sao thì, cô ấy đã không còn là Deretsuki-san nữa, mà đã “lên cấp” thành Yamitsuki-san rồi. Mới hôm qua, cô ấy còn gọi tôi là chó, nên nếu không cẩn thận, cô ấy có thể đeo dây xích vào người tôi, dắt tôi đi dạo mất.
“Vậy thì, đến lúc hai người gặp nhau rồi—Subaru.”
“Vâng. Tôi đã rõ, tiểu thư.” Konoe ra vẻ người hầu, đặt tay lên tay nắm cửa.
Khoảnh khắc sau, cánh cửa từ từ mở ra. Đón tiếp chúng tôi là một sảnh đường lịch sự, trang nhã với những món đồ nội thất cổ kính. Đứng ở trung tâm sảnh là một cô gái với mái tóc dài suôn mượt đến tận thắt lưng, cùng với vẻ mặt vô cảm như đang đeo một chiếc mặt nạ. Đó là một người hầu gái, một người hầu gái thực sự. Trên mái tóc đỏ rượu bóng mượt, cô ấy cài chiếc băng đô của người hầu, cùng với bộ đồng phục hầu gái đầy những diềm xếp nếp, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ giữa trắng và đen. Mọi thứ trên người cô ấy đều trông giống một người hầu gái thực thụ, trừ một điểm, một chi tiết bất thường đối với người bình thường—một miếng che mắt.
“……”
Cái quái gì thế kia? Vì mái tóc, tôi không thể nhìn rõ hoàn toàn, nhưng đó là một miếng che mắt hoặc băng bó mắt ở mắt trái của cô ấy. Tuy nhiên, nó không phải loại bạn nhận được từ bác sĩ. Trông nó cứ như bước ra từ bộ phim ‘Apocalypse Now’ vậy.
“Để tôi giới thiệu.” Suzutsuki cất tiếng khi bước vào phòng tiệc. “Đây là một trong những người hầu gái của tôi, Saotome Ichigo. Ichigo, cháu hãy tự giới thiệu với Jirou-kun và Kureha-chan đi.”
“Vâng, Kanade-ojousama.”
Sau khi cô gái cất tiếng với giọng điệu đều đều như robot, cô ấy bước về phía tôi trước. Và rồi, cô ấy cúi người một cách lịch sự.
“Chào buổi sáng, Ngài Đồ-Làm-Thuê, tên tôi là Saotome Ichigo, rất hân hạnh được gặp ngài.”
“…Rất hân hạnh được gặp cô.”
“Cô nàng ‘việc vặt’ kia tuy có gây sự chú ý, nhưng trước mắt tôi vẫn làm theo, cúi đầu chào cô ấy. Nhìn gần hơn, cô ấy toát ra một khí chất trưởng thành thấy rõ. Về tuổi tác, có lẽ là sinh viên đại học? Dù sao thì, tôi cũng phải cố gắng hòa hợp với cô ấy, vì sau này còn nhờ cậy rất nhiều. Càng nhiều đồng minh càng tốt. Cái miếng bịt mắt kia có thể chỉ là một kiểu thời trang ‘đi trước thời đại’ nào đó, nhưng chắc chắn cô ấy không phải là một kẻ biến thái ‘cuồng trẻ’ như người kia đâu.”
“Cô nàng việc vặt, tôi có một điều muốn nói với cô.”
Trong khi tôi còn đang mải miết suy nghĩ về cô gái trước mặt, thì đột nhiên, cô hầu gái bịt mắt kia rút ra – một cái cưa máy. Trông nó chẳng khác nào thứ mà những tên sát nhân hàng loạt dùng trong phim kinh dị máu me. Chẳng hiểu cô ta lấy nó từ đâu ra, nhưng cô ấy chẳng chút ngần ngại chĩa thẳng vào tôi – hay nói đúng hơn là vào cổ tôi.
“Không sao đâu.” Cô gái tên Saotome Ichigo vẫn lạnh lùng nói. “Trông có vẻ là cưa máy, nhưng lưỡi cưa đã được tháo ra hoàn toàn. Nó cũng quay chậm hơn rất nhiều, nên không thể cắt đứt bất cứ thứ gì. Đây là một cái cưa máy cùn.”
“……”
“Tuy nhiên, nếu tôi khởi động động cơ và ấn nó vào da anh, lực ma sát sẽ làm bỏng da anh đấy. Anh sẽ phải hét lên trong đau đớn. Có thể không gây chết người, nhưng tôi vẫn có thể dùng nó làm vũ khí để trừng phạt anh.”
“…………”
“Mọi chuyện đã êm đẹp nếu anh là một cô gái. Tôi sẽ đối xử tử tế hơn rất nhiều. Nhưng vì anh là đàn ông, mọi thứ khác biệt.”
“……”
“Một điều cuối cùng tôi muốn nói với anh. Nếu anh dám động một ngón tay vào Kanade-tiểu thư, tôi sẽ không tha thứ đâu. Bởi vì tôi… RẤT YÊU Kanade-tiểu thư.” Mặc dù nói ra những lời đầy tình cảm như vậy, giọng cô ấy vẫn đều đều, lạnh tanh từ đầu đến cuối.
Sau khi cúi chào một cách lịch sự, cô ấy quay sang Kureha và chào hỏi nhẹ nhàng… Chà, biết làm sao được. Có vẻ như nơi này toàn những người làm việc kỳ lạ thì phải. Không sao, khởi đầu có hơi “gồ ghề” một chút, nhưng rồi tôi sẽ quen thôi. Tôi sẽ phải đặt niềm tin vào điều này và tiếp tục sống. Bởi suy cho cùng, giữ thái độ sống tích cực là điều quan trọng nhất.
“Fufu, vậy là đã kết thúc khoảng thời gian giới thiệu bản thân thật vui vẻ này rồi.” Tôi nghe thấy giọng Suzutsuki vui vẻ.
Vì vẫn còn sốc, tôi chỉ có thể đứng bất động, trong khi Ichigo-san và Kureha đã chào hỏi nhau xong.
“Ichigo, em đưa Kureha-chan về phòng được không? Hôm qua em ấy ở phòng khách, nhưng từ hôm nay, chúng ta đã chuẩn bị một phòng riêng cho người làm rồi.”
“Đã rõ, Kanade-tiểu thư.” Ichigo-san đưa Kureha đi, rời khỏi sảnh.
“Jirou, cậu không sao chứ?”
Chắc hẳn tôi đã có một vẻ mặt kinh khủng lắm, vì Konoe đã đến nói chuyện với tôi với vẻ mặt thực sự lo lắng.
“Tôi chắc cậu đã hiểu rõ rồi, nhưng Ichigo hơi lập dị một chút. Miễn là cậu không làm gì tiểu thư, cô ấy vẫn là một người hầu gái bình thường thôi… Tôi nghĩ vậy.”
“…Đã hiểu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
Cậu quả thực là đồng minh duy nhất của tôi ở đây, Subaru-sama. Cậu như ánh sáng rực rỡ giữa bóng đêm mà tôi đang mắc kẹt. Mặc dù, cái câu “Tôi nghĩ vậy” của cậu đang làm tôi sợ đấy.
“Jirou-kun, phòng của cậu ở lối này. Để tôi dẫn cậu đến đó. Subaru, làm ơn mang đồng phục của cậu ấy theo.”
“Đồng phục…?”
“Đúng vậy. Tôi đã mất cả ngày để làm nó đấy. Đó sẽ là đồng phục làm việc của Jirou-kun. Nó ở trong phòng tôi, cậu có thể mang nó ra cho tôi không?”
“…Vâng, đã rõ.”
Theo lệnh của chủ nhân, Konoe rời khỏi sảnh, chỉ còn lại tôi và Suzutsuki Kanade. Trong tình huống này, cô ấy là chủ nhân của tôi.
“Vậy, cậu nghĩ sao về cô hầu gái của tôi?”
“Cô ấy đã để lại ấn tượng khá sâu sắc đấy, chắc chắn rồi.”
“Fufu, đừng lo lắng, cậu sẽ quen với cô ấy ngay thôi. Nào, đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng.”
Cái đồ Suzutsuki quỷ sứ đó, rõ ràng là cô ta cứ thích thú nhìn phản ứng của mình. Vừa trong lòng thầm mắng cô ta, chúng tôi vừa rời khỏi sảnh tiệc, đi dọc hành lang. Thôi kệ đi. Dù Konoe có là một quản gia tay cầm vũ khí giết người và yêu thích Suzutsuki đến mức độ nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng thấm vào đâu. Có là gì so với những màn huấn luyện khắc nghiệt như địa ngục mà tôi phải chịu đựng từ mẹ cơ chứ.
Hơn nữa, ít nhất thì ở đây tôi còn được ngủ. Ngay cả căn phòng khách đêm qua cũng tuyệt vời nữa. Cảm giác cứ như đang nằm trên một đống kẹo dẻo vậy. Nếu xét theo khía cạnh đó, nơi này đích thị là thiên đường. Dù công việc có tàn nhẫn đến mấy thì ít nhất tôi cũng được ngủ tử tế.
“Lối này.”
Với suy nghĩ tích cực đó, tôi theo Suzutsuki đi dọc hành lang, rồi… Hửm? Lạ thật, sao chúng tôi lại đi ra vườn vậy?
“Tôi xin lỗi, Jirou-kun.” Trước khi tôi kịp hỏi gì, Suzutsuki đã cất lời. “Chắc cậu cũng biết rồi, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ là người hầu làm việc ở đây, chứ không phải khách. Và, hiện tại cậu cũng là người đàn ông duy nhất trong căn nhà này.”
“……”
“Không phải tôi không tin tưởng cậu. Tuy nhiên… Ichigo đã kịch liệt phản đối việc để cậu ngủ chung nhà.”
“…À, thì ra là thế này, phải rồi.”
“Đúng vậy, là thế này.”
Theo ánh mắt của Suzutsuki, đứng ở một góc vườn là một chiếc—lều. Đó là một chiếc lều xanh lá cây chuyên dùng để cắm trại. Có vẻ như, từ giờ đây sẽ là phòng của tôi, được bao bọc bởi lớp vải mỏng manh này.
“……”
Đừng có coi thường tôi đấy. Tôi không phải là loại người hay than vãn đến mức sẽ phàn nàn về chuyện này đâu. Thông thường thì tôi còn chẳng có chỗ mà tá túc, nên tôi phải biết ơn mới đúng. Hơn nữa, tôi cũng hiểu được những lo ngại khi không cho một thằng con trai ở trong căn nhà toàn phụ nữ. Chẳng có vấn đề gì lớn cả. Tôi chỉ cần bắt đầu từ bây giờ, dần dần lấy được lòng tin của họ thôi. Tôi vẫn có thể quay lại chiếc giường kẹo dẻo đó mà. Một tuần trôi qua, tôi sẽ quen với cuộc sống này…
“Ừm, tiểu thư…” Đúng lúc đó, một giọng nữ trầm vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Quay lại nhìn, Konoe đang đứng đó, tay ôm thứ gì đó.
“Vâng, Subaru?”
“Tôi đã đến phòng của cô, nhưng đây là thứ duy nhất giống đồng phục mà tôi có thể tìm thấy…”
“Không sao đâu, đúng là thứ tôi đang nói đến đấy.”
“Nhưng, chẳng phải đây là…” Konoe nhìn tôi với ánh mắt áy náy.
Tôi nhìn thứ cô ấy đang ôm. Đó là một bộ đồ hóa trang, hơn nữa còn là bộ đồ trông giống một con chó. Có vẻ như đây sẽ là trang phục làm việc của tôi.
“Tôi đã nói rồi mà, Jirou-kun. Tôi sẽ biến cậu thành con chó của tôi.” Khuôn mặt Suzutsuki trông vô cùng nghiêm túc, khi cô ấy đưa bộ đồ hóa trang cho tôi. “Chào mừng cậu đến với gia tộc Suzutsuki. Với tư cách là chủ nhân của căn nhà này, tôi chào đón cậu.”


0 Bình luận